Chương 15: Gia Cát Phượng Sồ!
"Ngươi biết rồi ư?"
Nho sinh kinh ngạc nhìn Trần Mục, ánh mắt rõ ràng tràn đầy vẻ không tin.
"Ngươi đang vũ nhục trí thông minh của ta đấy à?"
Lão ca ta phải lợi dụng pháp khí mới xác định được phương vị đại khái, ngươi lại nói đã tìm được? Chẳng phải lộ ra ta vô năng lắm sao.
"Khoác lác cũng phải biết đường mà gỡ cái đuôi trâu xuống chứ."
"Ngươi mặc quần áo vào trước đi."
Trần Mục thực sự không thể nhìn thẳng một đại nam nhân cứ mập mờ đứng trước mặt hắn như vậy.
Nho sinh vội vàng bắt đầu mặc quần áo.
"Ban đầu!"
Đúng lúc này, Trương A Vĩ nghe động tĩnh bên ngoài liền đẩy cửa xông vào: "Ta đã làm theo yêu cầu của ngươi đem... đem..."
Thanh âm im bặt.
Nhìn nho sinh đang "thoát" quần áo cùng Trần Mục bên cạnh, Trương A Vĩ sững sờ mấy giây rồi cấp tốc đóng cửa lại.
Phảng phất như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Thảo!"
Trần Mục thầm mắng một tiếng rồi đi ra cửa phòng, lấy tập ghi chép từ tay Trương A Vĩ: "Đã ghi chép xong cả rồi chứ?"
"Không có ý tứ, ban đầu, ta không cố ý quấy rầy các ngươi."
Trương A Vĩ áy náy nói.
Thấy sắc mặt Trần Mục chuyển âm, Trương A Vĩ vội nói sang chuyện chính: "Ta đã theo lời ngài dặn, hỏi các cô nương tinh thông âm luật rồi, những người còn lại thì chưa."
"Đi đi, ngươi tiếp tục đi hỏi đi."
Trần Mục phất tay.
Trương A Vĩ nhìn thêm vào gian phòng mấy lần rồi chậm rì rì xuống lầu.
"Nói đi, ở phòng nào? Khu vực này tổng cộng có mười bảy gian phòng, nếu ngươi thực sự tìm ra được, ta, Gia Cát Phượng Sồ, nhận ngươi làm cha cũng được."
Nho sinh tự xưng tên mình.
Gia Cát Phượng Sồ?
Cái tên Cát da gì mà kỳ quái vậy.
Trần Mục nhếch miệng, lật xem ghi chép của Trương A Vĩ rồi ánh mắt lưu động: "Về cơ bản là giống với những gì ta đoán."
"Giống cái gì?"
Gia Cát Phượng Sồ đột nhiên thấy không quen với bộ dạng ra vẻ của Trần Mục.
Cứ như thể hắn đang chê bai IQ của y không đủ ấy.
Trần Mục dẫn Gia Cát Phượng Sồ đến dãy hành lang bên tay phải, đến căn phòng thứ ba: "Nếu ta suy luận không sai, xà tinh đã tiến hành nghi thức ở căn phòng này."
Gian phòng rất sạch sẽ, trong không khí thoang thoảng mùi cúc nhè nhẹ.
Vẫn bày biện một vài vật thể kỳ quái.
Tỉ như mộc điêu quả cà vân vân.
Gia Cát Phượng Sồ nhíu mày dạo quanh phòng một vòng rồi nghi hoặc hỏi: "Ngươi chắc chứ?"
Trần Mục thản nhiên nói: "Cúc Xuân Lâu có chín mươi tư gian phòng, riêng tầng ba khu vực này đã có mười bảy gian. Vì cấu trúc đặc biệt, hành lang rối rắm như hình chữ "Hồi", hơn nữa phòng cách âm không tốt.
Cho nên, khi tiếng kêu thảm thiết vang lên, rất khó xác định ngay lập tức là từ gian phòng nào phát ra.
Lầu dưới là khu vực công cộng, tiếng đàn, tiếng tiêu không ngớt, huống hồ tối qua rất nhiều cô nương đều chào khách ở hành lang bên ngoài, càng khó phán đoán."
Gia Cát Phượng Sồ buông tay: "Vậy ngươi làm sao xác định được?"
Trần Mục lắc tập ghi chép trong tay: "Nhưng có một loại người có thể, đó là người tinh thông âm luật.
Cúc Xuân Lâu có không ít cô nương tinh thông âm luật, các nàng khá nhạy cảm với âm thanh.
Người bình thường trong môi trường ồn ào có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết phát ra từ tầng ba, nhưng các cô nương này có thể nghe ra phương vị đại khái.
Có lẽ hai, ba người sẽ có sai sót, nhưng nếu tổng hợp lại thì có thể sàng lọc ra vị trí cụ thể."
Trần Mục chỉ quanh phòng: "Về cơ bản có thể chọn ra bốn gian phòng này từ lời kể của họ."
"Nếu là bốn gian phòng này, vậy vì sao ngươi xác định là căn thứ ba?"
Gia Cát Phượng Sồ vẫn còn hoài nghi.
Y định chống đến cùng.
Hiển nhiên y không nhận ra mình đã vô tình biến thành công cụ hỗ trợ cho nhân vật chính.
Trần Mục cười rồi bước vào căn phòng thứ ba, mở cửa sổ ra chỉ về phía tửu quán bên kia sông Hoài Lan, thản nhiên nói: "Tối qua ta ở tửu quán đối diện."
"Vậy thì sao?"
Trần Mục khoanh tay trước ngực: "Ta cũng nghe được tiếng kêu thảm thiết đó, nhưng ta nghe được âm thanh cực kỳ bén nhọn.
Vậy nên ta kết luận, lúc ấy cửa sổ phòng đang mở.
Ngươi phải hiểu, cửa sổ mở và đóng sẽ tạo ra sự khác biệt rất lớn cho người bên ngoài nghe thấy, giống như hai vợ chồng cãi nhau vậy.
Mà trong bốn gian phòng này, chỉ có gian này là có cửa sổ đối diện sông Hoài Lan!"
Nghe xong suy luận của Trần Mục, Gia Cát Phượng Sồ không khỏi hít sâu một hơi.
"Kẻ này đáng sợ như vậy sao?"
Mức độ thông minh của hắn hoàn toàn có thể so tài cao thấp với Gia Cát Phượng Sồ y, sau này ắt là kình địch!
*(Uy hϊế͙p͙ độ + 1)*
Gia Cát Phượng Sồ chậm rãi gật đầu: "Cũng không sai biệt lắm với những gì ta nhớ."
Để chứng minh độ chuẩn xác của mình, Gia Cát Phượng Sồ lại bảo Trần Mục dùng dây thừng Nhật Bản trói y lại, quần áo cũng cởi xuống một nửa.
Y dùng chú thuật để dò xét.
Rất nhanh, con ngươi âm trầm kinh khủng kia đã tìm ra một hạt vụn màu đen lớn bằng hạt vừng từ khe hở dưới sàn nhà cạnh bàn trang điểm.
"Hàn võng thạch."
Gia Cát Phượng Sồ cẩn trọng đặt hạt vụn màu đen vào la bàn, trong mắt lóe lên tia sáng.
Trần Mục tò mò hỏi: "Hàn võng thạch là cái gì?"
"Tiểu tử, cuối cùng cũng có chuyện ngươi không biết à."
Vừa bị chèn ép IQ, Gia Cát Phượng Sồ lập tức tìm lại cảm giác ưu việt, dương dương đắc ý nói: "Đây là một loại vật liệu đặc thù dùng cho pháp trận, luyện từ thi thể của một vài yêu vật, thường dùng cho các pháp trận như "Định hồn", "Phệ hồn", "Đổi hồn".
Nói cách khác, hôm qua xà yêu đích thực đã tiến hành nghi thức ở đây, mục đích của nó là tiến hành "Đổi hồn", chỉ là xảy ra sự cố ngoài ý muốn, khiến việc đổi hồn không thành công, nên nó mới hoảng hốt bỏ chạy."
Nói đến đây, Gia Cát Phượng Sồ không khỏi xúc động.
May mà có tiểu tử này, nếu không y phải tốn cả ngày mới tr.a ra được những điều này.
"Đổi hồn?"
Trần Mục có chút mơ hồ: "Xà tinh sao phải đổi hồn? Lẽ nào thân thể Mục Hương Nhi không thơm sao?"
Gia Cát Phượng Sồ hừ lạnh nói: "Chắc là không tương thích, nên nó mới cần gấp một thân thể khác, dù sao đổi hồn cũng không phải chuyện dễ dàng."
"Dựa vào, cái này còn có thuyết pháp không tương thích nữa à."
Trần Mục lặng lẽ nhổ nước bọt.
Nhớ lại tình hình tối qua, Trần Mục nghi ngờ nói: "Nếu thi thể Mục Hương Nhi bị chúng ta lấy đi, vậy xà tinh kia..."
"Hẳn là nguyên hồn đã đào thoát."
Gia Cát Phượng Sồ vỗ vai Trần Mục: "Tiểu tử không tệ, lại đánh cho xà tinh chạy mất."
Trần Mục nhe răng.
"Nếu lão tử không phải "Thời gian chảy ngược" một lần, thì giờ còn có phần cho ngươi nói chuyện à, sớm vào quan tài rồi."
"Bây giờ nguyên hồn đã đào thoát, còn có thể bắt được không?"
"Không thể."
"..."
"Tiểu tử, đừng dùng ánh mắt khinh bỉ đó để vũ nhục thân phận của ta."
Đối diện với ánh mắt của Trần Mục, Gia Cát Phượng Sồ có chút khó chịu.
"Tuy không thể bắt được, nhưng ít ra biết rõ tình hình hiện tại của nó, từ đó xây dựng kế hoạch bắt giữ mới. Ngươi nghĩ bắt yêu đơn giản như uống nước lạnh à?"
"Vậy kế tiếp nên làm gì?"
Trần Mục hỏi.
Gia Cát Phượng Sồ bặm môi, thì thào nói: "Đáng tiếc, nếu tìm được thời điểm Mục Hương Nhi chết, có lẽ sẽ có nhiều manh mối hơn."
"Thời điểm chết?"
Trần Mục giật mình rồi nói: "Phượng Sồ huynh có muốn cùng ta đi tr.a án không?"