Chương 19: Trước khi nát xương tan thịt, vẫn còn đường sống
Năm 279 mạt thế, chiến dịch Sơn Hà Hải khép lại, bốn cỗ thí nghiệm còn sót, ba đã vong mạng.
Người còn lại, một mình tàn sát Tam Thành.
Sau trận chiến kinh thiên ấy, trên lưng nàng in hằn đoá sen, là do vị đại sư quốc học, trưởng bang hội vẽ lên gáy nàng, mong ấn này trấn áp được sát khí ngút trời.
Ánh mắt nàng lạnh lẽo, chạm phải hắn.
Yến Lăng mắt tựa băng sương, đầu ngón tay lại vô cớ nóng ran.
Nếu là tranh vẽ, chỉ cần khẽ lau là phai nhòa.
Đột nhiên giữ lấy mái tóc nàng, ấn xuống dưới lớp voan xanh, đoá sen đỏ ẩn hiện mờ ảo.
Tựa hồ cả điện, đã nhuộm một thứ hương vị mê ly.
Yến Lăng vẫn ngồi ngay ngắn, chỉ có đầu ngón tay ửng đỏ như sắp rỉ máu.
"Các ngươi đang làm gì thế?" Tiêu Tẫn sải bước vào điện, giọng nói lạnh như băng.
Ngụy Hằng Chi theo sau giật mình, ngước mắt thấy Yến Lăng và Ôn Nguyệt Thanh mỗi người ngồi một án, cách xa nhau.
Sắc mặt hai người kia cũng không có gì khác thường, nhưng Ngụy Hằng Chi theo Tiêu Tẫn nhiều năm, dễ dàng nhận ra cơn giận trong lời Tiêu Tẫn.
Giận ư?
Vì hai người trước mắt này ư?
Câu hỏi này khiến kẻ đi theo còn chưa kịp định thần.
Hồng Đậu liếc nhìn Ôn Nguyệt Thanh, rốt cuộc tiến lên bẩm báo: "Vương gia, đây là những vật phẩm mà nhị tiểu thư dùng hôm nay."
Cốc Vũ liếc mắt nhận ra, đây là Hồng Đậu, đại nha hoàn bên cạnh Ôn Ngọc Nhược.
Nàng có mặt, nhưng lại chẳng thấy Ôn Ngọc Nhược đâu.
Ngự y theo hầu bên cạnh nghe vậy bèn bước tới, tỉ mỉ kiểm tra từng chiếc đĩa.
"Vương gia, vật phẩm đều không có gì đáng ngại." Ngự y ngập ngừng, cầm chén rượu trên bàn lên, khẽ ngửi rồi lại nếm một ngụm, sắc mặt liền biến đổi: "Vương gia, trong rượu này có trộn sơn tra."
Sau lưng Ôn Nguyệt Thanh, sắc mặt Cốc Vũ thoáng chốc thay đổi.
Ôn Ngọc Nhược kỵ sơn tra, chuyện này ai ai cũng tường tận.
Đầu năm nay, cũng tại yến tiệc cung đình, Ôn Nguyệt Thanh vì không muốn ăn bánh ngọt mà sai người mang bánh cho Ôn Ngọc Nhược.
Kết quả trong số bánh ngọt ấy, có một chiếc có thành phần sơn tra, Ôn Ngọc Nhược ăn phải, dung nhan xinh đẹp nổi đầy những vết mẩn đỏ, còn đổ bệnh một trận.
Ôn Tầm vì thế mà nổi trận lôi đình, phạt Ôn Nguyệt Thanh quỳ từ đường suốt một tháng. Ngay cả Tiêu Tẫn cũng từng quở trách Ôn Nguyệt Thanh vì chuyện này.
Bởi trong mắt họ, hành động của Ôn Nguyệt Thanh chính là cố ý hãm hại Ôn Ngọc Nhược.
Dù nàng vô tình hay cố ý, Ôn Nguyệt Thanh đều đáng tội, đó chính là sai lầm của nàng.
