Chương 241
Có Chút Cảm Động
Tống Xảo Vân biết hơi nhiều hơn một chút, nhưng cũng chỉ giới hạn trong: Buổi sáng nàng phát hiện chim họa mi của lão Tưởng trở về, lo lắng lão Tưởng xảy ra chuyện, sau đó đút chim ăn, chờ chim ăn no rồi sau đó liền một đường thả chim, cùng đi theo tìm lão Tưởng.
Tống Xảo Vân nhớ kỹ mình tìm được một gia đình, nhưng sau khi mở cửa, là một người phụ nữ trẻ tuổi xa lạ, nhìn rất xinh đẹp, nhưng mình lại tìm lộn chỗ, căn bản không có lão Tưởng…
Lại là chuyện sau đó, ký ức của Tống Xảo Vân liền bắt đầu mơ hồ…
Lão giang hồ lão Tưởng vẫn là phát hiện một chỗ mấu chốt: Người phụ nữ kia.
Căn cứ lời Trần Tiểu Diệp nói, cùng đi ăn cơm, có một đại tỷ tỷ nhìn rất xinh đẹp. Đại tỷ tỷ kia theo chân mẹ nuôi cùng nhau.
Như vậy hiển nhiên là người phụ nữ ở nơi mà Tống Xảo Vân đã tìm nhầm kia.
Tống Xảo Vân đối với ký ức trong đoạn thời gian mà mình phát bệnh rất lộn xộn, nhưng đại khái cũng nhớ kỹ, người phụ nữ đẹp mắt kia là có ý tốt đi theo, thấy tình huống của mình không đúng, liền một đường đi theo.
Nhưng chuyện xảy ra sau đó, liền nói không rõ.
Chuyện này, lộ ra cực kỳ tà dị a…
Lão Tưởng nhíu mày.
Một người phụ xuất hiện trông có vẻ không hợp lý!
Nói là hảo tâm đi… Nhưng luôn cảm thấy xuất hiện quá mức trùng hợp.
Hơn nữa… Thời điểm tại Già Phong đường, lão Tưởng thế nhưng nhìn thấy, trên mặt đất ở trong viện có ba người nằm đó cả người bị thương máu me tràn ra!
Sau đó Tiểu Diệp Tử lại cung cấp một manh mối: Đại tỷ tỷ trông rất xinh đẹp kia, sau đó đã bị người ta mang đi.
Bị một người đội mũ bảo hiểm đen, người mặc áo da mang đi.
Sự tình nghe đến đó, sức phán đoán cực kỳ nhạy cảm trong lòng lão Tưởng lập tức suy ra: Cái người đội mũ bảo hiểm mặc đồ da kia, nhất định có vấn đề!
Mang mũ bảo hiểm…
Sợ không phải là vì bảo vệ bản thân không để người khác nhận ra!
Sau đó Tiểu Diệp Tử còn nói, nghe thấy đại tỷ tỷ đẹp mắt kia, gọi người mang mũ bảo hiểm là lão công.
Gọi lão công?
Đó chính là cặp vợ chồng rồi?
Lão Tưởng thì càng không hiểu ra sao.
"Sư phụ? Sư phụ?" Trần Nặc mắt thấy lão Tưởng ngây người, gọi hai tiếng.
"A!" Lão Tưởng lấy lại tinh thần, nhìn Trần Nặc một chút: "Chuyện lúc sau ta cũng không rõ lắm, dù sao ta gọi điện thoại cho sư nương của ngươi, sau đó ta liền đến đón hai mẹ con bọn họ trở về. Ngươi nói tên ba ba của Tiểu Diệp Tử kia, ta không có gặp."
Trần Nặc làm ra vẻ mặt kinh ngạc.
Lão Tưởng nghĩ nghĩ, về phần ba tên người đầy máu nằm trên mặt đất… Loại chuyện này, cũng đừng cùng Trần Nặc nói. Một tên nhóc choai choai còn đang học trung học.
Chớ dọa hắn.
Lão Tưởng khoát khoát tay: "Vấn đề này có chút phức tạp, nhưng có một điều ta có thể xác định, tên Cố Khang kia đi đón Tiểu Diệp Tử, nhất định là không có ý tốt! Nếu không phải Tống a di của ngươi trời xui đất khiến đụng phải, sợ là Tiểu Diệp Tử liền bị người ta mang đi."
Trần Nặc cũng làm ra vẻ mặt trầm tư: "Tên Cố Khang kia xác thực không phải người tốt, Tiểu Diệp Tử tuyệt đối không thể đưa cho hắn."
"Ngươi nói lúc trước hắn từng tới cửa nhà ngươi bắt choẹt mấy ngàn đồng?"
"Ừm."
Lão Tưởng nghĩ nghĩ, làm ra quyết định.
"Dạng này, gần nhất những ngày này, Tiểu Diệp Tử trước chớ cùng ngươi về nhà, cứ ở chỗ này ta đã! Một tên nhóc choai choai như ngươi, vẫn là học sinh cấp ba, tên Cố Khang kia nghe qua chính là người của xã hội đen, vạn nhất lại tới cửa tìm ngươi đòi người, ta lo một tên nhóc choai choai như ngươi cũng không đấu lại hắn.
Diệp Tử đâu, gần nhất trước hết cùng ta ở trong nhà, dù sao sư nương của ngươi cũng thích Diệp Tử, đem nàng coi như con gái ruột mà đối đãi, ngươi cũng không cần lo lắng.
Ký túc nhà trẻ tạm thời không cần tới, ta dù sao tan học thời gian tự do, ngày nào không có lớp liền sớm tan tầm cùng sư nương của ngươi đi đón Diệp Tử về nhà ở.
Chúng ta trước cứ như vậy. Trước qua mấy ngày, nếu như không có chuyện gì, ngươi lại đem Diệp Tử đón về.
Nếu như Cố Khang tìm ngươi gây phiền phức, ngươi liền cùng sư phụ ngươi nói!"
Trần Nặc sững sờ.
Đây không phải…
Đây không phải…
Đây không phải chính là ngủ gật, lão Tưởng ngươi liền chủ động đưa cái gối đầu cho ta sao…
Hơn nữa…
Lão Tưởng đúng là người tốt a!
Trong lòng Trần Nặc có chút cảm động. Không quan tâm có phải là thật sự muốn giúp mình hay không, nhưng phần quan tâm này thật sự rõ ràng!
Đồng chí Kiếp Phù Du, về sau Kẻ Đốt Phá Trái Tim tuyệt đối sẽ không hố ngươi!
Nói chuyện phiếm xong, lúc đầu Trần Nặc muốn đưa Diệp Tử đi nhà trẻ, lão Tưởng lại cản lại.
"Ngươi chớ đi! ĐI làm việc của ngươi cho tốt! Nên lên lớp thì lên lớp, nên làm công thì làm công! Buổi sáng ta không có lớp, ta và sư nương ngươi đón Diệp Tử đi nhà trẻ, ngươi chớ để ý."
Trần Nặc suy nghĩ một chút, cũng tốt.
Sáng hôm nay, thời gian của mình quả thật có chút gấp.