Chương 7: Vợ ta tức giận!
"Tỷ phu, chúng ta là xà yêu."
Thanh La nhón chân, xích lại gần bên tai Trần Mục. Sâu kín mùi thơm cơ thể, vạt áo hở ra, đưa tới một cỗ xạ Lan Hương ngọt ngào.
Trần Mục nheo mắt, đẩy nàng ra:
"Nha đầu, đừng đùa với lửa."
Tỷ phu ta dù sao cũng là một nam nhân bình thường, tôn trọng định lực của huynh đệ ta một chút có được không?
"Ta đáng sợ đến vậy sao nha?"
Thanh La mím đôi môi nhỏ nhắn hồng nhuận, ra vẻ ủy khuất.
Có thể ba hay không có thể ba chẳng lẽ ngươi không biết rõ lắm sao?
Không thèm để ý đến cô em vợ đang giả bộ đáng thương, Trần Mục trở về phòng.
Phòng có chút thanh lãnh, sáng sủa sạch sẽ, bài trí đơn giản mà tao nhã. Điểm nhấn duy nhất là bức tranh mực trên vách tường.
Trong tranh vài cành mai chập chờn, màu mực vang dội.
Là do nương tử vẽ.
Đây là phòng của hắn và Bạch Tiêm Vũ, từ khi thành thân đến nay hai người vẫn luôn ở đây.
Góc trái phòng trải một tấm đệm mỏng, đó là chỗ ngủ quen thuộc của hắn, môi trường ưu nhã, khí hậu thích hợp, có thể cảm nhận rõ rệt mùi thơm ngát của đất.
Nói đơn giản, chính là nằm dưới đất nghỉ ngơi.
Đúng vậy, không sai.
Vừa mới còn nói khoác với hòa thượng rằng nương tử là yêu tinh, Trần Mục từ khi thành thân đến giờ vẫn chưa cùng thê tử động phòng.
Đáng buồn hay không?
Cũng không phải Trần Mục thân thể có vấn đề, mà là đối phương không muốn ngủ cùng hắn, nói đó là một phong tục ở quê hương nàng: thành thân tròn ba năm mới được động phòng.
Trần Mục chưa từng nghe qua phong tục kỳ lạ này, nhưng lại không dám dùng vũ lực, dù sao tính tình đối phương rất mạnh.
Chỉ cần có chút khác thường, e rằng sẽ náo loạn đến chết người.
Vậy chỉ có thể đợi thôi.
Dù sao thời gian ba năm nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn.
Khi kỳ hạn vừa đến, hắn sẽ nhếch mép cười lạnh với bà nương kia: "Ba năm đã đến, ngoan ngoãn mà bò lên cho gia!"
Chắc hẳn khi đó sẽ rất uy phong.
...
Thay quần áo xong, Trần Mục rửa mặt qua loa rồi ngồi xuống ghế gỗ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thuốc đã bị Thanh La đem đi sắc ở phòng bếp.
Nha đầu này tuy tính tình yêu ma tinh quái, nhưng lại hòa nhã dễ gần, đối với Trần Mục cũng rất thân thiết, ngày thường cũng không gây sự.
Điều duy nhất khiến người ta bất đắc dĩ chính là cái miệng không che đậy những lời "Lão tài xế".
Đối tượng trêu chọc luôn là hắn.
Cũng may hắn bây giờ tương đối "Phật hệ", nếu không nhất định phải cho nha đầu này hiểu rõ, thân làm nữ tài xế "Lái xe" sẽ có hậu quả nghiêm trọng đến mức nào.
Không chỉ đơn giản là va chạm trước sau.
Vặn nhỏ ngọn đèn trên bàn, Trần Mục bắt đầu suy tư về những chuyện xảy ra đêm nay.
Nhìn vào hành vi của Huyện thái gia hôm nay, thật ra lúc đó ông ta muốn cho hắn biết điều gì đó, tiếc là bị người áo lam kia ngăn cản.
Vậy nên có thể giải thích rằng, phía sau vụ án này ẩn giấu một bí mật không muốn ai biết.
"Chẳng lẽ thế giới này thật sự có yêu ma quỷ quái tồn tại?"
Trần Mục vuốt cằm.
Là một thanh niên có chí hướng được hun đúc dưới tư tưởng Mã-Lê hàng năm, hắn vẫn rất hứng thú với những thứ quỷ dị này.
Nhớ rằng bạn gái thứ ba của hắn là một người dẫn chương trình thám hiểm ngoài trời.
Rõ ràng rất nhát gan nhưng lại vô cùng nghiện thám hiểm.
Cô ta thường xuyên nửa đêm lôi kéo hắn đến những nơi như bệnh viện cũ bỏ hoang, trường học, công xưởng... để tìm kiếm cái gọi là oán linh, tìm kiếm cảm giác kích thích.
Dần dà, hắn cũng bị lây nhiễm loại tâm tình này.
Đương nhiên, trong quá trình thám hiểm, hai người đôi khi sẽ đóng cửa livestream để thực hiện một vài hoạt động nhỏ thú vị, những điều này không cần nói tỉ mỉ.
(Dù sao các ngươi cũng nghe không hiểu. (? ? ? ))
"Nếu Mục Hương Nhi thật sự là oán linh nhập vào, vậy sao lại xuất hiện ở Cúc Xuân Lâu? Mục đích của nàng là gì?"
"Tiết Thải Thanh nói tiếng kêu thảm thiết phát ra ở lầu ba, bọn nha dịch cũng đã lục soát khắp các phòng ở lầu ba, nhưng không thu hoạch được gì, cũng không có cô nương nào bị thương. Vậy tiếng kêu thảm thiết chính là do Mục Hương Nhi phát ra."
"Nếu là oán linh nhập vào, vậy vì sao phải phát ra tiếng kêu thảm thiết, chẳng lẽ thực sự bị người đuổi giết?"
Hồi tưởng lại tình hình trên cầu tối nay, Trần Mục cau mày.
Từ đầu tới cuối khó có thể sắp xếp các đầu mối.
Hắn nghĩ, dù là người hay yêu, chỉ cần gây án thì nhất định có động cơ.
Chỉ cần nắm được manh mối từng chút một, cho dù là con gái của Chiến Thần cũng có thể bị lôi ra từ ổ chó.
"Thôi được, bây giờ nghĩ cũng vô dụng, sáng mai đi hỏi Huyện thái gia xem sao."
Khổ tư hồi lâu, cảm giác mệt mỏi sau một ngày càng tăng lên, Trần Mục xoa xoa mi tâm, dứt khoát không nghĩ ngợi lung tung nữa.
Đổi tư thế thoải mái hơn, hắn dự định nghỉ ngơi một lát.
Sáng mai đến phòng ngủ của Huyện thái gia hỏi riêng, có lẽ sẽ moi được chút bí mật.
Khi sắp chìm vào giấc ngủ, trong đầu Trần Mục không hiểu sao hiện ra thân ảnh của vị hòa thượng kia, khóe môi cong lên, hắn thì thào: "Vợ ta... mới không phải yêu đâu."
---
"Phu quân..."
Chẳng biết từ lúc nào, Trần Mục cảm thấy có một thứ gì đó nhỏ nhẹ lạnh lẽo đè lên người. Hắn mơ màng mở mắt, vô thức nắm lấy tấm chăn đắp trên người.
Trước mặt hắn là một nữ tử váy trắng khí chất dịu dàng, đang ôn nhu nhìn hắn.
Nữ tử có ngũ quan vô cùng tinh xảo.
Gương mặt trái xoan ẩn chứa vẻ đẹp cổ điển, làn da trắng nõn nà, thân hình tinh tế tú mỹ, dưới ánh đèn lờ mờ lại càng thêm uyển chuyển động lòng người.
Lúc này, trong đôi mắt nàng nhuốm một tia mệt mỏi, còn có chút áy náy.
Là nương tử của hắn.
Nàng đã từ chỗ Lão Vương gia trở về.
Trần Mục ngồi dậy, liếc nhìn sắc trời đen kịt bên ngoài, ngáp hỏi: "Bây giờ là giờ gì?"
"Giờ Tý."
Bạch Tiêm Vũ rót một chén trà nóng, đặt bên cạnh tay Trần Mục.
Trần Mục nhìn mái tóc hơi xộc xệch của nàng, muốn đưa tay an ủi, lại bị nàng tránh đi, ngược lại hắn sờ mũi cười khan nói: "Ta còn tưởng đêm nay nàng lại không về chứ."
Bạch Tiêm Vũ áy náy nói: "Phu quân không cần đặc biệt chờ thiếp thân, như vậy sẽ mệt chết thân thể."
"Ta không chờ nàng, vốn là đang nhớ lại một số chuyện, kết quả ngủ quên mất... A? Thuốc sắc xong rồi sao?"
Nhìn thấy chén thuốc bốc hơi nóng trên bàn, Trần Mục giả bộ kinh ngạc.
Bạch Tiêm Vũ khẽ vuốt lọn tóc đen bên tai: "Nha đầu kia vụng về, sắc thuốc quá lửa rồi, nếu không thiếp thân đi sắc lại một thang khác nhé."
"Không cần, thấy nàng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đi."
Trần Mục khoát tay áo, bưng chén thuốc lên uống từng muỗng từng muỗng. Rang lại thì không cần, cay đắng thì thực sự rất đậm.
Mấy thứ thuốc dưỡng sinh này là do Huyện thái gia tốn rất nhiều tiền để cầu từ chỗ Đoàn thần y.
Người bình thường khó mà nếm được.
Nữ nhân ngồi trên ghế bên cạnh, đôi mắt đẹp không chớp nhìn hắn.
Trần Mục bị nhìn chằm chằm đến khó hiểu, hỏi: "Sao vậy?"
Bạch Tiêm Vũ mấp máy môi đỏ, do dự một chút rồi ôn nhu nói: "Phu quân... hình như yếu lắm."
"Khụ khụ khụ..."
Trần Mục bị sặc thuốc, ho khan.
Hư! Đại gia ngươi hư!
Cả nhà các ngươi mới hư ấy!
Nữ nhân vội vàng đứng dậy vỗ nhẹ lưng nam nhân, tự trách nói: "Cũng tại thiếp thân không cân nhắc đến thân thể phu quân, để chàng luôn ngủ dưới đất. Sau này phu quân cứ ngủ trên giường đi."
Ơ?
Trần Mục đột nhiên hết ho.
Hắn ngẩng đầu nhìn đôi môi hồng nhuận bóng loáng của phu nhân, tưởng rằng mình nghe nhầm: "Phu nhân nói là... cho ta ngủ trên giường?"
"Ừ, chàng ngủ trên giường, thiếp thân ngủ dưới đất."
"..."
Trần Mục bó tay, tức giận nói: "Thôi được, vậy là nàng ở trên, ta ở dưới nhé."
Là một nam nhân, sao có thể để lão bà mình chịu thiệt được.
"Nhưng mà..."
"Không sao, thân thể của ta không yếu đâu! Không tin ta làm tại chỗ ba trăm cái chống đẩy cho nàng xem?"
Bạch Tiêm Vũ cũng không khuyên nhiều, bèn chuyển sang chuyện khác: "Gần đây ta học được một kiểu dáng mới ở chỗ Vương tỷ, hôm nào ta may cho chàng một bộ, y phục của chàng cũng cũ cả rồi."
"Vậy thì đa tạ nương tử." Trần Mục gật đầu.
Vị phu nhân này, ngoại trừ việc khác giường ra, thì mọi thứ đều rất hoàn mỹ.
Vô luận là thái độ đối đãi với hắn, hay những ngôn hành cử chỉ thông thường, đều toát lên vẻ một người vợ hoàn hảo.
Có vợ như vậy, còn mong gì hơn.
Sau khi ăn khuya qua loa, hai người lại rảnh rỗi hàn huyên đôi điều thường nhật.
Phần lớn là Bạch Tiêm Vũ nói.
Ví như, cửa hàng nhà Trương gia bán lại cho người khác; ví như, tiểu thiếp nhà một vị địa chủ nào đó mắc phải quái bệnh; ví như, nhà ai đó khó sinh...
Những chuyện bát quái vụn vặt này nghe có vẻ nhàm chán, nhưng lại là gia vị của cuộc sống vợ chồng.
Đến tận canh ba, hai người mới tắt đèn đi ngủ.
Trần Mục vẫn ngủ dưới đất, chỉ là Bạch Tiêm Vũ cố ý thêm một tấm chăn mềm dưới thân hắn, để hắn ngủ cho thoải mái hơn.
Nghe tiếng soạt soạt khe khẽ cởi y phục của phu nhân trong bóng tối, Trần Mục thầm thở dài.
Đốt đèn mới là phúc lợi.
Nhưng hắn không dám.
"Phu quân?"
Một lúc lâu sau, trong bóng tối bỗng vang lên giọng nữ nhân mềm mại, ôn nhu.
Trần Mục vừa chuẩn bị chìm vào giấc mộng, liền mở to mắt.
Tuy gian phòng tối đen như mực, nhưng hắn lờ mờ cảm giác được nàng đang nghiêng người, đôi mắt sáng nhìn thẳng vào hắn.
"Nghe Thanh La nói, có kẻ vẫn còn dây dưa với chàng?"
Nàng hỏi.
Trần Mục sững người một chút, cười nói: "Một gã hòa thượng giả, chắc là lừa tiền thôi, hiện nay phường lừa đảo nhiều lắm."
"Hắn nói gì?"
"Hắn nói nàng không phải người, là yêu tinh tu hành ngàn năm."
"A."
Nàng đáp lời, rồi im bặt.
Một lát sau, khi Trần Mục sắp ngủ thiếp đi, nàng bỗng hỏi: "Phu quân, chàng giận sao?"
"Cái gì?"
"Kẻ kia dám báng bổ nương tử của chàng như vậy, chàng không giận sao?"
Trần Mục nhất thời im lặng, nghĩ ngợi rồi nói: "Nương tử, sáng mai ta sẽ đi tìm gã hòa thượng kia, hảo hảo đánh gãy răng hắn một trận!"
"Thân thể chàng yếu như vậy, đánh không lại hắn đâu."
"..."
Trần Mục không biết phải trả lời sao.
"Phu quân?"
"Ừ?"
"Lần sau nếu hắn còn dây dưa với chàng, chàng cứ ghé sát vào nói với hắn...Vợ ta mà nổi giận, hậu quả rất nghiêm trọng."
"Ách, được."
"Phu quân?"
"Ừ?"
"Hay là chàng lên giường ngủ đi?"
"Không cần đâu."
"Ta ngủ chung với chàng."
"Thật?"
"Đùa thôi."
"..."