Nước Lửa Khó Dung

Chương 13: [HẾT]

Chương 13
Ba năm, đủ để rất nhiều chuyện xảy ra.
Chẳng hạn như, tôi lại thử hẹn hò với hai bạn trai. Cuối cùng phát hiện ra, đàn ông vẫn không thể so sánh với cảm giác an toàn và sự thỏa mãn mà việc kiếm tiền mang lại cho tôi.
Lại chẳng hạn như, Trần Tầm liên tiếp cho ra vài bài hát mới, tất cả đều là những single do tôi tự tay sản xuất. Lại còn, Trần Tầm sau khi nổi tiếng lại đột ngột rút khỏi giới giải trí, tuyên bố giải nghệ, các fan hâm mộ đều không biết cậu ấy đã đi đâu.
Nhưng tôi biết, là anh trai tôi đã kéo Trần Tầm lén lút sang nước ngoài kết hôn, họ đã trở thành những người yêu nhau hợp pháp.
À đúng rồi, họ còn nhận nuôi hai đứa trẻ mồ côi. Còn công ty ở trong nước thì bị anh trai tôi ném hết cho tôi.
Nhớ lại cái vẻ anh trai mắng tôi vì quá lú lẫn trong tình yêu, tôi không khỏi cười nhạo: anh ta lấy đâu ra cái mặt để nói tôi vậy chứ?
May mà, tôi thật sự đam mê kiếm tiền hơn, thế nên, tôi không ngừng nghỉ vùi mình vào công việc. Thỉnh thoảng thư giãn, tôi cũng hẹn vài ba cô bạn thân cùng nhau, uống chút rượu, gọi vài "mẫu nam" đến phục vụ.
Chị gái mà, cái khổ gì cũng chịu được, chỉ không chịu khổ vì tình yêu.
Tôi đã một thời gian rất dài không còn nghe thấy tên Chu Diễm nữa, nhưng khi lướt mạng xã hội, tôi lại thấy tên của Lê Nguyệt.
Hóa ra, chai axit sulfuric năm xưa là do một fan cuồng trung thành của Chu Diễm ném. Người fan đó làm vậy là để trả thù cho Chu Diễm, người bị buộc phải rút khỏi giới giải trí.
Còn Lê Nguyệt, nghe nói vì cả khuôn mặt bị hủy hoại, đã phát điên ngay trong bệnh viện, nhảy từ tầng hai xuống—
Không chết, nhưng bị liệt nửa người, cả đời chỉ có thể nằm trên giường.
Tôi thở dài tiếc nuối, tắt trang web đi, định xuống lầu mua một chiếc bánh ngọt nhỏ mà tôi thích ăn, nhưng lại bất ngờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở tiệm bánh.
Ba năm trôi qua, cậu ta đã ra tù. Chỉ là Chu Diễm của hiện tại, không còn là chàng trai trẻ tràn đầy khí phách năm nào.
Cậu ta ngồi thất thần, trên bàn là một chiếc bánh dâu tây y hệt như ngày xưa.
Khi nhìn thấy tôi, cậu ta ngẩn người, hốc mắt lập tức đỏ hoe, dường như có lời muốn nói, nhưng khi liếc thấy chiếc bánh sô cô la mà nhân viên đưa cho tôi lại cười nhạt.
Tôi không hề do dự đi ngang qua cậu ta, đẩy cửa bước ra ngoài, ngồi lên chiếc Ferrari màu đỏ của mình.
Hoàng hôn buông xuống.
Đã đến lúc đổi sang một vị bánh mới rồi.
(Hết)


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất