Ổn Trụ Biệt Lãng

Chương 320

Chương 320
Hà Dung


Trần Nặc không lập tức buông tha cho Ngô Thao Thao, mà để cho Lỗi ca phân phó, đem vị đại sư huynh này ở lại trong xe, trước tiên không cho hắn rời đi.

Đương nhiên, đãi ngộ tốt hơn rất nhiều, trà ngon thuốc lá hầu hạ.

Bản thân Trần Nặc ra ngoài lập tức đến nhà Tôn Khả Khả.

Ngày hôm đó là thứ Tư, buổi chiều, lão Tôn ở trường, Dương Hiểu Nghệ cũng đi làm.

Tôn Khả Khả vốn không cần đến lớp sau khi thi xong kỳ thi cuối cùng. Buổi sáng đi ra ngoài bị xe đạp đâm trúng, buổi chiều liền dứt khoát ở nhà nghỉ ngơi.

Vết thương quả thật không nặng, Trần Nặc đến, kiểm tra vết thương của Tôn Khả Khả: một chút bầm tím, trên đầu gối cũng có thêm một vết thương.

Chỉ là tiểu cô nương bị bạn trai của mình ấn ngồi trên sô pha, bị Trần Nặc ôm lấy một cái bắp chân của mình, bắp chân mà Trần Nặc ôm bị sờ tới sờ tới sờ đi, Tôn Khả Khả đỏ mặt như phủ đầy son phấn.

Tuy rằng rên rỉ kháng cự vài cái, nhưng chung quy vẫn là vặn không được Trần Nặc.

Tên này… Không phải là nhân cơ hội chiếm tiện nghi đi…

Tuy rằng trong lòng cô đối với hành động thân mật giữa Trần Nặc cũng không có lòng kháng cự gì, ngược lại một bắp chân của mình bị Trần Nặc nắm trong tay, bàn tay Trần Nặc nhẹ nhàng sờ tới sờ lui trên đùi Tôn Khả Khả, Tôn Khả Khả liền cảm thấy hô hấp dồn dập, tim đập nhanh, nửa người đều mềm nhũn…

Trong lòng thật sự không có nửa điểm kháng cự, ngược lại mơ hồ có một cỗ xúc động muốn dán vào trong lòng thiếu niên này.

Nhưng…

Nhưng không thể làm như vậy.

Cha mẹ cô đều từng ở nhà, sau lưng dùng lời nói cảnh cáo Tôn Khả Khả, ý tứ ngoài lời chính là, hiện tại ở độ tuổi này, tuyệt đối không thể cùng Trần Nặc có tiếp xúc thân mật quá nhiều.

"Trần, Trần Nặc." Tôn Khả Khả cắn môi, cúi đầu mơ hồ nói: "Ngươi, ngươi đã sờ đủ chưa…"

Kỳ thật trong lòng Trần Nặc cũng có chút nhộn nhạo, bắp chân của thiếu nữ trắng trẻo, thon dài, thẳng tắp, vòng cung trên bắp chân đầy đặn mà mảnh khảnh, làn da mịn màng, sờ lên trơn tru.

"Khụ khụ." Trần Nặc ngượng ngùng ho khan một tiếng, buông bắp chân Tôn Khả Khả xuống, sau đó nhìn trên mặt cô gái đã ửng hồng, nhịn không được tiến tới, hôn lên mặt Tôn Khả Khả một cái.

"A!" Tôn Khả Khả giật mình, nhẹ nhàng đẩy Trần Nặc ra: "Ngươi, ngươi, ngươi đừng làm thế."

Được rồi, hắn đáp ứng lão Tôn, phát hồ tình chỉ hồ lễ.

Trần Nặc cũng biết giờ phút này không phải lúc thân thiết với bạn gái, vì thế buông Tôn Khả Khả ra, bắt đầu cẩn thận hỏi chuyện.

Trần Tiểu Cẩu xảo quyệt cỡ nào, Tôn Khả Khả làm sao phòng bị được?

Huống chi buổi chiều trong nhà không có ai, cùng người trong lòng mình ở nhà một mình, trong lòng cô gái suy nghĩ lung tung, hồ đồ đã bị Trần Nặc hỏi rất nhiều lời.

Trần Nặc nhận được một manh mối.

Ngày đầu tiên bị ngã cầu thang, trong ba ngày trước đó.

Ba ngày đó, Tôn Khả Khả ra ngoài gặp người lạ, chỉ có hai lần.

Một lần là…

Trong nhà vệ sinh của cửa hàng mua sắm đồ nội thất trên phố Đường Tử, ta đã gặp một chị gái lớn nhìn rất đẹp!

Khụ khụ khụ khụ khụ…

Trần Nặc chột dạ ho khan vài tiếng, vội vàng dời ánh mắt nhìn nơi khác.

Điều này không thể nói.

Bỏ qua bỏ qua!

Bỏ qua!

Cô bé rất ngoan ngoãn và hiểu chuyện, lúc ra ngoài vì muốn tiết kiệm tiền nên cũng không ngồi xe buýt, chủ yếu là đi xe đạp của mình.

Không nói chuyện với người lạ ở nơi công cộng và không tiếp xúc với người lạ.

Hơn nữa, con gái, đối với việc tiếp xúc tay chân vốn rất mẫn cảm.

Đừng nói là tiếp xúc tay chân, chạm vào người lạ một chút, đối với cô gái mà nói, đều là vô cùng mẫn cảm, cũng sẽ nhớ rõ.

Cho nên, đi lần đó ra ngoài tình cờ gặp phải Lộc Tế Tế, có thể bỏ qua.

Cô gái không chạm vào bất kỳ người lạ nào trên đường đi.

Vì vậy, chính là lần thứ hai.

Căn cứ vào lời Tôn Khả Khả nói, một ngày sau khi tan học, cô đến nhà bạn cùng lớp là Lâm Hiểu Na.

Lâm Hiểu Na, kỳ thật Trần Nặc cũng từng gặp qua cô học sinh này.

Đó là cô gái mặt tròn mập mạp như trăng tròn.

Lần trước ở Duyên Biên, buổi tối ở nhà trọ, ban đêm lúc Trần Nặc từ Nam Triều Tiên trở về, đến phòng Tôn Khả Khả tìm cô, cánh cửa mở ra chính là một cô gái mặt tròn mập mạp —— đó chính là Lâm Hiểu Na.

Lần đi du lịch đó, Tôn Khả Khả liền cùng Lâm Hiểu Na ở một phòng.

Nữ hài tử đi du lịch ở một phòng, có thể thấy được quan hệ bạn bè giữa hai người rất tốt.

Trong thực tế cũng có thể thấy đó là sự thật.

Ngày thường Lâm Hiểu Na trong lớp cũng không có gì đặc biệt, là một người vui vẻ, hơn nữa đối với mọi người đều cười hì hì, một cô bé mập mạp tốt bụng, tính cách cũng thuộc loại vui vẻ hoạt bát, thiện chí giúp đỡ mọi người.

Trần Nặc đối với Lâm Hiểu Na không có bất kỳ hoài nghi nào… Dù sao mình cũng học chung một lớp.

Nếu Lâm Hiểu Na là cao nhân thân mang tuyệt kỹ gì… Ngày thường ở chung trong trường học, một học kỳ có nhiều thời gian, mặc dù tiếp xúc không nhiều, nhưng nhìn qua không có bất kỳ bất thường nào.

Trần Nặc cảm thấy ánh mắt của mình không bị mù như vậy.

Nhưng…

"Ngày đó đến nhà Lâm Hiểu Na chơi, cô ấy cũng gọi tới một người khác, là hàng xóm lúc trước cô ấy ở một nơi khác, cũng đến nhà cô ấy chơi."

Nói đến đây, Tôn Khả Khả phảng phất sợ Trần Nặc hiểu lầm, vội vàng bổ sung một câu: "Cũng là một nữ sinh, không phải con trai, ngươi đừng suy nghĩ lung tung a… Ta, ta…"

Cô gái hạ thấp giọng nói của mình: "Ngoài trừ lúc ở trường ra, thời gian khác ta đều không tiếp xúc vào nam sinh nào cả."

Trần Nặc cười cười, không nói gì.

Cô gái đến nhà Lâm Hiểu Na chơi.

Chính là hàng xóm khi bé của Lâm Hiểu Na, nhưng Lâm Hiểu Na sau khi lên trung học liền chuyển nhà, nhưng hai người vẫn còn chơi với nhau.

Cô gái lớn hơn Lâm Hiểu Na và Tôn Khả Khả hai tuổi, đã tốt nghiệp và làm việc.

Hôm đó cũng trùng hợp, cô gái kia cũng đến nhà Lâm Hiểu Na chơi, liền gặp Tôn Khả Khả.

Ba cô gái ăn tối cùng nhau tại nhà Lâm Hiểu Na.

"Các ngươi chỉ ăn cơm tối, không làm gì khác?"

Tôn Khả Khả trợn to hai mắt: "Còn có thể có chuyện gì nữa? Chỉ là một bữa ăn tối với nhau, trò chuyện, và sau đó xem TV, rồi ta cũng về nhà a.”

"Cô gái đó tên gì?"

"Tên là Hà Dung."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất