Chương 34. -
Con gái ông không thích á.
Mẹ Trần cau mặt, vỗ ba Trần một cái: “Ông muốn thương con gái thế nào tôi không quản, nhưng con bé nhà mình tính tình thế nào, người khác không biết, ông là ba ruột không lẽ cũng không biết sao. Ngoài Lâm Kiến Quốc ra, nhà ta còn quen biết được ai khác là quân nhân không? Tình cảnh con gái nhà chúng, thanh niên trai tráng nông dân như ông tôi không tin được, không thể đem con gái duy nhất của chúng ta giao cho hắn.”
Có thể yêu chiều con gái, nhưng không thể bởi vì dung túng tính tình con bé để cuối cùng lại hại đến nó được. Chuyện này bà tuyệt đối không đồng ý.
Bà chỉ có một đứa con gái là nó thôi, ai làm hại bà mất đi đứa con gái này, bà sẽ không bỏ qua đâu!
“Lâm Kiến Quốc không phải nói rất nhanh sẽ yên ổn lại sao?” Trần ba cổ họng hơi ngứa, đặc biệt muốn hút thuốc. Bất quá gần đây Trần Ái Ân quản ông rất nghiêm, hút cũng được, nhưng không thể hút nhiều, “Con gái nhà chúng ta cũng đâu có khuyết điểm gì lớn, chỉ là thích đọc sách, to gan một chút, thì có làm sao?”
Nếu đặt vào trước kia, không phải thời điểm đại cách mạng như bây giờ, đứa con gái có tính tình cùng dũng khí như con gái ông, chính là nữ anh hùng đó!
“Hừ.” Mẹ Trần cười lạnh, “Đúng là Vương bà bán dưa, mèo khen mèo dài đuôi. Đúng, trên đời này con gái ông lợi hại nhất. Lúc bé nó có ỉ đùn ra đấy, ông ôm vào đều khen thơm nức nở còn gì, gì mà là mùi thơm của bé gái. Ông nói xem, con gái ông còn có gì mà không tốt?”
Ba Trần mất hứng: “Con gái tôi rất tốt! Không thì bà nói cho tôi nghe thử coi, con gái tôi chỗ nào không tốt!”
“Được được được, không cùng ông thảo luận cái này.” Con gái ông còn không phải là con gái bà sao, bà sao có thể ghét bỏ con gái mình được? “Không quản nói thế nào, ngụm khí kia trong ngực tôi, nhắc tới liền không bỏ xuống được. Ông nói xem, con gái nhà chúng ta sao lại lớn gan như vậy chứ. May mắn lúc trước phát hiện sớm, không để người khác nhìn thấy. Lỡ như năm đó… thì con gái chúng ta hiện giờ mang bộ dạng gì, tôi nghĩ cũng không dám nghĩ!”
Không trách mẹ Trần trông gà hoá cuốc, thật sự là chuyện năm đó đem bà doạ hết hồn.
Lúc ấy, Trần Ái Ân cũng chỉ mới là một đứa nhỏ chừng mười tuổi, đó cũng là thời điểm bắt đầu của công cuộc cải cách mười năm, cũng là thời điểm hỗn loạn nhất, hung tàn nhất.
Lúc ấy xã Hồng Kỳ bị phân tới vài lao động cải tạo gắn mác “phần tử xấu”. Mỗi người tránh bọn họ còn không kịp, muốn cùng với những phần tử phá hư xã hội chủ nghĩa đó phân chia rạch ròi.
Người Trần gia đều hàm hậu, nghe nói trong những người đó có người còn đã từng ra chiến trường đánh quỷ Nhật Bản, nhưng vì lý do gì đó mà bị treo tội đào binh rồi bị đưa tới đây, ông bà trong thâm tâm cũng không thoải mái.
Đó chính là anh hùng kháng Nhật đấy, không minh bạch mà đã bị phán thành tội phạm đào bình, vậy cũng được hả? Quá vô lý!
