Chương 248
Quan Hệ Mập Mờ
Lộc Tế Tế rầu rĩ không vui nhìn người đàn ông lỗ mũi to một lát, bỗng nhiên phảng phất nhớ ra cái gì đó: "Lão công a, ta bình thường hay lên mạng sao? Nickname của ta là cái gì a?"
Nickname của ngươi là Nữ Hoàng Tinh Không —— ta mẹ nó dám nói sao?
"Ừm… Có là có."
"Vậy nickname của kêu là gì? Ngươi nói cho ta, ngươi thường xuyên nói về sự tình trước kia với ta, không chừng ta có thể nhớ tới chút gì?"
Ân… Ta hiện tại nếu như nói cho nàng, nickname gọi là táng yêu gia tộc tinh không… Sẽ có chút quá bắt nạt người hay không?
Không được không được, làm người không thể… Chí ít không nên…
Nghĩ nghĩ, Trần Nặc nhìn Nữ Hoàng Tinh Không: "Nickname của ngươi gọi là… Tiền Bối Bờ Sông Nin Pháp Lực Vô Biên."
"Cái gì? ? ?" Lộc Tế Tế mở to hai mắt nhìn.
" Tiền Bối Bờ Sông Nin Pháp Lực Vô Biên!"
Nhận tiện nghi đi, không nói ngươi gọi là Vương Kiến Quốc mập mạp chết bầm đã coi như Trần Diêm La có lương tâm rồi.
"Không được, ta muốn lên mạng, TV xem không vui… Hơn nữa nickname này ta không thích, ta phải đi đổi một chút!"
Lộc Tế Tế đứng dậy từ trên ghế salon đứng lên.
"Cũng đừng!" Trần Nặc nào dám để người phụ nữ này dùng máy tính của mình để lên mạng?
Mặc dù không có USB, căn bản tìm không thấy được thông tin gì về trang web Bạch Tuộc.
Nhưng vạn nhất lên mạng đi lung tung, tìm ra được Thần Điêu Hiệp Lữ cái gì đó, lật thuyền rồi ai chịu trách nhiệm?
"Cái kia… Đừng lên mạng, chúng ta đi ra ngoài một chuyến đi."
"Đi ra ngoài sao? Ra ngoài làm gì a?"
Trần Nặc một mặt trấn định: "Giường ở trong nhà trước đó không phải đã bị hai chúng ta đánh nhau làm hư sao. Chúng ta phải đi mua giường cùng nệm a, còn có đèn cũng bị hư a, cửa tủ quần áo a, đều phải mua một bộ."
Mặt Lộc Tế Tế đỏ lên, nhớ tới tối hôm qua hai người ở cùng nhau ôm ấp, ở trên ghế sa lon ngủ một đêm.
Không mua giường… Đêm nay hai người lại như vậy ôm nhau ngủ ở ghế sô pha cũng không tốt.
Thế nhưng mua giường… Vậy tối nay liền phải cùng người này, đồng sàng cộng chẩm sao…
Cúi đầu suy nghĩ một chút, Lộc Tế Tế thấp giọng nói: "Ừm, giường, nên mua giường mới."
Ngẩng đầu lên, trong đôi mắt Lộc Nữ Hoàng mang theo ngượng ngùng: "Kia… Đi thôi."
Trước khi ra cửa, thừa dịp Lộc Tế Tế đi toilet, Trần Nặc vọt tới bên cạnh TV, cầm kéo lên, giơ tay cắt đứt đoạn dây truyền hình cáp!
Hừ, tạm biệt Lý Nhược Đồng và Cổ Thiên, tạm biệt TVB!
Sau khi chờ Lộc Tế Tế ra ngoài, hai người cùng ra ngoài xuống lầu rồi tới ven đường.
Chặn một chiếc taxi, cả hai lên xe, tài xế hỏi: "Đi chỗ nào a?"
Trần Nặc còn chưa lên tiếng, Lộc Tế Tế đã mở miệng hỏi lái xe: "Ngài có biết nơi nào bán đồ dùng cũ trong nhà không?"
"Đồ dùng trong nhà cũ?"
"Đúng, giường cùng tủ quần áo các loại."
Tài xế gật đầu: "Biết."
Trần Nặc nhíu mày: "Mua cũ làm gì?"
Lộc Tế Tế nhẹ nhàng đẩy Trần Nặc một chút, thấp giọng nói: "Lão công a, ta nghĩ qua, nhà chúng ta không có nhiều tiền, giường có thể mua cũ là sử dụng được rồi. Nệm mới cần mua mới, hẳn là… Có thể tiết kiệm không ít tiền đâu."
Trần Diêm La thân thế ngàn vạn gật đầu: "Ngươi nói đúng."
Tài xế ưlập tức nói: "Chợ đen đúng không? Vậy đi tới phố Đường Tử a!"
"A?"
Tâm tình Trương Lâm Sinh hôm nay như là ngồi xe cáp treo.
Thay đổi rất nhanh!
Buổi sáng đến trường học, nghĩ rằng hôm nay cũng chỉ là một người bình thường.
Kết quả sau đó liền bị Trần Nặc trực tiếp ngả bài thừa nhận thân phận.
Sau đó bị vị sư đệ này kéo đi, tại trước mặt Lý Thanh Sơn lão đại số một của thành Kim Lăng, một mặt ra vẻ thánh nhân.
Kỳ thật trong lòng thiếu niên lại sợ, lại có chút mừng thầm.
Trang bức xong, Trần Nặc để lại cho một khoản tiền lớn như vậy, khiến cho Trương Lâm Sinh lập tức lâm vào thiên nhân giao chiến.
Tiền sao, không ai mà không thích.
Huống chi Trương Lâm Sinh cũng đang thiếu tiền. Trong nhà hắn cũng không giàu có, cuộc sống ngày thường của Trương Lâm Sinh cũng là qua đưa cơm cho ba ba.
Ngay cả mua một cái điện thoại ở trước mặt Khúc Hiểu Linh lấp đầy tiền mặt, đều là mình cắn răng làm công một tháng, mới miễn cưỡng mua được một cái đã qua sử dụng.
Kể từ khi cùng Khúc Hiểu Linh quen biết đến nay, ngày bình thường hai người đều ngẫu nhiên gặp mặt, cùng nhau ăn một bữa cơm a, đi dạo phố gì đó.
Kỳ thật Trương Lâm Sinh đến bây giờ đều không có cùng Khúc Hiểu Linh làm rõ quan hệ của hai người.
Hai người giống bạn bè… Nhưng là xa xa so với bạn bè mập mờ hơn nhiều.
Hôn qua, ôm qua, duy nhất cũng chính là việc kia chưa có làm mà thôi.
Nhưng muốn nói là quan hệ bạn bè trai gái, cũng không có nói rõ ra được.
Trương Lâm Sinh ngược lại có mấy lần rất xúc động, nhưng lại có chút không dám, có chút lề mề.
Mà Khúc Hiểu Linh, tựa hồ cũng cố ý cho hai lần thời cơ, nhưng trời đất xui khiến, đều bỏ qua.
Mặc dù quan hệ không bước ra một bước kia, rốt cuộc quen biết lâu như vậy. Một chàng trai cùng một cô gái thường xuyên cùng nhau gặp mặt, luôn cần phải bỏ tiền.
Trên thế giới này, cái gọi là hoa tiền nguyệt hạ, kỳ thật chính là dùng tiền hẹn.
Ngươi cùng với một cô gái cùng nhau ra ngoài dạo phố, không nói nhiều a.
Cùng nhau xem một bộ phim, hai người cũng nên tốn tám mươi một trăm đồng đi.
Nói đến kỳ thật rất quỷ dị, ở thời đại năm 2001 này, vé xem phim so hai mươi năm sau ngược lại càng đắt hơn.
Bởi vì ở thời đại này, còn không có phương tiện internet điện thoại để mua vé…Điện thoại thông minh cũng còn chưa được phổ cập.
Không có phần mềm lớn nhỏ để mua vé, cũng không có mấy đại gia đốt tiền để bù lỗ.
Ở thời đại này, vé xem phim tại thành Kim Lăng, đều là một tờ vé mất bốn mươi đến sáu mươi đồng, còn không có khuyến mãi!
Xem một bộ phim xong thì cũng nên ra ngoài ăn một bữa cơm.
Cho dù không vào tiệm ăn lớn nào đó, cùng nhau ăn một bữa KFC hoặc là Mạch Ký, cũng cần hơn mấy chục.
Hai người cùng nhau hẹn gặp một lần, qua hết một buổi cũng tốn một hai trăm đồng.
Trương Lâm Sinh lấy tiền đâu ra?
Hắn còn ở giai đoạn được cha mẹ cho tiền tiêu vặt.