Chương 283
Đừng Tưởng Ta Không Nhận Ra Ngươi
Trở lại khách sạn, tại cửa phòng quét thẻ, Lộc Tế Tế về tới gian phòng của mình.
Mới ừa vào cửa, Lộc Tế Tế đã cảm thấy không đúng!
Bên trong gian phòng có nhiều hơn một rương hành lý.
Bên trên rương hành lý màu bạc trắng còn dán mấy nhãn dán phim hoạt hình.
Sau khi Lộc Tế Tế sửng sốt một chút, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười vui vẻ.
Trong phòng tìm tòi một trận, Lộc Tế Tế từ trong bọc mình đặt ở khách sạn, lấy ra một cái điện thoại dự bị.
Đại não Ngư Nãi Đường đang nhanh chóng vận chuyển.
Cái tên gọi là Trần Nặc… Khẳng định là cao thủ bảo vệ Khương Anh Tử! Hơn nữa chuyện bị ám sát chính Khương Anh Tử cũng đã biết…
Như vậy, chuyện Lộc Tế Tế mất tích, tựa hồ có thể thuận theo manh mối mành hướng xuống điều tra!
Bất quá…
Ngư Nãi Đường đau đầu gãi gãi tóc của mình.
Mình mới chín tuổi a!
Mặc dù có chút bản lĩnh cổ quái kỳ lạ, tỉ như bắt chước thanh âm.
Nhưng sức chiến đấu… Một cô bé chín tuổi có thể có sức chiến đấu lớn bao nhiêu?
Nếu như tên Trần Nặc kia thật sự là cao thủ dẫn đến nguyên nhân Lộc Tế Tế mất tích…
Đừng nói là thực lực tên Trần Nặc không phải cao hơn Lộc Tế Tế.
Dù thực lực của hắn chỉ bằng một nửa Lộc Tế Tế, nhưng nếu đánh lên, thổi một hơi cũng có thể đem mình thổi bay đi mất!
Dùng sức mạnh khẳng định không được…
Như vậy, cũng chỉ có thể làm chút chuyện trên người Lý Dĩnh Uyển!
Theo như những gì biết được từ nội dung tin nhắn trong điện thoại của Lý Dĩnh Uyển, quan hệ của cô gái này cùng Trần Nặc tựa hồ cực kỳ mập mờ?
Như vậy…
Bắt cóc Lý Dĩnh Uyển, áp chế đối phương?
Ân… Là một biện pháp.
Có thể thử một chút.
Trong lòng Ngư Nãi Đường thật nhanh đưa ra các loại tính toán.
Sau đó nàng cầm điện thoại lên Lý Dĩnh Uyển, bấm số của Trần Nặc.
Tút tút… Tút tút…
"Uy, Lý Dĩnh Uyển? Đã trễ thế như vậy, có chuyện gì a?" Đầu bên kia điện thoại có một thanh âm thiếu niên truyền đến.
Ngư Nãi Đường lập tức ý thức được: Gia hỏa có tên Trần Nặc này, có vẻ tuổi tác cũng không lớn a.
"Xin hỏi, là Trần Nặc tiên sinh sao."
Cô bé chín tuổi cố ý dùng giọng nói lạnh lùng không tình cảm chút nào, chậm rãi mở miệng.
"Xin hỏi, là Trần Nặc tiên sinh sao?"
Trần Nặc: "… "
Trong lòng Trần Diêm La ngẩn ngơ!
Giọng thanh thúy mềm mại.
Mẹ nó!
Đầu trâu! Ngươi là đầu trâu?!
Ngươi đừng tưởng rằng ngươi đè ép cuống họng là ta liền không nhận ra được con nhỏ đầu bạc xấu bụng như ngươi!!
"Uy? Trần Nặc tiên sinh? Tại sao lại không nói chuyện? Ân… Là tín hiệu không tốt sao? Uy! Uy!! Uy!!!"
Trần Nặc nhíu mày, nhìn điện thoại một chút: Người gọi tới chính xác là Lý Dĩnh Uyển a.
"Ta là Trần Nặc…"
"Ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!" Đầu bên kia điện thoại, cô bé chín tuổi cố ý cất tiếng cười to không chút kiêng kỵ—— tựa như tất cả nhân vật phản diện trong phim ảnh hay thể hiện ra trước khi làm chuyện xấu, loại ra vẻ cười to rất trung nhị.
Trần Nặc bất đắc dĩ nắm vuốt điện thoại.
"… Ha ha ha ha ha! Trần Nặc tiên sinh, nếu như ngươi còn muốn nhìn thấy… A! Ngươi chờ một chút! Chờ một chút a!!"
Đầu bên kia điện thoại, Ngư Nãi Đường đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên lại truyền tới tiếng chuông điện thoại.
Ngư Nãi Đường đem điện thoại của Lý Dĩnh Uyển trực tiếp cúp máy.
Sau đó luống cuống tay chân cầm lên một cái điện thoại khác đang reo ở trên bàn trước mặt!
Bởi vì số máy hiển thị trên màn hình điện thoại chính là: Lộc Tế Tế NO.2
Ý là, Số điện thoại dự bị thứ hai của Lộc Tế Tế.
"Uy ~ đồ nhi ngoan a ~~ ngươi cũng tới thành Kim Lăng á! Ta ở trong phòng nhìn thấy hành lý của ngươi a ~" từ trong điện thoại truyền đến thanh âm mang tính mềm mại đáng yêu của Lộc Tế Tế, dáng vẻ không tim không phổi: "Ngoan đồ nhi a! Ngươi ở đâu a? Mau trở lại khách sạn, để sư phụ ôm ngươi một cái ~~~ moa moa moa moa~~ "
Ngư Nãi Đường nắm vuốt điện thoại, biểu hiện trên mặt của cô bé chín tuổi từ thấp thỏm kích động, dần dần biến thành tỉnh táo.
Nhẹ nhàng ho khan một chút, Ngư Nãi Đường hít một hơi thật sâu…
Sau đó…
"Lộc!! Tế!! Tế!!
Ngươi chết ở nơi nào á!!!!"
Ngư Nãi Đường chạy về đến khách sạn, mới vừa vào cửa liền bị Lộc Tế Tế bế lên.
Cô bé chín tuổi biểu lộ một mặt ghét bỏ, hai tay liều mạng đẩy ra, lại không cách nào chống cự được Lộc Nữ Hoàng ôm nàng vào trong lòng, sau đó một hơi hôn vài chục cái trên mặt cô bé.
"Đủ rồi a!!!" Ngư Nãi Đường liều mạng uốn qua uốn lại.
Lộc Tế Tế đem Ngư Nãi Đường buông xuống trên ghế sa lon, Ngư Nãi Đường lấy ra khăn tay liều mạng lau mặt, sau đó khó chịu nhìn Lộc Tế Tế: "Lộc Tế Tế! Hiện tại nói cho ta, mấy ngày nay đến cùng ngươi đã chạy đi nơi nào a!"
"y…" Lộc Tế Tế nháy mắt.
"Ngươi lớn bao nhiêu! Không rên một tiếng liền chơi biến mất, loại chuyện này là chuyện mà độ tuổi như ngươi nên làm ra sao!"
"Không phải."
"Ngươi chẳng lẽ không biết, bỗng nhiên chơi biến mất sẽ khiến cho ta cực kỳ lo lắng mà!"
"Biết."
"Vậy ngươi…"
Lộc Tế Tế lần nữa đi qua, một tay ôm lấy Ngư Nãi Đường, dùng sức cọ xát trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: "Được rồi! Tiểu Nãi Đường, ta đã biết lỗi rồi, dù sao hiện tại ta cũng trở về rồi, ngươi cũng không cần mắng nữa người nha."
"Hừ!" Ngư Nãi Đường bĩu môi: "Vậy ngươi nói cho ta, mấy ngày nay ngươi đến cùng đã chạy đi nơi nào."
"Ta sao?" Con mắt Lộc Tế Tế đi lòng vòng, trên mặt biểu lộ có chút cổ quái: "Ta… Gặp một người rất thú vị ai."
Ngư Nãi Đường híp mắt nhìn Lộc Tế Tế, đột nhiên cảm giác được có mấy phần không thích hợp.
"Uy! Lộc Tế Tế! Ngươi đây là biểu tình gì a!!" Ngư Nãi Đường trợn tròn tròng mắt: "Loại vẻ mặt ngượng ngùng trên mặt ngươi đến cùng là chuyện gì xảy ra a!!! Ngươi có phải đã phát xuân hay không a!!!"
Nói rồi, cô bé chín tuổi liền hai tay ôm lấy Lộc Tế Tế, hướng về phía trên y phục của Lộc Tế Tế tìm tòi: "Không thể nào! Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi, không phải là mấy ngày nay ngươi biến mất, gặp phải tên đàn ông xấu xa nào đi!! Oa! Quần áo trên người của ngươi căn bản cũng không phải ta mua cho ngươi!!
Oa! Lộc Tế Tế, không phải ngươi đã thất thân đi!!"