Chương 45
Con Gái Ta
Được rồi, ba mươi tết, Trần Nặc vẫn còn là một người cô độc, tĩnh lặng nhìn pháo hoa. Hôm nay mới mồng hai tết, không đến hai ngày, trong nhà lại có thêm một đứa trẻ.
Lôi kéo đứa bé vào trong nhà mình.
Phòng ở vắng ngắt, không khí đều lạnh lẽo. Trần Nặc đốt lửa, trên bếp đun sôi nước. Nắm vuốt đôi tay có chút lạnh băng của tiểu cô nương, đi lại đem máy sưởi ấm mở ra.
Nhưng bức tường mỏng của ngôi nhà cũ này, ở trong mùa đông khắc nghiệt, tiểu cô nương lạnh đến rụt cổ, lại rất ngoan ngoãn chịu đựng không rên một tiếng.
Trần Nặc cầm chăn giường quấn lại tiểu nha đầu, nhíu mày nhìn trong nhà một chút.
Vỗ đầu một cái, lại cầm lên áo khoác mặc vào, lôi kéo tay của tiểu cô nương.
"Đi, ra ngoài mua đồ đi!"
Thời điểm 2001, thương hiệu điều hòa được bán chạy nhất tại Kim Lăng, không phải là thương hiệu Cách Lợi Mỹ sau này, cũng không phải là một đống nhãn hiệu nước ngoài.
Mà là Xuân Lan!
Phát hiện của Xuân Lan cùng Trương Tô Ninh ràng buộc với nhau, cũng là át chủ bài lớn nhất khi Trương Tô Ninh đánh thiên hạ. Một trong những tính năng là: Tới cửa lắp đặt nhanh.
Tại thập niên 90, mua một chiếc điều hoà không khí để lắp đặt trong nhà cần phải chờ tới một tuần hoặc thậm chí là một tháng, Trương Tô Ninh đánh nhãn hiệu Xuân Lan đã có thể lắp đặt trong 24 giờ.
Năm 2001, Xuân Lan vẫn còn như mặt trời ban trưa… Mặc dù Trần Nặc biết, chẳng mấy chốc nó sẽ đi xuống dốc một đường xuống thẳng vực sâu.
Đi tới cửa hàng lớn nhất của Tô Ninh Kỳ ở đầu đường để chọn một số điều hòa không khí Xuân Lan, trả tiền. Trần Nặc lôi kéo tiểu cô nương đi cửa hàng gần đó chọn mấy bộ quần áo cho cô bé. Mang theo bao lớn bao nhỏ, đi ngang qua KFC, thấy tiểu cô nương trông mong chăm chú nhìn, liền mang theo nàng đẩy cửa đi vào.
Trần Tiểu Diệp rất ngoan, ngoan đến khiển cho đau lòng người.
Thời điểm mua quần áo, bao lớn bao nhỏ, tiểu cô nương chủ động tự xách, thực sự xách không được, mới quay đầu yên lặng nhìn Trần Nặc, có chút luống cuống.
Trần Nặc cười cười, chọn lấy một cái túi nhỏ nhất nhẹ nhất trong đó cho nàng xách, tiểu cô nương phảng phất mới buông bỏ một chút lo lắng.
Thời điểm mua KFC, không dám nói ra mình muốn ăn cái gì, cho đến khi chờ Trần Nặc đem một cái đùi gà nhét vào trong tay nàng, nàng nhìn Trần Nặc nửa ngày, mới dám tin tưởng đây là cho mình.
Nhưng do dự một chút, vẫn là trước giơ lên nghĩ đưa cho Trần Nặc ăn trước.
Trần Nặc cười ha hả vỗ vỗ đầu của nàng, trực tiếp đem đùi gà nhét vào trong miệng tiểu nha đầu, nhìn tiểu quai hàm của nàng căng phồng, nhịn không được lại bóp một chút.
Lúc này cô bé mới ngòn ngọt cười.
Mua ly kem mới, Trần Tiểu Diệp tựa hồ đang nghiên cứu nửa ngày, mới cầm lấy thìa, ăn một miếng nhỏ, sau đó con mắt trợn tròn, một lần nữa nheo lại, tinh tế nhấm nháp.