Lần này nghe thấy hai chữ sơn tra, lòng Cốc Vũ không khỏi thắt lại.
Tiêu Tẫn sắc mặt trầm xuống, giọng lạnh như băng: "Trên bàn của nàng, sao lại có rượu?"
Hồng Đậu khựng lại một lát, mới đáp: "Tiểu thư mệnh khổ, từ sau tháng Tám khó bề an giấc. Đại phu trong phủ dặn, có thể dùng chút rượu hoa quả vào ban đêm, cho ấm bụng dễ ngủ."
"Nhưng rượu hoa quả mà tiểu thư dùng, hạ nhân đều đã dặn dò trước, tuyệt đối không được có sơn tra!"
Hôm nay Ôn Ngọc Nhược thân thể bất ổn, nhưng chẳng ai ngờ tới sự thể này.
Vừa đến thiên điện, Tiêu Tẫn đã muốn sai ngự y chẩn trị cho nàng, nào ngờ lại vỡ lở chuyện chẳng hay ho gì.
Nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, sắc mặt Tiêu Tẫn càng thêm u ám: "Điều tra."
"Phải tra rõ ngọn nguồn, rốt cuộc thứ rượu này xuất hiện ở đây như thế nào!"
Phúc Thụy gặp chuyện, bên Hạo Chu Thái Tử cũng thiếu người truyền tin.
Yến tiệc hôm nay khó mà tiếp tục, Hoàng đế vẫn còn nổi trận lôi đình, lại phải che giấu chuyện của Phúc Thụy, tránh để sứ thần Hạo Chu dò biết.
Tiêu Tẫn nổi giận như vậy, muốn làm lớn chuyện của ôm Ngọc Nhược, cũng là có ý muốn che giấu cho Phúc Thụy.
Nếu chuyện hôm nay bị truyền ra ngoài, thể diện Đại Huy mới thực sự tan tành.
Lời vừa dứt, vô số ánh mắt vô thức đổ dồn về phía Ôn Nguyệt Thanh.
Xét cho cùng, Ôn Nguyệt Thanh từng có tiền lệ, cũng có thể coi là nghi phạm.
Nhưng còn chưa kịp tra ra manh mối gì, đã thấy một người vội vã bước vào điện. Hắn đảo mắt nhìn quanh, rồi lập tức tiến đến bên Ôn Nguyệt Thanh.
"Quận chúa." Lục Hồng Anh mặt mày tái mét, cúi người thì thầm bên tai Ôn Nguyệt Thanh: "Sau khi yến tiệc tạm dừng, quận chúa có gặp Mạn Nương không?"
Chu Mạn Nương?
Ôn Nguyệt Thanh lắc đầu.
Không chỉ sau khi yến tiệc tạm dừng, ngay cả lúc thi đấu trước đó cũng không thấy bóng dáng nàng.
"Không tháy nàng ấy đâu cả!" Lục Hồng Anh sốt ruột nói: "Ta đã hỏi khắp nơi, mọi người đều bảo yến tiệc diễn ra được nửa canh giờ, nàng ấyđã rời đi, nhưng đi đâu thì chẳng ai hay biết."
"Ta đã sai người tìm kiếm khắp nơi, nhưng vẫn không thấy tung tích nàng ấy."
"Cốc Vũ." Ôn Nguyệt Thanh cất tiếng, gọi Cốc Vũ đến trước mặt: "Ngươi đến thiên điện, sai Chương Ngọc Lân đến những cung điện gần đó tìm người."
"Ngươi đi cùng ta, đến những nơi khác xem sao." Nàng liếc mắt nhìn Lục Hồng Anh.
Lục Hồng Anh vội vàng gật đầu.
Nàng hoàn toàn thiếu kinh nghiệm đối phó với loại chuyện này, nhưng cũng biết trước khi chưa rõ ngọn ngành sự việc của Chu Mạn Nương, tuyệt đối không được làm ầm ĩ.
Ôn Nguyệt Thanh đứng dậy, vừa định cùng nàng rời đi.
Bỗng thấy Tiêu Tẫn sai người đi tra rượu, dẫn về một nha hoàn.
Bước chân nàng khựng lại.
Thấy vậy, Lục Hồng Anh ngẩng đầu nhìn về phía nha hoàn kia.
Vừa thấy rõ, nàng kinh ngạc thốt lên: "Vũ Tình?"
Nha hoàn cúi gằm mặt, mặc chiếc váy đỏ nhạt, chính là tỳ nữ Vũ Tình bên cạnh Chu Mạn Nương.
Chu Mạn Nương sống trong phủ không mấy dễ chịu, bên cạnh chỉ có một nha hoàn này là khá được việc.
Nhưng lúc này nàng không ở bên Chu Mạn Nương, đến đây làm gì?
Lục Hồng Anh còn chưa kịp phản ứng, đã thấy nha hoàn kia run rẩy cả người, vừa bước vào điện thấy đông người như vậy, lập tức quỳ sụp xuống đất.
"Nô tỳ, nô tỳ không biết gì cả!" Vũ Tình mặt mày hoảng loạn, dập đầu lia lịa trước Tiêu Tẫn: "Xin Vương gia minh xét!"
"Bẩm Vương gia, nô tài đã hỏi cung nhân vừa dâng rượu, cung nhân đó chỉ mặt điểm tên, chính là tiện nhân này, mạo danh là nha hoàn bên cạnh nhị tiểu thư nhà họ Ôn, nói tiểu thư thân thể bất ổn, bảo cung nhân đổi một bình rượu có thêm sơn tra để dâng lên!"
Cung nhân do Tiêu Tẫn phái đi, lấy ra một tấm bài.
"Đây là lệnh bài phủ công chúa mà ả ta giữ trong tay!"
Thấy vậy, Vũ Tình như tro tàn.
Ngụy Hằng Chi liếc nhìn tấm lệnh bài, quả thực là vật của phủ công chúa.
"Ngươi là tỳ nữ của ai? Dám cả gan làm càn!"
Hắn vừa cất lời, Vũ Tình càng thêm kinh hãi hồn vía lên mây, mặc kệ trán sưng đỏ, nàng lớn tiếng kêu oan: "Nô tỳ đáng chết vạn lần! Xin Vương gia minh giám!"
"Việc đổi rượu không phải do chủ nhân nô tỳ sai khiến, nô tỳ chỉ là một tỳ nữ nhỏ bé, sao dám tự tiện làm càn! Xin Vương gia minh xét!" Nàng ta sốt ruột đến mức nước mắt giàn giụa, nhưng lời nói lại vô cùng quy củ.
Lục Hồng Anh nhìn cảnh tượng này, đột nhiên nảy sinh một dự cảm chẳng lành.
Nàng vội ngẩng đầu lên, muốn tìm kiếm một bóng hình quen thuộc.
Không thấy người kia đâu, ngược lại, nàng thấy Chu Mạn Nương mà nàng tìm kiếm bấy lâu, rốt cuộc cũng xuất hiện.
Chỉ là không hiểu vì sao, sắc mặt nàng ấy tái nhợt khác thường, y phục trên người cũng hơi nhăn nhúm, trông có vẻ chật vật.
Lục Hồng Anh còn chưa kịp mở miệng, Vũ Tình đã đột ngột lên tiếng: "Là tiểu thư nhà ta, Chu Mạn Nương, Tam tiểu thư Đại Lý Tự Thiếu khanh!"
Lục Hồng Anh trợn tròn mắt, ánh mắt đầy vẻ khó tin nhìn ả.
Vũ Tình mắt đỏ hoe, thân hình run rẩy nói: "Tiểu thư nhà ta từ lâu đã ghen ghét Ôn nhị tiểu thư, muốn nhân cơ hội yến tiệc này, khiến Ôn nhị tiểu thư ăn nhầm sơn tra, huỷ dung của nàng!"
