Chương 179
Trả Lại Tiền
Hiện tại dạy học, rất tốt, không đi ra kiếm chuyện chơi, giang hồ cũng xa, mấy năm này trải qua cuộc sống bình an, ta cảm thấy những ngày này rất có tư vị.
Lần này, nếu không phải vì thiếu tiền, ta cũng sẽ không nhận việc.
Cũng may là ngay tại thành Kim Lăng, nếu là nơi khác, ta còn không đi đâu."
Dừng lại một chút, lão Tưởng sờ tóc vợ mình, thấp giọng nói: "Làm xong một bút mua bán này, ta lại có thể nghỉ ngơi một hai năm, năm mươi vạn này, đủ để nhà ta trả tiền thuốc trong hai ba năm.
Chỉ là có chút dược liệu quá trân quý và khan hiếm, có tiền đều rất khó mua được, ta đang vì chuyện này phát sầu đâu."
"Ừm, ngươi đừng ra bên ngoài chạy, hai ngày trước ngươi ra ngoài làm việc, trong lòng ta liền tim gan lạnh mình, tổng sợ ngươi xảy ra chuyện gì."
"Ừm, không nhận không nhận nữa, ta cũng sợ." Lão Tưởng thấp giọng nói: "Ta không có tâm tư giang hồ gì, ta cũng sợ mình xảy ra điều gì vạn nhất, giang hồ này quá nguy hiểm, vạn nhất ta ra ngoài gặp tai nạn, chết ở bên ngoài… Chính ta không sợ, nhưng ngươi phải làm sao bây giờ? Bệnh của ngươi, không ai chiếu cố a."
Nói đến đây, lão Tưởng nhịn không được thở dài, ngữ khí có chút phức tạp: "Ngươi biết không, lần này ta nhận ủy thác, gặp được cái tra nhi hung ác! Một hơi đem đối diện bốn người đều làm thịt! Thi thể đều là để ta xử lý.
Người đối diện thủ đoạn không kém, trong đó một người cùng ta giao đấu một chút, xuất thủ còn thật cứng rắn.
Cái eo này của ta cũng bị tổn thương tại một trận kia.
Lúc đầu người ủy thác này, còn hố ta một thanh, trong lòng ta còn mang theo tức giận mà.
Nhưng tưởng tượng ban đêm ta xử lý kia bốn đầu thi thể kia, trong đó một người đã đánh với ta một trận, cổ trực tiếp bị vặn gãy!
Ta nghĩ đến cái này, điểm tức giận dù không thuận, cũng phải nuốt xuống.
Giang hồ này a, quá nguy hiểm!"
Khắp khuôn mặt Tống Xảo Vân đều là lo lắng: "Kia ta liền không đi ra! Ngươi an tâm dạy học, ta ở nhà trông coi. Không có tiền liền không có tiền đi, ta bệnh này, trị không hết liền không cần trị, duy trì là được. Thuốc mua không được liền dùng tiện nghi… Thời gian trôi qua rồi cũng ổn."
Hai người già này tâm sự với nhau một lát.
Lão Tưởng vì hống vợ mình vui vẻ, cố ý cười nói: "Hôm nay ngươi hát khúc « Bạch Xà truyện » cho tên nhóc Trần Nặc kia, ta trở về muộn không nghe được. Nói đến ngươi đã lâu không hát, ta còn thật sự muốn nghe đâu, ngươi hát cho ta nghe một đoạn « khuyên nhân phương » đi, để cho ta giải thèm một chút, đỡ nghiền."
Tống Xảo Vân trong mắt tràn đầy nhu tình, lại nhìn chồng mình một chút, thấp giọng nói: "Hát cái gì mà hát, mấy hôm nữa lại hát đâu. Ngươi không phải làm việc nên bị thương eo sao? Thuốc cao đã mua về rồi? Lấy ra ta cho ngươi đắp lên, giúp ngươi xoa xoa một lát."
Hai người ân ân ái ái không đề cập tới.
Nói đến Trần Nặc Trần Diêm La dắt tau em gái Tiểu Diệp Tử về đến nhà, trước cho Tiểu Diệp Tử uống chút nước, sau đó lấy ra sách bài tập ở nhà trẻ để cho Tiểu Diệp Tử vẽ tranh.
Trần Nặc quay đầu vào phòng lấy ra laptop, đăng nhập tài khoản【Kẻ Đốt phá trái tim】.
Sau đó tìm 【 Kiếp Phù Du Cần Gì Phải Nói 】…
Lúc nửa đêm, trước khi ngủ lão Tưởng lại đang nhập vào trang web, 【 Kiếp Phù Du Cần Gì Phải Nói 】 vừa lên mạng, liền phát hiện có thông báo chuyển khoản.
【 hệ thống nhắc nhở: Bạn nhận được chuyển khoản 120.000 đôla, người chuyển khoản đã nặc danh chuyển khoản… 】
Lão Tưởng ngây ngẩn cả người.
Tình huống này là như thế nào?
【Bạn có một tin nhắn nặc danh. 】
Sau khi mở ra, nội dung như sau:
【Anh bạn, trước đó ta bị trộm nick, thiếu ngươi mười hai vạn hiện tại chuyển đủ cho ngươi, đã chuyển mời kiểm tra và nhận. 】
Lão Tưởng:
Trộm nick?
Ngươi mẹ nó đoán xem ta có tin hay không?
Người này có tật xấu hay sao!!Thích đùa giỡn với người ta đến vậy? ?
Bất quá trong lòng chung quy vẫn là vui vẻ.
Mười hai vạn đôla mất mà lại được, một trăm vạn nhân dân tệ a.
Lão Tưởng cũng là không có cách nào.
Chuyện trong nhà mình, tiêu tiền quá tàn nhẫn
Bệnh của Tống Xảo Vân, lão Tưởng tìm cao nhân kê đơn thuốc, nhưng trong đó có một chút dược liệu quá mức quý báu.
Một năm chỉ uống thuốc liền phải mất hơn một trăm vạn.
Không riêng gì chữa bệnh cùng với thuốc, Tống Xảo Vân bởi vì nhiều năm nhiễm bệnh, thân thể còn có vấn đề khác, thiệu hụt rất nhiều, vì để bồi bổ nguyên khí, còn phải ăn rất nhiều thuốc bổ quý khác.
Thậm chí không riêng Tống Xảo Vân phải uống thuốc, ngay cả lão Tưởng cũng phải uống thuốc bổ.
Bởi vì bệnh của Tống Xảo Vân, lão Tưởng mỗi ngày còn phải vận khí châm cứu cho nàng, nội lực tiêu hao rất nhiều, dù tu vi nửa đời trước của hắn, quốc thuật đã đến trình độ cao thủ nhất lưu, cũng chịu không được hao phí nguyên khí như thế. Cho nên ngày bình thường cũng cần bồi bổ.
Nếu không thân thể đã sớm sụp đổ.
Người luyện võ vốn đã hao phí tấy lớn, cái gọi là nghèo văn phú võ, chi tiêu tất nhiên không nhỏ.
Một đến hai đi, đủ loại gộp chung với nhau, một năm chi tiêu trong nhà quả thực chính số lượng khổng lồ.
Cho nên lão Tưởng mặc dù đã lui ẩn giang hồ, nhưng cách mỗi hai năm cũng nên ra ngoài tiếp nhận ủy thác kiếm lấy một khoản tiền.
Nếu không thật sự chống đỡ không nổi.
Thời gian nhoáng một cái liền đến giữa tháng năm, kỳ nghỉ dài hạn đã qua hết, Trần Nặc bắt đầu quá trình sinh hoạt như trước.
Bất quá tiết học ở trường hắn lại ngẫu nhiên trốn học, nhưng lớp học thêm ở nhà lão Tưởng, một ngày cũng không vắng mặt.
Thậm chí có hai lần, giữa trưa cuối tuần, chọn thời điểm Tống Xảo Vân không phát bệnh, thật sự mang theo em gái Trần Tiểu Diệp tới cửa ăn chực.
Còn năn nỉ Tống Xảo Vân hát hai đoạn khúc hí cho hai anh em.
Tống Xảo Vân cũng không thể chống lại được Trần Nặc mặt dày năn nỉ, thật sự hát, Trần Nặc nghe say sưa ngon lành.
Vị Tống a di xuất thân từ khúc nghệ, quả nhiên bản lĩnh cao, giọng hát vững chắc vô cùng.
Hát khúc không tính, Tống Xảo Vân đặc biệt thích Tiểu Diệp Tử, còn kể cho cô bé nghe về chuyện xưa của hai đoạn khúc hát, đem cô bé chọc đến vui vẻ.
Trần Nặc cùng lão Tưởng gia cũng càng thân thiết hơn, cũng moi ra được một ít tình huống nhà lão Tưởng—— khó trách lão Tưởng cùng lão Tôn là bạn bè, nhân tính đều rất tốt.
Thật đúng là người ra sao, liền sẽ kết giao bạn bè như thế.
Không nói đến những cái khác, chỉ bằng việc lão Tưởng chăm sóc một người thỉnh thoảng phạm bệnh điên, vẫn luôn giữ gìn nhiều năm như vậy, cẩn thận chiếu cố, không rời không bỏ.
Cái này gọi cái gì đâu, cái này kêu là tương cứu trong lúc hoạn nạn!
Đây chính là phẩm tính!