Chương 190
Hạ Thủ Lưu Tình
Mấy tên đàn ông tách ra, từ đằng sau có một tên đầu trọc mặt mũi tràn đầy dữ tợn đi tới!
Tên đầu trọc cố ý cười tủm tỉm, một mặt nhe răng cười, một ngón út ở trên đỉnh đầu của mình nhẹ nhàng gãi.
Đi đến trước mặt Cố Khang, đưa tay vỗ vỗ mặt của hắn: "Tiểu tử! Chính là ngươi a, muốn ngủ em gái ta? Mang em gái ta đến thuê phòng?"
Trong lòng Cố Khang hơi hồi hộp một chút: Quả nhiên, tiên nhân khiêu!
Vừa nghĩ tới đây, San San kia liền nhảy dựng lên: "Không phải, đại ca! Ta không biết ngươi a, ta… Không phải em gái của ngươi a."
"Cái gì?"
Tên đầu trọc nghiêng đầu qua, dò xét cô gái San San này.
Trong lòng Cố Khang cũng hơi động, nhiều một tia trông cậy vào: Không phải? Kia… Là nhận lầm người?
San San có chút sợ hãi, nhưng vẫn là vẻ mặt cầu xin: "Đại ca ngươi có phải hay không tìm nhầm phòng? Ta không phải em gái của ngươi a."
Đầu trọc chăm chú nhìn San San, con mắt đi lòng vòng: "Ngươi gọi Lệ Lệ đúng hay không."
"A? Ta gọi san…"
Chưa nói xong, ba!
Một bạt tai trực tiếp đem San San ngồi xuống!
"Ngươi gọi cái gì? Nói ta nghe một chút." Đầu trọc nhìn nàng.
San San phúc chí tâm linh, vội vàng nói: "Đúng đúng! Ngài nói rất đúng! Ta gọi Lệ Lệ!"
Đầu trọc gật đầu: "Vậy ngươi là em gái của ta phải không?"
Lệ Lệ: "Ta không…"
Ba!
Lại một bạt tai!
Lệ Lệ bụm mặt, lập tức gật đầu: "Ca, ta chính là em gái của ngươi!!"
Đầu trọc cười, móc ra một trăm đồng ném trên người cô gái: "Em gái, trở về mua thuốc bôi mặt đi."
Nói xong, đầu trọc cười tủm tỉm lần nữa đi đến bên cạnh giường, nhìn Cố Khang.
"Đến, chúng ta bây giờ tính toán, ngươi dẫn em gái ta thuê phòng, chuyện này tính toán thế nào a."
Cố Khang choáng váng nha!!
Cái này mẹ nó…
Cái này mẹ nó là tiên nhân khiêu, còn lâm thời xúi giục lôi kéo thêm diễn viên?!!
Ta ngồi xổm bên trong hơn một năm, hiện tại quy củ giang hồ đã biến thành dạng này sao?!!
Trời cũng dần sáng, em gái cũng đã tỉnh, sau đó cô bé méo miệng, má bánh bao phồng lên, ủy khuất hỏi ba ba đi đâu.
Ách…Không bằng mình lại hát bài ngôi sao nhỏ cho cô bé?
Nói hết những câu nói có thể hống em gái, đơn giản là lấy những lý do cũ kỹ: Có công việc phải đi nơi khác công tác. Phải cực kỳ lâu mới có thể trở về a.
Hại.
Kỳ thật Trần Nặc đã hạ thủ lưu tình.
Đối với loại người cặn bã như Cố Khang, dựa theo tính tình đời trước của hắn, trực tiếp chôn.
Nhưng lần này không được.
Cố Khang là ba ba của Tiểu Diệp Tử, Diệp Tử đối người cha của mình ít nhiều vẫn có chút tình cảm.
Cái này lại cùng Diêu Úy Sơn khác biệt.
Diêu Úy Sơn chỉ là cha của Tôn Khả Khả trên phương diện y học.
Từ nhỏ chưa từng gặp Tôn Khả Khả, chưa từng ôm Tôn Khả Khả, chưa từng nuôi dưỡng Tôn Khả Khả, cũng chưa từng giáo dục Tôn Khả Khả.
Ngoại trừ cống hiến DNA ra, không có bất kỳ cảm giác tồn tại gì của hắn.
Xử lý Diêu Úy Sơn, Trần Nặc không có nửa điểm gánh nặng trong lòng, cho dù là đối mặt với Tôn Khả Khả, trong lòng cũng sẽ không cảm thấy khó chịu.
Nhưng Cố Khang, không dễ giết.
