Nương Tử, Vi Phu Muốn Ăn Thịt

Chương 63

Uông Vân Phong đẩy mọi người ra, đuổi theo ra phía ngoài, chỉ thấy người bị thương và nạn dân đi tới.

Quyển Thư đã chạy đến: “Lão gia, người tìm ai vậy?”

“A”, Quyển Thư nắm tóc, nhìn hai bên một chút, cười nói: “Lão gia không phải người tùy tiện gọi một vị phụ nhân đến gọi ta phải không? Thế nào?”

Uông Vân Phong nắm bả vai hắn: “Phu nhân đâu?”

Quyển Thư tựa hồ không nghe được trong lời nói của hắn, nói: “Nàng nói xong liền đi rồi.” Quyển Thư tựa hồ bề bộn nhiều việc, còn nắm thảo dược trong tay, vừa nói thầm lão gia ngươi không có việc gì thì ta liền đi đây, sau này không có chuyện gì thì chớ có gọi ta, ta rất bận rộn rất nhiều việc cần phải lo, lão gia người có giai nhân bồi chuyện thì cũng đừng có ra ngoài mà khoe khoang cứ, lo lắng lật thuyền trong mương…

Quyển Thư vừa mở miệng chẳng khác nào một con vẹt, mở miệng bô bô nói không ngừng. Uông Vân Phong nghe quen rồi, không có ý gì, nhìn xung quanh lần nữa nhưng không thấy bóng hình quen thuộc, chỉ có thể trở về phòng nghỉ.

Lúc này, nam hài từ bàn nhỏ đi ra, móng tay nhỏ gãi khắp người, thấy Uông Vân Phong đi vào liền nhảy mấy cái: “Ngứa quá!”

Uông Vân Phong đưa tay vén vạt áo của Hạ Phân lên, chỉ thấy thịt trắng nộn nổi mụn đỏ khắp nơi, hắn lo lắng đưa tay sờ trán của Hạ Phân, không có nóng lắm. Cả người Hạ Phân ngứa ngáy một lúc, chịu không nổi, một tay gỡ tay Uông Vân Phong ra, ở trước mặt mọi người cởi xiêm y rồi bắt đầu gãi.

Hoa Bảo Hà dựa vào Uông Vân Phong quá gần, không biết thận phân thật của Hạ Phân. Ngày thường đều thấy mọi người quấn quanh Hạ Phân, cho rằng đối phương là hài tử ở nhà nào đến đây để vui đùa, cũng không để ở trong lòng. Dù sao, thời điểm Uông Vân Phong làm việc, Hạ Phân rất biết điều, biết rằng mình không thể quấy rầy, nếu không cái mông nhất định sẽ chịu nạn lần nữa. Như thế, Hoa Bảo Hà thấy Hạ Phân đối với Uông Vân Phong không có chút quy củ nào, đang định giáo huấn Hạ Phân. Còn chưa kịp mở miệng, Hạ Phân đã cởi thêm hai kiện xiêm áo, nhất thời trong nhà có mùi hương quái dị, cơ hồ…

“Thối chết mất!” Hoa Bảo Hà dùng khăn hương che miệng mũi, sắc mặt trắng lui lại mấy bước. Tiểu nha hoàn sớm đã chết lặng với mùi của nạn dân, lúc này cảm thấy y phục của Hạ Phân mùi hương còn đậm hơn, nghe được tiểu thư nhà nàng kêu lên sợ hãi, lập tức chạy tới đỡ nàng. Hai nha đầu một tiểu thư một nha hoàn tránh đến cánh cửa trốn tránh, Hoa Bảo Hà chỉ vào Hạ Phân, run rẩy kêu: “Còn không mau đuổi hắn đi đi.”

Hạ Phân chẳng hiều làm sao, liếc mắt về phía cô nương kia một cái. Hắn cũng không có chê nàng hôi nách, nàng cư nhiên đối với chủ nhà quá vô lễ, thật là…

Uông Vân Phong nhìn Hạ Phân cong miệng, cũng biết tiểu tử này đang nghiến răng. Thái tử điện hạ thật không đứng đắn, làm vấy bản con trai mình. Trước kia Hạ Phân khó chịu liền trực tiếp đánh người, đâu giống như bây giờ Hạ Phân không vui, hắn không chỉ… mà còn len lén ói hết lên quần của người ta, còn bịt miệng đối phương làm nàng ta cũng ói không được.

Quá thất đức!

Càng thêm thất đức chính là, Uông Vân Phong cảm thấy đây là lỗi của Thái tử, mà hắn làm cha căn bản ở sau lưng trợ giúp. 

“Nam tử hán đại trượng phu, không thể so đo cùng tiểu nữ tử.” Uông Vân Phong nhỏ giọng dặn dò một câu. Thanh âm không lớn, nhưng trong nhà mọi người bị mùi hôi làm ngạt thở, rất choáng váng, đột nhiên nghe một câu như vậy, giống như mặt hồ tĩnh lặng bị một hòn đá ném vào, làm Hoa Bảo Hà quá mức khiếp sợ, cũng bị ngạt thở.

Uông Vân Phong lười phải quan tâm đến bọn họ, vội vàng cởi bỏ xiêm áo của Hạ Phân, chỉ chừa lại một cái quần cộc, thấy cổ của hắn, thắt lưng cùng đầu gối đều chà ra được bùn đất, lúc này mới nhớ đến con trai của hắn đã lâu rồi chưa có tắm.

Vốn chính là, trước kia khi ở biển, nhảy vào biển là được. Trở lại trên bờ, không gặp được Hạ Lệnh Mị thì có người hầu đi theo chiếu cố. Đến thành Bắc Định, nam tử Hạ gia đều phải tập võ, mỗi sáng sớm đều tắm rửa. Hạ Phân là một đứa trẻ nghịch ngợm, trên người khó có lúc sạch sẽ. Nhưng đến Trác Châu, bởi vì Uông Vân Phong bận tộn, thời gian ăn cơm còn không nhớ, nói chi là tắm rửa, nếu trên người không thoải mái chỉ lau qua một chút. Thời điểm Thái tử ở đây, Hạ Phân sẽ chạy đến khách điếm, Thái tử đi rồi, Hạ Phân là đãi ngộ của cha hắn, hắn liền biết cái gì là đãi ngộ, không có ai chiếu cố hắn, ngay cả Quyển Thư cũng không rảnh mà nấu nước tắm. Như vậy, Hạ Phân đã hơn nửa tháng không tắm, chưa bước vào thùng nước lần nào. Y phục chưa đổi, tắm cũng không, ở khu tị nạn nhiều người như thế, sẽ có một ít côn trùng cắn ngứa, hơn nữa rất bẩn, trên người mùi càng ngày càng nặng, lúc cởi quần áo, mùi vị đó, haizz, thật khó mà hình dung được.

Hắn đi đến thiên phòng lấy quần áo sạch phủ lên người Hạ Phân, kêu Tiểu Bạch đi nấu nước cho Hạ Phân, thuận tiện đi gọi đại phu đến trị côn trùng cắn mang dược liệu đun trong bồn, tắm cho Hạ Phân.

Hạ Phân mặc trường sam* của Uông Vân Phong, ống tay áo dài, vạt áo cũng dài, hắn cảm thấy mới lạ. Uông Vân Phong ở bên cạnh đang cùng người khác thương lượng việc quan trọng, Hạ Phân mặc trường sam từ sau mộc tháp nhảy xuống. Chơi đến mệt mỏi, thập phần xấu xa đi điểm huyệt đạo của Hoa Bảo Hà.

*trường sam: áo dài nam.

Cha hắn cũng sẽ điểm huyệt đạo, là một người ôn hòa sẽ không học võ công trí mạng; mà Hạ Phân hắn chỉ biết chém đầu, ương ngạnh và dã man cũng rất thẳng thắn nghĩ cách cứu mạng bản thân. Hôm nay hắn ở cùng cha, có lúc nhịn không được đi điểm huyệt Uông Vân Phong. Làm cha đương nhiên hiểu được ý nghĩ của hắn, làm bộ dạng “Ngươi muốn học sao? Học cái gì không học, đi học giết người? Cha cho ngươi biết, con trai à, giết người là việc của mãn phu, con biết văn nhân làm cho người ta sống không bằng chết thế nào không? Không biết, cha nói cho con biết, chỉ cần con học điểm huyệt, con có thể làm cho đối phương cười điên cuồng suốt ba ngày ba đêm, cũng có thể làm cho đối phương khóc đến chết đi sống lại năm ngày năm đêm, còn có thể khiến cho đối phương không thể nào ăn cơm, để hắn chết đói, để hắn không còn chút hơi sức, cuối cùng chết khô người… Cái gì, con muốn học, không phải dạy là được sao!”

Trên thực tế, điểm huyệt đạo nào có khả năng giết người. Uông Vân Phong chẳng qua là không muốn con trai mình nói đến chuyện máu tanh, dùng bạo lực đi giải quyết vấn đề.

Vì vậy Hạ Phân đánh chủ ý lên chủ tớ Hoa Bảo hà, coi như là luyện tập điểm huyệt cho chính xác đi, làm cho các nàng khóc cười một lát, bủn rủn vô lực thở dài. Bọn nha hoàn bị đánh lén, nước mắt nước mũi giàn giụa, ngay cả Hoa Bảo Hà sắc mặt chứa đầy tình ý miễn cưỡng vì tôn nghiêm của chính mình, ngưng mắt ai oán nhìn Uông Vân Phong.

Đến buổi chiều, người đến nhà ít dần, ngoài phòng có thể ngửi được mùi hương của cơm, Quyển Thư bưng cơm đi vào, nhìn lướt qua rượu và thịt cá của Hoa gia đem đến, thật là uổng phí mà, không đành lòng nói với Uông Vân Phong một câu: “Lão gia, ấn đường của ngươi biến thành đen rồi, hai mắt vô thần, gần đây có thể xuất hiện tai ương. Đồ Hoa gia đưa đến, chớ có ăn, sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.” Vì vậy, không đợi Uông Vân Phong ngẩng đầu, cũng không chờ Hạ Phân kháng nghị, liền bưng mỹ vị chạy ra ngoài, cùng nhau chia phần mà ăn.

Tiểu Bạch đã sớm nấu một thùng nước dược lớn, mang thùng nước đến trong nhà, đợi phụ tử ăn cơm xong thì đẩy Hạ Phân vào trong thùng nước nóng, cầm một cây bàn chải, chà trên người Hạ Phân từ trên xuống dưới, nhào nặn một lần, sau đó nhìn thấy nước tắm đen nhánh, quay đầu nói với Uông Vân Phong: “Lão gia, không phải ta nói, người là mệnh quan triều đình, không phải là tế công Phật sống. Vì sự khỏe mạnh của người, cùng lỗ mũi của chúng ta, phiền người cũng cọ bản thân cho sạch sẽ. Nếu không, người sẽ hối hận”

“Hối hận cái gì?”

“Hối hận mỹ nhân hoài niệm, lại ghét mùi hương quá hôi trên người của người.”

Uông Vân phong cả giận nói: “Nói năng bậy bạ! Nơi này làm sao mà có mỹ nhân.”

Tiểu Bạch dáng vẻ người sẽ hối hận cho coi! Không nghe Tiểu Bạch nói, sớm muộn thua thiệt là người thôi. Lão gia, người chờ đi!

Tiểu Bạch nhìn có chút hả hê, xoay người ra cửa bỏ chạy đi theo sau Quyển Thư, nói huyên thuyên, thỉnh thoảng nhìn đến chỗ kia mà chạy đến.

Hạ Lệnh Mị biết rằng trong tay của Uông Vân Phong không có nhiều người, lần này cố ý sắp đặt ám vệ trên mặt nổi, sau đó tình nguyện lấy danh nghĩa là dân thường để cho Tiểu Bạch ghi tên vào danh sách, phân công nhiệm vụ. 

Tiểu Bạch và Quyển Thư giống như hai con chó lớn tranh công, thay phiên nhau oán trách với Hạ Lệnh Mị: “Phu nhân, người phải khuyên nhủ lão gia. Lão gia đến Trác Châu chỉ nghỉ ngơi có hai canh giờ, nạn dân ăn cái gì, hắn liền ăn cái đó. Dược liệu tốt hơn đi nữa cũng không thể kéo nổi thân thể suy kiệt của lão gia, thời điểm hắn vừa đến Trác Châu, bị những thứ quan viên làm cho tức giận mà ngất xỉu. Nếu như chỉ một mình lão gia thì không sao, nhưng thân thể của tiểu thiếu gia, làm sao có thể ăn những lương thực kia được…”

“Phân nhi ở đây?”

“A, phu nhân người không biết sao? Thiếu gia đi theo” nhỏ giọng nói, “Cùng đi với Thái tử điện hạ, rời đi sau khi giải quyết đại sự, Thái tử đi rồi, chỉ có thiếu gia ở lại. Đáng thương, ở thành Bắc Định thân thể được nuôi cho mập mạp, đến nơi này chưa được một tháng liền gầy trơ cả xương, thoạt nhìn cùng nạn dân không khác biệt lắm.”

“Thiếu gia mỗi ngày suy nghĩ đến thịt kho chảy cả nước miếng, còn phải luyện võ, còn phải tập viết, mỗi ngày còn bị lão gia khảo bài, thỉnh thoảng còn đấm bả vai, đấm lưng cho lão gia. Nhà chúng ta chỉ có một mình thiếu gia, từ nhỏ đã hưởng phúc, luân lạc đến nơi này làm người làm, ăn cũng không được ăn ngon, ngủ cũng không được ngủ đủ giấc, còn phải làm việc…”

Hạ Lệnh Mị tựa tiếu phi tiếu nhìn hai người: “Lời này nghe thế nào cũng giống lời oán trách của hai người. Mả không phải thay lão gia và Phân nhi bất bình?”

Quyển Thư khoát tay: “Phu nhân, oan uổng quá, chúng ta thật sự lo lắng cho lão gia và thiếu gia. Chúng ta không phải là ghét làm việc quá nhiều, ăn cơm không có thịt cá, ngủ chỉ có hai canh giờ…”

Tiểu Bạch bổ sung: “Chúng ta tuyệt đối cũng không có oán trách nơi này không có giai nhân, cũng không có nhớ nhà. Đúng rồi phu nhân, Hắc Tử có tới không?”

Hạ Lệnh Mị thầm than, hai người khốn kiếp này còn không nói toạt ra, bọn họ có thật là trung thành với Uông gia không vậy?

Đêm đen.

Hôm nay Hạ Phân không thể ngủ cùng với cha hắn, hắn cảm thấy xấu hổ bị Tiểu Bạch đưa đi tắm rửa. Ngày tháng mười một, còn chưa lạnh đến mức tuyết rơi, nhiệt độ cũng chưa lạnh lắm. Toàn bộ quần áo của Hạ Phân đều bị cướp đi, hiện tại hắn lấy cái quần cộc của cha hắn làm tiết khố, lấy áo lót của cha hắn làm trung y. Sau đó lại phủ thêm chăn trải giường, thỉnh thoảng còn dùng ngón tay điểm vào hư không, nghĩ đến buổi chiều dày vò Hoa Bảo Hà thật là vui.

Con hồ ly hôi nách kia, mùi hương so với mình sao có thể tốt hơn được, ha ha ha!

“Phân nhi, ngủ đi.”

Uông Vân Phong đi vào, mệt mỏi cởi bỏ áo bên ngoài, áp nhi tử vào trên giường: “Sẽ lạnh đó. Ngày mai cha nói Quyển Thư đưa con đi vào thành đặt mấy bộ quần áo mùa đông, đồ cũ không cần nữa.”

Hạ Phân tránh thoát sự kiềm kẹp của cha hắn, ở trên giường lăn một vòng mới nói: “Con không lạnh.”

Uông Vân Phong đã mệt lả người, ngã xuống trên giường, vuốt đầu của hắn: “Phân nhi, phải nghe lời.”

Hạ Phân nhìn sắc mặt của cha hắn, so với vài ngày trước tái nhợt hơn, không tự nhiên giãy giụa, bò đến bên trong giường ngủ. Uông Vân Phong mơ mơ màng màng đắp chăn cho hắn thật tốt, suy nghĩ một lát, lại ôm con vào trong lòng, cái gì cũng không nói liền ngủ mê man.

Lần đầu tiên Hạ Phân bị Uông Vân Phong ôm vào ngực ngủ. Cái trán ấm áp của Uông Vân Phong, hô hấp của hắn, một tay nhỏ còn bị Uông Vân Phong nắm lấy, một chân kia không biết để ở đâu, hắn liền tự động gác lên bụng của Uông Vân Phong. Chân rất ấm, cái bụng của cha hắn mềm nhũn.

Trong bóng tối, Hạ Phân cười một cái, đang chuẩn bị ngủ, đột nhiên vễnh tai.

Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra, một bóng dáng nhẹ nhàng đi tới.

Hạ Phân há to miệng: “Mẹ?!”

Tác giả có lời muốn nói: Mọi người đêm thất tịch vui vẻ!

Không có nam nhân thì nhanh đi tìm một người để đụng chạm đi = =, tranh thủ để cho bọn họ sang năm quá lễ phụ thân [ uy uy ~]

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất