Chương 128
Hẹn Gặp
Ba!
Một quyển sách ném vào trước mặt Trần Nặc.
Trần Nặc cúi đầu, đã nhìn thấy trước mặt là một đôi giày chơi bóng kiểu nữ nhỏ nhắn, nền trắng hoa văn màu quýt, dáng vẻ có chút cổ điển…
Ân, được rồi, đây là mẫu thịnh hành của năm nay. Nếu là ở hai mươi năm sau, mới được gọi là cổ phục đi.
Thuận theo đôi giày nhìn lên, một đoạn bắp chân trắng bóc, thon dài thẳng tắp, đường cong của bắp chân đầy đặn mà cân xứng, bắp chân cùng đùi thành một đường thẳng, loại hình chân này, chính là loại "Đũa chân" mà vô số thiếu nữ hậu thế ao ước, lại dài lại thẳng lại trắng…
Được rồi, không thể lại hướng lên nhìn, cô gái nhà người ta đang mặc váy ngắn, từ góc độ này nhìn lên… Ân ân ân… Không thể nhìn không thể nhìn, nhìn vào chỉ sợ sẽ bay màu.
"Ngươi mặc váy trong tiết thể dục, lão sư không nói ngươi sao?" Trần Nặc thở dài, thu hồi ánh mắt.
"Người ta hôm nay không tiện, cho nên lão sư cho phép ta nghỉ ngơi." Lý Dĩnh Uyển cười hì hì ngồi xuống, ngồi ở bên cạnh Trần Nặc, thân thể muốn dựa vào Trần Nặc, bị Trần Nặc co rụt lại về sau, dựa vào khoản không.
"Oppa!" Em gái chân dài có chút bất mãn, phàn nàn nói: "Ngươi gần đây có chút xa cách đối với ta." Nói rồi, cô gái trừng mắt cực kỳ đáng yêu: "Chẳng lẽ ngươi thật thích Tôn Khả Khả mập mạp kia sao?"
Béo?
Trần Nặc sững sờ, theo bản năng hướng nhìn sang chỗ của em gái giáo hoa.
Nơi nào mập a?
Dáng người yểu điệu tinh tế của thiếu nữ…
Ân, được rồi.
Trần Nặc minh bạch em gái chân dài tại sao lại oán hận rồi.
Sau khi vào mùa xuân, các học sinh không còn mặc đồng phục mùa đông dày nữa, quần áo càng ngày càng mỏng manh.
Lần này, năng lực thiên phú của Tôn giáo một chút liền hiện ra.
Mà em gái chân dài có chút ăn thiệt thòi.
Ân… Nàng là sân bay.
Kỳ thật Trần Nặc rất muốn an ủi Đom Đóm một chút. Dựa theo ký ức đời trước, thời điểm cô ấy hơn hai mươi tuổi, kỳ thật cũng còn có thể, không tính là sân bay, đại khái là sau khi phát dục.
Chỉ là hiện tại sao…
Được rồi.
Cô so với cô ấy dài hơn, cô ấy so với cô to hơn.
Mọi thứ đều cực kỳ công bằng nha.
"Oppa! Ngươi đừng nhìn chằm chằm cô ấy nha." Lý Dĩnh Uyển bất mãn nhéo nhéo cánh tay của Trần Nặc: "Ngươi gần đây đối với ta càng ngày càng lạnh nhạt, có phải ngươi trốn tránh ta hay không? Hơn nữa ta biết, Tôn mập mạp thường xuyên tới nhà ngươi ăn cơm."
Trần Nặc cười bỏ qua danh xưng "Tôn mập mạp" này, cười nói: "Cô ấy chỉ là ngẫu nhiên đến thăm Tiểu Diệp Tử vào cuối tuần."
Kỳ thật cũng không có thường xuyên nha.
Sau đêm nụ hôn đầu tiên đó rồi đưa Tôn Khả Khả về nhà, Trần Nặc dùng một ly bia cùng một nụ hôn đầu tiên, khiến cho tâm hồn của cô bé nhận lấy kích thích to lớn, mới khiến cho thuật thôi miên có thể phát huy.
Nhưng có một tác dụng phụ.
Đồng chí lão Tôn đối với việc Trần Nặc thế nhưng lại để con gái của mình uống bia, vẫn tương đối bất mãn.
Hơn nữa…Sau nụ hôn đầu tiên này, việc Tôn Khả Khả thích Trần Nặc, đã hoàn toàn không còn là che giấu.
Chuyện này khiến cho còi báo động trong lòng của đồng chí lão Tôn kích hoạt!
Gần nhất đối với Tôn Khả Khả quản thúc càng ngày càng nghiêm khắc. Ngoại trừ cuối tuần ra, bình thường thế nhưng lại thi hành quy tắc không được ra ngoài vào ban đêm… Sau khi tan học nhất định phải về nhà, không cho phép ra ngoài.
Đồng chí lão Tôn quyết tâm muốn quản lý con gái mình…
Kỳ thật trong lòng của hắn minh bạch, quản như thế cũng không trị được gốc. Hai nam nữ sinh vào ban ngày vẫn cùng ở với nhau trên trường.
Nhưng lão Tôn cũng vẫn có một ít an tâm.
Chí ít… Sau khi tan học không cho phép hai người gặp mặt vào ban đêm, vẫn luôn là an toàn một chút.
Người trẻ tuổi không biết chừng mực, vạn nhất quá mức nhiệt tình, làm ra chuyện gì khác người.
Lão Tôn cũng không muốn con gái vừa tốt nghiệp, mình liền thăng chức thành ông ngoại.
Cho nên vẫn luôn muốn tạo một chút áp lực.
Ít nhất cũng phải kéo tới lúc sau khi con gái tốt nghiệp , lên đại học, cho đến lúc đó, hai người trẻ tuổi muốn yêu, lão Tôn cũng liền không đi quản nhiều. Huống chi tiểu tử Trần Nặc này, mặc dù không thích học tập, nhưng tổng thể mà nói, lão Tôn cũng không thấy đáng ghét.
Ở thời đại này, giáo dục sản nghiệp hóa vừa mới được bắt đầu, sinh viên cũng không có phổ biến, cho nên ở phương diện trình độ, lão Tôn cũng không muốn quá mức bắt bẻ Trần Nặc.
Tiểu tử này coi như có chút cầu tiến, làm việc siêng năng.
Chỉ là duy nhất có một chút băn khoăn chính là, hắn vẫn luôn cùng cái kia Lỗi ca trộn lẫn với nhau, khiến lão Tôn có chút bất an.
Mặc dù Lỗi ca cho lão Tôn mượn hai mươi vạn. Nhưng trong lòng lão Tôn rõ ràng, Lỗi ca chính là loại trong giang hồ.
Hắn cả một đời là người trong sạch, tất nhiên không hi vọng con rể mình… Phi phi phi! Là bạn trai tương lai của con gái, đi quá gần một tên lưu manh.
Người sao, cũng nên đi chính đạo mới tốt.
Thuận tiện nói một chút.
Đồng chí lão Tôn gần đây xuân phong đắc ý.
Trong trường học đã quan phục nguyên chức, về lại với cương vị thầy chủ nhiệm. Sau đó giấy chứng nhận của nhân viên ưu tú của hệ thống giáo dục trong khu vực cũng đã được gửi đến tay, không có gì bất ngờ xảy ra, chức danh công việc cũng sẽ điều chỉnh.
Sau đó ở chố công ty giáo dục, hợp đồng cũng đã ký.
Nhà tư sản biểu hiện ra tư thái cầu hiền tài, thái độ cực kì tốt.
Lão Tôn cũng là người phúc hậu, nếu là người khác thì, lại nói thêm nữa, có lẽ còn có thể đòi thêm một số điều kiện tốt hơn.
Nhưng tâm tư lão Tôn không ở đấy, thống thống khoái khoái liền đem hợp đồng ký.
Em gái chân dài dây dưa Trần Nặc một hồi, nhìn thần sắc của Trần Nặc từ đầu đến cuối nhàn nhạt, rốt cục thở dài.
Phồng má lấy hơi một lát, bỗng nhiên lại nói: "Oppa, tối ngày mai ngươi rảnh sao?"
"Không rảnh."
"A…!" Lý Dĩnh Uyển trừng mắt quát to một tiếng, sau đó đè xuống cuống họng, ôn nhu cầu xin: "Oppa, ngươi đừng như vậy nha, thật sự có chuyện."
"Ngươi thì có thể có chuyện gì đứng đắn." Trần Nặc thở dài.
"Đêm nay mẹ ta sẽ đến Kim Lăng thăm ta. Trời tối ngày mai bà ấy muốn mời ngươi ăn cơm, chuyện lần trước, còn không có chính cám ơn ngươi. Mụ mụ nói, ngươi chính là đại ân nhân của nhà ta, bà ấy nhất định phải ở trước mặt cảm tạ ngươi."
Có cảm tạ hay không, Trần Nặc cũng không quá để ý.
Bất quá, gặp một mẹ của Lý Dĩnh Uyển một lần.
Tốt nhất có thể ra mặt khuyên bà ấy, đem con gái mang về nam Triều Tiên đi.
Trần Nặc suy nghĩ một chút, gật đầu: "Được, vậy liền gặp một chút đi."
Lý Dĩnh Uyển reo hò một tiếng, ôm cánh tay của Trần Nặc lung lay, sau đó nhảy dựng lên, dùng sức lung lay nắm đấm một chút: "Oppa, ta nhất định sẽ mau chóng học tốt Hoa ngữ, học tốt nhiều khẩu lệnh! Ngươi chờ ta!"
Trần Nặc nhìn cô gái nhảy nhót chạy đi, thở dài.