Chương 20. Thân thế của Dương Dương
“Không gì là không thể, anh còn nhớ rõ cách ôm thế nào không? Cứ ôm giống hôm qua là được, anh tốt xấu gì cũng là ba nó, nhiều ôm một chút, tình cảm mới tốt được.” Đừng chờ đến khi cưới nữ chủ rồi sinh đứa con khác, Lâm Kiến Quốc lại chỉ nhớ rõ mình là cha của đứa con doTừ Lệ Anh sinh, mà quên mất sự tồn tại của Dương Dương.
Thừa dịp còn chưa tới một bước này, Trần Ái Ân chuẩn bị giúp Dương Dương và Lâm Kiến Quốc vung đắp thêm tình cảm cha con.
Dù thế nào cũng làm nam chủ, tiền đồ của Lâm Kiến Quốc là không thể đo đếm được.
Có ba là Lâm Kiến Quốc, Dương Dương chính là hồng tam đại kiêm quan nhị đại đó. Cô là cô em vợ đã nuôi lớn Dương Dương, nghĩ cũng biết, cho dù cô có như trước không kết hôn, cũng có Dương Dương chăm sóc cô. Vậy là cô có thể yên tâm an hưởng tuổi già rồi.
Phỏng chừng là do mới được ăn no, Dương Dương tâm tình khá tốt, không so đo với khuôn mặt đen xa lạ của Lâm Kiến Quốc, một đôi mắt như ngọc trai đen cứ không ngừng nhìn về phía Trần Ái Ân. Thấy Trần Ái Ân vẫn ở đây, Dương Dương liền an tâm rúc trong ngực Lâm Kiến Quốc mà gặm tay nhỏ của mình.
Đột nhiên an tĩnh, không khí hai người có chút xấu hổ, Lâm Kiến Quốc nói thẳng: “Ái Ân, em có phải là có hiểu lầm gì với anh không?”
“Là hiểu lầm á?” Trần Ái Ân nhíu mày, “Cho đến hôm qua, anh vẫn không nói thật mọi chuyện với nhà em. Thân thế của Dương Dương, sự trong sạch của chị Ái Trạch, anh chỉ quăng cho nhà em một tiếng ‘hiểu lầm’ hai chữ là xong sao? Anh có từng nghĩ tới, chờ tương lai Dương Dương trưởng thành, nó phải đối mặt thế nào với tin đồn nhảm nhí như vậy. Nó chưa từng gặp mẹ ruột của mình, có khi nào nó sẽ hoài nghi chị gái em, hoài nghi chính bản thân nó không? Còn cả cái chết của chị Ái Trạch nữa, em cũng muốn một đáp án.”
Bị hoảng loạn, chảy máu quá nhiều, không cứu kịp mà chết.
Vì sao lại bị hoảng loạn, vì bị dọa sợ? Thế nên Trần Ái Trạch mới chết, Dương Dương vừa sinh ra đã mồ côi mẹ.
Người ta đều nói không có lửa làm sao có khói, rốt cuộc là vì cái gì, mới sinh ra tin đồn thân thế của Dương Dương có vấn đề, rằng nó không phải là con ruột của Lâm Kiến Quốc.
Nhiều vấn đề như vậy, Lâm Kiến Quốc một lời giải thích đều nói, vậy làm sao Trần Ái Ân có thể cho Lâm Kiến Quốc có sắc mặt tốt được.
Đương nhiên, mấy vấn đề này, những người khác nhà họ Trần không biết ư?
Không, họ vẫn biết, vẫn bận tâm. Nhưng cũng bất đắc dĩ vì Lâm Kiến Quốc không chịu thẳng thắn, họ lại không thể cưỡng ép Lâm Kiến Quốc nói ra.
Chân tình đổi chân tình, Lâm Kiến Quốc nói chuyện dấu đầu dấu đuôi, lừa gạt tiền căn hậu quả về cái chết của Trần Ái Trạch, còn muốn người Trần gia xem anh ta thành con rể tới cửa mà chân thành lấy đãi, mơ cũng đừng mơ!
Lâm Kiến Quốc cười khổ một chút: “Chuyện của Ái Trạch và Dương Dương tình huống tương đối phức tạp, một chốc nói không rõ. Hơn nữa, bây giờ thời cuộc mẫn cảm, cái này, em hiểu mà?”
“……”
Hiểu? Hiểu cái mông!
“Thời cuộc mẫn cảm cùng thân thế Dương Dương và chị Ái Trạch chết có liên quan gì? Chị ấy là bần nông căn chính miêu hồng. Anh lại càng không thành vấn đề. Nếu anh có có vấn đề, hiện tại làm sao có khả năng tiếp tục ở bộ đội lăn lộn được. Cho nên thời cuộc mẫn cảm, cùng chuyện này nhà em thì có liên quan gì?”
Cái gì mà tẩu tư phái, đầu cơ trục lợi…, căn bản là không dính dáng gì đến Dương Dương hay nhà bọn họ, thời cuộc có hỗn loạn, cũng loạn không đến trên người bọn họ.
Lời này của Lâm Kiến Quốc, Trần Ái Ân càng nghe càng không vào.
Lâm Kiến Quốc nhăn lông mày nói: “Ái Ân, anh chỉ có thể đáp ứng với em một điều duy nhất là, chờ thời cuộc ổn định, chuyện về Dương Dương và Ái Trạch, anh có thể từ đầu chí cuối nói cho em. Nhưng hiện tại, không được.”
Dù chỉ tiết lộ một chút thì đối với Dương Dương hay Trần gia mà nói, đều là tai hoạ ngập đầu, ai cũng trốn không thoát.
Vốn dĩ Trần Ái Ân rất tức giận, nhưng nhìn đến vẻ mặt ngưng trọng của Lâm Kiến Quốc, cô có chút sửng sốt: “Anh không phải là cố ý doạ em sợ chứ?”
“Không.”
Trần Ái Ân đứng ngồi không yên, ở trong phòng đi tới đi lui, giống như kiến bò trên chảo nóng.
Vỗ vỗ mông nhỏ của Dương Dương, Lâm Kiến Quốc tỏ vẻ: “Đương nhiên, nếu bây giờ em có áo lực nặng tâm lý, cảm thấy sợ hãi thì anh có thể đem Dương Dương mang đi.”
Bởi vì Trần gia cách khá xa, anh mới đem Dương Dương đưa tới đây, miễn cho Dương Dương bị theo dõi. Đồng thời, bối cảnh trong sạch của Trần gia cũng sẽ không gây chú ý cho người khác.
Cô biết giai đoạn mười năm này trong lịch sử thật sự rất loạn, đúng thì bị nói thành sai, đen lại biến thành trắng. Trần Ái Ân hít sâu một hơi: “Em chỉ hỏi một câu, Dương Dương có phải hay không là con của chị Ái Trạch?”
“Đúng vậy.” cam đoan không giả.
Trần Ái Ân phức tạp mà liếc Lâm Kiến Quốc một cái: “Chỉ cần Dương Dương là con của chị Ái Trạch, bất luận phát sinh chuyện gì, em đều sẽ che chở nó, đem Dương Dương mang theo bên người. Anh ở bộ đội cứ làm tốt chuyện của mình đi, cho Dương Dương một cái chỗ dựa. Dương Dương ở nhà em, anh không cần lo lắng, không có việc gì quan trọng thì đừng tới nhà em.”
Xem ra, Dương Dương thật sự không phải con ruột của Lâm Kiến Quốc rồi. Nếu không, vừa rồi cô hỏi như vậy, Lâm Kiến Quốc nên khẳng định mà nói, Dương Dương là con của anh cùng Trần Ái Trạch mới đúng.
Lâm Kiến Quốc ngoài ý muốn mừng rỡ, không nghĩ tới Trần Ái Ân tuổi không lớn, đầu óc lại thật sự rất linh hoạt.
Khó trách trước kia Trần Ái Trạch thường xuyên nói với anh, Trần Ái Ân rất thông minh, trời sinh đã có thiên phú học tập.