Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 279

Chương 279
Vì Sao Gạt Ta


【Mọi người đẩy kim phiếu ủng hộ cho mình nhé. Mình đang có chương trình khuyến mãi đẩy KP nhận code ở thông báo. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình trong thời gian qua.】

Trong lòng mang theo một tia thương cảm, một tia phiền muộn, một tia tang thương, Trần Nặc yên tĩnh hút xong một điếu thuốc, sau đó đang muốn trở về trong phòng thay đồ một chút…

Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Ba ba ba…

Trần Nặc nhíu mày, ngẩng đầu lên nhìn cửa phòng.

Ba ba ba!

Trong lòng Trần Nặc hơi động!

Sau khi lực lượng hao hết, Trần Nặc cũng vô pháp cảm ứng rõ ràng được động tĩnh ngoài cửa, nhưng trong lòng chỉ có chút cảnh giác… Mẹ nó, không phải lại là lão Âm so kia trở lại đi?

Theo lý thuyết là không thể!

Gia hỏa Vu sư này người cẩn thận nhất, cũng là tiếc mệnh nhất! Đêm nay cùng mình đại chiến một trận, sau đó lại gặp phải Lộc Tế Tế.

Có loại đại lãi đồng cấp như Nữ Hoàng Tinh Không tại đây, Vu sư tuyệt đối sẽ không liều mạng, lại thụ thương, tổn thất một kiện Hồn khí, lấy tính tình của tên gia hỏa này, khẳng định sẽ trốn xa ngàn dặm!

Lấy trình độ hiểu rõ Vu sư của Trần Nặc, lão Âm so này bị trọng thương, không có hai ba năm sẽ không khôi phục lại được. Khẳng định trước tiên sẽ chạy về hội tu sĩ dưỡng thương đi.

Gia hỏa này… Kỳ thật rất sợ chết!

Như vậy… Đã trễ thế như vậy, là ai?

Trần Nặc hít một hơi thật sâu, một tay cầm một chuôi dao phai, chậm rãi tới gần cửa.

Ba ba…

Oanh!

Lại là tiếng đập cửa, nhưng một lần cuối cùng, cánh cửa vốn dĩ cũng chỉ là hư hư đặt tại trong khung cửa, lực gõ cửa lại mạnh hơn một chút, toàn bộ cánh cửa trực tiếp ngã xuống!

Trần Nặc đứng ở trong phòng, Lộc Tế Tế đứng tại ngoài phòng, giữa hai người cách một cái cánh cửa ngã xuống.

"y…"

Tay Lộc Tế Tế còn đang duy trì tư thế gõ cửa, trên mặt nữ hoàng mang theo nụ cười lúng túng: "Cái kia… Ta không phải cố ý a…"

Trần Nặc ngây dại!

Lần này, đầu óc Trần Nặc thật sự trống rỗng.

Vốn dĩ đã đưa tiễn Lộc Tế Tế, trong lòng Trần Diêm La tràn đầy phiền muộn cùng hụt hẫng, kết quả một cái chớp mắt, người phụ nữ này lại chạy về tới?

Sao, còn muốn tiếp tục nghe ta bịa chuyện xưa?

Lộc Tế Tế cũng đã cất bước vượt qua cánh cửa bị sụp đỗ, một bước liền đi vào trong phòng khách.

Trần Nặc theo bản năng lui về phía sau môt bước.

"Cửa nhà ngươi, đổ a." Lộc Tế Tế nhíu nhíu mày.

Trần Nặc nuốt một chút nước miếng, hầu kết giật giật.

Vấn đề cửa không lớn, một hồi ngươi chớ có đem phòng ở của ta chơi đổ là được.

Lộc Tế Tế đứng trong phòng khách, nhìn nơi này một chút, ánh mắt quét bốn phía một vòng, khắp nơi du tẩu: "Đây mới là nhà của ngươi a."

"… Ân." Trần Nặc nhíu mày: "Ngươi thế nào lại chạy tới nơi này?"

Lộc Tế Tế lại không trả lời, đôi tròng mắt kia sáng dọa người, lẳng lặng nhìn Trần Nặc, cứ như vậy nhìn khoảng chừng năm giây, mới hỏi ngược lại: "Ngươi vì cái gì muốn gạt ta đâu?"

"y…" Trần Nặc có chút ngớ ngẩn.

Trước đó ngừng xe trước cổng một tiểu khu khác, sau đó chờ xe đi rồi mình lại chạy mất…

Bị bắt quả tang ngay trước mặt như thế, quả thật có chút khó nói.

Lộc Tế Tế híp mắt, cứ như vậy nhìn Trần Nặc, sau một lát, mí mắt Lộc Tế Tế chớp xuống, nhìn dưới mặt đất, thấp giọng nói: "Làm sao vậy, đang suy nghĩ bịa lý do như thế nào sao?"

Trần Nặc trong lòng giật mình.

"Trong tay ngươi còn cầm đao." Ánh mắt của Lộc Tế Tế rơi vào chuôi đao trong tay Trần Nặc: "Ngươi muốn thái thịt sao, vẫn là phải trảm người?"

"…" Trần Nặc lại lui về phía sau hai bước, cũng nhanh chóng thối lui đến góc tường.

Lộc Tế Tế lại bước nửa bước về phía trước, tới gần Trần Nặc, thấp giọng cười nói: "Thế nào? Ngươi vì cái gì không nói lời nào đâu?"

"Hô!" Trần Nặc thở ra một ngụm khí thật dài, cười khổ nói: "Ta nói như thế nào đây? Mộng chứ sao."

Hắn trước đem dao phay trong tay tiện tay đặt ở trong hộc tủ bên cạnh, mở tay ra: "Vị tiểu tỷ tỷ này, không bằng ngươi nói cho ta biết trước, vì cái gì ngươi rõ ràng đã đi, lại còn chạy trở về, còn trực tiếp sờ tới nhà ta rồi?"

Lộc Tế Tế lắc đầu, cười nói: "Không! Không bằng ngươi nói cho ta biết trước, vì cái gì vừa rồi ngươi nói địa chỉ giả cho ta, xuống xe ở một nơi rõ ràng không phải là nhà của ngươi?"

Trần Nặc nắm tóc, đè xuống trong lòng nhảy loạn, bình tĩnh hô hấp một chút, ngẩng đầu lên, khắp khuôn mặt của thiếu niên đều là chân thành: "Ngươi nhìn a…"

"Chờ một chút." Lộc Tế Tế nhíu mày, tựa hồ có chút nghi hoặc: "Vì cái gì, ta vừa nghe đến loại câu mở đầu 'Ngươi nhìn a' của ngươi, liền cảm thấy ngươi chuẩn bị nói láo gạt người a?"

A?

Người phụ nữ này sau khi khôi phục ký ức, trở nên nhạy cảm như thế sao?

Lộc Tế Tế bỗng nhiên đi lên trước một bước, đưa tay liền bắt được cổ tay Trần Nặc, ngón tay mảnh khảnh liền bóp phía trên mạch đập Trần Nặc.

Trên mặt Lộc Nữ Hoàng mang theo nụ cười: "Được rồi, hiện tại ngươi nói đi."

Phanh phanh… Phanh phanh… Phanh phanh…

Nhịp tim Trần Nặc bắt đầu gia tăng tốc độ.

Ngón tay Lộc Tế Tế lạnh buốt, cứ như vậy khoác lên trên mạch đập của mình, Trần Nặc liền cảm thấy tim mình không cách nào khống chế được càng lúc đập càng nhanh…

"Nói, nói cái gì?"

"Liền nói một chút, vừa rồi tại sao ngươi lại gạt ta, chỗ vừa rồi xuống xe cũng không phải nhà của ngươi. Ngươi vì cái gì không dám để cho ta biết nhà ngươi ở đâu?"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất