Chương 154
Lời Xin Lỗi Thì Đáng Giá Bao Nhiêu Tiền?
Trần Diêm La khoát khoát tay muốn đi, mới đi hai bước, bỗng nhiên dừng lại, vỗ đầu của mình.
"Hại, kém chút đã quên! Trang bức hoặc là không trang, muốn làm ra vẻ liền phải làm nguyên bộ! Đến, nguyên bộ trang bị để trang bức, ta đều lưu cho ngươi."
Nói rồi, Trần Nặc trực tiếp đem áo da cùng găng ta đều cởi xuống, liền nhét vào trong tay Trương Lâm Sinh.
Trương Lâm Sinh trong đầu đầy sương mù: "Cái kia, Trần, Trần Nặc a, ngươi thế nào bỗng nhiên đối với ta hào phóng như vậy a… Hại ta hiểu lầm lúc trước…"
"Ngươi cũng nói là hiểu lầm a." Trần Nặc cười tủm tỉm nói: "Hiểu lầm giải khai, về sau sẽ là bạn bè a."
"Bạn bè?"
"Đúng a. Hôm nay trở đi, hai ta sẽ là bạn bè." Trần Nặc cười, khoát khoát tay: "Xe để cho ngươi a! Thời điểm chơi chú ý an toàn!"
Nói xong, Trần Nặc nghênh ngang đi, để Trương Lâm Sinh đứng tại chỗ một người ngẩn người.
Nhìn bóng lưng của Trần Nặc, Trương Lâm Sinh đã cảm thấy trong lòng có chút nóng lên.
Bạn bè…
Trong phòng, trên màn hình lớn đặt ở chính giữa MTV.
"Tìm một một người yêu nhất để yêu, nói lời tạm biệt với độc thân…"
Thôi Đại Bằng giơ cao micro trong tay lên gào thét khàn cả giọng, một khúc hát xong, nam nữ trong phòng đều ra sức vỗ tay.
Thôi Đại Bằng mượn sự hưng phấn của rượu, đem micro vung lên, cầm lấy một chai bia trên bàn, ngước cổ lên một hơi liền uống.
"Đại Bằng ca tửu lượng thật tốt!" Một tên tùy tùng lớn tiếng gào to.
Ánh mắt Thôi Đại Bằng khẽ động: "Vậy các ngươi còn thất thần làm gì! Đều uống a! Một người một chai, đều uống!"
Mấy tên đàn ông trong phòng ồn ào cười ha hả, nhao nhao cầm lấy chai bia.
"Em gái cũng uống đi! Đều uống! Mẹ nó!" Thôi Đại Bằng nhìn tiểu thư nguyên bản vẫn ngồi xem trò vui trong phòng, có chút khó chịu.
Mấy em gái trong phòng có chút không tình nguyện cầm chai bia lên.
Kỳ thật những em gái làm việc trong những dịp như vậy không thích uống bia.
Bia này cũng chỉ là thứ rẻ, tiêu thụ không tốt. Người thứ hai uống đầy bụng. Bọn họ vẫn thích khách hàng kêu rượu ngoại hơn.
Khúc Hiểu Linh ngồi ở trong đó, theo mọi người cầm lên chai bia, miễn cưỡng uống được nửa bình liền uống không trôi.
Đêm nay cô bồi Thôi Đại Bằng, đã bị cưỡng chế uống không ít, trong nhà vệ sinh đều nôn hai lần.
Tên đàn ông này là loại khách nhân mà Khúc Hiểu Linh không thích nhất: Đã háo sắc, còn mẹ nó thích rót bia cho các cô gái uống.
Mấu chốt còn nhỏ.
"Hây a! Ngươi nuôi cá a!" Thôi Đại Bằng mắt thấy chai bia trong tay Khúc Hiểu Linh không uống hết, con mắt trừng một cái.
Khúc Hiểu Linh cười dán lên, nhẹ nhàng đẩy Thôi Đại Bằng, làm bộ nũng nịu: "Đại ca, người ta không uống được nữa nha."
"Không nể mặt mũi của ta?!" Thôi Đại Bằng rõ ràng đã uống nhiều, cũng không đoái hoài tới thương hương tiếc ngọc, hung tợn đẩy Khúc Hiểu Linh sang bên cạnh, sau đó lấy túi tiền ra, ném ra một trăm đông tiền trên bàn.
"Uống! Một trăm đồng một bình! Có đủ hay không!"
Khúc Hiểu Linh nhìn tiền trên bàn, lại nhìn một chai bia một chút, cắn răng một cái, đưa tay trước đem tiền cầm, sau đó nắm lên chai bia, hướng cái cổ lên…
Trương Lâm Sinh mặc áo da mà Trần Nặc để lại, đứng trước đại sảnh pha lê của KTV, trái chiếu phải chiếu, trong lòng đắc ý.
Thầm nghĩ một hồi đón Khúc Hiểu Linh, đối phương nhất định sẽ đối với một thân trang phục của mình mà lau mắt nhìn.
Bề ngoài của Trần Nặc không khác mình là mấy, cái áo da này mặc còn thật hợp thân.
Lại cầm lấy mũ bảo hiểm, trong tay bày ra mấy cái tạo hình.
