Nương Tử Nhà Ta Không Phải Yêu

Chương 39: Bị thương Thanh La!

Chương 39: Bị thương Thanh La!

Sau khi rời khỏi phòng của nữ tài xế Thanh La, Trần Mục thẳng hướng phòng bếp.
Quả nhiên, Bạch Tiêm Vũ đang bận rộn nhào bột mì.
Nàng mặc một bộ váy trắng, đứng trước bàn gỗ trông như một đóa bạch tường vi lặng lẽ nở rộ.
Khí chất của nàng có vẻ không hợp với gian bếp này.
Dù sao, nàng từng là đại tiểu thư mười ngón tay chưa từng dính nước, trước khi xuất giá chưa từng vào bếp nấu nướng, thế nên cảnh tượng này có chút không hài hòa.
"Phu quân, chàng về rồi."
Thấy Trần Mục, Bạch Tiêm Vũ nở một nụ cười động lòng người.
Trong khoảnh khắc, cả gian phòng dường như bừng lên sức sống mùa xuân.
Trần Mục ngẩn người, rồi hoàn hồn vén tay áo lên nói: "Để ta nấu cơm cho."
"Không cần đâu, phu quân một ngày mệt nhọc đã đủ rồi, vẫn là nên đi nghỉ ngơi đi, thiếp thân làm xong cơm tối sẽ gọi chàng."
Bạch Tiêm Vũ dùng mu bàn tay lau nhẹ những sợi tóc đen lòa xòa trên trán, dịu dàng nói.
Trên mi tâm nàng vô tình dính một chút bột mì.
Trần Mục rửa sạch tay, cưỡng ép chen đến trước tấm thớt, đoạt lấy phần bột mì trong tay nàng: "Việc này ta quen lắm, để ta làm cho. Đừng có coi thường ta, trước kia ta cũng nhào bột mì không ít đấy. A, B, F gì ta đều từng trải qua cả."
Bạch Tiêm Vũ bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng sang một bên.
Về phần những gì hắn nói "A, F" gì đó, nàng tự nhiên chẳng hiểu.
Nhìn phu quân đang nhào bột, nàng lại không khỏi buồn cười nói: "Một đại nam nhân vào bếp, không sợ người khác chê cười sao?"
"Hừ, ai thèm chê cười cứ chê, có mất miếng thịt nào đâu?"
Trần Mục chẳng để bụng.
Bạch Tiêm Vũ im lặng.
Nửa ngày sau, nàng buồn bã nói: "Phu quân bây giờ khác xưa nhiều quá, có lẽ là sau khi thành thân thì khác."
"Khác chỗ nào? Dài ra hay ngắn đi?"
Có lẽ vì đã phá được vụ án và bắt giam hung thủ, nên tâm tình Trần Mục thoải mái hơn nhiều, hiếm khi trêu ghẹo nương tử.
Bạch Tiêm Vũ cười khẽ, rửa tay xong ngồi xuống chiếc ghế nhỏ bên cửa.
Đôi chân dài thon thả khép nép, vạt váy hơi căng phác họa ra hình dáng bắp đùi đầy mê hoặc.
"Thật sự rất khác..."
Bạch Tiêm Vũ đặt hai tay lên đầu gối, đôi mắt đẹp nhìn xa xăm: "Thiếp thân nhớ rõ lần đầu gặp chàng, chàng giống hệt như trong lời đồn, là một kẻ rất ngốc nghếch.
Chỉ là một bộ khoái nhỏ bé, không có gì khác biệt so với những người khác, chẳng qua là có thêm chút quật cường và chính nghĩa.
Làm việc rất khô khan, trừ khuôn mặt tuấn tú ra thì chẳng có ưu điểm gì, ít nhất là đối với con gái mà nói, chẳng có ưu điểm nào cả.
Nhưng sau khi thành thân, chàng dường như biến thành một người khác.
Không câu nệ tiểu tiết, thỉnh thoảng còn kể chuyện cười, đầu óc cũng thông minh hơn nhiều, lại còn được Huyện thái gia khen ngợi, đề bạt làm bộ đầu."
Trần Mục thản nhiên cười nói: "Chứng tỏ nương tử có vượng phu tướng đấy."
"Thật vậy chăng?"
"Đương nhiên rồi, hàng xóm láng giềng đều nói mồ mả tổ tiên nhà ta bốc khói, mới có thể cưới được nàng tiên như nương tử về nhà."
"Vậy phu quân cũng cảm thấy cưới thiếp thân là phúc phận tu luyện từ kiếp trước?"
Đôi mắt đẹp của nàng long lanh, mang theo vài phần giảo hoạt.
Trần Mục trịnh trọng gật đầu: "Không giấu gì nương tử, ta đến giờ vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ. Nên để chứng minh đây không phải là mộng, mong nương tử tối đến hảo hảo khi phụ ta một phen.
Roi da, nến, xiềng xích gì đó, ta đều không ngại. Thậm chí nàng có thể treo ngược ta lên, bằng bất cứ hình thức nào."
Trần Mục vốn chỉ nói đùa.
Hắn trêu chọc nàng vì nghĩ nàng chẳng hiểu gì, định bụng mở chút "xe".
Nhưng khi hắn vừa dứt lời, vẻ mặt Bạch Tiêm Vũ vốn đang tươi cười bỗng nhiên thay đổi.
Khuôn mặt nàng phảng phất như bị băng sương bao phủ.
Không khí ấm áp trong phòng bếp trong nháy mắt như bị sông băng bao trùm, nhiệt độ tụt dốc không phanh.
Trần Mục đang quay lưng về phía thê tử không khỏi rùng mình.
Nhưng hắn lại không hề phát hiện ra sự khác thường của nàng.
Tình huống gì đây?
Chẳng lẽ con bé Thanh La kia lây bệnh phong hàn sang cho ta rồi ư?
Bạch Tiêm Vũ nhìn ra phía sân trong,
Nhìn những chiếc lá bị gió lạnh cuốn bay, nàng tự lẩm bẩm: "Chàng sẽ phải hối hận."
"À phải rồi, sao con bé Thanh La lại nhiễm phong hàn nhỉ, ta nhớ trước kia nó đâu có yếu ớt như vậy."
Trần Mục tò mò hỏi.
Bạch Tiêm Vũ đứng dậy, đi đến bên chậu rau nhặt rau, vừa nói: "Nó tự mình chuốc lấy đấy."
"Thật sự cãi nhau?"
Nghe ra sự lạnh lùng trong giọng nói của thê tử, Trần Mục khẽ nhướng mày.
Bạch Tiêm Vũ thản nhiên nói: "Biết rõ mình chỉ là con bọ ngựa, lại vọng tưởng cản xe, không bị nghiền nát đã là may rồi."
"Ý gì đây?"
Trần Mục nghe mà thấy mơ hồ.
Bạch Tiêm Vũ không giải thích nhiều, ngược lại hỏi: "Vụ án Mục Hương Nhi thế nào rồi?"
"Phá rồi."
"Phá rồi ư?"
"Ừ, về cơ bản là phá rồi."
Trần Mục gật đầu, kể lại toàn bộ diễn biến của vụ án.
Dù sao cũng là nương tử nhà mình, chẳng có gì phải giấu giếm.
Nghe xong lời giải thích của trượng phu, Bạch Tiêm Vũ im lặng rất lâu, những cọng rau trong tay nàng bị nắm chặt thành mảnh vụn từ lúc nào cũng không hay.
Đến khi Trần Mục nhắc nhở, nàng mới giật mình hoàn hồn.
"Có phải là bị tình tiết phức tạp của vụ án này làm cho khiếp sợ rồi không?" Trần Mục nói.
Bạch Tiêm Vũ quay đầu nhìn người trượng phu đã cùng nàng sống dưới một mái nhà nửa năm, biểu lộ bình tĩnh và nghiêm túc: "Phu quân ở cái nơi nhỏ bé này thật quá khuất tài."
Câu này Trần Mục đã nghe vô số lần.
Có điều nghe từ miệng nương tử nhà mình nói ra, hắn vẫn thấy rất đắc ý.
Hắn lắc đầu cười nói: "Nghe ý tứ của Huyện thái gia, ta sắp được thăng chức rồi. Nhưng nói thật, ta vẫn thích ở cái nơi nhỏ bé này hơn, mỗi ngày ung dung tự tại, không có áp lực gì, rất tốt.
Sau này nếu có con cái, một nhà hạnh phúc... Khụ khụ..."
Gặp ánh mắt của thê tử không vui, Trần Mục vội ngừng suy nghĩ lung tung.
Bạch Tiêm Vũ nhìn chằm chằm hắn hồi lâu, chậm rãi nở nụ cười, nhất thời như hoa bách hợp nở rộ, má lúm đồng tiền nở rộ như mùa xuân: "Phu quân muốn có con sao?"
"Ờ... Nếu nương tử muốn, ta có thể cố gắng một lần."
Trần Mục cẩn thận thăm dò.
Bạch Tiêm Vũ nghiêng đầu suy nghĩ, bỗng nhiên nhón chân lên ghé sát vào tai Trần Mục, nhỏ giọng nói: "Hay là... để Thanh La gọi chàng là cha nhé?"
"Bang!"
Chiếc giỏ đựng thức ăn dưới bàn gỗ bị Trần Mục vô tình đá ngã, đồ ăn vãi tung tóe ra khắp mặt đất.
Mẹ kiếp!
Không ngờ nha, đến cả nương tử nhã nhặn như lan lại cũng biết loại luận điệu này?
Trần Mục như thể mới quen biết nàng lần đầu.
Liên tưởng đến thân thể kiều mị như rắn của con bé Thanh La quấn lấy hắn, vừa nói về lý tưởng nhân sinh, vừa hô hào...
Không ổn, không ổn rồi.
Lão tử là người đứng đắn!