Trong điện bỗng chốc im phăng phắc.
Vô số ánh mắt đổ dồn về phía Chu Mạn Nương vừa bước vào điện.
Hơn nữa, mọi người liên tưởng ngay đến mối quan hệ giữa nàng và Ôn Nguyệt Thanh. Người trong kinh thành đều biết, quan hệ giữa quận chúa và các tiểu thư khuê các khác không mấy tốt đẹp.
Chỉ có những ngày gần đây, nàng mới thân thiết hơn với Chu Mạn Nương và Lục Hồng Anh.
Ngụy Hằng Chi lạnh lùng hỏi: "Vậy tấm lệnh bài này, cũng là do tiểu thư nhà ngươi ban cho?"
Hàm ý trong lời hắn, ai nấy đều hiểu rõ.
Chu Mạn Nương chỉ là một thứ nữ nhỏ bé, sao có thể dễ dàng lấy được lệnh bài từ phủ công chúa?
Trừ phi có kẻ đứng sau giật dây.
"Dạ phải!"
Quả nhiên là vậy.
Tiêu Tẫn ánh mắt trầm xuống, ngước nhìn Ôn Nguyệt Thanh.
"Ngươi ăn nói hàm hồ!" Lục Hồng Anh tức đến sôi máu, chỉ thẳng tay vào mặt Vũ Tình quát: "Chủ nhân ngươi với Ôn Ngọc Nhược vốn không oán không thù, sao lại hãm hại nàng?"
"Rõ ràng là ngươi, tiện nhân này, đã bị ai đó mua chuộc, ác ý vu oan giá họa!" Lục Hồng Anh gào lên: "Chu Ngọc Tiết đâu? Mau lôi nàng ta ra đây!"
Chu Ngọc Tiết mà nàng nhắc đến, chính là tỷ tỷ ruột của Chu Mạn Nương.
"Lục tiểu thư, việc này đại tiểu thư hoàn toàn không hay biết." Vũ Tình khóc lóc: "Ngài muốn giúp tam tiểu thư thoát thân, cũng không nên lôi đại tiểu thư vô tội vào đây!"
Lục Hồng Anh nghe vậy, suýt chút nữa bật cười.
Lần trước Chu Mạn Nương kể, khi Chương Ngọc Lân phát điên, nàng vốn có thể trốn thoát, nhưng không hiểu sao đột nhiên bị người bên cạnh đẩy một cái, vì thế mới bị Chương Ngọc Lân cắn trúng.
Lúc ấy Lục Hồng Anh đã thoáng nghi ngờ.
Không ngờ bên cạnh Chu Mạn Nương lại thực sự có kẻ phản bội.
Chu Mạn Nương lúc này bước vào điện, đối diện với những lời chất vấn, mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, không thốt nên lời, đôi mắt mờ ảo hướng về phía Ôn Nguyệt Thanh.
Quận chúa, quận chúa sẽ nghĩ gì về nàng?
"Chu tiểu thư, nhân chứng vật chứng đều đã có đủ, cô còn gì muốn trần tình?" Ngụy Hằng Chi lạnh lùng hỏi.
"Nhân chứng?" Ôn Nguyệt Thanh đột ngột lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo không chút hơi ấm: "Kéo ả tiện tỳ kia xuống, phạt trượng năm mươi côn."
Cả điện bỗng chìm vào tĩnh lặng.
Phạt đánh năm mươi trượng, hình phạt này gần như tương đương với án tử.
Ngụy Hằng Chi sắc mặt hơi đổi, chuyện này không trực tiếp nhắm vào Ôn Nguyệt Thanh, hắn tưởng nàng đã khôn ngoan hơn, biết lợi dụng người khác để hành sự, ai ngờ nàng vẫn ngang ngược như vậy.
Sắc mặt Vũ Tình đột nhiên tái mét, vội ngẩng đầu nhìn nàng.
Chỉ thấy Ôn Nguyệt Thanh thậm chí chẳng thèm liếc nhìn ả lấy một cái, lời nói vừa thốt ra, tựa như lưỡi dao băng tẩm độc.
"Trước khi ta đánh chết ngươi, ngươi vẫn còn một cơ hội để nói thật." Ôn Nguyệt Thanh lạnh lùng nói.
Những người xung quanh đều hít một hơi khí lạnh.
Đây là hoàng cung, Ôn Nguyệt Thanh muốn giết thị nữ nhà quan ngay trong cung, hơn nữa, còn là sau khi thị nữ này khai ra bằng hữu của nàng.
Nhưng tâm trạng của những người khác không ai bằng Chu Mạn Nương, khoảnh khắc Ôn Nguyệt Thanh cất lời, chân nàng mềm nhũn đến mức không thể đứng vững, khi nhìn về phía Ôn Nguyệt Thanh, trước mắt nàng mờ đi một mảng.
Nàng từ nhỏ đã nhút nhát, lại biết thân phận hèn kém, chưa từng dám mơ tưởng sẽ có người tin tưởng nàng vô điều kiện.
Ngay cả với Lục Hồng Anh, nàng cũng không dám kể hết những khó khăn mình gặp phải, nàng biết giữa họ có sự khác biệt như trời với đất, càng không muốn Lục Hồng Anh phải chứng kiến bộ dạng thảm hại của mình.
Còn người trước mắt, chỉ mới quen biết nàng có vài ngày ngắn ngủi.
"Vương gia, chuyện này?" Cung nhân bên cạnh trợn mắt kinh hãi nhìn Tiêu Tẫn.
Tiêu Tẫn nhìn Ôn Nguyệt Thanh, không nói được lời nào.
Vũ Tình đã bị lôi ra ngoài, tiếng trượng đánh vang lên khiến người ta rợn tóc gáy.
Vũ Tình từ chỗ lớn tiếng kêu oan, đến cuối cùng nửa lời cũng không thốt nên, chỉ còn tiếng gào thét xé lòng.
"...Mười, mười một... ba mươi lăm..."
Bên ngoài dần im bặt.
Trong điện tĩnh lặng, Ôn Nguyệt Thanh tiến đến bên chậu đồng rửa tay.
Giữa tiếng nước chảy róc rách, nàng ngẩng đầu, vẻ mặt lạnh như tiền: "Đem nó lôi vào đây."
Lời vừa dứt, hai cung nhân đã kéo lê Vũ Tình, người đầy máu me, chỉ còn thoi thóp.
Vết máu loang lổ trải dài khắp cung điện.
"Nói đi." Ôn Nguyệt Thanh lau khô tay, hỏi ả: "Chuyện hôm nay, là ai chủ mưu?"
Vũ Tình ngay cả mắt cũng không mở nổi, trong cơn đau dữ dội, vẫn cố gắng nghiến răng nói: "Là, là tam tiểu thư, là Chu Mạn Nương..."
Hơi thở nàng yếu ớt như tơ, nhưng vẫn kiên quyết khẳng định là do Chu Mạn Nương sai khiến.
Người trong điện nhìn nhau, nhưng sau ba mươi lăm trượng, không ai dám tùy tiện lên tiếng.
Ôn Nguyệt Thanh giọng bình thản: "Đánh chết."
Nghe thấy câu này, Vũ Tình run lên bần bật, nàng đột ngột mở mắt, hét lớn: "Ta nói! Ta nói!!!"
"Là đại tiểu thư! Chính là đại tiểu thư sai khiến ta, bảo ta đổi rượu của Ôn nhị tiểu thư, rồi đổ hết tội lên đầu tam tiểu thư! Nàng còn hứa với ta, sau khi sự việc thành công, sẽ bảo toàn cho ta, giúp ta ta thoát khỏi thân phận tiện tịch, ban thêm năm mươi lượng bạc cho ta!"