Vu Lệ cũng cười trào phúng nói: "Lục Trần, anh cho rằng anh là ai, dám
chạy đến công ty chúng tôi gây chuyện?"
Lục Trần chẳng quan tâm mọi người, chỉ nhìn chằm chằm Lý Hồng Mai,
trầm giọng nói: "Chị Lý, nếu như chị không nói thật, tôi sẽ mặc kệ chị, hơn
nữa Tiểu Bảo còn nhỏ như vậy, chị nhẫn tâm nhìn nó bị người ta bắt nạt, hôm
nay chị không xả giận giúp nó, nhất định sẽ mang đến chấn thương trong tâm
hồn non nớt của nó, chị phải biết, Tiểu Bảo hiện giờ như tờ giấy trắng, việc
này chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến tương lai phát triển của nó, chẳng lẽ chị
muốn khiến nó sau này trưởng thành cũng không có tự tin?"
Nghe được lời của Lục Trần, tinh thần Lý Hồng Mai run lên.
Chồng cô xem như phế rồi, hy vọng duy nhất đời này của cô chính là đứa
con trai này, cô còn trông cậy con trai trưởng thành có thể trở nên xuất sắc.
"Ân nhân Lục, Vu Lệ vu oan Tiểu Bảo, nói Tiểu Bảo trộm son môi của cô
ta, nhưng Tiểu Bảo thật sự không trộm son môi của cô ta, cô ta bắt tôi thừa
nhận Tiểu Bảo là kẻ trộm, trộm son môi của cô ta, tôi không thừa nhận, cô ta
đánh Tiểu Bảo, đánh Tiểu Bảo chảy máu mồm, tôi không có cách nào khác
đành thừa nhận Tiểu Bảo là kẻ trộm, cô ta thu âm lại, bảo là muốn cầm đưa
cho lãnh đạo, muốn đuổi việc tôi." Lý Hồng Mai nói hết đầu đuôi ngọn nguồn
câu chuyện.
Vì Tiểu Bảo, cô không quan tâm gì sất, chỉ cần có thể để Tiểu Bảo phát
triển khỏe mạnh, lại đắc tội Vu Lệ cũng không tiếc.
Trong mắt Lục Trần bừng bừng lửa giận, Vu Lệ lại làm ra chuyện vô sỉ cỡ
này, thật là không thể tưởng tượng nổi.
Đây chỉ là một đứa bé sáu tuổi, làm sao mà cô ta ra tay được?
Cho dù Tiểu Bảo thật sự trộm son của cô ta, cũng không đến mức ra tay
đánh đứa bé sáu tuổi.
"Lý Hồng Mai, tôi đang thay cô giáo ɖu͙ƈ con cô, tránh về sau nó trưởng
thành trộm đồ của người khác, bị bắt ngồi tù, cô không thấy lòng người tốt
không nói, lại còn vừa ăn cướp vừa la làng?" Vu Lệ tức giận quát mắng.
Bị Lý Hồng Mai nói chuyện cô ta đánh trẻ con ngay trước mặt, cho dù da
mặt Vu Lệ có dày đi chăng nữa, trong lòng cũng hơi chột dạ.
Nếu không phải lúc ấy vì để Lý Hồng Mai thừa nhận Tiểu Bảo ăn trộm, cô
ta đương nhiên sẽ không sử dụng thủ đoạn đê tiện như vậy, ít nhất cô ta cũng
là sinh viên tài năng từng ra nước ngoài bồi dưỡng.
"Bốp!"
Lục Trần giơ tay tát vào mặt Vu Lệ, lạnh giọng nói: "Vu Lệ, cô khiến tôi
thất vọng quá rồi."
Trước kia lúc học đại học, mặc dù Vu Lệ từng điên cuồng theo đuổi anh,
nhưng anh cũng không phát hiện Vu Lệ lại là người lòng dạ nhỏ mọn, còn
không buông tha cho đứa bé mấy tuổi.
Cách làm của cô ta quả thật chính là mất trí, không xứng làm người.
"Lục Trần, anh dám đánh tôi?" Vu Lệ bị Lục Trần tát, nhất thời ngây ngẩn
cả người, cô ta không ngờ Lục Trần lại dám đánh cô ta.
Cô ta không thể tin che mặt, trong lòng ngoại trừ phẫn nộ, còn có chút đau
lòng, dù sao cô ta cũng từng thích Lục Trần, tuy Lục Trần không chấp nhận,
thế nhưng cảm giác mối tình đầu, qua nhiều năm như vậy, trong lòng cô ta
vẫn còn xúc động mơ hồ.
Trong lòng Lục Trần vô cùng thất vọng, thất vọng lúc này Vu Lệ còn không
biết mình sai ở đâu.
Còn không biết tại sao anh muốn tát cô ta.
Ngay lúc Vu Lệ bị Lục Trần đánh cho mơ hồ, mấy đồng nghiệp nam lại
không chịu được.
"Thằng nhóc, cậu muốn chết à, dám đến công ty chúng tôi giương oai?"
"Bảo vệ, anh còn đứng ngây đó làm gì, còn không bắt cậu ta lại?"
Trong lòng mấy đồng nghiệp nam đều có tình cảm với Vu Lệ, thấy Lục
Trần đánh Vu Lệ, cơ hội cho bọn họ thể hiện đã tới rồi.
Cùng lúc quát bảo vệ, cũng nhao nhao xắn tay áo, nắm chặt nắm đấm
đánh về phía Lục Trần.
Lý Hồng Mai lại càng hoảng sợ, vội vàng ôm Tiểu Bảo lùi sang một bên.
Bảo vệ thấy thế, cũng chuẩn bị ra tay.
Một người ngoài đánh quản lý công ty, nếu như anh ta còn thờ ơ, anh ta
biết chờ đợi anh ta sẽ là hậu quả gì.
Có điều mấy người ngồi phòng làm việc làm sao có thể là đối thủ của Lục
Trần, thậm chí Lục Trần cũng chẳng dùng sức mấy, thành thạo, bị Lục Trần
đánh ngã toàn bộ, ngay cả bảo vệ, lúc này cũng cùng mấy người ngã xuống
đất rêи hừ hừ.
Vu Lệ phát hiện Lục Trần đánh nhau giỏi như vậy, trong nội tâm cô ta
cũng hơi sợ hãi, nhất thời luống cuống muốn lên trêи tìm Hứa Trí Hằng.
"Lục Trần, anh dựa vào cái gì đánh nhân viên công ty chúng tôi?"
Ngay vào lúc này, Hứa Trí Hằng từ trêи lầu đi xuống, vẻ mặt giận dữ nhìn
Lục Trần.
"Trí Hằng, anh nhanh thông báo quản lý phòng bảo vệ, tên này điên rồi,
anh ta dám đánh cả em, anh xem nửa bên mặt em vẫn còn sưng này." Vu Lệ
nhìn thấy Hứa Chí Hằng, nhất thời chạy tới, ấm ức khóc lóc kể lể.
Hứa Chí Hằng đương nhiên thấy Lục Trần đánh Vu Lệ, anh ta thấy Lục
Trần đánh Vu Lệ nên mới chạy xuống.
"Yên tâm, anh nhất định sẽ bắt anh ta cho em một lời giải thích, nếu hôm
nay anh ta không nói rõ cho anh, anh sẽ bắt anh ta sống không bằng chết!"
Hứa Trí Hằng lạnh giọng nói.
"Muốn tôi giải thích cho anh?"
Trong mắt Lục Trần hiện lên ánh sáng lạnh lẽo: "Hứa Trí Hằng, tôi muốn
hỏi anh, với tư cách là quan lý cấp cao trong công ty, anh lại nhìn Vu Lệ đánh
tẩy, dù sao kế hoạch này của Vu Lệ có trăm nghìn chỗ hở, căn bản không lừa
được người khác.
"Anh không cần phiền giám đốc Vương, giờ tôi điều tra!" Hứa Trí Hằng
cắn răng, trầm giọng nói.