Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 315

Chương 315
Ta Thật Sự Nghiêm Túc


Ngô Thao Thao bẩm tự cho là đắc kế, chính mình uống đến ngất xỉu, liền yên tâm lớn tiếng kêu to ngủ say.

Cũng không biết ngủ bao lâu, lúc mơ màng tỉnh lại, phát hiện mình nằm ở một nơi hẹp.

Mở mắt ra, bỗng nhiên liền cảm thấy không đúng.

Có một tấm chăn trên cơ thể, nhưng bàn tay dưới tấm chăn chạm vào chính mình …

Mẹ kiếp?

Toàn thân mình đều trần trụi? Quần lót bị tước đi!!

Giật mình một cái, Ngô Thao Thao nhất thời mở hai mắt ra.

Đây là một chiếc xe tải, Ngô Thao Thao nằm ở hàng ghế cuối cùng. Quần áo toàn thân không biết khi nào bị lột sạch, chỉ phủ một tấm chăn.

Quan trọng nhất là, chỗ ngồi trong xe, có năm ba ngươi đang ngồi đó, đều là những tráng hán bộ dáng cao lớn thô kệch mặt mũi tran đầy dữ tợn!!

Một người trong số họ, với một khuôn mặt bóng loáng dữ tợn.

Một cái đầu to trơn nhẵn! Đang nắm cằm, nhìn chằm chằm vào mình nở nụ cười quỷ quái.

Ngô Thao Thao nhất thời dựng thẳng lông tóc toàn thân! Cơ thể trần truồng co lại dưới tấm chăn, cơ thể run rẩy.

"Ngươi ngươi ngươi ngươi ngươi, các ngươi, các ngươi…"

Ngô Thao Thao kích động, nói chuyện đều không được trôi chảy.

Vị đầu trọc kia, tất nhiên chính là Lỗi ca.

Lỗi ca nắm cằm cười cười: "Anh bạn, không làm khó ngươi, ngươi nhìn ra ngoài cửa sổ xe."

Bên ngoài cửa sổ xe, bầu trời đã sáng lên!

Đường phố phồn hoa nhất thành Kim Lăng, xe cộ chạy tấp nập, người đi bộ chảy không ngừng…

"Có một người bạn, muốn ta giúp hắn hỏi ngươi một vấn đề. Đối phương bảo, ngươi nên xem xét cẩn thận, nói, hoặc không nói.”

"Ta, ta, ta, nếu ta không nói?" Ngô Thao Thao nuốt nước bọt, miệng phát đắng.

"Không nói sao? Chúng ta cũng không chạm vào ngươi… Ngay sau khi cánh cửa mở ra, ngươi sẽ được đưa ra giữa đường phố.”

"Ngươi…ngươi… anh nghĩ ta sợ cái này saop?” Ngô Thao Thao cứng miệng nói.

"Ừm, không có việc gì, một lần không được, thì hai lần, hai lần không được, đến mười lần."

Lỗi ca lắc đầu: "Dù sao chúng ta cũng nhàn rỗi, thành Kim Lăng có nhiều đường phố như vậy. Chúng ta chơi trên mỗi con đường của từng con phố.

Một ngay không được thì hai ngày, hai ngày không được thì một tuần. ”

Ngô Thao Thao hít một hơi lạnh!

Lỗi ca nhìn Ngô Thao Thao: "Sao hả? Đã nghĩ kỹ chứ?”

"…" Ngô Thao Thao cắn răng không nói gì.

Lỗi ca thở dài, vẫy tay: "Mở cửa đi.”

"Đừng! Đừng, tuyệt đối đừng!! Ngô Thao Thao nhất thời sợ hãi, ngẩng đầu thở dài: "Ta phục! Được rồi, ngươi gọi Trần Nặc đi, hắn ta hỏi gì, ta nói đó.”

Ngô Thao Thao gặp lại Trần Nặc ở trong xe của Lỗi ca.

Đây đã là buổi chiều ngày thứ hai của bữa tiệc sinh nhật.

Trên người Ngô Thao Thao khoác một cái áo khoác, mặc một cái quần, tuy rằng bên trong vẫn là chân không, nhưng tốt xấu gì cũng không phải là hoàn toàn trống trải.

Trong phòng phía sau đại lý xe, Trần Nặc ngồi trên sô pha uống trà, Ngô Thao Thao bị Lỗi ca đẩy vào.

Lỗi ca còn chủ động nâng ấm nước đổ nước cho Trần Nặc, sau đó gật đầu với Trần Nặc, đi ra ngoài đóng cửa lại.

Ngô Thao Thao nhìn xung quanh, quan sát xung quanh một chút, nhìn Trần Nặc đang uống trà.

"Hôm qua trên bàn rượu nghe nói ngươi làm việc trong đại lý xe…Chính là nơi này, phải không?”

Trần Nặc không nói gì.

"Vừa rồi cái tên đầu trọc kia, ta nghe bọn họ gọi hắn là ông chủ, là ông chủ của đại lý xe phải không?" Ngô Thao Thao thở dài, đôi mắt lại xoay quanh: "Ngươi làm công việc gì vậy? Ta nghĩ ngươi làm việc cho hắn, phải không?

Ngươi a, nội tình còn rất sâu a…

Lão Tưởng có biết không? ”

Trần Nặc buông chén trà xuống, ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút lạnh lùng nhìn Ngô Thao Thao.

Trầm mặc vài giây, Trần Nặc hít sâu một hơi, giọng điệu rất trầm ổn, tốc độ nói cũng rất chậm.

"Vốn dĩ, ta cũng không có ý định để lộ cho ngươi biết những thứ này. Cũng có thể giành nhiều thời gian hơn để cùng ngươi chơi đùa trò lưu manh. ”

Trần Nặc nói đến đây, chỉ vào một cái ghế trống trước mặt: "Ngồi đi.”

Ngô Thao Thao ngồi xuống, còn cầm lấy điếu thuốc trên bàn cho lên miệng mình ngậm một cái.

Trần Nặc không ngăn cản hắn, còn chủ động đưa qua bật lửa.

"Sư đệ a, ngươi cũng là người có bí mật a, không bằng mỗi người đi một bên, ccos được không?" Ngô Thao Thao cười cười, hít một hơi.

Trần Nặc không tiếp nhận những lời này, ngược lại thản nhiên nói: "Sư huynh a, tình huống có chút biến hóa, hiện tại ta không có kiên nhẫn cùng ngươi chơi đùa a.”

Nói xong, Trần Nặc nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Ngô Thao Thao.

"Buổi sáng, ta nhận được điện thoại, Tôn Khả Khả ra ngoài bị xe tông.

Một tai nạn nhỏ thôi, không lớn, một chiếc xe đạp đâm vào cô ấy, chỉ là bị mang theo một chút, bị thương cũng không nặng, chính là trên đùi bị trầy xước một chút, cũng bầm tím một chút.

Liên tưởng đến những trải nghiệm khác nhau của cô ấy trong những ngày trước đó.

Lại nghĩ đến ngày hôm qua gặp được ngươi, những lời ngươi nói…"

Nghe đến đây, sắc mặt Ngô Thao Thao cũng nghiêm túc.

Trần Nặc chậm rãi lắc đầu: "Kỳ thật, xui xẻo gì a, cái gì báo ứng a, loại vật thần thần bí bí này, ta không tin.

Cái gì mà hộ thân phù với số mệnh mây đen quấn thân, ta cũng không quá tin, cái gì thần phật nói, cũng đều là nói nhảm.

Nhưng… Ta tin vào một điều.

Chắc chắn có một loại sức mạnh bí ẩn mà tôa chưa biết được trong thời gian này, dẫn đến những điều này xảy ra.

Ta có thể nói với ngươi rất rõ ràng, bây giờ, trong lòng ta thật sự rất gấp!

Gần đây Tôn Khả Khả luôn xảy ra xui xẻo, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, lực lượng gì gây ra chúng?

Sức mạnh này mạnh đến mức nào?

Cô ấy sẽ xảy ra bao nhiêu lần nữa?

Hậu quả nghiêm trọng nhất là gì?

Ngô Đạo!

Hôm nay, nếu ngươi không thể trả lời rõ ràng mấy vấn đề này của ta…"

Trần Nặc hít sâu một hơi, trên mặt thiếu niên không chút thay đổi.

"Tôn Khả Khả chính là mạng của ta!

Ngươi không nói…

Hôm nay, ngươi sẽ gặp máu.

Ta đã nói rồi.

Ta thật sự nghiêm túc.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất