Nắng chiều rất đẹp, Vân Yên ngồi trên chiếc sập mềm mại sưởi nắng. Dận
Chân cùng với Tiểu Thuận Tử ra ngoài không biết làm gì đi đâu. Tuy
nhiên, có những lúc trực giác của phụ nữ mách bảo nàng rát nhiều điều.
Vân Yên ngắm nhìn phong cảnh tuyệt đẹp như tranh vẽ bên ngoài cửa sổ,
hơi ngẩn ngơ, lại cảm thấy mệt mỏi. Bao nhiêu năm trôi qua, sợ hay không sợ, giữa nàng và Dận Chân sớm đã phân ranh giới rạch ròi rồi. Mối quan
hệ giữa hai người cũng như vậy. Không ai có thể vì điều này mà tìm một
con đường ra cho cả hai, Dận Chân không cho phép nàng từ chối, nàng dù