Chương 41
Em Gái
Sau khi viếng thăm kết thúc, Trần Nặc cùng Trương giáo đạo hàn huyên một hồi, xem như triệt để hiểu rõ sự tình.
Đương nhiên, hắn rất cẩn thận, không có lộ ra việc mình "Không biết bản thân còn có một đứa em gái cùng mẹ khác cha", bằng không cũng liền nói không thông.
Âu Nhược Hoa còn có một đứa con gái, ở đoạn hôn nhân thứ hai sinh ra.
Cô bé năm nay đã năm tuổi. Sau khi hai vợ chồng Âu Nhược Hoa vào tù, liền giao đứa bé cho thân thích bên nhà trai nuôi dưỡng.
"Căn cứ yêu cầu của phạm nhân, chúng ta cũng đệ trình liên đoàn phụ nữ thuộc khu phố của phạm nhân, cũng phái cán sự cùng nhân viên liên đoàn đi thăm hỏi các gia đình hai lần, tin tức phản hồi cũng còn tính là bình thường, sinh hoạt của đứa bé có bảo hộ. Nhưng cụ thể hơn chúng ta cũng không biết… Chúng ta dù sao cũng là ngục giam, cũng có công việc riêng." Trương giáo đạo cực kỳ ngay thẳng nói ra.
Cuối cùng hắn viết địa chỉ cùng số điện thoại cho Trần Nặc: "Đây là địa chỉ gia đình mà đứa bé ở nhờ, số điện thoại này là số điện thoại của nhân viên liên đoàn phụ nữ để liên hệ về vấn đề này, nếu như ngươi muốn đến cửa thăm viếng, có thể liên lạc trước với bên liên đoàn phụ nữ, sau đó cùng gia đình đối phương trao đổi, liền có thể đi."
Trần Nặc không có trì hoãn, cùng ngày liền sọi cho số điện thoại kia.
Kết nối điện thoại là một cán sự của liên đoàn phụ nữ phụ trách chuyện này, nghe thanh âm là một nữ tử tuổi không lớn lắm, họ Lưu.
Lưu cán sự rất nhiệt tâm, sau khi nghe Trần Nặc muốn đến thăm, lập tức biểu thị mình có thể liên hệ gia đình nuôi đứa bé, đồng thời chủ động yêu cầu đi cùng với Trần Nặc tới cửa thăm viếng.
Sau một tiếng cúp điện thoại, Lưu cán sự phát tới tin tức, ước định giữa trưa ngày thứ hai có thể đi thăm viếng.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, giữa trưa ngày thứ hai, gặp mặt Lưu cán sự tại địa phương đã hẹn.
Lưu cán sự nhìn qua tuổi không lớn lắm, cũng không đến ba mươi tuổi, ăn mặc cực kỳ mộc mạc, một chiếc áo lông vũ Ba Tư rất phổ biến trong hai năm này, giữa mùa đông, cưỡi xe đạp điện.
Có thể nghĩ, cơ sở công chức tuổi này, bị phân phối đến liên đoàn phụ nữ khu phố ở nơi thanh canh thủy quả này, khẳng định trong nhà không có chống lưng.
"Năm ngoái ta đã đi thăm đứa bé hai lần, cảm thấy rất tốt, cùng ăn một bữa cơm, đưuá bé rất ngoan… Ai, bạn học Trần Nặc, em gái của ngươi thật sự quá đáng yêu, ta thật sự rất thích đứa bé này." Lưu cán cũng không đi tay không, còn mang theo hai cân táo, hiển nhiên là người có lòng nhiệt tình: "Bởi vì tình huống của đứa bé đặc biệt, cha mẹ đứa bé cũng không đưa quá nhiều tiền cho gia đình nhận nuôi, cho nên liên đoàn phụ nữ khu phố có liên hệ một chút với tổ chức bảo hộ quyền lợi phụ nữ và trẻ em, cũng tranh thủ được một chút kinh phí, mỗi tháng sẽ cho đứa bé 200 đồng, dùng để cải thiện sinh hoạt phí của đứa bé, cái này ngươi yên tâm.”
Thái độ Trần Nặc cực kỳ khách khí: "Đã làm phiền ngài rồi."
Lưu cán sự khoát khoát tay: "Đây cũng là công việc của ta. Hơn nữa, em gái của ngươi thật sự cực kỳ đáng yêu, ta cũng cực kỳ thích con bé."
Đi vào cửa tiểu khu, Trần Nặc ngừng một chút, tại siêu thị ở gần cửa tiểu khu mua thêm một gói quà lớn, xem lễ vật tặng cho “em gái” chưa biết mặt của mình.
Nghĩ nghĩ, lại mua hai điếu thuốc cùng hai bình rượu.
Lưu cán sự nhìn thấy, trong lòng hơi động… Đứa bé trai này, ngược lại vô cùng cẩn thận.
Một cư xá cũ, không có tài sản gì, một cái cửa sắt lớn của cư xá, một cái phòng thu phát. Tầng dưới của ngôi nhà, giống như những cư xá khác ở thời đại này, khắp nơi đều có xe đạp đang đậu.
Cư xá có sáu tầng, điểm đến nằm ở tầng cao nhất là tầng sáu. Thang máy không có, chỉ có thể cước bộ từng bậc thang đi lên.
Đến cổng, trên cửa dán câu đối xuân mới tinh, ở giữ treo một chữ ‘Phúc’ ngược.
Gõ cửa, bên trong có một cỗ mùi khói nồng đậm bay ra.
Một người phụ nữ trung niên mở cửa ra, vừa nhìn thấy Lưu cán sự, lập tức nở ra khuôn mặt tươi cười: "Tiểu Lưu tới a, nhanh vào đây!"
Sau khi mở cửa ra, Trần Nặc đi theo Lưu cán tiến vào gia đình này.
Nhìn gia đình cực kỳ bình thường này, hẳn là một gia đình khá giả.
Sàn nhà được lát gỗ, phòng khách cũng có điều hòa.
Trong nhà có một dôi vợ chồng trung niên, cùng một người già. Còn có cậu bé tầm bảy tám tuổi ở phòng khách xem tivi.
"Đây là Cố thúc thúc và Phương a di." Lưu cán sự giới thiệu một chút: "Cố thúc thúc là… Ân, là thúc thúc ruột của đứa bé."
Trần Nặc gật đầu
Trước khi đến đây hắn đã tìm hiểu qua tình hình.
Đứa bé đã được em trai của người cha nhận nuôi.
Cũng chính là em trai người chồng thứ hai của Âu Nhược Hoa.
Trong nhà có một lão bà bà, chính là mẹ chồng của Âu Nhược Hoa, bà nội của đứa trẻ, cũng là mẹ ruột của chồng thứ hai của Âu Nhược Hoa.
"Ngươi gọi… Trần…" Nam chủ nhân của nhà này chào hỏi với thư ký Lưu, nhìn Trần Nặc.
"Trần Nặc, ta gọi Trần Nặc." Trần Nặc nhẹ gật đầu: "Năm mới đã tới nhà quầy rầy, gây thêm phiền pức cho các ngươi rồi."
Trần Nặc đem rượi và thuốc lá lấy ra.
Thái độ của hai người chủ nhà, hiển nhiên có chút thay đổi, lúc mới bắt đầu thì đạm mạc, hiện tại đã nhiệt tình hơn mấy phần.
"Ngồi một chút! Ngồi!"
Có thể nói, nếu như không có đứa em gái cùng mẹ khác cha của Trần Nặc xen vào, đây chính là một nhà ba đời có bốn người bình thường.
Sau đó Trần Nặc liền gặp được em gái của mình. Cô bé được nữ chủ nhân ngôi nhà dẫn ra khỏi phòng.
Tiểu cô nương tựa hồ có chút sợ người lạ, rụt rè núp ở sau ghế sô pha, không dám nói gì.
Cho dù là nữ chủ nhân nhẹ nhàng đẩy nhẹ cô bé về phía trước, dưới nhiều lần yêu cầu, cô bé cũng chỉ nhẹ nhàng hô một tiếng "Chào a di, chào ca ca ", sau đó liền rốt cuộc không chịu nói.
Cô bé sinh ra vốn rất đẹp mắt. Bộ dáng Trần Nặc, bộ dáng của Âu Nhược Hoa đều xem như phát triển, dáng dấp của cô bé cũng là mắt ngọc mày ngài, mắt to, làn da phấn nộn. Chỉ là nhìn qua có chút sợ người lạ, ánh mắt cũng né tránh nhìn người.
Trần Nặc không có gấp gáp đi thân cận cùng em gái của mình, cẩn thận đánh giá gia đình này.
Phòng khách được bài trí theo quy cũ, bởi vì ăn tết, trên bàn trà trưng bày mâm đựng trái cây, bên trong đặt một ít táo chuối cam và các loại khác, đều là hoa quả ngọt, còn có chút hạt dưa và đậu phộng.
Nam chủ nhân, cũng chính là thúc thúc của đứa nhỏ, đưa thuốc lá cho Trần Nặc, Trần Nặc từ chối, nam chủ nhân tự mình đốt.
Trong nhà có chút ầm ĩ, trong TV phát lại mấy tiết mục cuối năm. Nữ chủ nhân tiến vào phòng bếp nấu cơm, bà lão thì dựa vào ghế sa lon gần ban công nhất và nhắm mắt dưỡng thần, trong tay còn có một cái thiết bị thu âm, không biết bên trong là hí khúc của địa phương nào.
Cậu bé bảy tám tuổi kia, trong tay cầm đồ chơi ô tô chạy bằng điện, chạy đi chạy về, chơi vui đến quên cả trời đất.