Nước Lửa Khó Dung

Chương 11

Chương 11
Ngày hôm sau, tin hot trên mạng ngoài Chu Diễm và Lê Nguyệt ra, còn có thêm cả tôi.
Tôi và Chu Diễm vừa lấy giấy chứng nhận ly hôn từ cục dân chính ra thì đã bị đám phóng viên ùa tới vây lấy. Gương mặt mỗi người đều lóe lên ánh sáng của sự hóng hớt, hoàn toàn không quan tâm thiết bị của mình có đụng phải hay làm ai bị thương hay không.
Giữa sự chen lấn khủng khiếp, Chu Diễm đứng chắn, che chở tôi ở phía sau.
Nhưng tôi vẫn không tránh khỏi việc bị chiếc máy quay cầm không chắc đập vào đầu, lập tức hoa mắt chóng mặt.
Sự hỗn loạn cũng bắt đầu từ khoảnh khắc đó.
Chu Diễm như phát điên, hung hăng kéo người cầm máy quay không vững kia lại, rồi trực tiếp dùng nắm đấm ra tay.
Những cú đấm tàn bạo, trút hết nỗi oán hận. Người đó bị đánh bầm tím mặt mũi, thậm chí khóe miệng còn chảy máu.
Nhưng Chu Diễm vẫn thấy chưa đủ, mắt đỏ ngầu, bắt anh ta phải xin lỗi tôi.
Cuối cùng, vài phóng viên khác cùng nhau hợp sức mới ngăn được hành vi bạo lực của Chu Diễm.
Anh ta hất tay ra khỏi sự kiềm chế, theo bản năng muốn quay sang lo lắng cho tôi, nhưng lại phát hiện ra tôi đã được anh trai tôi che chở phía sau.
Đi cùng anh trai tôi, còn có cả Trần Tầm.
“Đưa em ấy lên xe trước.”
“Ừ.”
Trần Tầm đáp lời, che chắn cho tôi xuyên qua đám đông phóng viên, ngồi vào ghế sau xe, rồi đưa cho tôi một chai Coca lạnh.
Tôi theo phản xạ lắc đầu: “Không cần đâu, cậu cũng nên uống ít nước có ga thôi, không thì lên hình dễ bị sưng mặt.”
Trần Tầm bật cười: “Là để chị chườm lạnh, giảm đau.”
“……”
Thật là ngại quá. Tôi cười khổ rồi nói “cảm ơn”.
Anh trai tôi lái xe đưa tôi thẳng đến bệnh viện, kiểm tra và băng bó, xác nhận không có gì nghiêm trọng thì thở phào nhẹ nhõm, rồi bắt đầu trách móc tôi:
“Lát nữa nhớ gọi điện cho bố mẹ đấy.”
“Họ biết em ly hôn rồi, sợ làm em buồn nên không dám hỏi thẳng, cứ gọi điện cho anh hỏi han đủ thứ.”
“Em nói chuyện với họ nhiều một chút, để họ yên tâm... Đừng học anh, chỉ biết làm họ tức giận.”
Trong lúc nói chuyện, anh trai tôi lúng túng liếc nhìn Trần Tầm một cái rồi lại quay đi. Còn Trần Tầm vốn luôn tùy tiện, khi nghe thấy lời anh trai tôi nói, vành tai cũng hơi ửng đỏ, rồi sờ sờ mũi.
Tôi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Chỉ là cảm thấy hành động phát cẩu lương trước mặt một người vừa ly hôn như tôi của họ, hơi thiếu tế nhị.
Khi ra viện, Chu Diễm tìm tới. Cậu ta thất thần nhìn miếng băng gạc trên trán tôi, muốn nói lại thôi.
Tôi thở dài, nói rằng mình không sao, và bảo anh ta về đi.
Chu Diễm cụp mắt xuống, rồi dặn dò tôi: “Nhất định phải nhớ thay thuốc... Nếu mấy ngày này không tiện, em có thể về chăm sóc chị...”
Tôi hơi mất kiên nhẫn:
“Chu Diễm, ly hôn rồi, cậu nói những lời này không thấy quá nực cười sao? Đừng tưởng tôi không biết, đám phóng viên ở cửa cục dân chính hôm nay là ai gọi đến.”
“Lê Nguyệt đã thích dính lấy cậu như vậy, tôi sẽ tặng cho hai người một món quà lớn đây. Về mà đợi đi, những ngày tháng khó khăn của hai người, vẫn còn ở phía trước.”
Nghe xong, Chu Diễm cười khổ một tiếng, rồi nhìn tôi thật sâu, nói một câu “tạm biệt”.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất