Kỳ Kỳ cầm hộp đồ ăn tới gốc cây, thấy người thanh niên vẫn đang ngây
người ở đó, cô bé giơ hộp đồ ăn trong tay ra: “Chú, chú vẫn chưa ăn cơm
đúng không, đây là đồ bố cháu mời chú ăn.”
Cô bé vừa nói vừa chỉ về phía Lục Trần ở nơi không xa.
Thanh niên nhìn thấy một bé gái đáng yêu, đầu tiên ngẩn ra một chút, sau
đó nhìn về phía Kỳ Kỳ đang chỉ, chỉ nhìn thấy một người trẻ tuổi cũng đang
nhìn anh ta, gật đầu mỉm cười với anh ta, trong lòng không biết là cảm xúc gì.
“Chú, chú mau ăn đi, đây là đồ bố và cháu mua từ bên ngoài về cho chú
đấy.” Kỳ Kỳ cầm hộp đồ ăn nhét vào tay người thanh niên, rồi xoay người
chạy về phía Lục Trần.
Người thanh niên vô thức nhận lấy hộp đồ ăn, muốn nói gì đó, nhưng phát
hiện bản thân không nói ra được một từ nào cả.
Anh ta sáng nay chỉ ăn mấy cái bánh bao, đúng thật là có hơi đói, anh ta
nhìn bóng lưng của Kỳ Kỳ và Lục Trần thầm nói tiếng cảm ơn, rồi mới mở hộp
đồ ăn.
Nhưng khoảnh khắc mở hộp đồ ăn ra anh ta lập tức trợn tròn mắt.
Anh ta kinh ngạc nhìn mấy ngàn tệ tiền mặt, sau đó vội vàng ngẩng đầu
nhìn Lục Trần.
Nhưng lúc này Lục Trần đang nắm tay Kỳ Kỳ đi ra ngoài công viên.
“Chúc người tốt các người cả đời bình an.”
Người thanh niên xúc động nhìn theo bóng lưng của Lục Trần và Kỳ Kỳ,
cúi người chào một cái, khóe mắt có hơi ươn ướt.
Lúc này trong lòng anh ta đã hiểu rõ, vừa rồi khi anh ta gọi điện về nhà,
đúng lúc hai bố con họ đi qua, lúc đó anh ta không để ý, nhưng cuộc nói
chuyện của anh ta nhất định đã bị hai bố con kia nghe thấy.
Đối với sự giúp đỡ của Lục Trần, anh ta ghi nhớ mãi trong lòng. Và sẽ
càng ghi nhớ kỹ dáng vẻ của hai người trong đầu.
Khoản tiền này đối với anh ta mà nói, thật sự rất quan trọng, anh ta vừa
cho bạn mượn tiền làm phẫu thuật, sao biết được lại nhận được điện thoại
của em gái nói mẹ cũng bị bệnh nhập viện, cần anh ta gửi tiền về cho mẹ
khám bệnh.
Nhưng bạn anh ta lúc này cũng không thể trả tiền được, không ngờ lại gặp
được người tốt.
………
Buổi tối khi Lâm Di Quân trở về, thật sự đã uống say mềm ra như bún, là
Liễu Nhan Kỳ đưa cô về.
Lục Trần hơn cau mày, anh không quản việc Lâm Di Quân ra ngoài uống
rượu với bạn nhưng anh không thích Lâm Di Quân uống say.
Nhưng nghĩ đến hôm nay Lâm Di Quân thăng chức phó tổng, chắc hưng
phấn quá độ, vì thế mới uống thoải mái như vậy, anh bèn không nói nhiều gì
nữa.
“Anh Lục, vậy chị Di Quân giao cho anh nhé, em về đây.” Liễu Nhan Kỳ
sau khi giao Lâm Di Quân cho Lục Trần nói.
“Ừm, đi đường cẩn thận.” Lục Trần gật đầu nói.
“Đúng rồi, anh Lục, anh nói thiêng thật đấy, em thật sự được kỹ thuật Di
Kỳ điều đi rồi, hôm nay giám đốc Hứa của kỹ thuật Di Kỳ đến sát hạch, em
cũng thông qua sát hạch rồi.” Liễu Nhân Kỳ nhớ lại ban đầu Lục Trần nói chắc
nịch chuyện cô ta sẽ được điều đến kỹ thuật Di Kỳ làm quản lý, mặc dù cô ta
biết chuyện này chẳng có chút liên quan gì đến Lục Trần, nhưng vẫn cảm thấy
lúc đầu Lục Trần nói rất chuẩn.
“Ha ha, vậy chúc mừng em, sau này đến kỹ thuật Di Kỳ, chăm chỉ làm là
vàng, thì ở đâu cũng phát sáng, chỉ cần em nỗ lực, nhất định sẽ được báo
đáp.” Lục Trần cười nói.
“Ừm, khoảng thời gian này ở bên cạnh chị Di Quân em học được rất
nhiều, làm người đúng là phải chân thành, mà thôi, anh mau dìu chị Di Quân
đi nghỉ đi, em cũng quay về nghỉ ngơi đây.” Liễu Nhan Kỳ nói xong lập tức đi
ra khỏi cổng nhà Lục Trần.
“Đồ lừa đảo, buông tôi ra, tôi không cần anh quan tâm.” Lục Trần dìu Lâm
Di Quân nằm xuống sofa, pha cốc trà tỉnh rượu cho cô, đã bị Lâm Di Quân hất
tay một cái đẩy ra.
Nhưng bởi vì dùng lực quá mạnh, Lâm Di Quân cũng ngã trêи sofa.
Lục Trần bị hành động của Lâm Di Quân làm giật mình, trong lòng nghĩ lẽ
nào cô ấy phát hiện ra gì rồi?
Trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng anh vẫn đi pha trà cho Lâm Di Quân.
“Uống ly trà giải rượu này đi.” Lục Trần đưa cốc trà cho Lâm Di Quân.
“Tôi không cần anh lo.” Lâm Di Quân hất ly trà trong tay Lục Trần xuống
đất, sau đó đứng dậy xiêu vẹo đi vào phòng ngủ.
Lục Trần ngẩn ra, dựa vào hiểu biết của anh về cô, anh cảm thấy Lâm Di
Quân chắc đã phát hiện ra gì đó.
Nhìn Lâm Di Quân đi vào phòng ngủ, cạch một tiếng khóa cửa phòng ngủ
lại, trong lòng anh chỉ có cười khổ.
Rốt cuộc, có nên nói với cô thân phận thực sự của bản thân không?
Trong lòng Lục TRần có chút tranh đấu.
Nhưng nghĩ đến Lâm Di Quân không phải là người giữ mồm giữ miệng,
anh vẫn quyết định tạm thời không nói chân tướng cho cô.
Nếu không, không biết chừng ngày nào đó cô sẽ nói với Vương Tuyết,
Vương Tuyết lại càng không thể giữ mồm giữ miệng, đến lúc đó chỉ cần
chuyện của anh ở Du Châu truyền đến thủ đô, anh tin dựa vào tiềm lực của
mẹ cả, chả mấy mà bà ấy sẽ tìm đến Du Châu.
Nếu hiện tại anh chỉ có một mình, anh còn có thể buông tay chứ không
đấu tranh.
Nhưng hiện tại anh là người có gia đình, anh phải suy nghĩ về an toàn của
họ.
Sau khi Lục Trần đưa ra quyết định, cũng không suy nghĩ nữa, quét dọn
sàn nhà, dựa vào sofa xem tivi.
……
Độ phòng vệ của biệt thự Tiêu gia ở thủ đô không kém gì Hương Sơn Biệt
Nghệ, nơi ở của các lãnh đạo cao cấp quốc gia.
Biệt thự của Tiêu gia được xây dựng trêи đỉnh núi Yến, cách xa thành phố,
nhưng hiện rõ sự thần bí khác thường.
Bởi vì ngọn núi này đã bị Tiêu Biệt Tình mua lại, nên càng riêng tư hơn,
đến khu du lịch của núi Yến cũng bị bà ta thu mua, đồng thời không mở cửa
với bên ngoài.
Mười năm trước Tiêu Biệt Tình đến thủ đô, mở rộng thế lực ở thủ đô.
Thành lập cả phân nhánh Tiêu gia.
Ở thủ đô, phân nhánh của Tiêu gia đã lập lên một nguồn lực lượng mới,
khiến cho các nhân vật lớn của các gia tộc có tiếng không thể không coi trọng.
Lúc này, chủ nhân của biệt thự Tiêu Biệt Tình đang lười biếng dựa người
trêи sofa, một người đàn ông trung niên đang bóp vai cho bà.
Động tác của người đàn ông trung niên mềm mại, lực bàn tay vừa phải,
khiến cho Tiêu Biệt Tình rất hưởng thụ cảm giác này, nhắm mắt, tinh thần thả
lỏng.
“Phu nhân, trước đó có người hầu báo lại với tôi, nói là phát hiện Mạc gia
bị ép vào đường chết lại cải tử hoàn sinh rồi.” Người đàn ông trung niên nhẹ
nhàng nói.
“Ồ, chắc là trước khi đi, Lục Thiên Hành cho bọn chúng một khoản tài
sản.” Tiêu Biệt Tình không để tâm nói.
“Chắc không phải, nghe nói Mạc gia có thể chết đi sống lại, là do đột nhiên
nhận được một khoản đầu tư thần bí, hình như khoảng 20 tỷ, Mạc gia không
công khai ra ngoài người đầu tư là ai, nhưng người của chúng ta thăm dò
được một chút manh mối, 20 tỷ đó là của một nhà giàu thần bí ở Du Châu đầu
tư.” Người trung niên nói.
“Ừm, ông đi điều tra xem là người thần bí nào, tôi đoán rằng hắn đầu tư
cho Mạc gia, chắc là muốn nhờ vào Mạc gia đánh vào giới thương nhân ở thủ
đô.” Tiêu Biệt Tình gật đầu, bà ta đến thủ đô, không có dã tâm lớn, chỉ có một
dã tâm duy nhất là trả thù Lục Thiên Hành
Vợ của Lục Thiên Hành đã chết, nghe nói tạp chủng Lục Trần kia cũng đã
chết. Lục Thiên Hành lại bị bà ta ép đến thủ đô, còn về Mạc gia, trong mắt bà
ta giống như một con kiến, bà ta không có hứng thú động đến bọn họ.
“Ừm, đúng rồi, chúng tôi còn điều tra được hơn nghìn tỷ tài sản của Lục
Thiên hành mất tích một cách thần bí, đồng thời toàn bộ chuyển vào một tài
khoản thần bí, và tài khoản này không thuộc sở hữu của Lục Thiên Hành, tôi
nghi ngờ tên tạp chủng kia vẫn chưa chết, tài khoản đó đang nằm trong tay
tên tạp chủng Lục Trần.” Người trung niên lại nói.
“Cái gì? Ông nói tên tạp chủng Lục Trần đó chưa chết?” Tiêu Biệt Tình
thoắt cái ngồi thẳng dậy, trong mắt hiện ra tia sáng u tối.