Chương 22
Xâm Nhập
---
Trần ·Tay sai Mỹ quốc · đặc công kẻ độc tài· Nặc, giờ phút này đang ở trong bóng đêm hứng gió.
Gió lạnh trên nóc nhà thổi khiến má hắn tê rần, Diêm La đại nhân đáng thương đang ngồi xổm đằng sau ống khói, dùng mũ bảo hiểm che lại đầu mình, toàn thân thì co rút lại.
Hắn lấy ra một thanh socola từ túi sau vai bỏ vào miệng của mình , nhấm nuốt từng miếng từng miếng.
"Ai, quên mua nước rồi, khát quá…"
Bỗng nhiên, trong lỗ mũi ngửi được mùi gì đó thật thơm.
Ân?
Hình như là… Súp gà?
Trần Nặc thoát ra khỏi ống khói, hai tay móc tại trên mái hiên, đầu thò xuống dò xét, nhìn trộm tình cảnh trong phòng qua cửa sổ.
Một thiếu niên mặc áo lông hơi mỏng đang quỳ ngồi dưới đất, hai tay giơ cao. Bên cạnh còn có một người phụ nữ có dung nhan xinh đẹp, đang lớn tiếng khiển trách chuyện gì đó.
Mà ngay trước bàn, khuôn mặt Lý Dĩnh Uyển đỏ bừng đang trộm uống từng ngụm súp gà trên bàn, đồng thời còn thỉnh thoảng làm mặt quỷ với thiếu niên đang quỳ gối.
Ánh mắt Trần Nặc dần dần nhu hòa.
Vừa lúc đó… Xa xa có mấy chiếc xe màu đen chậm rãi chạy đến, phảng phất vì không muốn kinh động người trong biệt thự nên ô tô cố ý lái vô cùng chậm.
Sau khi xe dừng lại, từ trong xe có một vài người đàn ông mặt âu phục đen bước ra, nhìn những người này lấy ra vũ khí đã được chuẩn bị sẵn sàng từ trong cốp xe, sau đó yên tĩnh hướng về phía biệt thự đi tới…
Ánh mắt nhu hòa của Trần Nặc lập tức hóa thành tàn khốc!
"Đã bắt đầu nha…"
Đông đông đông!!
Sau khi gõ cửa hơn chục lần, cửa phòng rốt cục đã mở ra. Tuy nhiên móc khóa chống trộm vẫn còn treo trên cửa.
Trong khe cửa, Lưu công nhân giả bộ trấn định nhìn Tôn giáo hoa đang đứng bên ngoài.
"A, là Khả Khả a, đã trễ như vậy còn có chuyện gì"
Tôn giáo hoa ý đồ muốn từ khe cửa nhìn trộm tình cảnh trong phòng, nhưng lại bị Lưu công nhân ngăn cản.
"Trần Nặc đâu?" Kỳ thật nội tâm của Tôn giáo hoa đang rất bối rối, nàng cũng không biết mình tại sao lại có lá gan đến gõ cửa phòng người khác đêm khuya như vậy.
Nhưng thiếu nữ xác thực đã phát giác được có gì đó không đúng.
”Đã hai ngày rồi, ta cũng không thấy bạn học Trần Nặc!"
"… Ách, có chuyện gì không?" Lưu công nhân giả vờ ngáp: "Ta đều ngủ nữa à…"
"Ta muốn tìm Trần Nặc!" Tôn giáo hoa cắn răng, lấy hết dũng khí: "Lưu lão sư, ta có lời muốn nói với hắn."
"Nhưng, nhưng, nhưng mà đều đã trễ thế như vậy, đều ngủ nha…" Lưu công nhân cảm thấy hàm răng của mình bắt đầu đánh nhau, hai chân cũng có chút nhũn ra
Ánh mắt hồ nghi của Tôn giáo hoa càng ngày càng đậm: "Lưu lão sư, Trần Nặc đến cùng…"
Vừa lúc đó, Lưu công nhân đột nhiên giơ tay phải đang để sau lưng lên trước, trong tay là chiếc điện thoại Nokia đời cũ đang phát ra tiếng chuông.
Lưu công nhân cầm điện thoại để lên tai.
"Này? A! Tôn chủ nhiệm a! Xin chào! Có chuyện gì không?"
Nói xong, Lưu công nhân còn cố ý nhìn thoáng qua Tôn giáo hoa.
Khuôn mặt của cô bé lập tức trắng bệch!
"Ai nha Tôn chủ nhiệm, ngươi nói có trùng hợp hay không, con giá của ngươi…"Lưu công nhân cố ý kéo dài ngữ điệu chậm rãi từ từ nói ra những lời này…
Tôn giáo hoa sợ tới mức hai chân như nhũn ra, vội vàng đối với Lưu công nhân khoát khoát tay, dùng miệng ra hiệu: "Đừng nói cho cha ta, ta chưa từng tới đây!!"
Nói xong, lại liên tục chắp tay trước ngực làm tư thế khẩn cầu.
Sau đó Tôn giáo hoa quay đầu bỏ chạy, như một con thỏ đang bị chó rượt theo.
Một đám người mặc áo đen nhanh chóng chạy tới cạy mở cửa của biệt thự, nối đuôi nhau xông vào bên trong.
Những đôi giày da dẫm lên vườn hoa được chăm sóc tỉ mỉ.
Sau một tiếng ầm ầm, mặt trước của ngôi nhà, ngay cả cánh cửa kính cũng đã bị đánh nát!
Tiếng kêu kinh hô của nữ chủ nhân ngôi nhà, tiếng rống giận của thiếu niên, tiếng thét chói tai của thiếu nữ, tất cả đều tuần tự truyền ra từ trong phòng.
Cửa phòng phía trước bị cưỡng ép đập vỡ, ba người trong nhà phảng phất đều sửng sốt một chút, phản ứng nhanh nhất là anh trai của Lý Dĩnh Uyển.
Thiếu niên nguyên bản đang quỳ ngồi dưới đất, rất nhanh liền đứng dậy ngăn cản em gái cùng mẹ khỏi đám người lạ.
Nhưng cực kỳ đáng tiếc, hắn rất nhanh bị một cước đạp lăn trên mặt đất. Lúc này nữ chủ nhân mới giống như từ cơn hoảng sợ tỉnh lại, kinh hô ôm lấy con của mình, mà Lý Dĩnh Uyển đang uống súp cũng lật đổ chén súp, phát ra một tiếng thét chói tai.
Trần Nặc không hề nhúc nhích, thân thể của hắn giống như một con hổ nằm sấp trên tường bên ngoài, từ cửa sổ lẳng lặng nhìn bên trong căn nhà.
Đám người áo đen xâm nhập Lý gia chậm rãi tản ra, rất nhanh có người vọt tới gian phòng lầu hai, lần lượt bắt đầu lục soát gian phòng, một lát sau, xác định trong nhà không có người lạ nào khác, ba người đàn ông rõ ràng là dẫn đầu một đám, dưới sự quay quanh của các thủ hạ, từ ngoài cửa đi vào.