Chương 70
Dồn Vào Chỗ Chết
Ánh mắt của Diêu Úy Sơn thay đổi, quay đầu liền hướng phía cửa mà chạy, Trần Nặc cũng không đuổi theo, lẳng lặng nhìn Diêu Úy Sơn.
Diêu Úy Sơn cơ hồ đã chạy được tới cửa, thời điểm đưa tay kéo chốt cửa, thế nhưng bất thình lình, toàn thân cứng đờ!
Hắn liền cảm thấy khí bên trong lá phổi của mình, điên cuồng bị rút ra bên ngoài, một loại lực lượng vô hình tựa hồ đang cưỡng ép hắn phải thở bật ra!
Đầu ngón tay cơ hồ chỉ còn kém nửa centimet liền có thể sờ được đến chốt cửa.
Nhưng nửa centimet này, lại giống như là bầu trời, làm bất cứ cách nào cũng không thể với tới được!
Cơ bắp toàn thân cứng ngắc, phảng phất ý thức của bản thân đều không cách nào điều khiển được bất kỳ một bộ phận nào của cơ thể!
Trần Nặc chậm rãi đi tới, đưa tay đỡ lấy Diêu Úy Sơn, kéo hắn về lại đến phòng khách, thậm chí đem hắn đặt hắn ngồi xuống trên ghế trong phòng khác.
Sau đó Trần Nặc vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Diêu Úy Sơn lập tức liền cảm thấy thân thể mình có thể cử động!
Phổi đã gần như rất muốn bơm khí để thở ra, lại có thể hít thở.
Hắn điên cuồng thở hổn hển, hai tay nắm lấy cổ họng của mình, điên cuồng cảm thụ một tịa ngọt ngào của việc hấp thụ không khí vào trong phổi.
Sau đó, liền hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn thiếu niên trước mắt này.
"Ngươi ngươi, ngươi đây là cái gì… Là yêu thuật gì? Pháp thuật? Ma pháp? ?"
Trần Nặc không trả lời.
Hắn cũng một lần nữa ngồi xuống.
"Cũng không biết, là ngươi không may, vẫn là lão Tôn gặp may mắn. Nếu ta không đi tới thế giới này a… Chỉ sợ, tất cả những âm mưu toan tính của ngươi, sẽ thật sự được thực hiện." Trần Nặc cầm bình rượu trên bàn lên, vặn nắp bình ra, lại cầm lấy một ly thủy tinh, chậm rãi rót một ly đầy, đẩy đến trước mặt của Diêu Úy Sơn.
"Đến, uống một ly, nén sự sợ hãi lại."
Diêu Úy Sơn nhìn Trần Nặc, Trần Nặc lạnh lùng nhìn cái ly.
Diêu Úy Sơn cắn răng, nắm cái ly rồi uống một ngụm.
Whisky cay nồng rót vào cổ họng, một dòng lửa nongsg thuận yết hầu mà xuống.
"Uống hết." Trần Nặc lạnh lùng nói.
Diêu Úy Sơn nhìn Trần Nặc một chút, không hiểu chuyện gì cả.
Nhưng ở dưới ánh mắt lạnh lùng của Trần Nặc, trong lòng hắn rất căng thẳng, rốt cục cắn răng, đem một ly Whisky lớn, uống cạn sạch.
Khoảng chừng dáng vẻ của hắn có chút say.
Trần Nặc gật gật đầu: "Hiện tại, chúng ta tâm sự về lão Tôn."
"Ngươi… Ngươi tới đây là vì lão Tôn?" Diêu Úy Sơn ngây dại.
Người trước mắt này, thần bí khó lường, mà bản lĩnh mới vừa rồi, cũng không biết hắn làm sao có thể làm được!
Lão Tôn? Lão Tôn!!
Là lão Tôn mà giống như một tên bỏ đi! Là tên mà chỉ giống như một ngọn cỏ ven đường, là lão Tôn mà mình có thể tùy tiện chà đạp?!
Tại sao là có quan hệ dính líu với hắn?
Tại sao lại như vậy?
"Kỳ thật, ta đây, cả một đời cũng coi là gặp qua không ít người xấu." Trần Nặc nhìn Diêu Úy Sơn, ngữ khí của hắn rất bình tĩnh: "Nhưng người như ngươi đây… Đêm nay a, ta nghe được cũng nhìn thấy rất nhiều. Ân, người xấu như ngươi vầy, trong số những người xấu mà ta gặp phải, cũng không tính là xấu nhất, Thậm chí người cũng không được xếp ở hàng đầu danh sách kẻ xấu đó. Nhưng mà… Thật sự buồn nôn, nói thật lòng, ngươi rất buồn nôn.
Nói thật, ta nhìn người như ngươi, hẳn thật sự thông minh, cũng rất có bản lãnh.
Xuất ngoại vài chục năm, cũng kiếm ra được một phen sự nghiệp.
Có thể thấy được, trí thông minh, EQ, đều rất cao, thủ đoạn cũng đủ. Người như ngươi a, mặc kệ là để ở nơi đâu, đều luôn luôn có thể thành công. Có bản lĩnh, xác thực có bản lĩnh.
Nhưng là a… Ngươi thật sự không nên bắt nạt loại người thành thật như lão Tôn a.
Thật sự không nên."
Ngữ khí Trần Nặc cứ chậm rãi như vậy, không thấy được chút phẫn nộ nào, cũng không thấy được chút nổi nóng nào.
Phảng phất như đang nói về chuyện của kẻ khác, nhẹ nhàng bâng quơ không chút để ý.
"Không nên a.
Thế đạo này, cũng không nên như vậy.
Lão Tôn là ai? Hắn chỉ là người bình thường, không thể bình thường hơn.
Ngươi đi một vòng trên đường, người giống như hắn, tùy tiện tóm đại một cái, cũng được một nắm lớn.
Không có tài hoa gì đặc biệt xuất chúng, không có bảnlĩnh gì đặc biệt lợi hại, càng không dã tâm đặc biệt lớn.
Hắn a, bọn hắn a, dạng người này, sống trên thế giới này, tựa như ngọn cỏ ven đường.
Cũng không muốn chiếm bao nhiêu chỗ, chỉ cần nghỉ tới việc trải qua những ngày tháng của mình, cùng gia đình nhỏ, thế giới nhỏ, bình an, thuận lợi sống sót.
Ân, chỉ cần sống sót.
Loại người này giống với lão Tôn, cả một đời, không hại qua ai, không tranh giành lợi ích, không đoạt lợi ích của ai — nói như vậy đi, hắn thậm chí có thể sẽ có chút nhát gan, thật sự nhát gan.
Nếu có người bắt nạt hắn, chỉ cần đừng quá mức, người giống như hắn, giống như bọn họ, hơn phân nửa cũng sẽ nhẫn nhịn.
Yên lặng nhịn.
Là không tức giận sao?
Không phải a!
Đương nhiên cũng sẽ tức giận a, bị người khác khi dễ, ai lại không tức đâu?
Bị ủy khuất, trong lòng của bất kỳ ai cũng đều sẽ không thoải mái a.
Thế nhưng thì sao, dạng người này thường thường sẽ nhẫn nhịn.
Vì sao?
Muốn sống a!
Muốn sống sót a!
Mất xe đạp, cũng không dám đi đến chợ đen để tìm kiếm, tìm được thì có thể làm gì?
Một người dân bình thường, tiền lương một tháng kiếm được vài trăm đồng, có thể liều mạng cùng những người này sao?
Huống chi người ta đã trung niên, bên trên có mẹ già, bên dưới có con nhỏ.
Người già, thân thể không tốt, cần có tiền để xem bệnh.
Hắn và vợ phải tính toán tiền gạo tiền muối tiền dầu trong nhà.
Đứa con lớn lên, phải đi học để có tương lại, cũng phải cần tiền.
Cho nên, liều mạng thế nào đây, gặp chuyện bị khinh bĩ, nhẫn nhịn, nhẫn nhịn xuống.
Tất cả mọi người không phải đều sống như thế sao.
Đến một chuyên, đối phó một chuyện, vì sống sót nha.
Nhưng mà…"
Trần Nặc nói đến đây, một ngón tay chỉ vào Diêu Úy Sơn.
"Nhưng các ngươi không thể đem người dồn vào chỗ chết nha.”