Chương 330
Tư Tàng Tiền Riêng
Ngô Thao Thao nói, chính mình đi vào đại điện đối diện với cửa lớn.
Nói là đại điện, kỳ thật chính là một gian phòng nga.
Bên trong cánh cửa, trên hương đài, Tam Thanh đạo tôn ngồi ở bên phải, Phật Tổ Bồ Tát ngồi ở bên trái…
Ngô Thao Thao cầm lấy mấy nén hương đốt lên, bái vài lần, xoay người lại, bà tử đã bưng chén trà đi tới.
Ngô Thao Thao đưa tay muốn nhận chén trà, bà tử lại tự mình bưng ung dung uống hai ngụm, không để ý đến tay Ngô Thao Thao vươn tới.
Ngô Thao Thao ngượng ngùng cười, rút móng vuốt về giấu trong tay áo, sau đó nửa ngày từ trong túi lấy ra một đống tiền giấy.
"Nơi này có hai ngàn đồng." Ngô Thao Thao ho khan một tiếng, chính sắc nói: "Lần này xuống núi thăm sư phụ ta, gặp phải chút việc làm ăn, thuận tay kiếm được.
Ngày mai ngươi lấy số tiền này để mua ít gạo.
Ân, mấy đứa trẻ những ngày này chắc cũng thèm thịt, ngươi đi đến các cửa hàng thịt ở đầu làng để cắt một vài cân thịt ngũ hoa với thịt mỡ, mua thêm một vài ít xương đuôi.”
Bà tử tiếp nhận, ở đầu ngón tay nhổ nước miếng, nhanh chóng đếm một lần, đầu tiên là thu vào túi, sau đó lạnh lùng nhìn Ngô Thao Thao: "Chỉ có vậy thôi sao? Ngươi có giấu tiền trong phòng riêng không?”
“Sao có thể thế được!” Vẻ mặt Ngô Thao Thao chính khí lẫm liệt: "Một nhà già trẻ đồng cam cộng khổ! Làm sao ta có thể làm cho những chuyện đê hèn như giấu tiền tư nhân!”
Bà tử từ trên xuống dưới hai mắt đánh giá Ngô Thao Thao, hắc hắc cười lạnh hai tiếng.
Trầm mặc một lát, bà tử mở miệng nói: "Lần này trước khi xuống núi, ngươi tính toán sẽ gặp phải một cơ duyên, chuyện này ứng nghiệm sao?”
Ngô Thao Thao híp mắt suy nghĩ: "Con người sao, luôn gặp phải cơ duyên. Chuyện này cũng vậy. thế nhưng…"
"Thế nhưng cái gì?"
"Người đó, ta có chút không nhìn được a." Ngô Thao Thao sờ sờ cằm mình, lại suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Mặt có chút kỳ quái, ta lặng lẽ tính toán một chút, số mệnh này cũng không đúng…
Người kia rất cổ quái, ta cảm thấy khi đứng gần với hắn ta, toàn bộ cơ thể của ta đều phát lạnh, không dám giao tiếp sâu hơn, cũng vì thế nên ta mới vội vàng trở lại a.”
Bà tử nghe xong, sắc mặt cũng nghiêm túc vài phần: "Số mệnh không đúng sao?”
"Ừm, cũng tính là vâyh."
"Vậy… Vẫn ổn định một chút, rồi từ từ xem xét." Bà tử suy nghĩ một chút, nói: "Nội tình môn phái chúng ta vẫn còn rất mỏng, trước mắt chỉ có mấy người lớn nhỏ này, không chịu nổi sóng gió gây sức ép.”
"Ta cũng nghĩ như vậy, vẫn nên chờ đợi ổn định một chút. Người đàn ông đó a, ta né tránh một chút là được rồi… Ôi, mẹ ơi? Ngươi sờ loạn cái gì a!”
“Ta xem rốt cuộc ngươi giấu tiền tư ở đâu!” Bà tử đưa tay nắm lấy Ngô Thao Thao, sau đó tại mấy túi quần trên dưới thân Ngô Thao Thao đều bị sờ một lần.
Ngô Thao Thao đấu tranh tuyệt vọng: "Ta nói, ta tốt xấu gì cũng là trưởng môn! Ngươi để lại cho ta một chút mặt mũi được không? Ai! Đừng chạm vào chỗ đó!”
"Chưởng môn cái rắm! Nếu không phải lúc trước ngươi ném màu thắng ta, chức trưởng môn này cũng chưa tới lượt của ngươi đâu!
A ha! Số tiền này ở đâu ra? Sao ngươi nói ngươi không tư tàng tiền riêng!
Đừng chạy!!!”
Hôm qua Trần Nặc tiễn đại sư huynh đi, chuyện của Tôn Khả Khả cũng đã được giải quyết.
Người này một khi không có việc gì, liền nhịn không được lại lười biếng.
Vốn dĩ, giấc mơ kiếp này của Trần Diêm La chính là làm cá ướp mặn mà.
Chiều hôm qua tiễn đại sư huynh đi, Trần Nặc ở trong cửa hàng Lỗi ca nghỉ ngơi một lát rồi lại chạy trốn ra ngoài một mình.
Buổi tối đến nhà lão Tưởng ăn một bữa cơm tối… Nhân tiện đi cùng với Tiểu Diệp. Sau đó ra khỏi cửa nhà lão Tưởng, lại tìm đến phòng máy tính nhỏ ở gần trường, chơi đến tận tối khuya.
Vào buổi sáng, Trần Nặc một mình bước ra khỏi phòng máy tính, chuẩn bị về nhà đi ngủ.
Lúc này mới vừa về đến nhà, ngoài ý muốn nhận được một cuộc điện thoại, người gọi điện cư nhiên lại là Lưu công nhân.
"Trần Nặc à?"
"Ồ? Lưu công… À, Lưu lão sư, sao ngươi lại gọi cho ta?”
Kỳ thật Lưu công nhân vừa nghe thấy thanh âm Trần Nặc nói chuyện, liền đau răng, trong lòng chán tiểu tử này, giọng điệu cũng không quá khách khí: "Đừng nói nhảm! Thay mặt nhà trường, ta thông báo cho cho ngươi có mặt tại trường vào 2 giờ 30 phút chiều nay.”
"Chuyện gì vậy?Kỳ thi cũng đã kết thúc rồi a.”
"Kêu ngươi đến thì ngươi cứ đến đi!" Đây là lệnh từ hiệu trưởng Phương yêu câu ta thông báo đến các ngươi.”
Trần Nặc nghe được một chi tiết: Các ngươi.
"Rốt cuộc có chuyện gì vậy?"
"Chuyện tốt! Được rồi, ta còn phải thông báo cho người khác nữa, nhớ 2 giờ 30 chiều nay, tập hợp tại hội trường nhỏ! Đừng đến trễ! Đúng rồi! Mặc đồng phục học sinh!”
Trần Nặc cúp điện thoại, tắm rửa trước, sau đó nằm trên giường một lát.
Thức dậy vào lúc đúng 2 giờ chiều, mặc đồng phục thể thao màu xanh trắng, sau đó đi ra ngoài.
Tất cả các con đường đến trường đều có xe đạp đang đi, cổng trường rồi đi thẳng đến thính phòng nhỏ của trường.
Hai giờ rưỡi, Trần Nặc cơ hồ bước vào cửa.
Không ít người đã chờ đợi trong thính phòng nhỏ của trường.