Chương 188
Ta Đã Cho Ngươi Cơ Hội
Thời điểm mà Trần Tiểu Diệp đã hoàn toàn phát tiết hết tất cả tinh lực cũng đã là chín giờ tối.
Trần Nặc đã mang theo cô bé cùng Cố Khang về đến nhà. Trần Tiểu Diệp nghiên người ngủ trên ghế sa lon, nhưng tay vẫn như cũ gắt gao nắm lấy quần áo Cố Khang.
Sắc mặt Cố Khang càng ngày càng mất tự nhiên, càng ngày càng không được tự nhiên.
Hắn thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên vách tường.
Sau khi Trần Tiểu Diệp ngủ thiếp đi, Trần Nặc đi qua, nhẹ nhàng đem bàn tay của cô bé buông ra, sau đó ôm em gái mình đi tới cạnh giường bên trong phòng, lại kéo tấm chăn qua đắp lên cho cô bé.
Lúc quay người ra, phát hiện Cố Khang đã đứng lên.
"Được rồi? Việc ngươi muốn ta đã làm xong, ta cần phải đi a!" Trong lòng Cố Khang có chút bực bội.
Kỳ thật, chính hắn cũng không rõ loại bực bội này là gì: Có một phần là không kiên nhẫn vì những điều vô cùng ngây thơ trẻ con của cô bé.
Mà càng nhiều hơn chính là những cảm xúc áy náy, trốn tránh, lo nghĩ.
Cố Khang chỉ muốn mau mau rời đi nơi này!
Có lẽ sau khi rời đi nơi này, mình liền có thể không cần phải đối diện với mấy cái này, cũng có thể không cần đối mặt với nội tâm sâu bên trong của mình, một tia áy náy, cùng khó xử vẫn còn lưu lại.
Một tia khó xử này khiến cho hắn nhịn không được muốn nổi giận.
"Ngươi muốn đi rồi?"
Trần Nặc lẳng lặng nhìn Cố Khang.
"Sự tình ta đã làm xong, đương nhiên phải đi." Cố Khang cau mày nói.
"Bên trong là con gái của ngươi, là con gái ruột của ngươi."
Trần Nặc thở dài: "Ngươi vào tù, Âu Tú Hoa cũng vậy. Mà đứa bé ở bên ngoài chịu rất nhiều khổ cực cùng ủy khuất… Ngươi không muốn đối xử thật tốt với đứa bé, chăm sóc, đền bù cho con mình sao?"
Cố Khang bỗng nhiên liền phát hỏa, cả giận nói: "Nhóc con! Con mẹ nó ngươi đang dạy ta làm người sao? ? Ngươi được bao nhiêu tuổi, lông còn chưa mọc đủ, con mẹ nó ngươi thì biết cái gì!"
Trần Nặc lắc đầu: "Nếu như ngươi không phải là cha của Tiểu Diệp, ta cũng sẽ không cùng ngươi nói chuyện như vậy."
Dừng một chút.
Trần Nặc hít một hơi thật sâu, tựa hồ như đang áp chế tâm tình trong lòng mình, trầm giọng nói: "Cố Khang, ta liền cùng ngươi nói một lần, một lần cuối cùng."
Hắn chỉ vào phương hướng bên trong gian phòng: "Ngươi nếu còn có một chút lương tâm, ngươi có thể ở lại, cùng với con gái của ngươi. Dù chỉ là theo cô bé qua cuối tuần này.
Đêm nay ta có thể ngủ ghế sô pha, ngươi ngủ trong gian phòng của ta.
Để bên người cô bé có cha, cho cô bé có thể thật vui vẻ trải qua cái cuối tuần cũng được rồi."
"Cái gì mà trải qua cuối tuần! Lão tử có bao nhiêu chuyện bận rộn cần phải làm ngươi biết không?
Mẹ nó, đêm nay ta còn có một người bạn quan trọng tìm ta có việc đâu!
Đi! Ngươi đừng có giỡn mặt, ranh con!
Chuyện của lão tử không tới phiên ngươi quản!
Ngươi không phải đưa tiền sao?
Về sau Tiểu Diệp liền theo ngươi, ngươi không phải muốn cái này sao?
Lão tử lấy tiền, lúc này đi!
Về sau đều không liên quan!"
Trần Nặc nhìn Cố Khang đã đang kéo cửa.
Hắn cuối cùng lại hỏi một câu.
"Như vậy… Ngươi về sau, có thể có thời gian tới xem con gái của ngươi, chơi cùng cô bé một chút sao? Cô bé đối với ba ba của mình rất không muốn xa rời, ngươi đêm nay cũng thấy được."
Cố Khang nghe, cười lạnh một tiếng, hung ác quát khẽ: "Oắt con làm bộ làm tịch!"
Nói xong, hắn kéo cửa ra, trực tiếp rời đi.
Cửa bị đóng sầm lại.
Trần Nặc tiến lên một bước, dùng tay đè chặt cửa, sau đó đem cửa nhẹ nhàng khép lại, sợ thanh âm quá lớn, đánh thức đứa bé trong phòng.
Trở lại trong phòng khách, Trần Nặc đi đến ban công đốt điếu thuốc.
Hít hai cái.
Ân.
Cố Khang, ta đã cho ngươi cơ hội, cũng cho ngươi một con đường quay đầu.
Thành thật mà nói.
Nếu thời điểm Cố Khang tìm tới cửa, có thể biểu hiện ra dáng vẻ của một người cha thực tình quan tâm con gái, dù là thể hiện ra thái độ muốn đền bù, chiếu cố con gái mình thật tốt.
Trần Nặc đều sẽ nguyện ý, để Tiểu Diệp Tử trở về đi theo cha của cô bé mà sinh hoạt.
Rốt cuộc, người ta là cha con. Là cha con ruột. Là chân chính người nhà.
Cho dù hắn có luyến tiếc.
Về mặt đạo đức là nên làm như vậy. Điều kiện tiên quyết nếu như Cố Khang là một người cha triệt để thay đổi tốt!
Nhưng buổi chiều Cố Khang tới cửa là vì bắt chẹt ít tiền.
Trần Nặc liền thất vọng.
Nhưng hắn vẫn cho Cố Khang một tia cơ hội.
Hắn an bài Cố Khang đi đón Trần Tiểu Diệp, an bài cho hai cha con gặp mặt, ăn một bữa cơm.
Nếu như lần gặp mặt này, Cố Khang có thể biểu hiện ra thái độ lạc đường biết quay lại, có thể sau khi gặp được con gái, nội tâm lương tri tỉnh ngộ…
Trần Nặc cũng nguyện ý cho người đàn ông này một cơ hội.
Không phải vì hắn mềm lòng.
Cũng không phải vì Diêm La đại nhân lòng dạ đàn bà.
Hắn làm như vậy hoàn toàn là vì em gái của mình.
Trần Nặc thật tâm yêu thương Tiểu Diệp Tử, thực tình coi cô bé là em gái, thực tình hi vọng cô bé có cuộc sống tốt đẹp!
Hắn nguyện ý đi vòng quanh một chút, chỉ cần có một khả năng nhỏ nhoi, hắn cũng muốn bổ sung "Tình thương của cha" cho em gái của mình.
Nhưng thật đáng tiếc.
Cố Khang, không có bắt lấy cơ hội này.
Trần Nặc rút xong một điếu thuốc, cầm điện thoại lên.
"Lỗi ca?"
"Đã trễ thế như vậy còn có chuyện gì vậy, ngài nói!"
Trần Nặc nhìn vào bóng đêm bên ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: "Ngươi giúp ta làm một chuyện, có chút gấp, đêm nay làm luôn!"
Cố Khang đi ra khỏi nhà Trần Nặc.
Thời điểm đi tới ven đường, người đàn ông này dùng sức hít thở sâu mấy lần, sau đó mới rốt cục xua tán đi phiền não trong lòng.
Lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua thời gian, vội vã đón taxi.
Hơn mười phút sau, xe taxi dừng lại tại cửa chính một nhà KTV.
Cố Khang trả tiền xuống xe, đi vào cửa chính KTV, đối với nhân viên tiếp khách cúi đầu khom lưng hắn báo ra số phòng. Sau đó liền theo chỉ dẫn một đường đi vào.
Em gái tiếp khách trước mặt mặc sườn xám, xẻ tà đến bẹn đùi, một đường đi tới, trong mắt Cố Khang liền không nhịn được hướng chỗ ấy nghiêng mắt nhìn.
Trong đầu, cô bé khóc sướt mướt kia, như vậy liền bị quên hết.
Đến một trước cửa một gian phòng, nhân viên tiếp khách mở cửa phòng, trên mặt Cố Khang lập tức tích tụ ra nụ cười đi vào.
"Dũng ca! Ta tới a!"