Chương 47
Ta Có Thể Trốn Học
Thành Kim Lăng có một chỗ, gọi là câu lạc bộ Quân Nhân. Bên trong có một sân trượt băng lớn, đại khái là biểu tượng đặc trưng của thời đại.
Tôn giáo hoa cũng không tới một người, còn hẹn hai bạn nữ cùng tới. Ba thiếu nữ vừa nhìn thấy Tiểu Diệp Tử đi theo bên cạnh Trần Nặc, lập tức liền bị cô bé đáng yêu này nắm bắt được tam. Líu ríu réo lên không ngừng.
Tiểu Diệp Tử mặc dù có chút sợ người lạ, nhưng mấy ngày kế tiếp đi theo bên cạnh Trần Nặc, cảm giác an toàn đã được tích lũy không ít, cũng sẽ không quá sợ hãi, chỉ là tại địa phương có nhiều người, theo thói quen sẽ dùng ánh mắt tìm kiếm Trần Nặc.
Thời điểm mua vé, Tôn giáo hoa lấy ra một phiếu giảm giá được cắt từ trong báo— đây cũng là một điểm đặc sắc của niên đại này.
Thậm chí ngay cả vé của anh em Trần Nặc, Tôn giáo hoa cũng cùng nhau trả tiền — tại trong nhận thức của thiếu nữ, Trần Nặc vẫn là một người không có ai để nương tựa, là một đứa bé dựa vào chi phí sinh hoạt mà khu phố phát để sống qua ngày.
Trần Nặc cũng không có ý thể hiện sự giàu có của mình trước mặt cô gái, tùy ý nàng.
Tôn giáo hoa mang vào đôi giày trượt băng, liền giống như con chó hoang thoát dây chạy nhảy tung tăng, nàng tất nhiên là cực kỳ thích trượt băng, cũng trượt không tệ, lượn vòng quanh sân trượt băng một lúc, mới chạy trở về, nhìn Trần Nặc vẫn đăng chậm rãi buộc dây giày, Tôn giáo hoa tựa hồ rất chờ mong dáng vẻ té ngã của gia hỏa này.
Nhưng mà nàng dù sao cũng sẽ thất vọng.
Trần Nặc vững vàng đứng lên, chậm rãi lôi kéo Tiểu Diệp Tử tiến vào sân trượt băng.
Cũng không có cố ý thể hiện kỹ thuật hoặc là làm gì, chỉ mang theo Tiểu Diệp Tử tại khu vực biên giới ít người, mang theo đứa bé chậm rãi làm quen. Tôn giáo hoa dù sao cũng rất thích chơi, đi theo hai người một lát liền bỏ chạy.
Dựa theo con đường bình thường, lúc này đại khái sẽ xuất hiện một hai tên côn đồ không có mắt muốn quấy rồi Tôn giáo hoa xinh đẹp, sau đó lại bị ẩn thế Diêm La đại nhân hung hăng giẫm dưới chân ma sát một trận.
Nhưng mà cũng không có.
Trên thế giới này ở đâu ra nhiều tên vô lại não tàn như vậy. Nếu như ở nơi công cộng, trông thấy cô nương xinh đẹp liền có thể tiến lên quấy rối mà lại không quan tâm khiêu khích bạn trai người ta… Trị an xã hội này sẽ loạn thành dạng gì?
Người bình thường không não tàn như vậy, huống chi nhìn thấy em gái hơi có nhan sắc liền không phân biệt thời gian địa điểm, liều lĩnh phạm hoa si càng là hiếm thấy.
Hai người bạn của Tôn giáo hoa ngược lại đối với quan hệ giữa Trần Nặc cùng Tôn giáo hoa càng hiếu kỳ.
Rốt cuộc tiết mục Trần Nặc quét sân trường đã được truyền khắp trường học.
Dám cua con gái của thầy chủ nhiệm a!
Hơn nữa… Nhìn cái tư thế này, giống như đã thật sự cua được rồi?
Vui chơi sảng khoái một buổi chiều, thời điểm nói chuyện phiếm, Trần Nặc nói mời các cô gái ăn MacDonald.
Hoạt động trượt băng kết thúc, mấy người trẻ tuổi hi hi ha ha đổi giày rời đi, Trần Nặc đi ở sau cùng, hắn còn muốn giúp Tiểu Diệp Tử tháo dây giày trượt băng.
Thời điểm đi ra, đã nhìn thấy ba nữ hài đứng ở ven đường… Bên cạnh còn có một người đàn ông.
Ánh mắt Trần Nặc có chút không đúng.
Hắn nhìn thấy, bên cạnh người đan ông mấy bước, Có một chiếc xe con đang đậu.
Passat màu đen.
Trần Nặc ra chậm, mấy người đã nói chuyện xong.
Người đàn ông đang cùng Tôn giáo hoa cáo biệt.
Một thân âu phục màu đen, tuổi không trẻ, cũng coi là một soái ca trung niên lớn tuổi, giơ tay nhấc chân mang theo một chút khí thế.
"Được rồi, Bạn học tiểu Tôn, vậy liền cáo từ, về sau có cơ hội gặp lại." Thần sắc người đàn ông nhìn Tôn giáo hoa rất hòa ái, trước khi đi còn tán thưởng một chút: "Con gái lớn a, càng ngày càng đẹp."
Thời điểm quay người rời đi, ánh mắt đụng tới Trần Nặc, cũng không phản ứng gì, trực tiếp lên xe rời đi.
Tôn giáo hoa đứng tại chỗ, có chút mờ mịt, trong tay nắm một cái hồng bao.
Thật dày.
"Người quen?" Trần Nặc bất động thanh sắc hỏi.
"Không biết a." Tôn giáo hoa lắc đầu: "Nói là đồng sự của mẹ ta, gặp được ta, liền chào hỏi. Còn đưa ta một cái hồng bao tiền mừng tuổi. Ta đều không nhớ rõ ta đã gặp qua hắn ở đâu."
Trần Nặc gật gật đầu, không nói gì.
Tôn giáo hoa hồng bao ra, liền "A…" một tiếng: "Nhiều như vậy!"
Bên trong hồng bao, một xấp dày tiền mặt giá 100 đồng.
Có đến 1000 đồng.
Trần Nặc cười cười, nhìn thoáng qua phương hướng chiếc Passat đi, lại thu hồi ánh mắt, dáng vẻ điềm nhiên như không có việc gì: "Phát tài nha, tối nay ngươi mời khách đi."
Ba ngày trước khi kỳ nghỉ đông kết thúc, lão Tôn gọi điện kêu Trần Nặc tới nhà.
Trần Nặc không cự tuyệt, mang theo Tiểu Diệp Tử tới cửa, còn thuận đường đi siêu thị mua hai hộp lá trà.
Trong nhà thế mà chỉ có lão Tôn một người, hỏi một chút mới biết được, Tôn giáo hoa đi theo mẹ tới nhà bà ngoại.
Lão Tôn để anh em Trần Nặc ngồi xuống, rót nước, lột quả quýt cho Tiểu Diệp Tử, mở TV rồi chuyển sang kênh chiếu hoạt hình, liền chào hỏi với Trần Nặc: "Ngươi đi theo ta một chút."
Tiểu Diệp Tử có chút bất an, Trần Nặc ném qua đi một cái mỉm cười, cô bé mới ngoan ngoãn ngồi ở đằng kia không nhúc nhích, xem ti vi.
Cùng lão Tôn đi tới ban công, lão Tôn đốt điếu thuốc, nhíu mày nhìn Trần Nặc: "Đây chính là em gái của ngươi?"
"Ừm." Trần Nặc gật đầu, hắn cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, nhiều ngày như vậy, Tôn giáo hoa khẳng định đã nói hết mọi chuyện với lão Tôn.
"Ta gọi điện thoại hỏi qua Trương giáo đạo, đứa bé không phải là do Cố gia nuôi sao?" Lão Tôn nhíu mày: "Ta nghe Khả Khả nói, ngươi nói với nàng, hiện tại đứa sống cùng ngươi?"
Trần Nặc nghĩ nghĩ: "Đứa bé ở Cố gia, sống không tốt."
Giọng điệu này cực kỳ nghiêm túc, lão Tôn rõ ràng nghe ra ý tứ: "Không tốt?"
"Ừm."
"Kia… Chuyện này cũng không thể làm qua loa như vậy. Nuôi trẻ con cũng không phải là việc nhỏ, chính ngươi còn chưa trưởng thành."
"Ta không có vấn đề." Trần Nặc cười cười.
Nói đùa cái gì, một nha đầu năm tuôi mà thôi.
Đời trước, đám yêu ma quỷ quái bên người kia, đều là do mình từ khắp nơi trên thế giới cứu trở về.
Vấn đề này, mình quen.
"Vậy cũng không thể làm như vậy a? Cố gia kia cũng thế, làm sao lại tùy tiện giao đứa bé cho ngươi như vậy? ? Sự tình sao có thể làm như vậy a!" Lão Tôn oán trách.
Không cho dẫn về… Ân, thử không cho dẫn về xem, ngày đó khả năng thật sự sẽ thấy máu.
"Nuôi trẻ con không phải việc nhỏ, hơn nữa… Còn có thủ tục pháp luật! Chí ít… Ngươi phải có bằng chứng Cố gia đối với đứa bé không tốt, ngươi muốn dẫn đi… Hơn nữa còn phải có cha mẹ cho phép." Lão Tôn một bên hút thuốc một bên suy tư: "Ngày mai ta sẽ gọi điện cho Trương giáo đạo, nhìn xem có thể liên hệ với mẹ ngươi một chút không, sắp xếp một chuyến thăm, cũng nên có được sự cho phép của cô ấy… Ân, chuyện này ta cũng không hiểu, ta có bạn học cũ làm luật sư, ta trở về hỏi ý hắn một chút."
Trần Nặc hiểu được ý tốt của lão Tôn, cực kỳ thành khẩn nói: "Vậy thật cám ơn ngươi, lão Tôn."
Lão Tôn khoát tay chặn lại: "Những cái kia đều là chuyện nhỏ, nhưng vấn đề là, ngươi làm sao có thể nuôi được đứa bé này a?"
"Nuôi thôi, con bé lại không ăn đến mức ta phải nghèo."
"Nói bậy!" Lão Tôn nghiêm túc nói: "Đứa bé năm tuổi cũng coi như gần lớn! Bản thân ngươi còn phải đi học, nơi nào có thời gian nuôi trẻ em?"
"Ta có thể trốn học a."