Chương 12: Garp
"Hàng này làm sao lại mò đến đây rồi?" Trong giới hải tặc hoạt hình, nếu như hỏi ai là người giống chó nhất, tôi nghĩ phản ứng đầu tiên của mọi người chắc chắn không phải Akainu mà chính là Garp.
Trước mắt, vị này đang đội trên đầu chiếc mũ hình đầu chó (tạm thời cứ coi là mũ đi), người mà đứng thôi cũng có thể ngủ được, nếu không phải Garp thì còn có thể là ai vào đây nữa? Lúc xem Anime, tôi vẫn luôn tự hỏi, lão già Garp này là thật ngủ hay đang giả vờ ngủ, thật ngốc hay đang giả ngơ đây?
Ấy vậy mà ngay giờ phút này, nhìn bóng người đang ngủ say trước mặt, cùng với cái bong bóng xì hơi phì phò trên lỗ mũi hắn, trong lòng Garlon lại trào dâng một loại thôi thúc muốn vạch trần lão già này.
Nghĩ đi nghĩ lại, hay là thôi đi. Đừng nói cái thân thể bé tẹo tay ngắn chân yếu của tôi đánh không lại Garp, Thiết Quyền của lão ta đâu phải là hư danh, nếu như dựa theo hệ thống phân cấp sức mạnh thì ít nhất lão cũng phải đạt cấp S về tố chất thân thể rồi. Hơn nữa, nếu dùng tay chọc thủng bong bóng ngủ của lão thì hình như cũng không được sạch sẽ cho lắm.
Thôi thì cứ "một điều nhịn, chín điều lành", ngay lúc Garlon chuẩn bị lén lút chuồn theo kiểu Kaimon thì bỗng nhiên vai cậu bị vỗ một cái, phía sau truyền đến một tràng âm thanh vang dội:
"Nhóc con, cuối cùng thì ngươi cũng về rồi à? Ta nghe Kizaru nói ở chỗ ngươi có món thịt rất đặc biệt, không biết có thật không? Mau mau cho lão phu mười phần ăn thử xem!"
"Xin lỗi, quán nhỏ hiện tại đã đóng cửa, mời ngài ngày mai quay lại ạ. Hơn nữa mỗi người chỉ được gọi một phần thôi." Garlon xoay người lại bình tĩnh nói, quả nhiên là đang giả bộ ngủ, lão già này đúng là ảnh đế Oscar tái thế mà.
"Hả? Người đâu? Vừa nãy không phải còn ở đây sao?" Garlon hỏi khi nhìn vào khoảng không trước mặt mình.
"Nhóc con, mắt ngươi nhìn đi đâu đấy hả? Nhanh lên một chút làm cho lão phu cái món thịt đặc biệt kia đi!" Chỉ thấy lúc này Garp đã ngồi chễm chệ trên ghế trong quán, vểnh chân, ngoáy mũi, lớn tiếng ồn ào với cậu.
"Xin lỗi, hiện tại đã ngừng bán rồi." Tiểu gia đây không rảnh hầu hạ ngài.
"Nhóc con, nhanh tay lên một chút đi, lão phu còn là Trung tướng Hải quân bản bộ đấy, có rất nhiều việc phải làm." Garp dửng dưng như không nói.
"Tôi...đã...nói...hiện...tại...đã...ngừng...bán!!!" Garlon cố nén cơn tức giận, nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ một. Cậu không nỡ cũng chẳng được, đằng nào cũng đánh không lại lão già điên này. Hơn nữa ngài là "ăn không ngồi rồi" thì làm gì có nhiều việc để làm chứ!
"Lão phu nghe thấy rồi, vì vậy mới bảo ngươi nhanh tay lẹ chân đi chuẩn bị đi!"
Garlon đột nhiên cảm thấy mình mệt mỏi quá, không phải mệt mỏi về thể xác mà là mệt mỏi về tinh thần.
Chẳng trách người xưa có câu "Tú tài gặp quân, có lý không nói được", giờ phút này Garlon đã thật sự thấu hiểu sâu sắc ý nghĩa của câu nói này. Cái lão Garp này đích thị là đại diện cho đám "đầu đất" trong quân đội mà.
Ý thức được hôm nay khó mà thoát khỏi lão già này được, vì không muốn phá hỏng hình tượng kinh doanh khổ cực bấy lâu nay của mình, Garlon vội vàng đóng chặt cửa lớn, sau đó đi vào bếp bắt đầu nướng thịt.
Khách đến quán của cậu hiện tại đều là khách quen cả, cơ bản ai cũng biết giờ giấc làm việc của Garlon, vì vậy vào những giờ không phải giờ mở cửa thế này, hầu như sẽ không có ai mò đến đây cả.
"Cũng may hiện tại không có ai đến, nếu không thì toi công gây dựng thanh danh của mình bấy lâu nay." Garlon thở dài trong lòng.
"Đây là món thịt đặc biệt của ngươi à? Sao chẳng có chút mùi vị gì thế này? Quả nhiên là rất...đặc biệt!" Một âm thanh đột ngột vang lên, khiến Garlon giật mình suýt chút nữa làm rơi cả miếng thịt nướng.
Không biết từ lúc nào, Garp đã đứng ngay bên cạnh cậu, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn chằm chằm vào miếng thịt trên vỉ nướng, miệng nói còn không ngừng phun nước bọt tung tóe.
