Chương 12:
Lấy cớ đi vệ sinh chỉ là cái cớ, tôi không thể nào chui vào nhà vệ sinh ngồi suốt hai tiếng đồng hồ được.
Thế là, tôi lén lút đi vào hiệu sách đối diện rạp chiếu phim.
Cửa hàng sách này, bề ngoài là hiệu sách lớn nhất khu, trên thực tế, nó đúng là hiệu sách lớn nhất khu, vì tầng hai vắng bóng người lại chất đầy tiểu thuyết ngôn tình.
Người đứng đắn đến đây để mua sách, còn tôi đến đây để mua niềm vui.
Hồi xưa, tôi đơn thuần tò mò mà bước lên cái cầu thang tối tăm, kể từ đó tôi bước vào con đường thức đêm không lối về.
Tuy nhiên, với kinh nghiệm ngày càng nhiều, mấy cuốn văn học cũ rích ở đây không còn đủ sức hấp dẫn tôi nữa.
Quả nhiên, chỉ một lát sau tôi đã lướt hết các dãy sách, không tìm thấy cuốn ngôn tình "phản motif" nào có thể đọc được, tôi cảm thấy hơi mất hứng.
Hay là qua quán trà sữa bên cạnh ngồi lướt điện thoại còn hơn.
Người ta nói trong sách có ngọc nữ.
Mãi đến khi phát hiện bóng dáng kia giữa các kệ sách, tôi mới tin câu nói này.
May mắn thay, trước khi ra về tôi kịp liếc qua khu sách kinh điển, nếu không đã bỏ lỡ anh chàng đẹp trai tuyệt thế này rồi.
Bạn hỏi anh chàng này tuyệt vời đến mức nào ư, đến mức tôi vì anh ấy mà từ bỏ ly trà sữa nho tươi đang ở ngay trước mặt, bạn nói xem anh ấy phải tuyệt vời đến nhường nào.
Thật lợi hại, chỉ một góc nghiêng đã khiến tôi mê mẩn thần hồn điên đảo.
Nhìn anh ấy biến mất giữa các kệ sách, tôi không nghĩ ngợi gì, cất bước đuổi theo.
Thế nhưng tôi cứ luôn chậm hơn anh ấy một bước, chỉ nhìn thấy quần áo hoặc gót chân.
Cố ý phải không!
Tôi bực bội, tôi không phục, tôi tiếp tục đuổi theo.
Cuối cùng thì tôi cũng mất dấu anh ấy.
Và tôi, cũng bị lạc trong cái hiệu sách nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ này.
Nhìn những tài liệu nước ngoài trước mặt, tôi hơi bối rối, khu này tôi chưa từng đến.
Đây... không phải tiếng Anh à?
Sự bí ẩn của hiệu sách này tôi đã được chứng kiến từ lâu.
Dựa vào trí nhớ để tìm đường cũ.
Nó ngoằn ngoèo, chẳng theo một quy luật nào cả.
Anh chàng đẹp trai, chắc chắn là anh đang cố tình dẫn tôi đi lòng vòng phải không.
Đi thêm vài bước, tôi bắt đầu thấy những cuốn sách xung quanh quen thuộc.
"Tuyển tập đề thi tốt nghiệp THPT", phải bạn không?
Thay đổi diện mạo một chút, tôi suýt không nhận ra.
Tôi rút một cuốn sách địa lý mới nhất, lật lật lung tung, có một vài câu tôi cảm thấy khá quen.
Lúc này sẽ có người hỏi, nữ phụ nhà giàu còn phải làm bài tập à?
Nói nhảm, không làm bài tập thì làm sao giữ được hình tượng học bá.
Cái câu "Tôi chẳng bao giờ ôn bài cả", mấy người nói câu này thì ai mà không học bài đến 12 giờ đêm.
Nói thật nhé, học bá như tôi không chỉ làm bài tập, mà toán, tiếng Anh, vật lý, sinh học, địa lý, môn nào tôi cũng không bỏ qua.
Thà mệt chết tôi, cũng phải cho các người cuốn đến nơi đến chốn!
Lạc đề rồi.
Vì cuốn ở nhà sắp hết giấy rồi, tôi đang băn khoăn không biết nên mua một cuốn mới để làm tiếp hay đổi sang cuốn khác.
Ngay lúc này, một giọng nói trong trẻo truyền đến theo làn gió.
"Cuốn sách này khá hay."
À, tai tôi, nó có thai rồi.
Tôi ngẩng đầu lên, rồi bật cười.
Đây không phải là anh chàng đẹp trai lúc nãy tôi đuổi mãi không kịp sao?
Hóa ra sức hấp dẫn của tôi còn không bằng một cuốn sách à?!
Quá đáng (o`з’*)
Thế là tôi bèn cà khịa anh ấy.
"Nhưng mà cuốn này bản năm ngoái tôi làm gần xong rồi, có kha khá câu bị lặp lại đấy."
Nghe chưa!
Cuốn này, tôi làm xong rồi!
Tôi là, học bá!
Không cần, anh phải, nhắc nhở tôi!
"Vậy thì bạn thử cuốn này xem."
Anh ấy rút một cuốn từ bên cạnh ra.
Tôi nhìn cái màu sắc đó là biết ngay "Đề thi hay, đề thi khó".
"Chữ nhỏ quá, cách dòng sát nhau quá, không có chỗ để viết câu trả lời."
Anh ấy lại rút một cuốn khác.
"Giấy không tốt lắm, dễ bị lem mực."
Lại rút thêm một cuốn nữa.
"Đáp án không chi tiết, không có giá trị tham khảo."
Anh ấy lấy một bộ từ tầng dưới cùng.
"To quá, mỏng quá, không trải ra bàn được, đặt lên đùi viết cũng không tiện."
Anh ấy thở dài.
"Chẳng lẽ bạn muốn làm lại cùng một bộ đề hai lần?"
Không đời nào, không đời nào, chẳng lẽ thật sự có người mà những câu đã sai rồi sẽ không bao giờ sai lại nữa?
Tôi lườm anh ấy một cái.
Anh ấy trưng ra vẻ mặt đương nhiên.
Chà chà, anh giỏi quá nhỉ.
Cuối cùng tôi vẫn ôm cuốn "Tuyển tập đề thi tốt nghiệp THPT" của mình đi thanh toán.
Bước ra ngoài, thấy hai nhân vật chính ở đối diện, tôi vẫy tay với họ.
Đi được vài bước, tôi mới nhớ ra chưa hỏi tên anh chàng đẹp trai kia.
Anh ấy đã nói trước:
"Ngày mai gặp lại."
Ngày mai?
Thời gian ngắn vậy sao?
Trường học lớn lắm đấy.
Tôi sợ anh sẽ không tìm thấy tôi.