Chương 33
Mẹ Của Giáo Hoa
Lão Tôn kỳ thật không biết làm cơm.
Sau khi hắn thái thịt rửa rau xong, liền đi ra khỏi phòng bếp, ngồi trên ghế sa lon trong phòng khác, một ly trà, một tờ báo chí.
Nhìn một lát, hắn lấy thuốc lá ra, nghĩ nghĩ, nhìn nhìn con gái mình cùng Trần Nặc, không đốt, mà là đi tới ban công hút.
Nguyên bản Trần Nặc vẫn một mực cúi đầu đọc sách, chờ lão Tôn kéo cửa ban công đi ra ngoài hút thuốc, hắn mới ngẩng đầu lên, nhìn một chút Tôn giáo hoa cũng đang nhìn về phía mình.
"Ba ba của ngươi, thật sự là người tốt."
Lão Tôn là người rất tốt, nhưng bữa cơm này cũng ăn không tốt lắm.
Một nam một nữ làm bài tập đến bảy giờ rưỡi, trong lúc đó lão Tôn đi ra ngoài hút thuốc lá ba đến năm lần, lại còn nghe điện thoại hai lần. Thế nhưng mẹ của Tôn giáo hoa còn chưa có trở lại.
Chuyện này khiến cho lão Tôn đã khen đùi gà có chút ngượng ngùng.
Trần Nặc ngược lại không cảm thấy quan trọng, giáo hoa cũng đã trực tiếp chạy vào gian phòng của mình, sau đó lấy ra một bịch bánh bích quy Oreo, ngồi ở bên cạnh Trần Nặc, xé mở chia cho hắn ăn.
"Mẹ ta thường xuyên tăng ca trở về khuya, nếu ngươi đói thì trước ăn cái này."
Lão Tôn lại có chút muốn nhồi máu cơ tim… Trước kia tiểu áo bông tri kỷ của mình đều sẽ lấy trước bánh bích quy cho mình ăn!!!
Nghĩ nghĩ, lão Tôn đứng dậy đi vào phòng bếp, lật ra một thùng mì, nhướng người ra nhìn hai đứa bé trong phòng khách.
"Nếu không, chúng ta trước ăn chút mì, Khả Khả, ngươi đi nấu."
Tôn giáo hoa giống như đã quen với việc này, nghe vậy liền nhảy xuống ghế, nhảy nhảy nhót nhót đi vào phòng bếp.
Lão Tôn lại suy nghĩ, hắn quay người mặc áo khoác vào rồi thay giày đi ra ngoài.
Sau mười mấy phút, lão Tôn trở về, trong tay có một túi đồ ăn đã chín.
Vịt muối, thịt heo, còn có rau trộn rong biển.
Tôn giáo hoa nấu mì rất bình thường, hơn nữa còn có chút chín quá.
Vịt muối hơi mặn, thịt heo cũng hơi khô, về phần rau trộn rong biển tất nhiên là bỏ hơi nhiều bột ngọt.
Tuy nhiên bữa cơm này, Trần Nặc ăn phi thường ngon.
Bởi vì thời điểm bắt đầu ăn, đũa đầu tiên của lão Tôn, liền đem một cái vịt chân kẹp vào trong chén Trần Nặc.
Nhưng biểu hiện hòa ái của lão Tôn chỉ kéo dài một giây đồng hồ.
Bởi vì sau đó Tôn giáo hoa cũng gắp lên một cái cánh vịt, nhìn có vẻ đang muốn bỏ vào trong chén của Trần Nặc… Mắt thấy con mắt hạt châu của lão Tôn đều nhanh trợn lồi ra, Tôn giáo hoa ngượng ngùng cười một tiếng, đũa ở giữa không trung quay trở lại, cuối cùng cánh vịt vẫn là rơi vào trong chén lão Tôn.
Lúc nói chuyện phiếm trong lúc ăn, Trần Nặc nghe Tôn giáo hoa nói liên miên lải nhải đến mẹ của mình, là tiểu công chức trong một cơ sở, nhưng vẫn luôn bận bịu, nhất là mấy tháng gần đây, tựa như đang tham dự cải biến khu đất nào đó, cho nên thường xuyên tăng ca làm việc.
Cho nên thời điểm lão Tôn tăng ca, con gái đưa cơm, cũng không phải mỗi ngày đều sẽ có đùi gà ăn — đại bộ phận thời gian, kỳ thật đều là Tôn giáo hoa nấu mì, lại thêm hai cái ruột hun khói.
Đùi gà ngày đó chỉ là vừa vặn.
Thời điểm bữa cơm sắp kết thúc, ngoài cổng truyền đến âm thanh mở khóa.
Cửa phòng đẩy ra, một người phụ nữ trông đã hơn ba mươi tuổi bước vào.
Trần Nặc liền có thể xác định, đây là mẹ của Tôn giáo hoa —— hai người quá giống nhau.
Vẻ ngoài của Tôn giáo hoa, đa số là kế thừa từ mẫu thân, tinh xảo và nhỏ nhắn. Thứ duy nhất không giống chính là cặp mắt đào hoa kia.
Đôi mắt của mẹ Tôn giáo hoa, khóe mắt càng xếch lên một chút — nhìn qua có hương vị của sự quyến rũ.
Trên mặt trang điểm một chút, tuy rất nhạt, nhưng lại tỉ mỉ tốn rất nhiều tâm tư. Mặc một chiếc áo khoác ngắn của phụ nữ, kiểu dáng chính là loại đang thịnh hành nhất năm nay.
Mẹ của Tôn giáo hoa vừa vào cửa liền trông thấy ba người đang ăn cơm trên bàn, thấy được Trần Nặc, sửng sốt một chút, liền mỉm cười gật gật đầu xem như chào hỏi, nhìn về phía lão Tôn: "Lại mang học sinh trở về ăn cơm nha."
Lão Tôn đã đứng dậy đi qua, tiếp nhận túi xách trong tay lão bà, sau đó xoay người đem dép lê trong tủ giày đem ra đặt ở dưới chân nàng.
"Ừm, trong nhà của thằng bé không có ai làm cơm, ta mang về đối phó một bữa, vốn còn muốn ăn đùi gà do ngươi làm, sao ngươi trở về muộn như vậy." Nói rồi, lão Tôn quay đầu hướng về phía Trần Nặc cười nói: "Đây là lão bà của ta, họ Dương, ngươi gọi Dương a di là được."
Biểu hiện đêm nay của Trần Nặc so với lúc ban ngày trong trường học hoàn toàn khác biệt, khách khách khí khí đứng lên, khẽ khom người: 'Chào Dương a di. Ta gọi Trần Nặc."
"Được rồi, ngươi ngồi xuống đi, tiếp tục ăn, đừng khách khí." Ngữ khí thản nhiên.
Dương nữ sĩ đi đến cạnh ghế sa lon ngồi xuống, lão Tôn cũng đã tiến vào phòng bếp, không bao lâu đã rót chén nước ra.
Dùng nước đun sôi để nguội, nhiệt độ vừa vặn có thể uống.
Dương nữ sĩ uống nửa chén, lão Tôn đã cực kỳ quan tâm hỏi: "Tại sao lại tăng ca muộn như vậy, đã ăn gì chưa?"
Nhìn bộ dạng này của lão Tôn, Trần Nặc không nhịn được cười.
Lão Tôn a, ngoại trừ là con gái nô, chỉ sợ bình thường ở nhà cũng chính là thê nô.
Dương nữ sĩ gật gật đầu, ngữ khí rất mệt mỏi: "Ừm, có ăn qua loa. Hôm nay cùng lãnh đạo xuống nông thôn khảo sát khối đất đang quy hoạch kia, đi nửa ngày đường, mệt không chịu nổi."
Nói rồi, dương nữ sĩ đi tới bên cạnh con gái, hôn lên mặt cô bé một cái: " ban đêm không cho phép xem tivi a, cơm nước xong xuôi thì tranh thủ thời gian làm bài tập."
Tôn giáo hoa cười đẩy mẹ ra, cau mày nói: "Mùi thuốc lá trên người mẹ nặng quá đi."
Lão Tôn nghe vậy hỏi: "Mùi thuốc?"
Dương nữ sĩ thở dài: "Những người trong văn phòng phá triển đều là những người hút thuốc lá, bọn hắn muốn hút ta cũng ngăn không được, trong một phòng hút thuốc cả một đêm, con mắt ta đều bị hun cho đỏ lên." Nói rồi, nàng đã hướng về phía phòng ngủ đi đến: "Ta giờ nhức đầu lắm, đi nằm một lát."
Lão Tôn đỡ lấy lão bà của mình liền vào phòng, sau đó thời điểm đi ra còn lớn tiếng nói: "Đừng nằm quá lâu, ta lấy cho ngươi một ly sữa bò nóng a."
Tôn giáo hoa dùng cánh tay đụng đụng Trần Nặc, thấp giọng nói: "Mẹ ta xinh đẹp chứ! Cha ta đối mẹ ta khá tốt!"
Nói rồi, thiếu nữ dùng ánh mắt mong chờ nhìn Trần Nặc, dạng như vậy, phảng phất đang ám chỉ cái gì đó.
Trần Nặc không nói lời nào, như đang suy nghĩ điều gì đó.
Hắn rất nhanh liền xử lý xong mì trong chén, sau đó đem bát đi đến phòng bếp.
"Để đó để đó, để ta rửa, ngươi đừng làm." Lão Tôn chạy theo Trần Nặc, đem hắn đuổi ra khỏi phòng bếp.
Trần Nặc nghĩ nghĩ: "Lão Tôn, không còn sớm, ta phải trở về."
Lão Tôn nhìn Trần Nặc, tựa hồ muốn cùng hắn trò chuyện chút gì, bất quá vẫn không nói ra, chỉ vỗ vỗ bả vai hắn: "Chuyện lúc tan học hôm nay, ngươi có áp lực khác, suy nghĩ của ngươi mới là quan trọng nhất. Bên kia… Ta sẽ giúp ngươi đối phó trước. Những người bên ngục giam kia đã quen nói thẳng, công tác tư tưởng học sinh không phải làm như vậy. Được rồi, đêm nay ngươi trở về đi, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai đi học chớ tới trễ."
Trần Nặc đối với lão Tôn chân thành cười cười.
Tôn giáo hoa ngược lại là có chút lưu luyến không rời, nhưng ở trước mặt cha mình, nào dám biểu lộ quá nhiều.
Lằng nhà lằng nhằng đưa Trần Nặc tới cửa, nhìn Trần Nặc đổi giày.
Thời điểm Trần Nặc đổi giày, bỗng nhiên lông mày lại giương lên.
Bất quá hắn không nói gì, đứng dậy, cáo từ, mở cửa, rời đi.