Chương 55
Ai Muốn Gây Sự Với Bạn Của Ta?
Cả ba đứa trẻ này đều không phải hạng người thiếu tiền, Trần Nặc liền không nói, La Thanh là một tiểu Phú đời thứ hai. Liền ngay cả Tôn giáo hoa, vừa qua khỏi xong tết xuân, tiền mừng tuổi đều thu được mấy ngàn đồng — ai bảo dáng dấp của nàng lại xinh đẹp lại lấy lòng người khác, từ nhỏ đến lớn chính là sủng nhi trong mắt các tiền bối trong nhà.
Ở thời đại này, trung tâm trò chơi đã tiến những ngày huy hoàng cuối cùng. Quy mô so lúc trước lớn hơn rất nhiều, máy móc cũng đổi mới, máy mô phỏng tầng tầng lớp lớp… Nhưng cũng chính là huy hoàng cuối cùng.
Lại qua thêm mấy năm, máy tính để bàn cùng sẽ càng ngày càng phổ biến hơn và những máy chủ với hiệu suất lớn để chơi những trò chơi rất nặng, với sự phổ biến rộng rãi của các máy máy tính chơi game, những trung tâm trò chơi cũng bắt đầu xuống dốc.
Ước chừng là vì cuối tuần, thời điểm mấy người bọn họ bước vào trung tâm trò chơi đã có không ít người — rất nhiều người đều là học sinh trung học mới tan học ra.
Vừa kết thúc một năm không lâu, tiền mừng tuổi trong túi của bọn nhỏ còn chưa xài hết, hơn nữa hôm nay cũng là cuối tuần, có tiền có thời gian. Ông chủ của trung tâm trò chơi cũng vừa vặn chỉ vào giới thiệu một đợt máy mới.
La Thanh chạy nhanh tới quầy hàng dạo qua một vòng, lúc trở về cầm một giỏ nhựa nhỏ chứa đầy tiền xu trò chơi, La Thanh nắm một ít nhét vào trong túi quần, còn lại đều để lại cho Trần Nặc và Tôn giáo hoa, chính hắn xoay người chạy đi chơi « cực phẩm xe bay ». Trước khi đi, còn đối với Trần Nặc chớp chớp mắt.
Trần Nặc mang theo Tiểu Diệp Tử đi dạo xung quanh một vòng, cuối cùng mang theo Diệp Tử đi chơi ném bóng.
Tiểu Diệp Tử còn nhỏ tuổi, khí lực cũng không lớn, không thể nhắm trúng được, mười quả bóng có thể ném vào được hai quả đã xem như là phát huy vượt xa bình thường. Nhưng tiểu hài tử trươc giờ chưa từng chơi qua trò này, rõ ràng là cực kỳ hứng thú, mặc dù ném mệt đến thở hồng hộc, một đầu đầy mồ hôi, nhưng lại chơi quên cả trời đất.
Trần Nặc nhìn đứa bé hiếm khi cao hứng được như vậy, cũng liền mặc cho nàng tùy ý một lần.
Tôn giáo hoa chơi thêm với mấy ván, nhưng cô gái cũng không thể nhắm chuẩn được, liền dứt khoát ở một bên giúp Tiểu Diệp Tử nhặt bóng.
Trần Nặc đứng ở một bên nhìn một lát, hỏi thăm Tôn giao hoa một chút, nhờ nàng trông hộ cô bé, bản thân muốn đi toilet một chút.
Thời điểm đi ra, lại tới quầy hàng mua mấy bình nước trái cây, rồi trước đi tìm La Thanh đang dùng sức quay tay lái, ném cho hắn một bình nước trái cây, sau đó lại hướng về phía trò chơi ném bóng.
Từ xa đã nhìn thấy, có mấy tên trẻ tuổi đang vây quanh Tôn giáo hoa và Tiểu Diệp Tử!
Tôn giáo hoa một tay ôm Tiểu Diệp Tử, trừng mắt nhìn mấy tên con trai đang đứng trước mặt, mà Trần Tiểu Diệp nửa người giấu ở sau lưng Tôn giáo hoa, từ xa trông thấy Trần Nặc đi tới, lúc này mới có khí thế: "Ca! Ca!"
Trần Nặc đến gần, từ phía sau đẩy ra một tên gia hỏa đang chắn ở phía trước, tiến vào vòng tròn, quay người ngăn ở phía trước em gái mình và Tôn giáo hoa.
Nhìn một cái, nha? Người quen a!
Đây không phải là Trần Đao Tử… A phi.
Tiểu đao, Đao ca nha.
Nhìn tên trẻ tuổi trước mắt đang cố ý bày ra dáng vẻ ngang ngược, Trần Nặc vui vẻ.
"Nha, Đao ca xuất viện a?"
Đao ca nhìn thiếu niên lang trước mắt này, bản năng liền khẽ run rẩy!
Hai tháng trước tại trong hẻm nhỏ, thiếu niên này đem mình giẫm trên mặt đất, một mặt dáng vẻ lạnh lùng bình tĩnh nhìn mình, sau đó cầm lấy cục gạch bình tĩnh đem chân của mình nện cho gãy, hình ấy hiện tại như một thước phim hiện lên trong đầu!
Không phải sợ bị đánh gãy chân.
Mà là phản ứng lúc ấy của tiểu tử này, quá bình tĩnh!
Mình đều kêu rách cả cổ họng, gia hỏa này vẫn mặt không biểu tình, trước khi đi ném đi cục gạch, còn vỗ vỗ mặt mình, lưu lại một câu: "Chân bình phục, có thể lại tới tìm ta."
Nằm viện hơn mười ngày, sau khi xuất viện thạch cao bó trên chân một tháng, một cái tết xuân bản thân cũng chỉ có thể ở nhà.
Hai ngày gần đây mới vừa bỏ đi lớp thách cao, Đao ca mới dám lắc lư ra ngoài.
Không phải không muốn đi báo thù.
Nhưng không biết vì sao, mỗi lần nhớ tới sự tình phát sinh ngày đó, nhớ tới thời điểm thiếu niên này nện đứt chân của mình, mặt không biểu tình, bộ dáng nhẹ nhàng lạnh nhạt, trong lòng Đao ca liền toát ra một cỗ hàn khí.
Hàm hồ mấy lần, thật sự cũng không có can đảm.
Rốt cuộc cũng chỉ là tiểu lưu manh ở đầu đường, không phải loại người chân chính tâm ngoan thủ lạt.
Hôm nay cũng chỉ là vừa khéo, cùng mấy cái cái hồ bằng cẩu hữu của mình cùng nhau chạy đến đây tản bộ, tại bên trong trung tâm trò chơi thế nhưng lại gặp Tôn giáo hoa.
Đao ca thèm muốn nha đầu này không phải mới một ngày hai ngày. Bình thường không dám đi trường học, bị lão Tôn đuổi đi mấy lần, lại thêm biết được trong trường học có một tên tiểu sát tinh có thể nện đứt chân của mình, gần nhất cũng không dám đi ngang qua khu vực gần trung trung học Số 8.
Nhưng hôm nay ở chỗ này, thế nhưng gặp được Tôn giáo hoa lạc đàn, hơn nữa bên cạnh mình cũng có mấy tên anh em, Đao ca liền cả gan đi lên đùa giỡn vài câu.
Buổi chiều cũng đã uống hai chén rượu, rượu tráng sợ người gan, đùa giỡn vài câu, mắt thấy bộ dạng Tôn giáo hoa hốt hoảng, liền càng phát ra đắc ý, thậm chí còn muốn ra tay, nếu có thể thừa cơ liền đem tiểu cô nương này trực tiếp túm đi…
Sau đó đã nhìn thấy tiểu sát tinh kia, tiến vào bên trong đám người, hướng về phía mình cười.
"Đao ca, xuất viện?"
"… Tê!!"
Đao ca đã cảm thấy một cỗ hàn khí thuận theo gót chân vọt tới gáy.
"Bài học lần trước có vẻ như còn chưa đủ." Trần Nặc lắc đầu: "Đao ca tới đây là để dạy dỗ ta sao."
Một người bên cạnh Đao cao không nhìn ra được biểu lộ của anh em mình, dựa theo thói quen bình thường liền quát mắng một câu: "Lăn đi! Đao ca đang cùng Đao tẩu nói chuyện, con mẹ nó ngươi chỗ nào xuất hiện! Muốn bị đánh đúng hay không?"
Trần Nặc đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên ở sau đám người truyền tới một giọng nói càng phách lối.
"Ai vậy! Muốn gây sự với bạn của ta?"