Chương 7
Lần nữa gặp lại Châu Diễm, cậu ta đang dựa vào ghế trang điểm nhắm mắt nghỉ ngơi, gương mặt lộ rõ vẻ mệt mỏi mà lớp trang điểm cũng không che được.
Qua cánh cửa, tôi loáng thoáng nghe thấy tiếng người quản lý mắng mỏ: "Biết là sắp lên chương trình rồi mà tối qua còn uống rượu suốt đêm! Không biết bây giờ nhìn cậu như sắp sưng thành con heo rồi hả?!"
"Đừng có ỷ mình có cả chục triệu fan thì muốn làm gì thì làm! Thuyền có thể chở được nước, cũng có thể bị nước lật đấy!"
Còn vẻ mặt Lê Nguyệt ở bên cạnh cũng không được tốt lắm, đôi mắt đỏ hoe như mắt thỏ, rụt rè không dám nói chuyện với Châu Diễm. Thấy tôi bước vào, cô ta lập tức đứng bật dậy, hỏi tôi sao lại ở đây!
Tôi liếc mắt, cười: "Hai người đến để trang điểm lên chương trình, thì tôi không được đến trang điểm à?"
"Hay là tôi đến không đúng lúc, làm phiền cô giả vờ đáng thương rồi?"
"Chị!"
Lê Nguyệt tức nghẹn, gần như muốn xông lên.
"Đủ rồi!"
Châu Diễm đột nhiên mở mắt, thấy tôi thì hơi nhíu mày, rồi bảo người quản lý đưa Lê Nguyệt ra ngoài trước, cậu ta có chuyện muốn nói với tôi. Tôi tự thấy mình chẳng có gì muốn nói, cũng chuẩn bị rời đi, nhưng lại bị Châu Diễm thô bạo túm lấy cánh tay, ép tôi vào giữa cậu ta và bàn trang điểm.
Tôi giãy giụa, nhưng lại bị cậu ta bóp lấy cằm, không thể cử động.
Mùi rượu sộc thẳng vào mặt.
Xem ra Châu Diễm uống không ít.
"Sao? Tưởng rằng cuộc thi bình chọn fan, mình chắc chắn thắng rồi nên uống rượu ăn mừng cả đêm hả?"
Cảm xúc của Châu Diễm lập tức căng thẳng, ánh mắt trở nên lạnh lùng. Ngay khi tôi nghĩ cậu ta sắp tức giận, cậu ta lại thở dài, bất lực nói:
"Sao chị lại cứ thích làm người khác nghẹn họng thế này?"
Tôi không trả lời. Cậu ta lại định nắm lấy tay tôi.
Tôi né tránh, cậu ta cũng không bực, chỉ ra vẻ yếu thế nói:
"Khê Khê, ngoan, xé bản thỏa thuận ly hôn đi. Hôm đó em bị chị chọc tức, nhất thời bốc đồng mà ký, chứ không thật lòng muốn ly hôn với chị đâu."
Tôi bỗng thấy phiền: "Châu Diễm, cậu buông tay ra được không? Không thấy xấu hổ sao?"
"Cố Khê, em đã hạ mình cầu xin chị rồi, chị đừng có được voi đòi tiên! Rốt cuộc chị còn bất mãn điều gì nữa? Chị muốn em làm gì thì mới chịu?"
Mắt Châu Diễm đỏ hoe, trông như một con sói con vừa hung hăng vừa đáng thương.
Tôi lạnh lùng nói với cậu ta: "Châu Diễm, hy vọng cậu có mặt ở cửa phòng đăng ký kết hôn đúng giờ, đừng để tôi coi thường cậu."
Châu Diễm sững lại, ánh mắt lại trở nên lạnh lùng.
Cậu ta cười khẩy một tiếng: "Cố Khê, em cho chị mặt mũi quá rồi, nên chị mới không nhận ra mình đã là một bà cô già rồi đúng không?"
Nói xong, cậu ta vượt qua tôi, mở cửa. Và ngoài cửa là Lê Nguyệt với đôi mắt đỏ hoe, nắm chặt tay, trừng trừng nhìn tôi.