Chương 69: Chuông Gió, Mỗi Ngày Gặp Nhé
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTháng năm sang, khí trời thành Giang Ninh mang theo hơi nóng mùa hè, tiếng chuông gió thi thoảng truyền tới chỉ càng tăng thêm cảm giác hoang vắng trong nội viện. Dây thường xuân xanh biếc phủ rợp vách tường màu vàng đất. Bên trong sân, hoa dại, cỏ dại mặc sức sinh trưởng. Từ trong bụi cỏ rậm rạp thỉnh thoảng lại có vài con châu chấu nhảy ra rồi biến mất, đôi khi lại nghe thấy tiếng dế mèn vang lên bên dưới lớp gạch đá vỡ nát, vài con bươm bướm chập chờn, bầy chim đậu đầy trên dây leo lười biếng tỉa lông tỉa cánh. Trong không gian tĩnh lặng bỗng nhiên vang lên tiếng động, bọn chim nhất loạt giương cánh bay đi, dây leo khẽ động, chuông gió ngân nga trong không khí..
Nàng kê ghế ngồi dựa vào góc tường đằng kia, thanh kiếm cắm trong đám cỏ dại gần tầm tay. Bây giờ đang là buổi sáng, từ phía sau vách tường vọng tới tiếng ngâm nga đọc thơ đọc văn của bọn trẻ, nghe hồi lâu cũng hơi hơi êm tai.
Thỉnh thoảng, tiếng giảng bài của người kia cũng sẽ truyền tới: “...Hương nguyện, đức chi tặc dã. Nghĩa của câu này là...” (Hương nguyện đại khái là chỉ kẻ đạo đức giả. Ý câu này đại loại là đạo đức giả là kẻ thù của đạo đức)
“...Trên đường đời không chấp nhận những hành vi lén lút như vậy...”
“...Về vấn đề này, ta nhớ trước kia đã từng xem qua một câu chuyện...”
Thanh âm kia nghe khá là tùy tiện, không có đầy những thứ chi, hồ, dã, giả. Không có mở miệng khép miệng đều là lời thánh nhân dạy, so với đám phu tử lúc trước gặp qua thật sự có quá nhiều khác biệt khiến nàng cảm thấy... không cần phải quá thận trọng.
Kiểu cách nói chuyện như vậy không dễ nghe như lúc đám học sinh đọc văn, đọc thơ, thế nhưng nàng vẫn có thể hiểu được. Cứ một lúc, gã lại kể với đám học sinh vài câu chuyện, tản mạn này nọ. Đám học sinh cũng không hoàn toàn tin hết, thỉnh thoảng sẽ hỏi: “Tiên sinh, tiên sinh...” Hoặc là: “Lập Hằng tiên sinh...” rồi nêu lên vài vấn đề kỳ quái hoặc là cười hà hà đàm luận câu chuyện cùng thầy.
Không biết lễ nghĩa trên dưới, nếu như ở chỗ khác, mấy đứa trẻ như vậy sẽ bị đánh đến sưng tay, hoặc là phạt đứng dưới nắng cả ngày.
Chẳng qua, cho dù thanh âm kia chẳng biểu hiện được chút uy nghiêm nào của người làm thầy, toàn nói linh tinh, nghe cũng không êm tai như khi đám học sinh đọc diễn cảm, nhưng đôi khi nàng cảm thấy người này nói chuyện dường như cũng có chút đạo lý.
Hồi sáng gã có ghé qua một chuyến, mang đến ít đồ ăn và vật dụng. Tuy đồ ăn đã đủ dùng cho một ngày, nhưng đến trưa gã còn mang thêm một ít đồ ăn nóng, buổi chiều thì ở trong căn phòng đằng kia làm vài chuyện cổ cổ quái quái, đôi khi cũng mở miệng nói với nàng mấy câu, nàng cũng thuận miệng trả lời vài câu.
Cũng không thể coi là chính thức gặp mặt, bởi vì nàng chưa thực sự nhìn thấu được người này. Mỗi khi gã tới, nàng thường ngồi trên xà nhà lặng lẽ nhìn, hoặc là theo lối cửa sổ đi ra phía sau. Thường thường tiểu nha hoàn kia sẽ đi theo gã, ngồi ở bậc thang ngoài thềm trò chuyện với cô gia nhà mình, ríu rít kể một ít chuyện linh tinh gì đó. Cũng từ đó nàng mới nghe ra, nhà người này chính là làm việc kinh doanh vải vóc.
Sau khi tiểu nha hoàn ríu rít hết chuyện thường sẽ nài nỉ gã kể chuyện xưa, toàn là những câu chuyện kỳ quái giống như chuyện “Thiện nữ u hồn” ngày trước, đáng tiếc ngày đó nàng còn chưa được nghe hết, có lẽ trên đường đi về gã đã kể xong cho tiểu nha hoàn nghe rồi. Bây giờ gã đang kể một câu chuyện tên là “Thiên long bát bộ”, tình tiết phảng phất có vẻ giống với thế cục thiên hạ ngày nay, chỉ là trong đó triều Vũ đã bị đổi thành triều Tống.
Một buổi chiều ngày hè bình thường, trong nội viện tĩnh lặng, nam tử tên là Ninh Nghị vừa làm mấy cái thí nghiệm cổ quái, vừa kể tiếp câu chuyện cũng rất kỳ quái. Tiểu nha hoàn ngồi trước đình việc, cô gái áo đen ngồi ôm thanh trường kiếm cổ sơ ngồi sau bụi cỏ, cùng nghe những thứ như “võ lâm, giang hồ, hiệp khách, bang phái....” tựa như đã tách ra thành hai mảnh thiên địa riêng biệt với thế giới hiện tại.
Tới khi rời đi lúc chạng vạng tối, tiểu nha hoàn vẫn theo thường lệ, quay đầu lại nói một câu: “Chuông gió, ngày mai gặp lại.”
Thanh âm ngọt ngào lan tỏa, dung nhập với ánh tà dương đỏ tía.
Sau hai ngày đầu tiên, Ninh Nghị cũng không tận lực đề nghị gì với nàng nữa.
Có rất nhiều phương cách để cho người khác cảm thấy sự chân thành của một người, nhưng biện pháp tốt nhất chính là: Bạn thật sự rất chân thành.
Không cần phải gắng sức suy nghĩ quá nhiều, cũng không cần cố hết sức làm việc gì, Tuy nữ nhân kia thỉnh thoảng cũng trả lời gã mấy câu, nhưng nếu nàng không muốn nói chuyện thì gã cũng chẳng miễn cưỡng. Sáng sớm chuẩn bị đồ ăn cho một ngày, giữa trưa hoặc chiều tối, nếu có thể ghé qua hắn sẽ cố gắng mang theo ít cơm sốt canh nóng cho nàng. Thương thế của nàng hẳn là không nhẹ, nhưng dù sao cũng chỉ lánh nạn một thời gian, không thể chú ý quá nhiều.
Mỗi ngày gã cũng sẽ mang qua cho nàng ít vật dụng, mua thêm cho một bộ quần áo màu đen để thay đổi. Thỉnh thoảng những lúc ở gian ngoài cũng nhắc nàng vài lời, chỉ dẫn những đồ vật nào có thể đụng vào, cái nào không thể tùy ý loạn động. Có lẽ đối phương cũng cảm thấy gã rất cổ quái, nhưng tạm thời cũng chưa cần giải thích mấy chuyện đó.
Tết Đoan Ngọ đi qua, cuộc sống của gã lại trở về với tiết tấu cũ: mỗi ngày đều đi dạy học, đi dạo, làm thí nghiệm đều đặn. Buổi chiều ngày mùng mười tháng năm, khi gã về đến nhà thì Tô Đàn Nhi vẫn chưa trở về, Tiểu Thiền cũng có công việc phải đi nên căn tiểu viện trống trơn. Gã đi về phòng sắp xếp lại vài thứ, đến khi nghiêng đầu nhìn qua bỗng phát hiện một bóng người đang đứng ở cửa, nhìn qua còn tưởng là Hạnh Nhi, người cao nhất trong ba tiểu nha hoàn, lúc đi ra mở cửa mới cảm thấy có điểm không đúng.
Sau khi kéo cửa ra mới thấy rõ nàng đang đứng yên lặng ở đó, trên người mặc bộ y phục màu xanh Ninh Nghị mua cho lúc trước. Nàng đứng đó nhìn gã, ánh mắt và thân ảnh lộ ra vẻ anh khí mà lạnh lùng.
Ninh Nghị thở hắt ra: “Cô như vậy quá mạo hiểm…”
Bên ngoài quan binh vẫn tuần tra nghiêm mật như cũ, mặc kệ nàng có mục đích gì, nhưng cứ như vậy mà bám theo gã thực sự quá mức liều lĩnh. Nghe Ninh Nghị nói xong, cô gái khẽ nhíu mày, tựa hồ như đang nghi hoặc điều gì, sau đó liền quay người ly khai, dường như định men theo đường cũ đi về. Ngay khi nàng định phi thân qua tường, Ninh Nghị đột nhiên gọi lại: “Đợi một chút.” Sau đó chỉ về phía cửa hông: “Đi qua phía bên kia, ta đi lấy xe.”
Một lát sau, xe ngựa từ cửa hông Tô Phủ rời đi. Ninh Nghị cẩn thận cho xe đi lòng vòng một chút rồi mới đi về phía học đường. Đi được nửa đường nàng mở miệng: “Ta đã biết nhà của ngươi ở chỗ nào…” xem như là một lưỡi đao kê sẵn vào người, tính cách thận trọng, nói ra những lời này rồi cũng chẳng cần nhiều lời nữa. Lúc xe ngựa đi tới bên cạnh tiểu viện kia trời đã xẩm tối, trên đường cũng không có người, nữ tử vén rèm xe lên rồi trực tiếp nhảy qua tường vào trong tiểu viện, trước khi đi còn lưu lại một lời vẫn còn vang vọng trong không gian tĩnh lặng: “Ta tên là Lục Hồng Đề.”
Kể từ đó, rốt cục cũng có thể coi là quen biết.
Hôm sau lúc Ninh Nghị ghé qua, nàng cũng không tránh mặt gã nữa. Từ đó về sau, đại khái mỗi ngày cũng có thể nói với nhau vài chuyện vụn vặt.
Lại qua mấy ngày sau, một buổi chiều nọ Ninh Nghị đang ở phòng ngoài làm thí nghiệm, sắc trời bắt đầu tối dần, sấm sét vang dội rồi cứ thế đổ mưa. Mưa ào ào như muốn nhấn chìm cả thành Giang Ninh trong nước. Dưới cơn mưa thế này, trong phòng cũng có mấy chỗ bị dột, Ninh Nghị phải lấy mấy cái thùng hứng nước, vang lên tiếng tí ta tí tách.
Hôm nay Tiểu Thiền không đến, Ninh Nghị kéo ghế ngồi ở phòng ngoài nghỉ ngơi một chút, thuận miệng hỏi chuyện võ công.
Cách một vách tường, Lục Hồng Đề đang ngồi trên giường nhìn qua cửa sổ ngắm cảnh mưa, cười cười hỏi: “Ngươi nghe được mấy câu chuyện diễn nghĩa kia rồi thật sự muốn học võ công sao? Tống triều là nơi nào?”
Ninh Nghị cười cười: “Bất kể nói như thế nào thì cũng rất thú vị mà.”
“Thú vị thì cũng có thú vị đấy.” Lục Hồng Đề hơi trầm mặc trong chốc lát: “Nhưng mà cuối cùng cũng chỉ là một câu chuyện diễn nghĩa, thế đạo bây giờ không có đại môn phái gì, cũng không có bao nhiêu giang hồ hào kiệt, không chẳng có cái gì mà tao nhã, quy củ giang hồ. Chỉ toàn là lục lâm cường tặc, đại đạo phỉ khấu. Ngươi kể chuyện nghe thì rất êm tai, thực tế khi chúng dân bần cùng liều mạng, làm gì còn để ý nhiều như ngươi nói, gặp người yếu đuối thì ra tay cướp giết, nếu như gặp phải quan binh ức hiếp bá tánh hay cường tặc tương tự thì cũng đành chắp tay cho qua, tránh đi cho lành… Đại hiệp, tìm đâu ra một đại hiệp thực sự vì dân vì nước?”
“Một người cũng không có?” Ninh Nghị lãnh đạm hỏi.
“…Có lẽ được vài người.”
Ninh Nghị cười, chuyển sang chủ đề khác: “Ở trên giang hồ thì cô lợi hại cỡ nào?”
“Nghe nói qua mấy người, nhưng mà chưa từng đánh thử, còn lại… toàn là lưu manh ác bá, sao có thể coi là người trong giang hồ?”Giọng nói của nàng mang vài phần tự ngạo, nhưng lại hơi chút không vui, nhưng có vẻ không phải là vì Ninh Nghị.
“Đánh thắng được một người, mười người, cũng đánh không lại mấy chục đến một trăm người, đợi đến khi lọt vào giữa quân trận thì lợi hại mấy cũng chẳng làm được gì.”
“Thì ra cô từng trải qua chiến trận…”
Bên kia dừng một chút rồi cười rộ lên: “Ngươi thật sự muốn học võ công? Võ công của ta?”
“Ưm, nếu như có thể học…”
“Nếu như ta dạy ngươi, ngươi có biết sẽ thành ra thế nào không?”
Nghe câu nói này, Ninh Nghị liền biết có gì không ổn, liền dò hỏi: “Chẳng lẽ võ công của cô chỉ thích hợp cho nữ tử tu luyện hả?
“Không phải, nam nhân học được, có lẽ còn lợi hại hơn.” Nàng cười cười, nói thật nhẹ nhàng dứt khoát.
“Thế này nhé… Ta không cần trở thành cao thủ gì đó, tuy ta có hơi lớn tuổi, nhưng mà thiên tư thông minh, học thức uyên bác thì có khả năng đạt đến nhị lưu hay không?” Dù sao đối phương cũng không thật sự có thành ý, Ninh Nghị tùy tiện tưởng tượng ra, nói nhảm mấy câu.
Bên kia bật cười: “Nếu như ngươi học võ công của ta mà không đủ nghị lực, bỏ dở nửa chừng thì coi như là vận khí của ngươi. Ngược lại nếu như ngươi thực sự có nghị lực, chăm chỉ tập luyện không ngừng, ta có thể cam đoan ngươi sống được không quá năm năm nữa…”
Ninh Nghị trầm mặc hồi lâu mới hỏi: “Nội công này, cuối cùng là thứ gì vậy?”
Lục Hồng Đề nói: “Thứ gọi là nội công, nói ra chỉ đơn giản là phương pháp hô hấp thổ nạp. Giống như hít thở thường ngày, luyện tập lâu dài có thể cường thân kiện thể, nhưng các loại pháp môn nội công cao thâm thực sự là những phương pháp hô hấp vô cùng cực đoan, dùng tiết tấu hô hấp khống chế thân thể. Nếu để cho trẻ nhỏ tu luyện thì dần dần thân thể sẽ thích ứng với pháp môn hô hấp này, cơ thể trẻ nhỏ rất dẻo dai, lục phủ ngũ tạng của bọn chúng sẽ dần dần biến đổi, từ đó về sau sẽ có đủ sức chịu đựng gánh nặng từ cách phát lực cực đoan này.
“Ngược lại, thân thể của người trưởng thành đã được định hình, nếu sử dụng những phương pháp ấy thì cơ thể sẽ phải chịu tổn hại rất lớn. Nếu như ngươi có nghị lực, lấy thể trạng hiện tại của ngươi rèn luyện theo phương pháp cực đoan này, chỉ vài năm sau nội nạng sẽ bị lệnh vị trí, ho ra máu, suy yếu mà chết. Người ngoài chỉ cho rằng trẻ nhò luyện võ là học ít được nhiều, người lớn là học nhiều được ít, thực tế lại không phải như vậy… Ngươi hiện tại cũng biết, trong những tiểu thuyết diễn nghĩa kia, người trưởng thành cũng có thể luyện võ, có được công pháp tốt liền có thể luyện thành cao thủ, toàn bộ đều là những suy nghĩ sai lầm…”
Bên ngoài mưa càng lúc càng to, bầu trời âm u, Ninh Nghị ngồi ngây ra một lúc lâu, rốt cục cũng hiểu được bản chất của nội công là gì. Từ nhỏ tập luyện phương pháp khống chế hô hấp, cải tạo lại thân thể và cơ quan nội tạng. Công phu phải luyện từ nhỏ thì ra là vì cơ thể của tiểu hài tử dễ dàng thích ứng cải tạo hơn. Gã suy nghĩ một chút, lát sau liền lấy giấy bút ra: “Phải ghi chép lại, ghi chép lại…”
Thấy Ninh Nghị không có vẻ chán nản bao nhiêu, Lục Hồng Đề cũng hơi nghi hoặc, nhưng nàng cũng chẳng muốn truy vấn thêm.Một hồi sau, nàng cảm thấy hơi nhàm chán liền đề nghị: “Bây giờ cũng không có việc gì, ngươi không ngại thì kể tiếp câu chuyện thiên long bát bộ kia đi, ta muốn xem thử tiếp sau sẽ như thế nào?”
“Toàn là suy nghĩ sai lầm, không nói cũng được…” Ninh Nghị thuận miệng đáp, bên kia trầm mặc xuống, vài giây sau gã mới cười rộ lên: “Nói giỡn, nói giỡn thôi, chỉ là thoạt nhìn thì võ công trong câu chuyện của ta vẫn thú vị hơn. Ha ha, được rồi, hôm nay xem như ta thắng. Hôm qua chúng ta đã nói đến đoạn Lục Mạch Thần Kiếm đối chiến Như Lai Thần Chưởng…”
“…Hỏa Diễm Đao.” Lát sau, thanh âm của Lục Hồng Đề từ trong nhà yếu ớt truyền ra, nghe có vẻ như chứa một ít oán niệm trong đó.
Ninh Nghị dời chiếc ghế ra xa một chút, đề phòng lại có một thanh kiếm chọc xuyên qua vách tường …”
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 70: Ninh Lập Hằng Tàn Nhẫn
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comBầu trời u ám dường như muốn đổ mưa, ở cổng thành Giang Ninh, đám binh sĩ thủ thành kiểm tra cẩn thận từng người ra vào. Cho dù là người bán rau muốn đi vào thành cũng phải kiểm tra thật kĩ, muốn ra khỏi thành lại càng gắt gao hơn. Đã hơn mười ngày kể từ khi Tống Hiến bị ám sát, người đi qua cổng thành Giang Ninh vẫn luôn gặp khó khăn như vậy.
Ngay khi có một đội lính tuần từ xa tiến tới, nàng liền ẩn thân vào con đường nhỏ kế bên.
“… Đã được nửa tháng trôi qua nên mấy bữa nay cũng đỡ rồi, vài ngày trước cho dù là một con gián đi ra ngoài thành, bọn họ cũng muốn lật lên kiểm tra một phen… Đã có ba tên cường đạo bị bắt, chuyện này… cũng coi như là vì dân mà trừ hại đi… tình trạng này chắc cũng không duy trì được bao lâu nữa. Dù sao Giang Ninh cũng là một thành lớn, cứ tiếp tục như vậy không tránh khỏi bị dân chúng oán thán, công việc làm ăn của mấy cửa hàng cũng vì chuyện này mà bị ảnh hưởng ít nhiều. Mệnh quan triều đình thì quan hệ gì tới lão bá tánh chứ, đã thế danh tiếng của Tống Hiến kia cũng chẳng tốt đẹp gì… Nhưng nói thế nào đi nữa, ta vẫn cảm thấy cô chạy ra như vậy là quá mạo hiểm… Thương thế của cô sao rồi?”
Trong phòng, Ninh Nghị vừa làm thí nghiệm vừa mở miệng cằn nhằn mấy chuyện. Lục Hồng Đề đứng cách bàn thí nghiệm không xa, nhìn gã đang trộn lẫn một ít dung dịch rồi đốt đèn cồn lên, không trả lời vấn đề thương thế của mình.
“Rốt cuộc thì ngươi đang làm cái gì vậy?”
Nhìn thấy Ninh Nghị đổ dung dịch ra chén, rồi ném một cây đinh rỉ vào trong đó, từ bên trong tỏa ra một ít khói mù, nàng liền mở miệng hỏi.
“Một ít phản ứng hóa học, ta cũng không biết là đang làm gì nữa…”
“Phản ứng hóa học?”
“Chúng ta giả định thế giới là do từng khối nguyên tử rất nhỏ tạo thành, nguyên tử ư, chính là… Ừm, ví dụ như cái bàn này, chúng ta phóng đại, phóng đại, phóng đại nó lên, sau đó sẽ có thể trông thấy những thứ… ừm, rất nhỏ. Từng khối, từng khối thứ đó tập hợp lại với nhau, những thứ đó chính là nguyên tử… Có rất nhiều loại nguyên tử khác nhau, những… nguyên tử này là thứ cơ bản cấu tạo nên vạn vật trong thiên địa, những nguyên tử khác nhau đó có khi sẽ hấp dẫn hoặc là bài xích lẫn nhau, sinh ra… phản ứng hóa học.”
....…
“Ừm..... hả?”
Ninh Nghị nhún nhún vai, nhìn biểu lộ hơi kỳ quái của Lục Hồng Đề. Sau đó nàng cười: “Ta không tin, làm sao mà phóng đại lên?”
“À, cũng có cách thức nhất định, cho cô xem thử một thứ đơn giản này.” Ninh Nghị nói xong liền đi tới bên kệ cầm ra một cái hộp nhỏ, lấy một mảnh thủy tinh hình dạng khác thường từ trong hộp ra, sau đó đặt miếng thủy tinh lên trên một trang sách.
“Đây là mảnh vỡ của một chiếc bóng đèn lưu ly vẫn được bán trên thị trường, muốn tìm được hai mặt lồi lõm lý tưởng thật không dễ, nhưng dùng cái này xem thử cũng được rồi. Cô nhìn xem, có phải chữ viết đã được phóng to lên không?”
Lúc này trên thị trường đã có bán thủy tinh, gọi là lưu ly, thứ này so với loại thủy tinh natri – canxi(1) của phương tây có chút bất đồng, nhưng mà độ trong suốt vẫn rất cao. Lúc này Ninh Nghị vẫn chưa có ý định nghiên cứu những thứ ở phương diện này, nếu không hẳn phải nghĩ cách làm ra một cái kính viễn vọng. Ở bên này, Lục Hồng Đề nghe gã khoe khoang thì híp mắt lại hỏi: “Giọt nước cũng có thể phóng to lên, nhưng mà ta chưa bao giờ thấy nó có thể phóng được càng to hơn nữa.”
“Biết rõ nguyên lý trong đó là có thể phóng đại được, khoa học chính là tìm hiểu về nguyên lý của vạn vật như vậy đó, ha ha…”
“Thế nhưng vì sao đám người đọc sách các ngươi tìm tòi nhiều năm như vậy, mà vẫn không biết là khối băng phóng được to hơn so với giọt nước nhiều?
“Hả…”
Nhất thời Ninh Nghị cảm thấy có chút buồn cười, ở bên kia nàng cũng cười cười: “Thật ra thì theo như ngươi nói, ngươi làm những… phản ứng hóa học gì gì đó, hẳn là cũng muốn truy cầu uhm… là thuật biến đá thành vàng ấy hả?”
“Đợi tới khi có thể hiểu được rõ ràng thì việc gì cũng có thể làm được. Có một số phản ứng không ổn định, nếu như lại bị kích thích sẽ làm cho nhiệt độ gia tăng đột ngột, thế là nổ ầm một cái… Giống như bao thuốc nổ ở cái kệ bên cạnh cô kìa, uy lực của nó, nếu có thể tăng lên gấp năm lần, gấp mười lần, cô cảm thấy lúc đó nó có thể làm được gì? Ah, đúng rồi…” Ninh Nghị nói xong liền lấy kẹp gắp cái đinh gỉ trong chén ra, tiếp đó xối nước lên: “Cô xem này, không còn gỉ sắt nữa rồi.”
“Ngươi nấu một lần rồi dùng nước rửa trôi đi.” Nàng trả lời, mặt không đổi sắc. Ninh Nghị trợn trừng mắt, bên kia lại nở nụ cười.
“Đây là bàng môn tà đạo, mặc dù ta không hiểu, nhưng cũng không tin ngươi.”
“Nếu cô hiểu được, ta đã không cần giải thích gì nữa…” Ninh Nghị lắc đầu, thở dài: “Đúng rồi, cao thủ võ lâm thường hay sử dụng ngoại hiệu, ngoại hiệu của cô là gì?”
“Lục Hồng Đề.”
“Không có ngoại hiệu à, quê mùa quá vậy, cô cũng phải có phong cách một chút chứ, nếu người khác biết được cô không có ngoại hiệu sẽ chê cười đó. Cô xem, Phương Tịch(2) tạo phản cũng tự xưng là Thánh Công, lộ ra khí phách. Vậy nên hắn vừa mới tạo phản đã có rất nhiều người đi theo rồi…
Ta cảm thấy điều này rất cần thiết, hay là chúng ta thương lượng một chút, gọi là Thiết Quyền Vô Địch Lục Hồng Đề… Cái này không chuẩn lắm, cô chạy cũng rất nhanh, có thể gọi là Xuyên Lâm Bắc Thối, nhưng mà cô luôn thích nói chuyện vì nước vì dân cái gì đó, hay gọi là Hà Sơn Thiết Kiếm Lục Hồng Đề đi? Nghe có chút hơi khoa trương quá thì phải… Vẫn phải khiêm tốn hơn một chút mới được, này, ở lại tâm sự một chút đi…”
“Nhàm chán…”
Lục Hồng Đề lạnh lùng xoay người đi vào phòng, thuận tay đóng luôn cửa lại. Hai tay chống kiếm trên mặt đất, cuối cùng vẫn không nhịn được bật cười. một lát sau nhịn cười, nàng mới hỏi: “Vì sao ngày đó ta nói ngươi không thể học võ, ngươi lại chẳng có nửa điểm chán nản vậy?”
“Cô đâu nói ta không thể học võ.” Ninh Nghị đang điều chế thuốc thử: “Cô nói là ta không thể học tập nội công của cô.”
“Hả? Ngươi vẫn tin là có cách để cho ngươi học nội công?”
“Nghe cô nói qua một ít chuyện về vấn đề này, ta cũng đoán thôi… Nếu nội công là phương pháp phối hợp hô hấp với bộc phát lực lượng, mặc dù những pháp môn cực đoan yêu cầu người ta phải tu luyện từ nhỏ, nhưng có lẽ cũng sẽ có người nghiên cứu phương pháp cho người trưởng thành. Dù cho hiệu quả sẽ kém hơn nhưng cũng sẽ có ít nhiều công dụng, điều này… Chắc là ta đoán không sai chứ.”
Bên trong lặng im hồi lâu: “Ngươi thật sự muốn học? Ngươi nghĩ ta sẽ dạy cho ngươi.”
“Ta chẳng biết nữa, hay là như vậy, cô dạy ta võ công, sau đó nếu cô có nguyện vọng gì, chỉ cần cô tin tưởng ta, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp cô thực hiện.”
“Mua bán à?”
“Không phải, ta chưa từng nghĩ đến việc chiếm tiện nghi từ cô, có thể xem như là trao đổi công bằng.”
“Bản lĩnh của sư môn tuy không phải quá lợi hại, nhưng cũng không thể tùy ý lấy ra trao đổi với ngươi được. Ngươi cứu ta một mạng, ta vốn cũng nên báo đáp ngươi, ngươi có thể nhờ ta làm việc gì đó, nhưng ta sẽ không dạy võ cho ngươi. Ta không hiểu, ngươi là một tên thư sinh, tại sao lại phải học võ nghệ? Ngươi không ra chiến trường, cũng không muốn dùng võ nghệ tranh đấu với người, ngươi chỉ là… hiếu kỳ, học để chơi đùa…”
Ngữ điệu của nàng dần dần nhanh lên: “Mấy người thư sinh các ngươi, mở miệng ngậm miệng nói chuyện đều nói cái gì mà vạn nhân địch, nói cái gì kinh thế cứu dân, nhưng mà hôm nay… người đọc sách nhiều như vậy, ta cũng không hiểu được các ngươi làm cách nào mà cứu… Ngươi là người có tài học, lại đem tài hoa lãng phí ở những thứ bàng môn tà đạo này, tại sao lại không đi cứu dân giúp đời, vì quên mình vì nhân dân, mở ra thái bình vạn thế?... Muốn trao đổi?... Nếu ngươi có thể làm cho hòa bình mãi mãi, muốn trao đổi thứ gì ta cũng chịu, thế nào?
Ở thời đại này, nho học đã thịnh hành hơn ngàn năm, Vũ triều là thời điểm văn học lên tới đỉnh cao. Có lẽ cô gái này chưa đọc qua bao nhiêu sách vở, nhưng đã nghe được rất nhiều đạo lý, trong nội tâm cũng hiểu được ít nhiều. Những lời này hẳn cũng không phải là nhằm vào Ninh Nghị, gã đành cười nói: “Mở ra thái bình ngàn đời, cái yêu cầu này quá lớn, quá mơ hồ, nguyện vọng này của cô không thể làm được.”
“Ừm, vậy thì một đời thái bình.”
“Vũ triều bây giờ, thiên hạ, bá tánh vẫn đang được hưởng thái bình…”
“Nếu như bách tính vẫn chưa được hưởng thái bình hoàn toàn?”
“Không đáng, tốn nhiều thời gian nhiều như vậy, hao phí bao nhiêu sức lực, rồi cả đời đều phải chuyên tâm vào việc đó. Ta vốn đã không thể luyện thành nhất lưu cao thủ rồi, giờ còn phải làm nhiều việc như vậy, chẳng có thời gian tu luyện, sợ là nhị lưu cao thủ cũng khó mà thành…”
“Chà, khẩu khí ghê gớm thật, khẩu khí đám thư sinh các ngươi… khi nào cũng lớn.” Lục Hồng Đề ngồi trong phòng cười giễu, nhìn chung cho rằng Ninh Nghị chỉ đang nói đùa: “Văn võ không cùng đường, ta biết đám người đọc sách các ngươi, rất nhiều người có khả năng, nhưng khả năng cũng không giống nhau.”
“Ngươi không cần phải học võ, ngươi không lên chiến trường, không cần liều mạng với người khác nên chẳng thể có được sự tàn nhẫn, cầm dao giết gà cũng không đành lòng, học võ rồi cũng không hữu dụng về sau, khiến cho ngươi phân tâm, ngược lại làm chậm trễ sự nghiệp của ngươi.... Ta chẳng biết có nên dạy ngươi không nữa.”
“Ấy, cân nhắc thử xem đi mà…” Ninh Nghị nhún vai: “Hơn nữa ta vẫn xuống tay giết gà được mờ.”
Thời gian còn nhiều, Ninh Nghị cũng không vội, lúc này lại chuyển sang chủ đề khác. Trời râm mát, bên trong phòng, Ninh Nghị lại tiếp tục kể phần Thiên Long Bát Bộ tiếp theo cho nàng nghe. Thật ra Lục Hồng Đề cũng có chút buồn bực, hôm nay nàng nghe trước phần này, ngày mai tiểu nha hoàn tới thì nàng phải nghe lại một lần nữa, trong khi đã biết hết nội dung, nhưng lúc này vẫn không thể nhịn được.
Ngày hôm sau, lúc nàng nghe được tiếng bước chân bên ngoài cửa thì cũng nghe được cả tiếng gà mái kêu, người kia đi đến gõ cửa: “Ra đây ra đây nào, cho ngươi xem vài thứ.”
Lục Hồng Đề đi ra ngoài, chỉ thấy gã một tay cầm một cái bọc nhỏ, tay kia đang nắm cổ con gà mái, chỉ về phía bếp lò nói: “Giúp ta nấu ít nước sôi đi, cám ơn.” Té ra muốn thể hiện cho nàng thấy gã cũng có gan giết gà, nhất thời làm Lục Hồng Đề cũng dở khóc dở cười. Trên người anh chàng này có một thứ khí chất, tựa hồ làm những chuyện cổ cổ quái quái, ly kinh phản đạo cũng sẽ khiến cho người ta cảm thấy là chuyện đương nhiên.
Nàng đi tới bếp lò thổi lửa, đun nước. Dưới mái hiên, tiếng chuông gió nhẹ vang lên. Ninh Nghị cắt tiết con gà mái rất có nghề, vặt lông, rửa sạch nội tạng các thứ. Xong xuôi đâu đấy gã mới mở cái gói nhỏ kia ra, trong đó là các thứ gia vị đã được chuẩn bị sẵn. Gã quét gia vị lên một lượt rồi mới lấy một cái xiên bằng sắt ra, bắt đầu xiên qua con gà.
“Ta nhận được tin tức đáng tin cậy, hai ngày nữa sẽ gỡ bỏ lệnh phong tỏa cửa thành và canh phòng, cuối cùng quan phủ cũng chịu không nổi rồi. Nhưng sau khi dỡ bỏ các chốt kiểm tra, có lẽ các đội gác ngầm sẽ càng thêm nghiêm mật. Không biết thương thế của cô tiến triển thế nào rồi, khoảng thời gian này cũng không có cách mang mấy thứ đồ ăn ngon tới. Hôm nay chiêu đãi cô một bữa, sau này hành tẩu giang hồ cũng không thể nói Huyết Thủ Nhân Đồ Ninh Lập Hằng ta bạc đãi cô… À không, tốt nhất là đừng nói ta đã từng chiêu đãi cô…”
“Tự đặt danh hiệu cho mình hả?”
“Thấy thế nào? Sát khí lan tỏa bốn phía phải không?”
“Khó nghe…”
“Con gà này có thể làm chứng nha, ngoại hiệu rất chuẩn xác.”
Ninh Nghị không thèm chấp nhặt với nàng, lúc này sắp xếp các thứ gia vị trong bọc cẩn thận lại rồi điều chỉnh lửa trong lò một chút. Lục Hồng Đề nói: “Thương thế của ta đã hồi phục được năm thành rồi, bây giờ muốn ra khỏi thành cũng còn hơi mạo hiểm, nếu như khôi phục hoàn toàn, đi ra không bằng cửa thành cũng chẳng có gì khó.”
Ninh Nghị ngẩn người: “Nói như vậy… Ta vẫn có cơ hội, còn một thời gian ngắn để moi ra bí kíp võ công từ trong miệng cô?”
“Con người ngươi… Thật sự khiến người ta sinh ghét.”
“Ha ha.” Ninh Nghị cười rộ lên, không trêu chọc nàng nữa, đặt con gà lên bếp than bắt đầu nướng. Phương pháp chế biến món này là phát minh của đầu bếp ở tiệm Trúc Ký, chỉ một lát sau mùi thơm đã tỏa ra tứ phía. Bên ngoài tiếng sấm đì đùng, trời lại muốn đổ mưa. Ninh Nghị nghiêng đầu hỏi: “Đúng rồi, tới bây giờ ta vẫn không tiện hỏi cô, tại sao phải đi giết Tống Hiến vậy?”
Phía bên kia, Lục Hồng Đề hơi nhíu mày, ánh mắt tựa như mèo xù lông nhìn sang phía Ninh Nghị…
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 71: Lữ Lương
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com“Phải rồi, có một chuyện vẫn không dám hỏi cô, tại sao lại muốn giết Tống Hiến?”
Từ trước đến giờ Ninh Nghị vẫn chưa hề nhắc tới chuyện này, nay cả hai coi như đã quen gã mới hỏi. Lục Hồng Đề hơi nheo mắt, ngoài song cửa sắc trời u ám, trong phòng, mỡ từ con gà quay gác trên lò lửa rơi xuống than hồng phát ra những tiếng xèo xèo, Ninh Lập Hằng đứng một bên hấp háy mắt vẻ vô tội. Sau một lát, dường như đã cân nhắc xong, ánh mắt Lục Hồng Đề dịu xuống, nhìn đăm đăm về phía trước.
Bỗng nghe ào một tiếng, ngoài trời đổ mưa, trong nháy mắt màn mưa đã bao trùm toàn bộ Giang Ninh.
“Nhà ta vốn ở phía tây Nhạn Môn Quan, dưới chân núi Lữ Lương.” Rất lâu sau, Lục Hồng mới mở lời.
“Từ khi mười sáu châu Yên Vân bị mất, người Hồ liên tục tấn công Thảo Cốc, năm nào cũng tới cướp bóc giết người, chúng ta không một ngày được sống yên ổn, mười nhà hoang chín, những người còn trụ lại canh tác phải liên tục chạy tới chạy lui quanh cốc như cô hồn dã quỷ, nhưng cha ông đã nói quê hương khó bỏ... Ngươi có lẽ không thể hiểu được cảm giác sinh sống ở nơi đó ra sao đâu...”
Ninh Nghị hơi trầm mặc: "Hoan hoan hỉ hỉ phần hà ngạn, thấu thấu hồ hồ tấn trung nam, khốc khốc đề đề Lữ Lương sơn, tử dã bất quá Nhạn Môn Quan..." (1)
“Ừm” Nàng gật đầu cười: “Thực ra mấy năm trước mọi người vẫn ở trong núi, tuy có rời về phía nam nhưng không xa lắm, những người trẻ tuổi lên núi đều nhập vào lực lượng sơn tặc có truyền thống mấy trăm năm của Lữ Lương, toàn bộ đều là người Hán. Quân đội triều Vũ không tới, người Hồ hàng năm xuôi nam không coi bọn ta là người của chúng, năm nào cũng đánh nhau với lính Hồ, gặp đội ngũ nhỏ thì ùa lên chém giết, gặp đội ngũ lớn thì tránh đi. Chúng ta còn cướp các đoàn buôn của người Hồ, lái buôn từ đâu tới cũng cướp tất, là người Hán thì tha một mạng, còn người Hồ thì giết sạch sẽ...”
“Phía triều Vũ cũng không coi bọn ta là người cùng phe, đôi khi có quan viên mò đến bảo muốn chiêu an. Chiêu an mấy lần, nói chung là muốn chúng ta đánh người Hồ, muốn chúng ta bán không mạng sống, chẳng chịu cấp một thứ gì, có khi còn trở mặt gọi chúng ta là giặc cướp, có lần còn cho quân đội đến tiễu trừ...
Ngoài cửa chớp giật nhoang nhoáng, mưa càng ngày càng nặng hạt, Ninh Nghị lật con gà quay trên lò, rắc mấy thứ lên trên.
“Năm ta sáu tuổi, cha bị người Hồ giết, ta theo sư phụ học nghệ, hành tẩu giang hồ. Mười ba tuổi trở lại Lữ Lương thì mẹ đã qua đời, ta bèn vào trong núi, cùng sư phụ đánh giết khắp nơi... Người hiệp khách phải vì nước vì dân ư? Ta chưa từng có loại suy nghĩ đó, những điều ta trải qua không giống mọi người...”
Nàng hơi ngừng một chút rồi nói tiếp: “Rồi sau đó... vào mấy năm trước, Tống Hiến cầm quân tiến vào núi Lữ Lương, đầu tiên thì nói muốn chiêu an, nói ngon ngọt dễ nghe lắm, ai ngờ chúng tập hợp dân chúng mấy thôn xung quanh lại rồi bao vây giết sạch... Nước Liêu tuyên bố Lữ Lương thuộc địa phận triều Vũ nên sơn tặc núi Lữ Lương do triều Vũ xử lý, Tống Hiến bèn dùng đầu những người dân này làm chiến tích để nịnh bợ nước Liêu, ngay cả người già trẻ con hắn cũng không tha một ai, còn nói họ là giặc cướp giết người không gớm tay... Nhờ chuyện đó, hắn được thăng quan. Trong núi có mấy người có họ hàng bị giết, những người trong thôn mà ta biết cũng đều chết rồi... Người rời núi tìm hắn báo thù đều bị giết hết, họ đã chảy máu một cách vô ích, những người khác muốn đi ra liền bị ta ngăn cản, chỉ bản thân ta thì may ra...”
“Vì thế, ta nhất định phải giết hắn. Lần tập kích đêm giao thừa ta còn đôi chút chắc chắn. Mấy ngày trước ta bày mưu giết hắn ai ngờ bị hắn bày mưu phản kích, khi đó ta nghĩ nếu cứ tiếp tục như vậy thì không cách nào giết được hắn... Sức mạnh của một người rốt cuộc cũng chỉ có hạn...
“Ngươi đòi học võ công để làm gì? Ta theo sư phụ học tập không ít năm, sau đó năm nào cũng đánh trận chém giết, giết không biết bao nhiêu người. Có những lần bò từ đống người chết ra ngoài mà chẳng biết mình còn sống hay không, vậy mà nay muốn giết Tống Hiến vẫn bị đánh thương thành hình dạng này... Người đọc sách có bản lĩnh có thể đấu với vạn người, chẳng thứ gì tốt hơn, tội gì phải đi làm kẻ giết người máu dính đầy tay...” Nàng nói xong, mỉm cười.
Ninh Nghị suy nghĩ một lát rồi vẫn lắc đầu cười: “Ta vẫn muốn thỏa mãn lòng hiếu kì của mình... Thôi, chuyện này để sau hãy nói, gà chín rồi kìa.”
Gã nhấc con gà quay xuống rồi dùng dao xẻ ra, tức thì mùi thơm tràn ngập khắp gian phòng, chấm thêm chút tương mới đưa cho nàng.
“Thế nào?”
“Ngon lắm...”
“Vậy chuẩn bị phần thưởng đi chứ, tay nghề của ta vẫn thuộc loại nghiệp dư thôi, những gia vị này được nêm rất chuẩn.”
“Chẳng phải trong nhà ngươi bán vải sao?”
“Đó là bạn ta... Nếu có một ngày ngươi muốn ăn món gà quay có mùi vị cỡ này trong núi Lữ Lương, ta sẽ tặng ngươi vài thứ...”
“Ồ, thứ gì?”
“Bàng môn tà đạo mà... Như hô mưa gọi gió này, rải đậu thành binh này, đủ loại hầm bà nhằng đó...”
“ Chắc chắn chứ?”
“ Ừ.”
Câu chuyện phiếm trong phòng nhanh chóng bị nhấn chìm trong tiếng sấm sét ầm ầm. Ở một quán rượu phía kia thành Giang Ninh, Lý Tần cũng đang ngắm mưa, trò chuyện cùng Thẩm Mạc bên cạnh.
“Mấy ngày nayYến Trinh đã bắt đầu chuẩn bị, có lẽ trong vòng nửa tháng sẽ rời khỏi Giang Ninh để tới Nhiêu Châu.”
“Sao bảo đến tháng bảy mới lên đường cơ mà?”
“Đằng nào cũng phải đi, thôi thì sớm chút nào hay chút đó, nhỡ trên đường gặp chuyện ngoài ý muốn cũng không chậm trễ. Hơn nữa sau khi đến Nhạc Bình cũng cần chuẩn bị đôi chút, tiếp nhận chức vụ càng thuận lợi hơn.
“Vậy cũng tốt.” Lý Tần gật đầu cười.
Thẩm Mạc hít sâu rồi nói: “Nghe nói dạo gần đây huynh và Yến Trinh có chút chia rẽ nên ta muốn hỏi thăm tý. Dù sao mọi người đều là bạn bè cũ, chuyện cũng không có gì to tát nên hy vọng hai người đừng để bụng làm gì.
Lý Tần ngẫm nghĩ một lát rồi trả lời: “Thật ra không phải là chia rẽ, ta biết Sơn huynh có ý tốt, nhưng ta không tức giận gì với hắn cả, chỉ là do trong lòng hắn có vài điều khúc mắc chưa được giải quyết thôi.
Thẩm Mạc cau mày: “Hóa ra là như vậy... À, phải rồi, theo Đức huynh thì Yến Trinh là con người thế nào?”
“Đi bàn loại chuyện này sau lưng người khác không tốt lắm đâu.”
“Ha ha, có sao đâu, hắn sắp lên đường đến nơi rồi, sợ rằng rất lâu sau này cũng không thấy mặt. Dường như hắn có khúc mắc gì đó với những người xung quanh, việc này tất chưa đến lượt ta phải lo nghĩ, nhưng ta luôn luôn tin tưởng vào con người Đức. Con mắt nhìn người của ngươi luôn công bằng và chính xác, vì thế ta mới muốn nghe đôi chút. Cứ coi như đây chỉ là chuyện phiếm đi, tuyệt đối sẽ không truyền đến tai người khác đâu.
Lý Tần ngẫm nghĩ một hồi rồi lắc lắc đầu: “Cũng chẳng phải chuyện to tát gì, ta và huynh quen biết Yến Trinh đã nhiều năm. Hắn có học thức, có năng lực, có khả năng nhìn nhận tinh tường, xét ra cả ta và ngươi đều không bằng. Bao nhiêu năm qua ngươi đã từng thấy hắn chịu thiệt thòi khi nào chưa?
“Hử, chịu thiệt thòi à, để xem... Tính ra cũng có vài lần, nhưng Yến Trinh là người rộng lượng nên không để bụng...”
“Nếu ta bảo hắn chưa bao giờ chịu thiệt thì sao?”
“Hả?”
“Sơn huynh, gã họ Cố này... rất kiêu ngạo, tất nhiên hắn có lý do để mà kiêu ngạo. Mấy năm gần đây hắn luôn đặt ra yêu cầu rất cao đối với bản thân, đã nhiều lần khiến người khác phải trầm trồ thán phục. Người đứng đầu cũng chỉ đến như thế mà thôi, nhưng có nhiều khi cách nhìn nhận vấn đề của hắn hơi quá cực đoan, quá cố chấp theo đuổi mục đích. Tất nhiên, chuyện này là tốt hay không tốt cũng khó nói lắm.
Thẩm Mạc gật đầu cười: “Ánh mắt nhìn người của Đức quả nhiên quá chuẩn, đúng là Yến Trinh có thiên hướng như vậy. Trước đây hắn từng nói với ta làm người phải nhìn thẳng vào lòng mình, ta cũng cảm thấy lời ấy có lý. Hắn còn nói nếu tương lai làm huyện lệnh, cần giải quyết những vấn đề trước mắt, đối với mọi việc sẽ xử lý một cách lãnh diện vô tư. Chỉ cần đạt được mục đích, thay vì làm một vị quan hiền đức nhưng thực ra bị rất nhiều điều ràng buộc, hắn thà làm một vị quan có năng lực, không cần để ý đến thiện ác, chỉ cần làm việc sao cho thỏa đáng. Ý tưởng của hắn thật khiến người ta phải khâm phục...
Lý Tần chăm chú nhìn hắn một lúc rồi cười: “Đúng là như thế, trong thiên hạ đã quá nhiều kẻ hủ nho và quá ít người được việc rồi. Yến Trinh có ý nghĩ này thực là cái phúc của trăm họ...
Kì thực Lý Tần vẫn có ít nhiều khâm phục Cố Yến Trinh, hắn mơ hồ cảm thấy mình có tâm đề phòng là đủ rồi, còn như đem cái sự “có lẽ có” (2) ra để chỉ trích thì thật là quá sai lầm. Hôm nay Thẩm Mạc rõ ràng không đến để thảo luận mà đến làm người hòa giải, nhưng Thẩm Mạc không biết vấn đề lần này đúng là nằm ở sự khúc mắc bên phía Cố Yến Trinh, nguyên nhân của sự khúc mắc không phải do hắn giấu diếm điều gì mà do câu nói “ta biết ngươi là con người thế nào”. Tuy ngày đó Cố Yến Trinh hung hăng ép người nhưng hắn cũng không nên nói ra câu đó.
“Ngoại vương và nội thánh, vương quan trọng hơn hay thánh quan trọng hơn, tranh luận về vấn đề này diễn ra đã nhiều năm, tất nhiên, đạo trung dung không thể nghiêng hẳn về một phía nào, phán xét sự vật sự việc là một chuyện khá phức tạp. Mấy năm nay quan lại có năng lực đúng là có ích hơn rất nhiều so với hủ nho, nếu sau này Cố Yến Trinh chứng minh được bản thân là một vị quan có năng lực thì mình (Lý Tần) cũng nên tới cửa nói lời xin lỗi... Hy vọng mọi chuyện sẽ như vậy.”
Sau đó, tất nhiên là đề tài câu chuyện chuyển về Thẩm Mạc. Cũng trong lúc hai người đang ngồi trò chuyện trong tửu lâu, ở quán Trúc Ký cách đó mấy con đường, Cố Yến Trinh mang theo một tên hầu đang ngồi thưởng thức đủ loại thức ăn. Gã hầu thân hình cao lớn, trên mặt còn lưu lại vết sẹo do đao chém trông hết sức dữ tợn, đó chính là tùy tùng tin cậy được gọi là lão Lục của hắn, thực ra có thể coi là hộ vệ. Trong ba tháng qua, đây là lần đầu tiên hắn chủ động đi tới một nơi có quan hệ với Nhiếp Vân Trúc, tất nhiên không phải là dẫn người tới đập phá cửa hiệu, giờ đây hắn chỉ yên lặng ngồi đợi đối phương xuất hiện.
Bên ngoài trời đang đổ mưa, chuyện làm ăn của cửa hàng không được tốt lắm, mưa to khiến không gian trở nên âm u, trong cửa hàng đốt mấy ngọn đèn, ánh lửa bập bùng nhảy nhót.
Nhiếp Vân Trúc đang có mặt ở cửa hàng, nhưng là một người con gái, nàng không cần phải tỏ ra rộng rãi quang minh lỗi lạc trong những chuyện thế này, mà nói cho đúng thì ở thời đại này cũng chẳng có bao nhiêu mối quan hệ giữa đàn ông và phụ nữ được coi là quang minh lỗi lạc. Tất nhiên, khi đối xử với Ninh Nghị nàng vẫn luôn rất mực thước. Nhớ chuyện lần trước bị đối phương bất ngờ nắm tay, nàng không muốn lại xảy ra lần nữa, hắn nắm tay mình là không đúng mà mình đánh hắn cũng không nên, vậy thì hãy cứ ngồi yên đợi thời gian trôi qua đi. Nhưng mãi đến lúc chạng vạng, món ăn trên bàn đã nguội ngắt mà Cố Yến Trinh vẫn ngồi im như đúc, nàng không còn cách nào khác đành đứng dậy bước ra, đứng bên bàn đối diện hắn rồi thi lễ:
“Cố công tử.”
Cố Yến Trinh ngầng đầu nhìn nàng, trên môi nở nụ cười. Hắn vẫn luôn là người ôn hòa nho nhã, cười lên càng dễ khiến người ta có thiện cảm, trông ung dung mà rộng lượng.
“Có lẽ mấy ngày nữa ta phải đi, tới Nhạc Bình ở Nhiêu Châu nhận chức nên muốn gặp nàng nói lời từ biệt.
Nhiếp Vân Trúc ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Vân Trúc chẳng có thứ gì để tặng, chỉ biết chúc ngài thuận buồm xuôi gió, đường làm quan thênh thang rộng mở.”
“Câu nói của nàng khiến ta nhớ về ba năm trước...
“Hắn cúi đầu cười nhẹ rồi đứng lên, hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt đối phương
“Nếu như... nếu như ta lại lấy lòng mình để hỏi một lần, ta nguyện cưới Vân Trúc về nhà, để Vân Trúc cùng ta tới Nhạc Bình, nàng có thể nghiêm túc cân nhắc hoặc gật đầu hay không?”
-----------------------------
(1) Chưa tìm được nguồn bài thơ, nôm na là đang cảm thán về vùng núi Lữ Lương, Nhạn Môn Quan. Một khu vực ở phía Tây bắc Trung Quốc. Sẽ update sau.
(2) Mạc tu hữu (có lẽ có): xuất phát từ tích đời Nam Tống, Tần Cối vu Nhạc Phi mưu phản, bắt vào ngục chờ chém đầu, Hàn Thế Trung giận dữ đến hỏi Tần Cối có chứng cứ gì không thì Tần Cối trả lời “có lẽ có”. Quá bá đạo!
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 72: Cơn Mưa
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comDưới tiếng mưa rơi ào ào ngày hè, thỉnh thoảng lại có xe ngựa chạy gấp qua khiến nước bắn lên tung tóe, khách đi đường vội vã. Phía xa xa, trong cửa tiệm nằm bên giao lộ, mấy ngọn đèn tỏa ánh bập bùng, tuy không quá sáng sủa, nhưng nhờ chủ nhân trước đã chịu bỏ tâm sức bố trí nên giờ đây trong cảnh ngày mưa âm u lạnh lẽo bỗng khiến người ta thấy ấm áp lạ kỳ, có lẽ ai nhìn thấy cũng nảy ra ham muốn được vào trong ngồi một lát.
Cơn mưa tựa như bức màn ngăn nơi đây thành vùng trời riêng tư, một nam một nữ trò chuyện trong tiệm, phía sau vị nam tử còn có một tên tùy tùng. Tiếng trò chuyện bị tiếng mưa rơi át mất, không thể truyền ra ngoài, nhưng trong một khoảng khắc nào đó, có thể nhìn thấy cô gái thanh nhã kia cúi đầu hành lễ đầy vẻ áy náy. Cuộc trò chuyện chưa dừng lại ở đó nhưng rồi cũng có lúc kết thúc. Một lúc lâu sau, có lẽ họ đã nói hết những điều cần nói, người con trai trong bộ trường bào màu xanh mực nhã nhặn gật đầu nói lời từ biệt với cô gái rồi bung dù, dẫn tên tùy tùng mặt sẹo bước vào trong mưa.
Cho đến khi ánh sáng từ cửa tiệm kia khuất hẳn khỏi tầm mắt, hắn vẫn chưa hề quay đầu nhìn lại. Tiếng mưa rơi ầm ầm bốn phía, lúc rẽ qua một góc đường hắn mới mở miệng: “Tới Hải Khánh Phường.”
Cơn mưa cuối chiều xối xả vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Hải Khánh Phường cách chỗ này không xa, trước đây từng có một bến tàu, thuyền buôn đến bỏ neo, hàng hóa qua lại như mắc cửi, nhưng rồi sau bến tàu được dời đi chỗ khác, nơi đây dần trở nên tiêu điều. Trong phường bẩn thỉu hỗn loạn, rồng rắn lẫn lộn, có thể coi là một khu vực phức tạp trong thành Giang Ninh, cứ cách một hai ngày lại xảy ra một vụ hành hung chém người, những gia đình lương thiện đều cấm trẻ con trong nhà bén mảng đến xung quanh.
Phường loạn thì loạn nhưng náo nhiệt thì vẫn cứ náo nhiệt, những khách thương nghèo túng, những kẻ trôi dạt giang hồ như đám lái buôn người Hồ ít tiền, thư sinh túng quẫn chán nản, những cô ca kĩ sống cuộc đời trôi dạt cùng đám người trong cách bang hội đều chọn nơi đây là địa điểm dừng chân. Lúc Cố Yến Trinh và lão Lục đến nơi, các con đường trong phường đã biến thành sông dưới cơn mưa xối xả, ấy thế mà quầy hàng quán rượu hai bên đường vẫn đèn đuốc sáng choang. Họ đi sâu vào trong một đoạn, chọn lấy một quán rượu rồi cụp dù bước vào.
Dưới ánh sáng đèn đuốc, đủ loại người tụ tập trong sảnh lớn. Có người giang hồ bộ dạng hung hãn, binh khí kè kè bên thân vừa ăn cơm uống rượu vừa bàn luận đủ chuyện trên trời dưới biển, có kẻ nhìn là biết thành phần lưu manh ngồi cười hớn hở với đồng bọn, thỉnh thoảng lại quay sang trêu ghẹo bà chủ quán mấy câu, có văn sĩ sa sút vừa lảm nhảm vừa cắm đầu ăn cơm, có kẻ vẻ mặt hoảng hốt, vừa ăn vừa cẩn thận nhìn ngó xung quanh, có kẻ say rượu vừa uống đến đâu lại phun đến đấy, lại còn có cả trẻ con chạy nhảy nô đùa.
Khí chất thần thái của Cố Yến Trinh rõ ràng không hợp với quán rượu này, nên hắn vừa bước vào đã thu hút hầu hết ánh mắt xung quanh. Chỉ là vẻ mặt “chớ lại gần” của lão Lục cộng với vết sẹo trên mặt lão khiến những người này hết muốn nhìn ngó. Dê non lạc bầy ai cũng muốn làm một miếng, nhưng có thêm hung thần kèm bên thì quá nửa là con dê ấy có bố mẹ họ hàng là sư tử. Hai người đi tới một cái bàn nằm chếch phía trong quán rượu, bỏ ra mấy thỏi bạc vụn đuổi gã văn sĩ chán đời đang ngồi đó đi rồi gọi tiểu nhị đến thu dọn và đem cơm rượu mới.
Khung cảnh ồn ào nhưng hai người vẫn yên lặng chờ đợi, sau khi cơm rượu đã được đưa tới, Cố Yến Trinh nói: “Lục thúc, ngồi đi, chắc là phải đợi một lúc nữa...”
Người được gọi là lão Lục theo lời ngồi xuống nhưng không hề động đũa ăn uống gì, lát sau, Cố Yến Trinh lại hỏi: “Lục thúc, muốn nói gì sao?”
“Ta chỉ cảm thấy ngài sắp lên đường nhận chức, giờ có chuyện xảy ra e rằng sẽ khiến tình hình phức tạp.”
“Vậy sao ông lại hỗ trợ ta chuyện lần trước.”
“Vì chuyện lần trước có quan hệ rất lớn tới tiền đồ của ngài.”
“Với Cố Yến Trinh ta mà nói, những chuyện đó đều là chuyện nhỏ.” Cố Yến Trinh cười rồi nhìn lão Lục. “Khác nhau chỉ ở chỗ làm hay không làm thôi, việc lần trước chưa hẳn là việc lớn vì chẳng qua đó mới là vượt qua trở ngại đầu tiên, việc lần này cũng không hẳn là nhỏ vì mục đích ta về Giang Ninh quá nửa để thực hiện nó, dù không trọn vẹn nhưng kiểu gì cũng phải có kết quả mới được.”
Hắn ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Lão Lục, theo lão trong số bạn bè của ta liệu được mấy kẻ sẽ tới Hải Khánh Phường?”
“E rằng không nhiều lắm.”
“Toàn một đám hủ nho, thật khiến người ta cảm thấy nực cười. Chúng cho rằng cứ làm mấy bài thơ đã là vô cùng hào hoa phong nhã, cứ trêu ghẹo đùa giỡn đám gái trên thuyền hoa, ngoạc mồm nói khoác chuyện quốc gia đại sự là đủ khiến bốn biển thanh bình, đúng là ếch ngồi đáy giếng không biết vòm trời cao rộng bao nhiêu. Ba năm trước, trên đường tới Đông Kinh gặp phải giặc cướp, những kẻ vừa tích tắc trước còn bàn chuyện trên trời dưới biển, giúp đời cứu dân, tích tắc sau đã sợ đến tè ra quần, à, còn mấy kẻ dù sao vẫn cố giữ được sự bình tĩnh, nhưng lũ cướp vừa mới chém một phát, bọn hủ nho thấy vết thương đã khóc rống lên như cha chết mẹ chết rồi quỳ sụp xuống xin tha liên hồi.”
Hắn giơ một tay lên ngang tầm mắt: “Đám văn nhân đó luôn nghĩ rằng thế gian vốn ở đây.” Rồi hắn lại ấn bàn tay đó xuống mặt bàn: “Nhưng chúng không biết cái gọi là thế gian vốn phải ở đây. Lại nói, lúc ở Văn Mặc lâu đám người đó châm chọc được đối phương vài câu đã coi là thắng lợi lớn lắm, nhưng thật ra thì có nghĩa lý gì đâu? Dạo trước biết được thằng kia là kẻ ở rể, Thẩm Sơn cứ nghĩ vạch trần đối phương rồi phe mình ngồi xem trò vui là một chuyện thành công lắm, nhưng thật ra thì có ích gì? Cũng giống như năm nay ta gieo hạt nhưng mất mùa tay trắng, thấy nhà bên cũng gặp chuyện không may mất mùa trắng tay, ta liền vui vẻ, nhưng rốt cuộc có ý nghĩa gì đâu, ta há chẳng phải vẫn đói rã ruột hay sao?”
“Từ nhỏ, khi làm việc ta đã phải xác định chuyện gì là quan trọng, chuyện gì không quan trọng. Hễ chuyện ta muốn làm thì giá nào cũng phải làm bằng được, dù không được trọn vẹn cũng chẳng bao giờ buông tay, có thể được tám phần thì làm tám phần, có thể bảy phần thì làm cho được bảy. Sau này khi ta làm quan cũng sẽ như vậy, làm việc vì lê dân trong thiên hạ, chẳng lẽ thấy không thể trọn vẹn liền bỏ qua không làm ư?
Hắn gõ gõ bàn nói tiếp: “Thế cuộc thiên hạ hiện nay hỗn loạn phức tạp, cơ nghiệp triều Vũ nguy như trứng để đầu đẳng. Tất cả đám văn nhân suốt ngày mở miệng nói chuyện thái bình đó có tích sự gì, giống như những kẻ kể chuyện đầu đường Đông Kinh, suốt ngày lải nhải làm sao để hạ nhục đám sứ giả nước Liêu kiêu ngạo. Người nghe cũng trầm trồ tán thưởng đấy, nhưng nếu gặp người Liêu thật thì còn không kiếm đường mà né ư? Chẳng lẽ bây giờ triều ta còn chưa bị người Liêu làm nhục ư? Chúng ta làm việc phải nhìn thẳng vào lòng mình, phải biết mình muốn gì...
“Thật ra do ta vẫn ít tuổi, tu dưỡng còn chưa đủ, chuyến trở về này xuất hiện quá nhiều ý nghĩ dục vọng. Từ lâu ta đã là một kẻ vô tình, nhưng không nghĩ Vân Trúc kia cũng phàm tục như vậy, thật khiến ta phải thất vọng. Đổi lại là mấy năm sau, ta sao còn bị những tình cảm này đè nặng trong lòng, lần này nếu cứ thế mà buông tay bỏ đi, sau này nhớ lại tất sẽ thành chướng ngại trong lòng, khiến tâm tư của ta không còn thông suốt.”
Hắn khép hờ mắt, trong đầu xẹt qua cảm giác lặng người và kinh ngạc khi bị cái bạt tai ngoài đường ngày ấy, cảnh tượng người đứng xem xung quanh chế nhạo cười đùa.
“Một đứa vì đấu gạo mà chịu khom lưng uốn gối, đứa khác chịu ở rể trong nhà con buôn, thế mà làm được hai bài thơ đã vội coi mình là văn sĩ có tiếng trong thiên hạ, coi mình là kẻ đặc biệt khác hẳn với mọi người. Một kẻ làm được mấy vụ buôn ranh bán mọn đã nghĩ mình cần lao cao quý mà vội quên đi bản thân từng là kẻ có thân phận ra sao. Rặt một lũ người tầm thường giun dế. Lục thúc, với thời cuộc hiện nay thì lấy đâu ra việc lớn? Chẳng qua là mấy việc cỏn con, vung tay đã giải quyết xong. Sau này tới Lạc Bình, lại lên phía bắc thì những việc đó có sá gì?
Nói dứt lời, hắn đưa mắt nhìn ra bên ngoài, hai bóng người ẩn hiện trong cơn mưa đang tới gần...
Quán rượu Nghênh Tân, Hải Khánh Phường.
Trong không khí ồn ã tiếng người, dưới ánh đèn vàng vọt, lão Lục đứng lên tới bên cạnh Cố Yến Trinh, trong mắt Cố Yến Trinh hơi thoáng qua vẻ xao động nhưng rồi lại biến thành lạnh lùng trấn tĩnh ngay. Ngoài cửa, hai bóng người khoác áo tơi đã bước vào, họ đưa mắt nhìn quanh, có mấy người chạm ánh mắt với họ, tiếng nói trong quán rượu tức thì giảm hẳn đi. Những người sống ở đây đều biết hai vị này. Gã tiểu nhị chạy tới đón so ra phải thấp hơn họ đến hai cái đầu, nhìn như một đứa trẻ con đứng bên người lớn.
Vóc người cả hai đều cao lớn khôi ngô, họ cũng không mặc quần áo ngắn thường thấy của dân triều Vũ mà mặc kiểu tựa như dân chài. Trong hai người, một gã cao dễ đến hai mét có dư, cơ thể cân đối rắn chắc, ánh mắt trầm tĩnh. Gã kia mặt mày hung dữ, hơi lùn một chút so với đồng bọn nhưng cứng cỏi nhưng tòa tháp sắt, da dẻ đen thui, ánh mắt thâm hiểm tàn nhẫn, loại người này trong giang hồ e rằng chẳng ai muốn trêu vào, ngay cả lão Lục cạnh Cố Yến Trinh cũng có vẻ yếu đuối so với chúng.
Sau khi nhìn khắp một lượt quang quán rượu, hai người đó liền đưa tay gạt tiểu nhị sang một bên rồi bước về phía Cố Yến Trinh. Hầu hết những người xung quanh đều không dám đưa mắt nhìn chúng, chỉ vài người có vẻ là dân ngoại lai đang ngồi nói chuyện trên trời dưới biển bên chiếc bàn cạnh cửa ra vào dám quay đầu đánh giá hai người. Gã đàn ông to như tòa tháp tức thì dừng bước, trợn mắt nhìn lại, đám giang hồ cũng tỏ ra không chịu yếu thế, hai bên cứ trợn mắt nhìn nhau một hồi, rốt cục đám giang hồ phải né ánh mắt trước.
Gã to như tòa tháp lại đuổi theo đồng bọn đằng trước, thỉnh thoảng ngó ngang liếc dọc như đang định tìm kiếm gì đó trong quán. Bỗng hắn huých tay vào gã đi cùng rồi chỉ chỉ vào một chỗ, nói mấy câu gì đó. Gã đi cùng gật đầu, hắn liền bỏ sang bên kia, gã đàn ông đi cùng bước tới bên Cố Yến Trinh, nhe ra một nụ cười phóng khoáng, bàn tay to tướng vỗ mạnh lên vai Cố Yến Trinh:
“Cố công, lâu quá rồi không gặp.”
Giọng nói của hắn trầm vững, nhưng âm thanh không lớn, đủ để người bàn bên không nghe thấy câu chuyện. Cố Yến Trinh bị cái vỗ vai này làm lảo đảo, hắn lên gân ngồi vững lại rồi hờ hững nói: “Có việc muốn nhờ ngươi làm.”
“Làm gì?”
“Cũng gần giống như lần trước.”
“Thì ra là làm thích khách. Dạo này tình hình căng lắm.”
“Ngày mai sẽ lỏng.”
“Ha ha, thảo nào ngươi vẫn được gọi là Công ca...”
Gã đàn ông ngồi xuống đối diện, hình thế của hắn và Cố Yến Trinh chênh lệch một trời một vực. Hắn cười cười đưa mắt nhìn xung quanh. Cố Yến Trinh cũng đang nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy ở phía kia quán rượu, một người đang xô ghế bỏ chạy, gã đàn ông to như tòa tháp bước vài bước đã xáp đến gần, hắn tiện tay vác một chiếc ghế quật người kia ngã xoài xuống đất.
“Chạy?” Đòn thứ hai đập xuống, cái ghế cũng tan nát: “Lão Hoàng, mượn tiền của người ta mà không trả là không tốt đâu.”
“Khiến ngươi chê cười rồi, huynh đệ ta đang đòi món nợ cũ.” Gã đàn ông cầm chén rượu lên uống một hớp.
“Huynh đệ các ngươi chuyển sang nghề cho vay nặng lãi từ bao giờ thế?”
“Đây là chuyện mà ngươi cần quan tâm à?” Cố Yến Trinh vốn chỉ hỏi vui nhưng bị gã đàn ông lườm một cái rồi độp lại khiến hắn bỗng thấy luống cuống, gã đàn ông lại vỗ vỗ vai hắn. “Công ca, phải biết yên phận, đừng hỏi nhiều, cũng đừng hỏi lung tung... Số tiền chẳng đáng là bao, ta vốn không muốn cho vay, nhưng hắn đã không muốn trả thì lúc đầu đừng có vay ta.”
Đúng lúc này, lão Lục bỗng vỗ nhẹ lên vai Cố Yến Trinh, hắn nhìn ra thì thấy hai tên nha dịch đang tới gần. Họ nhận thấy trong quán rượu đang có vụ lộn xộn.
Ta lên lầu trước.” Cố Yến Trinh nói, đợi gã đàn ông gật đầu xong liền cùng lão Lục đi về phía cầu thang, lúc đã bước lên cầu thang, hắn liền quay đầu lại quan sát.
Trong quán rượu, tiếng đấm đá mắng chửi vang lên ầm ầm, người bị đánh cũng luôn miệng van xin và nghĩ cách chạy trốn, chuyện như vậy ở Hải Khánh phường vốn là chuyện thường ngày ở huyện(1). Hai gã nha dịch cứ đứng ngoài cửa nhìn một lúc, nói chung là không có ý dây dưa vào, nhưng một lát sau thấy người kia bị đánh đến nôn ra máu đành bước tới: “Dương Hoành, mau dừng tay lại, ngươi muốn đánh chết người à?”
Hai tên nha dịch thấp hơn gã được gọi là Dương Hoành kia cả cái đầu, tuy hợp sức lại cũng chống được một lát nhưng vẫn chịu áp chế. May mà đối phương còn hơi nể mặt, người bị đánh đến thoi thóp trên mặt đất kia chẳng biết lấy đâu ra sức mạnh bỗng nhiên vùng dậy chạy tới nấp phía sau nha dịch, miệng vẫn chảy máu ròng ròng: “Dương nhị gia, tôi nhất định sẽ trả tiền, nhất định sẽ trả mà, tôi đã gia nhập bang Thiết Hà, đường chủ của tôi là Đàm gia, xin ngài hãy nể mặt ông ấy mà thư thư cho tôi hai bữa, tôi nhất định sẽ trả...”
“Đàm gia? Huynh đệ tao tuy chẳng bang chẳng phái gì, nhưng dù bang chủ của chúng mày có đến đây cũng phải nể mặt bọn tao, mày tưởng cứ đưa tên của hắn ra là được yên à?”
Dứt lời, hắn lại xách một cái ghế lên định xông tới đập tiếp, gã nha dịch còn ít tuổi đột nhiên bước ngang ra, tay rút đao ngăn cản: “Mau dừng tay.”
Đao mới rút được một nửa đã bị nha dịch lớn tuổi hơn đè lại, gã đàn ông to như tòa tháp di động có tên Dương Hoành thấy động tác đó của hắn cũng ngừng lại: “Trịnh đội trưởng, thằng đệ này của lão hình như mới vào nghề hử?”
Người nha dịch lớn tuổi nhìn hắn: “Ngươi mà đánh tiếp nữa thì hắn chết thật đấy.”
“Hừ.” Có đánh người đến tàn phế cũng không phải vấn đề gì lớn, nhưng chết người lại là chuyện khác, chẳng ai che nổi, Dương Hoành cười lạnh rồi vung tay. “Được rồi, Dương Hoành ta là kẻ biết tuân theo luật pháp, hôm nay nể mặt Trịnh đội trưởng một phen vậy. Nhưng hắn thiếu tiền ta, ta là người có lý, bây giờ không truy cứu nữa. À, sau này lão phải dạy dỗ thằng đệ này cho tốt đấy, hơi một tý đã rút đao đòi chém, chẳng may dọa chết người ta thì làm sao?”
Hắn chọc chọc ngón tay trỏ lên trán nha dịch trẻ, gã bị đánh trọng thương đứng đằng sau vẫn luôn mồm “tôi nhất định sẽ trả, nhất định sẽ trả...”.
Dương Hoành lại ngồi xổm xuống nhìn hắn: “Không cần trả lại, coi như là tiền mua thuốc chữa thương của mày đi, nhưng làm ơn mà nhớ kĩ cho ông một điều. Trên đời này chỉ có hai loại người, một loại là lưu manh, loại kia là liều mạng, mày là thằng lưu manh, sau này có muốn nuốt không tiền thì đi nuốt của đám lưu manh giống như mày ấy, đừng ngu mà tìm cách nuốt của huynh đệ tao, hiểu chưa?”
Nói xong, hắn xoay người bước tới cạnh gã đàn ông kia.
Gã nha dịch trẻ tuổi cũng đỏ bừng mặt, nhưng bị người lớn tuổi hơn kéo ra ngoài. Dưới cơn mưa, cả hai giằng co một lúc rồi cùng nhau rời đi:
“đội trưởng, gã kia là ai vậy?”
Tên đội trưởng sầm mặt: “Hai anh em Dương Dực, Dương Hoành, nếu không có chuyện gì thì chớ chọc đến chúng.”
“Sao cứ để mặc cho chúng lớn lối như vậy được?”
“Hai thằng này là dân liều mạng hàng thật giá thật...” Gã đội trưởng hít sâu. “Nhưng từ trước tới nay chúng vẫn chưa gây ra chuyện gì lớn, có thể coi là biết chừng mực. Mấy bang phái trong Hải Khánh Phường này cũng không dám chọc giận chúng, lúc còn ít tuổi gã Dương Dực kia đã dám một thân một mình xông vào bang Thiết Sa, đuổi giết một gã đường chủ chạy ba vòng, chém giết đến nỗi toàn thân như tắm trong máu tươi, đúng là hung hãn không ai bằng...”
“Trên tay chúng từng có oan hồn à?”
“Ai cũng biết chúng chắc chắn từng gây ra án mạng, nhưng trong chuyện tranh đấu giữa các bang phái, thù qua oán lại rối tung cả lên, muốn quản còn khó hơn lên trời, còn trong những khía cạnh khác cũng không có chứng cứ gì. Bọn chúng không chơi mấy trò vớ vẩn như những kẻ khác đâu, lần này gã con nghiện cờ bạc nợ tiền kia cũng đáng chết, từ lúc bé tí đã chỉ lo đánh bạc, đến con gái trong nhà cũng đem bán nướng vào sòng đỏ đen, giờ bị bọn chúng cho một trận cũng là quả báo. Mấy năm trước khi Lôi đội trưởng còn đương chức đã có ý định trị chúng, sau bắt được Dương Dực, Dương Hoành chạy thoát, gã Dương Dực ngồi trong nhà lao vẫn lì lợm chịu đựng, có thế nào cũng không chịu nhận tội. Dương Hoành ở bên ngoài thì to tiếng tuyên bố, hễ anh hắn xảy ra chuyện gì thì hắn sẽ giết cả nhà Lôi đội trưởng để trả thù, thế rồi cuối cùng vẫn phải thả người. Nhưng bọn chúng cũng khá biết điều, được thả liền đem lễ vật đến tận nhà Lôi đội trưởng tạ tội. Từ đó về sau, chẳng ai muốn chọc tới chúng nữa...”
Người nha dịch lớn tuổi dứt lời, người trẻ tuổi còn đang trong kinh ngạc thì người lớn tuổi lại nói tiếp: “Nói chung, nếu đã muốn làm thì làm một lần thịt luôn chúng nó, nếu không có cơ hội làm vậy thì cố tránh va chạm được tý nào hay tý ấy, bằng không thì hậu hoạn khôn lường. Trong hầu hết mọi chuyện, huynh đệ chúng đều rất biết chừng mực, đây mới thực sự là những kẻ khó chơi, còn trong Hải Khánh Phường chủ yếu là lưu manh, quản đám này chẳng có gì khó khăn, đó cũng là....”
Trên trời, chớp rạch qua nhoang nhoáng, hai gã nha dịch lầm lũi tiến về phía trước, để lại phía sau lưng quán rượu có hai huynh đệ họ Dương đang bước lên lầu hai, tới căn phòng nhỏ Cố Yên Trinh đang đợi sẵn để bàn chuyện làm ăn.
Thành cổ Giang Ninh, mưa giăng kín trời.
-------------------------
(1) Tư Không Kiến Quán: nhìn mãi thành quen, chuyện thường ở huyện. Tương truyền thời nhà Đường có một thi sĩ nổi tiếng tên là Lưu Vũ Tích, do tính cách tự do phóng khoáng nên trong kinh thành có người căm ghét hãm hại, bị giáng xuống làm thứ sử Tô Châu. Ở nơi này có một người từng làm chức Tư Không, tên Lý Thân, do ngưỡng mộ danh tiếng Lưu Vũ Tích nên mời ông uống rượu. Trong lúc nhâm nhi, Lưu Vũ Tích nổi hứng làm một bài thơ: “cao kế vân hoàn cung dạng trang, xuân phong nhất khúc đỗ vi nương, tư không kiến quán hồn nhàn sự, đoạn tận Giang Nam thứ sử tràng”.
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 73: Thư Sinh Yếu Ớt
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comVào cuối tháng năm, thời tiết càng lúc càng nóng. Nhiệt độ trong ngày không ngừng tăng cao, cả tòa thành đang hướng dần tới thời điểm nóng nhất trong năm. Theo những năm trước, đầu tháng này Tô Đàn Nhi thường chuyển lên lầu ở, ban ngày tuy nóng, nhưng buổi tối mở cửa sổ vẫn mát mẻ hơn nhiều. Thế nhưng năm nay nàng không hề phân phó chuyển phòng, Ninh Nghị bên này nhìn nàng mà động, nàng không nói, Ninh Nghị cũng chẳng ý kiến gì, đương nhiên gia đinh sẽ không hỗ trợ mang đồ đạc lên trên.
Những lúc hoàng hôn, mọi người cùng nhau dùng cơm trong phòng khách, đôi khi chuyển ra chòi mát nhỏ trong sân ăn. Dù sao năm người cũng như một gia đình nhỏ, khi quen rồi bầu không khí dần hòa hợp hơn, không cần chú ý quá nhiều đến quy củ. Bản thân Ninh Nghị vốn dĩ hiền hòa, nhiều lúc e Tô Đàn Nhi còn coi trọng mấy cái lễ nghi phiền phức hơn cả gã, nhưng ở trong nhà nàng vẫn ưa thích cảm giác như vậy. Ba nha đầu cũng thoải mái trò chuyện với Ninh Nghị, thỉnh thoảng lại nói mấy chuyện đại loại như, hôm nay cô gia giảng cố sự tại học đường thiệt là khó nghe, hơn phân nửa là từ miệng tiểu Thiền thuật lại.
Thời tiết nóng nực, sau khi ăn xong gã thường không lưu lại trong nhà mà ra ngoài tản bộ. Tô phủ khá rộng, bên trong cũng có tiểu lâm viên, phần lớn thời gian gã thường đi dạo hóng mát tại đây. Tô Đàn Nhi thì ngồi nói chuyện phiếm với mấy tỷ muội, trước nay nàng là một người tương đối nghiêm túc, mỗi ngày cùng nha hoàn ra ra vào vào, mấy nam nhân khác hầu như không thể bắt chuyện, các nàng kia lại càng không thể thân thiết. Lúc này nàng mang thân phận phụ nhân(1), thỉnh thoảng tham gia vào vài câu chuyện, người ngoài đánh giá từ sau khi kết hôn, Tô Đàn Nhi càng ngày càng trở nên ôn nhu, bởi vậy mọi người liền có phần bội phục Ninh Nghị.
Lúc này trong Tô Phủ, không có mấy người không thật sự nể mặt Ninh Nghị. Gã vừa có tài có danh, lại được lão thái công xem trọng. Sự kiện gã đi Văn Mặc lâu xem hoa khôi thi đấu, khiến cho đối phương không dám thảo thơ cũng đã truyền ra. Bản thân gã cũng hiền hòa an phận trông coi học đường, không liên quan gì đến việc làm ăn buôn bán. Người ngoài vốn tưởng sau khi kết hôn, Tô Đàn Nhi có vị hôn phu ở rể lại càng trở nên quyền thế hơn, không ngờ hai người hiện tại chung sống rất hòa hợp, rất ra dáng ra vẻ. Người trong nhà gặp Ninh Nghị không thể không bắt chuyện, hàn huyên vài câu. Đám người Văn Định Văn Phương cũng đã có chút cung kính, dĩ nhiên nếu muốn nói là thân thiện thì vẫn chưa, vì dù sao không cùng vai vế, chỉ có thể nói tương đối gần gũi mà thôi.
Mùa hè tới, hầu như toàn bộ người trong Tô Phủ đều đã có sơ giao với gã.
Tô Đàn Nhi vẫn rất bận rộn, nhưng mấy chuyện này Ninh Nghị không quan tâm nhiều, nàng cũng không muốn gã bận tâm. Cứ cách vài hôm hai người lại chạm mặt trên lầu một lần, cùng dùng bữa, nàng phát tiết ít bực tức nhằm giải tỏa bớt áp lực. Dẫu sao tâm tính của nàng vẫn không tệ, chỉ là do quá bận rộn mà thôi. Thỉnh thoảng những lúc hoàng hôn, Ninh Nghị sẽ ra ngoài tản bộ, mang theo Tiểu Thiền dạo mát bên dòng Tần Hoài, còn nếu cô bé không đi theo, gã sẽ đi tới tiểu viện bên học đường kia gặp Lục Hồng Đề.
Buổi tôi sau khi về đến nhà, Tô Đàn Nhi thường bảo hạ nhân bưng tới mấy bát đậu xanh ướp lạnh hoặc vài món ăn vặt, hằng năm Tô Phủ đều dự trữ ít nước đá chuẩn bị cho mùa hè, cũng chỉ có các chủ nhân mới được dùng đến. Tiểu viện Tô Đàn Nhi bên này xem như được đãi ngộ lớn nhất, vì dù gì nàng cũng sẽ tiếp quản phòng lớn, Tiểu Thiền các nàng ăn vẫn không quá phận. Tối đến, những khi Tô Đàn Nhi và Ninh Nghị ngồi chung ăn mấy món quà vặt này là thời điểm yêu thích nhất trong ngày. Nếu là người khác trong phủ, dù là gia chủ thì mỗi ăn thêm một chén cũng phải cân nhắc kỹ càng.
Sau khi ăn xong, tiết trời trở nên mát mẻ, thỉnh thoảng mọi người lại bông đùa vài câu chuyện phiếm, chơi ván cờ, làm vài chuyện cá nhân. Mãi đến tận khuya ngọn đèn dầu dần tàn, đợi khi ánh đèn phòng Tô Đàn Nhi tắt, Ninh Nghị cũng lên giường đi ngủ, trả lại sự yên tĩnh trong tiểu viện.
Sáng sớm mỗi ngày, lúc trời còn chưa sáng gã đều chạy bộ và rèn luyện chưa từng gián đoạn. Nói chung, không có nhiều người chú ý tới thói quen này của gã. Mỗi khi chạy đến tiểu lâu cạnh bờ sông, gã luôn thấy Nhiệp Vân Trúc đang ngồi trên bậc thang chờ mình. Sinh ý Trúc Ký rất thuận lợi, bên cửa tiệm đã bắt đầu có ít khách quen. Phương thức phát thẻ bài của bốn chiếc xe đẩy cũng khá thú vị, có người vì muốn tập hợp đủ bốn tấm mộc bài, phải tốn công đi tìm khắp trong thành rất lâu, coi như một niềm vui sưu tầm vậy.
Nhưng thực ra, thu nhập chủ yếu nhất trước mắt không phải do các cửa hàng cùng với bốn xe đẩy mang lại, mà vì trứng muối Trúc Ký đang nhanh chóng khuếch trương rộng khắp các tửu lâu ở Giang Ninh. Lúc này mấy chuyện giao dịch đã không cần Vân Trúc tự mình đi làm, nàng thuê nhận không ít người, Ninh Nghị định ra một số điều lệ, phương thức hoạt động thích hợp cho những người này để có thể giảm nhẹ gánh nặng trong việc quản lý. Từ khi dùng cuộc thi hoa khôi để quảng bá, bên trong rất nhiều tửu lâu quán xá ở Giang Ninh đều có trứng muối gởi bán, đây mới chính là trung tâm tiêu thụ chủ yếu. Hiện tại quy mô mở rộng, tất cả đều phát triển nhanh chóng, ổn định đến kinh người.
Tất nhiên, phần lớn thời gian Nhiếp Vân Trúc đều không hồi báo với Ninh Nghị tình hình buôn bán này, nhưng nàng thích kể mấy câu chuyện vụn vặt mới mẻ hơn. Cửa tiệm mở ra, mỗi ngày đều có sự tình mới phát sinh, trước giờ nàng chưa từng thấy, chưa từng nghe qua, nói đến cảm giác rất thú vị. Đôi khi lại nhắc tới chuyện kết hôn giữa Hồ Đào và Nhị Ngưu, qua một khoảng thời gian giúp bọn họ chuẩn bị, nàng coi như cũng hiểu được phần nào nỗi lòng.
Nàng vẫn quen ngồi trên bậc thềm tán gẫu như cũ. Trong căn phòng phía sau, ánh đèn dầu mờ mờ hắt ra, Nhiếp Vân Trúc đặt một cái khay xốp đựng ấm trà trên thềm, chờ Ninh Nghị tới, uống một chén, nói vài câu, nhìn hắn rời đi, ngắm những tia nắng ban mai hơi lộ ra, chiếu trên hình bóng đang dần rời đi cuối con phố.
Vì liên quan đến Lục Hồng Đề, tháng này Ninh Nghị không thường ra bờ sông chơi cờ, nhưng vẫn có đi mấy lần. Gần đây Tần lão đang quan tâm đến tình hình lũ lụt, lúc này là lúc nước lũ dâng cao, có người nói nhiều nơi đã tuyên bố tình trạng nguy ngập, vài khúc sông bị vỡ đê, chẳng biết tình hình ra sao.
“Năm nay mùa màng không tốt rồi...” Lão nhân bỗng cảm thán, nếu Khang Hiền ở đây chắc cũng sẽ nói như thế.
“Nếu còn tiếp tục như vậy đến tháng bảy, sợ rằng sẽ có nạn dân triều.”
“Nạn hạn hán, lũ lụt, mùa đông băng giá, có nơi thì trộm cướp hoành hành khắp nơi... Với cơ cấu xã hội hiện nay, thật khó để sống qua những lúc như thế này. Cứ qua vài năm lại có một vài tai họa xuất hiện, dân chạy nạn mất nhà để về, đến lúc không thể khống chế đương nhiên sẽ tràn về những vùng giàu có trù phú như Biện Lương, Giang Ninh, Dương Châu.” Tần lão trầm ngâm đặt quân cờ xuống, nói: “Có lẽ sẽ còn thảm họa chiến tranh nữa. . ”
Thế cuộc Liêu Kim xem ra hết sức căng thẳng, đương nhiên đến khi binh biến thực sự, muốn tính bằng tháng hay bằng năm còn rất khó nói. Ngược lại, lúc này dù thế nào Vũ triều cũng phải tỏ thái độ, nếu lần này xảy ra chiến tranh sẽ liên quan đến vận mệnh đất nước. Đại quân chưa động, lương thảo đi trước, lần đầu chống đỡ một cuộc chiến quy mô như vậy chính là thử thách lớn đối với đất nước.
“Dù có thế nào, sau khi chống xong chiến tranh cũng sẽ có chuyển biến tốt hơn.” Đối với việc này, hai vị lão nhân vẫn tương đối lạc quan, trên thực tế toàn bộ Vũ triều cũng đều rất lạc quan. Nền kinh tế nông nghiệp Vũ triều vẫn khá có căn cơ, tuy bộ khung còn cồng kềnh, nhưng những gánh nặng lớn đều đến từ phương Bắc. Nếu có thể bình định phương Bắc, toàn bộ triều đình đều thở phào một hơi, lúc này muốn chỉnh đốn hay cải cách gì cũng tràn đầy hi vọng.
Xế chiều mỗi ngày, gã thường làm thí nghiêm trong tiểu viện, tán gẫu vài câu với Lục Hồng Đề, thỉnh thoảng gặp chuyện liên quan đến võ học gã liền lấy giấy bút ghi chép lại, Lục Hồng Đề thấy vậy liền chế giễu gã một trận. Thật ra gần đây Lục Hồng Đề nhìn gã làm mấy việc kì quái, thiết kế trang bị những chai lọ cổ quái. Đây cũng không phải là phản ứng hóa học gì, chỉ là những vật dụng cần thiết để ủ rượu cao độ nên thỉnh thoảng nàng cũng giúp gã một tay. Vì việc kinh doanh của Trúc Ký đã bắt đầu vào quỹ đạo, gã cũng muốn ủ ra rượu tinh chất, sau khi hoàn thiện sẽ mở một xưởng nhỏ, làm chiêu bài để Trúc Ký bán ra ngoài.
Đối với gã, chuyện chưng cất rượu không quá phức tạp, ba tháng tự mình tiến hành vừa rồi, lúc đầu chỉ làm mấy trang bị nhỏ, bây giờ mới bắt đầu mở rộng và hoàn thiện. Đây là kỹ thuật cơ bản, sau mới đến cải tiến mấy dụng cụ chưng cất rượu, tới đây thì không còn là việc của hắn nữa mà giao cho người khác làm.
Mặc dù Lục Hồng Đề không phải là sâu rượu nhưng cũng từng uống qua không ít, có điều sau khi uống chén đầu tiên, nàng vẫn phải nhướn mày thốt lên: “Rượu này. . . nặng thật.. . ”
Bởi vì cảm thấy hứng thú đối với rượu nên nàng giúp đỡ gã tương đối nhiệt tình, thỉnh thoảng lại đặt vài câu hỏi. Ninh Nghị nói với nàng một ít về quy trình chưng cất, các hiện tượng khí hóa lỏng. .v.v . Tuy đối phương vẫn cho rằng gã đang làm mấy việc bàng môn tà đạo, thế nhưng mà thái độ đã đổi khác không ít: “Ngươi làm mấy chuyện này. . cũng có chút tác dụng. ”
“Vẫn chưa hoàn thiện đâu, nhưng cũng tàm tạm rồi. lúc cô rời đi cứ cầm theo một ít, chỉ là. . . ”
“Trên núi không có nhiều lương thực nên không thể cất rượu được.. . Đôi khi đánh cướp thương nhân, được ít rượu cũng nhanh chóng uống hết. Phần rượu ngươi ủ ra này cũng không được nhiều.” Lục Hồng Đề thấy buồn buồn.
“Vẫn nên mang theo một ít, sau này bị thương có thể dùng để khử trùng, chứ mấy loại rượu ít độ kia đều vô dụng. ” Nói đến khử trùng, Ninh Nghị liền bịa chút chuyện liên quan để thuyết phục nàng, nào là khái niệm các loại vi khuẩn, những vật nhỏ đến mức mắt thường không thể thấy, có tới hàng ngàn, hàng vạn con đang leo chui vào cơ thể, có con có tới tám chân, lông xù xì. Lục Hồng Đề nghe xong nhăn mày, hỏi lại: “Thuốc trị thương của ngươi tốt thật, xem ra không hề lưu sẹo, làm thế nào vậy?”
“Một phần nguyên nhân là do võ công của cô nữa, nếu cô muốn ta sẽ cho một ít, có mấy vị thuốc cũng không dễ tìm. ” Lục Hồng Đề liếc gã nói: “Nhưng cuối cùng ý định của ngươi vẫn là bí tịch võ công phải không, muốn lấy phương pháp chế thuốc ra đổi hả?”
“không phải cô không muốn dạy võ công cho ta sao. . khục, để ta cân nhắc một lát. ”
“Ta vẫn không định dạy ngươi. ” Lục Hồng Đề cười nói: “Ngươi học cũng vô dụng, ngươi làm thầy giáo mà mấy đứa học sinh còn không sợ nữa là. ”
“Thế nhưng bọn chúng yêu quí ta. ”
“Ngươi là một người tốt, tuy hơi quái đản chút, nhưng đúng là người tốt.
“Hử, cô không cần nói quá lên thế đâu. ”
Thời gian trôi qua, thương thế nàng dần chuyển biến tốt lên, mấy trạm gác ngầm trong thành Giang Ninh cũng đã bắt đầu lơi lỏng, không rõ nàng sẽ rời đi lúc nào:
“Thiên Long Bát Bộ sắp kết thúc chưa?” Mấy ngày này nàng cứ chốc chốc lại hỏi tiến độ.
“Muốn đi trước khi nghe xong câu chuyện à” Ninh Nghị cũng hiểu rõ tâm tính nàng. Tuy hiện tại nàng rất thích nghe cố sự, uống rượu nhắm mồi, nhưng khi đến lúc nàng nhất định sẽ quyết tâm rời khỏi, bởi nàng còn rất nhiều chuyện muốn làm trên núi Lữ Lương kia.
Đời trước Ninh Nghị là thương nhân, nhưng tuyệt không phải loại người vô tình. Hiện tại gã ít nhiều gì cũng coi nàng là một bằng hữu thú vị, có thể ngồi khoác lác cả ngày về mấy cái nguyên tử phân tử, buổi tối còn mang theo ít đồ qua tiện thể tán gẫu thêm một chốc. Thời gian cứ thế nhàn nhã trôi, không có căng thẳng, không có gánh nặng, mãi đến chạng vạng tối ngày mùng bốn tháng sáu kia.
Tối nay Tiểu Thiền bận việc nên gã hẹn Lục Hồng Đề sẽ mang ít rượu và đồ nhắm qua. Sập tối cơm nước xong xuôi, gã rời khỏi Tô Phủ, dự định mua ít đồ ăn trên đường. Khi qua một đoạn đường hơi vắng vẻ, một cỗ xe ngựa kéo trờ tới, đại hán ngồi trên hỏi thăm gã: “Này, có phải là Ninh Nghị, Ninh Lập Hằng không?”
Dáng người đại hán kia thực sự cao lớn, ngồi trên xe ngựa mà khiến Ninh Nghị phải ngưỡng cả đầu lên nhìn. Bỗng trong lòng gã dâng lên dự cảm không hay, bởi vì ánh mắt kia mập mờ không hảo ý. Gã còn đang cảnh giác, suy xét cái nhìn của đối phương thì tiếng gậy xé gió đã từ phía sau vụt tới.
“Một tên thư sinh yếu ớt. ”
Màn đêm buông xuống, Lục Hồng Đề vẫn đang ngồi trong tiểu viện đợi Ninh Nghị, tiếng chuông gió khẽ vang nhè nhẹ.
Quãng thời gian nàng dưỡng thương nơi đây đã gần một tháng, nhớ đến lại có chút quyến luyến. Nếu như trước đây, chuyện này là chuyện không thể tưởng tượng. Gần một tháng nay cuộc sống rất thú vị, nhưng mấy ngày nữa nàng sẽ về lại Lữ Lương, sau đó. . . có lẽ không còn cơ hội trở lại đây nữa.
Thời gian dần trôi. “Hắn bận việc sao. . .” Nàng suy đoán trong lòng. Chuyện này cũng không lạ, tuy mấy lần trước gã chưa từng thất hứa, nhưng trước mắt nàng đã biết thân phận thật sự của gã, nếu có việc không thể qua đây thì cũng bình thường, chỉ tiếc là đêm nay không được nghe kể chuyện. Mấy ngày nay nàng luôn hi vọng có thể nghe xong câu chuyện kia.
Nàng cố đợi thêm một lát, sau đó hơi hụt hẫng đi vào phòng, tiến lại cái rổ lạnh lẽo đựng đồ ăn từ trưa, ăn bánh màn thầu lạnh ngắt. Không sao, đối với nàng, cái bánh này thật ra cũng rất ngon...
-----------------------
(1) Thân phận người phụ nữ đã có chồng.
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 74: Tâm Như Mãnh Hổ (1)
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comGiờ Tuất hai khắc, trên trời sao mai lấp lóe, tại một bãi sông hoang vắng bên ngoài thành Giang Ninh, gió đêm thảm liệt thổi qua nhà bè neo cạnh bờ sông, trong một căn phòng hắt ra ánh sáng mờ mờ.
Mơ mơ màng màng tỉnh lại, ý thức gã vẫn chưa hoàn toàn khôi phục. Không có chút ánh sáng, âm thanh bên ngoài truyền vào đầu lúc to lúc nhỏ, lúc này đại não mới chính thức vận chuyển, phân tích ý nghĩa những câu nói rời rạc không rõ ràng này.
“Uống ít rượu thôi...”
“Một tay thư sinh trói gà không chặt...”
“Lần này giết con lợn này...”
“Đến giờ Tý, Đại Lang cầm đuốc dẫn bọn kia lên núi...biết mấy cái này chứ...”
“Nhớ tín hiệu...”
“Trái ba vòng, phải ba..”
“Phụ thân, con lợn kia...”
“Đừng có lộn xộn..”
“Nhưng mà...”
“Loại lợn này...Không được năm mươi thì cũng ba mươi...”
"Dù sao nó vẫn chưa tỉnh, cứ mặc kệ đi...”
“Phụ thân, con lợn béo cỡ này...chặt hắn một tay...”
"Nghe lời..."
Sau đầu đau âm ỉ, gã suy nghĩ hồi lâu mới đúc kết lại được, cảm giác phức tạp khó nói nên lời.
Đã rất lâu, rất lâu rồi gã chưa cảm thụ qua địch ý trắng trợn thế này, cho dù là Đường Minh Viễn trước kia cũng không có địch ý đến như vậy.
Cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra trước đó, ánh mắt kia, gậy vụt tới...là ai làm những chuyện này?
Người Tô gia, người Tiết gia, người Ô gia... hẳn không phải là không thể nói lý. Trước mắt, Tô gia chẳng cần thiết phải làm chuyện này, trừ khi có kẻ nào muốn giết chết lão thái công và tiện thể quét sạch người nhà Tô Bá Dung. Tiết gia và Ô Gia cũng không cần động thủ với mình, mình chỉ là một tên tiểu tốt, với những thương nhân ngang hàng, loại hình thức động thủ này thông thường đều phải chuẩn bị kỹ càng, một khi đã làm thì không để lại đường sống, chứ lỡ sau này mọi việc đổ bể thì hậu quả sẽ không thể kiểm soát được, vậy nên họ sẽ không động thủ với mình trước...
Vũ Liệt Quân? không có khả năng, nếu là bọn họ thì sẽ không có cái cảnh này.
Rốt cuộc là ta đã đắc tội đến ai...
Gã khá nhạy cảm trong việc phán đoán thiện ý ác ý, nếu lúc trước có manh mối gì thì hơn phân nửa sẽ bị gã phát hiện, nhưng việc này lại xuất hiện rất bất ngờ. Trong đầu gã lần lượt loại bỏ một loạt nhân vật có khả năng, Tiết Tiến là một, hắn không có dũng khí và khả năng quyết đoán như vậy, dù có vắt óc ra cũng không làm được, nhưng ngoại trừ hắn thì chẳng còn ai khác, hay đây chỉ đơn thuần là bắt cóc tống tiền?
Con lợn béo?... thời điểm...
Cũng chẳng giống.
Bất kể thế nào gã cũng không đoán ra động cơ của kẻ địch, nhưng trước mắt không cần suy nghĩ nhiều về những chuyện này. Tay chân gã đang bị trói chặt trong phòng tối như bưng, căn phòng bên cạnh có mấy người đang ăn uống. Ánh đèn mờ mờ xuyên thấu qua kẽ hở nơi vách tường, gian phòng đung đưa nhè nhẹ, có tiếng nước chảy, đang ở trên mặt sông.
Gã nhớ tới hình ảnh trước khi ngất, tên đại hán cao hơn hai mét nhìn như võ sĩ quyền anh, còn thêm cả đồng bọn nữa, rất khó đối phó... Gã nhắm mắt lại, thân thể hơi căng cứng, sau khi thả lỏng, mấy ngón tay sau lưng bắt đầu quờ quạng tìm kiếm vật gì có thể giúp thoát ra. Bên ngoài hành lang thỉnh thoảng lại có người đi qua.
Vừa không hiểu mà lại chẳng thể lý giải, rốt cuộc là vì cái gì, vì ai làm ra... lo lắng làm tâm tình gã thêm nóng nảy, bực bội khi không tìm ra chút đầu mối nào, nhưng sau đó gã dần dần bình tĩnh tự kiềm chế lại, đầu ngón tay không ngừng lần mò từng tấc một, cố gắng không tạo ra bất kỳ tiếng động nào.
Rèn luyện có hệ thống cả năm trời, thời gian dần trôi qua, cảm giác đau điếng sau đầu dần giảm đi. Áp lực trong bóng tối với khung cảnh thanh tĩnh làm cho tình huống xung quanh thêm rõ ràng. Qua tiếng chuyện trò uống rượu ăn cơm bên căn phòng sát vách, gã biết được có hai người trưởng thành, hai đứa nhỏ những sợ là cũng đã lớn, còn có một nữ nhân... hình như là người một nhà.
"Giết lợn..."
Việc này không phải lần đầu với bọn này. Nếu xảy ra án mạng thì đại hán kia sẽ khó đối phó nhất, nhưng điều này không quan trọng, nếu là thư sinh bình thường e rằng đã sợ phát khiếp lên rồi. Ninh Nghị điều chỉnh lại hô hấp, trong lòng âm thầm phân tích. Chẳng hay tự lúc nào, cách cửa truyền đến động tĩnh rất nhỏ, gã căng mắt ra, có người đang lén mở khóa.
Lúc ổ khóa xoay được nửa vòng thì khựng lại: "Đệ đệ, làm gì đấy?"
"Ca, giày của con lợn kia... dù sao hắn cũng không cần dùng."
"Cha đã bảo không được làm bậy, đưa chìa khóa cho ta."
"Hứ."
Hai huynh đệ hạ giọng đối thoại, sau đó từng người một rời khỏi. Ninh Nghị đang hít vào một hơi thật sâu lúc này mới thở hắt ra, tay khẽ ma sát vào bức tường phía sau.
Không lâu sau, bên ngoài cánh cửa lại vang lên tiếng động nhỏ.
Cửa mở hé ra không nhiều, một thiếu niên vóc người cường tráng lặng lẽ chui vào, khẽ hừ một tiếng tỏ vẻ đắc ý. Một tay cầm cây gậy, tay kia cất dây kẽm vào trong ngực.
Thiếu niên đi về phía góc tường, nhìn kỹ thư sinh bị trói chặt tay chân trên mặt đất. Tên thư sinh trói gà không chặt này xem ra không hề biết mình, bộ dạng quả thật yếu ớt.
Bọn nhà giàu trong nội thành đều là như vậy.
"Con lợn kia, nếu ngươi đã tỉnh rồi mà dám làm bậy, coi chừng ta cho một gậy nát đầu đấy..." Thiếu niên hung dữ nhẹ giọng nói rồi đứng một bên đợi trong chốc lát, sau đó gác gậy sang một bên, ngồi xuống cởi giày của thư sinh ra. Gian phòng có chút ánh sáng hắt vào, hắn thích thú nhìn đôi giày, rồi ngồi xoay lưng về phía thư sinh, cởi giày của mình.
Đi giày, ngồi đưa lưng về phía đối phương là một động tác thiếu ý thức.
Chiếc thứ nhất rồi đến chiếc thứ hai, rất vừa vặn và xinh đẹp. Ngay khi hắn chuẩn bị đứng dậy, bóng người đằng sau lặng lẽ ngồi dậy, hai tay mở lớn ra, dây thừng trên cổ tay rơi xuống, đôi tay đó bỗng khép lại.
Rắc.
Đầu bị ngoặt qua một bên.
Gã không đi giày, cứ như vậy lặng lẽ đẩy cửa bước ra ngoài. Bên ngoài là hành lang nhà thuyền, cấu tạo hình chữ "Vương", gồm sáu gian phòng. Gã bị giam trong căn phòng ở giữa nhà bếp và phòng khách, không có cửa ra, ba gian phòng khác cũng chỉ có cửa sổ. Trên hành lang vắng bóng người, gã lẳng lặng đi tới, nhìn thoáng qua phòng khách rồi nhanh chóng quay về.
Ba người, một cái bàn, một ngọn đèn, trong đó một tên là đại hán từng nói chuyện với gã. Một tên khác dáng người khôi ngô, to như cây cột điện. Người thứ ba hẳn là con trai cả của đại hán kia, thân cũng cao ngoài một mét tám.
Tam ngẫu phù bích trì...
Trong phòng, người đàn ông to như cột điện đang nói chuyện với đại hán kia.
"...Đại Lang, thúc thúc nói cho con biết, trên giang hồ này chỉ có tàn nhẫn, có lá gan lớn và hành sự cẩn trọng mới có thể trụ lại được. Đừng tưởng muốn làm ác là cứ phải tranh đấu trực diện, kẻ ác thực sự chỉ cần xuất hiện đúng lúc, làm một lần là tất cả mọi người đều sợ hãi. Nhớ năm đó, họ Lôi kia..."
Thời điểm hiện tại Ninh Nghị chẳng thể nghe vào những lời này, đầu óc gã đang lung tung lộn xộn hết cả lên. Gã nhìn bốn phía, cửa ra ở tại phòng khách, làm sao đi ra được đây, với lại nếu đi ra mà thủy tính không tốt thì thế nào. Tuy bên ngoài nước chảy khá hiền hòa, nhưng tạo ra âm thanh lớn, lỡ như bị nghe thấy thì cũng không trốn xa được.
Sắc mặt gã âm trầm, đi theo hướng ngược lại, trong phòng bếp có một bà béo đang nấu ăn. Ninh Nghị nhìn quanh, quan sát ống khói và các vật dụng. Giây phút sau, gã bước vào cầm lấy con dao trên thớt gỗ.
Nữ nhân quay đầu lại, xoạt một phát, máu tươi bắn ra như suối, bắn vào trong nồi kêu xèo xèo. Bóng đen chiếu hắt lên tường, dao thái rau tiếp tục bổ xuống.
Máu tươi thấm qua sàn tàu, chảy loang xuống dòng sông phía dưới. Bóng đen đứng trước bếp lò, mặt không đổi sắc, đổ dầu hỏa và các loại dầu vào nồi rồi đun sôi. Ánh mắt chuyển động, lựa chọn xem xét mấy món đồ trong phòng bếp, thỉnh thoảng lấy một số bao giấy xuống xé ra rồi rải khắp nơi. Sau khi nồi dầu sôi, gã rót dầu lên những đoạn dây thừng cỏ để trong mấy cái hũ.
Sau đó, tiếng bên phòng khách truyền tới: "Đại Lang, đi xem mẹ con nấu ăn xong chưa..."
Ninh Nghị lặng lẽ khép cửa phòng bếp, một tay cầm quả cân, tay còn lại cầm con dao chặt xương, núp ở mé bên cửa. Tiếng bước chân vọng đến, dần tới gần, cửa bị đẩy ra. Trong nháy mắt, Ninh Nghị thổi tắt đèn giống như bị gió lùa vào dập tắt. Ánh lửa trong bếp lò lập lòe, người trẻ tuổi kia hơi ngẩn người ra: "Mẹ..."
Tay Ninh Nghị vung quả cân tới, đập thẳng vào sau ót y, lúc thân thể kia đổ qua một bên, gã liền đưa tay ôm lấy.
o0o
"Nghe nói họ Cố kia được thăng quan, chuẩn bị làm huyện lệnh..."
"Nếu có thể cho Đại Lang Nhị Lang đi theo làm chức gì nho nhỏ chắc cũng không tệ, dù sao chúng ta cũng nắm thóp hắn..."
"Đối với loại người đọc sách này, không cần làm quá mức..."
Trong phòng, Dương Dực Dương Hoành đang ngồi tán gẫu, thỉnh thoảng nhấp chén rượu ăn đậu phộng. Nhận thấy Đại Lang đi đã được một lúc, Dương Hoành nhíu mày.
"Đại Lang, thế nào rồi..."
"Mẹ..." Tiếng kêu đột ngột từ phòng bếp vọng tới, thê lương và khản đục làm hai người giật mình. Dương Dực vơ lấy một cây nỏ rồi phóng ra hành lang, còn Dương Hoành rút đao thép đi về phía cửa.
"Xem con lợn kia thế nào."
Dương Hoành lao ra khỏi cửa, xem dưới sông có người chạy trốn hay không. Vài giây đồng hồ sau, từ căn phòng phía trong truyền đến tiếng quát chói tai của Dương Dực: "Buông nó ra!"
Lúc Dương Dực xông vào hành lang là một mảnh tối om, chỉ có phía phòng bếp lấp lóe ánh sáng lờ mờ. Hắn còn chưa kịp mở cửa xem xét con lợn kia thì đã thấy con trai cả bị người ta khống chế đi ra, trên đầu máu me be bét, thân thể nghiêng ngả, rõ ràng đã bị đối phương đánh cho nửa tỉnh nửa mê.
Một con dao chặt xương nhuốm máu đặt trên cổ, một tay giữ lấy người, chỉ cần có hành động thì sẽ cắt cuống họng. Trốn sau khống chế con trai hắn chính là tên thư sinh cứ tưởng như vô hại bị trói mang về đây, toàn thân toàn là máu.
"Buông nó ra."
Dương Dực nghiến muốn nứt răng, giơ nỏ lên trầm giọng quát.
Vóc dáng Ninh Nghị cũng không tính là nhỏ, nhưng Dương Dực quá cao lớn nên lúc này giống như một bức tường sừng sững chắn phía trước. Hai bên đều thoáng ngưng lại, sau đó, một giọng nói vang lên, cũng không phải vang vọng như Dương Dực, chỉ là lộ ra vẻ chán ghét sâu sắc, vô cùng đơn giản.
"Bắn đi."
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 75: Tâm Như Mãnh Hổ (2)
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comKhúc sông ngoại ô Giang Ninh, nhà thuyền.
"Bắn đi."
"Buông nó ra."
"Bắn đi nào."
"Ngươi sẽ chết rất thảm."
"Ngươi là ai, sao phải bắt ta?"
"Mẹ Nhị Lang..."
"...."
"Ngươi đã làm gì..."
"Lui ra phía sau."
Trên hành lang lờ mờ không có đèn, chỉ có ánh lửa lay lắt từ gian bếp và ngọn đèn trong phòng khách bao phủ hai đầu, bầu không khí giằng co làm cho mọi người ngạt thở, đại hán, cung nỏ, đao nhọn, máu tươi, con tin đang hấp hối, nước chảy lênh láng thấm qua chân. Đại hán kia cầm nỏ gầm lên, sát khí trên người không còn kìm hãm được đã hoàn toàn bộc lộ. Trái ngược với hắn, ấn tượng của người đối diện cách đó vài mét thì kém xa, tay chỉ lẳng lặng nắm dao nhọn kề trước yết hầu con tin.
Tiếng nói giận dữ mang vẻ đe dọa của đại hán truyền qua, đáp lại là một giọng điệu không quyết liệt, không ngả ngớn, ngắn gọn, bình thản và trầm ổn, như cột trụ cắm vững trong làn nước xiết, có đôi lúc tưởng chừng như bị nước cuốn trôi, nhưng khi bọt nước tan mất thì nó vẫn đứng đó. Sau mỗi câu nói của đại hán thì liền có lời đáp lại, không chút chần chờ hay dây dưa dài dòng, nhất thời điều này đã kìm hãm khí thế của đối phương.
Thân ảnh kia hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi thốt lên từng chữ: "Ngươi ...đã làm gì bọn họ."
"Đoán thử xem."
"Đã làm gì rồi!"
Sau tiếng gào thét đinh tai nhức óc, đáp lại cũng chỉ là một câu nói bình thản: "Nói vui thì là... đã hết một lượt đoán."
Hàm răng đại hán run rẩy, nhìn đạo nhân ảnh kia như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương, sau đó hít sâu một hơi, cuối cùng đành lui ra phía sau một bước.
"Ta đã nhìn nhầm..."
"Tốt lắm." Đường thoát ra ngoài chỉ có ở phòng khách, Ninh nghị nhìn bước chân kia, lạnh lùng đáp lại một câu, kiềm giữ con tin tiến lên một bước, sau đó đối phương chậm rãi lui thêm bước nữa.
"Nếu bọn họ không có việc gì thì có thể thương lượng."
"Tốt."
"Không chết là được."
"Tốt."
"...Nếu không ta thề con mẹ nó sẽ giết cả nhà ngươi."
"Tốt."
"Ta thề sẽ lột da, cho ngươi chết không toàn thây."
"Tốt luôn."
"Ninh Nghị Ninh Lập Hằng."
Chỉ trong khoảng cách vài bước chân, vài câu đối đáp tùy tiện, trả lời qua loa, đại hán kia đã đến cửa phòng khách. Ngọn đèn chiếu hắt lên người hắn, kèm theo tiếng thét phẫn nộ, nét mặt hắn co giật đến vặn vẹo, hiển nhiên là đã phẫn nộ cực độ với kiểu trả lời này. Nếu như ngày thường, mấy tên thư sinh thế này gặp hắn trên đường đã sợ run lên rồi.
Đứng sau lưng con tin, thư sinh vốn cẩn trọng chỉ lộ ra một con mắt quan sát phía trước, lúc này nghiêng đầu lạnh lùng nhìn sang. Gã hiểu rõ tại sao đối phương lại phản ứng như thế, lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ một: "... Tiếp tục lui, tiếp tục nói chuyện, không được ngừng lại."
Dương Dực chậm rãi xoay người, lui qua cách cửa ngăn cách giữa phòng khách và hành lang. Ngọn đèn dầu chập chờn trong phòng, bóng đen to lớn của hắn che khuất cách cửa, nơi mà Dương Hoành đang cầm đao nấp một bên. Lúc đang lui về phía sau, hai người đã trao đổi ánh mắt với nhau, từ lúc nghe câu nói đầu tiên, hắn không vội xông vào hành lang mà nấp tại cánh cửa này để chuẩn bị đối phó. Trong hành lang, Ninh Nghị nhìn bóng người chuyển động, phụ giúp con tin tiến về phía trước. Lúc này hai bên đều không nhìn thấy đối phương.
"Là ai tìm tới các ngươi."
"Làm gì cũng có luật của nó."
Dương Dực nắm cây nỏ lui về phía sau, đá văng một cái ghế qua chỗ khác.
"Chắc chắn ngươi chạy không thoát."
"Ừm."
Nơi này là ngoại thành, không có ai đến cứu ngươi đâu."
"Vậy à."
"Dù có rời khỏi được gian phòng này, ngươi vẫn sẽ chết."
"Tốt."
"Ta thừa nhận đã nhìn nhầm ngươi, nhưng ngươi chỉ là thư sinh, chỉ cần bước sai một bước là chết ngay."
Bóng dáng Ninh Nghị xuất hiện trước cách cửa, lạnh lùng nhìn hắn, đổi con tin qua một hướng khác. Dương Dực lắc đầu.
Dương Dực ta thừa nhận đã bắt ngươi chịu oan uổng, chỉ cần ngươi để nhà họ Dương chúng ta có hậu, việc gì cũng có thể thương lượng."
Ngọn đèn dầu lúc mờ lúc tỏ, gian phòng dường như cũng bị bầu không khí giằng co này làm cho mờ mịt. Cạnh cửa, Dương Hoành đang tựa vào vách tường, tay nắm đao, ánh mắt cảnh giác. Cạnh đó, Ninh Nghị đẩy con tin tiến tới, dao vẫn kề sát theo sau, gã lẳng lặng để ý cái người cầm đao kia.
Xa xa bên cạnh bàn, Dương Dức cố gắng dây dưa trì hoãn: "Dương Dực ta nói được làm được."
Chân vừa bước vào, ngữ điệu gã hơi biến hóa: "Thương lượng như thế nào?"
Cũng trong nháy mắt này, bầu không khí giằng co như bị ép chặt xuống. Bên tường, năm ngón tay Dương Hoành hơi giật giật, vẩy đao lên, một giây sau hét to lao đến.
"Nhận lấy..."
"Cẩn thận..."
Bầu không khí đang bị đè ép bỗng bùng nổ, đây là lần đầu tiên Ninh Nghị gào lên, ánh đèn lay động, bóng người chớp nhá, tiếng gió rít. Một bóng đen lao thẳng tới Dương Hoành, hắn vội vung đao lên chém xuống, nhưng chỉ cắt đứt một đoạn dây thừng trên không trung. Sau đó bỗng một cái hũ bay vọt tới, làm hắn theo bản năng co khuỷu tay lên đỡ.
Ầm.
"Á...á...á .a.a.a........"
"Ngươi...."
"Bắn đi..."
"Ta phải giết ngươi..."
"Ngươi nhất định phải chết...phải chết..."
"Bóp cò đi..."
Dưới ánh đèn mờ mờ, cái hũ vỡ tung ra bốn phía, dầu sôi táp hết nửa người trên của Dương Hoành làm vang lên tiếng xèo xèo của vết bỏng cùng tiếng rên xiết. Dương Dực lập tức giơ nỏ, gào lên như sắp mất kiểm soát, muốn xông vào. Ninh Nghị đẩy tên kia tới vài bước rồi cũng vọt vào phòng, sau đó kéo hắn lui về góc.
Âm thanh của ba người trong phòng như hòa vào nhau, khuỷu tay Dương Hoành và nửa thân trên dính không ít dầu, tuy không bị ném trúng đầu nhưng vẫn bị ảnh hưởng trên mặt. Hiện tại là mùa hè nên hắn chỉ mặc một lớp áo mỏng, lúc này nửa thân trên bị đổ dầu sôi thì kêu la thảm thiết, vung đao chém đứt một băng ghế bên cạnh, miệng chửi rủa om sòm, trên người trên mặt nổi bong bóng nhìn dữ tợn như một con dã thú đang muốn lao lên bất cứ lúc nào. Đứng bên kia, Dương Dực ra sức lắc đầu.
"Hiện tại ta không tin ngươi sẽ thả nó."
"Hắn không giám giết Đại Lang đâu."
"Đến đây, thử xem, sao không bóp cò đi."
"Ta sẽ không để ngươi thoát ra ngoài."
"Làm thịt hắn."
"Cứ tới đây, ta mặc kệ thế nào, chỉ cần có vấn đề là con dao này sẽ cứa đứt cổ thằng này đầu tiên..."
"Hôm nay ngươi đừng hòng ra khỏi cánh cửa này."
"Chặn cửa lại."
"Khi khí quản hắn bị cắt hở, máu từ cổ họng phun ra nhiều hơn tưởng tượng đấy. Dĩ nhiên thằng con ngươi sẽ thấy đau đớn, sau đó hắn sẽ dần dần nhận ra mình không thể thở được nữa..."
"Nó chết thì ngươi cũng chết.."
"Ta chặt tay ngươi..."
"Có biết không thể thở được là cảm giác như thế nào hay không? Thử tưởng tượng mà xem, giống như cá bị tách khỏi nước, toàn thân sẽ run rẩy, tay chân hỗn loạn. Cổ đã bị cắt, có lẽ nó sẽ đưa tay lên móc vào họng, máu chảy trào lem cả tay, cứ thế cho tới khi hoàn toàn mất đi ý thức, quá trình này đủ cho ngươi uống một chén trà rồi từ từ thưởng thức nhỉ."
"Nhất định ngươi sẽ chết thảm hơn nó."
"Nhưng hắn là con ngươi."
Ba người trong phòng giằng co từ ba phía, thỉnh thoảng lại di chuyển đôi chút nhưng vẫn duy trì khoảng cách, giọng điệu các bên dè chừng lẫn nhau. Dương Dực ngữ khí kiên quyết, cầm nỏ chặn trước cửa, ý muốn nhắm vào chỗ hiểm của Ninh Nghị. Dương Hoành thì mặt mũi dữ tợn, đầy vẻ nóng nảy hung lệ. Ninh Nghị vẫn bình thản đối đáp thẳng thừng với hai gã. Dương Hoành làm bộ muốn xông lên, Ninh Nghị liền điều chỉnh lại phương hướng, hắn bèn phải lui trở về.
"Ta không thương lượng với ngươi, ngươi sẽ không tha con ta."
"Hắn tuyệt đối không giám động thủ."
"Các ngươi động đến ta thì ta làm, vậy thôi."
"Hôm nay, ai cũng đừng mong có thể đi ra ngoài."
"Xem ta hay là con ngươi chịu đựng lâu hơn."
"Hây a..."
Dương Hoành đột nhiên quát lớn một tiếng, vung đao tựa như muốn xông lên. Tay trái Ninh Nghị từ phía sau rút ra một vật, châm vào ngọn đèn: "Đến đây."
Đó là một cây đuốc lấy từ phòng bếp, vẻ mặt Dương Hoành dữ tợn, đành dừng lại, miệng hô lớn: "Ném đi."
"Tất nhiên ta sẽ ném."
"Vậy thì ném thử xem."
"Có gan thì qua đây."
Dương Hoành lao lên một bước, Ninh Nghị vừa vung tay thì hắn liền thối lui lại phía sau, nhưng cây đuốc cũng không thật sư rời khỏi tay. Cứ như thế lập đi lập lại nhiều lần, hắn dần dần hiểu ra, không ngừng tìm cách tiếp cận Ninh Nghị vì tin chắc trước sau gì gã cũng không dám giết người, cố gây hỗn loạn chờ sơ hở. Tay phải Ninh Nghị kẹp cổ con tin thay đổi vị trí. Cách đó không xa, Dương Dực cảnh giác nắm chặt cây nỏ. Một khắc sau, Dương Hoành trao đổi ánh mắt cùng Dương Dực, sau đó đột nhiên bổ nhào tới.
Trong phòng vốn đang khẩn trương tới cực điểm, tinh thần ba người đều căng như dây đàn. Ninh Nghị vung tay lên, Dương Hoành lại chuyển hướng, sau đó hét lên một tiếng, Dương Hoành Dương Dực hoán đổi vị trí cho nhau. Cây đuốc rời khỏi tay bay thẳng về phía Dương Hoành.
Dương Dực bên cạnh thấy vậy liền đá văng cái ghế chấn cây đuốc bay ra ngoài. Dương Hoành không cần bảo lưu nữa liền xông tới. Ninh Nghị xoay tay chụp vào cây đèn dầu trên cây trụ cạnh đó, nhưng một giây sau nó vẫn không nhúc nhích, vì hiển nhiên cây đèn đã được cố định trên trụ gỗ. Dương Hoành đến gần đưa tay chụp lấy dao nhọn đang kề trên cổ cháu, Dương Dực đá một băng ghế ra chặn đường rồi bức lại gần.
Tay trái Ninh Nghị vục vào trong dầu đèn làm dầu hỏa vẩy ra tung tóe.
Chỉ trong chớp mắt, tay trái Dương Hoành ngang ngược bắt lấy con dao nhọn, cố sức gạt ra, một giây sau, ánh lửa nháng lên bao lấy cả Ninh Nghị và Dương Hoành.
Ầm
Lửa bùng lên tách ra làm hai hướng.
Chớp mắt vừa rồi, Ninh Nghị lấy bấc đèn cùng dầu hỏa châm lên người đối phương, đồng thời đốt luôn tay trái của mình.
Trong ngọn lửa ngùn ngụt, Dương Hoành kêu la thảm thiết, tay vẫn cố kéo dao nhọn ra khỏi cổ cháu mình. Ninh Nghị dùng sức rút được dao, máu phun ra gặp lửa bốc hơi. Phía bên kia, Dương Dực lại gần, nâng nỏ lên nhắm. Ninh Nghị buông con tin lao qua một bên, vung dao chém thẳng tới đỉnh đầu Dương Hoành.
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa..."
"Yaaaaa. Aaaa."
"Á..."
Mũi tên bay sượt qua sau lưng Ninh Nghị. Dương Hoành bị lửa bao trùm kêu thét, Dương Dực la hét, cùng lúc đó là tiếng vung đao của Ninh Nghị, trong khoảnh khắc bóng người như lồng vào nhau, lửa cháy lan ra khắp nơi. Dương Dực nắm lấy cơ hội, chụp vai con trai đẩy qua bên cạnh, sau đó tính chộp lấy Ninh Nghị nhưng vồ hụt. Ninh Nghị vốn đang chém Dương Hoành, lúc này lao theo con trai hắn thoát ra nhất thời làm hắn không kịp phản ứng. Hắn nhìn thấy huynh đệ bị lửa thiêu cháy, trên đỉnh đầu cắm một dao thật sâu, sau đó liền truy theo Ninh Nghị, giữa hai người hiện tại chỉ còn một mối ràng buộc.
Thư sinh toàn thân đẫm máu đẩy con trai hắn qua phía kia của gian phòng, sau đó xoay người lại, tay phải rút từ sau lưng ra một cái khoan sắt, tiếp tục kề lên cổ con tin, ánh mắt lạnh lùng nhìn sang.
Dương Hoành lảo đảo lui ra sau vài bước rồi ngã nhào xuống đất trong ngọn lửa phừng phừng. Lửa đốt chưa hẳn là vết thương chí mạng, nếu như lao ra nhảy xuống sông thì vẫn có thể sống, nhưng Ninh Nghị thừa dịp hắn đang rối loạn, không bỏ qua bồi thêm một dao chí mạng lên đỉnh đầu.
Ai cũng đều có tính toán riêng, Dương Hoành Dương Dực lộ ra một chút sơ hở để khiến cho Ninh Nghị ném cây đuốc đi, nếu lúc ấy Ninh Nghị không phải đang đi đến gần ngọn đèn kia thì sợ rằng đã không khinh địch mà ném đi. Dù sao gian phòng cũng là nhà của huynh đệ họ Dương, bọn hắn biết rõ cây đèn bị cố định, còn thư sinh chắc chắc không biết, thế nên Dương Hoành dấn thân vào nguy hiểm, muốn thừa dịp này ngang nhiên phá cục trong chớp nhoáng. Ai ngờ phản ứng của thư sinh trong nháy mắt lại có thể tàn nhẫn tới mức độ này, trực tiếp đốt tay mình đề mồi lửa đối phương.
Lúc này ở đầu kia gian phòng, gã vẫn tiếp tục khống chế con tin, tay trái nắm chặt ngực đối phương, lúc này lửa trên tay vẫn còn cháy. Ánh mắt bi thương của Dương Dực nhìn tới, hai người lạnh lùng nhìn nhau. Gã phủi phủi tay trái đang cháy lên người con tin, sau đó phủi lên người mình, nhưng do dầu hỏa dây đầy tay nên nhất thời dập không hết. Dương Dực nhìn tay gã quơ quơ trên không trung, sau đó đột nhiên nắm chặt thành quyền, trở tay dồn sức đập xuống.
Ầm….
Phía sau vốn là một vò rượu sành lớn, vỏ sành dùng để nấu rượu rất dày, lần này không biết gã đã đánh cược bao nhiêu khí lực, một quyền đánh vỡ vò rượu kia, đoán chừng cánh tay đã bị nứt xương hoặc thậm chí là gãy xương. Rượu chảy trào ra, gã liền vục tay vào để dập lửa, tiếng xèo xèo vang lên, cánh tay run rẩy nhè nhẹ, thoạt nhìn thì đã bị phế.
Thế nhưng ánh mắt lạnh lùng cùng với tay phải cầm khoan sắt kề trên cổ con tin thì không mảy may thay đổi, chỉ là lông mày hơi nhíu lại, co giật đôi chút.
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 76: Tâm Như Mãnh Hổ (3)
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comGió đêm vẫn thổi,trên mặt đất, cỗ thi thể của Dương Hoành đang bốc cháy, ánh sáng từ căn phòng phập phù không ổn định. Từ trong vò rượu vỡ, rượu vẫn đang chầm chậm chảy ra ngoài, cánh tay vừa được giập lửa run nhè nhẹ. Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, cho dù bị thương nhưng ánh mắt của vị thư sinh kia vẫn lạnh lùng sắc bén, từ đầu tới giờ không một chút thay đổi.
"Có lúc, chính là như vậy. . ." Người thư sinh chậm rãi nói từng chữ, "Chỉ cần bước sai một bước, ngươi sẽ phải chết."
Theo như nửa câu sau của gã, Dương Dực nhìn xung quanh, con trai cả đã gần chết vẫn bị giữ chặt, tin tức về những người trong nhà cũng không biết, một huynh đệ cứ như vậy mà chết đi. Những con tin mà hắn bắt cũng phải đến mấy chục người nhưng cũng chưa bao giờ gặp phải chuyện như thế này, thư sinh yếu đuối, thư sinh yếu đuối. . . Ánh mắt kia rõ ràng không phải của một kẻ yếu đuối, hắn cũng chưa từng thấy qua sự hung lệ cùng quả quyết đến cực điểm như vậy trong ánh mắt của những tên tự xưng là hung đồ liều mạng. Nhìn cánh tay vẫn đang run rẩy cùng với ánh mắt đó, hắn biết, người này không những tàn nhẫn với kẻ địch mà còn cực kỳ tàn nhẫn với chính bản thân mình.
Giống như vô ý, hắn bắt trói một con thỏ trắng nhỏ về nhà, nhưng chỉ một chút sơ hở, con thỏ trắng nhỏ đó liền lộ ra răng nanh. Trong khi hắn chưa kịp đề phòng thì nhà cửa đã bị phá tan, đến khi hắn phát hiện ra thì chỉ thấy máu rơi đầy đất, còn con mắt của con thỏ trắng kia đã trở nên đỏ ngầu.
Hắn nghiến răng: "Nhị lang. . ." Âm thanh vang vọng qua cửa sổ, quanh quẩn trong đêm tối nhưng không một tiếng hồi âm.
Một lát sau, hắn lại hô lên một tiếng: "Mẹ nó ơi. . ." Vẫn không có câu trả lời
Hai mắt hắn đỏ ngầu, cười đau đớn, sau đó hắn rống lên: "Đại Lang. . ." Buông bỏ cây nỏ trong tay, ánh mắt hắn hung lệ nhìn vào thanh cương đao của Dương Hoành đang nằm trên mặt đất.
"Ta giết ngươi. . ."
Nghiến răng rít lên từng chữ, hắn liền chạy về phía thanh cương đao, cũng vào lúc này hắn bỗng thấy cái khoan sắt từ từ rời khỏi yết hầu con trai mình, mất đi sự cố định của cánh tay kia, thân thể đứa con hắn lảo đảo, hay cũng có thể là do tiếng quát to kia của hắn mà ý thức của nó hơi tỉnh táo lại. Hắn nhìn thấy tay của thư sinh kia bỗng tháo dây thừng xuống.
Trong nháy mắt, tinh thần tập trung cao độ.
Thư sinh lui về phía sau một bước, đột nhiên dùng toàn lực đạp vào lưng con trai hắn.
Trong ánh lửa chập chờn, con trai hắn lảo đảo chúi nhào về phía bên trước. Bên kia, thư sinh vung tay giơ cái khoan sắt lên.
"Yaaaa. . ."
"A. . ."
Thét lên một tiếng, thư sinh dùng hết sức lực ném chiếc khoan sắt ra, Dương Dực cũng lao lên, vung tay chụp lấy Đại lang kéo sang một bên, cái khoan sắt xẹt qua tay hắn cắt ra một dải máu tươi. Trong nháy mắt thân ảnh của tên thư sinh đã đến gần, tay cầm một vò rượu nhào tới.
“Choang."
Dương Dực không né tránh mà đánh thẳng vào người thư sinh, vò rượu đập thẳng vào đầu hắn vỡ tan tành. Hắn đưa tay chùi sạch rượu, người thư sinh bị đánh bay ra đến mấy mét, miệng hộc máu tươi. Trong lòng hắn lúc này chỉ còn sát ý, không một chút chần chờ, mạnh mẽ lao về phía trước tung ra một quyền.
Tay phải của người thư sinh đưa ra phía sau.
"Bước sai một bước thôi là ngươi sẽ phải chết. . ."
Vù, Dương Dực hơi chần chừ trong giây lát, vung quyền đánh hụt vào khoảng không. Trong mắt thư sinh lóe lên một tia đắc ý, liều mạng bật dậy, lao qua một bên hướng về phía cửa lớn. Dương Dực đâu chịu để gã chạy thoát, đẩy một cái tủ đổ qua. Cái tủ đập vào cửa vỡ vụn, thư sinh lảo đảo thay đổi phương hướng, khoảng cách giữa thanh cương đao trên mặt đất và gã chỉ còn vài bước.
Vò rượu lao vụt tới, đập lên thân thể đang bốc cháy của Dương Hoành, lửa bị rượu tưới lên đột nhiên tắt ngấm, thư sinh lăn ra ngoài tránh mảnh vỡ. Dương Dực xông thẳng tới, trong nháy mắt đã vượt qua khoảng cách nửa gian phòng, nhưng tên thư sinh cũng thật ngoan cường, gắng sức gượng dậy nắm một vò rượu ném tới, Dương Dực không thèm né tránh, cứ thế lao lên rút ngắn khoảng cách, tay trái chụp vào ngực đối phương, tay phải từ phía sau vung lên lấy đà.
Trong lúc hoảng loạn, thư sinh chụp vào một vò rượu khác, nhưng chưa nắm được mép vò thì đã bị một quyền đánh tới.
"Ta xé xác ngươi."
“Chát. . .”
Thân thể của hắn khẽ nghiêng ngả, nắm đấm đánh mạnh vào vai đối phương làm thư sinh ngã xuống đất, lùi ra xa hơn một mét.
Hắn đứng yên tại chỗ, mấy giây sau thân thể lảo đảo lùi về phía sau hai bước, ánh mắt có chút mờ mịt. Đỉnh đầu hắn đã bị một quả cân sắc nhọn đập nát, cắm sâu vào đỉnh đầu.
Thư sinh loang choạng té ngã mấy lần, tay phải gắng gượng bám mép tủ cố gắng đứng lên.
Lúc nãy vò rượu đã không còn uy hiếp trước lửa giận của Dương Dực, lần rút tay ra sau lưng cũng để trêu tức hắn hơn mà thôi. Lần này nếu đánh không trúng thì người phải chết có thể sẽ là mình, nhưng chẳng còn cách nào khác, ở vào thế yếu, tất cả những việc mà gã có thể làm cũng chỉ có vậy mà thôi, không có sự lựa chọn. . .
Dương Dực vẫn còn đứng lảo đảo, Ninh Nghị hít sâu một hơi, cảm thụ những đau đớn truyền đến. Gã lạnh lùng đi tới bên thi thể Dương Hoành, cầm lấy thanh cương đao, trước mắt của Dương Dực, bổ một nhát xuống cổ Đại Lang, sau đó trở tay chém thẳng vào mặt Dương Dực.
Máu tươi bắn ra.
"Đáng lẽ các ngươi nên giết ta ngay từ đầu. . ."
Sau khi nhẹ nhàng nói xong câu đó, gã liền chém xuống đao thứ hai, thứ ba, rốt cuộc Dương Dực cũng gục ngã. Gã bồi thêm mấy đao nữa lên thân thể đó rồi mới loạng choạng lùi về phía sau, tựa lưng vào tường, thân thể run rẩy, suy yếu vô lực. "Hộc hộc. . ."
Vào lúc này cảm giác khẩn trương không hề giảm bớt mà càng dâng cao, tuy nói gã đã chết một lần nhưng không có nghĩa là lúc nào gã cũng sẵn sàng đón nhận cái chết một lần nữa. Những cảm xúc sợ hãi, vội vã, hồi hộp lo lắng chung quy vẫn phải có. Dù sao ở kiếp trước gã cũng không gặp nhiều những tình cảnh như thế này, tất cả những tính toán cũng chỉ là cố gắng tận hết sức lực mà thôi, còn lại phần lớn vẫn phải nghe theo mệnh trời, cố gắng chạy trốn khỏi sự uy hiếp của tử vong. May thay cuối cùng cũng tới một bước này, trong lòng vẫn còn nguyên những cảm xúc vui mừng và sợ hãi. . .
Gã bước qua những vũng máu trong gian phòng, sau đó bưng một vò rượu đổ lên xác Dương Hoành, rượu chảy xuống dập tắt ngọn lửa, sau đó lại thêm một vò nữa, ánh sáng trong phòng dần dần tắt đi.
Đèn được thắp sáng lên như cũ, xác chết, máu tươi, gian phòng hỗn loạn, thân ảnh kia ngồi dưới ánh đèn, bên cạnh là rất nhiều thuốc chữa thương. Gã dùng hàm răng cắn vào đầu miếng vải, tay phải dùng sức xé ra, băng bó cánh tay trái bị thương.
Đáng tiếc không có đủ thời gian tra ra kẻ đứng sau việc này.
Dưới tình huống như vậy, gã đành đè nén trong lòng những việc chưa làm được hoàn hảo. Vốn mục tiêu lúc đầu cũng chỉ là tìm cách giết chết đối phương, nếu không thể thì cũng phải ngăn chúng lại rồi chạy trốn. Nhưng sự hung hãn của hai huynh đệ này đã vượt qua ngoài dự liệu, trong tình huống mình đang khống chế con tin mà vẫn liều mạng tấn công, làm gã không thể dùng con tin uy hiếp để dò la thêm tin tức.
Nguy cơ mà có chút đầu mối còn dễ ứng phó, đằng này một chút tin tức cũng không. Sau lưng có kẻ đang theo dõi mình mà mình lại không biết chút gì về hắn, đây là điều khiến gã không thể chấp nhận được.
Đau đớn từ cánh tay, vai, ngực vẫn còn truyền tới. Gã uống một hớp rượu, đứng lên nhìn quanh gian phòng một lần nữa, sau đó nhặt cây nỏ để trên bàn rồi đẩy cửa đi ra. Đây là một căn nhà thuyền ở ven sông, nước chảy phía dưới xem ra cũng không sâu, một cây cầu gỗ đơn giản bắc lên bờ, trên bờ là rừng cây, ở phía xa xa là một ngọn núi nhỏ, giữa bầu trời sao Mai lấp lánh.
Ninh Nghị đứng đó, nhìn ngọn núi phía xa, dòng nước bên cạnh cùng với rừng cây và nhà thuyền sau lưng, suy tư hồi lâu.
Sau đó gã quay đầu lại đi vào nhà.
Cửa phòng đóng lại, ánh sáng lại bị tắt đi.
Thời gian. . . còn lại bao nhiêu thời gian đây. . .
o0o
Thành Giang Ninh, Tô Phủ.
Ngọn đèn đung đưa trong phòng khách của tiểu viện, Tô Đàn Nhi đang ngồi xem sách, Quyên nhi và Hạnh nhi thì chơi cờ ở bên cạnh, trước cửa, tiểu Thiền đang nhàm chán nhảy qua nhảy lại, đi tới đi lui, thỉnh thoảng vịn cửa nhìn vể phía cửa viện bên kia. Nếu có người đi qua liền quay đầu lại, mái tóc tung nhẹ trong không trung.
Tô Đàn Nhi nhấp một ngụm trà, nhìn về phía cửa, trong mắt hiện lên một tia tinh ý: "Thiền nhi, muội đang nhìn cái gì đó."
Tiểu Thiền ngây người: "Dạ, . . . tiểu thư. . . không, không có gì đâu ạ. . ."
Tô Đàn Nhi cười cười, sau đó thở dài một hơi.
" Chỉ là. . . hôm nay cô gia ra ngoài đúng là hơi muộn. . ."
o0o
Sắp tới giờ hợi (Khoảng từ 9 giờ đến 11 giờ đêm), sau khi kết thúc buổi tiệc tiễn chân ở trạm dịch ngoài cửa thành, Cố Yên Trinh chia tay với một đám hảo bằng hữu, sau đó đi cùng lão Lục và đám tùy tùng về phía một tiểu trang.
Lần đi Nhiêu châu này hắn không mang theo nhiều tùy tùng, chỉ đem theo vài người tâm phúc, trong đó cũng chỉ lão lục là biết được nhiều chuyện, những người còn lại có lẽ sẽ đoán được phần nào nhưng tự nhiên cũng giữ bí mật.
Hắn đi kiểm tra lại hành lý một lượt, tất cả có ba chiếc xe ngựa, kiểm tra cẩn thận chiếc ở giữa, sau khi mở màn xe ra thì bên trong là một chiếc cũi lớn, giống như chiếc cũi vẫn thường dùng để giam giữ phạm nhân.
Quan sát một chút, hắn lạnh lùng gật đầu.
"Trước hết hãy dừng lại ở vùng đầm nước gần đây khoảng một tháng, sau đó lên đường đến Nhiêu châu, sau này cho dù ả có bị điên hay chết cũng mặc kệ."
Sau đó hắn lại kiểm tra những đồ vật và quà cáp mang theo đến Lạc Bình, tuy chỉ vừa mới bắt đầu nhưng phần lớn tâm tư của hắn đều đặt ở Lạc Bình cùng với những kế hoạch cho tương lai.
Những việc đã quyết nhất định phải làm, không cần phải câu nệ tiểu tiết, dù sao thì cũng là việc nhỏ mà thôi.
"Đi thôi, thời gian cũng sắp đến rồi, mau đi xem huynh đệ nhà họ Dương đã xong việc hay chưa."
"Chắc là không có chuyện gì đâu, trước giờ huynh đệ bọn hắn chưa từng thất bại bao giờ."
"Bất cứ chuyện gì, phải tận mắt chứng kiến mới có thể khẳng định chắc chắn."
Cố Yên Trinh lắc lắc đầu: "Ta không làm những việc không chắc chắn."
Mặc dù nói vậy nhưng kì thật trong lòng hắn không còn chút lo lắng nào, muốn xác nhận lại việc này cũng chỉ là thói quen mà thôi, sau khi đã xác nhận hắn mới cân nhắc đến nên đối xử với Vân Trúc như thế nào. Nếu việc này thất bại mà mình lại bắt Vân Trúc đến thì đây đúng là mất mặt, hắn không thể chịu được chuyện mất mặt như thế, cũng như lần bị một cái bạt tai ở bên đường ngày đó vậy. Những chuyện tiếp theo tất cả đều chắc như đinh đóng cột, kể gì thư sinh, tài tử phong lưu, dưới lưỡi đao cũng chỉ là một dạng như nhau mà thôi. Sau khi cho nàng xem xong mình cũng không còn một chút lưu luyến gì với nàng nữa, một tháng sau. . . Việc này sẽ hoàn toàn kết thúc, khi mình đi Lạc Bình sẽ chém đoạn tâm ma, không còn để lại một chút lo phiền nào nữa.
Suốt dọc đường đi hắn cùng với lão lục thương lượng về chuyến đi Lạc Bình, phải tặng lễ vật cho những ai, tặng bao nhiêu tiền, cần phải làm gì để thu phục được nhân tâm. Lão lục cầm đuốc đi phía trước, khi đến gần ngọn núi thì ngừng lại xem xét, trên ngọn núi đó cũng có một cây đuốc quay về trái ba vòng lại quay về bên phải ba vòng, bên này cũng dùng ám hiệu đáp lại thì thấy ngọn đuốc bên kia vẫy vẫy xác nhận.
Cố Yên Trinh lặng yên quan sát tất cả những chuyện này, trước đây hắn cũng đã từng tới đây một lần, cân nhắc nặng nhẹ. Hắn có rất nhiều việc cần phải suy xét, cúi đầu trầm tư về những dự định cho năm sau và một vài năm tới đây, có lẽ lần sau nên tới chỗ Lý tướng gia thì hơn, muốn xếp bút nghiên theo việc binh đao chắc hắn cũng không từ chối, tất nhiên khi tại nhiệm cũng phải có thành tích mới được. Hắn đã có kế hoạch cụ thể cho lần đến Lạc Bình này, nhất định phải khiến cho đời sống nhân dân được nâng cao, kiên quyết mà làm, ba năm sau xung đột giữa Liêu Kim và Vũ triều hẳn là đã rất gay gắt, trong ba năm nhất định phải có kết quả, đó cũng chính là lúc anh hùng kiến công lập nghiệp.
Chỉ đáng tiếc là việc này không thể đến sớm hơn ba năm, hoặc giả như sang năm bắt đầu kế hoạch thì đúng là tốt nhất. Ở Đông Kinh chạy vạy suốt ba năm trời thật đúng là lãng phí thời gian, nếu sau này có thể thăng chức nhất định phải cố gắng quét sạch những tệ nạn này mới được.
Xuyên theo con đường nhỏ trong rừng trúc, đi bến bờ sông nơi bìa rừng, căn phòng trên mặt nước sáng đèn lờ mờ, lão lục đi phía trước, Cố Yên Trinh cúi đầu đi theo phía sau. Thành thật mà nói, những khi đối mặt với hai huynh đệ này hắn vẫn có chút mất tự nhiên, những lúc đó nghĩ đến chuyện khác có thể làm hắn trông có vẻ bình tĩnh hơn. Tiếng gió lùa nức nở nghẹn ngào, nước sông chảy róc rách. Khi tới gần cánh cửa, có thứ gì đó bất thường nhưng hắn không để ý nhiều, trong phòng nồng nặc mùi rượu, hẳn là bọn người này đang uống rượu.
Lão lục đẩy cánh cửa đang khép hờ, bên trong vang lên tiếng loảng xoảng, sau đó thì " bốp" "ầm" Đèn đuốc tắt hết, không ai hay chuyện gì đang xảy ra.
Một giây sau vang lên tiếng ầm ầm, cánh cửa phía trước cách đó không xa bỗng nhiên vỡ vụn. Một cái cọc gỗ từ trong phòng phóng ra, đập thẳng vào mặt lão lục rồi quay trở về, chỉ một giây sau, nóc nhà phía trước ầm ầm sụp đổ, chấn động mạnh kéo cái trụ gỗ sụt lún xuông dưới.
Lão lục ngã xuống dòng sông không sâu lắm bên cạnh, những mũi tên cắm sẵn dưới sông đâm thủng ngực hắn, máu tươi chảy loang ra trong nước, tên hộ vệ mới phút trước còn sinh long hoạt hổ mà trong chốc lát đã biến thành một cỗ thi thể.
Bị một miếng gỗ vụn bắn vào mặt rồi rơi xuống sông, tất cả những suy nghĩ đều vụt tan biến, Cố Yên Trinh ngơ ngác, sửng sốt đứng yên tại chỗ.
Gió đêm gào thét, nhà thuyền lẻ loi trơ trọi dưới ánh sao, không thấy một bóng người. . .
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 77: Tâm Như Mãnh Hổ (4)
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTrong bóng tối, nhà thuyền sụp đổ truyền đến mùi rượu thoang thoảng, mùi cháy khét, mùi máu tanh, nước sông róc rách chảy, máu loang ra trên mặt nước dưới chân bóng người nhuộm đẫm một mảng màu đỏ thẫm. Cố Yên Trinh đứng cô độc một mình ở đó rất lâu, rồi đột nhiên nghiêng đầu không biết nhìn đi đâu mới tốt.
Gió thổi qua phía sau rừng cây sơn lĩnh gào lên tiếng "Vù".
Cửa đã bị phá nát, mái ngói và nóc nhà vỡ không ngừng rơi xuống, trong ánh sao mờ mờ có thể thoáng nhìn thấy máu tươi đã sắp khô trên mặt đất, ba bộ thi thể nằm trong phòng, có cả huynh đệ Dương Dực lẫn Dương Hoành. Mỗi lần nhìn thấy hai gã kia hắn đều cảm thấy bọn này hung ác khó tả, vậy mà cứ thế chết đi, cảnh tượng rõ ràng trước mắt này nói cho hắn biết, toàn bộ người ở trong nhà thuyền cũng đều đã chết hết.
Đối với một việc cỏn con thế này, lúc băng rừng trong lòng hắn chẳng chút gợn sóng, chỉ toàn nghĩ tới chuyến đi Lạc Bình sau đó. Bên cạnh hắn còn có lão Lục đi cùng, trên gian thuyền kia còn hai huynh đệ hung hãn, mặc dù là dân liều mạng nhưng ít nhất vẫn đứng bên phe mình, dù có bị Ninh Lập Hằng khống chế cũng vẫn còn người nhà của huynh đệ họ Dương kia.
Nhưng trong khoảnh khắc lão Lục đẩy nhẹ cửa, thanh xà gỗ thọc ra, rồi tới nóc nhà đổ sụp xuống, tấm ván gỗ phía dưới chấn động, tro bụi rơi xuống ào ào. Trong nháy mắt, tất cả mọi người vốn đang sống yên ổn trong tâm trí hắn đều đã chết.
Giống như cả trời đất đều ép chặt lại đây, máu tươi tràn ra ở phía dưới, bóng tối bao vây tứ phía, quỷ dị, nước, gió, rừng cây, cả trời đất đều đã lấp đầy vào trong khoảng khắc này, chỉ còn lại mỗi mình hắn.
"Lão...lão Lục."
Hắn nuốt từng ngụm nước bọt, thì thào kêu lên, không gian tĩnh mịch xung quang dường như làm cho tiếng nói của hắn trở nên to hơn. Những mũi tên từ phía sau đâm xuyên qua thân thể của lão lục, ngoại trừ máu vẫn đang chảy ra từ thi thể ở trong nước, còn lại không thấy động tĩnh gì. Thoạt nhìn, nó thậm chí còn không giống như là thi thể, máu trong thi thể làm sao có thể chảy ra nhiều đến như vậy, trước đó còn khỏe mạnh như vâm làm sao bỗng nhiên có thể chết như vậy.
Dường như vẫn đang mong chờ thân thể kia động đậy một chút, hắn lại ấp úng hô lên một tiếng: "Lục thúc."
Màu đỏ sẫm đã loang thành một dải lụa màu đỏ trên mặt sông, thấy không còn khả năng hồi đáp, Cố Yến Trinh mờ mịt xoay người, bắt đầu lê từng bước chậm chạp lên bờ sông.
Lúc đi được khoảng nửa chặng đường, hắn nhìn thấy bóng người kia trong rừng cây.
Bởi vì bóng người kia phát ra tiếng "Ọe" giống như đang nôn mửa, ở khá xa nên chỉ thấy bóng dáng lờ mờ. Người nọ ngồi trong bóng tối giữa rừng trúc, có hơi khom người xuống. Hắn theo bản năng dừng bước lại, muốn lao xuống sông chạy trốn, mặc dù nước sông cũng không sâu nhưng quay đầu lại trông thấy thân thể lão lục bị mũi tên đâm xuyên, hắn không nhảy xuống mà đi thẳng về phía trước. Bóng người trong rừng cầm theo cái gì đó đứng dậy, đi về phía bên này. Cố Yên Trinh nghe thấy một giọng ca cổ quái như ẩn như hiện từ gió đêm mang đến, nhịp điệu, giai điệu thì quái lạ, hát rất chậm rãi, thanh âm không to giống như hơi suy nhược, lời ca là như thế này:
“Trái ba vòng, phải ba vòng, xoay xoay cái cổ, lắc lắc cái mông…Ngủ sớm dậy sớm, chúng ta cùng tập thể dục nào.”
Thân ảnh kia dần dần hiện rõ ra.
Dưới ánh sao là Ninh Nghị, Ninh Lập Hằng.
Thoạt nhìn dáng người có phần suy nhược, trên tay quấn băng vải, vết máu loang lỗ, nhưng trong đó có một khí thế khó nói thành lời. Cố Yến Trinh chỉ chần chờ trong hai giây, rồi chạy theo một hướng khác dọc theo bờ sông.
...
...
Để đợi cái cảnh lão Lục bị thanh xà gỗ đẩy xuống sông, Ninh Nghị đã ngồi đợi ở trong bóng tối rất lâu rồi.
Đau đớn từ tay trái, bả vai và ngực vẫn đang dâng lên cuồn cuộn, mỗi lần đều tác động tới thần kinh của gã. Ninh Nghị ngồi ở đó từ từ nhai nát lá cây, vị đắng chát sẽ liên tục kích thích vị giác và đầu óc, duy trì sự nhạy bén của tinh thần, có điều là chống đỡ được tới lúc bọn người cầm đuốc đến thì gần như không chịu nổi nữa, dạ dày co rút, nôn ra một lần.
Tới lúc này, nhìn tên thư sinh không quen biết kia, không khỏi nôn ra thêm lần nữa. Sau đó gã ngắt một nắm lá cây nhét vào miệng, cầm lấy cây nỏ ở bên cạnh, ngâm nga một giai điệu lấy ý từ cái ám hiệu vớ vẩn kia, đi ra khỏi rừng trúc.
Thấy thư sinh kia vội vàng bỏ chạy về phía, Ninh Nghị cầm nỏ thong thả theo sau. Gã chẳng buồn nhớ lại lời bài hát có phần lộn xộn lúc nãy, cứ thế ngâm nga: “Chân run rẩy..Chân run rẩy… hít thở sâu vào... Cứ vui vẻ... sẽ không lo già yếu.."
Bóng người chạy trốn ở phía trước vấp phải một sợi dây thừng, "xoạt" Một cây gậy trúc nhỏ bật lên với một lực không lớn. "Đó là một cái bẫy thất bại." Trong lòng Ninh Nghị nghĩ thế, nhưng thư sinh kia vẫn hoảng hốt ngã xuống, Ninh Nghị trông thấy hắn xoay người, vùng vẫy bò lên muốn chạy, nhưng lại bị vấp vào sợi dây thừng thêm lần nữa, ngã sấp xuống.
"Sao lại thành cái dạng này nhỉ?" Ninh Nghị giương nỏ lên nhắm vào hắn, sau đó rút ngắn khoảng cách vài mét. Nương theo ánh sao nhìn kỹ hình dáng của người của người trước mặt, rồi cuối cùng xác định rằng mình không biết hắn, gã hỏi: "Ngươi là ai? Gần đây ta...Khục.. gần đây ta có làm...chuyện gì thương thiên hại lý hả?"
Giọng nói kia hơi khàn khàn, mệt mỏi và suy nhược, vào lúc này gió như thổi mạnh lên làm cánh rừng đằng sau đung đưa, thư sinh đang ngã xuống sợ hãi nhìn gã, qua hồi lâu mới trả lời: "Cố...Cố Hồng...Cố Yến Trinh..."
Gió đột nhiên dừng lại, Ninh Nghị sững người, miệng hơi há ra, vẻ mặt hiện lên sự kinh ngạc. Cái tên này gã đã nghe qua, đúng vậy, đương nhiên đã từng nghe qua, nhưng mà... gã chớp chớp mắt mấy cái, miệng há to hơn một chút, sau đó lông mày cũng nhíu lại. Gã đưa tay phải đang cầm nỏ chùi mồ hôi lấm tấm trên mũi vì mệt mỏi, ánh mắt lúc này không tập trung vào trên người Cố Yến Trinh nữa, quay người bước một bước như đang đi dạo. Trên mặt đất, Cố Yến Trinh thoáng thả lỏng tinh thần, bỗng nhiên bóng người kia quay đầu lại, giương nỏ lên, đi tới hai bước rồi kéo dây, tiếng dây cung vang lên.
"Con mẹ mày đồ thần kinh…”
Cố Yến Trinh căn bản không kịp phản ứng, chỉ thoáng nghe tiếng Ninh Nghị lẩm bẩm, thân thể hắn đột nhiên chấn động. Sau đó, hắn có phần không tin nổi nhìn mũi tên đâm xuyên bụng mình, cán của mũi tên kia cắn vào người hắn, dựng dài dưới ánh sao đêm. Hàm răng hắn run rẩy, biểu lộ giống như muốn khóc, hoặc như hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra, máu tươi đang chảy ra, một vùng nóng rát. Hắn vô thức đưa tay chạm vào.
"A...Ah...ah..."
Không có nước mắt nhưng dường như hắn đang khóc, tuy tiếng khóc không lớn. Hắn có phần hoảng loạn, Ninh Nghị ném cây nỏ sang một bên, nhìn cảnh này, sau đó hít một hơi thật sâu, ngồi xổm xuống.
"Dùng hai tay ấn vào, cái tay kia cũng để lên, hai tay đè vào đây. Đúng vậy, đúng vậy, không nên loạn động, đừng kêu lớn tiếng, sẽ khiến ngươi chảy máu nhiều hơn, càng khó cứu được." Hai tay Cố Yến Trinh đặt cạnh phần bụng bị mũi tên đâm xuyên vào, ngăn cản máu chảy ra, Ninh Nghị cũng dùng tay phải giúp hắn xoa bóp, lời nói dịu dàng bình tĩnh, giống như đang dỗ một đứa nhỏ. Cố Yến Trinh vừa khóc vừa nhìn gã.
"Đúng vậy! Chính là như vậy! Nếu vận khí tốt, mũi tên này chắc sẽ không cắt đứt ruột của ngươi, đừng nên kích động, đừng khóc, ta không nói lớn được đâu, vì ta cũng rất mệt rồi. Chúng ta phải bình tĩnh trao đổi với nhau...Thế thì, ngươi đã ra tay với Nhiếp Vân Trúc chưa?"
Cố Yên Trinh gần như là lắc đầu theo vô thức, Ninh Nghị nhìn vào mắt của hắn, sau đó gật đầu cười cười, trên thực tế sắc mặt của y bây giờ cũng trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi đổ đầy mặt.
"Khởi đầu rất tốt, Yến Trinh huynh, cám ơn ngươi. Thế...Ngoại trừ người vừa mới chết, còn ai biết ngươi tới đây? Làm những việc này không?"
Lần này, Cố Yến Trinh chần chừ một lúc lâu.
“Ta…Ta là mệnh quan của triều đình…Nếu như ta chết…Ngươi”
Cố Yến Trinh nói mấy câu này trong đứt quãng, ánh mắt Ninh Nghị trở nên lạnh dần. Gã đưa tay về sau lưng rút đao ra, bổ một nhát xuống đùi của Cố Yến Trinh.
“A a a a a a…”
Một tiếng kêu thảm thiết xé rách bầu trời đêm, khiến những con con chim ngủ đêm ở rừng cây gần bờ sông đều hoảng sợ bay lên. Mặt Cố Yên Trinh dàn dụa nước mắt, tè cả ra quần, máu tươi từ đùi bắn ra, qua một hồi như thế.
"Đấy, đặt một tay ấn vào đây, đè lại, đúng vậy. Ta cũng rất khó chịu, chúng phải thông cảm cho nhau...Ngươi xem, Yến Trinh huynh, mệnh quan huynh, tiếp theo, chúng ta có thể nhắc lại vấn đề vừa rồi...Hoặc là, ngươi cũng có thể trả lời giống như vừa rồi."
...
o0o
Khi ngọn lửa đã hừng hực bao trùm nhà thuyền, Ninh Nghị quay người đi về phía cánh rừng, toàn thân rã rời, thần kinh suy yếu, co giật đau đớn.
Thi thể của cả nhà họ Dương, Cố Yến Trinh, lão Lục đều ở trong ngọn lửa, từ đây đến khi bị phát hiện thì không biết đã cháy thành cái dạng gì.
Tai bay vạ gió mà.
Đời này gã đã gặp rất nhiều chuyện, chuyện tốt chuyện xấu đều có, lúc trẻ từng liều mạng với người ta, kinh nghiệm bị trọng thương gần chết cũng có, nhưng chỉ riêng lần này là khó có thể hiểu được nhất. Thảo nào trước khi sự việc phát sinh, gã không thể cảm nhận được chút manh mối nào, vì chuyện này mà vắt óc suy nghĩ, ai ngờ nguyên nhân lại hoang đường như thế.
Cố Yến Trinh kia.
Con mẹ nó điên thôi rồi.
Trước đây, mình thậm chí còn chưa biết tới hắn.
Ghét nhất là cái loại lưu manh thiếu não như thế này.
Gã chửi thầm trong đầu, cố gắng giữ vững tinh thần, nhất định phải ra khỏi đoạn đường này, có thể đi xa một chút, nhất định phải gắng sức đi xa một chút. Qua lời nói của Cố Yên Trinh thì còn có một hai người biết chuyện, nhưng lúc này không thể giết người diệt khẩu, chỉ đành đợi đến sau này hoặc là nhờ Lục Hồng Đề giúp một tay, coi như là trả nợ ân tình, dù sao việc này cũng không nhỏ.
Nghĩ như vậy, trong lòng gã càng thêm mệt mỏi, con đường trước mặt lúc sáng lúc tối, lúc rõ ràng lúc mơ hồ. Một lúc nào đó, gã như nghe thấy tiếng chim hót bên tai, thanh âm kỳ quái này láng máng như đã nghe được ở đâu rồi. Không lâu sau gã cố gắng giương mắt lên, thấy trên con đường nhỏ phía trước có một bóng người đang đến, đảo mắt đã tới bên cạnh dìu lấy gã.
"Ngươi làm sao thế?"
Đây là giọng nói của Lục Hồng Đề.
Tinh thần nới lỏng, gã đã hôn mê bất tỉnh.
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 78: Trên Núi
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTrong bóng tối, lúc thì tỉnh táo, lúc thì u mê.
Dường như Lục Hồng Đề cõng gã trên vai, xuyên vùn vụt qua núi rừng, cảm giác rất là mềm mại.
"Làm sao tìm được ta…"
"Thế ngươi nghĩ làm sao ta tìm được nhà của ngươi? Ta đã bôi thuốc bột lên người ngươi để Tiểu Thanh của ta có thể theo dõi, ngươi mà bán đứng ta thì…Chỉ là lần này ngươi đi xa quá…"
"Biết trước vậy ta đã không liều mạng rồi…"
"Gì cơ?"
Ngọn lửa bùng cháy, ánh sáng vàng rọi sáng khung cảnh hoang tàn xung quanh, phía trên nóc nhà tàn tạ, bức tượng thần tróc ra từng mảng rơi xuống.
Lục Hồng Đề ngồi bên cạnh, tháo băng vải trên tay trái của gã xuống, sau đó lấy thuốc và một bình hồ lô đựng nước đến, xử lý vết bỏng trên cánh tay. Ánh sáng chiếu trên khuôn mặt nghiêng nghiêng đang tập trung tinh thần.
"Ta…Ta cần giấy và bút để viết một phong thư…Giúp ta đưa tới thành Giang Ninh, đến nhà của ta…Nếu không có thể các nàng sẽ đi tìm, chắc chắn là thế.
"Lúc này rồi mà ngươi còn lo đến những chuyện này?"
Ta có một bằng hữu tên là Nhiếp Vân Trúc... Nàng với nha hoàn đang ở chỗ tòa tiểu lâu hai tầng bên kia, tình hình là…phải nhanh đến xem thử nàng có bị làm sao không.
"Nhớ rồi."
"Có hai người, có hai người cần phải giết, ở ngay…ở ngay một căn viện gần bìa rừng, một người tên là tiểu Tứ…"
"Là người tốt hay người xấu?"
"Bọn hắn định bắt cóc bằng hữu đó…"
"Ngươi ôm thật lắm chuyện."
Ý thức lại mờ đi, khi tỉnh lại thì Lục Hồng đã mang bút mực tới, tay trái gã đã được băng bó cẩn thận. Dường như đối phương không muốn đánh thức nhưng thấy gã đã tỉnh, bèn nâng gã dậy, đặt bút lông vào tay phải.
"Có viết được không?"
"Gắng gượng thì có thể."
"Trước kia ta thật sự đã xem thường ngươi rồi…"
"Việc phải làm thôi...Tay trái của ta có bị tàn phế không?"
"Không gặp được ta thì đã bị tàn phế thật rồi."
"Ài, cám ơn…"
"Trước đó ngươi rốt cuộc đã làm gì…"
"...Gặp một tên bị bệnh thần kinh."
"Ngủ đi, chờ ta quay trở lại."
Thân ảnh lao vụt đi.
Những chuyện tiếp theo trong buổi tối này không còn rõ ràng, sau khi gã nói xong những việc còn vướng mắc, cảm giác mệt mỏi ập tới như dời non lấp bể, xô ngã hết thảy.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trên người vẫn rất đau nhức, mệt mỏi tới mức không thể đứng dậy được, tiếng chim hót líu lo, nắng sớm chiếu xiên qua mảnh ngói vỡ trên nóc nhà.
Cuối cùng gã cũng gắng gượng ngồi dậy được, ngực, bả vai, tay trái đều đã thay băng vải, quần áo cũng được thay mới, vì bộ hắn mặc hôm qua lục được từ nhà thuyền, tuy không dính máu gì nhưng lại quá lớn. Đây là một ngôi miếu đổ nát ở giữa rừng núi, gã bước ra khỏi cửa, Lục Hồng Đề đang đánh quyền ở rừng cây phía trước. Nàng mặc một bộ váy màu đen, tay áo tung bay trong nắng sớm, mỗi lẫn đánh ra đều đầy khí thế kiên định và sát phạt trên chiến trường, cảm giác có cương có nhu, quyền phong, chưởng phong ào ào. Đây không phải là võ nghệ trên giang hồ mà là kỹ năng võ thuật được tôi rèn từ trong chiến trận. Từng tia nắng sớm nghiêng nghiêng trong tán cây.
Ninh Nghị ngồi trước bậc thềm ngôi miếu đổ lặng lẽ nhìn xem. Một hồi sau, Lục Hồng Đề đứng yên thu khí, mắt nhìn về phía bên này, nhìn gã hồi lâu.
"Được rồi, ta thay đổi chủ ý."
"Hử?"
"Xem ra ngươi quả thật có thể sử dụng được một chút võ nghệ, hơn nữa tâm tính cũng đủ. "
"Ha ha." Ninh Nghị bật cười. "Đây là tin hay nhất mà ta nghe được trong mấy ngày qua."
"Có một bộ có thể cho ngươi luyện, không được nhất lưu nhưng cũng được nhị lưu, đủ để tự bảo vệ mình rồi. Ta ép hỏi cái tay Tiểu Tứ và đồng bọn của hắn, sau đó đi dọc theo con đường ngươi đã đi xem thử…" Nàng lắc lắc đầu, nở nụ cười. "Thật làm ta sợ nhảy dựng lên."
"Thỏ bị dồn vào đường cùng, cắn người mà thôi."
"Những chuyện ngươi dặn đều đã làm xong, tối qua người nhà của ngươi rất lo lắng, tiểu nha hoàn kia sốt ruột tới mức muốn nhảy lên, chỉ là nàng không tệ, dẫu sốt ruột vẫn không khóc, dặn dò gia đinh trong nhà chuẩn bị đi tìm người. Ta lén để tờ giấy cho nàng nhìn thấy, nàng cầm được liền khóc nức lên, sau đó vừa khóc vừa chạy đi báo cho vợ ngươi biết ngươi vẫn bình an, giữa đường còn vấp một cái. Còn cô nương Nhiếp Vân Trúc kia cũng không có việc gì, lúc ta tới thì nàng đang ngủ.
Ninh Nghị viết trong giấy là vì bạn thân có chuyện nên phải rời nhà mấy ngày, viết vậy để tiểu Thiền các nàng không phải lo lắng quá mức. Nhiếp Vân Trúc không có chuyện gì là tốt rồi, còn mấy tiểu Tam tiểu Tứ kia ra sao, cũng không cần phải hỏi nhiều. Hai người ngồi ở trên bậc thềm một chốc, Lục Hồng Đề nói: " Để ta đi nấu cho ngươi ít cháo."
Trước đây Lục Hồng Đề từng ở trong ngôi miếu đổ nát này một thời gian, có một cái nồi vỡ, bên cạnh là mấy túi hành lý, đại khái là để ở nơi nào đó trong thành Giang Ninh, lần này tiện mang theo ra đây. Hai người ngồi trong ngôi miếu đổ ăn bữa sáng, Lục Hồng Đề nói:
"Thứ võ nghệ này, thật ra sau khi học được, có nhiều lúc không nhịn được dùng nó để giải quyết vấn đề, từ đó vô hình chung hình thành sự tàn nhẫn. Chúng ta là như vậy, không còn cách nào khác, nhưng mong là ngươi không giống, không gặp phải địch nhân thì đừng nên động thủ, dù sao thì không động thủ là tốt nhất. Ngươi là người có học vấn, tâm tính cũng cứng cỏi, ta muốn ngươi hứa với ta, hiểu được khi nào thật cần thiết thì mới động thủ."
Ninh Nghị suy nghĩ một lúc, nói: "Ta không thích dùng bạo lực để giải quyết vấn đề, điều này ta hứa với cô."
Lục Hồng Đề gật gù: "Vậy thì được, đợi tý nữa sẽ bắt đầu dạy ngươi."
Ninh Nghị giơ tay trái lên: "Thế này mà có thể học được à? Hơn nữa toàn thân ta hiện tại không chút khí lực, là người đang bị trọng thương."
Lục Hồng Đề cười phì một tiếng: "Trước tiên dạy cho ngươi chút căn bản, ngươi nhớ ở trong lòng, nếu có sức thì dùng giấy bút ghi lại cũng được, nói chung sau khi ngươi trở về có thể bắt đầu luyện tập."
"Muốn ta dập đầu bái sư không?"
"Không cần, dù sao cũng chỉ dạy ngươi công phu hạng hai." Lục Hồng Đề suy nghĩ một chút. "Chiều nay kể tiếp về Thiên Long Bát Bộ kia nha, sẵn thời gian này kể cho xong đi."
"À, được."
Từ đó, hai người ở trong ngôi miếu đổ nát.
Vào buổi sáng, Lục Hồng Đề dạy gã phương pháp tu luyện công phu nhị lưu, thỉnh thoảng hoa chân múa tay, giải thích các loại tình huống. Buổi chiều và buổi tối Ninh Nghị kể về Thiên Long Bát Bộ, hoặc là nói chuyện phiếm, chuyện linh tinh. Thời gian này đã gần đến ngày Tam Phục (thời điểm nóng nhất trong năm), buổi sáng buổi tối đều nóng bức, nhiều muỗi, ban đêm Lục Hồng Đề cầm mấy cái lá cây lạ xua muỗi trong miếu, xua Ninh Nghị chạy loạn lên, cười mắng mấy câu.
Nếu nói có chút ám muội thì cảm giác giống như một đôi vợ chồng nghèo rớt mồng tơi an cư ở trong ngôi miếu đổ nát, đồ đạc cũng chẳng có gì, chiếc nồi vỡ kia dùng để nấu cơm nấu nước. Tuy ngày hôm sau Lục Hồng Đề có đi ra ngoài, mang về ít nồi chén, nhưng ngoài chúng với mấy gói đồ thì chẳng còn gì khác. Mỗi tối Lục Hồng Đề đều bôi thuốc lên tay trái, vai và ngực Ninh Nghị, vì chỉ với một tay gã không thể tự làm, Lục Hồng Đề cũng không để ý mấy cái chuyện này.
"Đàn ông trên núi ta đều đã nhìn thấy, ngươi không tính là đẹp trai, chỉ rắn rỏi hơn thư sinh bình thường một chút thôi." Nàng lúc nào cũng tỏ vẻ khinh thường.
Ninh Nghị rèn luyện một năm, làm cho thân hình rắn chắc hơn, nhưng vẫn chưa có cơ bắp, dĩ nhiên không thể sánh bằng mấy tên chiến đấu thực sự trên chiến trường, chẳng qua gã cảm giác mình vẫn rất là cân đối. Gã vốn muốn hỏi Lục Hồng Đề là chỉ nhìn thấy phía trên hay là cả phía dưới nữa, nhưng mà thời đại không giống nhau, nói đùa kiểu này không ổn, có khi lại bị đập cho một trận, nhưng gã cũng ngầm đồng ý trong lòng rằng, kiến thức của đối phương khá rộng lớn.
Người băng bó bôi thuốc ở trên chiến trường nói chung cũng khác với người băng bó bôi thuốc ở trong tình huống này. Chẳng qua, chợt ngẫm lại, Ninh Nghị cũng đình chỉ cái suy nghĩ này.
Cách không xa phía sau ngôi miếu đổ có một dòng suối chảy qua núi, vào ban ngày Lục Hồng Đề thường lấy hồ lô hoặc ống trúc múc ít nước trong về. Nàng có nuôi một con chim nhỏ màu xanh lá, rất thích một loại quả có hương vị đặc biệt. Lục Hồng Đề nghiền thứ quả kia thành bột phấn, vẩy vào trên người nào đó, có thể giữ được mùi trong thời gian mấy ngày không tiêu tán, nếu không phải vậy, tối hôm đó nàng cũng không thể ra khỏi thành tìm gã.
Vào ngày thứ ba, nổi lên một cơn mưa dông, một ngôi miếu nát nho nhỏ dưới cơn mưa như trút nước, giống như một con thuyền có thể chìm xuống bất cứ lúc nào. Lục Hồng Đề bẻ một số cành lá rậm rạp gia cố phía trên ngôi miếu, sau đó ngồi trong xó tán gẫu với Ninh Nghị, nghe gã kể cố sự, cảm giác giống như hai người duy nhất còn sót lại trên thế giới vậy.
Thỉnh thoảng Lục Hồng Đề cũng đề cập tới núi Lữ Lương, chỉ là không phải để kể khổ. Nhưng nếu như quân Liêu xâm lược, Ninh Nghị cung phần nào hiểu được sự khó khăn bên trong đó. Hiện tại Lục Hồng Đề đang là lãnh đạo một nhóm cường đạo ở Lữ Lương, quy mô cũng không tính là lớn. Sư phụ nàng là một nữ nhân rất có đầu óc, nhưng vì ám sát một tướng lãnh Liêu quốc mà phạm hiểm, sau khi đắc thủ bị bao vây, chiến đấu tới kiệt sức, vì không muốn bị bắt nên tự vẫn. Lục Hồng Đề không dạy võ nghệ lung tung là vì thế.
"Sư phụ là người vừa thông minh vừa lợi hại. Nếu võ công nàng không lợi hại như vậy, e rằng đã không cân nhắc việc đi ám sát. Giá như khi đó dùng mưu kế thì có lẽ cũng ám sát được, dù không giết được thì cũng giữ được mạng. Nếu như sư phụ không chết, sau này dẫn dắt chúng ta thì đã có thể giết được nhiều người hơn rồi...Bởi vậy ngươi chớ có si mê võ học, nên coi trong việc nghiên cứu, tìm tòi học hỏi là đủ rồi. người thông minh.. đừng nên đưa thân vào chỗ nguy hiểm, còn sống thì còn có ích..."
Người từng đứng bên bờ sinh tử lại càng coi trọng sinh tử. Có lẽ vì sau khi sư phụ qua đời, gánh nặng đè lên vai nàng làm nàng cảm nhận được sức nặng đó, nếu muốn gánh vác một tập thể nhỏ, không phải chỉ có võ dũng là đủ. Rất khó để một tổ chức có thể cân đối hài hòa, càng là người nhạy cảm càng cảm nhận rõ điều này, Lục Hồng Đề tuy chưa đọc qua sách vở nhưng là người thông minh, sư phụ của nàng có lẽ đã từng dạy nàng, lúc này nói ra điều này cũng chẳng kì quái.
Cứ thế tới ngày thứ bảy, Lục Hồng Đề nhìn chung đã nói xong phương pháp luyện võ, nhưng Thiên Long Bát Bộ của Ninh Nghị vẫn chưa kết thúc, lúc nàng phàn nàn, Ninh Nghị nói: "Ta cũng muốn dạy cô một cái gì đó, có lẽ sẽ có ích cho cô, xem như là trao đổi với môn võ công mà cô dạy ta."
"Ừ?" Ánh mắt Lục Hồng Đề sáng lên. "Lại mấy thứ cổ quái kia sao?"
Lúc trước tuy nàng luôn nói mấy chuyện của Ninh Nghị là oai môn tà đạo, nhưng biết tính cách của gã, ở điểm nào đó vẫn đáng tin cậy. Gã đã tự tin như thế, có lẽ sẽ có ích với nàng. Ninh Nghị gật đầu: "Chắc sẽ có chỗ dùng được, mặc dù khá tung tung và hỗn tạp. Trước mắt không rõ tình hình của cô nên ta chưa thể hệ thống lại đàng hoàng, chẳng biết có dùng được hay không nữa. Hồi trước ta cũng biết mấy bộ võ công, cô thử tham khảo qua một chút nhé."
Lục Hồng Đề nhíu mày, cho rằng gã đang nói đùa. Ninh Nghị cười rộ lên: "Cứ xem thử đi, đá tảng trên núi còn có thể mài dũa thành ngọc quý mà, có ích hay không cứ tự mình đánh giá là được, ví dụ như chỗ hiểm trên cơ thể, kỹ thuật bẻ khớp... mấy cái này đều có hệ thống rõ ràng hết.
Lục Hồng Đề thở dài: "Chẳng hiểu ngươi đang nói cái gì nữa."
Chẳng qua nàng cũng quen rồi, giống như mấy thứ nguyên tử, hóa học vật lý tùm lum kia. Dù sao thường ngày nàng cũng chẳng hiểu được cái suy nghĩ điên điên của gã, nhưng giờ còn muốn dạy cả...võ công cho mình thì thật là ....
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 79: Tha Sơn Chi Thạch (Thượng)
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comMấy ngày kế tiếp, thỉnh thoảng lại thấy cảnh Lục Hồng Đề ngồi trên bậc thang trầm tư.
"...Kỹ thuật bẻ khớp chủ yếu là dưới tình huống bị người ta tấn cống, khiến cho khớp xương lệch khỏi vị trí ban đầu, làm đối phương mất đi sức chiến đấu. Có thể mượn lực hoặc là trực tiếp bẻ gãy. Ta biết trong võ công chắc chắn cũng có rất nhiều thủ pháp bắt giữ, với những thủ pháp cụ thể thì đối với cao thủ như cô, ta chỉ là kẻ múa rìu qua mắt thợ. Đúng ra thì đây chỉ là một số khái niệm trực tiếp về các vị trí như ngón tay, cổ chân, đầu gối.... mục đích để so sánh tham khảo là chủ yếu..."
"Mắt quan sát, tay chân vào thế. Lúc người ta đá tới thì không cần cân nhắc tránh né hoặc là tấn công vào vị trí khác, tiếp chiêu trực diện, vận lực bẻ cổ chân, đối phương hướng bên nào thì bẻ qua bên ấy. Lúc này vị trí đó vô cùng yếu ớt, chỉ cần làm nhẹ một phát là hầu như tàn phế. Ta thấy nhiều loại võ thuật làm khá tốt trên phương diện này nhưng vẫn chưa đủ triệt để và trực tiếp, nên nhiều lúc không thể vận dụng trên chiến trường được..."
"Đây là những khái niệm cơ bản, nói ra cũng rất là đơn giản, sau đó chúng ta phân tích cụ thể các điểm yếu của ngón tay, khuỷu tay, đầu gối... Trên thân người có rất nhiều chỗ hiểm có thể liệt kê. Mặc dù theo chủ trương của sát thủ thì chỉ cần một đao là xong, nhưng thực ra hai khía cạnh này sẽ bổ sung cho nhau..."
Lúc đầu nghe có vẻ phô trương, chứ trong chiến tranh hầu như tất cả các chiêu pháp đều đi theo con đường thực dụng. Những khái niệm như bẻ ngón tay hay đánh trật xương cũng có rất nhiều môn võ công đề cập tới, hoặc như trên thân người có nhiều chỗ hiểm thì Lục Hồng Đề cũng biết. Ninh Nghị giải thích đơn giản, nếu đối phương đánh tới một quyền, ta có thể bẻ gãy tay hắn, hoặc là nương theo hướng ngược lại bẻ trật khuỷu tay... nói mấy cái này vẫn chưa có gì đáng chú ý.
Thế nhưng, khi cẩn thận giảng giải từng bước một, dường như có nhiều chỗ bắt đầu khác biệt.
Phân loại kỹ càng, rõ ràng và có hệ thống. Bên trong những thuyết pháp tựa hồ là đem kết cấu thân thể người giải thích theo kiểu "Nguyên nhân, kết quả.", thậm chí có một số chỗ hiểm trước kia nàng còn chưa từng để ý, cho dù biết rằng lúc chiến đấu cùng người thì kết quả cuối cùng có thể là thế này hoặc thế kia.
"Những thứ này ai dạy cho ngươi đó?"
"Hả?"
"Có vẻ như ngươi coi võ thuật cũng như một thứ để nghiên cứu vậy."
Ninh Nghị ngẫm lại rồi gật đầu cười, thật ra những lời gã nói đều là tập hợp nhiều kỹ thuật chiến đấu hiện đại, chủ yếu là dùng để phòng thân. Hồi đó gã cũng từng học qua, nào là nhu thuật, karate, quyền thái. Về sau tuy gã học không có hệ thống đàng hoàng, nhưng ngoại trừ phương diện để cường kiện thân thể thì trên cơ bản đều là những kỹ xảo dùng để hộ thân, thậm chí cả Quân Thể quyền (võ thuật trong quân đội) hay là những kỹ xảo của bộ đội đặc chủng. Gã không cần nói cụ thể với Lục Hồng Đề vì cô đã quá quen thuộc những thứ này, bởi vậy chỉ phân tích khái quát cho đối phương hiểu mục đích.
"Đối phó với cao thủ có lẽ sẽ bất đồng, nhưng với người bình thường thì trong thời gian ngắn có thể tập trung phá hủy các vị trí yếu điểm trên người như mắt, khuỷu tay bằng nội công của nhị lưu cao thủ. Như vậy, muốn trở thành cao thủ chân chính thì sẽ rất khó khăn, nhưng dùng trong những hoàn cảnh đặc biệt như khi chống lại binh sĩ thì rất hữu hiệu. Không cần theo đuổi sự hoàn hảo, không cần phối hợp các loại võ công mà là nhìn rõ mục đích, rèn luyện một cách có hệ thống, giống như là một loại thủ thuật vậy."
"Ví dụ lựa chọn bốn năm người làm một tổ, chuyên môn tìm hiểu cách đột nhập, tiếp ứng lẫn nhau, giết người vô thanh vô tức, phối hợp với theo dõi trên lộ trình dài... Như thế thì không phải chỉ có cô là có thể ám sát, nhiều người phối hợp có hệ thống thì hiệu suất ám sát hoặc gây rối loạn sẽ cao hơn, nhưng muốn thế thì phải đi sâu vào nghiên cứu, tìm ra quy luật, tìm tòi sơ hở... Được rồi, mấy ý này là về những phương diện tiếp theo, vài ngày nữa hãy bàn tới, thảo luận võ công trước đã..."
"Ta có mấy bộ quyền, cũng chẳng biết có bao nhiêu tác dụng, nhưng cô là sư phụ, hữu dụng hay không thì tự mình đánh giá, dù vô dụng thì coi như xem qua cho biết. Phần đầu tiên đại khái là nhằm vào các nhược điểm trên thân thể, đáng tiếc một tay ta không thể hoạt động tốt, nên có lẽ biểu hiện chưa tới..."
Đã qua vài ngày, tay trái Ninh Nghị trên cơ bản đã cử động được đôi chút, tất nhiên muốn hồi phục hoàn toàn, theo Lục Hồng Đề thì phải cần khoảng nửa năm tiếp tục điều trị, chắc sẽ không lưu lại di chứng quá lớn. Bộ quyền đầu tiên chính là Quân Thể quyền, đây chính là một bộ quyền hoàn toàn thực dụng chỉ nhằm vào những chỗ trí mạng trên cơ thể nhằm giết chết đối phương, tất nhiên bộ quyền này không phải chỉ cần học là có thể áp dụng được, tương tự như kỹ thuật bẻ khớp, không thể thiếu phần luyện tập, mà người bình thường dù có luyện cũng không chắc có thể dùng tướng tá như Ninh Nghị đánh bại đối thủ cỡ huynh đệ nhà họ Dương kia. Trước mắt Ninh Nghị chưa có thời gian để rèn luyện thứ này, nhưng nội dung bên trong nó Lục Hồng Đề có thể nhìn ra được.
"Bộ quyền này chỉ cần có sức mạnh và góc độ, nắm được phần nào thôi thì thực sự rất đáng sợ."
"Nếu luyện tới thành thục, có thể liều với nhất lưu cao thủ hay không?"
Ninh Nghị rất hiếu kỳ với việc này, Lục Hồng Đề ngồi đằng kia cười, sau đó đi đến trước mặt gã nói: "Ngươi đánh ta thử xem."
"Ta là thương binh, với lại không đánh nữ nhân."
Ninh Nghị buông buông tay, chỉ là nói chưa dứt lời, tay phải đã tính tung ra một quyền, thế nhưng ý niệm trong đầu khẽ động, vừa nắm tay lại chuẩn bị đánh ra thì hai ngón tay của Lục Đề đã lặng lẽ chặn nơi khuỷu tay gã, sau đó thu trở về. Gã vừa vung tay phải xong, bất chấp đang bị thương, vận lực tay trái. Ngón tay Lục Hồng Đề điểm lên hai tay gã, rồi điểm một cái xuống đùi, tà váy khẽ tung lên, mũi chân âm thầm điểm vào cổ chân gã. Sau đó Ninh Nghị há mồm muốn cắn tới, trán liền bị đẩy nhẹ xuống, miệng há ra rồi ngậm lại, ăn phải đậu hũ.
Từ đầu đến cuối tay chân gã thậm chí còn chưa thể vung lên, thân thể nghiêng ngả, lúc này miệng cũng bị bịt lại, mặt buồn thiu nói: "Cô như vậy là không đúng."
Lục Hồng Đề vui vẻ cười: "Thu phong vị động nhi thiền tiên giác (Gió thu chưa thổi thì con ve đã sớm biết rồi). Mục đích truy cầu của ngươi là sự đơn giản, nhưng trước khi ra tay, khí huyết trên người đã nói cho ta biết ngươi sẽ làm thế nào, cho dù ngươi có góc độ, có lực lượng thì cũng làm được gì? Sau này ngươi học các loại võ thuật sẽ biết, những chiêu thức kia không phải để đùa nghịch, nếu hai người có trình độ tương đương nhau, thấy bờ vai đối phương khẽ động, ta liên đưa tay lên, đối phương thấy tay ta cử động liền biến chuyển thân hình, sau đó ta biết thế này sẽ vô dụng, cũng biến đổi qua thế khác..."
Nàng nghĩ ngợi: "Nhưng nếu chỉ cần có thành tựu, bộ quyền này thật ra cũng đã đủ."
"Tốt rồi, dù sao ta cũng chỉ có thể làm nhị lưu..." Ninh Nghị vừa ăn đậu hũ lúc trước, hiện tại vẫn nói chuyện vẫn tỉnh bơ. Chiều đến nghiên cứu qua Quân Thể quyền, kể tiếp Thiên Long Bát Bộ, ngày hôm sau, gã biểu diễn cho đối phương xem bộ Thái Cực quyền, trong miệng lẩm ba lẩm bẩm..."
"Thái Cực quyền, từ không mà có, lấy tĩnh chế động, âm dương điều hòa..."
Mấy lời này gã chỉ nhớ được nhiêu đó, nhưng cũng không sao, nghe qua đã thấy cao siêu huyền bí rồi. Sau khi nói xong gã im lặng, bắt đầu làm ra vẻ cao thâm mạt trắc. Thật ra gã luyện cũng chẳng phải là võ công Thái Cực cao siêu gì, chỉ là bài quyền của mấy người già thường tập trong công viên. Lúc này đang là buổi sáng, Lục Hồng Đề ngồi trên bậc thềm ăn quả hồng hái được trong rừng, vừa cười vừa nói.
"Cứ nói đùa, đây là thế quyền gì, chậm như thế làm sao ngươi đánh được người ta..."
Tay trái Ninh Nghị bị thương làm thân thể cũng không được linh hoạt lắm, lúc này dừng lại: "Im lặng, xem cho thật kỹ rồi hãy đánh giá, không được cười... nông cạn."
Gã thẹn quá hóa giận, Lục Hồng Đề nhón một quả hồng vào miệng, ra vẻ nghiêm túc nhưng trong mắt vẫn hiện rõ ý cười. Gã làm lại một lần nữa, đến chiêu Bạch Hạc Lưỡng Sí (Con hạc trắng vui múa), Lục Hồng Đề nuốt một cái, nhẹ gật đầu lẩm bẩm: "Đây là đao thuẫn binh quyền, chỉ là quyền ý hơi rời rạc..."
Bước tới chùng người xuống, giống như gió bị cản lại, tay vung ra như cây roi, khuỷu tay dằn xuống... Kỳ thật Ninh Nghị có cố gắng mềm mại cỡ nào cũng vẫn không đạt tiêu chuẩn, gã nói thuận theo tự nhiên nhưng vẫn di chuyển một cách thực dụng và có quy luật, tính ra cách thức đánh vào chỗ hiểm của Quân Thể quyền hợp với khẩu vị của gã hơn, đánh ra quyền pháp này chỉ để Lục Hồng Đề tham khảo thôi. Quyền đi được một nửa, Lục Hồng Đề cau mày nhìn, tới khi đánh xong nàng ngồi đó mím môi. "Hết rồi hả?"
"Ừm, mấy động tác ta vừa làm..." Ninh Nghị nhún nhún vai, " Thì như thế nào?"
"Không biết nữa..." Ngữ khí Lục Hồng Đề hơi trầm xuống, sau đó nhìn qua, thoáng tự nói với chính mình. "Quyền này của hắn rất quái lạ, lại rời rạc, sao lại có thể như vậy, đây là võ công đạo gia... Sư phụ ta là một đạo cô, người..."
Sư phụ nàng đã từng vướng phải vấn đề này, không biết trước kia đã từng dạy nàng thế nào, nhưng thái cực quyền chắc chắn vẫn chưa xuất hiện ở thời đại này. Ninh Nghị cũng biết Thái Cực quyền đã trải qua nhiều thay đổi, nếu nói quyền pháp chia thành luyện pháp và đấu pháp thì cái này không hẳn là luyện pháp mà thiên về võ đạo thì đúng hơn. Lục Hồng Đề đã có cảm ngộ nên gã cũng không quấy rầy, giữa trưa cầm hồ lô đi múc nước, khi quay về đã thấy Lục Hồng Đề đang đi lại bài quyền trước ngôi miếu đổ, chỉ là khi đến thế Lãm Tước Vĩ nàng đều ngừng lại ba lượt.
Ngừng một lần rồi lặp lại, biến đổi một chút, đôi khi thoáng lắc đầu, lại biến đổi kiểu khác. Cứ như thế tới khi đánh xong một lượt đã trải qua hơn canh giờ, có những chỗ thậm chí Ninh nghị cũng không nhận ra. Nàng liên tiếp đánh ra, tốc độ vẫn chậm rãi nhưng đã bỏ đi rất nhiều động tác thừa, chỉ còn sự thiết huyết sát phạt, làn váy tung bay làm gã cảm thấy một cỗ anh khí đẹp đẽ. Lục Hồng Đề tung chiêu Bàn Lan Chủy đánh vào gốc cây bên cạnh, tay vung ra làm gió rít lên, đánh xong lại bắt đầu chậm rãi thu về, từ tốn, rồi lại bất chợt nhanh lên.
Tới tận lúc hoàng hôn, quyền pháp cũng chưa dừng lại, ánh mặt trời xuyên qua kẽ hở trên tán cây, đỉnh đầu Lục Hồng Đề lờ mờ toát ra một làn khói trắng. Nàng chậm rãi biến đổi quyền pháp nhiều lần, theo như Ninh Nghị thấy thì dường như mỗi lần đều rất dọa người. Sau đó gã nổi lửa nấu cơm, nấu xong thì trời đã tối, gã còn phân vân có nên gọi nàng ngừng lại hay không thì Lục Hồng Đề đã thu khí đi tới ngồi bên cạnh.
"Hiểu thông rồi hả?"
"Thật không hiểu, bộ quyền này của ngươi có rất nhiều chiêu thức dùng trong chiến trận, cái này thì ta hiểu, nhưng mặt khác lại có một số chỗ rất kỳ lạ..." Nàng lắc đầu. "Lấy nhu thắng cương, ý tưởng về âm dương trong đạo gia... những điều này không giống như do nghiên cứu tìm ra... vậy rốt cuộc là ngươi học được từ đâu..."
"Khụ khụ, hồi nhỏ có một đạo sĩ đi qua nhà ta nói..."
"Lục Hồng Đề cười ngặt nghẽo: "Ông ấy ngâm thêm hai bài thơ nữa chứ gì... Người đừng có lừa ta, ta cũng từng thăm dò qua rồi, không muốn nói thì đừng nói, nếu đó là suy nghĩ của chính ngươi, ta cũng đành xem như trên đời có người vừa sinh ra đã thông tường mọi sự mà thôi..."
Hỏi sâu về nghề nghiệp người khác là điều tối kỵ, Lục Hồng Đề khá tôn trọng phương diện này. Ninh Nghị lắc đầu: "Nếu có người như vậy thật, ta cũng rất muốn giới thiệu cho cô, chẳng qua thực sự không có..., Ừm, chuyện lấy nhu thắng cương, còn có một số thuyết pháp rất lợi hại, cô muốn nghe hay không?"
Vậy là tối đến gã lại thuyết pháp lung tung về Thái Cực quyền, do ngẫu nhiên tiếp xúc, hoặc là thấy trên tivi, có khi cả triết học trong kinh doanh cũng đưa vào, rất nhiều thứ chẳng mang lại ích lợi gì. Khi kinh doanh buôn bán tới một mức độ cụ thể, Ninh Nghị phải có một hệ thống lý luận của riêng bản thân, nhưng dù sao cũng không có nhiều ý nghía đối với võ học.
Lục Hồng Đề muốn tái hiện Thái Cực quyền là chuyện không thể làm được trong ngày một ngày hai. Hai ngày kế tiếp gã còn nhồi cho cô thêm các khái niệm về Thốn Kính quyền, Vịnh Xuân quyền, Bán Bộ băng, Tiệt Quyền đạo các loại... Tất nhiên gã đều chưa luyện qua, chỉ là biết sơ sơ một ít, ví dụ như thế đứng "nhị tự kiềm dương mã", gã chỉ biết tư thế đại khái, còn dùng như thế nào thì cho Lục Hồng Đề tự suy nghĩ, hoặc là những chiêu pháp "thiếp thân đoản đả" trong Thốn Kính quyền thì cũng nói mù lung ta lung tung cả lên, ví dụ như nói có loại quyền có thể đánh thế này, hiệu quả đạt được sẽ thế này, còn làm sao để đạt được thì là chuyện của người ta. Thậm chí cả khí thế của kiếm đạo Nhật Bản hoặc là quyền Thái cũng ba hoa một trận.
Gã nói như thế một phần là do không có áp lực, một phần khác là do gã giảng không chỉ vì khoe khoang, nhưng thực sự có hứng thú với những chuyện này. Võ học kéo dài qua hàng ngàn năm, có tiến triển và cũng có thụt lùi. Vậy rốt cuộc kết hợp kinh nghiệm của một đại sư võ học với những lý luận được phát triển qua hàng ngàn năm, đến cuối cùng sẽ thành thế nào, đây là chuyện làm gã rất quan tâm.
Trước mắt gã có ba cảm giác đối với Lục Hồng Đề, một là bằng hữu, hai là bạn giao dịch, về sau còn có thể nhờ vả vài chuyện khác, ba là một nguồn tài nguyên ẩn hình, và gã là người đầu tư, gã rất mong chờ về sau võ công của nàng sẽ phát triển thế nào. Thế nhưng dù sao cũng chẳng nên nghĩ nhiều, nếu đã là bằng hữu, gã sẵn sàng giúp đỡ đối phương nếu có thể, nhất là những thứ này dù sao gã cũng thuận tiện biết được mà thôi.
Vốn Ninh Nghị dự định cung cấp một thứ gì đó cho Lục Hồng Đề để đổi lấy bị kíp võ công, bởi vậy mấy ngày trước gã cố gắng tự hỏi và tổ hợp thông tin, cân nhắc đối phương cần thứ gì. Giống như thời điểm nhàn rỗi đi quản lý công ty thay người khác, trước khi đưa ra các phương án, gã phải hiểu được nội tình của công ty đã.
Vậy nên sáng sớm hôm sau, Ninh Nghị nói với Lục Hồng Đề: "Sau đây ta muốn thảo luận với cô một chút về tình huống trên núi Lữ Lương, thảo luận tình huống Liêu quân tiến đánh, xâm chiếm hằng năm, thảo luận về tình hình các thôn dân trong núi. Mặc dù ta đã hình dung được phần nào, nhưng vẫn chưa nắm được cụ thể hoàn toàn. Sau đó ta sẽ giúp cô tìm ra một phương án và kế hoạch trọn vẹn, đánh giá triển vọng và lập bản kế hoạch dựa trên tình hình thực tế, có lẽ sẽ hữu dụng."
Sau hồi lâu, Lục Hồng Đề đã hiểu, nhìn thẳng vào gã: "Ta cũng đã hiểu đại khái lời ngươi nói, thế nhưng... những chuyện này ngươi cũng biết?"
Ninh Nghị mỉm cười: "Đây mới là những chuyện mà ta thực sự am hiểu, nên sẽ giúp được."
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 80: Tha Sơn Chi Thạch (Hạ)
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comÓng ánh giữa màn đêm, một vầng trăng khuyết nhởn nhơ treo giữa bầu trời, sao giăng lập lòe, nhìn xuyên qua khe hở của tán cây là màn đêm sâu thẳm như đại dương.
"...Và thế là câu chuyện Thiên Long Bát Bộ đã kết thúc..."
Tại khoảng rừng đằng trước ngôi miếu đổ, đống lửa đang cháy lép bép, hồi lâu sau khi Ninh Nghị chậm rãi kết thúc câu chuyện, gã khẽ nhún vai cười: " Ta căn thời gian chuẩn thật!"
Lục Hồng Đề bên cạnh cầm nhánh cây chọt chọt đống lửa, trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: "Về sau Tống triều sẽ thế nào?"
Ninh Nghị ngẫm lại, trợn mắt nói: "Chuyện đó ai mà biết..."
"...Một câu chuyện thật không có ý tứ."
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, lúc này đã là tối ngày hai mươi ba tháng sáu, sắp quá nửa đêm sang ngày hai mươi bốn. Gần hai mươi ngày ở chung, những điều nên nói thực ra đều đã nói. Lục Hồng Đề dạy gã sử dụng nội công, từ từ luyện tập sẽ có thành quả, còn Ninh Nghị thì lập một bản kế hoạch giúp Lục Hồng Đề chế định đám thổ phỉ trên núi Lữ Lương. Đây vốn là việc trước kia gã am hiểu nên vấn đề cũng không lớn.
Kế hoạch này liên quan đến việc tổ chức học tập, phân công chiến đấu, sản xuất và giảm thiểu xung đột lẫn nhau. Tất nhiên không phải là hình thức quy củ như một công ty lớn hoặc là có hệ thống kỷ luật, cơ chế như quân đội. Những người trên núi Lữ Lương phần lớn sống trong các thôn trang, kinh doanh theo gia tộc, muốn thiết lập điều lệ quy tắc chung là không có khả năng, chỉ có thể âm thầm thay đổi để điều tiết khống chế.
Một tập thể tương đối to lớn với cơ cấu ổn định sẽ có sức sống và khả năng phát triển rất lớn. Một người lãnh đạo giỏi phải biết nhìn ra những yếu tố rất nhỏ để qua đó tạo thành các phản ứng dây chuyền. Thế nhưng Ninh Nghị không thể tự mình đi đến núi Lữ Lương nên lúc này chỉ có thể giúp nàng trù tính những điểm mấu chốt, một khi những mục tiêu đó hoàn thành thì có thể dễ dàng cải biến được thủ hạ nhờ vào cơ cấu của xã hội, sau đó mượn nước đẩy thuyền làm ra các hành động tiếp theo. Dưới trướng Lục Hồng Đề chỉ vỏn vẹn trên dưới một trăm người, vì thế nên Ninh Nghị vẫn có thể dự đoán những biến hóa sau khi phân công trách nhiệm. Lục Hồng Đề chỉ cần thông qua và xác lập nền tảng hệ thống quy củ là từ đó về sau có thể lãnh đạo nhóm phát triển một cách thuận lợi, vậy thì có lẽ sẽ không còn xảy ra tình huống mọi người nhao nhao đòi giết Tống Hiến làm nàng không thể không tự mình đi ám sát lúc trước.
Muốn học được phương pháp quản lý trong vòng năm mười ngày thật sự quá khó, việc này bản thân không có trình tự rõ ràng nên Ninh Nghị chỉ có thể giảng giải những nguyên tắc mấu chốt, sau đó mong đợi Lục Hồng Đề có thể hiểu được dần trong khi thực hiện. Vốn nàng không hề ngốc, thân lại mang võ công cao cường, những người thế này luôn có phẩm chất và sức thu hút nên vấn đề này không lớn.
Trong một tổ chức thì tạo lập được nền tảng là đã thành công phân nửa, còn là tìm cách liên hệ với các thương nhân chung quanh và các quần hào còn lại trên Lữ Lương, mở rộng không gian sinh sống của nhóm người này, gia tăng đoàn kết lẫn nhau và tập hợp lại, nghĩ cách lập chiến lược ứng phó với người Liêu....
Những phương án và ý kiến cũng khá là hỗn tạp, Ninh Nghị đắn đo mãi. Ví dụ như thương hộ đi qua địa bàn của mình thì sẽ được bảo hộ, tạo nguồn thu nhập cố định, sau này đến khi lực ảnh hưởng lớn hơn thì có thể liên hệ cùng làm ăn với các lão đại mấy ngọn núi gần đó. Nhưng thu phí thế nào, phân phối thế nào, giám sát thế nào, làm sao để công bằng mới là quan trọng. Ninh Nghị thành lập một số nguyên tắc và phương thức giám sát rồi chép ra một cuốn sổ nhỏ cho Lục Hồng Đề mang về, tương lai nàng đưa ra những ý kiến này thì lực ảnh hưởng lại càng gia tăng.
Ví dụ thành lập ba đến bốn nhóm tiểu đội năm người, phương thức huấn luyện những nhóm này mang tính mục đích rất mạnh. Thợ săn trong núi rừng hay là thổ phỉ chỉ dựa vào chút năng lực cá nhân đã là nổi bật, nhưng muốn nói đến các phương diện phân công phối hợp, nhằm mục tiêu cụ thể... thì lại không tốt. Do đó Lục Hồng Đề dùng phương thức nghiêm khắc nhất huấn luyện những nhóm người này, cho hưởng đãi ngộ tốt, thuận tiện phân chia đặc quyền với các bộ phận khác trong tập thể, tất nhiên phải có nguyên tắc ràng buộc rõ ràng, nếu không chỉ sợ có đặc quyền sẽ gây ảnh hưởng xấu, ngược lại nếu dẫn dắt đúng đắn thì loại đặc quyền này cũng có thể khiến những người còn lại tích cực hơn.
Ví dụ như nhờ lão nhân thường hay nói cố sự kể vài câu chuyện liên quan đến sự tàn bạo của người Liêu, nói một hai nhân vật anh hùng kháng Hồ kháng Liêu, tinh trung báo quốc... Thậm chí có thể tìm một người rảnh rỗi, không cần gắng sức, Lục Hồng Đề chì cần nhờ vài câu, tối đến người đó sẽ kể loại câu chuyện này để kích động dư luận, nghe thì đơn giản, nhưng dưới sự kiểm soát có ý tứ, qua thời gian dài có thể giúp gia tăng sự đoàn kết và hội tụ.
Những chú ý nhằm giúp phát triển trong tương lai Ninh Nghị đều viết vào một cuốn sổ nhỏ, mặc dù theo nguyên tắc bảo mật gã không muốn làm thế. Lục Hồng Đề biết chữ không nhiều, nhưng dựa theo lời nàng nói trong trại có một gia gia không tệ, rất có kiến thức, trước kia rất nhiều chuyện nàng đều xin lão chỉ dạy, lúc này tính mang cuốn sổ này về cho lão xem để chỉ bảo những việc nên làm. Nhưng đây cũng chỉ là một phương diện, phương diện khác theo Ninh Nghị là, nàng xem cuốn sổ này như một cuốn binh thư để chấn hưng núi Lữ Lương, nhiều lần gã thấy nàng xem nó như một thứ đồ vật vô cùng trân quý.
"Thứ nhất, cuốn sổ này không có quan hệ gì với ta, cô không quen biết gì với huyết thủ nhân đồ. Thứ hai, người cô muốn chia sẻ cuốn sổ này phải là người thực sự tin tưởng được, nhờ họ chỉ điểm cho cô, cô nói gia gia kia đã bảy tám mươi tuổi, không có con cháu, thế lực hoặc ham muốn cá nhân thì có lẽ không sao. Thế nhưng nếu cô chọn nhầm người, ý ta là, chuyện đó không liên quan nhiều tới ta, nhưng về sau ở vị trí của cô sẽ dễ bị người ta đâm lén, do đó ta hi vọng cô có thể giữ được mạng, làm việc chớ nên cưỡng cầu..."
"Những thứ ngươi am hiểu thực sự rất nhiều..." Nói xong câu chuyện, dường như Lục Hồng Đề còn đọng lại nhiều dư vị, thương cảm. "Thật thà mà nói ngay từ đầu ta không nghĩ tới, nhưng hiện tại bỗng nhiên ta muốn... có nên bắt ngươi đem về Lữ Lương hay không."
Ninh Nghị ở bên kia nở nụ cười: "Ta chỉ biết chút bàng môn tà đạo, đừng nên để ý nhiều. Nói thực ta cũng không chắc những thứ này có tác dụng hay không nữa."
"Rõ ràng không phải bàng môn tà đạo, ta cũng thấy được mà." Lần này Lục Hồng Đề lắc đầu, lát sau nói tiếp: "Tương lại ngươi sẽ đi làm quan hả?"
"Người ở rể không dễ làm quan, hơn nữa ta làm mấy chuyện nghiên cứu, thí nghiệm này, chỉ sợ người ngoài nói là bàng môn tà đạo thật."
"Đúng rồi, kể ta nghe câu truyện Thiện Nữ U Hồn hôm trước đi, khi đó ta chưa nghe được phần cuối."
"không kể." Ngồi bên đống lửa, Ninh Nghị cự tuyệt thẳng thừng làm Lục Hồng Đề sửng sốt hồi lâu: "Vì sao?"
"Đừng chết, lần sau gặp lại ta sẽ kể cô nghe."
Lục Hồng Đề nghĩ ngợi trong giây lát, mỉm cười, sau đó nghiêng đầu qua hướng khác xì một tiếng: "Ngủ." rồi nằm xuống thảm cỏ.
Ninh Nghị cầm lá cây xua xua muỗi, sau đó cũng nằm xuống, mắt nhìn lên biển sao trên bầu trời. Lục Hồng Đề nhìn lên trời đêm một lúc rồi nói: "Ngươi đang nghĩ gì thế?"
"Nhang muỗi." Ninh Nghị nói, "Mấy ngày nay cứ tối đến là bị cắn gần chết, khi ở Tô gia thì mùi nhang muỗi thật ra cũng không ổn. Hiện tại trong nhang muỗi có trộn ít thạch tín, đoán chừng sẽ có nguy hại tới cơ thể người, ta đang nghĩ xem có cách chế ra nhang muỗi tốt hay không, việc này hẳn là tương đối đơn giản, đáng tiếc trước kia ta hoàn toàn chưa hề đọc qua. Khổ thế chứ, không có nhang muỗi đạt tiêu chuẩn, cả bột ngọt cũng khó mà chế ra..."
Ninh Nghị vẫn cứ như thường ngày, cằn nhằn liên miên về mấy từ ngữ liên quan đến cái việc nghiên cứu kia, có lúc nghe hiểu, có lúc không hiểu. Lục Hồng Đề nằm bên kia mỉm cười, cứ nghe tiếp, nghe tiếp, chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng cùng chìm vào giấc ngủ say.
Dù sao chăng nữa, ngày mai phải đi rồi.
Sáng sớm hôm sau, Lục Hồng Đề vẫn chào hỏi, rửa mặt rồi đi nấu cháo như thường lệ. Lúc đang đi múc nước nàng cảm thấy sắc mặt mình hơi buồn buồn, vì thế thoáng điều chỉnh lại, trở về đánh với Ninh Nghị một bộ quyền đơn giản, sau đó hai người cùng ăn sáng, ngồi trước bậc thềm ngôi miếu đổ hồi lâu mà không ai nói gì. Sáng sớm dần trôi qua, cuối cùng Lục Hồng Đề cũng đứng lên, đi vào miếu cầm lấy túi hành lý rồi bước ra cửa.
"Ta phải về Lữ Lương." Nàng cười nói, "Có chuyện này muốn nói cho ngươi biết."
"Hửm?"
Ninh Nghị hơi nghi hoặc, Lục Hồng Đề cười đắc ý giống như đang đùa cợt: "Tuy ngươi rất yêu thích võ công, nhưng có lẽ ngươi không thể thành nhất lưu cao thủ, chỉ có thể làm nhị lưu cao thủ thôi."
Lời này đã từng nói tới mấy lần, Ninh Nghị xì mũi coi thường: "Không phải ta đã nói rồi sao, ta chỉ thích làm nhị lưu cao thủ, thế là đủ, còn không muốn làm nhất lưu gì gì đó, và tất nhiên cũng chẳng hi vọng."
"Đây là vì hôm qua ngươi không chịu kể Thiện Nữ U Hồn cho ta, ta nói để ngươi biết." Lục Hồng Đề cười, đi về phía trước tận đến bên một cây đại thụ mới ngừng lại, thân cây to ước chừng như thùng đựng nước, ánh nắng chiếu xiên xuống, Lục Hồng Đề quay đầu lại, "Ngươi biết nhất lưu cao thủ là như thế nào không?"
Nói xong những lời đó, Ninh Nghị thấy ánh mặt nàng tập trung, một ống tay áo bắt đầu giơ lên, cơ thể giống như một cây ná sao su bị kéo căng, đẩy mạnh về phía trước.
Ầm ầm ầm.
Âm thanh trùng kích thật lớn vang lên ba lần, sau đó Ninh Nghị thấy nàng quay người lại, làn váy tung bay ánh lên một quầng sáng thấp thoáng, trong nháy mắt này chân nàng dường như không chạm đất, trống cứ như là Lăng Ba Vi Bộ vậy, phía sau vang lên tiếng "rắc rắc rắc", cây cổ thụ kia bị đánh gãy, tán cây bắt đầu nghiêng dần rồi ngã xuống, cành lá đập loạn lên, không khí bị ép thổi ra bốn phía. Sáng sớm ánh mặt trời chiếu xuống như đem nàng tắm trong những tia nắng ban mai.
"Cô như vậy là không được..."
Nhìn một màn trước mắt, Ninh Nghị ngây người hơn nửa ngày, thì thào lẩm bẩm, lắc đầu. Lục Hồng Đề đứng trong ánh nắng vui vẻ cười: "Ta phải đi."
"Đợi một chút."
"Sao?"
Bên kia hơi bất ngờ, Ninh Nghị thở ra một hơi: "Ta coi cô là bằng hữu."
"...." Lục Hồng Đề nhìn gã, chờ đợi lời kế tiếp.
"Cho nên... ta tuy không theo cô đến núi Lữ Lương được, nhưng nếu cô gặp phiền toái có thể tới tìm ta... Cho nên nếu gặp chuyện, nhớ là nhất định không được chết."
Bên kia trầm mặc hồi lâu rồi nhẹ gật đầu: "Ta sẽ chờ ăn gà nướng trên núi Lữ Lương vào một ngày nào đó, ngươi nhớ đã là bằng hữu thì phải đến đấy. Bảo trọng."
"Bảo trọng."
Gã nhìn đạo nhân ảnh kia quay người xuống núi, sau khi nàng đi khuất hoàn toàn gã vươn vai một cái, quay đầu nhìn ngôi miếu đổ. Gió núi thổi qua, một lúc sau gã lấy từ trong lồng ngực ra một bản sách, bên trong ghi lại chính là nội công tâm pháp Lục Hồng Đề để lại cho gã.
"Cuối cùng cùng lấy được cái này..."
Nói những lời này gã cũng chẳng đắc ý gì, vỗ vỗ cuốn sách nhỏ, thở dài, sau đó thu sách vào trong lồng ngực lại, đi xuống chân núi.
Tay trái vẫn quấn băng kín mít như cũ, nhưng sau hai mươi ngày nghỉ ngơi luyện tâp, hiện tại tinh thần gã đã rất tốt. Lát sau đã ra khỏi con đường mòn qua đường lớn, Giang Ninh hiện dần lên trước mắt, trong đầu nghĩ ngợi, những người vô gia cư quần áo rách rưới tả tơi trên đường cũng rất nhiều, nhớ lại Tần lão Khang lão đã từng nói tới nạn dân triều, có lẽ hiện tại đã kéo đến đây rồi.
Lúc này tình huống vẫn chưa tính là nghiêm trọng, sau khi vào thành thì cảm thấy số lượng ít đi nhiều. Gã đi thẳng về Tô phủ, nhìn tay trái bó băng vải, trong lòng đang nghĩ không biết nên giải thích với Thiền nhi các nàng thế nào cho ổn. Lúc vừa qua khỏi góc đường, một chiếc xe ngựa chạy qua, phía trước bỗng thò ra đầu của Tô Đàn Nhi nhìn về phía gã, miệng hô: "Dừng, dừng, dừng lại..."
Xe ngựa đi thêm khoảng mười mét, Tô Đàn Nhi thấy rõ tay trái đang quấn băng của gã, cắn môi dưới, sau đó thụt đầu vào, dường như để thông báo "Lập Hằng đã về". Sau đó nhảy xuống khỏi xe ngựa, bên cạnh, Thiền nhi Quyên nhi Hạnh nhi cũng lần lượt nhảy xuống xe.
Tô Đàn Nhi nắm váy chạy tới rồi chậm lại, dường như là chờ Thiền nhi Quyên nhi Hạnh nhi chạy tới. Nàng nhìn tay trái Ninh Nghị, khẽ cau mày. Chỉ chốc lát sau ba nha hoàn đã vây quanh Ninh Nghị, lo lặng nghị luận về cái tay trái băng kín. Ninh Nghị nhìn Tô Đàn Nhi đang đến gần, hơi bất đắc dĩ nở nụ cười. Trong lòng Tô Đàn Nhi đang có chút phức tạp, thấy thế thở phào nhẹ nhõm: "Đã trở về rồi?"
"Không có việc gì." Trên con đường ở Giang Ninh, ánh nắng ban mai tươi sáng, Ninh Nghị đã nói như thế.
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 81: Chờ Đợi
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comRạng sáng bên bờ Tần Hoài, trời vẫn chưa trông rõ, Nhiếp Vân Trúc xuống khỏi giường, rửa mặt xong xuôi rồi nấu một ấm trà, đi ra cửa trước tiểu lâu.
Cảnh đêm âm u bao phủ thành quách cùng dãy núi xa xa, khiến cho người ta không thể thấy rõ những hình ảnh phía trước. Nàng ngồi trên bậc thang trước tiểu lâu nghĩ ngợi, thật ra những ngày này đều chỉ nghĩ đến một chuyện, tiếng bước chân quen thuộc kia đã qua hai mươi ngày không vang qua nơi này.
Hồi tưởng lại, những buổi sáng như vậy đã trải qua gần một năm, lúc đầu bởi con gà kia mà quen biết hắn, về sau cứ mỗi sáng lại thấy hắn chạy tới, nói vài câu, chuyện trò trên trời dưới đất. Sáng sớm mỗi ngày đối với nàng là một khoảng thời gian đặc thù. Ngoại trừ khi trời mưa to, thân ảnh kia mỗi ngày đều chạy qua nơi này, dù tuyết rơi vẫn không ngoại lệ, điều này làm nàng hầu như nghĩ rằng về sau này vẫn luôn tiếp tục như thế.
Nhưng khoảng thời gian hai mươi ngày này nói cho nàng biết, té ra mối quan hệ giữa hai người cũng chỉ là cuộc gặp mặt đơn giản mỗi ngày. Gã không đến nàng cũng không cách nào tìm kiếm, người đó dù gì cũng là vị hôn phu của tiểu thư Tô gia kia.
Suy nghĩ này làm nàng hơi phiền não.
Mấy ngày đầu nàng những tưởng hắn có việc gì gấp, hoặc phải xa nhà, hoặc là lười biếng dậy sớm rèn luyện. Nhưng theo thời gian trôi qua trong lòng nàng không khỏi âu lo, sợ hắn đã xảy ra ra chuyện gì ngoài ý muốn. Có vài ngày nàng không biết cố ý hay vô ý đi qua gần Tô phủ, chạy vòng quanh đại viện kia để xem có thấy được manh mối gì không, nhưng vẫn không tìm ra. Trong lòng lo lắng, lại cảm thấy mình lén lén lút lút, thật không hiểu bản thân đang làm cái gì nữa.
Thời điểm lo lắng nghiêm trọng nhất là mấy ngày hôm trước lúc mấy tên bộ đầu đến tìm nàng. Lúc ấy nàng đang ngồi ngơ ngác trong hậu viện Trúc Ký, đang băn khoăn suy đoán thì tên nhóc sai vặt trong tiệm đến bảo nàng có bộ đầu tìm, thoáng bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, ngây ngốc chạy ra thoáng vấp vào lề cửa, sau đó nghe vấn đề tên bộ đầu hỏi, sửng sốt cả nửa ngày không kịp phản ứng.
Cố Yến Trinh Cố Yến Trinh, lại là Cố Yến Trinh...
Cái tên này sao không chết rấp đi.
Hai tên bộ đầu kia đúng là hỏi nàng về tình huống liên quan đến Cố Yến Trinh.
Trong lòng nàng mơ hồ hơi oán hận, nhưng không yên lòng đành nói sơ qua quan hệ lúc trước, lúc hai tên bộ đầu cho biết Cố Yến Trinh đã bị giết sau khi rời khỏi thành cũng làm nàng kinh ngạc hồi lâu.
Nếu là bình thường có lẽ nàng sẽ thương cảm trong chốc lát, thế nhưng lúc này trong lòng có tâm sự, sau khi kinh ngạc thì lại chợt nhớ đến, thế đạo thật không yên bình, chẳng biết Lập Hằng có gặp chuyện gì không...
Không lâu sau đó nàng đi qua Tô phủ thấy thê tử của Lập Hằng là Tô Đàn Nhi và nha hoàn đang bước lên xe ngựa, tuy vẻ mặt hơi gấp những xem ra chỉ là đi xử lý chuyện làm ăn, vì thế nên nàng cùng yên tâm hơn. Chỉ là đến ngày hôm sau nghĩ lại, Lập hằng không gặp phải chuyện gì xấu, trước đó khi tán gẫu với hắn cũng chưa từng đề cập đến chuyện đi xa nhà, vậy mà lâu rồi không đến, chẳng lẽ là sẽ không tới nữa?
Lại thấy suy nghĩ này thật là ngớ ngẩn.
Những ngày này trong đầu bao nhiêu là suy nghĩ phức tạp, dù vậy mỗi sáng sớm nàng vẫn pha sẵn ấm trà, ngồi chờ trời sáng. Đây là những lúc nàng điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Hừm, nếu chàng quyết không đến, mỗi ngày ta đều chờ ở chỗ này.
Nàng cố gắng suy nghĩ theo hướng hài hước như vậy, ngồi đó uống ngụm trà, gió sớm nhẹ vờn quanh mang tiếng bước chân kia tới.
Sau hai mươi ngày, Ninh Nghị lại khôi phục thói quen chạy bộ mỗi sáng, chỉ là lúc rời giường được tiểu Thiền thay thuốc trên tay mà mắt ngân ngấn nước, miệng oán trách không thôi. Ngày hôm qua lúc vừa tháo băng, vừa trông thấy vết bỏng trên tay trái là tiểu Thiền khóc một trận, nhưng dù sao gã vẫn kiên quyết ra ngoài rèn luyện.
Vết thương ở tay trái trên cơ bản đã bình phục tương đối, mặc dù chỉ mới làm được một số động tác cơ bản nhưng cũng không còn đau nhức, sinh hoạt cũng chẳng gặp vấn đề lớn. Chỉ là sau khi mở băng vải ra vẫn có chút khó coi, toàn bộ cánh tay là một màu đỏ hỏn. Và ngày trước còn nói khoác với Lục Hồng Đề mình là Huyết Thủ Nhân Đồ gì gì đó, nào dè câu nói ứng nghiệm thật, dù là trên nghĩa bóng hay vẻ bề ngoài đều rất phù hợp, làm gã dở khóc dở cười.
Muốn hoàn toàn hồi phục cần khoảng nửa năm, cũng may là thuốc trị thương của Lục Hồng Đề thực sự tốt, chứ gã vốn đã định phế bỏ tay trái. Tình huống ngày đó không có nhiều sự lựa chọn, dù có tiếc nuối nhưng để sống sót thì cỡ nào cũng xong. Hôm nay được như vậy là đã ngoài mong đợi rồi.
Thuốc trị thương cần mấy thành phần rất quý hiếm, cũng may Tô gia có tiền nên cũng không thành vấn đề, đêm qua đại khái là báo cáo với nhạc phụ đại nhân và Tô lão thái gia cái quá trình "Đi hỗ trợ bằng hữu đến bỏng tay", chủ yếu là nói qua loa cho có. Sáng nay sở dĩ tiểu Thiền không muốn cho gã đi là vì sợ rèn luyện sẽ làm cánh tay toát mồ hôi, dù sao thì khi bị bỏng thì làn da rất nhạy cảm và dễ bị tổn thương. Dù vậy nhưng hiện tại Ninh Nghị đã học được nội công tâm pháp từ Lục Hồng Đề, cũng không muốn dừng luyện tập, chỉ cần giảm bớt lượng hoạt động là được.
Hôm nay chạy bộ, vẫn chạy đến trước tiểu lâu của Nhiếp Vân Trúc rồi dừng lại.
"...Vài ngày trước ra khỏi thành, giúp bằng hữu chút chuyện, sau đó xảy ra việc nhỏ ngoài ý muốn nên tay bị bỏng, cũng may tìm được danh y có thuốc trị thương rất thần kỳ nên khoảng nửa năm là khỏi hẳn".
Ninh nghị uống một ngụm trà, giơ cánh tay quấn đầy băng vải lên, "Thế nào? nhìn cũng được đấy chứ?" Chính gã cũng cảm thấy tạo hình này quả nhiên rất phong cách.
Bên cạnh, Nhiếp Vân Trúc nhẹ cười, mắt chớp chớp: "Có đau lắm không?"
"Ờ, hiện tại không có cảm giác gì, khi trước thật sự là rất đau." Ninh Nghị cười châm biếm.
"Gần đây thế nào?"
"Ưm, cũng tốt lắm, vài ngày trước có chuyện rất thú vị, người kia cầm mộc bài mình tự khắc đến tiệm..."
Sáng sớm tại khúc ngoặt sông phảng phất lại khôi phục khung cảnh như trước, tán gẫu đôi ba câu chuyện nhà vụn vặt. Nhìn thấy Ninh Nghị, Nhiếp Vân Trúc cảm thấy tâm bình yên trở lại, chỉ là nhớ lại những ngày qua vẫn luôn thấy một cái gì đó trống trải. Đến khi tia nắng ban mai hơi lộ ra, Ninh Nghị cũng đứng lên chào tạm biệt, Nhiếp Vân Trúc hơi do dự: "Huynh..."
"Hả?"
"Tay huynh bị thương mỗi ngày đều phải đắp thuốc, nếu xuất mồ hôi sẽ không tốt. Nên nghĩ cho thân thể của mình, mấy ngày nay đừng nên chạy để tránh đổ mồ hôi."
Nàng nói ra những lời này có chút khó khăn, Ninh Nghị nhẹ gật đầu: "Ừ, ta hiểu mà, không sao đâu, hoạt động nhẹ đơn giản sẽ không đổ nhiều mồ hôi, ha ha, nói không chừng sau một thời gian ngắn nữa ra sẽ trở thành một võ lâm đại hiệp cũng nên."
Trước đây Ninh Nghị vẫn hay nói với nàng về mấy cái tin tức đồn thổi trên võ lâm, hôm nay nói thế này cũng mang tính đùa cợt là chính. Nhiếp Vân Trúc đứng đó dõi theo bóng lưng gã dần xa, một giọt nước mắt lành lạnh chảy dài trên gò má rớt xuống chạm mu bàn tay. Nàng hơi ngẩn ngơ, sau đó có vẻ thoáng bối rối, rồi đột nhiên chạy về phía trước, nhưng chạy được hai bước thì giày thêu lại ngừng lại, Ninh Nghị đằng trước xoay người qua.
"À đúng rồi, chuyện nấu rượu ta đã chuẩn bị tốt rồi, hôm sau sẽ đem bản thiết kế từng bộ phận tới, tìm một số thợ rèn có thể giữ bí mật làm. ừm, ta sẽ cố gắng nghĩ biện pháp sao cho phù hợp quy cách, tiếp đến là phân xưởng cũng cần giữ bí mật, à, đã liên lạc với thợ nấu rượu chưa."
Nhiếp Vân Trúc cầm khăn tay trước ngực, ngơ ngác hồi lâu rồi mới ra sức gật đầu: "Vâng, lúc trước đã có liên lạc qua."
"Ừm, vậy là tốt rồi." Ninh Nghị cười, sau đó phất phất tay, "Đi trước nhé, mấy hôm nữa phải lên lớp lại rồi, hai ngày nay tranh thủ lười biếng chút, trưa chắc sẽ tới Trúc Ký ngồi, ta nhớ món cháo trứng muối thịt bằm."
Nhiếp Vân Trúc gật đầu: "Muội chờ huynh tới."
Trong lòng chợt bối rối, thời gian dần trôi qua.
Trưa nay huynh ấy sẽ ghé qua.
Tâm tình bắt đầu sáng sủa lên, những vấn đề khác đều ném ra sau đầu. Một buổi sáng tràn đầy sức sống và hy vọng, nàng chuẩn bị đi qua cửa hiệu chính bên kia, lúc này bỗng nghĩ đến tin Cố Yến Trinh bị giết từ hai viên bộ đầu. Vì sao hai bộ đầu kia phải tìm đến mình, trong lòng Nhiếp Vân Trúc hơi băn khoăn, nàng cũng không hẳn là có ác cảm với Cố Yến Trinh. Hắn là một kẻ tài hoa, bây giờ chết đi làm nàng cảm thấy có chút gì đáng tiếc cùng thương cảm, nhưng ở một mặt khác, dường như cái chết của hắn có chút quan hệ đến mình, điều này làm nàng lại thấy hơi chán ghét, rõ ràng hai bên chẳng có quan hệ gì với nhau. Hai loại tâm tình này không mẫu thuẫn mà hòa trộn cùng nhau, trôi qua trong chốc lát, nàng thở dài rồi dần quên đi.
Mấy ngày sau, dân tị nạn bên ngoài thành bắt đầu nhiều lên, có buổi sáng Nhiếp Vân Trúc nói với Ninh Nghị về chuyện có một người quen gặp chuyện ở ngoại thành, bị người ta giết chết. Người này vốn chuẩn bị đi nhậm chức làm huyện lệnh, có tài hoa, tiền đồ rộng mở, bởi vậy nàng mới dặn dò Ninh Nghị gần đây thời thế không yên ổn, phải chú ý an toàn. Lúc ấy ánh mắt Ninh Nghị phức tạp.
"Người quen à?"
"Không quen."
"Ài." Nình Nghị nhùn vai, "Trời ghét anh tài, làm cho người đời tiếc nuối."
o0o
Nhớ lại chạng vạng tối cái ngày đầu tháng sáu đó, từ hôm xảy ra huyết án đến lúc này đã được khoảng hai ngày, vài tên bộ đầu đang điều ra tại bãi sông hoang vắng nằm cạnh căn nhà thuyền bị thiêu hủy, tiếng gió gào thét, sắc trời cũng dần trở nên âm u..., tối nay chắc sẽ có một trận mưa giông.
"Sau cơn mưa này sợ là chẳng thể điều tra được gì nữa" Thanh âm một viên bộ đầu vang trong gió, căn nhà thuyền trên chỗ nước cạn nơi bờ sông đã bị cháy hoàn toàn. Tất nhiên cũng có một vài hài cốt, thi thể bị cháy sạch xen lẫn trong đó, trước mắt không biết đã bị tấn công từ lúc nào.
"Nếu như thi thể kia thực sự là vị huyện lệnh sắp nhậm chức, vậy thì vấn đề ở đây là gì?"
"Đoán chừng có lẽ vị Cố huyện lệnh kia đang có giao dịch gì với huynh đệ nhà họ Dương, kết quả bị thích khách xử đẹp cùng một chỗ chứ sao."
Tổng cộng có năm bộ đầu, ba người là lính thường, hai người còn lại là bộ đầu thực sự, là hai người chuyên đi tầm nã bắt người trong phủ Giang Ninh. Năm người tìm kiếm trên bờ sông quanh cái đám hài cốt kia một hồi, kỳ thật sáng nay đã phát hiện được ít manh mối, đại khái là xác nhận được một trong các cỗ tàn thi là Cố Yến Trinh. Bọn hắn đánh giá trời có khả năng muốn mưa nên tới lần hai, bổ đầu chừng ba mươi tuổi kia đi lên bờ tìm kiếm manh mối khác, chốc lát sau, tên phó bộ đầu tuổi khá lớn dáng người cao gầy cũng theo tới.
"Trần bộ đầu, Cố gia có hai gã đầy tớ chết, những người còn lại đều nói là do một nữ thích khác gây nên, cùng vì cô ta mà cả nhà Dương Hoành đều chết ở chỗ này, cứ thế này mà kết án đi thôi."
Phó bộ đầu hơi cao gầy mang họ Từ, lúc này nói như thế làm bộ đầu mang họ Trần kia cười: "Tri phủ đại nhân chắc cũng hy vọng như vậy."
Hôm nay bọn hắn đi qua đây là vì sáng sớm hôm qua bên ngoài thành Giang Ninh xảy ra một vụ huyết án. Hai gã đầy tớ của Cố gia bị người bắt đi bị ném xác trở về, lúc ấy người xuất hiện ở hiện trường chính là nữ thích khách từng ám sát Tống Hiến ngày trước. Khi đó vài tên đầy tớ còn lại của Cố gia đành trơ mắt nhìn đối phương giết người, sau đó cũng không tìm được người có thân phận huyện lệnh là Cố Yến Trinh, mọi người cảm thấy đã xảy ra chuyện nên mở rộng phạm vi tìm kiếm đến đây.
Ở vùng này hai huynh đệ Dương Dực Dương Hoành nổi danh là ác đồ, lại ở chốn vắng vẻ, hơn nữa bọn hắn có chết thì trên cơ bản quan phủ cũng mặc kệ, có lẽ còn vỗ tay tán dương là đằng khác. Thế nhưng vụ án của Cố Yến Trinh cũng trùng hợp thời điểm nên không thể không tra cứu, một huyện lệnh chết trong khu vực Giang Ninh thì phải cho triều đình một lý do cụ thể.
Huynh đệ Dương Dực Dương Hoành xưa nay hoành hành ngang ngược, bản thân cũng cực kỳ hung ác nên không nhiều kẻ ở Giang Ninh dám chọc đến, gây sự với bọn hắn. Lúc này điều tra thấy cả nhà chết hết, nghĩ mãi thì cũng chỉ thấy chỉ có cường nhân như nữ thích khách kia có thể làm được. Về phần Cố Yến Trinh và đầy tớ tại sao lại chết ở nơi này, lý do có thể bôi nhọ hắn cũng có thể tôn vinh hắn, dù sao cũng chẳng quan trọng.
Chuyện lớn cỡ này, một huyện lệnh chết trong khu vực Giang Ninh, án có thể phá hay không đều mang đến áp lực rất lớn cho tri phủ. Nữ thích khách này võ công cao cường, bất chấp giết người, hôm nay cũng đã chạy thoát ra khỏi thành. Dù sao cũng đã có vụ án Tống Hiến, hiện tại trình lên trên một vụ là đủ rồi. Buổi trưa mọi người phân tích tình tiết vụ án, tri phụ cũng lộ ra ý tứ, hắn không muốn dính hai cái trọng án cùng một lúc, không bằng xử lý gọn một cái, với lại thật ra vụ này cũng khá là rõ ràng ăn khớp rồi. Cố Yến Trinh mượn hung đồ làm ít chuyện xấu đụng chạm đến nữ thích khách, kết quả chết chùm cùng cả nhà Dương Dực Dương Hoành tại một nơi. Nữ thích khách kia tính tình hung hãn, thậm chí còn đi giết thêm hai gã đầy tớ cho hả giận.
"Nhìn chung là kết án như vậy hả."
Trận bộ đầu cười nói, sau đó hai người đi quanh bãi sông một lúc, tiếp đến phó bộ đầu nhìn thấy một vết máu rất có thể là của tên sát nhân trên bãi sông gần hiện trường, Y quay đầu lại không thấy người kia đâu, đi lại hướng rừng trúc thì thấy chẳng biết tại sao Trần bộ đầu vẫn ngồi đó.
Hắn cũng không hẳn là đang ngồi, vì không có ghế dựa. Lúc này một người đàn ông trầm ổn đang ngồi thế trung bình tấn trong khu rừng trúc bốn bề yên tĩnh, hai tay đặt trên đầu gối. Từ đó hắn nghiêng mặt nhìn về phía căn nhà thuyền trên chỗ nước cạn xa xa, thần sắc nghi hoặc. Từ phó bộ đầu đang định đi qua liền bị hắn đưa tay ra ngăn lại: "Đừng tới đây."
"Sao vậy?"
Tiếng gió quét qua bãi sông, Trần bộ đầu ngồi đó nhìn rất lâu, miệng thì thào lẩm bẩm: "Đây là... kẻ đó thật là ác độc..."
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 82: Tình Hình Thiên Tai
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com"Đây là... kẻ đó thật độc ác..."
Đã gần đến hoàng hôn, hai gã bộ đầu đang đứng tại một nơi ven rừng trúc, một hồi trôi qua, Trần bộ đầu mới thì thào nói ra những lời này.
"Sao vậy?"
"Kẻ đó... hắn ngồi ở chỗ này..."
Dường như phát hiện ra điều gì đó, Trần bộ đầu có chút không khỏe, hít sâu một hơi rồi ngồi xổm xuống, cầm một nhánh cây bên cạnh lên. Xung quanh khu vực này phần lớn đều là trúc, nhánh cây trước mắt chắc là bẻ từ nơi khác tới, lá đã hơi héo.
"Hắn hẳn là ngồi đây chờ người... nếu ngồi đây thì chắc cái ghế đẩu hoặc ghế dựa đã được đốt luôn rồi... hẳn là thời gian đợi không ngắn. Trên người hắn bị thương không nhẹ, nhưng vẫn không có ý định đi mà ngồi lại đây chờ đợi... Như vậy có khả năng hắn chính là người đã giết hết cả nhà Dương Dực Dương Hoành..."
Gã vừa nói vừa quan sát phế tích trên bãi sông bên kia, tay ngắt một cái lá cây bỏ vào miệng, lông mày lập tức nhíu lại.
"Không đúng, nếu đây là tác phong của nữ thích khách kia, nếu là võ lâm nhân sĩ gì đó thì sẽ không bị thương nặng như vậy..."
Phó bộ đầu bên cạnh cũng nhíu mày: "Ý ngươi là vụ án Cố Yến Trinh này là do người khác làm hay sao?"
"Rất có thể là như vậy, người kia..." Trần bộ đầu dừng một chút," Người kia có khúc mắc gì đó, giết hết một nhà Dương Dực Dương Hoành, sau đó hắn bị trọng thương nhưng vẫn chờ ở đây, đợi chủ tớ Cố Yên Trinh tới để giết nốt. Ngươi nhìn dưới mặt đất kìa..."
Trần bộ đầu chỉ về cánh rừng đằng trước, nhưng vết tích bên này phần lớn bị lá trúc rơi xuống che dấu, ánh chiều tà làm cho không nhìn được rõ ràng.
"Hắn nhai nuốt loại lá này, hương vị rất đắng nhưng vẫn cố gắng, tại sao phải như vậy? Bởi vì cái gì, hắn còn nôn mửa ở đây hai lần, mặc dù nôn ra không nhiều lắm, thế nhưng lúc hắn rời đi sao không xóa những dấu vết này... Tại sao bắt buộc phải đợi ở đây, tại sao nôn ra, tại sao lại ăn loại lá cây này? không lẽ là vì sở thích đặc biệt..." Trần bộ đầu dừng trong giây lát, "Hắn bị thương, hơn nữa là trọng thương, cần dùng lá cây này để bảo trì thanh tỉnh. Bị thương quá nặng làm hắn nôn mửa đến hai lần. Hắn phải ngồi đợi ở đây, nhiều khả năng không phải để cố giết người, mà là để nhìn thấy được người đến là ai..."
Từ phó bộ đầu quan sát dấu vết lá cây bị nhai và vết tích nôn mửa còn lưu lại: "Việc này rất phức tạp."
"Ta cũng biết là phức tạp." Trần bộ đầu nhổ lá cây trong miệng ra, tay ném nhánh cây đi, "Thật không muốn nhai thứ này lại lần nữa... Mấy năm nay huynh đệ Dương Dực Dương Hoành thường dùng thủ đoạn bắt trói người, có thể là báo thù, cũng có lúc tiếp nhận ủy thác của mấy tên nhà giàu bắt mấy cô nàng mà họ yêu thích. Cố Yến Trinh đêm hôm tới đây chứng tỏ hắn cũng không phải tốt đẹp gì, có lẽ là ủy thác đối phương bắt người... Người ngồi ở chỗ này không biết là do thân nhân trong nhà bị bắt cóc, hay là chính bản thân hắn bị bắt cóc, bởi vậy phải ngồi ở đây đợi tên chủ mưu xuất hiện..."
"Có thể giết chết cả nhà Dương Dực Dương Hoành chỉ sợ cũng là một nhân vật hung ác khó dây vào, hẳn không phải chính hắn là người bị bắt cóc chứ."
"Quá tàn nhẫn..." Trần bộ đầu thở dài, "Sau khi giết chết cả nhà họ Dương, bản thân bị trọng thương như vậy mà vẫn lặng lẽ chờ ở đây, gắng gượng đợi tên chủ mưu đứng sau mọi việc tới, sau đó giết chết cả chủ tớ Cố Yến Trinh... lão Từ, chúng ta đã làm bộ đầu nhiều năm như vậy, đã từng thấy qua nhiều kẻ liều mạng, nhưng có mấy người tới được trình độ thế này?"
"Sau khi trọng thương giết chết chủ tớ Cố Yến Trinh, người này có khả năng vẫn là nữ thích khách kia. Giả định một người rất quan trọng đối với nàng bị bắt cóc, Dương Dực Dương Hoành dùng người đó uy hiếp làm nàng trọng thương, nhưng cuối cùng nàng vẫn giết được cả nhà họ Dương. Sau đó nàng kiên quyết ở lại chỗ này đợi chủ tớ Cố Yến Trinh xuất hiện..."
"Đó cũng là một giả thiết, chỉ là ngày hôm sau lúc nàng xuất hiện giết chết hai gã đầy tớ kia, bộ dạng vẫn sinh long hoạt hổ như thường..." Trần bộ đầu lắc đầu, "Người này có lẽ không biết võ công, nhưng tàn nhẫn cực độ, vừa hung ác với người vừa hung ác với chính mình, dù đánh cược tính mạng cũng phải ở lại đây chờ xem chủ mưu thực sự, bởi vì hắn không muốn có người theo dõi hắn mà hắn không biết, những kẻ như vậy thật đáng sợ..."
"Như vậy... tình tiết vụ án biến đổi, vậy biết báo cáo thế nào?" Từ phó bộ đầu hỏi.
"Báo cáo như thế nào hả? Nếu đại nhân đã nói những lời kia, chẳng lẽ còn định nói với ông ấy vụ án này có biến sao? Huống chi mấy dấu vết đó có thể nói lên điều gì, rất khó làm bằng chứng xác thực. Sau khi trận mưa này đổ xuống thì mọi thứ cũng biến mất." Trần bộ đầu vỗ vỗ cây trúc bên cạnh, "Cứ y án đi, xác nhận mọi chuyện đều do nữ thích khách kia gây nên, ai biết đấy là đâu. Huống gì số người chết dưới tay Dương Dực Dương Hoành này cũng có tới hàng chục, Cố Yến Trinh kia ủy thác bắt người cũng không phải loại tốt đẹp gì. Nếu người nhà ta bị bắt, ta cũng sẽ bất chấp mà giết hết cả nhà bọn chúng, việc này hai chúng ta âm thầm dò xét là được."
Rất nhiều cố sự trong dân gian đều nói tới những nhân vật thiết diện vô tư, được nhân gian ca tụng, thế nhưng trên thực tế thứ gọi là cương trực cũng có quy tắc của nó. Trong những chuyện nhỏ thì cương trực không sao, nhưng nếu lúc nào cũng cứng ngắc cố chấp thì rất khó để giữ được địa vị, đặc biệt là chuyện có thể làm quan trên bị quở trách, do suy giảm thành tích vì rối loạn trị an.... Nếu vậy thì đừng lạ nếu ngày hôm sau ngươi bị giáng cấp, vậy nên vấn đề này chỉ có thể âm thầm tra xét rồi báo cáo lại sau, đặng hai bên cùng vui vẻ.
Trần bộ đầu nói xong, lão Từ bên cạnh cũng nhẹ gật gù: "Phải làm như thế."
Không lâu sau đó, mưa to bắt đầu trút xuống.
Thời gian đã đến trung tuần tháng sáu, ảnh hưởng của lũ lụt lên thượng du sông Trường Giang bắt đầu biểu hiện ra. Thời điểm Ninh Nghị trở lại Giang Ninh, dân tị nạn cũng lục tục kéo từ phương tây tới, hiện tại mới chỉ là bắt đầu mà nội thành đã có chút khẩn trương hơn mặc dù vẫn chưa rõ ràng. Chỉ là với những người có kinh nghiệm đều biết rõ chuyện gì đang diễn ra.
Gặp mặt Trần lão Khang lão, gặp mặt bọn người Lý Tần... Tất cả mọi người đều ân cần hỏi thăm cái tay trái bị bỏng của Ninh nghị, lúc hỏi nguyên do thì gã cũng nói qua loa như từng nói với người trong Tô gia. Tô Sùng Hoa vốn dặn dò gã nghỉ ngơi một thời gian, thế nhưng không lẽ nghỉ chơi cả nửa năm, vài ngày sau lại thấy gã đến học viện Dự Sơn dạy học.
Thí nghiệm rượu cao độ trên cơ bản đã hoàn thành, không có Lục Hồng Đề trong tiểu viện nên Ninh Nghị cũng không thường xuyên qua đó làm thí nghiệm mỗi ngày, vì vậy chiều đến thường ra bờ sống Tần Hoài đánh cờ đàm đạo với Tần lão. Trong khoảng thời gian gã không ở Giang Ninh thì Lý Tần dạy thay đám học trò, vậy nên sau khi trở về gã cũng mời hắn ăn bữa cơm nhằm cảm tạ. Lý Tần cũng giống như Khang lão Tần lão, gần đây rất quan tâm đến chuyện dân tị nạn.
"...Cho đến hiện tại, thượng du đã có bốn nơi bị ngập, còn đê ở sông Hoàng Hà là nơi quyết đinh. Sau tháng bảy, dân tị nạn sẽ tràn về như thủy triều, sợ là lại phải đóng kín cổng thành. Hôm nay giá lương thực bắt đầu tăng nhanh, ài, mùa thu năm nay không biết sẽ giết chết bao nhiêu người..."
Mùa thu năm nay sẽ chết rất nhiều người, chuyện này mọi người đều biết, đương nhiên trong thành Giang Ninh vẫn chưa nhìn ra dấu hiệu rối loạn, sinh hoạt thường ngày vẫn tiếp diễn. Thanh lâu thuyền hoa vẫn kinh doanh thuận lợi, đám quan viên danh sĩ ngày đêm hô hào lo cho dân cho nước cũng không tệ, biểu hiện qua mấy bài thơ nói về tình trạng của đất nước, của nhân tình... Mấy ngày nay có thể thấy các xe lương thực ra vào Tô phủ, dường như cứ mỗi lần có đại nạn là lại có việc này, rất nhiều nhà giàu đều lo tích trữ lương thực. Tô Đàn Nhi cũng có việc phải lo lắng, nhưng việc phải lo lắng lại không giống nhau.
"Sức mua tại các nơi đều giảm xuống, đến trung tuần hạ tuần tháng bảy cả thành chỉ còn mở một cửa, đoán chừng nội thành cũng sẽ bị phong bế... Phải chuẩn bị phát cháo phát cơm miễn phí bên ngoài thành, còn phải quyên góp một phần lớn cho quan phủ. Bồ câu đưa tin trong nhà chuẩn bị không nhiều lắm, nếu bay ra ngoài bị người ta bắn rớt xuống để ăn thì rất phiền toái, vì thời gian này muốn mượn người ngựa đưa tin tốn chi phí rất lớn, trong thời gian mấy tháng này không thể chậm trễ được..."
Buổi tối nàng thường trò chuyện với Ninh Nghị trên lầu hai, vừa ăn ít quà vặt vừa nói mấy chuyện này. Gần đây nàng cũng rất bận rộn, thế nhưng dù ngoài miệng than khổ nhưng tinh thần xem ra không tệ, có lẽ việc buôn bán với triều đình đã có tiến triển tốt.
Vào cuối tháng sau khi đến Trúc Ký ăn uống, lần đầu gặp được Cẩm Nhi. Có vẻ như nàng đang rảnh rỗi, chạy đến tìm Vân Trúc tỷ chơi, thấy Ninh Nghị đến liền xung phong nhận bưng chén trứng muối thịt nạc đi ra, đặt cái phệt trước mặt Ninh Nghị làm gã hơi hoảng, trông thấy thân ảnh này có chút quen thuộc, liền nở nụ cười: "Tiểu nhị, cô không chuyên nghiệp như vậy coi chừng bị mắng đấy."
"Bị mắng thì bị mắng." Nguyên Cẩm Nhi hai tay chống nạnh, lè lưỡi ra làm mặt quỷ, sau đó quay người nghênh mặt đi mất. Lát sau Vân Trúc cười đi ra, nàng cũng theo ra ngồi xuống bên cạnh, xụ mặt hồi lâu, sau đó nói: "Họ Ninh kia, làm cho ta bài thơ xem."
Ninh Nghị đang ăn cháo trứng muối thịt nạc, nhẹ gật đầu: "Được."
"Hở?"
Ninh Nghị trả lời dứt khoát làm nàng càng hoảng sợ hơn, sửng sốt hơn nửa ngày mới nói: "Thật sự làm cho ta à?"
"Cô từng hỗ trợ tuyên truyền trứng muối, hiện tại đã mở lời thì làm sao ta có thể cự tuyệt."
"Hừ, lần đó là ta giúp Vân Trúc tỷ." Nguyên Cẩm Nhi nâng cằm lên suy nghĩ một lát, ngón tay gõ gõ lên má. "Không phải đạo sĩ kia chỉ viết có hai bài sao?"
"Lần này là hòa thượng viết."
Nguyên Cẩm Nhi nhịn cười: "Thế nhưng ta sẽ lấy nó ra để đi hát, nói là Ninh Lập Hằng làm riêng cho ta, không, phải nói là Ninh Lập Hằng chuyên làm thơ riêng cho ta."
Ninh Nghị giang tay ra.
Nguyên Cẩm Nhi nhìn gã hồi lâu, rồi lại nhìn Nhiếp Vân Trúc: "Người này cũng không tệ lắm, thế nhưng muội vẫn ghét hắn, chúng ta đi Vân Trúc tỷ, không cần thơ của hắn, cùng không thèm nói chuyện với hắn."
Nàng kéo tay Nhiếp Vân Trúc đi, Nhiếp vân Trúc kêu "Cẩm Nhi, Cẩm Nhi." mấy lần nhưng cuối cùng cũng bị nàng ương ngạnh kéo đi.
Việc Nguyên Cẩm Nhi bất mãn đối với mình Ninh Nghị đã từng nghe Vân Trúc nói qua, nguyên nhân đại khái là do trong hội thi hoa khôi gã ủng hộ Ỷ Lan, vấn đề này không có cách phân rõ đúng sai, đường nhiên cũng chẳng cần phải phân rõ.
Cuối tháng sáu vẫn chưa qua những ngày tam phục( thời kỳ nóng nhất trong năm), thời tiết nóng bức, bởi vì tình hình mưa lũ từ thượng du làm cho không khí thành Giang Ninh cũng bắt đầu có chút nặng nề tiêu điều.
Tình hình con nước, dân tị nạn... lúc đọc sách trong học đường thỉnh thoảng gã vẫn bàn luận với Lý Tần, đôi lúc lại chú ý tình hình động tĩnh phía quan phủ, vì sau khi Cố Yên Trinh chết, dường như vẫn có người đi tìm Lý Tần, Nhiếp Vân Trúc để nghe ngóng thêm. Việc làm ăn của Trúc Ký vẫn tiến triển tốt, bên phía Tô gia thì đang bận rộn ứng phó với tình hình do tai ương mang lại. Tô Đàn Nhi vẫn tiếp tục kế hoạch của nàng, có một ngày nọ mang theo một mảnh lụa to cỡ bàn tay có màu sắc rất đẹp, tối đến lén đưa cho Ninh Nghị xem: "Có đẹp không?"
Hôm nay trưa ăn tô cháo, chiều ra bờ sông gặp ngay Tần lão Khang lão đang ở đó. Kỳ lũ thật ra đã sắp kết thúc, nhưng có lẽ vẫn còn một con nước lớn, hai lão nhân đang bàn luận các phương pháp nhằm khắc phục lũ lụt sau thiên tai.
"Thiệu Hòa đang ở Giang Châu, sắp tới chắc sẽ rất bận rộn, khắc phục thiên tai không giống như những chuyện khác, chuyện gấp như thế hẳn Tự Nguyên đã nhắc nhở những điểm quan trọng." Khang Hiền đang nói tới con cả Tần Tự Nguyện là Tần Thiệu Hòa, hiện tại đang làm quan tại Giang Châu. Tần Tự Nguyên cũng gật đầu: "Hai tháng trước đã gửi thư, những điều nên nói hầu như đều đã nói, tình huống bên kia theo như nhưng gì đã hồi đáp cũng không khác là mấy."
Lúc này vốn Khang lão và Tần lão đang nói chuyện với nhau, trong lòng Ninh Nghị bỗng nghĩ tới một chuyện, hồi lâu sau Tần lão hỏi tới, gã liền cười nói: "Chỉ là có mấy phương án.. Ừm, đêm nay sửa sang lại rồi ngày mai đem tới cho mọi người xem, nếu như hữu dụng... Ừm, liền muốn gửi gắm cho Tần lão hai chuyện."
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 83: Có Lẽ Sẽ Không Lấy Chồng
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comChạng vạng tối trở về Tô phủ, Ninh Nghị lấy giấy bút bắt đầu viết xuống một số chương trình cùng điều khoản liên quan đến việc phòng dịch bệnh sau thiên tai. Vài ngày nay gã đã nghĩ rất nhiều tới vấn đề này, bởi vậy viết ra cũng không mấy khó khăn.
Cách thức cứu trợ thiên tai ở hiện đại và quá khứ dĩ nhiên là bất đồng, không thể rập khuôn, nhưng trong nhiều phương diện thì việc giám sát và kìm chế vẫn có tác dụng, làm việc có trật tự trước sau thì có thể quan sát và dự đoán về tương lai là chuyện dĩ nhiên. Dùng cái này kết hợp với tình hình thực tế của Vũ triều, điều chỉnh lại một chút là có thể sử dụng. Trong này ngoài việc có rất nhiều phương pháp phòng chống bệnh dịch, một mặt khác là cách thức chỉ huy, điều phối, quản lý những nhóm dân tị nạn theo hệ thống và kết cấu dạng kim tự tháp. Đây là quản lý theo triết học, cũng chính là thứ mà Ninh Nghị am hiểu nên không do dự viết ra.
Viết ra những điều này , một mặt cũng là do lòng trắc ẩn. Với tư cách là một người hiện đại, dù có quen nhìn đời tăm tối thế nào nữa, nhưng nghĩ đến trong mấy tháng trời có bao nhiêu người bị nhiễm bệnh chết hoặc là chết đói thì trong thâm tâm vẫn thấy khó chịu. Gã không phải là một kẻ máu lạnh, chỉ là một người bình thường có lý trí mạnh mẽ có thể nhìn thấu rất nhiều chuyện mà thôi. Tất nhiên lòng trắc ẩn là một chuyện, mặt khác gã cũng có kế hoạch riêng, đó là ngày mai muốn nhờ Tần lão hai chuyện.
Bận rộn cả đêm, tiểu Thiền bưng bát canh mộc nhĩ ướp lạnh đến thúc gã ngừng tay nghỉ một chút.
"Cô gia không nhanh ăn là đá sẽ tan hết đấy..."
Nếu là trước đây, tiểu Thiền sẽ không quấy rầy gã trong lúc đang tập trung làm việc, nhưng đá lạnh thật sự rất quý trong những ngày hè này nên nàng mới hơi ấm ức than. Uống xong bát canh lại tiếp tục chăm chú ghi chép, tiểu Thiền cầm kim chỉ im lặng ngồi trong góc phòng lặng lẽ khâu cái đế giày. Tô Đàn Nhi cũng tới thăm một lần, thấy gã đang im lặng ngồi viết, liền cười với tiểu Thiền mấy cái rồi đi ra.
Sáng hôm sau chạy bộ đến trước tiểu lâu Nhiếp Vân Trúc, nàng ngồi bên cạnh vừa uống trà vừa nói đến Nguyên Cẩm Nhi.
"Thật ra từ lâu Cẩm Nhi đã hay nhắc đến huynh rồi, thật không tưởng tượng được lần đầu tiên gặp mặt giữa hai người lại có tình trạng như hôm qua. Ha ha, Cẩm Nhi rất là nghịch ngợm, Lập Hằng đừng trách nàng nha."
"Đâu có, rất thẳng thắn mà." Ninh Nghị cười, "Cô ấy vẫn thường đến cửa tiệm à?"
"Cũng không hẳn, Cẩm Nhi có ít thời gian rảnh, muội thỉnh thoảng cũng tự đi tìm gặp, mấy ngày gần đây tâm tình muội ấy có vẻ không vui."
"Sao thế? chẳng lẽ do bị Ỷ Lan chiếm mất hoa khôi nên không vui?"
Tính tình Nguyên Cẩm Nhi thực sự không tệ, bởi vì chuyện trứng muối nên Ninh Nghị ấn tượng về nàng rất tốt, trong đầu gã đã nghĩ đến mấy bài thơ giúp lăng xê thanh danh của nàng lên, nhưng Nhiếp Vân Trúc lại lắc đầu.
"Làm gì có, Cấm Nhi vốn không muốn đoạt cái chức hoa khôi kia, nàng không vui có lẽ là do vừa nhìn thấy chuyện Phùng Tiểu Tĩnh cách đó không lâu."
"Hả?"
"Mấy ngày Lập Hằng ra ngoài thành, mặc dù không rõ ràng cho lắm, nhưng sau hội thi hoa khôi, chỉ huy sứ Vũ Liệt Quân Trần Dũng lại dây dưa với Phùng Tiểu Tĩnh... Chuyện này trước kia đã từng xảy ra, lúc ấy Phùng Tiểu Tĩnh là hoa khôi, bị bức xém chút phải nhảy lầu. Lần này thì phu nhân nhà Trần Dũng cho rằng Phùng Tiểu Tĩnh câu dẫn phu quân nàng, mang theo thị vệ đuổi đánh Phùng Tiểu Tĩnh chạy khắp nơi, nghe nói xém tý nữa đánh chết bên vệ đường, đến hôm này vẫn còn bị ốm. Nghe đồn chân gẫy phải đi cà nhắc, cái này cũng không chắc lắm. Duyệt Nhiên lâu của Phùng Tiểu Tĩnh đi cáo quan, nhưng mấy ngày sau liền rút đơn kiện vì không giải quyết được gì, nguyên do trong đó không cần nói cũng biết. Ngày đó đúng lúc Cẩm Nhi đi qua trông thấy, có lẽ có chút tủi thân."
"Chà." Ninh Nghị gật đầu, "Khó trách nàng ta muốn đi chạy bàn ở Trúc Ký, nếu nàng muốn làm vậy thật, ta thấy có thể cân nhắc tăng lương gấp đôi, nếu không gấp ba cũng được, cam đoan nàng không bị đánh."
Nhiếp Vân Trúc cười rộ lên: "Chỉ có huynh là nghĩ ra được."
"Ha ha, hay là bảo nàng ta sớm lập gia đình đi."
Nhiếp Vân Trúc vẫn mỉm cười, mi mắt hơi trầm xuống.
Không lâu sau sắc trời sáng lên, Ninh Nghị rời khỏi tiểu lâu, Nhiếp Vân Trúc ngồi nhìn thân ảnh gã đi xa, khẽ thở dài, đặt chung trà lên bàn. Hồ Đào ngồi trong phòng hậm hực nhìn nàng nói: "Tiểu thư à, tiểu thư có biết nếu cứ tiếp tục như vậy, để cho Tô Đàn Nhi kia tìm tới đây có khi chúng ta cũng bị đánh chết mất. Dù tiểu thư giải thích mối quan hệ thế nào, nhưng một khi người ta đã hiểu nhầm thì cũng mặc kệ hết thảy à."
Nhiếp Vân Trúc liếc nhìn nàng nhưng vẫn vui vẻ, thậm chí còn cười dí dỏm nói: "Tốt thôi, cứ để nàng đánh chết ta, ta mà chết thì chắc chắn huynh ấy sẽ tới..." Nàng nghĩ đến rồi lại thở dài, đặt khay trà xuống, "Chỉ là nếu như vậy thật...sẽ khiến huynh ấy khó xử."
Hồ Đào đau đớn nói: "Tiểu thư đừng có điên, nam nhân đều là như vậy, lúc này nàng thấy hắn nói ngon nói ngọt là thế, nhưng khi thê tử đánh tới tận cửa hắn sẽ không đến đâu, hơn nữa hắn chỉ là người ở rể, tiểu thư Tô gia kia mới thực sự lợi hại kìa."
"Muội đừng có nói huynh ấy như vậy." Nhiếp Vân Trúc quay đầu nhìn qua, cũng không có vẻ gì tức giận, chỉ là tưởng tượng cảnh sau khi mình bị đánh chết, nghĩ tới khuôn mặt khóc thương của Hồ Đào thì không yên tâm. Chốc lát sau, nàng hít sâu một hơi, quay người đội cái khăn trùm đầu lên, đi lại chỗ Hồ Đào véo véo má nha hoàn.
"Hồ Đào thật là đáng yêu, càng ngày càng xinh đẹp... Cũng nên lập gia đình rồi."
Vui vẻ nói ra lời này, đến lúc đi ra cửa phòng nàng hơi cúi đầu, trong lòng có chút thư thái, tùy hứng lẩm bẩm.
Có lẽ tỷ sẽ không lấy chồng...
Buổi sáng xong tiết học, Ninh Nghị ăn cơm rồi đi ra bờ sông thì thấy Khang Hiền đã đợi sẵn từ lâu. Mỗi lần Ninh Nghị tính làm gì lão cũng đều hứng thú, nhưng thật không nghĩ tới một việc soạn ra một bài như thế này.
Làm thơ cũng khá kinh ngạc và thú vị, nhưng không tránh khỏi những quan niệm ly kinh phản đạo, mấy chuyện như trứng muối, phấn viết bảng... dù là Tần Tự Nguyên hay Khang Hiền có cảm thấy hứng thú, nhưng những việc này nhìn chung cũng chỉ là bàng môn tiểu đạo. Nhiều lúc bọn họ thấy Ninh Nghị có tài hoa, cảm thấy nếu gã đi quản lý chuyện gì tất sẽ không phụ kỳ vọng của mọi người, thế nhưng đây đều là giả thuyết, không có cơ sơ xác thực, thế mà sau khi đưa thứ này ra, cách nhìn nhận của mọi người có chút không giống như trước.
Hiện tại Vũ triều cũng có bản điều trần về phòng dịch bệnh sau thiên tai, nhưng những điều Ninh Nghị viết ra có nhiều chỗ khác biệt, chủ yếu là tìm cách ổn định tình hình. Một khi gặp chuyện là quân đội cưỡng ép thi hành, mặc kệ nạn dân tự sinh tự diệt..., tóm lại là không giảm thiểu được nguy cơ bao nhiêu. Mọi người vốn đang thảo luận, sau khi mở cuốn sách nhỏ ra nhìn thấy tiêu đề thì bắt đầu chăm chú, dần dần nét mặt trở nên ngưng trọng. Đến khi xem xong, Khang Hiền bảo Lục A Quý mang cuốn cẩm nang cứu trợ thiên tai của Vũ triều tới để đối chiếu, sau đó hỏi về phương diện tự vệ sinh được viết trong văn tự. Ninh Nghị cũng ngồi trước bàn cờ vây giải thích một phen.
"Những bệnh dịch này thông thường được truyền ra từ những nơi vệ sinh dơ dáy bẩn thỉu, cho nên trước tiên phải tận lực giải quyết vấn đề này... Với tình hình nguồn tài nguyên hiện tại thì sẽ không đủ người để quản lý, mọi nơi đều là nạn dân, rối loạn, các cấp quan viên dùng quyền lực thừa cơ trục lợi.... Vậy nên trong mỗi đám nạn dân chọn ra một đến hai người quản lý, nhanh chóng nói cho bọn họ biết việc cần làm.
"Trước mắt vẫn còn trong mùa nóng, tìm kiếm những vị trí rộng rãi thông thoáng, nhanh chóng dựng lều rạp để có chỗ che nắng tránh mưa, cố gắng duy trì hệ thống, sau đó lựa chọn địa điểm phù hợp ở xung quanh để đào hầm, làm nhà xí công cộng, làm rãnh mương thoát nước. Nếu tìm được vôi sống liền nhanh chóng vận chuyển đến khu bị nạn, rải hết trong ngoài để trừ độc, bố trí người tuyên truyền không được ăn những con cá con tôm, chuột đã chết... Khi nhìn thấy thì phải tìm nơi thiêu hủy hoặc là chôn xuống đất."
"Lệnh mở một khu vực bên ngoài, chỉ cần có bệnh, đau đầu nhức óc, ho khan ho đờm hay là đau bụng gì đều lập tức đưa đi, phân làm hai khu bệnh nặng bệnh nhẹ, nhất định phải cách ly tốt. Ta biết nhiều nơi vật chất không cung cấp kịp, cho nên cần đảm bảo dần theo trình tự, trước phải tìm được vải bạt, đại phu phải mang khẩu trang, nguồn nước sạch cũng rất quan trọng, nhưng thứ như tôm chết, cá chết, chuột chết là tuyệt đối không được có..."
"Chỉ cần có thể duy trì trật tự, phân công các quan viên điều hành tạm thời nhằm giải quyết vấn đề nhân sự, ngoài ra cần có người tuyên truyền những đồ vật hư hại, động vật chết, đồ ăn hư hỏng thì không được sử dụng, không được ăn vào. Cố gắng tìm nguồn nước sạch, rửa tay, an bài người tuyên truyền các phương án của triều đình, tìm cách đưa nguồn lương thực tới những nơi bị thiên tai.... Đương nhiên tất cả những điều này chỉ có thể làm được với điều kiện nạn dân đã có khẩu phần lương thực thối thiểu cần thiết, hiện tại thì nhiều địa phương vẫn chưa tới được mức này..."
Ninh Nghị mới nói một phần mà Khang Hiền đã gật gù: "Nhiều nơi vẫn có dự trữ để đề phòng cứu trợ khi khi thiên tai, chắt chiu chắc cũng được tương đối."
"Vậy thì làm thôi, đảm bảo cho người ta không bị đói chết, mỗi ngày một chén cháo cầm hơi thì nạn dân sẽ chưa đến mức nổi loạn, cũng không phải ăn những con chuột hay động vật bị chết kia. Nếu khâu đầu tiên thành công thì có thể dần dần khống chế, nhưng nếu tình hình bệnh dịch quá lớn thì không thể khống chế được, cơ bản là tự sinh tự diệt, không có cách ngăn cản."
"Vậy nên người quản lý phải biết cách bố trí phân phát lương thực cứu trợ, viết ra cho dễ hiểu rồi tìm kiếm một số người biết chữ làm sổ sách, truyền đạt lại để mọi người nghiêm khắc chấp hành, phân cấp rõ ràng... Lượng lao động không cần quá nhiều, đã có những số liệu này thì sau muốn truy tra cũng đơn giản hơn. Tất nhiên tính toán là một chuyện, trọng yếu trước mắt là phải nâng cao được hiệu suất phân phối.
"Nếu nói triều đình toàn là một lũ tham quan, đến cấp độ như Thiệu Hòa huynh mà cũng không kiếm được lương thực thì quả thật là hết cách. Nhưng chỉ cần có một lượng lương thực nhất định, mọi chuyện cũng dễ dàng hơn nhiều, triều đình không đảm bảo được thì cũng phải cố làm nạn dân tin tưởng, nếu cần có thể giết một người răn trăm người, cứ vài ngày lại phân phó một người đáng tin kiểm tra sổ sách, sau đó đối chiếu, nếu có vấn đề, xem mức độ nghiêm trọng đề ra biện pháp xử lý, như thế thì sẽ giảm bớt được thất thoát, dù có thất thoát một ít cũng không đáng kể. Chúng ta phải cam đoan lợi dụng được hiệu suất cao nhất..."
Xế chiều, bờ sông Tần Hoài gió thổi hiu hiu, Ninh Nghị chậm rãi nói, trôi chảy mà thong dong, dùng bàn cờ vây để biểu thị, đặt quân cờ xuống làm ví dụ. Tần lão Khang lão cùng với bọn Lục A Quý yên lặng nhìn xem, tự thân lĩnh hội, không ai nói chuyện, bầu không khí có chút dị thường. Quán trà cạnh đó, lão bản đang thầm thì với con gái, thỉnh thoảng lại nhìn qua không hiểu mọi người đang thảo luận chuyện gì...
Nhìn Ninh công xếp cờ lưu loát, có lẽ là đang tái hiện thế cờ gì đó, ông chủ quán trà nghĩ như vậy.
Một buổi chiều nhàn nhã, thế giới vẫn như mọi ngày.
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 84: Gửi Gắm Hai Thứ
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comNguyên bộ sách về phòng dịch bệnh khi cứu trợ thiên tai kỳ thật mỗi điều đều là lời ít mà ý nhiều, Ninh Nghị nói liền một mạch chỉ ra chỗ nào là trọng điểm, làm sao tìm được trọng điểm. Tần lão Khang lão chỉ biết lắng nghe, thỉnh thoảng nhỏ giọng nghị luận đôi câu, gật gật gù gù.Trong bốn gã tôi tớ đi theo Khang Hiền thì có hai gã cũng như Lục A Quý, khá là có kiến thức, lúc này đứng đằng sau nghe, chốc chốc lại liếc nhìn Ninh Nghị.
Đợi khi Ninh Nghị nói xong, Tần lão và Khang lão hỏi thêm về mấy chỗ còn khó hiểu, chủ yếu vẫn là về phương diện vệ sinh. Thời đại này không có nhiều chú ý về thói quen vệ sinh, trong đông y cũng không dạy gì về việc giữ vệ sinh. Tuy cũng có mấy dạng thuyết pháp như tà khí xâm nhập, nhưng đông y chủ yếu dạy về mấy thứ như ngũ hành, dưỡng khí.... nên không có nhiều luận chứng trong vấn đề vệ sinh này. Mặc dù có nhận thức nhất định về việc dễ dàng sinh bệnh khi môi trường xung quanh dơ dáy bẩn thỉu, nhưng trong bối cảnh thiên tai đại loạn thì hiển nhiên không còn nhiều người quan tâm đến.
Không có cách giải thích về phương diện vi khuẩn nên lúc này Ninh Nghị chỉ có thể nói chung chung, lý luận là do tà khí xâm lấn, trong cơ thể của các sinh vật chết chứa rất nhiều mầm bệnh dễ lây nhiễm, ví dụ như dịch chuột cũng từ con chuột mà ra...
"...Trên một phương diện khác, mỗi khi gặp tai họa là cả vùng không còn quy củ gì nữa, một khi hỗn loạn thì rất khó để quản lý. Vậy nên từ trong đám nạn dân chọn ra một người để quản lý, thống nhất chỗ ở, chỗ ăn uống, nhà vệ sinh... để tạo cho mọi người một cảm giác bị ràng buộc và trung thành, làm họ thấy có người suy nghĩ cho mình mà yên tâm. Trên thực tế, tầng quản lý thấp nhất là những người được tuyển từ trong nạn dân ra, điều này sẽ giúp nạn dân bớt loạn hơn nhiều, rồi chỉ cần có cái ăn nữa là có thể ổn định được. Lều trại chỉnh tề, đường lối ngay ngắn, bốn phía sạch sẽ...phải từ từ gợi ý hướng dẫn làm như vậy.
"Để ràng buộc không được cưỡng ép mà phải khéo léo dẫn dắt, huống chi hiện tại mọi người đang có thời gian, càng rảnh rỗi càng dễ rối loạn và dễ sinh chuyện. An bài xong xuôi các công việc như dọn dẹp xung quanh, dựng lều chung, làm nhà vệ sinh chung... Mọi thứ đều dùng chung sẽ làm bọn họ không tranh đoạt lẫn nhau, nếu không thì mỗi ngày được hai chén cháo, ăn không no lại nghĩ đến chuyện giết người... Nếu ai làm loạn quy củ liền giết chết, không cần nương tay."
"Chuyện vệ sinh quá kém dễ sinh bệnh các đại phu ít nhiều đều biết, nhưng trước giờ không quan tâm nhiều đến vấn đề này. Dù sao đây cũng là một trong các nhân tố chính, chúng ta bảo bọn họ đi rải vôi khắp xung quanh, đây cũng là phân việc cho mà làm, cứ luôn nhấn mạnh rằng vệ sinh kém sẽ khiến mọi người nhiễm bệnh... Bởi vì chuyện thuốc thang có thể không giải quyết được ngay, nhưng chuyện vệ sinh là trong tầm tay. Cách thức làm giống như nói cho nạn dân biết nếu giữ vệ sinh tốt sẽ không sinh bệnh, tuyên truyền càng tốt thì bọn họ sẽ càng lúc càng tin tưởng, tâm tình sáng sủa bớt lo âu, và như thế thì khả năng sinh bệnh lại càng ít."
"Ví dụ như trước mắt có một con chuột chết, nếu cường độ tuyên truyền không đủ mạnh thì có người nhìn thấy cũng mặc kệ, chẳng cần bận tâm. Nếu tuyên truyền đủ mạnh thì người đo nhìn thấy sẽ lập tức báo cáo lên trên, đại phu tới xử lý, thiêu hủy, chôn xuống đất... Thái độ đó sẽ khiến cho mọi người tin tưởng, ít nhất cũng biết, chuột chết, rắn chết, những con vật chết hư thối đều giống nhau, đều là nhân tố gây bệnh. Trên một phương diện khác, việc cách ly người bệnh sẽ không tạo ra khủng hoảng trên phạm vi lớn, đại phu cũng ra sức hơn, mọi họ trông thấy thì trong lòng càng yên tâm, dù có một chút lo lắng vì người nhà bị cách ly, nhưng bệnh tật một khi lây lan rất đáng sợ, bởi vậy đành phải cách ly..."
Cái cần được chú ý trong vệ sinh tạm thời chỉ có thể giải thích sơ lược, cố sức cũng cũng chỉ làm được bao nhiêu đó thôi, nếu có nhiều thời gian hơn thì với phong cách của Ninh Nghị có lẽ sẽ đem những cái chết của người xưa ra hù dọa để chứng minh tầm quan trọng của vệ sinh. Dù có lừa gạt sợ cũng chẳng ai biết, chỉ là hiện tại tình hình lũ lụt hiện đã vô cùng gấp rút, không có nhiều thời gian.
Nghe gã nói xong, Khang lão thở dài, ném cuốn cẩm nang cứu trợ thiên tai của Vũ triều trong tay cho Lục A Quý: "Có bản sách này của Lập Hằng thì mấy thứ khác chỉ vứt đi. Mỗi mục đều có giải pháp rõ ràng, chỉ vấn đề nhà xí mà cũng tính tới từng phương diện như nhân tâm, quản lý, vệ sinh, ràng buộc... Xem chữ viết thì Lập Hằng vừa soạn xong tối qua hay sao?"
"Mấy ngày nay hai vị thường nói đến chuyện này, trong học đường đám học sinh cũng bàn luận qua, thỉnh thoảng lại thấy người khác nghị luận, bởi vậy tối qua mới hệ thống lại, cảm thấy cũng có chút hữu dụng."
"Đâu chỉ hữu dụng." Khang Hiền lắc đầu, "Không nói việc khác, chỉ riêng phương pháp kiểm tra đối chiếu số liệu này, nếu có thể phổ biến xuống là có thể giảm được ba phần tổn hao trong cứu trợ rồi. Sách này của Lập Hằng chính là phương kế tạo phúc cho vạn dân, cuốn sách này xuất hiện thì ngươi sẽ nổi tiếng lắm đây."
"Đây là điều ta lo lắng." Ninh Nghị mỉm cười: "Nếu hữu dụng thì Tần lão có thể gửi nó cho Thiệu Hòa huynh, hoặc là Minh công gửi cho người cần đến nó. Ta chỉ có một yêu cầu là đừng nói sách do ta soạn, đây chẳng phải là từ chối gì, chỉ mong hai vị hiểu cho, ta nói lời này là thực sự nghiêm túc."
Lần trước nói ra lời này, Ninh Nghị nghị muốn biểu hiện quyết tâm không muốn làm quan của gã. Song tính chất việc lần này với lần trước hoàn toàn khác nhau, nghe gã nói xong Tần lão và Khang lão nghiêm túc hẳn lên. Tần lão trầm ngâm hồi lâu: "Vì sao thế, đại sự như thế này mà Lập Hằng cũng không quan tâm đến ư?"
Khang lão nghĩ ngợi một lát rồi nhìn Ninh Nghị, thấp giọng hỏi: "Không lẽ Lập Hằng thật sự nản lòng thoái chí với triều đình hiện tại, có bất mãn gì?"
Nhưng lời này có thể lớn có thể nhỏ, nhưng hiển nhiên lão nhân trước mắt không có ác ý gì, chỉ là nhìn việc diễn ra mà suy đoán thôi. Ninh Nghị lắc đầu: "Thật sự ta chỉ không thích việc tranh đấu quan trường kia thôi, tính tại hạ thích nhàn nhã, không muốn cúi đầu khom lưng, cấu kết tính toán với đồng liêu..." Gã chỉ cuốn sách, "Đã có vật này, không lẽ đến yêu cầu ấy hai vị cũng không thể đáp ứng ta?"
Khang Hiền và Tần lão nhìn chung còn rất nhiều lý do để thoái thác, nhưng lời này nói ra liền chặn hết mọi dự định. Tần lão thở dài: "Lập Hằng ơi là Lập Hằng, con người ngươi thật khiến cho người khác thấy phức tạp. Trước kia không làm gì, bây giờ có cuốn sách này ngươi lại không muốn đi ra làm việc, lão phu không biết là may mắn hay xui xẻo đây..."
"Vẫn là dân thường, thỉnh thoảng có ý nghĩ kỳ lạ gì đó, nếu hữu dụng liền viết ra cho hai vị làm, còn ta chỉ lý luận suông như Triệu Cát (1) được không? Nói như rồng leo, làm như mèo mửa. ta bày mưu tính kế để người khác làm còn được, nếu ta tự mình đi làm thì sợ rằng sẽ không tốt, thôi thì giấu dốt tự mình làm tự mình hiểu vậy... À, thật ra cũng không hẳn không có ý riêng mà có việc muốn nhờ, hôm qua ta đã nói nếu như hữu dụng thì sẽ gửi gắm Tần lão hai thứ, đây là vật đầu tiên."
Tần lão và Khang lão nhìn nhau: "Vật thứ hai là cái gì?"
Ninh Nghị dừng một chút: "Một đứa con gái."
"Hả?"
"Thật ra... trước mắt chỉ là suy nghĩ của ta, chưa nói với đối phương nên Tần lão có cự tuyệt cũng không sao. Cô gái này hai vị cũng từng gặp rồi, chính là Nhiếp Vân Trúc bán trứng muối lần trước. Có chỗ này hơi bất kính, nàng ấy từng làm việc tại Kim Phong Lâu, ta quen với nàng trong buổi sáng, khi đang đi rèn luyện thì gặp nàng đuổi giết gà, việc này Tần lão cũng biết..."
Tần Tự Nguyên là đại nho đương đại, đã từng làm qua chức Lễ bộ Thượng Thư, bảo lão thu một người từng là kỹ nữ làm nghĩa nữ có lẽ khá là khó nghĩ. Ninh Nghị cũng không rõ lắm, nhưng vẫn tiếp tục nói tiếp về Nhiếp Vân Trúc.
"... sau khi nàng rời khỏi thanh lâu thì không còn lui tới với những người cũ, không biết làm thì học, không biết giết gà thì cắn răng đến chợ học cho bằng được, về sau quang minh chính đại tỏ rõ tự mình có thể nuôi sống chính mình như bao người khác, thậm chí còn dự định đi bán bánh rán. Những điều này làm ta rất khâm phục, bởi vậy mới dạy nàng phương pháp làm trứng muối, về sau cũng giúp bày mưu tính kế, hiện tại cửa hiệu đã có quy mô nhất định nên sẽ đụng chạm tới nhiều thứ ở cấp độ cao hơn, khác với trước kia, vì vậy e rằng ta không thể giúp được nhiều nữa..."
"Minh công cần phải hiểu... Lỡ như có đại nhân vật hoặc quan viên làm khó dễ, nếu nàng có gia thế thì sẽ dễ dàng hơn. Tất nhiên chỉ trên phương diện kinh thương mà thôi, ta có thể cam đoan sẽ không có tình huống nàng lợi dụng danh nghĩa Tần lão giả danh lừa bịp, hoành hành ngang ngược. Có thể cũng không cần đích thân Tần lão ra mặt thu nàng làm nghĩa nữ, ta nghĩ mời Vân di nương thì tiện hơn, coi như nàng giữ thân trong sạch nên mới nhận con gái nuôi, bản thân nàng là nữ quan thái giám nên trên phương diện cấp bậc lễ nghĩa cũng..."
Ninh Nghị từ tốn nói ra những lời này, còn chưa nói xong thì Tần lão đã cười phất tay: "Lập Hằng thật sự quá cẩn trọng rồi, ta và ngươi đã quen biết hơn một năm nay, Tần Tự Nguyên ta trong mắt ngươi há lại là một kẻ thế tục ham danh lợi sao?"
"Thân phận tuy không phải do chính mình lựa chọn, nhưng trong mắt người đời nhiều lúc cũng phải cân nhắc đắn đo."
Tần Tự Nguyên lắc đầu: "Chuyện về Nhiếp Vân Trúc trước kia đã từng nghe Lập Hằng nói qua mấy lần, trước nay đều thấy cô bé không tầm thường, hôm nay lại biết nàng quyết giữ thân trong sạch đến như vậy, là một kỳ nữ bản tính cao thượng, không có chút gì thấp kém hết. Lập Hằng là một hảo bằng hữu, nếu nhờ Vân nương thu nàng làm nghĩa nữ vậy thì chậm trễ quá, đích thân ta sẽ thu nàng làm nghĩa nữ, đối đãi giống như con ruột quyết không bạc đãi. Hai vị huynh trưởng kia tất cũng sẽ rất vui khi có nghĩa muội."
Khang Hiền ở bên cạnh nhìn xem: "Nghe Lập Hằng nói như vậy lão phu cũng động tâm, một cô nương cao thượng biết nỗ lực thế này, muốn có một thân thế tốt thì lão phu không ngại thu làm nghĩa nữ, thế nào? Lão cũng không bạc đãi nàng, hơn nữa nếu nói đến kinh thương, chỉ cần Khang Hiền ta làm nghĩa phụ đảm bảo không ai trong Giang Ninh dám gây sự, như thế chẳng phải rất tốt sao?"
Ninh Nghị cười, hướng về lão bái một cái: "Xin ghi nhớ hảo ý của Minh công, chỉ là nếu Minh công nhận nàng làm nghĩa nữ thì chẳng phải nàng sẽ trở thành quận chúa sao? Thân phận này e sẽ gây phiền toái cho Minh công."
Đã gần xế chiều, Khang lão ngồi kiệu rời khỏi. Chiều nay mấy người nói chuyện về việc thu Nhiếp Vân Trúc làm nghĩa nữ hồi lâu, sao đó bảo Lục A Quý lấy cuốn sách cứu trợ thiên tai bàn luận thêm một lúc nữa rồi chia tay nhau.
Muốn có chỗ dựa, thu làm nghĩa nữ. Vấn đề này tuy hơi nhạy cảm nhưng cũng không lớn, trước mắt Khang Hiền quan tâm đến cuốn sách này hơn. Lão ngồi trên kiệu xem lại một lượt rồi gọi Lục A Quý tới.
"A Quý, hôm nay qua cuốn sách này, ngươi cảm thấy Ninh Lập Hằng là người thế nào?"
Gã trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng mới mở miệng.
---------------------
(1) Triệu Cát: Là một người thời xuân thu chiến quốc, thuộc lòng binh thư nhưng không biết ứng dụng trong thực tế, trong cuộc chiến Trường Bình, ông thay thế Liêm Pha đảm nhận chủ soái Triệu Quân, bởi vì chỉ huy sai lầm nên khiến toàn quân bị diệt.
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 85: Mưu Tính
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comGần đến hoàng hôn, kiệu phủ phò mã đi qua đầu đường Giang Ninh, sau khi Khang Hiền hỏi những lời này, A Quý suy nghĩ rất lâu.
"Nếu là trước đây sợ là khó mà phán đoán, nhưng hôm nay sau khi thấy cuốn sách này, tiểu nhân cảm thấy Ninh Lập Hằng dường như đã trải qua mấy đời người rồi..."
"Ta cũng cảm thấy như vậy..." Khang Hiền thở dài, "Chỉ với một cuốn sách mà đã đề cập tới rất nhiều thứ, làm sao quản lý, hướng dẫn, gợi ý, làm cho chính bản thân nạn dân cố gắng mà không phải trấn áp mù quáng, đây mới chính thức là Vương Đạo Chi Học. Thuyết pháp về vệ sinh cũng không phải làm hàm hồ, trước đây hắn từng nhắc tới công việc nghiên cứu kia, nói rằng mọi sự vật hiện tượng đều có quy luật, dùng phương pháp tổng hợp các hiện tượng, so sánh, quy nạp phân tích tìm hiểu nguyên do, tìm ra nguyên nhân kết quả một cách khách quan, vì vậy không thể chắc chắn nên không muốn tiếp nhận làm quan. Hôm nay hắn nêu lên nhiều ví dụ khi đề cập đến chuyện vệ sinh, có lẽ cũng do kết luận khi tiến hành nghiên cứu..."
Lão suy nghĩ: "Tối nay ta phải đắn đo một phen, cân nhắc nên sử dụng cuốn sách này thế nào để ngày mai còn thương nghị với Tần công... Lúc này việc trợ giúp thiên tai đã vô cùng cấp bách, một khi tình hình bớt căng thẳng, ta muốn A Quý ngươi triệu tập những đại phu, y quan có thể triệu tập, tổng hợp làm một lần kỹ càng chi tiết, so sánh tình huống các loại bệnh tình phát sinh xung quanh. Theo như lời Lập Hằng thì hiểu rõ vệ sinh cùng những yếu tố khác ảnh hưởng rất lớn tới bệnh tình. Phải ghi chép lại nghiêm túc, tất cả phải xác minh trên thực tế, không được ăn nói lung tung."
"Vâng."
"Lũ lụt qua đi, tai họa do thiên tai càng gia tăng, có một số việc nên làm ngay từ lúc này, phân phối người đến các cơ sở buôn bán trong nhà, sắp xếp người quan sát ghi chép lại. Năm nay thiên tai khắp nơi, Tần công sẽ công bố bản sách kia, ta cũng đem nó trình lên triều đình, thể nào cũng có hiệu quả. Bảo bọn họ ghi chép lại tình hình thực thi, tình hình bệnh dịch bùng nổ từ đầu đến cuối, số liệu càng chính xác càng tốt, tình hình phát triển về sau..., sau đó dùng nó... Lập Hằng nói thế nào nhỉ... à, lập thành tỉ lệ. Nếu quả thật thực sự có phương pháp ngăn cản tình hình bệnh dịch, áp dụng cho mấy chục vạn người.. thì đây chính là thay Bồ Tát tích công đức đấy..."
"Vâng."
"Đáng tiếc hắn không muốn tự mình thực hiện." Khang Hiền lắc đầu, "Bảo là lý luận suông còn lâu ta mới tin, còn chuyện đưa cuốn sách này ra để nhờ Tần lão thu Nhiếp Vân Trúc làm nghĩa nữ, cho cô ấy một chỗ dựa, lời nói lại rất thuận tình thuận lý. A Quý, nếu là ngươi, ngươi có tin không?"
"Thuộc hạ...không tin." Lục A Quý nghĩ ngợi trong giây lát, "Mặc dù Ninh công nói đó là nguyên nhân, nhưng trên thực tế giá trị của chương trình này không phải là thứ một thương hộ có thể so sánh. Trên giao tình của hắn với lão gia và Tần công hiện tại, có mở miệng nhờ lão gia trông nom giúp cũng chỉ là tiện tay thôi, là một chuyện hết sức bình thường, cùng lắm có chuyện gì cứ nói với tiểu nhân một tiếng thì cũng có thể giải quyết. Ninh công không phải hạng người vô năng, với tầm quan trọng của cuốn sách này, tiểu nhân cảm thấy hắn nghĩ tới chuyện đó cũng chỉ để tìm cớ khỏi phải làm quan mà thôi.
Khang Hiền cười rộ lên: "Ha ha, hẳn là hắn chẳng coi cuốn sách nhỏ này ra gì?"
"Cũng có những người rất khiêm tốn, Ninh công khiêm tốn nhưng nhìn việc cực chuẩn. Nếu nói hắn xem hai chuyện này là ngang nhau thì thật khiến người ta khó hiểu. Có lẽ hắn có việc muốn nhờ Tần công, cũng hiểu rõ giá trị của cuốn sách này, bằng không thì đã không dặn đi dặn lại đừng tiết lộ danh tính mình như vậy."
"Đúng là như thế, dù thế nào chăng nữa hắn vẫn nguyện ý làm một người ở rể ở Giang Ninh. Trong phần đầu của Luận Ngữ cũng từng nói, quân chi sĩ dã, hành kỳ nghĩa dã... Hắn có tâm ẩn dật, nhưng lúc bình thường lại làm được rất nhiều chuyện. Hắn có thể ăn nói hơi cực đoan, nhưng cũng không xúc động hay phẫn nộ, hiện tại xuất ra sách này chứng tỏ trong lòng hắn vẫn nhớ đến bá tánh lê dân, suy nghĩ này thật khiến người ta khó hiểu."
"Lòng lo lắng cho bá tánh, nhưng lại không muốn vào triều. Lão gia, không lẽ trước kia hắn đắc tội với quan lớn nào, bị đối đãi bất công nên giờ đây nản lòng thối chí với chốn quan trường. Tiểu nhân có nghe nói, Ninh công mặc dù tuổi không lớn, nhưng hắn hình như thật sự có chút mẫn cảm với mấy chuyện xu nịnh tính toán, đấu đá lẫn nhau."
Khang Hiền gật gù: "Trước kia đúng là chưa từng tìm hiểu thử, lần này ngươi thử âm thầm điều tra thêm, nếu đã đắc tội với ai thật... thì sẽ đến lúc đó sẽ giải quyết."
"Vâng."
Ráng chiều tráng lệ phía xa xa, kiệu phò mã trở về phủ, trên đường đi vào Khang vương gia được hạ nhân thông báo có hai đứa cháu tới, đang chơi đùa sau phủ. Khang Hiền mỉm cười đi thẳng đến.
Từ công chúa luôn làm người ta có cảm giác trẻ trung, thế nhưng với tư cách là vợ Khang Hiền, Thành quốc công chúa Chu Huyên năm nay cũng đã được năm mươi bốn tuổi rồi. Vị công chúa này là cô cô ruột của đương kim thánh thượng, lúc trẻ tuổi rất tài hoa, sau khi kết hôn cùng Khang Hiền thì cảm tình cũng không tồi, xem như là tương kính như tân (Vợ chồng tôn trọng lẫn nhau). Trước nay công chúa tuy giấu tài nhưng vẫn phụ giúp Khang Hiền quản lý phần lớn công việc, Mặc dù không liên quan đến chính trị nhưng kỳ thật có sức ảnh hưởng không nhỏ trong hoàng thất.
Đối với cặp vợ chồng mang thân phận trung lập nhưng nhiều tiền này, mấy thành viên khác trong hoàng thất cũng rất thân thiết với họ, ví dụ như hai đứa con của Chu Ung là Chu Bội và Chu Quân Vũ hôm nay đến quý phủ chơi, dẫn theo một đoàn con cháu trong phủ chạy tới chạy lui trong hoa viên. Thê tử Chu Huyên đang ngồi trong lương đình cười nhìn đám trẻ, thấy lão tới liền nói: "Quan nhân đã về." Sau đó đưa tay dâng cho lão một chén trà, tiếp đến đám nhỏ cũng nhao nhao chạy về phía này.
Thực ra trong đám nhỏ này, đứa Khang Hiền yêu quý nhất là Chu Bội. Cô bé này thực sự rất thông minh, cháu trai cháu gái nhà mình đều không bằng, về phần Chu Quân Vũ thường bị tỷ tỷ ức hiếp thì lại rất được đám con cháu trong nhà hoan nghênh. Hai đứa con của Chu Ung đúng là rất ngoan. Lão vừa ngồi xuống thì Chu Bội đã từ bên kia chạy tới.
"Phò mã gia gia, phò mã gia gia."
Giọng nói rất ngọt, đây là dấu hiệu có chuyện muốn nhờ vả, Khang Hiền cũng đã biết việc nàng muốn nhờ là gì. Cô bé vô cùng lợi hại, vài ngày trước tính toán lương thảo rồi đưa ra phương pháp điều phối cứu trợ thiên tai, rất đáng tham khảo. Nàng biết thủ hạ Khang Hiền có mấy kẻ có tài nên mới lấy cho lão xem, tràn đầy tự tin muốn nghe ý kiến.
"Phò mã gia gia, cái đó thế nào ạ?"
Tiểu cô nương cười tươi rói, Khang Hiền cũng mỉm cười khích lệ một phen.
"... Phương pháp điều phối này thật sự đáng để lưu tâm, đã thế lại còn để ý hiệu suất phân phối giúp tăng thu giảm chi, mấy vị ở phòng sổ sách trong phủ còn khen Bội nhi là thần đồng đấy, chỉ cần sửa chửa mấy chỗ nho nhỏ như là khâu điều phối giữa các châu huyện, có vài điểm nhỏ này chắc Bội nhi chưa rõ lắm..."
Khang Hiền cầm cuốn sách giảng giải một hồi, quả nhiên chỉ là mấy vấn đề nhỏ. Sau khi nói xong thì lấy một cuốn sách khác ra: "Chỉ là hôm nay gia gia cũng có một cuốn khác, chỗ phương thức quy trình tính toán có phần khác với cách nghĩ của Bội nhi. Bội nhi con tinh thông về thứ này, thử đọc qua xem có được không rồi cho gia gia ý kiến."
"Hả..." Tiểu quận chúa xinh đẹp hơi nghi ngờ, một lát sau quay đầu đi, "Được ạ."
Nàng cầm lấy cuốn sách kia bắt đầu mở ra xem..., "Phần gần cuối ấy." Khang Hiền chỉ điểm một tiếng, sau đó bắt đầu tán gấu với thê tử và đám con cháu. Chu Bội ngồi trong lương đình cau mày lật trang sách, sau đó nhíu mày, chạy thẳng đến thư phòng. Qua cửa sổ có thể trông thấy thiếu nữ đang ngồi trong lấy giấy bút ghi chép, phác họa.... Chu Huyên nhìn thấy, quay đầu hỏi Khang hiền: "Quan nhân, ông cho Bội nhi xem cái gì thế?"
"Không có gì, đợi cô bé đi ra rồi nói sau." Khang Hiền cười, tiếp tục trò chuyện đùa nghịch với con cháu. Chu Quân Vũ cũng hơi nghi hoặc nhìn sang thư phòng. Lúc thiếu nữ ra khỏi thư phòng, cầm theo cuốn sách mà thần sắc có chút chán nản. Hồi này nàng đã xem qua từ đầu đến cuối, ngẫm nghĩ một lát rồi lại xem tiếp một lần nữa, một lúc lâu sau mới gấp sách lại đi ra chỗ Khang Hiền: "Phò mã gia gia, sách này do ai viết vậy?"
Khang Hiền nhìn nàng, đắn đo một chặp rồi mới nói: "Vốn là không nên nói, chỉ là... Nếu Bội nhi thề giữ bí mật thì ta sẽ nói. Việc này cũng không phải đùa, chỉ khi con thấy mình thực sự có thể giữ được bí mật thì ta mới nói."
Chu Bội suy nghĩ hồi lâu, một lát sau thần sắc ngưng trọng giơ tay phải lên.
Ánh hoàng hôn chiếu xiên trên tường thành phía đông, ấm áp chiếu khắp căn viện, không lâu sau trong lương đình thốt lên một tiếng trầm thấp: "Cái gì, là gã khùng kia ư?"
Tiểu Quân Vũ đang ngồi dựa lưng, nghe tỷ tỷ nói vậy không khỏi ngờ vực, mở miệng hỏi: "Thật hả tỷ tỷ, Ninh Lập Hằng đó đã làm gì vậy?" Sau tết đoan ngọ, hai tỷ đệ đều không hài lòng với cái danh đệ nhất của tên kia, thống nhất gọi đối phương là gã khùng.
Chu Bội trừng mắt: "Bỏ đi."
"Dù thế nào đệ cũng là một tiểu vương gia, tỷ không thể như thế..." Một đám nhóc đứng cách đó không xa nhìn thấy, Tiểu Quân Vũ định cố gắng phản kháng, nhưng chưa nói dứt lời đã trông thấy ánh mắt tỷ tỷ, đành tiu nghỉu quay người chạy đi.
"Hứ..."
Đối với Ninh Nghị, việc gửi gắm hai chuyện cho Tần lão Khang lão tất nhiên cũng đơn giản như bề ngoài vậy. Thấy dân gặp nạn nên động lòng trắc ẩn, thuận tay làm chuyện tốt cũng là một lý do trong đó. Nhờ Tần lão ra mặt thu Nhiếp Vân Trúc làm nghĩa nữ, tuy việc trả giá và báo đáp này có vẻ không công bằng lắm với bên Khang Hiền và Lục A Quý, nhưng thực tế Ninh Nghị cũng đã có cân nhắc qua.
Từ sau chuyện xảy ra với Cố Yến Trinh, trên đường trở về gã đã chú ý đến một số biến hóa. Tìm một chỗ dựa cho Nhiếp Vân Trúc thật ra không chỉ để tránh cho nàng sau này gặp phải loại người như Cố Yến Trinh, hoặc là giúp nàng dễ dàng hơn trên kinh thương... Thật ra đó chỉ là một phần, một phần khác là vì Ninh Nghị biết đã có bộ đầu đi tìm Lý Tần và Nhiếp Vân Trúc hỏi thăm chuyện liên quan đến Cố Yến Trinh.
Liên hệ giữa gã và Nhiếp Vân Trúc chỉ là gặp mặt nhau mỗi sáng, trừ khi đó ra thì cũng không gặp nhau nhiều, nhưng cũng không thể xem thường thủ đoạn điều tra dò xét. Khả năng đối phương thông qua Nhiếp Vân Trúc tra ra mình là không nhỏ. Ngược lại, Cố Yến Trinh có ý định bắt cóc Nhiếp Vân Trúc không chừng sẽ chuẩn bị thứ gì đó, bộ đầu tìm được dấu vết sẽ hướng chú ý vào Nhiếp Vân Trúc. Nếu mình đã muốn đề phòng, vậy dứt khoát đề cao gia cảnh của nàng, trực tiếp bóp chết cuộc điều tra ngay tại đây. Vấn đề này không chỉ có lợi với Nhiếp Vân Trúc mà còn có lợi với chính mình.
Gã suy nghĩ cẩn trọng, như đã thành thói quen ngấm vào xương tủy, gặp nguy hiểm chi bằng đi trước một bước bóp chết. Mà dù có biến chuyển xấu đi, ví dụ như trước khi chết Cố Yến Trinh không nói thật, hoặc có người khác biết Cố Yến Trinh bắt cóc mình, thì việc mình giết đối phương hoàn toàn là tự vệ, tăng thêm việc cứu trợ thiên tai này là thành một phần bảo hiểm rất chắc chắn.
Tăng thêm bảo hiểm, thỏa mãn tâm tư cứu nước cứu dân của Tần lão Khang lão, bảo đảm tương lai cho Nhiếp Vân Trúc, chính bản thân có thể sống ung dung không lo nghĩ, đây đúng là một kết quả tốt. Gã là một thương nhân nên giao dịch phải công bằng, trong việc này ai cũng được chỗ tốt, không ai nợ ai. Đã thế, việc cứu người cũng thỏa mãn lòng trắc ẩn của bản thân, có lẽ năm nay số người mắc bệnh, chết đói sẽ ít đi, một việc nho nhỏ làm lợi cho cả thiên hạ thì cớ sao không làm.
Chuyện thay Nhiếp Vân Trúc tìm nghĩa phụ vẫn chưa nói với nàng, chẳng biết phải nói thế nào, có lẽ sáng mai phải qua gặp nàng một chuyến. Trước kia khi còn bé nàng từng sống trong gia đình nhà quan, điều kiện cũng không tệ. Tần Tự Nguyên tính cách rất tốt, sẽ không bạc đãi nàng. Tất nhiên nếu trong lòng nàng vẫn còn ám ảnh chuyện ngày trước thì mình cũng đành từ chối ý tốt của Tần lão vậy.
Trong lòng đang tính toán những chuyện này, lúc trở về trời đã xẩm tối, vô tình gã trông thấy tiểu Thiền đang nói chuyện với một nam nhân nơi cửa lớn, bộ dáng dường như lo lắng chuyện gì. Lúc ăn cơm tối thấy nàng rất vội vàng, nhất thời Ninh Nghị cũng để tâm. Tiểu Thiền phải xử lý một số chuyện trong nội viện, tuy có đôi lúc hơi hấp tấp nhưng đều làm rất tốt. Đến tận buổi tối, lúc cả nhà ngồi trong phòng khách chơi cờ tán gẫu, tiểu nha đầu ngồi trong góc đầu cúi khâu đế giày, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng thở dài. Ninh Nghị quan sát trong chốc lát rồi gọi: "Tiểu Thiền, lại đây một chút."
"Vâng, cô gia có chuyện gì ạ?" Tiểu Thiền cố nói bằng giọng bình thường, cúi đầu xuống. Ninh Nghị giơ ngón tay xoa xoa lên mặt nàng, hai tròng mắt đã ướt đẫm lệ. Gã với Tô Đàn Nhi nhìn nhau, Tô Đàn Nhi bỏ sổ sách trong tay xuống, đi tới nhìn rồi kéo nàng ngồi xuống, hỏi: "Thiền nhi, làm sao vậy? xảy ra chuyện gì?"
"Hồi chiều có người tới, báo tin phụ thân muội đã qua đời hai ngày trước..." Tiểu Thiền cắn môi khóc nức, "Muội muốn.. muội muốn tiểu thư cho phép muội về nhà một chuyến, chỉ là gần đây tiểu thư cũng bận rộn nhiều việc quá..."
Trong phòng trầm mặc một hồi.
"Sao đến việc này mà muội cũng khó nói? Để ta... ừm, bảoThường tổng quản đi cùng muội về một chuyến, chuyện trong phủ một nha hoàn như muội lo lắng gì chứ..." Hai tay Tô Đàn Nhi ôm lấy nàng, sau đó mắt trừng lên, vẻ như hơi giận.
"Thế nhưng Thường tổng quản cũng rất bận, lỡ như cửa thành đóng lại, hai người bọn muội không về được..."
Thường tổng quản kia là quản sự chính của phòng lớn, bảo hắn đi cùng chứng tỏ Tô Đàn Nhi rất coi trong tiểu Thiền. Tất nhiên vốn không cần quy cách như vậy, nhưng Tô Đàn Nhi cùng mấy nha hoàn lớn lên, tình cảm như tỷ muội, Thiền nhi quản sự trong phủ cũng không tệ. Lúc này Tô Đàn Nhi lắc đầu.
"Đừng lo mấy chuyện đó, muội cứ thong thả mà về, an táng thúc thúc, xử lý xong mọi chuyện hãy quay lại. Chúng ta tình như tỷ muội, đã nhiều năm như vậy, nếu gần đây không có chuyện thì ta cũng nên cùng muội trở về một chuyến.
"Tiểu thư..." Thiền nhi khóc nấc lên, Quyên nhi Hạnh nhi mắt cũng đã đỏ ngầu đi qua.
Ninh Nghị nghĩ một chặp rồi nói: "Về chuyện kia... ta sẽ đưa tiểu Thiền về."
Tiểu Thiền quay lại, đưa tay quệt nước mắt: "Cô gia..."
"Tiểu Thiền đã chiếu cố ta lâu như vậy, Thường tổng quản bận việc, Đàn Nhi muội cũng không thể đi, ta vốn lại đang rảnh rỗi, đi một chuyến xem như tỏ thái độ, thế nào?"
Bên kia bỗng trầm mặc, tiểu Thiền vừa lau nước mắt vừa nghĩ, cảm giác lau mãi vẫn không hết, có chút cảm động nói: "Cô gia, cô gia không thể đi... tay cô gia còn chưa khỏi..."
Tô Đàn Nhi ôm Thiền nhi, mỉm cười nhìn Ninh Nghị một hồi rồi khẽ gật đầu, cụng cụng đầu vào tiểu Thiền mấy cái: "Như vậy cũng tốt, thôi thì phiền tướng công vất vả một chuyến, mang thêm Cảnh hộ vệ đi theo nữa. Hiện tại nạn dân đang liên tục kéo tới, tướng công và tiểu Thiền đi đường phải cẩn thận..."
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 86: Bối Phận, Xưng Hô
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comSáng tinh mơ, gã vừa ra khỏi cửa đã thấy tiểu Thiền đang lục đục thu dọn đồ đạc, Quyên nhi và Hạnh nhi cũng thức dậy hỗ trợ.
Mấy ngày gần đây lộ trình rèn luyện đều dừng lại trước tiểu lâu của Nhiếp Vân Trúc, tiết tấu hô hấp của gã phối hợp với những điều Lục Hồng Đề dạy, rèn luyện theo phương pháp này trên cơ bản sẽ không đổ mồ hôi. Lúc đến thì Nhiếp Vân Trúc đã đợi sẵn đó, ánh đèn le lói hắt ra từ khung cửa sổ đằng sau.
"....Phụ thân tiểu Thiền đã qua đời, cho nên mấy ngày tới ta sẽ theo nàng ấy về nhà một chuyến, có lẽ qua đầu tháng bảy, sau khi hạ táng xong xuôi sẽ nhanh chóng trở về, mấy ngày nữa chắc không chạy qua đây được."
"Muội, muội cũng không phải ở đây để đợi huynh..." Nhiếp Vân Trúc thốt ra những lời này, sau đó lại có chút bối rối, cúi gầm mặt xuống, "Thì... thì... cũng có đợi Lập Hằng tới trò chuyện, chỉ là ngồi đây uống trà chờ bình minh thật ra cũng thú vị, muội cũng quen rồi." Nàng khẽ mỉm cười, sau đó dừng trong giây lát: "Ngược lại bọn huynh phải ra khỏi thành lúc này, mấy ngày tới dân chạy nạn rất nhiều, lỡ như cửa thành đóng lại thì phải làm thế nào?"
"Chắc chưa đến mức đó, các châu huyện quanh đây không bị lũ lụt tàn phá nặng, còn Giang Châu thì cách khá xa, muốn ảnh hưởng tới đây cũng cần một thời gian ngắn. Nếu muốn đóng cửa thành, nhìn chung phải đợi đến nửa hoặc là cuối tháng bảy, theo như lời Tiêu Thiền nói thì nếu hôm nay đi, năm ngày sau liền có thể trở về. Cho dù nảy sinh tình huống xấu thì mỗi sáng đều có quân đội hộ tống người ra khỏi thành phát cháo, với quan hệ của Tô gia thì chúng ta có thể theo vào, không có vấn đề."
"Ừm." Nhiếp Vân Trúc nhẹ gật đầu, "Thế nhưng dù sao trên đường cũng toàn là nạn dân, e rằng sẽ có người sinh sự hoặc là giết người cướp của trên đường, huynh phải cẩn thận."
Nghe nàng nói đến việc này, Ninh Nghị cười ha hả: "Không sao không sao, bây giờ ta đã là cao thủ võ lâm, người trên giang hồ tôn xưng là Huyết Thủ Nhân Đồ, về sau muội sẽ biết, huống chi còn có Kim Ti Đại Hoàn Đao Cảnh hộ vệ đi theo nữa, không thành vấn đề."
Gã giơ lên, vung vẩy cái tay trái băng bó chằng chịt trông rất phong cách. Trong lúc đó, bỗng nhiên có một đoạn vải bay ra, Nhiếp Vân Trúc ở bên cạnh liền bắt được, sững sờ giây lát, sau đó chớp mắt mấy cái, im lặng kéo tay trái Ninh Nghị rồi băng lại cẩn thận cho gã, sau đó xoay người ngồi xuống. Thoạt nhìn tự nhiên là vậy, hành động rất lưu loát nhưng thực ra trên mặt nàng đã nóng hổi, tim thình thịch đập loạn, cũng may lúc này ánh sáng còn yếu nên Ninh Nghị không nhìn rõ, chỉ nghe nàng nhẹ giọng lầm bầm: "Còn nói nữa chứ..." Đối với cánh tay trái bị thương của gã, nàng vẫn đang có cảm giác oán trách.
"Ài." Ninh Nghị cười cười, cầm chén trà lên nhấp một ngụm, một hồi sau mới hỏi: "Vân Trúc... Trước đây tình huống gia đình nàng là như thế nào?"
"Hở?" Nhiếp Vân trúc ngơ ngác nhìn sang.
"À, biết là hơi mạo muội, nhưng ta muốn hiểu rõ phần nào..."
Mặt Nhiếp Vân Trúc đỏ bừng, nếu như trước kia, trước mặt người khác nàng tuyệt đối không muốn nói những chuyện này, nhưng hiện tại Lập hằng nói muốn hiểu phần nào, tựa hồ tình huống có chút phức tạp. Nàng suy nghĩ một lát.
"Nguyên quán gia đình vốn ở tại Tuyên Châu, cũng là nhà quan. Phụ thân rất thương muội, khi còn bé thường mời người dạy muội thi từ ca phú... Lúc nhỏ thường được mọi người gọi là sao Nữ (Một ngôi sao trong Nhị Thập Bát Tú), thế nhưng năm mười tuổi, phụ thân phạm tội... Muội được đưa vào giáo phường ti (Bộ phận chuyên dạy ca múa...), sau đó... Lập Hằng muốn biết gì nữa..."
Tuy rằng tâm tình phức tạp, nhưng nàng không ngại bộc bạch với Lập Hằng những chuyện này. Lời nói ra khỏi miệng cũng vô cùng đơn giản, nàng hỏi Ninh Nghị muốn biết chuyện gì, Ninh Nghị nghĩ rồi nói khẽ: "Nhà nàng... hiện tại có thể tìm được ai không?"
Nhiếp Vân Trúc lắc đầu: "Tìm không ra... nghe nói phụ thân và mẫu thẫn đã cùng qua đời trên đường, có một di nương hình như cải giá, có lẽ còn thân nhân... Thật ra mấy năm nay cũng muốn quay về Tuyên Châu một chuyến để tìm, chỉ là... chỉ là dù sao cha mẹ cũng đã qua đời..."
Thầm thì đến đoạn cuối, nàng đã xúc động muốn rơi lệ. Ninh Nghị đợi nàng bình tĩnh hơn rồi mới nói: "Trước kia... mỗi ngày phụ giúp đẩy xe, đi tới đi lui qua chỗ lão nhân gia bày cờ, Vân Trúc có lẽ cũng biết. Một người khác là phò mã gia, gọi là Khang Hiền, muội từng giao trứng muối, hồi tết Đoan Ngọ trong lúc hỗn loạn còn nương nhờ đó."
Nhiếp Vân Trúc hít vào, mũi ửng đỏ, lúc này nhẹ giọng gật đầu, mỉm cười: "Vâng, bây giờ khi gặp vẫn chào hỏi bình thường, Tần lão gia rất hiền từ, phò mã gia cũng từng vào tiệm ăn cháo mấy lần, ăn thử vài món."
"Tần lão gia coi như là thế gia thư hương, con người cũng tốt, biết đối nhân xử thế. Gần đây ta nghĩ, nếu lão nguyện ý thu nhận muội làm nghĩa nữ, ý muội thế nào?"
"Muội...muội?" Nhiếp Vân Trúc ngẩn người, mở to mắt, giây lát sau chân tay mới luống cuống: "chuyện này.... sao có thể..."
"Ta nói có thể là có thể."
"Nhưng mà... sao tự dưng Lập Hằng lại nói như thế." Nhiếp Vân Trúc vẫn có chút lo lắng, nhíu mày, "Muội, muội... trước kia dù gì thì cũng từng ở Kim Phong lâu... Lập Hằng nói những lời này không phải làm người ta khó xử sao..."
Ninh Nghị cười: "Người ta cũng có suy nghĩ này đấy."
"Sao, sao mà thế được..."
"À thì, mấy ngày trước mọi người nói chuyện phiếm với nhau, vừa vặn nhắc đến Vân Trúc muội. Ta nói với hai vị nhân gia chuyện muội học giết gà, học làm bánh rán... Sau khi nói xong Khang phò mã bảo muốn nhận muội làm nghĩa nữ, chỉ là cái danh hiệu quận chúa thực sự là phiền toái, bên phía Tần lão thì đơn giản hơn. Lão nhân gia tính tình cũng tối, có hai đứa con một văn một võ, cả hai đều đang làm quan nơi khác. Có tới hai ca ca này, về sau không ai dám bắt nạt muội rồi."
Nhiếp Vân Trúc ngồi đó nhìn gã, nghe xong những lời này, cúi đầu xuống không nhìn ra vẻ mặt: "Lập Hằng... vì sao phải làm như thế..."
"Đâu có, ta kể xong bọn họ tự nói ra mà, đầu có liên quan gì tới ta." Ninh Nghị giang tay ra, sau đó cười gian, "Thật ra bọn họ rất quý tính cách và khí phách của muội, còn ta vốn rất mê công danh lợi lộc. Tần lão trước kia là đại quan, do phạm đến một số chuyện nên không làm nữa, tuy mỗi ngày ngồi đó đánh cờ nhưng giao thiệp rất rộng, nếu nói đến lực ảnh hưởng.. tuy ở Giang Ninh không nhiều người biết, nhưng đảm bảo là không tồi. Muội có tới hai ca ca, về sau mở thêm tiệm bán trứng muối đố đứa nào dám phá, mọi người đều là bằng hữu, ta cũng được đi theo hưởng chút lợi lộc. Nói thực... ta cũng muốn bọn họ nhận ta làm con nuôi, trên thế giới này không có gì tốt hơn là một ông cụ lợi hại, thế nhưng đánh cờ với nhau lâu nay, mọi người không còn ai tin ta nữa, vì vậy không có được cơ hội đó.
Nhiếp Vân Trúc ngồi bên bật cười ha ha, dường như sau khi bật cười nàng cố gắng kiềm lại, đầu đang ngẩng cao cố gằm xuống. Thật ra bộ dạng nàng lúc nhịn cười không được trông rất đẹp, sau khi cúi đầu xuống, hai khuỷu tay đặt lên đầu gối, trán tựa vào bàn tay cười, nhưng kiểu cười dường như hơi kỳ quái. Ninh Nghị đợi một chốc, thấy nàng ngồi đó đang khóc nấc, ánh sáng từ ngọn đèn hắt lên chiếu sáng nửa khuôn mặt nàng.
Ninh Nghị thở dài, để nàng khóc một hồi mới mở lời: "Này, phản ứng gì kỳ thế."
"Muội... muội... thân phận muội thế này... sẽ gây cho lão nhân gia thêm phiền toái..."
"Không phiền gì hết, đối với người ngoài thì việc luồn cúi trong quan trường có thể là phiền toái, nhưng với nàng thì lão nhân không hề thấy phiền toái, ta nói không có là không có." Dù cho thực sự có người nói xấu, Ninh Nghị cũng có thể cải biên câu chuyện, giở chút thủ pháp lăng xê, hướng danh tiếng đi qua.
"Mấy ngày nay ta phải ra khỏi thành, muội cứ cân nhắc kỹ càng. Đừng cảm thấy trèo cao gì, hãy xem nghĩa phụ như người một nhà, sau này lão nhân đối đãi với muội như con mình, muội cũng phải xem lão như phụ thân mà săn sóc, khi về già ốm đau thì phải thường xuyên chăm nom. Tính cách Tần lão không tệ, là một người tốt, bởi vậy nếu được muội hãy nhận lão làm nghĩa phụ, bằng không thì đừng để ý đến nữa. Cũng đừng nghĩ... có một nghĩa phụ lợi hại thì chứng tỏ gì với bên ngoài, chỉ là... từ nay có được một gia đình mà thôi."
Nhiếp Vân Trúc ngồi đằng kia vẫn không ngừng nức nở, Ninh Nghị đưa tay muốn vỗ sau lưng nàng, nhưng suy nghĩ một chặp rồi thu lại, ngồi đợi nàng thổ lộ hết nỗi lòng. Không lâu sau, tia nắng ban mai hơi hé mở, Nhiếp Vân Trúc lau nước mắt, lộ ra vẻ mặt tươi cười. Nàng thút thít nỉ non không phải vì thương tâm, bởi vậy nụ cười này cũng là tự nhiên, chỉ có mí mắt hơi hoe đỏ.
Một lúc sau Ninh Nghị đứng dậy chuẩn bị về, sau khi hai bên tạm biệt nhau, vừa đi được hai bước Nhiếp Vân Trúc đã gọi với theo: "Chuyện kia... chuyện kia... muội bỗng nghĩ đến một việc..."
"Hả?" Ninh Nghị quay đầu lại, cô nàng đứng đó với mí mắt hơi hoe đỏ, thẹn thùng bật cười.
"Chuyện đó... Lập Hằng và Tần lão gia, Khang phò mã gia là luận bàn ngang hàng à..."
"Ừ, bình thường đánh cờ tán gẫu cũng không phân bối phận."
"Vậy... nếu muội nhận Tần lão gia làm nghĩa phụ, chẳng lẽ phải gọi Lập Hằng là thúc thúc sao." Nàng nghiêng nghiêng đầu, nghĩ mà thấy hài hước, "Nếu cả ba người đang ngồi nói chuyện, muội đến chào không lẽ phải nói: 'Nghĩa phụ hảo, Khang thúc thúc hảo, Lập Hằng thúc thúc hảo'. Sau đó chẳng lẽ huynh đáp lại là cháu gái ngoan sao, tính ra muội lớn tuổi hơn huynh đó..."
Nàng nhịn cười, vẻ mặt như buồn bã lắm. Ninh Nghị há mồm, sửng sốt hồi lâu, khóe miệng giật giật mấy cái, bất đắc dĩ chỉ chỉ nàng: "Lắm chuyện." Sau đó quay người đi thẳng.
Từ đằng sau vọng tới tiếng ha ha, trong nắng sớm, tiếng cười đó trong như tiếng chuông bạc, mặc dù không nhìn lại, nhưng trong đầu gã vẫn mơ hồ nhìn thấy thần thái Nhiếp Vân Trúc đang che miệng cười, dí dỏm mà cao hứng. Ninh Nghị mỉm cười, tiếp tục bước đi.
"Mấy ngày tới nhớ cẩn thận đó, coi chừng lại bị thương."
Lời dặn dò truyền tới, Ninh Nghị giơ tay phải lên vẫy vẫy về phía sau: "Đã biết."
Hai nhà muốn trở thành một nhà không phải là việc nhỏ, chuyện Nhiếp Vân Trúc đành phải giao cho nàng, cũng cho nàng thời gian vài ngày để cân nhắc, lúc này Ninh Nghị phải gấp rút đi cùng tiểu Thiền về quê chịu tang.
Khi về đến Tô phủ thì hành lý đã chuẩn bị xong xuôi, bên trong xe ngựa chất không ít đồ đạc. Theo xe là một cây đại đao, bạn giang hồ của Cảnh hộ vệ. Lái xe là Đông Trụ, người nhỏ tuổi nhất trong những người đi. Tiểu Thiền mặc một bộ quần áo trắng, trên người cũng chuẩn bị sẵn băng gấm màu đen. Tiểu nha hoàn ăn mặc điền đạm đáng yêu, tối hôm qua khóc lóc một trận xong, có lẽ đêm ngủ không ngon giấc nên trông hơi mệt mỏi, mắt lộ ra quầng thâm. Ninh Nghị vỗ vỗ đầu nàng, nàng cũng hít hà mũi, cười với gã.
"Cô gia, muội không sao."
Đến giờ, bốn người chào tạm biệt với Tô Đàn Nhi, nàng dặn dò nếu thành đóng cửa thì phải làm gì, bảo Ninh Nghị phải chăm sóc tốt cho tiểu Thiền... Xe ngựa rời khỏi Tô phủ, ra ngoài Giang Ninh hướng về quê tiểu Thiền, chạy tới một tiểu sơn thôn tên là Nam Đình...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 87: Cửa Sổ
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comQuê tiểu Thiền ở Thôn Nam Đình, là một sơn thôn nằm gần Nhuận Châu phụ cận với Giang Ninh. Ở ngàn năm sau thì khoảng cách này không tính là xa, nhưng thời này đường núi khó đi, từ Giang Ninh đến thôn kia nhìn chung phải mất khoảng bốn năm canh giờ đi đường, tức là khoảng từ tám đến mười tiếng đồng hồ, mất gần hết cả ngày.
Lại nói tiếp, vội vàng về chịu tang là một chuyện nghiêm túc, nhưng thực tế không thể thiếu sự xa lạ. Tuy tiểu Thiền đau lòng vì phụ thân qua đời, nhưng thật tình nàng mới bốn tuổi đã bị bán vào Tô phủ, một hai năm trời mới về nhà một lần nên ý niệm về phụ thân cũng không rõ nét cho lắm.
Một phần trong sự đau lòng đó là phiền não do thực tế mang lại, lần này trở về mang theo rất nhiều thứ, phải bái phỏng nhà này nhà kia, tuân thủ đủ thứ cấp bậc lễ nghĩa, chú ý chi tiêu trong thời gian cử hành tang lễ, vân vân và vân vân. Hơn nữa cô gia cũng nàng trở về nhà, điều này cho thấy Tô gia rất coi trọng nàng, tóm lại có rất nhiều vấn đề phải bận tâm chứ không phải chỉ về quỳ quỳ bái bái, đưa người đi chôn cất là xong chuyện.
Trên phương diện nào đó, lần này nàng trở về nhà cũng có phần giống áo gấm về làng. Mặc dù nói việc này với tang lễ có vẻ không hợp nhau, nhưng ví như lão nhân gia qua đời, trong làng chẳng ai được làm việc cho thế gia vọng tộc, còn người ta có con gái mang theo địa vị nhất định trở về, thậm chí cả cô gia theo cùng tiễn biệt. Dù là Tô Đàn Nhi hay là Thường quản gia cũng đều biết ơn Thiền nhi, việc này âu cũng là một loại thể diện. Bà con làng xóm còn khen người đã khuất, bảo hắn nuôi được con gái tốt, ra đi cũng phần nào nở mày nở mặt. Có lẽ người đã khuất khi còn tại thế cũng chỉ mong muốn như thế, đương nhiên nhiều lúc cũng không nên hận đời mà nói huỵch toẹt ra.
Đạo lý đối nhân xử thế giữa đồng liêu với nhau, những điều này âu cũng là nhân chi thường tình.
Buổi sáng sau khi rời khỏi Tô gia, thiếu niên Đông Trụ ngồi phía trước đánh xe. Cảnh hộ vệ đi theo năm nay đã hơn bốn mươi tuổi nhưng xem ra trầm ổn đáng tin cậy, tay mang một thanh Cửu Hoàn đại đao, hiện tại là một trong những thủ lĩnh nhóm hộ vệ của Tô gia. Hắn lớn lên trong Tô gia, từ nhỏ đã đi theo Tô Bá Dung ra ngoài làm việc, về sau Tô gia cũng chủ trì hôn ước cho hắn lấy một nha hoàn có địa vị khá cao trong nhà, hiện tại đã được hai mụn con, vì thế nên hắn luôn tuyên thệ sẽ trung thành và tận tâm với Tô gia.
Thái độ của Cảnh hộ về với Ninh Nghị cũng khá tôn kính, bởi hiện tại cháu nhà hắn đang đi học tại học viện Dự Sơn, mà Ninh nghị lại vừa vặn chính là lão sư của thằng nhỏ. Sau khi lên xe hắn chào hỏi Ninh Nghị rồi ra bên ngoài ngồi, không ngờ được Ninh Nghị mời vào trò chuyện, sau khi nói được một chặp thì hắn ra ngoài nhường không gian lại cho Ninh Nghị và tiểu Thiền.
Tuy gần như mất ngủ cả đêm, nhưng lúc này tiểu Thiền vẫn rất hoạt bát, thỉnh thoảng lại vén màn ngắm cảnh bên ngoài hoặc là tán gẫu với Ninh Nghị. Ninh Nghị cẩn thận hỏi thăm tình huống trong nhà nàng, thân thích láng giềng gồm những ai, các bậc trưởng bối thế nào...
Những chuyện này tiểu Thiền khá quen thuộc, tối qua đã tính toán các mối quan hệ trong thân tộc, nhìn chung trong thâm tâm nàng muốn cô gia không cần lo nghĩ quá nhiều, tự mình xử lý là được. Chỉ là Ninh Nghị cũng không phải là dạng thanh niên thiếu suy nghĩ, sau khi hàn huyên cả canh giờ trong lòng gã cũng mường tượng được một chút, mấy ngày tới phải giúp tiểu Thiền cảm tạ những người nào, thăm hỏi và biếu tặng tiền bạc quà cáp... Gã hiểu rõ mình tới đây không phải chỉ để trang trí.
Đi thẳng ra khỏi Giang Ninh, trên đường lớn có thể trông thấy rất nhiều người đang đi về hướng ngược lại, phần lớn đều mặt mày xanh xao quần áo tả tơi, không khác lắm với hôm Ninh Nghị xuống núi về lại thành, mặc dù số lượng cũng không nhiều đến mức dọa người. Nhóm người này coi như tương đối tốt, vì phần nhiều vẫn còn thân nhân nên có nơi để nương tựa, còn mấy hôm nữa nước lũ lên cao, bệnh dịch lan rộng thì mọi người sẽ trở nên gấp gáp, như vậy thì thật là dọa người. Tiểu Thiền cũng hiểu biết về phương diện này, thấp giọng bàn luận với Ninh Nghị.
Sau đó xe ngựa rời khỏi đường lớn, dấu vết nạn dân cũng dần dần biến mất. Đường mòn xóc nảy bất định, trưa đến dừng lại ven đường trong chốc lát, chủ yếu để cho ngựa nghỉ ngơi. Mấy người lấy ít điểm tâm mang theo ra ăn, mấy cái bánh Thiên Tằng ăn cũng không tệ, có thể để trong vài ngày. Tiểu Thiền cẩn thận mang theo rất nhiều, chủ yếu là lo Ninh Nghị không quen ăn thức ăn ở nông thôn.
Sau bữa trưa tiểu Thiền và Ninh Nghị lên xe ngồi đối diện nhau, tiếp tục lên đường. Xe ngựa xóc mạnh một cái làm mấy hộp quà trong góc đổ lộn xộn, hai người xếp đặt lại xong, đến khi ngồi xuống thì cùng ngồi về một phía. Tiểu Thiền ngồi bên Ninh Nghị mặt cúi gằm, hai tay đặt trên đầu gối đang khép chặt, yên lặng hơi thái quá. Thực ra nàng muốn qua bên kia ngồi nhưng lại vướng đống quà... Ninh Nghị không để ý mấy chuyện này, vén màn che nhìn ra. Bên ngoài là núi xanh sông dài, xa xa có thôn trang nho nhỏ với vài mảnh ruộng lưa thưa, nhìn chung khá là hoang vắng.
Đường núi khó đi, thỉnh thoảng lại vấp vài cái, lắc tới lắc lui cũng rất phiền. Ninh Nghị nghiêng người, vịn vai nàng để nàng tựa đầu lên đùi mình ngủ, nhẹ vỗ vỗ bờ vai. Tại một góc khuất mà Ninh Nghị không nhìn thấy, mắt tiểu Thiền mở to, chớp chớp như hơi thẹn thùng, cảm thấy bờ vai được gã vỗ về, chậm rãi nhắm mắt lại. Nàng nằm trên ghế, đầu tựa lên chân phải của Ninh Nghị, một lúc sau hai chân cũng co lên. Giữa một ngày hè, thiếu nữ mặc bộ quần áo trắng giản đơn cứ như thế lặng lẽ chìm vào giấc ngủ, một đường cong êm dịu, thon thả mà thuần khiết.
Nàng ngủ như vậy cả đoạn đường, đến khi tới thôn Nam Đình mới tỉnh giấc. Ngủ say làm tóc tai lộn xộn, nàng ngồi bên đỏ mặt sửa sang, Ninh Nghị thì xoa xoa cái đùi như muốn rơi ra đến nơi. Tiểu Thiền thấy vậy liền cúi đầu đi tới, lặng lẽ ngồi bên bóp chân cho gã.
Sau khi vào thôn, mọi người xuống khỏi xe, bắt đầu ân cần thăm hỏi xã giao...
Hôm nay đã là ngày tang lễ thứ ba của phụ thân tiểu Thiền, dù sao cũng đang trong thời điểm nóng bức nên không thể trì hoãn việc hạ táng. Trên lý thuyết tiểu Thiền là đứa con bị bán đi, có khả năng không được chủ nhân cho về nên mọi chuyện không thể đợi nàng mới bắt đầu xử lý. Sau khi vào thôn liền có thể trông thấy căn rạp dựng từ đường phía bên kia, mấy người thân và ca ca tẩu tẩu cũng tới nghênh đón.
Trước đó từng nghe tiểu Thiền giới thiệu sơ về người nhà, phụ thân mẫu mẫu thân... Hôm nay phụ thân đã mất, ca ca thì cưới cô thôn nữ xinh đẹp hàng xóm làm thê tử, hồi bé còn có một đệ đệ bị chết đói, rồi nàng bị bán vào Tô phủ, vân vân và vân vân. Phụ thân tiểu Thiền họ Hứa, chỉ là tiểu Thiền đã tiến Tô phủ từ khi bốn tuổi nên cũng không có tên gọi chính thức, dù sao cái họ cũng không quan trọng, ca ca của nàng thì tên là Hứa Đại Lang.
Bởi tiểu tiểu Thiền làm việc cho Tô phủ nên nàng có hoàn cảnh không tệ trong mắt nhà họ Hứa, trong thôn cũng được tính là giàu có, tang lễ cũng vì thế được coi trọng hơn. Đàn sáo ca hát, hòa thượng đạo sĩ không thiếu thứ gì, người tới tham gia cũng rất đông, đây chính là thể diện ở các vùng nông thôn. Tiểu Thiền là nguyên nhân của cảnh tượng này, nàng vừa về đến liền có rất nhiều người tới bắt chuyện, cô gì chú bác, hàng xóm láng giềng ..v...v.
Đây không phải là ninh bợ gì, chỉ là phong cách thuần phác của người dân miền quê, với lại mọi người cũng rất hiếu kỳ về đại gia tộc giàu có mà tiểu Thiền đang làm việc. Tiểu Thiền chào hỏi mọi người, giới thiệu Ninh Nghị, sau đó Ninh Nghị cũng tới làm quen đây đó, nói vài lời khách sáo, cám ơn cả nhà đã chiếu cố cho tiểu Thiền, hoặc là nói tiểu Thiền ở trong phủ quản lý rất nhiều việc quan trọng, vân vân và vân vân. Biết được gã là cô gia nhà họ Tô mọi người đều kinh ngạc, nói tiểu Thiền gặp được chủ tốt, hoặc là nhà họ Hứa có số hưởng..... Không phải trường hợp đặc biệt thì làm sao một công tử nhà giàu lại đi cùng hạ nhân về nhà xử lý tang sự, hẳn nàng phải có địa vị rất quan trọng. Cũng có một số người nói tiểu Thiền là nha đầu thị phòng, xem như là thê thiếp của Ninh Nghị, tương lai rất rộng mở.
Tiểu Thiền tuổi đời còn ít nhưng đã kinh qua nhiều mặt của xã hội, tương đối am hiểu mấy việc làm chủ, điều hòa bầu không khí..., nhưng lúc này không ngờ Ninh Nghị có thể tự nhiên xã giao tốt như vậy. Ninh Nghị tới đây, dù tỏ thái độ, không thèm lên tiếng thì cũng đã đem lại thể diện cho gia tộc rồi. Ở thời đại này, dân ở nông thôn thấy kẻ có tiền, có danh phận thì như vậy là đương nhiên, thế mà hiện tại gã khéo léo đối đáp, không tiếc lời khen ngợi làm mọi người như được yêu quá mà sợ, liên tục mừng cho nha đầu gặp được chủ tốt.
Sau đó Ninh Nghị đi cùng tiểu Thiền gặp mặt mẫu thân, tiến hành tang lễ rồi dự tiệc tối, cơ bản cũng không phải xã giao nhiều. Tối đến tiểu Thiền đốt giấy để tang rồi quỳ gối cùng mẫu thân trong linh đường. Mặc dù không yêu cầu nhưng Ninh Nghị vẫn có mặt, tuy trước linh đường có nhóm hát kịch nhưng gã chẳng thấy hay, ca ca và tẩu tẩu tiểu Thiền đã sớm sắp xếp phòng, nhưng gã vẫn ra ngoài chuyện trò với các bô lão và nhân vật có máu mặt trong thôn, thay tiểu thiền thăm hỏi vài lời.
Miền quê không có gì giải trí, diễn hát trước linh đường, tán gẫu, có người thay phiên nhau trực suốt đêm, chỉ là nói chuyện xã giao cũng tới lúc dừng lại. Đến giờ hợi (9 đến 11 giờ đêm) Ninh Nghị trở về phòng, chuẩn bị thay thuốc trên cánh tay, rửa mặt đi ngủ. Thế nhưng gã vừa về phòng không lâu đã thấy tiểu Thiền bưng chậu nước và khăn tới. Thanh âm náo động bên linh đường vọng tới, bên này thì có vẻ yên tĩnh hơn. Tiểu Thiền thay một bộ đồ màu xanh nhạt, trên đầu vẫn còn hơi ướt, tỏa ra hương thơm dìu dịu, nàng tới thay thuốc cho Ninh Nghị như thường lệ.
"Giờ này tới đây không có vấn đề chứ?"
"Không có chuyện gì, mẫu thân và ca ca tẩu tẩu cũng không ngồi cả đêm... mẫu thân bảo ta tới đây..." Nàng cúi đầu, thuần thục gỡ băng trên tay Ninh Nghị, giọng nói nhỏ dần nhưng tay vẫn không ngừng lại.
"Bà con trong thôn đều không tệ."
"Bọn họ cũng bảo cô gia rất tốt."
Nàng ăn nói khéo léo, thay băng cho Ninh Nghị rồi rửa mặt rửa tay như thường ngày... sau mấy lần ra vào làm xong hết mọi việc, nàng bưng chậu nước ra ngoài. Bên ngoài vọng tới âm thanh tiểu Thiền đang múc nước trong hành lang nội viện, xa xa có tiếng cười trong trẻo. Ninh Nghị đi tới mở cửa sổ ra, cảm nhận gió đêm mát mẻ thổi vào, khi quay lại giường ngồi xuống thì cửa bỗng mở ra.
Tiểu Thiền cúi đầu đi vào, lặng lẽ đóng cửa lại rồi khẽ liếc Ninh Nghị, sau đó chậm rãi tới bên giường, lồng ngực hơi phập phồng, tay níu chéo áo, cắn môi lắp bắp.
"Cô, cô gia, tiểu Thiền... tiểu Thiền có thể ngủ lại đây đêm nay không..."
Tiếng nói nhỏ tý như muỗi kêu.
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 88: Những Vì Sao Soi Chiếu
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com"Cô, cô gia, tiểu Thiền... tiểu Thiền có thể ngủ lại đây đêm nay không..."
Tiếng tiểu Thiền nhỏ tý như muỗi kêu, bầu không khí chợt lặng đi. Ninh Nghị nghe xong còn hơi ngờ vực, tiểu Thiền níu chéo áo bối rối mà mặt mũi đỏ bừng.
"Là vì...vì... ca ca tẩu tẩu không chuẩn bị phòng cho tiểu Thiền, bọn họ..bọn họ..." Nàng cắn môi lén nhìn Ninh Nghị rồi hít sâu một cái, "Hơn nữa tiểu thư có dặn tiểu Thiền hầu hạ cô gia..."
"Hả?"
Giọng nói tiểu Thiền lúc đầu còn nghe được, về sau càng lúc càng nhỏ đi..., khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, tay chân cũng lóng nga lóng ngóng, cứ hoảng loạn như thế chẳng biết có té xỉu đi không nữa. Ninh Nghị mỉm cười, vươn tay kéo tay trái của nàng, bàn tay đó có chút cứng nhắc nhưng cũng mềm nhũn như không có sức lực. Ngọn đèn dầu trong phòng lập lòe, thiếu nữ nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường, có chút không biết xử trí thế nào. Ninh Nghị cầm tay nàng, đợi nàng ổn định tinh thần rồi mới mở miệng.
"Tiểu Thiền... cũng nguyện ý sao?"
"Vâng." tiểu Thiền vội gật đầu nhè nhẹ, liếc nhìn Ninh Nghị mấy lần, "Cô gia... là người tốt, vừa đối tốt với tiểu thư vừa đối tốt với tiểu Thiền, cho nên, cho nên... Với lại tiểu Thiền cũng muốn làm nha đầu thông phòng..."
Nghe câu trả lời của nàng, một lát sau Ninh Nghị mỉm cười nói: "Vậy muội thực sự nguyện ý."
Câu nói đó không lớn mà chỉ bình bình như thường lệ, sau khi nghe thấy, tiểu Thiền ngồi trầm mặc nơi mép giường trong giây lát rồi ngẩng đầu nhìn gã: "Vâng, thực sự nguyện ý..." Lời nói của nàng không chút do dự, Ninh Nghị nhẹ gật đầu rồi cười: "Vậy thì... để ta đi đóng cửa sổ lại đã."
Tại tiểu viện bên ngoài đối diện khung cửa sổ thỉnh thoảng lại có âm thanh vọng tới, Ninh Nghị đứng đó nhìn ra ngoài một lúc. Tiểu thiền ngồi đằng sau mà trống ngực đập thình thịch, nàng đưa tay lên mở một cái cúc áo, sau đó ngừng lại, hai tay buông xuống như không việc gì, ngẩng đầu nhìn Ninh Nghị rồi lại đưa tay mở tiếp cúc thứ hai, đến khi Ninh Nghị quay vào thì nàng đã mở đến cúc thứ bốn.
Chiếc áo nhỏ này thích hợp để mặc đi ngủ, đơn giản mộc mạc và cũng không có nhiều cúc. Đến khi mở xong cúc thứ năm cũng là cúc cuối cùng, chiếc áo hở ra để lộ một cái yếm thêu hình bông sen. Tiểu Thiền cúi đầu đưa tay mở áo ra rồi thỏ thẻ: "Cô gia..." Giọng nói điềm đạm đáng yêu. Ninh Nghị cầm ngọn đèn tiến tới.
"Muội ngủ.... bên trong được không?"
"Vâng." Tiểu Thiền gật đầu rồi cúi xuống cởi bỏ giày, lúc chuẩn bị lên giường thì thoáng chần chờ, thẹn thùng cởi bỏ áo ngoài. Trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh, tiểu Thiền mặc một chiếc quần lụa trắng và cái yếm thêu hình bông sen, nàng vắt chiếc áo lên chiếc ghế phía cuối giường rồi lặng lẽ trèo vào phía trong nằm xuống, tư thế chẳng khác gì là phơi lưng trần về phía Ninh Nghị. Chuyện này đối với nàng là hoàn toàn lạ lẫm, nàng lấy hết dũng khí làm chuyện như vậy, lúc này trên người nàng như phủ một lớp phấn hồng. Sau đó nàng trở mình nằm thẳng một cách cứng ngắc, đôi vai trần nhỏ xinh như muốn thu lại, hai tay vốn đặt cạnh thân người, sau đó lại đặt trên cái yếm... không biết phải đặt ở đâu mới đúng. Nàng nghiêng đầu nhìn Ninh Nghị.
Ninh Nghị cũng cởi áo ra rồi lên giường, lúc quay đầu nhìn sang bắt gặp ánh mắt của tiểu Thiền, làm nàng ngó lơ đi chỗ khác, trống ngực đập thình thịch, chờ đợi mấy chuyện Ninh Nghị chuẩn bị làm. Sau đó Ninh Nghị cúi người xuống, đưa tay rút một cây trâm ra.
Tiểu Thiền vừa mới rửa mặt, tóc ướt nên phải dùng một cây trâm để cố định..., vừa rồi nàng cố nén xấu hổ cởi quần áo rồi cứ như vậy mà nằm xuống, lúc này Ninh Nghị rút trâm của nàng ra rồi đặt trên chiếc ghế cuối giường, sau đó thổi tắt ngọn đèn, nằm xuống bên cạnh. Trong gian phòng hiện tại chỉ còn chút ánh sáng nhàn nhạt, dường như Ninh Nghị cũng hơi căng thẳng, thỉnh thoảng lại nhìn sang bên trái, ngó sang bên phải, chốc chốc lại đổi tư thế, được một lúc gã không nhịn được nữa bật cười. Tiểu Thiền thẹn thùng chẳng biết làm sao: "Cô, cô gia... cô gia không muốn tiểu Thiền sao..."
Ninh Nghị nằm đó nhìn lên màn: "Ta nghĩ nếu làm thật, e muội sẽ mang thai."
"Không, không đâu... tiểu Thiền nhất định sẽ không mang thai trước tiểu thư, chỉ cần uống thuốc, uống thuốc là sẽ không bị..."
Đối với chuyện này, tiểu Thiền bỗng đột nhiên mẫn cảm..., ngồi dậy ra sức lắc đầu. Ninh Nghị thở dài: "Ta lo chính là chuyện này... Uống thuốc tổn thương thân thể, muội mới mười lăm tuổi..."
"...Mười sáu..."
"Ừm, uống loại thuốc đó nhiều về sau sẽ rất phiền, tốt nhất là không uống." Ninh Nghị nói xong, đưa tay kéo nàng nằm xuống rồi ôm lấy tấm thân xinh xắn kia, sau đó bật cười với chính bản thân mình, thì thào tự nói, "Chuyện nguyện ý này làm đêm nay khổ rồi, ha ha..."
Có lẽ lần đầu tiên tiểu Thiền bị nam nhân ôm như vậy, lại trong trạng thái thân trên gần như ở trần, chỉ còn độc một cái yếm nhỏ nên cơ thể cứng ngắc, đầu óc lộn xộn, chỉ là trong lòng cố gắng nghĩ: "Đây là cô gia của mình, đây là cô gia.." Cuối cùng nàng cũng dần bình tĩnh lại, tựa vào lồng ngực gã thắc mắc: "Nhưng mà, nhưng mà...cô gia..."
"Ừm... mình nói chuyện một chút nhé..."
"Ơ?"
"Tiểu Thiền... có thể ở chung với mẹ, với ca ca tẩu tẩu được không?"
"....Cũng không biết nữa."
"Ừm, thế là thế nào..."
"Một hai năm trời tiểu Thiền mới về nhà một lần, ở Tô gia lâu như vậy tính ra tổng cộng thời gian về nhà không quá mười ngày... Chỉ là dù sao mọi người cũng là người thân của muội..."
"Tất nhiên rồi... không lẽ tiểu Thiền nghĩ bọn họ không nên bán muội đi sao?"
"Không có ạ, nếu không bán tiểu Thiền thì chẳng biết hiện tại tiểu Thiền sẽ như thế nào nữa... có khi còn không qua khỏi thời kỳ đó. Hiện tại Tô gia cũng là nhà của tiểu Thiền, có tiểu thư, có Quyên nhi Hạnh nhi tỷ, còn có cả cô gia nữa này..."
"Ha ha..."
"Thật ra phụ thân rất thích uống rượu, không lo làm ăn, từ khi tiểu Thiền bắt đầu gửi tiền về thì ông ấy bỏ hẳn ruộng đất, cả ngày chỉ lo uống rượu nói khoác... Mẫu thân chịu khổ nhưng không nỡ bỏ, có khi tiểu Thiền mang ít bánh ngọt về, người vụng trộm ăn vài miếng rồi bọc lại cất, nói để tối đến ăn, đoán chừng có lẽ đồ ăn đều hỏng hết rồi. Chị dâu thì rất hay nịnh bợ nhưng cũng khá tốt với ca ca, còn ca ca luôn nghĩ muốn đi tới nội thành làm chuyện đại sự, hắn nói mình có thể lấy được một cô nương hàng xóm xinh đẹp nên rất có bản lĩnh.
"Không xinh bằng tiểu Thiền."
"Hì..."
"Âu cũng là nhân chi thường tình, ca ca muội có thể làm một tiểu nhị lanh lợi, chị dâu có thể ghi chép sổ sách, mẫu thân có thể làm quản gia. Hôm nay trong linh đường nàng đi làm mấy chuyện vun vặt, mọi người đều nghe theo. Nếu phụ thân muội còn sống thì có lẽ sẽ làm ông chủ hay chưởng quầy gì đó ..."
"Cô gia cứ nói đùa, nếu có một cửa hàng như vậy, không mau sập mới lạ đó... Chỉ là có đôi khi tiểu thư cũng nói vậy..., dù là ai cũng có chỗ hữu dụng, muội cảm thấy mẫu thân đúng là rất lợi hại..."
Có tiểu Thiền thì cửa hàng làm sao mà sập được, chỉ với tổng thời gian hơn mười ngày đã hiểu rõ hết mọi người trong nhà, tiểu Thiền cũng rất lợi hại..."
"Thế cô gia không lợi hại ư, mới gặp mặt một lần..."
"Ta nghe kể lại mà đoán thôi, chỉ là thư sinh thì lợi hại cái nỗi gì..."
"Thôi, Ca ca muội không làm được tiểu nhị đâu, chị dâu cũng chẳng biết tính toán sổ sách..."
"Ha ha..."
"Đúng rồi, cô gia này, tuy tiểu Thiền bị bán từ khi bốn tuổi, nhiều chuyện hồi trước không còn nhớ rõ, nhưng có một chỗ kia rất thú vị nha..."
"..."
Thầm thì to nhỏ liên miên mãi không dứt, trong thôn Nam Đình xa xôi chỉ còn ánh lửa lay lắt trong linh đường, mọi ngọn đèn khác đều đã tắt. Ngàn vạn ngôi sao trên bầu trời nhấp nháy, bảo vệ vùng đất đang chìm vào giấc ngủ say...
o0o
Buổi tối hôm nay chuyện giữa Ninh Nghị và tiểu Thiền chung quy là một hồi khảo nghiệm. Đối với gã, làm chuyện đó đối với thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi cũng không vấn đề gì, quá trình cũng sẽ không tổn thương thân thể. Thế nhưng ở thời đại này, thiếu nữ mười sáu tuổi dù là mang thai sinh con hay là tránh thai, phá thai đều sẽ bị tổn thương, đây là nguyên nhân chủ yếu khiến gã than thở và cảm thấy buồn cười.
Tiểu Thiền không thể có con trước Tô Đàn Nhi, đấy là quy củ của các đại gia tộc, bởi vậy khi Ninh Nghị nói đến chuyện này thì tiểu Thiền lập tức lo lắng, tỏ vẻ mình nhất định sẽ không sinh con trước tiểu thư. Ninh Nghị thì không quan tâm tới chuyện này, nhưng người ngoài hồ nghi, bản thân tiểu Thiền lại quan tâm nên chuyện này trở nên khó xử.
Ninh Nghị không phải là người không có dục vọng, chỉ là khả năng điểu khiển lý trí mạnh mẽ của gã đã trở thành một phần của tính cách, ngày trước từng trải qua hết thảy phồn hoa, hành động tìm nữ nhân để giải tỏa cũng có. Quan hệ với tiểu Thiền cũng không có gì lạ, nếu hạ quyết định thì gã sẽ chịu trách nhiệm với nàng, mười lăm mười sáu tuổi cũng không phải vấn đề, chỉ là nếu việc đó diễn ra tối nay, trước khi gã tiến đến với Tô Đàn Nhi thì lại là vấn đề khác.
Hai người cứ trò chuyện như vậy, đến khuya thì ngủ thiếp đi.
o0o
Ninh Nghị mộng tinh.
Âu cũng là việc dễ hiểu.
Tiểu Thiền tỉnh lại trước, khi mở mắt thì trời còn chưa sáng.
Một tấm chăn mỏng đắp trên thân thể hai người.
Nàng bị Ninh Nghị ôm lấy, lưng trần áp vào lồng ngực gã. Hai tay Ninh Nghị vòng qua người nàng, nàng cũng ôm lấy cánh tay ấy, trong lòng ấm áp.
Buổi tối hôm nay có một ý nghĩa đặc biệt đối với nàng, cảm giác ấm áp, cảm giác như có được một thứ gì đó, dĩ nhiên cũng không thiếu cảm giác ngại ngùng và chờ mong, chỉ tiếc cô gia lo lắng mang thai sẽ làm tổn thương thân thể mình...
Sau khi tỉnh lại cảm nhận được sự dịu dàng này, phía sau bỗng có một đồ vật gì đó vươn thẳng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ hồng, không nhịn được nghĩ ngợi tới vài chuyện khác.
Trước đây lúc Tô gia cử hành hôn lễ, Tô Đàn Nhi đã có một ít địa vị trong nhà, nàng có thể mặc kệ mấy chuyện này, có thể khó chịu, có thể chạy trốn ngay trong ngày, nhưng tiểu Thiền thì không được. Thật ra trong lúc đó, nàng và Hạnh nhi Quyên nhi đang học tập một số thứ, có chút phiền não, chỗ hiểu chỗ không mấy cái chuyện làm cho người ta phải ngại ngùng, nhưng với tư cách là nha đầu thông phòng thì phải biết. Về sau nàng được giữ lại, cô gia ở rể địa vị không cao, tiểu thư dường như cũng không chú ý phương diện này nên các nàng đều đem chuyện này đặt trong lòng. Dù sao thì ngẫm lại mấy chuyện đó vẫn làm cho tiểu nha hoàn cảm thấy xấu hổ.
Tuy những chuyện đó đều để trong lòng, nhưng về sau đi theo cô gia thỉnh thoảng lại nhớ tới lời tiểu thư nói hồi tháng năm cho phép nàng hầu hạ cô gia, sau đó tiểu thư chuyển phòng ra phía sau cho nàng đỡ ngại, đến tận lúc này, những chuyện đó lại không ngừng hiện lên trong đầu.
Mặt mũi cùng thân thể vừa nóng hổi lại vừa ngượng ngùng, cảm nhận được vật phía sau, nhớ đến cô gia nói đêm nay sẽ rất khổ... Lại còn, bản thân muốn hiến dâng cho cô gia trước tiểu thư... Lúc đó thẩm thẩm kia còn nói... Cô gia hẳn cũng không chịu nổi... mà chuyện này chẳng biết có bị mọi người xem là vô liêm sỉ không... không muốn suy nghĩ nữa...
Trong bóng tối nàng mấp máy miệng, cuộn mình rời khỏi lồng ngực của Ninh Nghị, kéo tấm chăn quàng lên người gã. Trong lòng nàng bối rối, khẽ cắn môi, có vẻ như muốn khóc, không biết nên làm thế nào.
Dù sao cũng là cô gia của mình...
Cảnh vật ban đêm sâu sắc, giây lát tiểu Thiền nhẹ hít sâu một hơi, chậm rãi chui vào tấm chăn mỏng kia. Ánh sao soi chiếu một hình ảnh mơ hồ.
Sột sột soạt soạt sột sột soạt soạt
Ngừng một lát, sau đó động tác lại tiếp tục, chậm rãi, dịu dàng, cẩn thận...
Trời còn chưa sáng, những vì sao vẫn đang nhấp nháy trên bầu trời.
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 89: Tiểu Thiền
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTrong cơn mộng mị, khó mà nói là nhìn thấy thứ gì, cảm giác lúc này có chút mới mẻ, khi vừa tỉnh lại thì bỗng, trút ra ào ạt.
Một đêm ở triều Vũ, trong màn trướng là một cảm giác khó nói nên lời, hạ thân như được bao bọc trong một làn nước mềm mại. Giữa cảnh mông lungđó bỗng nghe thấy tiếng ho khan, qua một lúc gã mới kịp phản ứng. trongbóng tối chiếc chăn hạ xuống lộ ra thân thể tiểu Thiền, sau đó nàng hơingồi dậy choàng chăn lên lại. Qua ánh sáng mơ hồ, gã thấy nàng phồng máhơi khó xử, miệng đang ngậm một số thứ, phiền não nhìn xuống đất nhưmuốn khóc. Sau đó lại nhìn Ninh Nghị, cổ họng gắng gượng một cái rồi lại cúi xuống.
Lại chìm vào trong nước...
Ninh Nghị nhắm mắt lại, động tác của nàng lại bắt đầu tỉ mỉ, chậm rãi.
Một lúc sau tiểu Thiền lặng lẽ chui ra khỏi chăn, liếc nhìn Ninh Nghị rồi kéo chăn đắp cho gã, sau đó rời khỏi giường.
Rõ ràng tâm trạng tiểu nha hoàn đang thấp thỏm không yên, nhưng nét mặtcũng không quá phức tạp. Nàng đứng cuối giường mặc thêm quần áo, càikhuy rồi lặng lẽ đi ra. Không lâu có sau tiếng nước chảy vọng đến, chắclà đang rửa mặt rửa tay súc miệng... Trong đêm khuya thanh vắng, thỉnhthoảng có tiếng dế mèn râm ran trong bãi cỏ. tiểu Thiền nhẹ nhàng đẩycửa tiến vào, rồi âm thầm đóng cửa, cởi giày, cởi quần áo, leo lêngiường cuộn vào trong ngực Ninh Nghị, cơ thể nàng mang theo mùi thơm của sương sớm.
"Như vậy... không tốt lắm.." Ninh Nghị nhẹ giọng nói.
"Cô, cô gia..." tiểu Thiền rụt đầu, thân thể cứng đờ. Ninh Nghị phì cười: "Không cần phải như vậy..."
"Thế nhưng...thế nhưng...chuyện này là do tiểu Thiền muốn làm, hơn nữa... Cô gia ko thoải mái ạ..."
Tiểu Thiền nói khe khẽ, Ninh Nghị vuốt tóc nàng, hỏi: "Mấy chuyện thế này học được từ đâu vậy?"
"Lễ kết hôn lần trước có mấy thẩm thẩm cầm tranh vẽ đến, bảo là... bảo là..."
Nàng ấp a ấm úng, muốn nói gì đó mà khựng lại, cuối cùng cũng ko thể nói tiếp, ngọ nguậy trong lồng ngực Ninh Nghị, mơ mơ màng màng, trán tựavào ngực gã. Một hồi lâu sau mới nói tiếp: "Cô gia... có cảm thấy tiểuThiền không hiểu chuyện, thấy tiểu Thiền bất hiếu? Chuyện phụ thâncòn...."
Ninh Nghị mỉm cười: "Sao lại nói vậy?"
"Thật ra... mẫu thân cũng ca ca tẩu tẩu đều nghĩ tiểu Thiền và cô giađã... đã như thế... Ưm, kỳ thật lúc mẫu thân và ca ca tẩu tẩu bảo tiểuThiền nghỉ cùng phòng với cô gia, trong lòng tiểu Thiền còn hơi thíchthích nữa... Phụ thân qua đời, chẳng hiểu sao tiểu Thiền lại cảm thấykhông quá thương tâm..."
Nàng càng nói âm lượng càng nhỏ dần. Ninh Nghị quàng tay qua cổ thon ôm lấy bờ vai nàng, trầm mặc hồi lâu.
"Hơi khó giải thích, nhưng ta cũng rất vui."
"Ơ?" tiểu Thiền chớp chớp mắt.
"Mới bốn tuổi tiểu Thiền đã vào Tô gia rồi phải không?"
"Vâng." Gật đầu
Tiểu Thiền cảm thấy Tô gia quan trọng, cảm thấy mình là nha hoàn Tôgia... cảm thấy ta ko thoải mái... tuy nhiên ta vẫn rất vui. Dù vậy...ta vẫn cảm thấy muội có chút không công bằng..."
Tiểu Thiền nghe không hiểu lời này, ngước lên nhìn Ninh Nghị, sau đó hơi buồn buồn chớp mắt: "Nhưng, nhưng mà... chính bản thân muội muốn...muốn làm điều này mà, với lại.." Nàng như tiến sát hơn, giọng chợt nhỏđi. "Tiểu Thiền thích cô gia..."
"Ừ, thích thì được rồi."
"Thế cô gia vừa nói..."
"À, không có gì." Ninh Nghị vỗ lên bờ vai nàng, một lúc sau. "Chỉ là, có nhiều thứ không phải cứ nghĩ thoáng thì không liên quan gì, mấy ngàynày... không cần như vậy đâu..."
"Vâng." Tiểu Thiền gật đầu nhu thuận, lại một lúc sau,
"Nhưng sợ là...cô gia không thoải mái..."
"Nhịn một chút cũng không sao, cô gia muội rất lợi hại, rất có nghị lực, không thì sao lại gọi là Ninh Nghị."
"Nhưng tiểu Thiền không muốn cô gia phải chịu đựng..."
"Nói không sao là không sao, không có nhiều chuyện nữa."
"Dạ."
Lặng im trong chốc lát, rồi tiếng tiểu Thiền vang lên.
"... Hiện tại cô gia vẫn đang chịu đựng sao?"
"..."
Ninh Nghị trợn mặt, không biết nói gì, thở dài.
"Thôi được rồi, ta đi tắm cái đã."
"Để tiểu Thiền đưa cô gia đi."
"Nằm xuống, cấm được động đậy."
"Dạ?"
"Ta biết rõ vòi nước ở đâu."
"Nhưng mà..."
"Nằm xuống, ngủ."
Sau khi nghiêm khắc phê bình sự sốt sắng của tiểu Thiền, Ninh Nghị mặcquần áo rồi đi ra ngoài, sau đó đóng cửa lại. Đứng dưới mái hiên, gãnhếch miệng: "Chỉ là một khảo nghiệm nho nhỏ thôi mà." Đi được vài bướclại nhún nhún vai, tự nhủ: "Đã trải qua nhiều sóng gió như vậy, mình còn sợ gì chứ..." Sau đó vô cùng hùng dũng đi tiếp.
Không lâu sau gã thở dài, quay về mà có chút không biết nói gì, đẩy cửatiến vào phòng. Tiểu Thiền thành thật nằm thẳng trên giường, hai tay đặt trên cái yếm lặng yên nằm ngủ, tư thế như một cái xác ướp. Ninh Nghịthở dài: "Tiểu Thiền, miệng giếng nằm ở đâu vậy? không có nước, ta cònphải nấu nước nữa."
Tiểu Thiền vẫn nằm ngủ như cũ, mắt nhắm nghiền, chốc lát sau một giọng nói đáng yêu vọng tới: "Tiểu Thiền đang ngủ."
"..."
Ninh Nghị sửng sốt cả một lúc, tay giang giang ra, tại sao trong một đêm lại có đủ các loại cảm xúc buồn đau, ái tình, hài kịch thế này chứ...
Thế là nửa đêm gã đành phải nhờ tiểu Thiền dẫn ra chỗ vòi nước ở miệnggiếng. Dĩ nhiên tiểu Thiền dẫn đường cũng chẳng hoàn toàn đáng tin cậy.Hai chủ tớ lén lút đi nhằm không làm kinh động đến Cảnh hộ vệ và ĐôngTrụ, sau đó dựa theo trí nhớ của tiểu Thiền tìm kiếm giếng nước, quyếttâm đi tới.
Thời gian tiểu Thiền trở về thôn Nam Đình cũng không nhiều, đêm hômkhuya khoắt cũng biết rõ giếng nước ở đâu, thế nên hai người mò mẫm vừađi vừa tìm, sau khi kiếm được chỗ nguồn nước thì Ninh Nghị tắm rửa mộtchút. Bởi vì tiều Thiền chờ ở một bên canh chừng nên gã cũng không thể"ra" lần thứ hai được. Mới qua một ngày mà cảm giác như mắt đã bắt đầuhiện quầng thâm.
Có thể theo tiểu Thiền quay về phòng cũng là may mắn rồi.
Còn đối với tiểu Thiền, lúc này trong nàng đang tồn tại hai dạng cảm xúc.
Yên bình, buồn đau...
Bốn tuổi nàng đã bị bán vào Tô phủ, lòng đã sớm thuộc về Tô gia, còn ởnơi này, người ngoài nói đây là nhà của nàng, gia đình nàng, hằng nămnàng cũng gửi tiền, về thăm nhà, chiếu cố mọi người, gọi phụ thân, mẫuthân, ca ca, tẩu tẩu...., thực thực sự mối quan hệ sâu đến đâu cũng khónói rõ.
Khoảng thời gian gần mười hai năm và thời gian ở chung hơn mười ngày đối với một thiếu nữ mười sáu tuổi , bản thân nàng sau đó có quay về giađình này, có các loại ý niệm lá rụng về cội hay không cũng rất khó nói.Nhưng ít nhất là hiện tại, trong nàng không có nhiều suy nghĩ như vậy.Nàng sống ở Tô gia phải giúp mọi người làm việc, phục thị tiểu thư, đóđều là những việc cần làm, còn về phần về nhà thì có lẽ nàng sẽ xin phép về khi rảnh, mặc dù trong nội tâm cũng không có nhiều chờ mong, chỉtương tự như khi xử lý mấy việc nhỏ mà không cần phải quá gấp gáp.
Nếu như trong nàng có thể phân làm hai, thì phần quan trọng vẫn dành cho Tô gia, còn thôn Nam Đình có lẽ chỉ là tương trưng mà thôi. Phụ thânqua đời, việc nàng đau lòng cũng không phải giả dối, chỉ là nỗi thươngtâm đó cũng không thuộc về phần trọng yếu kia. Giống như nàng đang đilàm việc gì quan trọng, nghe thấy một câu chuyện nho nhỏ, cảm thấy xúcđộng hoặc là buồn cười, rồi lại vội vội vàng vàng cuốn đi mất.
Đây chính là lý do Ninh Nghị bảo nàng không công bằng, thế nhưng ở niênđại này, rất nhiều người bao gồm cả tiểu Thiền sẽ cảm thấy việc đó làđương nhiên. Chỉ có gã mới hiểu, thời điểm mà một người có thể toàn tâmtoàn ý nghĩ cho bản thân mình thì mới biết thứ tình cảm này trân quý như thế nào.
Một ngày nào đó tiểu Thiền lớn hơn, già đi, cảm thấy sinh hoạt không dễdàng nữa thì có lẽ sẽ nhớ những thuật ngữ như lá rụng về cội, nhớ đếnnếu như trước kia mình ở cùng với gia đình thì sẽ như thế nào. Thếnhưng, trước mắt Ninh Nghị cũng không định nói với nàng, những đạo lýnày, dù là mấy năm nữa thì vẫn chỉ là mây bay gió thoảng, hiện tại nhưvậy là tốt rồi.
Sau đó là ngày thứ bốn tang lễ...
Trên linh đường xướng hát, mỗi ngày túc trực bên linh cữu, xã giao qualoa thật sự là một chuyện rất buồn tẻ. Vì có chuẩn bị một ít danh mụcquà tặng nên ban ngày Ninh Nghị đi bái phỏng trong thôn, tặng lễ từngnhà cùng với cảnh hộ vệ và Đông Trụ, cảm tạ bọn họ đã quan tâm giúp đỡcho gia đình tiểu Thiền, sau đó là trò chuyện tâm sự. Ninh Nghị mangdáng vẻ khiêm tốn, cấp bậc lễ nghĩa cũng đầy đủ, ngoài ra còn phong độ,tạo cảm giác về khoảng cách, thế nên sau khi bái phòng đều được khenngợi không ngớt. Gã liền nghĩ, nếu mình muốn quyến rũ mấy cô nương trong thôn e cũng chắc như bắp, không khỏi tự cảm thán một phen...
"Hôm nay tẩu tẩu nói với ca ca rằng chúng ta tặng nhà Mục đại thẩm lễvật quá quý trọng, bảo ca ca nói chúng ta không cần tặng lễ hậu như vậy, nếu được chỉ cần vài thứ thiết thực là tốt rồi... chỉ là nàng khôngtiện nói với muội những điều này nên, ca ca phải ra mặt mà ấp a ấp úng,muội giả vờ như nghe không hiểu vậy..."
Tối đến gã vẫn ở cùng phòng với tiểu Thiền, nàng đang nằm sấp trêngiường, đong đưa đôi chân trần, nói mấy chuyện phát sinh với gã.
Mọi người trong thôn đều cho rằng tiểu Thiền và Ninh Nghị đã có quan hệ, trước mắt Ninh Nghị cũng không định đi giải thích làm gì. Chẳng qua chỉ là ngủ, ngoài ra không chuyện gì khác. Hai người ở chung nói chuyện với nhau rất hợp, đêm về Ninh Nghị phân chia giường chiếu rõ ràng.
"Muội ngủ trong, ta ngủ ngoài." Sau đó cuốn tấm chăn thành một cuộn dài đặt ở chính giữa, "Ừm, để kể muội nghe câu chuyện này."
"Vâng." Tiểu Thiền đang nằm sấp chuyển người vào phía trong.
"Tại vùng núi xa xôi kia, một ngày nọ nhà cô gái kia có một vị kháchtới, nhìn qua là một anh chàng trông chính trực, hào hoa phong nhã, hiếm thấy trong thiên hạ xin được ngủ lại. Bởi nhà nàng chỉ có một cáigiường, mà chuyện giang hồ cũng gấp rút nên hai người quyết đình ngủchung, nàng là người cẩn thận, còn đối phương nhìn cũng rất đàng hoàng,chính giữa giường đặt một đoạn dây thừng ngăn cách hai bên. Cô gái nóinếu hôm sau dây thừng không thẳng nữa thì anh là đồ cầm thú, chẳng phảichính nhân quân tử gì. Cô gái rất đẹp nên tối hôm đó anh chàng kia phảicố gắng nhẫn nhịn, nhẫn nhịn rất nhiều. Rạng sáng ngày hôm sau, ha ha,dây thừng quả nhiên không thay đổi, anh kia vừa đắc ý ngẩng đầu lên thì"chát", ăn trọn một tát.
"Anh chàng kia thật giảo hoạt, chắc là buổi tối làm bậy, sau đó sửa lại dây cho thẳng."
"Không phải, cô gái kia mắng anh chàng: "Anh còn không bằng cả cầm thú."
Ninh Nghị nhún vai, tiểu Thiền nằm bên cười ngặt ngẽo.
...
Rạng sáng ngày hôm sau.. tiểu Thiền giống như con bạch tuộc bám vào saulưng gã. Ninh Nghị hơi nghiêng người lại, tính đè lên người nàng, thếnhưng tiểu Thiền giống như một cục bông di động, nhẹ lách ra khỏi tấmlưng ấy, rồi lại mơ mơ màng màng bò lên lồng ngực gã, tiếp tục ngủ say.
Tấm chăn kia đã bay mất tiêu từ lúc nào.
Chiều ngày thứ năm, nhưng người cần bái phỏng trên cơ bản cũng đã xong,sau đó lại trải qua hai ngày nữa, chờ đến giờ lành hạ táng quan tài.Cùng trong lúc đó tại thành Giang Ninh, nơi hàng liễu rũ bên khúc sôngcong, Nhiếp Vân Trúc đang rời khỏi quán trở về nhà nhìn thấy lão nhânđang xếp cờ cách đó không xa, thoáng dừng lại trong chốc lát. Trước được mời đến vài lần, xem như là có quen, ngay lúc này lão nhân ngẩng đầumỉm cười, vẫy vẫy tay về phía nàng.
Nàng cung kính khom người, rồi khẽ vén lọn tóc mai, chầm chậm đi qua cờ quán, đứng trò chuyện với lão nhân.
Lão nhân cũng cười, sau mấy câu, lão vung tay bảo nàng ngồi xuống đốidiện rồi vẫy qua bên bảo trà quán chuẩn bị một bình trà. Hai người ngồixuống dưới bóng cây nói về chuyện của Ninh Lập Hằng ở Thiên Viễn Sơn.Một đề tài thú vị, một già một trẻ có khả năng trở thành phụ tử xem nhưđã chính thức đặt quen biết.
Quân cờ đầu tiên hạ xuống...
Cũng vào lúc này, Ninh Nghị đang đứng trong một gian bếp trông khá là dơ dáy bẩn thỉu, ngửi ngửi mùi tanh từ tô thức ăn kia truyền tới mà cảmthấy lợm miệng. Đối với mọi người trong nhà thì đây là một buổi tối kháthịnh soạn vì có thịt, nhưng thực sự không hợp khẩu vị của gã lắm...
Dù có khó ăn nhưng mặt gã vẫn không đổi sắc, vẫn vui vẻ ăn và trò chuyện cùng mọi người, nhưng cũng không có nghĩa là thích ăn thật. Lúc này vừa hít hà cái mùi kia, vừa mỉm cười gật gù rồi quay người rời đi, làm chongười kia đang tới cảm thấy gã rất hài lòng.
"Huynh xem chừng rất hợp với đồ ăn chúng tôi nấu nhỉ..."
"Ha ha ha..."
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 90: Đông Trụ
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comVào lúc màn đêm dần buôngxuống, sơn thôn bắt đầu le lói vài điểm sáng thưa thớt, một đám con nítđang rượt đuổi nô đùa trên cánh đồng. Lão nông ngồi trước thềm nhà nóichuyện phiếm, tay cầm cần thuốc lào, thỉnh thoảng lại gõ gõ xuống bậcthang bằng đá xanh. Đông Trụ và Cảnh hộ vệ đang ngồi tán gẫu dưới gốccây già.
"...Ta vốn .... từng cho rằng cô gia cũng mềm yếu như mấy lời đồn đãikia, thế nhưng càng về sau sàng thấy không đúng. Thư sinh thì vẫn là thư sinh, có dáng vẻ thế thì đúng rồi, chỉ là hiện nay trong thành GiangNinh mà nhắc tới cô gia Ninh Lập Hằng thì có ai là không biết. Đứa nhócnhà ta hiện đang học ở học đường năm trước còn được Tống Mậu Tống trichâu khen ngợi, ài.. cả nhà họ Cảnh ta trước giờ đều mù chữ, nếu khôngcó Tô gia thì đứa nhóc kia làm sao có cơ hội biết chữ, nếu không nhờ côgia thì làm sao có thể được người như Tống tri châu khích lệ..."
Cách đó không xa là linh đường huyên náo, Cảnh hộ vệ vỗ vỗ đùi tâm sự những chuyện này với đánh xe Đông Trụ.
"Ngươi biết không, cô gia thực sự khiêm tốn, hắn không thích nổi trội,cũng không theo mấy bọn mua danh chuộc tiếng kia ra ngoài bù khú rượuchè gì, lại còn rất tốt với nhị tiểu thư. Ngươi nhìn những người hắnthường lui tới mà xem, Lý Tần Lý Đức... toàn là những người đáng nể...
Trên lớp học hắn tỏ vẻ này kia hay sao, hoàn toàn chưa bao giờ, không hề nói nặng một câu. Đám học trò biết thế nên hơi lộn xộn chút nhưng vẫnhọc hành tốt thì cũng được, thậm chí còn tốt hơn so với trước kianữa..."
"Cảnh Liệt ta không biết đọc, vốn chỉ cho rằng tiên sinh nghiêm khắc,năm trước còn được Tống tri châu khen làm ta rất vui mừng. Về sau có một ngày thằng nhóc trở về nói chuyện trên lớp học, ta mới cảm thấy có gìkhông đúng. Tính tình tiên sinh rất hay so đo với với đám nhỏ, trong lớp không thể không tự giác, nếu không sẽ bị treo lên đánh một trận. Về sau trong một lần cô gia nói chuyện với ta, bảo rằng không cần như thế. Đây chính là khí độ của đại nhân vật, dùng đức phục người, lấy tài phụcngười.
"Lúc trước tiên sinh nghiêm khắc, đám nhỏ gật gù đọc sách nhưng vô dụng. Hiện tại đám nhỏ tuy hơi ầm ĩ một chút, nhưng là thực sự tin phục côgia, cả ngày nói chuyện với người ta cứ tiên sinh nói thế này, tiên sinh nói thế kia, ha ha, có mấy lần thằng nhỏ còn chạy đến trước mặt ta nóimấy lời, chà... Ngẫm lại cũng thật có đạo lý. Người xem lần này đếnthôn, lúc bái phỏng từng nhà, cách cô gia nói chuyện làm việc, ứng đốitiến thối cũng chẳng khác gì một ông lớn. Từ đầu thì chưa nhìn ra, nhưng càng ngày càng thấy đúng là có học có khác, trong nhà mình cũng chẳngmấy ai có thể so sánh với cô gia..."
Bề ngoài Cảnh Liệt phóng khoáng hung hãn, nhưng đối với người trong nhàthì rất điềm đạm, nói chuyện cũng rất thật lòng. Đông Trụ ngồi bên cạnhthoạt nhìn như đứa cháu, lúc này hơi trầm mặc rồi nói: "Nghe nói lúc côgia vừa tiến phủ thì bị người ta đánh phải không?"
"Ừm, tên Tiết Tiến kia, có lẽ là thừa dịp không có ai liền cầm gạch chọi một phát..., lúc ấy không có ai chứng kiến chứ nếu mà để ta bắt được,dù cho sau lưng có là Tiết gia ta cũng đập cho một trận hết đường báoquan luôn... Chỉ là sau này cô gia cũng ngang nhiên làm nhục hắn mộtphen, ha ha... À đúng rồi, khi đó ngươi đã vào phủ rồi mà..."
"Vâng." Đông Trụ gật đầu, "Vừa mới tiến phủ không lâu, có nghe người tanói nhưng cũng không rõ ràng lắm. Thế nhưng... Cảnh thúc, cô gia đã lợihại như vậy, sao lại đi ở rể?"
Cảnh Liệt suy nghĩ: "Vấn đề này hơi phức tạp,thứ nhất là lão thái côngvà gia gia cô gia đã từng có ước định, thứ hai là bối cảnh Tô gia hiệntại tương đối dày, nhị tiểu thư cũng có tài, tính cách mạnh mẽ. Khôngbiết khi đó làm sao mà bàn được chuyện.
Thật ra bọn ta có nghĩ đến một lý do... ha ha, là trước khi kết hôn nhịtiểu thư đã từng lén lút đi quan sát cô gia. Vẻ ngoài và khí chất củatiểu thư cũng thuộc hàng đỉnh cấp... không biết giữa bọn họ lúc đó đãphát sinh những chuyện gì, nhưng mà... cô gia đã đồng ý... Chưa nói đếnnhị tiểu thư, chỉ nói mấy nha đầu bên người nàng, Thiền Nhi thì tâm ý,Quyên Nhi cũng tốt, còn nha đầu Hạnh Nhi, vừa xinh đẹp lại vừa mạnhmẽ..."
Trong ba nha hoàn thì Thiền Nhi tâm ý, Quyên Nhị hoạt bát, Hạnh Nhi thìnhư người chị cả vì lớn hơn một tuổi, đôi khi hay cãi nhau với người ta, cũng từng tranh cãi với Cảnh Liệt mấy lần nhưng chẳng bao giờ để bụng,sau lại nói chuyện bình thường như chưa có gì xảy ra.
Nói được một hồi, Cảnh Liệt vỗ vai Đông Trụ.
"Một đôi nhị tiểu thư và cô gia thực sự là do ông trời tác hợp, sau nàynhị tiểu thư nhất định sẽ là người tiếp quản cô gia. Ngươi còn trẻ, cốgắng làm cho tốt, sau này rất có thể sẽ được làm quản sự..."
Nghe lời khích lệ như thế, Đông Trụ gật đầu đồng ý. Không lâu sau mànđêm buông xuống, người này người kia ra vào linh đường, đêm về nhữngngười làm nông rãnh rỗi ngồi tụ tập tăng thêm phần náo nhiệt. Thời giandần trôi, nơi đây bắt đầu thưa thớt dần... Thỉnh thoảng Đông Trụ lại điqua, nhìn thấy tiểu Thiền bên trong, còn cô gia thì lúc có lúc không.
Năm trước Đông Trụ mới tiến Tô phủ, đối với một người đang ở quê đượcvào nội thành, được vào làm việc trong một nơi giàu có, nhà cao cửa rộng như thế, chứng kiến mọi thứ thì sẽ nổi lên một cảm giác rất lợi hại,rất kỳ lạ.
Hệ thống nhà rộng lớn ngay ngắn kéo dài, quản sự thì dường như chuyện gì cũng biết, còn những người khác bất kể lớn nhỏ đều vô cùng lợi hại.Thỉnh thoảng lại nghe bọn họ nói đây là ai, kia là ai, địa vị cao baonhiêu, hoặc là nghe những sự tích về các văn nhân trong thành. Tóm lạihắn có cảm giác như không cách nào với tới vậy.
Thường nghe người trong phủ nói nhị tiểu thư rất lợi hại- tất nhiên làchưa kể đến mấy vị lão gia- Hắn thì chưa có cơ hội gặp nhị tiểu thư,nhưng đã gặp qua mấy nha hoàn của nàng nhiều lần.
Thiền nhi rất hay cười, nụ cười cũng đẹp lắm. Tuy nàng nhỏ hơn hắn nhưng hắn vẫn phải xưng là tiểu Thiền tỷ, đây cũng là đương nhiên thôi vìngười ta lợi hại như vậy mà. Còn Quyên nhi thì những lúc phân phó côngviệc đều bình tĩnh nghiêm túc, không biểu lộ gì, cũng không cười, mặtlạnh làm người khác cũng hơi e dè. Hạnh nhi tỷ thì khi phân phó côngviệc tương đối ôn hòa, nhưng thỉnh thoảng phát sinh xung đột với ngườikhác cũng rất đáng sợ, có một lần hắn trông thấy nàng tranh cãi với quản sự việc gì đó, cứ một câu chặn một câu, quyết không nhương bộ... Rõràng nàng chỉ là nha hoàn, vậy mà dám tranh luận cùng quản sự lợi hạinhư vậy, cuối cùng dành chiến thắng, điều này là Đông Trụ cảm thấy nàngthật là lợi hại.
Nhưng chính xác ra thì người gây cho Đông Trụ chú ý nhất vẫn là tiểuThiền tỷ, kỳ thật chưa nói chuyện được mấy lần, chỉ đôi lúc nàng đếnphân phó công việc rồi đi ngay. Thế nhưng những lúc ở trong phủ hắn vẫnthường trông thấy nàng, thỉnh thoảng thấy nàng vừa đi vừa vươn vai chođỡ mỏi, miệng cằn nhằn việc này việc kia, đôi lúc lại thấy nàng vội vộivàng vàng, hoặc có khi thì sôi nổi theo bên cạnh cô gia... Đông Trụ thấy nụ cười của tiểu Thiền tỷ rất đẹp, tất nhiên, ngoài chuyện đó thì không nghĩ thêm gì hơn.
Đêm tết trung thu đó, lúc lái xe ngựa đưa tiểu Thiền ra ngoài hắn cũngchẳng nói được gì, chỉ kịp nói tên của mình, về sau nàng vẫn nhớ rõ, mấy lần gặp trong phủ nàng cũng bắt chuyện, hơn nữa còn xưng là Đông Trụca, mấy lần đó hắn cũng không đối đáp cho tự nhiên được, sau cũng rấtphiền muộn.
Trong phủ cũng có một số người làm theo đuổi mấy nha hoàn, chỉ là mấychuyện này không làm hắn lo nghĩ. Ba nha hoàn của nhị tiểu thư mang thân phận không khác lắm với quản sự trong phủ, với lại hiện tại hắn khôngthích kiểu theo đuổi như vậy, và cũng cảm giác phận mình không nên nhưthế. Lần này lúc tiểu Thiền về quê, phân phó hắn lái xe, sáng hôm đó hắn tính an ủi vài lời nhưng nói năng kém cỏi, đến tận khi lên đường vẫnchưa nói được.
Đến Nam Đình thôn mấy ngày nay, trong lòng hắn lúc nào trầm mặc. Việchắn cần làm không nhiều, chỉ là cho ngựa ăn, bảo dưỡng xe ngựa mà thôi.Thỉnh thoảng lại cùng Cảnh hộ vệ và cô gia đi thăm nhà người ta. Cô giathật lợi hại, nếu là hắn có lẽ sẽ không nói được những lời kia, chỉ vàicâu đơn giản mà cảm giác như bao hàm ứng đối đầy đủ. Giống như lời Cảnhhộ vệ từng nói, người có học thì sẽ được người khác tôn kính là chuyệnthường.
Tiểu Thiền tỷ ngủ cùng cô gia trong một phòng âu cũng là nhân chi thường tình, Đông Trụ cũng chẳng cảm thấy có gì không thích hợp, nhưng trongtâm tư đôi lúc trống trải rất khó chịu. Thời gian trôi qua, càng lúccàng về khuya, thỉnh thoảng hắn lại đi qua nhìn thấy cô gia và tiểuThiền không còn trong linh đường, vậy nên hắn vòng qua mấy phòng ngủ,lúc đi qua gian phòng cô gia thì thấy đèn bên trong còn sáng. Hắn đứngbên ngoài nhìn vào thấy cô gia đang ngồi trước cửa sổ, hình như đangviết gì đó. còn tiểu Thiền tỷ có vẻ không có trong phòng.
Đông Trụ quay về căn phòng được người ta an bài cho mình và Cảnh hộ vệ,thấy có tiếng động phía xe ngựa bên kia. Hắn nghi hoặc đi qua thì thấytiểu Thiền mặc một bộ quần áo trắng đang leo từ trong xe ra, trên taycầm vài thứ, trông thấy hắn liền nhẹ gật đầu: "Đông Trụ ca."
"Ơ, tiểu Thiền tỷ... Ta còn tưởng là ai..."
"Mấy ngày nay cô gia ăn uống không tốt lắm, nãy muội có chuẩn bị ít bánh để đưa huynh ấy." Tiểu Thiền gật đầu cười, trong tay cầm mấy thứ quàbánh đưa qua, "Đông Trụ ca đói bụng không? ăn một cái nha."
"Hơ, ta ta..."
"Cầm lấy." Tiểu Thiền mỉm cười đặt miếng bánh vào tay Đông Trụ rồi vẫyvẫy tay, "Muội về phòng trước, gặp lại Đông Trụ ca sau, ngày mai cònphải làm phiền nữa."
"Không, không... không phiền gì..." Đông Trụ cầm miếng bánh, trong lòngbao nhiêu lời muốn nói mà không nói được, chỉ đứng nhìn thân ảnh đó điqua căn phòng kia.
Thoạt nhìn nàng cũng không được vui vẻ như ngày thường, dáng vẻ hơi buồn bã, chỉ là lúc tới trước căn phòng kia vẫn dừng lại một chút, miệng mỉm cười rồi mới đẩy cửa tiến vào.
Nhìn bóng ảnh hai người trong gian phòng..., tay Đông Trụ cầm tấm bánhkia sững sờ hồi lâu, sau mới cắn một miếng nhỏ. Loại bánh này bìnhthường có lẽ rất ngon, nhưng hương vị lúc này dường như không tốt lắm.Hắn nhìn bóng người đối diện, hiểu rằng dù có cố gắng thế nào cũng không lay động được tình cảm ấy. Nửa tỉnh nửa mê chơi vơi trong cái gọi là ái tính, có người đang mất phương hướng trong một đêm hè ...
"Đây cứ như là ông hoàng không bằng..." Trong phòng, Ninh Nghị khẽ than, bẻ đôi miếng bánh trên bàn thành hai phần, một phần đẩy qua phía tiểuThiền: "Ăn không quen đồ ăn người ta sốt sắng chuẩn bị, nửa đêm nha hoàn mang mấy thứ đồ này tới, người ta biết được thì sao?"
"Người ta biết kệ người ta, mà cô gia cũng lợi hại ghê, rõ ràng không thích ăn mà cứ ngồi đó ăn bằng hết..."
"Ớ, việc ta không thích ăn dễ thấy vậy ư?"
"Tiểu Thiền nhận ra, còn người khác chắc chắn không biết đâu." TiểuThiền cười, "Muội ăn no rồi, cô gia không cần chia phần đâu."
"Mặc kệ ăn rồi hay chưa, cứ cố gắng ăn cho hết đi, ta cũng ăn no rồi,muội đã đem tới thì phải có trách nhiệm giải quyết một nửa, không đượclãng phí."
"Muội ăn phần này là được rồi."
Tiểu Thiền cầm lấy miếng bánh, bẻ ra một phần đẩy qua phía Ninh Nghị, gã lắc đầu kỳ kèo: "Không được không được, nhiều thế ta chịu thiệt à,chúng ta chia theo tỉ lệ làm năm phần thì dù gì muội cũng phải xử lý hai phần mới được... À, miếng bên này lớn quá, đổi miếng nhỏ hơn đi."
Trên bàn kỳ kèo kịch liệt như đang đàm phán, tiểu Thiền cầm một miếnglớn đặt cùng một chỗ với hai miếng nhỏ, kháng nghị: "Không thể tính vậyđược, miếng lớn này ngang với cả hai miếng nhỏ rồi..."
"Vậy muội đề xuất cách chia hợp lý hơn đi, ta cảm thấy mấy mấy miếng này cũng không lớn bằng nhau, muội xem, miếng kia nhỏ xíu như thế... Vậycũng không ổn, muội cố ý chiếm ưu thế."
"Cô gia không muốn miếng lớn thì phải lấy hai miếng nhỏ."
"Ta còn một biện pháp khác."
"Hả? gì cơ,.... Ưm..."
Tiểu Thiền đang mở miệng, liền bị Ninh Nghị nhét một miếng bánh lớn vào: "Tốt tốt, hiện tại mất miếng lớn, không tính tới nữa, còn lại thì dễchia rồi..."
"Ơ, ao ại ông ính, uội ải ăn ết à? (Sao lại không tính, muội phải ăn hết à)..." Tiểu Thiền vừa gắng gượng nuốt xuống, vừa ý kiến.
Muội ăn hết tại chỗ rồi còn tính gì nữa, hơn nữa nói không ra hơi cònđòi thương với chả lượng, mà ... muội nói gì thế nhỉ, nghe cũng chẳnghiểu, thôi ta tiếp tục chia phần nhé, muội có quyền đưa ra ý kiến, và ta sẽ tham khảo sau..."
Không có việc gì làm nên bày trò giải trí một phen, hai người cứ giằngco kỳ kèo miếng bánh trong phòng. Sau khi chia xong tính ra tiểu Thiềnphải ăn hơn phân nửa, nàng xưa nay là một tiểu nha hoàn rất khôn khéonhưng cũng không có biện pháp chống lại Ninh Nghị, chỉ đành lẩm bẩm "côgia ăn hiếp người ta". Sau đó nàng cởi bớt quần áo rồi lên giường nằmhẳn vào phía trong, quyết tâm không để ý tới gã, thế nhưng không lâu sau khi Ninh Nghị đã ngủ, nàng nhịn không được trườn vào giữa giường ôm lấy cánh tay gã.
Đêm lại lặng lẽ trôi qua, giờ thìn(7h-9h sáng) ngày hôm sau là lúc hạtáng. Trưa còn có buổi tiệc trong thôn, nhưng gã cân nhắc đến tình trạng lũ lụt, nạn dân đang kéo về Giang Ninh, về sớm lúc nào hay lúc đó. Vậynên sau khi hạ táng tế bái xong xuôi, nhóm người Ninh Nghị liền cáo biệt mọi người, chuẩn bị lên đường.
Giờ Tỵ(9-11h sáng), ánh nắng mặt trời khá gay gắt, xe ngựa rời khỏi thôn Nam Đình, men theo đường núi nhanh chóng quay về Giang Ninh. Khí trờihơi oi bức, không lâu sau bắt đầu có mây đen tụ lại phía xa xa...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 91: Đồ Vong Ơn Phụ Nghĩa
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comBuổi tối, trong tiếng gió gào thét, khi đi qua hành lang nối giữa nộiviện và ngoại viện của Kim Phong lâu thì nghe thấy âm thanh của mộtngười phụ nữ đang quát mắng.
"Đồ vô lương tâm! Đồ vong ơn phụ nghĩa "
Thanh âm này khá gay gắt, người của Kim Phong lâu chỉ cần nghe là biếtđây là giọng của Dương mụ mụ. Dương mụ mụ ước chừng 40 tuổi, tuy làngười đẹp hết thời nhưng hiện khí chất vẫn còn tốt, trông khá là đoantrang thục nhã, không ngờ hôm nay lại không để ý tới hình thượng gàothét như vậy. Tịch Quân Dục nghe thấy vậy thì hứng thú dừng bước. Sauđó, các loại thanh âm la mắng nhau truyền ra, là một cô gái khác, tuynói cũng gay gắt nhưng khá là dễ nghe.
"Đồ đàn bà lòng tham không đáy! Đồ đỉa hút máu"
Kim Phong lâu được chia thành hai khu nội viện và ngoại viện độc lậpvới nhau, bên ngoài là một dãy nhà thấp tầng, sau dãy nhà chính là nộiviện. Mấy gian nhà bên ngoài thường dùng để kinh doanh, bình thường Tịch Quân Dục hay làm khách ở dãy nhà ngoài, nơi này không phân biệt đẳngcấp, chính hợp với hắn. Lúc này hắn đang đứng ở trong hành lang nghengười ta cãi vã, hiện người nói là Dương mụ mụ.
"Đồ ngu ngốc! Cái số thiếu phu nhân đấy... là thiếu phu nhân đấy... vậy mà cô lại coi thường nó..."
"Thiếu phu nhân thì thế nào, tôi chẳng thèm!"
"Đồ ngu… "
Trưa nay thời tiết oi bức nhưng trông sắc trời cũng không đến nỗi nào,tới gần tối thì bắt đầu nổi gió, chắc là đêm nay sẽ mưa xối xả, việc làm ăn của Kim Phong lâu cũng không tính là quá tốt, một nữ tử sắc mặt vộivàng đi từ đằng trước tới, thấy hắn thì nghiêng người cười nói:
"Tịch công tử, hôm nay mời khách ở đây ư?"
"Ừ, ở bên ngoài, phòng Xuân Hiểu, sắp tàn rồi."
Tịch Quân Dục gật đầu, hỏi:
"Bên trong làm sao vậy?"
Cô gái có chút do dự, nói:
"Mẹ đang tức giận đấy, ài, việc này..."
Nàng có chút muốn nói lại thôi, Tịch Quân Dục cũng không hỏi tiếp, đồng thời sau lưng cũng vang lên tiếng gọi của một chưởng quỹ Tô gia:
"Quân Dục, sao vậy, sao ra ngoài lâu thế?"
Hắn quay đầu lại nói một câu:
"Về ngay đây."
Sau đó xoay người cáo từ với cô gái.
Hôm nay hôm nay hắn vốn cùng với vị chưởng quỹ kia mở tiệc chiêu đãitân khách, hiện cũng sắp tàn cuộc nên vừa rồi mới đi nhà xí. Khi hắnquay lại phòng thì đôi bên đã bắt đầu cáo từ, vị chưởng quỹ kia tiễnngười rời đi, hắn ra cửa tính tiền và giải quyết nốt chuyện còn lại. Dùsao cũng chẳng có chuyện gì nên hắn đuổi khéo cô gái tiếp khách đi, chỉlưu lại một người tương đối quen, bảo đối phương ở trong phòng gẩy mộtkhúc đàn, bản thân thì nhấm nháp thức ăn, ngẫm nghĩ sự tình.
Do ngồi cạnh cửa sổ nên dù cửa sổ có đóng, hắn vẫn nghe thấy tiếng gióbên ngoài. Tiếng gió mang theo tiếng cãi vã bay tới, đúng là khá thú vị.
"Nếu như có vị công tử ca nào đó cho cô tiền chuộc thân, ta chẳng thèmnói nửa câu, thậm chí còn cho thêm đồ cưới, nhưng bây giờ cô thật ngungốc…"
"Ngu hay không kệ tôi! Tiền chuộc thân tôi lo đủ là được."
"Ta còn lạ gì chút tiền ấy của cô! Không có ta, không có Kim Phong lâu, cô lấy đâu ra tiền?"
"Bà chỉ muốn tôi ở chỗ này làm công cho bà, giúp bà kiếm tiền, bà muốn cả đời tôi không ra khỏi chỗ này chứ gì."
"Thối lắm! Đồ vong ơn phụ nghĩa! Thối lắm... Cô tự hỏi lại mình đi! Côtự hỏi lại mình đi! Khi các cô tới tuổi lấy chồng, Dương Tú Hồng ta cókhi nào không đồng ý hay không, có từng cau mày nhăn mặt hay không!Trước đây có Tư Tư, Tiểu Vũ, Lệ Hồng, Bạch Đóa Nhi, Phan Thi... Bạch Đóa Nhi. Chính ta tác hợp cho bọn họ đấy! Bọn nọ nào được tính là át chủbài, nhưng ta vẫn tìm cho họ những mối tốt, vui vẻ tặng đồ cưới! Vậy màbây giờ cô đòi đi, tại sao..."
"Tôi! Thích! đi!"
"Cô bị bỏ bùa mê thuốc lú rồi! Cô xuất thân từ nơi này đấy, bây giờchuộc thân ra để làm cái gì. Ta biết là ta không nên có lòng tốt như vậy mà, con họ Nhiếp kia… trước kia là con gái nhà quan, đâu có hiểu gì thế sự… Ta đáng nhẽ không nên có lòng tốt cho nàng ta công việc, vừa rồilại còn giúp đỡ nữa chứ… Cô ta không hiểu thế sự, cô có hiểu không. Côtự nghĩ lại xem mình có xuất thân gì, cô bị cô ta bỏ bỏ bùa mê thuốc lúrồi..."
"Tôi bị bỏ bùa mê thì tôi chịu..."
"Ta không cho phép cô như vậy!"
"..."
"... Đám Trần viên ngoại, công tử của Thiết gia, Trịnh lão gia, cóngười nào không tốt? Ta đâu có bảo gả cô phải cho một lão già đâu, côphải có tiền, phải làm thiếu phu nhân! A, cô không thích bọn họ ư, vậynhững đại tài tử như Tào Quan, Liễu Thanh Địch thì thế nào, tiền ítnhưng nhà cũng thuộc loại phú quý, tương lai nếu có thể làm quan... thìcô tốt xấu gì cũng là thiếu phu nhân đấy! Cô bảo không lấy ai ư, định ởgóa à? Cô nghĩ xem, nếu mà cô đi bán trứng, ai còn dám lấy cô nữa. Mấtmặt! Mất mặt quá! Sau này họ sẽ nói Dương Tú Hồng ta dạy dỗ ra một đứacon gái quái thai, tính cách cổ quái…"
Hai người ở trongphòng lớn tiếng khắc khẩu, Dương mụ mụ vừa giận vừa nức nở quát mắng.Tịch Quân Dục nghe thấy thú vị, bà ta nhắc tới Tào Quan, Liễu ThanhĐịch... chẳng nhẽ Nguyên Cẩm Nhi định rời đi? Cô gái này liên tục hailần lọt vào tốp tứ đại hành thủ trong kỳ thi chọn Hoa khôi, không ngờmới sau sự kiện này hai tháng mà đã định chuộc thân cho mình. Làm ăn lỗvốn, cũng khó trách Dương mụ mụ tức giận như vậy, hơn nữa hình như cô ta không định lập ra đình, chẳng nhẽ định chuộc thân ra ngoài… tự lập mônhộ? Đâu có giống...
"Dù sao tiền cũng ở chỗ này rồi! Nếu bà vẫn bảo thiếu thì tôi đưa cho bà hết..."
"Cô ra ngoài đấy có cái gì tốt, ra ngoài đó để cho đám phàm phu nhìn à, hiện giờ ở đây chí ít cũng toàn là văn nhân tài tử!"
"Tôi chẳng để ý ai nhìn cả!"
"Nếu vậy cả đời này không đàn ông nào thích cô đâu!"
"Tôi cũng không thích đàn ông!"
Dương mụ mụ nghe thấy vậy thì tức tới mức tắt tiếng.
Nguyên Cẩm Nhi cũng quật cường im lặng.
"... Cô rốt cuộc có cái gì không hài lòng! Cô rốt cuộc có cái gì khônghài lòng! Cô gia nhập Kim Phong lâu, ta coi cô là hoa khôi, coi cô là át chủ bài, cô không muốn gặp ai ta cũng không ép, những nhân vật nổitiếng như văn nhân tài tử, đại quan, phú hào địa chủ... ta cũng đâu cóbắt cô phải gặp họ bao giờ. Bây giờ cô bị bỏ bùa mê thuốc lú rồi, cômuốn đi con đường chết à, cô rốt cuộc có cái gì không hài lòng... Địnhbán rẻ tiếng cười, trơ mặt với đời ư... Định dựa vào chính mình, đùa cái gì vậy, cô có thể tự dựa vào bản thân cả đời ư? Làm thiếu phu nhân thìcó gì không tốt, người khác cầu còn không được! Cô đã tu luyện được mấyđời rồi mà dám kiêu! Cô không thích? Vậy thì kiếp sau nên nhớ đầu thailàm đàn ông đi.. Đàn bà chỉ có cái số này thôi!"
Tạch tạch tạch, mấy âm thanh phát ra ở trên nóc nhà, sau một khắc, trời đổ mưa xối xả, cơn mưa bao phủ cả tòa thành.
Tiếng cãi nhau nghe không còn rõ lắm, loáng thoáng mới nghe thấy tiếng của Nguyên Cẩm Nhi: "Vậy bà đánh chết tôi đi..."
Tịch Quân Dục đẩy cửa sổ, do mái hiên phía trên vươn ra ngoài rất dàinên mưa lớn không thể bay vào trong phòng. Từ nơi này nhìn sang bên kiacó hai bóng người đang di chuyển, hai người con gái đang cãi nhau ầm ĩ.Do mưa gió quá tó, không nghe rõ nói cái gì, chỉ phân biệt được ai đangnói mà thôi. Sau một lúc, đại khái là Nguyên Cẩm Nhi đi tới đẩy toangcánh cửa sổ bên đó ra, gió lùa phòng vào, ánh nến bập bùng.
"Cô nhảy đi! Nhảy sông tự vẫn là xong hết mọi chuyện! Coi như ta chưa từng nuôi đứa con gái này… "
Dương Tú Hồng quát lớn, Tịch Quân Dục nhìn thấy bóng người kia khôngnói một lời bò lên thành cửa, sau đó thả người nhảy xuống trong mưa,nước sông Tần Hoài bắn lên tung tóe.
"Ha ha!" Tịch Quân Dục cười cười, không ngờ bây giờ vẫn còn nữ tử quật cường tới mức này.
"Tiểu thư…" Trong tòa nhà đó vang lên tiếng gọi thất thanh, một cô gáiđi tới bên cửa nhìn xuống, chắc là một nha hoàn của Nguyên Cẩm Nhi.Dương mụ mụ thấy vậy quát to: "Chết đi! Chết đi! Chết đi là tốt nhất...Kỹ năng bơi lội của nó tốt như vậy, dù rùa đen có chết cũng không làm nó chết được. Đồ rùa đen, đồ vong ơn phụ nghĩa."
"Tiểu thư..."
"Cầm đi! Cầm đi! Cầm đồ của tiểu thư ngươi đi... Đây, khế ước bán mìnhcủa ngươi, của tiểu thư ngươi... Cút! Đều cút hết cả đi!"
Dương mụ mụ quẳng thứ gì đó xuống nhà, nha hoàn kia tiến tới dập đầu mấy cái, cầm mấy thứ dưới sàn rồi gọi lớn "tiểu thư" sau đó chạy ra bênngoài.
"Bảo Trần sư phụ chèo thuyền đi theo xem nào, vớt cáiđồ muốn chết kia lên. Đừng để người ta nói Dương Tú Hồng ta ép người tựvẫn!"
Trong mưa lớn, Kim Phong lâu khá náo nhiệt, Tịch QuânDục nhìn cảnh tượng này mà cười một lúc lâu. Sau đó, hắn đi ra ngoài,chuẩn bị rời đi, mới bước ra hành lang thì đã gặp mấy người quen, đó làđại thiếu gia Ô Khải Long và Nhị thiếu gia Ô Khải Hào của Ô gia. Nhìnthấy bọn họ, Tịch Quân Dục đứng sang một bên cho họ qua, nhưng hai người kia thấy hắn thì vui mừng chất tiếng chào hỏi.
"Ha ha, Tịch chưởng quỹ, thật là trùng hợp, hôm nay huynh cũng ở Kim Phong lâu à, hình như vừa tiếp khách xong phải không?"
"Lúc nãy vừa tiếp Dư chưởng quỹ của Tứ Khánh phường, hiện Dư ông ấy vừa rời đi rồi."
"A, nếu huynh không bận viện thì tới đây ngồi một lát, có thể gặp nhau âu cũng là duyên phận."
Tịch Quân Dục cười lắc đầu, sau đó khách sáo mở miệng cự tuyệt:
"Cám ơn thịnh tình của hai vị công tử, chỉ là Quân Dục thượng có một số việc phải xử lý, không thể quấy rầy, lần sau vậy, lần sau vậy..."
Hai người của Ô gia này đều nổi danh về việc nhiệt tình trong việcchiêu hiền đãi sĩ, Ô Khải Long kia trước đây rất thích Tịch Quân Dục.Hai bên đứng đó nói chuyện thêm một lúc, sau đó hai huynh đệ Ô gia tiếcnuối cười cáo từ, Tịch Quân Dục đợi bọn họ đi qua rồi xoay người ra cửa.
***
Hôm nay trời mưa xối xả, bất lợi cho xuất hành. Tính ra thì hôm nay phụ thân của Tiểu Thiền mới hạ táng, đại khái là buổi tối ngày mai NinhNghị mới trở về. Chuyện bên Tứ Khánh phường cũng đã ổn, có lẽ nên đi báo cáo tình hình một chút...
Hắn đứng ở cửa nhìn trời mưa mịt mù, người hầu dắt ngựa xe tới hỏi:
"Tịch chưởng quỹ, bây giờ đi đâu?"
"Quay về..."
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
"Tô phủ."
Xe ngựa lộc cộc cô độc đi giữa làn mưa, dọc theo con đường dài chậm rãi lăn bánh về phái Tô phủ. Không bao lâu sau, trên một con đường cạnh bờsông, có một chiếc xe ngựa của Tô phủ đang lao nhanh trong làn mưa,người khoác áo tơi đánh xe là Đông Trụ, rốt cục buổi tối bọn họ cũng vềtới Giang Ninh.
Cuộc sống về đêm của triều Vũ tương đối nhộnnhịp, cửa thành buổi tối cũng không đóng, thỉnh thoảng có đóng cũng làvào lúc khuya. Nhưng mà gần đây nạn dân tập trung bên ngoài khá nhiều,Ninh Nghị trên đường về cứ lo rằng buổi tối sẽ đóng cửa thành sớm. Trênđường đi hắn thấy sắc trời âm u, may mà vào thành rồi mới mưa xối xả,hắn gọi Cảnh hộ vệ vào trong xe, sau đó lấy áo tơi bảo Đông Trụ mặc vào. Lúc đi qua đoạn đường này thì đột nhiên nghe tiếng người gọi "Tiểuthư..."
Hắn xốc màn xe lên nhìn ra ngoài, con đường ven sôngnày có khá nhiều nhà cửa, phần lớn là thanh lâu, đèn lồng ở cửa chiếusáng cả một đoạn đường. Ninh Nghị thấy trong nhà còn có người, chứ ởtrên đường không còn ai đi lại. Sau khi vén rèm nhìn kỹ một lúc, hắnthấy một cô gái đang từ dưới sông bò lên đường, nha hoàn của nàng mangtheo một cái bọc nhỏ đứng bên cạnh.
Không biết vì sao cô gáinày lại ngã xuống sông, bây giờ trời đang mưa, buổi tối sóng sông TầnHoài cuồn cuộn, có chút nguy hiểm, trông cách nàng bò lên bờ cũng có thể nhận ra nàng ta có kỹ năng bơi tương đối tốt. Có điều khi cô gái nàyngã xuống sông mặc ít áo, bây giờ trên người ướt đẫm, y phục dán sát vào cơ thể làm nổi bật đường cong lả lướt, giày thì chắc đã rớt mất mộtchiếc ở dưới sông. Trong trời mưa mù mịt, cảnh tượng này rất mê hoặc.
Trên lầu mấy căn nhà ven đường có lẽ cũng có người nhìn thấy, Đông Trụchắc cũng nhìn thấy nàng. Cô gái kia đưa tay xoa mặt, thấy người ta nhìn mình thì cũng cúi đầu nhìn lại bản thân, sau đó nhíu mày ngẩng đầu quát "chưa từng nhìn thấy con gái à..."
Câu này mắng khá to nhưng bản thân nàng cũng có chút chột dạ, nửa cuối không to được như lúc đầu. Mắng xong thì nàng lại xoay người, nhảy ùm xuống sông, trong nháy mắtđã bơi ra xa, biến mất trong dòng sông cuộn sóng.
"Tiểu thư, tiểu thư..."
Cô nha hoàn chạy dọc theo trên bờ...
"Chà chà." Cô gái đẹp thật...
Ninh Nghị cảm thán trong lòng, mang máng nhớ ra là hình như đã gặp côta ở đâu đó, nhưng nghĩ kỹ lại thì thấy không phải, có thê là trước đâyxem quá nhiều minh tinh điện ảnh nên mới như vậy.
Đang nghĩ thì Tiểu Thiền nhích lại gần nói:
"Cô gia, người đang nhìn gì vậy?"
"A, không có gì."
"Không tin."
Tiểu Thiền lắc đầu.
"... Đông Trụ chắc cũng nhìn thấy, muội đi hỏi Đông Trụ đi."
"Hừ?" Tiểu Thiền nghi hoặc, một lát sau mới xốc màn xe phía trước hỏi:
"Đông Trụ ca, Đông Trụ ca, các huynh nhìn thấy gì vậy?"
"Hả, cái gì?"
Đông Trụ ngẩn người, sau đó một trận lúng túng nói:
"Không, không nhìn thấy gì, không nhìn thấy gì..."
"Hừ?"
Ninh Nghị ở bên trong xe cười ha hả, Tiểu Thiền nghi hoặc nhìn Đông Trụ ở phía trước, lại nhìn Ninh Nghị ở bên trong xe, sau đó buồn buồn luivề chỗ ngồi của mình nói: "Bắt nạt người khác..."
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 92: Cảnh Cáo (Thượng)
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com"Về chuyện của Tứ Khánh phường, tôi đã bàn bạc ổn thỏa với Dư chưởng quỹ rồi, trước mồng 6 tháng 10 có thể giao hàng cho họ là xong, tôi có một ý tưởng..."
Mưa xối xả bao phủ đại viện Tô gia, nước mưa đan xennhư một tấm màn hạ xuống, dưới ánh sáng của ngọn đèn trong phòng khách,Tịch Quân Dục đang ngồi bàn chuyện làm ăn với Tô Đàn Nhi. Hạnh nhi cầmkhăn mang tới cho hắn lau những giọt nước trên người, sau đó Quyên nhibưng khay trà vào, đặt thêm một đĩa điểm tâm lên bàn.
"Tịch chưởng quỹ mời dùng trà."
"Làm phiền Quyên nhi rồi."
Tịch Quân Dục cười gật đầu, sau đó tiếp tục bàn chuyện làm ăn với Tô Đàn Nhi:
"Nếu Tứ Khánh phường đã bắt đầu, tôi nghĩ có thể đầu tư khoảng 1 vạn lượng ở Viên châu khởi công xây dựng hai xưởng nhuộm và kho hàng, sau đó lấyViên châu làm căn cứ phát triển dần ra xung quanh, có thể mười phần chắc chín..."
Hắn nói xong liền im lặng đợi Tô Đàn Nhi trả lời, việcmở rộng làm ăn của Tô gia thường được tiến hành theo trình tự như vậy,nhưng lúc này Tô Đàn Nhi chậm rãi uống một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn hắnmột cái, nói khá nhỏ:
"Thời điểm đầu tư ở Viên châu đã tới, nhưng gần đây sắp vào vụ, hiện giờ… hãy đợi thêm một thời gian nữa rồi tính tiếp."
Tô Đàn Nhi nói khá nhẹ nhàng, cách trả lời này Tịch Quân Dục cũng đã đoánđược trước, chỉ là ánh mắt của nàng khiến hắn không hiểu. Hắn quen TôĐàn Nhi khi nàng còn là một cô nhóc 11, 12 tuổi, nhưng từ khi Tô Đàn Nhi bắt đầu quản chuyện làm ăn cho tới nay, cô gái này đã khiến hắn khôngcách nào hiểu được nữa.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là cảm giác màthôi. Tính cách của cô thế nào, hắn đương nhiên là biết rõ, nàng tuyrằng chịu áp lực rất lớn nhưng luôn cố gắng hết mình.
Mấy nămtrước, đại khái là khi Tô Đàn Nhi gần 14, 15 tuổi đã bắt đầu cùng làmviệc, bàn bạc các loại đối sách làm ăn với hắn và mấy chưởng quỹ khác.Thiếu nữ này thường đưa ra những quyết định kinh người, tuy phần nhiềuthời gian là vụng về, những khi nàng làm sai hoặc quyết định không đúngthường lúng túng cười cười, sau đó kinh ngạc nói: "Hóa ra như vậy à..."
Nàng có tính cách nhẹ nhàng, khiêm tốn, đối với ai cũng rất điềm đạm, chưabao giờ giận dữ. Đương nhiên cũng có lúc nàng gặp phải tình huống khôngbiết ứng phó cách nào, khi đó nàng thường im lặng nở nụ cười, ra sức mím môi, lặng lẽ đợi cho mọi chuyện qua đi.
Tâm tình của con ngườirất kỳ quái, chẳng có giới hạn rõ ràng nào cả. Tịch Quân Dục cũng chẳngbiết mình quyết định ở lại hãng vải Tô gia khi nào, gia cảnh lúc nhỏ của hắn không tốt, mẹ mất sớm, cha hắn bệnh triền miên, hơn nữa còn là mộttửu quỷ. Từ nhỏ hắn đã nổi tiếng là thông minh, vốn tưởng rằng học hànhsẽ có tiền đồ tốt, ai dè sau khi tới hãng vải làm công kiếm tiền phụgiúp gia đình đã làm mãi tới tận lúc này.
Người thông minh làmviệc gì cũng nhanh, Tịch Quân Dục cũng tự tin mình là một trong nhữngngười làm được việc, buôn bán rất tốt. Là thương nhân, hắn dần hiểu thếnào là nhân tính, nhân tâm, trong cách nghĩ của hắn, thế gian vạn vậtđều không thoát khỏi sự thay đổi, đọc sách cũng chỉ là một trong nhữngcon đường thành công.
Khi còn làm việc vặt, hắn đã giúp hãng vảiTô gia giao dịch thành công được mấy lần, tiền kiếm được cũng nhiều hơn, đời sống gia đình khấm khá hẳn lên. Đương nhiên, lúc đó hắn vẫn còn ýnghĩ học hành, việc hắn chấp nhận ở lại hãng vải có phải do thiếu nữ này hay không thì rất khó nói, nhưng chắc chắn đây cũng là một nguyên nhânlớn.
Hắn nghĩ đi nghĩ lại cũng tự hiểu, gia đình nghèo khó, muốnđi học tiến xa trong con đường khoa cử rất phiền phức, có muốn mang quàđi tặng tạo quan hệ cũng chẳng làm nổi. Trong khi cảm giác có tiền lạicực kỳ thực tế, thời đó hắn đã vạch cho mình một con đường tương đối lýtưởng, đó là ở lại làm công cho Tô gia, trở thành chưởng quỹ, đại chưởng quỹ, sau đó ở rể, khi Tô Đàn Nhi tiếp quản sự nghiệp thì sức nặng củahắn cũng tương đương với nàng.
Lúc đó, hắn không ngừng bộc lộ tài năng, coi như đó là một ám hiệu với thiếu nữ đang không ngừng say mêhọc tập kia. Những lúc Tô Đàn Nhi mắc lỗi, hắn cũng rất đúng lúc phạmphải sai lầm. Kể từ khi biết cách nghĩ của Tô Bá Dung với Tô Đàn Nhi,hắn đã hiểu kiểu gì cũng có một ngày Tô gia cần một chàng rể, hắn hiểnnhiên sẽ là người lý tưởng nhất, bản thân hắn cũng chẳng ngại chuyệnnày.
Người bất tài bao giờ cũng chờ đợi ông trời ban cho mình cơhội thay đổi thân phận, đương nhiên đây cũng chỉ là một trong những lờiđồn vô căn cứ, nhưng đối với người có năng lực, hiểu được khả năng củabản thân cũng đủ giúp họ có một vị trí lớn rồi. Đối với hắn mà nói, hắntin rằng mình ở nơi nào cũng có cơ hội, cũng có thể khiến người ta coitrọng. Hắn xuất thân nghèo khó, đợi ông trời thay đổi đương nhiên làkhông được, vậy thì ở rể chính là cách mà chẳng có gì là không thể chấpnhận.
Tô Đàn Nhi cũng hiểu rõ năng lực của hắn, hắn cũng hiểu rõtính cách của nàng, đây chính là một trong những nhân tố biến họ thànhmột cặp đôi lý tưởng nhất. Nhất định sẽ có một số người lúc đầu mangchuyện ở rể ra chê bai, nhưng chẳng sao, chỉ cần hắn thể hiện năng lực,người bên ngoài tự nhiên sẽ nhìn hắn với cặp mắt khác xưa, một năm, hainăm... sự thực sẽ thay đổi tất cả. Tô Đàn Nhi trên lưng đeo gông xiềngmà còn có thể cắn răng tiến về phía trước, bản thân hắn sao lại khôngthể?
Chỉ tiếc là sự việc phát triển ngoài dự liệu của hắn, Tô gia chắc chắn có suy nghĩ về hắn.
Đương nhiên là có để ý, nhưng cuối cùng, lão thái công đột nhiên quyết định chọn một thư sinh vô năng.
Tô gia... muốn chọn người này để dễ bề khống chế.
Đôi khi biểu hiện năng lực thái quá lại là một khuyết điểm.
Lúc lễ thành hôn diễn ra hắn còn mỉa mai, nếu như đổi lại chú rể là hắn thì nhất định Đàn nhi sẽ không kiếm cớ chạy mất.
Trong lòng vốn rất tự tin rằng, việc đính ước giữa Tô gia và Ninh Nghị chẳngcó gì khiến hắn phải lo lắng, nhưng nào ngờ đối phương lại quyết địnhchọn Ninh Nghị, lúc đó hắn mới cảm thấy kinh ngạc. Vốn hắn có ý địnhtrực tiếp tìm Tô Đàn Nhi bày tỏ tình cảm trong lòng, nhưng đến lúc đóhắn mới nhận ra, thiếu nữ này đã thể hiện thái độ với người bên ngoàirằng, mình là người đã có chồng. Trước kia, nàng gọi hắn là "Quân Dụcca", không lâu sau đổi thành Tịch chưởng quỹ, đến bây giờ vẫn duy trìcách gọi như vậy.
Nàng có thể mềm mỏng điềm đạm, có thể tinhnghịch đáng yêu, có thể dí dỏm hài hước, nhưng đa phần thời gian thiếunữ này thường mang tâm trạng bàng quan của người đứng ngoài, đôi lúcnàng sẽ cảm thấy thú vị, thấy hiếu kỳ, cũng có lúc bật cười thành tiếng, nhưng mà... kiểu gì cũng luôn duy trì thái độ bàng quan và tích cực học tập. Người thông minh chỉ cần dụng tâm thì học thứ gì cũng nhanh, đâylà điều mà Tịch Quân Dục đã sớm biết.
Khi đó hắn mới phát hiện, tình yêu không dễ nói, bởi vì người ta đâu có thân thiết như mình tưởng.
Hắn cũng là người cao ngạo, nếu như chạy tới thổ lộ, thiếu nữ kia có thể là vô cùng ân cần, vô cùng dịu dàng, thậm chí là vô cùng thương tâm, nhưng mà thực sự trong trái tim kia không coi rằng đây là một chuyện đáng đểtiếp nhận, đây là kết quả mà hắn không thể nào chịu nổi.
Sau khithành thân, Tô Đàn Nhi tỏ ra mình là một người đã có chồng, đây cũng làchuyện mà hắn đã sớm đoán được. Vấn đề thân phận chính là nguyên nhânchính để Tô Đàn Nhi thành thân. Mà không biết thư sinh kia sống với nàng thế nào nhỉ, chắc chắn Tô Đàn Nhi sẽ không biểu hiện ra mặt là mìnhkhông hài lòng, mà cũng chắc chắn rằng thư sinh kia sẽ không hiểu đượctrong lòng vợ mình đang nghĩ gì.
Nghĩ tới mà thú vị, nghĩ tới màđau lòng. Quả nhiên bọn họ không ở chung phòng. Mặc dù sau này thư sinhkia phát triển ngoài dự liệu, trên còn đường học vấn đúng là có chút tài năng, nhưng cho dù thế nào, chắc chắn hai người sẽ bằng mặt mà khôngbằng lòng. Ngoại trừ hắn ra, không ai có thể hiểu được Tô Đàn Nhi, tráitim luôn ẩn sâu trong cơ thể kia luôn giữ được sự tỉnh táo kể cả khi bịáp lực và cô độc.
Muốn dùng thân phận nữ tử mà chấp chưởng Tôgia, trở ngại đương nhiên là sẽ có, dù có khóc cũng không có mấy ngườithật lòng đồng tình. Mặc dù đã có Tô Bá Dung bày mưu đặt kế trợ giúpnàng, nhưng mỗi khi buôn bán, đối phương sẽ nghĩ tới vấn đề của một nữchủ nhân. Dù cho nàng không ngừng chứng minh năng lực tới năm 40, 50tuổi, dù có trở thành nhân vật như Võ Tắc Thiên thì mọi người vẫn nghĩrằng, nàng chỉ là một nữ nhân, cho nên nàng chỉ còn cách chọn lựa sựtỉnh táo cho trái tim mình.
Nghĩ tới mà cảm thấy lạnh buốt, cảmthấy cô độc, cảm thấy thương cảm. Nàng cần một người thực sự có khả năng cùng chung hoạn nạn. Tịch Quân Dục thích cảm giác như vậy, nhưng lúcnày hắn cũng chỉ có cách im lặng và tiếp nhận sự thực, việc đã xảy ra,oán giận vô dụng, lo lắng làm gì những chuyện không đâu.
Đôi khiTịch Quân Dục không cảm nhận được vị trí quan trọng của mình trong cáchnghĩ của nàng nữa, nàng đã dần trưởng thành, qua mấy năm nữa, người từng dạy dỗ nàng như hắn sẽ không còn ảnh hưởng được tới nàng.
Chuyện Viên châu, Tô Đàn Nhi đã quyết định, hắn chỉ là "chưởng quỹ" đươngnhiên không cần nói nhiều. Khi có thời gian, hai người cũng thường haynói chuyện, sau khi nói chuyện Tứ Khánh phường, hắn kể thêm mấy chuyệnthú vị, sau đó lại liên hệ tới việc nạn dân mà phân tích thêm những khảnăng có thể phát sinh. Hắn biết Tô Đàn Nhi thích nghe cái gì, nàng bưngtrà uống chứng tỏ nàng đã nghe tới mức nhập thần, thỉnh thoảng gật đầu,hỏi ngược lại vài câu, thần thái chẳng khác gì thiếu nữ hiếu kỳ mấy nămtrước. Dù sao đây cũng là thời đại tin tức không thể linh thông, rấtnhiều thứ chỉ cần nói đúng là đúng, mà những điều Tịch Quân Dục nói,nàng thường không biết.
Sau đó hắn thuận miệng nói tới chuyệntang sự của phụ thân Tiểu Thiền, phán đoán xem bao giờ Ninh Nghị có thểtrở về, chuyện này hắn chỉ điểm tới là dừng, ám chỉ một chút rằng mìnhkhông giống như Ninh Nghị. Tuy rằng thoạt nhìn những thứ này đối phươngsẽ không để trong lòng, nhưng cũng có thể trò chuyện thêm một chút thờigian.
Đột nhiên, Hạnh nhi cầm theo ô từ ngoài sân chạy vào, trông khá là vui vẻ nhìn Tịch Quân Dục gật đầu cười rồi lao tới chỗ Tô ĐànNhi, nói:
"Cô gia và Tiểu Thiền đã về rồi."
"Thật không?"
Quyên nhi đứng sau Tô Đàn Nhi bật hỏi trước, Tô Đàn Nhi cũng ngẩng đầu lên nở nụ cười tươi, nhưng cũng đồng thời nhíu mày:
"Mưa lớn như vậy, trời lại tối khuya, họ có bị ướt không?"
"Không đâu. À, người đánh xe là Đông Trụ, lúc ở ngoài Cô gia bảo hắn đi tắmtrước rồi, sau đó còn bảo nhà bếp chuẩn bị cơm nước, họ trở về gấp quá,chắc là cơm tối chưa ăn."
"Ừ."
Tô Đàn Nhi suy nghĩ một chút, nói:
"Hạnh nhi, muội bảo nhà bếp chuẩn bị những món Cô gia thích ăn, sau đó chuẩnbị thêm một nồi cháo, ta cũng có chút đói bụng... Mặt khác chuẩn bị thêm món canh nấm để Cảnh hộ viện và Đông Trụ khử lạnh, bình thường bọn họkhông được ăn món này. Nếu muội và Quyên nhi muốn thì có thể tự đi chuẩn bị, ta không dùng, sau khi Cô gia và Tiểu Thiền dùng bữa xong chắc cũng không ăn món này nữa... À, Tịch chưởng quỹ có muốn không?"
"Tôi không dùng, nếu Cô gia và Tiểu Thiền đã trở về, chuyện quan trọng cũng đã nói xong, vậy tôi trở về trước."
Tịch Quân Dục cười tự nhiên, Tô Đàn Nhi gật đầu.
"Nếu vậy thì tôi tiễn Tịch chưởng quỹ."
"Không cần, mưa lớn lắm."
"Không sao, hơn nữa tôi cũng muốn nghe tường tận hơn về kế hoạch Viên châu lúc này Tịch chưởng quỹ nói."
“Cô không muốn nghe mới là lạ...”
Tịch Quân Dục cười ở trong lòng, tay mở ô cùng với Tô Đàn Nhi, Quyên nhi đira ngoài, miệng thì nói về kế hoạch và cách nghĩ của mình. Tư liệu màhắn thu thập được về phong thổ, quan viên, dân chúng ở bên đó vô cùng kỹ càng, Tô Đàn Nhi vừa gật đầu vừa nghe.
Tiếng mưa rào rào, đitrên đường nhìn ánh sáng nhạt nhòa của dãy phòng ốc, hắn có cảm giácdinh thự Tô gia to lớn chỉ còn ba người họ đi trong mưa. Gần tới cửahông, nhìn thấy bên đó vẫn có người vội vã qua lại, người hầu của hắncũng đứng đợi ngoài cổng. Khi đi tới một chỗ trong hành lang không cầndùng ô, Tịch Quân Dục hít sâu một hơi.
"Thực ra, hơn một năm nay, tuy rằng Tô thị vẫn giữ được thế phát triển, nhưng hiện giờ các cơ sởđều tự giữ lại tài chính cho mình. Cô đang chuẩn bị, nhưng chuyện nàyquá lớn, cô không muốn nói thì đáng nhẽ ta cũng không nên nêu. Thếnhưng... với số vốn gốc lớn như vậy không trở lại, cô đã hiểu hết ýnghĩa của chuyện này chưa?"
Tô Đàn Nhi dừng bước, liếc mắt nhìnhắn, nhẹ mân đôi môi, không nói gì. Ánh mắt kia có chút phức tạp, giốngnhư muốn nói xin lỗi không thể nói với ngươi điều này, dù sao nàng vẫnđang muốn nắm toàn cục… Tịch Quân Dục cũng không đợi điều gì, chỉ lắcđầu, thở dài một hơi.
"Tôi không biết cô có ý nghĩ này từ lúcnào, có thế mấy năm trước cô đã nghĩ đến chuyện… bán vải vào cung, trởthành Hoàng thương (thương nhân của Hoàng gia), chuyện này… có đúngkhông?"
Hắn nhìn Tô Đàn Nhi, hơi dừng một chút.
"Nếu làmấy năm trước còn có thể, nhưng mà năm ngoái, Tiết gia đã bắt đầu triểnkhai, họ cũng có chủ ý với Hoàng thương, có lẽ Ô gia cũng có ý nghĩ nhưvậy. Cách nghĩ của cô rất khó thực hiện vào lúc này, cô biết không?"
Trong đêm mưa, đây là lời cảnh cáo nghiêm khắc nhất. Tịch Quân Dục lo lắng là điều này đang tới...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 93: Cảnh Cáo (Hạ)
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTừ khi ký hiệp ước Thiền Uyên tới nay, bởi vì mỗi năm đều phải cống nộpcho Liêu quốc một lượng tiền Tuế (tiền cống nộp cho bên thắng trận) vàvải vóc hạng nhất, cho nên làm nghề dệt may ai cũng muốn mình trở thànhHoàng thương.
Mỗi năm cung cấp 30 vạn tấm vải, số lượng nàykhông phải là nhỏ, nếu không xé nhỏ ra thì chẳng hiệu buôn nào nuốt trọn được. Mà cho dù có xé lẻ ra thì đối với mỗi người vẫn là con số khôngnhỏ. Do mỗi năm phải cống nộp số lượng vải lớn như vậy, nên giá cả triều đình thu mua không được cao cho lắm, nó không thể bằng những mặt hàngđắt giá, thậm chí còn thấp hơn so với mặt bằng chung.
Hàng nămtrong cung đều phải mua một số lượng lớn các loại vải vóc, tơ lụa đẹp,đây mới chính là hàng xa xỉ giá cao, lợi nhuận đương nhiên là có, nhưngnếu so sánh với 30 vạn tấm kia thì không tính là bao nhiêu. Trở thànhHoàng thương sẽ có một số đặc quyền nhất định, cho nên đa phần cácthương hộ đều tranh giành, họ không tính tới cái thiệt trước mắt về lợinhuận, mà tính tới cái lợi lâu dài khi triều đình dành cho họ một số đặc quyền phát triển và buôn bán.
Lực lượng của Tô gia trên phương diện này còn yếu, đương nhiên nếu cố tranh một góc nhỏ cũng không khó,nhưng nếu chủ động trở thành một cổ đông phân chia thì tương đối khókhăn. Bản thân Tô gia bình thường phải phải duy trì một lượng lớn cácmối quan hệ làm ăn, khi nhận được đơn đặt hàng của Hoàng gia, họ sẽkhông để ý tới việc anh bận tới mức nào, có thời gian hay không, mà nhất định buộc anh giao hàng đúng hẹn. Nếu không muốn ảnh hưởng tới cungcầu, Tô gia nhất định phải có thực lực của mình.
Nói cách khác, việc mở xưởng mới để sản xuất, cung cấp cho Hoàng gia sẽ không mang tới bao nhiêu lợi nhuận, có lẽ sẽ nhận được một số đặc quyền nhất định,nhưng mở rộng cũng đồng nghĩa với việc phân tán tinh lực, năng lực Tôgia nếu đã bão hòa thì dù có ban cho anh đặc quyền, anh cũng chẳng đủsức mà phát triển.
Nếu như anh có năng lực lớn, đương nhiên cóthể nhận một phần đơn đặt hàng vải Tuế (vải phải nộp cho bên thắngtrận), trong kho lại có một lượng vải dự trữ lớn, khi đó cung cấp thêmnhu cầu tơ lụa trân quý cho cung đình, lợi nhuận kiếm được là khánhiều., Ai cũng có một phần trong chén canh này, nhưng nghe đâu ngoàiviệc cung cấp vải vóc quý theo đơn hàng, thương hộ còn phải dâng chotriều đình thêm một số khác, hơn nữa các loại phí tổn đả thông thủ tụckhông phải là ít, muốn thuần túy kiếm lợi trên lĩnh vực này rất khó, chỉ có thương hộ siêu cấp mới có khả năng vận dụng các loại thủ đoạn đểkiếm lời mà thôi.
Biện Lương (Bắc Kinh) có rất nhiều tiệm vảilớn, Giang Ninh mặc dù cũng là nơi nghề dệt hưng thịnh, nhưng Hoàngthương thì chỉ toàn do những hãng vải tầm trung tranh giành, nguyên nhân vì áp lực quá lớn, lợi nhuận không cao, những hãng buôn lớn không thích mạo hiểm.
Muốn giải quyết vấn đề bày, biện pháp tốt nhất thựcra là cải tiến kỹ thuật. Tịch Quân Dục đại khái có thể nhận ra nỗ lựccủa Tô Đàn Nhi ở phương diện này, nàng đã cố gắng nhiều năm, thành tựuđã ở trước mắt, chỉ cần giải quyết tốt vấn đề này là được...
"Mấy năm trước, nếu cô có thể nâng cao hiệu suất, hạ giá thành vải Tuếthì việc làm ăn lần này chắc chắn cô có thể làm… sau một hai năm nhấtđịnh sẽ có người ghen tỵ. Nhưng vấn đề ở chỗ từ năm ngoái, quan hệ giữaLiêu quốc và Kim quốc đã bắt đầu căng thẳng, hiện giờ hai nước đều sắpbước vào tình trạng chiến tranh, một khi đánh nhau, hai hổ tranh chấp,triều đình nhất định sẽ xuất binh, lúc đó sẽ không còn chuyện cống nộptiền Tuế cho người Liêu nữa, chúng ta chỉ còn cách mang 30 vạn tấm vảinày về ăn dần..."
"Nếu như không cần phải nộp tiền Tuế nữa thìvẫn có thể cung cấp tơ lụa cho cung đình, Tiết gia và Ô gia chắc chắn đã trù tính việc này. Chúng ta có thể có thể thắng Tiết gia, nhưng khôngăn được Ô gia, bọn họ có quan hệ trong cung, cũng rất quen mấy vị đạinhân trong Chức Tạo phủ. Tôi biết mấy năm nay cô chuẩn bị rất công phu,nhưng căn cứ theo tình hình hiện nay, phần thắng của việc này đã khôngcao. Cái quan trọng nhất vẫn là ở phương diện vải Tuế, cô có dâng lên tơ lụa tốt thì nhu cầu trong cung cũng không cao, chiến tranh xảy ra,trong cung không nhập vải Tuế nữa mà cô lại sản xuất một lượng lớn, vậythì chúng ta sẽ chết..."
Tịch Quân Dục nói xong, Tô Đàn Nhi giữ im lặng một lúc rồi nói:
"Tiết gia và Ô gia cũng gặp khó trong vấn đề vải Tuế này à?"
"Nếu như còn nhập một năm vải Tuế nữa, bọn họ nhất định sẽ không chết,hiện giờ họ đang dự tính giảm một phần sản lượng, sang năm có lẽ năm sau nữa sẽ xuất binh, trở mặt, bọn họ sẽ tận dụng đặc quyền của Hoàngthương giảm nhanh sản lượng hết mức có thể. Trong khi cô lại khác, côđang cải tiến máy dệt, đặt mình vào trong thế mạo hiểm, nếu là mấy nămtrước thì tôi đương nhiên ủng hộ cô, nhưng bây giờ tương lai mù mịt,chuyện này cũng chẳng phải một vốn bốn lời, không bằng tránh xa nó ra là hay nhất."
Hắn thở dài:
"Đây không phải cô tính sai mà là thời cơ không đúng, không có cách nào cả..."
Trước kia, bởi vì có vải Tuế nên Hoàng thương chính là một cái bánhthơm, đối với thương hộ lớn có năng lực mà nói, bọn họ có thể tận dụngđể lớn hơn nữa. Nhưng đối với Tô gia hoặc là một số thương gia khác mànói, nhận mối làm ăn này không khác gì nhận độc dược. Tô Đàn Nhi chuẩnbị mãi, khi định thi hành thì chiến tranh lại sắp xảy ra, không còn vảiTuế, Tiết gia và Ô gia tranh nhau rút lui, Tô gia nhảy vào thì đúng làchuyện cười.
Lúc này nghe Tịch Quân Dục phân tích, Tô Đàn Nhi hơi nhíu mày, lắc đầu:
"Tịch chưởng quỹ cảm thấy trận chiến này sẽ thế nào?"
"Hả?"
Tịch Quân Dục hơi ngẩn người, sau đó nói:
"Sau khi thắng trận..."
Hắn nói đến đây thì đột nhiên hiểu ý đối phương:
"Điều này mà cô cũng..."
"Từ khi ta chào đời, tiền Tuế vẫn tồn tại."
Tô Đàn Nhi nhẹ nhàng nói chuyện:
"Có một số chuyện nói ra chẳng vinh quang gì, ta đương nhiên hi vọngchúng ta có thể đánh thắng người Liêu. Thế nhưng... hi vọng không lớn,60 năm trước có hiệp ước Đàn Uyên, 7 năm trước có hiệp ước Hắc Thủy, hôm nay lại thêm Kim quốc, chiến tranh xảy ra thì kết quả sẽ thế nào? Haihổ tranh chấp đồng quy vu tận, điều đó đương nhiên là hay nhất, nhưng sự thật có phải như vậy hay không?"
Tô Đàn Nhi lắc đầu:
"Aicũng nói người Liêu dã man tàn bạo, người Kim thô bỉ không văn, nóitriều Vũ ta là thiên triều mênh mông, ta... ta rất thích nghe chuyệnxưa, lúc nhỏ thường lên trà lâu nghe người ta bình sách, thỉnh thoảngnhịn không được vỗ tay cười to. Nhưng chúng ta nên nhìn nhận đúng sựthật... nơi nào cũng có người thông minh, chúng ta đánh không lại họ thì phải chấp nhận sự thực họ mạnh hơn ta, phải chấp nhận..."
"Người biết nhận thua mới có thể chiến thắng, ta là một thương nhân,thua thì thua, tiền mất thì thôi, tại sao phải mượn cớ này nọ. Tịchchưởng quỹ, bảy năm trước Liêu quốc có thể buộc chúng ta ký hiệp ước Hắc Thủy, Kim quốc hiện giờ có sức mạnh đủ khiên chiến Liêu quốc, khi họđánh nhau chẳng nhẽ họ không biết có một triều Vũ đang nhìn hay sao?"
"Ta hôm nay đi dạo trong trà lâu tửu quán, nghe đám văn nhân tài tửngồi nghị luận triều Vũ ta phải thế nào để ngư ông đắc lợi, chê tráchLiêu quốc Kim quốc dã man thô bỉ, vụng về ngốc nghếch, bàn tán chuyệnkhiêu khích, ly gián cho hai nước giết nhau tới đỏ mắt... Ta chỉ là nữtử cũng biết là Liêu quốc Kim quốc đâu có ngốc tới vậy. Chúng ta bị ứchiếp gần trăm năm, vậy mà chúng ta vẫn cứ nói người mạnh hơn mình là súc sinh, dã man, mông muội, tại sao chúng ta bị một đám vụng về, súc sinhức hiếp lâu như vậy? Có lẽ vì đám văn nhân tài tử lúc nào cũng kể chocon cháu nghe chuyện hiệp sĩ nước ta đánh bại Liêu quốc mọi rợ nên chúng ta mới suy nhược lâu ngày như vậy..."
Nàng buồn, lắc đầu:
"Nếu thật sự đánh nhau, kết quả tốt nhất là họ lưỡng bại câu thương,chúng ta sẽ chẳng phải cống nạp một đồng tiền Tuế, đến lúc đó, việc cảitiến máy dệt của ta vẫn còn có thể dùng. Nhưng nếu như kết quả khác đi,Liêu quốc thắng hưng sư vấn tội, tiền tuế cho Liêu quốc nhất định sẽtăng, nếu như Kim quốc thắng, bọn họ chẳng lẽ không muốn tiền Tuế củachúng ta? Nào có chuyện tốt như vậy? Nghe nói lần này hai nước Kim –Liêu xung đột, một trong những nguyên nhân rất lớn là Kim quốc muốn dụng võ bắt chúng ta buôn bán. Khi hai nước hòa đàm ngưng chiến, triều Vũ ta không chỉ phải cống nộp tiền tuế cho Liêu quốc, mà đồng thời phải cốngnộp cho Kim quốc, chẳng bao giờ có chuyện họ buông tha tiền Tuế củachúng ta..."
"Ta cũng hi vọng chúng ta có thể thắng, nếu có một ngày đại quân xuất phát, quan phủ nhất định sẽ tới nhà đòi tiền, giagia và phụ thân cũng đã chuẩn bị xong. Nhưng nếu như chúng ta thất bại,vậy thì... làm sao bây giờ..."
Tịch Quân Dục đứng ngẩn người,thế cục Kim – Liêu hiện giờ đang khẩn trương, cả nước trên dưới đều nóihai hổ đánh nhau, cơ hội vùng dậy của triều Vũ đã tới. Không ngờ Tô ĐànNhi lại ôm cách suy nghĩ khác, nên nói nàng bi quan hay quá tỉnh táođây. Nhớ lại tác phong hành sự của cô gái này trước đây, cái bề ngoàithướt tha, tính cách dịu dàng chỉ là biểu hiện cho một trái tim kiêncường mà thôi.
Thật sự là... trái tim của hắn run lên... vô cùng đáng để người khác khen ngợi.
Nhưng mặc dù là như vậy, trong lòng Tịch Quân Dục vẫn kiên định suynghĩ tình hình sẽ tốt hơn. Cải tiến máy dệt gia tăng một lượng lớn vảiTuế, lấy hàng chất lượng thấp bán giá cao, đây là dương mưu đường đườngchính chính. Nhưng kiếm lợi như vậy sẽ không được lâu dài, tuy có thểgiữ bí mật được phương pháp dệt, nhuộm trong khoảng thời gian một, hainăm, nhưng kiểu gì những cải tiến đó cũng sẽ bị truyền ra ngoài, đến lúc đó tất cả mọi người đều cải tiến, lợi nhuận sẽ giảm mạnh, mất nhiềuthời gian, nhiều công sức nhưng lợi ích lại chẳng được bao lâu.
Hắn mở miệng định nói ra những suy nghĩ này, nhưng có tiếng vỗ tay độtnhiên vang lên, một bóng người từ trong hành lang đi ra. Lúc nãy Tô ĐànNhi quá chăm chú, Tịch Quân Dục cũng không chú ý xung quanh nên khôngbiết có người tới.
Quyên nhi thấy vậy thì kinh ngạc nói:
"Cô gia, sao người lại ở đây?"
Người trong bóng tối kia chính là Ninh Nghị, một tay hắn cầm cái Ô giấy dầu, tay kia đang cầm thổ sản rừng núi, hình như là thỏ rừng hun khóigì đó, hắn xoay người chỉ vào chiếc xe ngựa đang ở phía sau mình, miệngnói:
"Vốn đang chờ ăn cơm nhưng đột nhiên nhớ ra trên xe ngựa cóchút đồ chưa cầm vào… A, thứ này là do những hương thân của Tiểu Thiềntặng cho Cảnh hộ vệ, ta cũng cầm một chút."
Hắn cười cười, đưa một ngón tay chỉ vào Tô Đàn Nhi nói:
"Nàng không tốt rồi, không yêu nước nhé."
Tịch Quân Dục vốn định nhắm vào chuyện này mà nói vài câu, giờ thấyNinh Nghị nói mấy câu này thì trong lòng khẽ nhíu mày, thằng nhãi nàychỉ là một gã thư sinh, dù văn chương có tốt nhưng cũng có khác gì TôĐàn Nhi thích nghe chuyện hiệp sĩ triều Vũ đánh bại người Liêu mọi rợ.Những câu nói của Tô Đàn Nhi lúc nãy nghe thì rất có đạo lý, chỉ làkhông thể đánh đồng với việc làm ăn buôn bán được.
Hắn quay đầu đi, lại thấy Tô Đàn Nhi ở bên cạnh bật cười, trong ấn tượng của TịchQuân Dục, nàng rất hiếm khi cười, cũng có thể vì Quyên nhi ở sau lưngcười mà khiến nàng cười theo.
Nàng cười vui, có chút tức giậnquay đầu, ánh mắt nhìn vào Ninh Nghị, giọng thì có vẻ tức giận, nhưnglại chỉ giống như đang vui đùa:
"Tướng công à..."
***
Cũng vào thời gian này, ở một nơi khác trong thành, bên sông Tần Hoàimưa xối xả có một bóng người đang gõ cửa một căn nhà. Khi Nhiếp Vân Trúc ra mở cửa, nàng nhìn thấy Nguyên Cẩm Nhi ướt như chuột lột, đang đứngtrong mưa khép tay ôm mình.
Lúc Nguyên Cẩm Nhi nhảy ra khỏi Kim Phong lâu, trên người chỉ mặc một cái áo ngủ, quần ngủ bằng sợi, trongcơn mưa lớn, dưới ánh đèn dầu, quần áo dính sát vào người nàng như trong suốt, đương nhiên, trong mắt Nhiếp Vân Trúc, tình hình này chỉ làm choNguyên Cẩm Nhi trở nên xinh đẹp và yếu ớt hơn một chút. Thiếu nữ thườngngày hoạt bát láu lỉnh kia đang đưa tay vuốt nước mưa trên mặt, cúi đầulắc lắc làm nước mưa theo tóc bắn khắp nơi, sau đó ngáp một cái.
"A... Vân Trúc tỷ, muội lợi hại lắm đó, thật đó... Hức, muội bơi thẳngmột mạch từ Kim Phong lâu tới đây... A, muội muốn ngủ, Vân Trúc tỷ, muội không chiếm phòng của tỷ đâu? Muội ngủ trên sàn là được..."
Nàng một tay che miệng ngáp điên cuồng, ho khan vài tiếng, tinh thầnkhông tốt cho lắm. Nhiếp Vân Trúc hơi ngẩn người, sau đó lập tức ôm lấynàng:
"Không được, muội đi tắm nước nóng đã... Hồ Đào, mau đi đun nước nóng..."
"Ư... Không tắm... nước khó uống quá, muội sắp trở thành một cái bánh bao nhúng nước rồi... Hi, Vân Trúc tỷ thật là ấm áp..."
Nguyên Cẩm Nhi xụi lơ trong lòng Nhiếp Vân Trúc, hai tay ôm cổ đốiphương, hai mắt nhắm lại, miệng vẫn cười cười, sau đó lấy quần áo củaNhiếp Vân Trúc lau mặt vài cái, cảm thấy đây là điểm tựa mỹ mãn nhất đểngủ. Lúc đang chập chờn thì bỗng nghe thấy một tiếng người trong mưa:"Tiểu thư, tiểu thư..."
Cũng có một cô gái khác ướt như chuột trong mưa, trên vai khoác một cái túi vải chạy tới.
Không lâu sau, Nhiếp Vân Trúc cười khổ nhìn cô gái trần truồng đangquấn chăn ngủ trên giường của mình, trong lòng đã đại khái biết chântướng sự việc...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 94: Lịch Sử Và Đồ Háo Sắc
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTrong mưa, xe ngựa dần lăn bánh, vén rèm lên quay đầu nhìn dinh thự Tôgia nhưng cũng chỉ nhìn thấy hai cái đèn lồng dưới mái hiên cửa hông màthôi, nếu cố cũng chỉ nhìn thấy đường viền đen ngòm của tường bao, TịchQuân Dục thở dài.
"Đã biết rằng cô sẽ không nghe, nhưng mà..."
Hắn nói tự nhủ một câu rồi nở nụ cười:
"Vậy cũng đừng trách ta không báo trước..."
Sau khi Ninh Nghị xuất hiện, hắn cũng mở miệng nói qua vài câu vềchuyện có liên quan tới Hoàng thương. Đương nhiên, bởi không biết NinhNghị có hiểu chuyện này hay không, cho nên hắn chỉ nói bóng nói gió mộtchút, dù thế nào thì ý hắn cũng đã truyền ra rồi. Trước mặt Tô Đàn Nhi,những gì hắn có thể làm thì đã làm, có thể nói thì đã nói.
Bênnày xe ngựa rời đi, bên kia trong viện, Ninh Nghị cùng với hai người TôĐàn Nhi, Quyên nhi đến căn phòng dùng cơm cách đó không xa. Ninh Nghịsớm đã phát hiện chuyện buôn bán vào cung, nhưng cũng không rõ cho lắm,tối nay lại nghe thấy hai người nói chuyện buôn bán, sau lại nghe Tô Đàn Nhi nói về tình hình quốc gia, nên mới trêu chọc một phen.
Lúc này Tô Đàn Nhi tức giận cười trách:
"Thiếp thân nói những lời vừa rồi, có hơn phân nửa là do tướng công lần trước thuận miệng nghị luận, sao giờ lại nói thiếp thân không yêunước... Tướng công không phải người tốt."
"Ngữ cảnh không giống nhau, nàng không thể quơ đũa cả nắm."
Ninh Nghị cười lớn một phen, Quyên nhi bám sát phía sau hai người.
Rời nhà vài ngày, sau khi trở về, hắn cảm thấy chẳng có gì biến hóa,tuy rằng cảm giác với Tiểu Thiền đã khác với trước kia. Họ cùng nhaudùng cơm, tâm sự những chuyện xảy ra mấy ngày nay ở thôn Nam Đình. Saukhi Cảnh hộ vệ và Đông Trụ rời đi, Ninh Nghị và đám người Tô Đàn Nhicũng cầm ô quay trở về phòng mình. Thiền nhi, Quyên nhi bận rộn nấu nước nóng, Hạnh nhi quét dọn trong ngoài, Tô Đàn Nhi trở về gian phòng tiếptục xử lý những công việc mà Tịch Quân Dục mang tới.
Trời mưaquá to, nước trong sân thành dòng, Ninh Nghị ngồi dưới mái hiên nhìn một lúc, lại ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, cửa sổ phòng Tô Đàn Nhi vẫnmở, thân ảnh một cô gái đang ngồi trước bàn cạnh cửa sổ tính toán giốngnhư ngày thường. Khi chuẩn bị vào phòng, hắn thấy Quyên nhi đứng saubưng một chậu nước nóng.
Bình thường, Quyên nhi mang lại cho hắn một cảm giác tương đối điềm đạm, quan hệ giữa hai người khá tốt, nàng cười cười:
"Cô gia đêm nay đi ngủ sớm đi."
Ninh Nghị suy nghĩ một chút hỏi:
"Sao vậy?"
"Mấy hôm trước Cô gia không ở nhà, tiểu thư ngủ rất muộn. Thực ra chỉđể xử lý công việc mà thôi, muội và Hạnh nhi đã khuyên nhưng khôngđược."
Nàng nói xong, nàng hơi cúi đầu, bưng chậu rời đi.
Ninh Nghị quay đầu nhìn bóng người trong cửa sổ, nhún vai:
"Vậy thì ta cũng khuyên không được."
Ngồi trong phòng xem sách thêm một lúc, đại khái ước tính thời giancũng là nửa đêm, thấy phòng đối diện vẫn sáng đèn. Ninh Nghị suy nghĩmột chút, buông cuốn sách, thổi tắt ngọn đèn, leo lên giường ngủ. Phòngbên kia, Tô Đàn Nhi ngẩng đầu nhìn sang, lật cuốn sách trong tay, hơinhíu nhíu mày.
Nàng chống cằm một cái, nhịn không được lại liếc mắt nhìn sang gian phòng tối đen kia, lật tiếp một trang sách rồi khépcuốn sổ lại.
Đã tới lúc tắt đèn đi ngủ, nàng nghĩ như vậy.
Trong phòng nha hoàn bên cạnh, Quyên nhi mặc áo đơn thò người ra ngoàicửa sổ, nhìn phòng Ninh Nghị, rồi lại nhìn phòng Tô Đàn Nhi, tay ghé vào bệ cửa sổ cảm thán một tiếng:
"Cô gia thật lợi hại..."
Những thanh âm bàn tính tạch tạch đã không còn, khu nhà dần yên tĩnh, chỉ còn thanh âm mưa xối xả vẫn tiếp tục...
***
Cùng trong tối hôm nay, bầu trời Đông kinh – kinh đô triều Vũ không một bóng mây đen, ánh trăng ánh chiếu từ trên không xuống sáng lấp lánh, vô số ánh sao nhấp nháy, tụ thành ngân hà như ngọc. Trong đêm, thành trìvẫn náo nhiệt như ban ngày, đèn đuốc ở chợ và thanh lâu vẫn sáng rực.Trong thành, náo nhiệt nhất chính là ngự nhai (đường dành cho vua) thông tới cửa chính Tuyên Đức môn, từ nơi này quan sát, đường rộng, đèn rựcrỡ, Hoàng thành sáng rực như một ngọn đèn.
Cổng hoàng thành mặc dù đã đóng, nhưng mà khung cảnh ban đêm lúc nào cũng như thế này, rấtít người biết, đêm nay có một sự kiện bí mật, cực kỳ trọng đại đang diễn ra.
Trung thư môn tối nay là địa điểm tập trung của các đạithần có quyền lực bỏng tay, Lý Cương, Đồng Quán, Ngô Mẫn, Đường Khác,Cảnh Nam Trọng, Trương Bang Xương, Tần Cối, Cao Cầu, Chu Thực... Đươngnhiên, ngoài những người này, quan chức lớn nhỏ khác cũng có, họ tậptrung lại với nhau thành những nhóm nhỏ, nghị luận một chuyện cực kỳtrọng đại, hai ba người ngồi lại với nhau, vừa uống trà vừa nghỉ ngơi,vừa bàn luận, thanh âm tuy nhỏ nhưng không cách nào kiềm chế được kíchđộng trong lòng.
"Người Liêu trước đây không lâu đã truyền đạtquốc thư, yêu cầu bàn định lại việc tiền Tuế, thậm chí đồng ý không thutiền Tuế, cầu khẩn triều Vũ ta xuất binh cùng phạt Kim. Chuyện này, chắc là họ đã gặp ngài rồi chứ?"
"Đúng là có việc này, sứ giả nướcLiêu cầu khẩn ta vào triều nói hỗ trợ họ vài câu, đưa tới rất nhiều quàtặng, trong đó có cả một cái lư hương quý báu, còn lại... A, thật racũng chẳng có gì..."
"Người Liêu đang sốt ruột, đúng là đợi tới lúc họ nóng ruột như lúc này thật không dễ..."
"Môi hở răng lạnh, ta cho rằng lần này không thể không xuất binh, người Nữ Chân hiện giờ đang chiếm thượng phong, một khi diệt Liêu, kế tiếp ai đảm bảo không phải là triều Vũ ta?"
"Đừng nên nói chuyện giậtgân như vậy, người Nữ Chân quá ít, một khi diệt Liêu, dốc hết binh lựctrong nước cũng chỉ được khoảng 10 vạn, còn phải duy trì thế cục, đâu có khả năng ngàn dặm binh phạt, tấn công triều Vũ ta?"
"Xung SưĐạo (1) hôm nay cũng có quan điểm này, họ nói không nên liên minh vớiKim phạt Liêu, mà nên liên minh với Liêu phạt Kim, lý do là Liêu quốc và triều Vũ là quốc gia anh em đã hơn trăm năm, hiện giờ Kim quốc mới làquốc gia lang sói, ngoài ra còn có Đặng Tuân Võ (2)..."
(1): Xung Sư Đạo (1051 —1126), tự Di Thúc, dân tộc Hán, người Lạc Dương, danh tướng thời Tống.
(2): Đặng Tuân Võ (1057-1121), đại thần Bắc Tống. tự Tử Thường, người Thành Đô.
"Nói bậy, xa thân gần đánh, từ xưa đã vậy, nào đạo lý đánh xa thân gần? Lần này chính là cơ hội thu về U Vân, đã mấy trăm năm rồi đấy, nếuchuyện mà thành, ta… kiểu gì cũng lưu danh sử xanh..."
"Xung Sư Đạo thật hồ đồ..."
"Liêu quốc khí số đã hết, chúng ta phải thuận theo thiên mệnh hành sự... xây dựng Triều Vũ hưng thịnh."
"Đáng tiếc Đồng đại nhân mới rời kinh không lâu..."
"Chỉ là hoạn quan..."
"Câm miệng! Nhỏ giọng cho ta!"
Trong nghị luận, ai nấy cũng muốn bảo vệ quan điểm của mình, nhưng dùcho thế nào, việc sáng nay Đồng Quán (3) công khai nêu đề nghị liên minh với Kim phạt Liêu đã vượt qua giai đoạn ban đầu, tiến vào giai đoạnnghị sự chi tiết.
(3): Đồng Quán (1054—1126), tự Đạo Phu, người Khai Phong; quyền hoạn Bắc Tống, một trong "Lục tặc".
Bảy năm trước, ký hiệp ước Hắc Thủy chính là đã đồng nghĩa với việc đầu hàng, nhưng khi bốn năm trước, Thiên Tộ đế của Liêu quốc tự mình dẫnbảy mươi vạn đại quân phạt Kim, kết quả bị hai vạn chiến sĩ của HoànNhan A Cốt Đả tiêu diệt gần như toàn bộ ở Hộ Bộ Đạt Cương, tiếng nóiliên minh với Kim chống Liêu ở trong nước tăng vọt. Tuy nhiên, vẫn cómột nhóm người cho rằng triều Vũ không nên tham dự cuộc chiến này, hoặccó thì nên liên minh với Liêu chống Kim, đứng đầu là danh tướng tây bắcXung Sư Đạo.
Có lẽ cũng bởi vì vậy mà chấp chính Khu Mật việnĐặng Tuân Võ từng nêu ý kiến, đại ý là: "Cái gì mà 'Kiêm nhược côngmuội' (4), ta thấy hiện giờ cần phải giúp yếu trị mạnh. Hiện giờ thựclực quốc gia, quân đội không mạnh, tài lực thiếu thốn, sức dân khó khăn, điều này ai chẳng biết nhưng không người dám nói. Ta không hiểu cùngKim mạnh làm bạn lẽ nào lại tốt hơn cùng Liêu yếu làm bạn?" Quốc vươngCao Lệ (5) cũng đã lén nói: "Liêu là quốc gia anh em, có thể cùng tồntại bên cạnh; Kim là quốc gia lang sói, không thể kết giao!"
(4) Kiêm nhược công muội là thôn tính nhỏ yếu, tấn công quốc gia ngumuội. Trong lịch sử nhân loại, quốc gia nhỏ yếu, ngu muội luôn là đốitượng xâm chiếm của những quốc gia lớn, đây là quy luật phát triển củaxã hội. Nhỏ yếu, ngu muội sẽ bị đánh, điều này đương nhiên khiến cho các quốc gia này áp dụng chính sách dân giàu nước mạnh, nếu không sẽ bịquốc gia lớn thôn tính. Trong lịch sử nhân loại, triều đại thay đổi, lực lượng mới sinh ra sẽ thay vào đó”. Ý của Đặng Tuân Võ chính là chêtrách những kẻ định giúp Kim mạnh đánh Liêu yếu, diệt Liêu xong kiểu gìKim cũng tấn công triều Vũ. Đối sách là phải giúp Liêu yếu trị Kim mạnh. Điển tích về câu này tương đối nhiều, các bạn tra thêm để biết chitiết.
(5): Cao Lệ: Triều Tiên.
Đương nhiên, hiện giờ sốngười mang quan điểm này tương đối ít. Tự khi Thạch Kính Đường (6) đánhmất mười sáu châu U Vân (7) tới nay đã hơn hai trăm năm, có thể thu hồi U Vân chính là mê dược không có vị hoàng đế nào kháng cự lại được.
(6): Thạch Kính Đường (892 —942 ), tức Tấn Cao tổ, khai quốc hoàng đếhậu Tấn thời Ngũ Đại Thập quốc. Lúc tuổi còn trẻ giản dị ổn trọng, làđại tướng anh dũng thời cuối Đường, sau được phong làm Tiết Độ sứ HàĐông, nhưng do nghi kỵ triều đình mà khởi binh tạo phản, quân Hậu Đườngbinh vây Thái Nguyên, Thạch Kính Đường cầu viện Khiết Đan, cắt mười sáuchâu U Vân cam chịu làm "vua bù nhìn", sau này Thạch Kính Đường diệt Hậu Đường, định đô Biện Lương, quốc hiệu "Tấn".
(7): U Vân là 16 châu thuộc đông bắc Trung quốc cổ đại. Muốn biết xin tìm hiểu thêm.
Mặc dù hiện giờ người Liêu thấy nguy cơ liền xin triều Vũ giúp đỡ, thậm chí nguyện ý hủy bỏ tiền Tuế làm điều kiện năn nỉ triều Vũ liên thủkháng Kim. Nhưng từ mấy năm trước, triều Vũ đã phái người theo đườngbiển liên hệ với người Kim, tới lui vài lần, hiện giờ người Kim cũngphái tới mấy sứ giả, có được câu trả lời thuyết phục, tiếp theo là haibên thương nghị điều kiện đàm phán, sau đó phái người qua lại để chínhthức hoàn thành đàm phán.
Lần này sứ giả Kim quốc tới đây chỉlà biểu đạt ý gật đầu, không bàn tới chuyện quyền lợi, sau khi hai bênthương lượng xong, vẫn phải phái người sang Kim quốc, tự mình gặp mặtHoàn Nhan A Cốt Đả (8) nói chuyện.
Trong khi mọi người vẫn còn đang ở trong Hoàng thành thương nghị, thì trên một tửu lâu ở ngự nhaigần đó có hai gã nhân viên trong đoàn sứ giả Kim quốc đang ngồi uốngrượu, trong đó có một người trung niên, đại khái hoảng hơn 40 tuổi, mộtngười khác ước lượng chừng 20 tuổi, trên người mang theo khí chất nhanhnhẹn, dũng mạnh của người Nữ Chân. Người trung niên nhìn đường phố vớiánh mắt có chút phức tạp, hai người bọn họ chỉ là người đi theo đoàn,không địa vị gì cả, cũng không vào cung nhưng nội dung đối thoại lạikhông tầm thường.
(8): Hoàn Nhan A Cốt Đả (1068—1123), tộc Nữ Chân, khai quốc hoàng đế đại Kim.
"Cốc thần đại nhân (9) lần này tới đây sao lại không chịu bộc lộ thânphận, sớm ngày ký kết hiệp định buộc triều Vũ xua quân bắc thượng cùngbọn chó Khiết Đan đâm đâm chém chém, giảm một phần gánh nặng cho chúngta."
(9): Hai từ Cốc thần nguyên văn thuộc Chương 6, Đạo Đức kinh.
Nếu như người nào thông hiểu tình hình Kim quốc nghe thấy hai từ “Cốcthần” chắc sẽ bị dọa giật mình. Hoan Đô Chi Tử - Cốc thần chính là HoànNhan Hi Duẫn (10), mưu sĩ cực kỳ trọng yếu bên cạnh Hoàn Nhan A Cốt Đả.Từ khi A Cốt Đả khởi binh phản Liêu tới nay, rất nhiều đại sự đều có hắn tham dự, không chỉ quân lược rất mạnh mà còn là văn sĩ nổi danh NữChân. Mấy năm trước, khi A Cốt Đả xưng đế, cho rằng người Nữ Chân khôngcó chữ viết của mình, hắn đã phỏng theo Khải thư của người hán, sáng tạo ra tiếng Nữ Chân, hiện giờ đã bắt đầu phổ biến.
(10): Hoàn Nhan Hi Duẫn (? ~1140), đại thần triều Kim, ông tổ chữ viết Nữ Chân, tên Nữ Chân là Cốc thần.
"Tuy rằng lúc khởi binh, chúng ta lo triều Vũ sẽ viện thủ, nhưng hiệngiờ triều Vũ chủ động nêu ra việc này, muốn cầu cạnh chúng ta, chúng tađương nhiên không thể biểu hiện mình quá mức nhiệt tình. Ta tới TrungNguyên, chỉ vì muốn quan sát xem triều Vũ phồn hoa, phong cảnh Đôngkinh... Hiện giờ đã thỏa, coi như chuyến đi này không tệ. Ngươi nhìncảnh tượng Đông kinh mà xem, Ngũ kinh của Liêu quốc đúng là không bằng."
"Thật ra nơi này quá mức xa hoa lãng phí, yếu ớt vô cùng, không có chút khí thế dũng mãnh nào cả. Cốc thần đại nhân, kỳ thực có một số ngườitrong đội ngũ theo tới đây nói, triều Vũ này ngoài việc xa hoa lãng phíthì chẳng có chỗ nào tốt. Bọn họ bị người Liêu ức hiếp trăm năm mà không tự củng cố, tự xây dựng. Chúng ta kết minh với đám người này sợ rằngcũng chẳng có lợi ích gì lớn, tuy rằng có thể thu hút một số ánh mắt,nhưng không có bọn họ, tướng sĩ Nữ Chân cũng có thể hạ Liêu quốc, bâygiờ tự dưng lại phải chia cho họ một chén canh..."
"Đừng có tự đại."
Vậy Hoàn Nhan Hi Duẫn nhíu mày:
"Triều Vũ nằm ở giữa trung nguyên, đất rộng của nhiều, trước khi tộc Nữ Chân xuất hiện, bọn họ đã ở nơi này cả nghìn năm. Mấy năm nay tuy rằnghọ bị người Liêu ức hiếp, nhưng đâu có thực sự suy nhược đến cùng, nếukhông họ sao thoát khỏi cái số bị người Liêu thâu tóm? Đâu có thể pháttriển tới trình độ này?"
Hắn lắc đầu, nói:
"Ta mấy năm nay nghiên cứu, sáng tạo ra chữ viết, cũng đã nghiên cứu sâu văn hóa ngườiHán, càng tìm hiểu càng kính nể sự uyên thâm. Ngay cả bệ hạ và QuốcChính đại nhân khi nhắc tới triều Vũ cũng phải kính nể trong tâm. Quốcgia trung nguyên, không thể khinh thường. Một khi chúng ta hạ xong Liêuquốc, phân định ranh giới, họ sẽ là địch nhân với chúng ta, đối với địch nhân sao có thể lòng mang khinh thị?"
Hắn nói xong điều nàythì đưa mắt nhìn cảnh đêm. Người trẻ tuổi kia cúi đầu trầm tư, nếu làngười bên ngoài nói vậy sẽ không ảnh hưởng được tới suy nghĩ của hắn,nhưng trước mắt Cốc thần đại nhân có trí tuệ siêu quần về võ dũng, quânlược, trí tuệ lại khác.
Cứ ngẫm nghĩ, hắn đưa mắt nhìn ra bên ngoài, bắt đầu tự hỏi người Hán có gì lợi hại.
Có lẽ một ngày nào đó... hai bên có thể gặp nhau trên sa trường.
Hắn nghĩ như vậy.
***
Trong lịch sử, việc Phương Tịch cùng với một số nghĩa quân tạo phản ởphía đông nam triều Vũ ngày một lan rộng, Đồng Quán đề xướng liên minhvới Kim phạt Liêu, sau đó dùng thể sấm sét bình định phản loạn rồi xuaquân bắc thượng, giúp hoàng đế thu phục U Vân, thu hồi non sông, chăm lo việc nước. Lúc này, Hoàn Nhan Hi Duẫn thân ở Biện Lương, Hoàn Nhan ACốt Đả ở tiền tuyến kháng Liêu cũng đang lo lắng chuyện triều Vũ pháibinh liên thủ với người Liêu, ảnh hưởng tới thế cục. Nhân khẩu và quânđội Nữ Chân quá ít, nếu như hạ được Liêu quốc thì bọn họ phải duy trìcân đối với triều Vũ, không để biến mình thành đối tượng để triều Vũthôn tính...
Đương nhiên, việc này Ninh Nghị chẳng biết tý nào.
Hắn đang ngủ, buổi sáng thức dậy thì trời mưa đã tạnh, tiếp tục theothường lệ chạy bộ. Vừa chạy, hắn vừa dựa theo phương pháp hô hấp LụcHồng Đề dạy để luyện tập nội công, trên đường ghé tiểu lâu của Nhiếp Vân Trúc uống chén trà, trò chuyện. Dù sao cũng đã mấy ngày không gặp, nênsau khi hàn huyên hai người rơi vào im lặng. Nhiếp Vân Trúc đang lo lắng làm sao nói với hắn chuyện mình gặp mặt nghĩa phụ Tần lão, khi NinhNghị cầm lấy ấm trà tự rót cho mình thì đột nhiên có một cánh tay cầmchén từ phía sau đưa tới.
"Này, cho tôi một chén."
Tay con gái, trắng nõn mà mịn màng, Ninh Nghị hơi ngẩn người, rót nước chochén kia rồi quay đầu nhìn lại, thấy một cô gái mặc quần áo của NhiếpVân Trúc đang ngồi trên bậc thềm, giơ chén trà thổi thổi, chậm rãithưởng thức.
Hai người chắc là đã nhận ra nhau, Nhiếp Vân Trúccũng quay đầu định mở miệng, nhưng trong lúc nhất thời không biết giớithiệu thế nào.
Sau một lúc, Nguyên Cẩm Nhi đặt chén trà xuống, thấy Ninh Nghị còn đang nhìn mình, nàng trợn mắt, ngửa người ra sau nói:
"Cứ nhìn tôi mãi như vậy là không được đâu nha!"
"A."
Ninh Nghị nháy mắt, gật đầu, sau đó quay mặt đi uống trà, không hề nhìn nàng nữa, sau một lúc hắn nhún vai:
"Hôm qua thấy một cô gái từ dưới sông bò lên, dưới mưa lớn toàn thân ướt đẫm, khụ, nhìn thấu hết cả... Chắc không phải cô."
Hắn nói với giọng thản nhiên vô sự. Nguyên Cẩm Nhi thì trợn mắt. NhiếpVân Trúc giật mình "á" một tiếng, quay đầu nhìn sang Nguyên Cẩm Nhi,tình cảnh tối qua thế nào nàng vẫn còn nhớ, bản thân còn phải kéo cô gái này đi tắm rồi mới cho đi ngủ, tránh bị nhiễm phong hàn.
Nguyên Cẩm Nhi nháy mắt với Nhiếp Vân Trúc nói: "Đương nhiên không phảitôi rồi!" sau đó lôi kéo làn váy, đứng dậy chạy mất. Nhiếp Vân Trúc sovới nàng cao hơn một chút, làn váy đương nhiên là dài hơn, đang chạy thì đột nhiên kêu “a” một tiếng, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Nhiếp Vân Trúc tức giận cười cười, quay đầu nhìn Ninh Nghị, Ninh Nghịthản nhiên uống trà, liếc mắt nhìn nàng... một lúc sau lại liếc mắt...
"Huynh nhìn muội như vậy làm gì? Muội đâu phải nàng ta!"
"... Đồ háo sắc."
Nhiếp Vân Trúc cầm lấy chén trà, quay mặt qua một bên...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 95: Thời Cuộc (Thượng)
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comNhiếp Vân Trúc đã qua bờ sông làm quen với Tần lão, thực ra đây cũngchẳng phải chuyện ngoài ý muốn gì, tuy rằng Ninh Nghị đã nói là bảo nàng nhận Tần lão làm nghĩa phụ, nàng cũng không phản đối sự sắp xếp này.Nhưng Nhiếp Vân Trúc là một cô gái độc lập, cực kỳ có chính kiến, trongmấy ngày Ninh Nghị rời thành, nàng chủ động gặp mặt Tần lão, một phần là vì muốn chủ động làm quen với vị nghĩa phụ tương lai này.
Khigặp mặt, liên tục trong hai ngày được nghe Tần lão nói về tài học và một số năng lực đặc biệt khác của Ninh Nghị, nàng giống như biết người nàyqua một khía cạnh khác. Sáng nay gặp Ninh Nghị, nàng cảm thấy rất tuyệtvời, vừa quen thuộc lại vừa mới mẻ.
Mặc dù có nha đầu Cẩm nhi kia tới đây gây rối...
Biết đại khái chuyện Nhiếp Vân Trúc đã làm quen với Tần lão, nên việcnhận nghĩa phụ chắc cũng không cần Ninh Nghị hướng dẫn nữa, mọi việc sẽtự nhiên mà thành, bây giờ không nên vội. Tối hôm qua trời mưa quá to,thời tiết hôm nay trong xanh dễ chịu, buổi chiều đi tới bờ sông thấy Tần lão và Nhiếp Vân Trúc đang ngồi chơi cờ. Nhiếp Vân Trúc liếc hắn mộtcái, ánh mắt linh động, không nói chuyện với hắn, Ninh Nghị chào Tần lão sau đó ngồi bên cạnh xem.
Nhiếp Vân Trúc cầm kỳ thư họa cái gì cũng biết, riêng cầm nghệ ca vũ là bậc thầy, còn thi họa chơi cờ tuyrằng cũng rất tốt, nhưng đương nhiên chưa đạt được trình độ như Tần lão. Ninh Nghị nhìn mấy lần đã biết Tần lão lưu thủ, gọi là chỉ dậy NhiếpVân Trúc mà thôi. Sau đó quay sang nói chuyện với Ninh Nghị về việcthiên tai bệnh dịch.
Tần lão đã đem cuốn sách nhỏ kia cho contrai lớn của mình là Tần Thiệu Hòa ở Giang châu, bên phía Khang lão cũng đã vận dụng quan hệ truyền bá cuốn sách này, đương nhiên muốn hiệu quảthì phải đợi một thời gian nữa.
Lúc Tần lão và Ninh Nghị trò chuyện, Nhiếp Vân Trúc im lặng nhìn hắn.
Đối với Nhiếp Vân Trúc mà nói, đây là lần đầu tiên nàng biết Ninh Nghịcũng hiểu về vấn đề này. Từ khi biết Ninh Nghị tới nay, cái nàng hiểu về hắn rất phiến diện. Biết hắn có tài học nhưng chỉ do người bên ngoài kể lại, mỗi ngày gặp mặt chỉ nói việc nhỏ nhặt, nghe hắn nói về những cakhúc cổ quái, lại xem hắn vẽ tranh bằng nước sơn, cảm thấy rất chânthật. Tuy rằng thỉnh thoảng có nghe hắn nghị luận về cuộc sống, nhưngchẳng qua chỉ là con đường là một thương nhân nhỏ.
Nhưng bâygiờ cảm giác lại khác, bây giờ họ đang nói chuyện quốc gia đại sự, hơnnữa cũng không phải thư sinh vô tri ba hoa chính chòe. Những con chíchchòe kia nàng đã gặp nhiều ở Kim Phong lâu. Hai ngày vừa qua nghe Tầnlão luôn miệng nhắc Lập Hằng không phải là thư sinh vô tri, chuyện gìcũng cụ thể ổn thỏa, như vậy mới là thái độ của người làm đại sự. SôngTần Hoài gió thổi phất phơ, cô gái ngồi nghe hai người đàn ông nóichuyện, lại nhớ tới những nhận xét của lão nhân về Ninh Nghị, mơ hồ cảmthấy vinh quang và hài lòng.
Mấy ngày hôm sau cũng bình thườngnhư trước, đương nhiên, cũng có một số biến hóa nhỏ xảy ra, nhưng mức độ ảnh hưởng tới Ninh Nghị không tính là lớn.
Theo thời gian, nạn dân bên ngoài thành ngày một nhiều. Trên những con đường gần thư việnDự Sơn bắt đầu nhìn thấy ăn mày tụ tập, trông thì đáng thương đấy, nhưng muốn quan tâm thì thật là không làm sao hết được. Ăn mày ở Giang Ninhkhông bao giờ thiếu, lúc này chỉ nhiều hơn một chút mà thôi, nạn dân từcác nơi tới đây nương tựa thân nhân cũng không ít, Tô gia cũng có một số thân thích gặp thiên tai, tới đây nương tựa.
Do lượng ngườiđột nhiên gia tăng, thành trì có đôi chút hỗn loạn và chen chúc. Quanphủ và quân đội cũng tăng cường quản lý cho nên tình hình trong thànhkhông đến mức tệ. Những người có chứng minh thân phận thì có thể vào,nếu không có thân nhân nương tựa thì chỉ còn cách là tập trung ngoàithành đợi tiếp tế.
Để duy trì trật tự, cửa thành mấy hôm naykhông đóng, nhưng có một lần Ninh Nghị đi ngang qua cửa thành quan sát,thấy nạn dân đã nhiều hơn không ít so với ngày mà hắn trở về. Họ tự dựng những căn nhà bằng gỗ đơn giả, chen chúc và sợ hãi, vô số thanh âm nhốn nháo pha tạp vào nhau. Võ Liệt quân cũng phái một lượng lớn nhân thủtrấn giữ cửa thành, sẵn sàng chuẩn bị ứng biến, đóng cửa thành.
Bởi nạn dân nên kế hoạch sản xuất rượu cao độ của Ninh Nghị tạm thờigác lại, dù sao thiết bị và bản vẽ đã chuẩn bị xong, qua chuyện này lúcnào cũng có thể tính tiếp. Mỗi ngày hắn đều chạy bộ tới tiểu lâu, cùngvới Nguyên Cẩm Nhi, Nhiếp Vân Trúc uống trà, nhớ lại lần đầu Nguyên CẩmNhi bị hắn dọa chạy mất, khá là buồn cười.
Nguyên Cẩm Nhi rờiKim Phong lâu đã gây nên sóng gió khá lớn ở Giang Ninh, ngay cả NinhNghị cũng nghe Lý Tần (1) nói tới chuyện này, có người cho rằng mộttrong tứ đại hành thủ của Giang Ninh đã mất tích. Bây giờ, mỗi sáng sớmcùng nàng uống trà, nhớ tới những gì Lý Tần nói, Ninh Nghị cảm thấy tâmtình phức tạp, hình như có mấy nhân sĩ si tình đang tìm nàng khắp nơithì phải.
(1) Lý Tần (818—876), tự Đức Tân, người Tây Sơn, đọc thi thư từ nhỏ, học rộng hiểu nhiều.
Cô gái này định tới đây cùng Nhiếp Vân Trúc làm bà chủ. Nàng từ xuấtthân từ Kim Phong lâu, giờ đã nộp đủ tiền chuộc thân cho mình, số tiềntích lũy còn lại mang tất cả góp vào Trúc ký, đây không phải là một sốtiền nhỏ. Theo cách nàng nói, từ nay về sau "tôi đã là người của VânTrúc tỷ rồi", nghỉ ngơi thêm mấy hôm nữa sẽ tới Trúc ký làm bà chủ nhỏ.
Mới trở về, Lý Tần đã nói với Ninh Nghị một việc.
"À, mấy ngày hôm trước có hai chị em tới đây tìm huynh."
"Chị em?"
"Ừ, xem ra là con nhà phú quý, tuổi không lớn lắm nhưng khí độ bấtphàm. Tỷ tỷ chừng 12, 13 tuổi nhưng rất khó ứng phó, giống như là cố ýchạy tới Thích quán (2). Thấy huynh không có mặt liền cố ý khảo vấn tamột phen, ha ha, tính cách của cậu nhóc kia cũng khá tốt."
(2): Thích quán xuất phát từ Quảng Đông, người Quảng Đông nói thích quánchính là muốn võ đấu, là hành vi muốn nói chuyện đạo nghĩa giang hồnhưng theo cách công khai, công bình, đối kháng và đọ sức để phân địnhthắng bại, hành vi này được xã hội cũ mặc nhiên thừa nhận.
LýTần cười nói, khoa tay múa chân một phen, sau đó kể lại quá trình khảovấn. Lý Tần là người tính tình rộng rãi nên không coi trò đùa của mấyđứa nhóc ở trong lòng, với tài học của hắn đương nhiên cũng không có khả năng thua trận, mà ngược lại còn khá hâm mộ học thức của hai chị em nhà này.
Ninh Nghị thấy hắn khoa tay múa chân thì bật cười. Nhớtới lần gặp mặt hai tỷ đệ Chu Bội ở tết Đoan Ngọ, cảm giác đắc tội nữnhân đúng là không tốt...
Lập tức, hắn vứt chuyện này ra khỏi đầu.
Ninh Nghị hàng ngày vẫn đi dạy như thường, hôm nay hắn đã dạy xong[Luận Ngữ], bắt đầu dạy [Mạnh tử]. Khổng viết cách thành người còn Mạnhviết về lễ nghĩa, nếu như nói tư tưởng Khổng tử lấy con người làm chủ,nói nhiều tới hành vi con người thì tư tưởng Mạnh tử lại trực tiếp liênquan đến quốc gia và đoàn thể. Mỗi ngày giảng về những điều này, NinhNghị đều nhắc khá nhiều tới các số sự có liên quan tới quốc gia. Hômnay, hắn đang nói về trận chiến Hộ Bộ Đạt Cương mấy năm trước.
Ninh Nghị đại khái cũng biết một số chuyện liên quan tới Kim quốc, Tầnlão và Khang lão cũng thường đàm đạo với nhau. Trận chiến này xảy ra bốn năm trước, Thiên Tộ đế ngự giá thân chinh, bảy mươi vạn đại quân ngôngnghênh tiến tới, Hoàn Nhan A Cốt Đả lấy hai vạn quân nghênh chiến, lòngmang tâm lý chịu chết, thế nhưng kết quả lại đại thắng —— không phảithắng thảm, mà là tiêu diệt gần như toàn bộ 70 vạn đại quân. Cho dù saunày người ta bàn luận tới vô số lý do phức tạp, nhưng trận chiến đấu này đã tạo nên một kỳ tích trong lịch sử chiến trận mấy ngàn năm qua.
Ninh Nghị lúc này cũng đem cái ví dụ cực đoan này để nói về người NữChân dũng mãnh, điểm tới quốc gia một chút rồi dừng, nói nhiều với trẻcon chúng cũng không tiêu hóa hết được.
Chỉ là sau khi dạyxong, hắn còn nói thêm với Lý Tần vài câu, tâm sự cách nhìn về người NữChân. Lúc tới phòng giáo viên, buông cuốn sách trong tay, Lý Tần mới thở dài nói:
"Trước kia thường nói, Nữ Chân không đủ một vạn, nhưng đủ một vạn thì không thể địch, sự thực mấy năm nay đã chứng minh, quả lànhư vậy. Chỉ là chiến tích đó chỉ có thể xảy ra một lần mà thôi, ngườiLiêu chung quy thế lớn, người Nữ Chân quá ít, kết quả trận chiến này như thế nào, hiện giờ chưa nói ngay được."
Ninh Nghị cười cười:
"Như vậy không phải tốt hơn sao? Ngoài kia lúc nào cũng nói lưỡng bạicâu thương, có mạnh thì phải có yếu, triều Vũ ta mới nhân đó mà mưu lợibất chính được."
Giọng nói của hắn mang theo ý mỉa mai, Lý Tần nhìn hắn vài lần, nở nụ cười:
"Lập Hằng lại nói cho qua rồi... Lời đầu đường cuối ngõ đâu phải ngôntừ lý tưởng, triều Vũ ta suy nhược lâu ngày, cho dù tương lai kết bạnlân bang với ai đều không phải là chuyện tốt. Nếu có thể thành tam quốc, đứng thế chân vạc, mới có thời gian mà nghỉ ngơi tích lũy, đươngnhiên... Nói vậy thì quá lý tưởng rồi. Thế cục bây giờ cũng khó mà suytính, mặc dù suy nhược lâu ngày vô lực nhưng kiểu gì hành động cũng phải có, không thể ngồi chờ chết, U vân mười sáu châu cắt nhường đã hơn haitrăm năm, lần này nếu có thể nắm chắc thời cơ thu hồi, lấy trường thànhlàm nơi hiểm yếu thì cơ hội nghỉ ngơi, lại sức của ta đã đến.."
"Ừ."
Ninh Nghị cảm động gật đầu, chờ Lý Tần nói tiếp.
Nhưng mà Lý Tần thấy hắn phản ứng như vậy thì hơi ngẩn người, sau đó nở nụ cười khổ:
"Lập Hằng vẫn là không cho là đúng ư..."
Hắn nói xong câu này, sắc mặt trở nên nghiêm túc, ôm quyền vái chào, hơi khom người:
"Chuyện cho tới bây giờ cũng không cần giấu nữa, ta muốn nghe cách nóicủa Lập Hằng một chút về thế cục này, theo Lập Hằng nghĩ, với thế cụcsuy yếu lâu ngày, thiên hạ này làm sao để có hi vọng."
"Á..."
Ninh Nghị nhìn hắn, hơi nhíu mày, sau đó cười nói:
"Vấn đề này đã tồn tại trong lòng huynh lâu rồi... Giờ hỏi ta thì có ích gì..."
"Đúng là đã nhiều ngày."
Lý Tần cười:
"Trước kia nghe Lập Hằng giảng mấy hôm, nghĩ lại cảm thấy huynh suynghĩ sâu xa, ngay lúc đó đã muốn cùng Lập Hằng tâm sự việc này, nhưnglại thấy giống hành vi ba hoa chích chòe nơi trà lâu tửu quán nên thôi.Sau này thấy Lập Hằng có nhiều cách nghĩ về một vấn đề, riêng thành mộtphái, nên nói cụ thể để ta giác ngộ hơn. Đối với lịch sử triều đại, LậpHằng có cách nhìn rất độc đáo, lại rất hiểu về thời cuộc, lần này tathực tâm muốn nghe Lập Hằng nói về thế cục, có được không?"
Lùi thời gian lại một chút, trong hành lang hiện giờ đang có hai đứa trẻđang một trước một sau đi về phía này, họ là hai chị em. Tỷ tỷ Chu Bội,đệ đệ Chu Quân Võ, mỗi người đang cầm một túi kẹo nhỏ, vừa đi vừa ănbánh ngọt. Người hầu và hộ vệ đi theo đã bị bọn họ bảo ở lại ngoài cổngthư viện. Lúc tới gần phòng học, tỷ tỷ Chu Bội liền cài túi kẹo vào thắt lưng, lau miệng, sau đó quay đầu đi nhìn đệ đệ, thấy em mình vừa đi vừa ăn, nàng liên tục trợn mặt mấy lần...
Cho tới khi thấy bên kia hắng giọng, Chu Quân Võ mới ngẩng đầu lên, không hiểu tại sao tỷ tỷmình lại trợn mắt, Chu Bội thấy em trai mình giống như gỗ mục không thểđiêu khắc, đành bỏ qua mà tiến lên, lúc này Chu Quân Võ mới vội vã chạytheo: "Sao, làm sao vậy tỷ..."
Vốn định ra ngoài ăn cái gì đó,nghe mọi người nói chuyện về mọi rợ, ai ngờ lại bị tỷ tỷ kéo đến nơi này thích quán. Trong bụng còn đói, thấy chị mình trợn mắt, lại nhớ mụcđích tới đây, lập tức đút luôn miếng bánh còn lại vào miệng...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 96: Thời Cuộc (Trung)
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comThời gian đã qua tam phục (1) rồi nhưng thời tiết vẫn nóng bức như cũ,lúc này trong thư phòng của thư viện Dự Sơn, Lý Tần đang rót hai chéntrà, đưa cho Ninh Nghị một chén.
(1): Tam phục: mùa nóng (chỉthời kì nóng nhất trong năm, sơ phục: 10 ngày, tính từ canh thứ ba sauHạ Chỉ; trung phục: 20 ngày, tính từ canh thứ tư sau Hạ Chỉ; mạt phục:10 ngày, tính từ canh thứ nhất sau Lập Thu)
"Chuyện quốc gia đạisự thực giống như đoán bừa, vậy mà con người vẫn cứ tự tin ba hoa chíchchòe, nhiều lúc cảm thấy thật buồn cười. Nhưng mà nhiều khi nghĩ lại,cũng bởi ba hoa mới có bạn bè, chứ cứ ôm đầu mà khổ tư, không nghị luậnvới ai, vậy thì rất là buồn bực. Năm Cảnh Hàn thứ ba ta vào kinh thànhdự thi, kết quả đậu Tiến sĩ, đứng thứ 11 trên Hoàng bảng, đáng tiếc… Lúc đó ta đắc tội với Lại bộ Thị lang Phó Anh, mặc dù có tên trong Hoàngbảng nhưng không được phân chức vụ, sau mấy tháng chờ đợi, ta nản lòngthoái chí bỏ về Giang Ninh."
Lý Tần nói xong mấy câu này thì cầm chén trà, lắc đầu cười cười.
"Người bên ngoài cầu quan, đậu Tiến sĩ, ở Đông kinh mấy năm đợi chờ cũng làthường, mới có mấy tháng ta đã rời đi, chuyện này vốn ta không muốn đềcập với ai, nguyên nhân là sợ bị người khác chê cười. Nhưng mà khoảngthời gian ở Đông kinh, nhìn thấy quan và lợi song hành, tâm tình rấtphức tạp. Cảnh vật Đông kinh và Giang Ninh khác nhau, nếu được nói, tacảm thấy Hoàng thành nơi nào cũng bị cảm giác đó bao phủ, ở ngự nhai cóthể thấy cung điện nguy nga, mặc dù không nhìn được vào hoàng cung,nhưng nhiều lúc đứng đó, bản thân ta cảm giác hoàng cung cũng bìnhthường..."
"Cầu quan chính là cầu phương pháp, đàm luận quốc giađại sự, tiếp đó là thánh kế tuyệt học, rồi muôn thuở thái bình... Tràlâu tửu quán, trăng hoa phong nguyệt, chỗ nào ở Đông kinh cũng có bóngdáng quan lại. Có lúc ngươi vì nó mà phấn chấn, kích động, nhưng cũng có lúc lại cảm thấy nặng nề, nói chung là hầu như ai cũng chỉ nói suông,không nắm được yếu lĩnh. Cuộc sống vẫn cứ trôi, ngày vẫn qua ngày, ta đã thử một số loại phương pháp, thậm chí tìm cả những kẻ thù chính trị của Phó Anh để hợp tác. Nhưng kết quả là không có tác dụng gì cả, cái vịtrí 11 Hoàng bang của ta tính ra cũng có chút giá trị, một số kẻ cũngkhông cự tuyệt nhưng cũng chỉ là sắp xếp qua loa, chọn những vị tríkhông có thực quyền, sau đó ta thấy con đường này không đi nổi."
"Gia cảnh nhà ta cũng tính là khá tốt, nếu mà thực sư muốn ở lại Đông kinhchờ đợi cũng được, tiền cũng đủ dùng, nhưng thực ra ta nghĩ không cầnphải như vậy, sự việc trêu ngươi, đợi chờ không bằng tận dụng thời giannày tĩnh tâm suy nghĩ. Vì vậy ta rời Đông kinh, đi qua các châu Hứa,Đường, Thân, An về Giang Ninh. Trên đường đi ta gặp không ít chuyện, cócả thiên tai lũ lụt, mấy năm này ta vẫn đang suy nghĩ thế sự giờ đang ởmức nào..."
Hắn nhấp một ngụm trà, nói tiếp:
"Trăm năm trước,triều Vũ ta cũng đã mấy lần lớn nhỏ thực hiện biến pháp đổi mới, thựchiện mục tiêu dân giàu, binh mạnh, sĩ giỏi nhưng cuối cùng đều thất bại. Hiện giờ mọi người đều đang suy vấn căn nguyên vì sao triều Vũ ta hiệngiờ quân dân đều yếu, sĩ không mạnh, không tinh, ta cũng đang nghĩ vấnđề này."
Ninh Nghị uống một ngụm trà, sau đó nhún vai:
"Việc này... chẳng phải rất đơn giản hay sao?"
Lý Tần muốn nghe cách nhìn của hắn, thấy đối phương nói câu này thì hơi ngẩn người, sau đó bật cười:
"Đúng là giản đơn... Theo lời Lập Hằng lúc trước, mọi việc đều có quy tắc, có căn nguyên của nó, nếu nhìn thấy thì sẽ nắm chắc quy luật phát triển,ta thấy điều này rất có đạo lý... Hiện giờ nhìn tình cảnh triều Vũ sasút, nguyên nhân cũng đã tương đối rõ ràng, người nào có chút tâm tư đều thấy rõ..."
Hắn thoáng dừng một chút, cầm lấy viên phấn vẽ một bức tranh hình tam giác trên bảng:
"Triều ta vốn dùng võ lập quốc, thủa khai quốc vũ lực cường thịnh, sau vài lần phản loạn khiến Thái tổ nhận ra cái cực đoan của việc này, lập tức thihành biện pháp mạnh hạn võ sùng văn, coi đó là phương pháp thống trị.Cách này có thể trừ được nội loạn, giúp cho dân chúng giàu có và đôngđúc, ngai vàng được kéo dài. Nhưng tới hôm nay, cái cực đoan của nó cũng rất nhiều, làm triều ta không kháng được ngoại xâm, mà dưới nhiều áplực như vậy, nói quốc gia mạnh thì nó mạnh, bảo yếu cũng là yếu, tài phú vẫn chỉ chảy về chóp bu. Võ lực bị trấn áp cho nên thế nước hiện giờ đã yếu càng thêm yếu, nguy cơ ngoại xâm càng gần kề, nguy cơ lớn thì nộilực lại yếu thêm, hình thành một vòng tuần hoàn, không sao thoát rađược..."
Lý Tần thở ra một hơi, nhìn cái bảng đen nói tiếp:
"Nếu như có thể giải quyết vấn đề thương nghiệp, giải quyết một số vấn đềtrọng yếu trước mắt, triều ta có thừa khả năng chấn hưng võ lực, đâychính là vấn đề mấu chốt mà bất cứ kế sách dân giàu nào cũng cần giảiquyết.. Nếu có thể làm cho võ lực cường thịnh, đẩy lùi nguy cơ ngoạixâm, triều ta đương nhiên sẽ có thời gian nghỉ ngơi, củng cố, đây cũngchính là vấn đề mà kế sách binh cường cần làm. Muốn có sĩ tốt cũng phảidân giàu, binh mạnh, phúc nước mới kéo dài... Đáng tiếc, tất cả chỉ làlời nói suông."
Hắn đặt viên phấn xuống bàn:
"Một kế này nhưbao gồm tất cả các phương pháp, chia thành bao nhiêu cách thực hiện cũng không có vấn đề gì. Phải hình thành thế cục lấy mạnh kéo yếu, ví dụ như một cây đại thụ, mạnh tức là phải no, phải hút lấy chất dinh dưỡng,nhánh yếu ở bên cạnh sẽ bị cướp đoàn không còn, phải làm sao hạn chế cái mạnh này, để nó tự nhiên phân phối đến các nhánh yếu, đây mới là mấuchốt của vấn đề. Lập Hằng có thấy thế không?"
Ninh Nghị suy nghĩ một chút, cười gật đầu:
"Có, rất có đạo lý, có phải huynh đang nói... phải làm thế nào cho những kẻmạnh như đại địa chủ, đại thương nhân giống như Tô gia chúng ta, rồi còn hoàng thân quốc thích, người phú quý cam tâm tình nguyện đem tiền kiếmđược để giúp dân giàu."
Lý Tần cười, cũng không phủ nhận:
"Đúng là có chút khí phách thư sinh, nhưng mà ngoại trừ cách này ra đã khôngcòn cách khác nữa rồi. Đương nhiên, thời đại đều bước về phía trước,không thể tụt lại phía sau. Người đời đều nói, triều Vũ ta dưới thờiHằng đế, Huệ tông là dân giàu nước mạnh, hưng thịnh phồn vinh, muốn quay trở lại thời gian đó là không thể nào. Vấn đề ở chỗ là làm sao chúng ta phải xây dựng nên sự hưng thịnh như vậy, phải khiến cho những người đócam tâm tình nguyện lấy tiền ra, tạo thành một vòng tuần hoàn lưu động.Với tình hình hiện nay, phải làm cách nào bảo họ mang tiền đầu tư vàonhững nơi nghèo khổ, tìm cách cho đôi bên cùng có lợi, cùng kiếm đượctiền, rồi cứ tiếp tục duy trì như vậy, sinh sôi mãi không thôi, khônglàm giảm tài phú của kẻ mạnh nhưng có thể giải quyết được tình hình củakẻ yếu… Nếu được, triều đình chắc phải tham gia đầu tiên."
"Biến pháp Vương An Thạch..."
Ninh Nghị hơi nhíu mày, thì thào nói nhỏ, Lý Tần xoay đầu lại hỏi:
"Sao?"
Triều Vũ không có Vương An Thạch, thế nhưng hơn mười năm trước có một vị tểtướng tên là Đàm Hi Đàm Tử Ung cũng đã từng làm chuyện như vậy, thựchiện biến pháp nỗ lực để triều đình tham gia vào công việc làm ăn, nắmgiữ nền kinh tế.
Ninh Nghị cười cười:
"Cách nghĩ của Đức Tân chẳng phải giống như cách làm của Đàm tể tướng năm đó hay sao?"
Lý Tần gật đầu:
"Ta đúng là đã suy nghĩ rất nhiều về biến pháp của Đàm tể tướng, cũng nhờđó mà gợi mở rất nhiều, cách nghĩ của Đàm tể tướng năm đó chắc cũng nhưvậy, chỉ là ông ta không ngờ được trở lực quá lớn, thực hiện không được, phía dưới bằng mặt không bằng lòng, cho nên thanh trừ tất cả, thiết lập lại từ đầu..."
"Cách nghĩ thì đúng."
Ninh Nghị gật đầu:
"Nhưng mà biện pháp thì sai rồi, kinh tế không phải trò đùa."
"Sao? Kinh tế?"
"À, nó chính là hệ thống thương nghiệp, lưu thông hàng hóa, tiền tệ…"
Ninh Nghị cười giải thích một phen:
"Cho dù ai mang đặc quyền tham gia hệ thống thương nghiệp thì đó không cònlà hệ thống bình thường, đặc quyền ở lĩnh vực này chỉ là độc dược, đặcbiệt khi đặc quyền lại nằm trong tay triều đình, quan phủ."
"Lập Hằng cho rằng không nên tranh lợi với dân?"
"Không phải vậy."
Ninh Nghị lắc đầu:
"Huynh chẳng phải nói mọi việc đều có quy tắc của nó ư? Quy tắc của kinh tếchính là tham lam, thương nhân thì chỉ theo đuổi lợi ích lợi, còn cácviệc khác thì không quá quan tâm. Tham lam ở một số tình huống là tíchcực, ví như ta làm việc trong một quán nhỏ, ta muốn mua một bộ y phục,ta phải cố gắng làm việc, nỗ lực nghĩ cách kiếm tiền, cũng có thể đượcnhà chủ thưởng vì biết cách kiếm tiền. Đấy là tham lam tốt. Ngoài ra hắn còn rất nhiều cách, nhưng trộm cắp phải ngồi tù, cho nên chỉ còn cáchlàm theo quy tắc trò chơi, ta làm nhiều, kiếm được nhiều tiền sẽ mua yphục. Có thể để người ta tham lam trong quy tắc của trò chơi, đấy mới là tham lam tốt..."
"Nhưng triều đình lại không bị hạn chế bởi quytắc đó, bọn họ là người phán định, huynh bảo họ tham gia trò chơi này,người khác còn chơi nổi nữa hay sao... Lúc nãy ta có nói, thương nhânchỉ theo đuổi lợi ích, huynh làm cho một người tham lam vì lợi ích thamgia trò chơi, nhưng trên tay lại cầm miễn tử kim bài, thậm chí còn có cả đao. Nếu như ta chỉ cần làm một việc vô cùng đơn giản là mang lợi íchvề, vậy thì huynh làm cách gì ngăn ta lấy đây? Nếu mà việc lý tưởng nhưhuynh nói xuất hiện, vậy cũng chẳng cần bảo địa chủ, hoàng thân xuấttiền nữa rồi?"
Hắn thoáng dừng lại:
"Biến pháp Đàm công khôngphải là thiếu pháp trị, một khi lòng tham con người quá lớn, vậy thìtrong mắt của họ chỉ có lợi ích, ngoài ra chẳng còn gì cả. Việc này cóthể là một động lực lớn đối với con người, khiến họ làm việc tích cực,nhưng điểm mấu chốt duy nhất là, đừng để đặc quyền tồn tại trong lĩnhvực này, nếu không hạn chế được đặc quyền, vậy chẳng còn ai chơi nổinữa..."
"Chỉ cần có sơ hở, dù nhỏ đi nữa thì pháp trị vĩnh viễnkhông thành, giai cấp đặc quyền tham gia buôn bán, chẳng khác nào thảsói vào bầy dê. Nếu bảo họ mang đặc quyền tham gia, không bằng tiêu diệt những đặc quyền vốn có, như vậy mới có tác dụng… Nói một cách đơn giản, bảo một người có quyền phán định tham gia trò chơi, vậy trò chơi tiếnhành sao được? Sự tình vốn đơn giản sẽ trở nên phức tạp, thất bại là kết cục có thể đoán trước."
Ngoài cửa sổ có hai chị em đang ngồi nghe trộm, cậu nhỏ nhấn nhấn vào vai chị mình, nhỏ giọng nói:
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, có phải là hắn đang nói tiêu diệt việc làm ăn của nhà chúng ta?"
"Thằng điên ấy..."
Chu Bội trợn mắt, có chút tức giận nhìn em trai mình:
"Nhưng mà hắn nói có chút đạo lý, đệ tốt nhất phải ngẫm cho kỹ, không thể dễdàng tin đối phương, nhưng cũng không thể nhanh chóng phản bác ngườikhác, nếu vậy tương lai đệ không thể làm đại sự."
"A."
ChuQuân Võ gật đầu, sau đó cởi túi kẹo buộc ở thắt lưng, lấy ra một cáibánh nếp đưa lên miệng ăn, Chu Bội chán nản trợn mặt nhìn hắn một cái.
"Bảo người phán định tham gia trò chơi..."
Trong phòng, Lý Tần trầm mặc một lúc lâu, sau đó bật cười, thần sắc có chút phức tạp:
"Câu này của Lập Hằng trúng ngay điều cơ bản của nguyên tắc, nếu ta là trọng tài, vậy thì kết quả..."
Hắn là người biết suy nghĩ, tuy rằng chưa chắc đã buông tha cách nghĩ củamình về kinh tế, nhưng khi nghe Ninh Nghị nói, hắn đã có thể mường tượng hậu quả phát sinh:
"Không ngờ mấy năm khổ tư của ta, Lập Hằng chỉcần liếc mắt đã chỉ rõ điểm mấu chốt, có phải đây chính là cách nhìnkhác người của Lập Hằng về mọi việc?"
"Đây dù sao cũng là mộtchuyện thú vị, triều ta mỗi năm phải nộp cho Liêu quốc hơn 10 vạn tiềnTuế, số tiền thông thương kiếm được cũng là mấy trăm vạn. Kết quả, người chiếm lợi vẫn là chúng ta. Thương nhân cũng được lợi, mà thương nghiệpcũng phát triển. Hiện giờ không riêng gì Đức Tân huynh hiểu, mà có khánhiều người hiểu ra vấn đề. Triều ta khác với các triều đại trước làkhông hạn chế thương nghiệp. Biến pháp Đàm công mặc dù có vấn đề, nhưngvẫn bày tỏ sự coi trọng của triều đình với thương nghiệp, tuy vậy..."
Ninh Nghị suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nói:
"À, nhớ rồi, lúc nãy ta đang nghĩ tên Phó Anh kia hiện giờ thế nào rồi?"
Ninh Nghị đang nói về thương nghiệp, bỗng nhiên chuyển tới vấn đề này, Lý Tần ngẩn người, một lát sau cười ha hả:
"Lập Hằng quả nhiên lợi hại, không chuyện gì giấu được huynh, tháng ba nămnay Lại bộ Thị lang Phó Anh dính án tham ô, tháng trước đã bị Đại Lý Tựxử lưu vong. Đợi cho việc lũ lụt lần này qua đi, ta sẽ..."
Hắn hơi có chút phiền muộn nhưng vẫn nói:
"Ta định đi Đông kinh chuyến nữa, tính toán một phen xem có thể được bổnhiệm vào chức vị nào đang trống hay không. Hiện giờ ta đã đợi năm năm,Lập Hằng chờ nói ta mê quyền chức đấy nhá."
Ninh Nghị nở nụ cười:
"Vậy thì phải chúc mừng Đức Tân huynh rồi."
"Còn sớm, còn sớm... Mà Lập Hằng dùng cách nghĩ để nhận ra việc này?"
"Bí mật thương nghiệp."
Ninh Nghị chỉ căn cứ vào sắc mặt của đối phương mà phát hiện ra một chútmánh khóe nên hắn thuận miệng hỏi một câu mà thôi. Lý Tần lắc đầu cườimột hồi, nhấp một ngụm trà:
"Trở lại chuyện chính, trở lại chuyệnchính, nếu Lập Hằng có thể nhận ra lợi hại trong đó, không biết có nghĩtới chuyện cống hiến cách nghĩ cho triều đình, điều hòa phương pháp hiện nay?"
"A... Mấy câu đó chỉ đùa cho vui mà thôi."
"Đó mà là đùa."
"Được rồi, dù sao huynh cũng muốn làm quan, chúng ta thảo luận một chút cũng tốt." Ninh Nghị cười gật đầu:
"Cá nhân ta cho rằng, có mà cũng như không."
"Sao lại nói lời ấy?"
"Kỳ thực rất đơn giản, bảo triều đình hạn chế nho gia, đề cao địa vị thương nhân, như vậy việc buôn bán sẽ càng thêm phát triển, để việc vẹn toànmà không phá hỏng những gì đã có, đây là cách duy nhất..."
Nghe được câu này, Lý Tần nhíu nhíu mày:
"Địa vị thương nhân... Việc này... dù sao thương nhân trọng lợi..."
"Không có thương nhân không trọng lợi."
Ninh Nghị nhấp một ngụm trà, nói:
"Quốc gia trọng tiền bạc, những năm gần đây, thương nghiệp phát triển, địa vị thương nhân cũng được cải thiện hơn so với trước. Nếu chủ động buông ra một chút thì thương nghiệp nhất định tăng trưởng, nhưng việc này khôngcó khả năng... Bọn họ không dám."
"Ai?"
"Người tầng lớp trên, triều đình, thánh thượng, nho gia... ta, huynh cũng không dám buông..."
Ngoài cửa sổ, Chu Quân Võ ngồi xổm bên tường hơi ngẩn người:
"Tỷ tỷ, hắn lại nói bậy, đệ không dám đâu, gia đình chúng ta cũng kinhdoanh đấy thôi, nhà phò mã gia gia còn làm lớn hơn nữa..."
"Câm miệng!"
Chu Bội nhỏ giọng quát bảo em mình im lặng, sau đó suy nghĩ một chút, nói:
"Ta cũng không dám... Đây là phép khích tướng của hắn."
Sau đó bọn họ nghe thấy giọng nói có phần trêu chọc của Ninh Nghị.
"Nếu như buông ra, bịch một cái, triều Vũ, quốc gia này... cũng mất."
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 97: Thời Cuộc (Hạ)
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com"Nếu như buông ra, bịch một cái, triều Vũ, quốc gia này... cũng mất."
Trong phòng, Ninh Nghị làm động tác thả tay, Lý Tần nhíu mày nói:
"Sao lại như vậy?"
Ninh Nghị trầm mặc một hồi trả lời:
"Lý huynh đã nghĩ tới chuyện Nho gia phát triển đã mấy nghìn năm qua, nhưng vì sao họ chưa bao giờ bỏ cách nói thương nhân trục lợi?"
"Thánh nhân đề xướng đức hạnh, phản đối hành vi ích kỷ trục lợi, chẳng lẽ không nên thế hay sao?"
"Đó cũng là một lý do."
Ninh Nghị gật đầu:
"Nhưng còn một lý do khác, đó là đạo học thương nhân bất lợi cho sự thống trị, thể hiện qua ba chữ: khó quản lý. Một người cả đời ở sơn thôn làm ruộng thì chẳng sao, họ cứ dựa theo quy trình đời đời truyền xuống là sống,kết hôn, chết thì mai táng trong núi. Nhưng có một ngày người đó vào thị trấn, thấy cuộc sống đa dạng, lại có một ngày người đó vào tỉnh thành,thấy vô số thứ khiến mình bất ngờ, cũng giống như nhìn thấy một bộ quầnáo, đầu tiên là muốn mua, sau đó nghĩ cách... tham lam là như vậy..."
Ninh Nghị cười cười:
"Đương nhiên phần lớn con người sẽ làm việc đàng hoàng kiếm tiền mua quần áo,chỉ khi nào có dục vọng, lúc rảnh rỗi sẽ sinh ra nhiều chuyện. Lý huynhnghĩ xem, một nông dân trung thực, suốt đời bán mặt cho đất, bán lưngcho trời hay một người trong lòng có dục vọng dễ quản hơn? Triều ta mấyngàn vạn con dân, Lý huynh, triều ta dùng pháp trị thật sự có thể quảnlý được bao nhiêu? Có bao nhiêu người cứ an an ổn ổn sống hết cuộc đời?Thương nghiệp luôn phát triển trước một bước, sẽ sinh ra bao nhiêu người có dục vọng?"
"Đây thật ra là một hệ thống rất thú vị. Từ thờibách gia chư tử (1) đã sinh ra pháp trị và đức trị. Pháp trị mới đầu cóthể chiếm thượng phong, nhưng nếu ngẫm kỹ từ thời Tần, Hán, Tam quốc,Lưỡng Tấn, Nam Bắc triều, Tùy, Đường... tới nay, huynh sẽ phát hiện mộtviệc: pháp trị trước đây có thể quản bao nhiêu người? Thực ra đa số đềudựa vào tính tự giác, dân phong thuần phác mà thôi, ở mỗi thôn nhỏ cómột bộ quy tắc là được. Nếu như đem Giang Ninh hiện giờ đến triều Tần,Lý huynh thử nghĩ xem, với luật pháp và thủ đoạn khi đó có thể yên ổnquản lý nơi này bao lâu? Vẫn nói triều Tần rất nghiêm khắc, nhưng GiangNinh... người thông minh nhiều lắm, kẻ cơ hội cũng không thiếu..."
(1): Bách Gia Chư Tử là thời kì chứng kiến sự mở rộng to lớn về văn hóa vàtrí thức ở Trung Quốc kéo dài từ 770 đến 222 TCN. Trùng khớp với giaiđoạn Xuân Thu và Chiến Quốc, và nó cũng được gọi là thời đại hoàng kimcủa tư tưởng Trung Quốc và thời kì trăm nhà đua tranh ("bách gia tranhminh") này chứng kiến sự nảy nở của nhiều trường phái tư tưởng khácnhau. Nhiều đề tài cổ điển Trung Quốc có nguồn gốc từ thời kỳ này đã cóảnh hưởng sâu rộng trong cách sống và ý thức xã hội của người Trung Quốc đến tận ngày nay. Xã hội trí thức thời kỳ này có đặc trưng ở sự lưuđộng của những người trí thức, họ thường được nhiều nhà cai trị ở nhiềutiểu quốc mời làm cố vấn về những cách thức điều hành chính phủ, chiếntranh, và ngoại giao.
"Nho gia là một cái gì đó thật vĩ đại đãphát triển mấy nghìn năm, Lý huynh, chỗ tốt của thương nhân không phảiđến triều Vũ họ mới nhận ra, nếu như để thương nhân tự do phát triểntheo đuổi lợi ích, chắc chắn rằng không phải tới hiện giờ mọi người mớinhận ra điều này. Ví dụ về Đào chu công (2) vẫn còn đó. Nhưng vì sao cảngàn năm qua các triều đại đều hạn chế thương nhân, lý do sâu xa nhất đó là họ đã nhận ra hậu quả là năng lực pháp trị... không theo kịp."
(2) Đào chu công tên thật là Phạm Lãi, tự là Thiếu Bá, là một tướng tài của nước Việt ở Trung Hoa thời Xuân Thu Chiến Quốc, người đã giúp Việtvương Câu Tiễn tiêu diệt nước Ngô. Khi đại sự thành công, Phạm Lãi chorằng vua Việt có tướng cổ cao, môi dài mỏ quạ, là người nhẫn tâm mà ghét kẻ có công, cùng ở lúc hoạn nạn thì được chứ lúc an lạc thì không được, nên không ở lại làm quan mà bí mật trốn đi ở ẩn. Theo Sử ký, Phạm Lãiđến nước Tề, cha con cùng tự cày cấy làm ăn. Nước Tề sai sứ mang ấntướng quốc đến mời ông vào triều, nhưng ông từ chối, không màng côngdanh, rồi cùng gia quyến đến đất Đào, đổi tên thành Đào Chu Công và trởthành một thương gia giàu có lúc bấy giờ.
"Triều ta cũng có hình thái ý thức như vậy."
Ninh Nghị vỗ vỗ gáy:
"Con người càng nhiều dục vọng, hành vi càng khó dò, càng dễ lừa lọc, vì lợi mà bất chấp, sẵn sàng cơ hội. Triều ta không hạn thương cũng có chỗ tốt của nó, nhưng quan văn tham tiền quan võ sợ chết, dân chúng kém pháttriển, quan binh cũng qua loa cho xong, nào biết hậu quả do lợi ích đómang lại? Tóm lại... nó cũng là một trong những nguyên nhân chính."
Lý Tần trợn mắt ngồi im suy nghĩ, chẳng còn tâm tư đâu mà đi hỏi những từngữ khó hiểu như "hình thái ý thức", chỉ có thể nghe hiểu một phần cũngđủ làm cho hắn chấn động, một lúc lâu sau hắn mới nói:
"Theo Lập Hằng nói... vấn đề thương nhân trục lợi kia mới là nguyên nhân chính khiến triều Vũ ta suy nhược lâu ngày?"
"Không phải."
Ninh Nghị nhấp một ngụm trà, nói:
"Tuyệt không phải như thế, đây là một loại phát triển, bản chất của triều talà dùng pháp trị quy định con đường phát triển của thương nhân, điều này cũng có nghĩa, trong quá trình phát triển hai bên phải cùng nhau pháttriển, mà hiện giờ có rất nhiều thứ không phát triển kịp, cho nên… vấnđề này rất phiền phức, quá phức tạp... Muốn giải quyết vấn đề của triềuVũ hiện giờ mà chỉ nhìn chằm chằm vào số tiền của thương nhân, hi vọngtriều đình tham gia làm kinh tế, thu hết tiền về mình rồi mới nghĩ tớichuyện giải quyết vấn đề dân giàu nước mạnh là không thể được. Không thể nhìn chằm chằm vào một chút lợi ích để rồi chết, nếu thực hiện điều đó, tính cân đối sẽ mất dần, sinh ra dị dạng, sớm muộn cũng nảy ra vấn đềkhông hay..."
Ninh Nghị lắc đầu, Lý Tần ở bên kia suy nghĩ khá lâu mới hỏi:
"Như vậy, theo Lập Hằng, để giải quyết vấn đề mấu chốt cần bắt tay từ đâu?"
"Nếu làm thực thì ta không biết, nhưng nếu nói cho vui thì ta sẽ không chịu trách nhiệm nói về lời của mình đâu..."
Ninh Nghị cười cười:
"Sao không bắt tay từ nho gia chứ?"
"Nho gia... chẳng nhẽ Lập Hằng ám chỉ vấn đề thừa biên chế?"
Lý Tần ngẫm nghĩ rồi cười rộ lên:
"Trước kia cùng người khác nói chuyện cũng đã nói qua việc căn nguyên củatriều ta hiện giờ chính là thực trạng quan viên quá nhiều, đây là mộtvấn đề lớn, nhưng mà muốn giải quyết việc này chỉ sợ còn khó hơn vấn đềthương nghiệp..."
"Nếu ta nói... Không phải quá nhiều mà là quá ít thì sao?"
"A?"
Lý Tần chớp mắt mấy cái, vẻ mặt mê hoặc. Ninh Nghị quay đầu nhìn về phía phòng học.
"Lý huynh cảm thấy những học sinh đọc sách này tương lai có thể làm gì?"
"Với cách dạy của Lập Hằng, không chỉ dạy chúng học thức mà còn dạy cảchuyện đời, dạy phương pháp quyết đoán, tương lai nếu muốn làm quan tốtmột phương thì không thành vấn đề."
Lý Tần nói rất nghiêm túc, Ninh Nghị ngồi đó nhịn không được cười ra tiếng, sau đó nhấp một ngụm trà, vỗ vỗ tay.
Lý Tần nghi ngờ nói:
"Không biết theo Lập Hằng thì họ có thể làm được gì?"
"Về mặt này, cái tên Tô Văn Nghĩa kia có thể làm một quan nhỏ, thành tíchcủa nó không tốt, nhưng tính cách nhanh nhẹn, quan hệ với người khác khá tốt, nhưng đứa còn lại… ta chỉ định dạy làm tiểu nhị, chưởng quỹ màthôi, đương nhiên, đọc sách nghĩa là có cơ hội làm quan, không ngại gìcho chúng thử, dù sao thì làm quan cũng có phúc lợi tốt..."
Ninh Nghị gập đầu ngón tay nhẩm tỉnh:
"Chính bổng (lương chính), lộc túc (gạo cấp), chức tiền (tiền chức vụ), quầnáo, từ quần áo trên người đến lương thực, trà rượu, mắm muối than củitới thức ăn gia súc. Thời đại này một khi làm quan, ăn, mặc, ở, đi lạicủa mình và gia quyến đều do quốc gia phụ trách, quốc gia còn chia chohọ ruộng tốt. Công việc nhàn hạ, ba năm không phạm sai lầm lớn là đượclên chức, điều kiện tốt như vậy ai không muốn làm quan cơ chứ..."
Lý Tần trầm mặc một lát nói:
"Lập Hằng định nói, những học trò như vậy chỉ có thể làm chưởng quỹ?"
"Cũng không phải chỉ có thể làm, mà là thích hợp làm. Tính cách của chúng hơn phân nửa chất phác thành thật, làm quan rất khó. Đạo làm quan rất coitrọng việc phán đoán thời thế và kết giao, nếu có năng lực có hoài bãothì có thể làm quan tốt. Đức Tân biết ứng đối tiến thối, có năng lựchoài bão, có năng lực cân nhắc, có thể làm quan tốt, nhưng phần lớn họkhông được, việc này không đơn giản."
Ninh Nghị lắc đầu:
"Dângiàu, binh cường, tiếp theo là sĩ tốt. Đạo của sĩ tốt kỳ thực là dùngngười đúng nghề, vậy vì sao không thể mở những học đường chuyên ngành,phát huy hết lợi thế của họ. Làm chưởng quỹ cũng giống như bố trí ngườinày học nghề mộc, người kia học nghề khoáng, người nọ học đầu bếp, họcquản lý. Trong đó quan trọng nhất là bố trí người học quân lược, ngườihọc thủy lợi, người học nghề khoáng..."
Lý Tần rõ ràng là không đồng ý với quan điểm này:
"Nếu có tiền đọc sách, ai lại nguyện ý đi học những nghề đó?"
"Đây cũng là vấn đề, làm quan thật tốt, có cơ hội đọc sách đều phấn đấu làmquan. Trong sách tự có ngàn bồ thóc, trong sách tự có nhà lầu vàng (3),thế nhưng... tại sao bây giờ lại thừa nhiều quan viên như vậy? Thời cổ,người biết đọc sách chỉ là một nhóm người, người biết chữ không nhiềulắm, muốn học vấn được truyền thừa, quốc gia cần bọn họ tới cai quản,ngàn vàng dễ kiếm một sĩ khó cầu, bởi vậy, kẻ sĩ nghiễm nhiên đã ở trong nhóm người có vị trí cao nhất, bởi vì số lượng không nhiều nên thườnglấy trời đất làm trái tim, lấy cuộc sống dân chúng làm tính mệnh, sinhra thánh kế tuyệt học, muôn thuở thái bình..."
(3) Hai câu này có xuất xứ từ một bài thơ của Tống Chân tông Thiệu Hằng, ý bài thơ muốnnói nếu chăm chỉ dùi mài kinh sử, đi thi đỗ đạt làm quan thì tự sẽ giàusang phú quý, vợ đẹp như ngọc, kẻ hầu người hạ, xe đưa ngựa đón (sẽtrích cuối chương).
"Nhưng hiện giờ thì sao? Mấy nghìn năm, thếsự luôn phát triển... Nếu như nói trên đời có quá nhiều việc cần làm,trong đó có một việc quan trọng nhất, đương nhiên chúng ta sẽ làm nó đầu tiên. Nhưng hiện giờ, Đức Tân, những người làm chuyện này đã quá nhiềurồi, ta cũng không phải chỉ nho học, mà là nói quan chức. Vì sao khôngthể phân công họ đi làm một số chuyện khác cơ chứ? Có đọc sách, họ sẽ có sự suy nghĩ. Bây giờ lũ lụt hoành hành, nếu có chuyên gia nghiên cứuthủy lợi, xây dựng một số học thuyết, người đời sau sẽ tiếp tục học tập, nghiên cứu, những người này nếu không nghiên cứu thì còn những ngườikhác, dù sao chuyên tâm nghiên cứu thuỷ lợi cũng tương đương việc tuthân dưỡng tính của nho học thì hậu quả của lũ lụt đâu có ghê gớm nhưmức này?"
"Chuyên gia chuyên dụng có thể nâng cao hiệu suất củarất nhiều việc, ít nhất cũng bớt đi đường vòng. Ví dụ như trước kia dệtcửi, mẫu thân dạy cho con gái, một số nông phụ ở nhà làm cái máy dệt, có nhanh có chậm, chất lượng không đồng đều. Bây giờ các hãng vải đều cóxưởng dệt, thuê nữ công nhân đến làm việc, có người dạy các nàng dùngmáy thế nào, làm thế nào để tăng sản lượng, đồng thời có một số người sẽ nghĩ cải tiến máy dệt thế nào. Một người có thể làm ra sản lượng củamấy người, chất lượng giống nhau, hiệu suất tăng cao mấy lần. Nếu nhưbất cứ chuyện gì hiệu suất cũng tăng lên mấy lần, vậy triều Vũ ta hiệngiờ như thế nào? Binh cường chẳng lẽ không phải dễ như trở bàn tay haysao?"
"Đương nhiên, đây cũng chỉ là nói cho vui mà thôi. Khó khăn trong đó lớn thế nào, huynh không tưởng tượng ra được đâu, huynh nóinho sinh nhiều, ta nói người đọc sách ít, nếu tính số chuyên gia chuyêndụng mà xã hội cần, vậy thì cần đó quá ít. Cũng như huynh nói, người cóđiều kiện đến trường sẽ không đi học làm thương nhân, thợ thủ công, nhohọc cũng không bao giờ làm cái việc đánh mất địa vị của mình. Nhưng mà,nếu đã bão hòa mà triều Vũ vẫn muốn phát triển thì có thể suy nghĩ từđiều này. Ví dụ như dần tăng cường dư luận, trước bắt đầu từ những hạngmục bức thiết như quân lược, thuỷ lợi, chống đỡ áp lực từ bên ngoài, đảm bảo dân sinh. Đến khi mọi người đỡ khổ, người đọc sách nhiều hơn tựnhiên sẽ sinh ra chuyên gia chuyên dụng. Chuyện này không giống những kế sách binh cường khô khan thường ngày, chỉ cần địa vị được nâng cao làsẽ có người chịu học, chịu làm, hiện giờ họ không có địa vị thì đươngnhiên con đường duy nhất chỉ là đọc sách..."
Gian phòng rơi vào tĩnh lặng, Lý Tần cúi đầu khổ tư, bên ngoài phòng, hai chị em chống cằm khổ não suy nghĩ.
Ninh Nghị cầm ấm trà tự rót cho mình một chén.
"Nho học là một hệ thống vĩ đại, ngoại trừ tu thân còn quản lý con người,nếu so sánh số lượng quan viên với số người đọc sách, thì hơn mười vạnhọc trò cũng chẳng có bao nhiêu quan viên, quan trọng là cả nước hiện có mấy ngàn vạn con dân, học trò cũng từ đó mà ra, quan viên cũng từ đó mà chọn. Đặc biệt ở triều ta, việc thừa biên chế đã quá rõ ràng, các loạihọc thuyết nào là phật gia, đạo gia mâu thuẫn, công kích lẫn nhau, khinó thay đổi sẽ sinh ra quy tắc, không chỉ làm cho quan viên gần lợi íchhơn, mà còn có thể không ngừng lớn mạnh, khiến cho toàn bộ học trò đềucoi đây là mục đích phấn đấu, mười năm gian khổ học tập khổ, một khithành danh thiên hạ biết, quyền lực cũng được như nguyện vọng..."
Hắn thật sâu hít một hơi hương trà:
"Ta rất sùng bái loại học vấn này, cho dù nó có ưu khuyết điểm, nhưng cóthể ghi lại hình thái sinh tồn của con người thì cũng là một loại nghệthuật. Nho học tuyệt đối là một loại nghệ thuật vĩ đại nhất, tinh hoanhất trong vô số loại nghệ thuật từ cổ chí kim. Đất rộng trời cao, nhiều người như vậy nhưng mà nó có thể dùng một loại phương thức gần như cựcđoan đặt họ dưới một quy tắc, trí tuệ mấy nghìn năm thật đúng là cao sơn ngưỡng chỉ (4)..."
(4): Cao sơn ngưỡng chỉ: thành ngữ, ý nói sự kính ngưỡng đối với trí tuệ mấy ngàn năm
Hắn nâng chén chạm vào chén trà của Lý Tần một cái, nói:
"May mắn gặp dịp, ta với huynh có thể phẩm thưởng."
Hương của trà thực ra đã nhạt, Lý Tần đang suy nghĩ nghe thấy tiếng động thìđứng dậy, lui ra phía sau hai bước, bái một cái thật sâu, Ninh Nghịkhông thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ đứng lên.
"Những điều Lập Hằng nói, có rất nhiều thứ ta vẫn chưa nghĩ thông suốt, nhưng mà chỉvới những chỗ nghĩ thông cũng đã chứng tỏ Lập Hằng hơn ta rất nhiều,việc này đã đủ khiến ta cúi đầu." (5)
(5): Chỗ này các bạn nếu đọc kỹ, liên hệ với câu cao sơn ngưỡng chỉ sẽ thấy Ninh Nghị đã nhắc khéo Lý Tần.
"Chỉ nói cho vui mà thôi."
Ninh Nghị đáp lễ lại, sau đó cười nói:
"Nếu không phải triều đình không trị tội lời nói, hơn nữa ta với huynh chỉlà những người không quan trọng thì cũng không dám nói với huynh... Nóicho vui, nói chuyện phiếm mà thôi..."
------------------------------------------------------------------------
Bài thơ của Tống Chân tông (nằm trong tập thơ Khuyến học, bạn nào biết tên vui lòng chỉ mình với)
富家不用买良田,Phú gia bất dụng mãi lương điền,
书中自有千锺粟; Thư trung tự hữu thiên chung túc;
安居不用架高楼,An cư bất dụng giá cao lâu,
书中自有黄金屋; Thư trung tự hữu hoàng kim ốc;
娶妻莫恨无良媒,Thú thê mạc hận vô lương môi,
书中自有颜如玉; Thư trung tự hữu nhan như ngọc;
出门莫恨无人随,Xuất môn mạc hận vô nhân tùy,
书中车马多如簇; Thư trũnga mã đa như thốc;
男儿欲遂平生志,Nam nhi dục toại bình sinh chí,
五经勤向窗前读。Ngũ kinh cần hướng song tiền đọc
Tạm dịch (sưu tầm):
Nhà giàu chẳng phải mua ruộng tốt,
Trong sách tự có ngàn bồ thóc;
An cư chẳng phải xây nhà cao,
Trong sách tự có nhà lầu vàng;
Lấy vợ chẳng hận không người mối,
Trong sách tự có người như ngọc;
Ra đường chẳng hận không tùy tùng,
Trong sách xe ngựa nhiều vô khối;
Làm trai muốn thỏa chí tang bồng,
Bên cửa chuyên cần đọc ngũ kinh.
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 98: Nho
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comBước ra khỏi phòng, Ninh Nghị thở dài.
Lý Tần vẫn đăm chiêu ngồitrong phòng, có thể đang tiêu hóa những gì vừa nghe được, thậm chí cókhả năng tìm cách ghi nhớ. Vậy cũng chẳng sao, nếu đã nói ra điều nàythì hắn cũng không còn quan tâm đến nó nữa, tương lai phát triển thế nào còn tùy vào tư tưởng và con đường phát triển của Lý Tần.
Có mộtsố điều hắn nói, nhưng cũng có một số điều hắn không nói, giống nhưnhững gì hắn đã nói: "Nói cho vui mà thôi." Đây không phải hắn phòng hờ, mà tất cả đối với hắn chỉ là nói cho vui, nói vui thì không cần cótrách nhiệm.
Hiện giờ muốn khắc phục những nhược điểm và bất cậpcủa chính thể này chẳng khác nào nói mộng. Đương nhiên, nếu như trongphạm vi một vấn đề, hắn đương nhiên cũng đã từng suy nghĩ, chẳng hạn như thương nghiệp. Vấn đề cấp bách của thương nghiệp hiện giờ không phải là phát triển trước mắt, mà cần có chiến lược phát triển lâu dài. Với quan niệm phát triển cân đối mà nói, chế độ hiện giờ đã không còn theo kịpsự phát triển của thương nghiệp, nếu tiếp tục phát triển nữa thì dù cómang lại lợi ích cũng chỉ là dị dạng, đối với một quốc gia mà nói, dịdạng này thực sự quá nguy hiểm.
Hiện giờ nho học đã bão hòa, nếuthực sự tiến thêm một bước nữa, phân giải thành những nhánh nhỏ cũng làmột cách tốt, từ đó có thể phân luồng giáo dục, đồng thời tạo nền tảngnghênh đón cách mạng công nghiệp. Đương nhiên, nói thì rất hay, vấn đề ở chỗ, đây chỉ là nói cho vui mà thôi.
Tất cả nguyên nhân hiện giờ nằm ở nho học.
Nói Ninh Nghị sùng bái nho cũng chẳng phải nói quá, đây là sự kính trọng,sùng bái xuất phát từ nội tâm. Trước kia hắn từng làm công tác quản lý,có thể thấy rõ ưu khuyết của môn học quản lý này. Hắn có thể hoàn thiệnchức năng nhiệm vụ, quản lý tốt nhân sự của một công ty có mấy nghìn,mấy vạn người, giúp nó phát triển tuần hoàn. Nhưng đối với con người lại không đơn giản như vậy, lại càng không thể so sánh hạn hẹp với một quốc gia.
Nho học không phải là thứ học vấn cổ hủ vô dụng của Khổnglão, Luận Ngữ (1) của ông ấy có tác dụng dạy con người tu tâm dưỡngtính, thể hiện một số quy luật cuộc sống. Sau đó những người thống trịdựa vào quy luật trong đó để tìm ra người có năng khiếu làm quan, tìmđược rồi thì đặt ra quy tắc, đời sau nối tiếp đời trước hoàn thiện, bổsung, vấn đề nào không đúng thì sửa đổi, hoặc tìm ra phương pháp trunghòa. Mấy nghìn năm qua, mỗi một triều đại đều tìm cách hoàn thiện bộtriết học thống trị này, giống như tìm cát trong biển...
(1):Luận Ngữ là sách do Khổng Tử và học trò biên soạn, cùng với Đại Học,Mạnh tử và Trung Dung được gọi là Tứ Thư. Luận Ngữ được viết từ đời Tiền Hán tới đời Hậu Hán, là một chủ đề học vấn chủ yếu trong Khoa cử TrungQuốc
Họ đã dùng vỏ ngoài là sự ôn hòa bảo thủ xây dựng nên một hệ thống pháp luật thực sự. Trong triết học quản lý hiện đại, ví dụ mộtcông ty tìm cách bồi dưỡng văn hóa thì mục đích cuối cùng là tạo lòngtrung thành và phát huy hết khả năng làm việc của nhân viên. Nếu như nói triết học quản lý hiện đại chính là một chương trình tin học, thì nhohọc cũng là sự cấu tạo của gien, nó quản lý mấy nghìn vạn nhân tâm, hơnnữa còn khiến người ta không cảm thấy mình đang bị quản lý, mọi ngườicoi điều đó là đương nhiên.
Mấy nghìn năm phát triển, tiến hóa,con người sẽ lựa chọn những gì tốt nhất để sinh tồn, nếu như coi Hán tộc là một chỉnh thể, thì sự phát triển của họ tạo thành những chùm gien có liên hệ với nhau. Cho dù ngàn năm về sau, bất cứ ai thống trị mảnh đấtnày cũng chỉ có cách biến hóa cách thức sử dụng nho học, cũng không phải họ hâm mộ văn hóa người Hán, mà là nếu không sử dụng hình thức này, họchỉ có thể bị đấu loại. Trên phương diện sâu xa và phức tạp, cho dù nềnquân chủ lập hiến của châu Âu, chế độ đại nghị, giáo hội thống trị, võsĩ đạo Nhật Bản, hoặc là chế độ phân chia đẳng cấp xã hội của Ấn Độ… hay gì đi nữa thì đều không thể so sánh với nho học.
Giống như mộtmạng nhện lớn, ngươi chỉ cần động một cái là người bên cạnh sẽ kéongươi, một thêm một là sẽ thành tầng tầng lớp lớp. Muốn thay đổi nónhưng chẳng ai biết phải dùng sức ở điểm nào, cũng chẳng ai biết phảimất bao nhiêu sức lực và trí tuệ mới đạt kết quả. Giống như ngươi đánhmột quyền vào mặt nước, bọt nước dù có bắn tung tóe bao nhiêu đi nữa thì ngươi vẫn thấy nó rơi trở lại. Một người muốn cải cách, đối mặt với một cái lưới lớn do mấy vạn người kết thành, cải cách thành công là điềucực khó. Trong khi đó, hiện giờ nó không chỉ là một cái mạng nhện, mà là một Thái Cực đồ to lớn do trí tuệ tập thể trải dài mấy ngàn năm của vôsố triều đại kết thành. Dựa vào sức của một người muốn thay đổi, đúng là mơ mộng.
Đối với Ninh Nghị mà nói, hắn như đang ở trong thời đại này tự ngẫm nghĩ và thưởng thức thể chế, thậm chí cảm thấy run rẩy vìsự tinh vi tuyệt luân của nó. Hắn ngẫm nhiên đã coi nó là một tác phẩmnghệ thuật để thưởng thức, nhưng mà bảo hắn cải cách, thay đổi nó thìhắn không có tự tin như vậy. Có một số thiên tài tuyệt luân ở một sốtriều đại tìm đúng điểm mấu chốt trong đó, nhưng nó có trúng hay khôngthì chẳng ai dám tự tin khẳng định. Biến pháp Vương An Thạch thời BắcTống, một thiên tài được hoàng đế ủng hộ, kiên trì rất nhiều năm, nhưngcuối cùng vẫn bị áp lực khổng lồ đè chết. Biến pháp Thương Ưởng triềuTần (2) cũng lần ra được điểm mấu chốt, nhưng cá nhân hắn lại đắc tộiquá nhiều người, cuối cùng bị ngũ mã phanh thây.
(2): Thương Ưởng (khoảng 390 TCN-338 TCN), còn gọi là Vệ Ưởng hay Công Tôn Ưởng, là nhàchính trị gia, pháp gia nổi tiếng, thừa tướng nước Tần, thời Chiến Quốc.
Triết học Trung Quốc có thái cực âm dương, cố sức càng lớn, sức bật ngượccàng nhiều, người muốn thay đổi hệ thống này hầu như đều không có kếtcục tốt. Đương nhiên, có một số người vẫn kiên định cách nghĩ là cố gắng dùng sức của mình thúc đẩy hệ thống này một chút. Lý Tần cũng có cáchnghĩ như vậy cho nên Ninh Nghị mới thuận miệng nói với hắn những suynghĩ vừa rồi.
Trong lòng Ninh Nghị nghĩ, cố gắng cải cách nội bộnhư vậy sẽ không có kết quả tốt, hắn khá hiểu về đấu tranh quyền lựctrong nước, có lý luận hiện đại làm chỗ dựa, có lẽ hắn có thể dùng TháiCực quyền làm cho triều đình náo loạn, nhưng khi lực lượng đó phản trởlại, hắn cũng không có tự tin chống đỡ được.
Đương nhiên, cần gìphải chống đỡ. Nếu quả thật phải làm những thứ đó, Ninh Nghị chỉ cần suy tính làm sao tiêu diệt hết được người Kim, người Liêu ở bên ngoài biêngiới triều Vũ. Muốn thống trị hệ thống thì phải có người sống, khi quốcgia bị mất, hệ thống nho học rơi vào trạng thái xơ cứng, nhân cơ hộinhét vài thứ vào trong hệ thống, vận dụng quét sạch những trở ngại bêntrong. Giống như là cải tạo lại hệ thống máy tính, rồi… ngồi xem nó vậnhành thế nào...
Đây là phương pháp cải cách đơn giản nhất mà Ninh Nghị nghĩ ra, đương nhiên, dù có nói đùa cũng không thể nói với Lý Tầnđiều này. Lý Tần muốn có phương pháp cải cách đất nước, hắn liền nói một chút cái nhìn về vấn đề này. Lý Tần không phải người mù quáng làm theongười khác, mặc dù bản thân hắn nói những điều khá là mới mẻ nhưng đốiphương cũng chỉ bị hù dọa một lần, chậm rãi suy nghĩ, chuyển hóa thànhquan niệm của bản thân. Nếu tương lai người này làm nên công tích, NinhNghị cũng có thể ở bên cạnh quan sát biến hóa, trong lòng chỉ cảm thấythú vị mà thôi.
Đơn giản nói chuyện phiếm buổi sáng, buổi chiềuhắn vẫn tiếp tục làm con rể nhà buôn, nói xong là hắn vứt luôn ra khỏiđầu. Lúc ra tới cổng thư viện Dự Sơn, hắn thấy một chiếc xe hai con ngựa kéo đang đứng ở một góc đường, bên cạnh còn có một số người hầu và thịvệ đang đứng đợi. Đây là xe của Ung vương phủ, Ninh Nghị hơi nghi hoặc,quay đầu nhìn lại phía sau một cái.
Hai chị em kia chạy tới thích quán, sao tự dưng lại thôi?
Thôi là tốt nhất. Ninh Nghị lắc đầu cười cười, trực tiếp rời đi, hiện giờhắn vẫn chưa ăn cơm trưa nên định tới quán ăn gần đây chiến vài thứ. Khi đi ngang qua một khúc cua, hắn thấy Tiểu Thiền đang đi tới, tiến vàotrong tán của một cây Hòe đại thụ.
Thấy hắn, Tiểu Thiền cười phất phất tay, gọi:
"Cô gia."
Ánh mặt trời từ cây Hòe phía trên chiếu xuống lấp loáng.
Đi theo Tiểu Thiền là một gia đinh, trên tay bưng một cái hộp. Gần đây nạn dân vào thành không ít, tuy rằng trị an cơ bản vẫn còn tốt, nhưng mà Tô phủ vẫn dặn nữ quyến ra ngoài nhất định phải có người đi cùng, tránhgặp chuyện không may, gia đinh kia chắc chắn bị Tiểu Thiền gọi đi theolàm người hầu và vệ sĩ.
Lúc này đã nhìn thấy Ninh Nghị, TiểuThiền quay đầu nói với đối phương vài câu, sau đó khẽ gật đầu khom người nói cám ơn, rồi bảo đối phương trở về. Gia đinh kia cũng có chút vừamừng vừa lo, lúc tâm tình tốt, Tiểu Thiền luôn khách khí với hắn, chonên quan hệ của đôi bên cũng khá là hòa khí thân thiết.
***
Khi Ninh Nghị rời khỏi cổng thư viện Dự Sơn, hai chị em bên trong mới dámlén lút ra ngoài, không thấy bóng Ninh Nghị, họ mới quang minh chính đại ưỡn ngực đi thẳng.
Chu Quân Võ nhìn hai bên đường, hạ vai:
"Tỷ tỷ, tên Ninh Nghị này rất lợi hại đấy."
Chu Bội hơi có chút trầm mặc, cau mày, qua hồi lâu mới liếc mắt nhìn em trai:
"Ta cũng biết hắn rất lợi hại."
"Vậy chúng ta còn kiểm tra hắn nữa không?"
"Đương nhiên phải kiểm tra rồi."
Chu Bội vừa đi tới chỗ xe ngựa, vừa nói:
"Nhưng mà phải chuẩn bị tốt mới tới."
"Đúng."
Chu Quân Võ theo sau, tán thành gật đầu:
"Hắn có thể làm cho cả Lý Tần cũng phải cam bái hạ phong, thật lợi hại, màkhông biết có lợi hại thật không nhỉ... những gì hắn nói đệ không hiểunhiều... Tỷ tỷ có hiểu không..."
"Im lặng."
"A... Thế nhưng đệ cảm thấy..."
Tiếng nói của hai chị em theo xe ngựa dần biến mất.
***
Trời thu, sau giờ ngọ (giữa trưa), mây trắng bồng bềnh.
Trên đường phố, Ninh Nghị và Tiểu Thiền đang đi tới một quán cơm gần đó.
***
Tối hôm đó, Chu Bội ngồi trầm tư trong vườn hoa của Khang vương phủ, xungquanh không có ai cầm đèn, cũng không có nha hoàn nào tới quấy rầy. Mộtthiếu nữ nho nhỏ mang thân phận quận chúa đang ngồi trong khung cảnh imắng trầm tư suy nghĩ, nàng mặc váy thật dài, do mới tắm nên mái tóc cònướt, đôi giầy đã được cởi ra đặt bên cạnh lan can của lương đình (3).Hiện giờ đã sắp rằm tháng bảy, ánh trăng sáng tỏ, đom đóm bay múa lậplòe trong những bụi hoa bên cạnh.
(3) Lương đình: đình có hìnhmái được xây trong vườn hoa, công viên hoặc đường đi, nơi ngắm cảnh,tránh nắng, hóng mát, quan sát thiên nhiên.
Chu Quân Võ đêm naykhông ở nhà, ăn cơm tối xong hắn chạy tới chỗ Phò mã gia gia chơi, lúcnày hắn cũng đang ngồi hóng gió trong lương đình, nhìn những đứa trẻkhác đang nô đùa, hắn lén kể lại chuyện hôm nay cho Khang Hiền nghe.
"Phò mã gia gia, những lời do Ninh Nghị nói có đạo lý không?"
Khang Hiền cau mày, ánh mắt nghiêm túc như một cái hồ sâu, hắn là nhà nghiêncứu học vấn nổi danh, bình thường trước mặt những đứa trẻ như Chu Bội,Chu Quân Võ, hắn chưa từng có ánh mắt này, trừ phi hắn cùng với Tần lãonói chuyện quan trọng.
"Hắn... đã nói những điều này ư?"
"Dạ. Tỷ tỷ hình như nghe hiểu một số, nhưng mà chắc cũng không nhiều... Cháu thấy hắn rất lợi hại, ngay cả Lý Tần cũng phải cam bái hạ phong. Phò mã gia gia có thể mời hắn làm thầy dậy cho cháu được không..."
***
Cùng thời khắc đó, Tô phủ.
Trên lầu hai, Ninh Nghị đã sớm quên mất những điều hắn nói sáng nay, hiệnđang cùng Tô Đàn Nhi, Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi nhàn nhã bóc camăn.
Đương nhiên, muốn kéo dài khoảng thời gian nhà nhã này cũng không được, ăn xong một quả cam, Tô Đàn Nhi lau miệng đứng dậy nói:
"Thiếp ăn no rồi, tướng công từ từ ăn."
"Này, không nhanh như vậy chứ?"
Ninh Nghị nói với giọng khá thoải mái, nhưng do Tô Đàn Nhi đã quen với phong cách của hắn nên không để ý. Thấy trên bàn còn khá nhiều cam, Tô ĐànNhi quay đầu áy náy mà bất đắc dĩ cười:
"Còn có chuyện phải giải quyết..."
"Cần giúp không?"
"Không cần, tướng công ăn cam đi."
Tô Đàn Nhi thản nhiên cười, xoay người trở về phòng. Gần đây nàng đúng làrất bận, lũ lụt xuất hiện, cửa thành đóng sớm, có vô số chuyện nàng phải dự kiến, lên kế hoạch, sau đó điều chỉnh tài chính chuẩn bị cho nhữnghành động tương lai. Mặc dù mệt, nhưng xem ra tinh thần rất tốt, chắc là chuyện Hoàng thương sắp có đột phá.
Tất cả thoạt nhìn đều rất thuận lợi, giống như cuộc sống bình thường này...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 99: Một Ngày Của Tô Đàn Nhi (Thượng)
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comBuổi trưa chính là lúc đường phố bên bờ sông Tần Hoài nhộn nhịp nhất, vô số thanh âm lớn nhỏ đan xen vào nhau, tạo nên một khung cảnh ồn ã.
Đây là một khu phố cạnh bến tàu, cửa hàng san sát, hàng hóa lên xuống rộn ràng.
Phía sau cửa hàng vải treo biển Tô thị là một kho hàng lớn, cửa hông đã được mở ra để cho hàng hóa dễ vận chuyển ra vào. Hiện giờ đang có một thuyền hàng đang đậu, hàng hóa, công nhân, người làm thuê ra vào liên tục,trông có phần chen chúc, chật chội.
Phía thượng du Trường gianghiện giờ đang gặp lũ lụt nghiêm trọng, nạn dân vẫn còn đang trong quátrình di chuyển tới đây, một khi cửa thành Giang Ninh đóng lại, khôngmất 1, 2 tháng chưa chắc đã mở ra. Cửa thành vừa đóng là công việc làmăn nhất định sẽ bị ảnh hưởng, cho nên hàng hóa phải chuẩn bị cho đầy đủ, trước kia đã xảy ra chuyện này rồi, bây giờ coi như chuẩn bị trước màthôi.
Từ ngoài nhìn vào, kho hàng như một hiệu thuốc lớn, cónhiều giá lớn chất đầy những hộp vải, hộp thuốc nhuộm, các loại mẫu hàng mới không ngừng được đưa vào, sắp xếp cẩn thận, chưởng quỹ và một sốngười phụ trách không ngừng kiểm tra, đếm tính tỉ mỉ. Trong kho hàng lúc này ngoại trừ người phụ trách cửa hàng bên ngoài và Liêu chưởng quỹ, bà chủ Tô Đàn Nhi cũng đang ở đây quan sát.
Trời đầu thu mới thoátkhỏi cái nóng, thời tiết chưa được mát cho lắm, hôm nay Tô Đàn Nhi mặcmột bộ quần áo phụ nhân màu trắng, khoác thêm bên ngoài một cái áo màuxanh da trời, vạt áo, tay áo không cầu kỳ nhưng gọn gàng, thanh thoát,vẫn thể hiện được sự trang trọng. Trong khi mọi người trong ngoài bậnrộn, nàng cũng ở trong quầy đi lại, thỉnh thoảng mở một cái hộp mới đưatới nhìn nhìn ngửi ngửi, hoặc là kéo một ngăn nhỏ xem bên trong đựng cái gì, thỉnh thoảng đưa ra một hai chỉ thị.
"Chu Sa, cỏ Xuyến, phèn chua, hoa Mã Lan, đây là cây sồi xanh... Số Thử Vĩ Diệp này có chuyệnrồi, Liêu chưởng quỹ, ông đến xem qua một chút... Mà hình như số Ngũ Bội Tử cũng đã mốc, mặc dù chỉ dùng làm nguyên liệu nhưng vẫn phải lọc sốmốc ra, xem có phải dính nước hay không, chiều nay cho gọi người tớikiểm tra là được... A, Hạnh nhi, muội tới đây..."
"Chắc cònkhoảng một canh giờ nữa mới chuyển xong, thuyền không đợi người, bảo họtiếp tục chuyển đi. Đồng thời dặn Long Khánh lâu chuẩn bị cơm nước tốtmột chút, phải có thịt, buổi chiều còn có một thuyền nữa đến, hôm nay sẽ rất mệt, tính toán xem trước giờ Tý (từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng) hômnay có thể hoàn thành hay không. Nước trà nhất định phải đủ, ngoài racòn tới đầu phố bên kia mua một gánh thạch tới, uống giải khát cũngđược."
Lần này nhập kho rất nhiều thứ, có nguyên liệu dùng để chế thuốc nhuộm, cũng có thuốc nhuộm đã chế thành, tơ lụa, vải vóc đã thành phẩm, thậm chí còn có cả máy dệt. Tất cả mọi thứ hiện đang được vậnchuyển tới bên này, đồng thời còn phải luân chuyển từ các kho hàng kháctới. Tuy rằng Tô Đàn Nhi và Hạnh nhi cũng đứng lẫn trong đám công nhânvận chuyển, nhưng chẳng có gì lố bịch, nguyên nhân chủ yếu vì Tô Đàn Nhi đã quá quen với việc này.
Nếu nàng không tới, Liêu chưởng quỹcũng có thể làm tốt, nhưng mà đã tới đây thì phúc lợi của số công nhânnày sẽ tốt hơn, nếu hoàn thành khối lượng công việc trước thời hạn, đôikhi còn được thưởng. Có thể nói, khi cần người khác vì mình, nàng chưabao giờ keo kiệt.
Sau khi căn dặn Hạnh nhi chuyện ăn uống, đồngthời căn dặn chuyện trong quầy hàng, nàng đi ra ngoài bến tàu. Liêuchưởng quỹ và một người hầu vội vàng đi theo. Con đường này rồng rắn hỗn tạp, mặc dù không loạn như trước kia, nhưng dù gì vẫn là nơi tập trungcủa đủ loại người. Hơn nữa công việc làm ăn thường dính dáng tới lợiích, các thế lực bang phái tranh tới tranh lui, mỗi ngày đánh nhau tớivài trận.
Tô Đàn Nhi dù sao cũng đã khá quen với nơi này, trênđường nàng còn giúp hai công nhân đỡ hai cái rương đồ lên vai, khi họnói cám ơn, nàng cũng chỉ cười cười:
"Không có chuyện gì, mau đi đi."
Trên đường phố lúc này khá nhộn nhịp, một người đàn ông định lướt nhanh qua người nàng, Tô Đàn Nhi đột nhiên dừng lại.
Nam tử kia cũng quay đầu nhìn lại, một tay của hắn hóa ra đang cầm túihương màu phần hồng được đeo bên hông của Tô Đàn Nhi. Cô gái trông yếuđuối này hiện đang nắm chặt túi hương không chịu buông, sau một khắc,người đàn ông định dùng sức giật mạnh túi bỏ chạy nhưng lại bị Liêuchưởng quỹ và người hầu đẩy ngã.
Xung quanh nhất thời trở nên hỗn loạn, tay phải của Tô Đàn Nhi đang kìm túi hương lại, hai mày nhíu lạiquan sát tình hình. Người đàn ông trẻ tuổi kia bò dậy định tiếp tụcchạy, nhưng mới chạy được hai bước đã bị một đại hán đấm cho một quyềnngã xuống đất.
Máu tươi xuất hiện, Tô Đàn Nhi quay đầu nhìn rachỗ khác, sau đó cất túi hương, đồng thời nâng người hầu dậy, nàng thởdài, tiếp tục bước đi, sau lưng vẫn còn đánh nhau:
"Mẹ nó! Mắt chó của mày mù à!"
Cách nơi này không xa có một sạp trà nhỏ có mái che, trong sạp trà hiện đang có một nhóm người ngồi nghỉ ngơi, cầm đầu là một trung niên vóc ngườihơi gầy nhưng ánh mắt có thần, thấy nàng tới đây thì cười đứng dậy ômquyền:
"Tô tiểu thư."
"Kinh Ngũ thúc."
Tô Đàn Nhi cười chào hỏi, sau đó quay đầu nhìn lại một cái:
"Cảm ơn Kinh Ngũ thúc, đã lâu rồi không gặp chuyện như vậy."
"Ha ha, không biết tiểu tử ở đâu mới tới, thủ đoạn không tốt mà dám lăn lộn ngoài đời, nếu không phải Tô tiểu thư có lòng trắc ẩn thì kiểu gì cũngphải phế một tay của hắn."
"Không phải chuyện lớn, nếu mất một tay, sau này hắn làm chuyện gì cũng khó..."
Trung niên nam tử này tên là Kinh Ngũ, là một trong những lão đại hắc bangkhu vực bến tàu, từng có giao tình với Cảnh hộ vệ. Lúc này Kinh Ngũ phất phất tay, bên kia dừng đánh đấm. Tô Đàn Nhi nói lời cám ơn xong liền đi đến một thuyền hàng đang đậu trên bến, Quyên nhi hiện đang trên thuyềncầm một cuốn sổ nhỏ kiểm kê một vài thứ. Trong ba nha hoàn, Quyên nhi là người bình tĩnh kín đáo, bởi vậy những chuyện như thế này Tô Đàn Nhithường giao cho nàng ta làm.
Giữa trưa, mây trắng bồng bềnh, saukhi chuyển hàng xong, Hạnh nhi cũng mang cơm tới. Những công nhân kiacũng tập trung trong những lán được dựng tạm ở bờ sông ăn cơm, Hạnh nhicầm một bình trà đi tới đi lui. Là một đại nhan hoàn, địa vị của nàng ởTô phủ không kém Liêu chưởng quỹ, nó cũng được coi là tượng trưng chothân phận. Quyên nhi và Tô Đàn Nhi ngồi trước một cái bàn cách đó khôngxa, các nàng cũng chuẩn bị ăn cơm. Cơm trưa tuy không quá quan trọng,nhưng đối với người lao động chân tay mà nói, ăn cơm trưa chính là sứclực.
Mà chuyện có người trộm túi hương của Tô Đàn Nhi bị đánh cũng truyền ra, Quyên nhi nhân cơ hội này hỏi thăm:
"Tiểu thư, vừa nãy có người trộm đồ của người à?"
"Ừ, bị người của Kinh Ngũ đánh."
Tô Đàn Nhi trả lời một cách đơn giản, Quyên nhi cũng chỉ “dạ” rồi gật đầu.
Nhưng mà trong đám công nhân, câu chuyện không đơn giản như vậy.
Một số công nhân đương nhiên không biết thân phận của Tô Đàn Nhi, mà tronghãng vải cũng có một số người mới, họ đang bàn luận xôn xao, hiển nhiênkhông hiểu tại sao một cô gái yếu đuối lại ra bến tàu quản chuyện nặngnhọc này. Buôn bán đối với nữ nhân mà nói không phải là lý tưởng, đángnhẽ nên an phận ở nhà mới đúng. Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, đồăn, nước uống rất phong phú.
Đã có nghi vấn, đương nhiên phải có người giải thích.
"Tiểu thư nhà chúng ta rất giỏi, ngươi biết cái gì..."
"Tương lai người sẽ quản lý toàn bộ Tô gia."
"Không ngờ hả? Người như ngươi đương nhiên nhìn không ra..."
"Đừng thấy bề ngoài tiểu thư yếu ớt, mảnh mai, nhưng sức làm việc rất kinh khủng..."
"Sự lợi hại của người ta được ẩn trong lòng, khi nàng giận, những thiếu gia Tô gia bình thường vẫn huênh hoang còn không dám thở mạnh trước mặtnàng..."
"Thế nào, không ngờ à? Làm lâu ngươi sẽ biết, một tiểuthư khuê các, động lòng người còn làm nhiều chuyện lớn hơn ngươinhiều..."
Không lâu sau, lúc thuyền hàng thứ hai cập bến, mọingười lại tiếp tục hoạt động, Hạnh nhi vẫn phụ trách chung, chưa để xảyra vấn đề, dù gì nàng cũng thường làm việc này.
Quyên nhi cũnglên thuyền kiểm tra một số thứ quan trọng, xem có vấn đề gì xảy rakhông. Tô Đàn Nhi thì ngồi trong một cái lán nhìn thuyền lớn, quan sáttình hình của bến tàu. Cách đó không xa, đám thủ hạ của Kinh Ngũ đang tụ tập nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng có người liếc sang bên này.
"Cô gái kia chạy tới đây làm gì vậy..."
"Cô gái này thân phận không tầm thường..."
"Mẹ nó, xinh thế, cô bé xinh như vậy mà phải ra mặt lo việc buôn bán, quá đáng tiếc..."
"Đừng có nói nhảm, người ta buôn bán còn tốt hơn ngươi nhiều."
"Đúng là không ngờ."
"Nếu có thể gả cho ta làm vợ, con mẹ nó... ư... Ai bảo với ngươi nàng sẽkhông lập ra gia đình, nữ nhân kiểu gì cũng sẽ lập gia đình, giúp chồngdạy con..."
"Mày ngốc quá, không nhìn ra người ta mặc đồ củathiếu phụ rồi hay sao? Trước đây nàng toàn giả trang thành nam nhân,nhưng mà bây giờ..."
"Lấy chồng rồi à?"
"Đúng vậy, nghe nói tuyển một người ở rể, là một thư sinh."
"Nam nhân không có cốt khí."
"Tô gia người ta có tiền, chẳng phải ngươi vừa nói gả cho ngươi làm vợ haysao? Không đến ở rể có thể lấy được người con gái như vậy ư?"
"Nhưng đó là thư sinh, ở rể bị bắt nạt... ta, ta thì khác..."
"Sặc, nữ nhân này rất lợi hại, sự lợi hại đó được ẩn trong lòng. Nàng takhông nổi nóng, không nói nặng lời một câu nhưng ngươi vẫn phải nghe lời nàng, ngươi chỉ được cái to xác, mà lại còn muốn... muốn..."
Bến tàu trong ngoài vô cùng bận rộn, chưởng quỹ, quản sự của các cửa hàngkhác cũng tập trung ở đây, trong số này, một cô gái 19 tuổi như Tô ĐànNhi đúng là rất nổi bật. Tuổi còn trẻ, dung mạo xinh đẹp, điềm đạm vớingười, khiến người ta vừa thích vừa nghi hoặc. Xem ra bên trong conngười khiêm tốn kia chính là sự khôn ngoan, bình tĩnh, chuẩn mực, cộngvới gia thế của nàng, trong lòng nhiều người còn cảm thấy tự ti.
Vốn nàng cũng không đứng ngoài này lâu, sau khi ngồi trong lán một lúc,nàng đứng dậy đi về phía cửa hàng Tô thị. Sau đó hình như nàng phát hiện ra điều gì đó, nhíu mày cười cười, chậm rãi đi về phía đường phố. Vừanãy, nàng tuy rằng điềm đạm, xinh đẹp nhưng vẫn có vẻ trầm ổn, bây giờcười trông mới có vẻ của thiếu nữ. Tới con đường bên kia, nàng đứng đốimặt với một nam tử. Nam tử kia cũng hơi kinh ngạc, sau đó cười rộ lên.Mọi người thấy Tô Đàn Nhi cười rất tươi, hai người đứng đó trò chuyệnvới nhau.
Từ thái độ và biểu tình, cô gái kia chắc đang nóichuyện với chồng hoặc tình lang, bởi vì cảm giác giữa hai người là rấtthân mật và thoải mái.
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 100: Một Ngày Của Tô Đàn Nhi (Hạ)
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTiếng xe ngựa lộc cộc từ xa truyền đến, con đường phía sau kho hàngloang lổ bóng cây, hai bóng người đang ngồi nơi đó, mỗi người đang cầmmột bát thạch từ từ ăn.
"Mỗi ngày đều phải tới quản lý mấy giađiếm trong thành Giang Ninh. Phụ thân trước đây thường mang theo thiếptới đây, nói là phải quản lý những thứ này, phải bỏ công thật lớn mớibiết hết được những thứ cần biết. Hiện mấy thiếu gia trong nhà không aiquản lý tốt cả, thiếp có thể quản lý tốt, cho nên cũng chỉ thiếp mới cóquyền ra lệnh cho những chưởng quỹ khác..."
Cách một bức tườngthấp, một hàng cây, một kênh nước, hai người có thể nhìn thấy tình hình ở phía chợ kia bên kia, những thanh âm ồn ã cũng theo đó truyền đến.
Trưa hôm nay, sau khi Ninh Nghị tan học đi dạo tới nơi này, hai người ở saukho hàng ăn thạch, thỉnh thoảng nói chuyện phiếm. Tô Đàn Nhi bình thường không ăn như thế này, chỉ có khi nào về tới phòng mình mới ăn một vàithứ, bây giờ nàng đang cầm một cái bát nhỏ, tâm sự những chuyện tinhlinh vụn vặt. Câu chuyện đi từ nguồn gốc của váy Lưu Tiên đến việc phachế, phối chế một số loại thuốc nhuộm.
"Trong Tạp ký Tây Kinh dặm có ghi, váy Lưu Tiên bắt nguồn từ Triệu Phi Yến (1), váy thời Tây Hán(2) không có nếp uốn, nhưng mà có người nói, trong một lần Triệu Phi Yến khiêu vũ, váy của nàng bị một cung nữ kéo nên sinh ra nếp nhăn, khi múa càng thêm đẹp mắt, dần thịnh hành. Nhưng mà nếp uống thời đó khônggiống như bây giờ, triều Đường có một loại nếp gấp rất đẹp, nhưng phảilàm thêm 7 thao tác so với hiện giờ, khi mặc có chút phiền phức..."
(1) Triệu Phi Yến (32 TCN-1 TCN), tên thật là Triệu Nghi Chủ, do có tài múa rất hay, điệu múa nhẹ nhàng uyển chuyển như bay như lượn tựa chim yếnnên gọi là Phi Yến, là một trong hai đại mỹ nhân của triều đại nhà Hánbên cạnh người đẹp Vương Chiêu Quân.
(2) Nhà Hán (203 TCN–220) làtriều đại thứ hai của Trung Quốc, được thành lập bởi Lưu Bang. Triều nhà Hán bị gián đoạn bởi Vương Mãng, một cựu thần nhà Hán, tự lập mình lênlàm hoàng đế, thành lập nhà Tân (9-23). Chính việc này đã chia nhà Hánthành hai giai đoạn: Tây Hán (202 TCN-9 SCN) và Đông Hán (23-220).
"Hiện giờ, muốn sản xuất ra quần áo màu trắng cùng màu xanh da trời rất khó,muốn nhuộm màu trắng rất phiền phức, tổng cộng phải mất tới 23 thao tác, đầu tiên là phải chọn loại thuốc nhuộm rất đặc biệt, không dùng LưuHuỳnh cũng không dùng Vôi... Màu xanh da trời lại nhuộm rất dễ, nhưng mà màu xanh phỉ thúy và màu xanh ngọc phải dùng đá Ám Lam tinh, loại đánày rất quý, ở trên bình phong trong nhà cũng có đấy, nếu dùng nó làmthứ kẻ vẽ lông mày, tô môi cũng rất tốt. An Nam phường bên kia có mộtloại, một hộp rất nhỏ họ bán tới 15 quan..."
Ở nhà, Tô Đàn Nhiphần lớn đều nói chuyện trong nhà, nào là người anh họ, em họ nào nóibậy, nói công việc làm ăn thế này, hoặc ăn thứ gì đó. Lúc này nàng chỉnói chuyện nhuộm vải, dệt vải, may quần áo, thỉnh thoảng lại chỉ mấy thứ trên người Ninh Nghị kể một hồi. Nàng không nói theo kiểu học thuộclòng, mà vô cùng hiểu biết về những điều này. Ninh Nghị bưng bát thạch,nghe vợ mình – một thiếu nữ 19 tuổi nói tới những điều này, đúng là thúvị.
Công cuộc vận chuyển hàng hóa vào kho hàng vẫn diễn ra, độtnhiên bên đó truyền tới tiếng động lớn, rồi tiếng cãi vã, Hạnh nhi chạytới nói phía trước có đánh nhau, hai bang phái nào đó kéo bè kéo đống ra chiến đấu.
Tô Đàn Nhi chỉ quay người nhìn Ninh Nghị, cười nói:
"Bình thường thỉnh thoảng lại đánh nhau, đôi khi có người chết, chúng ta đừng đi xem làm gì..."
Nàng nói với giọng khẩn cầu, Ninh Nghị gật đầu:
"Ừ, tránh bị ngộ thương."
Hạnh nhi thấy bầu không khí này thì vừa cười vừa chạy mất.
Tô Đàn Nhi giật mình gọi với theo:
"Đừng để bị thương đấy."
Hình như thanh âm truyền tới tiếng chém giết, rồi lại tiếng xe ngựa lộc cộcphì phò, hai người vẫn ngồi đây trò chuyện. Trời thu ve kêu, bóng câyloang lổ, những thanh âm này đột nhiên trở nên có chút mơ màng. Thạch ăn nhiều cũng không dễ, Tô Đàn Nhi chỉ ăn một vài miếng rồi cầm trên tay,một cái lá cây rơi vào trong bát, nàng cũng chỉ nhìn, một lúc lâu saumới dùng thìa múc ra.
"Đã lâu không có thời gian nhàn nhã như thế này, nếu như đóng cửa thành, sợ rằng còn bận hơn."
"Đóng cửa thành chẳng phải nhàn hơn sao?"
Ninh Nghị lại ăn một miếng.
"Mấy năm trước cũng đã đóng cửa thành một tháng, khi đó tuổi thiếp không lớn nhưng cũng hiểu được tình hình."
Tô Đàn Nhi nhìn hắn:
"Chẳng nhẽ tướng công quên cả chuyện này?"
"Không nhớ rõ."
"Trước đây tướng công là người thế nào nhỉ? Nghĩ không ra..."
"Đại khái là một con mọt sách, suốt ngày ngẩn ngơ, hoặc là cũng giống nhưbây giờ... Á, ánh mắt này chứng tỏ nàng đang suy nghĩ?"
"Thiếptrước đây cũng đã từng gặp tướng công, đó là lúc cùng Tiểu Thiền, TiểuQuyên tới hỏi thăm xem tướng công là người như thế nào."
Tô Đàn Nhi suy nghĩ một chút, cười khanh khách:
"Khi đó mọi người đều nói tướng công là một tên mọt sách ngẩn ngơ, thiếpcũng từng nhìn lén tướng công một lần, khoảng cách rất xa, không thể nói chuyện, cho nên không biết thực sự tướng công là người thế nào… Tướngcông khi đó vùi đầu bước đi, không biết thiếp và Tiểu Thiền ngồi xe ngựa nhìn lén."
Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, rồi lại loại tiếng kêu như "giết người" vang theo, khung cảnh quả thực rất hỗn loạn.
Ninh Nghị suy nghĩ một chút, cười cười không nói gì, Tô Đàn Nhi nghiêng đầu:
"Tướng công tức giận à?"
"Đâu có, chỉ cảm thấy chuyện này rất thú vị."
Tô Đàn Nhi gật đầu, hiểu ý cười:
"Thiếp thân cũng thấy thú vị."
Trong giọng nói hình như có hơi có chút cảm khái, tâm tình cũng hơi có chútphức tạp, đương nhiên, tâm tình nàng khác hẳn với Ninh Nghị.
Không lâu sau, người của nha môn tới xua tan trường tranh đấu, đại khái bắtmấy người. Lúc hoàng hôn, Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi đi tới trước kho hàng, đường phố cũng đã khôi phục trạng thái bình thường, người đi đường luitới, công nhân vận chuyển hàng hóa đang di chuyển, người phụ trách cửahàng thét to chỉ huy công việc.
Lúc đi ngang qua kho hàng thì xảy ra một chuyện nhỏ.
Đó là một cái giá gỗ không được tốt, lúc hai người đi qua đã lung lay vàicái, bởi vì phía trước có một người làm thuê đang vác hàng chạm phải làm nó lắc lư, lung lay sắp đổ. Ninh Nghị nhìn thấy, vốn định lấy tay đỡmột cái, Tô Đàn Nhi đúng lúc quay đầu, hầu như đồng thời đưa tay đẩyNinh Nghị ra.
Đây có lẽ là động tác vô thức, bởi vì đôi bên chẳng ai kịp nói điều gì, nàng chỉ đẩy Ninh Nghị một cái rồi ngừng, một cáitúi lớn trên ra tụt dây, một cuộn sợi bông trắng rơi xuống, trúng ngayvào đầu Tô Đàn Nhi. Tô Đàn Nhi híp mắt rụt cổ, sau đó thở nhẹ một câu:"A..." Sau đó lại nói: "Tướng công..."
Ngực dán sát vào lưng, hai người hầu như cứ tựa vào nhau như vậy, sau một lúc Ninh Nghị mới lui ra phía sau một bước.
Bị một cuộn sợi bông rơi vào người đương nhiên không phải chuyện lớn,nhưng mà cô gái này lại vội vàng giúp Ninh Nghị, đúng là có chút buồncười, ẩn tính mạnh mẽ.
Không lâu sau, Ninh Nghị vừa cười vừa nói:
"Nếu có thứ gì đó đập vào mặt, sẽ phiền toái đó, biết không?"
Tô Đàn Nhi nghiêng đầu, cười nhẹ:
"Thấy là cuộn bông mới qua chứ."
"Ừ."
Ninh Nghị gật đầu, sau đó lại cười:
"Chỉ làm vướng tay chứ có giúp gì được đâu..."
"Biết rồi..."
Tô Đàn Nhi tỏ ra ủy khuất.
Chỉ là một chuyện nhỏ, sau khi vuốt lại mái tóc hơi loạn, hai người lại tiếp tục đi.
Trời chiều ngả về tây, sau khi nói mấy câu với Liêu chưởng quỹ, Tô Đàn Nhivà Ninh Nghị đi tìm Quyên nhi và Hạnh nhi cùng nhau lên xe ngựa trở về,mọi người ở bến tàu vẫn phải làm việc, chưa được nghỉ ngơi.
Lúcnày đã sắp giữa tháng bảy, trên đường về Tô phủ, ven đường đã có khôngít sạp hàng bán không ít giấy, trúc, tiền âm phủ. Nạn dân hiện dồn tớiđây khá nhiều, người đi đường trông cũng có vẻ thê lương, khất cái, lưudân cũng nhiều hơn. Lúc trở về Tô phủ đã có hơn 10 người đứng ở cổngchào hỏi Tô Đàn Nhi, nàng cũng cười, gật đầu chào hỏi mọi người, NinhNghị cũng đi bên cạnh. Chỉ chốc lát sau, Tiểu Thiền cũng chạy tới, cườiphất tay với bên này một cái, sau đó im lặng hòa cùng với đoàn người, vô thanh vô tức di chuyển tới phía sau Tô Đàn Nhi.
Trên đường trởvề khu nhà mình, Tiểu Thiền líu ríu báo lại tình hình trong nhà, nói làcó một vị thân thích gặp khó khăn. Chuyện này hình như có liên quan tớiphòng lớn, có lẽ do Tô Bá Dung xử lý nhưng cũng có thể do Tô Đàn Nhilàm. Cụ thể là có một vị thiếu gia con của một người bà con xa tới Giang Ninh du lịch, hôm nay tới sòng bạc gây chuyện, bị giam lại, mẫu thâncủa hắn tới tìm Tô Bá Dung nhớ giúp đỡ, sau lại nghe nói Tô Đàn Nhi làngười dễ nhờ vả nên chạy tới cầu cứu. Tô Đàn Nhi cau mày hỏi chuyện liên quan tới tiền bạc, sau đó bảo Tiểu Thiền đi tìm Tôn hộ vệ, một ngườichuyên xử lý những chuyện này tới đây.
Chuyện này vẫn thườngxuyên xảy ra, đặc biệt là trong mấy hôm nay đã xuất hiện không chỉ một,hai vụ. Trước giờ cơm tối Tôn hộ vệ tới, sau khi Tô Đàn Nhi hỏi chuyệncụ thể liền giao cho đối phương một tấm ngân phiếu, Tôn hộ vệ rời đi.Lúc ăn cơm đã là nửa đêm, vậy mà vẫn có người tới bái phỏng, toàn là họhàng xa gần, đợi cho những người này rời đi, Tô Đàn Nhi mới trở về phòng xử lý công việc.
Đã nhiều lúc Ninh Nghị cảm thấy bận rộn rất thú vị, đối với những người thực sự có tâm, có mục tiêu như Tô Đàn Nhi mànói, chút bận rộn này sẽ không tạo thành vấn đề quá lớn với nàng. Thấynàng thành thạo xử lý công việc, Ninh Nghị thỉnh thoảng lại nhớ tới mình trước đây. Nhưng mà mấy tối gần đây, công việc có lẽ vượt qua sức củanàng.
Nào là phải chuẩn bị cho tế tổ giữa tháng bảy, nào là phảibố trí và xử lý những chuyện của phòng lớn, nào là chuyện cửa thành sắpđóng, quan trọng nhất là việc Hoàng thương có tiến triển. Nửa đêm hômnay, thấy căn phòng đối diện chưa tắt đèn, Ninh Nghị xem sách một lúcrồi đi qua đó. Đêm thu mát mẻ, gần đây hắn lại luyện phương pháp hít thở do Lục Hồng Đề dạy, sức mạnh thì chưa thấy đâu nhưng tinh thần rất tốt. Hắn đi tới mái hiên phòng Tô Đàn Nhi thì dừng lại, khẽ thở dài.
Cửa sổ phòng ngủ của Tô Đàn Nhi vẫn mở, bàn làm việc của nàng đặt trước cửa sổ, ánh đèn bập bùng, trong ánh sáng mông lung, Tô Đàn Nhi ghé đầu vàosách ngủ ngon lành, tóc mai có chút rối loạn.
Ninh Nghị đứngtrước cửa sổ nhìn ra ngoài một lúc, sau đó thổi tắt ngọn đèn, ánh trănglung linh chiếu tới. Đang chuẩn bị xoay người rời đi, người phía saudường như đã nhận ra sự thay đổi ảnh sáng, một tiếng "ư" vang lên. NinhNghị quay đầu lại, Tô Đàn Nhi đang khó khăn ngồi dậy, mơ mơ màng màngđưa tay dụi mắt, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bình thản đối diệnvới ánh trăng, hai mắt Tô Đàn Nhi trong bóng đêm như phát sáng, tuy vậynàng vẫn chưa tỉnh hẳn, có vài phần mê man:
"A... Phu quân..."
Dưới ánh trăng, một tiểu cô nương thấp giọng nỉ non...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 101: Phòng Tắm
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTrong phòng, Tô Đàn Nhi xem ra vẫn còn hơi ngái ngủ, trước kia nàng đều gọi Ninh Nghị là "Tướng công", lúc này lại gọi "Phu quân", giọng nói nhẹ nhàng mang theo sự êm dịu khiến cho lòng người ấm áp. Nhưng mà sau khi trạng thái ngái ngủ rút đi không lâu, nàng đưa tay xoa mặt lắc đầu, sau đó cầm hộp đánh lửa ở bên cạnh. Những tia sáng lóe lên trong phòng, ngọn đèn tiếp tục được thắp sáng, Ninh Nghị bĩu môi, bên kia cười ái ngại.
"À, chắc cũng nhanh xong thôi... còn một chút."
Nàng lắc lắc đầu làm cho tóc mai tán loạn, sau đó đưa tay vén lên, ngẩng đầu cười nhìn Ninh Nghị. Một lát sau, Ninh Nghị xoay người rời đi, bóng cô gái trước cửa sổ lại tiếp tục làm việc, đợi khi ánh đèn tắt cũng là hơn nửa canh giờ sau.
Hôm nay là ngày 11 tháng 7 năm Cảnh Hàn thứ 8. Tại thư viện, Tô Trọng Kham, Tô Sùng Hoa cùng với một số thầy giáo khác mở một hội nghị, đương nhiên trong đó cũng có Ninh Nghị và Lý Tần. Nguyên nhân chủ yếu là tình hình bên ngoài có chút căng thẳng, thư viện cũng chuẩn bị đóng cửa.
Những đứa trẻ học tập trong thư viện đều có quan hệ họ hàng với Tô gia, những đứa có nhà ở ngoại thành, đa số đều đã cùng cha mẹ vào thành, được bố trí sống trong Tô phủ. Lúc cửa thành đóng 1, 2 tháng, ngoài thành tương đối loạn, trong thành cũng không thoải mái cho lắm nên không thể duy trì nhịp điệu cuộc sống như thường. Tần lão hai ngày trước đã thu hồi sạp cờ, không mở nữa.
Những người trong thư viện lúc này cũng đã biết Lý Tần có ý định vào kinh, nhưng do một tháng tới thư viện sẽ đóng cửa, trong thời gian này không thể gặp nhau. Buổi trưa, Tô Trọng Kham mời khách, đặt tiệc chia tay trên tửu lâu tốt nhất gần thư viện.
Từ khi Lý Tần vào thư viện Dự Sơn, Tô Sùng Hoa và mọi người đều biết hắn không có khả năng dạy học ở đây lâu dài. Nhưng mà với danh tiếng của Lý Tần, giá trị của thư viện Dự Sơn đương nhiên cũng được nâng cao. Lần này, mọi người biết hắn sẽ đi làm quan, Tô Trọng Kham không chút keo kiệt trả mức lương bổng và lộ phí rất cao, còn chúc không ít lời tốt, nào là thuận buồm xuôi gió, nhanh chóng nhận chức.
"Đức Tân và Lập Hằng là hai người xuất sắc nhất thư viện Dự Sơn, chúng ta hiện đã già, không còn nhiều tác dụng nữa rồi. Tính tình của Lập Hằng quá mức thanh đạm, đôi lúc cũng nên chắp tay học tập Đức Tân, Đức Tân là người hiểu sự đời, có chí tu dưỡng, tương lai sẽ là người làm đại sự..."
Trên tiệc rượu phần lớn là ông lão trung niên, tất nhiên không tránh được chuyện đem hai người ra so sánh.
Hiện giờ, hai người đều được coi là tài tử hàng đầu Giang Ninh, nhưng tình hình của Ninh Nghị không được tốt lắm, nghe nói có một số người cho rằng hắn là Giang Ninh đệ nhất tài tử, hắn vừa xuất hiện là người bên cạnh do dự, không dám hạ bút làm thơ. Nhưng hắn không tham dự xã giao trong thơ hội, không qua lại với đa số văn nhân, lại còn mang trên người cái danh ở rể, nên mọi người đều cho rằng hắn có tính tình cổ quái. Cũng có một số người nói hắn mua chuộc danh tiếng, cũng có người cho rằng hắn là thiên tài, nhưng danh tiếng của hắn không giống với Lý Tần, Tào Quan.
Tô Sùng Hoa nói những lời này với thân phận trưởng bối, Ninh Nghị cũng chỉ cười cười.
"Sơn Trường chớ trách ta."
Lý Tần cười nói:
"Lập Hằng là người xử sự lão luyện hơn ta rất nhiều, là ta nên học tập Lập Hằng mới đúng..."
"Ai, ta biết quan hệ của hai người thân thiết, nhưng mà Đức Tân không cần nói tốt hộ Lập Hằng."
Tô Trọng Kham cũng ở bên cạnh cười phất phất tay:
"Một khi cửa thành đóng thì chẳng biết lúc nào mới được mở, Đức Tân chí ít cũng còn hơn tháng nữa mới đi, nhưng những lúc tham gia thơ hội cũng nên mang Lập Hằng theo. Lập Hằng tuy là thư sinh nhưng tính tình quá thanh đạm, nói chung là không tốt. Nếu không như vậy, tối nay ta dẫn theo đám người Văn Hưng đặt bàn ở Yến thúy lâu, Lập Hằng, Đức Tân cùng đi, những người trẻ tuổi gặp nhau một chút, đừng từ chối, nếu được đám vãn bối trong nhà coi trọng, Lập Hằng, Đức Tân cũng dễ dàng hơn trong việc dạy đám nhóc, thế nào..."
Lý Tần đương nhiên không ngại loại chuyện này, Tô Trọng Kham là Nhị thúc, trưởng bối đã mở lời, Ninh Nghị cũng không tiện từ chối, trong lúc nhất thời không thể làm gì khác hơn là đồng ý. Đợi khi cơm nước qua đi, đám người xuống lầu, Tô Trọng Kham tiến tới bên cạnh Ninh Nghị:
"Người bên ngoài nói Tô gia chúng ta có phòng lớn, phòng hai, phòng ba, trên thực tế đều là những người buồn chán kiếm chuyện cho náo nhiệt mà thôi, mọi người đều là người một nhà, không nên phân chia ra như vậy. Mấy anh em họ của cháu đều là người chẳng ra gì, nếu thực sự họ nhận gia nghiệp, sớm muộn cũng đánh mất danh tiếng Tô gia. Đàn nhi buôn bán không kém gì đấng mày râu, tương lai nếu nó quản lý Tô gia, đó là chuyện tốt nhất. Đáng tiếc, dù sao nó cũng chỉ là nữ nhân, đôi khi khó tránh khỏi thế cô lực mỏng, gần đây tình hình bên ngoài thành khá căng thẳng, việc gì cũng phải tự mình giải quyết. Lần gặp mặt gần đây, ta thấy sắc mặt Đàn nhi không được tốt, có phần mệt mỏi. Cháu là phu quân của nó, cũng có một số việc nên bàn bạc với nó một chút, khuyên nó thỉnh thoảng thả lỏng tâm tình, việc buôn bán trong thiên hạ, đâu phải muốn hoàn mỹ là hoàn mỹ."
Tô Trọng Kham ngôn từ khẩn thiết, Ninh Nghị thì cung kính gật đầu đồng ý. Đời thứ 3 của Tô gia có Tô Đàn Nhi là xuất sắc nhất, nhưng Tô Bá Dung, Tô Trọng Kham, Tô Vân Phương đều có bản lĩnh riêng, hiện giờ đại cục Tô gia vẫn do bọn họ nắm giữ. Cho dù thật tình hay giả ý, chỉ bằng những câu nói này là có thể biết Tô Trọng Kham là người không đơn giản.
Lúc về nhà cũng đã quá nửa buổi chiều. Gần đây trong Tô gia có khá nhiều họ hàng tới ở nên ngoại đình và nội viện khá ồn. Trở về khu nhà mình, những tiếng động đó nhỏ lại, ánh mặt trời chiếu xuống làm cho khu nhà trở nên vắng vẻ. Hiện giờ, Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi đều không có ở nhà, cũng không biết là theo Đàn nhi đi xử lý công việc hay xử lý chuyện có quan hệ tới đám họ hàng kia. Cửa sổ bên phòng Tô Đàn Nhi vẫn mở, Ninh Nghị đi tới thì thấy nàng đang gục đầu xuống bàn ngủ, không khác gì tối ngày hôm qua, chắc đêm nay kiểu gì giờ Ngọ mới xử lý xong công việc.
Nếu nàng đã ngủ, Ninh Nghị cũng không dự định quấy rầy, trực tiếp trở về phòng mình xem sách. Trong tiếng ve râm ran, hắn đi tới phòng đun nước, nhóm lửa nấu nước, chuẩn bị tắm rửa.
Thời đại này, tắm thật ra cũng là chuyện phiền phức, mỗi lần tắm phải đều phải chuẩn bị rất nhiều thứ, muốn đổ đầy nước vào thùng đã khá, tắm xong đổ nước đi cũng là chuyện khó khăn. Trong phòng tắm có một cái thùng đựng nước lớn, nhưng mà hôm nay nước trong thùng đã hết, phải tới nhà bếp cách đó một gian để xách tới, nước nóng cũng được đun từ bên đó. Nếu là mùa đông thì có thể nhóm lửa nấu nước, nhưng cuối hạ đầu thu thì không cần làm như vậy.
Khí lực của hắn gần đây tăng mạnh, đặc biệt là từ lúc luyện phương pháp hít thở do Lục Hồng Đề dạy, lao động đơn giản kiểu này không thể nào ra mồ hôi, bản thân hắn cũng có cảm giác thành tựu. Đại khái là sau khi trộn lẫn nước nóng và nước lạnh, trong khu nhà vẫn rất im ắng, bên ngoài là những thanh âm ồn ã khiến hắn cảm thấy không chân thực. Chiều đầu thu, một người sống cách đây 1000 năm, giờ làm chuyện đun nước tắm rửa này thì đúng là khá kỳ diệu.
Rất nhiều thời này không có, nhưng mà lại có võ công và một gia tộc… nho nhỏ. Lúc đi tới thùng múc nước, hắn cảm thấy lực lượng đang tích lũy trong người, trong đầu đang nghĩ tới việc ba nha hoàn chắc hiện đang bận rộn, tay thì xách hai thùng nước đi ra hành lang, tới phòng tắm rồi vén rèm bước vào, ngẩng đầu lên hắn nhìn thấy một bóng người đang đứng trong thùng tắm.
Quần áo đã khoác lên trên giá, cô gái đang mặc yếm đỏ và một chiếc quần tơ mỏng, vóc người thướt tha, làn da trắng bóc, giầy cũng đã được tháo ra đặt trên đất, nàng đưa tay thái cái trâm trên đầu làm cho mái tóc dài xõa bung, theo động tác lắc đầu của nàng mà đung đưa. Khi Ninh Nghị đang chăm chú nhìn cảnh này, cô gái kia quay đầu lại, hai tay ôm mặt, ánh mắt vừa tỉnh táo lại vừa ngái ngủ.
Tô Đàn Nhi ngái ngủ cũng có nguyên nhân của nó. Trưa nay nàng ở nhà xử lý công việc, bởi tối hôm qua ngủ quá muộn, chất lượng giấc ngủ mấy hôm nay cũng không tốt, nhiệt độ giữa trưa lại cao, trong nhà yên tĩnh, người thì mệt mỏi nên mới gục đầu xuống bàn chợp mắt. Lúc ngủ nàng vẫn mơ màng là Quyên nhi đang quét tước gì đó, lau một số đồ sứ, trà cụ, bàn ghế, vì vậy nàng vô ý thức bảo Quyên nhi đun nước nóng rồi thiếp đi.
Quyên nhi nghe thấy nàng bảo vậy thì chạy đi đun nước, nhưng khi tất cả chuẩn bị xong quay về thì tiểu thư đã ngủ. Quyên nhi biết mấy hôm nay nàng vất vả, giấc ngủ là rất quan trọng, cho nên tiếp tục làm vệ sinh, lúc dọn dẹp xong thì người đầy mồ hôi mà tiểu thư vẫn đang ngủ rất ngon, nước cũng sắp lạnh nên nàng đi tắm. Sau đó có người đến tìm Tô Đàn Nhi, nàng đành phải ra mặt xử lý công việc, Ninh Nghị trở về phòng tắm thấy trong thùng tắm không có nước cũng là vì nguyên nhân này.
Tô Đàn Nhi mới ngủ dậy, trong lúc nhất thời không phân không rõ thời gian, mơ mơ màng màng đi đến bên này, thực ra nàng cũng không nhớ là mình đã dặn Quyên nhi đun nước, thấy nước còn nóng nên mới chợt nhớ ra, cởi quần áo, quay đầu lại thì thấy tướng công nhà mình đang ở sau lưng, tay xách hai thùng nước hơi nhíu mày.
Ninh Nghị cũng không hiểu, nhưng hắn phản ứng rất nhanh, hai tay buông thùng nước, im lặng xoay người ra ngoài.
Khi còn chưa đi qua rèm, phía sau đã kêu lên “a” một tiếng, Tô Đàn Nhi vốn đã bước 1 chân vào trong thùng tắm, lúc này bị dọa hoảng sợ.
Ninh Nghị quay đầu lại, liếc mắt nhìn, trong lòng thở dài, cầm cái khăn tắm bế Tô Đàn Nhi từ trong thùng tắm ra ngoài, dùng khăn quấn tròn nửa người trên, sau đó đỡ nàng ngồi xuống bên cạnh.
Tựa vào lòng Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi sặc nước ho dữ dội, Ninh Nghị vỗ lưng nàng, thở dài.
"Nếu như chết đuối trong thùng tắm nhà mình, sự việc truyền đi không biết người khác sẽ nghĩ như thế nào nhỉ?"
"Khụ, a... Khụ khụ... Tướng công..."
Tô Đàn Nhi run rẩy, thẹn thùng nhưng cũng phải bật cười, trong lúc nhất thời càng ho mạnh...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 102: Lòng Dạ Hẹp Hòi
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comNước trong thùng tắm đương nhiên không thể dìm chết người, dù là nhất thời hoảng loạn thì sặc nước cũng có hạn. Sau khi hốt hoảng, Tô Đàn Nhi trấn tĩnh lại, xấu hổ và cố gắng kéo dãn khoảng cách. Ninh Nghị phẩy nước trên người đi ra ngoài, Tô Đàn Nhi ngồi trên ghế, trùm khăn tắm cắn cắn môi.
"Tướng công... Tướng công sao lại... ở chỗ này..."
Nói được nửa câu, giọng nói của Tô Đàn Nhi đã rất nhỏ.
Ninh Nghị đứng ngoài rèm trả lời:
"Ta chuẩn bị tắm rửa, sau đó... Còn nàng?"
"Thiếp... bảo Quyên nhi đun nước..."
Ninh Nghị sửng sốt.
"Lúc ta về, trong nhà làm gì có ai, Quyên nhi đã đi ra ngoài... À, nàng lúc đó đang ngủ, mà nàng dặn Quyên nhi lúc nào..."
Trong phòng tắm, Tô Đàn Nhi kỳ thực đã hiểu chuyện gì, sau một lúc mới trả lời với giọng vo ve:
"... Buổi trưa... Bây giờ là lúc nào?"
Nhìn sắc trời bên ngoài sợ rằng cũng đã sắp tối, Ninh Nghị đứng ngoài chờ khá lâu mới nghe thấy câu trả lời, chỉ thấy hắn cười nói:
"Nàng tắm đi đã, dù sao quần áo cũng ướt rồi, ta… đi thay bộ quần áo khác. Không có chuyện gì đâu."
Lúc nãy ôm Tô Đàn Nhi rời khỏi thùng tắm, quần áo Ninh Nghị đã ướt khá nhiều, hắn xoay người ra cửa nhưng chưa đi được bao xa lại nghe thấy giọng nói từ bên trong truyền ra:
"Tướng, tướng công... chờ một chút..."
"Sao?"
"Nước… hơi lạnh."
***
Thay ngoại bào, sau đó nhanh chóng vào nhà bếp nhóm lửa, nấu nước. Thể chất Ninh Nghị hiện giờ đã rất tốt, dù tắm nước lạnh cũng không sao, chẳng qua hắn cảm thấy ở trong bầu không khí cổ này mà tắm nước lạnh thì đúng là không hợp, nhưng cũng không đun nhiều, Tô Đàn Nhi tắm đương nhiên là cảm thấy hơi lạnh.
Chiều nay trong nhà khá yên tĩnh, lá vàng rơi lả tả, Ninh Nghị vừa đun nước, vừa nói chuyện về thư viện với Tô Đàn Nhi. Thư viện đóng cửa, Lý Tần rời đi, tiệc trưa, tiệc tối...
"... Nhị thúc nói, đều là người một nhà, không nên phân biệt phòng lớn, phòng hai, phòng ba, nếu không người ngoài sẽ chê cười. Mấy đứa con của thúc ấy không hiểu chuyện, tương lai nàng quản lý gia đình này là tốt nhất, gần đây lại thấy nàng quá mệt mỏi, bảo ta căn dặn nàng nghỉ ngơi nhiều... A, được rồi, thúc ấy còn nói, việc buôn bán trong thiên hạ, gấp cũng không xong hết được."
Vừa đun nước nóng, Ninh Nghị vừa nói chuyện, hai người tâm sự qua một bức tường, Tô Đàn Nhi cười cười nói:
"Tướng công tin không?"
"Mặc kệ nàng tin hay không, dù sao ta cũng tin."
Ninh Nghị cười gật đầu.
Trả lời cách này chẳng khác nào bảo Tô Đàn Nhi có ý nghĩ xấu, trong lúc nhất thời nàng có chút bực bội.
Lúc đi qua cửa phòng tắm, Ninh Nghị nói:
"Bỏ qua các ý khác, câu nói việc buôn bán trong thiên hạ, gấp cũng không xong hết được đúng là có đạo lý."
"Việc cũng chia ra việc gấp hay không mà..."
Tô Đàn Nhi ở bên trong nỉ non một câu, sau đó nói:
"Mặc kệ câu này, những thứ khác thì sao? Tướng công tin không?"
"... Làm người phải thành thực."
Đẩy rèm tiến vào phòng tắm thấy Tô Đàn Nhi dùng hai chiếc khăn tắm quấn tròn người, kín như mặc quần áo, co ro ngồi trên ghế, vốn vóc người nàng cao gầy thướt tha, bây giờ cuộn tròn chỉ để lộ khuôn mặt, mị lực vẫn tỏa ra như trước.
Lúc này tuy đỏ mặt nhưng nàng vẫn nhìn Ninh Nghị nói:
"Câu này không tính là trả lời."
"Làm người phải thành thực... cho nên Nhị thúc thoạt nhìn khá là thành thực."
Ninh Nghị nói đổ nước nóng vào thùng, đưa tay thử độ ấm.
"Tướng công không thành thực."
"Người không thành thực mới nghĩ người khác không thành thực, ta cũng tin Nhị thúc."
"Xấu."
"Nước cũng đủ ấm rồi đấy... Nàng với Nhị thúc có mâu thuẫn, không thể bởi vì ta nói Nhị thúc thành thực mà nói ta xấu được..."
Tô Đàn Nhi cười nhìn hắn, nói từng chữ:
"Tướng công xấu, không thành thực."
"Được rồi, duy chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó nuôi..."
"Tướng công khéo đưa đẩy, xấu, không thành thực."
"Không so đo với nàng."
Vén rèm tắm chuẩn bị ra ngoài, phía sau lại truyền tới giọng nói.
"Không nói thật ra, không thành thực."
"Được rồi."
Ninh Nghị thở dài, xoay người thò cổ xuyên qua rèm, hắn mở trừng hai mắt:
"Vừa rồi tới đây, không phải cố ý."
Nghe thấy câu này, Tô Đàn Nhi trong nháy mắt trợn tròn cặp mắt, lúc nãy gương mặt hơi hồng thì giờ đỏ rực, nàng ôm người ngồi im trên ghế, định nói mà lại không nói nên lời. Sau khi Ninh Nghị buông mành ra ngoài một lúc, Tô Đàn Nhi mới cởi khăn tắm. Phòng tắm vốn có một cánh cửa và một cổng rèm, cửa gỗ đóng lại thì người ngoài sẽ không vào được. Tô Đàn Nhi vốn cho là Quyên nhi ở nhà, cho nên mới không đóng kín cửa, lúc này mới di chuyển ra đóng then cửa vào.
Nàng vẫn mặc cái yếm đỏ, quần tơ mỏng, chân trần, trên người lúc này cũng dính nước cho nên không quá tự tin. Nhớ tới lúc nãy khi tên kia nhìn thấy mình, khuôn mặt nàng lại nóng rực, trong lòng thầm nghĩ, hắn chắc ở bên ngoài đang cười mình.
Tiếng bước chân vang lên, Ninh Nghị nhỏ giọng thì thầm một bài hát nào đó, chậm rãi đi trong hành lang, trong đầu đang nghĩ mình phải đi đun nước tắm.
Tô Đàn Nhi mấp máy môi:
"Tướng công không thành thực!"
Nàng nhỏ giọng nói một câu, chắc là bên ngoài cũng có thể nghe được, tiếng bước chân bên ngoài hơi dừng. Nàng khịt mũi một cái, sau đó cười đi tới chỗ thùng tắm.
***
Sau khi Tô Đàn Nhi tắm xong, Ninh Nghị cũng đi tắm, lúc xong cũng là gần tối. Mắt thấy thời gian đại khái cũng chừng 5 giờ chiều, Ninh Nghị ngồi trong lương đình hóng gió hong khô mái tóc, Thiền nhi, Quyên nhi cũng đã trở về hỏi thăm Ninh Nghị. Thiền nhi đi tới nói: "Cô gia tắm à?" Sau khi hỏi được mấy câu, nàng lại tâm sự tới chuyện của mình.
Qua một lúc, Tô Đàn Nhi cười đi tới, nàng mới chỉ kịp buộc mái tóc dài, mặc bộ đồ màu xanh nhạt, sau khi ngồi xuống thì híp mắt nhìn trời chiều:
"Nói như vậy, tối nay tướng công sẽ cùng bọn Văn Hưng đi tới Yến Thúy lâu?"
"Ừ."
Ninh Nghị gật đầu, sau đó ngửa mặt suy nghĩ một chút:
"Không biết ở đó vị cô nương nào nổi tiếng nhất..."
"Nổi tiếng nhất... là Lữ Hà."
"Sao nàng biết?"
"Thiếp đã từng tới đó một lần, nữ giả nam trang."
Tô Đàn Nhi che miệng nở nụ cười, sau đó nói:
"Tướng công cứ trêu thiếp, dù sao Lý công tử cũng sắp đi, thay thiếp thân cáo biệt một lời, chúc hắn thuận buồm xuôi gió. Về phần những lời không thành thực thì không nên để ý tới..."
"Sao?"
"Kỳ thực theo những gì thiếp thân nghĩ, nếu như tướng công cùng Lý công tử đi chơi còn tốt hơn đi cùng đám người Văn Hưng nhiều. Biết đâu họ lại đả kích tướng công."
Tô Đàn Nhi là người con gái mạnh mẽ, nhưng đối với người nhà rất tốt, đương nhiên cũng chỉ có mấy người được nàng coi là người nhà.
Tết nàng thường kéo Ninh Nghị đi thăm hỏi một số gia đình, ngày thường cũng có một vài bữa tiệc tụ hội, mỗi lần mở tiệc, nàng theo rất sát Ninh Nghị. Tuy rằng, Ninh Nghị không cần việc này, nhưng từ một ý nghĩa nào đó mà nói, hành động “dư thừa” của Tô Đàn Nhi này đã chứng tỏ, nàng thực sự cho rằng cuộc hôn nhân này không chỉ là một cuộc hôn nhân kinh doanh.
Ninh Nghị ở trong tình hình này đương nhiên sẽ không truy cầu cái gọi là tình yêu thuần túy. Đối với hắn mà nói, kiếp trước hắn cũng giống như Tô Đàn Nhi, cũng bị sắp xếp cưới một người vợ, cho nên dùng từ "kinh doanh" cũng không có gì sai. Dùng từ này hắn cũng không phản cảm, hắn không có khả năng tạo ra một tình yêu nhất kiến chung tình, sau đó là tình chàng ý thiếp, ở trong một số tình huống nhất định, hắn chỉ có thể dựa theo tình hình mà phát triển.
Đối với Tô Đàn Nhi, cuộc hôn nhân này lúc đầu đúng là bất đắc dĩ, nhưng nếu đã chấp nhận thì nàng sẽ biểu hiện chân thực, đối xử với người xa lạ đủ tôn kính và chân thành. Ninh Nghị cũng chấp nhận loại tình hình này, đối phương đã cố sức thể hiện ra bên ngoài, nên hắn cũng hiểu ý của nàng: nếu có thể, chúng ta cứ tiếp tục như vậy.
Thật ra, nàng cũng không có bao nhiêu lựa chọn, Ninh Nghị thấy nàng là một cô gái 19 tuổi toàn tâm toàn ý, nỗ lực theo đuổi sự nghiệp kinh doanh, về những mặt khác nàng không quan tâm nhiều lắm, cho nên cũng không có bao nhiêu thứ dành cho gia đình, đây cũng là sự chân thành của nàng. Ninh Nghị thích cách nghĩ như vậy.
Tuy rằng trước kia đã cố hết sức sống cuộc sống "kinh doanh", nhưng hiện giờ đôi bên đúng là có hảo cảm, kỳ thực cũng rất lý tưởng. Bây giờ nàng nói câu này, thực ra cũng là không muốn Ninh Nghị giúp đám nhị thế tổ trong nhà.
Ninh Nghị nghe được cười rộ lên:
"Không sao, họ không đả kích được đâu."
"Nếu tướng công và Lý công tử cùng đi, thì Tiểu Thiền không phải đi theo nữa."
Tô Đàn Nhi nói xong thì rút mấy tấm ngân phiếu ra nói:
"Trên người tướng công sợ rằng cũng không có nhiều ngân lượng, đây có 500 lượng, tướng công cầm lấy, nếu có thích cô nào thì cổ vũ một chút cũng được, tướng công là đệ nhất tài tử, chi tiêu đương nhiên không thể keo kiệt."
Nói đến đây, nàng lại mỉm cười:
"Đám huynh đệ phòng hai, phòng ba đúng là không ra sao, nếu giao gia tộc cho họ thì kiểu gì cũng tan nát, Nhị thúc, Tam thúc khẳng định cũng biết. Nhưng hiện giờ họ đã hơn 40 tuổi, con cháu cũng đã có, cho nên họ cũng là người cầm quyền của một nhánh rồi. Họ nói không tranh, chính là không thành thực. Nhị thúc, Tam thúc tranh cho mình, chứ không tranh cho đám hậu bối, đám Văn Hưng ngốc như vậy thì làm sao đảm đương nổi gia tộc, người đảm đương chỉ có thể là bọn họ mà thôi..."
Tô Đàn Nhi cúi đầu, nói với giọng nhẹ nhàng:
"Tướng công sau này đừng đứng bên phe Nhị thúc nói chuyện nữa, được không? Dù là cố ý, thiếp thân cũng không muốn nghe tướng công nói những lời không tốt của phòng hai, phòng ba... Thiếp nghĩ tướng công nên đứng về bên thiếp, thiếp cũng thích nghe tướng công nói Nhị thúc không thành thực, không thích nghe tướng công nói Nhị thúc thành thực. Ở phương diện này, lòng dạ của thiếp thân rất hẹp hòi..."
Nàng ngẩng đầu lên, môi hơi mấp máy, cười nhìn Ninh Nghị, trong nụ cười kia mang chút khẩn cầu.
Nắng chiều chiếu lên khuôn mặt nhỏ, giật mình, Ninh Nghị bị câu nói lòng dạ hẹp hòi làm rung động.
Dù thật hay giả, đúng là rất đáng yêu...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 103: Ngẫu Nhiên Gặp Ở Lầu Yến Thúy
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comMặt trời tắt nắng nhường chỗ cho sự náo nhiệt của Giang Ninh, từng chiếc từng chiếc thuyền hoa lên đèn, thanh lâu ven sông cũng sáng lửa. Cuộc sống ban đêm nơi này ngoại trừ thú vui hạng nhất là tới thanh lâu, còn có cả việc ngắm nhìn cảnh đêm Tần Hoài, ngồi trong trà lâu ăn vặt, nghe một số chuyện đời, nhưng mà so đi tính lại, tới thanh lâu vẫn là mốt lúc này.
Tình hình ngoài thành khá khẩn trương, nhưng lũ lụt mấy năm xảy ra một lần cũng không thể làm ảnh hưởng tới cảnh tượng phồn hoa lãng phí nơi này. Người có tiền vẫn mãi là người có tiền, huống chi ở những nơi giàu có đông đúc như Giang Ninh, Dương Châu, Đông kinh, quyền lực của quan phủ tương đối tốt. Thời gian tới mặc dù đóng cửa thành, nhưng đại bộ phận nơi thanh lâu, hồng phấn vẫn kinh doanh như thường, hơn nữa cũng vì lý do thành đóng cửa, giá cả tăng cao, thu phí cũng cao lên. Do không còn nơi nào để đi nữa nên tần suất tới đây của những người giàu có nhiều hơn, khoảng thời gian này chính là khoảng thời gian hoàng kim nhất của những nơi ăn chơi, tiêu tiền.
Khi đám người Lý Tần, Tô Văn Khuê, Tô Văn Hưng tới Yến Thúy lâu, mấy người được hẹn trước cũng đã tới. Đa số người tham dự lần này là người của Tô gia, trong đó phòng hai có Tô Văn Hưng, Tô Văn Khuê, Tô Văn Điền, phòng ba có Tô Văn Lạc, Tô Văn Quý, người thân cận với Tô Đàn Nhi ngày thường là Tô Văn Định cũng đã tới. Đến nơi là họ đều tới chào Tô Trọng Kham một tiếng, bởi vì hắn chính là người tổ chức cuộc gặp của đám tiểu bối tối hôm nay.
Có lẽ đúng như lời Tô Đàn Nhi nói, Tô Trọng Kham hình như không quá thật lòng, hứng thú đối với vị trí gia chủ khẳng định là có, nhưng hắn cũng chẳng cần thiết phải sử dụng thủ đoạn với Ninh Nghị làm gì. Yến hội lần này chỉ là cuộc gặp thường ngày, Tô gia lấy danh nghĩa tiễn Lý Tần, đồng thời muốn đám con cháu trong nhà tiếp xúc nhiều hơn với hai người Ninh Nghị, Lý Tần. Dù sao, năng lực của đám con cháu này thế nào, Tô Trọng Kham là người hiểu rất rõ, nếu muốn đả kích Ninh Nghị thì chẳng khác nào tự đánh mặt mình, huống chi dù có dã tâm nhưng cũng phải kiêng nể Lý Tần bên cạnh.
Yến Thúy lâu không có nhiều hoa khôi nổi danh giống như một số thanh lâu khác. Nếu Kim Phong lâu, Ngưng Vũ lâu được coi là những thanh lâu hạng nhất Giang Ninh, Yến Thúy lâu chỉ là một trong những nơi hạng hai mà thôi. Vị trí thì miễn cưỡng họ cũng sếp trong 10 thứ hạng đầu Giang Ninh, thái độ phục vụ và các trò giải trí cũng tương đối tốt, nhưng chưa thể có sự tao nhã như Kim Phong, Ngưng Vũ.
Chẳng hạn, nếu như tri phủ Giang Ninh hoặc phò mã Khang Hiền tới Yến Thúy lâu đãi khách thì đúng là mất mặt. Ngược lại, phú thương thường hay tới nơi này, văn nhân đương nhiên cũng tới, rất nhiều người không quan niệm nhiều như vậy nhưng số lượt tới không nhiều, bởi dù sao ở đây cũng không phải là nơi hạng nhất.
Hôm nay mọi người tập trung ở đây không có ai mở miệng bàn luận chuyện thơ văn. Đám Tô Văn Hưng, Tô Văn Định thường ngày tự xưng tài tử cũng phải tự mình hiểu tình thế. Có hai người Ninh Nghị, Lý Tần ở đây, đám tài tử trong thành Giang Ninh không ai dám đứng trước mặt họ bêu xấu. Chuyện Trần Quý Vấn không dám hạ bút làm thơ khi nhìn thấy Ninh Nghị vẫn còn đó, tội gì phải tự đi làm chuyện mất mặt.
Tối hôm nay, người của phòng lớn, phòng hai, phòng ba đều tới, ngày thường gặp nhau kiểu gì cũng có xung đột một chút, nhưng hôm nay họ chỉ nói chuyện làm ăn, không nói chuyện thơ từ.
Lấy sở trường của bản thân, công sở đoản của đối phương, đó mới là binh pháp. Đám Tô Văn Hưng, Tô Văn Khuê, Tô Văn Quý đều được gia tộc giao quản lý một số cửa hàng. Trên đường đi, Tô Văn Quý thường hay nói chuyện với Ninh Nghị, tiểu tử này được mệnh danh là Tiểu Mạnh Thường của Tô gia, năng lực của bản thân không tốt nhưng dùng người đúng cách, làm người nhún nhường, ngôn ngữ khiêm tốn. Ninh Nghị cảm thấy có chút thú vị, người này có sở trường về mặt quan hệ nhưng mà để quản lý được người khác phải có năng lực sử dụng quyền hành, phương diện này có lẽ là nhược điểm của đối phương.
Những năng lực này cần phải được bồi dưỡng trong thời gian dài, có quan hệ rất nhiều tới tư chất của bản thân, cách giáo dục cũng đóng vai trò quan trọng. Người ta là nhân tài năng lực mạnh 10 phần, chí ít mình cũng phải có 6 phần mới được, không phải cứ muốn bồi dưỡng là xong, đương nhiên Ninh Nghị không cần đề cập tới chuyện này. Vừa đi vừa nghe Tô Văn Quý nói tới phương diện tâm đắc, nói tới một số tin đồn thú vị trên thương trường, Ninh Nghị cười gật đầu biểu thị sự học hỏi, Tô Văn Quý trong lòng vô cùng cao hứng, khó có thời cơ biểu hiện năng lực với Ninh Nghị nên đương nhiên càng phải nói kỹ, nói sâu về cái mình biết.
Thỉnh thoảng Tô Văn Hưng, Tô Văn Khuê cũng chen ngang:
"Lập Hằng, chuyện buôn bán này huynh không hiểu đâu, đừng nghe hắn nói linh tinh, hắn đang nói khoác mà thôi. Chuyện buôn bán ở Thái Hồ, tiểu tử Văn Quý này căn bản không biết gì cả."
"Ai nói ta không biết!"
"Ngươi chỉ nghe đám chưởng quỹ, thủ hạ của mình nói mò, bọn họ nói gì, ngươi tin cái đó..."
"Chí ít ta cũng phân biệt được chuyện gì đúng, chuyện gì không đúng!"
Đôi bên không tránh khỏi lời qua tiếng lại, Ninh Nghị và Lý Tần ngồi trên xe ngựa hứng thú quan sát. Qua một lúc, họ lại quay sang nói với Ninh Nghị:
"Bằng không tối nay ngươi về hỏi nhị tỷ, xem tỷ ấy nói thế nào... Hừ."
Mặc dù Tô Đàn Nhi là con gái, mọi người lại đang tranh đấu gay gắt trong phương diện buôn bán, nhưng thật tình mà nói, không ai dám phủ nhận năng lực kinh doanh của Tô Đàn Nhi. Về phần Ninh Nghị, hắn có lẽ là một đại tài tử, đối với chuyện buôn bán chắc là không hiểu gì. Cho dù là Tô Trọng Kham hay Tô Vân Phương chắc là đều đã tuyên bố lý do vì sao chọn Ninh Nghị làm người ở rể, điều này chẳng ai nghi ngờ.
Vì vậy, vừa đi họ vừa khoe mẽ những tâm đắc trên thương trường, cố gắng biểu hiện sự xuất sắc của mình cho Ninh Nghị và Lý Tần xem. Tới lúc xuống xe, họ mới ngừng chuyện, gặp gỡ những bằng hữu được mời tới. Tô Văn Hưng là người tiến vào Yến Thúy lâu đầu tiên, chỉ chốc lát sau đã gặp được người quen.
Khi mọi người tiến vào đại môn của Yến Thúy lâu đã thấy Tô Văn Hưng đang châm chọc khiêu khích, đối đầu gay gắt với Tiết gia Tiết Tiến. Bên cạnh Tiết Tiến hôm nay còn có huynh trưởng của hắn là Tiết Duyên, một trong những thanh niên trẻ tuổi xuất sắc, có người nói hắn chính là người được chọn làm gia chủ Tiết gia sau này. Ngoài ra, bên trong cũng đã có không ít bằng hữu, khách mời, đột nhiên thấy hơn 10 người của Tô gia bước vào thì đều đứng dậy chào hỏi. Mụ mụ, quy nô của Yến Thúy lâu thấy tình thế không ổn, vội vã chạy tới nói câu hòa khí, hoà giải tình thế căng thẳng của đôi bên.
Thanh lâu là nơi dễ bốc lửa vì ganh đua, vài câu châm chích kiểu gì cũng có, nhưng do những người tới đây đều có thân phận, nên cũng không tới mức ầm ĩ cãi vã như ngoài chợ. Đôi bên đều quan sát lẫn nhau, chỉ là khi Tiết Tiến nhìn thấy Ninh Nghị, sắc mặt cũng có chút không tốt, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân bị đùa cợt khi đối phương chỉ nói "Đạo sĩ kia chỉ ngâm có hai bài". Lúc này do hai bên đã vào cả, đám người Tiết Duyên và Tô Văn Khuê đấu khẩu với nhau, mụ mụ ở giữa điều đình, Tiết Tiến và Tô Văn Hưng châm chích nhau vài câu nữa, trong lòng hai bên đều đang nghĩ tới Ninh Nghị. Lúc này hắn đang đứng cạnh Lý Tần, nhìn đối phương nói chuyện với một người khác.
"Thanh Địch huynh cũng ở đây à."
"Đức Tân huynh, hạnh ngộ."
Người đó cũng là một tài tử, tên là Liễu Thanh Địch, có danh tiếng tương đương với đám người Lý Tần, Tào Quan. Sau khi hai bên nói chuyện được một lúc, Tiết Tiến giới thiệu một câu: "Đây là bạn tốt của gia huynh, Liễu Yến - Liễu Thanh Địch." Bên Tô gia liên tiếp nói mấy câu ngưỡng mộ đã lâu, Tiết Tiến nhìn chằm chằm Ninh Nghị, Ninh Nghị quay đầu quan sát cách bài trí của tòa nhà.
Vừa nãy Tiết Tiến và Tô Văn Hưng còn đang châm chích lẫn nhau, lúc này có thêm một người, đôi bên thoạt nhìn đã trở nên hòa nhã, vui vẻ.
Sau khi đôi bên khẩu phật tâm xà nói vài câu xã giao, Tiết Duyên cười nói:
"Nơi tốt nhất trong Yến Thúy lâu chính là đại sảnh bên này, chúng ta hôm nay ngồi đó xem biểu diễn, không biết các vị định thế nào?"
Bên này Tô Văn Khuê cười nói:
"Tuệ nhãn của Tiết huynh ở Giang Ninh ai mà không biết, tối nay Tiết huynh chọn chỗ này, chúng ta đương nhiên cũng phải ngồi ở đại sảnh rồi... Chúng ta lên lầu hai."
Tầng 1 và tầng 2 của tòa nhà này có kết cấu tương đối giống nhau, căn bản đều quây quanh một cái sân khấu lớn, phía trước sân khấu được bố trí những cái bàn tròn. ngoài nơi này, thanh lâu đương nhiên cũng có phòng để chơi gái uống hoa tửu, chỉ là thường ngày có nhiều người, trước mặt mọi người mấy cô gái tiếp khách cũng không dám có những hành động quá trớn. Mục đích của mọi người tới nơi này không phải để xem biểu diễn, nếu xem biểu diễn thì thanh lâu chẳng mấy chốc sập tiệm.
Vừa đi lên lầu, Ninh Nghị vừa quay đầu hỏi Lý Tần:
"Đám người này dự tính ganh đua với nhau kiểu gì?"
Lý Tần nở nụ cười:
"Các tiết mục của Yến Thúy lâu cũng khá đặc sắc, những cô nương nổi bật như Lữ Hà nếu không bị mời trước thường ra đây biểu diễn. Nếu họ coi trọng ai, xuống sân khấu kính một chén rượu, sau đó mới có thể cùng vào nội đường tiếp khách. À, được kính một chén rượu trước mặt mọi người, chuyện này đúng là rất có thể diện, thương nhân, tài tử, ai cũng được, ai mà chẳng thích được mỹ nhân ưu ái trước mặt mọi người."
Ninh Nghị gật đầu:
"Nói vậy thì muốn được xem trọng bắt buộc phải có ngân lượng."
"Chuyện này là đương nhiên."
Lý Tần cười nói:
"Nhưng mà cũng có những trường hợp ngoại lệ, thí dụ Lập Hằng có thể viết một bài thơ từ gì đó cho nàng, nàng thấy hay đương nhiên sẽ tới mời rượu huynh. Tóm lại, muốn được kính rượu phải chơi trội, phải thể hiện công phu của mình mới xong."
"À, nói vậy chẳng phải Lý huynh đang tính viết một bài thơ đoạt mỹ nhân về hay sao?"
"Việc này có chút khó, tài thơ của Liễu Thanh Địch cũng đâu có kém ta, hơn nữa, huynh cứ nhìn thái độ của bọn Tiết Duyên là biết họ là khách quen của nơi này, phần thắng đã định rồi. Huynh đệ của huynh vừa nãy cũng biết điều này, sở dĩ nói một cách tự tin như vậy, đơn giản là vì có hai người chúng ta ở đây, nếu mình ta làm thơ thì kiểu gì cũng thua, nhưng nếu Lập Hằng huynh đích thân viết một bài, đệ nhất tài tử múa bút cũng chẳng khác nào bắn ngân lượng vào người đối phương, kết quả thế nào vẫn còn chưa biết."
"Ừ, nói chung rất có thể diện..."
"Ha ha, cũng vì thể diện..."
Hai người vừa đi lên lầu vừa cười nói.
Trên thực tế, Lý Tần rất có hứng thú với chuyện này, dù Ninh Nghị không viết, hắn cũng sẽ đích thân viết một bài khiêu chiến Liễu Thanh Địch. Ninh Nghị quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trong đại sảnh phía dưới, thư sinh tên Liễu Thanh Địch kia dường như cũng đang nhìn sang bên này, cười phất phất tay, trông rất là thân mật. Thế nhưng đột nhiên Ninh Nghị lại chuyển ánh mắt, bởi vì ở một cái cửa sổ phòng bên cạnh sân khấu có một cảnh tượng hấp dẫn hắn hơn.
Gian phòng kia được bố trí bên cạnh sân khấu, cũng vì lý do này chắc nó không phải là nơi dành cho khách nhân. Ninh Nghị sở dĩ chú ý tới nơi này, bởi vì nó chính là nơi mụ mụ đi vào, đồng thời nơi đó có một gương mặt quen thuộc - Nhiếp Vân Trúc.
Cô gái này không biết ở nơi này đã bao nhiêu lâu, lúc này thấy Ninh Nghị nhìn sang, nàng nở nụ cười, nhẹ nhàng vẫy tay. Ninh Nghị cũng cười vẫy tay, đột nhiên lại thấy bóng một cô gái khác xuất hiện bên cạnh. Cô gái này có chút ngạc nhiên vì thái độ của Nhiếp Vân Trúc cho nên dõi mắt nhìn ra ngoài tìm kiếm mục tiêu, khi thấy Ninh Nghị, ánh mắt nàng cau lại, trán nhăn tít. Hóa ra cô gái này là Nguyên Cẩm Nhi.
Chẳng nhẽ hai người này tới đây bán trứng muối...
Trong lúc Ninh Nghị còn đang suy nghĩ, không biết Nguyên Cẩm Nhi nói cái gì mà Nhiếp Vân Trúc cười tức giận trừng mắt một cái, giải thích gì đó. Sau đó chỉ thấy hai người đùa giỡn một phen, Nguyên Cẩm Nhi ép Nhiếp Vân Trúc rời khỏi cửa sổ. Sau một giây đồng hồ, nàng quay người lại làm mặt quỷ với Ninh Nghị, giống như muốn nói ta đã chiếm được Nhiếp Vân Trúc rồi, đồng thời tiện tay đóng luôn cửa sổ.
Ninh Nghị cảm thấy thú vị bật cười...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 104: Mỉm Cười
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comNhiếp Vân Trúc và Nguyên Cẩm Nhi đúng là tới đây bán trứng muối.
Lúc này cách thời điểm Nguyên Cẩm Nhi nhảy lầu rời Kim Phong lâu cũng mớichỉ có mấy hôm, hiện giờ bên ngoài còn đang đồn ầm ĩ chuyện cô nàng biến mất, Dương mụ mụ lúc này cũng tức giận vô cùng. Nhưng mà Nguyên Cẩm Nhi vốn có tính không chịu ngồi yên, số tiền nàng mang theo đã dồn hết choNhiếp Vân Trúc làm ăn, chính nàng cũng tận hưởng cảm giác làm một cô gái mạnh mẽ.
Lần này tới đây buôn bán thực ra cũng vì quan hệ trướckia, Nguyên Cẩm Nhi có quen với Trần mụ mụ của Yến Thúy lâu bèn kéoNhiếp Vân Trúc tới đây khai thác thị trường. Việc bán hộ trứng muối đốivới chuyện làm ăn của Yến Thúy lâu chỉ là việc nhỏ, nếu đã là người quen thì một câu là xong, ai ngờ còn có chuyện phiền phức khác xảy ra.
"... Lúc nãy nói tới chuyện, tính tình của Dương Tú Hồng thế nào ai mà không biết. Đồ điên như cô đang ở trong phúc mà không biết hưởng, bán trứngmuối chỉ là chuyện nhỏ thôi, trở về nói xin lỗi với Tú Hồng đi, nàng tatuy rằng nói năng chua ngoa, đôi khi hay làm người khác đau lòng, nhưngchỉ là phổi bò… Về đi, ta chẳng quan tâm tới chuyện cô chuộc thân thếnào, nhưng hành động của cô đúng là đã làm cho một số người đau lòng..."
Vào phòng, Trần mụ mụ ngồi trước gương đồng bắt đầu trang điểm, miệng không ngớt cằn nhằn, đương nhiên do đã khá thân với Nguyên Cẩm Nhi nên cáchnói cũng khá thoải mái. Nguyên Cẩm Nhi thấy vậy thì trợn mắt.
"Biết rồi, bà lải nhải nhiều thế, người ta đã từng buông lời cay nghiệt mắng tôi có biết không!"
"Thì đó cũng chính là cách của cô mà!"
Trần mụ mụ hiền giờ mới hơn 30 tuổi, trông khá xinh đẹp, nàng quản lý côngviệc làm ăn của Yến Thúy lâu này cũng chỉ mới mấy năm, sau lưng nàng cómột vị “cha nuôi” làm quan, chỗ dựa tương đối vững chắc, tính tình khálà ngay thẳng.
Lúc này nàng cùng với Nguyên Cẩm Nhi trợn mắt nhìn nhau, Nhiếp Vân Trúc cười khổ ở giữa điều đình:
"Được rồi, được rồi, được rồi, hai người các cô..."
"Hừ, nếu không phải có Vân Trúc ở đây, hôm nay kiểu gì tôi cũng phải xé miệng cô ra."
"Tới mà xé này."
Nguyên Cẩm Nhi thè lưỡi, sau đó quay đầu hỏi:
"Được rồi, lúc nãy ngoài kia có chuyện gì vậy?"
"Còn chuyện gì nữa? Hãng vải Tiết gia cãi nhau với người của hãng vải Tôgia, đúng là oan gia đối đầu. Nhưng mà hôm nay có khá nhiều người nổitiếng tới đây, Liễu Thanh Địch, Lý Tần, còn có cả người chưa bao giờ mởbút ở thanh lâu - Ninh Lập Hằng, ha ha, nếu như hôm nay hắn có thể viếtmột bài thơ, vậy thì Yến Thúy lâu nhất định sẽ nổi danh… à, nghe nói côkhá thân với Liễu Thanh Địch, hắn là người thế nào?"
Cẩm nhi mở trừng hai mắt:
"Hắn chỉ tiện tay làm thơ nhưng ý cũng không tồi, Lý Tần thì thường lưu thơ ở thanh lâu, còn tên Ninh Lập Hằng này..."
Nàng nhìn Nhiếp Vân Trúc nói:
"Đừng hi vọng làm gì."
Trần mụ mụ vừa tô son cho mình vừa nhún nhún vai:
"Vậy cứ kệ đi, có Liễu Thanh Địch và Lý Tần làm thơ hôm nay ở đây là đượcrồi, về phần Ninh Lập Hằng, ngày mai sẽ có người tuyên truyền chuyện hắn tới Yến Thúy lâu cổ vũ... Ta sẽ căn dặn đám A Hà biểu diễn tốt hôm nay, đốt nóng bầu không khí này, nếu có thể khiến cho Ninh Nghị không nhịnđược là tốt nhất..."
"Xảo quyệt."
"Có cái gì mà xảo quyệt, Dương mụ mụ của cô chẳng phải đã làm như vậy sao, cái việc mấy đại tàitử tranh giành cô chẳng phải có bà ta nhúng tay vào à?"
"Đó là do ta phong hoa tuyệt đại."
"Chỉ là một con nhóc."
Hai người tiếp tục châm chích nhau ở trong phòng, Trần mụ mụ vừa cãi nhauvừa phải vẽ lông mày nên không nhìn rõ, Nguyên Cẩm Nhi không kiên nhẫngiằng lấy bút vẽ giúp, tuy vậy hai người vẫn mồm miệng đại chiến.
Nhiếp Vân Trúc ở phía sau cười nghe, đột nhiên mở miệng nói:
"Nếu như Ninh Nghị thực sự viết thơ cổ vũ, A Hà phải làm sao?"
Trần mụ mụ ngồi đó trầm mặc một lúc, sau đó khẽ cười liếc mắt nhìn sang:
"Đâu có đơn giản, cổ vũ là một chuyện, ngân lượng cũng là một thứ rất quan trọng."
"Tô gia đâu có phải là người thiếu ngân lượng."
"Nếu thật là như vậy thì đúng là làm khó ta rồi..."
Trần mụ mụ nhẹ cười.
"Sao vậy?"
"Vân Trúc không biết chứ A Hà đã sớm có tư tình với Tiết gia Tiết Duyên, lần này lại có Liễu Thanh Địch ở đây, nếu như Tô gia làm được một bài thơhay, cộng thêm ngân lượng nhiều thì rất khó giải quyết. Nếu người bìnhthường của Tô gia làm thơ, thì dù có thế nào ta cũng sẽ bảo A Hà kínhrượu Tiết gia, nhưng Ninh Nghị làm thơ lại khác. À Hà trụ cột của YếnThúy lâu, đánh mất nhân duyên với Tiết gia cũng không được..."
Trần mụ mụ thở dài:
"Nhưng nếu đệ nhất tài tử của Tô gia làm thơ tặng nàng, À Hà lại kính rượu cho Tiết Duyên, chuyện này nếu truyền đi thì người ta sẽ chửi Yến Thúy lâucủa ta, nói A Hà không biết phân biệt đúng sai, cố tình kênh kiệu, đâymới là phiền toái... Đương nhiên, nếu Liễu Thanh Địch có thể viết mộtbài thơ tuyệt hay, áp đảo luôn Lý Tần và Ninh Nghị, chỉ cần bài thơgiống hai bài của Ninh Nghị đợt trước thì mọi chuyện chẳng có vấn đề gìcả... Vân Trúc thơ văn đều giỏi, cô nghĩ xem có khả năng này không?"
Vân Trúc ngẫm nghĩ, hơi khịt mũi, vô cùng kiên định lắc đầu:
"Đương nhiên không rồi."
Từ cách trả lời của nàng có thể nhận ra, việc suy nghĩ chẳng qua chỉ là một hành động dư thừa.
"Không là tốt rồi."
Trần mụ mụ trang điểm xong đứng dậy ra ngoài:
"May mà Ninh Nghị kia bình thường không làm thơ, ta đi ra ngoài trước. Haingười các cô... cứ thoải mái, gặp mấy chị em thân thiết có thể ngồi ônchuyện nhưng không được kéo ta vào. Chuyện của Vân Trúc ta hiểu, nhưngsố mệnh của đám con gái thanh lâu như chúng ta làm thiếu phu nhân vẫn là tốt nhất..."
"Nói nhiều..."
Nguyên Cẩm Nhi lầm bầm.
"Được rồi! Nói nữa lại bảo ta cay nghiệt! Con nhóc chết tiệt... à, cô thânvới Liễu Thanh Địch như vậy, hắn đang ở ngoài, có định ra gặp hắnkhông?"
"Không gặp! Không quen!"
"Vậy thì cứ trốn đi..."
Trần mụ mụ nói xong, lắc đầu đi ra, Nguyên Cẩm Nhi lặng lẽ đẩy cửa sổ ranhìn một chút, trong đại sảnh đang là cảnh tượng náo nhiệt...
***
Người ra vào Yến Thúy lâu bình thường hầu như đều có thân phận thương nhân,một số thương nhân thực sự giàu có cũng thường lui tới nơi này, khôngchỉ các tiết mục biểu diễn ở đại sảnh rất tốt mà trong nội đường các cônương hầu hạ cũng không chê vào đâu được. Có thể nói các mặt kinh doanhđều tốt, chỉ là thứ hạng và danh tiếng còn chưa đủ mà thôi.
Giang Ninh xem ra rất lớn, nhưng tầng lớp thượng lưu thực ra cũng không cónhiều điểm giải trí, thương nhân lui tới Yến Thúy lâu ít nhiều cũng cóchút học vấn, quan hệ tương đối rộng, hiện giờ trong đại sảnh liên tụcvang lên tiếng người chào hỏi nhau. Đủ loại điểm tâm, thức ăn đã bắt đầu mang lên, các cô nương cũng đã ra tiếp rượu. Không lâu sau ánh đèn tốidần, sân khấu phía dưới cũng đã bắt đầu biểu diễn, tiếng ồn trong đạisảnh dần ít đi.
Tiết mục biểu diễn tối nay của Yến Thúy lâu chẳng khác nào cuộc thi tuyển hoa khôi. Mấy vị cô nương tổ chức một hình thức biểu diễn xếp hạng, mỗi người diễn hai trận chờ đợi sự cổ vũ của khángiả. Họ sẽ chọn lựa trong số những người cổ vũ để tiếp khách, đồng thờinhà chủ còn ưu tiên một lần tới đây ăn uống khác.
Loại hình nàylà một cách thức kinh doanh rất tốt, đương nhiên khi biểu diễn, các cônương phải chuẩn chỉnh, không sai sót gì về nghệ thuật mới được. Đối với đàn ông mà nói, cái họ cần đại khái là náo nhiệt và thể diện. Trên lầulà người của Tô gia, dưới lầu là người của Tiết gia, số lượng tới đâyhôm nay tương đối nhiều, lại có tận 3 đại tài tử xuất hiện, đồng thờicũng có tới 2, 3 ông chủ gia nghiệp không kém gì Tô, Tiết hai nhà. Cảnhtượng này đương nhiên sẽ xuất hiện sự cạnh tranh tương đối khốc liệt.
Tiếng cười nói vui vẻ cứ thản nhiên vang lên, bầu không khí này phối hợp vớinhững điệu múa thì quả thật là rất hưng phấn. Trên dưới lầu thỉnh thoảng có người lớn tiếng kêu, cũng có người di chuyển, có người nói chuyệnlàm ăn hoặc tâm sự cuộc sống thường ngày, dường như cũng có người đangbàn luận chuyện đêm nay Tô gia, Tiết gia sẽ tranh đoạt Lữ Hà kiểu gì.
Tiết mục đầu tiên của Lữ Hà là một điệu múa, nghệ nhân xếp hạng 5 lên sânkhấu đúng là mang theo một phong cách quyến rũ mê người, hôm nay nàngmặc trang phục cung đình, một chiếc khăn nhỏ vắt ngang vai, ánh mắt lúng liếng lưu chuyển khiến cho tâm tình người xem dao động. Nếu trong mắtNhiếp Vân Trúc và Nguyên Cẩm Nhi, điệu múa này vẫn chưa phải hoàn mỹ,nhưng ở trong mắt người xem, đây chính là một điệu múa siêu quần xuấtchúng.
Sau khi Lữ Hà biểu diễn xong, Liễu Thanh Địch tung hứngvung bút làm một bài thơ, có người tiện đó đọc luôn: "Hoa ảnh song lailoạn ngọc bình..."
"Lý Tần ở bên trên cũng làm thơ..."
Đẳngcấp bữa tiệc tối nay đối với Nhiếp Vân Trúc và Nguyên Cẩm Nhi mà nóiđúng là có chút thấp, nhưng mà các nàng vẫn đứng xem, nhiều hơn là quansát động tĩnh của Tiết gia bên dưới, của Tô gia bên trên, mà thực ra làlà quan sát động tĩnh của Ninh Nghị.
Trong quá trình xem biểudiễn, Lý Tần và Ninh Nghị vẫn nói chuyện với nhau, ngoại trừ im lặng xem Lữ Hà biểu diễn thì chẳng để bụng thứ gì. Lúc này, trong nhà tranh tốitranh sáng, Lý Tần cũng bảo cô gái bên cạnh cầm giấy bút tới, đại kháimà muốn viết một bài thơ tặng Lữ Hà. Mà dưới lầu Liễu Thanh Địch cũngthỉnh thoảng nhìn lên, thấy Lý Tần có hành động như vậy thì nở nụ cười.
Lý Tần viết xong bài thơ là quay sang đàm luận với Ninh Nghị.
"Vân Trúc tỷ, nếu như Ninh Nghị viết thơ thì làm sao bây giờ?"
"Sao?"
"Lý Tần đã viết, Liễu Thanh Địch lại có tâm khiêu khích, không chừng hắncũng sẽ viết thật đó. Nếu thơ không tốt thì làm hỏng danh tiếng, nếu thơ hay thì A Hà sẽ không cho hắn thể diện, kiểu gì cũng sẽ kính rượu TiếtDuyên, vậy chẳng phải là làm khó hắn sao? Sau này truyền ra ngoài sẽkhông tốt cho danh tiếng của hắn, người bên ngoài sẽ nói ở trong lòng Lữ Hà, Ninh Nghị không sánh bằng Liễu Thanh Địch."
Nhiếp Vân Trúc cười nhìn nàng:
"Cẩm nhi chẳng phải rất ghét hắn hay sao, thế nào lại tự dưng lo cho hắn như vậy?"
Nàng nói như vậy đương nhiên chỉ là đùa thôi, nguyên tắc của Nguyên Cẩm Nhiluôn là “sơ bất gián thân” (người ngoài không bằng người thân), hiện giờ Ninh Nghị đáng ủng hộ hơn Tiết gia kia nhiều. Tức giận trợn mắt nhìnNhiếp Vân Trúc, bĩu bĩu môi, lười giải thích, qua một lúc thấy Ninh Nghị đứng dậy, đại khái hình như muốn đi vệ sinh, Cẩm nhi xoay người đi rangoài:
"Muội đi cảnh cáo hắn đừng làm thơ, nếu không sẽ mất mặt!"
"Này..."
Nhiếp Vân Trúc cười gọi nàng một tiếng, nhưng mà Nguyên Cẩm Nhi đã nhanh chóng lao ra ngoài, tranh thủ từng giây.
Lúc Nguyên Cẩm Nhi ra ngoài, Liễu Thanh Địch dường như cũng thấy Ninh Nghịrời bàn, suy nghĩ một chút rồi cũng đứng lên, đi ra một cửa khác của đại sảnh.
Nhiếp Vân Trúc vẫn nhìn tiết mục trên sân khấu, nhưng ánh mắt vẫn trầm tư, dường như đang suy nghĩ gì đó.
Nàng đóng cửa sổ lại, đi tới trước bàn trang điểm của Trần mụ mụ, hai hànglông mày nhíu lại một lúc lâu, sau đó ngồi xuống. Hôm nay nàng vẫn mặctrang phục của thiếu nữ cô thôn, nhìn mình trong gương một lúc rồi đưatay vỗ vỗ mặt, nhay nhay thái dương, qua mấy giây, hít sâu một hơi, nàng tháo cái trâm trên đầu xuống.
Xoạt… mái tóc đen tung ra, sóngnước bồng bềnh uốn lượn trên vai, nàng ngồi im đó nhìn mình. Trong gương đồng, một gương mặt ôn nhu, tròn như trăng rằm, đẹp như tiên tử, da mặt sáng bóng, vừa trẻ trung lại vừa trưởng thành, quyến rũ vô biên. Độtnhiên, nàng hơi bĩu môi, có chút láu lỉnh đảo mắt, tự dưng lại bật cười.
Giống như một sinh mệnh chào đời cất tiếng cười vì cảm nhận thấy sự sống...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 105: Vấn Vương (Thượng)
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comLén lén lút lút.
Nguyên Cẩm Nhi lén lút đi ngang qua hành lang gấp khúc thật dài, ánh mắt lúcnào cũng nhìn chằm chằm vào hành lang đối diện tìm kiếm mục tiêu. Khithấy bóng người kia xuống lầu, nàng đã đi khá nhanh, ước lượng vượttrước đối phương một khoảng. Đến khi một số cô gái đi trên hành langnhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ, nàng mời ngẩng đầu, đưa tay kéo một sốsợi tóc, làm bộ đoan trang đi về phía trước, nhưng mà tốc độ bước chânlại rất nhanh.
Vân Trúc tỷ đối với người này rất có lòng tin,nàng lại không nghĩ như vậy. Nhưng dù thế nào thì Ninh Nghị kia cũng cóquan hệ tới Trúc ký, điều đó có quan hệ tới nàng. Lần này Lữ Hà đã xácđịnh đứng bên Tiết Duyên, làm kiểu gì cũng không thắng được, nhường mộtchút là tốt hơn cả. Nếu cứ cố quá để rồi mất thể diện, chắc là Vân Trúctỷ sẽ không chịu nổi, tuy rằng danh tiếng của Ninh Nghị có thể khôngsao, nhưng nàng cũng không muốn thấy hắn bị mất mặt.
Đương nhiên, trước tiên phải hù dọa hắn một cái đã.
Đi xuyên qua mấy hàng lang rồi đứng quan sát, Nguyên Cẩm Nhi và Ninh Nghịđang từ hai hướng đối diện tiến tới. Nàng đứng nép sát vách một cănphòng, im lặng nghe tiếng bước chân bên kia truyền tới. Cùng lúc đó,trên một hành lang khác, Liễu Thanh Địch đang tiến nhanh sang bên này,khi Ninh Nghị xuất hiện, hắn cũng bước tới chắp tay cười:
"Ninh huynh, hạnh ngộ..."
"Uầy..."
"A..."
Đối diện Ninh Nghị, sau lưng Liễu Thanh Địch, Nguyên Cẩm Nhi đột nhiên nhảy ra, uầy một tiếng. Vốn đây chính là một cái ngã ba nên việc giao nhaucó thể bên kia không biết được. Lúc này, ba người có 3 thái độ khácnhau, sắc mặt Liễu Thanh Địch tương đối bình thường, Ninh Nghị bỗngnhiên thấy trước mắt mình xuất hiện bóng người, hơn nữa còn tới haingười thì đột nhiên ngẩn ra, há miệng tròn như trứng gà.
Bên kiaNguyên Cẩm Nhi vốn muốn dọa người, nhưng lúc này nàng mới chính là người bị dọa. Nàng vốn cất bước như vũ bão đứng chặn trước mặt Ninh Nghị,khuôn mặt đắc ý cười như trăng khuyết, thân hình hiên ngang, vươn vaiưỡn ngực, ai ngờ mới bước ra ngoài, có một cái bóng lưng đàn ông xuấthiện trước mắt nàng làm cho mắt nàng trợn tròn. Qua bóng dáng, nàng nhận ra người này là Liễu Thanh Địch thì lập tức đưa tay che mặt, miệng “ư”một tiếng, thuận thế xoay người cúi đầu, hai tay bịt má, như u linh lùitrở về.
Ninh Nghị chứng kiến toàn bộ quá trình phát sinh, gươngmặt co rúm lại, không biết nên cười hay nên im lặng. Nguyên Cẩm Nhi nhảy ra dọa, hắn đúng là có chút bất ngờ, nhưng mà nghĩ lại thì thấy khá làbuồn cười.
Trong lúc nhất thời, sắc mặt của hắn có trạng thái khá phong phú, Liễu Thanh Địch thì tỏ vẻ nhiệt tình chắp tay, nhưng mớichắp tay xong đã phải thu lại sự tự tin, cúi đầu nhìn lại bản thân, thầm nghĩ chẳng nhẽ trên quần áo mình có gì buồn cười?
"Ninh huynh, hôm nay..."
"A... Vị huynh đài này có thể nhường đường không?"
Ninh Nghị thấy Nguyên Cẩm Nhi đi mất nên nhìn người đàn ông trước mặt, cười lui về phía sau một bước, chắp tay:
"Xin lỗi."
Lần này tới Liễu Thanh Địch ngây ngẩn cả người, hắn vốn định tạo cớ nóichuyện, tên Ninh Lập Hằng này chưa bao giờ tham gia các hoạt động xãgiao, khó khăn lắm đêm nay mới gặp được, bản thân hắn cũng có tự tin đấu thơ văn, tạo nên một giai thoại. Ngày thường đối phương có thể cổ quái, nhưng kiểu gì cũng phải nói với mình vài câu làm quen, nào ngờ mới gặpđã bị đối phương phản ứng kỳ quái kiểu này.
Không biết tên NinhNghị này đang suy nghĩ chuyện gì mà sắc mặt cổ quái tới như vậy, ánh mắt hắn cũng không chú ý tới hắn. Điều này khiến cho Liễu Thanh Địch cảmthấy mình như bị hất một chậu nước lạnh, lửa giận bùng lên định châmchích, nhưng thấy sắc mặt đối phương chẳng có gì bất thiện nên đành kiềm chế nói:
"Không có chuyện gì, huynh cứ đi."
Chỉ là một câunói, một động tác mời nhưng hắn cảm thấy mình không còn kiếm được lờinói gì trong bầu không khí này. Bất đắc dĩ đành phải cắn môi, khó chịuđi về phía nhà vệ sinh...
Kỳ thực hắn đâu có muốn đi vệ sinh...
Đi được khoảng hơn mười thước, hắn quay đầu lại nhìn, Ninh Nghị vẫn cònđứng ở đó, dường như cũng để ý tới sau lưng nên quay đầu lại, mỉm cườichắp tay, hắn đành phải mỉm cười chắp tay rồi phẫn nộ bỏ đi.
Ninh Nghị nhìn bóng lưng người này mà cảm thấy chán ghét. Hắn xuất hiện,Ninh Nghị đã biết nguyên nhân vì sao. Thành thật mà nói, hôm nay viếtmột bài thơ cũng được, coi như nể mặt Lý Tần và người của Tô gia. Nhưngkhi thấy Nguyên Cẩm Nhi lao ra, hắn đã chẳng thèm muốn nói chuyện vớiđối phương. Nghe nói Liễu Thanh Địch và Nguyên Cẩm Nhi quen nhau kháthân, để hắn biết người sau lưng là Nguyên Cẩm Nhi thì cũng không haylắm.
Lúc hắn không muốn trò chuyện, đối phương đương nhiên khôngthể kiếm cớ gì kéo hắn lại. Mấy động tác thân mật ám chỉ, đối phương chỉ còn cách là rời đi. Nhìn bóng người kia đi khuất, Ninh Nghị mới bướctới hành lang bên cạnh, nhìn Nguyên Cẩm Nhi đang ở sau góc tường.
Bẽ mặt rồi...
Nguyên Cẩm Nhi dựa lưng vào tường, lúc này cảm thấy vô cùng mất mặt...
***
"Sao vậy hả?"
Đứng trong góc hành lang, một nam một nữ lén lút nói chuyện, tiếng cười vuitrong đại sảnh vẫn vang lên, thanh âm chạm chén canh cách thỉnh thoảngtruyền tới, có một số người đi ngang qua, đảo mắt qua hai người bọn họmột cái, sau đó lại rời đi. Ninh Nghị nhìn Nguyên Cẩm Nhi, thấy sắc mặtnàng vốn đang ảo não, thấy hắn xuất hiện thì lập tức chuyển sang oángiận.
Cũng chẳng sao, hình như lần nào gặp, cô gái này cũng đang tức giận gì đó.
"Không sao, lúc nãy muốn dọa huynh một cái, có vấn đề gì không?"
"A... Lúc nãy đúng là giật mình."
Ninh Nghị cười gật đầu, mắt thấy Nguyên Cẩm Nhi đang nghiến răng nghiến lợi làm ra vẻ sắp cắn mình, hắn nói:
"Vừa rồi thấy hai người, sao hai người lại tới đây?"
"Đương nhiên là đẩy mạnh tiêu thụ trứng muối rồi, ta quen với Trần mụ mụ ở đây."
"Rất thuận lợi?"
"Ừ."
Nguyên Cẩm Nhi gật đầu, sau đó lại nhíu mày:
"Hừ, nếu như không phải vì Vân Trúc tỷ ta sẽ không nhắc nhở... à cảnh cáohuynh, đừng có mang thơ từ gì ra mà khoe khoang, muốn làm thơ thì để lần sau, không nên làm ở chỗ này!"
"À à."
Ninh Nghị suy nghĩ một chút, gật đầu:
"Quan hệ giữa Lữ Hà cô nương kia và Tiết gia đã phát triển tới mức này rồi ư?"
Nguyên Cẩm Nhi nhíu mày, sau đó sắc mặt hơi hòa hoãn một chút:
"Huynh đoán được là tốt rồi, chén rượu của Lữ Hà hôm nay đã định sẵn cho TiếtDuyên, các huynh sẽ không tranh được, làm thơ càng hay thì sẽ càng bị đả kích, hừ..."
Sau đó lại nhìn Ninh Nghị, nói:
"Các huynh cũng đoán được một chút?"
"Ừ, lúc nãy có nói chuyện với Đức Tân, lần trước Tiết Tiến bị thua thiệt,lần này có Tiết Duyên đến. Tiết Duyên là huynh trưởng của Tiết Tiến, tài danh tuy có nhưng nếu không nắm chắc, hắn sẽ không dám làm bậy như vậy. Nếu như không có lời này của cô, chắc là hôm nay sẽ xấu mặt..."
"Biết là tốt rồi."
Sắc mặt Cẩm Nhi trở nên tốt hơn, nói:
"Vân Trúc tỷ cũng ở đây, bảo ta tới thông báo cho huynh, mai cảm ơn tỷ ấy là được."
Ninh Nghị cười gật đầu:
"Ừ, được rồi, cô và Liễu Thanh Địch..."
Nói tới câu này, sắc mặt Nguyên Cẩm Nhi đen kịt:
"Không quen!"
Hai người lại đứng đây nói chuyện thêm một chút nữa, thậm chí Nguyên CẩmNhi còn nảy ra một ý kiến: "Nếu không huynh cứ ở ngoài này, coi như mình không tham gia." Sau đó, hai người rời đi, đợt biểu diễn thứ hai cũngđã bắt đầu được một chút.
Nguyên Cẩm Nhi đi về phòng cũ thì VânTrúc đã không còn ở đây. Nàng chắc sẽ không về trước, có thể là đang đitìm Trần mụ mụ. Nguyên Cẩm Nhi tiếp tục rời phòng, lúc này nàng cũng để ý tới vị trí Liễu Thanh Địch một chút, tránh gặp mặt đối phương mà khóxử. Nàng có quen một số chị em trong Yến Thúy lâu, thấy nàng, đối phương đương nhiên vui mừng trò chuyện, nàng cũng nhân tiện hỏi vị trí củaTrần mụ mụ.
Trong đại sảnh, cô gái tên Lữ Hà đứng trên sân khấusuy nghĩ một lúc, sau đó đi xuống dưới rót một chén rượu, tỏ vẻ khó lựachọn cắn cắn môi, cúi đầu đi tới bàn chỗ Tiết gia, sắc mặt ngượng ngùng.
Sau đó nàng kính rượu cho Tiết Duyên.
Trong đại sảnh có người cười, có người mắng, thời khắc này đúng là Tô gia hơi mất hứng, im lặng cả với nhau, nhưng cũng có thể họ đã đoán trước cảnhnày có thể xảy ra.
Liễu Thanh Địch và Lý Tần đều làm thơ, đôi bên đều bỏ ra một khoản ngân lượng, nhưng Ninh Nghị không xuất thủ. NguyênCẩm Nhi hơi nhún vai, đi đến bên phía Trần mụ mụ. Cũng may lúc này không phải là lúc xã giao giữa chủ lầu và khách nhân, cho nên sau khi đẩyphòng thay đồ, nàng nhìn thấy Trần mụ mụ liền đi tới hỏi liến thoáng.
"Này? Vân Trúc tỷ đâu?"
"Vân Trúc à?"
Trần mụ mụ suy nghĩ một chút, nói:
"Không nhìn thấy."
"Vậy à..."
Đột nhiên, nàng nghe tiếng tiếng đàn quen thuộc.
Lúc này, minh tinh của Yến Thúy lâu là Lữ Hà đã chọn xong đối tượng kínhrượu, tuy rằng còn mấy cô gái khác cũng làm điều này, nhưng dù sao Lữ Hà mới là trọng điểm. Biểu diễn vẫn còn nhưng đã không níu khách, mọingười đua nhau nói chuyện ầm ầm, mặc kệ điều xảy ra xung quanh. Mọingười nào nghị luận Tiết gia tiền nhiều như nước, nào bàn tán tài vănchương của Lý Tần và Liễu Thanh Địch, đương nhiên cũng lắc đầu cười nhạo sự bất lợi của Tô gia một phen. Bất ngờ, tiếng đàn vang lên.
Những tiếng động nhốn nháo vẫn còn tiếp tục, tiếng đàn nhè nhẹ đưa tơ, lúcđầu mọi người còn không để ý, nhưng trong tiếng người nói đan xen, tiếng đàn bỗng len lỏi mà vào. Nguyên Cẩm Nhi đương nhiên là mẫn cảm vớitiếng đàn này nhất, chỉ mất mấy giây nàng đã nhận ra, sau đó hơi khôngtin tưởng nhíu mày.
"Vân Trúc tỷ..."
Nàng cúi đầu nói nhỏnhưng nó đã thu hút sự chú ý xung quanh. Sắc mặt Trần mụ mụ lập tức thay đổi. Thêm một giây, tiếng đàn rõ thêm một phần. Đi tới phòng bên cạnh,Nguyên Cẩm Nhi vươn tay, hít sâu một hơi, sau đó đẩy cửa sổ ra nhìn.
Thực ra, bóng người đánh đàn kia đã hiện rõ trong đầu nàng...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 106: Vấn Vương (Hạ)
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comKhi Nguyên Cẩm Nhi rời phòng, trên tầng trên đám người của Tô gia vẫncòn đang nghị luận làm cách nào để kéo Lữ Hà tới phe mình. Ngay cả người ít hiểu biết cũng đoán được, bên Tiết gia kiểu gì cũng có thủ đoạn,nhưng đám người Tô Văn Khuê lại vô cùng có lòng tin. Chủ yếu bởi vì YếnThúy lâu là nơi mà họ cũng thường tới, trong số này có cả Tô Văn Địnhthân với phòng lớn, Tô Văn Khuê, Tô Văn Hưng thuộc về phòng hai, Tô VănLạc Tô Văn Quý ở phòng ba, bình thường họ không kết bạn cùng đi, nhưng ở trong trạng thái đối địch với người ngoài, kiểu gì họ cũng đoàn kếtlại.
Kết quả có thể sẽ mỹ mãn, họ quen hai quản sự tương đối lợihại, cũng khá thân với Trần mụ mụ, thậm chí cũng được một số lần Lữ Hàmời rượu, càng nghĩ càng thấy mình nắm chắc phần thắng. Lúc này, đámngười Tô gia đã chuẩn bị khá tốt, thậm chí còn lấy ra một số lớn ngânlượng, hơn nữa Lý Tần còn làm thơ, tự tin là phải.
Nếu như khôngphải bởi vì nguyên nhân quan hệ giữa Lữ Hà và Tiết Duyên, thì nể mặt mọi người viết một hai bà thơ kinh diễm cũng không sao, phần thắng chưachắc là đã hết. Nhưng lúc này, vấn đề tỷ đấu không còn quan trọng nữa.Đương nhiên, biện pháp mà Nguyên Cẩm Nhi đưa ra là trốn ở bên ngoài đợikhi hết biểu diễn thì vào cũng không phải là cách hay, cho nên Ninh Nghị cười đi vào nói chuyện này với Lý Tần, Lý Tần cũng nở nụ cười.
"Ha ha, thảo nào bên dưới lại tràn đầy tự tin, trong lòng ta cũng hoài nghi, thì ra là như vậy."
Trong nụ cười của hắn cũng ẩn chứa tấm lòng rộng rãi.
Nói đùa với Ninh Nghị vài câu, cầm bút viết bài thơ thứ hai, đưa cho cô gái bên cạnh, nội dung vẫn là cổ vũ cho Lữ Hà. Sau khi Lữ Hà biểu diễnxong, Tiết gia bên kia thưởng 200 lượng bạc, Tô gia bên này thưởng 320lượng, cộng thêm hai bài thơ cổ vũ. Mọi người đều đợi Lữ Hà lựa chọn.
Cuối cùng khi kết quả đã có, người trong đại sảnh ồ lên, mấy người của Tô gia cũng có chút oán giận.
Không lâu sau, đám người Tiết Duyên, Tiết Tiến, Liễu Thanh Địch đã dẫn theoLữ Hà tới đây chào hỏi. Với lập trường của Lữ Hà đương nhiên là mở miệng cám ơn Tô gia ưu ái, đám người Tiết Duyên thì cười hài lòng cho nên câu chuyện cũng không mang theo tiếng súng.
"Ha ha, chuyện hôm nayđúng là làm khó Lữ cô nương rồi, chọn bên này thì kiểu gì bên kia cũngkhông vui. Văn Hưng, Văn Quý, mọi người đã biết nhau nhiều năm, ta ở đây xin lỗi các ngươi, nếu có tức giận thì hãy tức ta. A Hà cũng bị bắt bí, ngươi đừng để chuyện này trong lòng..."
Tiết Duyên nói câu nàybề ngoài là muốn đỡ lửa giận của Tô gia thay cho Lữ Hà, nhưng thực tếchính là cách thể hiện thái độ của mình là "ta không tức giận", mọingười nên hòa thuận nói chuyện với nhau. Đám người Văn Hưng, Văn Quý bịép vào thế khó, đành phải biểu thị thái động rộng rãi, thậm chí còn phải đưa mắt quan sát thế cục trong đại sảnh, bởi lúc này đã có khá nhiềungười tập trung sự chú ý sang bên này.
Lữ Hà áy náy cũng phụ thêm vài câu, Lý Tần giơ chén rượu, cười nói:
"Tình cảm của Tiết huynh và Lữ cô nương chúng ta đã biết từ lâu, nhân chuyệnhôm nay mà giúp hai người thành ước nguyện, lòng ta rất an ủi. Khôngbiết Tiết huynh khi nào sẽ lấy Lữ cô nương làm vợ, chúng ta cũng coi như là người tác hợp nên một giai thoại, đây mới là việc có ý nghĩa..."
"Lý huynh... sao lại nói thế..."
Lý Tần nói câu này khiến cho đám người Tô Văn Hưng có chút mê hoặc, nhưngmà mặt ngoài thì vẫn cố nặn ra nụ cười, biểu thị mình đã hiểu rõ.
Tiết Duyên và Lữ Hà cũng hơi thay đổi sắc mặt. Bọn họ là người trong cuộc,nếu như Lý Tần quả thực biết tình cảm hai người thì câu này sẽ khiếnngười khác nghĩ rằng Tô gia thất bại là vì muốn giúp người, Tiết giakhông phóng khoáng, mà Lữ Hà lại càng phiền phức. Nếu như bây giờ có hivọng sau này gả được vào Tiết gia thì câu nói của Lý Tần hôm nay đã chặn đứt mọi khả năng.
Tia sáng mới le lóe đã tắt, Liễu Thanh Địch nghe nói câu đó thì nâng chén đỡ lời cho Tiết Duyên:
"Cám ơn lời chúc lành của Lý huynh. Chuyện hôm nay, đích thật là Tô gia rộng rãi, nếu Lập Hằng mà làm thơ thì tại hạ đúng là không dám hạ bút bêuxấu, đến lúc đó, Lữ cô nương muốn chọn bên nào, sợ rằng sẽ rất khókhăn..."
Câu nói lấp lửng này đương nhiên mang tới bao nhiêu hiệu quả, bởi vì Ninh Nghị mà hắn nhắc tới lúc này đang đứng tựa lan cannhìn xuống sân khấu. Lữ Hà cũng không vì vậy mà an tâm, sắc mặt có chútthấp thỏm nhìn chăm chú vào Lý Tần, Lý Tần sau đó cũng thở dài, giơ chén rượu uống một hơi cạn sạch, cười ý bảo không cần nói thêm gì nữa. Lúchắn quay đầu nhìn Ninh Nghị liền đưa ánh mắt nhìn xuống dưới sân khấu.Không lâu sau, đám người Tiết Duyên, Tiết Tiến, Tô Văn Hưng, Lữ Hà cũngquay đầu nhìn xuống.
Tiếng đàn đã bắt đầu vang lên từ phương đó.
Tiếng ồn ã vẫn từ đại sảnh vang lên, nhưng lúc này đèn sân khấu đã tối bớt.Một cô gái mặc bộ đồ trắng, ngồi giữa sân khấu, nhẹ vỗ về đàn cổ, tócdài búi tết, thả xuống hai vai, váy trắng như thiên nga xòe ra. Tiếngđàn tí tách, như hòa vào cảm giác, len lỏi trong những âm thanh hỗn tạpnày.
Vốn cuộc nói chuyện giữa Tiết gia và Tô gia trên tầng làtiêu điểm, nhưng lúc này hầu như mọi người đã quay đầu nhìn sân khấu,tiếng ồn ã lúc này đã biến thành tiếng bàn luận xôn xao, bất tri bấtgiác, tiếng đàn dường như ngày càng rõ ràng, đại sảnh dần yên tĩnh.
Cô gái kia trông như một bức tranh thủy mặc trên sân khấu, ngón tay mềmmại đảo đàn cổ, khí chất thanh nhã tỏa ra. Nàng đeo một chiếc khăn chemặt, hơi cúi đầu để lộ ánh mắt thản nhiên và đôi môi đỏ hồng. Tuy khôngnhìn rõ nét mặt, nhưng đây tuyệt đối là một cô gái xinh đẹp, không thểnghi ngờ. Thoạt nhìn, cô gái này dường như chẳng quan tâm tới việc người trong đại sảnh có lắng nghe hay không, mà chỉ như đang gảy đàn nơi sơndã hoặc là cạnh hồ nước không người.
Thế nhưng, bóng người kia chỉ sau nửa khắc đã tạo nên sự cuốn hút lạ kỳ.
"Ai vậy nhỉ?"
Đứng bên cạnh lan can lầu hai, Tiết Tiến nhẹ giọng hỏi một câu, tự nhiên là hỏi Lữ Hà, nhưng Lữ Hà cũng nghi ngờ lắc đầu.
Tiết Duyên nhìn mấy người bên cạnh, thấp giọng hỏi:
"Đây là bài hát gì?"
Liễu Thanh Địch ở bên cạnh cũng nhíu nhíu mày, vô ý thức nhìn thoáng quaNinh Nghị đứng bên cạnh, chỉ thấy Ninh Nghị nghiêng đầu nhìn xuống, ngón tay gõ theo nhịp gì đó vào lan can, lắc đầu nói:
"Dường như trước đây đã nghe qua rồi… nhưng cũng không xác định..."
"Hình như là Thủy Điệu Ca Đầu..."
Lữ Hà nhẹ giọng trả lời.
"Bài này trước đã có người hát, ta thậm chí nghe tới hai chục lần, nhưng giai điệu này..."
Có người nói nhỏ:
"Chẳng nhẽ đàn sai?"
Câu này nói ra cũng không chắc chắn, lời còn chưa dứt thì cô gái trên sânkhấu đã ngẩng đầu, ánh mắt trong suốt quét qua toàn trường, chỉ thấpthoáng dừng lại bên lầu hai một chút, lời ca êm dịu vang vọng khônggian.
" Mấy lúc có trăng thanh?..."
Thủy Điệu Ca Đầu.
Bài hát này chỉ trong một năm đã truyền khắp Giang Ninh, đối với nhữngkhách quen thanh lâu mà nói, nó chẳng phải là ca khúc mới. Nhưng tiếngca lúc này đã không giống thường ngày, vẫn là những nốt nhạc cổ tíchtang, nhưng tiếng ca lại khiến cho người ta cảm thấy sự biến ảo khônlường, êm dịu nhẹ nhàng, không những không làm mất nhạc điệu, mà cònkhiến cho kẻ khác khó xác định, đây mới chính là cách hát thực hay cáchhay trước kia là giả. Tiếng bàn luận xôn xao vang lên, sau một lúc lạiyên tĩnh, họ đã xác định đây là một ca khúc dễ nghe, mà giờ có nghe theo cách này cũng cảm thấy tuyệt vời.
Đương nhiên, cho dù làn điệu có biến hóa thế nào thì câu từ vẫn như trước.
Đó là: "Nâng chén hỏi trời xanh."
…
"Cung khuyết trên chín từng,
Ðêm nay là đêm nào?
Ta muốn cưỡi gió bay lên vút,
Lại sợ lầu quỳnh cửa ngọc,..."
Trong đại sảnh không còn bao nhiêu tiếng nói chuyện, tiếng đàn, tiếng hát đãảnh hưởng tới tất cả. Áo trắng, đàn cổ, tóc dài, khăn che mặt, giọng catrong vắt, lanh lảnh trời cao, cảnh tượng này giống như một tiên tửkhông nhiễn bụi trần ngồi hát nơi đây. Tiếng ca có làn điệu khác vớibình thường, cách hát cũng hơi khác, không biết đâu mới là cách hátđúng. Trong mỗi nốt chuyển, nốt rung, làn điệu lên xuống như có linh hồn của mình. Phối hợp với tiếng ca tuyệt mỹ, biến ảo khôn lường, bài hátdường như đã đột nhiên sáng tạo ra một ý cảnh hoàn toàn mới, chỉ thuộcriêng bản thân người hát.
" Trên cao kia lạnh buốt.
Ðứng dậy múa giỡn bóng,
Cách biệt với nhân gian!
..."
Hát xong, cô gái kia cười nhẹ, lại chuyên chú đánh đàn.
Ninh Nghị đứng trên lầu đã nhận ra, cô gái kia dường như đã lơ đãng nhìnmình thì nhẹ nhàng mà lắc đầu. Đương nhiên, trong ánh mắt của cô gái bên dưới có thể nhận ra sự không màng danh lợi và vui vẻ. Đã hơn ba năm rồi nàng không làm những chuyện này, mà thực ra cũng không cần thiết phảilàm.
Trước đây, Ninh Nghị chưa được nghe Nhiếp Vân Trúc hát theocách cổ. Nhưng hắn biết Vân Trúc hiện đang hát bài Thủy Điệu Ca Đầu theo lối hiện đại mà hắn đã dậy nàng, nàng cũng nói với hắn rằng mình thíchcách hát như vậy. Vốn nàng không cho rằng cách này là đúng, nhưng tronglòng cũng không phản bác. Lúc này nàng đem hai cách hát gộp lại vớinhau, dùng một phương thức thần kỳ trộn chung, nhưng lại không khiếnngười khác phải ngỡ ngàng vì sự đổi mới.
"Cao chừng mấy tầng lầu thôi..."
"Chí ít trong chuyện này, dù là thơ từ nhạc khúc cũng được, mà là dân ca như công tử nói cũng được, nếu như Vân Trúc không làm được thì sợ rằng cảthành Giang Ninh này cũng không mấy người có thể làm được..."
Nhớ tới những câu nói lúc thì dí dỏm, lúc thì tràn đầy tự tin của nàng, lại nhìn nàng ca bài hát này, Ninh Nghị đại khái cũng hiểu những gì nàngmuốn nói, nhưng mà giờ chỉ còn cách như người bình thường, im lặng ngheca khúc mà thôi.
" Trăng quanh gác tía,
Cúi xuống cửa son,
Dòm kẻ thao thức,
Chẳng nên ân hận,
Sao cứ biệt li thì trăng tròn?..."
Ở một hướng khác, trong cửa sổ hơi hé mở, Nguyên Cẩm Nhi nhìn bóng ngườitrên sân khấu, im lặng nghe bài hát này, Trần mụ mụ ở phía sau cũng lắng nghe, chỉ là một lúc sau hơi nhíu mày nói một câu: "Đây là Vân Trúc..."
Nàng trước kia đương nhiên đã nghe Vân Trúc đàn hát, hơn nữa cũng nghe vớitư cách chuyên gia. Khi Nhiếp Vân Trúc ở Kim Phong lâu, kỹ năng của nàng ở phương diện này đúng là tuyệt vời, nhưng khí chất lúc đó có vài phầncao ngạo cao tuyệt. Mà thực ra đó cũng là một loại ý cảnh khiến ngườikhác thích, Lục Thải Thải cũng có trình độ này, nhưng khí chất của LụcThải Thải bình dị tự nhiên, dù sao cũng không sánh bằng khí chất lạnhlùng cao ngạo của Nhiếp Vân Trúc.
Nhưng lúc này, giọng ca trongtrẻo lạnh lùng trước kia đã không còn, tính cách cao ngạo cũng đã biếnmất. Thay vào đó là sự tự nhiên và nhu hòa như dòng suối, mang ấm áp bao trùm mặt đất, im lặng bồi dưỡng vạn vật. Hầu như không có bao nhiêungười muốn làm phá hỏng loại ý cảnh và ca khúc như vậy. Vân Trúc lên sân khấu, không cần dùng thái độ cao ngạo áp đảo tất cả, mà giống như…chẳng cần tranh giành những thứ đó, tự nhiên hút mọi người...
Nàng chẳng cần so sánh với đám người Lữ Hà, bởi vì hai bên căn bản không cùng một cấp bậc.
" Người có buồn, vui, ly, hợp
Trăng có mờ, tỏ, khuyết, tròn
Xưa nay đâu có vẹn toàn.
Cô gái mỉm cười, thản nhiên hát ca khúc này. Khi nàng mấp máy môi khẽ hát hai câu " Chỉ nguyện người trường cửu,
Thuyền quyên muôn dặm bên nhau" (1) thì dường như lại có cảm giác lưu luyến.Tiếng hát với tiếng đàn ngừng lại, nàng cúi đầu, im lặng ngồi đó, mộtlúc lâu sau tiếng vỗ tay mới vang lên.
(1): Thuyền quyên ở đâychỉ người phụ nữ đẹp. Bản dịch bản Thủy Điệu Ca Đầu tại chương này cókết hợp 3 bản dịch của Nguyễn Hiến Lê, Nguyễn Chí Viễn và bản dịch trong tác phẩm “Câu chuyện văn chương phương Đông”.
Tiếng nói cười cảm thán xen lẫn tiếng vỗ tay, một số người bắt đầu hỏi thân thế người trên sân khấu, có lẽ quá hưng phấn mà quên mất việc tìm cách mời nàng kínhrượu mình.
Trong tiếng ồn ã, cô gái trên sân khấu đứng dậy, hơicúi người với khán giả, không nói một lời mà như muốn dùng hành động bày tỏ cám ơn. Sau đó nàng đi sang bên một sân khấu, nhưng không phải đivào hậu trường, mà là đi tới chỗ Lữ Hà vừa đi xuống cái bàn rót rượukính Tiết Duyên. Lúc này, nàng cũng cầm một chén nhỏ, nhưng không rótrượu mà lại đi tới bên cạnh rót một chén trà.
Trong đại sảnh, mọi người có chút khó hiểu nhìn cảnh tượng này, trong tiếng bàn luận xôn xao, ai cũng mong hành động kế tiếp..
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 107: Thêm Loạn
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com"Đây rốt cuộc là ai nhỉ..."
"Trước đây chưa gặp bao giờ..."
"Mới tới à?"
Sau khi hát bài Thủy Điệu Ca Đầu hoàn tất, những thanh âm nghi vấn liêntiếp vang lên. Nếu như là người bên ngoài tới hát bài này thì có thểđoán rằng, đây không phải là sự đi ngược lại kinh điển và giáo điều bình thường, nhưng trong lúc nhất thời không có ai nghi ngờ cách hát – cáchđàn của cô gái này. Có thể nhận ra, chỉ có tiếng ca không màng danh lợivừa rồi mới có sức cuốn hút như vậy.
Ba năm trước, Nhiếp Vân Trúc là một trong những minh tinh của Kim Phong lâu. Khi còn bé, nàng đượcgiáo dục trong môi trường của gia đình quan lại, sau đó tuy rằng sốngtrong Kim Phong lâu nhưng cũng tự luyện tập trở thành chuyên gia đàn ca. Tuy tài nghệ, sắc đẹp lên tới đỉnh cao nhưng mà do nàng cố gắng thuliễm ảnh hưởng, không thích tranh với người, chứ nếu không, dù là tứ đại hành thủ hoặc là hoa khôi Giang Ninh cũng chưa chắc đã có năng lựctranh với nàng.
Tương đối mà nói, hiện giờ Lữ Hà tuy là minh tinh của Yến Thúy lâu, nhưng trong kỳ tuyển chọn hoa khôi, chẳng qua nàngchỉ lọt vào trong 16 người đứng đầu, kém xa so với địa vị trước đây củaNhiếp Vân Trúc. Lúc này Nhiếp Vân Trúc đã trải qua ba năm yên tĩnh và tu dưỡng, tẩy sạch duyên hoa, bỏ đi gông xiềng và trách nhiệm. Trong khúcđàn ca vừa rồi, nàng đã lột xác, đạt đến mức cao nhất của ca nghệ. Quátrình đột phá này, nếu ở thanh lâu thì khó mà làm được, cũng có thể dosau này nàng đã tìm được chỗ dựa và nơi hi vọng, thực sự làm cho lòngmình yên tĩnh lại, nay lại vì ai đó mà diễn, cho nên ai cao ai thấp, kỳthực chẳng có ý nghĩa gì với nàng.
Cũng ngồi trên tầng hai nghe hát, đám người Tiết Duyên và Liễu Thanh Địch nghe xong bài hát này nhịn không được hỏi:
"Cô gái này... là ai vậy?"
Lữ Hà lắc đầu, giọng nhỏ như tơ:
"Muội cũng chưa từng gặp..."
Sau đó nhịn không được mà nhíu mày nhìn Ninh Nghị. Cô gái kia hát bài ThủyĐiệu Ca Đầu chắc là có quan hệ với hắn, nhưng vì sao Ninh Nghị lại cóthái độ kiểu này.
Sau khi ung dung ca hát, cô gái kia như hoabách hợp và tinh khiết như hoa sen, rót một chén trà, hai tay cầm nó imlặng một lúc, sau đó trong sự theo dõi của mọi người đi tới bên này. Côgái đi tới đâu, mọi người vô ý thức nhường đường tới đó, bao gồm cả LữHà. Cô gái dừng trước mặt Ninh Nghị, hơi nghiêng mình thi lễ một cái,mỉm cười đưa chén trà tới.
Mới vừa rồi ở dưới lầu, Lữ Hà cũng làm động tác này kính rượu cho Tiết Duyên. Nhưng mà lúc này, hai người cùng đứng đây, nếu đem so sánh Lữ Hà mặc áo đỏ với cô gái áo trắng này thìđúng là người khác sẽ nhận định, hai bên không cùng một đẳng cấp. Cô gái áo trắng lúc này đã thành tiêu điểm, mà ở trong tiêu điểm, Ninh Nghịcười cười, đưa tay tiếp nhận chén trà, uống một hơi cạn sạch, sau đó trả chén trà lại.
Phía sau, Lý Tần toàn tâm toàn ý vỗ tay, sau đó mọi người của Tô gia cũng vỗ tay, hiệu ứng hồ điệp rền vang trong đại sảnh.
Tới lúc này, mọi người vẫn không rõ cô gái này biểu diễn là vì không thíchLữ Hà chọn người của Tiết gia, hay là muốn biểu thị tình cảm với NinhNghị. Từ tiết mục diễn tấu của nàng có thể nhận ra, cô gái này dùngtiếng hát áp đảo tất cả mọi người, có lẽ là người của Tô gia mời theo,cho nên ai cũng hiếu kỳ thân phận của nàng.
Trên lầu, Ninh Nghị và cô gái kia, trong tiếng vỗ tay lén lút nói chuyện.
***
"Không cần làm tới mức này đâu..."
Sau khi trả chén trà, Ninh Nghị mỉm cười lắc đầu:
"Nguyên Cẩm Nhi vừa rồi đã cho ta biết nội tình sự việc, kỳ thực nó không đáng quan tâm lắm."
"Muội biết tính tình huynh đạm bạc, sẽ không coi trọng việc này."
Vân Trúc mỉm cười, nói:
"Nhưng muội lại không chịu được."
Câu nói này vô cùng đơn giản, nó mang lại lực lượng mạnh hơn vạn câu nóikhác, Ninh Nghị ban đầu định nói gì đó, nhưng lúc này lược bớt, nói mộtcách quy nạp:
"Mặc kệ tất cả, cám ơn."
"Trình không cao lắm, đã cố rồi nhưng mới làm được thế này."
"Hù dọa ta à."
"Sao?"
"Không chỉ cao mấy tầng lầu đâu, sợ rằng hơn mười tầng rồi."
"A..."
Đúng lúc này, tiếng vỗ tay dần ngừng lại, mọi người nhìn Ninh Nghị và NhiếpVân Trúc đứng trên hành lang, chờ đợi chuyện tiếp theo. Ninh Nghị đảomắt nhìn xung quanh, nghĩ xem có nên mời Nhiếp Vân Trúc ngồi xuống bênmình hay không.
Nhiếp Vân Trúc thực ra cũng đã nhìn bốn phía, có chút mặt đỏ, thấp đầu, nhẹ giọng nhắc nhở:
"Huynh nên thưởng gì đó cho muội..."
"Sao?"
"Thưởng… cho muội."
Nàng nói rất nhỏ, giống như là bất đắc dĩ, bởi vì bên cạnh có khá nhiềungười đang nhìn. Ninh Nghị lúc này mới kịp phản ứng, "a" một tiếng lấytiền trên người ra nói:
"Ừ, đúng vậy, đúng vậy... Ta có năm trăm lượng... Cám ơn cô nương biểu diễn vất vả."
Lúc nãy, tổng cộng tiền thưởng của hai nhà Tô gia, Tiết gia cộng lại mới được 500, phần thưởng của Ninh Nghị đúng là kinh người.
Ninh Nghị cố gắng biểu thị thái độ và hành động của mình cho mọi người cùng biết, sau đó lại nhỏ giọng nói một câu:
"Hiện giờ không thể viết thơ cho muội được."
Đáng nhẽ câu này không nên nói với Nhiếp Vân Trúc mới phải. Nhưng mà lờicũng đã nói rồi, Nhiếp Vân Trúc ở bên cạnh hơi lúng túng, Ninh Nghị đưangân phiếu nhưng nàng không nhận, cũng có chút xấu hổ. Lý Tần đứng sauliếc mắt, sau đó cười khẽ, Ninh Nghị mới kịp nhận ra là hành động củamình không ổn.
Nhiếp Vân Trúc đỏ mặt, hơi dậm chân, sau đó chớpmắt nhìn sang bên cạnh Ninh Nghị, Ninh Nghị lập tức nhanh như chớp đặtngân lượng lên cái khay nhỏ do một cô gái ở bên cạnh cầm, mặt đen sì.
"Vậy muội đi đây."
Vân Trúc cười nói một câu, trong tiếng cười của những người xung quanh cúi đầu rời đi.
Ninh Nghị thở ra một hơi, người của Tô gia lúc này không còn cảm thấy bịTiết gia áp đảo cho nên hắn không phải lo lắng những chuyện có thể xảyra tiếp theo.
Nhiếp Vân Trúc đã hoàn lương được ba năm, bởi vìchuyện này mà thành trọng tâm câu chuyện đúng là không tốt. Nhưng nàngvì hắn mà biểu diễn, dù xuất phát từ tấm lòng hay lo lắng, có phiền phức gì hắn cũng phải giúp nàng dẹp yên tất cả.
Ninh Nghị đang suynghĩ việc này thì Nhiếp Vân Trúc đã ra tới cửa, lúc này vẫn có rất nhiều người đưa mắt nhìn nàng, bàn luận xôn xáo, nhưng mà đột nhiên lúc nàydường như có một thứ gì vang lên.
Lúc đầu không cách nào nhận ra, nhưng sau đó có người đột ngột kêu lên “a”, Liễu Thanh Địch vốn đangnhìn Nhiếp Vân Trúc bỗng dưng quay đầu, nói nhỏ gì đó.
Ninh Nghịlúc này mới quay đầu nhìn xuống sân khấu, Nhiếp Vân Trúc vốn được mọingười theo dõi cũng quay đầu nhìn sang, đột nhiên ngẩn người.
Âmnhạc đã vang lên, một cô gái mặc bộ đồ màu xanh đang đứng trên sân khấu, trang phục thanh lệ, dáng người cao gầy thướt tha, hơn nữa rất uyểnchuyển, rõ ràng dáng người này rất hợp với vũ đạo. Lúc này, vòng eo củacô gái kia hơi chuyển động, tay phải cầm một đóa hoa, nhẹ nhàng đặt trên môi, ánh mắt nhìn về phía trước, trong mê ly mang theo sự quyến rũ vàmen say, thân hình chậm rãi chuyển động, ánh mắt đã quét tới lầu hai.
Trong làn điệu khởi đầu, thân hình nữ tử duyên dáng, chỉ mới làm mấy động tác đơn giản, nhưng cũng đã khiến người khác phải giật mình, trong đại sảnh lúc này đã có người hô lên.
"Nguyên Cẩm Nhi..."
"Là Nguyên Cẩm Nhi..."
"Hóa ra nàng ở đây..."
Trên lầu, Ninh Nghị kinh ngạc há to miệng:
"Đúng là làm loạn mà..."
Bên kia, Nhiếp Vân Trúc cũng trợn mắt há mồm, vô ý thức liếc mắt nhìn NinhNghị, thấy Ninh Nghị đang nhìn sang mình. Nếu như đây không phải thanhlâu, mà là sáng sớm, hai người kiểu gì cũng kéo ghế ngồi chung nóichuyện.
Nguyên Cẩm Nhi vóc người rất đẹp, có khí chất hoạt bát,nhí nhảnh, trình độ múa rất cao, thân hình nàng mềm mại tới cực hạn, lúc này nàng đang chậm rãi di chuyển. Khi tiếng nhạc vang lên, tứ chi bắtđầu chuyển động, quần áo như sóng nước, liên tục bồng bềnh, mái tóc tung bay, thỉnh thoảng để lộ khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng. Trong khi múa, ánhmắt của nàng rất tập trung và chăm chú.
Điệu múa... bắt đầu rồi...
Ninh Nghị lui ra phía sau vài bước, ngồi lên vị trí của mình, nhẹ nhàng xoatrán, một lát sau rốt cục bất đắc dĩ thở dài nhìn người bên dưới.
Nói chung điệu múa này quá đẹp.
Lúc này cũng chỉ có thể vừa hưởng thụ, vừa lo lắng…
***
Không có ai biết Nguyên Cẩm Nhi tại sao lại bỗng dưng xuất hiện ở đây, thếnhưng sau khi nhận ra, mọi người lại chấn động vì điệu múa kinh diễm của nàng. Trong lúc nhất thời, chẳng còn ai nhớ tới Lữ Hà lúc nãy múa nhưthế nào, vị trí của nàng đã không còn trọng yếu.
Điệu múa lúc đầu khá thanh thoát, Nguyên Cẩm Nhi thoải mái múa những động tác kinhngười, sau một lát, tiết tấu mới bắt đầu chậm xuống, đưa mọi người trởlại cảm giác ôn nhu và ngập tràn sức sống. Tứ đại hành thủ tuyệt khôngphải khoác lác mà có được, bản thân Nguyên Cẩm Nhi ở mặt này rất cóthiên phú và trình độ. Khi đạo múa cuối cùng kết thúc, Nguyên Cẩm Nhihơi nghiêng đầu nở nụ cười, tiếng vỗ tay như sấm vang lên trong đạisảnh.
"Nguyên Cẩm Nhi, hay lắm!"
"Cẩm nhi cô nương..."
Các loại thanh âm vang lên, Nguyên Cẩm Nhi đứng ở trên sân khấu cười nhậntràng vỗ tay của mọi người, sau đó nghiêng đầu đưa tay vuốt tóc, mỉmcười, ánh mắt đảo qua đại sảnh, bản thân lại chẳng nói gì. Sau khi đảomắt mấy lần, nàng đi tới bên cạnh sân khấu, tung thân hình mềm mại nhảyxuống bên dưới.
Mọi người ngạc nhiên nhìn nàng rót một chén rượu, sau đó cầm bằng hai tay, cúi đầu đi lên lầu.
Con đường đi của nàng giống y như đường đi của cô gái áo trắng, sắc mặtgiống nhau, hành động giống nhau, có không ít người bắt đầu nhìn NinhNghị. Lý Tần ở đằng sau cũng nhìn đối phương, nhịn không được thấp giọng bật cười.
Lúc này ngoại trừ một số người hiểu được sự tình, cònđa số là ngạc nhiên. Trong đại sảnh dần yên tĩnh, mọi người tập trunghết vào động tác của nàng.
Ninh Nghị ngồi đó, sắc mặt co lại vàphức tạp, mới vừa rồi Nhiếp Vân Trúc mặc bộ đồ màu trắng, giờ Nguyên Cẩm Nhi mặc đồ xanh, nói không chừng Bạch Tố Trinh (1) và Tiểu Thanh (2)trong truyền thuyết chính chính là hai người này cũng nên...
(1)Bạch Tố Trinh: nhân vật chính trong Bạch Xà truyện, một trong tứ đạitruyền thuyết dân gian của Trung Quốc. Câu chuyện ra đời vào thời NamTống hoặc sớm hơn và được lưu truyền rộng rãi dưới thời nhà Thanh, làsản phẩm sáng tác tập thể của dân gian Trung Quốc. Nội dung Bạch Xàtruyện miêu tả câu chuyện tình yêu giữa một Bạch xà tinh tu luyện thànhngười (Bạch Nương Tử) và một chàng trai ở trần gian (Hứa Tiên). Câuchuyện đã nhiều lần được chuyển thể thành Kinh kịch, phim điện ảnh vàphim truyền hình.
(2): Tiểu Thanh là nhân vật trong Bạch Xà truyện,do thanh xà tu luyện mà thành. Nàng là tỳ nữ, muội muội của Bạch TốTrinh, là người một yêu ghét rõ ràng. Nàng thông minh, dũng cảm giúpngười, nàng và Bạch Tố Trinh trên danh nghĩa là chủ tớ nhưng thực ra làtỷ muội chia ngọt sẻ bùi. Nàng trợ giúp Bạch Tố Trinh và Hứa Tiên, cũngdao động với chàng Hứa Tiên này. Nàng có can đảm phê bình chỉ trích,cũng có cái tâm đấu tranh phản kháng ngoan cường.
Trong lòng cònđang suy nghĩ, Nguyên Cẩm Nhi còn chưa đi tới mà ánh mắt đã tới. NinhNghị và nàng nhìn nhau, nhưng chỉ bằng ánh mắt đương nhiên chẳng ai giết được ai, sau đó, mọi người nhìn thấy Nguyên Cẩm Nhi đi tới trước mặtNinh Nghị, hơi thấp mình thi lễ một cái, mỉm cười, đưa chén rượu choNinh Nghị.
"Cô còn sợ thiếu loạn đúng không..."
"Hừ, tôi đang yểm trợ cho huynh đấy."
"Không có chuyện gì làm nữa à..."
"Kệ huynh... Mau thưởng cho tôi."
"Cô đang đi cướp mà."
"Còn tốt hơn cướp."
"Được, ta hôm nay đành chịu thiệt,... nhưng mà..."
Ninh Nghị thở ra một hơi, móc tiền trong người, nhưng móc mãi cũng chỉ móc ra được một chút bạc vụn.
Một nam một nữ mập mờ trao đổi ánh mắt, hàm nghĩa phức tạp, chàng trai nói:
"Ta tổng cộng còn có bốn lượng bạc..."
Nguyên Cẩm Nhi vô ý thức nhìn xung quanh, phát hiện đã có không ít người đang chú ý tới hành động này...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 108: Muốn Làm, Cứ Làm
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTrăng sáng sao thưa, trong bóng đêm vang lên tiếng mõ báo đã qua giờ Tý. Trong thành Giang Ninh đèn vẫn sáng, xe ngựa vẫn đi, người cầm đèn lồng hoặc là đi nhanh hoặc là chậm rãi dạo cảnh, tạo thành những luồng sángdi động. Trên sông Tần Hoài ánh sáng đan xen, lâu thuyền tới lui, đènsáng như trên đường.
Những người sống về đêm bây giờ mới ra khỏinhà, thỉnh thoảng trong phố lại vang lên tiếng gõ cửa và tiếng gọi nhau í ới. Qua giờ Tý một khoảng thời gian, đèn trong thành bắt đầu tắt bớt,đèn lồng cũng bớt đi. Một số thanh lâu vẫn sáng đèn nhưng đã có phần bớt náo nhiệt, lâu thuyền trên sông cũng tiến lại gần bờ, sau đó chỉ cònthấp thoáng một hai đốm sáng.
Đêm dần trôi, bóng đen trườn đi như nước lũ. Một canh giờ, lại một canh giờ, thành thị chìm hẳn vào trongim lặng, hi hữu mới có một hai nhà sáng đèn.
Đây là phòng ngủ của con gái, trông có vẻ hơi hỗn loạn, vốn nó được bày biện tương đối đơngiản, nhưng lúc này trong phòng đã có thêm một số thứ. Nào là chậu hoakỳ lạ, nào là một số đồ vật kỷ niệm nho nhỏ, một số đồ trang sức, trêngiường thậm chí còn một số túi đồ, rõ ràng là không còn chỗ để.
Ban mai hơi rạng, nữ tử cất tiếng.
"Ư, Vân Trúc tỷ, ngủ thêm một chút đi mà..."
Màn mới kéo được một nửa, một giọng nói nũng nịu truyền ra. Nhiếp Vân Trúcđang mặc yếm và quần nhỏ, cô gái trên giường trở mình, đưa tay kéo tới.
"Được rồi, muội ngủ tiếp đi..."
Vân Trúc cười cười cầm xiêm y xuống giường, sau khi mặc xong nàng đi giầyvải, cầm đèn đặt lên chỗ còn trống trên bàn. Căn nhà nhỏ này chỉ có mộtgian phòng khách, cuối cùng biến thành nơi ở cho Khấu nhi, Nguyên CẩmNhi lấy ngay lý do chị em tình thâm cùng Nhiếp Vân Trúc chung phòng.
Chị em tốt thì ngủ cùng cũng chẳng sao, nhưng không biết mấy hôm nay Nguyên Cẩm Nhi lấy đâu ra khá nhiều thứ cổ quái vứt lung tung trong phòng,khiến cho căn phòng giản đơn, lịch sự, tao nhã của Nhiếp Vân Trúc trởnên lộn xộn. Cũng may là Nhiếp Vân Trúc tính tình thoải mái, Nguyên CẩmNhi nếu thấy vui thì nàng cũng không quản.
"Cái tên Ninh Nghị kia... Hắn hôm nay dám đến mới là lạ."
Trên giường, cô gái nói một cách uể oải, mơ mơ màng màng:
"Không sợ bị muội mắng sao..."
Nghe thấy nàng nói với giọng này, Nhiếp Vân Trúc khẽ cười bước ra ngoài cửa. Hồ Đào và Khấu nhi thực ra cũng đã tỉnh, đang ở phòng bếp đun nướcnóng, nàng cũng qua đó hỗ trợ. Sau khi rửa mặt, nàng trở lại phòng mìnhbắt đầu trang điểm một cách đơn giản, chải đầu, nghe Nguyên Cẩm Nhi lẩmbẩm vài câu nhưng không rõ ý cho lắm.
Qua một lúc, cô gái đãtrang điểm song, quần áo chỉnh tề ra ngoài, tuy trang phục đơn giản, mộc mạc, nhưng sáng nào nàng cũng phải mất một phen công phu. Nàng ra ngoài quét dọn, xong vào nhà bưng ấm trà đặt trên bậc thềm, ngồi xuống.
Sắc trời vẫn còn nhập nhoạng, trăng vẫn treo trên bầu trời, phía đông xaxôi, sương mù vẫn bao phủ, đường chân trời lộ ra một chút. Gió mát thổitới, mang theo hương vị của nước sông Tần Hoài. Ánh sáng đầu tiên chiếutới, nàng tự pha một ấm trà, yên tĩnh chờ đợi.
Qua một lúc,Nguyên Cẩm Nhi với bộ trang phục xộc xệch đi tới, hai tay dụi mắt. Thânhình của nàng vốn mảnh khảnh, vô cùng thích hợp với vũ đạo, nhưng trôngvẫn còn khá trẻ con. Trước đây, khi Nhiếp Vân Trúc ngồi đợi Ninh Nghị,nàng có thể còn đang ngủ hoặc là chỉ ra nói mấy câu rồi rời đi, nhưnghôm nay nàng lại ngồi xuống, dựa vào người Vân Trúc tiếp tục ngủ gật,dường như là không dự định rời đi. Vân Trúc ôm vai nàng, gió mát làm cho nàng tỉnh táo, không bao lâu sau, Nguyên Cẩm Nhi thở dài một hơi, haitay mò loạn tìm ấm trà rót một chén.
"Hắn mà tới đây, muội nhất định phải mắng hắn, thật mất mặt!"
Nguyên Cẩm Nhi tuyên bố như vậy, Vân Trúc ở bên cạnh nở nụ cười:
"Còn tức à, tức gì cơ chứ, người ta cũng đã thưởng 500 lượng, đó là con số lớn rồi."
"Đâu có giống như tỷ, hắn thưởng cho muội mà lén la lén lút! Không biết cógiấu được hay không, nếu mọi người mà biết thì muội biết giấu mặt điđâu, làm thế nào mà sống nữa chứ..."
"Thế nhưng hắn phản ứng rất nhanh còn gì, đâu có bao nhiêu người biết."
"Nhanh cái gì, lúc đó rất nhiều người thấy, xấu hổ muốn chết..."
Nhớ tới buổi tối hôm qua, Nguyên Cẩm Nhi cảm thấy mình không thể chịu đựngđược. Khi đó, nàng chạy tới kính rượu, mang cho đối phương thể diện, vậy mà khi thưởng tiền, nàng chỉ nhận được 4 lượng bạc.
Mà lúc đó,dù không có ngân lượng cũng không sao, viết thơ tặng mình cũng được,nhưng kết quả là hắn lại quay đầu nói với cô nương phía sau “năm trămlượng”, nhưng tay lại không đưa ra, mãi sau mới tìm người của Yến Thúylâu lén lút đưa cho 500 lượng. Kiểu gì đám người của Tiết gia kia cũngbiết, bên ngoài chắc chắn cũng có người nhận ra...
Lần đầu tiênbị thiệt thòi.. à không, lần thứ hai, lần đầu tiên là chạy tới định dọahắn, ai ngờ bị Liễu Thanh Địch dọa cho vỡ mật, lần này lại không biếtxấu hổ móc ra 4 lượng bạc vụn tặng mình… rồi lại lén lút đưa 500 lượng,đúng là mất mặt...
Khi theo Nhiếp Vân Trúc rời Yến Thúy lâu, nàng đã bắt đầu hò hét ầm ĩ rằng phải trả thù, bây giờ vẫn vậy, thoắt cái đã hết mấy chén trà. Cuối cùng thì khi trời hơi sáng, sương mù dần tan,một bóng người, tay trái quấn băng xuất hiện. Nhịp chạy vẫn như như ngày thường, nhưng hôm nay khi dừng lại, hắn và Nguyên Cẩm Nhi nhìn nhau một lúc.
"Huynh còn dám tới đây..."
"Cô còn dám nói!"
Ninh Nghị nhíu mày:
"Sợ chưa đủ loạn à?"
"Tôi làm sao mà không dám nói, bốn lượng bạc vụn! Bốn lượng bạc vụn!"
"Ta chỉ có bốn lượng thì làm thế nào, cô đâu có nói trước với ta? Tự làm tự chịu!"
"Đó là tôi hỗ trợ Vân Trúc tỷ, chuyện còn lại, huynh phải tự lo!"
"Hỗ trợ cái gì, hỗ trợ mà như vậy sao? Hôm nay Giang Ninh nhất định sẽ truyền đi ầm ĩ!"
"Ầm ĩ cũng là nói về tôi!"
"Vốn chuyện đâu ầm ĩ tới mức này, Vân Trúc lên sân khấu, ảnh hưởng cũng cóhạn, chỉ khiến người khác hiếu kỳ. Cô thì đúng là làm loạn… kiểu gì cũng ồn ào..."
"Đó là tránh cho huynh mất thể diện, cũng là vì VânTrúc tỷ tôi mới làm như vậy, còn nói tôi làm loạn. Bao nhiêu người cầutôi làm loạn còn chưa được đấy!"
"Cám ơn nhiều, cám ơn nhiều, côcó thấy lúc cô bắt đầu, sắc mặt của tên Liễu Thanh Địch kia như thế nàokhông, lúc đó hắn hận không ăn tươi nuốt sống tôi được đấy, sau đó thấycô đi cùng với Vân Trúc, người ta tới tìm ta chất vấn."
"Vậy huynh nói thế nào?"
"Ta nói là không biết, chẳng biết Nguyên Cẩm Nhi là ai, chưa bao giờ quen, hỏi tôi làm gì, muốn hỏi thì đi tìm cô mà hỏi."
"Đúng là phí tấm lòng của tôi mà..."
"Nói chung do cô mà người ta đang chú ý tới tôi."
"Tôi đâu có thân thiết gì với hắn đâu..."
Kỳ thực chuyện này cũng chẳng có gì lớn, nhưng mà đã cãi nhau thì khôngthể để mình thua được, hai người cứ thế đấu khẩu, Ninh Nghị thỉnh thoảng rót trà, Nguyên Cẩm Nhi tiếp tục lầu bầu tìm Nhiếp Vân Trúc phân xửgiúp. Nhiếp Vân Trúc cười, tỏ thái độ không giúp ai cả, Nguyên Cẩm Nhioán giận chạy mất.
Ánh bình minh mới hé, Ninh Nghị ngồi đó yêntĩnh uống trà, Nhiếp Vân Trúc ôm hai đầu gối, trầm mặc một lúc lâu mớicúi đầu cười nói:
"Chuyện tối qua đúng là muội đã bốc đồng, Cẩm Nhigây chuyện cũng chỉ là bốc đồng theo muội… Lập Hằng… không nên tráchmuội ấy..."
"Không sao, ta cũng cảm thấy tương đối thú vị."
Ninh Nghị cười nhìn phương hướng Nguyên Cẩm Nhi rời đi. Bản thân hắn làngười làm đại sự, chuyện nhỏ mà tính toán được mất thì chẳng ra sao, đôi lúc cũng phải to gan lớn mật bỏ qua một số, đột nhiên hắn chuyển chủđề:
"Lúc đó nàng lên sân khấu biểu diễn có phải đáp ứng điều kiện gì của Yến Thúy lâu không?"
"Cẩm nhi có quen với Trần mụ mụ, hôm đó nghe nói muội ấy tới Yến Thúy lâudậy múa cho một số cô nương ở đó, muội cũng tới giúp một chút."
Ninh Nghị lúc này mới gật đầu:
"Không có chuyện gì thì tốt rồi."
"Nhưng mà... sau khi suy nghĩ, muội mới thấy chuyện có chút phiền phức..."
Nhiếp Vân Trúc suy nghĩ một lúc rồi thấp giọng nói:
"Chuyện... là chuyện có liên quan tới Tần lão... Muội muốn tới nhà xin lỗi, từ chối..."
Đây mới là chuyện cần thương lượng, Ninh Nghị nhìn nàng một chút rồi nói:
"Trước khi biểu diễn, nàng đã suy nghĩ chưa?"
"Dạ rồi."
Nhiếp Vân Trúc gật đầu:
"Có suy nghĩ một chút, nhưng cũng không quá nhiều."
Nàng hơi có chút áy náy:
"Kết quả là lại mang tới phiền phức cho Lập Hằng..."
"Không có gì lớn."
Ninh Nghị lắc đầu:
"Ta sẽ giải quyết."
"Nhưng mà chuyện đó tính ra cũng không tốt lắm..."
"Đúng là như vậy, để ta đi nói."
"Muội cũng quen với Tần lão, ông ấy đối với muội rất tốt, muội nên đi thì tốt hơn..."
Ninh Nghị suy nghĩ một chút, cười rộ lên:
"Như vậy đi, mấy ngày nữa ta bố trí thời gian cùng muội tới xin lỗi, cựtuyệt chuyện nhận nghĩa phụ, dù sao nó cũng không phải chuyện lớn gì, ta sẽ giải quyết, muội không cần lo lắng."
"Vâng."
Nhiếp VânTrúc trả lời một tiếng, gật đầu. Lúc này không cần nói lời xin lỗi,không nói tới chuyện liên lụy, có thể cùng nhau làm đã là chuyện tốtnhất mà nàng có thể hài lòng rồi.
Trước khi biểu diễn nàng cũngđã nghĩ, chắc là Lập Hằng cũng không quan tâm tới chuyện thể diện gìđâu. Nhưng một khi đã lên sân khấu, những chuyện thị phi không muốnnhiễm cũng đã lan tới mình. Đây là chuyện nàng rất sợ hãi, thật vất vảlắm mới chối bỏ được, đưa bản thân rời khỏi chốn trăng hoa, nàng thực sự mệt mỏi, không muốn đụng chạm tới những thứ này.
Nhưng lúc nàyđã không còn giống trước kia, Lập Hằng không thèm để ý, trong tim nàngliền yên ổn. Khi đó, nàng chợt phát hiện, những điều khiến nàng sợ hãitrước đây, bây giờ đã trở nên nhỏ bé không đáng kể. Trong lòng đã có nơi tựa, vì hắn biểu diễn một lần có gì đáng xấu hổ.
Muốn làm thì làm đi.
"Gần đây tình hình trong thành có chút căng thẳng, chắc là sắp đóng cửathành, khi đóng cửa thành, Lập Hằng đừng ra ngoài sớm như thế này nữa,sợ rằng sẽ không an toàn."
Lại hàn huyên thêm vài câu, khi Ninh Nghị chuẩn bị đi, Vân Trúc mới nói những câu này. Ninh Nghị gật đầu.
"Khi đóng cửa thành, thời gian chạy bộ buổi sáng sẽ không sớm như thế nàynữa, thỉnh thoảng ban ngày sẽ tới thăm mọi người. Mấy người con gái nhưbọn muội nên cẩn thận, mặc dù trị an trong thành chưa chắc đã kém đi,nhưng bầu không khí này đúng là rất dễ xảy ra chuyện."
"Ừ."
Nhiếp Vân Trúc gật đầu, vẫy tay nhìn theo bóng người kia rời đi, lúc quay đầu lại thấy Nguyên Cẩm Nhi, Hồ Đào, Khấu nhi đều đang đứng trong khung cửa nhìn ra ngoài. Nàng thở dài, mỉm cười, hơi có chút mất mát, cũng cóchút thỏa mãn, bởi vì mấy ngày nữa Lập Hằng sẽ mang theo nàng tới nhàTần lão xin lỗi.
***
Khi Ninh Nghị về tới nhà, mọi ngườiđã chuẩn bị xong bữa sáng, Tô Đàn Nhi thấy hắn thì mỉm cười, chuyện xảyra tối qua ở Yến Thúy lâu, nàng đã biết.
"Nghe nói tướng công tối hôm qua rất phong quang..."
Thấy Tô Đàn Nhi nói như vậy, ba nha hoàn mỉm cười, hiển nhiên lúc nãy mấyngười đã bàn luận chuyện này, hiện giờ vẫn cảm thấy thú vị, nhịn khôngđược cười...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 109: Bái Sư
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com"Nghe nói tướng công tối hôm qua rất phong quang..."
Vốn tưởngrằng chuyện tối hôm qua tương đối bí mật, ai ngờ khi chạy bộ trở về,người trong nhà đã biết cả. Dù sao thì tối hôm đó đông người, có thểgiấu một số nhưng đương nhiên không thể giấu người của Tô gia, giờ trởthành truyện cười, bị đem ra trêu một phen. Sáng hôm nay chắc là đámngười Tô Văn Định đã tới đây nói chuyện, giờ Tô Đàn Nhi đem ra trêu.
"Một lần cho tận 500 lượng, cô gia thật hào phóng."
Cầm bát cháo, Tiểu Thiền cười hì hì nói một câu. Quyên nhi ở bên cạnh cũng quay đầu, nhìn Hạnh nhi thì thầm:
"Phá sản."
Thực ra do mọi người đã biết tính Ninh Nghị, nên mới đùa hắn, Ninh Nghị thấy đối phương nói như vậy thì tức giận giơ thìa muốn đánh, Thiền nhi,Quyên nhi liền cười bỏ chạy.
"Được rồi, được rồi, trước đây tướng công không tới những nơi này, đừng trêu nữa."
Tuy rằng năm trăm lượng bạc là một khoản tiền lớn, nhưng đối với chuyện của Ninh Nghị tối qua, Tô Đàn Nhi chỉ cảm thấy thú vị mà thôi, đợi mọingười ngồi vào chỗ, nàng mới hỏi:
"Tướng công quen Nguyên Cẩm Nhi à?"
Ninh Nghị suy nghĩ một chút nói:
"Không tính là thân nhưng cũng gọi là quen."
Tiểu Thiền hai mắt sáng ngời:
"Còn cô gái áo trắng hát Thủy Điệu Ca Đầu? Sáng sớm hôm nay, Văn Định thiếugia tới đây khen nàng hát hay, lại còn hát theo làn điệu mới. Vốn tưởngrằng đó chính là cách hát mới của cô gia đã dạy cho muội nhưng Văn Địnhthiếu gia nói không phải."
Nàng cười cười, lại ngâm nga vài câu, tự đắc vui vẻ:
"Cô gia có thấy muội hát dễ nghe không?"
"Người ta là cao thủ."
Ninh Nghị gắp một đũa thức ăn, lắc đầu cười:
"Tiểu Thiền là một tuyển thủ nghiệp dư, sao so sánh được."
"À."
Tiểu Thiền há miệng, sau đó cúi đầu ăn cháo, Hạnh nhi ở bên kia lại hỏi:
"Cô ấy là ai vậy?"
"Chắc là vị cô nương nào đó ngưỡng mộ tài học của tướng công."
Tô Đàn Nhi cười.
"Là Nhiếp Vân Trúc, rất lợi hại, trước đây ta đã cứu nàng."
Ninh Nghị trả lời, sau đó vừa ăn cháo, vừa kể lại chuyện Nhiếp Vân Trúc cầmdao đuổi gà vào buổi sáng. Từ việc truy sát con gà đến việc kéo hắnxuống sông, sau đó là ăn một bạt tai. Mấy người trong phòng nghe mà đềucảm thấy kỳ quái.
"Là cô gái... bán trứng muối, à, là Nhiếp Vân Trúc có liên quan gì đó tới Cố Yến Trinh à?"
"Cố Yến Trinh..."
Từ chối cho ý kiến nhún vai.
Lúc này, mọi người đã ăn xong bữa sáng, sau đó lại nói một số chuyện linhtinh của Nhiếp Vân Trúc. Tô Đàn Nhi thỉnh thoảng nhìn Ninh Nghị, khẽcười:
"Tướng công nói cô ấy lợi hại như vậy, có dịp thiếp cũng muốn gặp vị Vân Trúc cô nương này..."
"Tối hôm qua không ai nhận ra cô ấy, tốt nhất đừng truyền ra ngoài."
"Thiếp thân biết."
Chuyện muốn nói đương nhiên là rất nhiều, nhưng Tô Đàn Nhi còn phải ra ngoàixử lý công việc, tạm thời chỉ còn cách kiềm chế. Mấy hôm nay, chuyện cần giải quyết tương đối nhiều, sáng hôm nay nàng dẫn theo Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi ra ngoài, Ninh Nghị định tới căn nhà nhỏ bên cạnh thưviện làm một số thí nghiệm.
Gần trưa, khi từ đường vòng sau thưviện đi ra đường, hắn thấy hai chiếc xe ngựa đứng ở trước cửa thư việnđang đóng, đây là xe ngựa của Khang vương phủ, hai chị em Chu Bội và Chu Quân Võ cùng mấy tên hộ vệ gõ cửa, nhưng không thấy ai bên trong, trong số này có cả Lục A Quý. Thấy hắn đi đến, Lục A Quý vui mừng bắt chuyện.
"Lúc nãy tới đây nhưng không ngờ thư viện đã đóng cửa, chúng tôi đang địnhtới Tô phủ, không ngờ gặp ở chỗ này, thật là trùng hợp."
"À, tình hình mấy hôm nay khá căng thẳng, lúc nào cửa thành cũng có thể đóng, cho nên thư viện tạm thời đóng cửa."
Hai người hàn huyên vài câu, Ninh Nghị nhìn Chu Bội và Chu Quân Võ bên cạnh cười hỏi:
"Lục huynh tới đây là vì chuyện gì? Không phải vì thích quán đấy chứ?"
Hắn nhìn hai chị em trêu ghẹo.
"Sao dám."
Lục A Quý vội vã lắc đầu:
"Chúng ta tới đây..."
"Tôi và tỷ tỷ tới đây để bái sư!"
Lục A Quý còn chưa dứt lời, Chu Quân Võ đã chen vào, tỏ thái độ vô cùngthành kính. Chu Bội ở bên cạnh giật mình, nàng nhìn em trai mình, lạinhìn Ninh Nghị nói:
"Tôi... Tôi còn có chuyện muốn hỏi..."
Ninh Nghị nhìn nàng, không khỏi bật cười. Lục A Quý ở bên hơi có chút lúngtúng, ho khan vài tiếng, đại khái biết tính cách của Ninh Nghị nên chỉnghĩ hắn đang muốn trêu hai chị em vài câu. Ninh Nghị ngẫm lại, nhìn vềphía Chu Bội nói:
"Nghe nói số học của cô rất tốt?"
Chu Bội nhìn hắn, nháy mắt suy nghĩ một lúc mới nói một câu:
"Đúng."
"Ta hỏi cô mấy vấn đề đơn giản nhất, cô đáp đúng thì có thể hỏi ta, được không?"
"... Được."
Chu Bội chần chờ trong chốc lát rồi gật đầu, sau đó xoay người:
"Tôi đi lấy giấy bút."
"Không cần, nó đơn giản lắm."
Ninh Nghị cười, đợi Chu Bội nghi ngờ quay người mới vươn một ngón tay nói:
"Nói cho ta biết đây là mấy?"
Tiểu cô nương nhìn ngón tay, sau đó nhìn Ninh Nghị, lại nhìn ngón tay, lạinhìn Ninh Nghị, ánh mắt đảo hai vòng mới nhíu mày, trong lòng đang suynghĩ chắc Ninh Nghị định dùng phương pháp lừa gạt và đánh đố. Qua mộtlúc, nàng mới cẩn thận mở miệng:
"Trần phu tử đã từng nói, một làmột, hai là hai, đúng là đúng, sai là sai, nếu như trộn lẫn những thứnày thì đều là lừa dối..."
Câu này được nói rất chậm, bộ dánghiên ngang lẫm liệt, nói xong nàng chăm chú quan sát phản ứng của NinhNghị. Ngón tay trên không trung của Ninh Nghị hơi giật giật:
"Hả, có người nói như vậy ư? Trần phu tử là ai vậy?"
"Trần Thu Lam - Trần phu tử, là khách khanh của Khang vương phủ, đại nho đương đại, thường hay lui tới với chủ nhân nhà ta."
Lục A Quý ở bên cạnh nói.
"A."
Ninh Nghị gật đầu, ngón tay vẫn đưa lên như cũ:
"Nói rất có đạo lý, nhưng mà nói nhiều như vậy thì đây rốt cuộc là mấy?"
"... Một."
Ngập ngừng trong chốc lát, nàng trả lời ngắn – có lực.
"A."
Ninh Nghị gật đầu, vươn hai ngón tay:
"Đây là mấy?"
"Hai."
Lúc này không còn chần chờ, tiểu cô nương ngửa đầu, bộ dáng như muốn nói, để xem huynh còn chiêu trò gì.
Sau đó là ba ngón tay:
"Một thêm một bằng mấy?"
"Ba!"
Câu trả lời vẫn to như trước.
Ninh Nghị thu tay về, nở nụ cười. Chu Bội, Chu Quân Võ, Lục A Quý còn đangvô ý thức chờ đợi vấn đề thứ tư của Ninh Nghị, lại thấy hắn thu tay, Chu Quân Võ "a" một tiếng kịp phản ứng. Chu Bội chớp mắt mấy cái:
"Tại sao, huynh chưa tiếp tục... á?"
Chu Quân Võ và Lục A Quý ở bên cạnh bật cười, tiểu cô nương lúc này mới hiểu ra, khuôn mặt đỏ bừng:
"Huynh, huynh, huynh, lừa dối... Tại sao có thể..."
"A, cô nghĩ nhiều quá... làm người phải biết thực hiện lời hứa... cô định chối à?"
"Tôi... tính toán rất tốt, huynh định thế nào!"
"Làm thế nào được? Chỉ đùa một chút mà thôi, nhưng mà tôi sẽ không trả lời vấn đề của cô."
Ninh Nghị nhìn Lục A Quý nhún vai, nói:
"Khẳng định vấn đề rất khó, không trả lời sẽ tốt hơn."
Lục A Quý nở nụ cười.
Chu Quân Võ giơ tay lên, ánh mắt như phun ra ánh sáng:
"Tôi, tôi, tôi, đừng cản tôi hỏi, Ninh tiên sinh, tôi có thể bái sư không?"
"Thư viện vẫn ở đây, ai muốn vào học cũng được, chỉ là hiện giờ nó đang đóng cửa, nếu tiểu vương gia cảm thấy thú vị thì đợi khi mở lại, đến đónghọc phí là vào được."
Ninh Nghị nói một cách thoải mái, Lục A Quý nhỏ giọng:
"Thực ra là thế này, Khang vương gia hy vọng Lập Hằng có thể tới vương phủgiảng dạy, tốt nhất là nhận chức vụ khách khanh trong vương phủ. Ta biết Lập Hằng không thích làm quan, nhưng mà chức khách khanh kia không phải làm việc, mỗi tháng lĩnh thêm chút lương bổng mà thôi. Không biết LậpHằng nghĩ thế nào?"
"Khang vương gia sao lại biết được ta?"
"Nói ra thì rất dài, kỳ thực Khang vương gia cũng mới chỉ nghe qua tài danhcủa Lập Hằng. Đây là do chủ nhân của ta mở miệng, mong rằng Lập Hằng cóthể dạy dỗ tiểu vương gia, tiểu quận chúa. Đương nhiên, chức khách khanh thì do Lập Hằng tự quyết định."
Ninh Nghị suy nghĩ một chút:
"Vậy... cám ơn ý tốt của mọi người. Thứ ta biết cũng không nhiều, nhận thêm hai học trò cũng không sao, nếu họ tới lớp học, ta đương nhiên dạy. Nhưngmà việc đến vương phủ thì thôi, tính cách của ta cổ quái, nhiều khi nóitoàn chuyện không liên quan tới việc học, nếu dạy cho hai người thì tachẳng biết nên dạy thứ gì."
Chu Quân Võ ở bên cạnh kéo áo Lục A Quý, sau đó vui vẻ nói:
"Tôi cảm thấy học ở thư viện cũng tốt, còn tỷ tỷ... Tỷ tỷ?"
Hắn quay đầu lại nhìn chị mình, chỉ thấy Chu Bội như người ngậm cúc áo, lúc này còn đang cúi đầu hờn dỗi không nói lời nào.
Nhưng mà Chu Quân Võ lại rất cao hứng, sau đó liền xoay đầu lại:
"Đến lúc đó tôi và tỷ tỷ sẽ tới học."
Nhớ tới chuyện học trong nhà, hoặc học riêng với một số đại nho kho khan, hắn ước rằng mình có thể đi học ngay lập tức.
Lục A Quý suy nghĩ một chút, nói:
"Nếu Lập Hằng đã nói như vậy, ta sẽ quay về bẩm báo, nhưng ta nghĩ vấn đềnày không lớn. Khi tiểu vương gia, tiểu quận chúa đi học phải có một hai người đi kèm, nhưng họ sẽ tuyệt không quấy rầy việc dậy học của LậpHằng."
"Việc này ta hiểu rồi."
Ninh Nghị gật đầu, mấy người đi về phía xe ngựa, mấy tên hộ vệ ở sau đi theo. Qua một lúc, Ninh Nghị mới hỏi:
"Lục huy nói nhiều như vậy, rốt cục định ám chỉ cái gì?"
Lục A Quý suy nghĩ một chút, mới nhẹ giọng nói:
"Kỳ thực... mấy hôm trước khi Lập Hằng và Lý Tần - Lý Đức Tân ở phòng họcbàn luận, tiểu vương gia và tiểu quận chúa trùng hợp nghe được, ta cũngkhông biết Lập Hằng nói những thứ gì, nhưng mà..."
Hắn nói lại sự việc một lần, Ninh Nghị mới hiểu đã xảy ra chuyện gì.
"Chủ nhân đã nhiều ngày suy nghĩ những gì Lập Hằng nói, có thể nhận ra người rất coi trọng những lời này. Đôi khi cũng nói Lập Hằng ly kinh bạn đạo(1), buồn cười, nhưng tóm lại, tư tưởng bản thân cũng bị những lời nóicủa Lập Hằng tác động. Hôm nay nếu không có việc, chủ nhân kiểu gì cũngcùng hai vị tiểu vương gia, tiểu quận chúa tới đây. Ha hả, ta biết tínhcách của chủ nhân, kiểu gì cũng sẽ tìm cách bàn luận với Lập Hằng mộtphen, việc cho tiểu vương gia, tiểu quận chúa bái Lập Hằng làm thầy cũng là do người nói. Hôm nay chỉ là tới trưng cầu ý kiến của Lập Hằng, chủnhân nói với tính cách của huynh, để tiểu vương gia, tiểu quận chúa tựmình tới mới biểu thị được sự kính trọng, đợi khi nào thực sự bái sư, lễ mạo sẽ không đơn giản như vậy. Khi đó, Khang vương gia sẽ ra mặt, LậpHằng nên có sự chuẩn bị..."
(1): Ly kinh bạn đạo: đi ngược lại sự giáo điều và kinh viện của nho giáo thời phong kiến. Thành ngữ nàytrước đã dùng một lần, sau này thấy dùng nhiều, sẽ giữ nguyên hán việtcho cô đọng.
Lục A Quý vừa cười, vừa nói chuyện, sau đó lại nhắc Ninh Nghị một việc.
"A, lúc nãy Lập Hằng có nói, việc đóng cửa thành chỉ là chuyện ngày một,ngày hai. Hôm nay 13, ngày mai 14, 15 là Trung Nguyên (2), nhà nào cũngcúng bái tổ tiên, ngoài thành chôn cất không ít thân nhân những ngườitrong thành, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện..."
(2): Lễ Trung Nguyên:lễ vong nhân xá tội, là một trong tứ đại lễ quỷ của Trung Quốc. Theo đạo giáo, Trung Quốc cổ đại lấy ngày 15 tháng một, tháng bảy, tháng mườichia thành Thượng Nguyên, Trung Nguyên, Hạ Nguyên. Thượng Nguyên là ngày thiên quan chúc phúc, Trung Nguyên là ngày địa quan xá tội, Hạ Nguyênlà thủy quan giải ách. Do đó, trong lễ Trung Nguyên, người ta đồng thờiphải tiến hành phổ độ cả cô hồn dã quỷ. Ngày này, mọi người mang tế phẩm đến mộ phần cúng tế tổ tiên, cũng tương tự với hoạt động Thanh Minh. Ởthời phong kiến, quan phủ địa phương còn ra lệnh cho hòa thượng, đạo sĩlập đàn tràng tế tự quân sĩ tử trận. Lễ Trung Nguyên, mọi người phảidùng một lượng tiền giấy cực lớn.
Hắn lời còn chưa dứt, tiếngchuông và tiếng thanh la đã vang lên dồn dập từ thành đông. Mọi ngườidừng lại, quay đầu nhìn sang hướng đó, vô số mái nhà san sát đương nhiên là không thấy rõ cảnh tượng gì, nhưng tòa thành hình như yên lặng đirất nhiều, cảm giác áp lực từ thành đông truyền tới, sau đó là tiếngđộng nháo tiếng, hỗn loạn.
"Đã xảy ra chuyện..."
Gần trưa, trên đường, Ninh Nghị nghe Lục A Quý thì thầm...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 110: Đóng Cửa Thành
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com"Điều tốt thì không linh, điều xấu lại linh nghiệm..."
Sau khithanh âm hỗn loạn truyền tới, mọi người đã khẳng định thành đông chắcchắn xảy ra chuyện, tất cả đều nhìn qua bên đó, một số nạn dân khônghiểu chuyện gì hoảng loạn ngẩng đầu suy đoán. Lục A Quý quan sát xungquanh.
"Quận chúa, tiểu vương gia mau lên xe, chúng ta về nhà,cửa thành chắc sắp đóng rồi… thuộc hạ phải qua đó xem thế nào. Lập Hằng, xe ngựa cũng đi qua Tô phủ, huynh cũng lên về phủ luôn đi. Đóng cửathành thì kiểu gì cũng có chuyện xảy ra."
Ninh Nghị gật đầu, Lục A Quý chạy về phía cửa đông. Ninh Nghị ngồi bên cạnh xa phu, Chu Bội vàChu Quân Võ cũng vén rèm lên nhìn tình hình bên ngoài. Tình trạng căngthẳng trong thành đã kéo dài nhiều ngày, hiện giờ nạn dân đã có chút hỗn loạn, tiếng cãi vã, quát mắng, tiếng khóc của trẻ em vang lên, quanbinh và nha dịch nhanh chóng xuất hiện duy trì trật tự, xem ra dù hỗnloạn nhưng vẫn chưa tới mức đại loạn.
Về đến nhà, Tô phủ cũng đãcó hành động, cửa phủ đã đóng kín, một số người cầm thang trèo lên tường nhìn cảnh tượng bên ngoài. Thực ra mọi người vẫn chỉ loáng thoáng hiểumột chút mà thôi. Quyên nhi đứng ở cửa chờ hắn, Thiền nhi thì đứng ở cửa hông. Tô Đàn Nhi và ba nha hoàn đã về tới phủ, khi bên ngoài xuất hiệntình hình rối loạn, các nàng đã tập trung ở nhà, nếu như lát nữa NinhNghị không về, kiểu gì họ cũng bảo gia đinh ra ngoài kiếm.
Lúcnày, bên ngoài phủ bắt đầu có những tiếng hô lớn: "Cửa thành đóng rồi".Tiếng hô truyền đi, tiếng náo loạn càng lớn, ánh mặt trời trở nên nhợtnhạt...
Buổi trưa ngày 13 tháng 7, trong sự rối loạn, cửa thành Giang Ninh đóng kín.
Nguyên nhân của chuyện này là do lễ Trung Nguyên sắp tới, tuy nói 15 tháng 7mới là ngày chính, nhưng từ đầu tháng 7 hoạt động lễ quỷ đã bắt đầu, một số nhà đã tiến hành cúng tế. Trên đường Giang Ninh đã bán đầy giấy bạcvàng mã, trong khi đó ngoài thành lại có một lượng lớn nạn dân.
Cũng không kỳ quái khi Tô Đàn Nhi, Lục A Quý đều nói, có thể trước ngày 15 cửa thành sẽ đóng.
Số nạn dân ở ngoài thành chắc đã nhận ra việc vào được thành trước khiđóng cửa sẽ khá hơn một chút. Một khi cửa thành đóng, cuộc sống của bọnhọ ở bên ngoài sẽ khó khăn hơn nhiều. Cho nên, tuy mới 13 nhưng đã cómột lượng lớn nạn dân ùn ùn kéo tới cửa đông, mắt thấy sự hỗn loạn sắpvượt khỏi tầm kiểm soát, quan viên trấn thủ cửa thành lập tức quyết định đóng cửa, dù sao đây cũng là tình huống đã được bàn bạc từ trước.
Sau khi cửa đông đóng, các cửa thành khác bắt đầu làm theo.
Sự hoảng loạn trong thành không kéo dài, trật tự được lập lại khá nhanh,chỉ là buổi tối hôm đó Giang Ninh có vẻ yên tĩnh, mọi người đều ở trongnhà mình. Trên đường phố thỉnh thoảng mới có xe ngựa đi ngang, có một số người đi đường, tóm lại là tương đối vắng vẻ, nếu đi tới gần tườngthành thì có thể nghe thấy tiếng động nhốn nháo ở bên ngoài.
Sáng hôm sau, ngoại trừ việc có người ra vào thành, mọi chuyện dường như đãbắt đầu trở lại bình thường. Mọi người trong Tô gia vẫn theo thường lệrời giường, rửa mặt, ăn cơm, đọc sách, luyện chữ, nói chuyện phiếm. KhiThiền nhi vào dọn phòng cho Ninh Nghị buổi sáng vẫn còn hỏi chuyện Nhiếp cô nương, Ninh Nghị thuận miệng trả lời vài câu nhưng không nói sâu,việc này phải biết cân nhắc nặng nhẹ.
Tô phủ nhiều người nhưngkhông mấy ai ra ngoài, không khí trong phủ cũng náo nhiệt hơn. Bọn nhỏ ở các nơi chạy tới chạy lui, người lớn thì tụ tập nói chuyện phiếm. Tớihôm thứ ba, thứ 4 sau khi đóng cửa thành, mọi chuyện vẫn vậy, mọi ngườidần thích ứng với chuyện cửa thành đóng. Qua lễ Trung Nguyên, việc làmăn của thanh lâu kỹ trại ngày càng náo nhiệt, cuộc sống về đêm trở nênphong phú hơn, người người ra ngoài, hô to gọi nhỏ kêu bạn bè, vung tiền như rác, có khi họ còn hài lòng hơn cuộc sống khi chưa đóng cửa thành.
Trong khi đó, giá gạo trong thành leo cao, cao tới mức độ quá đáng. Quan phủcó bán gạo nhưng mỗi ngày chỉ có giới hạn, đám nhà giàu thì chuyển gạora ngoài bán theo con đường chợ đen. Giang Ninh nhiều phú thương, nếukhông đại loạn, quan phủ thực ra cũng không có biện pháp trấn áp, khôngcách nào quản lý nghiêm ngặt, chỉ còn cách là gõ đầu đám này, bảo họphải cứu tế gạo cháo, phát thịt cá, hỗ trợ quan phủ duy trì trật tự trịan.
Cửa thành đóng, các việc ngày thường không có thi nhau kéođến, Tô Đàn Nhi dường như còn bận hơn, việc nhiều lại trùng ngay dịpTrung Nguyên tế tổ, các việc linh tinh thi nhau kéo đến. Buổi tối nàngngủ rất muộn, có hôm ngủ gật, Ninh Nghị qua thổi tắt đèn, nàng tỉnh lạinhìn Ninh Nghị khịt khịt mũi, mỉm cười: "Đi ngủ ngay đây..." Nhưng cũngphải mất thêm một lúc nàng mới tắt đèn đi ngủ.
Tối 17, hai người ngồi trong hành lang nói chuyện phiếm, ăn điểm tâm:
"Hai ngày tới đại khái không có chuyện gì, mọi người dự tính ra ngoài phát lương, cứu tế nạn dân, Lập Hằng có đi không?"
"Có phải mang thức ăn đến, bảo nạn dân xếp hàng rồi phát cho họ đúng không?"
"Ừ, mình chuẩn bị cháo và bánh bao, bọn họ xếp hàng, mỗi người một chéncháo nhỏ và một cái bánh bao, có thể ăn no được một bữa, trẻ con thìphát riêng một phần. Mấy năm trước cũng đóng cửa thành, thiếp cũng đicứu tế, mình mang đồ cho họ, họ nói tiếng cám ơn, cảm thấy rất vui vẻ."
Tô Đàn Nhi cầm một cái bánh, nhấm nháp vừa ăn vừa nói.
"À, muội không yêu nước nhưng cũng khá đa sầu đa cảm..."
"Thiếp là con gái, chỉ biết làm việc thiện giúp người trước mắt, quốc gia nhiều người như vậy, biết giúp được những ai?"
Tô Đàn Nhi ngửa đầu cười cười, thoải mái trả lời:
"Nhưng mà tướng công ngày mai có đi không?"
"Có, đi chứ."
"Hay quá."
Cửa thành đóng được bốn ngày, mọi chuyện đã lắng xuống, nhưng có một sốchuyện còn chưa quen được, cũng có rất nhiều chuyện mới nảy sinh. NinhNghị cũng qua thăm Nhiếp Vân Trúc, bên đó không có chuyện gì, nhưng màmấy hôm nay không tiện tới nhà Tần lão từ chối chuyện nhận nghĩa phụ.Bên Khang Hiền thì chắc chắn là rất bận, Ninh Nghị có đến một lần nhưngkhông gặp được, mặc dù trước đó Lục A Quý có nói là lão tìm hắn cóchuyện gì đó.
Tận dụng mấy ngày ít chuyện, hắn tranh thủ thờigian chơi đùa với đám con nít, thậm chí còn bảo chúng tới thư viện nghehắn nói mấy vấn đề. Ngày mai ra ngoài làm việc thiện, Tô Đàn Nhi thì cóchút bồn chồn, nhưng hắn cũng chỉ coi là việc đơn giản.
***
Cửa thành đóng được 4 ngày, nhưng tình hình trong thành không căng thẳngthêm được bao nhiêu so với ngày thường, số người không có cơm ăn khôngtính là quá nhiều. Nhưng mà nghe nói hôm nay Tô gia phát chẩn, có rấtnhiều nạn dân, những người ăn mày kéo tới.
Cái hình thức cứu nạnlúc thiên tai, Ninh Nghị đã nhìn thấy khá nhiều trên ti vi, đơn giản làbảo họ xếp thành mấy hàng, cho một bát cháo và một cái bánh bao khônglớn. Tuy mới bắt đầu đóng cửa thành, nhưng đã có không ít nạn dân sắcmặt xanh xao, thần sắc thê lương, có người im lặng không nói, cũng cóngười thiên ân vạn tạ, có người bàn tán, nói rằng đây là tiểu thư Tôgia, đâ là cô gia Tô gia… Hành động này mang lại danh tiếng cũng là điều đương nhiên.
Tô Đàn Nhi biết tranh thủ danh tiếng, nhưng tronglòng rất vui vẻ, nguyên nhân là vì tính cách của nàng thiện lương. Nhưng đối với Ninh Nghị mà nói, tâm tình hắn có đôi chút phức tạp, không tốtlà vì hắn đã gặp nhiều sự biến hóa của nhân tính, sự đen tối không bìnhđẳng của cuộc sống, tâm trạng tốt là vì hắn cũng đã gặp khá nhiều chuyện ân đền oán trả, người tốt được hưởng phúc trời. Bởi vậy, hành động lầnnày không mang lại cho hắn sự vinh quang, chẳng qua chỉ là một việc cầnlàm mà thôi.
Khi phát đồ ăn được khoảng một nửa, Tô Đàn Nhi đi tới nói:
"Phụ thân tới kìa."
"Đâu?"
Ninh Nghị quay đầu, thấy một chiếc xe ngựa đang len lỏi đi vào trong đám người đông đúc.
Tô Bá Dung buổi sáng ra ngoài, bây giờ tiện đường tới đây rồi về nhà. Xengựa đi tới bên cạnh nơi phát cháo thì dừng lại, Tô Bá Dung đi tới, Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi cất tiếng chào.
Tuy là phụ nữ, nhưng Tô ĐànNhi không giống phụ nữ bình thường, nàng chưa bao giờ làm nũng khi gặpphụ thân, Tô Bá Dung gặp nàng khi thì biểu hiện thái độ hiền lành, khithì nghiêm khắc.
Sau khi bắt chuyện, nói với Ninh Nghị mấy câu, Tô Bá Dung nhìn Tô Đàn Nhi căn dặn:
"Mấy hôm nay sắc mặt con không tốt lắm, nếu nghỉ ngơi được thì nghỉ ngơi, đừng nên cố sức."
Tô Đàn Nhi gật đầu:
"Con biết rồi."
Sau đó Tô Bá Dung đi đến cái bàn cạnh đó tự tay phát bánh bao. Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi một người múc cháo, một người hỗ trợ phát bánh bao. Lúc bình thường, Tô Đàn Nhi và phụ thân mình cũng không hay nói chuyện, cũngkhông mấy khi tán gẫu. Đột nhiên, Ninh Nghị ngẩng đầu đảo mắt, chú ý tới một nhóm nhỏ đang rối loạn.
Đây là nhóm người ở phía trước Tô Bá Dung, có người chen lấn, dường như muốn chen ngang gây ra sự phản ứngcủa người xung quanh. Gia đinh của Tô gia còn chưa kịp có hành động thìngười kia đã lách lại gần, Tô Bá Dung ngẩng đầu, cầm một cái bánh báođưa tới. Ninh Nghị chăm chú quan sát, hai bóng người tới sát nhau, TôĐàn Nhi lúc này cũng đã ngẩng đầu nhìn sang.
Máu tươi bắn ra,trên tay của người kia đã cầm một con dao đâm Tô Bá Dung một cái, Tô BáDung lảo đảo lui về phía sau, xoay người, người kia bồi thêm một nhátvào lưng rồi quay đầu bỏ chạy.
"A ——"
Có người hét lên, hỗn loạn xảy ra.
Ninh Nghị nhảy qua bàn chạy tới, Tô Đàn Nhi cũng đồng thời cất bước. Khôngcó ai trong hai người kinh hô, thái độ được biểu hiện qua sắc mặt và ánh mắt. Ninh Nghị nhanh chân vọt tới, đề phòng đám người hỗn loạn xô tớibên này. Tô Đàn Nhi gục bên người phụ thân, nàng nhìn theo hướng tên sát thủ, nhìn gia đinh nói một câu "Bắt lấy hắn." Sau đó đưa tay đè vếtthương của phụ thân lại, không quan tâm gì tới việc đó nữa. Đám gia đinh vội vàng xông tới, vây hai người vào giữa.
Ninh Nghị chú ý tớixung quanh, xác định là dù có tên sát thủ thứ hai thì cũng không thểxông vào, mới quay lại giúp Tô Đàn Nhi xử lý vết thương.
Trong mắt Tô Đàn Nhi lúc này đã ngấn lệ, đôi môi mím chặt không nói gì.
Ninh Nghị nhìn xung quanh quát lên:
"Tìm đại phu gần nhất! Cầm vải sạch tới đây! Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, tự làm chuyện mà các ngươi có thể làm..."
Nhìn hai vết thương tương đối sâu, tuy rằng chưa trí mạng nhưng hậu quả khólường. Ý thức của Tô Bá Dung vẫn tỉnh táo, cầm tay Tô Đàn Nhi nói một số chuyện, Ninh Nghị nhíu mày nhìn xung quanh xem có phát hiện ra dấu vếtgì không.
Có thể là dự mưu nhưng cũng có khả năng không phải. Tôgia có ba phòng nhưng phòng lớn lại ít người nhất. Tuy rằng Tô Đàn Nhilà người nối nghiệp lợi hại nhất trong đời thứ ba, tương lai có thể quản lý Tô gia, nhưng hiện giờ vẫn đang trong giai đoạn khảo nghiệm. Phònglớn của Tô gia từ trước tới nay vẫn do Tô Bá Dung quyết định.
Dưới hai nhát dao này, tương lai Tô gia thế nào, còn khó mà đoán được...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 111: Liên Hoàn
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comBuổi chiều, bầu không khí trong đại sảnh phòng lớn của Tô gia khá căngthẳng, phòng của Tô Bá Dung khá yên tĩnh nhưng mà bên trong và bên ngoài đều đã có người tập trung. Cửa thỉnh thoảng mở ra, có người bưng nướcnóng ra vào, nước bưng ra thường mang theo máu loãng. Trong đại sảnh,lão thái công (1) Tô Dũ chống quải trượng trầm mặc ngồi trên ghế, bêncạnh ông cụ là mấy người lớn tuổi khác như Tô Trọng Kham, Tô Vân Phương.
(1): Lão thái công: cụ ông
Tô Đàn Nhi lúc này đang ngồi cùng vị trí với mẹ mình, hai vị di nương vàNinh Nghị. Mẹ nàng và hai vị di nương đều đang khóc, Hạnh nhi, Quyênnhi, Thiền nhi cũng ở phía sau lau nước mắt. Tô Đàn Nhi hiện giờ khôngcòn khóc nữa, tư thế ngồi của nàng xem ra chẳng khác gì ngày thường, chỉ có khác là hai tay đang nắm chặt thành ghế, đầu ngón tay trắng bệch,viền mắt đỏ ngầu, lạnh lùng chờ tin tức tiếp theo, đó là tin về phụ thân hoặc là hung đồ.
Lúc về tới nhà, trên tay nàng toàn là máu, trên người cũng dính một chút, nếu Ninh Nghị không bảo Thiền nhi đi múc nước rửa tay cho nàng thì chắc là trên tay nàng vẫn dính máu, có điều taythì sạch nhưng máu trên quần áo vẫn còn đó, mái tóc nàng cũng đã có chút rối loạn. Nàng vẫn tỉnh táo ngồi đó, điều Ninh Nghị có thể làm lúc nàycũng không nhiều, chỉ còn cách ngồi im chờ đợi.
Trong đại sảnhlúc này toàn là những người có quan hệ mật thiết với ba phòng nên khá im lặng, nhưng ở bên ngoài, mọi người đang bàn luận xôn xao, nào là kếtquả của việc này, xu hướng phát triển về sau, thế cục của ba phòng Tôgia...
Tên sát thủ kia đã bị bắt, nhưng mà lúc này không bị giam ở Tô gia, mà đã bị bộ khoái dẫn tới nha môn, Tô gia cũng chỉ còn cách đợi tin từ bên đó.
Im lặng chờ đợi, người đi ra từ trong phòng ngủkhông truyền ra tin tức nào tốt, đại khái là thương thế của Tô Bá Dungquá nặng, còn đang tiếp tục cứu trị. Do tình hình khẩn cấp nên thỉnhthoảng lại có một số người bước vào nhà trong, hỏi thăm tình hình. Sauchừng một khắc, cửa đại sảnh lại mở ra, có người chạy vào trong nhỏ tonói chuyện, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào đó, trong số ngườimới vào có Tô Văn Khuê, hắn đảo mắt một vòng, cắn răng, bước sâu vào bên trong.
"Ninh Nghị, mày cũng có mặt ở đó, sao không bảo vệ đại bá?"
Mấy hôm trước mọi người còn cùng nhau đi thanh lâu, nhưng hiện giờ đã trởmặt. Giọng nói của Tô Văn Khuê sắc bén, khiêu khích sự tức giận củangười khác. Ninh Nghị nhíu mày, Tô Văn Khuê đi tới, tức giận túm cổ áođối phương, Ninh Nghị tiện tay bẻ ngược lại một cái áp đầu hắn vào câycột phía sau.
"Buông ra, đồ ở rể..."
Tô Văn Khuê cũng biết lúc này không thể gào lên, chỉ dám thấp giọng mắng chửi. Ninh Nghị hơinghiêng đầu, dùng ánh mắt thản nhiên nhìn đối phương. Trong đại sảnhvang lên tiếng lộc cộc, đó là tiếng quải trượng chọc xuống đất. Tô lãothái công đứng dậy, râu tóc ông cụ hiện giờ đã bạc trắng nhưng rất uynghiêm, ngày thường lão khá hiền hòa, nhưng giờ đã vô cùng tức giận,người hầu bên cạnh định đỡ nhưng bị ông cụ đẩy ra, bước chân chậm nhưngchắc đi tới bên này.
Mắt thấy lão thái công đến gần, trong mắt Tô Văn Khuê hiện lên sự đắc ý:
"Buông ra... Tam gia gia, Tam gia gia, gia gia nhìn hắn..."
Hắn giãy dụa vài cái, Ninh Nghị nhìn thêm một lúc, trong lòng thở dài, buông tay đối phương, không thèm để ý tới nữa.
Bên ngoài, mọi người đang bàn luận xôn xao, mọi ánh mắt đều đang chú ý tớichuyện xảy ra bên này, Tô Văn Khuê lảo đảo vài bước, nói:
"Tam gia gia, gia gia nhìn hắn..."
Vừa mới quay đầu thấy ông lão giận dữ nhìn chằm chằm, đột nhiên lão vungquải trượng, Tô Văn Khuê còn chưa dứt lời đã bị ông cụ đập mạnh vào đầu. Máu tươi bắn lên, chảy dài xuống mặt, hiển nhiên là cú đánh này khônghề lưu tình.
"Đã lúc này rồi..."
Ninh Nghị xoay người, cúi đầu trở lại ngồi vào vị trí của mình, trong miệng thấp thì thầm một câu.
Tô Văn Khuê bị đánh, lảo đảo lùi lại phía sau định chạy khỏi đại sảnh,nhưng đi quá gấp chân vướng luôn vào bậc cửa, té ngã xuống đất. Lúc lậtngửa được người thì má trái đã bị trầy xước, miệng phun máu tươi, rănggẫy mất nửa cái. Lão thái công chống mạnh quải trượng xuống đất, tiếnthêm một bước.
"Đã lúc này rồi..."
Lão nhân khẽ lắc đầu, trầm giọng nói:
"Thu hồi chút tiểu thông minh của mày đi!"
Chứng kiến cảnh tượng Tô Văn Khuê gây loạn, dù có lý hay không, từ nay về sau mọi người chắc phải thay đổi thái độ với tên ở rể này.
Ba phòngcủa Tô gia cạnh tranh, lão thái công rất không thích, lão không muốnthấy chuyện anh em trong nhà trở mặt đấu đá lẫn nhau. Chuyện lần nàychưa định luận, nhưng lấy kết quả mà nhìn, hai nhát dao đã làm cho phòng lớn suy sụp, không biết hai phòng còn lại có phất lên hay không.
Chuyện được dẹp yên ngay lập tức, nguyên nhân cũng bởi vì lão thái công nóngnòng muốn ngăn chặn nội chiến trong Tô gia. Tô Văn Khuê làm xiếc ở nơinày, đã triệt để khiến cho ông cụ tức giận. Ông cụ chậm rãi xoay ngườinhìn lướt qua đám người đang bàn tán, sau đó mới thở dài.
"Những người không liên quan, không có nhiệm vụ không nên ở trong này… Ra ngoài chờ đi."
Đám người Tô Vân Phương gật đầu nhìn xung quanh phất phất tay, một số người bắt đầu lục tục rời khỏi đại sảnh, lão nhân lại nói một câu:
"Mang Văn Khuê ra ngoài."
Một người hầu lập tức đỡ Tô Văn Khuê đứng dậy bước đi.
Đối với hành động cực đoan ngu xuẩn của Tô Văn Khuê, từ lúc bắt đầu NinhNghị đã cảm thấy không ổn. Đối phương là một người có chút thông minh,thậm chí được một số người cùng thế hệ gọi là người nhiều mưu trí, nhưng lúc này lại không biết cách dùng. Hắn nhìn ra ngoài, sau đó đưa tay vịn vào tay ghế. Tô Đàn Nhi đang mím môi ngồi bên cạnh đột nhiên đưa tayđặt lên bàn tay hắn, nắm thật chặt, đầu ngón tay khẽ run, quay đầu nhìnhắn một cái. Ninh Nghị gật đầu, lật tay nắm lấy tay nàng, vỗ nhè nhẹ.
Phòng trong lại có một người đi ra, lúc này Tô Vân Phương ở trước cửa đỡ lãothái công, người nọ đi tới báo cáo mấy câu, đại khái tình hình vẫn nhưtrước. Thực ra Ninh Nghị cũng đoán được một chút, thương thế của Tô BáDung chưa nguy hiểm tới tính mạng, giờ cứ ngồi đây chờ cũng chỉ ngheđược tin tức không lạc quan, nhưng cũng chẳng có cách nào khác ngoàingồi chờ cả.
Lão thái công được Tô Vân Phương đỡ xoay người trởvề, lúc đi ngang qua bên người Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi, ông cụ đưa tayvỗ lên tay hai người một cái, ánh mắt phức tạp, gật đầu nói:
"Hai đứa tốt lắm."
Lại qua một lúc nữa, mấy vị quản sự của Tô gia đã từ nha môn trở về, báo cáo lại tình hình.
"... Hung phạm đâm bị thương đại lão gia tên là Trần Nhị, có người nói tênnày làm nghề đánh cá ở Ngạc châu. Căn cứ vào lời khai của tên này thì ba năm trước đây, Tô thị chúng ta thu đất mở tiệm ở Ngạc châu mướn du cônlưu manh đuổi gia đình hắn đi. Mẫu thân của hắn vì vậy mà chết, hắn cùng với người nhà tìm một nơi có địa thế thấp để sinh sống. Do năm nay bịlũ lụt, địa thế quá thấp nên người nhà hắn không kịp bỏ chạy, vợ con hắn đều bị nước lũ giết chết. Hắn theo nạn dân tới Giang Ninh, bất ngờ gặpngười của Tô gia nên mới sinh ra sát ý. Người này... có thẻ căn cước rõràng, nói năng lô gic, khẩu âm cũng là người Ngạc châu..."
Quản sự nói xong những điều này thì cúi đầu, hơi dừng một chút:
"Dù đã tìm đếm mấy người chúng ta quen trong phủ nha, nhưng không cách nàotác động để biết thực hư ra sao. Trần quản gia nói, lúc đó quan sai đếnquá nhanh nên hiện giờ chúng ta vẫn chưa tiếp xúc được với Trần Nhị...Chắc là có người đã chuẩn bị tất cả, mấy ngày sau thăng đường xử án, khả năng tử hình Trần Nhị, chỉ sợ cũng..."
Tô Đàn Nhi im lặng lắngnghe, ánh mắt trở nên nghiêm túc, hai tay nắm chặt. Bên kia, lão tháicông đập mạnh quải trượng xuống đất, nghiến răng nghiến lợi nói từngchữ:
"Việc này không phải nhằm vào Bá Dung. Có người... muốn đụng tới Tô gia chúng ta..."
Thương nhân trọng danh dự, lý do khiến người ta nhà tan cửa nát bực này, mộtkhi thẩm tra xử lý sẽ lan truyền với tốc độ rất nhanh, Tô gia kiểu gìcũng bị đả kích trầm trọng. Người này không những chỉ đâm một người, màcòn làm thế cục ba phòng của Tô gia hỗn loạn, thậm chí muốn cắn Tô giamột cái.
Tô Vân Phương sắc mặt âm trầm nói:
"Tiết gia?"
Tô Trọng Kham lắc đầu:
"Khó nói."
Lão thái công trầm mặc một lúc rồi nói:
"Tiếp tục điều tra, dùng tất cả quan hệ điều tra ra bối cảnh của Trần Nhị.Trong thành cũng được, ngoài thành cũng được, thậm chí tới tận Ngạcchâu, bảo chưởng quỹ nơi đó điều tra xem ba năm trước có việc này haykhông, không tiếc tiền bạc phối hợp với quan phủ bên đó... Địch nhânchọn ra tay ở thành đông, giết người, cắn ngược Tô gia... Thủ đoạn rấtđộc ác, tâm cơ thâm trầm, hiểm độc. Bây giờ là lúc sinh tử tồn vong củaTô gia, các ngươi phải ổn định đại thế… Ta… cũng chuẩn bị đi bái phỏngmột số người..."
Lão thái công nói xong điều này liền chống quải trượng đứng dậy đi ra ngoài, nói:
"Nếu thương thế của Bá Dung ổn định thì sai người báo ta biết."
Khi đi ngang qua chỗ hai mẹ con Tô Đàn Nhi và hai di nương, ông cụ an ủi họ vài câu, khi đi ra ngoài cửa, ông cụ nhìn vết máu trước sảnh, thật lâumới chọc quải trượng nói:
"Đừng có dung túng chuyện ngu xuẩn thế này."
Nói xong, ông cụ được nha hoàn đỡ ra ngoài.
Do thương thế quá nặng nên thời gian trị liệu rất dài. Tới gần chạng vạng, đại phu mới gọi là ổn định được thương thế.
"Đại lão gia còn đang hôn mê, thương thế quá nặng, không biết có qua đượcnhát dao này không, nhưng mà vẫn còn hi vọng. Chỉ là... phu nhân, tiểuthư, cô gia phải chuẩn bị tâm lý, do vết dao sau lưng quá dài, đại lãogia có khỏe lại thì sau này hai chân chắc sẽ bị liệt... Đó là khả năngtốt nhất..."
Nghe được hết câu, thân hình mẫu thân của Tô Đàn Nhi đột nhiên lắc lư ngất đi.
Buổi chiều, đường chân trời rực rỡ mây tía, Tô phủ lúc này cũng nhốn nháo.Trong nhà có người kinh ngạc, có người khóc, lại có người té xỉu. Lúcnày những việc ngày thường tưởng chừng to lớn cũng chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi...
Việc nhiều, tình hình phức tạp, nguy cơ theo màn đêm đang chờ đợi phía trước...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 112: Tình Thế Nguy Hiểm
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTô Bá Dung gặp chuyện khiến cho vô số việc không tên kéo đến, kẻ bận rộn không chỉ mình phòng lớn Tô gia. Sau khi có tin từ nha môn, mọi người trong lòng đã hiểu là có kẻ đang định hạ thủ với Tô gia. Từ chiều nay, tất cả lực lượng của Tô gia ở trong thành bắt đầu khuấy động. Chưởng quỹ, quản sự, quân sư bắt đầu dồn về Tô gia, trong đó có cả nhân sự của phòng hai, phòng ba... nhưng phòng lớn là nhiều người đổ về nhất.
Trước đây, Tô Đàn Nhi nói là quản lý chuyện làm ăn của phòng lớn, trên danh nghĩa là một nửa, nhưng thực tế là có Tô Bá Dung ngồi trấn giữ. Tô Bá Dung gặp chuyện, Tô Đàn Nhi lập tức bị dồn toàn bộ công việc lên lưng. Lão thái công cũng có ý định giúp đỡ một chút, nhưng lúc này ông cụ cũng có việc quan trọng cần làm, dù sao ông cụ cũng già rồi, không còn sức để gánh toàn bộ Tô gia.
Chiều nay, khi lão thái công rời đi, Tô Trọng Kham, Tô Vân Phương cũng lo lắng cất bước, Tô Đàn Nhi bắt đầu triệu tập tất cả những người có thể vào phủ, bao gồm cả những chưởng quỷ do Tô Bá Dung quản lý. Thực ra, nếu công việc cứ tuần tự từng bước, những chưởng quỷ này có thể chống đỡ một thời gian dài, nhưng nếu có người muốn hạ thủ thì công việc làm ăn trong toàn quốc của Tô gia sẽ trở nên bấp bênh, tình hình vô cùng nguy hiểm. Huống chi, cửa thành lúc này đã đóng, tin tức muốn truyền ra – truyền vào khó hơn trước không biết bao nhiêu lần.
Khi nghe thấy đại phu nói tình hình thương thế của Tô Bá Dung, mẫu thân của Tô Đàn Nhi té xỉu tại chỗ. Tô Đàn Nhi cũng đi về phòng, Ninh Nghị dặn đám Thiền nhi, Quyên nhi xử lý một số chuyện linh tinh. Buổi tối đèn sáng, hắn rời khỏi nhà một chuyến, khi trở về thì phòng của Tô Đàn Nhi cũng đã sáng đèn, mẫu thân của Tô Đàn Nhi đã tỉnh lại. Tới gần phòng, Ninh Nghị thấy bên trong có bóng người nói chuyện. Mẫu thân của Tô Đàn Nhi và hai di nương đang khóc khóc mếu mếu nói chuyện, Tô Đàn Nhi ngồi im, Ninh Nghị nghe mấy câu đại khái cũng hiểu sự tình.
Ba người đàn bà vừa khóc vừa oán trách Tô Đàn Nhi, oán giận nàng mạnh mẽ, oán trách nàng... vì chuyện lần này có liên quan tới Hoàng thương.
"Đã bảo rồi… con gái mạnh mẽ như vậy làm gì..."
"Chuyện lần này không biết Nhị thúc, Tam thúc có nhúng tay hay không..."
"Bọn họ biết Đàn nhi muốn làm Hoàng thương đấy..."
"Mấy hôm trước họ còn nghị luận..."
"Hay là dọa họ một trận… phải làm mạnh tay để bọn họ công dã tràng múc nước giỏ tre..."
"Đám đàn bà chúng ta cũng biết đạo lý này..."
Tô Bá Dung bình thường quản lý các mặt của phòng lớn rất tốt, nhưng vợ hắn — mẫu thân của Tô Đàn Nhi lại là người có chút yếu ớt, sau khi sinh Tô Đàn Nhi thì không sinh được mụn con nào nữa. Thời thế quyết định quan niệm, Tô gia sau này cưới cho Tô Bá Dung hai người thiếp, nhưng phòng lớn vẫn không có thêm đứa trẻ nào, lúc đấy mọi người mới nghĩ vấn đề nằm trên người Tô Bá Dung.
Lúc mới sinh, do Tô Đàn Nhi là con gái, mẹ của nàng cũng không phải là quá thích, trong tâm nàng muốn sinh một thằng con trai, do đó quan hệ tình cảm xưa nay giữa hai người cũng không tính là sâu đậm. Khi Tô Đàn Nhi muốn tham gia buôn bán, mẹ nàng từng đứng ra phản đối, nhưng sau đó lại không phát biểu gì nữa. Tới hiện giờ, nhiều lúc nghĩ nguyên nhân tình cảm mẹ con không sâu đậm, hai người cũng chẳng biết là do ai.
Hai di nương ngày thường không có nhiều quyền lên tiếng trước mặt Tô Đàn Nhi, lúc này chỉ khóc nói bóng nói gió, ám chỉ mà thôi.
Tô Đàn Nhi muốn đoạt Hoàng thương, người trong nhà biết không nhiều lắm, có thể căn cứ tình hình mà đoán ra cũng không được mấy người, tóm lại sự việc vẫn là bí mật. Nhưng dù sao bí mật cũng phải có lúc được công khai, Chức tạo Giang Ninh đã chuẩn bị việc này, cũng sắp tới thời gian tranh đoạt, sự việc kiểu gì cũng phải đưa ra ánh sáng. Trước khi đóng cửa thành mấy hôm, đại khái cũng chính là lúc nói chuyện với Tịch Quân Dục, Tô Đàn Nhi đã chính thức đối mặt với vấn đề này, toàn lực tranh đoạt Hoàng thương, mà sự việc cũng chỉ còn chừng 1 – 2 tháng nữa.
Một khi đưa ra ánh sáng, đối với người bên ngoài, đặc biệt là người của Tô gia mà nói, đây là một chuyện khá chấn động. Đám người này vốn muốn ngáng chân, không để cho một cô gái như Tô Đàn Nhi đoạt được vị trí gia chủ, nào ngờ cô gái này lại âm thầm làm chuyện lợi hại tới mức này. Chuyện Hoàng thương một khi thành, có lợi nhuận, vậy thì sau này ai còn dám mở miệng.
Từ khi đóng cửa thành tới nay, chuyện này đã được mọi người truyền lưu, nghị luận, kết quả là vượt khỏi tầm kiểm soát của Tô Bá Dung. Mẫu thân của Tô Đàn Nhi và hai vị bình thường chỉ tiếp xúc với những người trong phủ, cho nên phải chịu đựng khá nhiều lời nói bóng gió của người ngoài. Hiện giờ họ hoài nghi Tô Trọng Kham và Tô Vân Phương, bởi đối phương đã lâm vào thế bí quá hóa liều, dù phải bán đứng Tô gia cũng không để cho Tô Đàn Nhi được quản lý gia tộc… Khó trách họ suy nghĩ những điều này, tâm tư của họ bình thường chỉ đặt lên mấy việc lẻ tẻ, tầm suy nghĩ hạn hẹp cũng là điều không tránh khỏi.
Lúc này mẫu thân của Tô Đàn Nhi và hai di nương đang khóc sướt mướt, oán giận nói một số chuyện vụn vặt, ngấm ngầm hại người... Bóng người chiếu lên cửa sổ, Tô Đàn Nhi vẫn im lặng không nói gì, cũng không cãi lại. Ninh Nghị gõ cửa, khi mở cửa, chỉ thấy Tô Đàn Nhi vẫn mặc bộ quần áo dính máu, ngồi cạnh giường, hai tay đặt trên đùi, ánh mắt nhìn vào một điểm trên mặt đất, sắc mặt lạnh lùng.
Ninh Nghị bắt chuyện với hai vị di nương và nhạc mẫu, nhạc mẫu còn đang khóc, đang nằm trên giường không để ý đến hắn, trong ánh mắt có chút oán khí, nhiều hơn là thương tâm. Oán Tô Đàn Nhi quá mức mạnh mẽ, cũng oán người con rể hờ như Ninh Nghị, ngoài ra còn oán người trong nhà, hai chú em thì tranh đoạt gia sản, phòng hai phòng ba... tóm lại là gần như oán cả cái gia đình lớn này.
"... Các chưởng quỹ đều đã đến hết rồi, ta sang đây truyền lời, Liêu chưởng quỹ có một số thứ cho Đàn nhi xem..."
Sau khi bắt chuyện, Ninh Nghị mở miệng nói câu này. Tô Đàn Nhi gật đầu, lau khóe mắt, nhẹ nhàng xin lỗi mẫu thân và hai vị di nương, cáo từ rời đi, hành động này có chút khách sáo, nhưng lúc này không phải lúc để ý những thứ này. Hai người ra cửa, rời khỏi khu nhà, Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi đi trên đường, ánh sao chiếu xuống, cô gái lạnh lùng nhìn cảnh sắc bốn phía, trầm mặc trở lại khu nhà của mình, Tiểu Thiền đã đứng chờ ngoài cửa, nhìn thấy hai người thì chạy tới.
"Cô gia, nước nóng đã chuẩn bị xong."
Nàng nhìn tiểu thư bên cạnh.
Tô Đàn Nhi nhíu nhíu mày:
"Liêu chưởng quỹ..."
"Ta nói dối đấy, nàng đã ngồi một ngày, nếu như buổi tối còn bận việc thì… nên đi tắm trước."
Ninh Nghị nói.
Tô Đàn Nhi ngẩn người, quay đầu nhìn Ninh Nghị, một lát sau, lặng yên gật đầu:
"Tướng công, cảm ơn chàng..."
Nói xong câu này, nàng đi vào trong khu nhà, sau đó mới thấy nàng giơ tay lau nước mắt, bước đến chính viện một cách dứt khoát. Ninh Nghị nhìn Tiểu Thiền nháy mắt, ý bảo nàng đi theo.
Đêm sáng sao thưa, ánh trăng từ tròn chuyển sang khuyết, như bị con gì đó cắn một nhát. Ánh trăng, ánh sao chiếu xuống khu dinh thự của Tô gia, tiếng người, tiếng bước chân di chuyển liên tục. Ninh Nghị đứng đứng đó suy nghĩ, khẽ thở dài, tối nay, kiểu gì cũng trắng đêm không ngủ...
***
Nửa đêm, căn phòng sát vách vẫn còn sáng đèn, Tô Đàn Nhi và đám chưởng quỹ phòng lớn suốt đêm thương nghị, dự trù một số tình huống có thể xảy ra, thương lượng biện pháp ứng phó, đồng thời còn phải liệu trước hành động của địch nhân, tìm kiếm trợ lực. Hiện giờ không có bao nhiêu manh mối, nhưng những chuyện cần chuẩn bị phải chuẩn bị cho xong.
Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi cũng bận rộn với những việc của mình, tương đối mà nói, khu nhà bên này tương đối vắng lặng. Ninh Nghị khá rỗi rãnh, bởi vì trong mắt mọi người, đây không phải là chuyện của hắn, không phải một người như hắn có năng lực xử lý. Hắn cầm bát đậu phộng, ngồi trong lương đình thưởng thức cảnh đêm, đợi thời gian trôi đi, trong lòng tự hỏi nguyên nhân chuyện này, tình hình phát triển ra sao.
Đương nhiên, những đầu mối có thể nắm bắt không nhiều lắm, nếu muốn tìm nút gỡ lúc này đúng là không thể. Khi Tiểu Thiền vội vàng đi qua hành lang, thấy không thấy ai bèn bước tới ôm lấy hắn, sau đó buông tay nhẹ giọng nói:
"Cô gia đang lo lắng ư?"
Nàng hỏi khá nhỏ, giống như đang an ủi Ninh Nghị. Ninh Nghị bật cười, cầm mấy hạt đậu phộng bỏ vào trong tay nàng:
"Ta không sao, vội như vậy chắc là tìm Đàn nhi à."
Tiểu nha hoàn gật đầu, cất đậu phộng vào túi, suy nghĩ trong chốc lát liền xoay người rời đi:
"Cô gia đi ngủ sớm đi..."
Đại khái là qua một canh giờ nữa, Quyên nhi đi trong mái hiên nhìn qua bên này, sau đó im lặng đi tới ngồi xuống. Ninh Nghị đang buồn chán bày động phộng trên bàn, coi mỗi hạt đậu phộng là một đầu mối, một người có lợi trong chuyện này. Quyên nhi nhìn không hiểu, nhưng vẫn im lặng ngồi nhìn, ánh mắt hết nhìn bát đậu phộng lại nhìn Ninh Nghị, Ninh Nghị liếc mắt nhìn nàng, đặt bát đậu phộng xuống, nói:
"Sao vậy?"
Quyên nhi cười:
“Lúc nãy ở bên kia, Tiểu Thiền lấy đậu phộng ra ăn, ăn một hạt lại đi làm việc, khi muội hỏi thì cô ấy cười, nói rằng cô gia cho mấy hạt đậu phộng, ước chừng có thể ăn tới khi trời sáng..."
"Hả, lợi hại như vậy sao..."
"Cho nên muội cũng ăn một hạt."
Quyên nhi nói xong liền lấy một hạt đậu phộng bỏ vào miệng, sau đó đứng dậy rời đi, lúc đi còn nói:
"Cô gia đi ngủ sớm đi..."
Ninh Nghị nhìn bóng lưng nàng, lắc đầu cười cười.
Đêm nay bận tới mức nào, điều này còn khó nói, những người bận là Tô Đàn Nhi và rất nhiều chưởng quỹ, chủ yếu là họ phải suy nghĩ, thương thảo, nhưng tạm thời mà nói, manh mối không nhiều lắm. Những hạ nhân phía dưới phần lớn sẽ bị lây tâm trạng này, chờ đợi, nếu không có việc gì làm kiểu gì cũng bị nói là không biết bổn phận. Hiện giờ, nếu muốn tìm một nơi đột phá, Trần Nhị ở trong nha môn chính là một điểm đột phá tốt nhất, qua đó có thể tìm được độc thủ sau màn là ai.
Khi Ninh Nghị cầm lấy bát đậu phộng trở về phòng ngủ, thời gian lại trôi thêm một canh giờ nữa. Lúc này ánh bình minh đã le lói trong bóng tối, nhưng mà Tô gia vẫn bất an và xao động. Hắn cầm một ly trà ra ngoài, chính viện đã tối đèn, chắc là đám chưởng quỹ đã rời đi, Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi chắc cũng đi nghỉ ngơi, nhưng phòng Tô Đàn Nhi vẫn sáng đèn. Ninh Nghị đi tới, cô gái đang cầm một cái bút, nhìn ánh sáng ngọn đèn trên bàn đờ ra, phong thư viết được một nửa vẫn đặt trên bàn, chắc là phải gửi ra ngoài thành.
Ninh Nghị đi tới cửa sổ, đặt chén trà lên bàn, Tô Đàn Nhi ở bên trong giật mình ngẩng đầu nhìn Ninh Nghị, ánh mắt bình tĩnh trở lại, nàng thất thần nhìn chén trà, sau đó cầm lấy, cúi đầu.
"Trời sắp sáng rồi."
Ninh Nghị nói.
Tô Đàn Nhi gật đầu nhưng không trả lời, nàng ngồi đó thêm một lúc mới ngẩng đầu, khẽ cười cười, nụ cười có chút buồn bã, cũng có chút thoải mái:
"Mẫu thân... nghĩ rằng do chuyện Hoàng thương đã lộ ra, có người bí quá hóa liều, có chưởng quỹ... cũng cảm thấy như vậy, người của phòng hai, phòng ba cũng có khả năng tham dự..."
"Trên thế giới này không thiếu kẻ ngốc."
Ninh Nghị gật đầu:
"Nhưng kẻ ngốc lại không làm được đại sự."
"Hì..."
Tô Đàn Nhi bật cười:
"Cho dù có, bọn họ cũng không thể nào làm người đứng đầu, huống chi người của phòng hai, phòng ba cũng biết, chẳng còn bao lâu nữa tới thời gian quyết định việc Hoàng thương, bọn họ không phải là người quyết đoán, cho nên không có khả năng nhanh chóng quyết định bán đứng gia tộc. Bọn họ không có năng lực này. Người đứng sau chắc chắn đã bày mưu, tính kế lâu rồi, nhưng cũng không thể phủ nhận… khả năng hung thủ có liên quan đến người mình."
Tô Đàn Nhi là người hành sự có chủ kiến, nàng đặt mình ngoài chuyện này, đêm nay bình tĩnh xử lý mọi chuyện, tích cực ứng đối, duy trì đại cục. Phụ thân đã gặp chuyện, nàng không thể gục ngã, tâm tính này so ra còn kiên cường hơn vô số đàn ông, đây mới thực sự là thái độ của người làm việc lớn. Nhưng mà, hiện giờ trong mắt nàng cũng có ánh lệ, cô gái ngẩng đầu, lấy tay thu lại một chút nước mắt.
"Kệ nó, dù sao chuyện đã quyết định thì phải làm, chuyện này kiểu gì cũng có trở ngại, nếu như chuyện gì cũng muốn né, vậy thì chẳng làm được chuyện gì, tướng công... thiếp đã quyết định tiếp tục làm rồi... sau khi xong việc, mọi chuyện sẽ rõ ràng."
Tô Đàn Nhi nhìn hắn, mỉm cười, sau đó khịt mũi một cái. Nếu Ninh Nghị nói câu này sẽ không có tác dụng nhiều bằng để chính Tô Đàn Nhi nói. Ninh Nghị gật đầu, xoay người rời đi, sau đó lại quay đầu.
"Trà mới pha... uống nhanh, đi ngủ sớm."
"Cám ơn tướng công..."
Con người dù sao cũng giống nhau, vừa đứng trong nguy cơ, vừa bị đả kích quá lớn, Tô Đàn Nhi sẽ không quan tâm nhiều tới sự đồng tình. Đối với toàn bộ Tô gia mà nói, đây cũng chỉ là một quá trình để ứng phó với nguy cơ mà thôi. Tất cả những chuyện nên làm, có thể làm, bọn họ đều hiểu, để nàng làm cũng vậy.
Nhưng mà, sau đó vài ngày, có thể bởi vì một chuyện ngoài ý muốn, toàn bộ cục diện xoay chuyển đột ngột...
***
Mấy ngày này, Ninh Nghị không ra ngoài.
Cục diện Tô gia hiện giờ đang lộn xộn, Ninh Nghị chỉ có thể nhìn mà không thể nhúng tay. Lão thái công Tô Dũ, Tô Trọng Kham, Tô Vân Phương thường xuyên ra ngoài bái phỏng người này, người kia, nhưng chuyện có liên quan tới Trần Nhị và nha môn đều không có tiến triển.
Một số chưởng quỹ của phòng lớn liên tục bái phỏng quan viên của Chức Tạo viện (viện quản lý ngành dệt, may). Dưới tình hình này, bản thân bắt buộc phải tỏ ra khí thế trong chuyện Hoàng thương, phương lược ứng đối của Tô Đàn Nhi coi như là chính xác. Vì việc này, nàng đã chuẩn bị hơn một năm, một khi đã thể hiện thì người ngoài chỉ có cách líu lưỡi vì khí phách của nàng.
Thương thế của Tô Bá Dung còn đang nằm trên đường ranh sinh tử, kết quả cuối cùng còn khó nói, tất cả mọi người đều duy trì thái độ im lặng chờ đợi, Tô Đàn Nhi mỗi ngày đến thăm một lần, sau đó tiếp tục kiên trì xử lý công việc.
Ninh Nghị thỉnh thoảng đứng trên lầu hai nhìn đám chưởng quỹ ra ra vào vào, thỉnh thoảng cũng nghe ngóng tình hình, nhưng phần lớn thời gian là đọc sách, viết chữ, đem tình hình mấy ngày nay quy nạp lại.
Bốn ngày sau khi Tô Bá Dung gặp chuyện, đại khái là sáng sớm ngày 20 tháng 7, Ninh Nghị nhận ra sắc mặt Tô Đàn Nhi hình như có chút không tốt, giống như là bị cảm, nhưng bị cảm đâu có biểu hiện lên cơ thể, tinh – khí – thần của nàng hiện giờ khác hẳn với lúc nói chuyện với hắn mấy đêm trước.
Chiều nay khá nhiều chưởng quỹ lại vào phủ thương nghị sự tình, Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi lại tiếp tục bận rộn, Tô Đàn Nhi nằm sấp trong phòng mình ngủ gật, phong thư viết dở bị gió thổi bay, Ninh Nghị nhặt được liền cầm vào, đặt trên bàn bên cạnh Tô Đàn Nhi, dùng cái đè giấy đè lên.
Tô Đàn Nhi giật mình tỉnh lại, đứng dậy đụng vào người Ninh Nghị, lảo đảo hai bước rồi mới nhận ra người đứng sau là tướng công của mình, nàng mỉm cười:
"A, tướng công."
Ninh Nghị nhìn nàng vài lần hỏi:
"Nàng có cảm thấy người hơi nóng không?"
"Sao?"
Tô Đàn Nhi ngẩn người, đưa tay sờ trán, một lát sau mới mỉm cười, lắc đầu:
"Không có, chỉ là mấy ngày nay hơi mệt, tướng công cũng biết... xong chuyện này sẽ không sao đâu."
Nàng nói hết câu liền quay đầu thu dọn mấy thứ trên bàn, Quyên nhi đi vào nói các vị chưởng quỹ đã tới đủ, Tô Đàn Nhi xin lỗi nhìn Ninh Nghị cười cười, nói mấy câu rồi theo Quyên nhi ra ngoài.
Buổi tối, Ninh Nghị đứng ở trước cửa sổ lầu hai nhìn mọi chuyện trong khu nhà, mấy tên gia đinh, nha hoàn đang đứng canh trước chính viện, người bên trong đang họp, bàn luận chuyện gì đó, tinh thần Tô Đàn Nhi nhìn như vẫn tốt, nàng cũng phát biểu nói gì đó. Đứng xem cảnh tượng như vậy một lúc, Ninh Nghị thở dài, xoay người xuống lầu, sau đó đi qua khu nhà đó.
Cửa mở ra, Thiền nhi, Quyên nhi và Hạnh nhi thấy người vào là Ninh Nghị, lại thấy sắc mặt hắn nghiêm túc nên không cản hắn, Hạnh nhi hỏi:
"Cô gia, có chuyện gì à?"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tiểu thư các muội bệnh mấy hôm rồi?"
"Tiểu thư..."
Hạnh nhi ngẩn người, sau đó mếu máo chực khóc:
"Bọn muội... Bọn muội hôm nay cũng phát hiện, thế nhưng, thế nhưng..."
Khi Ninh Nghị đi vào phòng, Tô Đàn Nhi đang xoay lưng về phía cửa, tay trái chống bàn, cúi đầu dùng tay phải gõ gõ, nói chuyện gì đó. Thấy Ninh Nghị vào, đám chưởng quỹ đều đưa mắt nhìn tới, Ninh Nghị đi tới, vỗ vỗ vai Tô Đàn Nhi, Tô Đàn Nhi vô ý thức phất phất tay, Ninh Nghị lại vỗ vỗ, nàng mới xoay người quay đầu, hơi có chút nghi hoặc nhưng vẫn mỉm cười:
"Tướng công, chàng..."
Tay trái vừa rời bàn, thân hình nàng đã lảo đảo, Ninh Nghị đưa tay đặt lên trán nàng, nhận ra nhiệt độ khá cao. Tô Đàn Nhi cúi đầu, đưa hai tay cản tay Ninh Nghị.
"Thiếp không sao, không có chuyện gì..."
Khi nói xong mấy câu này, thân hình nàng đã đổ xuống, Tịch Quân Dục từ bên cạnh tới lao tới muốn đỡ, Ninh Nghị đã bế Tô Đàn Nhi lên.
"Tiểu thư!"
Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi đều xông tới, đám chưởng quỹ mở to mắt đứng lên, một số người bàn tán nghị luận. Nhưng mà không bao lâu sau, một giọng nói vang lên, không to nhưng tất cả mọi người đều nghe thấy.
"Mọi người tiếp tục thương lượng, Liêu chưởng quỹ hỗ trợ chủ trì một chút. Quyên nhi đi gọi Tôn đại phu tới đây. Thiền nhi đi theo ta. Hạnh nhi, muội ở chỗ này phụ trách tình hình. Tất cả cứ theo lẽ thường mà làm."
Nói xong, Ninh Nghị cau mày ôm Tô Đàn Nhi xoay người rời đi.
Trời đêm thâm thúy, mưa đêm từ chân trời kéo tới, gió đêm lành lạnh nhưng thân hình cô gái trong lòng Ninh Nghị đang nóng hầm hập. Lúc bế Tô Đàn Nhi tới phòng ngủ, cô gái khẽ há miệng, mặt đỏ bừng bừng, vô ý thức lắc đầu...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 113: Bắt Đầu
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comĐêm dần khuya, lắng nghe là có thể nhận ra những tiếng động lớn trongkhu nhà của Tô gia, những tiếng cảm thán bất an cũng theo đó vang lên.Trong phòng, ánh đèn chập chờn, ánh trăng êm dịu chiếu qua cửa sổ trườnvào. Tô Đàn Nhi nằm trên giường, Thiền nhi và Quyên nhi ngồi bên cạnhchăm sóc, nhìn Tô Đàn Nhi đang đắp khăn mặt trên trán với sự bất an.Thầy thuốc già râu tóc trắng phau đang ngồi bắt bạch. Ninh Nghị đứng ởcửa, hai tay ôm ở trước ngực tự ngẫm những sự việc đã xảy ra, dược đồngtheo Tôn đại phu đến cũng không vào bên trong.
Quá trình chẩnbệnh cũng không dài, lão đại phu buông cổ tay Tô Đàn Nhi đứng dậy đi rangoài, Quyên nhi vội vã đi theo, ngoài cửa, Hạnh nhi hai mắt đỏ au cũngđi tới.
"Nhị tiểu thư bị nhiễm phong hàn đã nhiều ngày, trong khi đó lại còn gặp một số thứ khác, à, vừa nhiễm phong hàn lại vừa bị… khụ… bị quỳ thủy (kinh nguyệt). Điều này làm cho bệnh nặng thêm, nhưng nếuchỉ như vậy cũng không ngại, sau khi uống mấy thang thuốc sẽ đỡ. Chỉlà... Nhị tiểu thư tâm lực quá độ, đại khái lại bị đả kích bởi chuyệnđại lão gia… cho nên trong vòng mấy ngày chắc sẽ không thể khỏi được."
"Tâm lực quá độ?"
Ninh Nghị nhíu mày hỏi một câu.
Lão đại phu gật đầu:
"Đúng vậy, phong hàn đợt này thực ra không nghiêm trọng bằng áp lực và sự mệt nhọc từ xưa cộng lại, thể xác và tinh thần mệt mỏi vô cùng, quan trọngnhất là tâm bệnh, phong hàn chỉ là nguyên nhân bộc phát mà thôi. Việcnày không thể khinh thị, ta sẽ kê đơn, trước tiên hạ sốt cho nhị tiểuthư, nhưng phương pháp chữa bệnh đúng còn phải... cần nhị tiểu thư buông lỏng tâm tình mới được, ai..."
Tôn đại phu thở dài, hắn là cungphụng (những người có tài được chiêu mộ) của Tô gia, cũng là thầy thuốcchính của Tô Bá Dung nên đương nhiên hiểu tình thế Tô gia lúc này. MuốnTô Đàn Nhi buông lỏng tâm tình ư, nói dễ vậy sao. Hắn lắc đầu ngồi trong phòng khách viết đơn thuốc, sau đó lại dặn dò một phen mới cáo từ rờiđi, Tiểu Thiền cũng cầm đơn thuốc ra ngoài. Quyên nhi và Hạnh nhi chạyđến bên giường nhìn Tô Đàn Nhi đang hôn mê, sau đó khóc nức nở nhìn Ninh Nghị nói:
"Làm sao bây giờ."
Câu này giống như đang xin NinhNghị giúp đỡ, hoặc đang tự thì thầm. Thường ngày, ba nha hoàn này rất có chủ kiến, nhưng tới lúc này khi Tô Bá Dung gặp chuyện, Tô Đàn Nhi đổbệnh, họ cũng chẳng biết phải làm sao.
Ninh Nghị chống cằm một lúc mới hỏi:
"Mấy ngày nay, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Tô Đàn Nhi bị nhiễm phong hàn có thể là do đi tắm quá muộn, bệnh tình banđầu cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng từ sau khi Tô Bá Dung bị đâm, TôĐàn Nhi phải đối mặt với nhiều sự khiêu chiến, nhưng khi đó nàng cũngchưa có dấu hiệu kiệt sức. Hừng đông mấy hôm trước, nàng còn tự tin nóichuyện Hoàng thương, tinh thần và khí thế đang lên tới đỉnh, ứng biếncũng rất tốt.
Giống như một công ty lớn gặp nhiều đả kích, hoặc bị người ta gài bẫy.
Sau khi gặp đả kích thì bắt đầu ứng biến, đây là một chuyện rất bìnhthường. Việc Tô Bá Dung đột nhiên bị đâm, nếu như Tô Đàn Nhi vì chuyệnnày mà đổ bệnh thì chắc chắn nàng không thể có những đối sách như vừaqua.
Tô Đàn Nhi không phải người yếu đuối, muốn đả kích nàng trên phương diện tâm tình đúng là không thể. Đối phương chắc cũng đã chuẩnbị tâm lý ở việc này. Trong bốn ngày vừa rồi, nhất định đã có chuyệnquan trọng xảy ra...
Thấy Ninh Nghị hỏi như vậy, Quyên nhi hơi có chút nghi hoặc, quay đầu nhìn Hạnh nhi mấy hôm nay đi theo tiểu thư.Hạnh nhi còn đang khóc, nhìn Quyên nhi và Ninh Nghị một lúc rồi lau nước mắt nức nở nói:
"Muội... Tiểu thư không cho nói..."
Ninh Nghị suy nghĩ một chút, sau đó ngồi xuống ghế bên cạnh, thở dài, hắn đưa tay xoa trán, thì thào nói:
"Tâm lực quá độ... Hoàng thương, Hoàng thương nhất định đã xảy ra vấn đềkhông giải quyết được... bên ngoài hay bên trong, nếu bên ngoài thì cókhả năng đã đắc tội đại quan của Chức Tạo viện, nhưng mà mấy hôm naychuyện đi bái phỏng họ đều do đám chưởng quỹ làm, tình thế chưa tới mứcnày... Chỉ có thể bên trong xảy ra vấn đề không giải quyết được, phươngdiện kỹ thuật thì ta không có hứng thứ, tạm thời đừng nói chuyện này..."
Hai cô nha hoàn nghe hắn thì thầm, Hạnh nhi khóc càng thê thảm:
"Kỳ thực, kỳ thực... Mấy ngày hôm trước..."
Lời còn chưa dứt, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân, Quyên nhi vàHạnh nhi vội vã đi ra, người vào là chưởng quỹ có thứ bậc cao nhất trong phòng lớn - Liêu chưởng quỹ, hắn cũng đã hỏi han tình hình từ Tôn đạiphu một lần. Tô lão thái công lúc này còn chưa về phủ, Quyên nhi và Hạnh nhi khẳng định không làm chủ được vấn đề, họ thương nghị với Liêuchưởng quỹ vài câu. Ninh Nghị ở trong phòng suy đoán khả năng phát triển của sự việc, đứng lên đi vài bước rồi lại nhìn Tô Đàn Nhi đang ngủ saytrên giường.
Bình thường căn phòng này rất ngăn nắp, sạch sẽ,nhưng do mấy hôm nay quá bận nên trông có chút lộn xộn, khi Ninh Nghị đi tới nhìn mấy cuốn sổ trên bàn, đột nhiên hắn phát hiện ở chân giườnghình như rơi thứ gì đó. Hắn cầm lên, thấy đây là một miếng vải nhỏ, hình tam giác, màu vàng nhạt, trên tấm vải có một đường hoa văn đơn giản.
Chắc là miếng vải mới rơi khoảng hai hôm nay nên không có bụi, Ninh Nghị cầm nó tới gần ngọn đèn thì đột nhiên nhớ ra một việc. Đó là có một ngàyngồi trên tầng 2 căn nhà đối diện, Tô Đàn Nhi cầm cho hắn xem một miếngvải, tươi cười như hoa, rất là hài lòng:
"Tướng công, chàng xem màu này có đẹp không?"
"À... đẹp, đẹp lắm, màu này người bình thường không dùng được..."
Miếng vải vàng rực... chưa phải là trọng tâm câu chuyện Tô Đàn Nhi muốn nóilúc đó, nhưng màu sắc rực rỡ của tấm vải khi đó thế nào, Ninh Nghị đạikhái vẫn nhớ rõ, vậy mà lúc này nó đã biến thành màu vàng nhạt...
Bên ngoài, Liêu chưởng quỹ dường như nhắc tới tên Ninh Nghị, hắn thở dàithu miếng vải vào trong tay áo. Hiện giờ Tô Bá Dung, Tô Đàn Nhi đều gặpchuyện, nhưng không thể kêu người của phòng hai, phòng ba tới nghĩ cáchdùm. Bình thường Ninh Nghị mặc kệ việc này, nhưng dù sao cũng có địa vịchủ nhân của Tô gia, Liêu chưởng quỹ tìm hắn nói chuyện vải câu, đạikhái mà muốn hắn biểu thị thái độ, Ninh Nghị gật đầu.
"Không cóchuyện gì lớn, tất cả theo lẽ thường, binh đến tướng ngăn, chỉ là chuyện của Đàn nhi đừng truyền ra ngoài, tạm thời đừng cho quá nhiều ngườibiết nàng bị bệnh, vậy đi."
"Tôi biết nhị tiểu thư bị bệnh cầntĩnh dưỡng, không thể lo nghĩ, nhưng mà... nếu như thực sự có biến cốcần quyết định, không biết..."
"Vậy thì mang tới đây, ta sẽ nghĩ cách, ngoài ra cũng cần Liêu chưởng quỹ và các vị chưởng quỹ vất vả thêm."
"Dạ, thực ra nếu có chuyện thay đổi nhỏ, mọi người đều có khả năng ứng đối,kinh doanh nhiều năm trong ngành vải, tất cả đã lọc lõi hơn trước rấtnhiều, nhưng vẫn kính xin cô gia giúp tiểu thư xử lý bớt một sốchuyện..."
Liêu chưởng quỹ nói điều này đúng là muốn rào trướctình thế, nếu như chỉ là công việc của một Giang Ninh, một chưởng quỹtọa trấn là đủ rồi, nhưng nếu liên quan tới công việc làm ăn trong cảnước thì nhất định phải có người ra mặt.
Sau khi Liêu chưởng quỹrời đi, Thiền nhi lấy thuốc đã trở về. Không lâu sau, lão thái công vềphủ vội vã chạy tới, nhưng Tô Đàn Nhi vẫn miên man như trước, điều nàylàm cho ông cụ bị đả kích lớn lao. Ông cụ nhìn Ninh Nghị, sau đó lại dặn dò ba nha hoàn vài câu rồi nặng nề về phòng.
Khu nhà bắt đầu yên tĩnh, ngọn đèn dầu chập chờn, mùi thuốc ngai ngái. Không khí yên tĩnhnày chẳng khác nào những buối tối trước, khi đó mọi người ngồi nóichuyện phiếm, đánh cờ caro, thỉnh thoảng cười đùa, vô cùng thân thiết.Tiểu Thiền bưng chén thuốc đi vào, mọi người im lặng ngồi chờ, Quyên nhi nhịn không được nghẹn ngào:
"Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Cô gia..."
Tô Bá Dung gặp chuyện, Tô Đàn Nhi thì hôn mê, nếu có thể tỉnh lại, sứckhỏe cũng không thể tốt ngay được, lão thái công có thể bảo người ngoàitạm thời cáng đáng công việc của phòng lớn, nhưng tương lai xảy rachuyện gì, chẳng ai đoán trước được. Số người hiện giờ có thể tin tưởng, đại khái cũng chỉ có mấy người mà thôi, nếu như Ninh Nghị thật sự làmọt sách, có thể hắn sẽ bị loại trừ ra khỏi mấy người tin tưởng đó, thếnhưng trong vòng một năm nay, Ninh Nghị chí ít cũng được coi là một phần tử của gia đình… Đương nhiên, câu nói của Quyên nhi lúc này chỉ là vìluống cuống mà thôi, Ninh Nghị là đàn ông, khác với các nàng, nhưng thực sự muốn hắn nghĩ ra biện pháp thì các nàng không hi vọng.
NinhNghị lúc này đang đứng cạnh bàn thu dọn một số quyển vở, gian phòng cóchút lộn xộn nên hắn tiện tay làm một chút. Hắn không quay đầu lại, chỉmở cuộn giấy Tuyên Thành chưa viết ra, sau đó đi tới cạnh nghiên, màimực.
"Trước đây các muội không được dạy ứng phó với chuyện này ư?"
Ninh Nghị thấp giọng nói.
Ba gã thiếu nữ lắc đầu.
Ninh Nghị cầm bút lông, trầm mặc trong chốc lát:
"Tiếp theo... Ta muốn xem toàn bộ sổ sách trong vòng bảy đến 10 năm gần đâycủa Tô gia, đồng thời ta muốn xem ghi chép về tình hình phát triển trêncác mặt của Tô gia, các loại thư tín trao đổi với các chưởng quỹ. Taphải biết việc làm ăn của Tô gia phát sinh cái gì, ứng phó ra sao, kếtquả và nguyên nhân của những chuyện đó... Mặt khác ta muốn nhiều giấyTuyên Thành hơn, mực nữa, ta còn muốn một tấm vải mịn, chuẩn bị một chút đồ ăn, no là được nhưng không nên quá ngọt, một ấm trà lớn… Tạm thời là những thứ này..."
Phía sau im lặng, ba nha hoàn đều có chút luống cuống, không biết hắn muốn làm gì. Ninh Nghị quay đầu.
"Nhạc phụ đã vậy, lão thái công... có thể sẽ gọi một số người tới đây hỗ trợ, nhưng mà vô dụng."
Ninh Nghị lạnh lùng chỉ tay vào Tô Đàn Nhi đang nằm trên giường:
"Tiểu thư của các muội sẽ không buông bỏ, sau khi tỉnh dậy, chuyện đầu tiênmuốn làm không phải là uống thuốc, mà là xử lý công việc, không ai cảnđược nàng... cho nên, kết quả là rất đơn giản."
Hắn cười cười, có chút bất đắc dĩ, có chút buồn chán, giọng nói không khác gì lúc kể chuyện khi chơi cờ ngày thường:
"Ta thử xem sao..."
Quyên nhi và Hạnh nhi còn có chút chần chờ, Thiền nhi đã hít sâu một hơi, vốn hai mắt nàng đẫm lệ mông lung nhưng bây giờ đã tươi cười, lau khóe mắt, xoay người ra cửa:
"Muội đi cầm sổ sách và nhật ký..."
Tô gia có phòng chứa sổ sách ở ngay bên cạnh, nhưng bình thường chỉ có ba nha hoàn này và Tô Đàn Nhi mới có tư cách vào lấy.
Sau khi Tiểu Thiền rời đi, Quyên nhi suy nghĩ một chút cũng ra ngoài, sauđó là Hạnh nhi, nàng lau sạch nước mắt trên mặt, khi ra cửa còn nhỏgiọng nói:
"Cô gia... ở trong này ư?"
"Nếu không, khi tiểu thư các muội tỉnh lại làm sao bây giờ?"
Cô gia muốn giúp tiểu thư giải quyết vấn đề, Hạnh nhi và Quyên nhi khôngcách nào nghĩ được nó là chuyện tốt hay xấu, có kết quả thế nào. Nhưngnếu như không để cô gia làm, sau khi tiểu thư tỉnh lại, nhất định sẽxuống giường xử lý công việc, điểm này, ba nha hoàn đều biết cả. Cho dùthế nào cũng phải tìm cách cho tiểu thư dưỡng bệnh, việc còn lại chỉ cócô gia mới có thể giải quyết.
Nàng cười có chút khó khăn, sau đóbước ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hắn và Tô Đàn Nhi đang hôn mê,Ninh Nghị ngồi xuống ghế, cầm giấy Tuyên Thành và bút lông thở dài.
"Các ngươi thật quá đáng... làm cho đồ ở rể như ta cũng không yên ổn..."
Hình như, bực tức này ám chỉ người ở sau màn...
***
Hừng đông, giờ Sửu (từ 1 đến 3 giờ sáng) qua đi, Tô Đàn Nhi tỉnh lại...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 114: Tâm Tình (Thượng)
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comHừng đông, giờ Sửu qua đi, Tô Đàn Nhi tỉnh lại.
Lúc mở mắt cảmthấy cả trời đất đều chỉ có một màu vàng, bên ngoài yên ắng vô cùngnhưng mà bầu không khí lại không mang tới sự bình an. Trong đầu, trênngười, các loại cảm giác khó chịu, xao động, bất an thi nhau ùa tới,khiến cho nàng không thể nào phân biệt được hoàn cảnh xung quanh. Tạisao lại khó chịu chứ? Rất nhiều hình ảnh xẹt ngang trong đầu nàng, trước không đường - sau có truy binh, có một số thứ thất bại... Trong cảmgiác hỗn loạn ấy, đột nhiên có tiếng người thân vang lên.
"Tiểu thư đã tỉnh rồi."
Đó là giọng của Tiểu Thiền, không cần suy nghĩ nàng cũng nhận ra điều này, nàng nhắm mắt nhớ lại những gì mới diễn ra, cố sức muốn ngồi dậy thì bị Tiểu Thiền ấn xuống. Tiểu nha hoàn không dùng bao nhiêu sức, mà chủ yếu là sức của nàng không còn, trong ánh mắt, nàng thấy mắt đối phương đỏngầu.
"Mấy giờ rồi?"
Nàng mở miệng hỏi, thanh âm có chút khàn khàn, nghe mà không giống nàng chút nào.
"Đã qua giờ Sửu rồi ạ."
"Tiểu thư đừng dậy..."
"Thuốc có tính nóng..."
Những giọng nói vang lên bên tai nàng, có Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi vàcả Lập Hằng. Hắn cũng ở đây, cảm giác khó chịu của nàng vơi bớt, mộtchút ấm áp lan ra, nàng nhớ lại toàn bộ chuyện trước khi ngất:
"Liêu chưởng quỹ và mọi người..."
"Tiểu thư đừng nghĩ những chuyện này nữa..."
Bên giường, Quyên nhi nghẹn ngào nói chuyện. Tô Đàn Nhi xin lỗi lắc đầu, suy yếu mở miệng:
"Không được mà..."
"Liêu chưởng quỹ và mọi người đã về nghỉ ngơi."
Giọng nói Ninh Nghị vang lên bên cạnh, sau đó hắn nhìn Thiền nhi nói nhỏ:
"Để ta nói chuyện với cô ấy, các muội ra ngoài giúp Hạnh nhi đi."
Hai nha hoàn gật đầu đi ra ngoài, đến phòng bên sắc thuốc. Khi yên tĩnh,thị lực và tinh thần của Tô Đàn Nhi mới phục hồi được một chút, nàngthấy người đàn ông là tướng công của nàng hiện đang mặc bộ trường bàomàu xanh như thường ngày, đang ngồi trên chiếc ghế đối diện nhìn nàng.Thần thái của người này vẫn giống như lúc nói chuyện phiếm, thoải máinghiêng đầu, dáng vẻ thư sinh ung dung trầm ổn. Tuy rằng tuổi vẫn trẻ,nhưng lại có sự lão luyện trưởng thành, đây chính là bóng dáng tài tử mà nàng thầm mong ước ở trong lòng.
Tài học của người này lợi hạihơn rất nhiều người nhưng chưa bao giờ khoe khoang, nội liễm âm thầm,ung dung nhưng lại rất có lực lượng. Trước kia Tô Đàn Nhi từng suy nghĩvấn đề này rất nhiều. Theo lý thuyết thì một đệ nhất tài tử như hắn, lúc nào cũng phải khiến cho người khác có cảm giác lợi hại mới phải, vậy mà khi ở nhà, bao gồm cả nàng, Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi chẳng ai cảm nhận được điều này. Hắn lúc nào cũng chỉ ung dung đi lại, khi nói vớingười bên ngoài thì thấy tự hào, nhưng thỉnh thoảng đột nhiên cũng thấysợ hãi, nhưng mà… hầu như lúc nào các nàng cũng chỉ nhìn thấy hắn có bộdáng này. Nếu là từ bên ngoài nhìn vào, người ta có lẽ sẽ thấy hào quang của tài tử, nhưng đối với người bên cạnh, hầu như ai cũng chỉ thấyngười này đơn giản bình thường mà thôi.
Cũng không biết vì sao,lúc này nhìn thấy hắn, nàng lại đột nhiên nhớ tới cái hào quang của đệnhất tài tử kia. Từ tối qua đến giờ, hắn vẫn chưa nghỉ ngơi, đáng nhẽmình không nên làm liên lụy tới hắn mới phải, tướng công chỉ là một vănnhân, không nên dính tới những chuyện làm ăn buôn bán, nhưng lúc này...nàng định cười xin lỗi, định mở miệng thì Ninh Nghị đã cầm một miếngbánh đưa tới.
Vẫn có cảm giác như lúc nói chuyện phiếm trước kia, Tô Đàn Nhi vô ý thức định vươn tay đón, nhưng trong tay lại không cóchút sức lực nào. Cái bánh xoay tròn một vòng trên không, rồi chui thẳng vào miệng hắn, chóp chép một trận rồi nhấp một ngụm trà, nuốt xuống.
"Mấy thứ này ta có thể ăn nhưng nàng thì không được, nàng chỉ có thể uống thuốc."
Định bật cười mà đầu lại cảm thấy choáng váng, người mệt mỏi rã rời, trong lòng có chút bất đắc dĩ:
“Người này, tại sao lại cứ bắt nàng phải cười cơ chứ?”
Sau đó nàng nghe Ninh Nghị nói:
"À, giờ… có một số việc định nói với nàng."
"Sao?"
Trên giường, cô gái mệt mỏi mở mắt.
***
Lửa cháy bập bùng, trong nồi đất, dược khí bắt đầu phun ra, ba cô nha hoànđứng bên cạnh, thỉnh thoảng quay đầu nhìn căn phòng trước mặt, trong ánh mắt hiện lên sự sầu lo.
Tiểu Thiền có khá hơn một chút, Quyênnhi và Hạnh nhi thì tâm sự rất nặng nề. Tiểu thư cuối cùng cũng tỉnh,nhưng vẫn sốt cao như cũ, đêm hôm nay thật dài nhưng cũng mới là bắtđầu. Tiểu thư đổ bệnh, phòng lớn gặp khó khăn, các nàng theo tiểu thư từ nhỏ, biết tiểu thư bỏ bao nhiêu tâm huyết và công sức vào chuyện này,tiểu thư tuyệt đối không lùi bước, không biết cô gia có thể thuyết phụctiểu thư hay không. Nhưng dù có thuyết phục được tiểu thư, chuyện củaphòng lớn sẽ giải quyết thế nào đây? Chẳng nhẽ trơ mắt nhìn tâm huyếtcủa tiểu thư trôi tan theo dòng nước?
"... Cô gia định làm gì khi bảo chúng ta làm những việc vừa rồi?"
"Không hiểu..."
"Chẳng nhẽ lại giống như làm thí nghiệm..."
"Làm vậy có gì hữu dụng đâu..."
"Không biết..."
Một bên sắc thuốc, một bên nói chuyện, trong lòng ba cô nha hoàn đầy nghihoặc. Lúc trước, Ninh Nghị bảo họ mang những tờ giấy Tuyên thành xéthành những ô vuông, sau đó mắt đọc sổ, tay viết những thứ đại khái nhưlà: tên cửa hàng, nơi mở quán, rồi là vô số thứ ký hiệu loằng ngoằng,các nàng nhìn cũng không hiểu, chỉ thỉnh thoảng thấy cô gia nhíu mày suy nghĩ, thậm chí có hai lần gọi các nàng tới hỏi nơi nào xảy ra vấn đề về thu chi, vì sao như vậy, sau đó lại chú thích xuống.
Cô gia muốn hiểu tình hình của Tô gia, nhưng kiểu này thì làm sao hiểu được? Chẳngai biết. Trong vòng 1 năm trở lại đây, cô gia mang tới cho các nàng cảmthấy rất thân thiết, rất uyên bác, nhưng dù sao cũng không hiểu chuyểnbuôn bán làm ăn. Lúc này, ai trong Tô gia cũng nhận thấy nguy cơ, cácchưởng quỹ kinh doanh vài chục năm, kinh nghiệm đầy mình cũng phải vòđầu bứt tai, bận rộn đủ mọi chuyện. Cô gia dù sao cũng chỉ là một thưsinh, dù muốn hỗ trợ nhưng e rằng chỉ là thư sinh sĩ diện hão, chẳngđược bao lâu, cũng không có bao nhiêu tác dụng.
"Cô gia..."
Tiểu Thiền thân cận với Ninh Nghị nhất, cúi đầu nói:
"Cô gia rất lợi hại..."
Trước kia, nàng biết Ninh Nghị rất lợi hại, từ khi có đụng chạm da thịt vớiđối phương, loại cảm giác này tự nhiên tăng mạnh, nhưng dù sao nàng hiểu cô gia cũng chỉ có mức độ. Trước nàng muốn bảo cô gia chia sẻ công việc với tiểu thư, chủ yếu chỉ muốn làm mối quan hệ của hai người trở nênthân thiết hơn. Thế nhưng trên phương diện làm ăn buôn bán, cô gia khẳng định không bằng được tiểu thư, mặc dù trong lòng Tiểu Thiền vẫn nghĩ,cô gia lợi hại hơn so với người bình thường rất nhiều, nhưng cũng khôngdám khẳng định mặt nào cô gia cũng lợi hại hơn mọi người.
"Chúng ta cũng biết cô gia rất lợi hại, rất thông minh, nhưng không thể chuyện gì cũng lợi hại như làm thơ vậy..."
Quyên nhi thấp giọng nói.
"Cô gia đã nói là có cách thì sẽ không lừa dối chúng ta đâu."
Tiểu Thiền lúc này cũng chỉ có còn cách tin tưởng gần như mù quáng vào việcnày, Hạnh nhi đứng bên cạnh thấy vậy thì im lặng một lúc lâu, sau đó mới đưa tay lau nước mắt.
"Ta biết tính cách của tiểu thư, nhưng chỉ cần cô gia thuyết phục thành công tiểu thư chịu tĩnh dưỡng, vậy là được rồi."
Có lẽ bởi vì trong lòng có việc đè nặng, buổi tối hôm nay, người có tínhtình mạnh mẽ nhất trong ba người – Hạnh nhi lại rơi nhiều nước mắt nhất, nàng nói một cách nghẹn ngào:
"Chỉ cần tiểu thư khỏe lại thì mọichuyện lại bình yên, tiểu thư là tiểu thư, cô gia là cô gia, chúng tavẫn ở cùng nhau... Như vậy là được rồi..."
Tâm tĩnh của nàng đãlây nhiễm sang Quyên nhi và Thiền nhi, sự thương cảm tràn tới, lúc Quyên nhi nghẹn ngào, Thiền nhi vẫn nói nhỏ:
"Cô gia sẽ có cách..."
"Đúng vậy."
Hạnh nhi và Quyên nhi ở bên cạnh gật đầu, thực ra chẳng ai trong số họ dám tin chắc vào điều này.
Chỉ cần tiểu thư có thể không sao, vậy là tốt nhất, về phần những thứ khácthì đành để người trong nhà ra sức, lão thái công, Liêu chưởng quỹ, Tịch chưởng quỹ, Nhị lão gia, Tam lão gia, một gia đình lớn như vậy, chẳngnhẽ không có ai chống đỡ nổi...
***
Khi ba người đang sắcthuốc, trong phòng ngủ, ngọn đèn vẫn bập bùng tí tách, Ninh Nghị ngồitrước giường uống một ngụm trà, chậm rãi nói lại những lời chẩn đoán của Tôn đại phu về bệnh tình của Tô Đàn Nhi.
"Không phải phong hàn,không chỉ là phong hàn, bản thân nàng hiểu rõ nhất. Ta biết bây giờ nàng rất khó chịu, tâm tình không tốt sẽ không làm được việc, không làm được việc sẽ không an tâm, không an tâm thì việc lại càng không giải quyếtđược, sẽ thành ván cờ chết… Ta cũng biết, lải nhải những chuyện này sẽkhiến nàng phiền hơn..."
Hắn thoáng dừng một chút, Tô Đàn Nhi khẽ lắc đầu một cái, sau đó mở miệng, giọng nói nhẹ như tơ:
"Tướng công, thiếp hiểu rồi... chàng định bảo thiếp buông bỏ..."
Thần sắc nàng có chút buồn bã.
"Buông hay không, đều do nàng."
Ninh Nghị đưa tay đặt lên trán của nàng:
"Hiện giờ nàng không thể nói chuyện nhiều, cho nên ta chỉ thông báo một cáchvắn tắt, ta vừa xem xong sổ sách trong vòng ba năm gần đây."
"Xem cái gì?"
Tô Đàn Nhi có chút mê hoặc.
"Ta vừa xem xong sổ sách kinh doanh của phòng lớn trong vòng ba năm gần đây."
Ninh Nghị nhìn cô gái đang cố gắng tập trung lập lại một lần:
"Nhạc phụ bây giờ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, nàng lại đổ bệnh. Ông nội có lẽ do lo lắng sẽ phái người tiếp nhận, nhưng mà chắc chắn nàng sẽ không buông. Từ giờ trở đi, nàng không được xuống giường, phải trị khỏi bệnh, việc trước mắt ta sẽ giúp nàng lo liệu, Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhicũng đều ở đây, nhưng có một số việc ta phải đứng ra thay mặt nàng, đólà cách duy nhất..."
"Ta biết nàng đang có rất nhiều nghi vấn,nhưng hiện giờ không cần thiết nói quá nhiều, ngày mai, ngày kia, khinàng đỡ hơn một chút, chúng ta sẽ nói chuyện, ta cũng có việc muốn nóivới nàng. Nhưng mà bây giờ chỉ có mấy câu thế này: Chúng ta quen nhau đã hơn một năm, hiện giờ ta muốn nàng biết một việc, những gì ta nói sẽlàm được thì chắc chắn ta sẽ làm được, điều này ta vô cùng tin vào bảnthân, chuyện trước mắt, ta có thể giúp nàng giải quyết..."
Tô Đàn Nhi nắm tay hắn, khó khăn lắc đầu, mỉm cười mà như muốn khóc:
"Tướng công, chuyện này... chàng không biết..."
Ninh Nghị không để nàng nói tiếp, dịch người tới gần, nhìn thẳng mắt nàng, nói:
"Không, ta biết tính chất việc này thế nào nên mới nói những câu vừa rồi, ta sẽ chứng minh cho nàng thấy. Nàng có tin ta hay không thì phải dựa trênnhân phẩm và giao tình của chúng ta thời gian vừa qua, tóm lại, tạm thời nàng nên nhớ những điều ta vừa nói, đó mới là thứ quan trọng nhất..."
"Sau này, ta sẽ xử lý công việc trong phòng của nàng, nàng có thể nằm trêngiường nghe, có thể nhìn, nghĩ cũng không sao, khi ta quyết định việc gì ta cũng sẽ nói trước cho nàng biết, nàng gật đầu, chúng ta thông báo ra ngoài. Ta biết nàng sẽ không buông bỏ, cũng không thể gạt nàng ra mộtbên, ta chỉ có cách giảm thiểu quá trình suy nghĩ của nàng, nàng chỉ cần suy tính xem, ta quyết định như vậy có đúng hay không... được chứ?"
Tô Đàn Nhi nhắm mắt lại, thật lâu sau, một giọt nước mắt từ khóe mắt trượt xuống, Ninh Nghị nói chậm hơn một chút.
"Tô gia vẫn chưa phải ở trong tình thế gay cấn nhất, bên kia vẫn chưa xuấtthủ, nàng bây giờ nên uống một chút thuốc, không nên suy nghĩ nhiều, nhớ kỹ những điều ta nói là được. Ta nói sẽ giải quyết là nhất định sẽ giải quyết. Yên tâm ngủ một giấc đi, chí ít tạm thời để trái tim thoải mái,sẽ không có chuyện gì đâu, bởi vì ta đã ở đây, được không?"
Tô Đàn Nhi từ từ nhắm mắt, gật đầu.
"Được, chúng ta quyết định như vậy."
Ninh Nghị lui về, nhấp một ngụm trà. Sau một lát, Tô Đàn Nhi lại mở mắt:
"Tướng công, thiếp đỡ..."
"Chẳng nhẽ những người kinh doanh như các nàng không biết bị thuyết phục."
Ninh Nghị bĩu môi, lắc đầu tỏ vẻ không tin.
Tô Đàn Nhi hơi nở nụ cười, đầu óc lại choáng váng.
Sau đó Hạnh nhi, Quyên nhi, Thiền nhi bưng thuốc vào, nâng nàng lên uốngmột chút, dưới cái nhìn quan tâm của mọi người, nàng thiếp đi, nhưngtrước khi ngủ vẫn còn nói với một câu:
"Tướng công cũng nên nghỉ ngơi..."
"Biết rồi."
Khi tỉnh lại, sắc trời đã gần sáng rõ, Tiểu Thiền ngồi bên ghế ngủ gật,bóng người kia vẫn ngồi trước bàn cạnh cửa sổ, không biết đang viết cáigì. Nàng vì vậy nhắm mắt lại, tiếp tục tiến vào mộng đẹp, có lẽ bởi vìbóng lưng kia mà trong lòng nàng giờ đây yên tĩnh hơn một chút...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 115: Tâm Tình (Hạ)
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comKhi tỉnh lại, thời gian đã là buổi sáng, trời đầy mây có vẻ như muốn mưa, thời tiết khá oi bức. Tướng công đã không còn ngồi trước cửa sổ, Tiểu Thiền cũng đã nghỉ ngơi, người thay là Quyên nhi và Hạnh nhi. Căn cứ theo những gì Quyên nhi nói, vừa rồi lão thái công có đến thăm, thấy nàng đang ngủ thì bảo không cần gọi, chỉ thuận miệng hỏi xem những biểu đồ trên tường để làm gì, sau khi biết là Ninh Nghị làm thì không hỏi nữa, bảo nàng nghỉ ngơi cho tốt.
Mới qua một đêm không thể hạ sốt ngay được, nàng uống thêm một chén thuốc, đầu mơ màng, miệng đắng ngắt. Hiện giờ nàng đang suy nghĩ những điều hôm qua Lập Hằng nói… Tuy rằng nàng đã hiểu nhưng không cam lòng, bởi vì nàng đã bỏ rất nhiều tâm huyết.
Người kia không ở đây, trong lòng suy nghĩ linh tinh tới việc này, nàng cảm thấy trống vắng, cơn buồn ngủ mơ mơ màng màng kéo đến. Giấc ngủ này không không giấc ngủ buổi sáng, khi tỉnh dậy thì trời đã quá trưa, Ninh Nghị lại ngồi trên ghế, tiếp tục thương lượng gì đó với Quyên nhi, đại khái là sự việc của năm ngoái, Quyên nhi nhỏ giọng giải thích.
Tiểu Thiền bước tới hỏi: "Tiểu thư tỉnh rồi à?" Sau đó Ninh Nghị và Quyên nhi đồng thời quay đầu.
Người rất mệt, không muốn nói, không muốn cử động, Tiểu Thiền giúp nàng kê cao gối sau lưng, Lập Hằng đưa tay đặt lên trán nàng… tuy rằng tối hôm qua họ mới tiếp xúc thân mật như vậy, nhưng giờ đã có cảm giác tự nhiên.
Đặt tay trên trán cô gái, nam tử gật đầu:
"Hình như đỡ nhiều rồi, gọi Tôn đại phu tới một chuyến là được."
Sau đó lại nói mấy câu khó hiểu như:
"Đêm qua chừng 40 độ".
Tiểu Thiền ra ngoài bưng bát cháo tới, "ép" nàng ăn mấy thìa nhỏ, không lâu sau Tôn đại phu đi tới, hỏi tình hình tiểu thư thế nào, Tiểu Thiền thỉnh thoảng đáp mấy câu, Lập Hằng tiếp tục xem sổ sách, ghi lại gì đó, thỉnh thoảng hỏi một vài sự việc. Tô Đàn Nhi nằm đó nhìn mấy người đi tới đi lui, cũng có khi chỉ còn lại mình nàng và Ninh Nghị, nhìn bóng người kia hành động gọn gàng, đâu vào đấy, một cảm giác kỳ quái lan tới, nàng cảm thấy bình yên.
Chạng vạng, sắc trời tối dần, ngoài trời đã mưa, không khí tươi mát tràn vào trong phòng mang theo mùi bùn đất ngai ngái.
Thỉnh thoảng nàng lại chập chờn ngủ, sau đó tỉnh lại, tối hôm nay đám Liêu chưởng quỹ không vào phủ, trời mưa nhưng vẫn không thiếu những ánh đèn di động, bọn họ đang làm gì thế nhỉ. Trong phòng, lúc này chỉ có Ninh Nghị, Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi ở cùng nàng, một tờ giấy Tuyên Thành được treo lên vách tường, thỉnh thoảng Lập Hằng liếc mắt nhìn, động tác này làm cho bầu không khí ngày càng trở nên kỳ quái.
Bình thường nàng vẫn ở trong phòng mình xử lý công việc, điều này khác với các tiểu thư khuê các khác, nhưng rất nhiều món đồ và trang sức của con gái vẫn phải có, giờ có thêm tờ giấy Tuyên Thành, nó phá vỡ luôn bố cục trước kia. Đa phần thời gian, trong phòng ở trong trạng thái yên tĩnh, Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi nhỏ giọng nói chuyện với Lập Hằng, ra ra vào vào cũng rất nhẹ nhàng. Trời mưa, Lập Hằng bận rộn xử lý công việc, không khí yên tĩnh vô cùng.
Tối nay, nàng lại nhớ tới cái ý niệm lúc sáng sớm hôm qua: tướng công là thư sinh, thậm chí là tài tử lợi hại nhất Giang Ninh.
Mấy năm trước khi còn chưa xuất giá, thời con gái nàng cũng mơ ước điều này, không chỉ mơ một lần, đó là tương lai mình sẽ được gả cho một đại tài tử tài hoa hơn người, ngay cả mình là con gái thương nhân, thậm chí là đại thương nhân, nhưng cơ hội chưa chắc đã là không có.
Từ lúc hiểu được đạo lý đối nhân xử thế, cách nghĩ ấy dần ít đi, nhưng ước mơ vẫn còn. Nghe những câu chuyện tài tử giai nhân được truyền lưu ở Giang Ninh, sau đó lại nghe danh đám người Tào Quan, Lý Tần, những khi rảnh rỗi đi xem họ tỷ đấu ở thi hội, mọi người chào hỏi lẫn nhau, tuy rằng đa phần tới thi hội Bộc viên là để nói chuyện làm ăn, nhưng nghe được chuyện xưa, thấy người làm thơ, tâm tình lãng mạn, ước muốn xưa kia thỉnh thoảng trỗi dậy.
Nhưng cuộc sống vẫn là cuộc sống, nàng theo sự sắp đặt thành thân, chọn rể, chồng cũng là thư sinh nhưng không được mang danh tài tử, chỉ là một con mọt sách. Cuộc sống đúng là cuộc sống, nàng vẫn mang trong mình mơ ước xưa kia, đó là những thi nhân, đại tài tử, song khi thấy tướng công của mình không ngây ngô như dự đoán, sau thời gian ở chung, nàng cũng chẳng biết mình đang ước muốn thế nào.
Tướng công của mình được người ta coi là Giang Ninh đệ nhất tài tử, còn mình thì sao? Trong nhà, nàng không hề cảm nhận được khí tức đại tài tử của tướng công... trước kia đọc sách, nghe người ta nói, xem kịch, tất cả đều chỉ đến đại tài tử là lúc nào cũng lải nhải mấy câu thuộc lòng, người nào giỏi hơn thì thỉnh thoảng thốt ra mấy câu ly kinh bạn đạo, nhưng họ lúc nào cũng coi mình là trung tâm và tiêu điểm, đâu khiến cho người khác cảm thấy dễ gần như vậy chứ. Nàng đã từng ước mơ được gả cho một đại tài tử, cũng nghĩ đến mấy câu ước định như "Quan nhân cực khổ rồi" (1), "Đa tạ nương tử quan tâm"… nói chung là như trên sân khấu vẫn diễn, nhưng hiện giờ, chuyện đâu có giống vậy?
(1): Quan nhân: cách vợ gọi chồng thường chỉ xuất hiện trong kịch thời cổ. Ngoài ra, thời Tống ở Trung Quốc cũng gọi người đàn ông là quan nhân.
Ngày thường nói chuyện rất thoải mái, không khoe khoang, hài ước dí dỏm, vậy mà người kia lại được coi là đệ nhất tài tử. Giữa mình và hắn không giống vợ chồng, giống bạn bè hơn. Nàng chưa từng nghe nói đến bạn bè kiểu này, cứ cách vài ngày hai người lại lên lầu hai trò chuyện, nói cái gì cũng được. Con trai và con gái có thể làm bạn không? Trong một số chuyện cổ thường lưu truyền con gái giả nam trang kết bạn với con trai, nhưng nàng đâu có đóng giả con trai, vậy còn vợ chồng thì sao? Dường như nàng chưa từng nghe tới chuyện vợ chồng mà thành bạn bè.
Nhưng thật ra nàng thích cảm giác như vậy, thích... mà cũng không biết vì sao mình thích, cũng không biết tiến thêm một bước thế nào. Đối người tướng công – đại tài tử mà nàng biết, đến bây giờ nàng vẫn chưa biết được hết, phải nói là chưa hiểu được hết.
Từ buổi chiều đến tối, nàng nằm nghe tướng công hỏi mấy vấn đề, đều là những vấn đề quan trọng trong mấy năm nay. Tướng công là một người thông minh nên có thể nhận ra. Điều này Tô Đàn Nhi biết, thế nhưng có thông minh hơn nữa cũng bất lực mà thôi. Tướng công là một đại tài tử, mình mới là nữ thương nhân, việc này vốn phải do mình làm, nên từ trước tới nay đều cố gắng làm tốt, cố gắng không để cho tướng công cảm thấy phiền lòng vì nó, nhưng tới giờ lại kéo tướng công vào rồi.
Kết quả thế nào hiện giờ không quan trọng, tướng công không thể làm tốt việc này, nhưng tướng công vẫn làm vì để mình thoải mái: "Ta nhất định sẽ làm tốt." Việc này không phải cứ quyết tâm là làm tốt, cho dù thế nào vẫn là mình kéo tướng công vào...
Trong lòng suy nghĩ, nửa tỉnh nửa mơ, tới nửa đêm trời vẫn còn mưa, bóng đêm yên tĩnh, ánh đèn chập chờn, trong phòng chỉ còn Lập Hằng đang ngồi, lúc này hắn đang xem một số thư tín do các chưởng quỹ ở các nơi gửi tới, thấy động tĩnh phía sau, hắn quay đầu, sau đó buông thư đứng dậy đi tới.
"Tỉnh rồi à? Muốn uống nước không?"
"Có..."
Tô Đàn Nhi khẽ gật đầu.
Ninh Nghị kê cao gối đầu cho nàng, rót một chén nước đưa tới trước miệng nhỏ:
"Hạnh nhi cùng Quyên nhi đã đi ngủ, Tiểu Thiền hôm nay quá mệt nên lúc nãy ta bảo cô ấy đi nghỉ một chút, lúc này tới thời gian uống thuốc, nàng tỉnh lại là tốt nhất rồi, à, nếu nàng muốn..."
Ninh Nghị nhìn nàng chần chờ một chút, sau đó đứng dậy:
"Ta đi gọi Tiểu Thiền."
Ninh Nghị chần chờ là có nguyên nhân của nó, ban ngày hắn đã cố tình biến mất vài lần, chủ yếu là để cho nàng có thời gian làm một số việc cá nhân. Mặc dù nàng bị phong hàn nặng, nhưng không đến mức nằm bệt, sức xuống giường vẫn có. Những việc riêng tư thường không dễ mở miệng, nếu nói thẳng ra thì không biết mặt Tô Đàn Nhi sẽ nóng tới mức nào nữa. Tô Đàn Nhi thấy đối phương lúng túng, quẫn bách định rời đi, nàng mở miệng:
"Tướng công... không cần..."
Đợi Ninh Nghị dừng lại, mới nhỏ giọng nói:
"Tướng công không nên kiêng kị..."
Đương nhiên, hắn kiêng kị cũng không phải vì mình, người khó chịu sẽ là nàng.
Ninh Nghị cười cười:
"Đỡ rồi à?"
"Đỡ rồi..."
"Muốn hạ sốt cũng phải hai, ba ngày nữa."
Ninh Nghị nhìn nàng vài lần, chuyện định nói thì rất nhiều nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu:
"Hiện giờ nàng chưa khỏe, không nên nói nhiều, nếu muốn ăn hay muốn làm gì thì nói với ta nhé."
Hắn ngồi xuống ghế lại tiếp tục xem thư, trong phòng trở lại yên tĩnh, mưa thu bên ngoài đã mang lại tâm trạng, Tô Đàn Nhi nhìn bóng người kia một lúc mới quyết định nói:
"Tướng công... Tại sao lại đồng ý cuộc hôn nhân này?"
Trước kia hai người cũng đã từng nói chuyện này, nhưng nói lúc này không giống như trước kia. Ninh Nghị buông thư nhìn Tô Đàn Nhi, thật lâu sau mới cười lắc đầu:
"Cũng định tâm sự với nàng điều này, nhưng mà... hay là mấy ngày nữa, đợi nàng tỉnh táo hẳn rồi nói được không?"
"Thiếp thân không sao đâu mà, muốn... muốn biết."
Tô Đàn Nhi nói rất chậm:
"Hóa ra tướng công cũng muốn nói à?"
"Đồng ý cuộc hôn nhân này không phải vì cái gì cả."
Ninh Nghị đặt bức thư sang một bên, kéo cái ghế tới sát giường, ngồi xuống:
"Lúc trước... thực ra ta đã nói, ta không biết tại sao mình lại đồng ý, ta đã mất trí nhớ. Ta nghĩ chuyện trước khi ta mất trí nhớ không quan trọng, mà là... chuyện lúc này."
"Chuyện lúc này?"
Ninh Nghị nhìn nàng một lúc lâu, thở dài, sau đó cười ra tiếng:
"Nàng xác định mình muốn nghe lúc này?"
Tô Đàn Nhi cũng cố cười:
"Nếu không nghe, thiếp không ngủ được đâu..."
"Được rồi."
Ninh Nghị gật đầu, bởi sự tinh nhanh trong suy nghĩ của Tô Đàn Nhi lúc này chắc cũng có giới hạn nên tốc độ nói chuyện của hắn không nhanh:
"Thật ra chuyện này vô cùng đơn giản, bây giờ không nói, một ngày nào đó cũng phải nói... Có nam nhân tên Ninh Nghị thành thân với một cô gái tên Tô Đàn Nhi, ở rể, cho nên chúng ta quen nhau... Điều này đã là sự thực, không phải nghĩ nhiều nữa, duyên phận cũng tốt, âm thịnh dương suy cũng được, dù sao vẫn là hai người chúng ta... chuyện này, nàng cũng chiếm một phần trong đó, nàng thấy thế nào?"
Tô Đàn Nhi nhíu mày suy nghĩ một chút nhưng cũng không hiểu hết được hàm nghĩa những gì Ninh Nghị nói:
"Thiếp thân... Thiếp thân rất thích..."
Ninh Nghị vỗ vỗ tay nàng, hơi dừng một chút:
"Người bên ngoài nói gì cũng không quan trọng, cái gì mà tài tử, cái gì mà ở rể... Nói chung chuyện đã như vậy thì cuộc sống vô cùng đơn giản, đối với ta mà nói, ở rể cũng chẳng là gì, ta cũng không ghét nàng... Không, không bằng nói thẳng, ta thích nàng, kinh doanh rất tốt, tích cách cũng tốt, nàng rất giỏi, ta thích tính cách như vậy, huống chi, nàng đẹp một cách dã man..."
Ninh Nghị một tay sờ cằm, thản nhiên nói chuyện, giống như nghĩ đến đâu nói đến đó. Tô Đàn Nhi đúng là trở tay không kịp khiến cho không khí trở nên im lặng, mặt đỏ bừng, lắp bắp xấu hổ:
"Tướng công, tướng công, có thật sự… thích không?"
"Ừ, là rất thích."
"Thế nhưng... Thế nhưng, thiếp không có tính cách tiểu thư khuê các... Nữ tử vô tài mới là đức, là con gái... không nên giống thiếp, bọn họ đều nói... chuyện này... nam nhân sẽ không thích..."
Nói năng thì lắp bắp nhưng Tô Đàn Nhi không quên dùng ánh mắt để cường điệu sự tình, sau một lát lại ủ rũ:
"Thiếp... không xứng với tướng công..."
"Lúc này mà còn tranh cãi như vậy, đặt trong mắt người khác ta chỉ là một thằng ăn bám, nàng lợi hại hơn rất nhiều nam nhân..."
"Tướng công đâu phải không có bản lĩnh..."
Ninh Nghị cười cười:
"Lúc này, không cần thiết hạ thấp bản thân, điều này không quan trọng, tranh luận đến ngày mai cũng không có kết quả... Dù sao thì chuyện cũng chỉ liên quan đến hai ta. Đối với cuộc sống hiện giờ, ta chẳng có gì không hài lòng, cũng thích nàng, thích cái nhà này, thích cả Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi, người ngoài đúng là vô vị nhưng ta cũng không để tâm, tóm lại, cứ sống như vậy cũng không sao, rất tốt. Cho nên ta định nói với nàng điều này."
Hắn cầm bàn tay mềm nhũn của Tô Đàn Nhi, năm ngón tay nhỏ nhắn trắng ngần, nhìn bàn tay một cách thích thú, hắn nói:
"Nếu như nàng không có nhiều bất mãn, vậy sau này chúng ta cứ tiếp tục sống như vậy… Mặc kệ trước kia là sắp xếp hay không, dù sao mọi chuyện đã diễn ra, không cần suy nghĩ nguyên nhân tại sao, dù sao cũng không ghét nhau, có được không..."
Hắn cầm tay Tô Đàn Nhi đợi trả lời, đối với Ninh Nghị mà nói, đây là một quyết định tương đối trọng yếu. Trước khi Tô Đàn Nhi tỉnh lại, hắn đã chuẩn bị tâm lý, sau đó chỉ còn cách yên lặng theo dõi kỳ biến, tới lúc này đại khái đã có thể quyết định. Không cần nghĩ nhiều tới nhân tố lãng mạn, nói chung là đã có danh nghĩa vợ chồng, nếu Tô Đàn Nhi không ghét hắn, hai người ở với nhau coi như hòa hợp, vậy thì cuộc sống tiếp theo đơn giản rồi.
Tô Đàn Nhi nhìn hắn, ánh mắt chớp chớp, sau đó nhíu lại, nước mắt chảy xuống, đôi môi hơi mở, nói không ra lời. Ninh Nghị chờ thật lâu mới cúi đầu cười cười:
"Dù thế nào cũng phải có một câu chứ..."
"Tướng công..."
Đôi môi Tô Đàn Nhi giật giật:
"Sau chuyện này, đợi Đàn nhi khỏe lại, chúng ta..."
Thanh âm kia nghẹn ngào, khàn khàn nhưng ánh mắt kiên định, trong đêm mưa, nàng hơi dừng một chút, khịt mũi một cái.
"Chúng ta động phòng nhé..."
***
Muốn nàng nói ra câu này, đúng là không dễ...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 116: Phai Màu
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com"Sau chuyện này, đợi Đàn nhi khỏe lại, chúng ta... chúng ta động phòng nhé..."
Đêm mưa tí tách, Tô Đàn Nhi ấp úng nói những lời này, không lâu sau Ninh Nghị gật đầu.
"Khụ, ý ta không phải chuyện này, nhưng mà..."
Hắn cười cười:
"Được."
Hai người nhẹ nhàng tâm sự trong đêm mưa, thỉnh thoảng có những cơn gió nhẹ thổi vào phòng khiến cho ánh nến lay động. Để biểu đạt những lời vừarồi, Tô Đàn Nhi đã phải dùng không biết bao nhiêu dũng khí, nàng nằm đó, thẹn thùng trầm tư.
Bệnh tình của nàng nặng một phần là do yếutố tâm lý, những câu nói hiện giờ đã giải tỏa không ít áp lực cho nàng.Nhưng mà sau một lát, có lẽ nghĩ tới điều gì đó, nàng nhẹ nhàng cắn môi.
"Nếu như... nếu như chuyện lần này khó quá, tướng công... tướng công có thể..."
"Có thể gì?"
"Có thể..."
Tô Đàn Nhi khó xử, muốn nói lại thôi, sau đó đành phải lắc đầu:
"Thôi, không nói nữa."
"Mất hứng..."
Ninh Nghị nhìn nàng suy nghĩ một hồi, đại khái cũng đoán được cách nghĩ của đối phương, lắc đầu:
"Không phải ta vì tình cảnh Tô gia mà nói những lời như vậy, tình thế hiện giờ không quá khó khăn, còn chuyện của chúng ta cứ quyết định như vậy đi... Hơn nữa, muốn vượt qua tình thế hiện giờ kỳ thực rất đơn giản."
Tô Đàn Nhi gật đầu, sắc mặt bình tĩnh trở lại, qua một lúc nàng lại ấp úng cười cười:
"Chuyện lần này... Tướng công chưa hiểu hết..."
"Hiểu mà."
Ninh Nghị quay đầu nhìn phía sau:
"Ta đại khái đã tìm hiểu tình tình Tô gia ba năm nay, căn cơ rất ổn địnhnên không cần quan tâm tới đối thủ là ai. Họ đâm chúng ta một nhát, lạicòn cắn thêm một cú, thủ đoạn đúng là rất độc, thế nhưng không có nhiềutác dụng. Việc kinh doanh của Tô gia trải rộng toàn quốc, không có nhiều nơi chú ý tới tình cảnh của Tô gia ở Giang Ninh. Địch nhân muốn làm khó chúng ta thì phải nhắm tới vấn đề hàng hóa, khiến cho cung cầu của Tôgia không ổn định, thế nhưng ý nghĩa của thủ đoạn này không lớn, với căn cơ của Tô gia thì rất khó bị quật ngã trong thời gian ngắn, tổn thấtnhiều lắm cũng chỉ là một phần nhỏ. Hậu quả nặng nề nhất chủ yếu là ởGiang Ninh và khu vực xung quanh, tính đi tính lại, thứ họ muốn nhắm đến hiện giờ chính là Hoàng thương. Sau khi diễn ra chuyện này, đám quanphủ sẽ để ý tới vấn đề danh tiếng mà không hợp tác với Tô gia..."
"Hoàng thương..."
Tô Đàn Nhi thì thào lập lại một câu.
"Cho nên... quan trọng nhất hiện giờ chính là giải quyết vấn đề Hoàng thương."
"Tướng công không hiểu..."
Nàng đưa mắt nhìn xuống phía cuối giường, thấp giọng thì thầm, không muốn cho Ninh Nghị nhìn thấy sắc mặt của mình.
Ninh Nghị thở dài, móc tấm vải trong người ra đặt vào tay nàng nói:
"Không hiểu vấn đề Hoàng thương hay là không hiểu tấm vải này?"
Tô Đàn Nhi quay đầu, nhìn tấm vải trên tay, sau đó lại nhìn Ninh Nghị:
"Tướng công... đã biết?"
"Thực ra ta cũng không rõ lắm."
Ninh Nghị lắc đầu:
"Hạnh nhi khó xử không tiện mở miệng, ta cũng không ép muội ấy."
Tô Đàn Nhi nhìn tấm vải trên tay một lúc, thỉnh thoảng đưa mắt nhìn vềphía bên cạnh, ngẫm nghĩ sự tình, khi quay lại nhìn Ninh Nghị thì miệngđã mỉm cười, nhưng trong ánh mắt lại có vẻ thê lương, hiển nhiên là nàng nhớ tới thời gian gần đây, mình vì chuyện này mà đã lén khóc, thậm chíkhông chỉ khóc một lần.
"Tướng công, Hoàng thương không tranhđược nữa rồi... Ba năm trước đây thiếp đã nghĩ tới việc này mà âm thầmchuẩn bị, màu này rất đẹp, vốn cho rằng chuyện sẽ thành công, nào ngờkết quả biến thành thế này… chuyện xảy ra giống như bị lừa vậy. Chúng ta không dùng thuốc nhuộm, mà dùng phương pháp phối chế mới gồm: Chu Sa,cỏ xuyến, phèn chua, cây dành dành... cách này chắc chắn trước đây chưatừng có ai dùng. Hai tháng trước, vốn tưởng rằng khi mang tấm vải nàyra, mọi người sẽ bị hù dọa sợ hãi, nào ngờ… kết quả lại như thế này..."
Nàng khịt mũi một cái, khẽ cắn môi, Ninh Nghị suy nghĩ một chút nói:
"Bắt đầu phai màu khi nào?"
"Gần hai tháng trước, căn bản không biết vì sao."
Tô Đàn Nhi lắc đầu:
"Sau khi có được phương pháp mới, thiếp đã thử cho phơi nắng, hơ lửa, nhúngnước nhưng đều không làm sao, màu sắc vẫn rực rỡ như vậy, thế nhưng… nólại phai màu. Thiếp không biết làm gì bây giờ, khi phụ thân gặp chuyệncũng nhắc tới chuyện này, thiếp để bọn họ tiếp tục thử nghiệm, nhưngtrong lòng cũng biết rõ không còn cách nào cả..."
"Loại màu nàyrất khó phối chế, không dùng bột màu, khi phối chế chỉ cần không cẩnthận là màu sắc sẽ thay đổi, cho nên không biết điều chỉnh thế nào, cóđược màu rực rỡ thế này cũng chỉ là bọn thiếp may mắn thành công..."
Nàng thoáng dừng một chút, trong mắt có lệ:
"Không còn cách nào nữa, tướng công... tranh Hoàng thương không được rồi..."
Nghề vải đã phát triển rất nhiều năm, so với thời hiện đại mà nói, nó đã tạo nên một nét riêng. Mấu chốt hiện giờ nằm ở phương pháp điều chế của TôĐàn Nhi. Có lẽ với sự kết hợp thần kỳ trong một phản ứng hóa học nào đóđã tạo nên màu vàng rực rỡ thế này, với kiến thức hóa học của hắn thìkhông thể nào lý giải được.
Tô Đàn Nhi không phải là người chịuthua một cách đơn giản, song khi nhìn tâm huyết của mình trong ba nămtrở nên vô nghĩa, hi vọng Hoàng thương ngập tràn để rồi biến mất hư vô,cộng thêm sự mệt nhọc, áp lực, phong hàn chồng chất lên người mà đổbệnh. Tinh thần của con người vốn là vậy, một giây trước nàng vẫn cònđang ở trạng thái phơi phới, cho dù phụ thân gặp chuyện nhưng chỉ cần có thể tranh được Hoàng thương thì mọi chuyện sẽ qua một cách êm đềm. Vậymà đột nhiên nàng phát hiện, mọi dự tính của mình đã trôi theo dòngnước, tinh thần đang ở đỉnh cao đột nhiên tụt xuống, bệnh kéo đến nhanhhơn thủy triều.
Nhưng mà, Ninh Nghị lúc này đang khá hứng thú cầm tấm vải trong tay Tô Đàn Nhi lên nhìn:
"Không phải muội còn đang cải tiến máy dệt hay sao? Ta xem sổ sách thấy muội dồn khá nhiều tiền cho việc này..."
"Mức độ cải tiến chưa được bao nhiêu, lúc đầu thiếp dự tính chuẩn bị choHoàng thương, nhưng mà nó lại ngốn rất nhiều tiền, số tiền kiếm đượchiện giờ không đủ chi, nếu kiếm được tiền Tuế từ Hoàng thương thì mớitiếp tục đầu tư được."
"Vậy là được rồi, chuyện cần giải quyết hiện giờ vẫn là Hoàng thương..."
"Nhưng không làm được... Tướng công..."
Tô Đàn Nhi đang nói thì dừng lại bởi vì thấy Ninh Nghị dường như không tin vào lời của mình.
"Có lẽ rất khó, nhưng khó không có nghĩa là không làm được."
Ninh Nghị cười cười:
"Không phai màu có cách của không phai màu, phai màu cũng có cách của phai màu, còn về làm thế nào phải cân nhắc một chút..."
Tô Đàn Nhi suy nghĩ một chút hỏi:
"Tướng công... chẳng nhẽ định che giấu chuyện phai màu? Không được..."
Nàng dù sao cũng là người thông minh, biết có những lúc có thể nói dối, việc che giấu phai màu sẽ có hiệu quả trong thời gian đầu, nhưng hành độngnày chẳng khác nào đem hoàng gia ra đùa. Ninh Nghị cũng lắc đầu:
"Không phải như vậy. Hiện giờ ta vẫn có một số việc chưa hiểu rõ lắm, chủ yếulà những quan viên của Chức Tạo viện có liên quan tới Hoàng thương lầnnày, gia tộc nào muốn tranh đoạt Hoàng thương, chúng ta đã chuẩn bịnhững gì, máy dệt đã cải tiến đến mức nào... Nếu như nàng còn sức thì kể cho ta nghe một chút, càng rõ ràng thì cách của ta càng có hiệu quả..."
Hắn cúi đầu nhìn tấm vải:
"Hoàng thương là chuyện ưu tiên hàng đầu, mặc kệ đối thủ của chúng ta là ai,lộ diện cũng tốt mà không lộ diện cũng được, chúng ta có thể lợi dụngvấn đề này làm bọn họ xuất hiện, một lưới bắt hết. Cho nên dù có thế nào thì việc Hoàng thương lần này... chúng ta phải tranh..."
***
"... Vì sao? Bởi vì chúng ta có thực lực!"
Sáng hôm sau, trời vẫn còn mưa, trong chính viện, Ninh Nghị nhìn đám chưởngquỹ nói một cách nghiêm túc. Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên hắnnói chuyện "chính thức" ở Tô gia, nhìn bề ngoài, hắn mặc áo xanh, đầubuộc khăn, rất có phong phạm của những người nhận nhiệm vụ lúc nguy nan, chí ít... trông cũng rất được.
Lúc này hắn đang cầm một cái quạt, nhìn xung quanh.
"... Chỉ cần giải quyết xong chuyện Hoàng thương, đám mèo chuột bên ngoài và những lời bàn tán sẽ biến mất, tất cả sẽ trở lại bình thường, một lầnvất vả suốt đời nhàn nhã. Còn về phần những kẻ tính kế chúng ta là ai,chúng ta không cần quan tâm, lão thái công sẽ lo việc này, phần củachúng ta là làm tốt những gì thuộc về mình, ổn định cục diện, bằng mọicách phải đoạt được Hoàng thương."
"Cho nên một tháng tiếp theota sẽ chính thức quản lý chuyện này. Đương nhiên, kinh nghiệm của ta ởphương diện này không nhiều, mọi chuyện đều phải thương lượng với Đànnhi và mong sự chỉ dạy của các vị, hi vọng Liêu chưởng quỹ và mọi ngườidốc lòng..."
Ninh Nghị khiêm tốn ôm quyền, mỉm cười.
"Chúng ta sẽ bắt đầu triển khai tranh đoạt Hoàng thương. Tuy ta là người đọcsách, chưa tiếp xúc với thương trường, nhưng mà mọi thứ trên thế gianđều có quy tắc, quy tắc đơn giản ta hiểu, ví dụ như tết năm ngoái, do ta đoán được một chuyện mà chỉ thuận miệng nói một câu đã giúp Đàn nhihoàn thành xong việc đàm phán làm ăn với Hạ gia, hà hà... Cho nên chắcchắn là ta cũng biết một chút."
"Người giỏi!"
Hắn gõ cây quạt xuống bàn, nói từng chữ một:
"Thì trong trường hợp nào cũng giỏi!"
"Giống như những người đọc sách chúng ta, người có tài học thì ở đâu cũng cóthể rạng danh, người bên ngoài kiểu gì cũng biết. Cho nên, lúc này phảitận lực phô trương, không cần khiêm tốn. Liêu chưởng quỹ hiện đang phụtrách vấn đề quan hệ với mấy vị đại nhân trong Chức Tạo viện, điều nàymọi người cũng đã biết, nhưng còn chưa hiểu rõ..."
"Chúng ta chỉmuốn tỏ thái độ tranh đoạt Hoàng thương, Tiết gia và Ô gia đều đang nhìn chúng ta, chúng ta cũng không biết họ đang tính toán gì. Cho nên, ta hi vọng thời gian tới, khi mời khách ăn cơm hay khi nói chuyện làm ăn, mọi người phải nói cho người khác biết, chúng ta đã chuẩn bị nhiều năm choviệc này! Chúng ta không làm chuyện chúng ta không nắm chắc! Chúng ta đã có loại vải tốt nhất! Đây là thực lực, không ai cản nổi!"
"Hiệngiờ tình hình Đại Vũ và Đại Liêu đang căng thẳng, tiền Tuế nhất định sẽxảy ra vấn đề, nếu như xảy ra xung đột, tình hình biến động, đó chính là thời cơ của ngành dệt chúng ta. Với tình hình trước đây... khẳng địnhTiết gia, Ô gia không dám làm, nhưng với tình hình hiện giờ chẳng biếthọ đã chuẩn bị những gì? Thế nhưng chúng ta hiểu rõ bản thân mình, chúng ta đã chuẩn bị nhiều năm rồi, hiện giờ chính là lúc tuyên bố với bênngoài như vậy!"
"Cứ nói với người bên ngoài về những điều này,không cần quan tâm tới Tiết gia, Ô gia. Tuy rằng chúng ta chưa thể tínhtrước mọi chuyện, nhưng nếu tuyên truyền tốt, để cho tất cả mọi ngườibiết là chúng ta đã chuẩn bị lâu dài, khi đó mấy vị đại nhân trong ChứcTạo viện sẽ biết chúng ta mới là ứng viên tốt nhất, chúng ta đã chuẩn bị thỏa đáng tất cả. Chúng ta đã cải tiến máy dệt, hiệu suất tăng lênnhiều lần, sẽ đáp ứng được như cầu khi có một lượng hàng lớn, cho nên sẽ không ảnh hưởng tới Hoàng thương. Chúng ta có loại vải tốt nhất...À,việc tiếp theo thì cần mọi người giữ bí mật, ta sẽ cho mọi người xem thứ này, Quyên nhi, đem hộp tới đây."
Quyên nhi đứng bên cạnh Ninh Nghị gật đầu, xoay người cầm cái hộp trên bàn, Ninh Nghị đưa tay cầm:
"Những gì mọi người sắp được nhìn, vui lòng giữ bí mật... Đương nhiên, mọingười đều là người của Tô gia, hiểu việc này hơn ai hết, ta nói cũng chỉ là nhắc thêm mà thôi..."
Nói xong, hắn chậm rãi mở cái hộp chữnhật, một tấm lụa sắc vàng rực rỡ xuất hiện trước mắt mọi người. Khi họsợ hãi thốt lên, Ninh Nghị đẩy nó ra phía trước, rồi cầm lấy một condao, chém chém vài nhát.
Mưa vẫn đang rơi, cửa phòng đã đóng lại, giọng nói Ninh Nghị từ trong truyền ra
"Hơ lửa... nhúng nước... phơi nắng... không phai màu... đây là thứ haitháng trước chúng ta sáng chế ra... Vốn nên giữ bí mật nhưng trong tìnhhình bây giờ, chúng ta không còn cách nào khác... Có thứ này sẽ giảiquyết được mọi chuyện... Nhà nào có loại vải tốt như chúng ta? Màu sắcnày... Mọi người không cần lo lắng, có màu này thì Hoàng thương khôngphải chúng ta thì là ai... Mặc dù ta chỉ là một thư sinh, nhưng cũngbiết với những gì có trong tay, chúng ta không cần mấy vị đại nhân ởChức Tạo viện quan tâm, mà họ phải quan tâm tới chúng ta... À, những lời này đừng nói ra ngoài, nhưng nói chung... Chúng ta có lợi, bọn họ cũngnhận được chỗ tốt, lợi ích của họ lớn hơn chúng ta, nên… Được rồi, mộttháng tiếp theo, ta với các vị sẽ cố gắng làm tốt những vấn đề sau..."
***
Trời vẫn đang mưa, trong phòng ngủ, Tô Đàn Nhi nằm hết nhìn nước mưa tí tách rồi lại nhìn sang căn phòng bên, dường như muốn nghe thanh âm bên đó,nhưng thứ truyền tới cũng chỉ là tiếng mưa rơi. Tiểu Thiền bước vàophòng nói chuyện phiếm với nàng. Qua một lúc, nàng mới lên tiếng:
"Không biết tướng công hiện giờ trông như thế nào nhỉ..."
"Vừa rồi Hạnh nhi tỷ có tới đây, nói cô gia đang nói chuyện, rất lợi hại,các vị chưởng quỹ đều bị người thuyết phục. À, cô gia nói rất có đạolý..."
"Ừ, phải..."
Tô Đàn Nhi nở nụ cười, tưởng tượng xem"rất có đạo lý" là như thế nào. Không lâu sau, bên kia thương nghị đãxong, đám chưởng quỹ vừa đi vừa bàn tán. Đương nhiên, tiếng nói truyềntới bị đứt quãng bởi tiếng mưa rơi, tiếng bước chân lẹt xẹt.
"Đúng là kiến thức thư sinh..."
"Hình như có đạo lý..."
"Chuyện nào có đơn giản như vậy."
"Nhưng mà... tấm vải kia..."
"Không còn cách nào nữa, đại lão gia và nhị tiểu thư đều gặp chuyện, có một số việc cũng chỉ có cách để cô gia đại diện, chỉ cần đứng bên cạnh nhìn,không động tay động chân lung tung thì sẽ không có chuyện gì lớn..."
"Cô gia là một người thông minh, có một số việc sẽ hiểu rõ..."
"Nhưng mà dù sao cũng chỉ là một thư sinh, chuyện buôn bán rất phức tạp..."
Tiếng nghị luận theo tiếng bước chân, biến mất trong tiếng mưa. Ninh Nghị trở lại phòng hỏi thăm bệnh tình của Tô Đàn Nhi.
Lại qua một ngày nữa, cơn sốt của Tô Đàn Nhi đã giảm, Ninh Nghị cũng bắtđầu thay thế vị trí của nàng, mỗi ngày đều ngồi xe ngựa ra ngoài, họctheo cách của Tô Đàn Nhi trước đây, lấy tinh thần cầu thị “động tay động chân” vào công việc của Tô gia...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 117: Thư Sinh Khó Hiểu
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comKhi đại lão gia và nhị tiểu thư của phòng lớn đều gặp chuyện, công việc làm ăn hiện giờ do người con rể kia bắt đầu quản lý.
Tô Bá Dung gặp chuyện, Tô Đàn Nhi bị bệnh, hai phòng còn lại vốn bình thường sẽ hả hê nhưng giờ cũng phải lo lắng. Tin tức Tô Đàn Nhi bị bệnh tạm thời chưa truyền ra ngoai, nhưng người trong nhà đại khái đã biết cả rồi. Về mặt dư luận, không nghĩ cũng có thể đoán được mọi người đang đồn thổi xem phòng lớn vốn ít người, nay sẽ ứng phó ra sao với cục diện này, có người còn đoán rằng trước kia Tô Đàn Nhi lợi hại, nhưng dù sao cũng chỉ là con gái, không chống chọi được bao lâu. Nói chung, dưới cái nhìn của tất cả mọi người, Ninh Nghị tạm thời bị đẩy lên vị trí quản lý, điều này cũng khiến người khác nghị luận.
Chẳng qua chỉ là một người ở rể, nếu như ở những gia đình khác, những lời cười nhạo, chửi rủa đã vang lên, nhưng ở Tô gia có chút khác biệt. Từ khi vào phủ tới nay, người này đã phá vỡ những suy nghĩ vốn có về thân phận của hắn, vốn tưởng rằng hắn là một con mọt sách, nhưng giờ ai cũng biết hắn tài hoa hơn người, thơ từ cũng tốt mà dạy học cũng giỏi, sự kỳ tài của hắn mọi người đã được nghiệm chứng trong một năm qua. Người trong nhà hiện giờ chỉ còn cách giương mắt chờ thái độ của lão thái công, mà ông cụ cũng biết con mọt sách này không đơn giản.
Trong tình hình hiện giờ, hắn bị đẩy ra làm người quản lý phòng lớn, mọi người trong nhà lập tức dùng thái độ im lặng theo dõi, cho dù là đám người Văn Hưng, Văn Quý hay một số người thân tình với phòng lớn đều như vậy, ai cũng muốn xem ở phương diện này hắn có thâm tàng bất lộ gì không. Lão thái công thực sự lợi hại hay là bất công khi kiếm cho Tô Đàn Nhi một người chồng biết văn chương, giỏi buôn bán, thậm chí còn chấp nhận ở rể.
Thái độ này duy trì được ba ngày thì biến thành trò cười.
Mặc dù tài thơ kinh người, nhưng trên phương diện kinh doanh, Ninh Nghị vẫn chỉ là người bình tường.
Có thể nhận ra hắn muốn làm tốt mọi việc, nhưng phương thức làm việc có chút vụng về. Mấy hôm nay, sáng nào hắn cũng ngồi xe ngựa tới mấy cửa hàng và kho hàng trong thành kiểm tra, đại khái giống như những chuyện trước kia Tô Đàn Nhi vẫn làm, có thể nói là bắt chước mà làm.
Trên thực tế, với căn cơ của Tô gia, mỗi cửa hàng đều có một người tin tưởng tọa trấn, chủ nhân không cần thiết ngày nào cũng phải tới kiểm tra. Tô Đàn Nhi là người kế thừa Tô gia, cho nên đối với những chuyện này nàng vô cùng nghiêm túc, những vấn đề ở cửa hàng hầu như chuyện gì nàng cũng giải quyết, nhưng Ninh Nghị chỉ duy trì được vài ngày, hơn nữa làm việc cũng không hết sức, cho nên sau khi truyền ra ngoài, ai cũng biết hắn chỉ làm bộ bắt chước Tô Đàn Nhi.
Kinh nghiệm kinh doanh giữa người trong nghề và người ngoài cách biệt nhau rất lớn, Ninh Nghị xử lý công việc chuyên môn thì không nói, nhưng những việc bình thường thì hắn lại không biết, điều này khiến cho người khác buồn cười, giống như đám Văn Hưng, Văn Quý có thể không quản lý được cửa hàng, nhưng lại hiểu biết đại khái về ngành vải. Mấy hôm trước, Ninh Nghị đã làm một chuyện khiến người khác cười vỡ bụng, đó là việc hắn muốn xem nơi chứa đựng nguyên liệu làm thuốc nhuộm, khi đến nhà kho kiểm tra thì chứng kiến một người làm công đánh rơi túi bột thuốc nhuộm, hắn bảo gom lại, tránh lãng phí. Điều này khiến cho người kia lúng túng, xấu hổ, câu chuyện cũng vì vậy mà lan khắp Tô gia.
Sáng hôm sau, Ninh Nghị nói chuyện với đám chưởng quỹ, việc Hoàng thương là quyết định của Tô Đàn Nhi, không được nghi ngờ. Hắn nói thì dõng dạc đấy, lời lẽ sắc bén đấy, nhưng tràn ngập lý tưởng hóa kiểu thư sinh, dù là chưởng quỹ bình thường nhất của phòng lớn cũng phải lắc đầu, không thể nói đối phương sai, nhưng mà… nói chung cũng chỉ có từ tư tưởng thư sinh để hình dung.
Vị cô gia này không hiểu kinh doanh, điều này có thể khẳng định… chẳng qua số lượng người nghĩ hắn “hiểu” cũng không nhiều, biết điều này họ cũng chỉ xác nhận cách nghĩ của mình mà thôi.
Nhưng mà, mặc dù việc Ninh Nghị tiếp nhận công việc của phòng lớn trở thành đề tài nơi trà dư tửu hậu, nhưng có một việc mọi người phải công nhận hắn thành công. Dưới sự tuyên truyền của đám chưởng quỹ về việc mấy năm nay Tô gia đã chuẩn bị vấn đề Hoàng thương, mới chỉ có 4 ngày, việc Tô gia chế ra loại vải mới đã truyền khắp Giang Ninh. Người ngoài đang phỏng đoán, có lẽ vì Tô Bá Dung gặp chuyện, Tô Đàn Nhi bị bệnh nên Tô gia mới chính thức công khai, quyết ra tay làm một cú được ăn cả, ngã về không.
Được, công phu nàng chuẩn bị mấy năm sẽ giải quyết hoàn mỹ được vấn đề Hoàng thương, có thể chính thức quản lý phòng lớn Tô gia, thậm chí lấy thân phận con gái giành địa vị gia chủ. Thất bại, thì cũng vẫn chỉ là thất bại, trong bối cảnh hiện giờ dù có thất bại thì cũng chẳng mất mát quá nhiều.
"Bị bệnh mà vẫn có khí phách bậc này, là phụ nữ cũng chẳng kém đấng tu mi, sau này làm đối thủ với vị Đàn nhi muội tử này, áp lực sẽ rất lớn."
Trên trà lâu, Tiết Duyên buông chén, lắc đầu cười cười:
"A Tiến, nếu sớm biết như vậy, năm đó cho đệ ở rể Tô gia cũng là mối nhân duyên tốt."
Hôm nay Tiết Duyên là và Tiết Tiến cùng với mấy vị huynh đệ trong tộc tới trà lâu uống trà nói chuyện phiếm, cùng làm trong ngành vải nên đương nhiên họ sẽ đề cập tới những biến cố gần đây của Tô gia. Tiết Tiến bất đắc dĩ lắc đầu, cười nói:
"Đệ hiểu rõ mình, có lấy - đệ cũng không lấn áp được cô ta, nhưng nếu như cô ta gả vào Tiết gia chúng ta, đệ sẽ lấy, còn nếu đi ở rể thì sẽ chẳng bao giờ ngóc đầu lên được."
Trước kia Tiết Tiến cũng là người cao ngạo, nhưng không ngờ hôm nay lại khiêm tốn như vậy. Mấy huynh đệ trong tộc nghe vậy thì không khỏi nở nụ cười, trêu ghẹo vài câu, sau đó tự nhiên chuyển trọng tâm câu chuyện lên người vị hôn phu của Tô Đàn Nhi.
"Đáng tiếc, tài thơ đúng là kinh người nhưng chỉ như dệt gấm thêu hoa, không có tác dụng, trong nhà đột nhiên gặp chuyện, bản thân hắn lại không có công danh, vậy có ích lợi gì."
"Biểu hiện mấy hôm nay của Ninh Lập Hằng chắc chắn là có Tô Đàn Nhi ở sau lưng bày mưu tính kế."
"Ta đang nghĩ xem biểu hiện trước đây của hắn có phải là do Tô Đàn Nhi bày mưu tính kế hay không, hắn chỉ là một con mọt sách, bất ngờ nổi danh, có lẽ đấy cũng là thủ đoạn của cô ta. Chiếu theo tình hình, Tô Đàn Nhi đang muốn tướng công của cô ta dương danh lập vạn mà thôi..."
Thấy mọi người bàn luận như vậy, Tiết Tiến định nói gì đó lại thôi, sau đó lắc đầu:
"Đừng khẳng định như vậy, tên Ninh Lập Hằng kia không đơn giản, hắn không phải kẻ ngốc đâu."
Lúc trước Ninh Nghị vang danh, Tiết Tiến coi như một hòn đá lót đường cho hắn. Hiện giờ Tiết Tiến đã học được sự khiêm tốn, có lẽ là đã tiến bộ, Tiết Duyên gật đầu, vỗ vai hắn nói:
"Khiêm tốn là chuyện tốt, nhưng mà việc này thì đệ quá cẩn thận rồi, Ninh Lập Hằng kia đương nhiên không phải kẻ ngốc, nhưng cũng chỉ có tài làm thơ, loại văn nhân này thường có tính cách cổ quái, điều này có thể hiểu. Nhưng dù hắn có tài học kinh người thì kinh doanh vẫn là một lĩnh vực mới."
Hắn hơi dừng một chút:
"Ta thấy tên Ninh Nghị này đúng là có năng khiếu trên phương diện buôn bán, có thể nói là thiên phú trời cho. Hắn là người thông minh, nhưng dù sao cũng chỉ mới bước chân lên con đường này, người khác cười nhạo hắn cũng là điều bình thường. Nhưng cười thì cười, phải rõ một điều… dù Ninh Nghị có làm gì thì sau lưng hắn vẫn có Tô Đàn Nhi tọa trấn, chỉ cần bọn họ tranh được Hoàng thương, tất cả mọi chuyện sẽ bị thổi bay như cát bụi. Tô Đàn Nhi vừa gióng trống khua chiêng tranh đoạt Hoàng thương, vừa mang tướng công nàng ta ra làm trò cười, sợ rằng đây cũng chỉ là một phần tính toán. Chuyện Hoàng thương, chúng ta cũng muốn được chia một phần, mọi người có thể cười nhưng cũng phải lo liệu tốt chuyện của mình."
Tiết Duyên vừa nói như vậy, sắc mặt mọi người lập tức trở nên nghiêm túc. Tiết gia, Tô gia, Ô gia đều đã bộc lộ ý đồ với Hoàng thương, ai cũng tận dụng ưu thế của mình để tranh đoạt, nhưng mà Tô gia đã đi trước, lợi thế cũng là nhiều nhất.
Tiết Tiến lắc đầu nhìn một người trong nhóm nói:
"Ta đã nói từ trước rồi mà."
Lời còn chưa dứt, ánh mắt hắn đã nhìn xuống dưới đường:
"A?"
Tiết Duyên cũng nhìn theo, chỉ thấy trong đám người, Ninh Nghị đang cầm một cái hộp đi tới. Hắn không mang theo người hầu, nha hoàn, có lẽ đi một mình, không biết là tới nơi này dạo chơi hay có chuyện. Chỉ thấy hắn hỏi một người bán hàng trên đường, sau đó đi tới trước cổng một gia đình cách đó không xa.
"Bên kia là..."
"Phủ đệ của Hạ Phương Hạ đại nhân ở Chức Tạo viện."
"Đùa à, hắn đi một mình?"
Đám người Tiết gia hai mặt nhìn nhau. Việc tranh đoạt Hoàng thương cũng phụ thuộc rất lớn vào quan hệ, theo những gì đám Tiết Duyên, Tiết Tiến biết, Tô gia hiện giờ đã móc nối khá nhiều với các quan viên trong Chức Tạo viện, mối quan hệ với một số người thậm chí khá mật thiết. Thế nhưng người nắm quyền thực sự chỉ có ba người, đó là Hạ Phương - Hạ đại nhân, Hàn Triêu Ứng - Hàn đại nhân và chủ quan Đổng Đức Thành - Đổng đại nhân, hiện giờ Tô gia mới móc nối được với Hàn Triêu Ứng mà thôi.
Thái độ của chủ quan Đổng Đức Thành tương đối mập mờ, không nghiêng về bên nào cả. Mà thế cục nay năm có biến, Hạ Phương cũng chưa dám tỏ thái độ gì, hắn chắc là sẽ chú ý tới một số thương hộ tầm trung, cho nên hiện giờ mấy nhà đều muốn tranh thủ. Tình hình càng ngày càng mẫn cảm, Hạ Phương lập tức tuyên bố không tiếp đãi thương nhân tới nhà chơi, hai ngày trước Tiết gia cũng bị người ta đóng cửa không tiếp, hiện giờ còn đang nghĩ cách, không ngờ tên Ninh Nghị này lại chạy đến.
Đi một mình, thậm chí thái độ còn tương đối vui vẻ. Hắn hiện giờ đang đứng ở cửa suy nghĩ một chút, sau đó mới gõ cửa, sau đó lại biến mất dưới mái hiên. Đám người Tiết gia trên lầu còn đang nghị luận, thậm chí là pha trò.
"Không có khả năng."
"Sao có thể gặp hắn được chứ..."
"Hắn chỉ là một tên ở rể mà cũng dám chạy tới biểu đạt thái độ của Tô gia, hắn coi mình là đấng cứu thế hay sao..."
"Đại khái là muốn biểu hiện thành tích."
Không ai cho rằng Ninh Nghị có thể gặp được Hạ Phương, nhưng qua một lúc mà không thấy hắn ra ngoài, mọi người lại nghi ngờ, sau đó có người xuống tìm hiểu, nhịn không được bật cười.
"Người gác cổng nói tên Ninh Nghị này rất kiên nhẫn, đám người gác cổng sắp bị hắn làm phiền tới chết rồi..."
Nghe thấy đối phương nói vậy, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
"Ha ha, đúng là thư sinh, hắn cho rằng kiên nhẫn là có thể bám được vào Hạ Phương hay sao."
"Chắc chắn là không."
Tiết Duyên nhíu nhíu mày, sau đó lắc đầu nở nụ cười:
"Nhưng mà nghe giống chuyện cổ tích vậy..."
Lại qua một lúc, Ninh Nghị vẫn chưa ra ngoài, một người lại phải xuống tìm hiểu tình hình, lúc trở về hắn cười nói Ninh Nghị vẫn còn đang dây dưa với người gác cổng, đúng là bội phục đối phương, da mặt khá dày cứ ở đó lải nhải, người gác cổng nghe phát chán đành mặc kệ hắn.
Tiếp tục uống trà ngẫm nghĩ, cảm thấy chuyện này đúng là vừa lạ, vừa thú vị, vừa buồn cười, bàn tán với nhau thêm một canh giờ nữa mà mới thấy Ninh Nghị cầm hộp ra ngoài, đến cửa quay đầu nhìn cổng một cái rồi mới lắc đầu rời đi. Đám người trên lầu không biết tình hình thế nào, đành phải cử một người xuống hỏi thăm, lúc trở về kể lại vừa cảm thấy buồn cười, vừa cảm thấy bội phục.
"Hắn đứng ở cổng lải nhải hơn một canh giờ khiến cho người gác cổng không chịu nổi... bảo ngày mai tiếp tục tới bái phóng..."
Tiết Duyên giật mình:
"Con mọt sách này..."
Tiết Tiến trầm mặc một lúc phán đoán:
"Hình như hắn định làm người khác chú ý... đúng là cách ngu..."
"Nếu hắn thật sự tiếp tục thì Hạ đại nhân sớm muộn cũng phải gặp hắn một lần..."
"Vậy thì có ý nghĩa gì?"
Câu chuyện cứ tiếp tục nhưng chẳng ai còn bộ dáng cười đùa, cách này bọn họ đã được nghe bậc cha chú nói qua, buôn bán không phải chỉ dựa vào lợi ích, mà còn phải dựa vào sự tận tụy, kiên trì. Đương nhiên, nghe thì mới nghe vậy chứ chưa thấy tấm gương nào, hôm nay thấy Ninh Nghị làm vậy, trong lòng mọi người ai cũng giật thót một cái.
Người ta không có ở nhà, vì chuyện làm ăn đợi chờ thì không đáng nói, đằng này người ta rõ ràng không gặp, vậy mà vẫn còn lải nhải hỏi thăm người gác cổng tới tận hơn một canh giờ, việc này đúng là đáng sợ...
Hi vọng xa vời nhưng có thành công hay không còn phải chờ mới biết. Hiện đã là buổi chiều, trong khi đám người Tiết gia ở trên tửu lâu thì thầm to nhỏ, Ninh Nghị đang đi trên phố, vứt chuyện vừa rồi ra khỏi đầu. Đi qua một con đường là tới trụ sở chính của Trúc ký, Ninh Nghị bước lên lầu hai. Vừa nãy đi bái phỏng người ta, ở đó hơn một canh giờ, cơm còn chưa kịp ăn, bây giờ phải bổ sung năng lượng. Trên bàn đã có hai món ăn, canh trứng là món cuối cùng, định mở miệng cám ơn thì thấy người bưng tới là một cô gái áo xanh, Ninh Nghị nhìn nàng gật đầu.
Khi đóng cửa thành, hắn đã hứa cùng với Nhiếp Vân Trúc đến nhà Tần lão xin lỗi, nhưng mấy ngày nay bởi chuyện của Tô Bá Dung nên hai người chưa kịp gặp nhau, Ninh Nghị suy nghĩ một chút, định mở miệng xin lỗi việc này.
Nhiếp Vân Trúc không có ý trách gì cả, nàng đang chăm chú đánh giá Ninh Nghị từ trên xuống dưới, ánh mắt có chút lo lắng, sau đó mở miệng trước hỏi:
"Lập Hằng... huynh không có sao chứ?"
"Sao cái gì?"
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 118: Vân Trúc Và Nguyên Cẩm Nhi Đánh Cuộc
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com"Lập Hằng, huynh... không sao chứ?"
" Sao cái gì?"
Hiện giờ cổng thành vẫn đóng, thời gian cũng đã là buổi chiều, bữa trưa đã qua nên tổng điếm Trúc ký khá vắng. Trên lầu hai, khi Nhiếp Vân Trúc hỏi câu này thì Ninh Nghị ngẩn người, cô gái kia ngồi xuống phía trước, đưa tay vuốt tóc mai, khẽ cười cười:
"Mấy hôm trước muội có nghe được chuyện liên quan tới Tô gia, nói là... Tô đại lão gia bị đâm, tiểu thư, cô gia của Tô gia cũng có mặt ở hiện trường, cho nên mấy hôm nay muội vẫn tự hỏi xem Lập Hằng có sao không..."
Giang Ninh phú thương rất nhiều, việc buôn bán ngành nào cũng phát triển, Tô gia mặc dù có vị trí hiển hách trong ngành vải, nhưng do hiện giờ tình hình quá khẩn trương, số lượng người bên ngoài biết chuyện Tô Bá Dung bị đâm cũng không nhiều, dù sao chuyện cũng không liên quan mình, biết càng ít càng tốt. Cho dù ngàn năm sau, khi hệ thống thông tin phát triển, việc một phú thương bị đâm cũng chẳng có mấy người để ý .
Do Nhiếp Vân Trúc quan tâm tới chuyện của Tô gia, cho nên cũng thường xuyên nghe ngóng tình hình. Mấy ngày không được gặp Ninh Nghị, trong lòng thấp thỏm bất an, sợ hắn bị liên lụy.
Ninh Nghị nghe nàng trình bày hết câu thì gật đầu:
"Ta không sao, nhưng mà... tình hình trong nhà khá khẩn trương, bản thân cũng bị cuốn vào, mấy hôm nay khá bận."
Nghe hắn nói không bị sao, sắc mặt lo lắng của Nhiếp Vân Trúc mới mất đi, cười cười:
"Tô đại lão gia... không sao chứ?"
"Vừa qua cơn nguy hiểm, tính mạng được bảo toàn nhưng bị liệt, sau này không thể đi lại, mà muốn khỏi cũng phải mấy mấy tháng nữa."
Ninh Nghị ăn một miếng, lắc đầu nói thêm một câu:
"Vấn đề này hiện đang giữ bí mật, không nên truyền ra ngoài."
"Hả? Vì sao vậy?"
"Người ám sát đã bị bắt, hiện đang ở trong nha môn, hắn phản cung tố cáo ngược Tô gia đã khiến hắn nhà tan cửa nát..., cộng thêm sau lưng đối phương có người điều khiển, dù người bị hại có sống hay chết thì kết quả xử án cũng sẽ bị ảnh hưởng, cho nên tình hình bên này phải giữ kín..."
"Có người... muốn hại Tô gia?"
Nhiếp Vân Trúc trợn mắt.
Ninh Nghị cười cười, thuận miệng giải thích chuyện này một lần, ngoài việc hắn thở dài vì nhạc phụ bị thương, còn lại tất cả đều bình thản. Đây chính là cách hắn nói chuyện với Nhiếp Vân Trúc từ trước đến giờ, nhưng mà lần này Nhiếp Vân Trúc lo lắng, sau đó lại nghĩ tới chuyện chắc không liên quan tới một người ở rể nên thoải mái hỏi:
"Vậy... Đàn nhi muội tử có gánh vác được chuyện này không?"
"Không may là nàng hiện đang nhiễm phong hàn."
Ninh Nghị thở dài:
"Cho nên gần đây ta đang giúp quản lý gia đình."
"Á..."
Nhiếp Vân Trúc vốn chỉ thuận miệng hỏi nhưng câu trả lời lại khiến nàng ngẩn người, không biết nên biểu thị thái độ thế nào mới đúng, cuối cùng lập lại một câu: "Không sao chứ?" Cũng không biết nàng đang hỏi tình hình của Tô Đàn Nhi hay của Ninh Nghị.
"Không sao, một trong những nguyên nhân đổ bệnh chính là áp lực quá lớn, chỉ cần tĩnh dưỡng thêm một thời gian là khỏe."
Tiếp tục hỏi thăm ân cần vài câu, Nhiếp Vân Trúc nở nụ cười:
"Nói vậy thì việc làm ăn gần đây của Tô gia do Lập Hằng trông coi?"
Trước đây, nàng cảm thấy Ninh Nghị có tài hoa nhưng không có đất thi triển, Trúc ký nhờ có hắn mới thành công, bây giờ có cơ hội, đứng trên lập trường bạn bè, nàng rất cao hứng vì hắn.
Ninh Nghị bật cười lắc đầu:
"À, cũng chưa thể nói như vậy, chẳng qua hiện giờ tình hình của Tô gia bắt buộc phải có một người ra mặt mà thôi. Các công việc cụ thể ta biết thì không nhiều, mấy hôm nay còn đang đi tìm hiểu, quan sát. Hai ngày trước có một chuyện vui, đó là ta nhầm mấy thứ hương liệu bảo quản vải như Huân Hương, Long Não thành nguyên liệu nhuộm màu, bảo bọn họ đừng nên lãng phí, thu gom lại sau này dùng, ha hả, việc này thiếu chút nữa bị người ta cười nhạo..."
Ninh Nghị vừa ăn vừa tự cười mình, Nhiếp Vân Trúc nghe thấy cũng không biết nên biểu thị thái độ thế nào, tức giận cười ra tiếng:
"Lập Hằng cố ý phải không?"
"Đương nhiên rồi, ta lợi hại như vậy, làm sao có thể không hiểu mấy thứ đó, đúng không?"
Ninh Nghị trợn mắt:
"Ta cố ý đùa bọn họ nhưng họ đâu có biết, à, việc này đừng truyền ra ngoài..."
"Huynh vừa nói việc này, muội đã không tin."
Nhiếp Vân Trúc cười nhíu mày:
"Nhưng mà, nếu Lập Hằng đã ra mặt, mọi chuyện sẽ được giải quyết ổn thỏa, đúng không?"
"Ha ha, có lẽ là vậy. Nhưng dù thế nào thì mấy hôm nay ta đang định di chuyển các nơi, quan sát, quản lý tình hình... À, hiện giờ ta đã nhìn trúng mấy cửa hàng gần đây, có quy mô lớn hơn cửa hàng của nàng, buổi trưa hoặc buổi chiều sẽ tới đây ăn cơm. Việc cần giải quyết không nhiều, đám chưởng quỹ đều có thể giải quyết, không cần ta dạy họ cần phải làm gì, cho nên hai hôm nữa ta sẽ thu xếp thời gian, chúng ta tới gặp Tần lão… Vốn ta đã đồng ý đi cùng muội, nhưng mấy hôm trước bận quá, hôm nay tới đây xin lỗi luôn thể."
Nhiếp Vân Trúc nhìn hắn, sau đó mấp máy môi:
"Lập Hằng hiện giờ rất bận, việc này không cần gấp, có thời gian đi là được..."
"Làm gì có chuyện gì mà bận."
Ninh Nghị khôi phục vẻ mặt nghiêm túc, lắc đầu:
"Vấn đề của Tô gia không lớn, giải quyết không cần nhiều công phu. Có người định hại Tô gia, ta chỉ đóng vai khoét to tác hại vốn có, đợi thời gian xem người phía sau là ai thôi."
Tâm tình của hắn khá thoải mái, không giống với trạng thái nói chuyện khi chạy bộ trước kia, sau đó hắn nói tới mấy chuyện linh tinh xảy ra ở hãng vải. Vân Trúc chống cằm ngồi nghe, đợi Ninh Nghị hỏi thì nàng nói tình hình kinh doanh từ sau khi đóng cửa thành. Tuy rằng tình hình khẩn trương, trong thành cũng xảy ra một số chuyện nhỏ, nhưng mà tổng thể thì các nàng chưa gặp vấn đề gì về sự an toàn.
Ninh Nghị cũng chỉ nói qua một số chuyện của Tô gia, không đề cập quá nhiều, Vân Trúc đương nhiên cũng không hỏi. Thế nhưng khi Ninh Nghị rời đi, nàng lại nghĩ đến tác phong và biểu hiện của hắn khi nắm quyền kinh doanh ở Tô gia. Đối với nàng mà nói, Ninh Nghị một khi xuất thủ chắc chắn sẽ tạo nên bất ngờ, khiến người khác kinh ngạc trợn mắt mà nhìn. Cho dù chỉ là bạn bè nhưng nàng rất thích nghe những chuyện này, cũng giống như khi thấy Tần lão khen hắn, nàng lại cảm thấy vui sướng và hãnh diện. Buổi tối, khi Nguyên Cẩm Nhi dạy múa ở Yến Thúy lâu trở về, nghe nói Ninh Nghị tới đây bèn cười hì hì trêu ghẹo.
"Hì hì, vậy là Vân Trúc tỷ không cần cả ngày lo lắng, âu sầu nữa rồi."
Nhưng khi nghe thấy Vân Trúc nói tới nguy cơ của Tô gia, Cẩm nhi lại trợn mắt:
"Nương tử nhà hắn quá lợi hại, hiện giờ lại đổ bệnh… Ninh Nghị sao có thể làm được..."
"Tỷ cũng không biết, hắn không nói quá nhiều, nhưng mà một khi Lập Hằng ra mặt chắc chắn sẽ không có chuyện gì. Hơn nữa, vừa rồi hắn cũng nói vấn đề không lớn, hắn sẽ giải quyết."
"Nói cho đỡ lo mà thôi."
Cẩm nhi tỏ vẻ không tin:
"Vân Trúc tỷ, muội cũng biết tên Ninh Nghị kia... hắn rất lợi hại, nhưng không thể một mình biết hết chuyện thiên hạ được, việc kinh doanh, muội dám cá là hắn không bằng được nương tử hắn ở nhà!"
Thấy Cẩm Nhi nói có lý, Vân Trúc suy nghĩ một chút, sắc mặt tỏ ra hơi do dự. Nguyên Cẩm Nhi nhìn nàng, ngồi xuống bên cạnh:
"Dù sao đây cũng không phải chuyện của chúng ta, chuyện lần này tuy khó nhưng Tô gia có nhiều người, đâu phải một mình hắn chống trời, chỉ là cần một người đứng ra ổn định tình hình mà thôi, đừng lo lắng nữa... À, như vậy đi, ngày mai muội sẽ đi hỏi mấy tỷ muội thông thạo tình hình Tô gia, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..."
Nguyên Cẩm Nhi tuy rằng đã chuộc thân, nhưng tạm thời vẫn chưa dứt bỏ hoàn toàn quan hệ, vẫn muốn duy trì quan hệ làm ăn. Chiều hôm sau, khi Ninh Nghị đến Trúc ký ăn cơm, nàng nói chuyện với hai người một lúc rồi đi. Đợi tối hôm đó, Cẩm Nhi mới kể lại cho Vân Trúc nghe những tin tình báo nàng mới thu được.
"À, hóa ra Tô gia đang định làm Hoàng thương, gần đây mọi người đồn thổi rất kinh. Tính ra hiện giờ đã có Tiết gia, Ô gia, còn có Trần gia, Lữ gia gì đó nữa, cộng cả Tô gia vào lá khá nhiều người. Nếu thực sự họ đoạt thành công thì mọi chuyện sẽ được giải quyết một cách dễ dàng… Người ta nói, Ninh Lập Hằng của tỷ đang dùng biện pháp “mọt sách” ứng cứu tình hình..."
"Sao lại Ninh Lập Hằng của ta..."
"Vậy thì Ninh Lập Hằng của người khác, được chưa. Hai hôm nay hắn định tới gặp Hạ Phương Hạ đại nhân, nhưng lại không thông qua quan hệ, mà quan hệ cũng chưa chắc đã có tác dụng. Hắn trực tiếp tới phủ cầu kiến, hôm qua và hôm nay đều đứng ì èo với người gác cổng tới hơn một canh giờ mới đi, đúng là kiên nhẫn, nghe nói ngày mai hắn còn định đi. Mà trong mấy ngày hôm nay, người trong hãng vải còn truyền tai nhau... mỗi ngày hắn sẽ tới phủ Hạ đại nhân đứng một, hai canh giờ, đến khi nào người ta chịu gặp mới thôi. Thật là ngốc, chẳng phải hắn có quan hệ với phò mã hay sao, chỉ cần nhờ một tiếng là được..."
"Chuyện mình có thể làm sao lại phiền đến người khác, sau này sẽ bị đánh mất sự coi trọng."
"Hứ, dù sao... cũng là kẻ ngốc, sao khi cãi nhau hắn không ngốc như vậy nhỉ..."
Hai người mặc quần con nằm ở trên giường, Nhiếp Vân Trúc bật cười:
"Cái này gọi là có nguyên tắc, không phải là ngốc, Hạ đại nhân kia sớm muộn cũng gặp hắn mà thôi..."
"Hừ, nếu như hắn không phải Ninh Lập Hằng, Vân Trúc tỷ chắc chắn sẽ nói hắn ngốc! Hơn nữa dù có gặp được thì cũng khiến người ta mất hứng, không thuyết phục được người ta, cuối cùng vẫn phải dùng tới quan hệ. Bằng không hai chúng ta đánh cuộc đi!"
"Không cuộc cái này, Lập Hằng nhất định sẽ thành công."
"Vậy được, muội... cược hắn không thành công!"
Cẩm nhi suy nghĩ một chút, sau đó bỗng nhiên bật cười:
"Đánh cuộc thứ gì bây giờ? Muội nghĩ ra rồi, nếu như hắn không thành công, muội thắng, Vân Trúc tỷ sẽ thẳng thắn nói thích Ninh Nghị!"
"Ta, ta không có... chuyện này..."
Trong ánh sáng mông lung, mặt Vân Trúc dần nóng lên, nàng nghiêng đầu nhìn Nguyên Cẩm Nhi, Cẩm nhi hơi ngước cằm, khiêu khích nháy mắt, hai người nhìn nhau trong chốc lát, Vân Trúc có chút xấu hổ nhíu mày. Thực ra nàng không thích Cẩm Nhi mang chuyện nàng thích hay không thích ra đùa, suy nghĩ một chút nàng hít sâu một hơi:
"Vậy còn muội? Nếu như Lập Hằng thành công thì sao?"
"Nếu hắn lợi hại như vậy, muội với Vân Trúc tỷ sẽ cùng nói thích hắn, sau này không bảo hắn ngốc nữa."
Điều này hiển nhiên trò đùa dai của Nguyên Cẩm Nhi, nàng hơi có chút đắc ý, vẫn ngước cằm nhìn Vân Trúc. Vân Trúc trợn mắt nhìn nàng sau đó quay đầu nhìn đình màn, thật lâu mới thốt ra một câu:
"Cược!"
"Hì..."
Cẩm nhi không nói gì, trong phòng trở nên yên tĩnh, nàng quay sang ôm Vân Trúc, Vân Trúc nhích người ra, nàng lại nhích tới. Vân Trúc bật cười, thở dài:
"Không được, tránh ra! Muội đáng ghét..."
Nàng đưa tay đẩy Cẩm nhi mặt dày mày dạn ra nói:
"Linh tinh quá!"
"Muội có thể đùa với tỷ thì tỷ không thể đánh cuộc..."
Cẩm nhi cong người như con tôm, hừ hừ vài cái:
"Dù thắng hay thua cũng không để cho tên Ninh Nghị kia chiếm tiện nghi, muội cũng không kéo mình vào..."
" Dù thắng hay thua cũng không thể nói ra được, nói ra rồi sau này mọi người nhìn mặt nhau làm sao… sao có thể coi Lập Hằng là người của mình được."
"Đàn ông nhất định sẽ mừng... Hơn nữa muội nghĩ nếu như Vân Trúc tỷ cứ âm thầm thích hắn như vậy, muội trông mà sốt ruột lắm..."
"Ta..."
Vân Trúc suy nghĩ một lúc, sau đó nhìn màn thở dài.
"Ta làm sao?"
"Ta..."
"..."
"... Ta rất thích hắn."
Qua hồi lâu, Vân Trúc cũng nói ra câu này, tâm tình rất phức tạp. Cẩm nhi ở bên kia cũng im lặng, sau đó vươn tay chém một cái trong không trung:
"À, đó là lời nói đùa, không tính..."
Vân Trúc đưa tay bóp mũi Cẩm Nhi một cái, Cẩm Nhi cười nhích người tới gần, trong phòng lại yên tĩnh. Qua một lúc, những âm thanh lạch tạch lại vang lên, Cẩm Nhi mặt dày tiếp tục sáp tới, đưa tay ôm lấy một tay Vân Trúc:
"Vân Trúc tỷ, lúc nãy muội cũng chúc cho tỷ được như ý..."
"Hả?"
"Tuy rằng muội nghĩ chuyện không thể, nhưng muội cũng hi vọng Ninh Nghị có thể làm được, bởi vì hắn là người có khả năng nhất trong số những người muội biết. Vân Trúc tỷ cứ đứng ở bên hắn như vậy, muội cũng chỉ đành đứng ở một bên… chúc phúc cho tỷ..."
"Biết rồi."
"Nhưng mà muội vẫn cảm thấy hắn không làm được..."
"..."
Bầu không khí bị hạ thấp, trong phòng trở nên im lặng...
***
Khi Nhiếp Vân Trúc và Nguyên Cẩm Nhi đang chú ý tới động tĩnh của Ninh Nghị, thì cũng có rất nhiều người đang im lặng theo dõi. Ninh Nghị không phải là tiêu điểm, không ai tin rằng hắn sẽ phát huy được tác dụng, quan trọng là Tô Đàn Nhi đứng sau lưng mà thôi.
Hắn làm chuyện gì ở hãng vải cũng không quan trọng, làm nhiều thì người cười nhiều mà thôi, thế nhưng trong lúc người ngoài cười, đám chưởng quỹ càng mạnh tay tuyên truyền cho sự kiện Hoàng thương, đây chính là ý đồ của Tô Đàn Nhi. Khi Ninh Nghị đột nhiên chạy tới bái phỏng Hạ Phương Hạ đại nhân, tuy rằng cũng bị dính thủ đoạn đóng cửa như những người khác, nhưng cũng khiến đám người Tiết Duyên, Tiết Tiến đề cao cảnh giác, chú ý theo dõi xem hắn có tiến triển gì không, thông qua đó tìm kiếm ý đồ thực sự của Tô gia và Tô Đàn Nhi.
Không riêng gì Tiết gia, Tịch Quân Dục và rất nhiều chưởng quỹ của Tô gia cũng đang ngóng mắt chờ trông thế cục, không rõ đột nhiên Ninh Nghị tìm Hạ Phương là vì chuyện gì, một là tư duy mọt sách, cho rằng bản thân có thể thuyết phục đối phương, hai là ý đồ của Tô Đàn Nhi ở sau lưng.
"Rốt cục hắn muốn làm chuyện gì..."
Sau khi lần thứ hai Ninh Nghị bị từ chối ở Hạ phủ, tối hôm đó, Tịch Quân Dục liền cùng với một chưởng quỹ mà mình thân ở trong phòng uống rượu trò chuyện, đối với hành động của Ninh Nghị chỉ lắc đầu cười cười, có lẽ là ý đồ của Tô Đàn Nhi, nhưng bị Ninh Nghị làm cho mọi chuyện rối tung rối mù, bản thân hắn cũng không rõ.
"Hành động của Cô gia chỉ nhằm mục đích tung hỏa mù mà thôi, không ảnh hưởng tới toàn cục, ví như chuyện nhầm Huân Hương thành nguyên liệu thuốc nhuộm cũng vậy, nhưng lần này tới Hạ phủ đúng là lỗ mãng, việc không tiến triển cũng không sao, chỉ sợ lại đắc tội Hạ đại nhân.."
"Ài, dù sau lưng có tiểu thư bày mưu nghĩ kế, nhưng... mà thôi, chúng ta chỉ nên quan tâm tới chuyện Hoàng thương, dù sao... khí phách thư sinh của hắn đã nổi lên, chuyện đã quyết định, ta và huynh cũng không nên động vào làm gì..."
***
Cùng lúc đó, ở một nơi khác trong thành Giang Ninh, có một số người cũng đang phán đoán hành động của Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi và Tô Dũ ra sao, họ chẳng quan tâm.
"Dính luôn hai ngày đóng cửa, không biết ngày mai có đi nữa không?"
Trong lương đình của phủ phò mã, Khang Hiền nghe Lục A Quý báo cáo tình hình, nở nụ cười:
"Tiểu tử này rốt cuộc muốn làm gì, hắn cho rằng mình có thể thuyết phục được Hạ Phương sao?"
Đang đi trên đường, có hai chị em vô tình nghe thấy lời bàn luận thì liếc mắt nhìn nhau, chạy tới bàn luận xôn xao.
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 119: Hai Người Hầu Nhỏ (Thượng)
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comHiện giờ có rất nhiều người đang chú ý tới động tĩnh của Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi, nhưng tối hôm nay, trong một khu nhà của Tô gia, mọi chuyện khá bình lặng.
Trong phòng Tô Đàn Nhi vang lên những tiếng lách cách hạ cờ, những giọng nói líu lo. Thiền nhi và Hạnh nhi đang chơi cờ ca rô, Tô Đàn Nhi nằm trên giường xem, thỉnh thoảng mách một hai nước.
Hạnh nhi bình thường rất ít khi thắng Tiểu Thiền, khi thua thường hay mở miệng kháng nghị, khi nói quá to thì Ninh Nghị vốn đang bàn chuyện với Quyên nhi quay đầu bảo:
"Không thấy trong phòng có người bệnh hay sao, cãi lộn như vậy người ta làm sao nghỉ ngơi!"
"Người nói lớn nhất là tỷ tỷ."
Hạnh nhi nói, Thiền nhi cũng gật đầu:
"Đúng vậy, đúng vậy."
Tô Đàn Nhi liền nở nụ cười:
"Thiếp thích náo nhiệt, tướng công không cho xuống giường nên thiếp đành phải nói vậy."
"Chẳng có chút biểu hiện của bệnh nhân gì cả, chết cũng không hối cải..."
"Thiếp khỏi rồi."
"Khỏi cái đầu của muội..." (1)
"Tướng công đang nói ai vậy?"
"Hả? Cái gì?"
"Tướng công đang nói tới muội muội của ai đấy, có phải là Tiểu Tam, Tiểu Tứ, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục, Tiểu Thất, à còn khá nhiều bà con họ hàng xa như Tiểu Mai, Tiểu Kỳ, Tiểu Lạc..."
Tô Đàn Nhi gập ngón tay đếm, Ninh Nghị bật cười, cầm một cuốn sổ ném vào bàn cờ.
(1) Thật ra chỗ này không phải tác giả chơi chữ, mà đây là cách nói của người hiện đại, trong câu “khỏi cái đầu của muội” có chữ 你妹 – em gái ngươi, Tô Đàn Nhi tưởng là Ninh Nghị đang nói tới đám em gái trong nhà.
"Thiền nhi, Hạnh nhi cùng với Quyên nhi mau viết những gì muốn cải tiến máy dệt ra đi, mọi người bàn tính xem nên tiến hành thế nào, điều động tài chính ra sao, bỏ cái gì thêm cái gì, chưởng quỹ quản sự là ai... Tại sao nhìn ta, ta đang cho các muội việc làm mà, nếu tính kỹ thì chắc chắn sẽ thành công..."
Nghe Ninh Nghị nói đến đoạn này, Tô Đàn Nhi ở trên giường há miệng:
"Tướng công, chuyện này..."
"Nàng cũng có việc để làm."
Ninh Nghị cầm một số bức thư ném tới bên giường:
"Nếu đúng là rỗi việc thì xem giúp ta mấy hôm nay có tình hình gì đi."
Tô Đàn Nhi vội vàng vơ lấy đống thư, giống như sợ Ninh Nghị đoạt trở về, mỉm cười, nhìn ba cô gái bên cạnh nói:
"Thế nhưng... Tướng công, việc cải tiến máy dệt rất lớn..."
"Dù sao thì nàng gật đầu mới thông qua mà, ba cô gái này cũng vậy, họ vẫn theo nàng, ý kiến của ta coi như tham khảo."
Tô Đàn Nhi ngẫm lại thấy đúng nên gật đầu, sau đó nhìn những bức thư trong tay:
"Những thứ này là..."
"Đó là biểu thống kê của đám chưởng quỹ trong thành Giang Ninh mấy ngày gần đây, còn có cả thư của các nơi gửi tới. Ta cũng đã xem qua nhưng khi hỏi Thiền nhi, Quyên nhi thì họ cũng không rõ bằng nàng, ta nói với nàng một chuyện, đám người này hình như khó chịu với ta, giống như đang thăm dò thử xem ta có bản lĩnh hay không."
Tô Đàn Nhi cười cười, sau đó nghiêm nghị xem những bức thư kia, sau một lát, bắt đầu tự ngẫm nghĩ, phân tích.
Mấy ngày gần đây, tối nào trong khu nhà này cũng như vậy, Tô Đàn Nhi đã hết sốt, ngoại trừ việc buồn bã vì xác định Tô Bá Dung sẽ tàn phế thì không có chuyện gì đáng lo. Ninh Nghị cũng hạn chế nàng một số việc, nàng cũng tận lực phối hợp, hiện giờ sức khỏe còn yếu nên cần nghỉ ngơi một thời gian, khi thì Thiền nhi, khi thì Quyên nhi sẽ ở lại chơi với nàng. Nhưng khi Ninh Nghị rời nhà, nàng sẽ xuống giường đi lại, thỉnh thoảng suy nghĩ một vài việc.
Có những lúc Ninh Nghị rất không đáng tin, ví dụ như buổi tối có việc thì bảo ba nha hoàn làm, làm xong thì ném cho nàng xem, nhưng mà các nàng đã làm rất tốt, có xem cũng chẳng phải động não gì nhiều. Đương nhiên, việc cải tiến máy dệt để cho ba cô gái này làm khiến cho nàng lo lắng, nhưng Ninh Nghị biết quá rõ bản thân hắn muốn làm gì, dù sao thì khi xong việc đều phải mang tới cho nàng xem.
Có những lúc, Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi mỗi người một ý, thỉnh thoảng Tô Đàn Nhi cũng cãi bướng Ninh Nghị một phen, nhưng đa phần là Tô Đàn Nhi suy nghĩ, Ninh Nghị nói và phân tích. Tóm lại, thời gian làm việc không nhiều, khi bàn xong mấy người thường ngồi nói chuyện phiếm, tới khi Ninh Nghị trở về phòng thì bốn cô gái cũng bắt đầu nghỉ ngơi. Ngọn đèn được vặn nhỏ, Tiểu Thiền bưng chậu nước qua phòng Ninh Nghị, cười cười nói đôi ba câu, sau đó về phòng mình, căn nhà trở nên tĩnh lặng.
Sáng sớm, thành Giang Ninh tỉnh lại trong tiếng gà.
Sau khi rửa mặt, ăn sáng, Ninh Nghị và Tiểu Thiền lên xe đến tổng điếm của Tô thị trong thành. Chuyện tiếp theo tương đối đơn giản, buổi sáng mở cửa, Ninh Nghị và Tiểu Thiền đi dạo trong cửa hàng, bình thường Tiểu Thiền khá đáng yêu, nhưng giờ nhận vai trợ thủ cho Ninh Nghị nên rất nghiêm túc. Khi không phải xử lý công việc thì nàng giới thiệu cho Ninh Nghị biết cái này, cái kia, kể cho Ninh Nghị nghe chuyện của hãng vải.
Buổi sáng mở cửa, nàng cùng với đám chưởng quỹ thu xếp công việc một chút rồi cầm cuốn sổ ngồi bên cạnh, chăm chỉ làm việc, thỉnh thoảng cũng nghĩ linh tinh, đại khái là hỏi Ninh Nghị xem đây có phải cách nghĩ của tiểu thư hay không, Ninh Nghị ở bên cạnh gật đầu.
Sau đó, Ninh Nghị và Tiểu Thiền ngồi xe ngựa đi dạo trong thành Giang Ninh một vòng, buổi sáng hôm nay không có chuyện gì nên hai người thoải mái đi dạo một chút. Giang Ninh vẫn phồn hoa như trước, chỉ khác một điều là có binh sĩ, nha dịch đi qua đi lại, bầu không khí tương đối nghiêm túc nhưng thỉnh thoảng cũng có một vài trận ẩu đả xảy ra. Tiểu Thiền ngồi cạnh Ninh Nghị vén rèm ra nhìn, sau đó cúi đầu trầm tư, khi Ninh Nghị đưa tay tóm lấy hai bả vai nàng, nàng quay đầu đi như con mèo nhỏ cọ má vào tay Ninh Nghị.
"Cô gia, huynh hôm nay vẫn đi tìm Hạ đại nhân à?"
"Ừ."
"Thế nhưng không an toàn đâu."
"Không sao cả."
"Thế nhưng muội lo lắng..."
Nàng nhỏ giọng thì thầm, điều này làm Ninh Nghị liên tưởng tới một con mèo nhỉ bèn đưa tay xoa đầu:
"Tình hình bên ngoài không bất ổn đến vậy đâu, không cần nghĩ nhiều, không được mất hứng, ngoan nào."
Tiểu Thiền cố sức lắc đầu, một lát sau thấy thái độ của Ninh Nghị vẫn vậy đành phải cười.
"Thực ra Tiểu Thiền chỉ là một nha hoàn, nếu ở gia đình khác mà nói như vậy đã bị đánh nhừ tử rồi... À, chuyện cô gia muốn làm, Tiểu Thiền cũng biết, tình hình bên ngoài không xấu như vậy, nhưng... chứng kiến tình cảm của cô gia và tiểu thư mấy ngày qua, Tiểu Thiền không nhịn được lại lo lắng, đúng, không nhịn được… cho nên… muốn nhắc cô gia một chút thôi..."
Tay nàng nắm chặt, cúi đầu nhìn xuống ngực, mặt đỏ như gấc. Trong lúc nhất thời Ninh Nghị cũng không biết trả lời như thế nào mới tốt, đợi khi xe ngựa tới một cửa hàng của gia tộc, Tiểu Thiền liền khôi phục bình thường, sôi nổi xuống xe. Trước mặt công nhân trong cửa hàng, nàng là người rất nghiêm túc.
Buổi trưa, sau khi bảo Tiểu Thiền và mấy người đi theo về Tô phủ, Ninh Nghị lại tới phủ đệ của Hạ Phương, đây là ngày bái phỏng thứ 3. Lúc đi trên đường hắn vô tình gặp Ô Khải Hào của Ô gia, mọi người hàn huyên một lúc, Ô Khải Hào ân cần hỏi thăm bệnh tình của Tô Đàn Nhi rồi cười rời đi. So với Tiết gia, hai huynh đệ Ô gia biết đối nhân xử thế hơn nên ngày thường không xung đột gì nhiều. Khi sắp tới Hạ phủ, Ninh Nghị đột nhiên bị một người cản lại.
Đây là hai người mặc áo xanh, đội mũ quả dưa (mũ vuông trùm đầu), trông khá giống với gia đinh. Hai người cản Ninh Nghị rồi kéo hắn tới ngõ hẻm bên cạnh, một người trong đó thi lễ nói:
"Chào Thầy ạ."
Đây là tiểu vương gia Chu Quân Võ, tính tình tương đối rụt rè, hiện giờ mặc bộ đồ xanh, đội mũ quả dưa trông khá là thú vị. Người bên cạnh đương nhiên là chị gái hắn, Chu Bội.
Sau khi chào nhau, Ninh Nghị nghi hoặc hỏi:
"Hai người làm gì vậy? Trốn ra ngoài à?"
"Làm gì có, Mục thúc thúc cũng đi theo mà."
Chu Quân Võ vội vã giải thích, Ninh Nghị đi ra ngoài nhìn xung quanh thấy mấy người mặc quần áo màu xanh đang nhìn sang, âm thầm đề phòng, chắc đây là vệ sĩ vương phủ.
"Thực ra, ta và tỷ tỷ đã nghe nói tới chuyện thầy muốn gặp Hạ Phương, muốn xem cách thầy thuyết phục ông ta nên mới ra đây xem. A, đúng rồi, đúng rồi, thầy thấy chúng ta mặc trang phục này thế nào? Chúng ta đóng giả làm người hầu theo thầy đi tặng lễ, nhất định sẽ không nói lời nào! Không làm loạn! Tuyệt không mang tới phiền phức! À, chúng ta cũng đã chuẩn bị quà tặng, thầy có thêm hai người hầu nhưng đồ tặng chắc chắn là chưa chuẩn bị xong, cho nên chúng ta không muốn thầy phải nhọc công, đã chuẩn bị từ trước rồi, nó rất đáng giá đấy, có cỏ linh chi này, mứt tiến vua, tơ lụa trắng... Chúng ta cũng đã thăm dò, đây là những thứ Hạ Phương Hạ đại nhân thích, chúng ta chỉ muốn xem thầy thuyết phục Hạ Phương thế nào mà thôi..."
Tiểu Quân Võ vẻ mặt hưng phấn, phất tay nhấn mạnh chuyện họ sẽ không mang lại phiền phức gì cho Ninh Nghị. Chu Bội đứng ở bên cạnh không nói lời nào, nàng với Ninh Nghị có khúc mắc nhưng xem thì vẫn muốn xem. Nguyên nhân chủ yếu của việc này là tối qua, Khang Hiền có phân tích những chuyện Ninh Nghị muốn làm, cuối cùng kết luận, Ninh Nghị rất ít khả năng dùng lời lẽ thuyết phục Hạ Phương, nếu đã không dùng lời nói thì chắc chắn phải có cách khác. Hai chị em sau đó chụm đầu suy nghĩ, đoán là trong chuyện này nhất định có âm mưu, nào là dùng điểm yếu để uy hiếp...
Càng nghĩ càng thú vị, tưởng tượng cảnh một mệnh quan triều đình bị người ta nắm được điểm yếu, túm tóc uy hiếp… chắc chắn là như vậy rồi, Ninh Nghị đâu phải kẻ ngốc.
Suy nghĩ những chuyện tà ác này đúng là rất kích thích, cho nên hai chị em hôm nay cải trang đứng đợi ở đây, chuẩn bị đi cùng với Ninh Nghị để mở mang tầm mắt.
Hai mí mắt Ninh Nghị giật đùng đùng, thấy Chu Quân Võ nói một tràng, dùng vẻ mặt chờ mong, hắn lắc đầu.
"Phiền lắm, hai người không được theo..."
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 120: Hai Người Hầu Nhỏ (Hạ)
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com"Phiền lắm, hai người không được theo..."
Trong hẻm nhỏ, Ninh Nghị đúng là chẳng biết làm thế nào với tình hình bất thình lình nảy sinh này, hắn lắc đầu cự tuyệt nhưng cũng chẳng tống cổ được hai tên tiểu quỷ này.
"Vì sao vậy?"
Lần này tới lượt Chu Bội hỏi.
"Bí mật thương nghiệp sao có thể nói lung tung? Sau này hai người sẽ biết là không giống như những gì hai người nghĩ đâu."
"Vậy... thầy muốn làm gì? Làm thế nào mới thuyết phục được Hạ Phương?"
"Không thấy là người ta không chịu gặp ta sao? Có gì mà thuyết phục hay không thuyết phục."
"Vậy... chúng ta nghĩ cách khiến Hạ Phương gặp thầy nhé..."
Ninh Nghị hơi híp mắt nhìn cậu nhóc trước mặt này, Chu Quân Võ cũng cười nhìn sang, sau một lát, hơi có chút không hiểu hỏi:
"Không được à?"
Ninh Nghị bật cười:
"Một tiểu vương gia, một tiểu quận chúa chắc buồn chán quá rồi đúng không, sao lại quan tâm tới việc này."
"Không phải, chúng ta tuy rằng danh nghĩa là tiểu vương gia, tiểu quận chúa, nhưng thực tế lại là bại gia tử, con nhà giàu, rất vô dụng."
Chu Quân Võ giải thích một phen, sau đó quay đầu nhìn chị mình, chớp mắt mấy cái, lại thấy hình như hơi hạ thấp mình bèn sửa:
"À, thực ra cũng không phải vô dụng, không phải vô dụng, chỉ là, chỉ là... phụ vương không quản lý công việc, tương lai chúng ta sẽ không có gì làm. Ta và tỷ tỷ không muốn như vậy, chúng ta phải làm đại sự, cho nên muốn học thầy cách uy hiếp người khác... À, không phải, là đàm phán, đàm phán..."
"Ta đâu có nói với cậu là sẽ uy hiếp người khác."
"A? Vậy thầy phải làm thế nào mới tranh được Hoàng thương?"
"Chuyện này thì phức tạp..."
Trong hẻm nhỏ, sau khi hai cô nhóc, cậu nhóc lằng nhằng một lúc thì giống như đã đạt thành hiệp nghị gì đó, Ninh Nghị rời ngõ nhỏ nhìn một gã vệ sĩ vương phủ gật đầu, sau đó hai chị em kia đi ra, lên xe ngựa bám theo rất sát.
Trong trà lâu gần đó, đám người Tiết Tiến ngồi bên cạnh cửa sổ lầu hai, nhìn bóng người Ninh Nghị, bàn tán xôn xao.
Hành động của tên Ninh Nghị này thực ra không đáng quan tâm, chỉ là việc phòng lớn Tô gia liên tục mấy ngày bái phỏng Hạ Phương, tuy không được cái gì nhưng cũng khiến người khác quan tâm. Kẻ ngu si làm chuyện điên rồ, dựa vào tính bốc đồng chưa chắc đã thành công. Hôm nay Tiết Duyên có việc không đến, đám người Tiết Tiến trên trà lâu cười cười nói nói, đoán xem Ninh Nghị hôm nay có được gặp Hạ Phương hay không, mà có khi được gặp cũng chẳng làm được chuyện gì.
Nào ngờ chuyện ngày thứ ba phát triển ngoài dự liệu của mọi người. Mà theo một ý nghĩa nào đó, nó cũng nằm trong dự liệu...
***
"Ha ha, ngươi nói hắn... bỏ về? Mới nửa canh giờ đã về?"
Buổi tối, trong Yến Thúy lâu, đám người Tiết Duyên, Tiết Tiến tập trung bàn về chuyện chiều nay, Tiết Tiến cười lắc đầu:
"Vốn đệ còn đánh cuộc với A Tường rằng hôm nay đã là ngày thứ 3, nói không chừng Hạ Phương sẽ gặp hắn, cho nên đệ cá là hắn có thể gặp Hạ đại nhân nhưng chuyện cũng chẳng được kết quả gì, ai ngờ thua cược, mất năm lượng bạc... Chẳng ai ngờ hôm nay hắn chỉ đợi nửa canh giờ thì đã đi, cũng không bảo ngày mai tiếp tục tới, dứt khoát bỏ về..."
Một gã huynh đệ trong nhóm cũng mở miệng:
"Thú vị nhất là, chúng ta đã nghe tin Hạ đại nhân đã biết chuyện Ninh Nghị tới nhà bái phòng, tuy rằng hắn chỉ là một tên ở rể không quyền, nhưng ngày nào cũng tới thì đúng là có thành ý, cho nên sáng nay đã dặn người gác cổng, nếu hắn vẫn giống hôm qua chờ một canh giờ thì có thể dẫn hắn vào, nghe hắn nói một chút, ai ngờ... Ha ha..."
"Thư sinh đúng là thư sinh."
Tiết Duyên lắc đầu:
"Làm chuyện gì lúc đầu quyết tâm cũng cao ngất, nhưng thực ra chẳng hiểu cái gì, cũng giống A Đấu (con Lưu Bị) mà thôi. Có tài học thì ở nhà làm thơ, phẩm thưởng phong nguyệt là được. Đám thi nhân ngày nay thường nói rằng mình yêu dân yêu nước, cảm thán bản thân có tài nhưng không gặp thời, so với người khác lợi hại hơn, nhưng nếu thật sự để họ vì nước vì dân thì lại không làm được. A, tài trí cũng chỉ là tài trí văn thơ, lý luận suông mà thôi..."
Hơi dừng một chút, Tiết Duyên lại bật cười:
"Nhưng mà Tô gia có tài trí văn thơ này đối với chúng ta cũng là việc tốt, sau này mọi người nên thân cận Ninh Nghị hơn một chút mới được. Được rồi, A Tiến, có cơ hội thì thay ta mời hắn một lần, mọi người đều là người cùng ngành, chuyện làm ăn sau này còn phải liên hệ. Lần trước ở đây mọi người tranh tranh giành giành, ta với A Hà đúng là có chút không phải, tới lúc dùng cơm ta sẽ bồi tội với hắn, ha ha ha ha..."
***
Trong khi đám người Tiết Duyên đang nghị luận, Tô Đàn Nhi vẫn bình thản, mặc cho chuyện này gây nên phản ứng khá lớn trong hai phòng của Tô gia, có người nói Tô Trọng Kham đã đập bàn, thiếu chút nữa ném đồ đạc.
"Hồ đồ! Hắn chỉ là một thư sinh chẳng hiểu gì, vậy mà lại liều mạng làm linh tinh, gặp được Hạ đại nhân, lưu lại cho người ta ấn tượng tốt thì không nói! Còn thế này là thế nào, sau này Hạ đại nhân sao có thể gặp người Tô gia chúng ta… Hắn đúng là đang ngáng chân mọi người mà!"
Buổi tối, người trong Tô gia ai cũng bàn tán chuyện này, nhưng đương nhiên cho dù phòng hai, phòng ba có biểu hiện thái độ gì, có thể tìm lão thái công kháng nghị, hoặc tìm Tô Đàn Nhi nói bóng gió thì ở phòng lớn vẫn chẳng có gì biến hóa. Bởi vì, việc quan trọng nhất lúc này là Tô Đàn Nhi muốn tranh Hoàng thương, việc của phòng hai, phòng ba chưa được tính là sự uy hiếp.
***
Trong tối hôm nay, Nhiếp Vân Trúc và Nguyên Cẩm Nhi cũng cảm thấy khó hiểu, chiều nay Ninh Nghị dẫn theo hai chị em nào đó tới đây ăn uống, nhìn bề ngoài thì đâu thấy ảnh hưởng gì, có lẽ Ninh Nghị cũng không biết Hạ đại nhân muốn gặp hắn.
"Ai, Vân Trúc tỷ, muội đoán tối hôm nay hắn sẽ buồn."
"Hẳn là... không thể nào, tính Lập Hằng rất thoải mái..."
"Dù thoải mái cũng sẽ buồn, chỉ còn thiếu… nửa canh giờ, quá đáng tiếc, sao hắn không kiên trì thêm một chút nữa..."
"Có thể là... Hắn nghĩ Hạ đại nhân thật sự không muốn gặp hắn, hoặc là do có hai chị em kia đứng đợi bên ngoài nên hắn mới vội vàng rời đi..."
"Mà hai chị em kia là ai nhỉ? Có phải con tư sinh bên ngoài của hắn không?"
"Nói bậy, Lập Hằng mới hai mươi tuổi, sao có con lớn như vậy được..."
"Hay là trước khi đi ở rể, hắn đã có vợ..."
Mặc dù xuất phát từ thiện ý nhưng mà cách nghĩ này đúng là quá táo tợn. Trong thành Giang Ninh lúc này, nơi có suy nghĩ khác với mọi người có lẽ chỉ có phủ phò mã.
"Hắn cố ý?"
Trong lương đình, Khang Hiền nghe hai chị em kể lại đầu đuôi câu chuyện mà ngẩn người. Sau khi hai chị em này tắm rửa sạch sẽ, cơm nước xong xuôi thì tới đây, chiều nay Khang Hiền cũng nghe tới chuyện Ninh Nghị bỏ về và chuyện Hạ Phương muốn gặp, nhưng do hắn không kiên trì thêm được nửa canh giờ nên bỏ qua cơ hội.
"Đúng."
Chu Bội gật đầu, tiểu cô nương mặc chiếc áo khá thanh thoát, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng có chút hưng phấn, trước khi tới đây hai chị em đã đoán rất nhiều khả năng:
"Phò mã gia gia, tại sao Ninh Lập Hằng kia lại phải làm như vậy?"
"A, ta cũng không nghĩ ra."
Khang Hiền suy nghĩ một hồi, rốt cục nghi ngờ lắc đầu:
"Hắn không nói gì với hai cháu ư?"
"Không, hắn không chịu nói. Quân Võ nói có thể giúp hắn gặp Hạ Phương, hắn lập tức cự tuyệt, người này... căn bản là từ đầu đã không có ý gặp Hạ Phương. Cháu đúng là nghĩ không ra, tại sao hôm nay hắn biết là Hạ Phương sẽ gặp hắn mà chỉ đợi nửa canh giờ đã bỏ về."
"Hắn không biết, nhưng hôm nay là ngày thứ ba..."
Khang Hiền thở dài:
"Lập Hằng... Hắn đại khái dựa vào ba chữ này để đoán. Người bình thường dù có kiên trì ba ngày, Hạ Phương cũng chưa chắc đã gặp, nhưng hắn lại tới vì chuyện Hoàng thương, không gặp thì đúng là không hay cho lắm, dù sao Tô gia vẫn là hãng vải đứng đầu Giang Ninh này. Ngày đầu tiên không gặp nhưng ngày sau sẽ gặp, có lẽ vì bị thành ý của đối phương đả động mà gặp trong ngày thứ hai hoặc ngày thứ ba, tên này đoán là ngày thứ ba nên mới bỏ về, người này..."
Khang Hiền lắc đầu bật cười, nhưng trong mắt vẫn nghi hoặc:
"Nhưng vì sao hắn làm như vậy? Để lại ấn tượng không tốt với Hạ Phương thì sao giải quyết được chuyện Hoàng thương? Tiểu Bội, Quân Võ, các cháu còn nói gì với hắn?"
"Chúng cháu buộc hắn phải đạt thành hiệp nghị."
Quân Võ ở bên cạnh cười ra tiếng.
"Hiệp nghị?"
"Đúng, hắn không cho chúng cháu cùng vào, cũng không cho chúng cháu hỗ trợ, chúng cháu cảm thấy kỳ quái, do ông nói hắn lợi hại nên cháu mới hỏi hắn có thể giải quyết nguy cơ của Tô gia hay không. Hắn đại khái sợ chúng cháu làm loạn nên mới nói là đang giải quyết, nhưng thời gian cần rất dài, chuyện trên thương trường khó nói trước nên không thể nói cho chúng cháu biết mình đang định làm gì. Chúng cháu liền đàm phán với hắn, bảo là sẽ không làm phiền, nhưng trong một tháng sau này sẽ đi theo hắn, xem hắn làm những gì. Hắn đồng ý, chỉ cần cháu và chị không làm phiền hắn là được, chúng cháu định đóng giả thành người trong tiệm vải, à, thư đồng cũng được, cháu là thư đồng A, chị là thư đồng B, ai nha... Được rồi, chị là thư đồng A..."
Tiểu Quân Võ ngây thơ thuần khiết thao thao bất tuyệt, bị chị mình cốc một cái lên đầu thì vội vã đổi giọng. Ánh mắt Khang Hiền ở đối diện đã mông lung:
"Hai tên tiểu quỷ các cháu có phải do gần đây không được ra ngoài, cả ngày phải ngồi nhà đọc sách nên mới cố ý làm vậy hả?"
"Đâu có, chúng cháu muốn xem người mà ông khen không dứt miệng lợi hại đến mức nào mà thôi..."
Tiểu nam hài khuôn mặt chân thành, tay kéo áo chị mình, Chu Bội cũng vội vàng gật đầu:
"Đúng vậy, phò mã gia gia, nếu như hắn thực sự lợi hại, cháu sẽ cam tâm tình nguyện bái hắn làm thầy. Ông chẳng phải đã nói lần này Tô gia gặp chuyện rất khó ứng phó, nếu như hắn không tìm người hỗ trợ, cháu và Quân Võ mới công nhận hắn lợi hại... À, chúng cháu cũng đảm bảo không gây phiền toái, không gây loạn."
"Đúng vậy, đúng vậy..."
Cậu nhóc ở bên cạnh đóng vai gà con mổ thóc.
Khang Hiền híp mắt nhìn hai người, sau đó tức giận cười ra tiếng:
"Được rồi, muốn thành tài phải chuyên cần, nếu hắn không giải quyết được thì cũng là chuyện bình thường, nếu hắn giải quyết được thì hai cháu cũng đừng ngại mà học tập một phen. Nếu hắn đã đồng ý việc này thì chắc chắn không phải lời chót lưỡi đầu môi. Nhưng mà có một việc các cháu phải tuân thủ, sau khi ra ngoài tuyệt đối không được rời khỏi tầm nhìn của đám hộ vệ, ta cũng sẽ phái người bảo vệ các cháu, chỉ cần biến mất một lần là trước khi mở cổng thành các cháu sẽ không được ra khỏi phủ nửa bước. Nhớ chưa?"
"Dạ, nhớ rồi."
Hai cái đầu gật mạnh, chị em nhìn nhau cười, cuối cùng đã tự do.
***
Tô gia ở Giang Ninh dù sao cũng là một trong ba gia tộc đứng đầu trong ngành vải. Chuyện của Ninh Nghị lúc này đã truyền khắp ngành vải Giang Ninh. Nhưng mặc kệ ảnh hưởng thế nào, chiều hôm sau Ninh Nghị vẫn tới Trúc ký gặp Nhiếp Vân Trúc, sau đó cùng tới Tần phủ. Đây là cái hẹn đi gặp Tần lão xin lỗi.
Thực ra Nhiếp Vân Trúc rất chờ mong chuyện này, Ninh Nghị mang nàng tới nhà lão nhân gia xin lỗi, hành động này mang rất nhiều ẩn ý. Thế nhưng hôm nay nàng lại chẳng có bao nhiêu hưng phấn và kích động, bởi vì tối qua khi nói chuyện với Cẩm Nhi, trong lòng nàng lúc này đã mang theo nhiều tâm tình khác. Nàng thỉnh thoảng nhìn Ninh Nghị đang đi bên cạnh, câu được câu chăng chuyện phiếm cho vui, trong lòng còn đang nghĩ phải an ủi hắn thế nào đây.
Nhưng mà, cuối cùng nàng không nói...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 121: Sóng Ngầm
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comKhi cửa thành đóng, Tần lão đều ở trong nhà mình, không ra ngoài nhiều, thỉnh thoảng Khang Hiền và mấy vị lão bằng hữu tới chơi, nhưng cũng không còn chỉ tập trung chơi cờ như trước. Hôm nay, khi Ninh Nghị và Nhiếp Vân Trúc tới cũng đã là buổi chiều, mấy người ngồi trong phòng khách nói chuyện với nhau một chút thì Ninh Nghị và Tần lão tới thư phòng tâm sự, Nhiếp Vân Trúc bị Vân nương cùng với Tần phu nhân kéo đi, hai người đều đã biết chuyện của Vân Trúc nên hỏi han rất ân cần, thân thiết.
Việc bảo Nhiếp Vân Trúc nhận Tần lão làm nghĩa phụ là do Ninh Nghị đề cập, Tần lão và Nhiếp Vân Trúc chưa chính thức nhận cha con, cho nên lúc này nói cũng không khó khăn lắm.
Nói thì nói vậy nhưng chuyện cũng có một số vấn đề, Ninh Nghị đương nhiên không thể nói mình và Nhiếp Vân Trúc không có quan hệ gì, đương nhiên, hắn cũng không cho rằng mình phải có trách nhiệm với Nhiếp Vân Trúc. Sự tình khó nói đúng sai, nhưng nếu xảy ra thì phải xử lý cho tốt, đó mới là điều cách làm người. Cũng may Tần lão là người hiểu chuyện, khi Ninh Nghị nói rõ những chuyện xảy ra ở Yến Thúy lâu, lão đã hiểu được ý đối phương, đồng thời cũng hiểu vì sao đối phương phải nhắc tới điều này.
Nhưng mà, sau khi suy nghĩ, lão cũng không lập tức biểu thị thái độ về vấn đề này.
"Năm nay lũ lụt khiến cho tình hình thượng du càng lúc càng khó khăn, hơn 10 năm rồi mới gặp phải trận lũ như thế này. Giang Ninh mặc dù đã đóng cửa thành, nhưng vẫn còn tương đối bình ổn, Lập Hằng có biết vì sao không?"
Tần lão dừng một chút rồi nói tiếp:
"Giang châu tuy rằng gặp thiên tai nghiêm trọng, số nạn dân mất nhà đã lên tới hơn 20 vạn, số người còn không ngừng tăng lên, nhưng... may mà có người bố trí chu toàn, tình hình bệnh dịch không phát sinh. Tuy đê Hoàng Hà vỡ khiến cho Hà Đông đạo gặp họa, nhưng Phần châu, Tấn châu to như vậy, lại còn có cả Lang châu, Quy châu ở gần đó tiến hành bố trí, đón tiếp nạn dân hợp lý nên Giang Ninh mới yên ổn. Nếu như trước kia, sợ rằng bệnh dịch đã hoành hành, khó mà khống chế được, năm nay tuy có bệnh dịch, nhưng một số huyện bị đã được cách ly, rất khó lây lan..."
"À."
Nghe Tần lão nói tới chuyện này, Ninh Nghị gật đầu. Từ khi cửa thành đóng, tin tức bên ngoài khó truyền vào, Ninh Nghị cũng chẳng mấy quan tâm, giờ được lão nói cho biết mới hiểu được đại khái tình hình bên ngoài Giang Ninh.
"Giang châu, Phần châu, Tấn châu, Lang châu, Quy châu rộng lớn nhưng cũng phải tham khảo phương pháp của Lập Hằng, mặc dù nhìn thì đơn giản nhưng hiệu quả rất tốt, mấy ngày gần đây ta còn đang suy nghĩ đạo lý bên trong. Dù có thế nào đi nữa thì hơn 10 vạn dân đã được nhận ân huệ của Lập Hằng. Hôm nay Lập Hằng tới đây, sao chỉ định cùng ta nói chuyện danh dự cá nhân nhỏ nhoi như vậy..."
Tần lão bật cười, Ninh Nghị lắc đầu, cười nói:
"Một con ngựa thì vẫn chỉ là một con ngựa, vốn tính chiếm chút tiện nghi, nhưng Tần lão không câu nệ tiểu tiết, đồng ý cũng là tình người, mà không đồng ý cũng có đạo lý. Có tình người rồi thì lại muốn tiến thêm một tấc, Tần lão có thể không thèm để ý, nhưng tôi đâu thể coi đó là chuyện đương nhiên, đây mới là đạo lý đối nhân xử thế. Việc này cũng khó nói đúng sai, nhưng hiện thực dù sao cũng là hiện thực, vấn đề cần giải quyết đã nhiều, giờ thêm phiền lại càng khó. Cái quan trọng nhất là không phải tôi băn khoăn, mà là Vân Trúc có cách nghĩ..."
Tần lão gật đầu rồi không nói chuyện gì nữa, qua một lúc, hai người bày bàn cờ, Tần lão mới cất tiếng:
"Trước đây vài ngày, Minh công có đề cập tới cuộc nói chuyện giữa Lập Hằng và Lý Tần. Cậu gần đây có gặp mặt Minh Duẫn không?"
Ninh Nghị lắc đầu:
"Gần đây nhiều việc quá, ông ấy bảo hai chị em tinh quái tới bái tôi làm thầy. Mà không gặp cũng tốt, nếu mà gặp nói không chừng Lục huynh (Lục A Quý) sẽ mắng tôi một trận..."
"À, nhà Chu Ung đang muốn đào tạo hai chị em đó thành người tài, chỉ là thân phận có hạn, tương lai muốn làm đại sự sợ cũng khó."
Tần lão cười cười, giơ một con cờ, nhưng lại dừng giữa không trung:
"Ta cũng vì cách nói của Lập Hằng mà từng thảo luận với Minh Duẫn mấy ngày, nói tới chuyện Tô phủ, Minh Duẫn bảo rất phức tạp, Lập Hằng đã có tính toán gì chưa?"
"Sẽ giải quyết nhanh."
Ninh Nghị vốn không để chuyện này trong lòng nên thuận miệng trả lời, Tần lão nhìn hắn một cái rồi hạ cờ:
"Như vậy thì tốt. Lý Tần hình như là bạn tốt của cậu, ta nghe Minh Duẫn nói người này rất có tài hoa, đã lên kinh nhậm chức, ta định viết một phong thư, coi như là dẫn tiến."
"Vậy thì tôi thay mặt Đức Tân đa tạ Tần lão."
Ninh Nghị bật cười:
"À, trước đây Lại bộ Thị lang Phó Anh có phải là người của ông không."
"Nói bậy..."
Tần lão cười mắng, nhưng sau đó cũng thở dài:
"Lý Tần kia trúng tuyển là lúc ta đã từ quan, Phó Anh chính là người năm trước ta đề bạt, tính tình người này tuy có chút thiên vị, nhưng làm việc cũng không tệ lắm. Ở trong triều, việc kết bè kéo cánh đấu đá nhau là chuyện thường, ta cũng không quản nổi. Nghe Minh Duẫn nói, sách luận của Lý Tần lúc đó trái ngược hẳn với chính sách tăng bổng lộc của Phó Anh, ngôn từ của hắn lại quá kịch liệt, sĩ tử vốn là như thế mà, người không sợ chết viết văn năm nào chẳng có. Ai ngờ, Phó Anh kia cũng phản ứng quá cứng, hắn đoán là có kẻ thù chính trị châm chọc mình, hắc, loại chuyện này..."
Từ đầu tới đuôi, Tần Tự Nguyên không nhắc lại câu chuyện ngày trước Ninh Nghị nói với Lý Tần, hai người chỉ nói một số việc linh tinh, đương nhiên cũng bàn luận một số tình hình bên ngoài. Khi Ninh Nghị và Nhiếp Vân Trúc cáo từ rời đi cũng là lúc trời đã chạng vạng, đôi bên không ai nhắc tới chuyện “nghĩa nữ”.
"Lập Hằng... nói rồi à?"
Trên trường quay về căn nhà nhỏ ven sông, Nhiếp Vân Trúc nhẹ nhàng hỏi. Ninh Nghị gật đầu:
"Nói rồi, nhưng mà người ta không gật đầu, cũng không lắc đầu."
"Sao lại thế?"
"À, Tần phu nhân đối với nàng rất tốt đúng không?"
"Ừ, rất tốt."
Vân Trúc cười gật đầu:
"Nhưng chỉ sợ ảnh hưởng tới mọi người thôi."
"Sau này nên thân cận hơn một chút, không cần quá gò bó mình, một thời gian sau mọi chuyện sẽ như nước chảy thành sông, họ là người tốt, làm bạn bè cũng được."
"... Ừ."
Vân Trúc ngẫm lại, gật đầu:
"Vân di nương bảo muội ngày mai cùng đi dạo phố mua đồ, muội định bảo cả Cẩm Nhi cùng đi."
"Được."
Đưa Vân Trúc về nhà xong, khi Ninh Nghị chuẩn bị về nhà mình thì Vân Trúc lại gọi hắn lại.
"Lập Hằng, chuyện Tô gia..."
Vân Trúc nhìn hắn, suy nghĩ một lúc, cẩn thận lựa chọn từ ngữ:
"Nhất định có thể giải quyết tốt chứ?"
Ninh Nghị ngẩn người, sau đó bật cười:
"Yên tâm."
Khi hắn về đến nhà đã là giờ cơm.
Hiện giờ trời cũng bắt đầu vào tháng 8, đây là một tháng căng thẳng, hỗn loạn rồi lại bình ổn như trước, ngoại trừ một số người để tâm, có suy nghĩ vì đại cục thì chẳng mấy ai trong ngành vải Giang Ninh nhận ra những thay đổi quan trọng, mạch nước ngầm đã khởi động mà không ai biết được quỹ tích của nó.
Cửa thành đã đóng nhưng cuộc sống thoạt nhìn chẳng khác trước kia là bao, công việc công việc, cuộc sống cuộc sống, thanh lâu vẫn vang tiếng đàn ca, nạn dân trong thành và ngoài thành đã qua thời quẫn bách, nếu không có mấy châu khác tận tình giải quyết vấn đề nạn dân, giảm áp lực cho Giang Ninh thì sợ rằng hiện giờ tình hình trong thành rất căng thẳng. Đương nhiên, mặc dù nghiêm trọng nhưng những bá tính bình thường không cảm nhận được nhiều.
Việc Hoàng thương đã được Chức Tạo viện ấn định vào cuối tháng 8, có người đồn rằng đó là cuộc hội tụ của ngành vải, ăn mừng vì đã góp sức đắc lực trong việc cứu tế nạn dân bị thiên tai, sau đó các thương hộ sẽ trưng bày vải đẹp nhất của mình, dâng cho hoàng thất. Quyết định đã có nhưng tin tức được truyền đi một cách âm thầm, ví dụ như hành động ăn mừng vì đã góp sức đắc lực trong việc cứu tế nạn dân bị thiên tai thì đám thương nhân phải có hành động thực tế trong việc phân cháo, phát bánh bao, giúp quan phủ chia sẻ áp lực mới được.
Mấy thương hộ đã tiếp nhận được Hoàng thương kỳ trước đương nhiên sẽ không từ bỏ, mà Tô gia, Tiết gia, Ô gia cũng đang vì Hoàng thương mà lôi kéo những thương hộ tầm trung khiến cho ngành vải Giang Ninh trở nên khá phức tạp. Trong chuyện này, tuy rằng Tô Bá Dung bị liệt, Tô Đàn Nhi bị ốm, nhưng biểu hiện của Tô gia vẫn là mạnh nhất. Cuối tháng 7, thương thế của Tô Bá Dung đã ổn định, lúc công bố cho mọi người biết cũng là lúc những hành động của Tô lão thái công phát huy tác dụng. Hung thủ ám sát Tô Bá Dung là Trần Nhị đã thú nhận mình bị người khác sai khiến, việc Tô gia hại chết cả nhà hắn chỉ là nói dối.
Sau lưng Trần Nhị là ai thì không ai tra ra được, bởi vì chính bản thân hắn cũng không biết. Danh dự được khôi phục, đây chính là nước cờ làm tăng uy tín của Tô gia trong việc tranh đoạt Hoàng thương, đám chưởng quỹ, quản sự phòng lớn sĩ khí đại chấn, phòng hai phòng ba thì tương đối im lặng. Thời gian gần đây do Tô gia liên tiếp gặp chuyện, việc làm ăn bên ngoài cũng bị ảnh hưởng một chút, nhưng việc Hoàng thương lúc này đang lên như diều gặp gió, có Tô lão thái công mở đường, nếu chuyện thành công, Tô Đàn Nhi không quản lý Tô gia thì còn ai nữa?
Trong tình hình phức tạp thế này, chẳng ai đoán được cuối tháng 8 sẽ thế nào. Phòng hai phòng ba xem ra bình tĩnh, Tiết gia, Ô gia cùng với một số thương hộ khác vẫn theo kế hoạch cạnh tranh Hoàng thương, nói chuyện làm ăn, tìm kiếm quan hệ, bày mưu sau lưng, tính toán đối sách. Trong lúc này, Ninh Nghị cũng tạm thời có danh nghĩa quản lý phòng lớn, bắt đầu làm quen với ngành vải Giang Ninh.
Hắn tham dự một số hoạt động xã giao, đương nhiên cũng biết thư sinh thường không làm những chuyện này, nhưng hiện giờ Tô Đàn Nhi đang bệnh, hắn không làm còn ai làm nữa. Trong xã giao, Ninh Nghị cũng gặp hai huynh đệ Ô Khải Long, Ô Khải Hào và phụ thân của họ là Ô Thừa Hậu. Ô Thừa Hậu cũng là một người trung niên có uy tín và khiêm tốn, hắn đã từng nói riêng với Ninh Nghị mấy câu:
"Mọi người đều là đồng nghiệp, mặc dù là đối thủ nhưng cũng là láng giềng tốt, thời gian tới nếu nhà nào không cung ứng đủ hàng hóa, thì các nhà còn lại đều có thể viện thủ, đây cũng là giao tình. Tài danh của Lập Hằng hiền chất ta đã nghe nói từ lâu, việc Hoàng thương lần này Tô gia có phần thắng lớn nhất, một số lời lẽ của Tiết gia, hiền chất không nên để trong lòng..."
Sở dĩ hắn nói điều này là vì Tiết gia và Tô gia vốn hiềm khích. Căn cứ theo những gì Thiền nhi, Quyên nhi nói thì Ô gia lần nào cũng phải đứng ra điều đình hai bên. Thế nhưng lúc này, thái độ của Tiết Tiến, Tiết Duyên và phụ thân họ là Tiết Thịnh cũng ôn hoà, Tiết Duyên còn mời Ninh Nghị ăn cơm xin lỗi chuyện lần trước.
Trong một tháng này hắn còn gặp một số người khác như Trần gia Trần Địch Tân, Lữ gia Lữ Thiên Hải… có thể nói hiện giờ hắn đã nắm sơ sơ được gần hết ngành vải Giang Ninh, mà những người này cũng gọi là có quen biết với hắn.
Tài học khẳng định là có, mang danh đệ nhất tài tử, tuy rằng làm ăn chưa tốt lắm, xã giao chưa nhiều nhưng cũng có phong độ, có khí chất, không hoàn toàn mang dáng vẻ thư sinh. Tô gia gặp nạn, người con rể này muốn giúp một tay, nhưng do không có kinh nghiệm nên chưa làm được việc gì lớn.
Mà trên thực tế, cho tới khi gặp mặt Hạ Phương thì hắn chỉ làm được có hai việc.
Việc thứ nhất là một vụ làm ăn, việc này không khó nhưng do Ninh Nghị là người ký tên nên công lao đương nhiên phải rơi xuống đầu hắn. Chuyện không vẻ vang nhưng cũng là một chuyện.
Mà.. một chuyện khác là việc hắn vắt hết óc tiến hành cải cách.
Lúc đó, trong mắt mọi người, Ninh Nghị dường như rất có tự tin, hắn vắt hết óc suy nghĩ định ra một số quy tắc mới, đem cho công nhân áp dụng thử. Sau khi huấn luyện ba ngày, công nhân bắt đầu áp dụng, mỗi khi có khách họ sẽ nói "Chào mừng tới tiệm", rồi một số từ khác nghe rất chuyên nghiệp. Nhưng mới chỉ áp dụng được ba ngày, số khách bị dọa chạy đã rất nhiều, cho nên ý tưởng này cũng chết yểu.
Vì vậy, cải cách của thư sinh bị thất bại, trở thành trò cười truyền khắp ngành vải Giang Ninh, Ninh Nghị cũng giống như bị đả kích, từ đó về sau mỗi ngày chỉ đi quan sát, nắm tình hình chứ không triển khai hành động gì cả.
Thời gian này hắn cũng gặp được Hạ Phương, nhưng đôi bên không đề cập nhiều tới chuyện Hoàng thương. Hắn cùng với mấy chưởng quỹ đã gặp mặt một số quan viên Chức Tạo viện nhưng tác dụng không lớn. Một số người, chẳng hạn như Tiết Tiến trước kia cho rằng hắn là người không đơn giản thì trong 20 ngày sau đó đã mất đi nhận định, bởi vì rất đơn giản, thư sinh nào bước chân vào thương giới cũng có bộ dáng này.
Trong việc Hoàng thương, người này chẳng được tác dụng gì cả, có một việc duy nhất làm được là làm một tấm bình phong. Tuy vậy, không ai dám buông lỏng cảnh giác, bởi vì đám chưởng quỹ của Tô gia đã đẩy thanh thế lên mức cao nhất.
Chẳng cần âm mưu, Tô gia lúc này quang minh chính đại xúc tiến việc Hoàng thương, Tiết gia cũng được, mà Ô gia cũng thế, họ chẳng có cách nào đối phó với hành động này. Bởi vì xét đến cùng, Tô gia đã chuẩn bị nhiều năm mà họ thì không, căn cơ thì mỏng hơn người, có thể hiện cũng chỉ ở phía sau.
Cũng trong thời gian này, hai chị em Chu Bội và Chu Quân Võ thường tới hãng vải Tô gia chờ Ninh Nghị, tạo nên một tổ hợp tương đối quái dị...
Xem ra tháng 8 bình yên, khô khan, khẩn trương mà đơn điệu cứ như vậy trôi tới cuối tháng...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 122: Cuộn Chảy
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTrung thu qua đi, nhiệt độ đã giảm, mấy hôm trước còn có một trận mưa nên bầu không khí khá mát mẻ, mang tới một sức sống mới cho tòa thành đã đóng cửa được gần một tháng. Ban ngày trời nắng mát, ban đêm trăng sao sáng dịu êm, mây trắng khắp trời, liên miên từng đóa.
Trong gần một tháng này, tình hình nạn đói của dân chúng đã được đẩy lên cực hạn. Đương nhiên, có người nói năm trước còn khó khăn hơn năm nay, dây đàn đã căng nhưng cực hạn thì chưa tới. Quan phủ thỉnh thoảng vẫn phát lương, một số gia đình giàu có thì nấu cháo phát bánh, trong hay ngoài thành đều có người hỗ trợ. Dưới sự bao bọc của thiên hạ, có quan binh duy trì trật tự, việc đại loạn sao có thể xảy ra.
Nhưng mà nói thì nói vậy, hiện giờ nạn dân đã kết thành những đội quân lớn nhỏ, việc đánh nhau giành lương thực đã xảy ra, mỗi khi quan phủ và một số gia đình phát lương xong là lại xảy ra lộn xộn, muốn quản cũng không được. Từ lúc đóng cửa thành đến nay đã chết một số người, người chết đói thì ít, nhưng chết vì đánh nhau, cướp giật hoặc không có tiền chạy chữa bệnh tật chiếm phần lớn. Tóm lại, vẫn chưa bằng năm trước.
Sống ở thời đại này, cái câu năm trước thế nào đã nghe không biết bao nhiêu lần, đa số mọi người có lòng trắc ẩn, nhưng tình hình lúc này đã không còn tốt, ngày sau căng hơn ngày trước. Việc làm ăn giờ không còn chú trọng vào xã giao nữa, trong thành lúc này hầu như đã bị bao phủ bởi không khí im lặng đãng sợ, trận mưa mấy hôm trước đã làm cho cảm giác vắng vẻ này càng lúc càng nghiêm trọng hơn.
Theo lẽ thường, thi hội trung thu vẫn mở, vẫn náo nhiệt như ngày xưa, chỉ có khác là nội dung thơ từ đã biến đổi, từ việc cảm hoài miêu tả cuộc sống phồn vinh, phong nguyệt biến thành cảm thán sự đoàn viên hoặc chia ly, nạn dân trong ngoài thành trở thành tiêu điểm chính. Lý Tần, Tào Quan, Liễu Thanh Địch cũng có sáng tác mới, đột phá hơn năm trước rất nhiều. Thế nhưng, tác giả bài Thủy Điệu Ca Đầu nổi tiếng năm trước không tham gia, nguyên nhân là vì hắn đang bị vướng việc buôn bán của gia tộc, có người nói hắn đang ngẩn ngơ, ngây ngốc, tự cười nhạo mình hoặc tự cảm thán vì chuyện làm ăn, tính thần bí của ba chữ “Ninh Lập Hằng” bị giảm đi rất nhiều.
Trung thu qua đi, mọi việc lại trở về quỹ tích vốn có của nó, sự ảnh hưởng của lũ lụt ngày một trầm trọng hơn. Trưa hôm nay, mây trời nhẹ trôi, gió thoảng lãng đãng, ước chừng khoảng 8, 9h sáng, trong một căn phòng nhỏ thuộc tổng kho của hãng vải Tô thị, có mấy người đang bận làm gì đó. Căn phòng này nằm sát ngay cạnh cửa hàng, thế nhưng do ảnh hưởng của thế cục mà tình hình buôn bán không tốt lắm, nha hoàn tên là Quyên nhi thỉnh thoảng chạy vào xem.
Ở trong phòng, Ninh Nghị, Chu Bội, Chu Quân Võ đang bận rộn. Hai chị em này vẫn mặc áo xanh, đầu đội mũ quả dưa, nhưng nước da trắng hồng, vừa nhìn đã biết là hai đứa nhóc. Hai người này không hiểu vì sao bám sát Ninh Nghị cả tháng trời, đại bộ phận người của Tô gia đều đã quen với sự tồn tại của họ, thậm chí còn tưởng là con cháu trong nhà hoặc là học trò của Ninh Nghị. Đôi khi Ninh Nghị để cho bọn họ bưng trà rót nước, thậm chí bảo bọn họ giúp bán hàng… đương nhiên không phải những việc nặng nhọc.
Đối với hai chị em này mà nói, cuộc sống kiểu này quá mới mẻ, hôm trước Ninh Nghị còn phát cho bọn họ tháng lương đầu tiên, mỗi người một lượng hai, đây là tiêu chuẩn trả công cho trẻ em. Tuy rằng, nếu so sánh với bên ngoài, một lượng hai này đối với hai chị em chẳng có tác dụng gì, nhưng mà nó cực kỳ mới vẻ và thích thú.
Tuy nhiên, việc tận dụng lao động trẻ em này chỉ là khi nào bất đắc bất đừng hoặc để tạo hứng thú cho họ, đa số thời gian, Ninh Nghị vẫn làm hết trách nhiệm của một người thầy, khi nào có thời gian rảnh rỗi, hắn lên lớp với hai người, giảng chương trình học đại số cho Chu Bội, lấy phương thức của riêng mình giảm nhẹ chương trình học và tận dụng những phép tính nào đơn giản, chính xác, dễ nhớ nhất đem ra dạy. Lúc đầu, Chu Bội còn cho rằng các chữ số theo ký tự Ả rập chẳng có gì hay, nhưng hiện giờ đã bị trầm mê, thỉnh thoảng lại đặt câu hỏi.
Sở dĩ hôm nay ba người bận rộn làm chung là bởi vì mấy hôm trước Ninh Nghị tới phòng thí nghiệm, hai chị em kia nhất định bám theo, cho nên tiện để họ tham quan một phen, để họ dễ tiếp nhận một số khái niệm về vật lý. Ninh Nghị đã tìm được mấy miếng kính lồi, chuẩn bị làm một cái ống nhòm, tiện thể đem ra khoe khoang với hai người một chút, giảng giải về nguyên lý phóng đại. Chu Bội cho rằng việc này không thật, nói thì đơn giản nhưng làm thì không xong. Cũng do ống nhòm còn đang làm nên Ninh Nghị không cách nào chứng minh được.
Ba người đang bận rộn đóng một số cọc gỗ, lấy vải đen bọc xung quanh thành một cái lều nhỏ, ở bên trong thắp một ngọn nến, bởi vì cái lều mới bọc một bên nên ánh sáng vẫn chiếu ra ngoài. Ninh Nghị lấy mấy thanh trúc kẹp lấy thấu kính, sau đó dùng giấy bọc xung quanh lại.
Quyên nhi đứng ở cửa nhìn cái lều đen, có chút nghi hoặc, đột nhiên nàng nghe thấy có tiếng nói từ bên trong truyền ra:
"Nhìn này, hóa ra nó lộn ngược."
"A..."
"Thầy ơi, sao có thể như vậy!"
"Chắc chắn là ảo thuật."
"Ảo thuật cũng phải có nguyên tắc mới thành được."
Bên trong rối rít bàn luận, khi Quyên nhi đi vào thì Ninh Nghị đã bước từ bên trong ra, nhìn nàng cười nói:
"Vào xem đi, không quá thú vị nhưng bình thường sẽ không nhìn thấy đâu..."
Quyên nhi nghi ngờ đi vào, sau đó nhìn thấy ngọn nến đang đảo ngược.
Thời gian gần đây, mỗi ngày Ninh Nghị đều giống như công nhân bình thường, sáng sớm đến cửa hàng làm một loạt công việc cố định, sau đó tự do làm những việc mình thích, nhìn thì chăm chỉ nhưng thực ra chẳng xử lý bao nhiêu. Đa số thời gian hắn và Thiền nhi, đôi khi có thêm Quyên nhi, cùng hai nha hoàn Chu Bội, Chu Quân Võ đi dạo, nói chuyện. Quân Võ cũng đã quen hết mọi người, thường gọi Thiền nhi tỷ, Quyên nhi tỷ. Chu Bội tương đối rụt rè, chỉ tỏ thái độ quen biết.
"Có người sẽ nói cái thấu kính này chỉ cần khéo léo một chút là chế tạo thành nên tạm thời sẽ không có mấy ai coi trọng, nhưng mà có một số việc sẽ rất thú vị, thí dụ như nếu có hai thấu kính này ta có thể phóng đại một vật cách xa cả dặm... Đúng, ta đã bảo thợ mộc Trần làm giúp một cái ống đồng tròn, cố định nó lại là xong..."
Ninh Nghị vẫn dùng cách nói chuyện như một phương thức giảng bài. Sáng hôm nay, một cái ống trúc khá dài đã được đặt trên bàn cạnh cửa sổ, Tiểu Bội, Quân Võ cùng với Quyên nhi thay phiên nhau ghé mắt nhòm, nhìn xong ai cũng trợn mắt há mồm. Thấu kính tạm thời chưa thể cố định, Ninh Nghị chỉ đại khái xác định một tiêu cự, tạm thời cho họ nhìn mà thôi. Do thấu kính chưa cố định nên rất dễ rơi xuống, cho nên cái ống nhóm này hiện chưa thể nào di động, nhưng hiệu quả của nó mang lại thì đúng là kinh người.
"Ánh sáng truyền qua ống nhòm tạo thành ảnh ngược, thực ra ánh sáng truyền theo đường thẳng, nhưng có một số tình huống, chẳng hạn như ta bỏ chiếc đũa vào trong cốc nước, ta sẽ thấy chiếc đũa cong. Đó gọi là hiện tượng ánh sáng đổi hướng. Cậu muốn nói là chỉ cần làm như vậy là sẽ có ảnh ngược đúng không, vậy thì không được, ống nhòm là sự kết hợp của nhiều nguyên lý khác nhau, khi nào cậu nghiên cứu tới mức này thì sẽ tự nhiên hiểu rõ."
"Chu Bội, cô thích số học như vậy thì chắc hiểu những điều này nhất, hầu như cái gì cũng phải bắt đầu từ việc một cộng một bằng hai, hai thêm hai bằng bốn, sau đó không ngừng phát triển, tạo nên một thế giới số. Thực ra muốn tính toán xem ánh sáng khúc xạ thế nào, phóng đại thế nào, phóng đại bao nhiêu đều cần tới sự hỗ trợ của số học. Ta không muốn tương lai hai người thành thợ thủ công, nhưng ta hi vọng hai người có thể biết rõ những nguyên tắc cơ bản này, nó rất hữu dụng."
"Đương nhiên, trong số học cũng có một số ví dụ tương đối cực đoan, nhớ được cũng rất hay, ví dụ..."
Thực nghiệm xong bao giờ cũng dẫn tới vô số việc linh tinh, Quân Võ rất ấn tượng cái ống nhòm kia, thỉnh thoảng loay hoay nghịch ngợm. Lúc đầu Chu Bội cảm thấy kinh ngạc, nhưng hiện giờ rất chú ý lắng nghe. Quyên nhi thì thỉnh thoảng ra ngoài xem tình hình buôn bán, khi ở chỗ không người thường tự cảm thán:
"Cô gia thật là lợi hại..."
Một lúc sau, Tịch Quân Dục tới nói chuyện với Ninh Nghị một lúc, Quân Võ và Tiểu Bội tự động pha trà và ngồi vào vị trí của mình, đây cũng là quy ước của họ và Ninh Nghị. Ngoài nghe giảng, thực ra họ cũng nghi hoặc vì sao trong một tháng này, Ninh Nghị chẳng làm gì cả.
Hôm nay, Tịch Quân Dục chỉ là tiện đường đi ngang qua đây, ghé vào xem tình hình bên Ninh Nghị một chút, nguyên nhân là vì ba hôm nữa đại hội ngành vải sẽ diễn ra, lúc đó mọi nhà sẽ chính thức bộc lộ át chủ bài của mình. Trên thực tế, hôm nay các chưởng quỹ đều rất bận rộn, sáng hôm nay Tịch Quân Dục cũng vừa gặp một thương hộ, bây giờ cũng chuẩn bị… gặp một người khác.
"Tuy rằng tháng vừa qua danh tiếng của Tô gia cao nhất, nhưng thương trường ngươi lừa ta gạt, chuyện gì cũng phải phòng bị. Hiện giờ tuy có Hàn đại nhân ủng hộ chúng ta, Đổng đại nhân cũng hướng vào Tô gia, nhưng Tiết gia, Tô gia đều có mạng lưới quan hệ của riêng mình nên không biết có lật bàn hay không. Dù sao cũng phải nhanh chóng an bài trước mới được."
Tịch Quân Dục thuộc về phái trẻ trong Tô gia, có chí tiến thủ, nghe hắn nói vậy, Ninh Nghị gật đầu:
"Chuyện quan trường, lão thái công đã làm hết sức. Tịch chưởng quỹ, ta không rõ lề lối trong đó lắm, trước kia chúng ta đã từng ứng phó với chuyện này chưa?"
"Mấy năm gần đây sự cạnh tranh trong ngành vải không quá nghiêm trọng. Đương nhiên, nếu chỉ tính những biểu hiện bên ngoài thì không nói được gì... cũng có thể là tôi lo lắng quá. Ba nhà Tô, Tiết, Ô đều có căn cơ riêng, nếu mọi việc đã tới mức này thì đại khái sẽ không có biến hóa gì nữa, nếu lúc này họ có thể lật bàn thì đúng là bàn tay che trời, thực lực như vậy đã sớm nuốt Tô gia ta từ lâu rồi."
"Đúng vậy."
Ninh Nghị nở nụ cười:
"Chúng ta buôn bán đã nhiều năm, chuẩn bị cũng không ít thời gian, đã tới lúc chúng ta bộc lộc thực lực, dù họ có chơi âm chiêu thì cũng không thể trắng trợn nói xấu trước mặt chúng ta, hoặc tung tin chúng ta là hãng vải không uy tín... Thực ra lần này hành động như vậy cũng là do hết cách, một vụ ám sát, một vụ vu oan, sau đó là tranh đoạt Hoàng thương, đến giờ cũng không biết do ai làm. Nếu không phải vậy thì tháng này chúng ta đâu cần tuyên truyền mạnh như thế. Nói chung, chúng ta phải đánh tới cùng, nếu thắng lợi thì mọi chuyện sẽ yên lành, có thêm 15 vạn lượng thì chúng ta có thể tiếp tục cải tiến máy dệt, nếu trượt Hoàng thương, vậy thì chẳng còn đường lui nào nữa..."
Tịch Quân Dục gật đầu, thở dài, sau đó ngẩng đầu mỉm cười:
"Mong là ba ngày cuối cùng này đừng xảy ra vấn đề gì, cô gia cũng không nên lo lắng quá, à, làm phiền cô gia báo với tiểu thư, cho dù thế nào chúng tôi cũng sẽ làm tốt việc của mình."
"Người đã tận sức, nghe thiên mệnh vậy."
Ninh Nghị gật đầu:
"Gần đây Tịch chưởng quỹ quá vất vả, làm phiền rồi."
"Chỉ là bổn phận mà thôi."
Hàn huyên thêm vài câu, Tịch Quân Dục mời hắn đi gặp xã giao một quan viên của Chức Tạo viện, Ninh Nghị lắc đầu ý bảo có đi tác dụng cũng không lớn. Sau khi Tịch Quân Dục rời đi, Chu Bội và Chu Quân Võ mới cau mày.
"Sao lại không đi?"
"Không chừng có thể thuyết phục họ..."
Ninh Nghị thu dọn một số thứ, cười nói:
"Chuyện của mình đã nhiều như vậy, sao phải ôm rơm cho rặm bụng."
"Huynh thì có việc gì."
Chu Bội bĩu môi.
"Ai nói ta không có việc, phải đi ăn cơm này, buổi chiều phải đi mua đồ này, ngoài ra còn phải tới tiệm của thợ mộc Trần lấy đồ chế ống nhòm. À, ta còn định sơn một lớp nước sơn bên ngoài, đồng thời ra phía chợ đông nhòm xem có cuốn sách nào mới ra hay không. Việc này quan trọng không kém việc xã giao..."
"Không quan hệ tốt thì vấn đề của Tô gia sẽ không giải quyết được."
"Nhưng bọn họ chẳng phải đã đi làm rồi sao, ta đi cũng có tác dụng gì đâu, việc tranh Hoàng thương đã chuẩn bị xong rồi. Hai người cũng biết đấy, chúng ta không cần dùng thủ đoạn mờ ám, có vải chất lượng tốt thì mọi người sẽ tự vấn lương tâm nhận xét chúng ta tốt, cần gì tới tâm tư của mấy vị đại nhân trong Chức Tạo viện. Chúng ta tặng tiền, tặng đồ nhưng chắc gì họ đã ủng hộ, chỉ cần lương tâm họ trong sáng là chúng ta sẽ thành công."
"Nếu như lương tâm họ theo Tô gia thì chẳng phải tốt hơn sao? Vậy thì phần thắng càng nắm chắc."
"Đương nhiên..."
"Dù sao, tôi thấy thầy chưa làm hết mình..."
Quân Võ có chút khó chịu, Ninh Nghị bật cười:
"Yên tâm, yên tâm, việc cần làm ta đã làm, nó chỉ là việc nhỏ, nhưng không biết tại sao hai người lại nôn nóng như vậy. À, thời gian cũng đã không còn sớm, đi thôi, ta dẫn hai người đi ăn cơm..."
Hắn định cất bước thì Chu Bội nhảy ra chắn trước mặt hắn cười nói:
"À, chờ một chút, chỉ còn có ba ngày nữa thôi, cho chúng ta xem vải được không?"
Ninh Nghị suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu:
"Được rồi."
Hắn lấy một cái chìa khóa mở ngăn tủ bên cạnh, mở một cái hộp gấm cho hai chị em nhìn, sờ.
"Oa, thật đẹp..."
"Đây là màu sắc mà chúng ta chưa bao giờ nhìn thấy."
"Bí truyền đấy."
Ninh Nghị cười cười, sau đó ước định:
"Nhưng mà có một số chuyện phải nói cho rõ trước, hai người các ngươi không được nói lung tung với người nhà, không được tìm người hỗ trợ, không được nghĩ cách ám chỉ với mấy vị đại nhân ở Chức Tạo viện… Đương nhiên, hai người chưa có sức ảnh hưởng trong việc này, sự chuẩn bị của ta mới là quan trọng nhất."
"Nói thừa, chúng ta không giúp đâu."
Chu Bội cười liếc mắt.
Tiểu Quân Võ ở bên cạnh cũng gật đầu:
"Nếu như không tranh được Hoàng thương, vậy thì tên Đổng Đức Thành kia chắc chắn đã nhận tiền, nhận rất nhiều tiền."
"Ha hả, đi ăn cơm... Quyên nhi, cùng đi nào!"
Buổi trưa lúc, bốn người ra khỏi cửa hàng, sau đó đám vệ sĩ vương phủ đóng giả làm công nhân cũng đi theo.
"Cái này gọi là “người thiện chiến không có công lao hiển hách” (1) ư… Thế nhưng thầy đã làm gì đâu... Quyên nhi tỷ, đúng không?"
(1): Người thiện chiến không có công lao hiển hách: ý nói, người am hiểu tác chiến là người có thể điều binh khiển tướng, bố trí trận địa, sắp đặt quân nhu, tính toán đối sách, không phải là những người xông lên chiến trường giết địch, không chiến đấu thì làm sao có công lao.
"Không... Cô gia đã làm rất nhiều chuyện..."
"Tỷ đương nhiên nói giúp cô gia nhà mình rồi... Nhưng mà cũng đúng, chuyện vốn không cần làm nhiều lắm, bề ngoài tưởng là nguy cơ lớn, thế nhưng có chiêu này thì hết lo. Cái này gọi là dương mưu đúng không tỷ tỷ."
"Không biết..."
"Vì sao vậy?"
"Đối thủ chỉ làm việc của mình, không thấy âm mưu gì cả, đây không phải kỳ quái hay sao?"
"Đúng vậy, đúng vậy, thầy ơi, tỷ tỷ nói rất có đạo lý, thầy không thấy kỳ quái hay sao?"
"Đã có dương mưu thì không sợ âm mưu."
"Đúng vậy, đúng vậy, tỷ tỷ... á..."
"... Ồn ào muốn chết."
Cách thời gian tổ chức đại hội Hoàng thương của Chức Tạo viện chỉ còn ba ngày, buổi trưa bình lặng trôi qua. Buổi chiều, trên đường tới lấy ống nhòm, Ninh Nghị mua thêm một số thứ để đỡ thấu kính. Buổi chiều qua đi, buổi tối đến, đêm về, người trong thanh lâu tửu quán cũng vơi dần, Tịch Quân Dục cáo từ mấy vị chưởng quỹ khác ở đầu phố, đồng thời cự tuyệt lời mời ngồi cùng xe ngựa về nhà, hôm nay thời tiết tốt, hắn dự định đi bộ.
Dọc theo sông Tần Hoài tới một đoạn đường tương đối yên tĩnh, hắn nhìn xung quanh rồi cất bước đi đến một cái bến tàu nhỏ, chỉ chốc lát sau, tiếng chèo thuyền vang lên, Tịch Quân Dục bước lên thuyền nhìn những đốm sáng đang xa dần, ánh mắt rất bình thản.
Trước mặt là một thuyền hoa không tính náo nhiệt lắm, khi hai chiếc thuyền tới gần, Tịch Quân Dục bước lên thuyền hoa, ở giữa thuyền đã được bày sẵn yến tiệc, trong bóng đêm lờ mờ, nhìn bữa tiệc có vẻ lạnh lẽo. Ở vị trí chính giữa có một nam tử đang ngồi, người này cầm một bát cơm, cúi đầu gặp thức ăn, nghe tiếng bước chân, hắn cố nuốt một miếng thịt nhưng vẫn cúi đầu, vừa gắp thức ăn vừa nói.
"Ta vừa mới nghĩ không biết là đuổi mọi người đi quá sớm hay không, nếu có thể mời một mỹ nhân ở lại thì ăn cơm sẽ ngon hơn. May mà Tịch huynh tới sớm, đúng là được an ủi."
Tịch Quân Dục đi qua bên đó, thuận tay cầm một cái bát:
"Ta đâu phải mỹ nhân."
"Ha hả, nhưng mà... Tịch huynh luôn mang tới cho ta tin tức tốt."
Người kia cười, ngẩng đầu lên, trong ánh nến là đại thiếu gia của Ô gia, Ô Khải Long.
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 123: Uống Rượu
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTiêu đề bài viết là một nửa của câu thành ngữ "Uống rượu luận anh hùng".
-----------------------------
Trên sông Tần Hoài, chiếc thuyền hoa có vẻ tối vì đã tắt gần hết đèn, TịchQuân Dục đưa mắt nhìn xung quanh. Ô Khải Long cười mang một cái nồi cơmđặt ra phía trước, sau đó ngồi xuống cạnh bàn gần Tịch Quân Dục.
"Lần nào cũng vậy, thức ăn la liệt xung quanh nhưng không biết có người nào no bụng hay không."
Trong ánh đèn chập chờn, Ô Khải Long gắp một miếng thức ăn bỏ vào trong miệng, nhai tem tép.
"Chí ít không đói."
Tịch Quân Dục lạnh nhạt trả lời.
"Lần nào ta cũng đói... Có lúc ta cũng mong được giống tên Ninh Lập Hằngkia, trước đây mọi người có mời hắn, Liêu chưởng quỹ, La chưởng quỹ...ăn cơm"
Ô Khải Long suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
"Hắn chỉ cắm đầu vào ăn."
"Những người không lo lắng đương nhiên có thể ăn no."
"Cũng đúng."
Nội dung nói chuyện tương đối đơn giản, hai người im lặng ăn cơm, nhìn thìcơm nguội canh lạnh nhưng đều là những thức ăn do đầu bếp nổi danh chếbiến cẩn thận, hiện ăn vẫn còn mùi vị rất ngon. Thanh âm nhai nuốt vanglên, sóng nước dưới sông lay động, qua một lúc, Ô Khải Long buông đũa,gõ ngón tay lên mặt bàn.
"Ngày mai, ngày kia, tối ngày kia mọi chuyện sẽ ngã ngũ. Hiện giờ không có tin gì mới là tốt, Tịch huynh, có biến hóa gì không?"
"Không có."
Tịch Quân Dục lắc đầu:
"Trần Nhị thú nhận bị người ta sai khiến đã phá vỡ tình thế nguy hiểm vốn có, việc Hoàng thương không còn trở ngại, tất cả mọi người đều đang caohứng, tuy rằng không đến mức cuồng nhiệt nhưng ai cũng nghĩ rằng nhấtđịnh sẽ đoạt được Hoàng thương. Công việc của phòng lớn vẫn thế nhưng họ đã bị dồn vào bước đường cùng, không còn đường lui… chỉ còn cách quyếtlàm tới cùng."
"Đây cũng là tin tức tốt."
Ô Khải Long rót cho mình một chén rượu, cười cười, đưa lên miệng uống sạch nói:
"Ta cũng đã chuẩn bị xong xuôi, hơn nữa, gia phụ cũng đã gặp và tác độngmột chút với Đổng đại nhân, ha hả, như vậy có nghĩa là Ô gia ta đã chính thức vượt lên trước Tô gia, có được niềm tin của vị chủ quan này, đồngthời còn kết giao với một số vị đại nhân khác trong Chức Tạo viện..."
Hắn nói xong câu này thì cười cười, đợi Tịch Quân Dục ăn xong, buông bát đũa, mới lắc đầu:
"Hai ngày nữa, khả năng Tô Đàn Nhi tiếp quản Tô gia sẽ biến mất, Tô gia nộiđấu, gia nghiệp sẽ theo đó tiêu tan, gia tộc này đã không còn tiền đồ,huynh nhất định không tới Ô gia ta hay sao?"
Tịch Quân Dục liếc hắn một cái:
"Huynh biết ta muốn gì mà."
"Ta với huynh quen nhau đã nhiều năm, mấy năm trước ta mời huynh tới ta Ôgia, huynh vì Tô Đàn Nhi mà không chịu, ta có thể hiểu. Nhưng hiện giờngười ta đã là gái có chồng, chà chà, huynh đúng là..."
Ô Khải Long thở dài một tiếng, sau đó nhìn sắc mặt của Tịch Quân Dục, vừa cười cười:
"Được rồi, ta biết bọn họ chưa động phòng, sau khi vấn đề Hoàng thương đượcquyết định, huynh đương nhiên có thể lập phe, dựa vào một số chưởng quỹđể đối phó Ninh Lập Hằng, để cho bọn họ vĩnh viễn không có cơ hội độngphòng. Tâm huyết mấy năm của Tô Đàn Nhi cháy như một bó đuốc, chắc chắntâm tình sẽ suy sụp. Nhưng mà tình cảnh khi đó sẽ rất thảm, Tịch QuânDục, Tô gia một khi suy sụp, với tính tình của Tô Đàn Nhi nhất định sẽcắn răng chống đỡ, lúc đó huynh ở sau lưng hỗ trợ, mấy chục năm sau nàng sẽ thừa nhận tình cảm của huynh, hai người có thể chính thức lấy nhau,nhưng việc này khó lắm..."
Ô Khải Long dừng lại, Tịch Quân Dục thản nhiên mở miệng:
"Mà đến lúc đó, Ô gia đã đạt được Hoàng thương, thời cơ đã đến, huynh cóthể phát triển để vươn lên vị trí hãng vải lớn nhất thiên hạ. Mà Tô gia, lão thái công vừa chết, tình hình chắc chắn sẽ sụp đổ, mấy chục năm sau đừng mong có hi vọng vươn lên. Mọi người sẽ không là đối thủ, ta cũngchẳng có lực gì để mà uy hiếp tới huynh."
"Ta chẳng bao giờ quan tâm tới chuyện đó, chỉ đáng tiếc là..."
Ô Khải Long nhíu nhíu mày:
"Ở Giang Ninh này, ta, em trai của ta là Tiết Duyên và huynh đều khôngsánh bằng Tô Đàn Nhi, công bình mà nói, mấy năm nay nàng phát triển rấtkinh, trong thương trường nàng ta rất lợi hại, chúng ta đều không bằng.Nếu bàn về thương trường, trong đám trẻ tuổi ngoại trừ Tô Đàn Nhi, chỉcòn lại có Bộc Dương gia - Bộc Dương Dật, Đường gia - Đường Húc là cóthể khiến cho ta e ngại. Nhưng dù sao nàng ta cũng chỉ là một cô gái,tuy rằng có một số thứ ta không bằng, nhưng kiểu gì nàng ta cũng bị giới hạn bởi rất nhiều chuyện phức tạp."
Ô Khải Long hít sâu một hơi:
"Thành thật mà nói, ta chưa bao giờ có ý định đối phó Tô gia. Nếu không có thế cục này, Ô gia và Tiết gia chắc chắn sẽ chỉ có nước trống mắt trôngcoi. Tô Đàn Nhi đã chuẩn bị kỹ như vậy, nàng đã muốn thì không ai tranhđược. Chỉ có thể nói nàng không gặp thời, gặp ngay thế cục nguy hiểm,lại cộng thêm thương trường giả dối, làm ăn phải liều mạng. Trước đây, Ô gia ta chính là hãng vải lớn nhất Giang Ninh, Tịch huynh, Giang Ninhchẳng qua chỉ là một hồ nước, trí của huynh của thể xuống biển, định cam tâm ở mãi hồ nước này hay sao?"
Tịch Quân Dục cười cười:
"Chỉ là làm việc mà thôi, làm gì có đạo lý lớn như vậy."
"Cũng đúng."
Ô Khải Long cười lắc đầu:
"Ta biết huynh nghĩ gì, cuộc đời chẳng qua là việc có thể làm theo những gì mình muốn. Nhưng... cô ấy cũng chỉ là một cô gái mà thôi, có một ngàyhuynh vươn lên vị trí cao hơn, huynh có lẽ sẽ thấy việc này rất buồnchán. Có lẽ mấy năm sau, huynh sẽ phát hiện cô gái này cũng chẳng có gìhay, cũng không còn ham muốn như trước, lúc đó huynh sẽ hối hận. Huynhbiết không? Mười tám tuổi ta đã thành thân, ba năm sau vợ ta qua đời, ta từng thề là sẽ không lấy nữ nhân nào khác, nhưng một năm sau, đột nhiên có một ngày ta quên mất dung mạo vợ ta như thế nào, ta cưới hai tiểuthiếp… cảm thấy nữ nhân đều giống nhau."
"Mọi người là như vậy."
Ô Khải Long nói:
"Ta sinh ra là nam nhi, đã làm thì phải làm đại sự, nữ nhân vốn định sẵnkhông làm được gì, hơn nữa các nàng đều giống nhau, buông bỏ được Tô Đàn Nhi, huynh sẽ thấy điểm này. Huynh biết không, rất nhiều nữ tử thích tỏ vẻ, nhưng cho dù tính cách đó là thật hay giả, ta tuyệt đối không đặttrái tim lên họ lần thứ hai. Đây chỉ là việc nhỏ, trong vấn đề này tatặng huynh một câu: “Tương tư thầm mến là vô ích (1), người đã vô tâm ta phải thôi!" (2)
(1) Đây là câu thơ nằm trong bài Vô Đề kỳ lục của Lý Thương Ẩn, nguyên văn:
“Trực đạo tương tư liễu vô ích
Vị phương trù trướng thị thanh cuồng”
Dịch thơ (Nguyễn Phước Hậu):
“Tương tư nói chẳng ích gì
Chưa đau đến nỗi cuồng si tiếng đồn”
(2): Câu này nằm trong kinh phật, nếu mình không nhầm là cuốn “Tứ Thập NhịChương Kinh”, nguyên văn “Nhĩ kỹ vô tâm ngã tiện hưu”.
Có câu chuyệnkể thế này: Kim Địch tú tài Dư Ngư Đồng, đứng hàng thứ 14 trong Hồng Hoa hội nên gọi là Dư thập tứ đệ. Trước đây thi đậu tú tài nhưng sau hànhthích kẻ thù, bôn tẩu giang hồ, hành hiệp trượng nghĩa, trải qua khôngbiết bao nhiêu nguy hiểm mà vẫn vô tư, tiêu dao tự tại. Nào ngờ một hômgặp Lạc Băng ở tổng đảo trên Thái Hồ, trong lòng tương tư, yêu thầm nhớtrộm, khổ não vô cùng. Một hôm có việc, Dư Ngư Đồng vào tá túc trong một ngôi chùa, sau khi ăn uống thì dạo quanh chính điện nhìn thấy một bứchọa vẽ tám cao tăng, trên đó có một bức đề từ “Nhĩ kỹ vô tâm ngã tiệnhưu”, kể lại câu chuyện một vị cao tăng giác ngộ giờ một câu ca trên tửu lầu. Ngẫm nghĩ câu này, Dư Ngư Đồng cảm thấy như bị sét đánh, bừng tỉnh đại ngộ.
"Hôm nay lời vô nghĩa rất nhiều."
"A, ta biếthuynh chưa chắc sẽ nghe, nhưng chỉ cần có khả năng ta nhất định sẽ nói,bởi vì còn ba ngày nữa mọi chuyện sẽ xong, huynh chỉ vì nàng chưa độngphòng mà tính ở lại bên nàng thêm 10 năm, 20 năm? Tiến một bước là thấybiển rồi, chỉ một bước thôi là 10 năm sau, 20 năm sau huynh sẽ thấy mọichuyện khác hẳn. Lần này Tô gia gặp chuyện, đương nhiên là chuyện tốtvới ta, nhưng nếu Tô gia đoạt được Hoàng thương, ta cũng không để tronglòng, Ô gia chính là Ô gia. Ta là người bố trí đại cục, tư tưởng khôngchỉ đặt ở Giang Ninh."
Ô Khải Long cười cười:
"Việc này thế nào vẫn phải nhờ huynh lo lắng."
Người càng biết làm việc, ý chí càng kiên định, Tịch Quân Dục không phải làkhông biết những chuyện này, nên muốn thuyết phục chắc chắn là rất khó,nhưng khi nào cần mở miệng, Ô Khải Long vẫn phải nói. Khi hắn nói xong,sắc mặt Tịch Quân Dục vẫn rất bình thản, một lúc sau mới nói.
"Hai ba ngày cuối mới đáng lo, Tô Đàn Nhi không đơn giản, chưa biết nàng tacó hậu chiêu gì. Nàng vì việc vải Tuế đã cắt giảm tài chính ở một sốnơi, chuẩn bị gần 3 năm thời gian, tính tới thời điểm hiện giờ đã bỏ vào đấy trên 10 vạn lượng, đợi khi công bố chuyện Hoàng thương, hi vọng của nàng sẽ biến mất, tâm tư hụt hẫng, nàng phản ứng thế nào chẳng ai lường trước được."
"Ha hả, Tịch huynh định nói tới giảm giá bán hàng?"
Ô Khải Long hài lòng bật cười:
"Ta cũng hi vọng cô ta làm như vậy, làm trái quy tắc thì mọi người sẽ côngkích hội đồng, Tô gia chỉ suy sụp nhanh hơn mà thôi. Lão gia tử của Tôgia sẽ không để cho nàng làm như vậy, Tô Trọng Kham và Tô Vân Phươngchắc chắn cũng không, cô ta muốn làm vậy thì khác nào đem gia nghiệp ném xuống biển."
Hắn lắc đầu nói với giọng hài lòng và tự tin:
"Tô Đàn Nhi, Liêu chưởng quỹ đưa thanh thế Tô gia lên mức này đã là cố hếtsức rồi, Tô Dũ là người vô cùng lợi hại, năm xưa khởi nghiệp bằng haibàn tay trắng mà đưa Tô gia lên vị trí chân vạc ở Giang Ninh. Sau khiHoàng thương công bố, lão có thể miễn cưỡng ngăn cơn sóng dữ, nhưng lãođã già rồi, chẳng thể chống đỡ Tô gia được bao lâu nữa. Đương nhiên, đólà chuyện ngày sau, hôm nay có thể buông tay ngồi nhìn rồi, người có thể lật cờ ư, là ai? Chẳng lẽ là tên Ninh Nghị?"
Tịch Quân Dục hípmắt, sắc mặt ảm đạm. Thành thật mà nói, hắn không thích nghe người khácnhắc tới cái tên này. Đối phương chỉ là hạng người vô năng, nhưng ngoàiviệc cưới Tô Đàn Nhi, đối phương còn được Tô gia đưa lên vị trí đạidiện. Một hạng người vô năng nhưng hết lần này tới lần khác nắm nhữngchuyện quan trọng:
"Ít tự đại đi, người ta là Giang Ninh đệ nhất tàitử, tài thơ hơn người, huynh làm chuyện xấu sau lưng, cẩn thận hắn dùngngòi bút hại huynh."
"Ha ha, có lý, có lý."
Ô Khải Long vỗ bàn cười rộ, sau đó vẻ mặt hơi nghiêm túc:
"Người này cũng không phải kẻ ngu dốt, nhìn khí độ phong phạm của hắn đã biếthắn hơn rất nhiều người trong Tô gia. Hắn làm việc tuy vụng về, chưathành công nhưng cũng không coi là lỗ mãng, có thể nhận ra hắn đang dụng tâm suy nghĩ, dụng tâm học tập. Chỉ là với tình cảnh của Tô gia hiệngiờ, hắn khó tránh khỏi sốt ruột, nếu ở lúc bình thường, cho hắn nắmtoàn diện cũng chưa chắc có sai lầm gì, nhưng lúc này... Một thư sinh mà nắm thế cục, đối thủ lại không thuộc cùng tầng lớp, một người thôngminh với tài thơ thì làm được gì, chỉ có thể nói... hắn không gặp thờimà thôi."
"Sau lần này, hắn sẽ hiểu ra nhiều điều."
Tịch Quân Dục đang định nói những hành động của Ninh Nghị mấy ngày hôm nay thì lắc đầu, xoay người đi ra ngoài:
"Không còn chuyện gì nữa, cám ơn đã khoản đãi."
"Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, chỉ có thể dùng cả con sông báo đáp (3)."
Ô Khải Long cười đùa, sau đó phất tay một cái:
"Suy nghĩ những lời ta nói đi, phía trước là biển, vì một cái hồ không đáng. Cổng lớn Ô gia lúc nào cũng mở rộng với huynh. À, còn một câu nữa...Tương tư thầm mến là vô ích..."
(3): Nguyên văn “thụ nhân tíchthủy chi ân đương dĩ dũng tuyền tương báo”, nghĩa là “nhận được giọtnước ân đức của người liền lấy con sông lớn mà báo”
"Người đã vô tâm, ta phải thôi."
Tịch Quân Dục đang đi ra cửa nói tiếp lời, thân ảnh hắn biến mất trong bóng đêm:
"Tốt nhất là đừng để người khác biết cuộc gặp hôm nay."
"Việc này nhất định, sẽ không có biến cố gì đâu."
Ô Khải Long trả lời một câu, đợi khi bóng người kia biến mất hẳn, hắn mới đẩy bàn đứng dậy xoay người rời đi:
"Đáng tiếc..."
Nhưng đây chỉ là lời thì thầm cảm thán. Tịch Quân Dục là một người tài mà hắn muốn có, sau này hắn sẽ quản lý Ô gia, cần phải có gánh hát của riêngmình. Ô gia đoạt được Hoàng thương là một chuyện đáng mừng, một số kếhoạch có thể triển khai sớm, dệt hoa trên gấm. Hắn còn trẻ, sau này cònnhiều việc phải làm, nhân tài như Tịch Quân Dục chỉ có thể gặp mà khôngthể cầu, cái hắn coi trọng là tương lai, chứ không phải lợi ích trướcmắt này.
Nhưng mà, nếu việc lợi đã tới thì dại gì không cầm. Hắnđứng ở mép thuyền, nhớ tới một tháng hoảng loạn của Tô gia, sốt ruột ẩnchứa sợ hãi, ngay cả người được mệnh danh là ngọn núi Tô lão thái côngcũng phải lo lắng đi quan hệ, lại nghĩ tới thái độ hả hê của Tiết gia,hắn không khỏi vừa cười vừa lắc đầu.
Thật là buồn cười.
Ánh sáng trên mặt sông biến mất, thuyền hoa rẽ sóng chạy giữa sông.
Trời đã sáng, bóng tối lại đi. Hôm nay là ngày 24 tháng 8, tối đến, đêm về,trời hửng đông bước sang ngày 25. Tối hôm nay, Chức Tạo viện sẽ tổ chứcđại hội ngành vải, mùa thu là mùa thua hoạch, nghề nào cũng phải tổ chức đại hội tổng kết một lần.
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 124: Mở Màn
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comChiều ngày 25 tháng 8, khi Ninh Nghị về đến nhà cũng là lúc Tô gia tương đối bận rộn, bản thân hắn không hiểu vì sao họ phải vội vàng như vậy. Thời tiết hôm nay rất tốt, chiều cuối thu khá mát mẻ, lá cây vàng óng ánh nhưng chưa rơi, vẫn còn chập chờn theo gió. Đi qua cổng, theo con đường dẫn vào khu nhà mình, hắn thấy hai gia đinh đang vội vã chạy đến, chắc là vừa bị tổng quản nào đó mắng, tiếng mắng vẫn còn ở phía bên cạnh truyền tới.
Khu vực của phòng lớn tương đối yên tĩnh, có lẽ nguyên nhân là do người không nhiều. Khi sắp về tới phòng thì hắn gặp hai huynh đệ họ hàng xa, hai người này dẫn theo người hầu, chắc vừa gặp Tô Đàn Nhi về. Mấy người bắt chuyện, hỏi thăm vài câu, giọng nói có vẻ trách cứ Ninh Nghị gì đó, chắc là vì đêm nay sẽ công bố chuyện Hoàng thương, mọi người đang bận túi bụi mà hắn lại nhởn nhơ giờ mới về, huống chi tối nay hắn còn phải tới đó chủ trì đại cục.
Bỏ qua những câu nói khách sáo, Ninh Nghị trở lại khu nhà của mình, thấy khung cảnh vẫn tương đối tĩnh lặng, Tô Đàn Nhi mặc bộ quần áo màu xanh lá cây đang ngồi trong lương đình cầu khấn gì đó, Quyên nhi, Hạnh nhi đang ở bên cạnh bận rộn thu xếp. Thấy Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi quay đầu cười:
"Tướng công đã về."
"Đang chơi vui thật đấy."
Ninh Nghị ngồi xuống.
"Tướng công mới đi chơi ấy, sáng nay còn ngủ dậy muộn."
"Cũng bởi vì ta đâu có việc."
Ninh Nghị cười:
"Sáng hôm nay đi trễ, nhưng biết thế không đi còn hơn, mọi người ở cửa hàng tương đối bận rộn, chuẩn bị đủ loại đồ đạc, ta đang nghĩ xem họ chuẩn bị cái gì mà nhiều vậy... Khụ, Liêu chưởng quỹ có tìm ta nói chuyện, hắn nói tâm tình khá khẩn trương, tối qua do ngủ không được nên lôi rượu ra uống, ai ngờ sáng nay thiếu chút nữa không dậy nổi... Đại khái nửa canh giờ sau, La chưởng quỹ lại tìm đến, nói tâm tình hắn cũng rất khẩn trương..."
Ninh Nghị thoải mái kể chuyện, Tô Đàn Nhi nghe mà bật cười, đợi khi nghe tới chuyện La chưởng quỹ, nàng cười rũ rượi, hai tay vịn cả vào lan can. Ninh Nghị lắc đầu:
"Họ đều là người tốt, thấy ta khẩn trương ngủ dậy muộn nên muốn tới an ủi ta một chút, buổi trưa Tịch chưởng quỹ cũng đến, kể lại chuyện khi mọi người làm ăn, phát triển buôn bán bên Giang châu khẩn trương như thế nào..."
"Sáng nay rõ ràng là tướng công cố ý."
"Đâu có, đúng là không dậy nổi, nàng xem, đây là lần đầu tiên trong cả tháng nay ta đi làm muộn. Thành thật mà nói, mỗi khi thấy mọi người bận tối mắt mà ta chẳng có việc gì làm, trong lòng ta cảm thấy rất băn khoăn. Hôm nay chính là ngày mà họ bận rộn nhất."
"Tướng công không thành thực."
Tô Đàn Nhi hàm súc bật cười, Ninh Nghị lắc đầu:
"Nàng thấy đấy, giữa chúng ta có hiểu lầm rất sâu, ta ở bên ngoài bận rộn... Khụ, bận rộn một buổi sáng, nhưng nàng lại ở trong nhà ngắm cảnh, nhàn nhã dạo chơi, ai chăm chỉ ai lười biếng chỉ cần nhìn là hiểu ngay, vậy mà nàng còn nói ta không thành thực..."
Thực ra sáng nay hắn cũng chỉ là đi chơi cho hết thời gian, nhưng mà lúc này nói dối không đỏ mặt, việc này chỉ có hai người là hiểu rõ nên Tô Đàn Nhi cười cười, sau đó cúi đầu:
"Thiếp thân kỳ thực cũng rất khẩn trương..."
"Có à?"
"Dù sao cũng là tâm huyết nhiều năm, bây giờ lại xảy ra biến cố, trước đây vài ngày còn cảm thấy mình không có chỗ dựa. Hiện giờ... Hiện giờ khá hơn rồi, nhưng khẩn trương khẳng định vẫn sẽ có giống như tướng công nói. Lúc nãy thiếp thân ngồi đây nghĩ chuyện năm đó, cũng đã từng dự tính tới ngày hôm nay, có lẽ thành công mà cũng có thể thất bại, nhưng chưa bao giờ nghĩ nó sẽ có biến hóa như bây giờ..."
Nàng hơi thẹn thùng:
"Tướng công có khẩn trương không?"
"À, cũng có chút..."
Ninh Nghị ngẫm lại, gật đầu:
"Khẩn trương vừa phải sẽ giúp con người tập trung."
Tô Đàn Nhi nhìn hắn:
"Tướng công đúng là trấn định hơn tất cả mọi người..."
Trong giọng của nàng hình như cũng có chút đố kỵ với sự trấn định này của Ninh Nghị.
"A..."
"Sau hôm nay tướng công sẽ làm những gì?"
"Xong chuyện tối nay ta sẽ trở lại dạy học, dù sao bệnh tình của nàng cũng khỏi rồi, đừng mơ ta giải quyết công việc giúp nàng. Đương nhiên, ta không có ý coi thường việc buôn bán, chỉ là không có cách nhìn chung với họ."
Ninh Nghị cười:
"Hơn nữa lý do ta làm rể chính là muốn ăn cơm mềm (1), không cần làm việc mà cũng có tiền tiêu, cơm ăn ba bữa quần áo mặc cả ngày."
(1): Cơm mềm: cách nói của người Trung quốc chỉ những người ở rể thời phong kiến ăn bám.
"Đang nói xéo thiếp à."
"Nói thật mà."
"Hừ, vậy... Tướng công muốn ăn cơm mềm của thiếp đúng không? Thật sự tính vậy à?"
"A, nếu như không vấn đề gì thì cứ như vậy đi... Kỳ thực ta thấy chuyện này cũng tốt, nàng xem, ta biết dạy học, lại biết làm thơ, dù gì cũng có cái danh Giang Ninh đệ nhất tài tử, ta mà ra ngoài hô lên một tiếng cần người nuôi, phú bà nguyện ý sẽ rất nhiều, họ mang ta đi cũng sẽ có thể diện..."
Ninh Nghị nói đùa, chuẩn bị coi mình là sản phẩm cần đẩy mạnh tiêu thụ ngoài thị trường, nội dung chuyện này 1000 năm sau sẽ bình thường, nhưng ở thời đại này đúng là có chút quá. Tô Đàn Nhi cười không ngừng được, đưa tay che miệng, nhưng lại cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng:
"Tướng công không biết xấu hổ..."
"Câu nói này của nàng đúng là làm ta đau lòng, cuộc trao đổi này khó thành lắm..."
Ninh Nghị lắc đầu thở dài.
"Á, vậy được rồi."
Tô Đàn Nhi miễn cưỡng tỏ vẻ nghiêm túc:
"Dù sao thiếp thân là... là..."
"Phú bà."
"Đúng, thiếp thân là phú bà, cho nên, thiếp sẽ cho tướng công ăn cơm mềm... cuộc trao đổi này được chưa."
Thấy nàng tỏ vẻ phối hợp, Ninh Nghị cười lắc đầu:
"Đâu có đơn giản như vậy, nàng vừa rồi làm ta đau lòng, việc làm ăn sẽ định giá lại, phú bà nhiều như vậy, tại sao ta phải chọn nàng."
"Thế nhưng thiếp thân... Thiếp thân là... Thiếp thân là người đã thành thân với tướng công, thiếp thân là..."
Tô Đàn Nhi phụng phịu chuẩn bị khoe khoang một phen, sau khi suy nghĩ một lúc nàng mới thẹn thùng cúi đầu cười nói:
"Tướng công à..."
"Thôi, việc này hơi quá rồi."
Ninh Nghị cười phất tay một cái:
"Sau hôm nay vẫn như cũ đi, ta không tính làm gì cả, nhiều chuyện mệt lắm."
"Nhưng thiếp thân muốn xin lỗi tướng công..."
"Sao?"
"Thiếp thân không muốn đối với tướng công như một người ở rể, vốn thiếp không nghĩ tới điều này, chỉ là... tính cách của thiếp quá mạnh mẽ, có ý định rồi nhưng do bận việc nên từ khi thành thân tới nay... nói chung là thiếp thân chưa từng nghĩ... nghĩ..., ài, thiếp cũng không biết mình đang nói cái gì..."
Nàng rất khó thổ lộ tâm tình, cuối cùng đành thẹn thùng tỏ vẻ hết cách, Ninh Nghị gật đầu:
"Ta biết rồi."
Tô Đàn Nhi liếc hắn một cái, thấy không phải hắn nói cho có lệ mới thở phào nhẹ nhõm:
"Thiếp thân cũng biết như vậy không tốt, không giống tiểu thư khuê các, không giống những... à, phú bà, nhưng Đàn nhi cũng chỉ có vậy thôi..."
"Thế mới xứng với chức phú bà..."
Ninh Nghị nói thầm Tô Đàn Nhi không nghe rõ lắm. Thời đại này phú bà và con gái mạnh mẽ là hai khái niệm khác nhau, cho nên khiến nàng phải suy nghĩ thật nhiều.
"Thực ra thiếp ngồi đây còn ước một việc, muốn nói với tướng công..."
"Việc gì vậy?"
"Khi thành thân với tướng công, thiếp thân đã lén chạy mất, khi đó không phải thiếp muốn ra oai phủ đầu gì với tướng công đâu, mà bởi vì thiếp thân không biết mình nên làm gì, phải làm gì. Đàn nhi... dù sao cũng chỉ là con gái..."
Nàng hơi thấp cúi đầu:
"Đàn nhi biết như vậy là sai, thế nhưng Đàn nhi sẽ không xin lỗi tướng công, nếu như có lần nữa, mặc dù biết mình sai nhưng nói không chừng thiếp vẫn làm như vậy..."
Nàng ngẩng đầu lên nhìn Ninh Nghị, Ninh Nghị gật đầu:
"Bởi vì khi đó chúng ta không biết nhau, đúng không?"
"Đúng, khi đó Đàn nhi không biết tướng công, tướng công cũng không quen Đàn nhi... Điều mà Đàn nhi muốn nói với tướng công lúc này, là Đàn nhi nhất định sẽ không tiếp tục làm chuyện như vậy."
Nàng đã tỏ rõ dũng khí khi nói những điều này, cho nên sau khi nói nàng cúi đầu, sau một lúc Ninh Nghị bật cười:
"Đây chẳng phải là lời xin lỗi hay sao..."
Lời nói tuy nhỏ nhưng Tô Đàn Nhi đã nghe rõ, nàng vẫn đỏ mặt, thẹn quá hóa giận không nhịn được cười, nhưng không phản bác gì cả.
Hai người ngồi như vậy thêm một lúc thì Hạnh nhi mang một số thứ từ trên lầu xuống, thấy hai người ngồi nói chuyện nên không quấy rầy, tự đi làm công việc của mình. Tới gần tối, Thiền nhi tở về, khi đứng dậy hắn mở miệng hỏi:
"Nàng nói trong lòng có sự khẩn trương, vậy yến hội tối nay nàng có đi cùng không?"
Tô Đàn Nhi cười lắc đầu:
"Vậy không được, tướng công muốn ăn cơm mềm, đâu dễ có công việc để làm, hơn tháng nay mọi việc do tướng công chủ trì, tối nay là thời khắc mấu chốt nhất, tướng công vẫn phải chủ trì thôi, dù thiếp có khẩn trương thì cũng nên ở chỗ này chờ tin tốt."
"Chậc, không thành vấn đề, hãy xem hôm nay ta trổ tài đoạt lấy Hoàng thương, đại công cáo thành, lui thân ở ẩn."
Ninh Nghị vặn mình trong nắng chiều, Tô Đàn Nhi ở bên cạnh trợn mắt nhìn hắn. Hoàng thương đã bắt đầu vén màn, trong khu nhà nho nhỏ, tiếng nói chuyện râm ran, hòa cùng thiên nhiên trời đất.
***
Khi màn đêm buông xuống, một đội xe nhỏ rời khỏi Tô gia. Ninh Nghị, Tô Trọng Kham, Tô Vân Phương, cộng thêm vài thành viên chủ chốt của phòng lớn, phòng hai, phòng ba đều có mặt trong đội xe này. Họ là những người đại diện cho Tô gia, tổng cộng khoảng 20 người. Tiểu Thiền ngồi trên xe của Ninh Nghị, tâm tình hơi khẩn trương. Khi xe ngựa rời phủ không lâu, có một chiếc xe xen vào giữa đoàn, chạy bám sát xe của Ninh Nghị. Ngồi trên xe là một số hộ vệ của Khang vương phủ, bên trong là hai chị em Chu gia đã cải trang.
Chỉ chốc lát sau, Lục Y Lâu nằm bên sông Tần Hoài đã xuất hiện trong tầm mắt, từng chiếc xe ngựa chạy tới, tất cả đều là những thương hộ buôn vải, có Tiết gia, Ô gia, Trần gia, Lữ gia... cùng với một số quan viên của Chức Tạo viện, thanh thế rất lớn. Đội hình này bình thường cũng xuất hiện ở Giang Ninh, cho nên người đi đường có nhìn thấy cũng chỉ liếc mắt một cái rồi không quan tâm đến nữa.
Chuyện tối nay đối với nghề vải Giang Ninh mà nói, tuyệt đối là một đại sự. Tiêu điểm trong chuyện này đương nhiên là việc Tô gia, Tiết gia, Ô gia tranh đoạt Hoàng thương. Sau sự kiện ám sát xảy ra vào tháng trước, những người nhạy cảm đã ngửi thấy mùi thuốc súng, họ muốn chứng kiến trận chiến tối nay.
Ninh Nghị vén rèm xe, hít một hơi, cười đi xuống.
Trong bóng đêm, đèn nến như rồng, trải dài khắp phố.
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 125: Vô Đề
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com"Ha ha, ông chủ Tạ, đã lâu không gặp..."
"Ông chủ Trần, gần đây làm ăn tốt chứ?"
"Sau yến hội tối nay, mọi người cùng đi sòng bạc Tụ Bảo, được không?"
"Mấy ngày gần đây cảm giác không tốt lắm, huống chi chuyện hôm nay..."
"Lần trước việc Thanh châu may mà có Lý huynh trượng nghĩa giúp đỡ, lời không thể nói hết ân tình..."
"Cùng ngành, giúp đỡ nhau cũng là bình thường..."
Trong ánh đèn, vô số người tay bắt mặt mừng chào hỏi nhau. Trên lầu hai, Ninh Nghị và người của Tô gia đã tới được một khoảng thời gian, đã được mời vào chỗ ngồi và đáp lời một số thương hộ, trong số này có người coi trọng Tô gia nhưng có người không coi trọng, có người cùng làm ăn nhưng cũng có người không, nói chung là đủ mọi thể loại.
Cũng may cho đám chủ nhân của Tô gia như Ninh Nghị, Tô Trọng Kham, Tô Vân Phương là đêm nay Liêu chưởng quỹ rất được mọi người coi trọng. Cũng không trách bọn họ như vậy, có người đã đoán rằng tối nay một là Tô Đàn Nhi ra mặt, hai là Tô lão thái công Tô Dũ sẽ tới, nếu như có hai người này, việc Hoàng thương tối nay sẽ là của Tô gia. Nhưng ai ngờ, hai ông cháu nhà này không tới, một số người quan tâm tới chuyện Hoàng thương đem toàn bộ sự chú ý của mình tới đám người chủ trì công việc thường ngày của Tô gia là Liêu chưởng quỹ.
Về phần Tô Trọng Kham và Tô Vân Phương, hai người này khẳng định sẽ không nhúng tay được vào chuyện Hoàng thương. Mà nếu như tối nay Tô gia tranh Hoàng thương thất bại, địa vị của hai người sẽ khác trước, bởi vậy, có rất nhiều người đang tính toán, suy đoán. Về phần Ninh Nghị, hiện giờ tuy rằng hắn được thay mặt Tô gia quản lý công việc làm ăn, nhưng chẳng qua cũng chỉ là người đại diện, một vị trí tượng trưng, quyền lực có khi không bằng Liêu chưởng quỹ, không thể quyết định chuyện đại sự được.
Bởi vậy, số người tới chào hỏi Liêu chưởng quỹ đều là những người nắm thực quyền của các thương hộ, những người quan tâm tới chuyện Hoàng thương hoặc là đám chưởng quỹ của những tiệm vải khác trong thành. Họ tới hàn huyên, đôi khi cũng muốn thông qua Tô gia làm quen với đám đại nhân trong Chức Tạo viện, vừa nói vừa cười ám chỉ tình hình đêm nay không có vấn đề gì.
Về phần Tô Trọng Kham, Tô Vân Phương, có lẽ do họ đã là người lọc lõi trong chốn thương trường, đại vị của họ xấp xỉ gia chủ của những tiệm vải cỡ trung, thậm chí là cỡ lớn, cho nên khi gia chủ Ô gia Ô Thừa Hậu đến đã tìm họ nói chuyện.
Về phần Ninh Nghị thì có đủ loại người tìm tới hỏi han, sau khi xác nhận Tô Đàn Nhi không đến thì cách nói chuyện vẫn nhiệt tình, nhưng nội dung câu chuyện lại là thiên nam địa bắc, không liên quan nhiều tới hãng vải. Dù thế nào, đêm nay hắn vẫn là nhân vật trung tâm, hãng vải nào có năng lực thấp hơn Tô gia đều không dám không nể mặt Ninh Nghị. Ngược lại, gia tộc nào có thực lực, họ sẽ không để ý tới Ninh Nghị, chẳng hạn như đám người của Tiết gia, sau khi đến hai bên phân định tương rõ ràng, Tiết Thịnh bắt chuyện với Tô Trọng Kham, không thèm để ý tới Ninh Nghị, Tiết Duyên thì bảo rằng mấy hôm trước cũng gặp Lý Tần, khi nào cửa thành mở Lý Tần lên kinh, tiệc đưa tiễn nhất định phải mời….
Tiết Duyên và Lý Tần không tính là thân, chỉ quen nhau sau chuyện Yến Thúy lâu. Thế nhưng khi Ninh Nghị bắt đầu quản phòng lớn, Tiết Duyên rất nhiệt tình mời Ninh Nghị ăn hai bữa cơm, đại khái chỉ là muốn biểu hiện thái độ của mình, thông qua Lý Tần cũng là một cách hay.
Sau khi Ô gia tới, Ô Thừa Hậu và hai đứa con trai đều lần lượt tới bắt chuyện với Ninh Nghị, Ô Khải Long còn nhân chuyện Ninh Nghị đi muộn sáng nay trêu vài câu:
"Hôm nay nghe La chưởng quỹ nhắc tới việc này, bề ngoài thì Lập Hằng có vẻ ung dung, nhưng hình như cũng có chút khẩn trương, ha ha..."
Ô gia là một trong những hãng vải lớn, có quan hệ tốt với các thương hộ trong thành, quan hệ giữa Tiết gia và Tô gia tương đối căng thẳng, bọn họ thường là người điều đình. Ô Khải Long, Ô Khải Hào đều đã gặp mặt Ninh Nghị không ít lần, thái độ cũng có thể nói là tương đối tốt, bởi vậy Ninh Nghị lắc đầu cười cười, có chút bất đắc dĩ:
"Vốn là định kiên trì tới ngày cuối cùng, ai biết sáng nay lại ngủ dậy muộn... Á, việc này các người cũng biết... thì sẽ không truyền ra ngoài đấy chứ..."
"Ha ha."
Ô Khải Long cố gắng hạ thấp giọng nói, nín cười:
"Sợ là mọi người đã biết hết rồi..."
"Ực..."
Ninh Nghị ngẩn người, sau đó trợn mắt, Ô Khải Hào cười vang.
"Sợ rằng Ninh huynh vẫn chưa biết việc, Giang Ninh giờ ai cũng biết việc nhỏ Ninh huynh có thể hồ đồ, nhưng đại sự lại rất nghiêm túc, việc Hoàng thương tối nay... Khụ, thành thật mà nói, mọi người đều là đối thủ, ta không thể chúc huynh thành công được, ha ha..."
Ô Khải Long rộng rãi cười:
"Nhưng mà, Tô gia lợi hại thì Ô gia chúng ta cũng có đòn sát thủ, đến lúc đó thành bại thế nào, ta và huynh đều phải tâm phục khẩu phục mới được."
Hai huynh đệ này là người rộng rãi, những người xung quanh nghe thấy họ nói vậy thì đều có ấn tượng tốt, ba người nói chuyện thêm một lúc thì hai huynh đệ Ô gia xoay người rời đi, Ninh Nghị cười nhìn theo bóng lưng của họ, bắt đầu tiếp một số "người quen" khác.
Sắp tới giờ khai mạc, mọi người lục tục ngồi xuống.
Không gian lầu hai của Lục Y lâu rất rộng, các thương hộ có tư cách tới đây tối nay đều được bố trí chỗ ngồi từ trước. Đám người Tô gia ngồi xung quanh một cái bàn lớn, các thương hộ còn lại cũng như vậy. Lúc này bầu không khí đã hơi yên tĩnh, vẫn có một số người đến muộn, ngoài việc chào hỏi đám quan viên của Chức Tạo viện thì đều im lặng về chỗ mình.
Cái mục tiêu Hoàng thương không phải là việc có thể cạnh tranh theo phương thức bình thường, nguyên nhân cũng bởi vì tính đặc thù của năm nay. Vấn đề vải Tuế khiến mọi người có nhiều kiêng kỵ, nếu như công khai trả giả vậy sẽ khiến cho nhiều người mất lòng nhau, mấy chục năm qua, vấn đề Hoàng thương đều được dùng hình thức "kính hiến" để quyết định, giống như anh có gì tốt dâng cho hoàng thất, hoàng thất sẽ cho anh đặc quyền, đương nhiên bề ngoài sẽ không thể hiện như vậy.
Hình thức hội nghị Hoàng thương xuất phát từ nguyên nhân này, các thương hộ tham gia mang những tấm vải tốt nhất của mình ra khoe, để mọi người bình luận, đồng thời coi đó là thành tựu của mình để cung cấp cho hoàng thất. Tuy rằng đã ngầm quyết định nhà nào được nhận vải Tuế từ trước, nhưng bề ngoài thì rất là công bằng.
Mọi người vốn cũng đã biết hết điều này.
Các thương hộ khác hiện giờ đều chú ý tới tình hình của ba nhà Tô, Tiết, Ô và đám chưởng quỹ như Liêu chưởng quỹ nhằm dự đoán hướng gió. Sau khi Liêu chưởng quỹ ngồi xuống, hắn nhìn Ninh Nghị thấp giọng cười nói:
"Căn cứ vào tình hình hiện giờ thì việc Hoàng thương sẽ không có vấn đề gì, cố gắng hơn tháng nay đúng là không uổng phí, đại đa số mọi người đều coi trọng Tô gia..."
Hắn dừng một chút, sau đó than thở:
"Vẫn là nhị tiểu thư giỏi dự đoán, mấy năm trước đã bắt tay vào chuẩn bị. Ngày đó, tôi khá mơ hồ, cũng có phần hiểu nhưng lại không quá rõ ràng tình hình phát triển thế nào, khi đại lão gia gặp chuyện không may, tâm trạng cũng cho rằng Tô gia sẽ đi xuống… Nhưng mà thủ đoạn âm chiêu cũng không sánh bằng căn cơ vững chắc, có Hoàng thương trong tay thì mọi chuyện đều sẽ được giải quyết, hoạt động một tháng vừa rồi cũng có thể coi là dương mưu."
Ninh Nghị hơi chép miệng, ngắm nhìn bốn phía:
"Thật sự sẽ không có vấn đề à?"
"Vấn đề không lớn."
Liêu chưởng quỹ cũng nhìn xung quanh:
"Lữ gia gần đây có một khoản tiền đầu tư cho vải mới tên là lụa Huân Trà, tốt thì tốt nhưng đáng tiếc lại không hợp với yêu cầu của hoàng gia, tôi cũng đã nhìn rồi. Trước kia Tiết gia cũng đầu tư một khoản tiền chế vải mới, vẫn được tầng lớp thượng lưu tương đối yêu thích, nhưng giá tương đối cao, trong khi gần đây lại chẳng có gì mới. Ô gia tuy là gia tộc đứng đầu hãng vải, thực lực hùng hậu, cái nổi bật nhất của họ là kỹ thuật dệt, do có Lạc Thần châm (tên một loại kỹ thuật dệt) nên vấn đề kỹ thuật của họ đều cao hơn bên ngoài một bậc, nhưng trước tấm vải rực rỡ của Tô gia ta, vấn đề kỹ thuật chỉ sợ không còn ý nghĩa gì lớn..."
Vì chuyện Hoàng thương, đám Liêu chưởng quỹ đã bỏ ra rất nhiều công sức, lúc này nói tuy chậm nhưng là nghiền ngẫm từng điều:
"Tiếc là kẻ chủ mưu ám sát đại lão gia vẫn chưa tìm ra, nếu thực sự do Tiết gia làm thì sợ rằng họ vẫn còn hậu chiêu..."
Liêu chưởng quỹ liếc mắt nhìn về phía Tiết gia, sau đó lắc đầu cười cười, an ủi Ninh Nghị:
"Khả năng không cao, hơn nữa... việc đã phát triển đến mức này thì chỉ còn cách chờ xem thôi..."
Ninh Nghị gật đầu, không nói gì nữa, quay đầu lại ý bảo Thiền nhi đặt hộp gấm lên trên bàn. Lại sau một lúc, có một quan viên tới nói gì đó với Liêu chưởng quỹ, Liêu chưởng quỹ nở nụ cười nhìn Ninh Nghị gật đầu:
"Đổng đại nhân và mọi người đã tới, lần này thanh thế của Tô phủ ta lớn nhất, Đổng đại nhân muốn để náo nhiệt hết mức có thể nên bố trí Tô gia chúng ta cuối cùng."
"Cuối cùng có tốt không?"
"Theo thường lệ thì người cuối cùng sẽ là người có vải tốt nhất, cũng là người có cơ hội tranh Hoàng thương nhiều nhất..."
Liêu chưởng quỹ nói với giọng tương đối khẩn trương, sau khi nói cho Ninh Nghị biết thì quay sang nói với những người khác.
"Cuối cùng..."
Ninh Nghị thì thầm, sau khi tự nghĩ hắn khẽ lắc đầu cười cười:
"Chuyện đêm nay đã quyết định rồi..."
Bởi vì ngữ khí của hắn có chút vấn đề nên Liêu chưởng quỹ cười nói:
"Còn chưa biết được, Cô gia, điều này rất khó nói."
Cùng thời khắc đó, trong hội trường cũng có người liếc mắt nhìn sang bên này, một tay nghịch cái nhẫn bằng ngọc, miệng thì thầm:
"Chuyện đêm nay… đã quyết định rồi sao?"
Giọng nói kia rất nhỏ, nhỏ như nói thầm, miệng cười thản nhiên.
Thời gian bắt đầu còn một lúc nữa, bình thường là sau khi mang toàn bộ những gì tốt nhất ra giới thiệu, mọi người mới bắt đầu ăn uống. Nhưng việc đêm nay không ai ngờ tới, là chỉ sau nửa canh giờ nữa đã diễn ra, nó đến rất đột ngột và ẩn chứa nhiều thủ đoạn. Khi chuyện được công khai, nó trở thành một ấn tượng khó phai đối với ngành vải Giang Ninh trong suốt mấy tháng, thậm chí mấy năm sau...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 126: Cuối Cùng Cũng Hiện… Thủy Triều Đen
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTrước khi hội nghị diễn ra thường rất buồn tẻ...
Đổng đại nhân phải nói là tương đối có kỳ vọng đối với Hoàng thương năm nay, cái mới thì năm nào cũng có, nhưng do tình hình năm nay có chút đặc thù, cho nên hắn vẫn duy trì thái độ trung lập. Thực ra, tình hình ngành vải Giang Ninh hiện giờ thế nào nhiều người còn rõ hơn vị Đổng đại nhân này.
"Tối nay ăn cua rồi..."
Là người chứng kiến và tham dự hội nghị tối nay, Vương gia Vương Văn Trác ngồi dưới ánh đèn thì thầm, ngửi mùi hương thức ăn từ bên dưới truyền lên, quay đầu nói chuyện với người ngồi bên cạnh:
"Ông thấy tình hình tối nay thế nào?"
Vị quản sự Vương gia kia thấp giọng nói:
"Đương nhiên là hi vọng Tô gia có thể thắng, mà xem tình hình thì hình như không có vấn đề gì."
"Ô gia và Tiết gia đâu phải đèn cạn dầu, ông nhìn tình hình bên kia mà xem, hai nhà đó cũng không quá lo lắng, mà Tô gia... nói thực nhé, tên Ninh Lập Hằng kia làm ta tương đối không thích..."
Vương gia là một thương hộ tầm trung ở Giang Ninh, có quan hệ tương đối tốt với Tô gia, lúc này đương nhiên họ muốn Tô gia đoạt được Hoàng thương, họ cũng theo chuyện này mà được lợi ích. Chỉ là Vương Văn Trác dường như không quá tin vào Ninh Nghị. Quản sự Vương gia cười cười:
"Hắn chỉ là một thư sinh, đừng để ý tới hắn làm gì, chúng ta chỉ cần biết sau lưng hắn có nhị tiểu thư chủ trì là được rồi, tối nay Tô gia chuẩn bị rất chu đáo, lại là người cuối cùng, có thể nói là đợi thành quả, sẽ không có vấn đề gì đâu."
"Chỉ cần Tiết gia không động tay động chân gì là ta yên tâm..."
Hai nhà Tô - Tiết quan hệ tốt cho nên Vương gia cũng không có nhiều hảo cảm với Tiết gia, tháng trước Tô Bá Dung bị đâm, nhiều người cho rằng Tiết gia là hung thủ. Do vấn đề này quá nghiêm trọng nên không ai dám mở miệng xác định, chỉ tự hiểu trong lòng, không dám tuyên bố ra ngoài.
Sau khi nói vài câu khách sáo, Đổng đại nhân bắt đầu nói vào vấn đề chính, mọi người dần im lặng, mùi thức ăn bốc lên, việc quan trọng nhất tối nay đã bắt đầu.
***
"... Hôm nay xin mời mọi người cùng giám định và bình phẩm Tuyết Văn sa của Tề gia chúng tôi, loại vải này được dệt thủ công, rất mỏng, mềm, nhẹ, có sự dẻo dai. Mọi người nhìn xem, tấm vải này gần như trong suốt, mang màu trắng tự nhiên, được chúng tôi dùng phương pháp dệt đặc biệt để tạo thành..."
Trên Lục Y lâu lúc này mọi người đã ổn định vị trí, rất nhiều hộp gấm đã được đặt trên bàn tròn trước mặt, hoa quả, điểm tâm cũng đã đầy đủ. Sau khi Tề gia giới thiệu, mọi người nghị luận khá nhiều, Hạ đại nhân đứng dậy tuyên bố là nếu nhà nào có hứng thú có thể đứng dậy bình luận, cho nên có khá nhiều người tiến ra giữa, sờ tận tay xác định chất lượng tấm vải và bàn bạc, nói chuyện với chủ sự Tề gia.
Hội nghị đêm nay có quan hệ tới vải Tuế, Hoàng thương, cũng quyết định tới địa vị của các hãng vải Giang Ninh sau này. Do có quá nhiều mối quan hệ đan xen cho nên Hoàng thương chưa phải là việc quan trọng nhất của nhiều nhà, họ tự tin mang sản phẩm của mình ra giới thiệu, hi vọng sau này sẽ có nhiều thương hộ tới làm ăn, đặt quan hệ buôn bán. Đây là tiết mục đầu tiên, sau khi chủ sự Tề gia giới thiệu xong, mọi người tiến tới xem xét, bình luận khá nhiều, đương nhiên cũng có người vẫn ngồi im nói chuyện phiếm.
"Tấm vải này không tệ lắm..."
"Kỹ thuật dệt này mấy năm trước Ô gia đã áp dụng..."
"Nhưng mà sản lượng của Ô gia không cao."
"Có thể đặt quan hệ với Tề gia..."
Lúc này đương nhiên không phải là lúc đặt mối quan hệ làm ăn, cho nên mọi người chỉ tới xem chất lượng vải, vấn đề làm ăn có thể từ từ suy nghĩ và triển khai sau. Những nhà không có hứng thú như Tô gia, Ô gia, Tiết gia cũng cho người tới xem xét, bình luận, nói vài câu tốt, tiết mục mở đầu cũng có thể nói là náo nhiệt.
Sau khi Tề gia giới thiệu, Hạ đại nhân mới đứng dậy nói sơ qua về tình hình kinh doanh của gia tộc này thời gian gần đây, mọi người chăm chú lắng nghe, có một số thương hộ cũng nhân dịp này tiết lộ một số tin tức đáng chú ý, một số người thì ngồi im quan sát tình hình, dự đoán xem năm sau gia tộc này có khả năng phát triển hay không. Tiếp theo là một gia tộc khác...
Sau khi chính thức bắt đầu hội nghị, mọi người rất chăm chú lắng nghe, sự quan tâm tới Hoàng thương nhạt đi một chút, họ chỉ quan tâm tới sự việc trước mắt, thảo luận những chuyện có ích tới bản thân mình. Đối với những người có nhận xét tối với vải của mình, Vương Văn Trác thương lượng với đám chưởng quỹ bên cạnh, quyết định sau hội nghị tối nay sẽ đi thăm dò ý đồ của đối phương.
Tham dự hội nghị lần này tổng cộng có khoảng 20 nhà, có nhà chỉ lên giới thiệu tình hình kinh doanh một chút chứ không nhất định phải mang sản phẩm ra giới thiệu. Khi hội nghị đã diễn ra được khoảng nửa thời gian, Hạ đại nhân tiếp tục đứng dậy nói:
"... Mời Lữ gia lên giới thiệu tình hình buôn bán năm nay."
Mọi người đang bàn luận tình hình thì cùng nhau ngừng lại, yên lặng đợi Lữ gia giới thiệu sản phẩm của mình.
Sau đó, chủ sự Lữ gia tổng kết một cách ngắn gọn tình hình, cầm lấy một cái hộp gấm do người hầu mang tới, hắn cười vỗ vỗ:
"... Trước kia lụa Huân Trà của Lữ gia được mọi người chiếu cố rất nhiều, lần này chúng tôi tiếp tục sử dụng kỹ thuật của lụa Huân Trà để tạo ra một loại vải mới, tạm thời chưa đặt tên, trước mời mọi người bình luận và giám định, cũng mong các vị tiền bối chỉ ra những chỗ chưa tốt..."
Hắn mở hộp, bảo hạ nhân đi một vòng chìa tấm vải cho mọi người xem, có tiếng than kinh ngạc vang lên, Vương Văn Trác cũng nhìn mấy lần, sau đó cùng với các chưởng quỹ đưa mắt nhìn xung quanh, đánh giá phản ứng của mọi người, quan trọng nhất là phản ứng của ba nhà Tô gia, Tiết gia, Ô gia. Lụa Huân Trà của Lữ gia vốn là một loại vải nổi danh ở Giang Ninh, cũng chính là loại vải có khả năng cạnh tranh nhất với các loại vải của ba nhà này. Sau một lát, hắn mới thu mắt, cùng đám chưởng quỹ cười cười.
"Hình như ba nhà này đều có đòn sát thủ, vải của Lữ gia chưa chắc đã làm được gì."
"Ta cũng nghĩ như vậy."
"Nhưng mà chất lượng của nó khá tốt, ta ra xem một chút."
Vương Văn Trác nói đứng dậy tiến lên. Thực ra có khá nhiều người đang quan sát sắc mặt của ba nhà Ô gia, Tiết gia, Tô gia. Ô gia vẫn duy trì hình tượng mỉm cười, đối với mỗi gia tộc giới thiệu sản phẩm đều cử người ra bình luận, cho nên khó có thể xác định thái độ của họ thế nào. Tiết gia thì có vẻ tràn đầy tự tin, Tô gia cũng như vậy. Hiện giờ trước mặt Ninh Nghị vẫn có một hộp gấm, ngón tay đang gõ gõ, khí chất yên tĩnh tự tin tự nhiên sinh ra. Liêu chưởng quỹ lúc này không nói chuyện với hắn mà quay sang nói gì đó với Biên chưởng quỹ, sau đó đứng dậy đi tới cạnh Tô Trọng Kham.
Vải của Lữ gia không thể ảnh hưởng tới vị trí của ba nhà này, nhưng mà cũng có thứ hạng ở Giang Ninh, lúc này cũng tạo nên một sự náo nhiệt nhỏ, Ô gia Ô Thừa Hậu cũng đi tới nói chuyện với Tô Trọng Kham, đánh giá khá cao.
Nhà tiếp theo đứng dậy nhưng tiếng bàn luận vẫn chưa dứt, giới thiệu xong mà dư âm của Lữ gia vẫn chưa tan. Đợi sau khi Hạ Phương đứng dậy giới thiệu "hãng vải Đại Xuyên" của Tiết gia, hội nghị mới trở nên yên tĩnh, trong đầu của họ thầm nghĩ, thời khắc này cuối cùng cũng đã đến.
Khu vực Tô gia, Ninh Nghị ngừng gõ ngón tay, Liêu chưởng quỹ ngồi thẳng người nhìn Tiết Duyên cười cười. Tiết Duyên lúc này đang tiến lên bắt đâu nói về tình hình kinh doanh của Tô gia. Đại sảnh trở nên im lặng, tất cả mọi người đều chú ý xem Tiết gia muốn giới thiệu cái gì, cũng đồng thời quan sát xem phản ứng của Tô gia ra sao. Khi Tiết gia giới thiệu loải vải mới của họ thì đại sảnh im bặt. Mọi người im lặng chờ đợi phản ứng của người bên cạnh, đa số đều đưa mắt nhìn Tiết gia, thậm chí người của Tiết gia cũng phải nhìn sang. Đám chưởng quỹ của Tô gia không phát biểu gì mà đưa mắt trao đổi với nhau.
Một giây, hai giây... cuối cùng, Liêu chưởng quỹ đưa mắt nhìn xung quanh, sửa sang quần áo, cười đứng dậy. Khi hắn bước ra, Ninh Nghị nhíu mày, ngón tay tiếp tục gõ xuống, dựa thẳng lưng vào ghế. Sau đó tiếng bàn luận vang lên, mọi người theo lần lượt bình phẩm.
"Tô gia không phản ứng gì sao?"
"Sao lại như vậy?"
"Tiết gia không có chiêu gì nữa à?"
"Tô gia đã chuẩn bị mấy năm rồi, việc Tô Bá Dung bị ám sát không ảnh hưởng gì nhiều, Tô Đàn Nhi bị bệnh cũng ảnh hưởng không lớn..."
"Cái chiêu được ăn cả, ngã về không của Tô gia đã phát huy hiệu quả rồi..."
"Họ là nhà cuối cùng, chắc là Hoàng thương sẽ về tay họ rồi..."
"Còn Ô gia nên chưa biết thế nào, nhưng dự theo tình hình trước kia, Ô gia là nhà cuối cùng mới đúng..."
"Già chìm trẻ phất, già chìm trẻ phất chính là như vậy..."
"Tô Dũ cũng nên yên tâm giao lại công việc cho cháu mình rồi..."
Trong tiếng bàn luận xôn xao, mọi người cười cười tiến ra xem xét. Là một trong ba nhà đứng đầu ngành vải Giang Ninh, tuy rằng mọi người có kinh ngạc về tình hình nhưng sẽ không vì vậy mà không nể mặt Tiết gia, không khí trong nháy mắt trở nên náo nhiệt. Đương nhiên, trong náo nhiệt vẫn có tâm tình riêng, sau khi Tiết gia trưng bày tấm vải tím của họ, Tiết Duyên cũng không nói thêm gì mà trở về nghiêng đầu nói nhỏ với em trai mình.
"Ta đang suy nghĩ xem Tô Đàn Nhi đêm nay có thể tranh được Hoàng thương hay không..."
"Lúc nãy sắc mặt của Tô Trọng Kham, Tô Vân Phương có sự thay đổi, ha hả..."
Hội nghị lúc này vẫn có sự nghi hoặc và khó hiểu, Hạ Phương đứng dậy vẫy tay nhưng cũng không thể áp chế hết mọi người, hắn đành theo thường lệ tuyên bố nhà tiếp theo. Ô Thừa Hậu cười, mang theo một cái hộp gấm đi ra trong sự kinh ngạc của mọi người.
Đại sảnh trở nên yên tĩnh, Vương Văn Trác liếc mắt nhìn Ô Thừa Hậu, nhíu mày:
"Tại sao sau Tiết gia lại là Ô gia?"
"Đúng vậy..."
Quản sự Vương gia gật đầu, cũng nghi hoặc, sau khi suy nghĩ tiếp tục bàn luận:
"Mặc kệ tình hình, chỉ cần Tô gia tranh được Hoàng thương là mọi chuyện sẽ hết, nếu không thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi..."
"Ta đã chuẩn bị tốt cho ngày hôm nay..."
Trong khi mọi người đang bàn luận, Ô Thừa Hậu đang nói về tình hình kinh doanh của gia tộc mình, đa phần mọi người còn đang lắng nghe, sự nghi ngờ trong lòng vẫn còn. Hai huynh đệ Tiết gia thì cau mày, bàn luận:
"A, nghĩ tới chuyện Tô Bá Dung bị ám sát mà cảm thấy chuyện này khá phức tạp..."
"Đúng là phức tạp, hi vọng Ô gia có thể tạo ra sự khác biệt nào đó, cản trở việc Tô gia đoạt được Hoàng thương..."
"Đến giờ ta vẫn không tin Ô gia giới thiệu được loại vải nào thực sự tốt, không ngờ tối nay họ lại tuyên truyền mạnh như vậy..."
"Tô Đàn Nhi bị bệnh, đám chưởng quỹ lo liệu chỉ được vậy thôi, tới thời khắc cuối cùng sẽ... Oa."
Tiết Tiến chưa nói dứt lời thì ánh mắt dại ra, ngẩn người, mọi người vừa bàn tán vừa lắng nghe Ô Thừa Hậu giới thiệu. Nhưng rất đột nhiên, Ô Thừa Hậu bất ngờ ngừng lại mở hộp gấm, bên trong là một tấm vải màu vàng rực rỡ hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Tiết Tiến, Tiết Duyên đều sửng sốt, đám quản sự bên cạnh không tự chủ được mà nhướn người, vươn cổ lên nhìn. Tiết Duyên nhìn một lát, quên luôn câu chuyện đang nói với em trai mình, buột miệng thốt ra một câu:
"Ô gia này thật đúng là... cho cắn người không tiếng..."
"Ô gia đã lấy đòn sát thủ của mình ra rồi..."
"Tấm vải này... không đúng..."
Tiết Duyên dường như nhận ra cái gì đó, ngoảnh mặt nhìn lại!
Trước mặt Ô Thừa Hậu là một tấm vải màu vàng rực, hoa lệ dị thường, hắn nói:
"Tấm vải gấm màu vàng chói này là do Ô gia tìm ra phương pháp phối màu đặc biệt, trải qua quá trình nghiên cứu lâu dài mà thành, kỹ thuật này được phát triển dựa trên Lạc Thần châm sẵn có, bởi vậy..."
Hắn hơi dừng một chút, cười ngừng giới thiệu, không biết đại sảnh yên tĩnh từ lúc nào, nhưng có một bóng người mặc áo xanh đã lướt qua mấy cái bàn, tiến đến nhìn chằm chằm vào tấm vải bên cạnh Ô Thừa Hậu, hóa ra người này là Ninh Nghị. Trong lúc mọi người còn đang ngồi, hắn đã chậm rãi đi tới, hơi dừng bên cạnh Ô Thừa Hậu, mọi người thấy bất ngờ nên đều tập trung nhìn hắn. Hạ Phương suy nghĩ một chút, sau đó đứng lên:
"Ninh hiền chất, hiện giờ Ô gia vẫn chưa giới thiệu xong, chưa tới lượt Tô gia, mời về chỗ ngồi đợt thêm một chút."
Nếu đã có kiểu xưng hô hiền chất – đại nhân thì chứng tỏ quan hệ đôi bên rất tốt, cách nói của Hạ Phương lúc này cũng khá thân thiết.
Nhưng mà Ninh Nghị không phản ứng gì.
Im lặng, mọi người hết đưa mắt nhìn Ninh Nghị lại đưa mắt nhìn Ô gia, có người nhạy cảm nhận ra điều gì đó, theo thời gian nhiều người cũng nghĩ như vậy...
"Không đúng lắm..."
"Sao vậy..."
"Không đúng, không đúng, không đúng..."
"Ô gia..."
"Tô gia có vấn đề rồi..."
Có những thứ chẳng cần hành động nhưng cũng khiến bầu không khí thay đổi, không ai bàn tán nhưng ánh mắt dần trở nên phức tạp. Bầu không khí trở nên khác thường, chỉ cần ai đó kích phát là sẽ bùng lên. Liêu chưởng quỹ đi tới, cố gắng khuyên Ninh Nghị trở về chỗ ngồi, Ô Thừa Hậu cũng nhìn Ninh Nghị một lát, có chút nghi ngờ mỉm cười, sau đó bắt đầu mở miệng.
"À, không sao, nếu Ninh hiền chất muốn xem thì cứ thoải mái. Không sao, không sao, mà mấy hôm trước ta với Ninh hiền chất cũng đã nói tới chuyện nhà ta sẽ giới thiệu một loại vải mới, nếu hiền chất có thi hứng, xin giúp phổ thơ một bài, thơ không cần quá hay, chỉ cần mượn danh tiếng hiền chất là được rồi. Tóm lại là vải đã mang ra rồi, không cần giới thiệu nhiều làm gì nữa, kỹ thuật Lạc Thần châm mọi người cũng đã biết tiếng, nào, tới đây, tới đây, mọi người không nên khách khí, mời chỉ điểm, ha ha, ta không nói nhiều nữa..."
Một số thương hộ thân cận với Ô gia lập tức đứng dậy nhưng không ai lên tiếng.
"Đã xảy ra chuyện..."
Vương Văn Trác nhíu mày, sau đó đưa tay bóp trán, ánh mắt phức tạp vô cùng.
"Là... Ô gia?"
Tiết Duyên không dám tin tựa lưng vào ghế, sau đó bật ra một tiếng phức tạp:
"A."
Ninh Nghị và Liêu chưởng quỹ hiện giờ là mục tiêu để mọi người quan sát, Liêu chưởng quỹ nói một vài câu nhưng Ninh Nghị chỉ cau mày không nói. Hắn hết nhìn Ô Thừa Hậu, lại nhìn hai huynh đệ Ô Khải Long, Ô Khải Hào đang cười, đôi khi không biết hắn đang nhìn đi đâu, có lúc hắn cắn răng định đi tới nhưng mà Liêu chưởng quỹ lại kéo về.
Lúc này, đại sảnh như bị chia thành hai phe, một bên sắc mặt tái nhợt, một bên ồn ào náo nhiệt. Ninh Nghị cuối cùng cũng về chỗ ngồi, ánh mắt vẫn nhìn về phía giữa đại sảnh ẩn chứa sự phức tạp nhưng không ai biết hắn đang nghĩ gì. Tuy vậy, những người lọc lõi thương trường đều nhận ra, đó là sự nhiệt huyết bị bóng đen nuốt chửng, kinh ngạc không tin nhưng không thể thốt ra lời. Khá nhiều người đã đoán được sự tình, nhưng không dám khẳng định phán đoán của mình chính xác bao nhiêu phần.
Người của Ô gia cũng đã về chỗ ngồi, tấm vải gấm đã được truyền cho mọi người cùng xem, thế nhưng cảm giác chia hai đó vẫn không mất đi, một bên vẫn im lặng, một bên vẫn náo nhiệt . Tất cả mọi người đều đang đợi hồi kết của sự việc, bọn họ thấy Ô gia đang cười còn Ninh Nghị đang trầm mặc, có một số người ghé đầu bàn luận nhưng đa phần đám chưởng quỹ đều trấn định. Bên Tiết gia có lẽ đã đoán được gì đó, Tiết Thịnh nhìn hai đứa con thở dài.
"Đúng là chó cắn người không tiếng, Ô gia lợi hại nhất là ở điểm này, bất động thanh sắc, mặc kệ mọi người ở trước mặt nói cười, họ ở sau lưng thay đổi thái độ, lật tay làm mưa… Thời gian vừa rồi, Tô gia làm mọi thủ đoạn đẩy thanh thế lên cao, nhưng một chiêu hiểm ác này đã đánh tan công sức của họ thành bọt biển. Thế chân vạc trong ngành dệt Giang Ninh đã không còn nữa, sau chuyện này Tô gia có lẽ đã xuống bậc 2… Ài..."
Vốn quan hệ giữa Tiết gia và Ô gia không tốt nhưng trong tiếng thở dài của Tiết Thịnh chẳng có một chút hả hê nào.
Giống như họ nhận ra cái tuổi xế chiều, cái tuổi mà ráng đỏ chân trời, cái tuổi mà tàn hồng rơi rớt, cái tuổi có sự tiếc hận và buồn mang mác.
Nguyên nhân không phải Tô gia không tranh được Hoàng thương, mà bởi vì hành động của Ô gia quá lợi hại. Tiết Thịnh nhìn Ninh Nghị ngồi bên kia, tháng vừa qua, tác dụng của người thư sinh này không nhiều, bây giờ lại càng trông như dê lạc bầy sói, chẳng còn chút sức mà phản kháng, trông bóng lưng kia giờ đây rất cô tịch, hắn chẳng còn chuyện gì để làm mà thực ra cũng chẳng biết làm chuyện gì.
Cuối cùng, giọng nói của Hạ Phương cũng vang lên, đẩy màn kịch tới tiết mục cuối cùng...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 127: Thời Đại Mới
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comTrong ánh đèn mờ nhạt chập chờn, thời gian dường như ngưng trệ, ánh mắt và dư luận phức tạp đan xen, giống như muốn đè ép không khí theo một hướng khác. Trong sự đè nén ấy, giọng nói của Hạ Phương vang lên:
"Tiết mục cuối cùng, mời hãng vải Tô thị lên giới thiệu công việc kinh doanh năm vừa rồi và..."
Hắn còn chưa nói hết câu thì hầu như tất cả mọi người đã tập trung nhìn về phía Tô gia. Tô Trọng Kham, Tô Vân Phương yên lặng không nói mà chỉ khẽ nhíu mày. Liêu chưởng quỹ cúi đầu im lặng, sau một lúc mới tươi cười đứng dậy, ôm quyền với mọi người xung quanh, chuẩn bị bước ra. Tiểu Thiền ở phía sau đưa tay đặt lên hộp gấm trước mặt Ninh Nghị, chuẩn bị dùng sức rút.
Nhưng rút không được.
Ninh Nghị ngồi đó nghiêng đầu, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó, ánh mắt hắn khá thản nhiên, yên tĩnh, đương nhiên không thiếu sự lo lắng, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Ô gia. Tay phải của hắn vẫn đặt trên hộp gấm.
Liêu chưởng quỹ định cất bước thì phát hiện thái độ của Ninh Nghị, hắn suy nghĩ một lúc rồi quay đầu, đưa tay đón hộp gấm:
"Vẫn còn cơ hội..."
Hắn nói nhỏ nhưng Ninh Nghị cười cười, sau đó lạnh lùng nói:
"Buông tay."
"Cô gia, vẫn còn cơ hội..."
Mọi người có thể không nghe thấy Ninh Nghị và Liêu chưởng quỹ nói gì, nhưng không ai mở miệng hỏi người bên cạnh, họ chỉ than thở hoặc cười nhạt. Qua một lúc, Ninh Nghị cất tiếng.
"Chúng ta... rút lui."
Dường như mọi người chỉ đợi câu nói này, tiếng bàn luận lập tức bùng lên, tay chân chỉ trỏ, không khác bao nhiêu không khí náo nhiệt lúc khai hội. Liêu chưởng quỹ nhíu mày, nhìn xung quanh một vòng sau đó tiếp tục nói nhỏ:
"Vẫn còn cơ hội, cô gia chớ làm loạn..."
Hắn đã vì việc này mà căng mình làm việc hơn tháng trời, nhiều khi nghĩ rằng mình đã tận sức, mọi thứ chuẩn bị đầy đủ thì sẽ không có lý do gì thất bại, tâm trạng lúc dự hội khá lạc quan. Thế nhưng, khi Ô gia lấy tấm vải gấm ra, người ngoài khó có thể hiệu sự kinh ngạc trong tim hắn tới mức nào.
Tình huống tối nay phức tạp, nhưng những người nắm toàn cục có thể phát hiện ra một số thủ đoạn mờ ám trong đó. Khi Ô gia lấy tấm vải ra giới thiệu, Đổng đại nhân lập tức tỏ thái độ như muốn đè ép bên này. Trên thực tế, trong Tô gia, người phải chịu áp lực lớn nhất chính là Liêu chưởng quỹ. Nhưng dù vậy hắn vẫn cố gắng kiềm chế toàn bộ tâm tình, cố gắng làm những chuyện có thể làm hi vọng cứu vãn tình thế. Có thể là không làm được gì, nhưng để người khác khinh mình là không được, ít nhất cũng phải cho người ngoài biết phong độ của Tô gia.
Nhưng mà tới lúc này, Ninh Nghị vẫn lắc đầu, nhắc lại câu nói cũ:
"Chúng ta rút lui."
Liêu chưởng quỹ kiềm chế lửa giận trong lòng, đang định khuyên nhủ thì Hạ Phương đã cau mày đứng lên:
"Ninh hiền chất, hôm nay cho Tô gia tham dự hội nghị lần này là muốn cho gia tộc các ngươi nói về tình hình kinh doanh năm vừa rồi. Chức Tạo viện Giang Ninh chúng ta đường đường chính chính, sẽ không bao giờ tham gia vào các tính toán cá nhân, cậu lúc này luôn miệng đòi rút lui, xin hỏi cậu định rút lui cái gì? Người trẻ tuổi, nên suy nghĩ kỹ trước khi nói."
Câu nói này của hắn thấu tình đạt lý, người ngoài nghe mà chỉ biết xôn xao gật đầu, có người bật cười, chê Ninh Nghị thất thố. Liêu chưởng quỹ có chút vội vàng, đang định phát biểu thì Ninh Nghị đã đứng dậy, đưa mắt nhìn sang phía Ô gia. Cha con Ô Thừa Hậu, Ô Khải Long mỉm cười nhìn sang bên này. Mọi người trong đại sảnh trao đổi với nhau một ánh mắt, Ninh Nghị đột nhiên quát lớn:
"Các ngươi không thể làm như vậy... Vô sỉ!"
Tiếng quát này không khác gì tiếng quát của những kẻ bị bệnh tâm thần, có khác chăng là hàm chứa sự giận dữ.
"Ninh Lập Hằng, không được làm loạn!"
Hạ Phương bật dậy nhưng Đổng Đức Thành vốn đang mỉm cười lại vỗ tay:
"Không sao, không sao, Ninh hiền chất tuổi trẻ khí thịnh, mặc cho người đó là ai, hôm nay Chức Tạo viện sẽ không ngăn cản người khác phát ngôn."
Cùng thời khắc đó, do Ninh Nghị nói câu vừa rồi là ám chỉ Ô Thừa Hậu nên một số thương hộ quan hệ với Ô gia đã đứng dậy, chuẩn bị cùng Ô gia bắt nạt Tô gia một phen. Ô Thừa Hậu chìa tay ra mời:
"Chẳng nhẽ Ninh hiền chất đang nói Ô gia chúng ta?"
Sau câu nói này, Tô Trọng Kham, Tô Vân Phương, Liêu chưởng quỹ biến sắc, sợ Ninh Nghị gật đầu thì chẳng khác nào bảo Chức Tạo viện chơi xấu sau lưng, kéo cả quan viên vào thì nguy. Nhưng thấy Ninh Nghị liếc mắt nhìn Đổng Đức Thành một cái, cúi đầu hít sâu một hơi, nở nụ cười. Ngoại trừ việc hôm nay hắn hơi thất thố khi Ô gia giới thiệu vải và tức giận mắng người, thời gian còn lại chẳng ai chê trách hắn được câu gì, hắn vẫn giữ cho mình thái độ ung dung, hiện giờ vẫn kiềm chế tức giận nhìn về phía Ô gia.
"A, cũng được... Thế bá chẳng phải nói muốn cháu phổ giúp một bài thơ hay sao? Nhân chuyện hôm nay, tiểu chất đột nhiên nghĩ ra một bài thơ khá hợp, cháu viết ra... Thế bá có thể thưởng thức một chút?"
"Ha ha, vậy thì quá hay rồi."
Ô Thừa Hậu cười đáp lời, sau đó đưa mắt nhìn xung quanh:
"Ô gia là đại thương nhân, bình thường có chút tục khí, không có văn chương tao nhão. Ninh hiền chất chính là Giang Ninh đệ nhất tài tử, trước mặt mọi người lại nguyện ý làm thơ, vậy thì có gì phải lo nghĩ? Các vị, hôm nay chúng ta tụ hội ở Lục Y lâu, lại được Giang Ninh đệ nhất tài tử phú thơ, đúng là việc trọng đại. Người đâu, mau mau mang giấy bút..."
Một số người bật cười, cũng có người thở dài, lúc này dù có viết ra cái gì cũng chỉ làm trò cười cho người khác mà thôi. Tuy rằng Ninh Nghị là đại tài tử, nhưng trong tình hình này có tác dụng gì chứ. Giờ dù có làm được thơ hay, sau này người ngoài sẽ nói, Ninh Nghị làm mất thể diện của Tô gia ở phương diện kinh doanh, mà lại phú thơ để tăng thêm sự lợi hại của Ô gia, càng làm mất thể diện của mình mà thôi.
Nhưng mà lời đã nói thì không thể rút lại, Ninh Nghị đứng đó nhìn người của Ô gia, đợi hai gã sai vặt mang giấy bút tới, hắn thậm chí chẳng thèm ngó ngàng. Sau một lúc, hắn xoay người lại, cầm bút lông, im lặng giữ trong không trung một lát.
Tất cả mọi người ùa tới.
Đại sảnh lập tức im như thóc, bên ngoài tiếng bàn luận vọng vào, phía dưới mùi thức ăn bốc lên. Trong đám người, Ô Thừa Hậu, Ô Khải Long, Ô Khải Hào cười nhìn cục diện, Ninh Nghị đã hạ bút.
Có người cúi người, chăm chú đọc câu đầu tiên.
"Rót rượu mời Bùi Địch (1)..."
(1) Bùi Địch (716-? ), thi nhân đại Đường, người Hà Đông (nay là Sơn Tây), từng giữ chức Thứ sử châu Quan Thục và Tỉnh lang Thượng thư, là một trong những người nổi danh về thơ sơn thủy điền viên thời Thịnh Đường. Có quan hệ mật thiết với các đại thi nhân như Vương Duy, Đỗ Phủ.
Khi tiếng nói cất lên, có người nhìn ngó xung quanh.
"Hôm nay có ai tên là Bùi Địch à?"
"Mạc lão tứ, ông đúng là đáng xấu hổ quá..."
"Sao vậy?"
"Đây là thơ cổ..."
Trong tiếng người hỗn loạn, mọi người bắt đầu nghi ngờ, suy nghĩ, họ tuy là thương nhân nhưng cũng có một chút học vấn. Bài “Rót rượu mời Bùi Địch” này rõ ràng là thơ của Vương Duy (2), chẳng nhẽ Ninh Nghị muốn chép lại bài này? Nhưng mà với tác phong kỳ quái của Ninh Nghị, có thể hắn cố ý lấy tiêu đề bài thơ cũ để sáng tác một bài thơ vậy. Tuy nhiên, khi đọc tới câu tiếp theo, suy đoán này đã bị phủ định.
(2): Vương Duy, tự Ma Cật, người huyện Kỳ, Tấn Trung, Sơn Tây, Trung Quốc. Ông là một nhà thơ, một họa sĩ, một nhà viết thư pháp và một chính khách nổi tiếng đời Đường. Ông còn được người đời gọi là Thi Phật. Cùng với Lý Bạch (Thi Tiên) và Đỗ Phủ (Thi Thánh) là ba người nổi tiếng về tài thơ ca thời Đường.
"Chuốc anh chén rượu để anh vui..."
Ninh Nghị lúc này viết khá nhanh, chữ không đẹp nhưng cũng không tính là xấu, thậm chí là hơi viết ngoáy, có lẽ hắn muốn thể hiện rằng mình đang giận dữ, thơ viết xong, mọi người chỉ nhận định đây là một bài thơ được viết theo lối chữ thảo:
Chuốc anh chén rượu để anh vui;
Lật lọng, đời như sóng mặt khơi.
Đầu nạc biết nhau còn giữ miếng,
Cửa son tới trước đã khinh người.
Đầm đìa sắc cỏ nhờ mưa gội,
Rung động cành hoa bị gió thui.
Mây nổi việc đời chi đáng hỏi,
Ăn no, nằm khểnh chẳng rồi hơi.
Bản dịch của Ngô Tất Tố
Ninh Nghị viết xong, đặt bút cúi đầu nhìn:
"Có lời vàng ý ngọc của Vương Ma Cật, tại hạ không dám tự tác, đành tặng Ô thế bá bài thơ này, có được không?"
Ô Thừa Hậu nhìn bài thơ, sau đó nhìn sang Ninh Nghị, nét mặt vẫn tươi cười:
"Bài thơ nay lắm, tuy rằng ý tứ thì không dễ nghe nhưng lại thực sự hợp với thương đạo. Nguyên nhân hôm nay hiền chất nổi giận, ta không muốn truy cứu, nhưng bài thơ này ta nhận, về sau nhất định bảo quản cho thật tốt."
Ninh Nghị cũng cười, phun ra một hơi thở, buông bút lông. Sau đó quay người thấp giọng nói:
"Chúng ta đi."
Hắn cầm hộp gấm trên bàn, tiện tay ném thẳng ra ngoài cửa sổ, nhìn thì hắn không dùng bao nhiêu sức, nhưng hộp gấm bay như sao xẹt, tới giữa chừng thì mở tung trên không, một màu vàng rực hạ xuống trước mắt mọi người.
Tiểu Thiền "a" một tiếng bất ngờ, nhanh chân chạy theo Ninh Nghị xuống dưới lầu. Ninh Nghị còn chưa ra ngoài thì Ô Khải Long đã cười đi tới, vỗ vỗ vai hắn, thấp giọng nói:
"Ninh huynh tài hoa hơn người, nhưng không hợp với thương trường đâu, ở nhà làm thơ dạy học chẳng phải tốt hơn sao, ha ha."
Ninh Nghị cười liếc hắn một cái, không trả lời mà tiếp tục đi xuống lầu.
Tiếng nghị luận ở sau lưng bắt đầu lớn hơn...
Xuất hiện tình huống vừa rồi làm xáo trộn hội nghị hôm nay, mấy vị đại nhân của Chức Tạo viện tuy rằng không ngăn cản, nhưng vẫn duy trì hội nghị. Tô gia buông bỏ Hoàng thương, nhưng sức hút từ việc này vẫn không giảm. Trong lúc mọi người nghị luận, có hai nha hoàn, gia đinh chạy xuống lầu, nhưng không ai để ý tới. Ô Thừa Hậu cầm, gấp cẩn thận bài thơ “Rót rượu mời Bùi Địch” của Ninh Nghị, sau đó quay sang nói chuyện với người bên cạnh.
Ô gia hành sự vốn rất ung dung, nhưng chuyện này chẳng khác nào sấm sét. Sau khi Ninh Nghị ném vải xuống lầu, mọi người đã phần nào đoán được nguyên nhân, nhưng trong tình hình này, ngay cả Tô gia cũng không có biện pháp chứng minh thì người ngoài chỉ biết than thầm Ô gia lợi hại mà thôi. Chuyện lần này quá kinh khủng, công sức mấy năm của Tô gia lại bị Ô gia hất đi hết.
Từ hôm nay trở đi, Tô gia sẽ không còn là một chân vạc trong thế cục ngành vải Giang Ninh, người lớn mạnh là Ô gia, Tiết gia cũng không còn cách nào tranh với Ô gia được nữa, chỉ còn cách nhận vị trí thứ hai. Sau khi kích động, mọi người bắt đầu lo lắng nên quan hệ với Tô gia thế nào, Ô gia thế nào. Còn về phần Ninh Nghị, hắn chỉ là một người đáng thương bị kéo vào chuyện này và bất lực mà thôi.
Có một số người ngó đầu nhìn xuống dưới, thấy thư sinh kia đứng dưới đường nhìn lên, như muốn nhớ kỹ tòa lầu này. Nhưng đó chỉ là hành động của kẻ bại trận mà thôi, bên cạnh hắn lúc này chỉ còn lại nha hoàn Tiểu Thiền...
Thời gian tiếp theo, mọi người phải làm quen với thế cục mới, đối với những người trong ngành vải, đây có thể là một thời đại mới.
Vì vậy, bầu không khí trên lầu tiếp tục trở nên náo nhiệt.
***
"Hôm nay cua ở đây rất ngon, nhưng lại không được ăn... đáng tiếc."
Dưới lầu, Ninh Nghị đứng trên đường nhìn tấm biển Lục Y lâu, có chút tiếc hận thở dài.
"Vậy..."
Tiểu Thiền nhíu mày, có chút khó nói:
"Cô gia có muốn Tiểu Thiền quay lại mua gói về không?"
"Não có bệnh à..."
Ninh Nghị nở nụ cười, sau đó vỗ vỗ vai Tiểu Thiền:
"Đi, về thôi, bận rộn hơn tháng, cuối cùng cũng được nhẹ người..."
Gió đêm phất phơ, chủ tớ hai người đi nhanh tới chỗ xe ngựa, phía sau, Chu Bội và Chu Quân Võ cùng đã tới.
Khó có được một đêm thoải mái và ung dung thế này...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 128: Sân Nhỏ Ven Sông
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comMấy ngày sau, trời mưa tầm tã.
Cửa thành vẫn chưa mở, mưa thu kéo dài khiến cho người ta có cảm giác tòa thành này sắp ngập tới nơi,trong số những người đi lại trên đường, có người đi rất vội vàng nhưngcũng có người rất nhàn nhã như muốn cảm nhận thiên địa. Cửa thành chưamở, việc cần làm không nhiều, cho nên những chuyện ngày thường coi làđơn giản, trong tình hình này nó lại trở nên tốn nhiều công phu. Giálương thực leo cao, các loại cạnh tranh bắt đầu xuất hiện, hiện tượngtiêu cực trong cuộc sống bộc lộc, con người uể oải vì bon chen.
Nhưng mà, nếu như coi ngành vải Giang Ninh là một hệ thống độc lập thì tìnhhình bây giờ lại khác, một cơn lốc đã nổi lên, các thương hộ bắt đầuhoạt động một cách ngập tràn sức sống, nào là đối tác mới, quan hệ mới,phán đoán hướng gió, tìm xu thế, chiếm vị trí. Khi hãng vải đứng đầuGiang Ninh là Ô gia đoạt được Hoàng thương, đồng nghĩa với việc nhà nàysẽ tìm cách mở rộng làm ăn, tuy nhiên trong mấy tháng tới sẽ rất khó cóđộng tĩnh lớn. Việc Hoàng thương sẽ đi kèm với trách nhiệm lớn lao, Ôgia nhất định phải có điều chỉnh, càng điều chỉnh nhanh thì càng ổn định sớm.
Những lực lượng đối lập với Tô gia cũng bắt đầu rục rịch,sau đêm hội Hoàng thương, Tô Đàn Nhi bắt đầu hiện thân, tích cực chuẩnbị ổn định tình hình Tô gia, nỗ lực quan hệ với những đối tác cũ. Vớicăn cơ của Tô gia thì không quá lo ngại, nhưng có được câu trả lờithuyết phục của mọi người vẫn là tốt nhất, nhưng đó chỉ là biểu hiệntrước mặt, chẳng ai biết sau lưng đã có bao nhiêu nhà gióng trống luiquân, có bao nhiêu người âm thầm lén lút quan hệ với các thương hộ khác.
Tiết gia cũng bất lực trước tình hình này, bọn họ chỉ còn cách im lặng chờđợi, yên lặng bố cục, tích lũy lực lượng, hi vọng trong thời gian tới có thể chiếm được một phần thị trường của Tô gia. Trước đây, họ chuẩn bịlà nhắm vào Tô gia, giờ có thể phát huy, chiếm được bao nhiêu lợi íchthì càng tốt bấy nhiêu.
Tuy nhiên, những hành động này còn chưatriển khai thực tế thì dư luận đã như những con mối ăn mòn toàn bộ kếtcấu, sau một hai tháng, tình hình ngành vải Tô gia sẽ đóng băng, Ô giasẽ phát triển tới một tầm cao mới, Tô gia sẽ rời khỏi vị trí ba tiệm vải lớn nhất Giang Ninh, trở lại tiệm vải cỡ trung… thậm chí là bắt đầu suy nhược.
Theo một ý nghĩa nào đó, biến loạn trong nội bộ Tô gia đã bắt đầu.
Hiện giờ trong Tô gia đang ngập tràn những lời nói bóng gió có liên quan tới chuyện Hoàng thương tối hôm đó. Phòng lớn, phòng hai, phòng ba đã bắtđầu hình thành những ranh giới phân cách thực sự, có người ra mặt nóiNinh Nghị vô năng, nói Tô Đàn Nhi yếu kém. Đương nhiên, mấy hôm nay TôĐàn Nhi còn đang bận rộn ở khắp nơi, chưa chắc đã biết những người nàynói gì, mà bọn họ cũng chưa dám trực tiếp nói với Tô Đàn Nhi. Nhưng việc yêu cầu Tô Đàn Nhi ngừng quản lý chuyện kinh doanh đã có, mỗi ngày mộtác hơn.
Những từ này không chỉ xuất hiện trong miệng đám concháu, mà đã bắt đầu xuất hiện trong miệng một số người già, có địa vị.Lực lượng do Tô Trọng Kham và Tô Vân Phương tích lũy mấy năm nay đã được triển khai, vốn họ định khi Tô Bá Dung mất sẽ đánh cho phòng lớn mộtkích trí mạng, nhưng hiện giờ đã có đất dùng. Trong tình hình trong loạn ngoài nhiễu như thế này, ngay cả Tô lão thái công cũng không còn cáchnào áp chế được nữa.
Tuy nhiên, từ dư luận muốn trở thành tiếngnói công khai còn cần thêm một thời gian nữa, nhưng trong mắt một sốngười, việc Tô Đàn Nhi rời khỏi sân khấu thương nghiệp của Tô gia đã trở thành xu thế tất yếu. Cho dù lúc này nàng cố gắng như thế nào thì binhvẫn bại như núi, hơn nữa bản thân nàng cũng chỉ là một người con gái,trong nguy cơ trùng trùng này càng khó ổn định tâm lý người xung quanh.Rất nhiều người công nhận bản lĩnh kinh doanh của Tô Đàn Nhi, nhưng sauthất bại lần này, họ rất khó tin nàng có thể tiếp tục chèo chống Tô giaphát triển.
Mà trong lúc này, các loại ngôn từ công kích NinhNghị đã đạt tới mức tối đa, tuy chưa tới mức chỉ thẳng mặt nhưng đã cónhiều tiếng bàn tán công khai, thậm chí xuất phát từ những người thâncận với phòng lớn, có người còn cho rằng hắn không xứng với nhị tiểuthư. Sau đêm đó, khi Tô Đàn Nhi trở lại với vị trí vốn có của mình, Ninh Nghị đã không còn chuyện gì để làm cả, trời mưa, thư viện không mở cửa, hắn ở trong nhà viết chữ, thỉnh thoảng cầm cái ống đồng nghịch ngợm một phen.
Tuy rằng cửa thành chưa mở, thư viện vẫn đóng cửa, nhưngđã có mấy người bắt đầu tìm viện trưởng thư viện Dự Sơn - Tô Sùng Hoayêu cầu chuyện con em nhà mình sang lớp khác. Mấy đứa trẻ này vốn là học trò do Ninh Nghị dạy, lúc này cha mẹ chúng đã quyết định phải tìm cáchthân cận phòng hai, phòng ba, cho nên không muốn cho chúng theo học Ninh Nghị nữa. Trong Tô gia, lão thái công vốn nghiêm cấm tuyệt đối bè pháicá nhân, bây giờ họ công khai đứng thành phe phái, hiển nhiên họ đã biết đây không phải trò đùa.
Gần tháng 9, tiết trời đã rạng rỡ, cóngười nói cửa thành sắp mở, bầu không khí khẩn trương trong thành đãgiảm đi, nhưng trong Tô gia lại càng lúc càng gay gắt. Trong hành lang,có hai nha hoàn đang bưng một vài thứ di chuyển, vừa đi vừa bàn tán xônxao.
"Làm cho mọi chuyện rối tinh rối mù lên, vậy mà cô gia còn làm như không có chuyện gì..."
"Cái gì mà đệ nhất tài tử, một chút tác dụng cũng không có..."
"Nhị tiểu thư cũng vì hắn mà vất vả..."
"Tô gia không biết sẽ như thế nào..."
Việc nha hoàn nghị luận chuyện này đã trở thành chuyện bình thường, chỉ làhai cô này hôm nay có chút không may, sắp tới chỗ rẽ họ gặp ngay mộtkhuôn mặt lạnh băng đứng chờ sẵn:
"Hai người các ngươi tới dọn sạch cái sân bên đó đi, nhân thủ bên đó chưa đủ."
"Quyên, Quyên nhi tỷ..."
"Không nghe thấy ta nói gì ư? Còn không mau đi?"
"Thế nhưng... Tứ tiểu thư bảo chúng tôi..."
"Chuyện của Tứ tiểu thư không gấp, ta sẽ bảo người khác... Đi mau!"
"Dạ..."
Hai nha hoàn đành phải cất bước đi ngay.
Quyên nhi cau mày bước nhanh về phía trước, chỉ chốc lát sau lại nghe thấyngười ta bàn tán về Ninh Nghị, nội dung đương nhiên không phải điều gìtốt. Lần này nàng do dự rồi không đi vào trong, tóm lại nó là sự việcmình không thể quản hết được, đành phải cúi đầu bước nhanh về khu nhàcủa mình. Bước vào trong khu nhà thấy Tiểu Thiền đang cầm chồi quét sân, Quyên nhi nhìn gian phòng của Ninh Nghị một cái, sau đó lại nhìn TiểuThiền hỏi:
"Tiểu Thiền, cô gia đâu?"
"À, ra ngoài rồi."
Tiểu Thiền ôm chổi nói:
"Khó khăn lắm mới có một hôm trời quang mây tạnh, cô gia đi mua sắm rồi, Quyên nhi tỷ tìm cô gia có việc gì?"
"Lúc nãy hai chị em họ Chu tới tìm cô gia."
"Nhưng sắc mặt tỷ hình như không tốt lắm."
"Lúc nãy gặp mấy người phát biểu linh tinh..."
Quyên nhi lạnh lùng nói ra câu này, Tiểu Thiền há miệng nhưng không nói, sắcmặt cũng không khá hơn bao nhiêu. Mấy hôm nay, mọi người nghe được không ít những lời nói bất lợi cho Ninh Nghị, dù có cố gắng trấn áp, ngăn cản cũng vô dụng, có những việc các nàng biết nhưng lại không thể nói.
"Cô gia thật oan ức..."
Quyên nhi hơi nhíu mày, xưa nay tính nàng trầm lặng nhưng giờ cũng thấy khổ sở vì Ninh Nghị.
"Hạnh nhi tỷ hôm qua còn tức giận chửi người..."
Thiền nhi nói:
"Nhưng mà cô gia vẫn cứ nhàn nhã như không, hôm qua muội hỏi người có tức giận không, cô gia chỉ lắc đầu rồi lại tiếp tục loay hoay với cái ống nhòmkhông nói."
Thiền nhi bắt chước động tác lắc đầu của Ninh Nghịnhưng lại cảm thấy không giống cho lắm, hai người nói chuyện thêm vàicâu thì Quyên nhi ra ngoài báo lại cho hai chị em họ Chu.
Sau khi Quyên nhi rời đi, Tiểu Thiền ôm chổi nhìn phòng Ninh Nghị một lúc lâu, cắn cắn môi:
"Cô gia ơi..."
Tiếng của nàng nhẹ như gió thổi, vấn vương như tơ trời, khó mà tách được đâulà tiếng lòng, đâu là tiếng gió, nàng vung chổi, dùng hết sức quét thậtmạnh.
***
Sáng hôm nay, Ninh Nghị gặp Nhiếp Vân Trúc ở căn nhà nhỏ ven sông.
Ban đầu hắn tới phòng thí nghiệm bên cạnh thư viện lấy vài thứ, sau đó đidạo tới nơi này, không ngờ Nhiếp Vân Trúc lại ở nhà. Từ sau ngày 25tháng 8, đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau.
Đột nhiên gặp hắn, Nhiếp Vân Trúc thở phào như trút được gánh nặng.
Hai người không chào hỏi nhau, Ninh Nghị cầm theo một cái túi nhỏ, đưa taylên phất phất, Nhiếp Vân Trúc đứng ở trong sân cười như mùa thu tỏanắng, giống hệt một người vợ mệt mỏi chờ đợi chồng mình về nhà.
"Gần đây thế nào?"
"Tình hình kinh doanh tốt lắm, Cẩm Nhi đang ở bên đó lo liệu, muội ở nhà nghỉ ngơi."
Nhiếp Vân Trúc nghiêng đầu, bảo Ninh Nghị vào trong rồi hỏi:
"Còn huynh?"
"Cũng tốt, chỉ là mấy hôm nay trời mưa ghê quá, không có cách nào ra ngoài cả, hôm nay trời quang mây tạnh nên đi dạo một chút."
"Vậy cũng tốt."
Cửa phòng khách bên hông mở ra, hai người đi tới cái sân nhỏ sau nhà, giápvới sông Tần Hoài. Mặt trời mùa thu tỏa nắng, bên sân có một gốc cây cổthụ, nắng ấm tràn vào. Nhiếp Vân Trúc suy nghĩ một chút rồi nói:
"Kỳ thực... Muội đã nghe người khác nói chuyện đó rồi."
"Ác."
Ninh Nghị liếc nhìn nàng một cái, sau đó cười lắc đầu:
"À... Chuyện không kinh khủng như lời đồn đâu, nhưng mấy hôm nay đúng là có chút ầm ĩ..."
"Không bằng... Muội đàn một khúc cho Lập Hằng nghe để giải sầu nhé?"
"Có mệt không, hiếm khi muội được nghỉ một ngày..."
"Không sao."
Nhiếp Vân Trúc cười, sau đó khép mi mắt:
"Muội… muội cũng muốn làm những việc này..."
Sân nhỏ ven sông, đảo mắt nhìn quanh, phong cảnh đúng là rất hợp lòngngười, tán cây cổ thụ không rộng, đa phần ánh sáng đã trải trong sân.Ninh Nghị cầm một cái đệm ngồi xuống một góc, khi Nhiếp Vân Trúc bưngkhay trà tới đã thấy hắn dựa lưng vào tường nhà, mắt nhìn về phía chântrời, nàng không khỏi cười cười đặt bàn xuống trước mặt hắn.
"Muội đi lấy đàn."
Nàng nhẹ giọng thì thầm, Ninh Nghị gật đầu nhìn sang.
Một lát sau, tiếng đàn vang lên...
***
Chẳng biết từ lúc nào, giấc mộng đã ùa đến.
Cảm giác ấm áp thật dễ chịu, giống như đang nằm trong vòng tay hiền từ củamẫu thân… Không biết Nhiếp Vân Trúc đàn khúc nào mà hắn cảm nhận được sự vui vẻ, hồn nhiên, thuần khiết. Trước kia hắn không thích những khúcđàn cổ này lắm, nhưng lúc này tinh thần lại chìm đắm vào bên trong,Nhiếp Vân Trúc thỉnh thoảng lại hát mấy câu, giống như vợ hiền đang tâmsự những chuyện nhỏ nhặt trong nhà. Nắng mùa thu thỉnh thoảng chiếu lênngười, tay trắng như tuyết, tóc đen phấp phơ, sắc mặt chăm chú, mỗi khinhìn sang hắn là lại nở một nụ cười.
Hóa ra lúc nãy vào nhà, nàng đã đổi một bộ quần áo khác... Lúc hắn ý thức được điều này thì tinhthần đã mông lung, giấc ngủ đã kéo về. Bên bờ sông, liễu rủ như bình,gió thu man mác, nước sông rì rầm, ánh sáng tuôn chảy trên sân, thỉnhthoảng một vài chiếc lá rơi xuống, tiếng đàn trong nước chảy, trongtiếng lá cây rơi, cô gái khẽ ngâm nga những khúc hát kỳ ảo và nhẹ nhàng.
Không biết khi nào khúc nhạc đã dừng lại, cô gái kia ngồi im nhìn nam tử cách đó không xa đang say ngủ. Đã mấy năm rồi, đây là lần đầu tiên nàng diễn tấu trong một thời gian dài như vậy, trước kia mặc dù có hưng phấn, tựgiải trí thì thời gian diễn tấu cũng không kéo dài như bây giờ, thêm nữa là khi đó nàng diễn tấu là vì bản thân mình. Lần trước biểu diễn ở YếnThúy lâu là do trong lòng mang nặng chuyện thắng bại, tâm tình trongkhúc đàn rất ít, chỉ có lúc này là nàng chuyên tâm diễn tấu vì một người trong một thời gian rất dài, để hắn ngủ say, mong hắn thoải mái và nhẹnhàng, tiếng đàn như bao lời an ủi chất chứa trong lòng mà nàng khôngthể diễn đạt được thành lời.
Gió sông lất phất, nàng đẩy đàn đứng lên, bước chân rất nhẹ, yên lặng thu dọn ấm trà, chén trà và điểm tâm,sợ Ninh Nghị sẽ giật mình tỉnh giấc. Nàng quay trở ra, trong nắng thu,gió thu ngồi bên cạnh người ấy, chống tay vào gối nhìn người ấy ngủ.
Cũng không biết lúc nào, gió sông đã to hơn, nàng vào trong nhà mang một tấm chăn mỏng ra ngoài, khi ngồi xuống bên cạnh nam tử ấy, nàng hơi chầnchờ không biết đắp kiểu gì mà không đánh thức đối phương. Hơn nữa, đâylà cái chăn mà nàng đắp cùng Cẩm Nhi, có hơi ấm của con gái. Trong lúcdo dự, mí mắt Ninh Nghị chớp vài cái tỉnh dậy, hắn đưa tay dụi mắt sauđó chống tay đứng lên.
Cô gái áo trắng ôm chăn, không tự chủ được đứng dậy mà không biết phải làm gì.
"A, xin lỗi, không biết vì sao ta lại thiếp đi... Nhất định là muội đàn quá hay."
Ninh Nghị vẫn còn mơ màng cười cười, Nhiếp Vân Trúc không trả lời. Nàng tiến lên một bước, kiễng đầu ngón chân, dán môi mình vào môi hắn.
Mềm mại, ấm áp, hơi run và ngờ ngệch. Trong nắng mùa thu, một con sông thơmộng, một cây cổ thụ già đời, những tia nắng ấm áp, mái hiên cong cong,lá cây lất phất bay trong gió, im lặng chứng kiến cảnh tượng này...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 129: Dấu Hiệu Của Ác Mộng
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comBên bờ sông thơ mộng, cảnh tượng này lạc vào trong ý thu tạo nên sự nhẹnhàng, yên tĩnh, bốn môi chạm nhau một cách đơn giản mà khiến Ninh Nghịngẩn người, hai mi của cô gái chớp chớp, sau một lát, nàng ôm chăn luilại phía sau một bước, đỏ mặt, cúi đầu nhưng hai mắt lại mở to.
"Vân Trúc... Vân Trúc không biết làm gì cả, chỉ biết đàn mấy khúc, hát mấy bài, ngoài ra... ngoài ra chỉ có thể như vậy..."
Nàng cười cười, sau đó lại cúi đầu.
"Nghe thấy chuyện Lập Hằng mấy ngày nay rồi, sốt ruột không biết làm gì cả,huynh lại không tới đây nên muội càng lo lắng, bây giờ thấy huynh khôngsao, muội rất vui… Thế nhưng muội cũng biết, gặp chuyện như vậy dù lòngcủa Lập Hằng có rộng rãi bao nhiêu cũng sẽ không vui,... á..."
"Làm như nàng rất mạo hiểm..."
Ninh Nghị khẽ thở dài, sau đó đưa tay áp vào má trái của nàng, Nhiếp VânTrúc vô ý thức rụt cổ, ánh mắt hơi luống cuống. Qua một lúc nàng mới hơi sợ nghiêng đầu, để gương mặt tới gần bàn tay kia hơn, cảm nhận sự vuốtve êm ái. Ninh Nghị cúi đầu, bật cười phức tạp.
"Ở nhà mấy hôm nay đúng là rất phiền..."
"Một đám người suốt ngày ầm ĩ, khói súng khắp nơi, oán khí ngập trời..."
"Đúng vậy, xem ra ta rất đáng thương..."
"Là kẻ ăn hại phá hỏng chuyện làm ăn..."
"Là một tên xấu xa..."
"Bị người ta chơi xấu sau lưng mà lại coi đối thủ là một đám ngốc..."
"Ha hả, chuyện này..."
Đã qua một lúc rồi mà Ninh Nghị vẫn cảm thấy thú vị lắc đầu:
"A..."
Nhiếp Vân Trúc cầm chăn đứng đó, mặt áp vào tay đối phương cảm nhận hơi ấm,vốn nàng không dám ngẩng đầu, nay lại cảm thấy kỳ quái, ánh mắt hơi hénhìn Ninh Nghị. Trong ánh mắt, bóng người kia bước tới gần, sau đó đôimôi bị chặn lại.
"Ư..."
Thân hình nàng lui lại, dán lưng vàotường gỗ phía sau, trong ánh mặt trời, cái bóng của Ninh Nghị che phủngười nàng, tuy cách một làn chăn mỏng mà hai cơ thể vẫn nóng rực. NinhNghị vòng tay ôm lưng của nàng kéo lại. Trong tiếng xào xạc của lá cây,những tia sáng lấp lánh của mặt trời, nàng hiểu trái tim mình đang vuisướng.
Thoáng tỉnh táo, nàng nhận ra nếu không có bức tường phíasau thì nàng đã ngã xuống sân, Ninh Nghị đang ôm nàng, đôi môi hơi rời,ánh mắt nhìn nàng, miệng nở nụ cười. Nụ cười kia có chút cổ quái, cũngcó vài phần thích thú. Chỉ là lúc này Nhiếp Vân Trúc không thể hỏi tạisao lại vậy, thân hình hai người lúc này dính sát vào nhau, ngực phậpphồng, trái tim đập như trống, nhảy thình thịch. Cánh tay Ninh Nghị ômsườn bên trái của nàng hầu như đã chạm tới ngực, da thịt tiếp xúc, môicủa nàng giật giật, nàng muốn mình tỉnh táo nhưng đương nhiên thất bại.
Lúc nãy kích động hôn đối phương một cái, nàng đã nghĩ tới hậu quả của nó,nhưng không ngờ lại diễn ra quá nhanh như vậy. Trước đây nàng chưa từngbiết việc này, nhưng nếu đối phương thích thì nàng cũng...
"Thân thể Vân Trúc chưa từng bị nam nhân nào chạm tới, nhưng mà... nếu như Lập Hằng muốn, muội có thể..."
Mặt nàng đỏ ửng, đẹp như ráng chiều, lời nói nhẹ tựa tiếng tơ, thoảng nhưtiếng gió, Ninh Nghị đương nhiên nghe thấy nàng nói gì. Hắn chỉ dùng đôi mắt nhìn nàng, miệng nở nụ cười định nói thì bất ngờ có tiếng động vang lên sau lưng. Ninh Nghị và Nhiếp Vân Trúc giật mình quay đầu lại.
Nguyên Cẩm Nhi mặc bộ quần áo màu xanh lục đang đứng ở cửa ra sân, có lẽ nàngmới về đến nhà, nghe thấy tiếng động ở sân sau liền chạy tới tìm NhiếpVân Trúc, ai ngờ mới bước qua cửa đã sững sờ. Nàng cắn cắn ngón trỏ tayphải, nụ cười của nàng đã cứng ngắc, sững sờ. Ba người nhìn nhau, Nguyên Cẩm Nhi vẫn cắn ngón tay, mắt đảo như chớp, mặt thoạt trắng thoạt đỏ,đột nhiên quay đầu bỏ chạy.
Do chạy mà vẫn quay đầu nhìn về phíasau nên nàng lao thẳng vào cánh cửa, ngã bịch xuống đất, thét lên mộttiếng thảm thiết. Cú ngã này làm cho Ninh Nghị cũng phải giật mình,huống chi miệng nàng vẫn cắn tay, hai chân ở ngoài cửa, một chiếc giàyrơi lại, bò dậy, nàng không chú ý tới hình tượng tiếp tục chạy.
Bên này, Ninh Nghị và Nhiếp Vân Trúc đã không còn bầu không khí thân mậtnhư trước, Nhiếp Vân Trúc đưa mắt nhìn hắn thấy Ninh Nghị cũng đang nhìn mình thì lập tức chuyển sang hướng khác, thân hình nhích sang vị trícòn trống bên cạnh. Khi Ninh Nghị buông nàng ra, nàng vẫn còn ôm chăn,dựa lưng vào tường, hai chân bắt chéo nhau.
"Muội… muội đi xem Cẩm nhi thế nào..."
Nàng liếc mắt nhìn Ninh Nghị một cái rồi bỏ chạy.
"A..."
Ninh Nghị vẫn cười, dựa lưng vào tường ngồi xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn tán cây xào xạc, nụ cười càng tươi tắn hơn, giống như đã có được cái gì đó, hài lòng về thứ gì đó...
Hắn đương nhiên biết nguyên nhân tạisao hôm nay tâm tình Nhiếp Vân Trúc biến hóa, cũng biết vì sao nàng vuivẻ. Trên thế giới này chỉ có vài người thật lòng với hắn.
Thật ra hắn không cần giấu Nhiếp Vân Trúc, chỉ là chưa tới lúc nói chuyện nênhắn mới chỉ tâm sự chuyện trong nhà mấy hôm nay, không ngờ nàng lại dámhành động như thế.
Chuyện này từ đơn giản... biến thành phức tạp rồi.
Bên kia, Nhiếp Vân Trúc dường như đã kéo được Nguyên Cẩm Nhi vào phòng, hai người hình như đang to tiếng, trái tim Nguyên Cẩm Nhi hình như rất đauđớn, khóc sướt mướt, đương nhiên có đau thật hay không thì chỉ có nàngmới biết, nhưng nghe tiếng khóc là khóc thật.
"Vân Trúc tỷ, sao tỷ có thể làm như vậy..."
"Ban ngày ban mặt, ở ngoài sân, hai người muốn, muốn..."
"Mà thôi, do hai người ở ngoài sân, muội sẽ không nói, trên sông cũng không ai nhìn… nhưng các người có muốn làm vậy cũng không nên... dùng chăncủa muội chứ..."
"Ninh Lập Hằng là một tên đại biến thái!"
Nguyên Cẩm Nhi hô to, đá mạnh một cái vào bức tường. Cú đá này nàng đã nhắmchuẩn vị trí Ninh Nghị đang ngồi, tường gỗ rung lên bần bật, lưng NinhNghị như bị ai đó đạp một cước bật khỏi tường. Hắn không thể kiềm chếđược nữa bật cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, sau đó nắm tay đấm mấycái vào vị trí cũ.
Nguyên Cẩm Nhi tràn ngập phẫn nộ, Ninh Nghịđúng là mặt dày như tường thành. Lúc này chỉ có Nhiếp Vân Trúc là bị kẹp ở giữa, là người xấu hổ nhất. Sau một lúc, nàng ra ngoài sân, quần áotrắng bay phần phật nhưng năm ngón tay bấu vào nhau đã trắng bệch, từmột hình tượng tiên nữ đánh đàn biến thành một cô dâu nhỏ không biết nội trợ bị mẹ chồng mắng. Ninh Nghị nhìn nàng cười cười, sau đó vỗ vỗ lênngười. Nhiếp Vân Trúc đi tới, hơi ngại khép chân ngồi xuống, kéo váy che kín cả mắt cá chân.
"Á, vừa mới xảy ra chuyện như vậy, nàng còn dự tính nữa hay không?"
Ninh Nghị cầm tay Nhiếp Vân Trúc cười hỏi một câu. Có Nguyên Cẩm Nhi ở bênphá rối nên hai người chẳng còn tâm trạng làm việc gì cả, nhưng có mộtsố việc cũng nên thẳng thắn nói cho rõ, không nên vì tình hình phức tạpmà bỏ qua. Đương nhiên, khi nghe Ninh Nghị hỏi câu đó, Nhiếp Vân Trúcngại ngùng:
"Cẩm nhi, Cẩm nhi còn đang ở nhà đấy..."
Ninh Nghị lại bật cười, trong nắng thu, hai người ngồi trong sân trò chuyện.Nhiếp Vân Trúc khi thì ngượng ngùng, khi thì chăm chú, khi thì kinhngạc, nhưng cuối vẫn nắm tay người ấy không buông...
***
Bước ra khỏi căn nhà của Nhiếp Vân Trúc đã là xế chiều. Ninh Nghị nghĩ tớitình hình trước mắt mà khẽ thở dài: "Xã hội cũ vạn ác..." (1) Nếu nhưhơn một năm trước đây hắn và Nhiếp Vân Trúc xảy ra chuyện này, có lẽ hắn đã chọn nàng và tìm một nơi lánh đời sinh sống. Nhưng ở Tô phủ hiện giờ không chỉ có Tô Đàn Nhi, mà còn có cả Tiểu Thiền. Mối quan hệ với Nhiếp Vân Trúc hiện giờ đã làm hắn phải nghĩ ngợi.
(1): Xã hội cũ vạnác: Xã hội cũ là chỉ hình thái xã hội trước năm 1949, khi nước CHNDTrung Hoa được thành lập. Vạn ác là một từ mang tính chất hình tượng,tức là xã hội cũ chứa đựng nhiều hủ tục, nhiều điều ác, xã hội mới(CNXH) tốt đẹp, hoàn mỹ… Câu này xuất phát từ ý nghĩ duy ý chí của Đảngcộng sản Trung Quốc. Trong trường hợp này của Ninh Nghị, lấy nhiều vợ,nhiều thê thiếp cũng là một trong những cái ác, cái xấu của xã hội cũ.
Đương nhiên, nghĩ thì như vậy nhưng đàn ông nhiều vợ cũng là một cái đáng để khoe...
Lúc đi ngang qua phủ Tần lão, hắn định đi vào thì đã thấy Lục A Quý đứng ngoài cổng, đoán là hôm nay Khang Hiền cũng tới đây.
Vào phòng, hai chị em họ Chu cũng có mặt, nhìn thấy Ninh Nghị, Tiểu Quân Võ chạy tới hưng sư vấn tội: "Thầy, buổi sáng ta và tỷ tỷ đi tìm thầy,thầy đi đâu vậy?"
"À, buổi sáng có chút việc..."
Ninh Nghị vỗvỗ đầu hắn, bên kia Khang Hiền đang đánh cờ với Tần lão, quay sang nóichuyện với hắn mấy câu, mời hắn đánh một ván cờ. Chu Quân Võ lập tức lấy ghế ngồi bên cạnh, Chu Bội im lặng bám theo, thỉnh thoảng nhìn NinhNghị một cái. Ninh Nghị lúc này đang câu được câu không trò chuyện vớiTần lão và Khang Hiền, sau một lát, Khang Hiền nói:
"Mấy ngày nữa cửa thành sẽ mở, lễ bái sư của hai đứa nhóc này cũng nên chuẩn bị rồi, cậu thấy sao?"
Ninh Nghị nhìn Chu Quân Võ, lại nhìn Chu Bội, cười nói:
"Còn để tôi dạy à? Không thất vọng hay sao?"
"Thắng bại là chuyện thường của binh gia, phò mã gia gia nói, đây không phảilà điều mà thầy am hiểu nhất, mà thua cũng bởi vì họ quá đê tiện, ta còn đang thích cái ống nhòm của thầy..."
Chu Bội cũng lên tiếng:
"Ta học số học chứ không học buôn bán..."
"Thế nào?"
Khang Hiền nở nụ cười, Tần lão cầm tay Tiểu Quân Võ nói:
"Hai đứa nhóc giỏi."
"Nếu vậy thì đương nhiên ta sẽ dạy, nhưng lễ bái sư thì từ từ đã, đã làm phải làm cho đường hoàng."
Khang Hiền suy nghĩ một chút, hạ một quân cờ, rồi hỏi:
"Mấy ngày gần đây có tâm sự à?"
"Đúng vậy."
Ninh Nghị cầm một con cờ, gật đầu.
"Thực ra lão phu vẫn đợi cậu tới nhờ nhưng cậu không tới..."
Ninh Nghị liếc hắn một cái:
"A, Khang lão cao thượng..."
Hắn đúng là không ngờ tới việc này nên bật cười, Khang Hiền lại có chút nghiêm túc.
"Người làm chuyện lớn cũng chưa chắc tinh thông hết mọi việc, ta biết tính cậu không muốn nợ ân tình người khác, cho nên không tự nhúng tay vào. Nhưng chuyện tới mức này ta cũng nên giúp một lần, việc mở miệng có gì khókhăn, bằng vào giao tình giữa ta và cậu, chuyện nhỏ như vậy cũng phảiđắn đo hay sao?"
Đợi lão nói xong mấy câu này, Ninh Nghị nhìn xung quanh một cái, sắc mặt trở nên nghiêm túc, gật đầu:
"Được rồi..."
***
Thành Giang Ninh to như vậy, chuyện lớn của một ngành thì cũng như một việcnhỏ, như cục đá ném vào giữa hồ, ùm một tiếng khiến người khác giậtmình, sóng hơi gợn lên rồi lại tan biết trong mưa gió. Không lâu sau,cổng thành mở, Lý Tần rời khỏi Giang Ninh tới Đông Kinh cầu quan, trướckhi đi còn trấn an Ninh Nghị một phen. Thư viện Dự Sơn tiếp tục mở cửa,nhưng có một số đứa trẻ đã nghỉ lớp của Ninh Nghị, Tô Trọng Kham dườngnhư cũng làm một số thủ đoạn mờ ám, để cho một số phu tử nghị luận, bàixích, nhưng dưới cái tính vui vẻ, coi mọi chuyện như không của NinhNghị, những chuyện này chẳng có tác dụng gì.
Tất cả mọi chuyệnđang phát triển theo đúng hướng, Ô gia đoạt được Hoàng thương, đang vìHoàng thương mà chuẩn bị tất cả mọi chuyện. Tô Đàn Nhi cố gắng ổn địnhlại thế cục của Tô gia, nhưng xem ra cũng chẳng có nhiều tác dụng. Nàngđem một số lượng lớn tiền đầu tư vào các hạng mục nhằm vào Ô gia, nhưngtrong mắt người ngoài, đây chỉ là hành động của một cô gái đang muốn hạgiá phá hoại thị trường, may mà chưa triển khai chứ nếu triển khai rồisẽ có không biết bao nhiêu người tập trung công kích nàng.
Bênngoài, dưới sự cố gắng của Tô Đàn Nhi, tình hình kinh doanh của Tô giachỉ hơi giảm một chút, nhưng mà trong lòng mọi người đang đợi lúc Tô Đàn Nhi xuống đài là tính toán tới ngừng quan hệ với Tô gia. Về phần nội bộ Tô gia, Tô Đàn Nhi đang đối mặt với áp lực càng lúc càng lớn, may mà Tô Bá Dung chưa qua đời nên còn tạm chống đỡ được một thời gian nữa, nhưng cụ thể là bao lâu thì rất khó nói, một số người thân cận bắt đầu dựadẫm vào phòng hai, phòng ba.
Ở thế giới bên ngoài, mọi người cònđang say sưa bàn tán chuyện thủ đoạn của Ô gia độc ác tới mức nào, bàithơ “Rót rượu mời Bùi Địch” kia ra sao, Ninh Lập Hằng lúc này khổ sở,chán nản thế nào. Đương nhiên, chuyện họ bàn tán nhiều nhất chính là thế cục tương lai của ngành vải Giang Ninh, Ô gia phát triển thế nào. Chonên một tháng sau đó, dù không có động tĩnh gì lớn nhưng thế cục ngànhvải Giang Ninh đã có biến hóa rất nhanh, bị cuốn theo tình hình, nhiềungười đã quên luôn cái tên Ninh Lập Hằng, họ chỉ còn tập trung vàophương hướng thời gian tới, nhưng có một số thứ giống như dấu hiệu củaác mộng đã bắt đầu xuất hiện.
Tháng 9, cách hội nghị ngành vải vừa qua đúng một tháng, vốn mọi chuyện đang rõ ràng thì nay đã xuất hiện những dấu hiệu quỷ dị.
Nếu như đem so sánh với ngàn năm sau, tình hình này giống như một loại cổphiếu có giá rất cao, mọi người tin rằng nó sẽ phát triển ổn định, nhưng không ngờ có một ngày, nó đột nhiên lao dốc, đóng băng mà không ai biết nguyên nhân. Khi họ đã bắt đầu hiểu ra một số thứ, họ sẽ thấy rõ trongbóng đêm kia có bóng dáng của một người...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 130: Chuyện Vẫn Chưa Xong
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comNhóm vải đầu tiên do Ô gia dệt đã xuất xưởng...
Từ xưa tới nay, ngành dệt Giang Ninh đã có không ít nhân vật chói sáng, có một số người tồn tại đỉnh cao, được người khác ngưỡng vọng với tài năng xuất chúng. Thế hệ mới đang dần nổi lên, với những gương mặt điển hình như Tô Đàn Nhi, Tịch Quân Dục, hai huynh đệ Ô Khải Long, Ô Khải Hào, thậm chí là Ô Thừa Hậu, Tiết Thịnh và cả Tô Dũ của thế hệ trước. Họ phải trải qua nhiều vất vả hi sinh mới có được thành tựu, địa vị như ngày hôm nay.
Những người này họ có thể sống và làm việc ở nhiều nghề, nhiều lĩnh vực, nhưng cũng có một số người chỉ tinh thông kỹ thuật mà tạo nên danh tiếng, nổi bật nhất chính là người sáng tạo ra kỹ năng Lạc Thần Châm của Ô gia.
Ô gia Lạc Mẫn Chi là một trong những nguyên lão quan trọng nhất của Ô gia, cũng như của ngành vải Giang Ninh. Năm nay hắn mới 40 tuổi nhưng đã một tay gần như đẩy kỹ thuật dệt của Ô gia lên vị trí đứng đầu Giang Ninh. Những năm gần đây, Tô gia, Tiết gia, Ô gia tuy mỗi nhà đều có sở trường riêng, nhưng tương đối mà nói, kỹ năng của hai nhà Tô, Tiết chưa đủ để đánh bại Ô gia, vẫn còn kém một bậc.
Vị quản sự này không còn quản lý nhiều công việc làm ăn, bình thường hay tới thanh lâu, uống rượu, tính cách tuy có chút phóng đãng nhưng mà chẳng sao, Ô gia cho hắn tất cả những gì hắn muốn, chỉ cần hắn duy trì vị trí đứng đầu kỹ thuật dệt của Ô gia ở Giang Ninh là được rồi. Thế nhưng, gần đây hắn là người bận nhất, nhiều việc nhất.
Là quản sự được trọng dụng nhất của Tô gia cho nên Hoàng thương, xưởng dệt, kho hàng đều do một tay hắn lo liệu và quản lý. Chuyện này đối với hắn là trách nhiệm, chứ không phải là vinh dự, bởi vì ở phương diện kỹ thuật, phương pháp nhuộm thế nào đã có, việc hắn cần làm là trông coi quá trình chế tạo vải vóc, kiểm tra nghiêm ngặt sau đó đưa vào cất giữ trong kho, chuẩn bị cho chuyến hàng đầu tiên tới Biện Lương.
Nhìn thì trách nhiệm nặng nề nhưng Ô gia có rất nhiều người phụ hắn, Lạc Mẫn Chi chỉ là người quản lý cao nhất, bởi xưởng nhuộm, kho hàng đều đã có quản sự khác phụ trách, mỗi ngày Lạc Mẫn Chi chỉ tới đây quan sát, nhòm ngó, thời gian còn lại cho con trai trưởng của mình là Lạc Hạ trông coi, hắn đi lôi kéo quan hệ với các chưởng quỹ, quản sự khác, chuẩn bị cho con trai mình tiến vào tầng lớp lãnh đạo của Ô gia.
Lạc Hạ chưa kế thừa được hết kỹ năng thiên phú của cha mình, nhưng với tâm lý sùng bái cha mình từ nhỏ, hắn cũng học được khá nhiều, sáng tạo thì chưa đủ nhưng giữ gìn, bảo tồn kỹ năng thì có thừa. Từng bước học tập, từng bước phấn đấu làm một chưởng quỹ, cuộc sống của hắn không có vấn đề gì phải lo lắng, huống chi Ô gia đang phát triển với quy mô lớn, thời cơ cho hắn cũng tới rồi.
Lần này được phụ thân giao trọng trách, hắn lập tức phấn đấu hết mình, cố gắng hơn người khác gấp bội… đồng thời cũng duy trì mối quan hệ tốt với các chưởng quỹ, quản sự khác để chuẩn bị. Ngày nào hắn cũng đi kiểm tra cẩn thận một lần, cho nên vấn đề chất lượng không có gì đáng nói.
Hắn cũng hiểu, bình thường những việc này sẽ không có sơ xuất. Phụ thân hắn cũng nói là, làm việc chủ yếu là để cho các vị tiền bối thấy mặt, ghi nhận công lao chứ không cần hắn phải làm công việc cụ thể gì cả. Trong lòng hắn tuy thất vọng nhưng mặt khác cũng hiểu, muốn thành đại sự phải biết chịu đựng nên không có ý kiến gì.
Hơn một tháng làm việc ở đây, ngày nào hắn cũng trò chuyện với các vị tiền bối, nội dung câu chuyện có đề cập tới cả cha hắn.
Lần này có thể trở thành Hoàng thương, ngoại trừ việc Ô Khải Long xảo diệu có được cách nhuộm của Tô gia thì còn có kỹ thuật của Lạc Mẫn Chi. Nếu không, với một tấm vải cùng màu sắc, ưu thế của Ô gia có tạo ra cũng không nhiều. Một tháng trước, trong hội nghị, Ninh Lập Hằng kia cũng hiểu rõ điều này mà giận dữ ném vải ra ngoài cửa sổ, tất cả bởi vì trong tấm vải của Ô gia có tồn tại kỹ thuật Lạc Thần Châm.
Nghe thấy khác người nói về cha mình, trong lòng con cháu ai chẳng tự hảo, còn về những nội dung khác như phong nguyệt thì hắn không hứng thú, không phải là hắn không thích, mà là đàm luận với những người đáng bậc cha chú của mình về chuyện này thì đúng là rất ái ngại. Mỗi ngày, hắn vẫn làm những công việc đã được sắp xếp, tới xưởng, tới kho hàng, ghi chép, cũng vì như vậy nên tới một ngày trong tháng 9, lần đầu tiên hắn phát hiện ra sự việc không ổn.
"Phụ thân, đám vải hoàng kim bên Tần Minh lâu hình như đã phai màu..."
Tối hôm đó, khi cả nhà ăn cơm, hắn không tự tin nói với cha mình. Phai màu là chuyện lớn, Lạc Mẫn Chi hơi ngẩn người, sau đó nói:
"Tần Minh lâu à? Đó là nhóm vải đầu tiên, Hà chưởng quỹ bên xưởng nhuộm cũng nói là chất lượng sẽ không được tốt cho lắm, nhưng mà... con nhìn thấy ở đâu?"
"Mấy tấm vải trong góc phòng."
"Trong góc phòng... Đó là vải loại, ừ, cũng là nhóm đầu tiên, hơn nữa ta với Tần quản sự cho rằng chúng không lý tưởng nên xếp vào đó, góc phòng thường ẩm ướt, khó tránh khỏi... Thôi được, sáng mai chúng ta đi xem thế nào."
Thời gian gần đây, Ô gia đã chuẩn bị mọi thứ cho Hoàng thương, Lạc Mẫn Chi là một trong những người có vai trò quan trọng nhất, ngoài phương diện kỹ thuật, hắn còn phụ trách cả chuyện ngoại giao. Mọi việc đã tiến hành được hơn một tháng, việc cần giải quyết cũng đã giải quyết hết rồi, ngành vải Giang Ninh thậm chí còn quên cả chuyện Tô gia, cục diện lúc này đang bình ổn, sao có thể xảy ra vấn đề?
Nhưng mà Lạc Mẫn Chi dù sao cũng là người hiểu rõ nặng nhẹ, nếu con mình đã nói vậy thì hôm sau hắn cũng tới kho hàng xem một lần. Quả nhiên, mấy cuộn vải hoàng kim nằm trong góc phòng thuộc nhóm đầu tiên, do chưa vừa ý với phương pháp nhuộm, dệt nên bỏ đi. Vải loại xếp trong góc phòng ẩm ướt nên khó tránh khỏi việc hỏng và phai màu, thế nhưng phai màu cũng không nhiều. Hắn an ủi con mình một vài câu rồi bỏ qua chuyện này.
Lạc Mẫn Chi không coi là chuyện lớn, Lạc Hạ tạm thời cũng không suy nghĩ đến nữa, tiếp tục công việc thường ngày. Việc Hoàng thương đã được quyết định, đại khái còn một tháng nữa, Ô gia sẽ phải giao đợt hàng đầu tiên là 220 tấm vải hoàng kim. Loại vải này giờ đã là thương hiệu của Ô gia cho nên không sản xuất quy mô lớn, chỉ tiến hành ở một số xưởng nhỏ, thậm chí họ còn không ngừng phân loại và sàng lọc, nhóm đầu tiên vì không đảm bảo chất lượng nên bị loại. Hôm nay, Lạc Hạ lại tới kho hàng Tần Minh lâu.
Trong góc phòng, mấy tấm vải đã phai màu rõ ràng, tuy vứt ở góc phòng phai màu là đương nhiên nhưng trong lòng hắn vẫn xuất hiện một dự cảm không tốt. Hắn đưa mắt nhìn một lượt, thấy mấy tấm vải loại dựng bên cạnh giá hàng vẫn còn tốt, cho nên cũng hơi yên tâm, để cho kỹ càng, hắn mở một hộp vải tốt đựng trên giá ra xem.
Mở một số hộp, thấy những tấm vải bên trong đều có màu vàng rực rỡ, hoa lệ vô cùng, không có vấn đề gì xảy ra. Tuy nhiên, mấy ngày kế tiếp, ý nghĩ về màu sắc cứ lởn vởn trong đầu làm cho tinh thần hắn có chút hoảng hốt. Bước vào tháng 10, hắn lại tới kho hàng, mở một thùng vải đã niêm phong ra xem. Lúc này, người trông coi kho hàng là Tần quản sự cũng có mặt, thùng hàng này đã được đặt trên bàn, cao hơn hai thước, Lạc Hạ bới bới lật lật làm cho mấy công nhân đứng thộn ra.
"Lạc Hạ! Cậu..."
Tần quản sự còn chưa nói hết thì Lạc Hạ đã phát hiện ra cái mình cần, trong đống vải vàng rực đột nhiên có hai tấm không cùng màu sắc, Lạc Hạ ôm một tấm xoay người lại.
"Tần thúc thúc, đợt vải đầu tiên có vấn đề..."
Tần quản sự chỉ hơi chần chừ rồi đột nhiên phất tay:
"Kệ, hủy hết đi!"
Đợt vải đầu tiên xảy ra vấn đề khiến cho Lạc Mẫn Chi và Ô Khải Long giật mình, may mà sau khi kiểm tra lại, họ chỉ thấy mỗi thùng xuất hiện một, hai tấm không tốt, điều này chứng minh chất lượng vải không sao, có lẽ do chưa nắm bắt hết cách nhuộm của Tô gia nên mới xảy ra vấn đề nhỏ ở một vài tấm.
"Chúng ta tạm thời chưa rõ nguyên nhân tại sao nhưng phát hiện được sự việc là điều tốt."
Ô Khải Long bắt đầu hạ lệnh điều tra nguyên nhân, đồng thời đem những tấm vải tốt đóng thùng. Làm việc lớn, chuyện nhỏ xảy ra lúc nào cũng có, do Lạc Hạ phát hiện được chuyện này nên được thưởng công. Cách thời gian giao hàng chuyến đầu tiên còn khoảng 20 ngày, Ô gia khí thất ngất trời, chẳng có ai nhắc tới chuyện vải phai màu, cửa kho hàng cũng được đóng lại, chìa khóa do Tần quản sự tự mình cất giữ.
Chiều mồng 9 tháng 10, có một công nhân đi ngang qua kho hàng phát hiện cửa kho hàng đang mở, hắn nghi ngờ bước vào trong, dưới ánh sáng nhập nhoạng, Tần quản sự ngồi trong kho hàng một mình. Vốn lão đã già, râu tóc bạc trắng nhưng gần đây trông khá tiều tụy, người ngoài cho rằng lão quá bận rộn nhưng tới lúc này mới phát hiện ra có điều gì đó không ổn.
Tần quản sự ngồi đó, ánh mắt đờ đẫn, sắc mặt tiều tụy nhìn đống vải xếp bên cạnh giống như nhìn thấy một cái gì đó cực kỳ đáng sợ.
Người kia gọi lão một tiếng nhưng không thấy phản ứng gì, hắn hoảng sợ quay đầu kêu to:
"Người đâu, tới đây mau!"
Khi quay đầu nhìn đống vải, người này mới phát hiện ra, đống vải được xếp bên cạnh hình như có màu sắc không giống với ban đầu, ít nhất cũng có gần chục tấm phai màu, không còn là màu hoàng kim như trước nữa. Trong đống vải lẫn lộn, màu sắc pha trộn tạo lên một khuôn mặt có hai con mắt, một cái miệng nhạt màu đang tươi cười...
Ánh mặt trời hình như cũng thấy trong phòng không tốt nên không chịu đi vào trong. Tình cảnh xảy ra ở hãng vải Tô gia mấy tháng trước, lúc này lại xuất hiện ở Ô gia, trong đợt vải đầu tiên phải giao cho hoàng cung.
Đám công nhân cách đó không xa đang làm việc với khí thế ngất trời, cười đùa vui vẻ, họ đang có những tính toán cho một tương lai tốt đẹp...
***
Khi nhận được tin, Ô Khải Long đang cùng với Lạc Mẫn Chi ngồi uống trà trên một quán tương đối xa hoa, hai người đang bàn luận chuyện sản xuất đợt 2 và dự tính gặp mặt một thương hộ đang thiếu vải Tuế nói chuyện làm ăn thì một người hầu đi tới, nhỏ giọng báo cho hắn biết có chuyện xảy ra.
"Ngươi nói cái gì?"
Thấy người kia nói nhỏ, sợ mình nghe không rõ, hắn cao giọng hỏi lại một lần.
"Tần, Tần quản sự ngã bệnh, còn nữa... vải phai màu..."
"Cái... vải gì phai màu?"
"Vải hoàng kim..."
"Ta biết là vải hoàng kim! Những tấm phai màu chẳng phải đã được lọc ra rồi hay sao! Nguyên nhân vẫn đang tìm, ngươi đang nói về chuyện gì..."
"Thế nhưng..."
Người kia thuật lại tình hình ở kho hàng một lần, Ô Khải Long vẫn không tin, thời gian giao hàng cho hoàng gia chỉ còn hơn 10 ngày thì vải... tất cả xảy ra vấn đề? Sắp phai màu?
"Ngươi... Ngươi rốt cuộc đang nói cái gì?"
Hắn nghiêng đầu, ánh mắt đung đưa, sau đó quay lại:
"Rốt cuộc cái gì phai màu..."
Một tháng rưỡi trôi qua, một lực lượng vô hình được tính lũy từ trước lúc này mới bộc phát, giáng một đòn mạnh vào những kẻ đang ảo tưởng về một tương lai tốt đẹp...
Lúc này, Ninh Nghị cũng vừa mới rời khỏi phòng thí nghiệm, kết thúc một buổi chiều đông, chuẩn bị về nhà. Gần đây hắn không tham gia xã giao, cũng không làm gì cả, chỉ nhàn nhã dạo chơi.
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 131: Bóng Đêm
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chẳng phải chỉ có một vài tấm vải trong nhóm đầu tiên là xảy ra vấn đề thôi sao..."
"Quay về rồi nói, vốn mọi người đều cho rằng chỉ có một vài tấm trong nhómđầu tiên là xảy ra chuyện, những tấm vải không tốt đã được Tần quản sựphân loại để trong kho hàng. Cũng bởi vì sợ ngày giao hàng xảy ra vấn đề nên ngày nào ông ấy cũng vào xem, ban đầu không ai phát hiện gì... à,thực ra không phải, nghe nói mấy ngày nay tinh thần của Tần quản sựkhông được tốt cho lắm, hôm nay xảy ra chuyện mọi người mới đoán là rấtcó thể sau khi phát hiện ra chuyện vải phai màu, Tần quản sự luôn để tâm chú ý, mấy ngày trước tình hình chưa rõ ràng nên thái độ ông ấy thấtthường, ngày nào cũng vào xem, cũng không dám nói lung tung, sợ rằng…trong tim vẫn hi vọng chút may mắn, nhưng không ngờ số lượng vải phaimàu ngày một tăng, Tần quản sự cũng biết xảy ra chuyện lớn rồi..."
"Việc này..."
Trong xe ngựa, Ô Khải Hào nhíu mày, tay trái nắm chặt thành quyền giống như định đấm ra:
"Tại sao không nói sớm..."
Hỏi thì hỏi vậy nhưng câu trả lời thế nào trong lòng hắn đã biết rõ.
"Đã phong tỏa tin tức chưa?"
"Khi phát hiện là lập tức phong tỏa liền, số người biết không nhiều, chỉ làsức khỏe của Tần quản sự không tốt, đã gọi đại phu tới khám rồi..."
"Tần bá bá... đúng là đã làm hết sức rồi..."
Ô Khải Hào cau mày, chỉ biết than thở một câu. Hôm nay hắn được gia đinhchạy tới thông báo tình hình nên chưa biết hết đầu đuôi câu chuyện, chỉtự kết hợp việc vải phai màu mấy hôm trước với chuyện hôm nay, tronglòng khá hốt hoảng, lo lắng. Hiện giờ hắn không dám tưởng tượng gì cả,chỉ hi vọng tình hình không quá xấu, có thể kịp sản xuất một lượng vảikhác bù vào chỗ trống.
Vén rèm xe lên nhìn, hắn thấy cũng sắp đến kho hàng nhà mình, đột nhiên hắn nhìn thấy một cái biển hiệu của hãngvải Tô thị. Mấy hôm nay, cứ nhìn tấm biển này hắn lại thấy buồn cười,ngày thường nếu ngồi cùng người khác chắc chắn họ sẽ bàn tán một phen.Đối phương "khách quan" phân tích tình hình của Tô thị trong tương laira sao, lợi ích bị xói mòn thế nào, hắn sẽ ở bên cạnh lắc đầu cười cười, không bình luận gì cả, tự hưởng thụ cảm giác thành tựu. Là một trongnhững người thừa kế Ô gia, hắn biết cảm giác đứng trên đỉnh núi nhìnthiên hạ là thế nào, mấy lời bàn luận của thiên hạ hắn chưa để tronglòng. Nhưng vào lúc này, hắn buông mành, một cảm giác phiền muộn từ đáylòng bốc lên.
Không thể liên quan tới họ được, đã hơn một tháng rồi mà...
Trong lúc suy nghĩ, xe ngựa đã chạy tới kho hàng. Tới cửa, hắn gặp xe ngựacủa Lạc Mẫn Chi, bắt chuyện, hắn nhận ra sự lo lắng trong mắt đốiphương. Hai người không nói nhiều, tranh thủ thời gian vào trong, xưởngnhuộm bên cạnh vẫn còn làm việc với khí thế ngất trời, vải hoàng kimvàng rực bay phần phật trên không trung, trông như chẳng có việc gì xảyra. Trong xưởng nhuộm, đám công nhân đang bê lu thuốc nhuộm ra ngoài,một gã quản sự ở bên cạnh kêu lớn:
"Bình tĩnh, từ từ thôi, đừng để xảy ra vấn đề gì cả, chúng ta đang làm vải cho thánh thượng đấy..."
Ô Khải Hào và Lạc Mẫn Chi đi vào kho hàng, bình thường nơi này được canhgác nghiêm ngặt, giờ đã tăng thêm khá nhiều nhân thủ. Khi bước vào khohàng, bên trong đã đốt đèn dầu, số người tập trung khá đông, có cả ÔKhải Long và một số đại quản sự của Ô gia. Những người ngày đều là những người quản lý công việc, là những nguyên lão được Ô gia tín nhiệm,trước mặt họ là một hàng dài những tấm vải hoàng kim, tấm nào phai màuchỉ nhìn là biết.
Lạc Mẫn Chi cũng chỉ nhìn thoáng qua rồi cùng với hai gã quản sự khác kiểm tra.
"Tần… Tần bá bá thế nào?"
Ô Khải Hào ngẩng đầu nhìn hàng vải mà nhíu mày, thế nhưng câu hỏi đầutiên vẫn đề cập tới vấn đề sức khỏe của Tần quản sự. Ô Khải Long ngồitrên ghế lắc đầu, trầm mặc hồi lâu mới nói:
"Đại phu nói không sao, chỉ quá mệt mỏi..."
"Tại sao lại phai màu?"
"Không biết, thế nhưng..."
Nói đến đây, Ô Khải Long bỗng nhiên đứng dậy vẫy tay với em trai mình, bước tới dãy vải, cầm một tấm.
"Đệ nhìn xem, đây là tấm vải được sản xuất hôm nay, còn đây là những tấmvải được sản xuất một tháng trước, nhìn xem, qua một tháng mà màu sắcvẫn được giữ nguyên, không có dấu hiệu phai màu, chúng ta đã thử một sốcách... tất cả đều hoàn mỹ. Thế nhưng bên này lại phai màu..."
Ô Khải Long cười cười, chỉ vào những tấm vải mà Lạc Mẫn Chi đang kiểm tra:
"Lúc nãy chúng ta đã xem qua, thời gian...số vải phai màu đều trên mộttháng, từ một tháng rưỡi đến một tháng 20 ngày chúng lần lượt phai màu,chúng ta cũng đã kiểm tra những tấm vải loại, hầu như đều như vậy. Ngoài ra còn đây nữa..."
Hắn cầm một tấm vải nhăn nheo bên cạnh, màu sắc của nó vẫn óng ánh, nhưng nhìn kỹ ở giữa tấm vải mới thấy không đúng:
"Chúng ta đang so sánh về thời gian, tấm này một tháng trước cũng ngâm nước,hơ lửa, cắt xén đều bình thường, không có dấu hiệu phai màu. Nhưng giờlàm vậy lại thấy nó đang bắt đầu phai màu, số còn lại đang thử nghiệmxem thế nào."
"Tại sao có thể như vậy..."
"Đúng vậy."
Ô Khải Long cười tự mỉa, ngồi xuống nhìn kho hàng:
"Phương pháp nhuộm vải có vấn đề?"
Đây là một câu hỏi khá đơn giản nhưng không ai dám trả lời, mọi người đềuim lặng nhìn nhau, qua một lúc Ô Khải Hào mới hỏi ngược lại:
"Có khả năng không?"
"Làm sao có thể?"
Ô Khải Long nhíu mày lắc đầu:
"Chúng ta đã bố trí ở Tô gia không chỉ một người, làm sao có thể xảy ra lỗi ởphương pháp nhuộm, trừ phi người này... Trừ phi người này từ đầu đã lừadối chúng ta, nhưng thời gian chúng ta bố trí người tới nay kéo dài tậnmấy năm, trong Tô gia kể cả Tô Dũ cũng không thể tính xa như vậy được.Năm nay chúng ta mới quyết định tranh Hoàng thương, chẳng nhẽ có ngườiđã sắp đặt cạm bẫy từ mấy năm trước... Trong khi đó, mấy năm trước chỉcó Tô Đàn Nhi định đoạt Hoàng thương, chẳng nhẽ mấy năm trước nàng ta đã nhằm vào chúng ta..."
"Nếu nàng ta là chủ mưu thì chẳng bằng trực tiếp đoạt Hoàng thương, tình hình còn tốt hơn nhiều..."
"Tạm thời... vấn đề có thể là do bên chúng ta..."
Ô Khải Long bóp trán, sau đó nhìn mấy chưởng quỹ trước mặt nói:
"Lạc thúc thúc, Nhiếp thúc thúc, phiền mọi người phong tỏa tin tức lần này,đồng thời dặn các vị sư phụ (1) xưởng nhuộm chú ý một chút, phân tíchmọi khả năng có thể xảy ra sơ xuất. Việc này quá mức kỳ quái, tạm thờichúng ta không nên kết luận, mọi người cứ làm tốt chuyện của mình, ta sẽ cùng với phụ thân liên hệ với Đổng đại nhân hoãn ngày giao hàng. Lầnnày Chức Tạo viện đã để Hoàng thương vào tay Ô gia chúng ta thì họ sẽkhông ngồi yên nhìn Ô gia gặp chuyện không may… Mấy chục năm nay, Ô giata phát triển vượt qua không biết bao nhiêu cửa ải khó khăn, mọi ngườivẫn đồng lòng nắm tay nhau. Ở Giang Ninh chúng ta nhận thứ hai thì không ai dám nhận thứ nhất, lần này chỉ cần mọi người chung sức thì sẽ khôngcó việc gì… Việc bên này làm phiền các vị thúc thúc rồi."
(1): Sư phụ: từ thường dùng để gọi những người làm công như lái xe, lái đò, thợ…
Trong phòng hiện giờ chỉ có tâm phúc của Ô gia, toàn là những người lọc lõithương trường, đã cùng nhau trải qua sóng gió, đại khái toàn là nhữngngười cùng cấp bậc với Liêu chưởng quỹ của Tô gia. Ô Khải Long dù khôngnói thì họ cũng biết mình phải làm cái gì, bắt đầu tập trung lại thươnglượng tình hình.
Hai huynh đệ Ô Khải Long, Ô Khải Hào bước rangoài, trời chiều đã buông áo, đỏ rực một vùng trời, đèn đuốc trongxưởng đã được đốt, người làm thay ca, ăn cơm, người mới bắt đầu côngviệc. Công việc vẫn tiến hành nhưng tâm trạng hai anh em giờ không nóirõ được, công việc vẫn tiến hành, vải vẫn chế ra, đưa vào kho, sau đótoàn bộ… phai màu… thì… Họ phải làm gì đây?
Đối với bọn họ mànói, công việc một tháng vừa qua tiến triển như bay, vô cùng có ý nghĩa, họ đều biết mình đang làm những gì, có tác dụng gì. Thành quả sắp đếnnơi, quay đầu nhìn lại mới thấy tảng đá dưới chân có vấn đề. Một thángvất vả, đổi lại được gì đây? Bỗng nhiên, họ không còn nhận ra được kếtquả của việc mình làm .
"Huynh, thực sự có người thầm đối phó chúng ta à?"
Ô Khải Hào đã suy nghĩ rất lâu mới dám mở miệng hỏi câu này. Ô Khải Longnhíu mày, lắc đầu, sau đó quay người nhìn vào cánh cửa kho hàng.
"Hiện giờ làm sao mà biết được, mong là đừng như vậy. Hiện giờ... Hiện giờ chỉ hi vọng vấn đề xảy ra ở phía ta, nếu như..."
Hắn cau mày, khó có thể giải thích rõ. Đúng là hiện giờ Ô gia chưa pháthiện ra ai là địch nhân, trước khi tranh Hoàng thương, họ không nhận raai có địch ý với mình. Bọn họ xuất thủ nhưng chuẩn bị rất âm thầm, theolý thuyết thì không ai nhận ra động tĩnh bên họ mới đúng, bọn họ giốngnhư một con hổ, lấy thế sét đánh ăn thịt một con sơn dương. Toàn bộ quátrình không xảy ra vấn đề gì, không có cung tiễn, không có thợ săn, cũng không có đao thương, thậm chí ngay cả con sơn dương cũng không kịp phản kháng. Nhưng kết quả thì sao, họ phát hiện trên người có vết thương,nhưng lại hoàn toàn không biết vì sao lại có, trong khi vết thương rấtnghiêm trọng, thậm chí ảnh hưởng tới tính mạng.
Rốt cuộc là ai...
Lão Hổ bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, bắt đầu nhìn bóng đêm xung quanhnhưng không phát hiện ra thứ gì, khu rừng vốn bình yên nay tràn ngậpđịch ý...
"Nếu như không phải, vậy chỉ còn một khả năng, đó là mấy tháng trước có người đã âm thầm động thủ với chúng ta..."
Ô Khải Long thì thầm, Ô Khải Hào vô ý thức nhìn xung quanh một vòng rồi mới nói:
"Vậy rốt cuộc là ai? Tô Dũ? Tô Đàn Nhi? Ngoài ra còn ai? Mấy lão nhân của Tô gia ư?"
"Không giống..."
Ô Khải Long lắc đầu:
"Không giống... cũng không có khả năng, đây không giống thủ đoạn của họ. TịchQuân Dục cũng không thể, chúng ta đâu chỉ có mình hắn, lần này... là aichơi chúng ta cơ chứ?"
"Đừng suy nghĩ nữa, huynh, có thể vấn đềchỉ xảy ra ở một khâu nhỏ nào đó, hiện vào lúc này chúng ta không thể để hàng ngũ rối loạn, trước tiên phải điều tra cái đã."
Ô Khải Hào an ủi huynh trưởng một câu, Ô Khải Long gật đầu:
"Đúng vậy, tiến hành điều tra, tạm thời..."
Hắn nhìn xưởng nhuộm trước mắt rồi lại nhìn thành Giang Ninh phía xa xa:
"Tạm thời... cứ quan sát đã."
Trên bầu trời, màn đêm đã buông, bóng đen đã phủ.
Bọn họ đi xuyên qua xưởng nhuộm ra ngoài cửa, lên xe ngựa, mang theo tâmtrạng khó hiểu về nhà. Đường đi lúc sáng lúc tối, lúc nhập nhoạng lúc âm u.
***
Ở Tô phủ, Ninh Nghị vừa tắm xong, đang ngồi tronglương đình hóng gió, Tiểu Thiền bưng một bát lạc rang tới, hai ngườingồi đó vừa ăn vừa nói chuyện. Nghe tiếng bước chân và tiếng trò chuyệnlan tới, họ đoán Tô Đàn Nhi và Quyên nhi, Hạnh nhi đã về. Tô Đàn Nhi bận rộn chạy đông chạy tây cả một ngày, nhưng khi về tới nhà, nhìn thấyNinh Nghị là mím môi bật cười.
Bình thường, các buổi tối trướcđây thường có trẻ con tới nơi này chơi đùa, thậm chí có một số huynh đệthân cận tới đây vay tiền, nói chuyện phiếm, nhưng mấy ngày hôm naychẳng có ai. Thiền nhi đi chuẩn bị cơm nước, Tô Đàn Nhi cũng tắm rửaxong đi tới, Quyên nhi lục tục chuẩn bị đồ tắm. Mọi người ngồi tronglương đình nói chuyện, ăn vặt, nội dung câu chuyện liên quan khá nhiềuđến thương trường, Ninh Nghị thỉnh thoảng pha trò chọc cười một phen.
Dưới trăng sao, đêm nhàn nhã...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 132: Gươm Sắc Hiện
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comThời tiết chuyển lạnh nhưng cuộc sống mỗi ngày của Ninh Nghị chẳng thay đổi so với trước là mấy.
Sáng sớm hắn chạy bộ tới bờ sông Tần Hoài, ngồi nói chuyện với Nhiếp Vân Trúc, thỉnh thoảng lại đi linh tinh, buổi chiều đến tổng điếm Trúc ký uống trà nghe hát. Khoảng thời gian này, hắn cứ gặp mặt Nhiếp Vân Trúc là có một cái bóng đèn theo đuôi. Đúng ra phải nói là ngồi bên cạnh, Nguyên Cẩm Nhi bỏ hết mọi việc ngồi cạnh hắn nghe Nhiếp Vân Trúc đàn hát. Vốn Ninh Nghị cảm thấy quan hệ giữa hắn và Nhiếp Vân Trúc đã được làm rõ, phát triển theo hướng không thuần khiết là vừa, ai ngờ… Ninh Nghị cứ thầm tiếc mãi.
Đương nhiên, lui lại một bước thì cũng khá thoải mái, người bình thường làm sao có diễm phúc được hai hoa khôi ngồi bên cạnh. Vân Trúc đàn hát được xưng là nhất tuyệt, thỉnh thoảng Nguyên Cẩm Nhi hứng thú múa một bài cũng là chuyện bình sinh hiếm gặp. Nhưng Nguyên Cẩm Nhi nhất định không cho hắn chiếm chút tiện nghi như vậy, nàng cứ như một cô nhóc ngồi chống cằm nhìn Ninh Nghị, tinh thần có vẻ vui thích, càng ngày Ninh Nghị càng thấy cô ta giống một tiểu hòa thượng. Khi Nhiếp Vân Trúc đi bưng trà hoặc mang điểm tâm, cô ta không đi theo mà cứ kè kè bên cạnh Ninh Nghị, nghiêm nghị vô cùng, rất là đáng ghét.
Vì thế, khi Nhiếp Vân Trúc rời đi, hai bên đã châm chọc, khiêu khích nhau vài lần, việc trợn mắt phùng mồm là không thể thiếu.
"Hay là múa một bài đi, cô nàng."
Ninh Nghị đang bực với cô gái này nên cố tình dùng từ ngữ không trong sáng một chút.
"Không múa, tôi ngồi đây nghe Vân Trúc tỷ hát... Làm người biết đủ mới tốt, huynh biết mỗi khi tôi múa ở Kim Phong lâu, khách nhân phải nộp bao nhiêu tiền không?"
Ninh Nghị quay đầu trợn mắt, không chấp nhặt cô gái ương ngạnh. Gần đây Tô Đàn Nhi giao cho hắn chìa khóa, nên hắn có thể thoải mái làm đồ mặt trắng tiêu tiền, tuy nhiên tiêu nhiều cũng không ổn:
"À, cô làm như vậy là không được, người xấu nhân duyên cũng xấu..."
"Làm gì có người xấu nhân duyên cũng xấu, huynh không phải tự xưng chính nhân quân tử kết bạn với Vân Trúc tỷ hay sao? Vậy mà kết quả thế nào, huynh được một tấc lại cứ một lấn một tấc, làm chuyện xấu xa, tôi không đồng ý. Huynh đúng là đồ xấu xa, trong nhà có thê tử rồi mà còn mè nheo, có định bỏ vợ lấy Vân Trúc tỷ không?"
"Thành thật mà nói vấn đề này rất khó."
Ninh Nghị suy nghĩ một chút, sau đó nhìn con sông bên cạnh nói:
"Rất nhiều vấn đề, hơn nữa đàn ông vốn là không tốt, luôn ăn bát nhìn nồi..."
Đây vốn là lời mà Nguyên Cẩm Nhi định nói, giờ thấy Ninh Nghị chẳng biết xấu hổ nói ra thì trợn mắt há mồm, có vẻ tức giận, may mà nàng cũng là người từng trải, biết kiềm chế, ực một cái liền tỏ vẻ tự nhiên, bĩu môi nói:
"Đúng vậy, đúng vậy, thế mới không cho huynh ăn."
Ninh Nghị nhìn nàng với ánh mắt xấu xa:
"Ta vốn không thèm ăn lắm, nhưng mà cô cứ ngồi đây lải nhải, bỗng nhiên giờ ta lại muốn ăn, làm sao bây giờ..."
"Vậy xem ai lợi hại hơn ai..."
Nguyên Cẩm Nhi liếc mắt đưa tình với Ninh Nghị, đôi mắt lúng liếng, vô cùng đáng yêu, Ninh Nghị nở nụ cười:
"Ngàn ngày làm trộm thì được, nhưng ngàn ngày phòng trộm thì rất khó."
"Hừ."
Nguyên Cẩm Nhi không muốn nghe câu này, xoay mặt sang một bên, vẫn tiếp tục ngồi với Ninh Nghị nghe hát. Nàng tỏ thái độ lợn chết không sợ nước sôi, nhưng đợi tới khi Ninh Nghị rời đi, nàng liền quấn quít lấy Vân Trúc liều mạng tố cáo. Chỉ là Vân Trúc làm sao tức giận vì chuyện này được, Cẩm Nhi bí quá đành nói Ninh Nghị thừa nhận mình ăn bát nhìn nồi, Vân Trúc bật cười không nói, thậm chí còn hứng thú hỏi huynh ấy nói như vậy à, nghiễm nhiên thừa nhận chuyện "Huynh ấy muốn ăn thật sao?", Cẩm Nhi bực mình trợn mắt.
Thực ra Ninh Nghị cũng không quá để ý chuyện này, là một người đàn ông, thấy cái đẹp ai mà chẳng thích, nhưng phải biết thích người nào, không thích người nào. Nhiếp Vân Trúc xinh đẹp mỹ lệ, tính tình nhu thuận, ngoài mềm trong cứng, vô cùng hấp dẫn. Việc đã tới mức này, có phát triển thêm cũng chẳng sao, nếu như hôm ở bờ sông Nguyên Cẩm Nhi không xuất hiện thì làm tới luôn cũng được.
Mấy ngày nay hắn không để tâm vào chuyện này nhiều lắm, vì có chuyện khác quan trọng hơn cần quan tâm.
Còn về phía Nhiếp Vân Trúc, nàng chỉ muốn hưởng thụ nhiều hơn cái cảm giác yêu đương này với Ninh Nghị. Công tâm xem xét, ở thời đại này cũng có một chút lãng mạn, được người đời truyền tụng là tình yêu trung trinh, nhưng đó chỉ là hình thức, thực tế khác nhiều.
Ninh Nghị có thể khiến người khác cảm nhận được tình yêu hắn dành cho đối phương, đây mới là điều cực độ "cổ quái", phong cách hành sự "một mình" đã để lại ấn tượng khá sâu với đối phương. Lúc trước, hắn bị Nhiếp Vân Trúc cho một bạt tai nhưng không để ý, thậm chí còn ở lại nói chuyện với nàng, hắn còn ngủ gục ngay khi Nhiếp Vân Trúc đánh đàn, chẳng thèm quan tâm tới cái gì gọi là tài tử phong nhã.
Tuy rằng hắn có phần thoải mái, nhưng không vô lại hoặc vô nguyên tắc. Tới bây giờ, hắn vẫn giữ cho mình khí chất và phong độ riêng, chỉ là phong cách hành sự có phần bất chấp quy tắc mà thôi. Đương nhiên, mỗi người mỗi ý, không phải ai cũng thích được, ví như tiểu cô nương Chu Bội thì lúc nào cũng nghĩ, cái ông thầy Ninh Nghị này đúng là mất hình tượng, thiếu uy nghiêm.
Thời gian Ninh Nghị ngồi ở tiểu lâu cũng không nhiều, buổi sáng hắn đi dạy, không thì mang theo hai chị em họ Chu tới phòng thí nghiệm, chỉ bảo một vài thứ, nghiên cứu một vài loại hóa chất, hoặc là đi mua sắm với Tiểu Thiền, ăn vặt, đến nhà Tần lão chơi cờ nói chuyện. Cửa thành đã mở, hậu quả do lũ lụt gây ra đã được giải quyết tốt, một khi bãi bỏ lệnh cấm rượu, hắn sẽ cho Trúc ký bán rượu mạnh.
Thỉnh thoảng đi trên đường hắn gặp một vài người quen, chẳng hạn như Ô gia, Tiết gia, hoặc là người của Tô gia. Thành Giang Ninh này vốn không lớn, việc gặp nhau là chuyện thường, tiếng đồn ngày trước thì hôm sau đã lan khắp thành. Đối với Ninh Nghị, những người này có cười nhạo hay tỏ thái độ gì gì đi nữa, hắn cũng mặc kệ.
Khi về Tô gia, thỉnh thoảng cũng sẽ có một số việc phiền lòng, ví như trước đây không lâu có một số người trẻ tuổi, một số chưởng quỹ chỉ trích hắn chuyện không bảo quản tốt phương pháp nhuộm, để tuột mất Hoàng thương, nếu như không phải vì hắn không có kinh nghiệm, thiếu trách nhiệm trong công việc thì có khi Tô gia đã đoạt được Hoàng thương rồi.
Những chuyện như vậy diễn ra không ít, hễ có chuyện gì do phòng lớn không đúng là người của phòng hai, phòng ba lại đứng ra, cố sức đả kích Tô Đàn Nhi hoặc những người có liên quan, đả kích được cũng coi như một sự thắng lợi. Ninh Nghị hiện giờ đang ở rể Tô gia, cũng đã buông chuyện buôn bán, nhưng dù sao hắn cũng là chồng của Tô Đàn Nhi, chỉ cần khiến hắn rời khỏi Tô gia là đã tạo thành đả kích lớn với Tô Đàn Nhi rồi.
Làm được hay không là một chuyện, nhưng áp lực gây ra là điều không thể tránh khỏi. Cách ứng đối của Ninh Nghị lúc này khiến cho người khác cảm thấy hắn đang đuối lý, co đầu rút cổ, càng như vậy thì tâm trạng bất mãn càng lớn, không bộc phát thì thôi, đã bộc phát là vỡ đê vỡ đập. Mọi người đang đợi thời khắc đó, chỉ cần Ninh Nghị có vấn đề là Tô Đàn Nhi sẽ sứt đầu mẻ trán, khó càng thêm khó. Thế nhưng, mấy ngày gần đây, tình hình có vẻ trở nên cổ quái.
"Gần đây, Ngũ thúc, Thất thúc đã đồng ý, sau nửa tháng nữa sẽ tổ chức họp họ thảo luận những vấn đề xảy ra gần đây. Đến lúc đó, bọn họ sẽ nhắc tới chuyện Đàn nhi dùng thân phận con gái quản lý công việc kinh doanh của gia tộc, ép phòng lớn quyết định trong năm nay."
Xế chiều, trong phòng của Tô Trọng Kham có một số chưởng quỹ thân cận, bao gồm cả Tô Sùng Hoa. Họ đang ngồi uống trà, trò chuyện tình hình trong nhà. Gần tháng nay, Tô gia rung chuyển không yên, công việc kinh doanh của phòng hai, phòng ba bị ảnh hưởng không nhỏ, thế nhưng thành viên của phòng hai lại chẳng tỏ ra chán nản. Tô Trọng Kham nói tới đây, một người mở miệng.
"Chỉ sợ đến lúc đó Tam bá không chịu hồi tâm chuyển ý, với tình hình của Tô gia bây giờ, đa số những chú bác còn lại sẽ đứng về phía chúng ta, nhưng nếu lão nhân gia bác bỏ, quyết định giữ nguyên thì có thể tình hình sẽ kéo dài."
Tô Dũ đứng hàng thứ 3 trong thế hệ trước, Tam bá trong miệng người này cũng chính là ông ta. Tô Trọng Kham nghe vậy thì lắc đầu.
"Phụ thân sẽ không nói, nếu như người nói thì với tình hình gia tộc trong tháng vừa rồi, người đã nói rồi. Kiểu gì phòng lớn, phòng hai, phòng ba cũng phải có một phòng đứng đầu, lão nhân gia cũng hiểu điều đó. Hiện phụ thân đang muốn tình hình nội bộ bình ổn, hi vọng gia hòa vạn sự hưng, trước kia, đại ca gặp chuyện, người đã vô cùng tức giận, nhưng với tình hình của đại ca hiện giờ, người cũng chỉ biết chấp nhận mà thôi, Đàn nhi thời gian vừa rồi lại tỏ ra yếu đuối, quyết định không dứt khoát, để xảy ra việc lớn. Có thể người sẽ cho rằng phòng lớn không cần phải đứng nơi đầu sóng ngọn gió nữa, lui xuống thì tốt hơn, cô cháu gái Đàn nhi cũng có thể nhân dịp này mà hưởng thụ cuộc sống."
"Cũng có thể như vậy."
Một người trong đó gật đầu:
"Tình hình trong nhà thế nào, mọi người đã biết cả rồi, mấy ngày qua, ta đã liên hệ với một số chưởng quỹ của phòng lớn, hỏi dò phương hướng về sau, bọn họ cũng tỏ thái độ rời khỏi phòng lớn, chuyển sang đầu nhập phe chúng ta. Chỉ tiếc có một số người vẫn tỏ thái độ trung tâm, Tịch chưởng quỹ tuổi trẻ khí thịnh, bảo là sẽ cùng sống chết với phòng lớn, tâm tư của hắn với Nhị nha đầu thế nào, người trong tộc đều biết cả. Ngoài ra, Liêu Khai Thái cũng không tỏ thái độ..."
"Nếu Liêu chưởng quỹ mà nói thì rất nhiều người sẽ đổi hướng gió."
Một gã chưởng quỹ nói:
"Nhưng mà người này rất trung thành với đại lão gia, tình hình thế này, trong lòng hắn chỉ dám oán hận mà thôi... A, chỉ trách đêm đó Ninh Lập Hằng quá mức bốc đồng, bằng không thì chúng ta vẫn còn cơ hội... Mấy ngày gần đây không gặp hắn nên không có cách nào công kích từ hướng này..."
"A, Ninh Lập Hằng..."
Có người nở nụ cười.
Tô Sùng Hoa cũng cười, tựa lưng vào ghế nói:
"Người này có tài học, đáng tiếc dốt đặc cán mai chuyện kinh doanh..."
"Nhưng hình như cháu gái Đàn nhi đã phái Liêu chưởng quỹ lên Kinh?"
Tô Trọng Kham gật đầu:
"Cụ thể làm gì thì không biết, nhưng mà đúng là lên Kinh, lúc đầu ta còn cười, bảo cháu gái Đàn nhi đến giờ vẫn chưa tỉnh, quan hệ ở Giang Ninh không được thì lên kinh cáo trạng à? Nhưng sau đó ta sợ nó có cách nghĩ khác nên không nói. Cáo trạng mà không có chứng cứ rõ ràng thì đúng là rất khó, không biết nó nghĩ thế nào."
"Gần đây nó bố trí nhiều hành động muốn nhằm vào Ô gia, định hạ giá hàng hóa phá giá thị trường, biết đâu lại chơi thủ đoạn được ăn cả, ngã về không?"
"Hạ giá bán hàng chẳng khác nào đẩy Tô gia vào hố lửa, kẻ ngu cũng biết kết quả việc này thế nào, ngành vải Giang Ninh sẽ liên kết lại đánh hội đồng chúng ta."
Tô Trọng Kham bật cười:
"Dù nó muốn làm sợ rằng gia tộc cũng không cho, ban ngày hạ lệnh, ban đêm sẽ tổ chức họp họ, khi đó chính là thời cơ của chúng ta."
"Nhưng mà... hai hôm nay bên ngoài có lời đồn cổ quái."
Một gã chưởng quỹ họ Nhậm mở miệng nói.
"Hả? Đồn cái gì?"
"Tình hình Ô gia có gì đó không đúng, quan điểm đàm phán chuyện cung cầu vải Tuế với các thương hộ bên ngoài hai hôm nay khác hẳn mấy hôm trước. Có người đồn rằng vải hoàng kim của họ có vấn đề, tinh thần Ô Thừa Hậu cũng không tốt, có người trong Chức Tạo viện đồn ra là họ đang thương lượng với Đổng Đức Thành hoãn ngày giao chuyến hàng đầu tiên. Tiếc là giờ chưa xác nhận được có chính xác hay không."
"Chuyện gì đang xảy ra nhỉ?"
Tô Trọng Kham nhíu nhíu mày.
"Làm ăn xảy ra chuyện cũng là bình thường. Hôm qua còn nghe nói, người phụ trách Hoàng thương của Ô gia là Tần Trung Nam - Tần quản sự đột nhiên ngã bệnh. Tính ra… có khả năng liên quan tới chuyện này."
Một gã chưởng quỹ lắc đầu nói.
Lại một chưởng quỹ khác nói:
"Đúng vậy, ta đoán là Tiết gia đang truyền tin. Xế chiều hôm nay thậm chí còn nghe người ta nói, Ô gia chơi xấu chúng ta chuyện Hoàng thương, nhị tiểu thư hiện đang chơi xấu lại."
"Trúng kế?"
Tô Trọng Kham ngẩn người, sau đó ngửa đầu cười:
"Vậy thì chắc chắn là Tiết gia tung tin đồn, nếu thực sự muốn tính kế Ô gia, trong Tô gia chúng ta chỉ có đại ca hoặc Nhị nha đầu. Nhưng đại ca hiện giờ vẫn chưa tỉnh tảo hắn, Nhị nha đầu thì mới ốm dậy. Còn một khả năng là thời gian trước nó giả ốm, nhưng mà Tô đại phu đã xác định nó ốm thật, áp lực quá lớn, nhiễm lạnh lâu ngày, lại gặp ngay sự việc của đại ca... ốm thật là chuyện chính xác. Thời gian đó chỉ có tên Lập Hằng là xử lý công việc, nếu Ô gia trúng kế, chẳng nhẽ do hắn bày trò?"
Hắn nói câu này làm mọi người bất đắc dĩ cười khổ, thành thật mà nói, cười người trong nhà đúng là không tốt, nhưng mà Ninh Nghị là người thế nào, họ đã rõ, người bên ngoài có lẽ sẽ nói hắn thần bí, nhưng người trong nhà lại cho rằng hắn chẳng biết cái gì cả. Cùng ở với nhau lâu ngày, hắn làm gì, ai còn lạ.
Ngoài việc lên lớp dạy học, kể một vài câu chuyện, có người còn đồn hắn đang thí nghiệm cái gì đó bàng môn tả đạo, thỉnh thoảng đi đánh cờ, ra ngoài mua đồ, ăn vặt. Trước khi Tô Đàn Nhi bị bệnh, hắn chưa bao giờ tiếp xúc với công việc kinh doanh, sau ngày định mệnh là không đặt chân tới cửa hàng, không quan tâm chuyện kinh doanh. Đối với một người không làm việc, phải chịu đủ loại áp lực và sự nhục mạ, không đi ra ngoài chơi thì người đó không điên mới là lạ. Huống chi, nếu như hắn có tính kế, thì hơn một tháng đã qua, các loại kết quả phải thể hiện ra rồi mới đúng, không thể im lìm như vậy được.
Mọi người uống trà, bật cười xôn xao, sau một lát, có một người nhíu mày:
"Nhưng mà... nếu thật thì sao?"
"À..."
Tô Trọng Kham hơi ngẩn người, bầu không khí trong phòng lập tức chìm xuống, ai cũng im lặng suy nghĩ.
"Lúc này nhớ tới cảm thấy kỳ quái, tên Ninh Lập Hằng trước đây đâu có quan tâm tới chuyện kinh doanh, khi Nhị nha đầu bị bệnh hắn mới cáng đáng một thời gian, nhưng sau 25 tháng 8, khi Nhị nha đầu đi làm trở lại, hắn bỗng nhiên không quan tâm đến nữa, có thể do hắn bị đả kích quá lớn. Chỉ là... hành động này quá dứt khoát, quá triệt để, không còn quan tâm, không còn hỏi han tới chuyện kinh doanh. Người ngoài không biết thì mắng hắn thanh đạm phong nhã, chọn cách sống như trước đây, nhưng thực ra hắn đâu có để chuyện này ở trong lòng, giống như chưa từng bị ảnh hưởng... Nếu hắn thực sự tức giận hoặc bị đả kích thì tại sao không thấy sự áy náy hoặc ân hận? Công phu hàm dưỡng của hắn lợi hại đến thế hay sao?"
Câu nói vừa dứt, trong lòng mọi người lập tức cảm giác kỳ quái. Đúng thế, hơn tháng nay, trong nhà đấu tranh gay gắt, bên ngoài cũng đang điên cuồng tranh đoạt. Không ít người cố gắng nhằm vào tên thư sinh này, muốn kéo hắn vào cuộc giao tranh, khiến hắn không hài lòng mà tự nguyện rời bỏ Tô gia, hoặc ít nhất cũng đả kích được Tô Đàn Nhi. Nhưng hai vợ chồng này lại tỏ ra chẳng hề hấn gì, cứ như người ngốc ngồi giữa vòng vây... sống cuộc sống bình thường, chẳng bận tâm tới chuyện xung quanh. Mọi người nghĩ hắn đang nhẫn nhịn, nhưng mà nhịn tới mức này thì đúng là quá đáng rồi.
Nhưng mà đây cũng chỉ là điều thuận miệng suy đoán, sau một lát là mọi người lại cười.
"Tên thư sinh đó đâu có lợi hại như vậy..."
Tô Sùng Hoa tỏ ra khá hiểu rõ Ninh Nghị, cười thú vị nói:
"Chúng ta suy đoán quá nhiều rồi, nhưng mà Ô gia chắc chắn xảy ra vấn đề nào đó, khiến cho mọi người đoán lung tung. Lập Hằng nếu lợi hại như vậy thì đâu còn là Ninh Lập Hằng chúng ta biết, mà là Gia cát Ngọa Long cơ, hắn là người nhận nhiệm vụ lúc nguy cấp, sau khi làm xong thì vứt áo ra đi, không quan tâm đến nữa... nguyên nhân có thể là hắn không thể đảm đương được công việc? Tính ra hắn đúng là có văn tài, có tu dưỡng, tính tình cũng khác hẳn người thường, trước kia mọi người nghi ngờ tài thơ của hắn, hắn cũng chẳng mở miệng giải thích nửa câu, bây giờ có chửi hắn, châm chích hắn thì hắn cũng sẽ coi như không mà thôi..."
"Ha hả, Sùng Hoa nói đúng, mọi người đúng là suy nghĩ quá nhiều..."
Lời nói đùa nên rất dễ quên, nhưng cũng vì có cuộc tán gẫu này, khi gặp Ninh Nghị về nhà, Tô Trọng Kham nhịn không được nhìn hắn thêm vài lần. Người này đang cầm mấy cuốn sách cũ không biết mua từ đâu về, vừa đi vừa nhìn đường chân trời, không biết đang nghĩ chuyện gì. Thấy đối phương đi tới, hắn mới giật mình chào:
"Nhị thúc."
Đôi bên bắt chuyện vài câu rồi đi tiếp, Tô Trọng Kham khẽ lắc đầu một cái. Đúng là người này quá trẻ tuổi, trẻ tuổi nên ung dung và sự ung dung này không phải đa mưu túc trí, trông có phần giống giả vờ. Hơn tháng nay, hắn chịu người đời chửi rủa, có lẽ oán khí đang tích trong lòng, không tỏ ra ngoài mà thôi...
Tô Trọng Kham nghĩ như vậy, lập tức đem tâm tư đặt lên người em thứ chín, trẻ tuổi nhất trong thế hệ hắn, không thèm nghĩ tới Ninh Lập Hằng nữa.
Chuyện của người lớn, trẻ con không được tham dự.
***
Cùng vào thời gian này, trong một tửu lâu bên cạnh sông Tần Hoài, Ô Khải Long và Tịch Quân Dục đang ngồi nói chuyện, cuộc gặp này chẳng qua chỉ là "vô tình ", ai cũng có việc riêng cả, tỷ như hôm nay Tịch Quân Dục hẹn mấy người của Tô gia tới đây ăn cơm, chẳng qua hắn tới sớm mà thôi.
"Tịch huynh, gần đây thế nào?"
"Mọi chuyện đều tốt, nhưng Ô gia hình như có chuyện à?"
Ô Khải Long nhìn hắn một cái, uống một ngụm trà nói:
"Không có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi huynh một chút, vẫn lời mời trước kia, huynh nghĩ thế nào. Hơn một tháng nay, huynh đang làm cho người của Tô gia nghĩ Hoàng thương thất bại là do Ninh Nghị, ta cũng giúp huynh lan truyền, hiện giờ mọi người đang đổ lỗi cho Ninh Nghị không bảo quản tốt phương thức nhuộm vải, nhưng mà hiệu quả không lớn lắm. Huynh nghĩ thế nào?"
"Ai nói hiệu quả không lớn?"
Tịch Quân Dục cười cười:
"Chuyện chưa tới bước cuối cùng, ai biết kết quả sẽ ra sao? Với tình hình Tô gia hiện giờ, dù là Tô Đàn Nhi hay Ninh Nghị chắc chắn trong lòng đều có bất mãn, Tô Đàn Nhi hiện giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, lại định tranh thủ cơ hội vùng dậy nên khó tránh khỏi tâm tình không tốt. Ninh Lập Hằng ư... hắn đang nhẫn nhịn chịu đựng, một khi mà nhẫn không được thì... Một khi Tô Đàn Nhi đánh mất quyền quản lý phòng lớn, nàng sẽ ức chế mà ngồi suy nghĩ nguyên nhân, Ninh Nghị sẽ hiện lên như một tên đầu sỏ..."
"Nếu không đúng như vậy thì sao?"
Tịch Quân Dục lắc đầu:
"Đó không phải là thứ ta nghĩ đến lúc này."
"A, tính huynh thật là..."
Ô Khải Long bật cười, tựa lưng vào ghế nói:
"Vẫn câu nói cũ, cổng lớn Ô gia lúc nào cũng mở rộng với huynh, khi nào có thời gian, huynh nên suy nghĩ một chút."
Tịch Quân Dục hơi trầm mặc nhìn hắn, đầu tiên là gật đầu, sau đó ngẫm lại rồi nói:
"Cách nói của huynh không ổn lắm, thực sự xảy ra vấn đề đúng không?"
"Quả thật có vấn đề, có một số việc ngoài ý muốn, Tần thúc thúc đột nhiên ngã bệnh, chuyện lại quá gấp nên áp lực rất lớn. Chúng ta hiện đang nghĩ cách kéo dài thời hạn với bên Chức Tạo viện, vấn đề không lớn, nhưng dù sao cũng không phải là chuyện gì tốt, hiện giờ ta đang nghĩ, nếu như trong nhà có thêm nhân thủ thì tốt quá..."
"Vậy đó là chuyện của huynh rồi."
Tịch Quân Dục nói xong, xoay người rời đi.
Ô Khải Long nhìn theo bóng lưng Tịch Quân Dục, uống một ly trà, yên tĩnh ngồi lại. Buổi chiều dần qua, buổi tối kéo đến, ánh đèn khắp nơi, có một người gõ cửa, sau đó đi vào trong. Nếu có người của Tô gia ở đây thì sẽ nhận ra, nam nhân trung niên này chính là một quản sự của Tô gia, họ Tề, tên Quang Tổ. Sau khi đóng cửa, hắn và Ô Khải Long nói chuyện, sau đó ngồi một bên, cau mày.
"Tề thúc, thế nào?"
Tề Quang Tổ nhìn Ô Khải Long nói:
"Đại thiếu gia, có phải Ô gia xảy ra chuyện không?"
Ô Khải Long cười cúi đầu nhấp một ngụm trà:
"Tề thúc, nếu Ô gia thật sự xảy ra chuyện, đối với thúc hình như không có lợi?"
"Hôm qua ta đã nói chuyện với Chu chưởng quỹ."
Tề Quang Tổ cau mày:
"Chu chưởng quỹ và Bạch chưởng quỹ đều là những người cẩn thận nên nhị tiểu thư mới cho hai người họ phụ trách nghiên cứu phương thức nhuộm vải. Tô gia cũng đang tự điều tra chuyện này, nên hai người họ thời gian gần đây ít việc. Khi nhận được tin của đại thiếu gia, đêm hôm trước ta đã mời Chu chưởng quỹ đi uống rượu, lúc đó mới biết Ô gia xảy ra chuyện, ta lo lắng vô cùng... Đại thiếu gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Ô Khải Long nói một cách nghiêm túc:
"Đó chẳng phải là câu ta nên hỏi hay sao? Tề thúc, tên Chu chưởng quỹ kia nói gì?"
"Hắn... cơ bản không nói gì nhiều."
Thấy Ô Khải Long không chịu nói, Tề quản sự hít sâu một hơi:
"Nhưng trong suốt buổi rượu, ta không thấy hắn lo lắng chuyện gì cả, hắn dường như... không lo lắng việc Tô gia tự điều tra, thậm chí không lo lắng với tình hình Tô gia hiện nay, trong việc này rõ ràng hắn với Bạch chưởng quỹ phải có trách nhiệm. Đại thiếu gia, có một câu ta cảm thấy rất nghi ngờ."
Tề Quang Tổ dừng một chút, nói:
"Khi hắn uống say, có nói một câu... Trong Tô gia, người hắn bội phục nhất ngoại trừ lão thái công, chính là..."
"Là nhị tiểu thư à..."
Ô Khải Long làm như đã đoán được kết quả, giơ chén trà cười lạnh. Tề Quang Tổ có chút ái ngại nhìn hắn:
"Không phải... là... Ninh cô gia."
Ô Khải Long sững sờ, chén trà rời miệng, sau một lát, ánh mắt chuyển động, dường như không biết nên đặt chén trà ở đâu, hít sâu một hơi, sau đó há miệng, lại thở thật dài đưa mắt nhìn Tề Quang Tổ.
"Ngươi nói... cái gì?"
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 133: Rùng Mình
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comLúc rời khỏi tửu lâu về nhà cũng là lúc trời tối hẳn. Khu nhà Ô gia trong ngoài đèn đuốc sáng trưng, trong khoảng nửa tháng nay, bầu không khí hân hoan đã giảm bớt, nhưng sự vui sướng trong lòng đám hạ nhân vẫn còn, có lẽ chỉ có những người có địa vị cao trong nhà mới mơ hồ cảm thấy có gì không đúng. Bước vào cổng, có một hạ nhân cẩn thận đi tới.
"Đại thiếu gia đã về, nửa canh giờ trước, Nhị thiếu gia và lão gia đã về đến nhà, ngoài ra còn có Tam gia, Ngũ gia, Lục gia, Lạc chưởng quỹ, Nhiếp chưởng quỹ cũng đã tới, mọi người đang ở đại sảnh nghị sự."
Ô Khải Long gật đầu, im lặng đi tới bên kia nhưng chỉ mới đi tới hành lang đã nghe ầm một tiếng, một chén trà vỡ tan tành.
"Việc này không giải quyết được? Mới có ba ngày mà đã nói không giải quyết được ư?"
Người đập chén trà chính là phụ thân hắn - Ô Thừa Hậu, đã nhiều năm rồi, rất ít khi lão ở trong tình trạng mất kiểm soát như vậy. Có lẽ việc lần này quá nghiêm trọng, xảy ra lại bất thình lĩnh khiến cho mọi người có cảm giác không kịp trở tay. Bị dính đòn cảnh cáo một cách bất ngờ, ai cũng có chút lúng túng. Trong đại sảnh, phụ thân hắn lúc này đang nói với Ngũ thúc. Kỹ thuật nhuộm bình thường do Nhiếp chưởng quỹ phụ trách, nhưng người quản lý cao nhất vẫn là Ngũ thúc. Lúc này, họ đang bàn luận về phương án cứu chữa.
"Thế nhưng... đúng là không giải quyết được. Chúng ta đâu có nghiên cứu ra cách nhuộm đó, có trong tay cũng mới chỉ hai tháng, các vị sư phụ trong nhà cũng đã nghiên cứu thay đổi, nhưng nó quá khó, thay đổi một chút là làm cho màu sắc biến dạng. Bây giờ... cũng chưa dám chắc là thất bại hoàn toàn, nhưng nếu may mắn..."
Ngũ thúc Ô Thừa Khắc lúc này rất bối rối, khó chịu. Ô Khải Long bước vào phòng, Ô Thừa Hậu phất tay, ý bảo hắn ngồi xuống bên cạnh, tiếp tục quay lại nói chuyện với Ngũ thúc.
"... may mắn?"
"Đúng, Tô gia nghiên cứu mấy năm trời mới ra được phương pháp này, chúng ta có biết chút gì đâu, Trần sư phụ nói... có lẽ chỉ có thể dựa vào may mắn..."
Trên thương trường, khi gặp vấn đề khó khăn không giải quyết được, mọi người thường hay nói trông chờ vào sự may mắn. Ô Thừa Hậu nghe vậy thì trợn mắt, mọi người trong đại sảnh im bặt.
Một lúc lâu sau, Ô Thừa Hậu mới chép miệng, lui lại ngồi xuống ghế:
"Nếu nói như vậy thì hình như vấn đề không phải ở chúng ta, chúng ta... đã bị họ đâm một đao?"
Trong đại sảnh không ai dám nói, không ai dám đưa ra kết luận kiểu này. Có thể mọi người đều nghĩ đến, nhưng mà sự thật nếu đúng như vậy thì cái giá phải trả quá đắt, vô cùng đáng sợ. Trong im lặng, Lạc Mẫn Chi lắc đầu:
"Việc này có nhiều điểm kỳ lạ, khó có thể lý giải, nếu thực sự là do Tô gia bày trò, họ đoạt luôn Hoàng thương chẳng phải tốt hơn sao. Tô Đàn Nhi phải tổn hao tâm huyết mấy năm mới nghiên cứu ra được, với lại bây giờ ai chẳng thấy Tô gia đang sứt đầu mẻ trán, nếu thực sự họ có âm mưu thì một tháng rưỡi vừa qua, họ đã hành động rồi. Tôi cùng với Tam gia, Nhiếp chưởng quỹ đều nghĩ tới chuyện này, cũng đã bàn bạc một vài lần, nếu có âm mưu mà hai tháng qua đi không triển khai gì, Tô gia thực sự là quá phiêu lưu..."
Ô Thừa Viễn, đứng hàng thứ 3 trong Ô gia gật đầu:
"Lạc hiền đệ nói rất đúng, vốn chúng ta không định tranh với Ô gia nhưng hai tháng trước chúng ta mới quyết định. Nếu thực sự Tô gia có một phương pháp nhuộm khác ... Bảo Tô gia có âm mưu cũng được, nhưng họ làm sao có thể biết được chúng ta quyết định lúc nào. Bảo bọn họ kín kẽ bí mật ư, ta không tin, Tô Đàn Nhi không có năng lực này, ngay cả Tiết Duyên vốn nổi tiếng là đa mưu túc trí cũng không được..."
"Nhưng dù thế nào tình hình của chúng ta hiện giờ rất không ổn..."
Ô Khải Long từ khi bước vào phòng không nói gì, nhưng chỉ nhìn cũng nhận ra được tâm tình hắn không tốt nên thỉnh thoảng đưa mắt nhìn mọi người trong phòng. Ô Khải Hào nhìn huynh trưởng vài lần, lúc này cũng mới thở dài, bắt đầu nói.
"Nếu chuyện đã tới mức này, chúng ta nên lo lắng cách giải quyết thì hơn. Hôm nay cháu và phụ thân đã tới gặp Đổng đại nhân, việc hoãn ngày giao hàng không thành vấn đề, nhưng phiền phức là một khi chúng ta đã đề nghị hoãn thì phải có công văn chính thức, Đổng đại nhân căn cứ vào đó mới phê chuẩn được. Tin Ô gia xảy ra chuyện mà truyền đi, tình hình thế nào rất khó nói. Hiện chỉ còn 10 ngày nữa là tới kỳ hạn giao hàng, trong mười ngày này nhất định phải nghĩ được cách ứng phó."
Hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp:
"Mà kể cả có hoãn một tháng hay hai tháng, vấn đề vẫn phải giải quyết, chúng ta phải tranh thủ thời gian. Ngũ thúc, Nhiếp thúc thúc, dù liều mạng hay may mắn, chúng ta cũng phải cố hết sức, mặt khác, nếu Tô gia còn phương pháp nhuộm khác, chúng ta cũng phải thử. Việc này... Đại ca, phải nhờ huynh rồi..."
Ô Khải Hào nhìn sang phía huynh trưởng, Lục thúc ngồi nghe vậy thì lắc đầu nói:
"Quan trọng là hiện giờ chưa thể xác định, có phải Tô gia chơi chúng ta hay không."
"Nhưng lúc này chỉ có thể xử lý như vậy mà thôi."
Ô Thừa Viễn chen vào một câu:
"Hiện giờ đúng là chưa xác định được, nhưng dù là trùng hợp thì vấn đề vẫn là của chúng ta, không xử lý tốt, hậu quả rất nghiêm trọng."
Trong lúc mọi người đang tranh luận, Ô Khải Long dưới cái nhìn của em trai mình đứng dậy, vỗ vai Ô Khải Hào:
"Phụ thân, các vị thúc thúc, bá bá, cháu... gần đây mải lo việc phát triển làm ăn về phía Tây Bắc, đối với việc ở Giang Ninh không quan tâm nhiều lắm, cháu biết một số việc nhưng cũng không hiểu hết, xin hỏi gần đây... Tô gia có động tĩnh gì không?"
Ô Khải Long có phong phạm của Ô Thừa Hậu, hắn nói với giọng không to nhưng trong lòng hiển nhiên đã có chủ ý riêng của mình. Mọi người liếc hắn một cái, Ô Thừa Viễn suy nghĩ một chút rồi nói:
"Nội chiến."
"Tình hình không tốt lắm, Tô Trọng Kham liên kết với Tô Vân Phương phát động công kích phòng lớn, tình hình đang khá căng thẳng."
Ô Thừa Khắc cũng lắc đầu nói:
"Tô Đàn Nhi sứt đầu mẻ trán, quan hệ khắp nơi, muốn duy trì các mối quan hệ hợp tác làm ăn."
"Nghe nói... hình như cũng không hiệu quả lắm, Tô Đàn Nhi đúng là có bản lĩnh, nhưng trước đây sau lưng nàng ta còn có Tô Bá Dung, hiện giờ Tô Bá Dung bị liệt, ít nhất trong một khoảng thời gian dài nữa không thể xuống giường, một số gia tộc ngừng quan hệ làm ăn khiến cho việc kinh doanh của họ bị ảnh hưởng. Quan trọng là, hiện giờ mọi người đang nói Tô Đàn Nhi không có năng lực quản công việc kinh doanh của phòng lớn, Tiết gia cũng triển khai lôi kéo, tranh thủ, một khi công việc kinh doanh của Tô gia ngừng trệ, hậu quả thực bi thảm..."
Mọi người gần đây rất bận nên cũng không chú ý nhiều tới tình hình Tô gia. Lạc Mẫn Chi là người chuyên lo quan hệ ngoại giao, trong lúc tiệc rượu cũng không được không ít chuyện linh tinh. Ô Khải Long nhíu nhíu mày:
"Vậy Tô Đàn Nhi thì sao?"
"Thì vẫn đang cố gắng."
Ô Thừa Viễn cười cười:
"Tô Bá Dung đổ bệnh, tình hình kinh doanh của phòng hai, phòng ba lập tức bị ảnh hưởng, nàng ta muốn duy trì các mối quan hệ cũ, đồng thời phải kiêm luôn cả công việc của Tô Bá Dung trước đây, sức một mình thì sao làm được..."
Ô Khải Long nhìn Tam thúc, ánh mắt không có nhiều thay đổi:
"Phòng lớn Tô gia đang làm gì?"
"Toàn bộ phòng lớn Tô gia..."
Ô Thừa Viễn nhìn cháu trai phất phất tay, sau đó dừng lại giữa không trung, một lúc sau mới lắc đầu không lên tiếng, dường như là hiểu được điều gì đó, có thể là hắn đã nghĩ tới điều này từ trước nhưng lại không muốn nói, có lẽ là không tưởng tượng nổi, cũng không thể giải thích nổi. Sắc mặt mọi người trong phòng đều có chút thay đổi, chuyện mà họ nghĩ tới lúc này chắc chắn là một cảnh tượng không tốt.
"Kỳ thực..."
Ô Khải Long cười khổ, chậm rãi mở miệng:
"Kỳ thực... Tam thúc, Ngũ thúc, mọi người đã nghĩ tới vấn đề này rồi còn gì?"
"Đó là lấy gốc làm ngọn, không có khả năng."
Ô Thừa Khắc sắc mặt âm trầm nói.
"Lúc này cũng hết cách rồi, dù lấy gốc làm ngọn..."
Ô Khải Long lắc đầu:
"Ba năm chuẩn bị, đầu tư 20 vạn lượng bạc vào Hoàng thương, cũng đầu tư chừng đó vào việc cải tiến máy dệt, chúng ta tưởng nàng ta làm việc này là để ứng phó với vấn đề vải Tuế nên nhất định phải đoạt được Hoàng thương. Nhưng sau khi mất Hoàng thương, nàng ta vẫn không ngừng tay, người ngoài thì cho rằng nàng ta bị điên, đâm lao phải theo lao, muốn đối phó Ô gia chúng ta nên định hạ giá bán hàng..."
"Đầu óc đàn bà thì chuyện gì mà chẳng làm được."
Ô Khải Long thì thầm:
"Đôi lúc họ chẳng cần biết đúng sai... Phụ thân, các vị thúc thúc bá bá, hạ giá bán hàng, phá giá bị trường, hậu quả chính là mọi người sẽ liên kết đánh nàng ta, cho nên chưa bao giờ chúng ta sợ hành động này. Nhưng nếu như nàng ta nhắm đến số lượng vải mà chúng ta phải cung cấp, nàng ta đang chờ chúng ta không cung cấp đủ số lượng vải cần thiết, vậy thì phải làm sao?"
Ô Thừa Hậu thừ người nhìn con trai mình, nói với giọng khàn khàn:
"Nếu thật là như vậy, hiện giờ cô ta đã chuẩn bị đủ rồi."
"Đúng vậy."
Ô Khải Long mệt mỏi cười cười, sau một khắc với cao giọng nói:
"Hiện giờ trong ngành vải Giang Ninh, không ai dám đối nghịch với Ô gia chúng ta, chúng ta muốn mở rộng thị trường ở đâu, người khác sẽ tính chuyện né tránh chứ không phải đối đầu. Hiện giờ, Tiết gia đang cầm đầu triển khai các hoạt động nhằm vào Tô gia, chờ tới một ngày Tô gia tan vỡ, họ sẽ phân chia thị trường. Nhưng nếu như Tô gia không tan vỡ thì sao? Kể từ khi đoạt được Hoàng thương, chỉ có cô gái kia là nhìn chằm chằm vào chúng ta,..."
Hắn phất phất tay:
"Không, thậm chí bắt là trước khi chúng ta đoạt được Hoàng thương, họ đã chờ rồi, một khi chúng ta xảy ra chuyện, những người đang nhìn chằm chằm vào Tô gia kia sẽ quay lại cười nhạo chúng ta. Thị trường của Ô gia sẽ bị xâu xé, trong khi chúng ta không kịp trở tay, Tô Đàn Nhi sẽ triển khai một loạt hành động, chúng ta chỉ có cách giương mắt nhìn mà thôi."
"Hơn một tháng qua, chúng ta nghĩ rằng sẽ chẳng còn vấn đề gì, vứt một tên bại tướng ra phía sau. Nhưng thực sự thì sao, dưới sự chú ý của toàn bộ ngành vải Giang Ninh, người ta âm thầm chuẩn bị xong tất cả, Tô Đàn Nhi cải tiến máy dệt, nâng cao sản lượng, tưởng là vô dụng, mọi người đang cười, chỉ có chúng ta là ngốc, người ta đã chuẩn bị hơn một tháng rồi..."
Khó có thể diễn đạt cảm giác khó thở lúc này. Qua một lúc, Ô Thừa Viễn mới lắc đầu:
"Đây là khả năng xấu nhất, nếu như thực sự là vậy thì âm mưu này quá kinh khủng, tại sao chúng ta không cảm giác được chút nào..."
Ô Thừa Khắc nhíu mày:
"Nếu thực sự như vậy, Tô gia cũng không dễ chịu gì, Tô Đàn Nhi còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa? Cùng lắm thì chúng ta kéo dài thời hạn khoảng hai tháng, nàng ta sẽ chết..."
"Mặc kệ âm mưu đó có kinh khủng hay không, vấn đề trước mắt của chúng ta đã hiện ra, hơn nữa..."
Ô Khải Long nhìn Ô Thừa Khắc:
"Ngũ thúc, người ta sẽ không chờ tới khi chúng ta tự ngã, ngày hôm trước chúng ta có chuyện, hôm sau Tần thúc thúc bị bệnh, mọi người có chú ý tới bên ngoài hay không? Có người đã tung tin đồn, nói Ô gia chúng ta có vấn đề với Hoàng thương... Đương nhiên, thương trường lúc nào chẳng có tin đồn, nhưng cái tin này đến quá nhanh, ai cũng biết có người đứng sau tung tin, rất ít người coi trọng nó, thế nhưng..."
Hắn lấy một tờ giấy trong người ra nói:
"Cháu đã tra xét động tĩnh của Tô Đàn Nhi hơn một tháng nay. Hiện giờ có thể thấy rõ một điểm, sau chuyện Hoàng thương, các hoạt động khác nàng ta hầu như đều ngừng lại, trăm phương ngàn kế tập trung nhằm vào Ô gia chúng ta. Một tháng rưỡi qua đi, chúng ta không hiểu gì mạnh mẽ phát triển, còn người ta đã bố trí đủ loại đao thương kiếm kích, mỗi thứ đều nhắm thẳng vào nơi yếu hại của chúng ta... Phụ thân, Ngũ thúc, mọi người có cảm thấy không?"
Ô Khải Long cười khổ, lắc đầu nhìn về phía Tô phủ:
"Cô gái kia đã âm thầm chuẩn bị xong rồi... bắt đầu động thủ rồi..."
Nhìn những việc ghi trong tờ giấy kia, bình thường mọi người sẽ bật cười, chỉ cần Ô gia không có vấn đề, nhưng hành động ghi trong đó sẽ chẳng có chút ý nghĩa nào. Nhưng Ô gia đã xảy ra chuyện, vốn tưởng tương lai tươi sáng, mảnh đất phía trước là thiên đường, nhưng hiện giờ trong mắt họ, nơi đó giống như vùng đất chết.
Khó có thể nói hết cảm giác lúc này thế nào, nhìn tờ giấy mà mọi người rùng mình, khí tức lạnh lẽo không biết từ đâu ập tới. Nếu như đây là thật...
"Ta vẫn là chưa tin."
Ô Thừa Viễn đột nhiên phất tay:
"Nếu đúng là như vậy thì không phải chúng ta tự đi tới mà là họ lập kế để chúng ta đi vào. Hai tháng trước họ đã tính toán chúng ta rồi ư? Cố gắng ba năm của Tô Đàn Nhi chỉ định làm như vậy? Chúng ta không thể không đề phòng nhưng mọi người nghĩ xem, cái âm mưu này ai có thể nghĩ ra! Không ai có thể làm được! Âm mưu đó... phải tính toán tới biết bao nhiêu việc, bao nhiêu khó khăn, bao nhiêu ngoài ý muốn. Tô Đàn Nhi không có khả năng, Tô Dũ cũng sẽ không mạo hiểm như vậy! Bọn họ vốn có thể đoạt Hoàng thương, vì sao lại không đoạt, nếu họ tính không đoạt Hoàng thương, vậy tại sao phải đợi tới lúc này, tại sao phải đợi tới lúc thiếu chút nữa tự hại mình. Chúng ta cũng đã tính toán, nếu việc quá khó khăn, chúng ta sẽ không đoạt Hoàng thương, kế hoạch đã được duyệt đi duyệt lại bao nhiêu lần, tất cả đều cảm thấy không có vấn đề gì, nếu kế hoạch là thật, ai, là ai có thể làm được!"
"Cô ta đã bắt đầu động thủ, chỉ cần vài ngày nữa là sẽ biết rõ, trong lòng cháu hi vọng mình chỉ đang suy đoán mà thôi..."
Ô Khải Long ngồi xuống lắc đầu:
"Nếu không phải, vậy thì nó chỉ là chuyện nhỏ, thỉnh thoảng nhớ lại sẽ cảm thấy... rất thú vị..."
"Trước đây, Tô Đàn Nhi bị bệnh, Tô Dũ cũng không cách nào xử lý hết công việc, dù sao hắn đã già rồi. Nhưng có một người mà chúng ta đã bỏ qua, loại trừ ngay từ đầu, chưa từng coi hắn là một sự nguy hiểm. Mọi người nghĩ xem... thời gian vừa rồi hắn không làm gì, nhưng khi Tô Đàn Nhi bị bệnh, tất cả mọi chuyện đều do hắn giải quyết. Hắn mang chúng ta đi lòng vòng, hành động thì lúc nghiêm chỉnh, lúc bát nháo. Nhưng vì sao hắn lại dốc hết sức tuyên truyền Tô gia có loại vải mới, tuyên truyền Tô gia có thực lực đoạt Hoàng thương nhất..."
"Bây giờ nghĩ tới mới cảm thấy thú vị, mình cũng thế mà Tiết gia cũng thế, khi gặp nhau nói chuyện, chúng ta đều không quên nhắc nhở nhau một câu: Tô Đàn Nhi rất lợi hại, Tô gia đang dùng thủ đoạn quang minh chính đại nhất đoạt Hoàng thương, chớ nên bị hành động của Ninh Nghị lừa. Kết quả, ai chẳng là người thông minh, ai chẳng nhòm ngó loại vải mới của Tô gia."
"Tam thúc, thúc còn nhớ câu lúc nhỏ thúc hay nhắc cháu không? Nếu như muốn người khác nhìn thấy cái gì đó, biện pháp tốt nhất không phải là trưng bày nó ra, mà là giấu nó đi, che đậy nó lại, giấu trên đất nhưng lại để hở một hạt cát. Giấu đầu hở đuôi, giấu đầu lòi đuôi... Ngay từ đầu, Ninh Nghị đã cho chúng ta biết, Tô gia có loại vải tốt nhất, Tô gia có loại vải tốt nhất! Hơn nữa... Chúng ta đều cảm thấy mình là người thông minh, thấy được trọng điểm vấn đề ở đâu, lòng cảnh giác mất dần..."
"Hắn là kẻ ngốc cũng được, là kẻ mù thương trường cũng được, Tô Đàn Nhi bị bệnh, hắn làm những chuyện linh tinh, làm việc có sơ hở là điều không thể tránh khỏi. Nếu là Tô Đàn Nhi làm việc này, chúng ta sẽ càng thêm cảnh giác, sẽ không phạm phải những sai lầm không nên phạm. Nhưng hắn chỉ phạm sai lầm nhỏ, chúng ta nghĩ chuyện đó là bình thường. A... kết quả là chúng ta có được loại vải mới, phương pháp nhuộm mới, hắn cứ ngồi nhìn, sau đó... “Đầu nạc biết nhau còn giữ miếng” (câu thơ trong bài Rót rượu mời Bùi Địch)... Chuyện cần làm hắn đã làm xong, một tháng nay hắn bỏ tất cả, thậm chí không thèm chú ý tới tình hình, nhưng mọi người vẫn không biết một chuyện, đó là hắn chẳng coi tình hình này ra cái gì cả..."
Ô Khải Long nói như tự nhủ, thỉnh thoảng cười cười kiểu tự châm chọc. Ô Khải Hào cau mày:
"Ninh Nghị? Hắn ư... Không thể nào đâu..."
Ô Khải Long ngẩng đầu:
"Ta cũng hi vọng là mình lầm, nhưng mọi người có biết không, hôm nay ta đi gặp nội ứng ở Tô gia, nói chuyện với hắn, hắn nói cho ta biết một việc, hắn đã mời Chu chưởng quỹ phụ trách nghiên cứu phương pháp nhuộm đi uống rượu, khi say Chu chưởng quỹ đã nói với hắn một câu, hắn nói, trong Tô gia, người hắn bội phục nhất ngoại trừ Tô Dũ, chính là Ninh cô gia..."
Mọi người trợn mắt há mồm.
Ô Khải Long dừng một chút:
"Dù sao... cũng chỉ còn mấy ngày nữa, chúng ta phải cố gắng, vừa kéo dài thời hạn giao hàng. Đến lúc đó, nếu như đây là âm mưu của Tô gia, chúng ta sẽ biết mình chỉ là con rối của họ, ta..."
Hắn nhìn bóng đêm bên ngoài, nhớ tới bóng dáng của tên thư sinh kia:
"Ta có chút sợ hắn..."
Nhớ lại biểu hiện của Ninh Nghị trong thời gian gần đây, mọi người đều im lặng, kinh ngạc vô cùng, trao đổi ánh mắt mà sợ hãi rùng mình. Nếu như đó là sự thật, kẻ thù không lộ diện này khiến mọi người lạnh sống lưng, vừa sợ hãi vừa cảm thấy cổ quái tới cực điểm.
Qua một lúc, Ô Khải Long mới bóp trán, lầm bầm thở dài.
"Thương thay cho Tịch Quân Dục, hắn vẫn không biết..."
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 134: Ngửa Bài
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comÁnh mặt trời ấm áp, Tịch Quân Dục đi lững thững trong hành lang, sau đóhơi dừng lại rồi mới tiến vào một gian phòng, gật đầu với hai người bêntrong.
"Trần chưởng quỹ, Vinh ký có phản ứng thế nào?"
Người được gọi là Trần chưởng quỹ tên là Trần Hữu Hòa, nghe Tịch Quân Dục hỏi, hắn lắc đầu:
"Bên Vinh ký vẫn khăng khăng tăng giá, họ muốn đòi bốn lượng hai."
"Đúng là ăn cướp mà."
Tịch Quân Dục cau mày, nhưng mà có lẽ do thời gian gần đây quen nghe tin xấu nên cũng không có phản ứng gì quá lớn, chỉ âm trầm ngồi xuống:
"Bên Lữ ký cũng đòi tới tận bốn lượng."
"Tôi đã nói điều này rồi, thế nhưng Vinh ký nói là đại lão gia gặp chuyện,nhị tiểu thư mà bị truất quyền thì Tô gia sẽ khó khôi phục như xưa, hàng hóa của họ sẽ lỗ vốn, do vậy phải đưa ra cái giá này."
"Nhị tiểu thư sẽ không bị truất quyền!"
Tịch Quân Dục dừng lại một chút:
"Tầm nhìn của Tô Dũ không ngắn như vậy, hắn sẽ cố chống hết sức, với năng lực của nhị tiểu thư, kiểu gì cũng có ngày đi lên!"
Hắn nói như đinh đóng cột, nhưng không khí trong phòng khá im lặng. Chuyệnnhà mình thế nào, ai chẳng biết, tình hình lúc này đúng là không tốt,phòng hai, phòng ba đang liều mạng đẩy đổ phòng lớn. Dù là Tô Dũ thìhiện giờ cũng lực bất tòng tâm, lão nhân gia đã già rồi, không còn ápchế được quá nhiều người. Công việc kinh doanh của phòng lớn gần đây bịảnh hưởng khá nhiều, chủ yếu là quanh khu vực Giang Ninh, do bắt buộcphải sản xuất cho nên một số thương hộ làm nhiệm vụ cung tiêu nhân dịptăng giá, tất cả còn đang đàm phán. Do Tô gia khá cứng miệng nên thái độ bên kia vẫn là trông chờ, nhưng ảnh hưởng đã có, lợi nhuận phòng lớn bị giảm đi 2 phần, nhưng đó không phải điều đáng sợ, đáng sợ nhất làphương hướng phát triển sau này.
"Mẹ nó... Một bước sai là chết cả đám..."
Tịch Quân Dục mắng một câu, âm trầm lắc đầu, bắt đầu xử lý công việc trênbàn, sắp xếp một số loại hóa đơn. Hai chưởng quỹ bên cạnh cũng nghiêmtúc, Trần Hữu Hòa lắc đầu:
"Nếu không phải chúng ta sơ sẩy trong chuyện Hoàng thương..."
Nói tới đây thì không ai nói gì nữa, nhưng ai cũng biết câu này ám chỉ điều gì. Gần đây có một số lời đồn bắt đầu lưu truyền trong Tô gia, chủ yếulà do ảnh hưởng của việc mất Hoàng thương nên bắt đầu lan rộng.
Có nhiều chuyện đám chưởng quỹ có thể tự giải quyết, nhưng cũng có khôngít chuyện phải cần tới người xử lý toàn cục. Vốn chuyện cải tiến máydệt, nghiên cứu loại vải mới do Tô Đàn Nhi tự mình phụ trách, nhưng saukhi nàng bị bệnh, người khác làm thay nên có vấn đề xảy ra. Trong mắtmọi người, nếu không phải khoảng thời gian đó Ninh Nghị quá mức nónglòng đẩy nhanh việc nghiên cứu vải hoàng kim, thì sẽ chẳng có chuyện gìxuất hiện.
Nếu như khoảng thời gian đó do Tô Đàn Nhi quản lý, cấp cho bọn họ sách lược phát triển thì khẳng định tính bảo mật sẽ cao hơn, chẳng ai có thể nhòm ngó được.
Nhưng Ninh Nghị lại khác, hắnkhông hiểu ngành vải, cũng không hiểu người trong xưởng, Chu chưởng quỹ, Bạch chưởng quỹ vừa phải chịu trách nhiệm bảo mật, vừa phải chịu tráchnhiệm đẩy mạnh tuyên truyền, kiểu gì chẳng sinh ra sơ hở, Ô gia nhân cơhội mà vào.
Chuyện này khiến cho mọi người tương đối bất mãn, mọi việc họ đã làm xong hết rồi, kết quả là bại trận vì một thằng nhóc.Kinh nghiệm, tất cả mọi chuyện đều là vấn đề kinh nghiệm, nếu lúc đóchọn một chưởng quỹ nào đó quản lý cục diện thì đã không xảy ra vấn đềnhư vậy.
Khi mất rồi, tên thư sinh kia còn viết cái gì mà "Đầu nạc biết nhau còn giữ miếng", đúng là mất mặt...
Trước kia mọi người còn cho rằng cách nghĩ này có mấy phần không đúng, mọiviệc quá bất ngờ, thất bại cũng là sự việc không lường trước được. Nhưng không hiểu ở đâu, trong vòng nửa tháng nay tin đồn kiểu này lan rộng,có khá nhiều người bắt đầu mắng chửi Ninh Nghị thậm tệ. Tịch chưởng quỹban đầu còn biện hộ một vài câu, nhưng lúc này chỉ còn cách buồn bực imlặng, trong mắt đám người Trần chưởng quỹ, hành động biện hộ của TịchQuân Dục không được thức thời cho lắm, có một chút thất thố.
Giang phòng trở nên im lặng, chỉ còn lại tiếng lách cách của bàn tính. Trongim lặng, Tịch Quân Dục nhìn sang bên cạnh, ánh mắt vừa nãy có chút tứcgiận thì giờ đã trong veo.
Đại khái mọi việc đã được chuẩn bịxong xuôi, nửa tháng nữa sẽ họp họ, lúc đó Tô Đàn Nhi mất chức, dư luậnsẽ được đẩy tới đỉnh điểm nhất. Nếu như đám người của phòng hai, phòngba đứng ra chỉ trích sẽ kích thích tâm lý căm phẫn của Tô Đàn Nhi, nhưng nếu như người bên mình cũng nói như vậy, thì nàng sẽ chán chường, không tránh khỏi giận chó đánh mèo. Tính tình con người đơn giản chỉ là nhưvậy.
Sau khi mất Hoàng thương, Tô gia như một cái nồi lẩu, hỗnloạn vô cùng, tin đồn loại nào cũng có. Chẳng ai biết những loại tin đồn có liên quan tới Ninh Nghị này đều do một tay hắn đạo diễn, không cầnphải tuyên truyền rộng rãi, chỉ cần trong lúc nói chuyện châm thêm vàicâu ẩn ý để người khác tự suy nghĩ, tự hiểu là vấn đề sẽ được tự độngtriển khai. Mặt khác, hắn còn kích động tâm lý "không sai gì tại sao lại thua", cảm giác bị oan uổng, bị đèn nén… trong lòng mỗi người… Trongkhi đó, hắn chỉ dùng thân phận một người đứng ngoài nhìn tất cả, thậmchí còn nói giúp Ninh Nghị một phen, đương nhiên, hiệu quả của những lời nói này đều mang lại hiệu quả không tốt cho Ninh Nghị.
Tất cảđều đã được bố cục, bẫy đã giăng sẵn. Vốn hắn nghĩ Ninh Nghị sẽ tức giận mà làm một vài việc không đáng, nhưng tiếc là tên thư sinh kia lại giỏi chịu đựng, tin đồn đối với hắn như muỗi đốt ống tre, thậm chí còn giảbộ ung dung đi chơi, coi mọi chuyện chẳng liên quan đến mình, thấy vậy,hắn lập tức tung tin: thằng nhãi này chẳng có một chút áy náy nào.
Nghĩ tới điều này, đột nhiên gương mặt Ô Khải Long hiện lên trong đầu, hắn nhíu mày.
"Trần chưởng quỹ, gần đây Ô gia thế nào, hình như có vấn đề gì à."
"Tôi cũng không rõ lắm, nghe nói có một quản sự ngã bệnh, hình như là Tần Nghiệp, hai năm trước chúng tôi có gặp một lần."
Trần Hữu Hòa ngẩng đầu nói:
"Có một số người đoán là, tin đồn Ô gia có vấn đề có lẽ do Tiết gia làm.Sắp tới kỳ hạn giao hàng, vấn đề vải Tuế trở nên rất cấp bách, Ô giacũng phải cong đuôi, chắc Tiết gia muốn chiếm chút tiện nghi."
"À."
Tô gia tuyệt đối không thích Ô gia, mang tâm trạng của bại tướng, của kẻbị hãm hại, lúc này họ thậm chí còn không muốn nghe, không muốn nhắc tới chuyện của Ô gia, thậm chí là nhỏ nhất. Trần Hữu Hòa nói một cách vắntắt, Tịch Quân Dục gật đầu, sau đó nghĩ xem Ô gia có thể có chuyện gì... Mà thôi, Ô gia dù có xảy ra chuyện thì Tô gia cũng không cùng đẳng cấpvới họ nữa rồi, khoảng cách sẽ càng ngày càng xa. Chuyện gì phải đếncũng sẽ đến, lúc này tốt nhất là làm xong chuyện của mình.
Nói chung là mọi việc đều thuận lợi.
Hắn liếc mắt nhìn trời chiều, bầu không khí an bình nhưng mơ hồ có chúttĩnh mịch. Cách thời gian họp họ không đầy nửa tháng, mọi người đangchìm đắm trong sự chờ đợi. Người của phòng lớn tỏ ra chán chưởng, mặc kệ ông trời, thuận theo tự nhiên. Chỉ còn lại hắn là biết mình đang ở vịtrí nào, đang làm những gì. Chỉ có hắn là người sáng suốt.
Vì vậy hắn cười cười, ung dung như ánh mặt trời.
***
Đã qua giờ Ngọ, căn phòng đóng kín cửa sổ nên có vẻ u ám, trong phòng sặcmùi thuốc Bắc, bên giường bệnh kín mít, một cô gái xinh đẹp đang cầm bát cháo, thổi thổi mấy cái vào thìa rồi đưa tới bên miệng bệnh nhân.
"... Họp họ... Nghe nói Thất gia gia đã quyết định truất quyền của con,nguyên nhân là do Nhị thúc thuyết phục... Tam thúc bên kia cũng vội vàng lôi kéo người bên mình, tiếc là mấy hôm nay Liêu chưởng quỹ đã đượcphái ra ngoài làm việc... Bên Vinh ký thì muốn nâng giá, Lữ ký cũng vậy, nhiều việc phiền phức quá, mọi người cứ chạy tới chạy lui..."
Đút từng thìa cháo cho bệnh nhân, chậm rãi kể chuyện trong nhà, sắc mặt của cô gái cạnh giường khá là mệt mỏi nhưng trên miệng luôn có một nụ cười. Trong sự mệt mỏi, nàng có cảm giác kích thích, đưa tay vuốt tóc mai,nghiêng đầu nhìn phụ thân mình. Thực ra trong lòng nàng có vài phần cayđắng, vốn nàng tới đây thăm bệnh, không muốn nói những chuyện này, thếnhưng nghĩ lại, ngoài mấy câu hỏi thăm thông thường, cũng chỉ còn chuyện này để tâm sự mà thôi.
Từ lúc Tô Bá Dung bị đâm tới nay đã đượchai tháng, trong khoảng thời gian này, mọi người đã xác định chắc chắnTô Bá Dung bị liệt, lão giờ cũng không còn cảm giác với hai chân củamình nữa, may mà tay vẫn cử động bình thường. Hiện giờ sức khỏe của hắnkhá yếu, ngày nào cũng phải uống thuốc, không cách nào xuống giường,tinh thần hình như cũng bị ảnh hưởng nhất định, đa phần là không tốt.Mỗi ngày Tô Đàn Nhi đều tới đây thăm, nhưng nội dung hai cha con tròchuyện đều liên quan tới công việc, nếu có mẫu thân và hai dì ở đây thìnàng chỉ hỏi thăm khách sáo vài câu mà thôi. Lúc này Tô Đàn Nhi đang imlặng.
"Hôm nay con đi trên đường gặp rất nhiều người bán loạiquất trước đây phụ thân thích ăn… À, hôm nay không có gió, phụ thân cómuốn mở cửa sổ ra không… Tướng công nói, để cho phòng thoáng một chútcũng tốt… À, cái gì mà không khí đối lưu… mặt trời chiếu vào, ánh nắngấm áp, tâm tình sẽ tốt lên..."
Cứ nghĩ đến những lời Ninh Nghị nói là nàng lại cảm thấy vui vẻ. Tô Bá Dung gật đầu, sau đó lại lắc đầu:
"Được... à, mà thôi, trời lạnh... ta cảm thấy lạnh... Đàn nhi này, gần đây Lập Hằng đang làm gì?"
Tô Đàn Nhi khẽ cười cười:
"Chẳng phải ngày nào tướng công cũng tới thăm phụ thân hay sao, huynh ấy gầnđây vẫn dạy đám trẻ con, buổi chiều thì ra ngoài chơi..."
Nụ cười của Tô Đàn Nhi đã mất dần, nàng chậm rãi kể chuyện của Ninh Nghị. Nànghiểu vì sao phụ thân lại hỏi như vậy, có mấy lần phụ thân đã cảm thán:"Đúng là nhìn không thấu người này”, than thở thì than thở, nhưng đócũng là lời nhắc nhở nàng.
Nàng hiểu nhưng không nói ra, đôi lúccũng rất hiếu kỳ, tướng công thật là lợi hại, có thể làm được rất nhiềuchuyện, thế nhưng cách nghĩ của phụ thân lại khác với nàng. Nói chuyệnthêm vài câu, nàng ngoái cổ ra ngoài gọi một tiếng, nha hoàn Tú Hà chạyvào, nàng đặt bát cháo vào tay đối phương rồi cáo từ ra ngoài.
Hơn tháng nay, ngày nào nàng cũng phải làm rất nhiều việc, muốn ổn định thế cục lúc này đúng là không dễ, nàng phải bỏ ra nhiều công sức. Nhưng nókhông còn vô vọng như chuyện Hoàng thương đợt trước, rất nhiều việc cầnphải làm nhưng tâm tình nàng lại bình ổn, thậm chí có thể nói là thoảimái. Ra khỏi cửa, Quyên nhi bước tới, nhận ra tâm tình tiểu thư khôngđược tốt cho lắm.
Buổi chiều còn phải đi nhiều nơi, làm nhiềuviệc, chủ tớ hai người rời khỏi khu nhà, nhưng mới đi được nửa đã nghethấy tiếng người bàn tán.
"Tình hình đã thế này rồi, đệ còn suy nghĩ cái gì..."
"Chuyện không đơn giản như vậy, tỷ tỷ..."
"Ta cũng đã nghe nói, nhưng phòng lớn đâu chỉ có một mình nó, mọi ngườiphải chung tay vào mà làm, hiện giờ tình hình đã như vậy... Phòng lớn là của Bá Dung, ít nhất đệ cũng phải giúp Bá Dung bảo vệ được lợi ích củaphòng lớn..."
"Đệ biết..."
"Nếu không phải tên Ninh Nghị ngu ngốc kia xía vào thì..."
Loáng thoáng nghe được vài câu, đôi bên đi tới cổng thì gặp nhau, hai ngườiđang bàn tán giật mình sững người. Tô Đàn Nhi đoan trang thi lễ một cái:
"Nhị nương, Cổ thúc..."
"À, Đàn nhi à, con tới... thăm lão gia..."
"Nhị tiểu thư."
Người nói là Nhị nương và em trai của bà ta, cũng là một chưởng quỹ của phòng lớn. Nói chuyện trong lúng túng và xấu hổ vài câu, đôi bên mỗi người đi một ngả, đi tới một nơi không có ai, Quyên nhi mới thấp giọng:
"Tiểu thư, Nhị phu nhân và Cổ chưởng quỹ đang bàn chuyện đầu hàng đấy..."
"Ta biết."
Tô Đàn Nhi khẽ cười cười:
"Cũng đâu chỉ có hai người họ..."
Thời gian gần đây phòng lớn có rất... nhiều chuyện kiểu này, nội bộ đã chiarẽ không ít. Cũng có người nghĩ phòng lớn không đoạt được vị trí giachủ, tốt nhất là đừng... tranh nữa, cố gắng bảo vệ lợi ích của mình làđược, sau này dù Tô Trọng Kham hay Tô Vân Phương quản lý gia tộc, phònglớn cũng không đến mức bị đuổi ra ngoài, bảo vệ được càng nhiều, lợi ích sau này càng lớn, cuộc sống sau này càng tốt. Hai người dì, thậm chímẫu thân của nàng cũng nghĩ như vậy. Đương nhiên, nếu Tô Đàn Nhi nóithẳng, mọi người sẽ lập tức chối biến, biểu thị "tuyệt không có việcnày", "đám đàn bà chúng ta không quan tâm tới việc kinh doanh" .
Dù nói thế nào, mọi người cũng là người của phòng lớn, là người của Tô BáDung, cũng muốn tốt cho mình, chỉ là cách nghĩ của họ thiển cận và thiếu chu đáo, chỉ đơn thuần dùng tâm lý đàn bà để làm việc.
"Quyên nhi, may mà muội không sinh ra ở một gia đình lớn..."
"Sao ạ?"
Quyên nhi chớp mắt mấy cái.
"Trong gia tộc này, không ai nói chuyện tình cảm đâu."
Tô Đàn Nhi khẽ mỉm cười, Quyên nhi mấp máy môi. Làm một nha hoàn, nàngphát biểu về vấn đề này thì không tốt cho lắm. Hai người dừng lại trênmột cây cầu trong hoa viên, Tô Đàn Nhi nhìn bóng mình dưới nước, sửasang lại mái tóc một chút, thấp giọng thì thầm:
"Thực ra ta cũng không cảm thấy bao nhiêu tình người..."
"Không phải, tiểu thư và cô gia đều rất tốt."
"Khi nói chuyện với phụ thân, ta cũng không cảm thấy quá nhiều sự thânmật... Chỉ là oan cho tướng công, khoảng thời gian này huynh ấy đều ởbên ngoài."
"Đúng vậy, người trong nhà nói rất khó nghe, cô gialười chẳng quản tranh chấp với họ, thế nhưng chắc chắn trong lòng cũngkhông thích... Lần trước Thiền nhi còn phải bật khóc."
Tô Đàn Nhi nhíu nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia tàn khốc, thật lâu sau nàng mới hít một hơi, nhìn Quyên nhi cười cười:
"Các muội ghi hết lại à?"
"Á..."
Quyên nhi hơi ngẩn người, sau đó cúi đầu:
"Sao tiểu thư lại biết."
"Bởi vì ta là tỷ tỷ của các muội mà."
Tô Đàn Nhi nói một cách thản nhiên, Quyên nhi có chút ngại ngùng, cúi đầu cười khổ:
"Muội và Thiền nhi đều ghi lại, lần trước... lần trước lúc Thiền nhi đang viết ở nhà thì bị cô gia nhìn thấy."
"A? Tướng công nói như thế nào?"
"Nói bọn muội lòng dạ hẹp hòi."
"A."
Tô Đàn Nhi bật cười thành tiếng, cố gắng kiềm chế:
"Nhớ ghi kỹ lại rồi đem cho ta xem, đừng để tướng công biết."
"Dạ."
Quyên nhi gật đầu, có được miễn tử kim bài, nàng bắt đầu hân hoan cáo trạng:
"Tiểu thư, thực ra mấy hôm nay họ nói còn khó nghe hơn, rất quá đáng, họ muốn cô gia tự rời bỏ Tô gia... Còn bao lâu nữa chúng ta mới giải quyết xong việc... cô gia đã phải chịu nhiều oan ức rồi, thậm chí có khi Thiền nhi còn không nghe nổi, bật khóc tức tưởi..."
"Tướng công, huynh ấy..."
Tô Đàn Nhi dừng một chút, nhớ lại mọi chuyện diễn ra trong hai tháng nay,nhất là sau hội nghị Hoàng thương, nàng thì bận rộn còn Ninh Nghị thảnnhiên chấp nhận bị mọi người chửi rủa. Đâu chỉ là Quyên nhi, Thiền nhi,Hạnh nhi không nhịn được, nàng cũng muốn chửi người, thậm chí có mấy lần Ninh Nghị phải vỗ vai nàng bảo bình tĩnh, nàng cảm nhận được lực lượngcủa người đứng sau mình nên mới bình tâm nổi.
Mỗi lần như vậy lànàng lại nghĩ bản thân có lỗi với tướng công. Lúc mới thành thân, nàngbỏ đi, vốn tưởng rằng cuộc sống đôi bên cứ như vậy, nàng cũng cố gắngduy trì thái độ có thân có xa, ai ngờ khi gặp chuyện, tướng công lạiphải đứng ra gánh vác.
"Sẽ không còn bao lâu nữa đâu, tin đồn đã xuất hiện, nếu như Ô gia phản ứng theo dự đoán thì..."
Nàng nhìn khung cảnh xung quanh:
"chẳng còn mấy hôm nữa là ngửa bài..."
Nói xong câu đó, trong lòng nàng hình như hơi thoải mái: "Nửa tháng sao dài quá..." Nàng lầm bầm: "Sau chuyện này, sau chuyện này..." Nghĩ tới việc này, mây hồng trên mặt lại hiện, nàng cúi đầu nhìn bóng mình dưới nước, vô ý thức vuốt tóc. Phải chờ tới khi mọi chuyện xong mới được làm việcđó, hiện giờ mình tiều tụy quá, có chút không xứng với huynh ấy...
Cô gái trong nước mỉm cười, cô gái trên bờ thả tóc, bước đi.
"Đi thôi, chuẩn bị ngửa bài."
Ánh mặt trời ban trưa soi rõ bóng hình cô gái bước đi một cách tự tin, mạnh mẽ, tiểu nha tung tăng bước theo sau. Hôm nay là ngày 14 tháng 10 âmlịch, năm Cảnh Hàn thứ 8. Tuy rằng đã quyết định ngửa bài, nhưng cũngphải có quá trình của nó, mọi người còn phải đợi thêm mấy ngày. Nhưngthực tế, buổi chiều hôm đó đã có chuyện xảy ra, mọi việc tưởng như tựnhiên nhưng sau này nghĩ tới mới thấy có chút đột ngột.
Trong một quán trà, nơi mà Ninh Nghị hay tới làm một chuyện nhỏ, đó là vùi đầunghiên cứu những hình vẽ khó hiểu, đối với hắn là chuyện nhỏ nhưng đốivới người ngoài, đây lại là chuyện lớn tới mức khó có thể tưởng tượng.
Sáng hôm nay, Ninh Nghị gặp Ô Khải Long trên đường, thoạt nhìn như đôi bênvô tình gặp nhau, thuận miệng nói chuyện mấy câu. Hơn tháng nay, họ gặpnhau không phải lần đầu, nhưng lại là lần đầu tiên chào hỏi nói chuyện.Lúc đó, Ô Khải Long đang trò chuyện với một đám thương nhân khác, thấyNinh Nghị thì chắp tay chào từ rất xa: "Ninh huynh, gần đây có khỏekhông?" Ninh Nghị cũng chắp tay đáp lễ: "Rất tốt." Sau khi mỗi người một ngả, Ninh Nghị ném luôn chuyện này ra khỏi đầu.
Buổi chiều, hắnchạy tới chợ Đông mua một cuốn sách cũ. Đây là một cuốn sách do mộtthương nhân mang từ phương tây Ả Rập về, trong sách có không ít hình vẽ, đại khái liên quan tới kiến thức luyện kim. Ninh Nghị trông thấy liềntiện tay mua, sau này sẽ về tìm người dịch, lúc mua xong, hắn tới quánuống trà, bảo tiểu nhị lấy giấy bút, hắn chiếu theo những hình vẽ trongsách để đoán ra nội dung muốn nói tới vấn đề gì. Đây chẳng qua chỉ làcách nhớ lại một vài kiến thức cũ, trong lúc đang vùi đầu nghiên cứu thì có một người đi đến.
"Ninh huynh, thật là trùng hợp, đây là gì vậy?"
Ninh Nghị ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên rất là trùng hợp, người tới là ÔKhải Long. Ô Khải Long ngồi xuống ghế đối diện, Ninh Nghị thuận miệnggiải thích.
"Đây là chữ Ả Rập, thuộc về khu vực Ba Tư, chữ thì ta không biết nhưng nhìn hình vẽ thì chắc đây là liên quan tới phản ứnghóa học chế tạo kim loại... Hóa học hiểu không? À, nó giống như luyệnđan vậy..."
"Ninh huynh thật là học rộng hiểu nhiều. Á... phản ứng hóa học chế tạo kim loại?"
"Cách thức tinh luyện kim loại."
"A?"
Sắc mặt Ô Khải Long trở nên nghiêm túc:
"Vậy... Chẳng phải là vô cùng hữu dụng hay sao?"
"Bình thường thôi, có thể nội dung trong này thợ rèn của chúng ta đã biết hết rồi, có thể dùng để tham khảo, phương pháp tư duy của họ khác với chúng ta, giá trị thực tiễn không ít."
Ninh Nghị nói đến đây thì ngẩng đầu nhìn Ô Khải Long:
"Ô huynh đang đợi ai à?"
"Không phải, hiện ta đang nhàn rỗi đi dạo, vừa lúc lại thấy Ninh huynh ở đây nên có chút ngạc nhiên."
Ninh Nghị gật đầu, Ô Khải Long cười, hai người cứ như vậy nhìn nhau, một lúc sao, Ninh Nghị chớp mắt, lại gật đầu một cái, phất tay gọi tiểu nhị:
"Thêm một chén."
Hắn lại cúi đầu, bắt đầu nhìn hình vẽ trong cuốn sách, nhíu mày ngẫm lại,chén được mang tới, hắn không nhìn Ô Khải Long, chỉ đưa tay ra mời:
"Ô huynh mời tự nhiên."
"Cảm ơn."
Ô Khải Long cười tự rót trà cho mình, Ninh Nghị vẫn cúi đầu xem hình, khe khẽ thở dài, phảng phất như nghe được tiếng cười ẩn ý của Ô Khải Long,thì thào tự nói:
"A, vải đã bắt đầu phai màu..."
Nụ cười của Ô Khải Long trong nháy mắt cứng lại, cánh tay run run nhưng vẫn cầm chắcấm trà, nhẹ nhàng đặt xuống. Hắn nghiêng đầu, ánh mắt độc ác nhìn thẳngvào Ninh Nghị, khuôn mặt hơi co rúm lại. Có một thứ gì đó từ đáy lòngxông lên, ác mộng hóa thành hiện thực, trong lòng mang theo một chútkinh ngạc. Hắn dự đoán tình hình không giống thế này, Ninh Nghị cũng sẽkhông nói một cách hời hợt như vậy.
Nhưng trước mắt hắn, tất cảđã hiện ra, Ninh Nghị vẫn cúi đầu xem hình, giống như đối với hắn, tấtcả chỉ thoáng qua như cuộc trò chuyện đầu đông giữa hai người bạn, tháiđộ rất ung dung: A, vải đã bắt đầu phai màu, thảo nào mà huynh lại tớiđây.
Là một việc quá bình thường.
"Quả nhiên... là ngươi làm..."
Ô Khải Long phải tốn rất nhiều sức mới nói ra được điều này, không biếtlà hắn đang kiềm chế tới mức nghiến răng hay là đang run sợ.
Dưới ánh mặt trời đầu đông, Ninh Nghị đặt bút, ngẩng đầu liếc mắt nhìn đối phương...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 135: Dương Mưu (Thượng)
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comBuổi chiều đầu đông, ánh mặt trời ấm áp, bầu không khí khá căng thẳng.
"Quả nhiên... là ngươi làm..."
Thành thật mà nói, điều này cũng không nằm ngoài dự tính của Ô Khải Long, tuy rằng hắn cũng đã đoán người làm có thể là Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi, nhưngcái hắn bất ngờ nhất là Ninh Nghị tự dưng nói một câu như vậy.
Suy đoán dù sao cũng chỉ là suy đoán, đoán rồi kiểu gì cũng phải có quátrình nghiệm chứng, hai hôm nay hắn cố gắng bắt chuyện với Ninh Nghị,bao gồm cả hành động lần này. Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ xem dò xét thế nào, hoặc có thể từ hành vi của đối phương suy đoán ra chút đầu mối thì một khắc trước, khi nghe Ninh Nghị nói về chuyện phản ứng hóa học,kim loại rồi gì gì đó, hắn đã nghĩ là chuyện vải phai màu lần này quảnhiên có liên quan đến đối phương? Đây cũng là một nhận định trong quátrình dự đoán, nhưng không ngờ đối phương lại chẳng thèm vòng vo, trựctiếp bộc lộ, quá trình kiểm chứng thất bại.
Điều này vốn khônghợp lý, thế cục đang tốt, tại sao lại chọn lúc này ngửa bài? Nó khôngđúng với lý thuyết cho lắm, cũng chưa phải là quyết định chính chắn cholắm. Đầu chiều mùa đông, ngồi trong một quán nước, thuận miệng nóichuyện. Cảm giác kinh ngạc trong lòng Ô Khải Long tăng lên, mặc dù đãchuẩn bị trước tâm lý nhưng vẫn có một cảm giác hỗn loạn, buồn bực đếnkhó tả.
Nhưng mà, Ninh Nghị chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái rồi cúi đầu, tự rót trà cho mình.
"Hình như huynh rất tức giận, sao vậy?"
Nói xong câu này, Ninh Nghị cầm chén trà uống một ngụm, thái độ rất là thản nhiên. Ô Khải Long lúc này đã nghiến chặt khớp hàm, răng kêu ken két.
Vì sao tức giận ư? Đương nhiên là bởi vì...
Bởi vì...
Hắn đột nhiên bật cười, quay đầu nhìn xung quanh, sau đó tựa lưng vào ghế nói:
"Quả nhiên là huynh làm... mọi người đều đã bỏ sót..."
Ninh Nghị lắc đầu, tỏ vẻ không quan tâm tới chuyện này:
"Tình hình Tô gia và Ô gia đến đã mức này, ai làm có khác gì nhau chứ… Tình hình bên đó thế nào?"
Không ngờ Ninh Nghị vẫn tỏ ra bình thản hỏi hắn tình hình thế nào, Ô Khải Long ngẩn người, sau đó bật cười:
"Tình hình thế nào chẳng nhẽ huynh không biết?"
"Không rõ lắm, khoảng thời gian này trong nhà loạn quá, hơn một tháng rồi ta chưa hỏi tới chuyện kinh doanh."
"Huynh..."
Ô Khải Long trợn mắt:
"Chưa hỏi tới?"
Mấy tháng trước, Hoàng thương đã bắt đầu có sự tranh đoạt, Tô gia chuẩn bịmất mấy năm lại trắng tay, tình hình lan rộng ảnh hưởng tới khá nhiềungười, không biết bao nhiêu thương hộ vì thế mà buồn bã, vì thế mà vuisướng, thời gian chỉ mấy tháng nhưng số tiền phải tiêu cũng đã dùng tớihơn trăm vạn lượng. Trong thời gian này, đối phương cũng là một ngườiquan trọng, có vai trò then chốt, vậy mà giờ lại ngồi đây nói là hơn một tháng rồi không hỏi tới tình hình kinh doanh?
Hắn đưa mắt nhìnNinh Nghị, sự kinh hãi không nói cũng hiện ra. Ninh Nghị nhìn hắn mộtcái rồi cười cười, đặt tay lên cuốn sách nói:
"Chỉ là không khác nhiều so với tính toán, gần đây Đàn nhi cũng nói một chút, đại khái là nàng đã tung tin đồn ra bên ngoài."
"... Lời đồn quả nhiên cũng do nàng ta tung?"
"Ừ, đúng vậy."
Trông Ninh Nghị đang nói chuyện này mà giống như hắn đang nói tới một việcvui, một việc giúp đỡ người, hắn thành khẩn gật đầu, nói một cách to rõ:
"Bây giờ còn chưa có tin tức cụ thể, cô ấy còn đang tính tung tin ra cảnước, trong khi kỳ hẹn giao hàng đợt đầu của Ô gia sắp tới rồi, nếu nhưvậy thì tình hình lúc đó sẽ khá căng."
Bầu không khí hoang đườnglúc này đã tràn ra, ngập cả quán trà, Ô Khải Long hiểu những lời nóinày, trong đầu hắn đang tưởng tượng tới một cảnh bi thảm. Ninh Nghị nóivới giọng bình thường, thái độ thành khẩn, dường như kể một chuyện chẳng liên quan đến mình và cũng chẳng thèm đếm xỉa đến nó, lấy tư cách mộtngười đứng ngoài trần thuật lại sự tình. Đối phương cũng chẳng e ngạinói luôn chuyện hiện giờ Tô Đàn Nhi đang tung lời đồn, cũng suy tính tới chuyện tung ra trong phạm vi cả nước. Từ trước tới giờ, hắn chưa từngnhìn, nghe, tưởng tượng ra một người như thế này, hắn cảm thấy mình nhưlạc vào biển mây, không biết cách xoay sở thế nào.
Nhưng cũng cómột điều khá buồn cười đó là, dù hắn có tính toán thế nào, có hành độngthế nào, hắn cũng không ngăn được đối phương nói.
Ô Khải Long cứnhìn tròng trọc vào Ninh Nghị, trong lúc nhất thời chẳng biết dùng từ gì để nói cả. Ninh Nghị uống trà rồi nhìn ra bên ngoài, đợi hắn hoàn hồn.Thật lâu sau, Ô Khải Long mới hít sâu một hơi, cắn răng gật đầu:
"Nói vậy thì thời gian ngửa bài của Tô gia đã đến, đúng không?"
Ninh Nghị mím môi, lắc đầu rồi lại gật đầu:
"À, không hẳn... mà cũng coi như vậy đi, tóm lại đó không phải là chuyệncủa ta, bên huynh phải đi đàm phán với Đàn nhi mới được."
"Vậy... huynh coi đây là chuyện gì?"
"Nhân duyên gặp gỡ... nhất thời hứng khởi... đại khái là chuyện gì cũng được."
Ninh Nghị cười cười:
"Dù sao các huynh cũng đã hiểu, nếu hôm nay huynh tới đây, ta không nói gìthì trong lòng huynh sẽ khó chịu, nói sớm một chút cũng chẳng sao, bênhuynh có thêm thời gian suy nghĩ, kéo dài kỳ hạn giao hàng, ta nghĩ bênTô gia cũng không chèn ép gì quá đâu."
Hắn nâng chén uống một ngụm trà.
Ô Khải Long cố gắng bình ổn tâm tình, nói:
"Vậy thì Ninh Lập Hằng, huynh nghĩ thế nào mới là tốt nhất?"
"Đàn nhi muốn cái gì, huynh cho nàng ấy là được."
Ninh Nghị lắc đầu:
"Như vậy có thể bớt đi nhiều phiền phức."
"Ta làm sao mà biết vợ huynh muốn gì?"
"Thành ý, tất cả những thứ phòng lớn Tô gia muốn, Ô gia đồng ý là được..."
"... Tất cả!?"
"Đúng vậy, tất cả."
Đôi bên nhìn nhau trong chốc lát, Ô Khải Long cười điệu cười lạnh lùng màchâm chọc, Ninh Nghị vẫn tỏ ra thản nhiên, thành khẩn như trẻ con batuổi nói chuyện với người lớn. Qua một lúc, Ô Khải Long mới hít sâu mộthơi:
"Được lắm, Ninh huynh không ngại thì ví dụ thử xem tất cả bao gồm những gì?"
"Tất cả thì là tất cả, gần đây Tô gia cũng đã tính toán rồi, à... nào là Lư châu, Thọ châu, Quang châu, Hòa châu, Tuyên châu..."
Ninh Nghị gập từng ngón tay tính toán:
"Công việc, thị trường kinh doanh ở những nơi này có thể nhường lại cho Tôgia một phần, còn về điền sản, à, phương pháp nhuộm, kỹ thuật dệt, tacũng nghe Tô Đàn Nhi nhắc tới một vài thứ, có một thứ kỹ thuật dệt rấtnổi tiếng gì đó... là kỹ thuật độc môn của Ô gia, dù sao cũng cần bàntính rõ định mức thì sau này mới dễ bàn tính các chuyện khác, sau đó..."
Lời còn chưa dứt, Ô Khải Long đã đập tay xuống bàn:
"Ninh Lập Hằng! Ngươi biết mình đang nói cái gì không? Hôm nay ở đây, có phải ngươi muốn đùa bỡn ta, muốn một nửa của Ô gia?"
"Không đến một nửa đâu."
Ninh Nghị nhìn hắn một cái:
"Thời gian gần đây Tô gia cũng bị ảnh hưởng, Ô gia căn cơ hùng hậu, chỉ bằngvào Đàn nhi thì chắc chắn không nuốt nổi một nửa Ô gia, chỉ còn cách cốgắng mà ăn, ăn được bao nhiêu thì ăn từng đó. Chắc là chưa đến một phầnba Ô gia thì đã no rồi, có được một phần ba, tuy không có Hoàng thươngnhưng cũng đủ năng lực chứng minh cô ấy có khả năng làm gia chủ Tô gia.À, còn một chuyện rất quan trọng nữa là, lần này cô ấy rất tức giận, rất quan tâm, Tô gia tức giận và quan tâm tới thứ gì nhất chắc huynh cũngbiết, đến lúc đó nhất định phải thành khẩn, cơ hội chỉ có một lần..."
"Nằm! Mơ!"
Ô Khải Long nghiến răng nghiến lợi:
"Các ngươi thật cho rằng Ô gia ta sẽ sụp đổ vì chuyện này? Đã bao nhiêu năm rồi Ô gia..."
"Nếu là người bình thường ai chẳng nghĩ như vậy."
Ninh Nghị lạnh nhạt cắt ngang lời đối phương:
"Người nằm mộng nói mơ ư, lòng tham con người luôn không đủ, chẳng khác nàorắn nuốt voi, làm gì có ai bỏ qua những điều này, cho nên ta mới nói rõtất cả. Thực ra, qua hơn một tháng, bên đó cũng hiểu tình hình, vải phai màu..."
"Chúng ta sẽ kéo dài thời hạn với bên Chức Tạo viện, cũng muốn nhìn xem Tô gia có thể chống đỡ thêm được bao lâu."
"Đúng vậy, kéo dài thời hạn..."
"Cho nên, các ngươi mới tung tin đồn vải của Ô gia chúng ta phai màu, cứ nói đi, dù có ảnh hưởng nhất định nhưng cũng phải đợi tới khi Ô gia ta giao hàng mới biết được, các ngươi có chờ được không?"
Ninh Nghị liếc hắn một cái, thở dài:
"Đúng, nói thì nói được, nhưng kỳ thực chúng ta không nghĩ là 10 ngày sau mớitung tin, bởi vì chỉ cần phong thanh là những tiệm vải có liên quan sẽcó chuẩn bị, đến lúc đó chúng ta chỉ cần tốn thêm một chút sức, kiểu gìbên huynh cũng... A, được rồi, Liêu chưởng quỹ đã lên kinh thành, chuyện này không biết huynh đã biết chưa..."
"Các ngươi..."
"Nghe nói trước đây ông ấy cũng từng lên kinh, quen khá nhiều người trongnhững hãng vải lớn, quan hệ lại rộng, lần này đi cầm theo không ít bạccủa phòng lớn Tô gia, cái đích muốn nhắm tới là muốn làm cho Ô gia dínhtội khi quân."
Khuôn mặt của Ô Khải Long méo mó, Ninh Nghị cười lắc đầu:
"Thực ra ta cũng hiểu bên huynh nghĩ gì, vải chỉ phai màu mà thôi, nói gì đến tội khi quân. Mấy năm gần đây thánh thượng khoan dung độ lượng, đươngnhiên sẽ không dễ hạ thánh chỉ xét nhà diệt tộc. Tô gia có quan hệ, Ôgia đương nhiên cũng có quan hệ, tuy nhiên hai bên đều không có quan hệlớn, đôi bên cùng hành động, kết quả vẫn phải đợi tâm tình cấp trên.Nhưng tóm lại, chúng ta đã tính toán nện thẳng vào nước cờ này mấy chụcvạn lượng bạc, cho nên tác dụng nhất định sẽ có. Việc Ô gia bị phạt làkhông thể tránh khỏi. À… nếu như các huynh có thành ý, Đàn nhi cũng sẽbảo Liêu chưởng quỹ nói đỡ mấy lời, phạt thì đương nhiên là nặng nhưngcũng không tới mức xét nhà diệt tộc..."
Ô Khải Long nghiến răng nghiến lợi cười cười:
"Ngươi có biết tội khi quân đâu dễ ban ra..."
"Thế nhưng bây giờ sắp chiến tranh rồi, Khải Long à."
Ninh Nghị cầm ấm trà, rót cho Ô Khải Long một chén, nói:
"Từ xưa tới nay, chiến tranh cần nhất thứ gì? Tiền đấy. Cỗ máy chiến tranhmà khởi động, ai không điên đầu vì chuyện này? Triều Vũ tuy bên ngoàihay đồn là giàu có và đông đúc, nhưng quốc gia lúc nào cũng thiếu tiền,muốn động binh lương thảo đi đầu, một khi động binh thật sự thì baonhiêu tiền mới đủ cho cái nồi không đáy này? Bao nhiêu cũng không đủ.Chúng ta không biết bao giờ chiến tranh sẽ xảy ra, nhưng khẳng địnhtrước chiến tranh mọi chuyện sẽ phải xong, có ai lại cố tình kéo dài một miếng mồi ngon như vậy?"
Hắn nhìn Ô Khải Long:
"Giờ chưaquyết định khai chiến, nói chung là vẫn còn cơ hội, nhưng mà, chà... cólẽ là ngày mai, cuối tháng, hay tháng sau sẽ quyết định? Tháng sau thìsao? Mặc dù kéo dài được thời hạn... nhưng một khi quyết định chiếntranh, thánh thượng, quan lớn trong triều, quan viên ba tỉnh sáu bộ đềusẽ điên đầu vì tiền. Ô gia các huynh có nhiều tiền như vậy, có thể mangra bao nhiêu ngân lượng? Ta không rõ, nhưng sẽ là rất nhiều, có thể làmấy trăm vạn lượng? Hơn nghìn vạn lượng? Hoặc là nhiều hơn nữa... đúnglà nắng hạn gặp mưa rào..."
Sắc mặt Ô Khải Long trắng bệch, Ninh Nghị thở dài an ủi:
"Đừng suy nghĩ nhiều, một khi làm lớn, Ô gia sẽ không thoát khỏi chuyện xét nhà diệt tộc đâu..."
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 136: Dương Mưu (Hạ)
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com"Đừng suy nghĩ nhiều, một khi làm lớn chuyện, Ô gia sẽ tránh không thoát khỏi chuyện xét nhà diệt tộc đâu..."
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong quán trà, Ô Khải Long ngồi đó không biếtnói gì cho phải. Vốn hắn đã rèn luyện ở trong thương trường nhiều năm,cũng không phải loại người bất tài, rất hiếm sợ hãi khi bị người khác đe dọa. Thế nhưng lần này lại khác, từ lúc vải phai màu tới hiện giờ, hắnđã biết Ninh Nghị là một kẻ mưu sâu khó lường, bây giờ đột nhiên bị đốiphương dẫn vào một cái bẫy, nguy hiểm tăng dần, ung dung ném ra cái tộikhi quân, xét nhà diệt tộc.
Sợ rằng chẳng mấy ai có thể bình thản khi bị dính líu tới chuyện này, hơn nữa gia tộc là nhân vật chính, bịtịch thu tài sản và giết cả nhà. Trước đây, Ô Khải Long chưa nghĩ tới sự nghiêm trọng của việc vải phai màu, nhiều lắm cũng chỉ nhận án phạt màthôi, dù có dính líu một chút tới cái tội khi quân, nhưng thánh chỉ sẽkhông vô duyên hạ xuống, đó cũng là một loại nguyên nhân mà hắn nghĩNinh Nghị già mồm đòi một phần ba gia sản. Nhưng mấy câu sau của NinhNghị đã mang hắn tới một khung cảnh chết chóc vô cùng đáng sợ.
Sắp chiến tranh rồi...
Liêu chưởng quỹ lên kinh là muốn giáng tội khi quân xuống đầu Ô gia...
Mấy thứ này kết hợp lại...
Ninh Nghị im lặng ngồi uống trà, đợi đối phương tiêu hóa được sự thực sau đó mới mở miệng bàn tiếp.
"Tô gia có thể làm Hoàng thương thì ở Giang Ninh rất nhiều nhà cũng có thểlàm, trước kia, khi Ô gia đoạt Hoàng thương thì tử cục này đã định rồi.Kỳ hạn đầu tiên có thể hoãn nhưng tin vải phai màu nhất định sẽ xuấthiện."
Lúc này, hắn như nói toạc hết mưu kế do mình sắp đặt, đồng thời tỏ thái độ chẳng liên quan gì đến mình mở miệng đòi tiền, thậm chí vẻ mặt còn tỏ thái độ tiếc nuối vô cùng, hi vọng rằng không xảy rachuyện giết cả nhà, tịch thu gia sản.
Hắn nói tiếp:
"Nhưng như thế sẽ không tốt, mọi người đều biết tình hình sẽ không còn nằm trongsự khống chế của Ô gia, dù Tô gia không chống đỡ được, dù chúng ta không thể ở kinh thành làm lớn chuyện thì các gia tộc khác cũng sẽ liên kếtkéo Ô gia xuống bùn… Đương nhiên, Tô gia sẽ nhất định làm tới cùng. Tiếp đó là Ô gia bị trị tội khi quân, thị trường hỗn loạn, chúng ta lại tỏthái độ có thể gánh vác một phần vải Tuế, muốn ra sức cho triều đình….công việc của Tô gia lúc đó không cầu cũng tới."
"Cho nên, ta hi vọng trước kỳ giao hàng đầu tiên giải quyết xong mọi chuyện."
Ninh Nghị rót thêm nước trà cho mình, lắc đầu:
"Thời gian tuy gấp, nhưng cũng muốn bảo đảm Ô gia giao đúng thứ chúng ta cần, không cần quá tươm tất nhưng những thứ cần phải có, đương nhiên, Đànnhi cũng sẽ không quá đáng..."
"Điểm quan trọng nhất vẫn là thành ý. Nếu có thể ta sẽ lập một kế hoạch chu toàn, Đàn nhi có thể nói quámột chút nhưng có mấy điểm Ô gia cần nhớ. Một là không được kéo dài,chúng ta không có thời gian đàm phán, mặc kệ tình hình bên Ô gia thếnào, chỉ cần một chút không ổn là Tô gia sẽ hành động, tin tức lan ra,phát triển thế nào không còn do Tô gia kiểm soát nữa, chúng ta chỉ còncách nghe mệnh trời thôi. Vấn đề thứ hai thực ra cũng chỉ là bổ sung cho vấn đề thứ nhất, cơ hội chỉ có một lần, Tô gia sẽ không nói “Chúng tacòn cần thêm cái này, các ngươi chuẩn bi đi”, cho nên chúng ta chỉ giảiquyết trong một lần, dừng lại đúng lúc, đúng chỗ. Việc này tại sao phảinhư vậy, chắc huynh cũng hiểu."
Nói xong những điều này, Ninh Nghị uống một ngụm trà. Ô Khải Long đặt hai tay lên bàn, tựa lưng vào ghế.
"Ý ngươi là... Ô gia... sẽ để mặc cho các ngươi xâu xé?"
"Cách nói khác nhau nhưng ý là như vậy."
Ninh Nghị gật đầu nhìn Ô Khải Long nhấn mạnh thêm:
"Ta nghĩ đây là cách ôn hòa nhất rồi, đương nhiên, trong lòng huynh khôngdễ chịu gì, nhưng mà đến lúc này... thì huynh cũng nên quan sát cục diện xem thế nào, nó giống như đánh cờ, nếu đã tới lúc chiếu tướng, huynhkhông nên hi vọng đối thủ không giết mình, mà đã giết tức là ăn sạch,chuyện này... huynh hiểu không?"
Ô Khải Long nghiễm nhiên nhìnNinh Nghị như nhìn một kẻ điên, mấp máy môi vài lần nhưng không nói được thành lời. Ninh Nghị cũng thản nhiên nhìn sang, qua một lúc lại gậtđầu, thì thào nói nhỏ:
"Huynh hiểu, ta thật cao hứng..."
Ô Khải Long gằn giọng, nói từng chữ:
"Cho các ngươi… một phần ba, nhưng còn phương pháp nhuộm vải hoàng kim..."
"Không có đâu."
Ninh Nghị lắc đầu:
"Từ đầu đã không có cách nhuộm hoàn chỉnh rồi, cũng vì chuyện vải phai màunên Đàn nhi mới đổ bệnh, áp lực tâm lý này thế nào, mấy hôm nay bênhuynh đã biết rồi. Nàng nghiên cứu nó 3 năm, dồn hết sức lực, tâm huyết, cộng thêm việc Tô Bá Dung bị đâm nên mới đổ bệnh."
"Vậy tại sao Ô gia phải cho các ngươi một phần ba?"
"A, cũng chưa chắc đã là một phần ba, điều này phải nói cho rõ, Ô gia cũngnên chuẩn bị tâm lý trước. Khi Tô gia nhận được cái mình muốn… chúng tasẽ hỗ trợ Ô gia làm tốt công tác chuẩn bị Hoàng thương ở kinh thành vàGiang Ninh, bởi vì tin tức sẽ tạm thời được phong tỏa, cho nên bên ngoài sẽ không biết Ô gia xảy ra chuyện, đến lúc đó, Ô gia chủ động nhậnphạt, việc đầu tiên là nộp tiền, Tô gia sẽ phối hợp một chút, thứ hai là chủ động chu cấp một phần quân phí, chuyện thứ ba là chuyện quan trọngnhất..."
Ninh Nghị dừng một chút:
"Ô gia phải chủ động tăngđịnh mức vải Tuế lên gấp mấy lần so với hiện nay, điều này mới đảm bảocho đám quan viên trong triều không dám đụng tới Ô gia, bởi vì nếu chiến tranh xảy ra, vải Tuế sẽ rất cần, có lẽ là cho Kim quốc... số lượng sẽhơi nhiều, Ô gia có thể nhân lúc đó đem số vải phổ thông giao cho triềuđình. Huynh chắc cũng biết, gần đây Đàn nhi có cải tiến máy dệt, cho nên vải Tuế khá dư thừa, chúng ta sẽ cung cấp cho Ô gia, Ô gia tiêu thụgiúp."
"Cho nên, một phần ba cho Tô gia, một phần kinh phí chotriều đình, ta không biết đến lúc đó một phần ba gia sản của Ô gia có đủ không. Nói chung là bên huynh có thể ứng phó được, mấy năm sau, tuyrằng thị trường của Ô gia sẽ thu hẹp lại, nhưng có Hoàng thương trongtay, Ô gia có thể phát triển tới quy mô như Lữ gia bây giờ."
Ô Khải Long đập tay lên bàn.
"Ta hiểu chuyện này rất khó chấp nhận."
Ninh Nghị vẫn ngồi im:
"Nhưng mà tình hình trong triều bây giờ thế nào, ta với huynh đều không biếtrõ, có một con đường sống còn tốt hơn là chết, đúng không? Nếu như… cómột con đường khác, chẳng hạn như có thể giải quyết chuyện vải phai màu, thế nhưng Tô gia nghiên cứu bao năm trời, họ đã chịu thua, Đàn nhi sinh bệnh vì chuyện này, Ô gia có thể may mắn, một hai tháng sau có thể giải quyết vấn đề. Cho nên, 10 ngày sau Ô gia có thể đem cơ hội này ra đánhcuộc, Tô gia sẽ tranh thủ phao tin, Liêu chưởng quỹ ở kinh thành hoạtđộng, nói chung là sự việc sẽ tuần tự như vậy. À, mà Ô gia có quen hoàng thân quốc thích nào không? Nếu quen, ta nghĩ có thể nhờ người ta giúpmột chút..."
"Ngươi..."
Ô Khải Long hít sâu một hơi, chỉ vào Ninh Nghị nói:
"Các ngươi... các ngươi muốn đẩy Ô gia ta vào chỗ chết, vậy mà còn tỏ ra đang giúp chúng ta nghĩ cách, a..."
"Huynh vẫn không hiểu à?"
Lúc này, Ninh Nghị đã nhíu mày:
"Chuyện này… đâu phải là chuyện của mình Ô gia. Thời gian thì có nhiều, cũng có nhiều sự lựa chọn, huynh cũng có thể chọn một cái mà thử làm theo. Đưa Ô gia vào chỗ chết? Sao huynh nói nhẹ nhàng thế? Giống như trước đây cóngười đâm chọc Tô gia chúng ta vậy? Huynh nói ta nên làm thế nào mớiđúng?"
"Chuyện này là do Ô gia mở màn, giờ lại không chấp nhậnkết quả ư? Ô gia không thể như vậy, ta nhắc nhở huynh một câu, huynhphải chấp nhận điều này? Vẫn là “Đầu bạc biết nhau còn giữ miếng, Cửason tới trước đã khinh người”? Bài thơ ta viết, Ô thế bá đã cầm về, Ôgia lúc đó còn nói là thương trường vốn dĩ như vậy... Huynh còn khôngchấp nhận ư? Không chấp nhận cũng phải nhận. Ta cũng chẳng muốn nói tớichuyện này, ta chỉ muốn nhắc huynh tình hình hiện giờ thế nào, vì sao nó biến thành như vậy, điều này sẽ giúp Ô gia tỉnh táo trở lại. Vậy màhuynh còn nói Tô gia chúng ta bên ngoài thơn thớt nói cười mà trong nham hiểm giết người không dao?"
"Chẳng ai muốn đối phó Ô gia cả,nhưng lại có người đâm bị thương Tô Bá Dung, à, đừng nói chuyện này cóliên quan tới bên huynh, sau đó Ô gia có ý đồ với Hoàng thương, vải phai màu, Tô Đàn Nhi đổ bệnh. Tô gia liên tiếp gặp nạn, nhưng vẫn phải cángđáng công việc. Không ai muốn người khác chết, không ai muốn bị giết cảnhà, cách giải quyết tốt mọi chuyện cũng chỉ có như vậy mà thôi."
"Trước hội nghị thường niên ngành vải Giang Ninh, chẳng ai biết Ô gia là hungthủ phía sau, chúng ta chỉ chờ đợi người nhảy vào lộ mặt, Tiết gia cũngđược mà Ô gia cũng thế, kết quả vẫn là thế này. Hiện giờ ta nói chohuynh biết, thứ nhất, Ô gia sống, thứ hai, Ô gia chết, có cần ta nói cho huynh biết phải chọn con đường nào không? Đương nhiên kết quả vẫn phảixem Ô gia chọn con đường nào."
Nói đến đây, ánh mắt Ninh Nghị trở nên vô cùng nghiêm túc, sau đó lắc đầu thở dài.
"Nói đi cũng phải nói lại, ta biết chuyện này rất khó làm, cũng khó tiếpnhận, ai cũng vậy mà thôi. Mọi việc diễn ra quá nhanh, thời gian chohuynh tiêu hóa cũng không nhiều, trong lòng huynh nhất định có tức giận, có lẽ đang nghĩ dù Ô gia chết hết cũng không cho các ngươi chiếm tiệnnghi... Đại đa số mọi người lúc đầu đều nghĩ như vậy, điều đó có thểhiểu, nhưng mà chuyện này rất lớn, cần phải quyết định một cách chínhxác."
Ninh Nghị dừng lại nhìn sắc trời bên ngoài, sau đó mới thành khẩn quay đầu lại nhìn Ô Khải Long:
"Thời gian không còn sớm, ta cũng không muốn nói thêm với huynh nữa, nên trởvề đi, thời gian tới chắc chắn rất bận, nào là phải thông báo, phải nghĩ đối sách. Giờ vẫn còn sớm, có thể tập trung mọi người lại ngẫm nghĩ,không nên lãng phí, nên giành giật từng giây."
Hắn nói xong, cười nhìn Ô Khải Long, sau đó cầm cuốn sách hóa học ở bên cạnh nhìn xem. Ởđối diện, Ô Khải Long đẩy ghế đứng dậy, đột nhiên Ninh Nghị nhớ tới mộtchuyện, ngẩng đầu nói:
"À, ấm trà này ta mời."
Ô Khải Longđứng ngẩn ra mấy giây, nhưng cũng không nói được gì, sắc mặt hắn lúc này không biết nên tả màu gì cho hợp. Lúc sắp đi xuống lầu, hắn quay lạinhìn, thấy Ninh Nghị vẫn ngồi đó, cúi đầu cầm bút lông liên tục chúthích vào mấy cái hình vẽ, thỉnh thoảng nhíu mày trâm tư, suy nghĩ, nhấp một ngụm trà. Khi ngửa bài, cách nói chuyện của đối phương ẩn hàm sátkhí, nhấn mạnh tính nghiêm trọng của sự việc, vậy mà thái độ lại ungdung, giống như đang đề cập tới một chuyện bình thường.
Thực ra trời vẫn còn sớm, mặt trời mới ở lưng chừng, ánh nắng như muốn cắt đôi tòa lầu bên cạnh...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 137: Lật Tay Làm Mưa
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com"Tránh ra một chút, né đầu ra, đừng đẩy đệ..."
"Nói nhỏ thôi."
"Không sao đâu, bên kia không nghe được..."
Tiếng nói rất nhỏ mà rõ.
Buổi chiều hôm nay, một cậu nhóc và một thiếu nữ trốn sau cái cột từ trên tầng ba nhìn xuống.
Đây là khu vực nằm cạnh chợ Đông, thích hợp với những hoạt động giải trí,thanh lâu cũng nhiều mà quán trà tửu lâu cũng san sát, những mái hiêncong vút chạm vào nhau như khiêu khích. Con đường bên dưới không rộngnhưng có khá nhiều người bán hàng rong mở quán, bán đủ loại đặc sản, món ngon, trong tửu lâu, quán trà bên cạnh thường có nhiều người vào xemhát hoặc nói chuyện. Đứng trên tầng 3 của Hương Noãn trà lâu, một trongnhững trà lâu nổi danh nhất Giang Ninh, có thể quan sát xung quanh, nhìn xuống đường phố, thế nhưng phòng ở tầng này rất đắt, thường dùng chonhững người có thân phận địa vị. Lúc này, trong một gian phòng có mộtcậu nhóc và một thiếu nữ mặc trang phục hoa lệ, khí tức sang trọng quýphái vượt xa người bình thường, không biết đang lén lút đứng sau cây cột nhìn, bàn gì đó.
"A a a a... hắn lại rót trà cho đối phương, nhất định là đang nói gì đó không tốt..."
"Sắc mặt tên kia kỳ quái thế, lúc đỏ lúc trắng..."
"Nham hiểm, chắc chắn đang giả ngu giết người, tên Ô gia kia bị chọc cho tức chết rồi..."
"Tỷ tỷ bình thường chẳng bị thầy chọc giận là gì... Á, đệ không nói nữa, đệ sai rồi..."
Thiếu nữ nhỏ trợn mắt nhìn em trai mình.
Trên một quán trà đối diện có hai người đàn ông đang ngồi nói chuyện. Khônglâu sau, một người đứng dậy rời đi, một người cúi đầu đọc sách, viết vẽgì đó. Hai chị em ở quán trà bên này đang tính xem có nên tới chào hỏihay không.
"Chắc là đang viết cái gì đó rất thú vị..."
Cậu nhóc chống cằm vào lan can tự nhủ.
Cô bé không nói gì, đột nhiên giật mình vì một giọng nói ở sau lưng:
"Ai? Người kia là ai?"
Hai đứa bé vội vã quay đầu lại, đã thấy không ít người vô thanh vô tức xuất hiện ở sau lưng. Người đang cúi đầu nhìn họ là một người đàn ông trungniên, chừng 40 tuổi, mặt chữ quốc (vuông), để chòm râu dài ba tấc, uynghiêm nhưng phúc hậu, trên mặt nở nục cười. Bị người này hỏi, cô bé Chu Bội nháy mắt, lầm bầm cái gì đó, cậu nhóc Chu Quân Võ im lặng, có lúchá miệng định nói rồi lại lắc đầu rất nhanh. Người đàn ông trung niênkia vừa cười vừa kinh ngạc.
"Không thể nói..."
"Không, bọn con đâu có quen."
Quân Võ nhe răng cười, chị gái Chu Bội ở bên cạnh vốn đang nhìn ngó xungquanh nghe em trai mình nói vậy thì lập tức nghiêm nghị. Người đàn ôngkia gật đầu "à" một tiếng, sau đó đưa mắt nhìn sang quán trà đối diện:
"Nhưng mà, vi phụ thấy người trẻ tuổi này là một nhân tài, muốn kết giao một phen."
Nói đến đây, hắn bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, cúi người nói nhỏ vào tai của cô bé:
"Mà hai năm nữa Bội nhi cũng tới cuổi cập kê, lúc nãy có nhiều tài tử nhưvậy con không muốn vào, chẳng lẽ muốn cùng Quân Võ ở đây..."
"Không phải!"
Chu Bội bật thốt lên, sau đó ngẩn người, ảo não vỗ vỗ trán mình. Trung niên nam tử nở nụ cười, nhìn về phía đám người đứng sau lưng:
"Mọi người, ta không biết người bên kia là ai, mọi người có biết không?"
"Khởi bẩm vương gia, người này là rể Tô phủ, tên Ninh Nghị, tự là Ninh Lập Hằng."
Một lão giả chừng 50 tuổi chắp tay thấp giọng trả lời.
"A? Đệ nhất tài tử?"
Người được gọi là vương gia kia cũng ngẩn người, sau đó ngoái đầu nhìn lại,cảm thấy người kia còn quá trẻ. Đương nhiên, hắn cũng có hứng thú vớicái danh hiệu đệ nhất tài tử này, sau một lúc liền nhìn con gái đứng bên cạnh, trong mắt có chút nghi hoặc, có chút tinh anh.
"Đã sớmnghe nói người này có tài thơ kinh thế, chỉ là chưa từng gặp mặt, chư vị ở đây đều là nhân sĩ uyên bác, không biết có quen người này không..."
Ban đầu hắn định nói là dẫn tiểu vương tới làm quen, nhưng thấy hai đứa con của mình có thái độ không bình thường nên chuyển tâm tư:
"Không biết... người này có nổi tiếng không?"
Người đàn ông trung niên này chính là phụ thân của Chu Bội và Chu Quân Võ,cũng là một trong những hoàng thân vô tích sự nhất Giang Ninh, Khangvương Chu Ung, tuy cũng là vương gia nhưng tài năng của hắn chẳng có gì, không biết kiếm tiền như cô cô hắn (cô – họ nhà nội, anh trai của bố)là Chu Huyên và cô phụ (chồng của cô) Khang Hiền. Thật ra thơ văn củahắn không tốt, ngày thường hay đi nghe hát, thành thạo các chuyện như đá gà đá chó, không có việc thì ra ngoài đi săn, thỉnh thoảng mới bắntrúng được một hai con thỏ.
Đương nhiên, thơ văn là thứ mà từ xưa đến nay toàn dân sang hèn đều có thể thưởng thức, có một khoảng thờigia hắn cũng nổi hứng đòi học văn. Có thân phận vương gia nên kiểu gìcũng phải có lúc phong nhã. Lần này hắn mang theo một số người, cơ bảnđều là tài tử Giang Ninh, nghe hắn hỏi như vậy, một người trong đó chắptay nói:
"Tên Ninh Nghị này đúng là rất có tài hoa."
Đây làmột câu nói tốt, nếu có đám công tử quần là áo lụa của Tô gia ở đây nhất định sẽ giật mình, bởi người nói chính là Liễu Thanh Địch, thế nhưngđây mới chỉ là nửa câu đầu, hắn cười nói tiếp:
"Chỉ là gần đây,... a, việc này không có liên quan gì tới thơ văn, nói không tiện lắm, tài thơ của Ninh Nghị, tại hạ từ trước tới nay luôn bội phục."
"Sao? Tên Ninh Nghị này có chuyện gì à? Thanh Địch cứ nói một chút, không sao đâu, mọi người cùng nghe..."
Chu Ung cười híp mắt nhìn hắn.
Sắc mặt Liễu Thanh Địch biến ảo, do dự một chút rồi gật đầu nói:
"Đã như vậy, thì... Thực ra đây cũng chẳng phải là chuyện gì mới mẻ, chỉ là Khang vương điện hạ chắc chưa nghe nói, chuyện bắt đầu từ hai thángtrước, hãng vải Tô gia gặp chuyện ngoài ý muốn..."
Hai tháng vừaqua, chuyện xảy ra đối với hãng vải Tô gia chẳng khác nào chuyện cổtích, đầu tiên là người của Tô gia bị ám sát, bị sát thủ vu oan chuyệndùng thủ đoạn không tốt, sau đó Tô gia bắt đầu xuống dốc, cố gắng dốchết sức phô trương thanh thế, ai ngờ Hoàng thương lại bị người khác đoạt mất. Tuy nói chuyện ăn cắp phương pháp nhuộm của người khác là khônghay gì, nhưng nó cũng mang tới tác dụng bất ngờ, bây giờ kể ra, mọingười mới sợ hãi than thở vì tranh đấu gay gắt. Khi Liễu Thanh Địch nóixong, mọi người mới hiểu, hóa ra Ninh Nghị có sắm một vai quan trọngtrong đó, nhưng lại chẳng làm nên tích sự gì cả.
Đệ nhất tài tửcó thể nổi danh về thơ văn, nhưng lại bình thường trong những phươngdiện khác, cho nên trong lòng người khác lập tức nghĩ tới chuyện ngườinày ba hoa chính chòe, hứng thú lập tức giảm đi. Ngoái đầu nhìn sang nam tử trẻ tuổi ở quán trà bên cạnh, mọi người thấy cũng đúng, tài thơ kinh người là thiên phú trời cho, cũng vì học giỏi nên kinh nghiệm thiếu.Lúc này, ở quán trà bên cạnh, Ninh Nghị đã thu dọn các thứ, sau đó đứngdậy tính tiền, biến mất trong tầm mắt của mọi người.
"A, thật là đáng tiếc..."
Chu Ung thở dài, không biết đang tiếc chuyện không gặp được Ninh Nghị haylà đang nói tới chuyện tranh đấu giữa hai nhà Tô – Ô, sau đó lại nhìncon gái mình, thấy nó không cho là đúng, ánh mắt hơi có chút phức tạp,cúi đầu trầm tư.
Liễu Thanh Địch cũng nhìn theo hướng Ninh Nghị biến mất, trong mắt hiện lên sự đắc ý và hận ý.
Ở bên cạnh, hai chị em mím môi trao đổi ánh mắt, có chút giảo hoạt.
***
Khi xa phu vén rèm thông báo đã về tới nhà, Ô Khải Long mới xốc rèm đixuống. Thời gian lúc này đã gần chạng vạng, ánh mặt trời hắt hiu vàngvọt, có nhìn trực diện cũng không còn chói mắt. Cổng lớn vô cùng đẹp, có phần trang nghiêm, mỗi khi hắn nhìn thấy cái cổng này là lại nghĩ tớigia tộc mình... uy nghiêm giàu mạnh, trong lòng cảm thấy vinh dự.
Còn nhớ, lúc nhỏ hắn đã từng hỏi mẫu thân, vì sao sân của nhà chúng ta lạiđặc biệt to lớn như vậy, vì sao cổng của chúng ta lại khác cổng nhàkhác. Mẫu thân nói, bởi vì Ô gia chúng ta là hãng vải lớn nhất GiangNinh.
Ô gia là hãng vải lớn nhất Giang Ninh...
Trên thựctế, đặc biệt trong khoảng thời gian gần đây, một tháng vừa rồi vô cùngbận rộn, trái tim hắn cảm nhận điều này rõ ràng hơn bao giờ hết, nhớ tới những lời nói chuyện với mẫu thân khi còn nhỏ, hắn lại càng tự hào.
Hãng vải lớn nhất Giang Ninh.
Đây là vị trí mà biết bao người của Ô gia đã nỗ lực, cố gắng, từ nhỏ đếnlớn, trong tim hắn vẫn tồn tại một suy nghĩ, đó là làm sao hãng vải Ôgia không chỉ lớn nhất Giang Ninh.
Từ nhỏ, hắn đã tự tin mình làm được điều này, thậm chí khoảng thời gian trước, hắn thấy mình đã thành công.
Vậy mà tất cả bỗng nhiên đen sẫm lại trong ánh nắng chiều.
Lúc này, hắn cảm nhận được sự lạnh lẽo.
Hắn thậm chí còn không nhớ chiều không nay mình rời khỏi quán trà thế nào,lên xe ngựa lúc nào, cơ thể hắn nhẹ như bông, phiêu phiêu bay bổng.
Tất cả những thứ này không còn tồn tại nữa...
Hắn nghĩ như vậy bèn cất bước đi tới một vị trí trong nhà.
Thậm chí hắn cũng chẳng biết phải mở miệng thế nào, nói cho phụ thân và mọingười chuyện này thế nào, nhưng đúng là không thể không nói...
***
Lúc Ô Khải Hào về đến nhà cũng là lúc đã sáng đèn, bầu không khí có gì đókhông ổn lắm. Một gã gia đinh tiến lại bảo hắn tới đại sảnh một chuyến,khi đi qua cái sân sau cổng, hắn thấy Ngũ thúc công – người đã quá lâurồi không tham gia công việ của gia tộc đang được hai nha hoàn đỡ tới.Ánh đèn như có chút tối đi.
Hắn biết chuyện lớn đã xảy ra rồi.Mấy ngày hôm nay, vải hoàng kim trong nhà kho không ngừng phai màu, hắnbiết sẽ có lúc sẽ diễn ra chuyện này, nhưng nó sao nặng nề đến thế, nhưcó tảng đá ngàn cân treo trong lòng. Trong lúc nhất thời, hắn chẳng kịpchào hỏi gì Ngũ thúc công mà ba chân bốn cẳng chạy thẳng tới đại sảnh.
Phụ thân, huynh trưởng, đại bá Ô Thừa Giản, Tam thúc Ô Thừa Viễn, thậm chícòn hai người trong họ có mối quan hệ mật thiết cũng đến, hai người nàycó khá nhiều quyền lợi trong họ, thế nhưng những chưởng quỹ có sức nặngnhư Lạc Mẫn Chi không có mặt. Lúc này hầu như mọi người chưa có ai ăncơm, trên bàn đã bày sẵn nhưng không ai động chạm gì cả. Ô Khải Hào nhìn thoáng qua rồi đi tới phía trước.
Sự tình còn nghiêm trọng hơnhắn tưởng tượng nhiều, bởi vì nếu chỉ chuyện vải phai màu, thì mấy hômtrước mọi người cũng đã chuẩn bị tâm lý hết rồi. Nhưng lúc này, sắc mặtphụ thân hắn không tốt, không ngồi vào vị trí gia chủ mà ngồi ở một cáighế bên cạnh, tuy rằng vẫn cố giữ sự uy nghiêm và trấn định, nhưng ánhmắt đã không còn như xưa. Ô Khải Hào đi tới bên cạnh, lão mới nhận ra và thởi dài thườn thượt, cười nhạt.
"... Cửa son tới trước đã khinh người... Đầu bạc biết nhau còn giữ miếng... A..."
Trong tiếng cười nhạt không chỉ có địch ý mà còn có thể nhận ra một chút chán chường. Lão nhìn đứa con thứ hai trước mặt, lắc đầu.
"Tất cả mọi người đã bị một mình hắn lừa... Người ta vốn chẳng coi chúng ta ra gì..., Khải Hào..."
"Phụ thân, làm sao vậy?"
"Con ăn cơm chưa?"
"Cơm nước mọi người đã chuẩn bị, ăn một chút rồi nói. Đã xảy ra chuyện, hỏi đại ca con thì biết..."
Ô Khải Hào thấy phụ thân nhắm mắt lại, xoa xoa trán, khi mở ra thì ánhmắt đã ổn định trở lại, chút hốt hoảng lúc nãy đã biến mất, trở lại vịtrí người đứng đầu gia tộc, gia chủ tinh anh quyết đoán của hãng vải lớn nhất Giang Ninh. Thế nhưng chỉ được một lúc, lão lại quay sang nhìn góc phòng, thở dài.
Đây không phải là tín hiệu tốt.
Ô KhảiHào xoay người đi tới chỗ anh trai mình, giờ này khắc này, bóng ngườikia cũng có chút nặng nề, ánh mắt lạnh lùng. Nhưng may mà người này vẫncòn trấn định, chắc là đang suy nghĩ đối sách.
"Ca."
"Ngồi đi."
Ô Khải Long nhìn hắn một cái, vỗ vỗ vị trí bên cạnh. Thời gian hoảng loạn của hắn đã qua, lúc này vô cùng trấn định. Đợi em trai mình ngồi xuống, hắn mới lạnh lùng cất tiếng:
"Vải trong nhà kho vẫn tiếp tục phai màu, chiều nay ta ra ngoài gặp Ninh Lập Hằng, sau đó..."
Hắn dừng một chút, thấy Ngũ thúc công già nua từ cửa bước vào bèn cùng mọi người đứng dậy chào, rồi nói:
"Sau đó hắn nói cho ta biết, ta mới hiểu chuyện gì đang xảy ra..."
Ánh mặt trời đã hết, ánh đèn đã lên, đêm khuya thanh vắng, trong dinh thựcủa Ô gia, ánh lửa bập bùng, những người từng giữ vị trí quan trọngtrong Ô gia bắt đầu lần lượt đi tới nơi này.
Những người có tưcách tham dự hội nghị này đều là những người từng quản lý Ô gia như ÔThừa Hậu, anh em họ hàng có địa vị cao, giữ chức vị trọng yếu trong hãng vải, hoặc là những người trẻ tuổi được trọng dụng, có địa vị gần với ÔKhải Long, Ô Khải Hào, hoặc là những tiền bối đã từng cạnh tranh với TôDũ trên thương trường. Ô gia là hãng vải lớn nhất Giang Ninh, nhữngngười từng hô mưa gọi gió thời gian trước cũng có mặt. Họ giật mình sợhãi vì nguy cơ xảy đến, muốn tập trung lại với nhau, đồng tâm hiệp lựcthương nghị ứng đối.
Hai tháng trước, dù là lúc quyết định tranhđoạt Hoàng thương, Ô gia cũng không mở hội nghị lớn như lúc này, sốngười không bằng một phần tư ở đây, đặc biệt là những nhân vật cấp bậcnguyên lão như Ngũ thúc công, Bát thúc công, họ là những người trước đây chỉ cần dậm một chân cũng có thể khiến ngành vải Giang Ninh gặp độngđất, giờ đang lúc an hưởng tuổi giả nhưng vẫn phải tới, tình thế nguyhiểm thế nào, không nói cũng biết.
Hai tháng trước, người trong Ô gia sung sướng nghĩ tới nhiều thứ, tên thư sinh kia chỉ làm chuyện khôi hài, để mọi người bàn tán bình phẩm, nhưng mà sau hai tháng, những thứhời hợt kia đang vùng dậy, biến thành sát khí phủ lên đầu họ, ầm ầm đèxuống!
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 138: Mặt Mũi Địch Thủ
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comBuổi tối, phủ Công chúa Thành Quốc.
Từ khi triều Vũ khai quốc tới nay, hoàng tộc Chu thị khai chi tán diệp (sinh sôi nảy nở), tới lúc này cũng được coi là hưng thịnh. Cũng bởi vì hoàng tộc quản lý tôn thất tương đối nghiêm, cho nên hoàng thân phú quý không ít, nhưng người được hoàng thượng coi trọng lại không nhiều, tự nhiên, cái danh phò mã trở thành một danh hiệu đáng xấu hổ.
Tuy rằng Giang Ninh không chỉ có một người có thân phận phò mã, nhưng phò mã của công chúa Thành Quốc lại khác, bình thường mọi người thường nói thân phận công chúa tôn quý, thế nhưng người muốn làm phò mã chưa chắc đã là người có bản lĩnh, Khang Hiền là đại nho đương đại, có tài học thực sự trên phương diện thơ văn. Mà quan trọng nhất là bối phận của họ cao hơn so với hoàng tộc bình thường.
Thông thường mà nói, công chúa là con gái của hoàng đế, nhưng công chúa Thành Quốc Chu Huyên không đơn giản như vậy, ngoài danh xưng Trưởng công chúa, bà ta còn có thân phận cô cô của hoàng đế. Nói nghe thì dài nhưng mọi người nghĩ cũng cảm thấy lợi hại. Nguyên nhân vì sao một đại nho như Khang Hiền đồng ý làm phò mã, số người biết không nhiều, đương nhiên có biết cũng chỉ im lặng, không dám nói ra. Tóm lại, đại trưởng công chúa Chu Huyên tinh minh lợi hại và phò mã Khang Hiền tài học hơn người nhìn thì nhàn nhã vô sự, nhưng thực tế lại quản lý thương trường và tài phú vượt xa thiên hạ, nếu là người bình thường, chắc họ phải khiến thiên hạ líu lưỡi suýt xoa.
Đương nhiên, người thông minh đều hiểu cái chân lý bo bo giữ mình là như thế nào, ở Giang Ninh, công chúa Thành Quốc bỏ ngoài tai khá nhiều chuyện đại sự không liên quan đến mình, dù có nhiều sản nghiệp và quyền lực nhưng chỉ tỏ ra mình là người phát tài mà thôi. Cũng vì nguyên nhân này mà có rất nhiều hoàng thân cố gắng lôi kéo làm quen. Xế chiều hôm nay, sau khi Khang vương Chu Ung dẫn hai đứa con nhỏ và một đám tài tử đi uống trà thì nhân tiện tới đây bái phỏng.
Lúc này đã qua thời gian ăn cơm tối, Chu Ung đang ngồi trò chuyện với Hoàng cô. Vừa nãy hai đứa con của hắn và Khang Hiền cũng ở chỗ này, chỉ là Tiểu Bội và Quân Võ dù có tới đây cũng không chịu ngồi yên, thường kéo Khang Hiền tới Tàng Trân xem đồ tốt. Ngày thường Chu Ung tới phủ Phò mã không nhiều lắm, nhưng lúc nhỏ rất thân thiết với Trưởng công chúa nên hôm nay ngồi tâm sự các loại chuyện nhà rồi mới ra về, khi về tới hoa viên hắn gặp Khang Hiền, còn hai đứa con thì không biết chạy đi nơi nào.
Chu Ung đối với Khang Hiền rất là tôn kính, hai người vừa đi tới lương đình vừa nói chuyện, sau khi nói một vài chuyện vụn vặt, hắn bắt đầu nói tới chuyện chiều nay:
"Hôm nay cháu có mang theo Tiểu Bội, Quân Võ tới Hương Noãn trà tứ, cùng đi có nhiều tài tử, không ngờ có gặp một người, chính là người trước đây cô phụ có nhắc..."
Hắn kể lại câu chuyện, cũng nhắc tới cả việc Liễu Thanh Địch:
"A, cái danh đệ nhất tài tử đúng là khiến nhiều người phải đố kỵ, Liễu Thanh Địch cũng là người lòng dạ rộng rãi, miệng thì luôn nói Ninh Nghị tài học hơn người, nhưng thực ra trong lòng cũng ghen ghét, muốn tung lời thị phi. Đối với Ninh Lập Hằng, thời gian trước cô phụ có nói với cháu việc cho Tiểu Bội, Quân Võ bái hắn làm thầy, chiều nay cháu đã thấy mặt, không biết cô phụ có biết chuyện hai nhà Tô – Ô không?"
Hai người ngồi trong lương đình, Chu Ung kể chuyện, Khang Hiền bật cười. Trên thực tế, nói Chu Ung rất quan tâm chuyện này thì Khang Hiền không tin, từ nhỏ tới giờ việc dạy dỗ Tiểu Bội, Quân Võ thế nào phần lớn đều do Khang Hiền chỉ định. Lúc trước lão bảo để cho hai đứa bé bái Giang Ninh đệ nhất tài tử làm thầy, hắn cũng gật đầu, dù sao người ta cũng là đệ nhất tài tử, mà điều Khang Hiền nói thì khẳng định không sai, nhưng do hôm nay có chuyện nên hắn mới gọi là để tâm.
Người của hoàng gia đúng là rất quan tâm tới chuyện riêng tư cá nhân.
"Ha hả, hơn tháng trước, ta cũng hỏi Lập Hằng điều này, lúc đó hai nhà Tô - Ô còn đang tranh đấu Hoàng thương ầm ĩ, sau đó Tô gia bị người ta hất cẳng, hắn còn giận dữ mà viết bài thơ “Rót rượu mời Bùi Địch”, ta vốn cho rằng hắn buồn bực, chuyện không dễ giải quyết, kiểu gì cũng phải tìm ta xin giúp đỡ, nhưng đợi mãi không thấy. Sau này đôi bên có gặp nhau trong nhà Tần lão, hắn cũng tâm sự, có chút không yên lòng nhưng lại không muốn mở miệng nhở vả, thực đúng là làm cho người ta tức giận..."
"Nếu là như vậy thì người này đúng là có vài phần ngạo khí."
Chu Ung gật đầu nói:
"Nhưng hình như cô phụ khá thân với Ninh Nghị thì phải? Còn có cả... Tần lão?"
Hắn nhớ Ninh Nghị mới chỉ là một người chừng 20 tuổi đầu, vốn chỉ nghĩ cô phụ tán thưởng tài hoa của hắn, ai ngờ lúc này nghe kể chuyện mới biết hai người giao tình không bình thường.
"Ha hả, vốn là bạn đánh cờ, giao tiếp không nhiều nhưng sau đó Lập Hằng có giúp ta một đại ân, cho nên muốn báo đáp mà thôi."
Khang Hiền nghiêm túc gật đầu, sau đó mới cười ra thành tiếng:
"Nhưng mà sau đó mới biết, đây không chỉ là ngạo khí. Lúc đó ta cũng hỏi, bằng vào giao tình giữa hai người chúng ta, mở miệng nhờ một việc mà cũng khó khăn như vậy sao? Việc này có liên quan tới thanh danh của hắn, cũng có ảnh hưởng cực lớn với Tô gia, ta vốn định ra tay giúp hắn một lần, ai ngờ sau đó hắn nói một câu làm ta phải cân nhắc lại, ha hả..."
Trong lòng cảm thấy thú vị, lão cười rất hài lòng, Chu Ung nhíu mày:
"Một câu nói?"
"A, vải đã phải màu."
Khang Hiền lắc đầu, câu nói đơn giản này vang lên trong lương đình, ban đầu Chu Ung còn nghi hoặc không hiểu, trong lúc nhất thời xung quanh trở nên yên tĩnh, phải rất lâu sau hắn mới nhận ra:
"A?"
***
Cùng thời gian với cuộc nói chuyện trong phủ Phò mã, trong đại sảnh Ô gia lúc này cũng đang bàn cãi kịch liệt. Rất nhiều gia đinh được cắt cử bảo vệ từ xa nơi này, thỉnh thoảng họ quay đầu lại nhìn bóng người trong phòng, nhưng không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Trong phòng lúc này đang tràn ngập bầu không khí cổ quái chưa từng có, tâm tình của mọi người khác xưa, phẫn nộ, kinh ngạc, sợ hãi, nghi ngờ, thậm chí có phần hỗn loạn.
"Dù thế nào, một phần ba là không được... không bao giờ được, chưa từng có chuyện kiểu này xảy ra!"
Mọi người to tiếng với nhau đã được một lúc, lúc đầu nghe Ô Khải Long kể lại mọi người, đầu tiên là mọi người im lặng, sau đó mới nghị luận to tiếng.
Mặc dù thương trường tham lam nhưng chuyện lại này rất ít khi xuất hiện, nhà này nói với nhà kia bảo rằng, ngươi cho ta một phần ba gia sản đi. Loại chuyện này mới nghe thì chẳng có chút giá trị thảo luận nào, nhưng bầu không khí lúc này cũng vì vậy mà lắng xuống, họ biết rằng đây không phải chuyện đùa, nghiêm túc suy nghĩ hậu quả mọi việc.
"Cho bọn hắn một phần ba? Sau đó lại mang một phần ba, thậm chí một nửa gia sản để chạy tội? Vậy thì Ô gia chúng ta sẽ biết thành cái gì? Chúng ta... Chúng ta cho dù chết, cũng không thể làm ... liệt tổ liệt tông thất vọng, bọn họ tốn bao nhiêu công sức mới gây dựng lên sự nghiệp hiện giờ! Danh tiếng hãng vải lớn nhất Giang Ninh..."
Người phụ trách Hạ châu, Ô Thừa Lạc lắc đầu:
"Chẳng qua chỉ là vải phai màu, ta không tin vì việc này mà bị xét nhà diệt tộc! Chỉ cần kéo dài thời gian, chuẩn bị kỹ lưỡng, Ô gia chúng ta nhất định sẽ vượt qua cửa ải này!"
"Quan trọng là mọi người đẩy tường cơ, lão Thất."
Ô Thừa Viễn nhắc nhở một câu.
Bên kia, Ô Thừa Khắc xanh mặt:
"Cho họ một phần ba, sau đó lại mất một phần ba chạy chọt, rồi lại buông bỏ một số thị trường, chỉ làm Hoàng thương, Tô gia chúng ta còn hi vọng gì không. Sau chuyện này, ai biết Tô gia có dừng tay như đã nói hay không?"
"Ai biết họ có lén tung tin sau lưng Ô gia chúng ta hay không?"
"Bọn họ chỉ muốn nhận được lợi ích, huống chi... danh tiếng của họ tương đối tốt..."
"Đẩy chúng ta vào chỗ chết mà danh tiếng còn tốt ư?"
Ô Thừa Lạc có chút nghi hoặc nhìn Ô Thừa Khắc.
"Chí ít sẽ không bị người đời nói là nhận tiền bạc của chúng ta rồi còn không giữ lời bức tử chúng ta..."
Ô Khải Long nói với giọng trầm thấp tham chiến.
"Ép có chết hay không còn là một vấn đề đó!"
"Thất thúc, đừng nói ngang quá..."
"Ta không nói ngang, là cháu bị cái tên thư sinh kia hù dọa thì có. Đám tài tử bình thường ai chẳng ba hoa chích chòe!"
"Nhưng chiến tranh sẽ xảy ra, hơn nữa kiểu gì mọi người cũng sẽ hùa nhau công kích chúng ta, Thất thúc! Bây giờ đang có một đám người chú ý tới Tô gia, bọn họ đang há miệng chờ Tô gia đổ xuống đấy! Đó là ở trong tình huống Tô gia không gặp rắc rối lớn với quan phủ. Nhưng nếu đổi lại là chúng ta, không những họ há miệng mà còn bỏ đá xuống giếng! Đối thủ của chúng ta ít hơn Tô gia ư?"
"Mọi chuyện không nhất định tới mức đó! Nếu chúng ta làm theo lời hắn nói, chuyện đến mức nào còn chưa biết..."
"Câm miệng!"
Ầm một tiếng, một cây quải trượng đập xuống đất, những tiếng ồn ào, cãi cọ đang diễn ra lập tức im bặt, Ngũ thúc công Ô Trấn đã nổi giận, đứng dậy giữa trận địa.
"Đừng có ngồi đây nói nhảm, bây giờ còn chưa tới mức ư? Là Xét! Nhà! Diệt! Tộc! đấy"
Hắn gõ quải trượng xuống đất, lập lại một lần nữa:
"Xét nhà diệt tộc!"
Lão nhân quay đầu nhìn bốn phía, sau đó trở lại ghế ngồi, vừa thở dốc vừa nói chuyện: "Còn chưa hiểu ư? Còn chưa tới mức ư, lúc tới mức rồi thì không chỉ là ba phần, mà là sáu phần cũng không cứu được, đến lúc đó còn bị xét nhà diệt tộc, tất cả mọi người ngồi đây và những người ở ngoài kia, bao gồm cả vợ con các ngươi cũng sẽ bị giết, bị sung quân. Điều này mọi người phải nhớ lấy... Đừng cãi nhau nữa, nói điều gì đó hữu dụng đi."
"Chỉ có thể... tìm tới một số đại nhân..."
Ô Thừa Viễn do dự một lúc rồi nói.
Phía trên Ô Thừa Hậu lắc đầu:
"Mười ngày thời gian, dù có liên hệ với các vị đại nhân cấp ba tỉnh sáu bộ cũng không có hiệu quả."
Ngũ thúc công Ô Trấn cố gắng nói:
"Tuy nhiên, mọi người cũng phải xét trường hợp có nghiêm trọng tới mức xét nhà diệt tộc hay không? Trước tiên bàn về vấn đề này đã."
"Trần gia và Lữ gia đang nhòm ngó chúng ta, bọn họ trước đây làm Hoàng thương, hiện giờ vẫn muốn làm, bọn họ... cũng có quan hệ trong quan trường, nếu Ô gia chúng ta đổ, phải chia sẻ định mức, vậy thì họ rất cao hứng..."
"Mọi người chắc chắn sẽ nhân cơ hội xâu xé..."
"Hơn nữa nếu không có chiến tranh..."
Ô Khải Long nhíu nhíu mày:
"Vậy thì khả năng cứu vãn rất lớn..."
"Mà cũng chưa chắc chiến tranh xảy ra đã gặp chuyện không may, khả năng này chiếm bao nhiêu phần trăm?"
Ô Thừa Lạc nói.
"Cháu không biết."
Ô Khải Long thẳng thắn nói, sau đó nhìn quanh:
"Các vị thúc thúc bá bá, mọi người cảm thấy thế nào? Mọi người... có dám mạo hiểm như vậy không?"
Loại chuyện như xét nhà diệt chung quy chỉ được quyết định bởi tâm tình của hoàng đế, nếu là chuyện của một người thì còn dám mạo hiểm. Nhưng mà đêm trước chiến tranh, hãng vải Ô gia lại nhiều tiền, phản ứng của hoàng thượng thế nào còn chưa biết được. Mọi người nghĩ tới điều này đều im lặng, cúi đầu khổ tư.
Ngũ thúc công gõ quải trượng một cái:
"Điều này phải thảo luận cho kỹ..."
"Chưa hẳn đã hết cơ hội."
Ô Thừa Khắc suy nghĩ hồi lâu mới nói:
"Tên Ninh Lập Hằng kia nói rất đơn giản, đó là bảo chúng ta dùng tiền cứu nguy, nhưng trên phương diện làm ăn, hắn đang phô trương thanh thế bao phần, chúng ta không biết. Chúng ta bây giờ cứ xem Tô gia triển khai thế nào, phân tích rõ ai là người chủ mưu, ai là người hỗ trợ rồi mới tính toán tiếp..."
Ô Thừa Hậu gật đầu:
"Đơn giản là ba người Tô Dũ, Tô Đàn Nhi, Ninh Nghị..."
Ô Thừa Viễn cau mày nói:
"Ninh Nghị thế nào ta không rõ ràng lắm, nhưng Tô Dũ, Tô Đàn Nhi đều không phải là kẻ khù khờ, nếu như thử mà hỏng thì làm sao?"
Ô Thừa Hậu trầm mặc trong chốc lát:
"Vậy còn xem họ nhẫn tâm tới mức nào..."
"Tô Đàn Nhi gần đây cũng chẳng sung sướng gì."
Ô Khải Hào ngẩng đầu:
"Ô gia chúng ta có chuyện, tình hình không ổn, nhưng kiểu gì cũng có thể kéo dài mấy tháng, thậm chí nửa năm... Tô Đàn Nhi hiện giờ đang phải cố gắng chứng minh năng lực, cháu nghĩ… nhất định sẽ có khả năng đàm phán… xin hoãn lại thời gian với Tô gia, chúng ta nhân cơ hội đó tung tin đồn, làm cho các vị đại nhân bên trên không biết đâu là thực giả."
"Như vậy chỉ lừa được một số người, Tô gia mà tung tin thì kiểu gì cũng có người tin, trong khi chúng ta cần thời gian không chỉ một hai tháng..."
Có người lắc đầu:
"Muốn tìm điểm đột phá trong chuyện này thì phải biết ai là người chủ mưu, ta nghĩ chuyện này không giống với tác phong của Tô Đàn Nhi."
"Trước đây Tô Dũ cũng chưa từng dùng cách này, không giống... Nhưng trừ bọn họ ra, tên Ninh Nghị kia làm gì có năng lực này, kế hoạch này không chỉ có thông minh là làm được, trước đây chúng ta cũng đã điều tra, hắn làm gì có kinh nghiệm trong ngành vải, người còn lại chỉ có thể là Tô Đàn Nhi..."
Trong tiếng bàn luận, Ngũ thúc công ở bên kia thở dài, nhìn Ô Khải Long nói:
"Khải Long, cháu là người tiếp xúc với Ninh Nghị nhiều nhất, cháu nói xem thế nào? Hắn đúng là người sắp đặt kế hoạch ư?"
Ô Khải Long có chút do dự:
"Cháu, cháu cũng có chút nghi hoặc, thế nhưng..."
Hắn lắc đầu:
"Điều này đúng vậy..."
Trên mặt trận kinh doanh, có hiểu rõ được địch thủ mới có thể bắt tay vào làm ăn, mới nghĩ ra được sách lược cứu mọi người thoát khỏi tình thế nguy hiểm, nếu như đối phương bố trí một kế hoạch hoàn mỹ, mọi người chỉ còn cách tìm nhược điểm trong hoàn mỹ, suy đoán xem có thể làm gì với nhược điểm đó. Tô gia và Tiết gia tranh chấp nhiều năm, Ô gia chỉ giữ thái độ trung lập, nhưng đối với Ninh Lập Hằng, tới hiện giờ, chẳng có ai trong số họ hiểu một cách rõ ràng, chỉ có Ô Khải Long là người tiếp xúc lâu nhất, miễn cưỡng hiểu một số thứ.
"Thực ra tới giờ mọi người vẫn bỏ qua một chuyện..."
Trong chốc lát, hắn thở dài, tiếp tục nói:
"Tính cách của Tô Đàn Nhi thế nào, mọi người đều biết. Hai tháng trước, từ khi Tô Bá Dung bị đâm, nàng ta đột nhiên đổ bệnh, chúng ta cho rằng cô ta bị áp lực quá lớn, mà đúng là lúc đó áp lực rất lớn cho nên chúng ta không hoài nghi gì cả, thế nhưng về sau mới biết là có chuyện."
Hắn nói câu này khiến cho người bên cạnh nhớ ra, Ô Khải Hào nói:
"Một tháng cô ta không ra ngoài..."
"Đúng vậy."
Ô Khải Long gật đầu:
"Với tính cách của Tô Đàn Nhi, chỉ cần khỏi phong hàn, không còn sốt, nàng ta sẽ không chịu ngồi trên giường dưỡng bệnh. Ninh Nghị tiếp nhận công việc, có một số chuyện buồn cười, nhưng Tô gia vẫn cao giọng tuyên truyền Hoàng thương, vững chắc tiến tới, chúng ta cho rằng Tô Đàn Nhi không còn cách xử lý công việc nên chọn cách xử lý cẩn thận, khống chế chặt đại cục, Ninh Nghị chỉ là người thực hiện ý đồ đó..."
"Có thể nói đây là kế sách mã hậu pháo, nhưng mà giờ nghĩ lại mới thấy, Tô Đàn Nhi không thể nào ngồi im một tháng mà không có lý do, thứ Ninh Nghị không hiểu, nàng ta nhất định sẽ hiểu... Hôm nay khi nói chuyện với Ninh Nghị, cháu mới nhớ ra, hắn nói nguyên nhân Tô Đàn Nhi bị bệnh là do vải phai màu... Một cô gái như vậy, trong hoàn cảnh Tô Bá Dung bị đâm, Tô gia thù trong giặc ngoài, cô ta không thể nằm im một tháng. Việc này chúng ta đã sơ sót, nhưng do lúc nàng ta đổ bệnh, phòng lớn của Tô gia không còn ai có năng lực và sự tin tưởng để tiếp nhận công việc, tâm trạng nàng ta khẳng định không tốt, cho nên không thể nào lập ra kế sách này. Nguyên nhân chỉ có một, đó là trong mấy hôm đó Ninh Nghị đã hoàn chỉnh kế hoạch, cho nên nàng ta mới nghỉ dưỡng bệnh, hơn nữa lão gia tử của Tô gia cũng không can thiệp..."
"Sau đó thì tất cả mọi người nhảy vào âm mưu của hắn, lúc đó chỉ thấy Ninh Nghị chẳng làm được việc gì, thậm chí tới bây giờ chúng ta vẫn có tâm lý như vậy, tìm kẻ chủ mưu mà chẳng thèm nghĩ đến hắn. Mất Hoàng thương đã hơn tháng nay nhưng Ninh Nghị chẳng thèm quan tâm tới công việc kinh doanh, chúng ta tính toán nhiều lần nhưng cũng không hoài nghi chuyện này... Các vị thúc thúc bá bá, tất cả mọi chuyện đều trùng khớp với một người, nếu muốn cháu nói hắn là loại đối thủ nào, vậy căn bản là... căn bản là..."
Hắn cau mày, do dự một lúc mới thốt ra lời. Những người xung quanh đã đại khái nắm được kẻ đứng sau chuyện này là ai...
***
"... Nói một cách rõ ràng hơn, đó chỉ là cách mượn hoa hiến phật, lời đầu môi thì dễ lắm nhưng để thực hiện nó thì cực khó, muốn dụ người ta vào bẫy phải tỏ thái độ mình không biểu hiện thái quá, mỗi tình tiết đều phải đúng lúc, đúng chỗ, đúng thời cơ. Bằng không, với một tay già đời thương trường như Ô gia, họ làm sao có thể mắc bẫy được..."
Trong lương đình của phủ Phò mã, Khang Hiền cười lắc đầu.
"Lúc đó Tô gia có nội gian, Ninh Nghị lúc đó cũng không biết là ai, hơn nữa hắn chỉ là một người ở rể, muốn nắm đại cục đâu có dễ. Cái khéo là hắn chỉ gợi lên tâm tư của người khác, nhìn bề ngoài thì chẳng ai phát hiện, Ô gia trộm đồ của Tô gia mà không hề hay biết Ninh Nghị đã giỏ trò, ta và mọi người lúc đó cũng chú ý tới Tô gia nhưng chẳng phát hiện ra điều gì. Ngày đó hắn nói một câu mà khiến ta phải sửng sốt, suy nghĩ mãi mới hiểu được là mưu ma chước quỷ... thật là lợi hại..."
"Cử trọng nhược khinh (1), chỉ một ý nghĩ đã vực dậy cục diện tưởng chừng không cứu nổi... Rất nhiều người sẽ coi đó là thần kỳ, nghĩ tưởng giản đơn nhưng lại quyết định thành bại, có lẽ ta ở bên ngoài mới nhận ra một phần nhỏ, người làm được chuyện này cũng chỉ có lão Tần... Khụ..."
(1): Cử trọng nhược khinh là chỉ người mưu tính sâu xa, đảm phách hơn người, bình tĩnh đối mặt với trắc trở, hiểm cảnh, ứng đối như thường, dù núi có sụp đổ trước mặt vẫn không thay đổi khí khái.
Lão nói đến đây thì dừng lại, khẽ thở dài. Chu Ung nhíu mày:
"Cô phụ nói Tần công, chẳng lẽ là chỉ..."
Khang Hiền lắc đầu, hắn nhắc tới việc này bởi vì nó bây giờ không còn là chuyện quá bí mật, nhưng tóm lại là không nên nói lung tung:
"Lần này Lập Hằng hành động thực đúng là khiến người khác sợ hãi, thời cơ cũng đã đến rồi, kế hoạch cũng sắp được công khai, ha hả, đến lúc đó, ta và cháu nên ngồi nhìn xem những ai trợn mắt há mồm... Tiểu Bội và Quân Võ có thể bái hắn làm thầy cũng một chuyện may mắn, Đức Phương không nên chậm trễ."
"Việc này tự nhiên, tuyệt không dám chậm trễ."
Chu Ung cung kính thi lễ một cái, biểu thị mình đã nhìn Ninh Nghị với cặp mắt khác xưa:
"Nhưng cháu nghe nói hắn không muốn làm khách khanh của vương phủ, chẳng biết tại sao."
Chuyện này hắn vốn đã không còn nhớ nữa, giờ nhắc tới chuyện bái sư mới nhớ lại.
"A, tính cách của Lập Hằng khác với người ngoài, tiếp xúc lâu mới hiểu được, nhưng không phải hắn có thành kiến gì với vương phủ đâu. Đức Phương có biết, hắn coi nguy cơ của Tô gia chỉ là chuyện nhỏ, vậy mà lúc chơi cờ lại không yên lòng là vì chuyện gì không?"
"Chẳng lẽ gặp phiền toái gì?"
Chu Ung nhíu mày hỏi, quyết tâm ghi nhớ việc này.
Khang Hiền thú vị cười cười:
"Cũng không phải... A, nhưng mà nói phiền phức cũng đúng, chỉ là người ngoài không giúp hắn được. Lúc đó, hắn đề cập tới chuyện sinh tử tồn vong của hai nhà Tô - Ô sinh một cách đơn giản, nhưng lại tỏ thái độ khó khăn một chuyện, ta và Tần lão rất ngạc nhiên, ai ngờ sau khi hắn nói ra, ha ha, chúng ta mới cảm thấy thú vị. Hóa ra ngày ấy hắn có thổ lộ tâm ý với một cô gái, trong khi bản thân lại ở rể Tô phủ, an bài tương lai thế nào rất khó, hắn không giải quyết nổi..."
Chu Ung mở trừng hai mắt, sau đó cảm thấy buồn cười:
"Đó là việc nhỏ, nam nhi ba thê bốn... Á..."
Ban đầu hắn rất dũng cảm nhận định, nhưng mà lại nghĩ tới việc cô phụ mình chỉ có một thê tử, tuy nói tình cảm của hai người rất sâu đậm nhưng vẫn phải dừng lại, chuyển chủ đề:
"Khụ, người này thật là chí tình chí nghĩa..."
"Ha hả, nói tiếp chuyện, cô gái kia ta và Tần lão cũng quen, quả thật không tệ, vốn là người trong phong trần nhưng lại giữ mình trong sạch, sau tự chuộc thân làm lại cuộc đời..."
***
Đêm yên tĩnh, trong một khu nhà nhỏ của Tô gia, Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi đang ngắm trăng, ăn vặt, nói chuyện.
Hôm nay, hai người rất buồn chán, đang ngồi ăn loại thức ăn chẳng có gì mới mẻ, đó là bánh nướng.
"Khi đàm phán với Ô gia, nói chuyện phải khí phách một chút."
"Dạ... Nhưng mà khí phách một chút là như thế nào?"
"À, thí dụ như nói... đừng đau lòng, dù sao người vẫn sống..."
"Tướng công định khiến người ta tức chết à."
"Không đâu, đều là tinh anh thương trường... À, trăng mười bốn cũng rất tròn..."
"Đáng tiếc không phải 15 tháng 8..."
"Tại sao bỗng dưng lại nghĩ đến 15 tháng 8? Năm nay không tham gia hội thơ được nên tiếc à?"
"Không phải, thiếp bỗng nhiên đang suy nghĩ, cũng là thiếp làm hại tướng công thời gian đó không tham gia hội thơ được, nếu không tướng công có thể làm một bài thơ vịnh trăng khiến cho đám tài tử kia không dám mở mồm."
"Không như ghê như vậy chứ..."
"Bằng không hôm nay tướng công làm một bài đi, chúc mừng Ô gia xong đời."
"Được."
"A, làm thật à?"
"Đối với tài tử, chuyện làm thơ chỉ là hạ bút thành văn..."
"..." Im lặng nghĩ ngợi.
"... Biển rộng ơi, mày chỉ toàn nước!"
"Hử..."
"Tuấn mã ơi, mày chỉ có bốn cái chân!"
"..." Sắc mặt bắt đầu co quắp.
"Trăng ơi, sao mi tròn như vậy!"
Bên này im thít.
"..."
"Ô gia ơi, ngươi đã xong đời."
"..." Đầu đã cúi xuống, liều mạng gặm bánh nướng, thân hình run lên bần bật.
"Xong rồi, thấy chưa, vịnh trăng, vịnh Ô gia xong đời."
"Ư... ha... khụ khụ..."
"Muội làm sao vậy?"
"Ư ư ư..."
"Muội muốn làm mình nghẹn chết à..."
Dưới ánh trăng, Ninh Nghị tức giận vỗ lưng cho thê tử, trong mắt hắn, bóng hình Tô Đàn Nhi đúng là có chút cô đơn.
Nàng hình như đã sắp nghẹn chết rồi nên rúc đầu vào trong lòng Ninh Nghị.
Đây có lẽ một năm nàng cười nhiều nhất...
Trong một năm này, nàng chưa từng làm hành động gì chứng minh mình là thục nữ, nàng nghĩ như vậy...
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 139: Đổi Một Bài Từ
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.comQua trung tuần tháng mười âm lịch, thời tiết vẫn chưa quá lạnh và cũng không còn quá nóng. Mấy ngày nay, vốn ngành vải Giang Ninh đang đằng đằng sát khí nay trở nên yên lặng, ném bầu không khí giết chóc về phía sau. Tạm thời mọi người cho rằng, đây là sự bình yên trước cơn bão, Ô gia sắp giao hàng đợt đầu tiên của Hoàng thương, còn Tô gia sắp họp họ, đống lửa này đúng là hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Nói tới mới cảm thấy kỳ quái, vốn Tô gia muốn thăng cấp nên hư trương thanh thế, đẩy vấn đề tranh đoạt Hoàng thương nên đầu sóng ngọn gió, giờ xảy ra chuyện lại sắp chia rẽ, suy yếu, điều này cũng hấp dẫn ánh mắt mọi người. Trong khi đó, Ô gia thì ngược lại, dù họ thắng được Hoàng thương nhưng lại chẳng mấy tuyên truyền, vậy mà sự chú ý cũng đâu có kém Tô gia. Đám thương gia mỗi khi nhắc tới chuyện này là lại nhắc nhở người bên cạnh mình, kẻ thiện chiến không có công tích hiển hách, phải trầm ổn đại khí như Ô gia mới có thể thành tựu đại sự, còn hư trương thanh thế, khua môi múa mép, tất cả chỉ là trò vặt vãnh.
Cách họp họ Tô gia chừng 5 ngày, ánh mặt trời vẫn ấm áp, có một chiếc xe ngựa phong trần mệt mỏi đang di chuyển trên con đường tới Giang Ninh, thẳng tiến tới Tô gia. Trưa hôm nay, xe ngựa vừa dừng lại trước cổng lớn Tô gia là có gia đinh tới đón. Bước xuống xe ngựa là một trung niên nam tử chừng 40 tuổi trầm ổn và một thiếu phụ chừng 20 tuổi, khi gia đinh nói chuyện với người đàn ông kia, thiếu phụ ngẩng đầu nhìn cổng lớn Tô gia, trên mặt có sự suy tư.
"Nghiêm chưởng quỹ nói có thể hôm nay biểu lão gia và biểu tiểu thư sẽ đến nên căn dặn tiểu nhân chờ ở nơi này..."
Người được xưng là biểu lão gia tên là Tô Vân Tùng, là đại chưởng quỹ phụ trách Đặng châu của Tô gia, hắn không chỉ là họ hàng bên ngoại của Tô gia, mà còn có năng lực xuất chúng, có địa vị hết sức quan trọng trong Tô gia, đồng thời cũng là một người ủng hộ cực kỳ quan trọng của phòng lớn. Trong đám chưởng quỹ, nếu như nói ở Giang Ninh là đất của Liêu Khai Thái thì ngoài Giang Ninh, hắn có địa vị cao nhất.
Người đi cùng với Tô Vân Tùng đương nhiên là con gái của hắn, cũng là chị họ của Tô Đàn Nhi, tên là Tô Đan Hồng. Lúc này, nàng hỏi gia đinh:
"Đàn nhi muội tử hôm nay có ở nhà không?"
"Nhị tiểu thư đi làm từ sáng sớm, mấy hôm nay ngày nào cũng vậy, đại khái đến tối mới về phủ."
Đây cũng là đáp án mà Tô Đan Hồng sớm nghĩ tới, nhưng vẫn nhíu mày:
"Nghĩ cũng đúng. Nhưng mà... hơn tháng trước cô ấy bị bệnh, giờ lại phải vất vả cả ngày, thật là khổ..."
Câu phía sau đương nhiên là nói cùng phụ thân, Tô Vân Tùng thở dài, vỗ vỗ vai con gái:
"Nó muốn làm việc này nên sẽ có sự chuẩn bị, đừng suy nghĩ nhiều, trước tiên vào thăm thương thế của đại bá con thế nào đã."
Nói xong, mấy người đi vào trong phủ.
Gần đây, Tô gia ngày càng náo nhiệt, thường thì một tháng sắp tết năm nào cũng vậy, các vị chưởng quỹ, họ hàng từ các nơi tụ tập về Giang Ninh, nhưng hiện giờ họ đã biết tình hình Tô gia thế nào, trong suy nghĩ chỉ muốn trong họp họ sẽ phát huy được tiếng nói của mình nhất. Phòng lớn, phòng hai, phòng ba đều là như thế, Tô Đan Hồng vốn đã có vị hôn phu, lần này theo Tô Vân Tùng trở về nên để hôn phu ở lại Đặng châu tọa trấn, nguyên nhân là nàng lo lắng cho người em gái của mình.
Trên đường đi, họ cũng gặp một số vị chưởng quỹ quen biết, nhiệt tình chào hỏi, một lúc sau ngẫu nhiên lại gặp Tịch Quân Dục. Hắn là một trong những chưởng quỹ nổi bật ở Giang Ninh, năng lực xuất chúng, Tô Vân Tùng cũng đã chứng thực sự tài giỏi của người này, tuy rằng giao tình hai bên không nhiều, nhưng quan hệ khá tốt. Đôi bên chào hỏi nhau, Tịch Quân Dục vừa đi vừa nói chuyện với họ, trông sắc mặt hắn cũng phong trần mệt mỏi, có chút bận rộn.
Đi vào một con đường nhỏ, hai người nói tới thế cục ngành vải Giang Ninh, Tô Đan Hồng chỉ chỉ vào phía trước nói:
"Phụ thân, Tập An Chi."
Xa xa có một gã nam tử râu dê vừa cười vừa chắp tay đi tới bên này, Tô Vân Tùng liền chắp tay đáp lễ, Tịch Quân Dục cũng vậy, sau đó mới nhỏ giọng nói:
"Tập An Chi đến cùng với Vu Đại Hiến mấy hôm trước, đang du thuyết cho Nhị lão gia và Tam lão gia, tác dụng không ít."
Tập An Chi, Vu Đại Hiến đều là những quản sự đắc lực của phòng hai, phòng ba, tương đối có thể đại diện cho đời thứ ba của Tô gia, bọn họ là người thực sự có bản lĩnh. Tô Vân Tùng nhíu nhíu mày:
"Nghe nói Ngũ thúc, Thất thúc cũng động tâm vì lời nói của họ."
Tịch Quân Dục ở bên cạnh lặng yên gật đầu.
Tô Đan Hồng đạo:
"Phụ thân, lần này người nên nói chuyện với Tam gia gia một chút, nếu không thì nguy rồi."
"Có thể nói đương nhiên sẽ nói, nhưng sự tình đã như vậy..."
Tô Vân Tùng thở dài:
"Tam gia gia của con không phải dễ thuyết phục đâu, còn phải xem may mắn thế nào. Nhưng mà... Trên đường con đã nói, chuyện nếu không thành thì có thể buông tay, kỳ thực Đàn nhi muội tử của con nhân cơ hội này lui về cũng tốt. Trước kia con chẳng nói, nó là một cô gái, cứ suốt ngày làm lụng vất vả cũng không phải kế lâu dài... Tịch chưởng quỹ thấy tình hình thế nào?"
Tịch Quân Dục trầm mặc một lát, ngẩng đầu lên nói:
"Tình hình khó khăn hơn người nói..."
Hắn vừa nói như vậy, cha con Tô Đan Hồng có chút trầm mặc, qua một lúc Tô Đan Hồng mới nói:
"Tóm lại là trong lòng lăn tăn chứ gì."
"Đối với ta và Liêu chưởng quỹ thì khác, chúng ta không lo chuyện cơm áo, có nhàn rỗi cũng chẳng thành vấn đề, biết đâu lại là chuyện hay."
Tô Vân Tùng nói như thế, trong giọng nói cũng có một chút cảm khái và trầm ổn, phòng lớn không tranh được gia chủ, với năng lực của hắn và Liêu chưởng quỹ thì có thể đảm bảo cho phòng lớn không bị ép quá mức, còn không tranh được cũng có thể buông tay. Tô Đan Hồng không rộng rãi như phụ thân, nàng quay đầu hỏi tên gia đinh đứng sau:
"Đàn nhi muội tử đi làm, vậy Ninh cô gia có ở đây không?"
Cuối năm ngoái, nàng có gặp Ninh Nghị một lần, ấn tượng lúc đó cũng không tệ lắm, nhưng cũng không có ấn tượng tốt, gia đinh kia suy nghĩ một chút:
"Cô gia... cũng tối mới về."
"A? Hắn hỗ trợ Đàn nhi giải quyết công việc à?"
Sắc mặt Tô Đan Hồng thoáng giãn ra, gia đinh có chút do dự, Tô Đan Hồng liền nghi ngờ nhìn hắn, trong chốc lát, Tịch Quân Dục thở dài:
"Nói đi."
"Cô gia... dạy học ở thư viện, buổi sáng dạy xong, buổi chiều đại khái ở bên ngoài du ngoạn..."
"Cái gì..."
"Đừng nóng giận, trong nhà..."
Tịch Quân Dục nhìn bốn phía, trấn an một phen:
"Thảo luận trong nhà không tốt cho lắm..."
"... Hừ."
Trong mắt Tô Đan Hồng tràn ngập sự giận dữ, Tịch Quân Dục cũng không tiện nói nhiều, hắn giữ chừng mực, mắt thấy khu nhà của Tô Bá Dung, hắn khom người cáo từ.
"Sớm biết vậy, cứ để Đàn nhi muội tử gả cho hắn có phải tốt hơn không..."
Nhìn bóng lưng Tịch Quân Dục, Tô Đan Hồng thở dài một tiếng. Tô Vân Tùng ở bên cạnh nhíu nhíu mày:
"Đừng nói những câu như vậy."
Tô Đan Hồng cúi đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ, đợi em gái trở về phải tâm sự việc này mới được. Còn về phần trò chuyện như vậy có tốt hay không, nàng cảm thấy chẳng qua chỉ có một chút không vui, nàng nhớ rằng, năm ngoái em gái vẫn chưa động phòng...
***
Tất cả đang hỗn loạn, hỗn loạn nhốn nháo.
Việc Tô Bá Dung bị đâm đã trở thành mồi thuốc súng, mấy tháng gần đây Tô gia chịu không ít chỉ trích, thậm chí là khiêu khích châm chọc, các yếu tốt xung đột xuất hiện cùng lúc, các loại dục vọng thi nhau sinh ra. Có một số người im lặng theo dõi, thỉnh thoảng cười ra tiếng, nhưng chưa chắc cười vì hài lòng, có thể chỉ là bởi vì buồn mà cười, tỷ như Ninh Nghị, Tô Đàn Nhi, Lão thái công, Tô Trọng Kham, Tô Vân Phương.v.v..
Thư viện Dự Sơn, lớp học của Ninh Nghị hiện giờ chỉ còn 11 học sinh, đó là còn tính cả 2 học sinh mới tới, nói cách khác, số học sinh cũ hện giờ chỉ còn 9 người.
Việc tranh đấu trong nhà đã lan tới cả thư viện, có một số học sinh bị cha mẹ ép chuyển lớp. Trong 9 học sinh còn lại, có người mỗi ngày đều bàn luận về ông thầy của mình, có người nói hắn làm phòng lớn suy yếu, phá hoại công việc làm ăn. Việc này ngày nào họ cũng bàn, không khỏi có chút ảnh hưởng tới các học sinh khác.
Tiểu Thất cảm thấy người anh họ của mình rất ủy khuất, trong lòng có chút khổ sở.
Tiểu Thất là con gái thứ hai của Tô Vân Phương, ngoài Chu Bội thì nàng là học sinh nữ duy nhất, vốn nàng còn có bạn nhưng đã bị cha mẹ ép chuyển lớp lâu rồi. Nàng cương ngạnh kiên quyết không chịu đi, Tô Vân Phương đại khái lo lắng điều gì đó nên không ép quá, một phần là muốn chứng tỏ sự rộng rãi của phòng ba.
Tiểu Thất biết phòng lớn phòng ba nhà mình đang tranh đấu, nhưng mà cô bé lại không biết hai nhà đang tranh thứ gì. Cô bé thích chị họ lợi hại và xinh đẹp của mình, cũng thích ông thầy Nghị ca ca hay làm trò, Nghị ca ca biết nhiều thứ nhưng không có nghĩa là thứ nào cũng biết, phụ thân và Nhị bá quá bắt nạt người mà...
Nghe người ngoài bàn tán, cô bé cũng muốn phản bác nhưng không biết nên nói thế nào, cô bé cũng muốn an ủi Nghị ca ca một chút, nhưng cũng chẳng biết mở miệng ra sao. Nhưng mà, mấy ngày nay việc bàn tán trong nhà càng lúc càng nhiều, tiểu cô nương trong lòng lo lắng, hôm nay lấy hết dũng khí, sau khi tan học liền len lén chạy tới phòng làm việc của các vị phu tử (thầy).
Ninh Nghị hiện giờ đang thu dọn một số thứ nên về tương đối muộn, khi ra ngoài phòng, hắn phát hiện cô bé đang lén thò đầu nhìn vào bên trong. Giáo viên thì bao giờ chẳng thích học sinh ngoan ngoãn, cô bé này là một trong những học sinh ngoan ngoãn nhất, vì vậy hắn cười cười:
"Tiểu Thất, có chuyện gì sao?"
Thấy mình bị phát hiện, cô bé cúi đầu bước tới:
"Tiên, tiên sinh."
"À..."
Tiểu cô nương do dự một lúc, quyết định phải nói, liền lấy một tờ giấy được gấp cẩn thận ra nói:
"Những thơ từ hôm nay tiên sinh nói, Tiểu Thất không hiểu nhiều..."
"Thế à?"
Hôm nay, Ninh Nghị giảng qua chương trình học từ Luận Ngữ đến Trung Dung, thỉnh thoảng có xen kẽ khái niệm một số loại thơ, tuổi tiểu cô nương năm nay mới 9 tuổi, sự hiểu biết đương nhiên có giới hạn. Ninh Nghị thực ra chẳng sở trường gì về những loại thơ từ này, nhưng tới đây đã hơn một năm, hắn chăm chú đọc sách, kiến thức cơ bản vẫn có, nên lập tức cười gọi cô bé kia vào phòng. Thấy trên tờ giấy của cô bé lúc này đã rất công phu cẩn thận viết một bài thơ, tuy rằng từ ngữ còn ngô nghê, niêm luật chưa đúng hết, nhưng dù sao cũng đã đủ số lượng từ quy định, hơn nữa gieo vần khá có ý tứ. Như vậy đã lợi hại rồi.
Ninh Nghị giảng thêm một lúc, trong lòng còn nghĩ hôm nay phải cầm bài thơ này tới chỗ Tần lão hoặc Vân Trúc khoe khoang một phen mới được, nhưng sau một lát, hắn mới phát hiện ra có gì đó không đúng.
Tiểu cô nương ấp a ấp úng kể chuyện, nói người trong nhà thế nào, hắn rất lợi hại thế nào, đại khái là muốn hắn đừng đau lòng.
Thấy vậy, hắn cảm thấy thoải mái hơn nhiều, sờ sờ đầu tiểu cô nương, vội vã chứng minh mình không đau lòng:
"Đương nhiên không đau lòng rồi, Nghị ca ca của muội là Giang Ninh đệ nhất tài tử cơ mà. Đúng, nhưng mà Tiểu Thất có thiên phú làm thơ như vậy, sau này còn lợi hại hơn cả huynh, Tiểu Thất cho huynh bài thơ này được không."
"Được."
Tiểu cô nương gật đầu, một lát sau giảo hoạt bổ sung:
"Nghị ca ca viết đổi cho Tiểu Thất một bài thơ được không..."
"Được."
Ninh Nghị cười cầm bút lông, đem bài thơ đã được viết trên giấy Tuyên Thành giao cho tiểu cô nương, cô bé cẩn thận gấp lại.
"Vậy đổi nhé, bài thơ này của muội thuộc về ta, bài thơ của ta thuộc về muội, có được hay không?"
"Được."
Tiểu Thất cố sức gật đầu, xem bài thơ thật nhiều lần, có lẽ cô bé không hiểu được hết, còn phải hỏi mấy từ lạ, sau đó cẩn thận bỏ vào trong túi.
***
Buổi chiều, bình thường thư viện sẽ dạy học trò một số kỹ năng cuộc sống, Chu Bội và Quân Võ hôm nay không đến, mấy đứa nhóc trong lớp Ninh Nghị ra ngoài đá cầu, một số cô nhóc thì tập trung ở bãi cỏ ngồi chơi.
Tô Sùng Hoa đi kiểm tra thư viện một vòng.
Thời gian gần đây, tâm tình của hắn vô cùng tốt.
Phòng lớn cuối cùng cũng không chống nổi nữa rồi, hắn vốn thân cận với phòng hai Tô Trọng Kham, một khi phòng lớn thất thế, phòng hai đương nhiên chiếm ưu thế rồi. Vốn hắn không có dã tâm quá lớn, chỉ cần làm một Viện trưởng là được rồi, nhưng khi phòng lớn thất thế, hắn sẽ quản Ninh Nghị được tốt hơn, thư viện sẽ ổn định hơn... À, mà còn nhiều thứ tốt hơn nữa.
Thuyết phục được Ngũ thúc, hắn giúp không ít công lao, tất cả mọi việc đã thuận lợi, chỉ còn đợi ngày họp họ nữa mà thôi.
Ngắm nhìn bốn phía, các học sinh trong thư viện đang nói cười vui vẻ, trước đây hắn coi trọng nhất... A, chắc chắn Ninh Nghị đã về rồi, gần đây hắn hoài nghi Ninh Nghị ở ngoài mượn rượu giải sầu, đây cũng chỉ là việc bình thường, kệ hắn đi thôi. Người này đúng là có tài hoa, cũng không uy hiếp gì địa vị của hắn, hắn nghĩ mình phải càng thêm trọng dụng người này, mọi việc sẽ tốt còn tốt hơn...
"A ——"
Một cô bé thét lên chói tai, một tờ giấy bị gió thổi bay, lao xao bay loạn trên mặt đất, cô bé phía kia hấp tấp chạy tới bên này. Tô Sùng Hoa cười cười, ngày thường hắn rất thích cô cháu gái này, vì vậy chạy tới mấy bước, cúi người nhặt tờ giấy, cười tủm tỉm:
"Tiểu Thất à, chạy chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã..."
Trên giấy có chữ, là một bài từ (1), hắn cúi đầu xem một chút...
(1): Từ: là thể loại văn vần thời Đường, Tống ở Trung Quốc
"... Á... Định Phong Ba?"
* * *
Ở RỂ (CHUẾ TẾ)
(Phẫn Nộ Đích Hương Tiêu)
Quyển 2 Chương 140: Ai Cũng Hài Lòng
* * *
Đào Tiểu Vũ eBook - www.dtv-ebook.com"... Á... Định Phong Ba?"
Trong một cái đình nhỏ ngoài thư viện Dự Sơn, Tô Sùng Hoa cười xem tờ giấy, mi hơi nhăn lại. Lúc này Tiểu Thất đã chạy tới nói:
"Sơn Trường bá bá."
"Ừ."
"Sơn Trường bá bá, tờ giấy đó là của cháu."
Hướng phía Tô Sùng Hoa cung kính thi lễ lễ, Tiểu Thất nhìn tờ giấy của mìnhvừa cười vừa nói. Tô Sùng Hoa nhìn cô bé đáng yêu rồi trả tờ giấy lại,đợi sau khi cô bé tiếp nhận, cẩn thận gấp lại bỏ vào túi, nụ cười của Tô Sùng Hoa hơi có chút do dự.
Tuy hắn mới chỉ nhìn qua nhưng hắn đã nhận ra đây là chữ viết của ai.
Định Phong Ba...
Cái tên này khiến hắn phải chú ý, vì vậy nói:
"Tiểu Thất a, có thể... cho bá bá xem lại một lần được không?"
"Sao ạ?"
Tiểu Thất dừng động tác, hai mắt mở to, sau đó "a" một tiếng rồi đưa tờ giấy cho Tô Sùng Hoa, mím môi nhìn hắn, dường như muốn nhắc nhở Sơn Trườngbá bá đừng làm hỏng tờ giấy, nhưng lại cảm thấy hình như điều này khôngđúng lễ nghĩa cho lắm nên không nói thành lời. Tô Sùng Hoa cười tiếpnhận tờ giấy, cẩn thận mở ra, nhẹ giọng đọc một lần, nhíu mày, rồi xemlại một lần, ánh mắt phức tạp thở dài, nhìn Tiểu Thất cười nói:
"Tiểu Thất, bài từ này..."
"Là của cháu."
"Ừ, bá bá biết, là Lập Hằng tiên sinh viết cho cháu đúng không?"
"Dạ."
Tiểu Thất gật đầu:
"À, tiên sinh đổi với Tiểu Thất, cũng dặn Tiểu Thất phải bảo quản cho tốt."
"Ừ."
Tô Sùng Hoa suy nghĩ một chút, gật đầu, giao lại cho Tiểu Thất tờ giấy rồi nói:
"Nhất định phải giữ gìn cẩn thận nhé."
Tiểu Thất cẩn thận cất tờ giấy. Tô Sùng Hoa nhìn theo bóng cô bé rời đi,thật lâu sau mới lắc đầu cười ra tiếng. Cái tên Lập Hằng này quả nhiêncó tài, tới lúc này rồi mà vẫn còn viết cái gì mà “Định Phong Ba” chomột cô bé, quả nhiên là mèo khen mèo dài đuôi, tự an ủi mình trước sựcười nhạo của thiên hạ.
Ninh Nghị thế nào hiện giờ đã không cònquan trọng, xế chiều hôm nay còn có một số việc phải làm, buổi tối phảitiếp khách, hắn liền bỏ việc này ra khỏi đầu, bắt đầu xử lý những côngviệc khác.
Xem ra đây là một buổi chiều an nhàn vô sự, không khíkhẩn trương của ngành vải vẫn chưa truyền tới dân chúng Giang Ninh, phốlớn ngõ nhỏ, người đi đường xuyên toa, tửu lâu trà tứ, âm nhạc nhẹ vang, thỉnh thoảng cũng có người tâm sự với nhau những chuyện lý thú ở vùnghạ lưu sông Trường Giang, thỉnh thoảng điểm qua một chút chuyện của hãng vải Tô gia, Ô gia. Cũng trong buổi chiều này, trong một quán trà, TôĐàn Nhi cùng với một số chưởng quỹ đã được chọn lọc, có thể tin tưởng và ba nha hoàn đang nói chuyện với đoàn người của Ô gia, trưởng đoàn là ÔThừa Hậu.
"Ninh Nghị... vì sao không đến?"
Không nói nhiều lời khách sáo, vốn đang đưa mắt nhìn xung quanh, Ô Thừa Hậu nói câu trọng điểm đầu tiên.
"Thương trường chỉ là việc nhỏ, phu quân xưa nay không thích, ngày ấy từ khiviết thơ xin khuyên thế bá đã không còn ngó ngàng tới nữa, cháu cũngkhông muốn chuyện này làm vướng bận tướng công."
Tô Đàn Nhi xưanay nổi tiếng là người ứng đối có chừng mực trong thương trường, tuy cóchừng mực nhưng vẫn ẩn chứa sự cứng rắn, mạnh mẽ, điều này ai cũng biết. Tuy là con gái nhưng không kèm đám đàn ông bao nhiêu. Thế nhưng, lúcnày nàng nói chuyện giống như mình là một cánh chim nhỏ nép sau lưngtướng công mình, điều này khiến cho Ô Thừa Hậu tức giận, đặc biệt nàngta còn nhắc tới câu "viết thơ xin khuyên thế bá", nghiễm nhiên lặp lạicâu "Cửa son tới trước đã khinh người" một lần. Ý Tô Đàn Nhi chẳng phảilà: phu quân đã làm xong mọi chuyện, cũng nhắc nhở thế bá từ trước, vậymà Ô gia lại không hiểu, mà cũng chẳng quản chuyện này, chuyện giờ thành đại sự nhưng đối với tướng công chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
"A, nói như vậy hóa ra tôn phu không để vào trong mắt chuyện cháu đàm phán với Ô gia hay sao."
Tô Đàn Nhi cười cười, mang theo vài phần thái độ thản nhiên, ý bảo đúng vậy:
"Không liên quan tới thế bá đâu, chỉ là cháu gái tính tình quá mức bướng bỉnh, quá coi trọng chuyện thành bại. Trước kia là tướng công thương Đàn nhibị bệnh, cho nên mới bận rộn vì những chuyện nhỏ nhặt này. Tình hìnhhiện giờ, phu quân đã dự kiến được từ hai tháng trước, cũng đã an bàimọi việc theo sự phát triển hết cả rồi. Tiện đây cháu cũng muốn nói vớithế bá một chút, tài học kiến thức, hoạch định chiến lược của phu quân,Tô Đàn Nhi còn xa mới bằng, thế bá không cần tức giận vì chuyện này..."
"... Hừ!"
Gió thổi khá mạnh bên ngoài, bầu không khí căng thẳng trong phòng cũng vìvậy mà giảm bớt, người dưới đường vẫn đi tới đi lui, buổi chiều cũngtheo đó trôi đi. Buổi tối, Tô Đàn Nhi và ba gã nha hoàn ngồi xe ngựa trở về nhà, phía sau là xe của các chưởng quỹ khác, trên xe có thêm mộtchồng sổ sách các thứ, Tô Đàn Nhi kéo mành nhìn trời, sau đó nở nụ cười.
"Thiền nhi, muội nói xem, chiều nay ta nói những lời nói đó với Ô gia có khí phách hay không?"
"Dạ?"
Không ngờ được tiểu thư nhà mình đột nhiên lại hỏi vấn đề này, Tiểu Thiền ngẩn người, mắt choáng váng:
"Cái gì? Khí... phách..."
"Ừ, ta cũng hiểu rất lợi hại."
Tô Đàn Nhi ngẫm lại, thích thú gật đầu.
Hôm nay Tiểu Thiền thấy tiểu thư có chút kỳ quái, nhưng may mà trong lòngkhông có gì biến đổi lớn, vẫn ung dung nói chuyện với đám người Ô gia,chẳng qua mấy lời nói ban đầu với Ô gia hơi có chút quá đáng, ba nhahoàn nghĩ lại mà đỏ mặt.
"Nhưng mà, lúc tiểu thư và đám người Ôgia nói chuyện về cô gia, Tào chưởng quỹ và mọi người bị dọa cho xanhmặt, hì hì, bọn họ vẫn chưa biết tại sao Ô gia lại đem nhiều thứ bí mậtnhư vậy cho chúng ta, trong khoảng thời gian nghỉ giữa giờ, họ cnonfnghị luận: A, hóa ra Ninh cô gia lợi hại như vậy sao? Hai tháng qua đi,chỉ có thời gian này là vui vẻ nhất."
Mấy tên quản sự đi theo TôĐàn Nhi lần này không phải là những người quan trọng nhất của Tô gia,nhưng căn bản đã trải qua sự chọn lựa của Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi. Lầnđàm phán này, Ô gia đã mang hầu như toàn bộ gia sản cho Tô gia chọn,công việc khá nhiều, Thiền nhi, Quyên nhi, Hạnh nhi tuy rằng có thể giúp một số việc nhưng chỉ dựa vào ba người chắc chắn không làm xong nhiềuviệc như vậy, mấy ngày sau vẫn còn phải nhờ họ hỗ trợ.
Lúc bảo họ tới đây làm việc, Tô Đàn Nhi đã yêu cầu bọn họ giữ bí mật, cũng khôngnói quá cụ thể tình hình như thế nào, cho nên đám Tào chưởng quỹ đi tớitâm lý khá tù mù. Thế nhưng, tình hình Tô gia hai tháng gần đây thế nào, họ không có khả năng không biết, mắt thấy sắp sụp đổ đến nơi mà độtnhiên tung ra một chiêu thức rợn người, nghe Tô Đàn Nhi và Ô gia nóichuyện, lại nhìn thái độ phẫn hận muốn xông lên đánh lộn của Ô gia thìhọ dám chắc một điều, Ô gia đã thua, thậm chí thua nặng, Tô Đàn Nhi đãchuyển bại thành thắng.
Nghe nói, Ninh cô gia là người điều khiển tình hình, khiến cho mọi chuyện có bước ngoặt vĩ đại. Không biết tronghai tháng vừa rồi, đôi vợ chồng Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi đã âm thầm làmbao nhiêu chuyện, vốn trong lòng bọn họ đang oán trách Ninh Nghị về việc làm cho phòng lớn lao đao, thỉnh thoảng tụ tập nói chuyện còn lắc đầucảm thán, thậm chí còn nghĩ dù Tô Đàn Nhi có giỏi đến đâu cũng không cứu vãn được tình hình. Vậy mà, trong sự hỗn loạn đó, đôi vợ chồng này đãbày bố toàn bộ thế trận.
Nếu như dựa theo cách nói của Tô Đàn Nhi là có thể ăn bao nhiêu cứ ăn thì Ô gia làm sao vực dậy nổi nữa.
Chuyện này khiến cho tâm tình phấn chấn vô cùng, nhưng tạm thời cũng chỉ cómấy người trong xe ngựa phía sau được biết. Trên đường về nhà gặp NinhNghị, Tô Đàn Nhi bảo dừng xe đón hắn lên, đám chưởng quỹ ở phía sau nhìn Ninh Nghị đã khác, ẩn chứa sự phức tạp, cảm khái, thở dài, bội phục,thậm chí là nghĩ ngợi linh tinh. Tô Đàn Nhi xuống xe dặn dò họ một phenrồi mỗi người một ngả.
Trở về Tô phủ, Tô Đàn Nhi mới biết là hômnay chị họ đã tới. Đây không phải lần đầu tiên Ninh Nghị gặp cô chị họTô Đan Hồng này, cũng hiểu quan hệ giữa cô ta và Đàn nhi, cho nên sẵnlòng đi cùng nói chuyện. Nhưng mà cuộc gặp của ba người hình như chẳngcó bao nhiêu vui vẻ, Tô Đan Hồng hình như có bất mãn với hắn, Ninh Nghịđại khái là biết nguyên nhân, ăn cơm tối xong là hắn ra ngoài tản bộ,khi đi tới cổng thì Tô Đàn Nhi đã chạy tới, thay mặt chị họ xin lỗi hắn.
"Không có gì, cô ấy lo lắng cho nàng mà thôi, ta không để trong lòng, trở về tiếp cô ấy đi."
"Vâng."
Tô Đàn Nhi mấp máy môi:
"Để Tiểu Thiền đi cùng huynh nhé."
Nàng liền gọi Tiểu Thiền đi cùng Ninh Nghị ra ngoài tản bộ.
Đã là tri kỷ thì chỉ cần quan sát lời nói, sắc mặt là biết được nhiềuchuyện, Tô Đan Hồng cũng đại khái biết việc chiều nay có ảnh hưởng không tốt, ít nhất cũng khiến Đàn nhi khó xử nên xin lỗi:
"Nhưng mà... nếu việc không do người này quản lý thì sao có thể đánh mất Hoàng thương,muội đã chuẩn bị nhiều năm như vậy, ta cũng hiểu là rất đáng tiếc..."
"Hồng tỷ không biết..."
"Muội vẫn chưa động phòng với hắn đúng không?"
Tô Đan Hồng nếu đã tới thì đương nhiên là ngủ cùng Tô Đàn Nhi, nhìn cáchbố trí trong khuê phòng, cô ta đại khái đoán được điều này:
"Tỷ nóicâu này muội cứ cho rằng nói cho vui nhé... nếu lúc trước muội gả choTịch chưởng quỹ, tình hình hiện giờ... sợ đã không như lúc này."
Tô Đàn Nhi túc nhíu mày:
"Hồng tỷ, sau này đừng đùa kiểu này nữa."
"Sao?"
Tô Đan Hồng nhíu mày, nghi ngờ nhìn nàng:
"Muội có cảm giác thế nào với vị tướng công này?"
"Muội... Muội cũng không biết nữa..."
Tô Đàn Nhi lắc đầu, sắc mặt hơi đỏ.
Cảm tình với Ninh Nghị thế nào, thực ra bản thân nàng cũng không rõ.
Đúng như Tô Đan Hồng nói, hai người thành thân đã lâu nhưng đến nay vẫn chưa động phòng, chẳng trách Tô Đan Hồng nghĩ hai người là kẻ xa lạ. Còn đối với Tô Đàn Nhi, giả như tướng công của mình thực sự là con mọt sách,đôi bên sống chung một hai năm rồi nàng cũng phải chấp nhận động phòng,thế nhưng với tình hình hiện giờ, phải qua một thời gian nữa mới được.
Căn cứ vào tình cảm mà nói, nửa năm trước, đúng là bảo nàng “chấp nhận”cũng không sao. Nhưng từ khi tiếp xúc nhiều với tướng công, nàng nhận ra tâm tình mình có rất nhiều điều kỳ quái, nếu đem cảm tình này đặt ở1000 năm sau, ai cũng hiểu nó là tình yêu, nhưng thời đại các cô gái làm gì có cơ hội cảm nhận tình yêu, cho nên vô cùng thấp thỏm, không cáchnào biết tình cảm của mình thế nào. Từ lần bị bệnh hai tháng trước, haingười mới có cơ hội nói chuyện động phòng, chỉ là khi đó nằm bệnh liệtgiường, giờ lại bận quá nhiều công việc, không thu xếp được.
Lúcnày, nàng cảm thấy sự việc đó vô cùng quan trọng, dường như không muốn"chấp nhận" làm qua loa cho xong. Thậm chí, nàng còn không muốn chongười ngoài biết, tới bây giờ nàng với phu quân vẫn chưa động phòng, nếu họ biết kiểu gì cũng chê trách châm chích phu quân thế này thế kia, nói tóm lại là nàng đang đau khổ vì thời gian trôi đi quá chậm... Buổi tối, khi hai người đi ngủ, Tô Đàn Nhi kéo tay áo Tô Đàn Nhi hỏi nhỏ:
"Hồng tỷ, tỷ nói xem... nếu phu thê ngủ chung... thì phải làm thế nào..."
Xưa nay nàng là người mạnh mẽ, lúc này cố tình nhỏ giọng nhưng vẫn khá rõràng. Tô Đan Hồng đang chán nản, bỗng dưng nghe thấy câu hỏi này thìcàng chán hơn, thậm chí có chút kinh ngạc:
"Muội... tại sao lại hỏi như vậy vào lúc này..."
"Chuyện này... khi thành thân... muội chạy mất, không nghe... Nghe mẫu thân và các thím trong nhà hướng dẫn, giảng giải..."
Chuyện này chung quy không tiện hỏi đám Thiền nhi.
Trong lòng Tô Đan Hồng hiện lên sự thương cảm, lại nghĩ tới những lời nói của phụ thân và Tịch Quân Dục. Cô em gái này tính tình kiên cường, nhưnghình như cũng muốn nhân cơ hội này thoát khỏi cái tiếng cô gái mạnh mẽ,chấp nhận số mệnh lui về làm một người mẹ, nhân cơ hội tướng công nànggây chuyện, nàng chỉ cần lên tiếng lui về là xong, tuy nhiên, tâm trạngsau này nhất định sẽ không tốt.
Mấy ngày sau đó, cảm giác củanàng với Ninh Nghị không thay đổi, chẳng tốt hơn chút nào. Mỗi lần thấyNinh Nghị đều cố tỏ ra ôn hoà, nhưng mà nàng tỏ ra bình thản thì NinhNghị còn bình thản hơn. Mỗi khi thấy Ninh Nghị đi cùng Tô Đàn Nhi, TôĐàn Nhi lại nhớ tới sự “chấp nhận” của cô em họ mình, thở dài cảm thán,thấy đúng là bông hoa nhài cắm bãi bãi cứt trâu, cho lợn ăn củ cảitrắng, trong đầu nàng đang tưởng tượng Ninh Nghị là một con lợn cầmtrong tay củ cải trắng là Tô Đàn Nhi gặm sồn sột. Nàng đương nhiên không biết, củ cái trắng Tô Đàn Nhi này đang muốn phủ giấy đỏ, nến hồng choquá trình này trở nên ý nghĩa, chứ không phản nhẫn nhục và chịu đựngchấp nhận số mệnh.
Trong áp lực, thời gian họp họ chỉ còn tínhtheo ngày, phòng hai, phòng ba đã hài lòng với những bố trí của mình,tất cả mọi chuyện đã xong, phòng lớn thế cô lực mỏng, bị khá nhiều người xa lánh, bất cứ ai nhìn qua cũng khẳng định họ sẽ thất thế. Tô TrọngKham, Tô Vân Phương, Tập An Chi, Vu Đại Hiến... đều đang cao giọng luậnđàm với tư thế của người chiến thắng...
Trong tình hình này, mỗingày Tô Đàn Nhi đều đi sớm về muộn, sự mệt mỏi chỉ cần nhìn là thấy,trông có vẻ như đã chấp nhận số mệnh, còn Ninh Nghị càng ngày càng trởnên trướng mắt, bởi lúc nào hắn cũng nhàn nhã du ngoạn, đôi khi có người nhịn không được châm chích vài câu, Ninh Nghị chẳng cảm thấy xấu hổchút nào. Có lần Tô Đan Hồng châm chọc hắn, hắn bỗng nhiên mở miệng:
"Lúc nãy ta còn đang suy nghĩ..."
"Cái gì..."
"Tên cháu họ ta vì sao không đặt là Tô Hóa Tề..."
"Hả..."
Tô Đan Hồng sửng sốt một lát, không rõ hắn vì sao lại nói câu này:
"Hôn phu của ta không phải họ Tô... Tên này có gì không tốt? Ta nghĩ rất hay đấy, nếu cậu thích thì có thể cùng Đàn nhi đặt tên cho trưởng tử củamình..."
Ninh Nghị lần đầu bị đả kích, thở dài xám xịt chạy mất, Tô Đan Hồng suy nghĩ nửa ngày vẫn không biết vì sao.
Thực ra Ninh Nghị chỉ nói cho vui mà thôi, dù sao hắn cũng kẻ ở rể, sau nàyđặt tên con gái là Tô Đan Hồng, con trai là Tô Hóa Tề (chỗ này mình hiểu không ý tác giả cho lắm, Đan Hồng có thể hiểu là thuốc đỏ, Hóa Tề cóthể hiểu là thuốc tiêu hóa). Lúc này Tô Đan Hồng khá đáng ghét nên thuận miệng châm chọc một câu, thế nhưng nói rồi mới biết trượng phu đốiphương không ở rể như mình. Tô Đan Hồng chó ngáp phải ruồi, Ninh Nghị tự dưng đi công kích chính mình, tâm trạng khá là chán nản.
Nămngày, bốn ngày, ba ngày, hai ngày... chỉ còn một ngày nữa là tới thờigian họp họ của Tô gia, hôm nay là ngày 24 tháng 10 âm lịch, cũng cáchkỳ hạn giao hàng đợt đầu của Ô gia đúng một ngày.
Sáng sớm, trời trong mây trắng thế nhưng sương mù vẫn tràn ngập xung quanh.
Bầu không khí trong Tô gia sáng hôm nay cực kỳ không bình thường.
Một cảm giác mới mẻ như ngập tràn trong khu nhà này, một bước ngoặt, một sự hi vọng, một sự kiện quan trọng, mỗi người đều có một tâm trạng khácnhau. Khi Tô Vân Phương mở cửa phòng đi ra, hắn hít một hơi thật sâu,chưởng quỹ tên là Vu Đại Hiến thì nheo mắt nhìn mặt trời hướng đông, TôTrọng Kham đang ngồi trong sân nhìn sương mù tan đi, ngắm mặt trời mọc,Tập An Chi đi qua thấy vậy bèn chắp tay chào:
"Nhị gia, buổi sáng tốt lành."
Hôm nay sẽ có một trận chiến, họ sẽ thắng trận chiến này, đêm hôm nay có một việc vô cùng vui sướng đó là thu nhận thành quả.
Mà bên ngoài Tô gia, có khá nhiều người đang chăm chú đợi động tĩnh bênnày, mấy huynh đệ trong Tiết phủ đã hẹn nhau từ sớm, Tiết Duyên đangđứng trong một căn phòng nhìn sang bên này, cười cười với người khác, vỗ vai em trai mình.
"Tối nay ta làm chủ đến Nguyệt Hương lâu nằm trên đường Thị Tử ăn cơm."
Đường Thị Tử nằm ngay cạnh Tô phủ:
"Đêm nay, chuyện Tô gia sẽ có kết quả."
Cùng thời gian, có khá nhiều thương hộ kinh doanh vải ở Giang Ninh cũng nói điều này.
Ninh Nghị không ở trong nhà, hắn vẫn duy trì thói quen của mình, chạy bộtrong sương mù đến căn nhà nhỏ ven sông, nói chuyện cùng với cô gái mỹlệ nhã nhặn.
Với hắn mà nói, hôm nay chẳng có gì khác hôm qua.
"Hôm nay sẽ rất bận đấy?"
Ở căn nhà nhỏ ven sông có một cô gái bưng trà cho hắn:
"Trong nhà có đại hội gì à."
"Họp họ, ta ở rể, không thể tham gia."
Ninh Nghị chẳng biết xấu hổ nói câu này:
"Cho nên chẳng liên quan gì tới ta."
Đám ngốc muốn họp, hắn rất hài lòng khi không phải tham gia…
* * *