Ba Trần mẹ Trần chữ nghĩa ít, nhưng lại rất tôn kính những người có học vấn. Cho nên trước thời điểm đó, hai vợ chồng vẫn cho đôi trai gái nhà mình đi học vỡ lòng. Trần Ái Ân từ nhỏ đã thích đọc sách, nhập học liền được thầy giáo cực kỳ yêu thích, thành tích cũng tốt.
Trần Bảo Quốc thì có vẻ kém hơn nhiều, thích chơi, lúc đi học lại không chịu ngồi yên. Nếu không phải đã quen cùng Trần Ái Ân bên nhau, Trần Bảo Quốc đã sớm trốn học rồi. Cứ như vậy, dù Trần Bảo Quốc thành tích không tốt, ba Trần mẹ Trần vẫn áp giải cu cậu đến trường cùng học tập với em gái.
Ai ngờ được, vốn dĩ là phần tử tri thức được kính trọng lại bị phê đấu thành xú lão cửu. Thầy giáo của con trai, con gái mình bị những hồng tiểu binh đó hết mắng lại đánh như thế nào, máu thịt lẫn lộn ra sao, mẹ Trần ngẫm lại liền cảm thấy sợ run người.
Tự vấn lương tâm, ba Trần mẹ Trần đều chưa bao giờ tham gia vào những chuyện này, cũng quản một đôi trai gái nhà họ cũng không cho bọn nó xằng bậy.
Thế mà, khi ba Trần mẹ Trần đem trọng tâm chú ý đặt hết ở trên người đứa con trai Trần Bảo Quốc thì Trần Bảo Quốc không gây rối, mà Trần Ái Ân lại sinh chuyên khiến ba Trần mẹ Trần sợ tới mức ra một thân mồ hôi lạnh.
Nửa đêm, Trần Bảo Quốc đột nhiên tỉnh lại, rầm rì mà chạy qua phòng ba Trần mẹ Trần, hỏi ba mẹ: “Ba mẹ, em gái con đâu?”
“Em gái con không phải ở cùng phòng ngủ với con sao?”
“Không có, không thấy em ấy đâu hết.”
Một trận binh hoang mã loạn, ba Trần mẹ Trần thiếu chút nữa định chạy qua nhờ hàng xóm cùng đi tìm giúp Trần Ái Ân, chỉ sợ Trần Ái Ân gặp phải chuyện gì nguy hiểm. Nhưng sau khi ba Trần nghe mẹ Trần nói trong nhà thiếu đi mấy cái bánh bột ngô, giỏ tre cũng không thấy đâu, ba Trần mới gọi lại mẹ Trần - đang muốn tìm hàng xóm giúp đỡ, nói “Trước mắt chúng ta cứ tự tìm xem sao đã.”
Cuối cùng ba Trần mẹ Trần ở chỗ chuồng bò nhốt đám người lao động cải tạo kia, tìm được Trần Ái Ân.
Cho đến hôm nay, Trần mẹ vẫn cảm thấy may mắn, may mắn những người ngày đó ăn bánh bột ngô con gái bà cho đều không tồi, chịu nhiều trắc trở nhưng vẫn không hé miệng nhắc tới sự giúp đỡ ngày đó của con gái bà với bất cứ ai.
Nếu không, mẹ Trần thật sự lo lắng, con gái mình cũng sẽ giống như những người đó, bị bức hiếp vô pháp làm người.
Đó là lần đầu tiên mẹ Trần nặng tay với Trần Ái Ân như vậy. Bà đem con bé đánh một trận, làm Trần Ái Ân phải khắc sâu, phải nhớ cho rõ. Chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm, con không biết sao? Lỡ như đứa con gái duy nhất xảy ra chuyện gì, mẹ Trần cảm thấy chắc bà cũng sống không nổi mất, dứt khoát mà đi cùng con gái một đoạn đường cho rồi.
Ăn xong trận đòn này, Trần Ái Ân sốt cao, lại một trận làm người Trần gia lo lắng sợ hãi. Mẹ Trần không rõ, đứa con gái ngày thường ngoan ngoãn nghe lời như vậy, thế mà một khi đã gây chuyện ầm ĩ thì còn khiến người ta bực bội còn hơn cả thằng con trai bà là sao?