Chương 126
Quên Hết Mọi Chuyện
Lão Tôn hơi không có kiên nhẫn ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên tường.
Đã gần tám giờ rưỡi.
Lão Tôn vẫn có một quy tắc đối với con gái mình, cho dù là ra ngoài đi chơi với bạn học, nhưng đến trước chín giờ tối nhất định phải về nhà.
Ngày bình thường con gái chính là một cô gái ngoan ngoãn, cũng rất ít khi đi ra ngoài.
Gần đây ngược lại vẫn rất hay chạy ra ngoài. Không cần hỏi, đa số đều là chạy tới tìm gặp Trần Nặc.
Trong lòng Lão Tôn lại là khó chịu, lại là bất đắc dĩ.
Đi qua đi lại vài vòng trong phòng khách, mắt thấy đã tám giờ bốn mươi.
Lão Tôn cầm điện thoại lên liền muốn gọi cho con gái.
Ngay lúc này, truyền đến tiếng gõ cửa.
Vừa mở cửa, đã nhìn thấy tên nhóc Trần Nặc kia đứng ở ngoài cửa, một tay đỡ lấy con gái mình.
Lúc ấy sắc mặt của lão Tôn cũng có chút biến hóa.
"Khả Khả sao vậy?"
Trần Nặc đỡ Tôn Khả Khả giao cho lão Tôn, lần này nằm ngoài dự kiến của lão Tôn, nói chuyện cũng không có nửa điểm không đứng đắn, cũng không có bộ dáng lười biếng như ngày thường.
"Tan học cô ấy đến chỗ Lỗi ca tìm ta chơi, Bọn ta cùng nhau đi ăn. Cũng trách ta, mang theo cô ấy đi ăn đồ nướng, sau đó cô ấy còn uống một ly bia."
"A? Uống bia?" Lão Tôn có chút lo lắng.
"Không uống nhiều, chỉ một ly bia." Trần Nặc nghiêm mặt nói: "Thật xin lỗi, là do ta làm việc không cân nhắc chu toàn, là lỗi của ta."
Thái độ kính cẩn lạ thường.
Lão Tôn nhìn con gái của mình, sau khi cẩn thận nhìn qua, xác định quần áo của con gái vẫn còn chỉnh tề, trước hết cũng nuốt xuống lo lắng.
Nhìn thật sâu Trần Nặc một chút, trầm giọng nói: "Người trẻ tuổi về sau cho dù có chơi chung với nhau, cũng phải biết chừng mực!"
"Ta hiểu rõ." Trần Nặc thành thật gật đầu.
Đem Tôn Khả Khả giao cho lão Tôn, Trần Nặc không có lưu lại thêm, liền cáo từ rời đi.
Trương Lâm Sinh cũng không biết mình đã về nhà như thế nào, tóm lại chính là thất hồn lạc phách.
Hắn thậm chí không biết đêm nay trong Già Phong đường đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ là cuối cùng trông thấy Trần Nặc mang theo Tôn Khả Khả đi ra, lái xe gắn máy đi, còn vẫy vẫy tay với mình.
Cứ như vậy… Giải quyết?
Không có cái loại tiến vào đầm rồng hang hổ rồi đánh nhau kinh thiên động địa như trong tưởng tượng, nhìn qua bên trong Già Phong đường tất cả đều yên lặng.
Khi Trương Lâm Sinh về đến nhà, cũng bởi vì về trễ, bị cha khiển trách hai câu, bất quá sau đó liền được mẹ kéo ra.
Thiếu niên này cũng không có tâm tư mạnh miệng, sự tình phát sinh đêm nay, lúc ấy có thể kiên trì để như vậy, đã là phát huy hơn bình thường rồi.
Về đến nhà, nằm ở trên giường, liền cảm thấy cả thân thể mình đều mềm xuống.
Một nửa là nghĩ mà sợ, còn có một nửa… Là khó chịu.
Năm mươi vạn cũng tốt, Lý Thanh Sơn cũng được, cái gì muốn một cái tay người… Địa phương như vậy, trường hợp như vậy, người như vậy, còn có chuyện như vậy…'
Trận này, cách cuộc sống và thế giới của Hạo Nam ca Số 8, đều quá xa vời.
Xa xôi phảng phất như là một câu chuyện trong phim ảnh.
Còn có Trần Nặc cuối cùng xuất hiện, tư thái cử trọng nhược khinh như vậy.
Phảng phất tên kia, thực sự cách mình quá xa, cũng quá cao.
Cao đến mức mình cần phải đem hết toàn lực ngẩng đầu lên, mới có thể nhìn thấy.
Tôn Khả Khả…
Ai.
Lại nghĩ những thứ này, tựa hồ liền không có ý nghĩa gì.
Trương Lâm Sinh cũng không biết trong lòng mình đến cùng là tư vị gì.
Có mấy phần thất vọng mất mát cùng thương cảm, cũng có mấy phần giải thoát khi sống sót sau tai nạn.
Trương Lâm Sinh tâm tình sa sút, tại trên giá sách lật ra mấy bàn băng nhạc, lật ra nửa ngày, lại phát hiện không có một ca khúc có thể hát ra được tâm tình của mình vào giờ khắc này.
Buồn bực đem đồ đạc ném ra, một lần nữa té ngửa nằm ở trên giường.
Ngay lúc này, cửa sổ lạch cạch một tiếng.
Trương Lâm Sinh đứng dậy, phảng phất như trong lòng đã có dự cảm, nhìn thấy Trần Nặc ở bên ngoài bệ cửa sổ, nhìn mình, mặt mỉm cười.
Trương Lâm Sinh giật nảy mình, nhanh chóng nhảy dựng lên, chạy tới mở cửa sổ ra, để Trần Nặc tiến đến.
"Ngươi… Ngươi làm sao tìm được nhà ta?" Trương Lâm Sinh có chút sợ hãi.
"Còn rất khó khăn, ta hỏi hai người bạn học, mới thăm dò được chỗ ở của ngươi." Trần Nặc nhìn thoáng qua cửa phòng.
Cửa đóng.
"Ngươi… Ngươi tìm ta làm cái gì? Ta…" Bỗng nhiên trong lòng Trương Lâm Sinh hơi động: "Chuyện đêm nay ta sẽ không nói ra."
Thần sắc Trần Nặc rất hòa khí — bất kể như thế nào, tất cả những thứ Trương Lâm Sinh làm đêm nay, từ góc độ nào đó nhìn vào, đều xem như là giúp đỡ được một chút.
"Ta cũng là có ý này, chuyện đêm nay, ngươi coi như chưa từng xảy ra… Quên đi."
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói! Ngươi… Ngươi đến cùng là hạng người gì… Ai được rồi được rồi, không hỏi không hỏi… Ta không nên hỏi."
Trần Nặc vỗ vỗ bả vai Trương Lâm Sinh: "Quên đi, tin tưởng ta, ngươi ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại, căn bản liền sẽ không nhớ kỹ sự việc đã phát sinh đêm nay."
"Ừm… A? Ngươi nói cái gì?" Trương Lâm Sinh gật đầu, sau đó lại ngẩng đầu nhìn Trần Nặc.
Đã nhìn thấy trước mắt là nụ cười của Trần Nặc, mang theo một tia cổ quái.
Sau vài giây, Trương Lâm Sinh ngã xuống giường, nằm ngáy o o.
Mà Trần Nặc vô thanh vô tức từ cửa sổ lộn ra ngoài, cửa sổ cũng yên tĩnh khép lại.
Hết thảy, im ắng.