Chương 312
Đại Sư Huynh
Ba người từ trên đường phố một đường đi về, mất một ít thời gian liền trở về khách sạn nơi lão Tưởng tổ chức tiệc.
Ở cửa đại sảnh, vừa vặn gặp phải Hạo Nam ca vừa mới ở ven đường đậu xe đạp.
Trương Lâm Sinh nhìn thấy Trần Nặc và Tôn Khả Khả, từ xa liền chào hỏi, khóa xe đi tới.
Trần Nặc đánh giá Trương Lâm Sinh, cười cười: "Mấy ngày nay không đi luyện công, ở trường hình như cũng không gặp ngươi, chạy đi đâu?”
Vốn là một câu thuận miệng, không nghĩ tới Trương Lâm Sinh cư nhiên đỏ mặt, ấp úng vài cái: "Cũng, cũng không đi đâu, liền, ở nhà. ”
Trần Nặc híp mắt nhìn vị sư huynh tiện nghi của mình, vốn định hỏi thêm hai câu, nhưng ngại Tôn Khả Khả ở bên cạnh, không tiện hỏi nhiều…
Ừm, vạn nhất đồng chí Lâm Sinh miệng vụng về, không cẩn thận nói ra cái gì lão bà, lật thuyền rồi ai chịu trách nhiệm?
Chịu đựng sự tò mò trong lòng… Kỳ thật Trần Nặc cũng chỉ muốn nhiều chuyện một chút, tranh chấp tình cảm của bạn học Lâm Sinh rốt cuộc thế nào rồi.
Ngày đó Lỗi ca dẫn Trương Lâm Sinh uống xong rượu, sau đó Lỗi ca gọi điện thoại nói chuyện với Trần Nặc.
Trần Nặc ngược lại cảm thấy tên này hẳn đã tìm được đáp án.
Nhưng sau đó phát triển như thế nào, kỳ thật Trần Nặc cũng có chút muốn nghe ngóng xem.
Trương Lâm Sinh từ trong giỏ xe lấy ra một cái giỏ trái cây, còn có một cái balo chéo vai ở trên người, ben trong có hai bao thuốc Kim Lăng dùng giấy báo bọc lại.
Cầm lấy, liền cùng ba người Trần Nặc vào khách sạn lên lầu.
Trở lại phòng, người lớn đã chơi bài xong, ngồi đó uống trà trò chuyện.
Dì Tống hôm nay đã uống thuốc, tinh thần rất tốt, lúc tán gẫu vui vẻ, bất thình lình còn nói hai câu lời nói dí dỏm, ngược lại cả căn phòng để là không khí vui vẻ.
Trương Lâm Sinh đến, làm cho tâm tình lão Tưởng lại cao hơn vài phần, chỉ là Lâm Sinh mang theo giỏ trái cây và thuốc lá, làm cho lão Tưởng cũng có chút cảm khái, trong phòng có nhiều người, lão Tưởng ngượng ngùng từ chối tâm ý đồ đệ mình.
Nhưng trong lòng lại quyết định, trong chốc lát ăn cơm xong, lúc trở về, vô luận như thế nào cũng phải để cho đứa nhỏ mang thuốc lá trở về.
Muốn nói hai đồ đệ, đơn thuần thì vị trí của Trương Lâm Sinh ở trong lòng lão Tưởng vẫn cao hơn Trần Nặc rất nhiều.
Thằng nhóc kia ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, luôn luôn có bộ dáng tươi cười đùa.
Mỗi lần nhìn thằng nhóc này liền tức giận không có chỗ phát tiết.
Trước đây mượn cớ học thêm, chạy đến nhà mình, đem lớp học bổ túc nhỏ của mình biến thành nơi yêu đương hẹn hò.
Được rồi, đây không phải là điều quan trọng nhất.
Quan trọng nhất là…
Không biết tại sao, cũng không biết tại sao.
Mỗi lần lão Tưởng nhìn thấy Trần Nặc, sâu trong nội tâm liền cảm giác không được tự nhiên như vậy!
Liền cảm thấy, mỗi lần thằng nhóc này cười với mình, bản thân liền có loại cảm giác da đầu tê dại.
Luôn luôn cảm thấy rằng đứa trẻ này sẽ làm những chuyện xấu, sẽ hố mình.
Đúng vậy, đại khái là ảo giác đi.
Người đã đến đủ, thời gian cũng không còn nhiều lắm, liền gọi nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên.
Đồ ăn được đem lên liên tục, Trần Nặc chủ động mở một chai rượu Mao Đài mà mình mang đến, sau đó rót đầy cho lão Tưởng, lão Tôn và thầy toán. Sau đó cười hì hì cũng rót một ly cho mình và Trương Lâm Sinh.
Lão Tôn và lão Tưởng hai người đối diện ánh mắt một chút, không nói gì.
Trần Nặc lại cầm lấy nước trái cây trên bàn rót một ly cho Tống Xảo Vân, Dương Hiểu Nghệ và Tôn Khả Khả, chỉ rót nửa ly cho em gái Trần Tiểu Diệp.
Lão Tưởng nhìn mọi người, thở dài, đứng dậy nâng ly lên.
"Vốn không muốn làm bữa tiệc này, nhưng năm mươi… Năm mươi tuổi nửa đời người, vẫn nên trải qua một chút. Ở độ tuổi của ta, cuộc sống này gần như nhìn thấy nhà ga không xa.
Đời này ta đến Kim Lăng, không có gì khác, lão tôn, lão Hà, mấy năm nay ta ở trường cũng không có bằng hữu gì khác, mấy năm nay, nhiều người chăm sóc, trong nhà ta còn có một người vợ bị bệnh. Rất nhiều lần ở trường, đều nhờ các ngươi giúp ta ứng phó rất nhiều chuyện… Những năm này, không dễ dàng, ta đã nhờ ơn các ngươi!”
Nói rồi, lão Tưởng có chút động tình, hít sâu một hơi: "Ta kính!”
Hướng cổ lên, một ly xuống bụng.
Lão Tôn và lão Hà môn toán nhìn nhau một cái, cũng uống hết.
Trần Nặc và Trương Lâm Sinh đụng chén một cái, lẻn một cái cũng xuống bụng.
Hạo Nam ca vốn có chút ngượng ngùng, nhìn Trần Nặc cũng làm, lúc này mới uống một ngụm.
Trần Nặc chủ động cầm lấy chai rượu, lại rót rượu cho mọi người.
"Chén thứ hai này đâu." Lão Tưởng lại giơ ly rượu lên…
Lần này không đợi lão Tưởng nói xong, bỗng nhiên cửa phòng bị đẩy ra.
Cánh cửa mới đẩy ra, bên ngoài có một người đi vào.
"Sư phụ! Ta đến đây!! Ta đến để chúc thọ ngài!”
Một thân âu phục - nhìn có lớn một chút, không quá vừa người.
Thu thập ngược lại sạch sẽ, giày da cũng được lau sáng bóng.
Một khuôn mặt cũng sạch sẽ, chỉ là vốn dĩ nhìn qua cũng coi như đoan chính ngây thơ, thế nhưng trên lông mày bên trái có một nốt ruồi đen, nốt ruồi đen mọc ra một nhúm lông đen, liền có vẻ có chút gian trá.
Người này vừa vào cửa, vừa nói một câu, ánh mắt vòng quanh phòng một vòng, vừa nhìn thấy Trần Nặc, ngây ngẩn cả người.
Trần Nặc cũng sửng sốt một chút, trên mặt tươi cười cổ quái: "Ôi? ”
Lão Tưởng cũng sửng sốt, trên mặt có chút vui vẻ bất ngờ: "Ngô Gạo! Sao ngươi lại ở đây?”
Dừng một chút, lão Tưởng giới thiệu với mọi người: "Ách, mấy vị, đây là năm đó tại quê quán của ta…Ân, một học sinh.”
"Học sinh?" Trần Nặc cười: "Học sinh của người?"
Lão Tưởng Hơi do dự, thở dài: "Trần Nặc, Lâm Sinh… Các ngươi, nên gọi người ta là đại sư huynh.”
Đại sư huynh?
Nụ cười trên mặt Trần Nặc càng thêm nồng đậm.
Mà vị đại sư huynh ở cửa này, mặt trắng bệnh.