Trần Tiểu Diệp rốt cuộc là trẻ con, lại rất hiểu chuyện. Trần Nặc dỗ một lát, liền ngoan ngoãn không khóc, rời giường rửa mặt.
Vì để cho đứa bé phân tâm, Trần Nặc quyết định mang Tiểu Diệp ra ngoài ăn điểm tâm, thuận tiện mang theo cô bé cùng đi luyện quyền.
Ngay tại bức tường bên cạnh rừng cây nhỏ, Trần Nặc dắt theo em gái chậm rãi đi tới.
Trong tay Trần Tiểu Diệp cầm một miếng cơm hấp làm bữa sáng.
Đây là điểm tâm truyền thống của thành Kim Lăng, sáng sớm đi trên những con đường ngã tư nhà ga đều sẽ bán đầy món này.
Một thùng gỗ tròn, dùng vải bông che kín, trong thùng là cơm gạo nếp tuyết trắng được hấp. Nắm lấy một nắm để trên tấm ván gỗ rồi đè cơm xuống cho bằng phẳng, lại dùng một cây bánh quẩy đặt ở phía trên nắm cơm kia, còn có thể căn cứ khẩu vị, nêm nếm thêm gia vị.
Ăn mặn có thể thêm ít cải bẹ, đậu chua. Thích ngọt miệng liền cho thêm một muỗng đường trằng.
Sau đó dùng lụa trắng bọc lấy một nắm, tựa như khi vắt khăn ướt, vắt hai cái, liền chắc chắn.
Cắn một cái, cơm gạo nếp mềm mại cùng bánh quẩy giòn thơm, răng từ bên ngoài mềm mịn cắn vào bên trong giòn, nhai vừa thơm vừa giòn.
Khẩu vị của Trần Tiểu Diệp giống như những đứa trẻ khác, thích ngọt. Trong tay cầm nắm cơm nhân bánh quẩy thêm đường cát.
Cô bé ăn má đều phồng lên, còn đang nỗ lực gặm.
Trần Nặc nắm tay nhỏ của em gái, tản bộ đến chân tường, đã nhìn thấy lão Tưởng ở nơi đó chỉ điểm Trương Lâm Sinh bày ra tư thế.
Lão Tưởng kỳ thật từ xa đã thấy Trần Nặc đến đây, nhưng căn bản không phản ứng, khóe mắt đều không nghiêng qua nhìn hắn.
Tên liệt đồ này, lúc trước khởi xướng việc bái sư. Kết quả sau khi luyện quyền chỉ biết lười biếng là giỏi. Sáng sớm hôm qua dứt khoát liền không đến.
Thế nào, bản thân không tranh thủ thời gian thể hiện chút thái độ, còn muốn người làm sư phụ như ta chủ động tới chào hỏi ngươi sao?
Trần Nặc nhìn lão Tưởng nghiêm mặt ở nơi đó chỉ điểm Hạo Nam ca, liền biết lão Tưởng không cao hứng.
Trương Lâm Sinh vụng trộm chớp chớp mắt với Trần Nặc, hướng về phía lão Tưởng bĩu môi.
Trần Nặc cười một tiếng, trực tiếp vỗ vỗ bả vai em gái.
Trần Tiểu Diệp lập tức ngòn ngọt cười, giòn tan hô một tiếng: "Tưởng bá bá ~ "
Ôi a!
Lão Tưởng không kềm được, quay đầu lại, trên gương mặt mo cười đến gặp răng không thấy mắt, cứ như vậy híp mắt nhìn Trần Tiểu Diệp đi chầm chậm tới, còn ngồi xổm xuống chủ động ôm lấy đứa bé, sợ đụng đau Tiểu Diệp Tử.
Trần Tiểu Diệp cố gắng nhấc túi nhựa trong tay lên: "Tưởng bá bá, ta cùng anh ta mang điểm tâm cho ngươi, cơm hấp bọc bánh quẩy, ăn rất ngon đấy!"
Nửa đời người của Lão Tưởng không có con cái, thế nhưng lần này trong lòng đều tràn ra một đóa hoa. Tiếp nhận đồ trong tay Trần Tiểu Diệp rồi mở ra, cũng mặc kệ là ngọt hay mặn, cắn xuống một miếng, còn không nhai được hai cái, liền nhanh chóng sờ đầu đứa bé: "Ăn ngon ăn ngon, Diệp Tử mang tới đồ ăn cực kỳ ngon!"
Hừ, trong nhà tên Trần chó con này, cũng chỉ có nha đầu Diệp Tử là người tốt!