Mấy ông già khác cũng biết năm đó Đường Đại Long thích Lâm Di Quân,
hai nhà Lâm – Đường thiếu chút nữa là kết thành thông gia, lúc này nhìn nhìn
Lục Trần cũng chỉ có vẻ bình thường, đi theo Đường Khánh Sơn lên trêи.
"Ông Lâm cũng không có cách nào, trong nhà ông ta không làm chủ
được, nếu không làm sao có thể để cho con gái chịu khổ."
"Sau khi cậu cưới con gái nhà họ Lâm, có đưa con bé đi du lịch không?
Có mua hang hiệu cho con bé không? Bây giờ không phải là vẫn làm bảo vệ
cho người ta đấy chứ?"
Mấy tên này, nhàm chán đến cực điểm, lấy một hậu bối ra cười nhạo, còn
ra vẻ nói chuyện say sưa.
Lâm Đại Hải vẻ mặt xấu hổ, ông rất muốn thay Lục Trần dẹp bất bình,
nhưng bản chất không cho phép, trước mặt mấy người bạn này, thật sự là
ông không biết mở miệng thế nào cho phải.
Vương Tuyết sắc mặt cũng rất không tốt, có điều trong lòng bà đối với
Lục Trần còn có chút khúc mắc, cho nên bà cũng không muốn nói giúp Lục Trần.
Ai bảo Lục Trần giúp sắp xếp công việc của Lâm Đại Hải mà không giúp
bà sắp xếp công việc, làm hại bà bây giờ mỗi ngày còn phải chạy đi làm.
Nhưng nghĩ đến Lục Trần cho Lâm Đại Hải cái công việc nhàn rỗi kia, bà
đối với công việc của mình bây giờ nhất thời không có cảm tình gì, thậm chí
ngay cả tâm trạng ra ngoài cũng không có.
Lúc này Lâm Di Quân nhịn không nổi nữa, mấy lão già này, quả thật là
không có chút sĩ diện nào cả.
Nhưng Lục Trần lại giữ cô lại, cười với mấy lão già Đường Khánh Sơn,
nói: "Bác Đường, những điều các bác nói tôi đều chưa làm bao giờ, có điều
ngược lại là tôi đã mua cho Di Quân một căn nhà, bốn ngày nữa chúng tôi sẽ
dọn ra đấy ở."
Nghe được lời của Lục Trần, tất cả mọi người khẽ giật mình, nhất là
Vương Tuyết, sắc mặt lại càng lộ ra vẻ vui mừng.
Bà biết Lục Trần rất có tiền, cho nên bà tin nhà Lục Trần ở chắc chắn sẽ
không kém, rất có thể là biệt thự năm sáu triệu trở lên.
Nếu thật sự là biệt năm sáu triệu trở lên, vậy đến lúc đó sẽ khiến họ nở
mày nở mặt.
Tuy Lục Trần có thể sẽ không cho bà vào ở, nhưng bà nói ra trêи mặt
cũng có hào quang.
Đây chính là biệt thự của con rể nhà bà.
Đám người Đường Khánh Sơ khẽ giật mình, đánh giá Lục Trần, có chút
không dám tin Lục Trần có thể mua được nhà, không phải anh làm bảo vệ
sao, tiền ở đâu ra mua nhà?
Sợ không phải cố ý khoác lác dọa bọn họ.
Mấy lão già khác cũng cho rằng Lục Trần chắc chắn đang khoác lác, mấy
người ông ta đều nghe nói Lục Trần là làm bảo vệ, không có khả năng mấy
tháng đã giàu có, trêи đời làm sao có thể có chuyện tốt như vậy.
"Tốt, còn có bốn ngày đúng không, đợi đến lúc đấy đừng quên thông báo
cho các bác nhé, các bác cũng muốn đi xem nhà mới của hai đứa." Đường
Khánh Sơn rõ ràng cho chuyện này trở thành chuyện đáng chê cười, nghĩ
đến khi đó có thể cười nhạo anh một phen.
"Đương nhiên sẽ không quên bác Đường, tất cả mọi người đều sẽ không
quên, bốn ngày nữa tôi sẽ cho xe đặc biệt tới đón mọi người đến." Lục Trần
khẽ cười nói.
"Ai da, Di Quân, hai người thật sự mua nhà mới sao, ở đâu vậy, trả trước
mấy chục ngàn thế?"
Ngay vào lúc này, Đường Đại Long từ tầng hai đi xuống, vừa vặn nghe
được Lục Trần nói chuyện nhà mới, mắt sáng lên, không khỏi đến hỏi.
Trả trước mấy chục ngàn, rõ ràng chính là xem thường Lục Trần, hiện tại
toàn bộ Du Châu, làm gì còn nhà nào cho trả trước mấy chục ngàn?
"Anh Đại Long đấy à, nhà là Lục Trần mua, em cũng không biết trả trước
mấy chục nữa." Lâm Di Quân cảm giác hơi ngại với Đường Đại Long năm đó
si mê cô, có chút không đành lòng đả kϊƈɦ Đường Đại Long.
Nghe được Lâm Di Quân nói, đám người Đường Khánh Sơn nở nụ cười.
Bọn họ cơ bản đã xác định, Lục Trần hẳn là mua 1 trong 2 loại nhà, hoặc
là nhà hướng nông thôn, hoặc là loại kinh tế bốn năm nghìn một mét.
Loại nhà đó đều không thể so sánh với nhà bọn họ
"Đúng rồi Lục Trần, nếu không để Đại Long sắp xếp cho cậu một công
việc đi, Đại Long bây giờ là quản lý ở khoa học kỹ thuật Di Kỳ, tiền lương gần
hai mươi vạn, nó giúp cậu tùy tiện chọn 1 công việc, so với làm bảo vệ tốt
hơn nhiều." Đường Khánh Sơn lại khoe khoang nói.
Đường Đại Long thấy bố mình khoe khoang, trêи mặt hắn cũng tràn đầy
kiêu ngạo, hắn vốn có thực lực, ngày hôm nay lại tới khoa học kỹ thuật Di Kỳ
làm quản lý, lại càng trở thành người có tiền lương nổi bật ở Du Châu, đúng
là làm cho người ta hâm mộ.
Lục Trần đánh giá Đường Đại Long, Kỹ thuật Di Kỳ thông báo tuyển dụng
công tác chủ yếu là do Hứa Thư Đình, nhất là quản lý nhân tài, cho dù thông
qua bộ phận nhân sự, cũng nhất định phải qua hai vòng khảo sát của cô
Hứa Thư Đình là kiểu quản lý vô cùng nghiêm khắc, nhân tài cô nhìn
trúng chắc sẽ không quá kém.
Đường Đại Long có thể trúng tuyển làm quản lý ở Kỹ thuật Di Kỳ, có thể
thấy hắn thật sự cũng có chút năng lực.
Thấy Lục Trần nhìn sang, Đường Đại Long cho rằng Lục Trần đang hâm
mộ hắn, cười cười nói: "Lời bố tôi nói là thật, anh Lục nếu thật sự muốn đổi
công việc, tôi có thể giúp anh, chức vụ quản lý không dám cam đoan, chức vụ
bình thường thì không vấn đề, ít nhất vẫn tốt hơn làm bảo vệ.”
Tuy mấy năm trước Đường Đại Long cũng thích Lâm Di Quân chết đi
sống lại, nhưng Lâm Di Quân gả cho Lục Trần, hắn không còn hi vọng, hiện
giờ hắn đã có gia đình cùng vợ con của mình, sống cũng rất hạnh phúc.
Cho nên đối với hắn mà nói, chuyện xưa sớm đã không còn để trong lòng nữa.
Chỉ là bố mẹ của hắn thường nhắc tới chuyện đó, nên vẫn chưa quên
hẳn, cho nên hôm nay Đường Khánh Sơn mới châm chọc tình cảm của Lục Trần.
"Được, vậy cảm ơn anh Đại Long, lúc nào tôi muốn đổi công việc, nhất
định tìm anh giúp." Lục Trần cười cười nói.
Chỉ là, đến lúc Đường Đại Long biết ông chủ của hắn chính là Lục Trần
mà hắn muốn giúp đỡ tìm việc, không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì.
"Lục Trần, con mua nhà như thế nào, ở đâu thế, không phải là kém hơn
cả Đường gia chứ, nếu không đến lúc đó cả nhà chúng ta sẽ bị Đường Khánh
Sơn cười nhạo chết." Trước khi ăn cơm, Vương Tuyết kéo Lục Trần đến nói.
Lâm Đại Hải cũng theo qua, ông cũng muốn biết Lục Trần mua nhà như
thế nào, hôm nay lời của mấy lão già Đường Khánh Sơn cũng khiến cho ông
khó chịu, ông vốn là người thấp kém, nhưng mấy lão già này lại cười nhạo
Lục Trần. Ông có chút không vui.
Lục Trần cười cười, còn chưa trả lời, lại nghe Vương Tuyết nói thêm:
"Nếu như không tốt được như nhà Đường gia, bằng không thuê một cái biệt
thự đi, thuê một tháng cũng không tốn bao nhiêu tiền, chung quy còn tốt hơn
so với lúc đó bị mất mặt.
Lâm Đại Hải cũng gật gật đầu, nói: "Cũng chỉ có như vậy, nếu không mấy
tên hôm nay gặp chúng ta, tên nào cũng không đứng đắn, lớn tuổi như vậy, lại
cười nhạo một người trẻ tuổi, nếu không phải nể bọn họ là bạn bè mấy chục
năm, tôi cũng muốn trở mặt."
Lục Trần cười cười, mặc kệ Vương Tuyết chú ý đến mặt mũi của bà hay
thật sự hi vọng Lục Trần không bị đám người Đường Khánh Sơn cười nhạo,
giờ khắc này nghe được lời của bọn họ, trong lòng anh cũng hơi xúc động.
"Bố, mẹ, hai người yên tâm đi, con mua biệt thự lớn, mấy ngày nữa cũng
sẽ đưa hai người đến ở cùng.”
Lục Trần vẻ mặt thành thật nói.