Chương 4: Quân hạm vào tay
Nhìn khuôn mặt Zephyr được điện thoại Trùng mô phỏng lại, Leon cũng không khỏi lộ ra vẻ hoài niệm.
Từ khi xuyên qua đến thế giới này, Zephyr có thể nói là người tốt nhất với mình. Ngay cả sau cái "việc kia", ông còn không ngại ngần tìm đến Sengoku, cầu xin một nơi an toàn cho mình.
"Lão sư, là ta đây!"
"Ngươi cái thằng nhóc thối tha này, cuối cùng cũng nhớ đến gọi cho ta một cuộc điện thoại à?"
Dù miệng thì mắng "thằng nhóc thối tha", biểu cảm của điện thoại Trùng lại tố cáo Zephyr. Khuôn mặt nghiêm túc ban nãy đã trở nên dịu dàng hơn nhiều.
"Lão sư, chẳng phải là nhớ ngài sao!"
"Bớt xàm đi, ngươi là loại gì ta còn lạ gì. Nói đi, muốn ta giúp gì?"
Nghe Leon nói vậy, Zephyr tỏ vẻ ghét bỏ ra mặt.
Suốt ba năm qua, mỗi lần Leon cần Zephyr giúp đỡ việc gì, đoạn đối thoại đều bắt đầu y hệt thế này.
Đến một chữ cũng không buồn sửa.
"Được rồi, lão sư, con muốn một chiếc chiến hạm cỡ nhỏ. Dù đã báo cáo lên Loguetown từ cả tháng trước, nhưng đến giờ vẫn chưa có hồi âm!"
"Việc này ta biết. Ta đã bảo thằng nhóc Smoker ém cái đơn xin của ngươi xuống. Tình hình của ngươi thế nào, tự ngươi cũng rõ. Ngươi muốn quân hạm để làm gì?"
"Lão sư, thực ra mấy ngày qua con đã hồi phục phần nào rồi. Dù chưa nhiều, nhưng con đã bước chân trở lại lĩnh vực kiếm khách!"
"Hả? Thật ư?"
Nghe đến đây, Zephyr trợn tròn mắt.
Ở tổng bộ, ông đã thử đủ mọi cách, tốn cả năm trời mà không thấy Leon có dấu hiệu hồi phục nào. Ai ngờ vừa đưa đến Đông Hải mới một tháng, thiên phú lại khôi phục?
Dù chỉ là một chút...
Dù sao, từ một người chưa hề có căn bản kiếm đạo nào mà trở thành kiếm khách, dù có danh sư chỉ điểm, cũng khó lòng làm được trong vòng một tháng.
"Lão sư, con dám lừa ai chứ dám lừa ngài? Nhưng một khi đã trở lại làm kiếm khách, con tự luyện một mình không còn hiệu quả mấy. Mà chi bộ thứ mười tám cũng không như tổng bộ, hằng ngày có các hải quân tu hành kiếm đạo cùng con luận bàn. Vì vậy con cần một chiếc chiến hạm, để ra biển bắt hải tặc, đồng thời mài giũa kiếm đạo của bản thân!"
"Nếu vậy, hay là ta bảo Sengoku điều ngươi về tổng bộ luôn cho rồi!"
"Không không, lão sư ngàn vạn lần đừng mà! Con giờ chỉ là một kiếm khách hạng ba, ở Đông Hải còn được, về tổng bộ làm gì!"
Nghe vậy, Leon giật mình, vội vàng từ chối khéo.
Đùa à, hệ thống của mình là "Mạnh Nhất Căn Cứ" hệ thống, về tổng bộ thì còn phát triển kiểu gì?
Zephyr ngẫm lại cũng phải. Cứ để Leon ở Đông Hải mài giũa một thời gian, chờ thực lực tăng tiến thêm rồi tính sau cũng được. Không cần thiết vừa thấy có chút khởi sắc đã vội triệu về.
"Thôi được, nếu ngươi nghĩ vậy, ta sẽ nói với Smoker một tiếng, bảo hắn mau chóng thu xếp cho ngươi một chiếc quân hạm."
"Đa tạ lão sư!"
"Ngươi cái thằng nhóc thối tha đừng có dẻo miệng. Phải rồi, sau này có thời gian thì ghé qua thôn Foosha nhé!"
"Thôn Foosha? Quê của lão già Garp?"
Leon kinh ngạc hỏi.
"Không sai. Lần trước Garp về từ thôn Foosha, cả ngày gào mồm đòi đến Tân Thế Giới đánh nhau với Tóc Đỏ."
"Nguyên nhân thì con cũng biết sơ sơ. Nhiều năm trước, Tóc Đỏ lén lút mò đến Đông Hải một chuyến, rồi không biết nhồi nhét cái gì vào đầu cháu nội ông ta. Từ đó về sau, cháu Garp suốt ngày đòi làm Vua Hải Tặc."
"Mấy năm nay, tuy Garp nghĩ ra không ít cách, nhưng vẫn không thể lay chuyển được ý định của cháu. Thế nên, tháng trước ông ta lại về Đông Hải một chuyến, ai dè lại bị kích thích thêm!"
Zephyr bất đắc dĩ nói.
"Phì, cái gọi là biện pháp của lão già Garp, chắc là ngày nào cũng cho cháu nội ăn mấy quả đấm, đánh cho sưng vù đầu óc ra chứ gì?"
Nghe vậy, Leon không nhịn được phì cười.
Là dân xuyên việt, sao Leon lại không biết đến cảnh tượng giáo dục Luffy trứ danh của Garp cơ chứ?
Tóm lại là cứ đấm cho một trận, không được thì đấm thêm phát nữa. Nếu thế mà có tác dụng thì mới lạ!
"Khụ khụ. Nói chung, giờ ông ta hết cách rồi. Nhưng ngươi cái thằng nhóc thối tha lúc nào cũng lắm mưu nhiều kế, xem có giúp được gì không. Chứ đường đường cháu nội anh hùng hải quân mà ra biển làm hải tặc thì còn ra thể thống gì?"
Nghe vậy, Leon chợt nảy ra một ý nghĩ táo bạo.
Mà nói ra thì, hồi còn ở tổng bộ hải quân, ông già Garp cũng đối xử với mình khá tốt, tốt đến suýt chút nữa là kết nghĩa huynh đệ...
Tuy Ace đã ra khơi từ năm ngoái, không thể ngăn cản được nữa, nhưng Luffy thì vẫn còn cơ hội cứu vớt.
Thay đổi hoàn toàn tư tưởng của Luffy, rồi tống cậu ta đến chi bộ thứ mười tám đi lính?
Cái này có lý à nha!
Vả lại, kiếp trước xem One Piece, Leon đã muốn nhổ vào mặt Luffy lắm rồi.
Cái gì gọi là hải tặc?
Cướp bóc, đốt phá, giết người, hãm hiếp, không chuyện ác nào không làm, đấy mới là hải tặc chứ! Ngươi rõ ràng không phải một tên hải tặc, mà cứ nhất quyết đội lên đầu cái danh hải tặc, có phải là có vấn đề không?
Hơn nữa, nếu Luffy ngươi làm hải tặc nổi danh, có phải là sẽ có thêm nhiều người vì thấy tin tức ngươi đại sát tứ phương mà được cổ vũ ra biển làm hải tặc không?
Mà trong số đó, có mấy ai là người tốt, chẳng phải đều là ra khơi cướp bóc, đốt phá, giết người, hãm hiếp cả hay sao?
Nói thẳng ra thì, hành vi của Luffy chẳng khác nào gián tiếp tạo ra vô số cái chết cho dân thường. Mỗi một món nợ máu của những người vô tội ấy đều có thể tính lên đầu cậu ta.
"Được thôi, lão sư cứ báo với lão già Garp là chuyện của cháu ông ta không cần lo, con sẽ giải quyết!"
Tuy nói vậy, Leon cũng không định chiến hạm vừa đến là đi liền. Dù sao theo nguyên tác, Luffy đến năm 1520 hải viên lịch mới ra khơi, vẫn còn hai năm nữa, không cần phải vội.
Quan trọng nhất là, giờ mình mà chạy đến...
Chẳng phải sẽ bị Luffy đấm cho một phát đo ván như diễn viên quần chúng hay sao?
Vì vậy, nhiệm vụ cấp thiết hiện tại là tăng cao thực lực, tiện thể ra ngoài tóm vài tên hải tặc làng nhàng, kiếm chút điểm cống hiến để tiếp tục phát triển mới là chính đạo.
Cúp điện thoại Trùng xong, Leon triệu tập cả mười tên hải binh đến sân huấn luyện.
Vừa bước vào, ai nấy đều ngơ ngác.
Hồi Leon nghiệm thu, họ cũng đi theo, nên quá rõ sân huấn luyện trông như thế nào. Nhưng cái nhà kho chiếm đến một phần tư diện tích sân kia là từ đâu ra thế này?
"Hoàn hồn!"
Thấy đám hải binh ngơ ngác, Leon quát lớn.
"Đây là trang bị huấn luyện mới nhất do tổng bộ hải quân nghiên cứu, cấm tiết lộ ra ngoài, nếu không sẽ bị xử tội phản quốc, rõ chưa?"
"Rõ, thưa thượng tá!"
"Tốt lắm, cái kiến trúc trước mặt các ngươi đây, tên chính thức là Phòng Tu Luyện Trọng Lực. Tác dụng là điều chỉnh trọng lực bên trong, giúp các ngươi thu được thành quả tu luyện gấp nhiều lần, thậm chí là mấy chục lần trong cùng một khoảng thời gian!"
Nghe Leon nói, ai nấy đều kích động khi biết có thể thu được thành quả tu luyện tốt hơn trong cùng một khoảng thời gian.
Đúng là hải quân, ngay cả chi bộ cũng có đồ xịn sò như vậy!
Nếu Sengoku nghe được những lời này, chắc phải phun máu. Cái thứ này đến tổng bộ còn chưa có nữa là!
"Larnas, phòng số một, hiện tại là gấp ba trọng lực."
"Rõ, thưa thượng tá!"
"Lahr, Whis, tám người các ngươi vào phòng số hai, hiện tại là gấp đôi trọng lực!"
"Rõ, thưa thượng tá!"
Tám người hô đáp rồi lập tức theo sau Larnas, mặt mày hớn hở chạy vào phòng huấn luyện trọng lực.
Trên sân huấn luyện chỉ còn lại Leon và Sanders.
"Thượng tá... Còn tôi thì sao?"
Thấy mọi người đã đi huấn luyện, chỉ còn mình bị bỏ lại, Sanders không khỏi lên tiếng hỏi.
"Sanders, anh đến từ thôn Cocoyasi đúng không?"
"Dạ, thưa thượng tá!"
Vừa đáp, Sanders vừa hơi hoảng hốt.
Vị thượng tá trước mặt này không phải là cùng một giuộc với con chuột chứ?
"Thế này, tôi vừa đến Đông Hải mới một tháng, mà thời gian đó lại bận xây dựng chi bộ mười tám nên chưa ra ngoài lần nào. Nhưng trước khi đến, tôi từng nghe loáng thoáng có người nói là có một nhóm hải tặc người cá chiếm giữ thôn Cocoyasi, gây họa cho dân lành!"
"Vừa hay, tôi thấy anh khai trong hồ sơ là người thôn Cocoyasi, nên muốn hỏi anh chút thông tin."
"Anh có thể kể cho tôi nghe được không?"
Leon tỏ vẻ vô cùng thành khẩn, không phải giả bộ đâu, mà là cậu nghĩ sự xuất hiện của Sanders giống như một nhiệm vụ phụ vậy. Chỉ cần hoàn thành, biết đâu còn nhét được cả Nami vào chi bộ mười tám, thế thì quá tốt rồi.
Nghe Leon hỏi, Sanders ngập ngừng một hồi, nhưng rất nhanh đã hạ quyết tâm.
Lần này đến chi bộ mười tám chẳng phải là mình định đánh cược một phen hay sao? Đến nước này rồi còn gì mà phải do dự nữa?
"Thượng tá, là thế này..."
Qua lời kể của Sanders, Leon cuối cùng cũng hiểu rõ ngọn ngành.
Từ khi băng Arlong thống trị thôn Cocoyasi, hằng năm đều có dân làng lén lút ra biển, tìm đến các chi bộ hải quân lân cận để cầu cứu, gần nhất là chi bộ mười sáu.
Nhưng họ không ngờ rằng hải quân chi bộ mười sáu lại là một giuộc với băng Arlong. Không chỉ sát hại mấy người dân đến cầu cứu, mà còn dùng cả quân hạm để chặn giết dân làng tìm đến các chi bộ khác.
Thế nên, suốt bao năm qua, hành động của băng Arlong ở Cocoyasi vẫn không bị cấp trên hải quân phát hiện.
Nhưng ngay khi mọi người đã tuyệt vọng, Sanders, một người chèo thuyền trong làng, lại vô tình phát hiện một tờ quảng cáo nhỏ trong làng.
Chi bộ mười tám.
Chi bộ này thực ra nhiều người ở Đông Hải đều biết, nhưng không ai nghĩ đến việc tìm đến đó cầu cứu. Bởi lẽ, chi bộ mười tám ở Đông Hải có biệt danh là "chi bộ dưỡng lão", thường chỉ có ba hải binh đóng quân ở đó thôi.
Nhưng Sanders lại thấy trên tờ quảng cáo có dòng chữ: "Mầm non đại tướng tương lai" được bổ nhiệm làm trưởng căn cứ chi bộ mười tám, đồng thời tuyên bố sẽ rèn đúc chi bộ mạnh nhất Đông Hải.
Đọc xong, Sanders động lòng.
Tuy rằng tên chuột kia sẽ cho đàn em tuần tra trên các tuyến đường biển từ thôn Cocoyasi đến các chi bộ khác, nhưng lại không có trên tuyến đường đến chi bộ mười tám.
Thế là, một đêm nọ, Sanders lợi dụng một chiếc thuyền nhỏ giấu kín của mình, hướng về chi bộ mười tám mà xuất phát.
Đương nhiên, thuyền nhỏ vốn không chịu nổi sóng gió ngoài biển, suýt chút nữa đã tan nát. Nhưng anh lại gặp may mắn đụng phải một chiếc thuyền định kỳ vừa hay đi đến chi bộ mười tám.
"Ra là vậy, anh cứ yên tâm, băng Arlong tôi sẽ giúp anh tiêu diệt, kể cả những thành phần ung nhọt trong đám hải quân chi bộ mười sáu kia!"
Leon tiến đến trước mặt Sanders, vỗ nhẹ vai anh, nghiêm túc nói.
[Đinh, độ trung thành của cấp dưới Sanders tăng lên trên 70 điểm, hiện tại là 90 điểm!]