Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 227

Chương 227
Bị Rót Người Hay Rót Rượu Người Khác?


Lão Tưởng đứng ở nhà phòng khách cầm lấu điện thoại, trong lòng kêu to xong xong xong…

"Không phải, Xảo Vân a! Là ta, ta à! Ta! Lão Tưởng! Lão công của ngươi a! Ngươi nghe kỹ thanh âm của ta… Cẩn thận nghe a!"

"… Ân, nghe là có chút quen tai, ngươi hát hai câu ta nghe một chút."

Lão Tưởng: "…"

May mắn, đầu bên kia điện thoại bỗng nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc.

"… Mẹ nuôi… Là điện thoại của cha nuôi sao? … Uy… Uy? Cha nuôi! Ta là Tiểu Diệp Tử a ~ "

Lão Tưởng lập tức kém chút liền rơi ra nước mắt: "Diệp Tử? Ai nha! Diệp Tử! Ông trời ơi..! Ngươi cùng mẹ nuôi của ngươi đang cùng ở với nhau sao? Các ngươi đang ở đâu? Nhanh nói cho cha nuôi biết!"

"Chúng ta đang ở… Già Phong đường." Tiểu Diệp Tử: "Cha nuôi ngươi sẽ đến sao? Chúng ta đang ăn cơm a."

Lão Tưởng đầu tiên là nhẹ nhàng thở ra!

Lão bà của mình cùng với Tiểu Diệp Tử… Đây chẳng phải cũng có nghĩa rằng họ đang cùng Trần Nặc ở với nhau sao?

Cùng hai anh em này cùng một chỗ, kia hẳn là sẽ không có nguy hiểm gì.

Sau đó bỗng nhiên lại cảm thấy không đúng!

Mẹ nó? Già Phong đường? ?

A? … Kia, đây không phải chính là Thiên Đường mà đàn ông hay đi sao…

Phi! Kia mẹ nó là địa phương mà người đứng đắn có thể đi sao!!!

Trần Nặc làm trò gì! Ăn cơm thế nào lại chạy đến Già Phong đường để ăn cơm? Còn đem sư nương cùng em gái đều mang đến cái nơi kinh doanh da thịt kia?

Không được! Đến đánh gãy chân hắn!

Lão Tưởng lại hỏi hai câu, vội vàng để điện thoại xuống, quay đầu liền hướng bên ngoài chạy.

Vương Lão Hổ lảo đảo, nhìn chằm chằm Lộc Tế Tế: " "Cái kia… Em gái a! Đừng uống, ngươi hiện tại thật sự đã say." Nói rồi, Vương Lão Hổ mặt mũi tràn đầy bóng loáng xoa tay: "Chỗ của ta có địa phương nghỉ ngơi, ta dìu ngươi đi ngồi một lát?"

Duỗi ra móng vuốt liền muốn chạm vào bả vai Lộc Tế Tế.

Lộc Tế Tế một bên tránh ra, tư thái khiến cho những người đàn ông ở đây con mắt nhìn đăm đăm, hừ một tiếng: "Ta nói ta say sao?"

Vương Lão Hổ cười hì hì: "Ngươi không có say, thế nhưng ca ca ta say a ~em gái, ngươi cùng ca ca xuống dưới nói chuyện một chút chứ sao… Không uống không uống, đêm nay liền đến đây…"

Ba!

Một cái miệng rộng, đem Vương Lão Hổ đánh cổ nghiêng một cái!

"Ta nói có thể ngừng sao?" Người phụ nữ híp mắt, nhìn chằm chằm Vương Lão Hổ.

Vương Lão Hổ ngây ngẩn cả người.

Một tay bụm mặt, má trái trên còn có mấy dấu ngón tay! Mơ hồ đau một chút —— uống nhiều rượu, ngược lại làm giảm cảm giác đau xuống.

Không phải!

Đợi chút!

Người phụ nữ này, nàng đánh ta?

"Ngươi… Ngươi…"

Vương Lão Hổ kịp phản ứng!

Không chỉ Vương Lão Hổ kịp phản ứng, tiểu Dũng cùng Cố Khang cũng kịp phản ứng!

Tiểu Dũng lúc này chửi rủa: "Tiểu biểu tử con mẹ nó ngươi…"

Không đợi mắng xong, Lộc Tế Tế đã ngửa cổ một cái đem chén rượu của mình uống sạch: "Đến lượt ngươi uống!"

"Ta uống mẹ ngươi! Con mẹ nó ngươi muốn chết có phải hay không a!" Tiểu Dũng nhảy dựng lên!

Nụ cười trên mặt Lộc Tế Tế trong nháy mắt liền không có, nhìn chằm chằm vào tiểu Dũng: "Nói như vậy, ngươi cũng không uống?"

"Ta uống mẹ ngươi đâu!" Tiểu Dũng đứng lên muốn đi tới túm cổ Lộc Tế Tế.

Mới khẽ vươn tay…

"Ai? Mẹ kiếp! Ôi!"

Lộc Tế Tế bỗng nhiên khẽ cong eo, né tránh tay tiểu Dũng, trực tiếp đưa tay liền tóm lấy mắt cá chân tiểu Dũng.

Như thế kéo một phát, tiểu Dũng trực tiếp liền rơi trên mặt đất.

Sau đó Lộc Tế Tế liền mặt lạnh, trực tiếp kéo lấy chân của tiểu Dũng, hai bước ba bước liền kéo tới gian phòng bên cửa sổ.

Tiểu Dũng liều mạng giãy dụa, nhưng nằm trên mặt đất, tựa như con cua bị lật người, làm cách nào cũng đều không tránh thoát.

"Hỏi ngươi một lần nữa, thật sự không uống?" Lộc Nữ Hoàng cúi đầu nhìn tiểu Dũng.

"Mẹ kiếp! Con mẹ nó ngươi…" Vương Lão Hổ cũng nhảy dựng lên.

Tiểu Dũng mắng to: "Uống mẹ nó! Ngươi không muốn sống…"

Bạch!

Một bóng người trực tiếp từ trong cửa sổ bị ném ra ngoài!

Sưu ~~

Pia!

Mẹ nó!!

Vương Lão Hổ cùng Cố Khang tại chỗ trợn tròn mắt! Trong nháy mắt tỉnh rượu một nửa!

Cái này ném ra rồi?

Cái này, cái này…

Mẹ nó!

Cái này mẹ nó là lầu ba a!!

Lộc Tế Tế nghiêng đầu lại nhìn hai bạn rượu, băng lãnh trên mặt đã một lần nữa biến thành nụ cười vui vẻ dào dạt.

"Ta ghét nhất là kẻ nói mà không làm được! Được rồi, chúng ta tiếp tục uống mà ~~ "

"Con mẹ nó chứ chơi chết ngươi!"

Vương Lão Hổ gầm nhẹ một tiếng, nhảy dựng lên, sau đó cầm lấy hai chai rượu trên bàn, một cái kín đáo đưa cho Cố Khang: "Làm nàng!!"

Cố Khang sững sờ, liền bị Vương Lão Hổ một thanh đẩy hướng phía trước hai bước. Vương Lão Hổ cũng đồng thời cất bước vọt lên!

Cà! Tiếp theo trong nháy mắt, Cố Khang trong tay không còn, chai rượu không biết làm sao lại rơi vào trong tay Lộc Tế Tế.

Lộc Tế Tế ước lượng một chút: "Trống không!"

Vương Lão Hổ sững sờ.

Cà!

Chai rượu trong tay mình cũng mất!

Lộc Tế Tế lại ước lượng xuống: "Cũng là trống không!"

Lộc Nữ Hoàng không vui: "Xảy ra chuyện gì? Các ngươi cầm vỏ chai rượu làm gì? Các ngươi cũng không uống sao?"

"Ta uống ngươi cái…" Vương Lão Hổ còn muốn mắng…

Bỗng nhiên, đã nhìn thấy bình rượu pha lê trong tay Lộc Tế Tế, ba một chút, bị một bàn tay nhỏ xinh của người phụ nữ này trực tiếp bóp nát!

Khiến cho Vương Lão Hổ nhìn đến mức tròng mắt đều muốn lồi ra rồi!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất