Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 220

Chương 220
Mẹ Nuôi


Vương lão hổ mang theo người xuống xe.

Kỳ thật trong lòng Cố Khang có chút thấp thỏm — dù cũng không phải người tốt gì nhưng trong lòng của hắn chí ít cũng biết rõ vấn đề này mình làm quá mức trái lương tâm! Cảm giác xấu hổ tổng vẫn phải có.

Kỳ thật đến khi lâm trận có chút muốn lùi bước, nhưng bị Vương lão hổ cùng hai tên thủ hạ gác ở giữa, giờ phút này đâm lao phải theo lao.

Lúc đi đường, mấy nơi dán băng gạc trên người tê rần, lập tức hung tâm phát tác, liền đem một chút xíu lương tri còn xót lại liền ném ra sau ót.

Lúc đi ngang qua cửa vườn trẻ, Vương lão hổ kỳ thật nhịn không được hai mắt đánh giá người phụ nữ đứng ở ven đường có dáng người cực quyến rũ, lượn qua phía đối diện nhìn gương mặt người phụ nữ này một chút.

"Mẹ nó, quả nhiên hút hồn!"

Vương lão hổ có chút trông mà thèm —— mẹ nó, mấy em gái bên trong Già Phong đường, có một cái tính một cái, toàn bộ lôi ra cùng nhau cũng vẫn kém hơn so với người phụ nữ trước mắt này a, cực phẩm!

Một ngọn lửa trong lòng bị nhóm lên, ánh mắt kia liền có chút không kiêng nể gì cả. Bất quá cũng may vẫn nhớ được hôm nay phải làm chính sự, kiếm tiền quan trọng, cho nên chỉ tham lam nhìn qua, vẫn là mang theo đám người Cố Khang tiến vào cửa lớn nhà trẻ.

Hôm nay cũng không phải là thứ sáu , theo lý thuyết, bạn học Trần Tiểu Diệp là học sinh nội trú, hôm nay không thể về nhà.

Nhưng Cố Khang ra mặt thì lại khác.

Người ta là cha ruột của đứa trẻ, thẻ căn cước hay giấy tờ chứng minh gì cũng đều đầy đủ—— mấu chốt nhất là, trong vườn trẻ có đăng ký thông tin của gia trưởng, thông tin của Cố Khang tất nhiên đã được đăng ký trong danh sách!

Hơn nữa, lão sư nhà trẻ còn quen biết Cố Khang! Biết đây là cha ruột của đứa bé.

Đừng nhìn hiện tại từ trên xuống dưới đều kêu Tiểu Diệp Tử là Trần Tiểu Diệp.

Nhưng tên trên giấy tờ hợp pháp của Tiểu Diệp Tử chính là "Cố Tiểu Diệp" .

Việc Trần Nặc nuôi Tiểu Diệp Tử thật ra chỉ là kết quả của sự thỏa thuận đôi bên, không minh bạch, thuộc về dân bất lực quan không truy xét. Cho nên, Trần Nặc không có quyền để đổi tên cho tiểu Diệp.

Hộ khẩu của Tiểu Diệp Tử còn ở chỗ Cố Khang, chủ hộ đều là Cố Khang!

Cố Khang rốt cuộc chỉ ngồi tù một năm không đến hai năm, lúc trước thời điểm sớm nhất Tiểu Diệp Tử đến nhà trẻ, Cố Khang cũng có tới qua. Lão sư có thể nhận ra.

Chuyện này nói ra lão sư cũng không có đạo lý để ngăn cản không thả đứa bé.

Cố Khang cũng rất gấp, mang theo Trần Tiểu Diệp muốn đi. Chỉ nói mình từ nơi khác đi công tác trở về, trong lòng nhớ con gái, hôm nay liền đón đứa bé trở về nhà trước.

Trần Tiểu Diệp rốt cuộc cũng chỉ là đứa bé, cái gì cũng không hiểu ——hơn nữa lần trước sau khi gặp mặt, tình cảm của con gái đối với cha một chút liền bị câu trở về, kỳ thật mấy ngày nay cũng tâm tâm niệm niệm muốn gặp được Cố Khang, một đứa bé chỉ mới năm tuổi có thể biết cái gì, chỉ biểu hiện ra thật cao hứng thôi.

Kỳ thật trong lòng các lão sư ở đây đều mơ hồ cảm thấy có chút không ổn, nhưng thực sự không có lý do để ngăn cản, Cố Khang đi rất gấp, không đợi lão sư nghĩ ra lí do thoái thác gì liền mang theo Trần Tiểu Diệp rời đi.

Trần Tiểu Diệp chân trước vừa đi, trong lòng lão sư chỉ huy trực ban cũng có chút cổ quái, cũng đi theo ra khỏi phòng học, đi tới văn phòng một chuyến liền cầm điện thoại lên bấm số điện thoại di động của Trần Nặc.

Mang theo Tiểu Diệp Tử đi ra khỏi cổng nhà trẻ.

Kỳ thật Tiểu Diệp Tử có chút sợ người lạ, nhất là cảm thấy mấy tên người to lớn bên cạnh cha mình, đám người Vương lão hổ nhìn qua đều rất dữ dằn —— dáng dấp nhìn giống như đầu trọc thúc thúc.

Nhưng nhìn qua lại không hiền lành như thúc thúc đầu ánh sáng đối với mình.

"Ba ba…" Tiểu Diệp Tử lôi kéo quần áo của Cố Khang: "Anh ta đâu?"

Cố Khang trừng mắt, nhắc tới Trần Nặc hắn liền muốn tức giận.

Thế nhưng Vương lão hổ là tên quỷ gian trá, biết nơi này là cổng chính của nhà trẻ, sợ phức tạp, liền cười cười dỗ đứa bé: "Anh trai của ngươi đang chờ ngươi đấy. Chúng ta cùng cha ngươi dẫn ngươi đi ăn cơm, anh trai của ngươi một hồi liền tới."

"… Ngao." Tiểu Diệp Tử nhẹ gật đầu, nhưng lại có chút không yên lòng, theo bản năng hướng phía sau lưng Cố Khang rụt rụt, tay nhỏ gắt gao nắm lấy tay Cố Khang.

"Tiểu Dũng, lái xe tới! Nhanh!" Vương lão hổ khoát tay chặn lại, thủ hạ tiểu Dũng lập tức đi qua mở cửa xe.

Xe đậu chỗ có chút xa, rốt cuộc đã có nhiều xe đã sớm đậu đầy trước vườn nhà trẻ.

Đứa bé mặc dù không hiểu chuyện, nhưng bản năng đã cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng trong lòng lại không biết sợ cái gì, một đôi mắt to sợ hãi rụt rè nhìn tới nhìn lui…

Ngay lúc này, bỗng nhiên ven đường truyền đến một tiếng gọi quen thuộc.

"Diệp Tử a!"

Trần Tiểu Diệp vừa quay đầu lại, lập tức trên mặt liền lộ ra nụ cười gần gũi: "Tống nương nương!"

Nương nương là bản ngữ của vùng Kim Lăng, dùng để xưng hô với trưởng bối nữ giới, kỳ thật nói ra thì chỉ cần là trưởng bối cùng thế hệ với mẫu thân đều có thể gọi là nương nương. Ý nghĩa không khác với dì là mấy.

Mặt mày Tống Xảo Vân hớn hở đi tới, ánh mắt đăm đăm vốn dĩ phát bệnh, vừa trông thấy Trần Tiểu Diệp cũng đã trở nên nhu hòa thật nhiều.

"Kêu nương nương gì a, không phải đã sớm đổi lại rồi sao?"

Nói rồi, đưa tay liền đem Trần Tiểu Diệp kéo tới.

Trần Tiểu Diệp cười tủm tỉm, giòn tan hô một tiếng "Mẹ nuôi".


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất