Chương 17. Phó Đà chủ của Tà giáo, Chết !
Editor: Kingofbattle
"Theo như tình báo, con trai của Sở Thu Lạc bị đuổi khỏi Tổ trạch, hình như là ở bên trong cái tiểu viện kia?"
Trong đầu Lục Cường lại nảy ra một ý tưởng, có chút to gan lớn mật!
Sở Thu Lạc, tuyệt thế thiên kiêu của Sở gia đã từng nghiền ép một đời ở Tần quốc.
Dù cho tên này là một phế vật, nhưng vẫn là con trai của Sở Thu Lạc, nếu như hắn chết, chắc chắn là lão quỷ Sở Thiên Minh kia sẽ không được thoải mái?
Nhỡ đâu Sở Thu Lạc không chết, khi về tới Sở gia lại biết được con trai mình bị lão quỷ Sở Thiên Minh đuổi ra khỏi Tổ trạch, bởi vậy mà bị Tà giáo làm hại, thì hắn có ôm hận với Sở gia hay không?
Nói không chừng sẽ trở mặt với lão quỷ Sở Thiên Minh thì sao.
Tuy rằng con trai Sở Thu Lạc bị đuổi ra khỏi Tổ trạch, nhưng nếu như hắn muốn về Tổ trạch, nô bộc nào dám ngăn cản chứ?
Cho dù không cách nào trở về Tổ trạch, thả khói độc ở bên ngoài Tổ trạch cũng có thể sẽ tác động tới Tổ trạch Sở gia.
"Cơ hội tốt !"
Hai mắt Lục Cường sáng lên, đây là cơ hội trời cho!
Càng nghĩ Lục Cường lại càng kích động, đây là cơ hội mà lão quỷ Sở Thiên Minh tạo cho mình!
Lặng yên không một tiếng động, Lục Cường lẻn vào trong tiểu viện.
Chỉ là hắn không biết, ngay khi hắn tới gần tiểu viện, một con mèo con đáng yêu đã âm thầm đi theo sau lưng hắn.
Lục Cường phất tay xuất ra một luồng linh lực, hóa thành một con cự mãng phóng thẳng về phía căn phòng của Sở Huyền.
Linh lực hóa hình, có thể thông linh!
Chính là năng lực của Linh cảnh!
Sở Huyền cũng không còn gì để nói, những tên Tà Giáo này có phải là bọn đầu heo hay không?
Làm sao mà mỗi tên ẩn núp vào đây, lúc nào cũng suy nghĩ khống chế mình?
Hơn nữa, Sở gia cũng quá phế vật đi, mẹ kiếp, liên tục bị địch nhân lẻn vào.
Ngay khi Lục Cường tới gần tiểu viện, Sở Huyền đã phát hiện ra.
Hắn giả tạo một thân thể linh lực ở trong phòng, bản thân hắn đã ẩn nấp vào một góc tối trong viện.
Thân thể linh lực mà Sở Huyền để lại sinh động như thật, chẳng khác gì thân thể thật của hắn, đồng thời hắn để cho một tia ý chí tinh thần bám vào.
Nếu như nhìn bằng mắt thường thì sẽ không thể phát hiện ra thật giả.
Mãng xà của Lục Cường biến thành chẳng mấy chốc đã trói chặt thân thể linh lực của Sở Huyền.
"Con trai của Sở Thu Lạc đúng là phế vật!"
Lục Cường cảm thán không thôi.
Hắn sợ đó là mồi nhử, bởi vậy dùng linh lực hóa hình để do thám.
Linh lực mãng xà đã trở về.
Đột nhiên Lục Cường cảm thấy có gì sai sai.
Dường như thân thể Sở Huyền có chút khác thường.
Tuy rằng vẫn có ý chí tinh thần ba động, nhưng thân thể kia lại không giống như thân thể bình thường?
Không tốt!
Trong lòng Lục Cường đã giật thót, đây không phải thân thể thật mà là thân thể do linh lực biến ra!
Lại là mồi nhử!
Quả nhiên Lão quỷ Sở Thiên Minh kia rất gian trá!
Là mình quá chủ quan!
Nói thế nào thì cũng là con trai của Sở Thu Lạc, dù có phế vật thế nào đi nữa, làm sao mà lão quỷ Sở Thiên Minh kia có thể không phòng bị ?
Thân hình Lục Cường lui nhanh về, khi sắp rời khỏi tiểu viện, hắn đang định phóng thích khói độc.
Ba!
Đột nhiên, bờ vai của hắn trầm xuống!
Một con vật gì có lông mềm như nhung, đột nhiên nhảy lên bả vai, không có dấu hiệu báo trước nào, không có một chút âm thanh nào, ngay cả cơ hội tránh né hắn cũng không có.
Da đầu Lục Cường tê cứng, trên thân chảy mồ hôi ướt cả áo.
Thời khắc nguy cấp, linh lực toàn thân hắn căng phồng, đang muốn đánh chết con vật ngồi trên vai hắn.
Ba ba ba!
Linh lực liền tan vỡ.
Chỉ trong nháy mắt trên mặt, trên đầu của hắn chi chít vết đập.
Chỉ cảm thấy một bàn tay nhỏ núc ních thịt, dùng tốc độ cực nhanh đập liên tục trên gương mặt của hắn.
Thoáng chốc mà mặt hắn đã sưng vù, cái đầu giống như nở ra thêm một vòng nhỏ.
Liền có cảm giác choáng váng, tinh thần run rẩy, ánh mắt cũng một mảnh mơ hồ!
Lục Cường muốn liều chết phản kháng, nhưng lại không thể làm gì được, ngay khi ngã xuống hắn đã biết mình không xong rồi.
Sở Huyền bước ra, nhìn thấy Lục Cường đã ngã trên mặt đất, chỉ là một con chuột Linh cảnh tầng ba mà cũng dám tới đối phó mình, đây không phải là đang tìm đường chết hay sao ?.
Thiên Linh miêu hạ hắn đo ván dễ như cháo.
Nhìn về phía Thiên Linh miêu đang bày ra bộ mặt đáng yêu, Sở Huyền không thể không cảm thán, mèo, loài vật này có móng vuốt nhỏ, nhưng mười phần linh hoạt.
Dưới vô số tàn ảnh chân mèo, Lục Cường ngay cả một chút chống cự cũng không có.
Đây cũng là lý do giải thích cho Thiên Linh miêu đã lưu tình.
Thiên Linh miêu ngồi trên vai của ngươi, không cắm đầu mới là chuyện lạ.
Lại nhìn Lúc Cường nằm trên đất, Sở Huyền hơi nhíu mày, xử lý tên này thế nào đây?
Giao cho Sở gia?
Có khả năng bại lộ thực lực.
Như vậy thì, vẫn là giết đi.
Phệ Linh hoa lén lút như một kẻ trộm, giơ cành cây lên, chỉ chỉ vào Lục Cường trên mặt đất, biểu thị muốn thịt hắn.
"Thịt đi thôi."
Sở Huyền khẽ gật đầu.
Phệ Linh hoa liền vui vẻ, rễ cây xoè ra, chỉ chốc lát, đã nuốt chửng Lục Cường tới mức một cộng lông cũng không còn.
Lục Cường, Phó Đà chủ của Tà giáo ở Sở quận, xem như đã lên đường.
"Xem ký ức của hắn."
Sở Huyền ra lệnh cho Phệ Linh hoa, rút ký ức của Lục Cường ra rồi truyền ra.
Lục Cường lại là Phó Đà chủ của Tà giáo ở Sở quận?
Thân phận cũng không thấp .
Cái chính là thực lực hơi yếu một chút.
về phần năng lực tiềm hành kia, quả thật ở chỗ này của Sở Huyền không có chút tác dụng.
Lại còn mang theo khói độc tới phá hoại, bọn Tà giáo chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?