Trần Mục lắc đầu, gạt bỏ những ảo tưởng tạp nham trong đầu, nở một nụ cười gượng gạo: "Nương tử cũng biết nói đùa."
Bạch Tiêm Vũ không tiếp tục trêu chọc, nhẹ nhàng nói:
"Phu quân có bản lĩnh như vậy, dù bị chôn dưới đất cũng sẽ bị người ta đào lên đặt vào miếu thờ. Vàng thật thì vĩnh viễn không thể bị che giấu được.
Có lẽ một ngày nào đó, ở trên triều đình kinh thành, người ta cũng có thể nhìn thấy thân ảnh của phu quân."
Trên triều đình?
Trần Mục khẽ nhíu mày, rồi lắc đầu: "Cái nơi rách nát đó ta không thèm đi đâu, chẳng được tự do gì cả."
"Có đi hay không, đôi khi cũng không phụ thuộc vào chàng đâu."
Bạch Tiêm Vũ khẽ thở dài.
Sau khi cơm tối đã nấu xong, Bạch Tiêm Vũ lại cố ý nấu thêm một bát cháo loãng, chuẩn bị cho Thanh La.
"Để ta mang qua cho."
Trần Mục chủ động xin đi.
Bạch Tiêm Vũ lại nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ: "Phu quân sẽ không thực sự định làm cha của Thanh La đấy chứ?"
Trần Mục bị nhìn đến có chút không tự nhiên, vội vàng xua tay: "Nàng đừng nghĩ nhiều, ta là người thế nào nàng còn không rõ sao, ta là người thành thật mà."
"Muội muội ta... thích nhất là người đàng hoàng đấy."
Nàng ta vừa nói một câu đầy ẩn ý, răng dường như khẽ cắn môi, mang theo một tia trêu tức.
Trần Mục nhất thời không biết phải nói gì.
"Hay là ta đi thì hơn, dù sao nữ nhi gia không tiện." Bạch Tiêm Vũ đặt mâm cháo nóng lên bàn rồi rời khỏi phòng bếp.
Trần Mục thấp giọng nhổ toẹt: "Kẻ thành thật sao lại không được ưa chuộng cơ chứ?"
...
Khi nàng bước vào gian phòng của Thanh La, so với những gì Trần Mục thấy trước đó, Thanh La còn bệnh trạng hơn nhiều. Khuôn mặt nàng gần như không có chút huyết sắc nào, bờ môi trắng bệch.
Mặc dù trán nóng hổi, lại thỉnh thoảng có hàn khí từ trong chăn toát ra.
"Tỷ tỷ, ta... ta lạnh quá..."
Thanh La run giọng nói.
Bạch Tiêm Vũ mặt không chút biểu cảm: "Ta bảo ngươi đi tra, chứ không phải bảo ngươi đi gây chuyện, rõ bản thân mình đến đâu, còn dám tìm đường chết!"
"Ta không trêu chọc... Ta không cố ý mà..."
Hốc mắt Thanh La đỏ hoe.
Vẻ điềm đạm đáng yêu này, ai nhìn vào mà chẳng động lòng trắc ẩn.
"Đừng có giở trò này với ta, tự ngươi nghĩ cách đi, có chết cũng đáng đời!" Bạch Tiêm Vũ lạnh lùng nói.
Nàng vừa định đứng dậy, thì vạt áo lại bị Thanh La giữ chặt: "Tỷ... Tỷ tỷ, muội sai rồi... Thật xin lỗi... Muội về sau sẽ không gây họa nữa... Thật xin lỗi..."
"Tự nghĩ cách!"
Bạch Tiêm Vũ gạt tay nàng ra, mặt lạnh rời khỏi phòng.
"Tỷ tỷ..."
Thanh La kêu lớn, nước mắt như trân châu tuôn rơi. Nàng muốn đứng dậy, nhưng vừa leo đến mép giường thì lại mất hết khí lực.
Da nàng tựa như phủ đầy băng sương, thần thái trong mắt cũng từng chút từng chút ảm đạm.
Cứ như thể nàng sẽ hóa thành một pho tượng băng bất cứ lúc nào.
Một lát sau, cửa phòng đột nhiên lại mở ra.
Chỉ thấy Bạch Tiêm Vũ trên tay xách một con thỏ trắng muốt, ném tới bên gối Thanh La: "Huyết khí rất thuần khiết, ngươi tạm dùng đi."
Thỏ còn sống, nhưng không thể động đậy, vì đã bị phong ấn pháp thuật.
Toàn thân run rẩy, Thanh La cố gắng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, ủy khuất nói: "Thỏ... thỏ đáng yêu như vậy... Sao có thể ăn nó được chứ..."
Bạch Tiêm Vũ cười lạnh không nói.
Thiếu nữ tuy nói vậy, nhưng vẫn là cầm con thỏ lên.
Nàng hé miệng, lộ ra hai chiếc răng nanh bén nhọn.
Rồi hung hăng cắn xuống!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất