Chương 175
Phát Hồ Tình, Chỉ Hồ Lễ
Ngày 4 tháng 5, ngày thanh niên.
Sáng sớm, Trần Nặc chạy qua chỗ đại lý xe Lỗi ca đón em gái Trần Tiểu Diệp.
Mấy ngày không thấy Tiểu Diệp Tử thế nhưng lại mập lên một chút, tất nhiên Lỗi ca nuôi nấng không tệ nha.
Kỳ nghỉ dài hạn còn chưa kết thúc, trong tiệm Lỗi ca đang có hoạt động giảm giá, sinh ý khá tốt.
Lỗi đầu trọc mặt bóng loáng, chỉ huy trong đàn em trong tiệm đem xe điện dọn ra ngoài.
Gần nhất hắn còn cùng xưởng thương lượng về giá cả mới, lượng cung cấp cũng nói tới. Mua bán xe đen cũng càng ngày càng ít lại.
Ân, bởi vì kinh doanh xe điện, tiền thu về không cần phải lấy từ nguồn mua bán xe đen nữa.
Mang Tiểu Diệp Tử đi ăn một bữa bánh bao chiên, Trần Nặc lôi kéo em gái nhàn nhã về nhà.
ĐI được nửa đường Tôn Khả Khả gọi điện thoại tới, báo rằng đã từ nhà bà nội trở về, nói Trần Nặc giữa trưa qua nhà cô ăn cơm.
Trần Nặc suy nghĩ một chút về kỳ nghĩ, cũng ngại đi tay không, liền vào trong siêu thị mua hai bình rượu Dương Hà.
Kết quả vừa tới cửa liền bị lão Tôn quở trách một trận.
"Ngươi làm thêm không dễ dàng, đều là trốn khóa mới kiếm được tiền. Ngươi tới dùng cơm liền ăn cơm, mua rượu mắc như vậy làm gì?"
Lão Tôn liền đặt rượu ở trên kệ để giày ngay cửa: "Lát nửa trở về đem trả lại cho siêu thị."
Trần Nặc căn bản không để ý tới hắn, trực tiếp lấy ra một bình đến, hai ba lần liền đem hộp đóng gói xé mở.
"Ai! Ngươi đứa nhỏ này…" Lão Tôn chưa kịp ngăn cản.
Trần Nặc lung lay chai rượu trong tay: "Mở ra, không trả hàng được. Uống đi lão Tôn, hai ta uống một chai."
Lão Tôn thở dài: "Ngươi vẫn còn là học sinh, uống rượu cái gì! Uống nước trái cây!"
Rượu dù sao vẫn là mở ra uống hết.
Tính tình Lão Tôn, nơi nào có thể địch lại được người như Trần Nặc?
Lúc đầu tuyệt đối không uống, đến khi Trần Nặc khuyên lão Tôn uống một ngụm, sau đó đến Trần Nặc rót nửa chén uống vào một ngụm, rồi hai người lại liên tục làm chén thứ ba…
Bất tri bất giác, một bình rượu đã xuống được hơn phân nửa.
Tửu lượng của Lão Tôn không tốt lắm, cuối cùng mặt đỏ mang theo mùi rượu: "Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa a!"
Bất quá dù sao vẫn là lo lắng một chút, lúc Trần Nặc ở trên bàn cơm cười đùa tí tửng sờ thuốc lá, lão Tôn hung hăng trợn mắt nhìn qua, ngăn cản Trần Nặc.
Nhưng rượu vẫn là ngăn không được.
Truyền thống Trung Quốc, nam hài tử uống rượu, kỳ thật trưởng bối cũng không thấy phản cảm nhiều, nhất là Trần Nặc mặc dù mới mười tám, nhưng kỳ thật đã độc lập tự mình sinh hoạt.
Chuyện uống rượu như thế này, lão Tôn ỡm ờ, xem như cũng nhận.
Đồ ăn là do Dương Hiểu Nghệ làm, vị sư mẫu này, nói như thế nào đây.
Nhân phẩm sao, Trần Nặc cực kỳ xem thường.
Nhưng đồ ăn làm ra coi như không tệ.
Một đĩa gan heo xào ớt xanh, một mâm thịt kho tàu, một mâm thịt xào súp lơ. Một nồi canh sườn bí đao, lại thêm một đĩa đậu phộng cho hai người đàn ông nhắm rượu.
Đều là đồ ăn thường ngày, nhà lão Tôn cơ bản cũng không coi Trần Nặc là người ngoài.
Lão Tôn bị Trần Nặc không ngừng mời rượu.
Tôn Khả Khả ở bên cạnh tỉ mỉ gắp thức ăn cho Tiểu Diệp Tử, thỉnh thoảng nhìn trộm cha mẹ của mình, lại nhìn trộm Trần Nặc.
Trong lòng cô gái có vài phần ngượng ngùng, luôn cảm thấy bữa cơm hôm nay, tình huống này, lại có chút vi diệu.
Tựa như…
Tựa như thời điểm con rể tới cửa bái kiến cha vợ?
Tôn Khả Khả xấu hổ mặt đỏ bừng, nhưng ánh mắt lại nhìn Trần Nặc, tràn đầy ngọt ngào.
Lão Tôn gần như đã sắp gục, thở dài hơi, mơ hồ không rõ nắm lấy cánh tay Trần Nặc, thấp giọng nói: "Nhóc con, ngươi nhất định phải nỗ lực a, nhất định phải nỗ lực a…"
"Ừm, lão Tôn, ta cực kỳ nỗ lực làm việc kiếm tiền."
"Hại… Việc học ta cũng không trông cậy vào ngươi, ngươi a, tâm tư không tại nơi đó." Lão Tôn khoát tay chặn lại, lại thêm một ngụm rượu nhỏ, thở ra: "Nhưng ngươi nhất định phải đi con đường chính đạo! Kiếm minh bạch tiền! Minh bạch chưa? Không phải, không phải…"
Lão Tôn nhìn nhìn con gái của mình, thấp giọng nói: "Nếu không sau này… Ta làm sao yên tâm đem Khả Khả giao cho ngươi."
"Cha!" Tôn Khả Khả nghe thấy được lời này, thẹn thùng thấp giọng hô một tiếng.
Dương Hiểu Nghệ cũng nhíu mày: "Lão Tôn, ngươi uống nhiều!"
"Không có." Lão Tôn cười khổ: "Ngăn không được a… Hại, ngăn không được. Tên nhóc này, như con quỷ nhỏ ranh mãnh. Con gái nhà ta, tính tình lại cứng rắn, cứ như vậy bị tên nhóc này ôm lấy, ta còn có thể làm sao, làm sao bây giờ a…"
Nói rồi, lão Tôn bỗng nhiên đập tay xuống bàn, bộp một tiếng, giương mắt nhìn hai thanh niên trước mặt: "Ta nói cho các ngươi biết a! Trước khi tốt nghiệp! Không cho phép yêu đương!!!"
Mặt Tôn Khả Khả đỏ lên không có ý muốn nói chuyện.
Trần Nặc kẹp một hạt đậu phộng bỏ vào bên trong miệng, cười tủm tỉm nói: "Ừm, vậy sau khi tốt nghiệp thì sao?"
"Sau khi tốt nghiệp… Sau khi tốt nghiệp…" Lão Tôn lắc đầu: "Sau khi tốt nghiệp, Khả Khả lên đại học, ta cũng liền không quan tâm nhiều như vậy…"
"Thành!" Trần Nặc bưng chén rượu lên, kính lão Tôn một cái, nghiêm mặt nói: "Lão Tôn, ta đáp ứng ngươi, trước khi Khả Khả tốt nghiệp, chúng ta, phát hồ tình, chỉ hồ lễ!" (Cho dù có phát sinh tình cảm thì bên trong tình cảm ấy vẫn luôn có những khuôn phép của lễ nghi đạo đức, ràng buộc con người ta không nên vượt quá lằn ranh đó.)
Lão Tôn sững sờ nhìn Trần Nặc, bưng chén lên uống cạn, mới lắc đầu: "Ngươi xem, các ngươi nhìn xem! Tên nhóc này cũng tinh tế đấy!"
Sắc mặt Dương Hiểu Nghệ cũng không tốt lắm: "Lão Tôn! Ngươi uống nhiều a! Nói nhiều thứ như vậy! Tuổi của mấy đứa chúng nó vẫn còn nhỏ, nói những thứ này cũng không có ý nghĩa gì! Chuyện của sau này sao có thể khẳng định bây giờ?"
Trần Nặc nghe ra được tâm tư đối phương, mỉm cười nhìn thoáng qua Dương Hiểu Nghệ.