"Tôi nói này lão già, ông có biết là 'người làm ta giật mình, ta liền hù chết người' không hả? Với lại cẩn thận đừng có phun nước bọt vào thịt của tôi!" Garlon bực mình nói.
"À, xin lỗi." Nói xong, Garp ngoan ngoãn trở lại chỗ ngồi.
"Sao hôm nay lão già này lại nghe lời thế nhỉ? Đây vẫn là Garp mà mình biết sao?" Garlon lắc đầu, không nghĩ thêm những chuyện này nữa.
Không lâu sau, thịt nướng cũng đã chín.
"Lão già, ngài..." Garlon vừa định gọi Garp thì phát hiện miếng thịt trong tay mình đã không cánh mà bay.
"Thôi được rồi, khỏi cần ngươi bưng qua, đỡ được một việc." Garlon tự an ủi mình, trong lòng lại thở dài lần nữa, con người này quả nhiên là không thể lường được mà.
"Ừm~ ngon, ừm~ lúc nướng thì không thơm mà sao bây giờ lại thơm thế nhỉ?" Garp vừa ăn vừa lẩm bẩm, Garlon cũng chỉ có thể lờ mờ đoán được ý của lão.
Năm giây...hoặc thậm chí còn ngắn hơn, Garp đã ăn xong, sau đó lão xoa xoa cái bụng với vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Một lúc lâu sau...
Ngay lúc Garlon sắp không nhịn được nữa mà đuổi người đi thì Garp cuối cùng cũng mở miệng:
"Quả nhiên không hổ danh là món thịt đặc biệt, chỉ có bấy nhiêu thôi mà lão phu đã no căng bụng rồi, đặc biệt...thật là đặc biệt...Ha ha ha ha!"
Vậy mà cũng chỉ vì cái câu này mà bắt lão tử đợi lâu như vậy.
"Được rồi, lão già, thịt cũng ăn xong rồi, ông mau đi đi, tôi còn phải đóng cửa." Garlon không khách khí nói.
"Nhóc con, ngươi có muốn lão phu dạy cho ngươi thế nào là 'kính già yêu trẻ' không hả?" Garp lớn tiếng nói, đồng thời giơ hai nắm đấm lên thủ thế.
"Sau này sẽ không có thịt đặc biệt cho ông ăn đâu." Garlon liếc mắt nhìn lão, thản nhiên nói.
"Ự...ờ...thì lão phu chỉ đùa với ngươi thôi mà, đùa thôi..." Garp lúng túng gãi gãi sau gáy.
"Thôi được rồi, trả tiền đi, tổng cộng một vạn Belly." Garlon cũng bó tay với cái tính cách này của Garp rồi.
"Một...vạn...Belly..."
"Không lẽ ông không có tiền đấy chứ?"
"Ờ...thì...ừm..." Hiếm khi lắm mới thấy mặt Garp đỏ bừng lên.
"Bộ Hải quân các người đều ăn cơm chùa cả sao? Lúc trước Kizaru đại thúc cũng thế, bây giờ đến lão già ông cũng vậy. Haizzz..."
"..." Lúc này Garp trông hệt như một đứa trẻ vừa làm sai, im lặng không nói gì.
Nhìn dáng vẻ của Garp, đột nhiên Garlon nhớ đến nhiệm vụ của mình.
"Lão già, nghe nói cơm nước ở căn tin Hải quân các ông ngon lắm, không biết có thật không?" Garlon giả vờ không để ý lắm mà hỏi.
"Ừm, cũng tàm tạm thôi, nhưng làm sao ngon bằng thịt nướng của ngươi được!"
"Vậy...lão già có thể dẫn tôi đi ăn thử một bữa được không?" Garlon dò hỏi.
"Được chứ, cứ để ta bao, ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đi!" Garp vỗ ngực nói chắc nịch.
"Hay, hay, vậy ngày mai gặp lại nhé!" Sau khi thấy mục đích đã đạt được, Garlon lại trở về dáng vẻ thờ ơ ban đầu.
"Thế còn thịt nướng thì sao?" Garp vẫn còn hơi lưu luyến.
"Được thôi, ngày mai cứ đến đây, nhớ mang theo tiền đấy!" Garlon trịnh trọng nhắc nhở.
"..."
Sau một hồi đối thoại nhạt nhẽo vô vị, Garlon cuối cùng cũng tống được Garp đi.
"Hô...mệt thật đấy, sao lúc thì lão trông như một tên cướp biển, lúc thì lại như một đứa trẻ con thế nhỉ? Đúng là người nhà này ai cũng không bình thường cả." Garlon không khỏi cảm thán cái tính cách "tưng tửng" của Garp.
"Cuối cùng thì nhiệm vụ cũng coi như đã có chút manh mối rồi. Haizzz, bận rộn cả ngày, đến giờ mình còn chưa được ăn gì đây! Tối nay mình sẽ ăn thịt nướng, à mà hình như mình cũng đã mấy ngày chưa được ăn gì rồi." Garlon xoa bụng thầm nghĩ.
"Cơm chiên Thần cấp...chắc là sẽ không làm mình thất vọng đâu nhỉ? Thôi dẹp đi, nghĩ nhiều làm gì cho mệt óc. Dù sao thì ngày mai nhiệm vụ cũng có thể hoàn thành rồi." Sau khi ăn no nê, Garlon nằm ườn trên giường và chìm vào giấc ngủ...