Mở cửa phòng, thấy đứng ngoài cửa chính là Lục Trần, Vương Tuyết ngơ
ngác một chút, nụ cười trêи mặt trở nên cứng đờ, thoắt cái đổi thành lạnh
nhạt.
"Ai cho cậu tới?" Vương Tuyết rất không khách khí nói.
"Di Quân bảo con tới, làm sao vậy ạ?" Lục Trần nhíu mày, lần trước anh
mới giúp Vương Tuyết trả vay nặng lãi, sao bà vẫn hà khắc như vậy?
Tuy Vương Tuyết vẫn luôn đối xử với anh rất hà khắc, nhưng cũng phải
phân thời gian chứ.
Thời điểm trước kia, anh chưa kế thừa gia sản, mở công ty cũng phá sản,
khi đó thật sự rất nghèo, không thể giúp nhà họ Lâm, bị Vương Tuyết trách
móc, xem thường, anh chịu.
Thế nhưng thời gian này, anh tự cho là mình vô tình hay cố ý đều giúp
nhà họ Lâm rất nhiều, mà Vương Tuyết lại vẫn như người mù, không nhìn
thấy những việc anh làm cho nhà họ Lâm, điều này làm anh khá khó chịu.
"Hừ, cậu đến vừa lúc, hôm nay mọi người nói rõ ràng, bởi vì lần trước cậu
đi bãi tắm lêu lổng, Di Quân đã chuẩn bị ly hôn với cậu, hôm nay bàn bạc cẩn
thận, tìm thời gian đi ly hôn. Hơn nữa ly hôn, Kỳ Kỳ phải thuộc về Di Quân, tài
sản của cậu cũng nhất định phải chia cho Di Quân một nửa." Không đợi Lục
Trần ngồi xuống, Vương Tuyết lập tức nói thẳng.
Lục Trần khẽ giật mình, anh chậm rãi ngồi xuống đối diện Lâm Di Quân,
hỏi: "Di Quân, đây là nguyên nhân những ngày này em chiến tranh lạnh với
anh sao?"
Thấy mẹ đã mở lời, Lâm Di Quân hít một hơi thật sâu, nói: "Đúng vậy, tôi
là người phụ nữ trong mắt không chịu nổi hạt cát, anh đi ra ngoài bừa bãi với
phụ nữ khác, đã phản bội tình cảm nhiều năm của chúng ta."
"Chuyện này là mẹ em nói với em đúng không." Lục Trần cười khổ nói.
"Đúng, cả em gái cũng nói như vậy, nếu như lời mẹ nói làm tôi nghi ngờ,
vậy em gái chính là ngòi lửa nhen nhóm chiến tranh lạnh giữa chúng ta, bởi vì
tôi tin tưởng em gái." Lâm Di Quân cắn răng nói.
"Vậy em không hỏi bọn họ xem, hai người phụ nữ bọn họ tại sao lại tới
nơi như bãi tắm Ánh Trăng sao?" Lục Trần hỏi.
Vương Tuyết và Lâm Di Giai biến sắc, cũng không dám đối mặt với Lâm
Di Quân và Lâm Đại Hải.
"Tiểu Trần, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Lâm Đại Hải thấy dáng vẻ của
vợ và con gái, nhất thời cảm thấy có kỳ quặc.
Ông vốn có chút không tin Lục Trần là loại người sẽ làm loạn ở bên ngoài,
lúc này ông cảm thấy mọi chuyện rất có thể là vợ mình giở trò mờ ám.
"Em gái, em hãy nói thật mọi chuyện cho bố biết đi, nếu không anh sẽ lấy
lại thẻ VIP của anh." Lục Trần nhìn về phía Lâm Di Giai nói.
Dáng vẻ của anh cũng không giống như đùa cợt, Lâm Di Giai nhìn thoáng
qua, nghĩ đến dáng vẻ đại phát thần uy của Lục Trần ngày hôm qua, trong
lòng cô run lên, thậm chí hơi sợ hãi đối diện ánh mắt Lục Trần.
Hơn nữa, thời gian nhà các cô quả thực rất nghèo khó, dẫn đến cô cũng
không có tiền tiêu vặt.
Nếu không có tấm thẻ VIP của Lục Trần, cô cũng không dám ra cửa.
Lâm Di Giai thấy mắt bố và chị gái mình sáng quắc nhìn chằm chằm, cô
cắn răng, vẫn quyết định bán đứng mẹ mình.
"Chuyện là như vậy, lúc trước không phải mẹ vay nặng lãi Vương Báo
một triệu sao, một triệu đó mẹ lại cầm đi thua bạc hết, sau đó Vương Báo tìm
mẹ đòi tiền, cũng bắt cả con tới bãi tắm Ánh Trăng. Mẹ không trả được tiền,
Vương Báo muốn cưỡng ép con ở lại bãi tắm Ánh Trăng, sau đó lúc Vương
Báo gọi người cưỡng ép dẫn con đi thì anh rể xuất hiện, anh ấy chẳng những
trả tiền thay mẹ, còn cứu được con khỏi tay Vương Báo." Lâm Di Giai nói rõ
đầu đuôi mọi chuyện lúc ấy.
"Mẹ, sao mẹ có thể đi vay nặng lãi, còn may lúc ấy Lục Trần tới, nếu
không Di Giai sẽ bị mẹ hại thảm mất!" Lâm Di Quân nhìn Vương Tuyết đầy
trách móc, lúc trước cô cũng nghe nói chuyện Vương Tuyết vay nặng lãi,
nhưng cô tưởng rằng là loại vay trêи app trêи mạng, căn bản không nghĩ tới
là vay nặng lãi này.
"Bà, người đàn bà thối nát này, chẳng lẽ bà muốn làm cho cả cái gia đình
này sụp đổ bà mới vừa lòng sao?" Lâm Đại Hải cũng cực kì tức giận, nếu như
Lâm Di Giai không nói ra chuyện này, ông đoán chừng cả đời chẳng hay biết
gì.
Vương Tuyết tự biết bản thân đuối lý, cũng không phản bác Lâm Di Quân
và Lâm Đại Hải, bà ta nhìn về phía Lục Trần hỏi ngược lại: "Tôi chỉ muốn biết,
lúc ấy tại sao cậu lại ở bãi tắm Ánh Trăng?"
Lục Trần không để ý Vương Tuyết, mà nhìn về phía Lâm Di Quân hỏi: "Di
Quân, nếu như anh nói lúc ấy anh nhìn thấy bọn họ bị người của Vương Báo
bắt lên xe, mới đi theo, em tin không?"
Nội tâm Lâm Di Quân hơi xoắn xuýt, cô muốn tin Lục Trần, nhưng quá
trùng hợp rồi.
"Thật ra, muốn biết rõ chân tướng, biện pháp đơn giản nhất chính là tới
cục giao thông xem video giám sát ngày hôm đó, dựa vào mối quan hệ bây
giờ của em, chút việc nhỏ này chắc không phải là việc khó." Lục Trần nói
xong thì không giải thích nữa.
Lâm Di Quân vốn không tín nhiệm anh đã khiến anh hơi khổ sở, nếu như
anh đã nói đến đây rồi mà Lâm Di Quân vẫn không tin anh, vậy anh cũng
không muốn giải thích nữa.
"Tại sao có thể có chuyện trùng hợp như vậy, rõ ràng chính cậu lêu lổng ở
bãi tắm Ánh Trăng, có tật giật mình, vừa vặn nhìn thấy chúng tôi mới ra."
Vương Tuyết lạnh giọng nói, "Lục Trần, tôi nói thật cho cậu biết, tôi đã tìm
người thích hợp hơn cho Di Quân rồi, nếu cậu muốn tốt cho nó thì buông tay
đi, để nó sống cuộc sống mà nó thích."
"Sống cuộc sống mà cô ấy thích?" Lục Trần cười lạnh, nhìn về phía Lâm
Di Quân, "Di Quân, em muốn sống cuộc sống như thế nào?"
Lâm Di Quân vẫn không nói, lòng cô lúc này rất loạn, cô cũng không biết
phải tin mẹ cô hay tin tưởng Lục Trần.
Lý trí nói cho cô biết, có lẽ Lục Trần không lừa gạt cô, nhưng có một giọng
nói lại không ngừng quanh quẩn bên tai cô, chỉ trích Lục Trần lừa gạt cô.
"Tôi nói thật cho cậu biết, tôi tìm cho Di Quân một ông chủ lớn, giá cổ
phiếu của công ty người ta là mấy trăm triệu, hơn nữa cũng không để ý Di
Quân có con, cậu chỉ là trúng số một lần mà thôi, loại như cậu chỉ có thể coi là
bất chợt phất lên, căn bản không thể so sánh với người ta. Hơn nữa, số tiền
một trăm triệu cậu trúng cũng đã thua gần hết rồi." Vương Tuyết còn nói thêm.
Lục Trần chỉ cười lạnh, so nhiều tiền với anh, anh rất muốn biết, toàn bộ
Du Châu, có ai dám so với anh?
"Mẹ, mẹ không nên nói bậy nói bạ, con nói muốn ly hôn với Lục Trần lúc
nào? Con tin anh ấy." Lâm Di Quân thấy mẹ càng nói càng quá đáng, cắn
răng nói.
Tuy trong lòng cô vẫn hơi hoài nghi, nhưng nói ra tin Lục Trần, chung quy
tốt hơn cứ để mẹ cô nói hươu nói vượn.
Cho dù Lục Trần thật sự lừa gạt cô, trong lòng cô vẫn chưa sẵn sàng để ly
hôn với Lục Trần.
Vương Tuyết vừa muốn nói cái gì đó, nhưng vào lúc này, tiếng đập cửa lại
vang lên.
Mắt Vương Tuyết sáng lên, lại đi mở cửa.
Lần này, cuối cùng không làm Vương Tuyết thất vọng.
Bà ta kéo cửa ra, chỉ thấy một người đàn ông trung niên rất lễ phép đứng
ở ngoài cửa.
"Dì Vương, chào dì, cháu không tới trễ chứ ạ." Người đàn ông trung niên
thoạt nhìn không kém Vương Tuyết bao nhiêu tuổi, nhưng ông ta lại gọi
Vương Tuyết là dì thật sự không hề có cảm giác xấu hổ.
"Không, không, Đinh tổng, mời vào." Vương Tuyết mỉm cười, mời người
đàn ông trung niên vào phòng khách.
Mấy người Lục Trần cũng quay đầu nhìn về người đàn ông trung niên.