One Piece Nhà Giàu Nhất Phách Lối Cao Điệu Lịch Sử

Chương 17: Đơn giản chính là phát rồ

Chương 17: Đơn giản chính là phát rồ
Trên đỉnh cao kia còn có mấy nhân vật trâu bò, hoặc là bẩm sinh, hoặc là thực sự đã khai phá Kenbunshoku đến cực hạn ở vài lĩnh vực.
Những người đó mới thật sự lợi hại.
Tỷ như Roger lắng nghe thanh âm của vạn vật, thế gian vạn vật trong mắt ông ta đều sống động, cho dù là hoa cỏ cây cối, tảng đá và không khí!
Vương phi Otohime của Đảo Người Cá điều khiển cảm xúc.
Charlotte Katakuri biết trước tương lai.
Red the Aloof đọc được tâm linh hoặc sửa chữa ký ức.
Fujitora Issho sở hữu Kenbunshoku mọi thời tiết, có thể cảm giác được thiên thạch ngoài vũ trụ.
Còn có Enel thông qua trái Goro Goro no Mi kết hợp Tâm Võng, bất quá đều không minh xác bằng năm loại trên.
Bất kỳ loại nào cũng là vạn người không được một, nếu như Haoushoku một triệu người mới có một, thì năm loại Kenbunshoku kia ức vạn người mới có một.
Chaos rất tham lam, thèm thuồng năm loại năng lực Kenbunshoku kia đã lâu, dù chỉ thức tỉnh một cái, cũng tương đương với một ngón tay vàng hack nhỏ.
Trước mắt những điều đó quá xa vời và không thực tế với Chaos, ngay cả Kenbunshoku cơ bản nhất còn chưa thức tỉnh, đúng là nghĩ hơi nhiều.
Nhưng cóc ghẻ không thể mất mộng, vạn nhất ngày nào đó vớ được thiên nga trắng thì sao?
Dù sao hắn xuyên không, thiên phú đã tăng lên không ít!
Nửa tháng, ròng rã nửa tháng, Chaos và Ngựa Vằn Sát Thủ chờ đợi trong khe núi.
Trong nửa tháng này Chaos không ngừng suy nghĩ, đồng thời dùng vàng bịt kín hai mắt, sinh hoạt ngay trong khe núi!
Loại huấn luyện này thực ra Chaos cũng từng huấn luyện ở Đảo Goat, coi như quen đường.
Nhưng lần này rõ ràng khác biệt, ít nhất cảm giác rất khác.
Trong phạm vi nhất định, Chaos có thể cảm giác được sự tồn tại của động vật, chỉ là rất mơ hồ, và biết một chút chướng ngại vật trên đường đi, lớp giấy cửa sổ kia càng ngày càng mỏng.
Nhưng vẫn không thể đâm thủng.
Luôn luôn thiếu một chút cảm giác!
Từ một câu vô tình của Ngựa Vằn Sát Thủ, Chaos chợt lóe linh quang.
Hắn biết mình thiếu gì.
Uy hiếp của tử vong!
Người ta chỉ có khi cận kề cái chết, mới có thể bộc phát tiềm lực trong cơ thể.
Vậy nên tiếp theo rất đơn giản.
Chaos nghiến răng, quyết định đến Mock Town tìm đường chết.
Hắn sẽ không dùng năng lực trái Goro Goro no Mi nữa, trừ phi mạng sống như treo trên sợi tóc.
Vì thức tỉnh Kenbunshoku, hắn liều mạng.
Liều một phen xe đạp thành môtô, thua thì mất mạng.
Nhưng chuyện mất mạng sẽ không xảy ra, đến thời khắc nguy cấp thật sự, hắn tuyệt đối sẽ chạy trốn trước.
Tôn nghiêm nào có mạng quan trọng.
Hắn còn muốn trở thành người giàu nhất thế giới, cuộc sống xa xỉ còn chưa bắt đầu, sao có thể chết!
Chỉ cần còn mạng, hắn mài cũng phải mài ra Kenbunshoku, cùng lắm thì tốn thêm chút thời gian.
"Này! Có lầm không, ngươi định để ta ở đây như vậy à?"
Trên vách núi của khe núi, Chaos đã tạo một cái hang động ẩn nấp, giờ Ngựa Vằn Sát Thủ trợn mắt nhìn Chaos, vẻ mặt như kiểu ngươi đang đùa ta đấy.
"Ngươi là năng lực giả hệ Zoan, không ăn không uống chắc cũng cầm cự được mười ngày nửa tháng, ta sẽ quay lại trong thời gian đó."
Ngựa Vằn Sát Thủ vẫn bị vàng trói chặt, chỉ còn cái đầu bên ngoài.
Nhìn kỹ sẽ thấy trong hang động còn bày một đống vàng, Chaos đã cảm nhận được chúng từ trong núi rừng suốt nửa tháng qua, số lượng không ít.
Chỉ có thể nói không hổ là một phần của Sky Island!
Một góc tường khác còn có không ít dược thảo, bác sĩ chắc chắn sẽ nhận ra, đây đều là thảo dược cầm máu, hạ nhiệt, tăng tốc liền vết thương.
Chaos hiển nhiên không phải bác sĩ, nhưng những thảo dược này đúng là hắn chuẩn bị.
Hơn nữa những thảo dược này là học từ Tiểu Ngạc, Tiểu Sư, Tiểu Hổ, ba đứa hay bị thương đều tìm những thảo dược này, một hai lần Chaos cũng quen.
Đồng thời trong thời gian ngắn đó còn thường xuyên sử dụng.
Hắn đã sớm chuẩn bị trước.
Chaos khẽ vẫy tay, hơn nửa số vàng bắt đầu nhúc nhích biến thành một cỗ quan tài vàng, dày ít nhất một mét, đủ thấy Chaos đang nắm giữ bao nhiêu vàng.
"Đáng chết, trói ta chưa đủ, còn nhốt vào quan tài."
Mặt Ngựa Vằn Sát Thủ tái mét, gã này chẳng tin tưởng hắn, đơn giản là phát rồ.
Chaos mặc kệ tiếng kêu la của gã, xiềng xích vàng trên người tiếp tục lan ra bao lấy đầu, chỉ để lại mũi và miệng, rồi tiến vào quan tài vàng, sau đó vàng nhúc nhích và quan tài liền thành một khối, chỉ để lại hai lỗ nhỏ bằng ngón tay cái để không khí lưu thông, không đến nỗi làm gã nghẹt thở.
Trong quan tài, Ngựa Vằn Sát Thủ vẫn chửi ầm ĩ, chỉ là nhỏ hơn nhiều.
Sắp xếp xong Ngựa Vằn Sát Thủ, Chaos nhìn đống vàng nhỏ còn lại, do dự một chút rồi vẫn ngoắc vàng tạo thành một tấm che thân cỡ bàn tay bao phủ hạ thân, nhỡ có nguy hiểm đến tính mạng thì đây là đảm bảo để hắn chạy trốn.
Phần còn lại bay về phía quan tài, hòa vào làm tăng độ dày.
Chuẩn bị mọi thứ xong, Chaos giẫm lên Geppou nhanh chóng bay về Mock Town.
Nửa tháng trôi qua, Mock Town không đổi khác mấy.
Có hải tặc rời đi, cũng có hải tặc mới lên đảo, vẫn hỗn loạn phồn hoa, thường xảy ra những vụ đổ máu.
Danh hiệu Gold Emperor mười ngày trước còn được bàn tán, nhưng giờ ít nhắc tới.
Dù sao Mock Town thiếu gì tin tức, hôm nay mấy triệu hải tặc bị giết, ngày mai mấy chục triệu hải tặc lên đảo, ai còn nhớ chuyện nửa tháng trước.
Nhưng chẳng mấy chốc sẽ có hải tặc nhớ lại Gold Emperor.
"Nhóc, ngươi còn chưa chết à?"
"Phòng hết hạn rồi, muốn ở tiếp thì trả tiền."
Trong khách sạn Nhiệt Đới, ông chủ hút thuốc trên quầy thấy Chaos thì hơi ngạc nhiên.
"Chỗ ngươi có cung cấp tin tức không?"
Chaos đến đây là muốn xem có thể lấy được tin tức gì không.
Mấy người mở quán xá, tin tức chắc chắn rất nhanh nhạy.
"Một tin, mười lượng vàng."
Ông chủ hút thuốc nhả một ngụm khói.
"Ta muốn biết vị trí của Người Thu Hoạch Tesis, Bụi Gai Máu Pradanit, Lạc Đà Tepiero."
Chaos đặt một cục vàng to bằng nắm tay lên quầy, tài cao khí thô như thể đó chỉ là một hòn đá.
"Ngươi may mắn đấy, ba tên kia chưa rời Mock Town, Lạc Đà Tepiero ở quán rượu ngay góc đường rẽ trái, Người Thu Hoạch và Bụi Gai Máu thì ở..."
Xác định xong vị trí của ba người, Chaos xoay người rời quán.
Rõ ràng hai mắt bị che kín, nhưng trên đường không hề đụng phải bàn ghế.
Như một người mù hơn ba mươi năm, hắn có thể nhận biết được mọi chướng ngại vật.
Có thể khẳng định, đây không phải Kenbunshoku.
Tương đương với một loại cảm giác, nhưng lại cùng Kenbunshoku trăm sông đổ về một biển, chỉ cần một chút như vậy, chỉ cần xuyên thủng lớp giấy cửa sổ mỏng manh kia, Kenbunshoku sẽ tự nhiên hình thành.
"Gã này biến mất nửa tháng, cứ tưởng chết rồi chứ!"
Spek và Tracey không biết từ đâu xuất hiện, nửa người tựa vào quầy nhìn Chaos biến mất ở cửa.
"Thú vị đấy chứ? Vậy mà nghĩ ra cách này để tu luyện."
Ông chủ hút thuốc rít tẩu, lập tức quay lại mắng "Hai đứa hỗn đản, dám lười biếng trong giờ làm việc."
"Hôm qua ta đi xem bói ở góc phố, lão già bảo ba ngày nữa ông sẽ tắt thở, lúc đó ta sẽ được thừa kế di sản."
Tracey vẫn còn tơ tưởng đến quán ăn của ông chủ hút thuốc.
"Lão già đó nói với ngươi thế từ mười năm trước rồi, ngươi cũng tin suốt mười năm, nhưng lão tử vẫn sống nhăn răng."
Ông chủ hút thuốc khinh bỉ.
"Đáng chết, hết giờ ta phải đi tính sổ với lão."
Tracey giận tím mặt, cảm thấy mình bị lừa.
"Nhưng lần nào ngươi cũng hùng hổ đi tìm lão, rồi lại bỏ về tay không."
"Đáng giận, lần này ta nhất định phải đấm cho lão một phát."
"Ngươi lần nào cũng nói thế."
Lúc này trên đường phố, Chaos theo chỉ dẫn của ông chủ hút thuốc đi vào quán rượu ở góc đường, trên đường không ít hải tặc tham lam nhìn cục vàng che mắt Chaos, nhưng không ai dám ra tay.
Có lẽ việc Chaos phô trương như vậy ít nhiều khiến bọn hải tặc kia chần chừ không quyết.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất