Chương 57
Chưa Về Nhà
Ba ba của La Thanh là La Đại Sạn, cũng là vị già mới có con kia. Là một cái "Lão Đại" hàng thật giá thật tại khu vực bản xứ này.
Không phải loại như Lỗi ca kia.
Lão đại hàng thật.
Sở dĩ gọi La Đại Sạn, bởi vì vị này trước kia là công nhân trong xưởng chuyên cầm xẻng súc cát. Về sau phát tài, quá trình cụ thể không rõ, bây giờ đã là nhân vật phong vân ở khu vực bản địa này. Nhà máy cát đá quốc doanh năm đó sau một thời gian dài đã bị chính hắn ăn mất một phần. Hiện tại việc điều hành kinh doanh đất cát, phát triển khu bất động, cung cấp mua bán cát đá trong khu vực này, một nửa trong đó đã bị hắn ta một mình ăn. Ngoài ra dưới trướng còn có mấy chục chiếc xe cặn bã.
Hai năm này bắt đầu kinh doanh ngành nghề giải trí, mở một phòng hát KTV, lại mở thêm mấy trung tâm trò chơi.
Đại lão hàng thật giá thật của một phương.
Lẽ ra thân gia như thế, con trai La Thanh làm thế nào lại ở một cái trường học cấp thấp như trường Số Tám.
Kỳ thật đáp án rất đơn giản.
La Thanh nói cho Trần Nặc, thời điểm hắn thi cấp ba, toán học 36 điểm, hóa học 21 điểm. Tổng điểm cũng chưa tới bốn trăm.
Thứ nhất, hai năm trước giáo dục tư bản hóa còn không có vào sâu như vậy, còn chưa tới tình trạng có thể dùng tiền để được học trường tốt.
Thứ hai, ông chủ La Đại Sạn hai năm này mới bắt đầu phát triển, nhưng dù sao cũng là sợi cỏ xông đi lên, giá trị bản thân không ít, nhưng thân phận không thể lộ ra ngoài ánh sáng, cũng không đứng thẳng bên cạnh những kẻ quyền quý.
Lấy thành tích của La Thanh, có thể đi vào Bát Trung, lão cha của hắn cũng đã bỏ ra nhiều rồi. Trường số 8 mặc dù nát, nhưng dầu gì cũng là ngôi trường công thuộc danh sách cao trung chính quy.
Mà La Thanh cũng không muốn xuất ngoại du học, ông chủ La Đại Sạn cũng không nguyện ý đưa con trai xuất ngoại . Còn cái gì trường học loại hình tư nhân quý tộc, trước năm 2000, tại thành Kim Lăng vẫn là không có.
Kết quả, La Thanh liền tiến vào Bát Trung, lăn lộn sống qua ngày.
Tại bên trong tiệm đồ ăn nhanh rộng rãi sáng sủa của KFC, La Thanh có chút ngượng ngùng nói tình huống trong nhà mình, Trần Nặc nghe thần sắc nhẹ nhõm, ngược lại là Tôn giáo hoa có chút kinh ngạc.
Trần Nặc nhìn ánh mắt của La Thanh, nghiêm túc mấy phần.
Đời trước ở thời đại mà hắn còn là thiếu niên sinh hoạt tại thành Kim Lăng, cũng từng nghe qua cái tên La Đại Sạn này.
Bất quá về sau nghe nói vị này đại lão lại không được tốt lắm.
Đại khái rốt cuộc chỉ xuất thân lùm cỏ, gót chân không đủ sâu. Mà ở khu Kim Lăng này, trước đây ít năm chỉ có thể coi là khu vực ngoại ô, việc kinh doanh cát đất của La Đại Sạn là chiếm đoạt một phương. Nhưng sau đó Kim Lăng phát triển, mấy năm này đại học Giang Ninh cũng phát triển quy mô, phát triển toàn bộ khu vực, tương lai mấy năm, càng ngày càng có nhiều bất động sản tại khu vực này sẽ được giao dịch.
Trước đó không ai nhúng tay, bởi vì nơi này là ngoại ô,ánh mắt của những con cá mập kia không nhìn tới. Về sau toàn khu phát triển mạnh, từng cái trung tâm thương nghiệp được xây dựng lên, từng cái cư xá tòa nhà hình thành, nguyên bản chỉ là khu vực ngoại ô, chậm rãi biến thành trung tâm thành thị mới — một khối thịt béo bở!
Thế lực khắp nơi đều nhúng tay vào.
Ông chủ La Đại Sạn bởi vì chỉ có thân phận lùm cỏ, gót chân không đủ sâu, sau mấy năm liền như nước sông ngày một rút xuống, chậm rãi liền bị người chen chúc tranh giành không có.
Nghe nói… Kết quả sau này còn khá xấu.
Nhìn thiếu niên La Thanh trước mắt vẫn còn vô lo vô sầu — tính toán thời gian, La gia đại khái còn có thể phong quang một hai năm.
Trần Nặc ngầm thở dài, tạm thời trước đè xuống những hồi ức trong lòng này.
Hắn đối với bạn học La Thanh này cảm giác không tệ. Nguyên bản đã cảm thấy người này trong lớp khiêm tốn không nổi trội, chỉ là không thích học tập, thích xem tiểu thuyết, không để ý bất cứ điều gì, trông rất là mờ nhạt.
Bây giờ biết được gia cảnh của hắn, ở thời đại này, hắn ở trong loại gia đình có tiền như thế, lại là con nhà có thế lực, không khi nam phách nữ, không rêu rao khắp nơi trong trường học. Cùng với bạn học trong trường giao lưu đều là hòa hòa khí khí.
Cái này cũng không phải dễ dàng.
Nếu đổi thành một người khác, có được một người cha trâu bò như vậy, chỉ sợ đã sớm có đầy nữ sinh trong trường theo đuổi, hoặc cũng sẽ kéo theo một bầy tùy tùng làm mưa làm gió.
Hiện tại nghĩ kỹ lại, khoảng thời gian quen biết với La Thanh trong trường này, hắn thật sự vô cùng điệu thấp, ngay cả việc khoe của cũng chưa từng làm ra. Bình thường ăn mặc cũng chỉ lộ ra tinh thần sạch sẽ một chút, cưỡi xe đạp cũng hơi tốt một chút.
Tính tình ôn hòa, còn có mấy phần hương vị nội liễm, mà bên trong thực chất cũng coi như là rất lương thiện.
Nghĩ như vậy, nhìn La Thanh cũng càng thuận mắt hơn vài phần.
Mấy người trẻ tuổi ngồi trong tiệm KFC ăn uống vui cười nói chuyện phiếm, đến khoảng bảy tám giờ tối mới giải tán trở về.
Bọn họ cùng nhau đưa Tôn giáo hoa trở về trường học, La Thanh chỉ đưa đến cửa trường học liền đi quay về nhà mình. Để lại Trần Nặc mang theo em gái, một đường đưa Tôn giáo hoa lên lầu.
Mở khóa đẩy cửa, trong nhà là một màu đen kịt, lão Tôn thế mà còn chưa tan tầm, mà mẹ của Tôn giáo hoa cũng không có trở về.
Tôn giáo hoa phảng phất đã quen với việc này, sau khi vào cửa, liền do dự không biết có nên mời anh em Trần Nặc ngồi một lát hay không.
Trần Nặc ngược lại minh bạch tâm tư cùng lo lắng của cô gái, cười cười, tìm cái cớ, mang theo em gái nói lời tạm biệt rồi xuống lầu.
Trần Tiểu Diệp dù sao cũng là hài tử, chơi từ chiều tới tối như vậy cũng đã có chút mệt mỏi, Trần Nặc dứt khoát ngồi xuống, để em gái dựa vào trên lưng mình rồi cõng đi.
Chỉ là thời điểm đi ngang qua cửa chính của trường học, Trần Nặc nhìn sân trường đã một mảnh đen kịt, phát hiện cửa lớn của trường đã khóa lại, văn phòng bên trong tường cũng đã một màu đen kịt, không khỏi nhíu nhíu mày.
Lão Tôn không về nhà, thế nhưng văn phòng trong trường học lại tối đen, người đâu?