Bốn người sóng lọn to cũng tiến lên nhìn Lục Trần một cách trêu ngươi.
"Anh cũng chỉ là con giun con dế, có tư cách gì đấu với bản cô nương."
Sóng lọn to khinh thường nói.
"Đúng đấy, ban nãy không phải anh nói không tin chị Đình của tôi làm anh
không vào được khách sạn sao? Giờ anh vào cho tôi xem đi?" Người đẹp tóc
ngắn cũng trêu tức nói.
"Đi thôi, chấp nhặt với mấy người tầm thường này làm gì, lãng phí thời
gian." Thanh niên vẫn luôn không nói gì khinh bỉ nhìn Lục Trần một cái rồi
xoay người đi vào trong khách sạn.
Theo anh ta, bọn họ là những người giàu có, sao có thể tốn thời gian vô
ích với mấy con tôm con tép được.
"Nhóc con, lần sau nhớ cho kỹ, nhìn thấy những người giàu như chúng tôi
phải học cụp đuôi làm người, bởi vì người như chúng tôi không phải là người
mà mấy loại nhãi nhép như anh có thể chọc vào." Thanh niên đầu tiên tiến lên
một bước, khinh thường đánh giá Lục Trần nói.
Thấy Lục Trần không nói lời nào, sóng lọn to lại càng xem thường, khinh
thường liếc Lục Trần, cũng chuẩn bị tiến vào.
Nếu không phải trước đó Lục Trần không thèm nhìn bọn họ, khiến cô ta
hơi khó chịu, cô ta cũng chẳng muốn so với với loại tôm tép như Lục Trần.
Ngay lúc Lục Trần muốn nói gì đó với bảo vệ, một chiếc xe sang trọng đỗ
bên cạnh bọn họ.
Người hiểu xe chỉ cần liếc một cái là biết đây là siêu xe gì: 760Li Steinway
& Sons bản limited.
Chiếc xe sang trọng này là chiếc khá đắt trong BMW, phải gần nửa năm
mới có thể sản xuất một lô, mà đưa vào trong nước cũng khá ít.
Động cơ 6.0T, mã lực 544, hộp số tự động 8 cấp, tốc độ tối đa có thể đạt
tới 250 km/h, vẻ ngoài thiết kế cao quý sang trọng, đẹp đẽ chói mắt, hình thể
cũng rất lớn, rất được người giàu ưu ái.
Tuy giá cả chỉ hơn ba triệu một chiếc, thế nhưng phải nửa năm mới mua
được một chiếc, có khi đợi nửa năm cũng chưa chắc đã mua được.
Bốn người sóng lọn to thấy chiếc xe BMW Series Steinway & Sons số
lượng có hạn, cũng tò mò ở lại, nhìn xem người lái xe này là ai.
Xe hơn ba triệu, đầu tiên là đắt hơn Porsche của bọn họ, hơn nữa người
có thể mua được loại xe này, thân phận địa vị cũng không tầm thường.
Sau khi chiếc xe sang dừng lại, thì thấy một người trung niên đi xuống.
Người trung niên quan sát khắp nơi, vừa định lấy điện thoại ra gọi thì chợt
thấy Lục Trần.
"Lục tiên sinh, cậu cũng ở đây à, tôi đang định gọi điện cho cậu." Người
trung niên bước nhanh đi đến bên cạnh Lục Trần nói.
Lục Trần gật đầu, anh có chút ấn tượng với người này, hình như là người
nhà họ Trần, lúc trước anh đã thấy ở bữa tiệc mừng thọ Trần lão gia tử.
"Tiểu thư nhà tôi nói hôm nay cậu cũng tới đây, cho nên tôi trực tiếp lái xe
tới đây, tiểu thư nhà tôi nói xe này chuyển từ thủ đô tới, cho nên muộn mất hai
ngày, mong Lục tiên sinh thứ lỗi." Người trung niên áy náy nói.
"Xe này là cho tôi sao?" Lục Trần nhìn Steinway & Sons, kinh ngạc nói.
Chiếc xe Audi kìa cũng chỉ tầm năm trăm ngàn mà thôi, Trần Sơ Nhiên
đúng là dốc hết vốn liếng mà, nhưng tại sao cô ấy phải bồi thường thay Ngũ
Khải, chẳng lẽ nhà họ Ngũ rất quan trọng với nhà họ Trần bọn họ ư?
Điểm này Lục Trần đã đoán sai.
Nhà họ Ngũ dựa vào nhà họ Trần mà sống, nhà họ Trần sẽ không nhìn
sắc mặt nhà họ Ngũ.
Sở dĩ Trần Sơ Nhiên muốn đích thân đền xe cho Lục Trần là vì cô cảm
thấy tối hôm trước là cô mời Lục Trần đi, mà đám người Ngũ Khải làm Lục
Trần khó chịu, cô cảm thấy trách nhiệm chủ yếu thuộc về mình, là không kịp
thời tiếp đãi Lục Trần, mới khiến đám người Ngũ Khải đắc tội Lục Trần.
Tặng Lục Trần xe sang trọng, một là muốn làm dịu tâm trạng của Lục
Trần, hai, cũng là muốn kéo gần quan hệ với Lục Trần.
Tuy Lục Trần là người có vợ, nhưng Lục Trần ưu tú, đã lay động trái tim
của Trần đại tiểu thư.
"Đúng vậy, tiểu thư nhà tôi nói, đây là xe đền cho cậu, mong cậu hãy nhận
lấy." Người trung niên nói xong đưa chìa khóa cho Lục Trần.
"Cái gì, xe này là bồi thường cho anh ta?" Bốn người sóng lọn to chấn
động, sắc mặt mỗi người khá khó coi, không ngờ giun dế bọn họ xem thường
còn lái xe đắt tiền hơn bọn họ.
Chiếc Porsche 718 này của bọn họ chỉ hơn bảy trăm ngàn một chiếc,
chiếc Steinway & Sons của người ta ít nhất là ba triệu năm trăm, gấp 5 lần
bọn họ.
"Đúng rồi, bảo hiểm hợp đồng xe gì gì đó, tất cả đều trêи xe." Lục Trần
nhận chìa khóa, người trung niên nói.
"Ừ." Lục Trần gật đầu, tâng tâng chìa khóa, nhìn về phía bốn người sóng
lọn to.
Bốn người thấy ý trêu tức trong mắt Lục Trần, không khỏi xấu hổ cúi đầu
xuống.
Nhưng sóng lọn to vẫn không phục khẽ nói: "Đắc ý cái gì, cũng chỉ là
người khác tặng cho anh thôi, anh cho rằng anh mua được chiếc xe đắt như
vậy sao?"
Lục Trần nhìn sóng lọn to như kẻ ngốc, chẳng muốn so đo với cô ta,
chuyển về phía hai bảo vệ hỏi: "Bây giờ các anh còn cảm thấy tôi không có tư
cách đi vào không?"
Hai bảo vệ xấu hổ, yếu ớt nói: "Tiên sinh, xin lỗi, chúng tôi có mắt không
tròng, mong anh đừng so đo với chúng tôi."
Hai người nói xong đều cúi đầu nhận sai trước Lục Trần.
Bọn họ không ngốc, bọn họ nghe rõ lời người đàn ông trung niên nói vừa
nãy.
Đây không phải tặng Lục Trần, mà là bồi thường cho Lục Trần.
Ý nói lúc trước Lục Trần có xe sang, nhưng bị tiểu thư người trung niên
này nhắc tới làm hỏng rồi, mới phải mua một chiếc xe khác đền anh.
Ông lớn như thế này, làm sao có thể không có tư cách vào tham gia bữa
tiệc cảm ơn?
Nói không chừng người ta quyên góp hơn một triệu.
"Lần sau có đầu óc một tí, đừng mới một tí đã bị người khác chi phối phán
đoán." Lục Trần nói xong quay người lên xe, hai bảo vệ cũng chỉ là bị mấy
người sóng lọn to lợi dụng thôi, anh tất nhiên sẽ không so đo với bọn họ.
Đậu Steinway & Sons xong, Lục Trần phát hiện bốn người sóng lọn to đã
đi vào khách sạn, mỉm cười, cũng đi vào khách sạn.
"Tiên sinh, mời vào trong." Hai bảo vệ gật đầu hành lễ với Lục Trần, nội
tâm rất cảm kϊƈɦ Lục Trần đã rộng lượng.
Bọn họ làm bảo vệ cũng rất không dễ dàng, lần trước một đồng nghiệp
của bọn họ không cẩn thận đắc tội một người giàu có, chẳng những bị người
giàu có đó đánh gãy một chân, còn bị khách sạn đuổi việc, lại còn không
được nhận tiền lương.
Lại nghĩ đến lúc trước bọn họ lại ngăn cản Lục Trần không cho Lục Trần
đi vào, trong lòng cũng hơi hốt hoảng.
May mắn Lục Trần không so đo với bọn họ, bằng không bọn họ cũng
không biết hôm nay phải kết thúc thế nào.
Lục Trần gật đầu, đi vào khách sạn.
Bữa tiệc ở trong phòng hội nghị lớn nhất tại tầng 15 của khách sạn, lúc
Lục Trần đi lên, phát hiện bên trong đã ngồi đầy người, đông nghịt không
dưới một trăm người, tất cả đều là thanh niên ưu tú và các thiên kim tiểu thư
của các ngành nghề ở Du Châu.
Anh quan sát qua, phát hiện nơi này có lẽ không phải là hội trường chính,
hội trường chính chắc là ở đại sảnh bên trong.
Anh cất bước đi về phía đại sảnh hội trường chính thì thấy một phục vụ
cản anh lại.
"Tiên sinh, nếu như anh là người quyên góp tiền, hoặc là đại biểu của
công ty nào thì có thể tiến vào bên trong, nếu như anh chỉ là người thân của
người quyên tiền, vậy chỉ có thể ở lại ngoài này." Phục vụ cung kính nói, đây
là phía trêи sắp xếp, anh ta cũng chỉ có thể làm theo.
Lục Trần vừa muốn gật đầu nói anh là người trực tiếp quyên tiền thì thấy
La Vận Hoài đi về phía anh.
"Anh Lục, anh cũng tới à, tới bàn chúng tôi ngồi một lát." La Vận Hoài
mời.
Cảm giác của Lục Trần đối với La Vận Hoài cũng không tệ lắm, cũng định
trò chuyện với La Vận Hoài rồi sẽ vào sau.
Vì vậy anh cùng La Vận Hoài đi về phía một cái bàn.
Đi qua, phát hiện La Vận Hoài lại cùng bàn với bốn người sóng lọn to, anh
lập tức nở nụ cười.