Về sau lại có chút vụng về thăm dò qua thân thể, cầm cái thìa nhỏ từng muỗng từng muỗng đút cho Trần Nặc.
Thật là nhu thuận đến đau lòng người.
"Trước kia chưa từng ăn qua sao?" Trần Nặc nhíu mày.
Trần Tiểu Diệp lắc đầu.
"Bọn hắn đánh ngươi sao?"
Trần Tiểu Diệp không dám nói lời nào —— đáp án liền rất rõ ràng.
"… Ca, ngươi đừng đưuá ta trở về, có được hay không?"Tiểu cô nương tựa hồ hơi ấp úng, giờ phút này mới cả gan nói ra, mặc dù vẫn nói ấp úng: "Ta, ta không đáng ghét, ta sẽ tự mình tắm rửa, tự đi ngủ, ân… Ân… Ta sẽ còn quét rác, sẽ lau bàn, ân… Ta còn sẽ vo gạo."
Phảng phất giống như sợ bị ghét bỏ, tiểu nha đầu cố gắng đem tất cả việc mình có thể làm toàn bộ nói ra, sau đó lo sợ bất an nhìn Trần Nặc.
Trần Nặc cố gắng đè ép một đám lửa trong lòng mình, quét rác lau bàn vo gạo… Trước đó đứa nhỏ này đã trải qua những điều gì?
Đứa bé năm tuôi, cả nhà họ Cố cũng nhẫn tâm?
Trần Nặc sờ soạng mặt nàng: "Không là để cho ngươi biết sao, về sau, ngươi ở cùng ta, sẽ không trở về chỗ kia. Có được hay không?"
"…Được!" Cô bé cố gắng gât đầu.
Nghĩ nghĩ, lại tựa hồ không yên lòng, thận trọng đào một thìa kem ly đưa đến bên miệng Trần Nặc, nụ cười trên mặt còn có mấy phần lo âu và lấy lòng: "Ca, ta sẽ nghe lời ngươi, ta sẽ rất nghe lời cực kỳ nghe lời."
Làm cho người đau lòng!
Khi về đến nhà, từ xa đã nhìn thấy Tôn giáo hoa đang đứng ở hành lang dậm chân đi qua đi lại.
Thiếu nữ mặc chiếc áo lông màu vàng nhạt, mũ lông thêm đôi găng tay lông.
Trần Nặc nhíu mày, lôi kéo Tiểu Diệp Tử đi tới.
"Tại sao lại tới?"
Thiếu nữ thấy Trần Nặc, đầu tiên là nhãn tình sáng lên: "Gọi điện thoại cho ngươi sao lại không tiếp?"
Trần Nặc lấy điện thoại di động ra nhìn một chút: "Hết pin."
Lúc này thiếu nữ mới nhìn thấy sau lưng Trần Nặc lộ ra nửa gương mặt của Tiểu Diệp Tử, sửng sốt một chút: "A…! Tiểu cô nương thật khả ái! Tiểu cô nương này là ai a? Trần Nặc? Ngươi từ chỗ nào mang về?"
Trần Nặc con ngươi đảo một vòng: "Cái này sao… Đây là con gái của ta a."
Nói rồi, quay đầu lại hướng về Tiểu Diệp Tử nháy nháy con mắt: "Tiểu Diệp Tử, kêu ba ba."
Tiểu Diệp Tử không chút do dự: "Ba ba."
Phốc!
Tôn giáo hoa ngồi trên mặt đất.
Tiểu Diệp Tử có chút ngây thơ nhìn Tôn giáo hoa trước mặt đang ngồi trên mặt đất, tựa hồ có chút lo lắng, ngẩng khuôn mặt nhỏ: "Ca… Ta vừa rồi kêu đúng không?"
Tôn giáo hoa nhẹ nhàng thở ra, từ dưới đất nhảy dựng lên liền đuổi đánh Trần Nặc: "Trần Nặc! Ngươi lại không đứng đắn!!"