Chương 101
Diêm La
Trần Nặc cười lạnh, quay đầu lại nhìn Anderson.
Tròng mắt Anderson đỏ lên!
Trong tiếng gầm nhẹ, bắp thịt toàn thân của hắn hở ra, trên cổ xuất hiện những vết gân xanh như những con rắn xấu xí, lướt tới như cơn gió.
Trần Nặc híp mắt, thân thể nhanh chóng lướt qua trái phải, né tránh mấy lần tấn công liên tiếp của Anderson.
Lực lượng của Anderson đã bộc phát đến cực hạn, mấy lần đâm xuống, thân thể cơ hồ là dùng một loại góc độ quỷ dị mở rộng ra…
Nhưng toàn bộ đều thất bại!
Trong quá trình tránh né, hai người lướt qua người phụ nữ mặc áo da bên cạnh, áo trong miệng người phụ nữ đã nôn ra máu tươi, chỉ là cả người nhìn qua đã triệt để ngốc trệ, mũi miệng, thậm chí là khóe mắt, trong lỗ tai, đều đang lẳng lặng chảy ra máu tươi.
Trần Nặc đưa tay nhẹ nhàng điểm một phát lên trán cô.
Răng rắc một tiếng, cổ của người phụ nữ mặc áo da dọc theo xương cột sống, đều đứt gãy!
"Quadra kill." Trần Nặc lui ra phía sau hai bước, cười lạnh nhìn Anderson.
Anderson hít thở nặng nề! Bỗng nhiên, hai tay của hắn thật nhanh vung mấy cái, mấy cây cương châm bắn về phía Trần Nặc, mà bản thân hắn lại phi tốc lui lại!
Nhảy về phía sau vài mét, thân thể lộn một vòng, liền nhảy ra khỏi sân thượng!
Độ cao hơn mười mét, Anderson gào thét rơi xuống, vừa hạ xuống đất, mới quay người, đã nhìn thấy khuôn mặt thiếu niên gần trong gang tấc, cách mình không đến nửa mét!
"Muốn chạy?"
Trần Nặc mỉm cười, đưa tay, nắm cổ Anderson, sau đó nhẹ nhàng nhảy lên!
Hai người lần nữa vọt lên cao hơn mười mét, một lần nữa rơi vào mái nhà sân thượng.
"Chờ, chờ chút…" Anderson yếu ớt hô một tiếng.
Cạch!
Cổ lần nữa bị vặn gãy!
"Penta kill." Trần Nặc nhìn Anderson mềm nhũn trên mặt đất, nhẹ nhàng thở hắt ra, quệt quệt khóe môi.
Ánh mắt đảo qua sân thượng, năm cỗ thi thể.
Thiếu niên thở hắt ra, nói một mình: "Trần Nặc, legendary."
Sau mười phút, một chiếc xe thương vụ dừng ở ven đường chậm rãi khởi động, Trần Nặc ngồi trên ghế lái, bình tĩnh phát động ô tô, hắn thậm chí không có quên trước khi phát động ô tô, thắt dây an toàn và điều chỉnh đèn xe, sau đó chạy trên đường cái.
Phía sau xe, năm người của tổ chức Abyss, năm cỗ thi thể, phân biệt ngồi ở các vị trí khác nhau.
Ô tô một đường đi về phía nam, ước chừng sau nửa giờ, lái xe đến khu vực của một hồ chứa, sau khi rẽ vào các ngã ba, đứng tại một vùng ngoại ô hoang vu hẻo lánh.
Trần Nặc dừng xe.
Hắn từ trên thi thể của Anderson tìm ra một cái điện thoại vệ tinh, nhìn một chút, nở nụ cười.
Đốt một điếu thuốc, hút hai ngụm, bấm số.
"Anderson, nhanh như vậy liền gọi điện, xem ra hành động cực kỳ thuận lợi…" Đầu bên kia điện thoại, một thanh âm khàn khàn vui sướng nói.
Trần Nặc lẳng lặng chờ hắn nói xong, mỉm cười nói: "Thuyền trưởng? Rất xin lỗi, bao gồm cả Anderson, năm tên thủ hạ của ngươi, đều đã chết."
"…" Phía đối diện trầm mặc vài giây đồng hồ, thanh âm trở nên lạnh lùng: "Ngươi là ai!"
Nơi nào đó ở quần đảo Viking, một tòa nhà có cấu trúc khung, đứng trước cửa thủy tinh lớn là một người đàn ông trung niên, sắc mặt cực kỳ khó coi, cầm một chiếc điện thoại vệ tinh.
Thanh âm trong điện thoại, giọng điệu rất bình tĩnh, thậm chí giống như đang nói chuyện phiếm rất thoải mái.
"Tổ chức Abyss, tổ chức ở thế giới ngàm được đánh giá cấp B. Địa chỉ tổng bộ, quần đảo Viking, tọa độ kinh vĩ XXXXXXX…
Thành viên chủ yếu, bảy người cấp kỵ sĩ, ba người cấp danh dự, cấp bậc tước sĩ còn trống.
A, thật có lỗi, hiện tại các ngươi chỉ còn lại ba tên kỵ sĩ, hai tên cấp danh dự.
Thủ lĩnh, ngoại hiệu là thuyền trưởng, ba mươi chín tuổi, thân cao sáu thước. Năng lực, kiểm soát chất lỏng.
Cấp bậc thực lức, cấp bậc kẻ phá hoại."
Đầu bên kia điện thoại, giọng nói trẻ tuổi kia như không có việc gì tiếp tục nói.
"Tài khoản bí mật tại ngân hàng Thụy Sĩ là XXXXXXXXXXXXXXXXXXX, mật mã điện tử của tấm cửa chống cháy nổ thủy lực tại tổng bộ là XXXXXXXXXXXXXX
Đúng rồi, chiếc du thuyền độc quyền của ngươi, ta nhớ không lầm, trong tủ rượu chứa vài hộp latu năm 90.
… Thế nào?
Còn muốn ta nói tiếp sao?"
"…" Sắc mặt thuyền trưởng trắng bệch, trong lòng bị một luồng hơi lạnh bao phủ: "Ngươi… Ngươi rốt cuộc là ai?"
"Một người có thể bóp chết ngươi cộng thêm tất cả mọi người trong tổ chức của ngươi, độ khó cũng không khó hơn việc bóp chết một lúc nhiều con kiến." Đầu bên kia điện thoại vẫn rất bình tĩnh.
"… Ngươi muốn cái gì." Thuyền trưởng cưỡng ép đè nén tâm tình trong lòng.
"Ngươi có thể theo định vị của chiếc điện thoại này, sau đó tới nhặt xác năm tên thủ hạ của ngươi, nhớ kỹ làm cho sạch sẽ một tí.
Sau đó, từ đó về sau, bất cứ người nào thuộc tổ chức Abyss bí mật, chỉ cần có một chân đặt vào bất cứ một khối thổ địa nào của Đông Á.
Ngươi sẽ chết, các ngươi tất cả mọi người sẽ chết.
Ta nói rõ ràng sao?"
"Các hạ… Rốt cuộc là ai." Thuyền trưởng cắn răng, nhưng ngữ khí lại theo bản năng trở nên tôn trọng rất nhiều.
Cả người hắn đều phảng phất rơi vào bên trong hàn băng.
Cú điện thoại này… Khiến cho thuyền trưởng khiếp sợ nhất cũng không phải vì tổ năm người Anderson toàn diệt.
Mà là đối phương, trực tiếp dùng loại ngữ khí hời hợt kia, đem tất cả nội tình của tổ chức Abyss, đào không còn một mảnh!!
Hắn thậm chí hoảng sợ quay đầu nhìn xung quanh! Phảng phất sợ hãi có một đôi mắt đang nhìn mình từ trong bóng đêm!
"Các hạ… Rốt cuộc là ai, có thể nói cho ta sao?"
"… Nhớ kỹ tên của ta, ta gọi… Diêm La."
Trần Nặc cúp điện thoại, đem điện thoại ném vào trong xe, sau đó xuống xe, khóa cửa.
Chìa khóa xe liền ném xuống đất.
Thiếu niên hai tay đút túi quần, huýt sáo, chậm rãi rời đi.