Ngay lúc này, đã nhìn thấy cánh cửa của một gian phòng bị đẩy ra, một thân ảnh lảo đảo chạy ra, nhanh như chớp xông về toilet ở cuối hành lang.
Năm 2002, hộp đêm KTV vẫn còn tương đối cũ, có rất ít phòng có toilet riêng.
Phải trải qua mấy năm, sau khi ngành công nghiệp thăng cấp tông thể, mới xuất hiện loại phòng có phòng toilet riêng — dựa theo cách nói của miền nam, cái kia gọi là phòng tắm.
Khúc Hiểu Linh một hơi vọt vào trong nhà vệ sinh, hướng về bồn cầu tự hoại một trận cuồng nôn.
Nôn ra, thất tha thất thểu đi ra ngoài, mới đi tới cửa, đã nhìn thấy Thôi Đại Bằng cùng mấy người trong phòng đều đến đây.
Áo sơ mi và quần trên người Thôi Đại Bằng đều bị ướt.
Mắt thấy Khúc Hiểu Linh đi ra, liền đi lên túm cô lại, cả giận nói: "Mẹ nó, ngươi đem cả người lão tử nôn lên, tính thế nào a! Con mẹ nó chứ quần áo mới mua hôm nay!"
Khúc Hiểu Linh uống đến mức đầu óc phản ứng đều có chút chậm, lảo đảo đứng không vững, bên cạnh có những chị em có quan hệ tốt đều đi lên muốn hoà giải, làm nũng nói: "Đại ca, ngươi cũng đừng nóng giận nha, đêm nay cô ấy uống quá nhiều, cũng không phải cố ý, Đi đi đi chúng ta về phòng đi, ta cùng ngươi uống có được hay không?"
"Đều trở về! Về phòng!"
Thôi Đại Bằng đem Khúc Hiểu Linh túm trở về trong phòng, một đám người đi theo.
Đến phòng, đem cô gái hướng trên ghế sa lon quăng. Thôi Đại Bằng cười lạnh cầm lên chai bia, mở ra từng chai một, trên bàn bày mười chai bia.
"Bộ quần áo này của lão tử, một ngàn đồng! Một trăm đồng một chai, uống đi! Mười bình uống hết, ta tha cho ngươi một cái mạng!"
Kỳ thật hắn chỉ nói quá, một bộ từ đầu đến chân của hắn, cộng lại cũng liền hơn năm trăm.
Khúc Hiểu Linh là thật sự không thể uống, bên cạnh còn có chị em muốn đánh giảng hòa lại bị Thôi Đại Bằng trừng mắt: "Lại nói tiếp ngươi liền giúp cô ta uống!"
Không ai lên tiếng.
Khúc Hiểu Linh cầu xin tha thứ: "Đại ca, tha cho ta có được hay không… Ta thật sự không phải cố ý, cũng thật sự không uống được nữa."
Lúc này, cửa bị đẩy ra, một người phụ nữ dáng vẻ mama, trông thấy Thôi Đại Bằng, trước tiên là cười ha hả: "Đại Bằng ca, ai chọc giận ngươi không vui a, tới tới tới, ta mời ngươi một chén. Cho chút thể diện nha."
Thôi Đại Bằng nhìn Ma Ma, gãi gãi đầu da: "Ta nể mặt ngươi, ai cho ta mặt mũi a?"
Khúc Hiểu Linh dựa vào trên bàn trà, thở hổn hển mấy cái, thấp giọng đến: "Đại Bằng ca, ta thật sự không phải cố ý… Thật xin lỗi, có lỗi với Đại Bằng ca…"
Hôm nay Thôi Đại Bằng cũng không biết là lên cơn điên gì, đại khái là uống nhiều nên bắt đầu càn rỡ.
"Lời xin lỗi thì đáng giá bao nhiêu tiền a! Hôm nay lời ta nói ở ngay chỗ này! Ai mẹ nó mặt mũi đều không có!"
Sắc mặt Ma Ma hơi khó coi: "Đại Bằng ca, nơi này là địa bàn của La lão bản, ngươi náo loạn như thế cũng không thích hợp a."
Thôi Đại Bằng cười to: "La lão bản là ngưu bức! Nhưng lão tử cùng Tiêu lão bản lăn lộn! Cầm La Đại Sạn tới để dọa ta? Con mẹ nó chứ chưa thấy qua hắn vẫn là thế nào? Hôm trước lão bản của ta Tiêu Quốc Hoa còn cùng với La Đại Sạn uống rượu đâu! Ta cũng ở đó! Cùng uống trên một bàn!"
Thôi Đại Bằng tiếp tục ỷ vào tửu kình ra vẻ trâu bò: "Liền xem như là La lão bản, ngày đó lão tử kính rượu với hắn, hắn cũng đều uống! Ngươi cầm La lão bản ra hù dọa ta?!"
Thôi Đại Bằng dứt khoát hướng trên ghế sa lon ngồi xuống, dùng sức đem cổ áo giật ra một chút, cười lạnh nói: "Đến đây! Ngươi xem còn có thể đem ai tìm đến! Hôm nay có thể để cho Thôi Đại Bằng ta quỳ xuống đến hô một tiếng gia gia!"