Chương 107
Chim Ruồi (2)
Nhìn vào thân thế đời trước của Nivel.
Tuổi trẻ tràn ngập ánh nắng. Sau khi cả nhà lâm nạn. Thời điểm mười tám tuổi, bị người thân như sói đói chiếm đoạt tài sản gia đình. Cô gái tuyệt vọng rốt cục đã sụp đổ, thế là Nivel mười tám tuổi, đã mất đi hết thảy, phẫn nộ mà giết người, bị kết án vào tù, dành sáu năm để ở đó.
Cho đến có một ngày, Trần Diêm La tiếp nhận một cái ủy thác, bắt tên giám ngục trưởng của ngục giam kia.
Trong quá trình hành động lần đó, Trần Nặc mới gặp được Nivel, đang ở trong văn phòng của tên giám ngục trưởng kia.
Nivel hai mươi bốn tuổi, quỳ gối ở góc tường, trên cổ mang theo một cái vòng cổ kim loại, buộc lấy dây xích, như là một con chó đáng thương. Cô gái trần như nhộng, ánh mắt trống rỗng, tự như một con rối không có linh hồn.
Giám ngục trưởng là một bà già độc ác với tâm lý biến thái.
Mà ngay sau khi Trần Nặc nả phát súng vào tên giám ngục trưởng kia, lão bà biến thái nằm bò trên mặt đất thống khổ kêu rên… Nivel chợt thanh tỉnh, cô như phát điên nhảy dựng lên, sau đó bổ nhào vào trên thân giám ngục trưởng, dùng móng tay, dùng răng, bộ dáng điên cuồng, phảng phất muốn đem đối phương xé nát.
Cô thậm chí thật sự từ trên người của đối phương cắn xuống một miếng thịt.
Sau khi Nivel bị Trần Nặc mang đi, về sau cô nói cho Trần Nặc: Ngày đầu tiên cô vào ngục giam, liền bị giám ngục trưởng kia nhìn trúng, bởi vì cô đã từng mang thân phận quý tộc, khiến cho lào bà biến thái kia coi cô trở thành đồ chơi sủng vật đặc biệt , hành hạ cô ròng rã sáu năm!
Từ đó vè sau, Nivel liền đi theo bên cạnh Trần Nặc, lấy cái tên mới cho bản thân: Chim ruồi.
Cánh quạt trực thăng phát ra âm thanh ồn ào, Trần Nặc ngừng nhớ lại.
Máy bay chậm hạ cánh xuống một mảnh đất bằng khoảng 50 mét vuông gần đại bản doanh EBC.
Thời điểm xuống phi cơ, Roque còn cùng Trần Nặc bắt tay: "Rất vui khi được đi chung với ngươi, Chúc ngươi may mắn, tiểu hỏa tử."
Trần Nặc nhìn thoáng qua đối phương, ánh mắt đầu tiên có chút phức tạp, sau đó hắn lộ ra mỉm cười, cũng đưa tay ra.
"Thật vui vì được đồng hành cùng ngươi lần này. Mấy ngày sắp tới chúng ta đều ở tại EBC, nếu như có gì cần ta hỗ trợ, không cần phải khách khí."
Quay người chạy tới chỗ đặt balo của mình mở ra, Trần Nặc đi trở về bên cạnh Nivel, đưa ra một khối đồ vật, nhét vào trong tay Nivel, cười nói: "Một món quà nhỏ."
Nhìn thiếu niên lung la lung lay mang theo ba lô leo núi rời đi, Nivel sửng sốt một chút, nhìn trên bàn tay của mình, rõ ràng là một thanh sô cô la đen 75% cacao.
Hơn nữa, đúng là nhãn hiệu mà bình thường bản thân thích nhất: Debauve et Gallais.
… Là, trùng hợp sao?
Nivel theo bản năng hướng về phía bóng lưng của tên thiếu niên kia nhìn thoáng qua.
"… Ta không thích gia hỏa này." Lacus xuất hiện ở bên tai.
"Vì cái gì?" Nivel nhíu mày.
Lacus cười, phảng phất như đang nói đùa nói: "Bởi vì hắn thế nhưng lại không để ý đến mỹ mạo của ta, mà chỉ hướng mắt tới mỗi ngươi."
Cái trò đùa cũng không vui gì, Nivel vẫn miễn cưỡng giật giật khóe miệng. .
Sông băng Kumbu không lồ gần trong gang tấc.
Giờ phút này vẫn là buổi chiều, khoảng cách mặt trời xuống núi còn có một đoạn thời gian.
Mặc dù đây cũng không phải lần đầu tiên Nivel nhìn thấy sông băng, nhưng mà được nhìn sông băng Kumbu khổng lồ nổi danh khắp thế giới ở khoảng cách gần như vậy, vẫn cực kỳ rung động.
Không giống như những gì người bình thường mong đợi, sông băng nhìn qua cũng không phải là một mảnh bạc trắng, mà là hiện ra một loại kì màu lam nhàn nhạt kỳ lạ. Đại khái là phản chiếu ra màu của bầu trời đi.
Chỉ là mảnh u lam kia, khiến cho người ta ẩn ẩn trầm mê…
EBC mặc dù ở vào độ cao so với mặt biển là 5300 mét, nhưng khí hậu nơi này cũng không tính là đặc biệt lạnh giá. Thời tiết vào tháng ba, lúc ban ngày bởi vì có ánh sáng mặt trời, nhiệt độ không khí coi như không tệ… Ban đêm thì sẽ chợt hạ xuống 0 độ, thậm chí càng thấp hơn.
Nivel mặc áo jacket, phi thường thuần thục trợ giúp cha xây dựng lều vải, Lacus thì cùng mẹ và thúc thúc, nghe nói họ đi doanh trại mua sắm một chút dưỡng chất bổ sung.
Lều vải, túi ngủ, còn có lều vải chuyên dùng làm nhà vệ sinh — không cần hoài nghi, là một cái lều vải đặc thù để dùng làm nhà vệ sinh, bằng không mà nói, thời điểm đêm khuya nhiệt độ xuống tới âm độ cùng với khí hậu vùng núi cao, không thể nào ở ngoài trời tùy tiện được… Nếu như ngươi không muốn bị đông cứng.
Mà căn cứ theo luật lệ của những người leo núi, tất cả rác rưởi nhất định phải được thanh lý — bao gồm cả vật bài tiết.
Sau khi Nivel giúp cha dựng xong lều vải, một mình đi ra khỏi lều vải, đang chuẩn bị cầm máy ảnh chụp mấy tấm hình, đã nhìn thấy ở khoảng cách khoảng 10 mét bên ngoài chỗ nhà mình cắm trại, một cái lều vải màu đỏ chót đặc biệt bắt mặt đã được dựng xong, thiếu niên kia ngồi xổm trên mặt đất ở bên ngoài lều vải, cùng với hướng dẫn viên Charles trò chuyện với nhau cái gì đó.
Sau đó Charles từ trên người lấy ra mấy bình dưỡng khí vứt xuống, cầm lấy mấy trương tiền mặt mà người trẻ tuổi kia đưa.
Nivel chú ý tới, người trẻ tuổi này giống như thấy được mình, còn đối với mình phất phất tay.
Chần chờ một chút, Nivel đành phải cũng vung cánh tay của mình một chút… Kết quả gia hỏa này thế mà thuận thế chạy tới!
Nhìn người trẻ tuổi này đến trước mặt mình, Nivel do dự một chút, vẫn là hảo tâm nhắc nhở: "Ngươi tốt nhất đừng chạy như thế, nơi này cao hơn mặt biển rất nhiều, rất lãng phí thể lực."
Trần Nặc cười cười.
"Ta không có ý định leo núi, chỉ đến gần nhì xem, xem như tản bộ đi." Trần Nặc cười.
"Ngươi tốt nhất nên chú ý an toàn. Không cần làm nhưng chuyện quá mức miễn cưỡng." Nivel thở dài, bản thân cũng không muốn cùng người xa lạ trò chuyện nhiều, nhưng bản tính thiện lương, vẫn khiến cho nàng nhiều lời hai câu: "Cho dù là đi bộ, nơi này là khu vực ca hơn so với mực nước biển rất nhiều, cũng có nguy hiểm nhất định."
"Sô cô la ăn ngon sao?" Trần Nặc căn bản không có nói gì, cười híp mắt hỏi.
Nivel liếc hắn một cái, đi thẳng ra ngoài.
Khoảng cách từ đại bản doanh đên khu lều vải không tính quá xa, là một mảnh dốc núi hơi gồ gề lên.
Trên mảnh sườn núi này, có một số dấu hiệu kỳ lạ trên mặt đất.
Một số là xẻng sắt, một số là cuốc băng, còn có một số là tấm bảng gỗ dựng lên — chiếm đa số là hình chữ thập.
Một điểm giống nhau là, bên trên những dấu hiệu này, hoặc ít hoặc nhiều, đều sẽ treo một ít dây thừng hoặc là dây xích kim loại có bảng tên.