Chương 231
Sư Phụ Hỏi Tội
Bên trong phòng nghỉ ngơi không có ai.
Trần Nặc ôm ngang Lộc Tế Tế, lui vào trong phòng, liền dựa vào bên cửa sổ.
Trần Nặc nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, trong lòng đang tính toán khả năng nhảy ra ngoài rồi chạy thoát.
Bỗng nhiên, Lộc Tế Tế trong ngực vùng vẫy một hồi.
Ách?
Trần Nặc sững sờ, lại trông thấy Lộc Tế Tế tránh thoát hai tay của mình, rón rén bò hướng bàn ăn bên cạnh…
Một giây sau, người phụ nữ này lại cầm chai rượu lên, sau đó một mặt cười ngượng ngùng nhìn mình.
Trần Nặc mau chóng đi tới đem nàng bắt trở về.
Lộc Tế Tế vô cùng đáng thương nhìn Trần Nặc, trong đôi mắt mang theo cầu khẩn.
"Ta lại uống một ngụm nhỏ, có thể chứ? Chỉ một ngụm nhỏ…"
Trần Nặc đang muốn ngăn cản, chỉ nghe thấy chốt cửa phòng này ken két vang lên hai lần.
"Xảo Vân? Xảo Vân ngươi ở bên trong à?"
Mắt thấy Lộc Tế Tế liền muốn mở miệng nói cái gì, Trần Nặc vội vàng một tay bịt miệng Lộc Tế Tế.
"? ? ?" Lộc Tế Tế mở mắt ra nhìn Trần Nặc, nhưng ngoan ngoãn không nói gì, chỉ là ngón tay lại len lén sờ về phía chai rượu.
Thôi, mặc kệ nàng…
Trong lòng Trần Nặc thở dài bất đắc dĩ.
Lão Tưởng ở ngoài cửa tựa hồ sau khi vặn nắm tay cửa mấy lần, không thể mở cửa, liền rời đi.
Rất nhanh, ngoài hành lang truyền đến thanh âm của Tiểu Diệp Tử: "Cha nuôi, chúng ta ở chỗ này a!"
Lão Tưởng rốt cuộc tìm được Tống Xảo Vân cùng Trần Tiểu Diệp.
Nhìn thấy vợ của mình ngồi trước bàn ăn trong phòng đang nói lẩm bẩm, nhưng nhìn vào vẫn còn tốt, không có trở ngại gì, mà đứa bé Trần Tiểu Diệp mới năm tuổi này tất nhiên cái gì cũng đều không hiểu, còn đang đần độn chăm chú ăn uống.
Lão Tưởng nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng nắm lấy tay của Tống Xảo Vân, không nói lời nào liền từ trong túi lấy ra bình sứ nhỏ, vặn ra liền giơ tới trước mũi của Tống Xảo Vân.
Tống Xảo Vân ngửi mấy ngụm, rốt cục yên tĩnh trở lại.
"Diệp Tử a, các ngươi sao lại chạy đến nơi đây? Anh trai của ngươi đâu?"
"Anh ta còn chưa tới a, cha ta đón ta tới." Trần Tiểu Diệp lắc đầu.
Lão Tưởng nhíu mày, mặc dù trong lòng có một đống nghi vấn, nhưng nơi này không phải địa phương nên ở lâu—— lão bà của mình còn đang phát bệnh.
"Vậy ba ba ngươi đâu?"
"Không biết…"
"Ca của ngươi lúc nào đến?"
"Không biết…"
"…" Lão Tưởng thở dài.
Đi trước, về nhà trước lại nói!
Kéo Tống Xảo Vân, trực tiếp một tay mang nàng, sau đó lại nắm tay Trần Tiểu Diệp hướng bên ngoài đi.
Thời điểm đi ngang qua cửa lớn phòng nghỉ ngơi kia, Tống Xảo Vân bỗng nhiên ngẩng đầu lên, một chỉ vào cái cửa này: "Bên trong có gì đó quái lạ!"
Trần Nặc ở bên trong nghe thấy được, thân thể cứng đờ.
Bất quá lão Tưởng vội vàng ôm chặt vợ của mình: "Cái gì cổ quái hay không cổ quái, mau về nhà!"
Trần Nặc nằm ở trên cửa nghe, nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, sau đó lại nghe thấy mấy người tiến vào thang máy, cửa thang máy khép lại, rời đi…
Trần Nặc nhẹ nhàng thở ra.
Quay đầu, đã nhìn thấy Lộc Tế Tế đang bưng chai rượu đứng ở trước mặt mình, vẻ say chân thành nhìn chính mình.
"Lão công a, chúng ta cạn một chén có được hay không?"
Trần Nặc nơi nào còn dám để người phụ nữ này uống rượu?
Trông thấy trên bàn lại có một ly nước dưa hấu?
Mau chóng tới một tay cầm lên kín đáo đưa cho Lộc Tế Tế.
"Uống cái này uống cái này, rượu này uống ngon hơn, ngoan ~ "
Lộc Tế Tế trừng tròng mắt nhìn ly nước dưa hấu trong tay, sửng sốt hai giây, nở nụ cười.
Cầm tới hướng ngay miệng.
Tấn tấn tấn…
Thời điểm ra khỏi thang máy, lão Tưởng bỗng nhiên một tay bịt con mắt Trần Tiểu Diệp lại.
"Ách? Cha nuôi?"
"Bên ngoài có nhiều thứ con nít không nên nhìn."
Sắc mặt lão Tưởng cực kỳ nghiêm túc, cứ như vậy che con mắt của Trần Tiểu Diệp lại, lôi kéo lão bà của mình đi ra tiểu viện.
Trong viện, trên mặt đất có ba người.
Tiểu Dũng cùng Cố Khang đều đã ngất đi, bất quá một cái chỉ là bị hù, một cái là say rượu.
Vương Lão Hổ… Thì rơi vào bên trong thủng rác, nửa người ngã lộn nhào ở bên trong.
Lòng Lão Tưởng tràn đầy nghi ngờ nhìn ba người này, cũng không dám lưu lại thêm, tranh thủ thời gian mang theo hai người một lớn một nhỏ rời đi.
Đi ra khu nhà nhỏ, đi vào ven đường, chặn một chiếc xe taxi lại rồi ngồi vào.
Trong lòng lão Tưởng hơi ổn định lại.
Còn tốt, người đã tìm được, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn —— cái này là trọng yếu nhất, về phần những chuyện ly kỳ hôm nay, từ từ cũng sẽ biết rõ.
Mặc dù lão Tưởng cũng cực kỳ nghi hoặc, vì sao lão bà Tống Xảo Vân của mình sẽ ở cùng Trần Tiểu Diệp.
Vì sao lại chạy tới Già Phong đường.
Ba ba trong miệng Tiểu Diệp Tử lại là người nào.
Mà mình cảm thấy thời điểm tới cửa sau Già Phong đường, vì sao trong viện lại có ba người bị thương nằm trên mặt đất…
Lão giang hồ Tưởng Kiếp Phù Du bản năng cảm thấy nơi này khẳng định có một đống phiền phức… Mình đang mang theo lão bà phát bệnh cùng một đứa bé năm tuổi, không phải là thời điểm để tìm tòi những thứ này.
Nhất là ba tên gia hỏa bị thương nằm trong viện, trên thân còn có máu…
Lão Tưởng bản năng phản ứng là, trước mang lão bà phát bệnh cùng với đứa bé năm tuổi rời khỏi nơi thị phi này!
Ngồi trên xe, mắt thấy ô tô mở ra một con đường, vượt qua ngã rẽ, liền không nhìn thấy tòa kiến trúc của Già Phong đường.
Lão Tưởng nhẹ nhàng thở ra, sau đó lấy điện thoại cầm tay ra, bấm số điện thoại của Trần Nặc.
Trong điện thoại vang lên ba tiếng, kết nối.
"Uy? Sư phụ?" Trong điện thoại truyền đến thanh âm của Trần Nặc, nghe thanh âm cực kỳ ổn, tựa hồ không có gì dị thường.
"Trần Nặc! Ngươi ở đâu!!"
"Ta đang đi làm a, sư phụ." Đầu bên kia điện thoại, thanh âm của Trần Nặc rất bình tĩnh.
"Ngươi…" Lão Tưởng hơi nghi hoặc một chút, tạm thời đè xuống lửa giận, hỏi: "Ngươi có biết em gái của ngươi từ nhà trẻ có người dón đi rồi không?"
"A? ? Diệp Tử bị đón ra rồi?"
"Đúng! Bất quá ngươi trước đừng có gấp a, Diệp Tử hiện tại đang ở cùng ta và sư nương." Lão Tưởng cau mày nói: "Diệp Tử nói, ba ba của nàng đem nàng đón ra? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
"Sư phụ… Ta không biết a, ta đêm nay vẫn một mực ở chỗ Lỗi ca làm công đâu." Nói rồi, Trần Nặc bên kia bỗng nhiên phảng phất có một trận thanh âm tất tất tác tác, thanh âm điện thoại đoạn mất vài giây, thanh âm của Trần Nặc một lần nữa truyền đến, chỉ là tựa hồ mang theo một tia thở hổn hển: "Cái kia, sư phụ, chuyện của ba ba Diệp Tử có chút phức tạp, ta trở về cùng ngài nói, các ngươi bây giờ ở nơi nào?"
"Ta mang Diệp Tử về nhà đâu! Ngươi tốt nhất nên mau chóng về nhà! Chuyện đêm nay, quả thực làm loạn! Hơn nữa quá… Quá phận! Tại sao có thể mang Diệp Tử đi đến loại địa phương kia!" Lão Tưởng nộ khí dâng lên.
"Được rồi sư phụ, ta sẽ mau chóng trở về!"
"Nói trước như vậy! Đêm nay ta mang Diệp Tử về nhà ta trước! Ngươi tan việc tranh thủ thời gian tới đón Diệp Tử!"